27/3/12

Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ (Chương 23)

Thế nhưng thường thì người trong Tiếu ngạo giang hồ đều cô độc cả, bởi thế Quý Ngân Xuyên không có người bạn nào, không có ai ngưỡng mộ cậu ta như tôi. Cậu ấy cũng chẳng thèm bận tâm, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta mở miệng nói gì với một người bạn học nào khác ngoài tôi, duy có một lần cậu ấy có nói một câu với người trợ giảng. Đó là lần gặp ông ấy ở trên đường, do Ngân Xuyên là phần tử tích cực trong các hoạt động văn nghệ thể thao, còn tôi thì thành tích học tập khá tốt nên thầy trợ giảng biết chúng tôi, ông gọi chúng tôi một câu: “Tiểu Trương, Tiểu Quý”.
Quý Ngân Xuyên ngẩng đầu lên nhìn rồi khẽ thốt lên một câu: “Ồ, Lý Tuấn à!” – Lý Tuấn là tên của thầy trợ giảng đó, ông ấy xem ra chẳng để tâm, nhưng tôi thì lạnh lùng suốt trên đường. Lần sau, mỗi lần đi cùng cậu ấy mà gặp thầy cô, tôi thường rút lui an toàn, ít ra là đứng cách cậu ta 10m.
Thời gian đó, cậu ta thường dẫn tôi đến khoa chuẩn bị cho buổi dạ hội ấy, lần nào tôi cũng im lặng ngồi trong hội trường nhìn họ tranh cãi, lúc thì Quý Ngân Xuyên chỉnh ghita rồi hát, lúc thì cậu ta trở thành diễn viên phụ trong vở kịch. Ngô Vũ Phi là MC của dạ hội kiêm tổng đạo diễn cả chương trình, bởi thế Quý Ngân Xuyên chốc chốc lại chạy tới tán hươu tán vượn, lúc thì lại cáo già giả cừu non đến bên Vũ Phi đề xuất ý kiến. Tất cả đều trong tầm quan sát của tôi.
Cậu ta luôn mượn cớ thảo luận về dạ hội để giúp hai người thân thiết hơn. Có một lần, cậu ta chạy thình thịch đến bên Vũ Phi và bất ngờ khi nhìn thấy tôi ngồi phía sau cô ấy. Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã nhăn nhó. Lúc đó, tôi đưa tay ra hiệu “Cố lên” với cậu ta. Cậu ấy nhướn mày biểu thị: “Được rồi”.
Thế nhưng Ngô Vũ Phi tinh quái cũng kịp phát hiện ra bộ mặt nhăn nhó của Quý Ngân Xuyên. Đương nhiên, rất lâu sau chúng tôi mới biết cô MC điềm tĩnh trong mỗi buổi dạ hội, người hay nói về chủ nghĩa xã hội này thực ra cũng rất lém lỉnh.
Lúc Ngân Xuyên quay người đi lên sân khấu sắp xếp ruy băng trang trí, Ngô Vũ Phi đột nhiên bước đến chỗ tôi, lẳng lặng ngồi xuống.
(Nhiều năm sau khi gặp mặt chào nhau bằng câu: “Nhóc con, khỏe khỏng?”, chúng tôi chắc chắn đều nhớ lại buổi đầu gặp mặt đó, một cảm giác thẹn thùng khó tả, nhưng ấn tượng ấy rất sâu sắc, in đậm trong ký ức của tôi, không thể xóa nhòa).
Cô ấy là người chủ động bắt chuyện.
“Này!”
“Này!”
“Chào cậu!”
“Chào cậu!”
Không khí thoáng chút ngượng ngùng, cô ấy cười. Nhiều năm sau khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cô ấy thường trách: “Cái cậu Trương Văn Lễ này, giả bộ gì chứ, làm mình phải mở miệng bắt chuyện đã đành, cậu thử nhớ lại mấy câu cậu nói xem, mình vẫn nghĩ cậu là con vẹt đấy”.
Thực ra tôi còn căng thẳng hơn cô ấy, nhưng đó không phải là sự căng thẳng vô cớ. Lúc đó mới năm thứ 2, tôi vẫn còn chưa được khai hóa tư tưởng, vừa gặp con gái là tôi như gà mắc tóc, chứ đừng nói đến việc tiếp chuyện với hoa khôi trong đám con gái.
Tuy vậy trước lạ sau quen, đến lần thứ 2 thì tôi đã chủ động bắt chuyện, nhưng vẫn là câu lần trước:
“Này!”
“Này!”
“Chào cậu!”
“Chào cậu!”

Chỉ có điều khác là lần này cô ấy là con vẹt nhại lại tôi.
Lại một lần nữa sự im lặng ngắt quãng cuộc nói chuyện, tôi cố tìm chủ đề để nói tiếp nhưng không nghĩ ra được gì, sau đó vẫn là Ngô Vũ Phi bắt đầu: “Cậu nghĩ buổi dạ hội của chúng ta có thành công không?”
“Ừ, cũng được”.
“Lần nào cũng thấy cậu ngồi đây xem, sao cậu không tham gia?”
Tôi chỉ về phía Quý Ngân Xuyên đương lúc hăng say nhất rồi nói: “Cậu ta lôi tớ đến đây, tớ thì không có tố chất văn nghệ rồi”.
“Ồ, cậu có thể đưa ra ý kiến không?”

“Cậu đề xuất vài ý kiến được không? Người ta lên mạng thấy tin nhắn offline mà không nhắn lại cũng bị trách đó”.
“Được rồi, ý kiến của tớ thì không nhiều” – Tôi bắt đầu.
Sau đó tôi một mạch kể hết cho cô ấy về những ý kiến mà tôi đã tích lũy trong mấy hôm, từ lời thoại trong vở kịch đến việc lựa chọn bài hát, nói suốt cả một tiếng. Tôi cũng ngạc nhiên là mình có thể nói nhiều đến vậy. Xem ra mẹ cũng truyền cho tôi chút lửa, chẳng qua là cần tôi tự nhóm lên mà thôi.
Buổi chiều đông không có cánh chim bay qua nhưng có ánh mặt trời ấm áp, tia nắng chiếu hắt qua khung cửa sổ của hội trường cổ, nơi tôi đang ngồi nói chuyện với Ngô Vũ Phi. Tiếp đó, tôi bắt đầu dốc hết những lời đã chôn dấu trong lòng hơn 10 năm qua ra thanh lý một lần, xem ra cũng rất ấn tượng đó chứ. Người ta đều hay “bán lẻ” riêng tôi “bán buôn”, rất có phong độ của đại tướng.
Hôm đó, Ngân Xuyên cũng phục tôi lắm. Theo như miêu tả của cậu ấy trong mấy năm sau thì lúc đó cậu ta nghi ngờ mình đang mơ, tự cấu mặt mình, không phải! Tiếp tục cấu tay, cũng không phải! Nhảy từ trên sân khấu cao 2m xuống, không những không tỉnh mà còn đau đến suýt ngất, sau đó cậu ta bắt đầu ngâm nga.
Trước kia tôi luôn cho rằng anh là ngọn núi lửa đã chết, không ngờ ngọn núi lửa đó đã phun trào rồi