Trên đường trở về, tâm tình chàng khác hẳn với lúc đi. Một nỗi hạnh phúc, thỏa nguyện tràn ngập hồn chàng. Sự gặp lại bất ngờ người thiếu nữ tuyệt vời mà chàng hằng say mê tưởng nhớ từ mấy tuần qua đã đặt vào hồn chàng biết bao nhiêu hứng thú. Vương Long nghĩ thầm trong trí.
- Thật là một mối duyên tao ngộ, tưởng như là ở trong giấc mộng. Nhưng nó đã xảy ra thật sự, chắc chắn không phải là mình đang ngủ mợ
Tiếng Trương Tú đi bên cạnh hỏi:
- Anh Vương Long, theo sự nhận xét của anh thì Quán Anh có phải là một cô gái dễ mến không?
Vương Long mỉm cười.
- Anh nói chưa đúng, Quán Anh phải là một cô gái tuyệt vời!
Nụ cười cũng nở trên môi Trương Tú.
- Câu nói của anh khiến tôi hài lòng sung sướng, bởi vì không có gì sung sướng cho bằng khi nghe những người thân thiết của mình ca ngợi lẫn nhau.
Hồi sáng khi mới đến nhà Quán Anh, đã có lúc Vương Long thắc mắc không hiểu cương vị tình cảm giữa Quán Anh và Trương Tú là gì? Lúc đó chàng đã muốn lựa lời hỏi thăm Trương Tú nhưng thấy không tiện... Và sau đó, mãi vui với nỗi đắm say rạo rực trong lòng mình do sự gặp gỡ nàng gây ra, chàng đã quên mất sự thắc mắc đó.
Bây giờ chợt nghe Trương Tú nhắc đến tình thân, chàng mới chợt nhớ ra. Chàng hỏi bạn.
- Này anh Tú, câu nói của tôi nếu như có thể gọi là tò mò, thì anh cũng bỏ qua cho nhé. Tôi mong được biết sự quen biết giữa anh và Quán Anh là gì?
Trương Tú ngừng lại, nhìn thẳng Vương Long, nụ cười trên môi chàng rạng rỡ.
- Tôi quên chưa nói ra để anh mừng cho tôi. Quán Anh là vị hôn thê của tôi đó, chúng tôi vừa làm lễ hỏi được nửa tháng naỵ
Nếu như có sự việc gì ghê gớm nhất xảy đến cho cuộc đời chàng thì phải nói rằng đó chính là lời tiết lộ vừa rồi của Trương Tú. Chàng có cảm tưởng như ngang đầu có một tiếng sét nổ tung trời làm cho tâm trí chàng u mê váng vất, trái tim chàng ngừng đập. Trong một thoáng thật nhanh, chàng mê đi, trời đất quay cuồng tối sầm. Nhưng chàng kịp tỉnh lại ngay để mà đứng vững, để cho khỏi té quỵ, để nhìn thấy đôi môi của Trương Tú còn đang mấp máy, như tiếp tục giải thích một điều gì... Nhưng chàng chỉ nhìn thấy đôi môi Trương Tú mấp máy mà không thể nghe được gì. Lạ một điều là chàng vẫn còn có thể đứng vững và Trương Tú không nhận ra nỗi kinh hoàng tuyệt vọng đang xâm chiếm hồn chàng.
Trương Tú quay gót, tiếp tục đi. Như một cái máy chàng bước theo bạn, nhưng đầu óc chàng vẫn còn quay cuồng, tâm trí u mệ Những lời Trương Tú nói chàng không hiểu gì nữa. Cho tới một lúc Trương Tú chợt dừng lại, hốt hoảng:
- Anh làm sao thế?
Hai tay chàng ôm lấy ngực mặt tái xanh.
- Tự nhiên tôi thấy choáng váng mặt mày...
Trương Tú đưa tay đỡ ngang vai bạn.
- Anh thấy thế nào, có cần tôi đưa anh đi bác sĩ không?
Vương Long xua taỵ
- Không cần. Tôi chắc là mấy đêm rồi tôi thức khuya, sáng giờ đi bộ nhiều nên mệt. Để ngồi nghỉ một chút sẽ đỡ ngaỵ
Trương Tú dìu bạn đến một gốc cây, họ cùng ngồi xuống. Chàng dựa mình vào thân cây, cố giữ cho tinh thần được sáng suốt, hầu kềm hãm niềm tuyệt vọng trong lòng.
Trương Tú lo lắng săn sóc cho bạn, trong khi Vương Long nhắm mắt lại định thần. Một lúc sau đầu óc chàng đã bớt quay cuồng, chàng đứng dậy.
- Mình về thôi.
- Ngồi nghỉ một chút nữa đi, anh đã đỡ mệt chưa?
- Tôi khỏe hẳn rồi.
- Vậy thì mình về, để tôi cùng đi với anh tới nhà, mình nên đi thong thả tốt hơn.
- Khỏi cần, tới ngã ba kia mình có thể chia taỵ Anh cũng nên về nhà nghỉ trưa một chút, trời nắng quá.
- Không tôi sẽ chẳng an tâm nếu không đưa anh về tới nhà.
Trầm ngâm một chút Trương Tú hỏi bạn bằng giọng lo âu:
- Anh có thường bị như vậy không?
- Anh hỏi tôi bị như vậy là bị cái gì?
- Thì cái bịnh choáng váng của anh đó. Tôi thấy ngại cho anh quá.
- Tôi chỉ bị mệt một chút thôi, anh thấy rằng tôi ngồi nghỉ có năm phút là khỏi rồi, có gì đâu mà ngại.
Trương Tú hỏi lại.
- Nhưng anh có thường bị như vậy không?
Vương Long lắc đầu.
- Không, đây là lần đầu tiên tôi bị như vậy.
Trương Tú thở dài.
- Dù là lần đầu tiên, anh cũng phải lưu tâm tới sức khỏe, tôi thấy ngại cho anh là vì tôi nghe các y sĩ nói, những người tự nhiên bị choáng váng xây xẩm mặt mày là những người không thiếu máu thì cũng bị đau tim. Hồi nãy thấy mặt anh xanh nhợt, có lẽ anh phải đi bác sĩ để người ta khám bệnh cho anh.
Vương Long mỉm cười, nụ cười thiểu não. Chàng không trả lời Trương Tú, lặng lẽ bước đi. Quả thật chàng bị đau tim. Trái tim chàng vừa bị thương tổn nặng nề. Trương Tú nào hiểu, các y sĩ nào hiểu, nào có tài năng chữa được căn bệnh âm thầm đau đớn này cho chàng.
Trương Tú tiếp tục nói.
- Dù đây là lần đầu tiên anh cũng phải lưu tâm, sức khỏe là cần thiết nhất, sức khỏe bảo đảm cho tương lai. Nếu như anh bị đau ốm, sức khỏe bị yếu kém, anh sẽ không còn làm được gì.
Hai người đã về tới cổng nhà Vương Long, Trương Tú nhìn thẳng vào mắt bạn.
- Anh đừng xem thường triệu chứng bị đau vừa rồi, bây giờ anh nên vào nhà nghỉ ngơi, đừng làm chuyện gì cả, sáng mai tôi sẽ lại thăm anh, nếu tiện tôi sẽ cùng đi với anh tới y sĩ. Nếu như anh chưa có sẵn tiền, tôi sẽ đem theo cho anh mượn. Nhưng anh phải đi y sĩ khám bệnh để yên lòng theo đuổi sự học và sự nghiệp trong những ngày sắp tới. Chỉ còn một tháng nữa là hết hè, chúng mình sẽ lên Đài Bắc.
Vương Long ngập ngừng.
- Anh đừng quá lo cho tôi như thế, lòng tốt của anh làm tôi ái ngại.
- Nếu như anh ái ngại thì anh đã coi thường tình bạn của chúng mình.
- Không, chẳng bao giờ tôi dám coi thường tình bạn, nhưng mà anh bận tâm vì tôi quá là một điều không nên. Anh có công việc riêng của anh chứ? Vả lại chuyện lên Đài Bắc để tiếp tục theo đuổi việc học, chú tôi chưa trả lời dứt khoát là có thể giúp tôi được nữa hay không, tuần sau ổng mới trả lời.
Trương Tú lắc đầu.
- Tôi đã nói là anh cứ yên tâm lên Đài Bắc, đừng ngại gì cả. Vấn đề ăn ở, đằng nào tôi cũng phải mướn phòng, anh sẽ ở chung với tôi. Sách vở anh khỏi cần mua, tôi có sách và anh em mình dùng chung cũng được. Về ăn uống tôi dùng gì anh dùng đó, anh em có san sẻ cùng nhau mới quý. Anh chỉ phải lo có tiền đóng học phí mà thôi.
Vương Long thở dài.
- Anh tốt lắm. Tôi chưa thấy một người bạn nào tốt như anh, nhưng mà những bận tâm mà anh dành cho tôi, anh để tôi suy nghĩ đã. Từ nay tới ngày lên Đài Bắc cũng còn cả tháng nưa? mà.
Tuy nói thế, Vương Long biết trước là chẳng bao giờ chàng chịu mang ơn Trương Tú nhiều như thế...