Vợ chồng khác nhau để bổ túc cho nhau chứ không để cãi cọ đấm đánh nhau.
Ngày xưa có người thầy bói chưa vợ, nghe thiên hạ đồn trong làng kia có cô con gái đẹp, mà chưa chồng. Thầy bói lần mò tìm đến tận nhà cô gái xin ở trọ một đêm. Thầy dụng tâm giở trò bói toán để lừa người con gái ăn phải bùa mê hoa nhài. Rồi người ấy đâm ra mê thầy và theo ngay thầy về làm vợ. Nhưng người con gái tuy có sắc đẹp, nhưng lại phải tật nặng tai, nghe không rõ. Chồng đui vợ điếc thật là xứng đôi.
Một hôm, hai vợ chồng đem nhau ra chợ coi bói. Khi đi qua đường gặp một đám ma ở đầu làng kia đi lại. vợ nói với chồng:
- Ối chao, cái đám ma to, biết bao nhiêu cờ quạt.
- Chồng mắng: cờ quạt đâu mà cờ quạt, chỉ có trống chiêng đánh inh ỏi.
- Vợ cãi: chiêng trống đâu mà chiêng trống, cờ cắm nhan nhản thế kia, không trông thấy lại còn nói láo.
- Chồng cãi: Thì mặc cờ với quạt mày, tao nghe thấy chiêng trống, thì chỉ có chiêng trống thôi.
Hai vợ chồng cứ cãi nhau, rồi đấm đá nhau ầm ĩ cả đường. có người đi qua thấy thế vào can, rồi hỏi tại sao, hai vợ chồng đem chuyện ra kể lại. Người kia nghe xong cười lớn bảo rằng:
- Thôi tôi xin cả hai bác, chuyện này thật tại anh tại ả, tại cả đôi bên. Bác trai đui nên không thấy cờ, bác gái điếc nên không nghe tiếng chiêng, tiếng trống, thực ra đám ma có cả cờ bay, chiêng trống tưng bừng. Thôi hai bác nghe tôi, đi bói đi, không thì hết buổi chợ.
Bởi chuyện này, sau có câu hát rằng:
Thăm thẳm hoa nhài,
Chồng đui vợ điếc kém ai trên đời.
(Nguồn Đoàn Xuân Hà )