13/3/12

Bản tình ca muôn thuở (Chương 22)

Suốt đêm Vương Long không ngủ được, đầu óc chàng đầy ắp những suy tư, những cảm nghĩ dằn vặt trong tâm.

Khi bỏ ra đi, chàng đã tự coi cuộc đời chàng không còn nữa. Chàng sẽ suốt đời sống trong âm thầm tưởng nhớ tới Quán Anh.

Vậy mà giờ đây lòng chàng đang bối rối vì Liên Liên.

- Lòng ta đã bắt đầu thay đổi rồi chăng?

Vương Long nhủ thầm trong lòng. Nếu như có thể thay đổi được để làm lại cuộc đời như Lý Bân đã từng khuyên thì sung sướng biết bao nhiêu.

Nhưng chàng biết từ trong sâu thẳm của tâm hồn chẳng làm sao thay đổi được. Hình ảnh Quán Anh vẫn rực rỡ trong chàng. Chàng sẽ nhớ nàng suốt đời không thể nào quên.

Nhưng sao ta lại hôn Liên Liên, để lòng nàng hy vọng? Đã từ lâu ta biết nàng yêu ta, nên cố đối xử tốt lại với nàng. Nhưng chính Liên Liên cũng tự biết, tình cảm đó của ta không phải là tình yêu. Nàng biết tình yêu của nàng không lối thoát, nàng chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi. Thế mà ta lại làm cho nàng lầm tưởng giờ phút mà nàng chờ đợi đã tới.

Chàng thở dài nhìn qua khung cửa sổ đầy sao. Những ngôi sao mờ nhạt như đắm chìm vào màn đêm đen lạnh. Sao nào là sao số mạng của chàng? Rồi cuộc đời chàng sẽ ra sao?.

Vương Long cười thầm, mỉa mai trong trí.

- Cả bầu trời đầy sao đó, đâu có sao nào là sao của ta! Vì sao số mạng của ta đã rụng rồi, rụng từ đêm ta viết lá thư cho Quán Anh. Đời ta đã chết, vậy mà có kẻ lại yêu tạ

Chưa lúc nào bằng lúc này chàng thấy tội nghiệp cho Liên Liên. Chàng muốn từ chối tình yêu của nàng một cách dứt khoát, nhưng lại sợ nàng buồn. Nhưng nếu lững lờ im lặng thì thế nào cũng tiến tới tình trạng gay cấu hơn. Chàng có can đảm lừa dối Liên Liên suốt đời không?

ôi, nếu chàng có thể quên được Quán Anh, có thể yêu Liên Liên thì mọi việc được giải quyết thật dễ dàng.

- Có lẽ mình phải rời đoàn hát Thiên Nga này, để cắt đứt với Liên Liên. Nàng còn trẻ cuộc sống sẽ giúp nàng quên mình.

Cứ mải mê suy nghĩ như thế mà trời đã sáng. Trời lất phất mưa như cái buổi sáng hôm nào chàng bỏ Đài Bắc qua Hương Cảng.

Có tiếng gõ cửa rồi Liên Liên xuất hiện.

- Anh, dậy đi. Cha em đang chờ anh cùng đi ăn sáng.

Chàng uể oải vào buồng tắm. Một đêm thức trắng chàng có cảm tưởng như mình đã nhuốm đau.

Mà chàng đã bị đau thật! Sau khi ăn sáng với cha con Lý Bân, trở về khách sạn tự nhiên chàng bị choáng váng, mắt mờ đi ngất xỉu, giống như trước kia, chàng đã bị một lần.

Trong lúc chàng ngất đi, có Liên Liên ở bên. Nàng sợ hãi gọi Lý Bân rối rít.

- Cha ơi! Anh Tử ái làm sao thế này?

Mọi người chạy vào, Lý Bân vội giục Trúc Can một nhân viên trong đoàn hát.

- Xuống hỏi ông quản lý khách sạn xem có thể đi gọi bác sĩ ở đâu?

Trúc Can chạy bay ra phía cửa trong khi Lý Bân khiêng Vương Long lên giường. Liên Liên khóc thút thít.

- Ảnh có sao không bả

Lý Bân chưa kịp trả lời thì Vương Long tỉnh lại. Nhìn thấy mọi người xúm xít chung quanh, thấy mắt Liên Liên còn ngấn lệ chàng cảm động thều thào:

- Tôi không sao đâu. Chỉ nằm nghỉ một chút là khỏe lại.

Tưởng như lần ngất đi kỳ trước, chàng chống tay định ngồi dậy, nhưng toàn thân rã rời, hơi sức như mất hết.

Lý Bân đặt tay lên trán chàng.

- Cứ nằm im, bác sĩ đến ngay bây giờ.

Một lúc sau bác sĩ đến. Sau khi chẩn mạch, chích thuốc, ông ta bảo Lý Bân.

- Nên gởi ông này vào bệnh viện. Bịnh tình không đến nỗi nguy hiểm, nhưng ông ta cần tĩnh dưỡng ít nhất là một tháng mới có thể hồi phục lại được.

Liên Liên hỏi:

- Thưa bác sĩ, ảnh bị bịnh gì vậy?

- Đau tim!! Và bây giờ đang trúng cảm.

- Xin bác sĩ cho chúng tôi biết nên đưa vào bệnh viện nào?

- Hồng Châu! Ở đó không lớn nhưng đầy đủ dụng cụ chữa trị bịnh tim.

Thấy mình bị đau đến phải vào bệnh viện, Vương Long rất đau buồn không biết tính sao. Trong khi người bác sĩ đang viết giấy giới thiệu thì Trúc Can đi kêu một chiếc xe kéo. Hai người phải dìu Vương Long ra xe vì chàng đi không nổi.

Trước tình trạng như thế Vương Long vừa khổ tâm, vừa thắc mắc. Chàng không thể nào ngờ được là chỉ trước đó mấy phút chàng còn đi đứng bình thường. Vậy mà giờ đây người chàng rã rời, nhấc tay lên cũng không được.

Lý Bân và Liên Liên cùng đến bịnh viện với chàng. Sau khi mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi Lý Bân ra về còn Liên Liên ở lại chăm sóc cho chàng.

Và những ngày kế tiếp nàng bỏ ăn bỏ ngủ chăm sóc chàng như một người vợ hiền chăm sóc cho người chồng yêu quí.

Chân tình khiến chàng vừa cảm động, vừa ái ngại. Một hôm Vương Long nắm lấy tay nàng nói.

- Liên Liên, em tốt với anh quá. Nếu lần đau này mà không có em và ba em anh không biết sẽ ra sao. Anh không biết lấy gì để trả ơn em.

Nàng nắm chặt lấy tay chàng, run run nói.

- Anh đừng nói chuyện ơn nghĩa. Ba và em coi anh như người nhà, anh không biết sao?

- Anh biết!!

Bàn tay chàng bóp chặt. Trong một lúc xúc động, tình cảm chan hòa, chàng muốn đền ơn nàng bằng cả cuộc đời còn lại của chàng.

- Anh định sau này nếu như sức khỏe bình phục lại như cũ, anh sẽ thưa với ba xin em làm vợ, em có bằng lòng không?

- Anh!

Liên Liên nghẹn lời, hai giọt nước mắt sung sướng trào ra. Đã bao năm rồi nàng chờ câu hỏi đó. Thượng đế đã ban cho nàng hạnh phúc.

- Sao em có bằng lòng không?

Liên Liên nhè nhẹ gật đầu. Niềm hân hoan trong lòng nàng quá lớn đến không thể nói ra. Vương Long thở dài thoải mái, đôi mắt chàng nhắm lại như bằng lòng phản ứng của nàng.

- Anh ngốc quá, đã bỏ phí không biết bao nhiêu thì giờ. Từ nay, anh sẽ biết rõ hơn anh phải làm gì...