13/3/12

Bản tình ca muôn thuở (Chương 28)

Những ngày nghỉ ngơi dưỡng bịnh, Vương Long đã tìm lại được một chút an nhàn thanh thản cho tâm hồn. Ngày hai buổi chàng ngồi đọc sách, hoặc chăm sóc những khóm hoa trong vườn mà Lý Bân đã trồng.

Bịnh tình của chàng gần như đã bình phục. Tuy vậy, bịnh của chàng là một căn bịnh cần điều trị lâu dài với sự nghỉ ngơi tối đạ Nhớ lời dặn mỗi tuần một lần chàng đến bệnh viện để tái khám.

Cứ mỗi lần đi như thế lúc ra về chàng lại ghé vào tiệm sách lựa mua ít cuốn. Chỉ trong vòng ba tháng, chàng đã tạo cho mình một tủ sách khá quí. Chàng tìm quên trong sách vở và chưa nghĩ tới việc trở lại đoàn hát.

Lần này trở lại khám bịnh, vị y sĩ đã cho Vương Long biết tình trạng sức khỏe của chàng rất khả quan. Nếu cố gắng điều trị chỉ độ ba tháng là bịnh sẽ dứt hẳn.

Chỉ cần ba tháng nữa ư? Đối với chàng bây giờ, đó không phải là vấn đề khó giải quyết. Nếu như cần nhiều thời gian hơn nữa, chàng cũng bằng lòng bởi vì chàng đã tìm được niềm vui trong sách vở.

Cám ơn viên y sĩ xong, Vương Long trở ra ngoài. Trong lúc hấp tấp chàng đụng phải một ông bác sĩ trẻ từ hành lang đi vào. Cả hai cùng khựng lại trên ngưỡng cửa.

- Xin lỗi ông.

- Xin lỗi bác sĩ.

- Vương Long!!

- Ồ, anh Tấn Hị

Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau. Vương Long bối rối. Người bác sĩ trẻ trước mặt chàng là một người bạn cùng lớp ở Cao Trung trước kia. Người bác sĩ đó đã nhận ra chàng, không cách nào có thể trốn tránh được nữa.

- Thật không ngờ! Vậy mà bạn bè bảo là anh đã chết. Tại sao lại có chuyện như thế được?

Trong một thoáng rất nhanh, Vương Long thấy cần phải giải thích cho Tấn Hi biết đầu đuôi câu chuyện để yêu cầu Tấn Hi giữ kín chuyện gặp chàng.

- Chuyện dài dòng lắm, anh có rảnh không? Tôi muốn được giải thích với anh.

Tấn Hi coi đồng hồ rồi lắc đầu.

- Tôi nóng lòng được nghe anh giải thích. Nhưng ngay bây giờ tôi chưa thể đi được. Tôi vừa đổi về đây từ hôm quạ Bây giờ tôi phải vào nhận chỉ thị làm việc.

- Thật tiếc. Vậy thì mình nói chuyện với nhau vào dịp khác vậy. Mỗi tuần tôi đến đây một lần.

- Anh bị bịnh gì thế?

- Bịnh tim.

- Như vậy thì mình sẽ còn gặp nhau nhiều, tôi muốn gặp anh và nói chuyện nội trong ngày hôm nay, anh có rảnh không?

- Hoàn toàn rảnh.

- Vậy mình hẹn nhau ở đâu bây giờ?

- Anh có bị ràng buộc giờ giấc gì về chuyện gia đình không?

- Tôi vẫn còn tự dọ Từ lâu, tôi vẫn chủ trương sống độc thân là sung sướng nhất.

- Vậy thì, tôi mời anh tối nay lại nhà dùng cơm với tôi. Sau đó, mình tha hồ có thì giờ để mà tâm sự.

Vương Long ghi rõ địa chỉ của mình rồi trao cho bạn. Tấn Hi cất vào túi.

- Tôi sẽ lại anh vào khoảng sáu giờ.

Hai người bạn lại xiết tay nhau từ giã.

Tối đó, Tấn Hi đến đúng giờ, Vương Long ra cổng đón bạn. Nhìn ngôi nhà Tấn Hi khen.

- Anh ở đây khang trang mát mẻ quá. Thật là một nơi lý tưởng để đưỡng bịnh.

- Cám ơn anh, mời anh vào nhà cơm rượu đã sẵn sàng.

Hai người đưa nhau vào nhà. Vừa dùng cơm, hai người vừa nói chuyện.

- Suốt ngày hôm nay tôi vui vì gặp lại anh.

- Còn tôi, chắc chắn là vui hơn anh vì tôi được gặp lại một người bạn mà tôi tưởng đã qua đời!

- Cuộc sống của tôi thật ra gần đúng như thế.

- Tại sao? Chỉ nhìn thoáng qua thôi, tôi nghĩ anh không đến nỗi nào. Cuộc sống của anh có vẻ sung túc, thanh tịnh lắm.

- Hiện tại thì như thế. Anh chỉ thấy bề ngoài thôi. Ngôi nhà này thật ra không phải của tôi.

- Vậy thì của ai? Không phải anh một mình sống ở đây sao?

- Vâng, tôi sống một mình. Nhưng, nhà này là của cha vợ tôi...

- Anh đã lập gia đình? Vậy thì chị ấy đâu? Phải cho tôi chào hỏi chứ.

- Nhà tôi mất rồi anh ạ.

- Ồ! Tôi thật không ngờ, tôi có lời chia buồn cùng anh. Chị mất đã lâu chưa?

- Đã ba tháng rồi.

Hai người im lặng nhìn nhau rồi nhìn xuống bàn ăn.

- Tôi thật vô tình đã khơi lại nỗi buồn của anh.

- Không, Nỗi buồn của tôi nằm sẵn trong lòng, chẳng cần ai khơi ra nó cũng có sẵn. Chính tôi mới có lỗi, đã cho anh một nỗi buồn không đâu. Chắc chuyện của anh vui hơn, phải không?

Tấn Hi cười nhẹ.

- Nó không vui cũng chẳng buồn, nó tầm thường như con người của tôi.

Hai người cùng im lặng, một lúc sau Tấn Hi lên tiếng.

- Anh chưa kể cho tôi nghe câu chuyện tại sao anh lại bỏ ra đi và loan tin trong bạn bè là anh đã chết? Anh có biết là chuyện gì xảy ra sau khi bạn bè nghe tin anh chết không?

- Chuyện gì hả anh?

- Họ họp ở trường cũ và làm lễ cầu hồn cho anh!

- Tôi thật không ngờ!

- Nhiều người đã xúc động đến chảy nước mắt khi nhắc tới anh. Anh là một người bạn tốt. Bởi thế hôm nay gặp lại anh, tôi muốn nghe anh giải thích về hành động của anh. Nói thật suốt ngày hôm nay tôi mừng vì gặp lại anh nhưng đồng thời tôi cũng rất ấm ức trong lòng vì có cảm tưởng như mình bị lừa gạt về mặt tình cảm. Dĩ nhiên tôi biết anh không muốn thế, khi anh tung tin đó ra chắc là anh có lý do riêng.

Vương Long ngồi cúi đầu im lặng, câu nói của Tấn Hi thật thấm thía. Chàng đâu có ngờ bạn bè thương yêu chàng đến thế. Vậy mà chàng đã quên hết họ, nếu như biết trước ngoài tình yêu ra, chàng còn có tình bạn, chàng có thể hành động như đã hành động không?

- Tôi thật có lỗi với tất cả mọi người. Nếu như anh và bạn bè biết được nỗi khổ tâm của tôi, biết được lý do tại sao tôi phải làm như vậy chắc là sẽ tha thứ cho tôi một phần.

- Nhưng anh đã gặp chuyện gì?

Bằng một giọng xúc động, Vương Long kể rõ đầu đuôi câu chuyện của chàng cho Tấn Hi nghe. Từ đầu tới cuối Tấn Hi ngồi im lặng cho đến khi Vương Long dứt lời. Cả hai cùng trầm mặc im lặng. Một lúc lâu Tấn Hi vẫn chưa chịu mở lời, chàng ta nằm ngả mình trên ghế dựa có vẻ suy nghĩ mông lung.

Đêm đã vào khuya, ánh trăng lên cao, sương trời nhuốm lạnh, cảnh sắc trở nên huyền ảo lạ lùng. Chờ lâu vẫn không thấy Tấn Hi lên tiếng, Vương Long nói tiếp:

- Tôi đã kể rõ câu chuyện cho anh nghe, chỉ xin anh một điều, xin anh đừng cho ai biết là tôi còn sống. Từ nay tôi sẽ sống ẩn thân hơn, để đừng xảy ra trường hợp gặp lại người quen, như tôi gặp anh.

Tấn Hi từ từ ngồi thẳng dậy, mắt nhìn chăm chú vào Vương Long.

- Chậm rồi.

- Sao? Anh đã tiết lộ cho ai biết là tôi còn sống?

- Chưa, tôi chưa nói với ai cả.

Vương Long thở phào nhẹ nhõm như trút được sự lo âu.

- Vậy thì tại sao anh bảo là chậm rồi?

- Vì, tôi muốn cho anh biết, sự ẩn tích mai danh của anh đã trở thành vô ích, không cần thiết. Bởi vì...

Tấn Hi ngập ngừng, Vương Long vội hỏi:

- Vì sao?

- Vì, Trương Tú không còn ở cõi đời này nữa, Trương Tú đã chết, chết thật chớ không phải chết giả như anh.

- Trời!!

Vương Long nhỏm người như ngồi trên đống lửa, chàng như muốn chồm về phía Tấn Hị

- Vô lý! Vô lý!

Giọng Tấn Hi vẫn trầm đều, như thoát ra tữ cõi hư vộ

- Vâng vô lý thật! Cuộc đời đầy sung sướng hạnh phúc lẽ ra Trương Tú phải hưởng tới già mới phải. Nhưng sau khi nghe chuyện của anh, với cái chết của Liên Liên, nào có khác gì cái chết của Trương Tú đâu.

Hai tay Vương Long ôm đầu khổ sở.

- Cuộc đời sao lắm cảnh trớ trêu, tàn nhẫn, kẻ đáng chết thì không chết, còn kẻ đáng sống lại phải chết.

- Điều đó cho thấy rằng cuộc đời thật là hư ảo. Nếu như anh biết cuộc đời của Quán Anh đã gặp những chuyện gì, chắc anh còn đau lòng hơn.

- Còn chuyện gì nữa? Anh làm ơn nói hết cho tôi nghe.

- Nếu như tôi biết anh bi lụy quá như thế này, tôi đã không nói tới chuyện Trương Tú. Tôi quên là anh đang bị đau tim.

- Anh đừng ngại cho tôi. Thật tình tôi chẳng còn tha thiết tới sự sống!

Tấn Hi đứng dậy.

- Khuya rồi, mình nên chấm dứt câu chuyện ở đây, anh nên đi nghỉ.

Nhưng Vương Long đã nắm chặt cánh tay Tấn Hi keó xuống, giọng chàng khẩn thiết.

- Anh hãy tiếp tục kể cho tôi nghe. Quán Anh đã gặp nỗi bất hạnh gì?

Tấn Hi chăm chú nhìn Vương Long, chàng thở dài ngồi xuống.

- Được rồi tôi nói hết cho anh nghẹ..

Ngừng một chút như để nghĩ ngợi, Tấn Hi hỏi:

- Anh còn nhớ cha của Quán Anh là công chức cao cấp của bộ giáo dục?

- Vâng.

- Tôi không nhớ rõ đích xác khoảng thời gian, nhưng chừng hai hay ba năm gì đó, sau ngày anh bỏ đi. Cha nàng nhận được công lệnh ra ngoại quốc phục vụ, hình như là để nghiên cứu một dự án gì đó to lớn lắm. Khoảng thời gian cha nàng phải đi cũng lâu tới hai ba năm. Tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của Trương Tú gửi cho, tôi có hơi ngạc nhiên vì sự học của Trương Tú chưa thành mà đã lập gia đình nên tò mò hỏi và được Trương Tú giải thích nên tôi mới biết rõ.

Tấn Hi lại ngừng, bật lửa mồi một điếu thuốc.

- Vì chuyến công du quá lâu, nên cha nàng dự tính hoàn thành gia thất cho nàng rồi mới đi. Nên đám cưới mới được cử hành gấp như vậy. Xong đâu vào đó, vợ chồng Trương Tú ở tại biệt thự của họ Miêu, còn cha nàng đưa cả gia đình đi ngoại quốc.

Tấn Hi thở dài trầm giọng.

- Nào ngờ đó là chuyến đi tử biệt. Con tàu đưa gia đình nàng gặp bão bị chìm. Quán Anh nhận được tin đó giữa lúc đang hưởng tuần trăng mật.

Vương Long ngồi im bất động như chết cứng trên ghế.

- Suy cho cùng, cuộc đời thật là lắm tử biệt sinh lỵ Con người sống đó rồi chết đó. Giữa sự sống và sự chết cách nhau có một bước. Và so ra nỗi buồn của hai người, Quán Anh có phần chịu đau khổ hơn.

Giọng Vương Long lạc hẳn.

- Tôi không ngờ nàng gặp nhiều đau khổ như thế. Thảo nào khi tôi đóng vai người hát dạo trở về, tôi thấy nàng có vẻ xanh xao gầy ốm hơn, mặc dù nét đẹp của nàng không mấy thay đổi và Miêu gia trang thì có vẻ hoang vắng cô tịch.

- Khi anh trở về thì cha mẹ và hai em của nàng đã gặp nạn hai ba năm rồi.

- Còn Trương Tú đã chết bao lâu?

- Gần một năm naỵ Đám táng của Trương Tú tôi không dự được.

- Anh có biết Trương Tú vì sao mà chết không?

- Tai nạn xe hơi! Thật Quán Anh gặp toàn cảnh đau lòng. Những người thân yêu nhất cứ chết bất đắc kỳ tử.

Hai người lặng lẽ ngồi bên nhau. Không khí mang đầy sự thê lương chết chóc. Một cơn gió lạnh thoảng qua, một đám mây đen từ phương tây kéo lại che khuất cả mặt trăng.

- Trời sắp đổ mưa.

Vương Long như không nghe câu nói của Tấn Hị Chàng vẫn ngồi im bất động, vẻ mặt bi thiết đôi mắt chìm đắm vào cõi mông lung.

Chợt chàng lên tiếng.

- Tôi phải về Nam.

- Anh quyết định như vậy là đúng. Hiện tại, Quán Anh đang sống cảnh cô đơn buồn thảm, anh nên trở về với nàng.

- Tôi sẽ về, tôi phải về. Trên cõi đời này, nàng chẳng còn ai thân thích, chẳng còn ai thương yêu.

Gió lạnh đêm khuya thổi đám mây đen che khuất mặt trăng xô chếch một bên. Chỗ hai người ngồi ánh trăng lại sáng soi, diệu vợi...

------------------------------------------------------------------------------------------------------HẾT