-Có phải Khả Nhi đến không? –giọng nói dịu dàng của Diệp Phi vang lên.
Chu Chính Hạo nghiêng người nhường đường cho Khả Nhi. Khả Nhi nhìn thấy Diệp Phi đang ôm em bé. Mới sinh con nên nhìn cô có vẻ đầy đặn hơn nhưng vẻ mặt như ánh lên niềm hạnh phúc và sự dịu dàng của một người mẹ.
Khả Nhi nhanh chân bước vào nhà: -Diệp Phi!- bao năm không gặp, vừa nhìn thấy bạn cũ đã thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
-Con ranh này, cuối cùng cũng chịu về rồi hả?- Diệp Phi bĩu môi: -Đi một cái những ngần ấy năm, làm tớ gửi đi không biết bao nhiêu cái email mà chẳng thấy hồi âm gì cả…- mặc dù miệng nói ra toàn những lời oán trách nhưng vẻ mặt Diệp Phi vẫn ánh nên sự vui mừng.
Khả Nhi mặc cho Diệp Phi cằn nhằn, còn mình thì mải hỏi chuyện em bé đang nằm trong lòng mẹ. Một đứa trẻ rất xinh đẹp, tập trung tất cả các ưu điểm của cả bố lẫn mẹ. Khuôn mặt bé xíu ấy mềm mại đến mức có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào là đã vỡ tan như bong bóng. Khả Nhi cảm thấy rất thích thú, cẩn thận đưa tay ra chạm nhẹ vào tay em bé, bàn tay em bé nắm chặt lấy ngón tay cô. Đột nhiên trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa.
-Bà xã ơi!- Giang Ba ở trong bếp thò đầu ra, vừa nhìn thấy Khả Nhi liền chạy ra: -Tần Khả Nhi, em đến rồi à? Hoan nghênh, hoan nghênh!- Giang Ba đang mặc tạp dề nấu nướng, đúng là một người chồng mẫu mực.
Khả Nhi mỉm cười khẽ nói với Diệp Phi: -Xem ra cậu dạy chồng cũng giỏi đấy nhỉ!
-Chứ còn gì!- Diệp Phi đắc chí.
-Bà xã..- Giang Ba thúc giục: -Mau qua giúp anh một tay đi!
Diệp Phi đặt em bé vào tay Khả Nhi: -Giúp tớ bế con một tí!- rồi chạy thẳng vào bếp.
Em bé vừa được đưa vào tay người lạ liền khóc oe oe, Khả Nhi nhìn em bé đang múa máy chân tay trong lòng mình mà không biết phải làm thế nào.
-Để anh thử xem nào!- Chu Chính Hạo đón lấy em bé từ trong tay Khả Nhi, một tay nâng đầu, một tay giữ eo đứa trẻ, cần thận ôm lấy bé, để cho đầu em bé dựa vào vai mình rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nó.
Quả nhiên đứa bé im bặt không khóc nữa, hai tay để yên trên vai Chu Chính Hạo, đôi mắt mở to trong veo nhìn anh. Chu Chính Hạo cũng chăm chú nhìn em bé.
Tần Khả Nhi cười ha ha: -Chu Chính Hạo, thật không nhận ra đấy! Anh thật là có kinh nghiệm!
-Anh có duyên với trẻ con mà!
Khả Nhi đùa: -Không phải là học được từ bạn gái của anh đấy chứ? Cô ấy cũng biết dạy người yêu thật đấy!
-Bạn gái?- Chu Chính Hạo ngây ra: -Nhiều lắm, em muốn nói đến cô nào?
-Anh…sao anh vẫn…?- Khả Nhi ngẩng mặt than trời.
-Vẫn đa tình như vậy chứ gì?- Diệp Phi bưng một chồng bát từ trong bếp đi ra:-Cậu chưa từng nghe nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời à? Khả Nhi à, cậu không biết đâu, danh tiếng của Chu thiếu gia sát gái vang xa lắm đấy!
-Vu khống! Đúng là vu khống mà!- Chu Chính Hạo biện minh: -Thực ra tôi rất chung thủy. Dưới cái vẻ bề ngoài hào hoa lại ẩn chứa một trái tim chung tình đấy!
Khả Nhi và Diệp Phi chớp chớp mắt nhìn nhau.
-Các em hiểu nhầm về Chu Chính Hạo rồi đấy…- Giang Ba tất bật dọn thức ăn ra bàn nhưng vẫn không quên nói xen vào: -Những người đàn ông có tiền lại đẹp trai, đào hoa được gọi là phong lưu. Những người đang ông không đẹp trai lại chẳng có tiền, thế mà vẫn đào hoa được gọi là hạ lưu. Chu Chính Hạo phong lưu chứ không hạ lưu, thế nên được con gái hâm mộ là chuyện bình thường!
Diệp Phi lườm chồng một cái: -Lẽ nào anh ngưỡng mộ vì mình không được như vậy à?
-Đương nhiên rồi, người ta ít ra cũng có hoa để phá, đâu như anh chỉ có thể hái cỏ mà thôi!
-Anh nói lại xem nào!- Diệp Phi kéo tai Giang Ba.
-Bà xã, xin tha mạng!- Giang Ba thảm thiết kêu lên: -Em chính là cây cỏ tiên ngàn năm có một, có thể hái được em là phúc phận cả đời của anh đấy!
Khả Nhi ngồi bên cạnh cười bò, vô tình ngoảnh sang thấy Chu Chính Hạo cũng đang nhìn mình mỉm cười.Thế là cô cũng mỉm cười với anh.
Sáu năm rồi, mỗi người dù ít dù nhiều đều có sự thay đổi. Diệp Phi kể cho Khả Nhi nghe về tình hình của các bạn cùng phòng.
Sau khi tốt nghiệp, Tang Lệ Na đã tìm được một công việc ổn định theo sự sắp đặt của bố mẹ, không lâu sau thì lấy một người chồng môn đăng hộ đối, bây giờ con đã được bốn tuổi rồi. Trong tiệc tốt nghiệp, Lệ Na từng nói với Diệp Phi rằng nếu có cơ hội gặp lại Khả Nhi, cô ấy muốn nói một câu xin lỗi, lúc trước không hiểu biết đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm.
Khương Lan và Trần Văn Bân ai về quê người nấy, liên lạc thưa thớt dần, lâu dần không còn liên lạc với nhau nữa. Sau khi lấy chồng, Khương Lan đã bỏ công việc ổn định ở trên huyện, cùng với người chồng tốt nghiệp đại học nông nghiệp cùng mở một nông trường dưới quê, giờ quy mô cũng tương đối lớn.
Hà Mạn Tuyết làm việc ở thành phố nơi cô ở, cũng đã kết hôn rồi nhưng chưa có con.
Tống Điềm và bạn trai thì cùng ở lại trường, nhưng cuối cùng cả hai lại chia tay. Hiện nay cô ấy đang học tiến sĩ ở trường.
Nhân tiện Diệp Phi lại nói đến tình hình của mấy cậu con trai trong lớp, điển hình là Từ Quang Tông. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta được nhận vào làm trong nhà nước. Do tướng mạo không đến nỗi tồi, miệng lưỡi dẻo, lại tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng nên đã được con gái của một ông chủ thầu ở đó để ý đến. Từ Quang Tông nhận lời yêu đương với cô gái đó, vốn dĩ là một chuyện tốt. Nào ngờ về sau lúc đi tham gia lớp huấn luyện cán bộ ở thành phố, cậu ta quen với con gái của sở trưởng thành phố, lại lập tức theo đuổi cô gái ấy. Vì sau vị hôn phu của cậu ta vác cái bụng to đùng đến làm ầm lên, mọi chuyện thế là đổ bể hết.
Một bữa ăn tối mất gần hai tiếng đồng hồ, những người có quen biết đều được Diệp Phi nhắc đến. Chỉ có một cái tên mà dường như mọi người ai cũng cố tình tránh né.
Khả Nhi giật mình thấy đã không còn sớm nữa, nhớ ra Diệp Phi còn phải chăm sóc em bé nên vội vàng đứng dậy cáo từ. Chu Chính Hạo cũng quyết định sẽ ra về cùng cô.
Vợ chồng Giang Ba tiễn cả hai ra tận cửa. Trước khi ra về, Diệp Phi còn kéo tay Khả Nhi lại, khẽ nói: -Mấy năm nay tớ biết cậu chẳng sung sướng gì. Cậu nhất định phải sống hạnh phúc để xứng đáng với những khổ cực mà cậu đã phải chịu!
-Tớ sẽ như vậy!- Khả Nhi nắm chặt tay Diệp Phi: -Tớ nhất định sẽ giành lấy hạnh phúc cho mình!
Chu Chính Hạo đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người.
-Chu Chính Hạo,…- Giang Ba gọi to: -Cậu có xe về khách sạn chưa? Có cần tớ đưa cậu về không?
-Muộn thế này rồi, ở nhà với vợ con đi!- Chu Chính Hạo đẩy Giang Ba vào nhà rồi nhìn sang Khả Nhi: -Anh ở khách sạn Khải Lai, nếu tiện đường em cho anh đi nhờ một đoạn nhé!
-Không thành vấn đề!
Bởi vì bãi đậu xe của khu Bích Viên không còn chỗ trống nên xe của Khả Nhi đành phải đỗ tạm ở dưới tòa nhà bảy tầng nơi Diệp Phi ở. Bên cạnh còn có một chiếc xe Aucur màu bạc. Khả Nhi chỉ vào chiếc xe Aucur đó rồi nói đùa với Chu Chính Hạo: -Người này chắc cũng đến đây chơi giống em, không có chỗ để xe nên đành đỗ tạm ở đây!
Chu Chính Hạo mỉm cười không đáp. Anh bước lên trước mở cửa xe cho Khả Nhi vào rồi đi vòng sang bên kia, ngồi xuống bên cạnh ghế lái.
Khả Nhi nhớ lại anh chàng Chu Chính Hạo ngày nào vẫn nhí nhố cười đùa nay đã trở nên điềm đạm và trầm lắng hơn nhiều. Sáu năm đủ để khiến cho một con người thay đổi rất nhiều. Dương Phàm sẽ thay đổi như thế nào nhỉ?
-Anh đến Thâm Quyến công tác, không có xe, bắt xe lại không tiện nên đành phải làm phiền em cho đi nhờ một đoạn rồi!
-Đã là bạn mà còn phải khách sáo thế sao?- Khả Nhi chợt định thần lại, khởi động xe: -Kể từ sau khi rời khỏi trường, em chưa gặp lại bạn bè cũ. Hôm nay đến thăm Diệp Phi, tình cờ lại gặp anh ở đó!
-Anh cũng thế!- Chu Chính Hạo nói: -Anh vốn định nhân cơ hội đi công tác để đến thăm Giang Ba với Diệp Phi, nhân tiện thăm con trai của họ, nào ngờ lại gặp lại em. Vui nhỉ!
Khả Nhi ngoảnh đầu sang cười với Chu Chính Hạo: -Gặp lại anh em rất vui! Chuyện năm ấy em vẫn chưa có cơ hội nói cám ơn với anh!
Chu Chính Hạo khẽ “ừ” một tiếng rồi rút bao thuốc ra. Ngoảnh sang nhìn Khả Nhi anh lại cất báo thuốc đi. Cả hai người đều im lặng không nói chuyện. Khả Nhi liền bật đĩa nhạc lên nghe nhạc, là bài “Lưới tình” của Trương Học Hữu, một bài hát đã lâu lắm rồi.
Thâm Quyến là một thành phố đêm. Đêm càng khuya thì thành phố này càng rực rỡ ánh đèn, xe cộ qua lại tấp nập ở trên đường.
Bài hát đang đi đến đoạn kết: Tình cảm sẽ không đi vào quên lãng suốt cuộc đời này. Anh mở cánh cửa sổ tình yêu này ra, chỉ nhìn thấy màn đêm tăm tối và thê lương, hỏi em có nỡ để anh đau lòng….Tiếng nhạc buồn bã vang vọng trong khoang xe, làm cho tâm trạng của con người cũng bị phủ lên một nỗi buồn bã, đau thương.
Chu Chính Hạo đột nhiên hỏi: -Nếu đã về rồi, sao em không đi tìm Dương Phàm?
Khả Nhi nhấn phanh xe, đáp không đúng câu hỏi:-Đến rồi!
Chu Chính Hạo nhìn ra bên ngoài cửa xe, biển hiệu của khách sạn Khải Lai đập vào mắt anh. Chu Chính Hạo khẽ nói: -Mấy năm nay Dương Phàm không hề yêu ai, cũng không có cô gái nào bên cạnh cậu ấy cả. Mấy đứa bọn anh đều biết cậu ấy vẫn đang đợi em. Em bảo cậu ấy phải chờ sáu năm thì chắc chắn cậu ấy sẽ chờ em sáu năm…- Chu Chính Hạo đẩy cửa, xuống khỏi xe nhưng không có ý định đi vào khách sạn. Chu Chính Hạo chống tay vào hông, cúi xuống nói với Khả Nhi: -Khả Nhi à, đi tìm Dương Phàm đi! Đời người liệu có được mấy cái “sáu năm” ấy?
-Em sẽ đi tìm anh ấy!- Khả Nhi xuống xe, đưa tay lên vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi bay: -Mấy năm nay, mỗi ngày em đều trông đợi…- Khả Nhi bỗng nhiên im bặt, cô lại cười, dường như lẩm bẩm nói với chính mình: -Em nhất định sẽ đi tìm anh ấy! Hết tháng này em sẽ đi tìm anh ấy!
Chu Chính Hạo nhíu mày:- Còn lâu mới hết tháng này!
-Cuối tháng này, Bác Nhuệ và Thừa Nghiệp sẽ có một buổi đàm phán. Em không muốn ở thế đối đầu với Dương Phàm trên bàn đàm phán!- ánh sáng đèn màu hắt lên khuôn mặt Khả Nhi, đôi hàng mi quyến rũ khẽ chớp chớp, đôi mắt trong veo ẩn chứa hi vọng: -Lần này quay lại, cho dù thế nào em cũng sẽ không từ bỏ anh ấy đâu!
Chu Chính Hạo nhìn Khả Nhi mỉm cười, Khả Nhi cũng cười bảo: -Chu Chính Hạo, đời này có anh là bạn chính là may mắn cho em!
Chu Chính Hạo đưa mắt nhìn theo bóng chiếc xe của Khả Nhi đang xa dần, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn chìm vào màn đêm dày đặc của Thâm Quyến, Chu Chính Hạo mới châm một điếu thuốc lên. Làn khói đặc bao trùm lấy Chu Chính Hạo. Anh hít vài hơi thật sâu, hương thuốc lá xộc vào trong mũi, đi vào trong cổ họng và thấm sâu vào phổi anh. Hút gần hết điếu thuốc, Chu Chính Hạo móc điện thoại trong túi ra rồi ấn số điện thoại lái xe của mình: -Anh Tào à, xe của tôi đãng đỗ ở dưới tòa nhà bảy tầng Bích Viên, phiền anh qua đó giúp tôi lái xe về nhé!
Địa điểm đàm phán giữa công ty Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ được quyết định tổ chức ở Bắc Kinh. Đúng giờ đã trở thành thói quen của Khả Nhi. Ngày hôm diễn ra cuộc đàm phán, cô có dẫn theo trợ lí và thư kí riêng của mình đến nơi đàm phán. Ở cửa hội trường, cô gặp đoàn người do Hoa Chỉ Huyên dẫn đầu đến đàm phán.
Hai người mỉm cười với nhau, chậm rãi tiến lại gần nhau, cả hai đều đang âm thầm dò xét đối phương. Sáu năm trôi qua không để lại nhiều vết tích trên khuôn mặt của Hoa Chỉ Huyên, vẫn là phong thái ung dung, điềm đạm và khuôn mặt đẹp như không có tuổi ấy. Sáu năm khiến cho Khả Nhi trở nên thông minh và giỏi giang hơn. Nhưng dù sao thì cô vẫn còn ít tuổi, khó tránh khỏi cảm thấy có chút bối rối trước mặt một người có nhiều kinh nghiệm như Hoa Chỉ Huyên. Khả Nhi của sáu năm sau đã trở thành một cô gái xinh đẹp và cao quý, một vẻ đẹp sang trọng và đầy quyền uy.
Hoa Chỉ Huyên thân thiện chào hỏi: -Chào tổng giám đốc Tần!
-Chào tổng giám đốc Hoa!- Khả Nhi đưa tay lên ra ý mời đối phương vào hội trường trước.
Một chiếc bàn hội nghị được đặt giữa phòng họp rất rộng, đôi bên tự ngồi vào vị trí của mình. Hoa Chỉ Huyên và Khả Nhi ngồi đối diện với nhau, những người khác ngồi ở hai bên.
Hoa Chỉ Huyên không vội vàng nói chuyện đàm phán mà quay sang nói chuyện phiếm với Khả Nhi: -Tôi sớm biết là cô sẽ không cam chịu một cuộc sống tầm thường, nhưng thật không ngờ cô lại giành được thành công nhanh đến như vậy. Năm đó tôi đã đánh giá cô quá thấp!
Khả Nhi không lên tiếng, chỉ đáp lại bằng nụ cười rất lễ độ.
Hoa Chỉ Huyên nói tiếp: -Con gái một người bạn của tôi là Lương Dung Hinh đang làm việc ở quý công ty.Con bé này rất ngang bướng, nhất khoát không chịu nhận sự giúp đỡ của tôi, hi vọng sau này tổng giám đốc Tần sẽ chiếu cố đôi chút!
Khả Nhi cười: -Tổng giám đốc Hoa chiếu cố đến cô Lương là tình người, còn tôi mà chiếu cố thì đó lại là sự sỉ nhục với cô ấy!
-Xem ra thỉnh cầu của tôi đã khiến cho tổng giám đốc Tần khó xử rồi!- Hoa Chỉ Huyên thản nhiên như đã sớm đoán được Khả Nhi sẽ từ chối: -Tôi rất xin lỗi!
-Tôi sẽ không chiếu cố đặc biệt đến cô Lương, càng không hà khắc với cô ấy. Nếu như cô Lương đã được công ty Thừa Nghiệp tuyển dụng thì ắt hẳn là cô ấy có điểm mạnh riêng, sau này cho dù cô ấy có giành được thành tích xuất sắc như thế nào đều phụ thuộc vào khả năng và sự phấn đấu của cô ấy hết!
Hoa Chỉ Huyên gật đầu tán đồng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra cửa như chờ đợi một cái gì đó.
Khả Nhi đi thẳng vào vấn đề: -Tổng giám đốc Hoa, chúng ta bắt đầu đàm phán chứ?
-Xin đợi một chút nữa!- Hoa Chỉ Huyên đáp: -Chúng tôi còn có một người phụ trách nhiệm vụ này nữa, vì bị tắc đường nên sẽ đến muộn một chút!
Nụ cười trên môi Khả Nhi chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Chỉ Huyên: -Có thể người phụ trách này không thể đến như tổng giám đốc Hoa mong đợi!- đôi bàn tay đặt dưới bàn của Khả Nhi nắm chặt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Không cần nghĩ ngợi nhiều cô cũng có thể đoán ra người mà Hoa Chỉ Huyên nhắc đến là ai. Từ ánh mắt của Hoa Chỉ Huyên có thể nhận ra rằng có lẽ bà ấy rất mong người đó đến, nhưng có thể chưa có được câu trả lời chính xác, vì vậy nên ban nãy Hoa Chỉ Huyên mới cố tình nói chuyện phiếm để kéo dài thời gian.
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Khả Nhi, Hoa Chỉ Huyên có chút không vui, lãnh đạm đáp: -Người đó nhất định sẽ đến, bởi vì công việc này do người đó phụ trách, nội dung cụ thể thế nào cậu ta hiểu rõ…- vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoa Chỉ Huyên khẽ thở phào rồi lên tiếng: -Mời vào!
Cánh cửa phòng họp mở ra, Khả Nhi nhìn chăm chăm vào bóng người đang tiến lại gần. Khuôn mặt khôi ngô, phong thái hiên ngang, bộ comple đen sang trọng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc đồ tây. Còn nhớ trước đây anh thường mặc những bộ quần áo thể thao khá bụi bặm. Sáu năm đã khiến cho anh trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Anh cũng đang nhìn cô, một bộ véc màu tím như hoa tử la lan, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng. Cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt anh đây trông vừa lạ vừa quen.
Dương Phàm đến bên cạnh Hoa Chỉ Huyên, đứng đối diện với Khả Nhi, gật đầu lịch sự chào cô: -Tổng giám đốc Tần, rất vinh hạnh được gặp cô!- anh đưa tay ra trước mặt Khả Nhi.
Khả Nhi đứng dậy, khẽ bắt tay anh. Bàn tay của Dương Phàm hơi lạnh, lạnh thấu vào tận tim cô. Ánh đèn chói lòa phát ra từ chiếc đèn chùm trên trần nhà khiến cho Khả Nhi cảm thấy chói mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy rất chóng mặt, vội vàng bám chặt vào bàn, khẽ nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy phản ứng của Khả Nhi, Hoa Chỉ Huyên liền cười đắc chí.
Chu Thành Bích giữ chặt lấy cánh tay Khả Nhi, lo lắng gọi: -Tổng giám đốc!
Khả Nhi mở mắt ra, ánh mắt lại trở nên tĩnh lặng như ban đầu, cô nhìn thẳng vào Hoa Chỉ Huyên: -Chúng ta bắt đầu được chưa?
Hoa Chỉ Huyên nhìn Dương Phàm, anh gật đầu với người trợ lí. Người trợ lí ấy bắt đầu nói từ vấn đề nguy hại của cuộc chiến giá cả, tầm quan trọng của việc xác lập giá cả cho đến nguyện vọng và lời hứa của bên mình.
Sau khi bên công ty Bác Nhuệ đưa ra ý kiến của mình xong, bên công ty Thừa Nghiệp trầm ngâm chưa đưa ra câu trả lời ngay.
Dương Phàm lên tiếng hỏi: -Tổng giám đốc Tần thấy thế nào?
Cao Hàm lên tiếng thay cho Khả Nhi: -Thưa tổng giám đốc Hoa, phó giám đốc Dương, việc liên minh giá cả là vi phạm pháp luật trong nước, làm như vậy không được hay cho lắm!
-Nếu như đã không tán thành sao tổng giám đốc Tần lại ngồi ở đây hôm nay?
-Bởi vì…- Khả Nhi không nhìn Dương Phàm mà nhìn thẳng vào Hoa Chỉ Huyên: -Tôi không muốn đánh một trận chiến để cả hai cùng bị thương vong, nhưng tôi cũng không thể vi phạm pháp luật. Vì vậy tôi đến đây hôm nay là để cùng với tổng giám đốc Hoa bàn bạc một kế sách vẹn cả đôi đường.
Hoa Chỉ Huyên cau mày: -Kế sách gì?
-Để Thừa Nghiệp trở thành cổ đông của Bác Nhuệ. Còn tôi sẽ trở thành người đại diện theo pháp luật của công ty Thừa Nghiệp, được phép tham gia vào hội đồng quản trị của Bác Nhuệ. Như vậy chúng ta đã là người một nhà, Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ có thống nhất giá cả cũng là lẽ đương nhiên.
Mặt Hoa Chỉ Huyên hơi biến sắc, bà nở nụ cười: -Nếu như sớm muộn gì chúng ta sẽ trở thành người một nhà, vậy thì để Bác Nhuệ trở thành cổ đông của Thừa Nghiệp cũng vậy phải không?
-Không, hoàn toàn không như nhau!-Khả Nhi giả vờ không hiểu hàm ý của Hoa Chỉ Huyên: -Trước đây khi mới học làm kinh tế, Đỗ tiểu thư đã dạy tôi rằng: trên đời này chuyện gì cần phải dùng luật pháp để giải quyết thì cứ dùng luật pháp mà giải quyết, những chuyện gì không thể dùng luật pháp thì cứ để cho quy luật tự nhiên giải quyết!
Hoa Chỉ Huyên không hiểu hàm ý của Khả Nhi: -Quy luật tự nhiên gì cơ?
Dương Phàm giải thích: -Quy luật sinh tồn trong giới tự nhiên, kẻ nào thích nghi được với hoàn cảnh thì sống sót, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Sắc mặt của Hoa Chỉ Huyên trở nên cực kì khó coi. Bà lạnh lùng nhìn Khả Nhi: -Cô dựa vào đâu mà nói là Bác Nhuệ là kẻ yếu?
-Còn một câu cuối nữa: kẻ thắng làm vua!- Tần Khả Nhi ung dung: -Tôi rất có hứng với việc gia nhập hội đồng quản trị của Bác Nhuệ.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền kéo cuốn sổ ghi chép của trợ lí đến trước mặt, vào web tìm kiếm cái gì đó. Mắt anh dán chặt vào màn hình, mãi mà không thấy lên tiếng.
-Tiểu Phàm?- Hoa Chỉ Huyên lo lắng.
Dương Phàm thở dài: -Làm đẹp lắm!- anh đưa cuốn sổ ghi chép ra trước mặt Hoa Chỉ Huyên. Các số liệu cho thấy, cho đến ngày hôm nay, Thừa Nghiệp ít nhất đã thu mua được 13,5% cổ phần của Bác Nhuệ. Đối với một công ty mới thành lập, có được số cổ phần như vậy không phải là con số nhỏ. Hơn nữa tất cả việc này được thực hiện mà họ không hề phát hiện ra và không để lại dấu tích nào cả.
Một lúc lâu sau Hoa Chỉ Huyên mới ngẩng đầu lên nhìn Khả Nhi. Lại một lần nữa bà đã đánh giá thấp đứa con gái đang ngồi trước mặt mình. Đối phương đồng ý ngồi vào bàn đàm phán chỉ là để làm họ tê liệt. Đưa ra đề xuất thay đổi người đàm phán cũng là để che mắt, khiến cho họ chuyển hướng chú ý, không chú ý đề phòng Thừa Nghiệp. Hãy còn ít tuổi mà Khả Nhi đã hành sự vô cùng kín kẽ. Bà tưởng rằng Khả Nhi đề nghị thay đổi người đại diện ra đàm phán là bởi vì cô vẫn còn tức tối chuyện ngày xưa, là để có thể diễu võ giương oai trước mặt bà cho hả cơn tức. Hoa Chỉ Huyên lấy tay ấn vào huyệt thái dương của mình, một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng, xem ra không thể không chấp nhận tuổi già rồi!
-Tổng giám đốc Tần muốn thu mua Bác Nhuệ sao?- Dương Phàm lạnh lùng hỏi.
Đôi hàng mi khẽ rủ xuống, Khả Nhi vẫn không nhìn Dương Phàm: -Đấy chỉ là hạ sách. Tôi tạm thời không muốn châm ngòi cuộc chiến thu mua ấy. Tổng giám đốc Hoa và phó giám đốc Trương hãy về bàn bạc với hội đồng quản trị Bác Nhuệ để tôi trở thành thành viên của hội đồng quản trị. Tôi sẽ khiến cho cả Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ được hưởng lợi!
Dương Phàm khẽ nhếch môi: -Nếu không thì sao?
Khả Nhi nhìn Hoa Chỉ Huyên:- Nếu không tôi đành phải dùng hạ sách, giành quyền trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của Bác Nhuệ.
-Đáng tiếc là tổng giám đốc Tần chưa chắc đã đạt được ý muốn!- Hoa Chỉ Huyên đã lấy lại được bình tĩnh. Bà đã có tính toán sẵn, mặc dù nguồn vốn của Thừa Nghiệp rất hùng hậu, tạm thời chiếm ưu thế so với Bác Nhuệ nhưng việc quay vòng vốn không thể nhanh chóng đến mức có thể thu mua Bác Nhuệ ngay được. Nếu như đẩy nhanh tốc độ quay vòng vốn, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Khả Nhi hiểu rõ cách nghĩ của Hoa Chỉ Huyên, cô khẽ nhếch môi cười: -Quả thực là nguồn vốn của Thừa Nghiệp có hạn, tuy nhiên lại có tập đoàn Đỗ thị đứng đằng sau lưng Thừa Nghiệp, nếu chưa đủ thì còn có cả tập đoàn tiền tệ Cảnh thị ở Hồng Kông.
Phòng họp im phăng phắc không một tiếng động. Hồi lâu sau, Dương Phàm mới lên tiếng: -Sáu năm trước tôi mới vào Bác Nhuệ, bắt đầu làm từ một nhân viên quèn rồi dần dần leo lên vị trí như ngày hôm nay, ít nhiều cũng trải qua không ít trận chiến, chưa bao giờ chịu thua. Chủ tịch hội đồng quản trị Hoa từng nói với tôi rằng thanh niên được đắc chí chưa chắc đã là một chuyện tốt, nên gặp thất bại vài lần mới có thể đảm nhận được trọng trách!- anh bật cười: -Không ngờ lần đầu tiên tôi gặp thất bại lại dưới tay cô!
Khả Nhi cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói của cô trùng hẳn xuống nghe như một lời than thở: -Tại sao cứ nhất định phải tham gia cuộc đàm phán này. Rõ ràng là anh không muốn đến, nếu không chắc chắn sẽ không đến muộn!
Khóe môi Dương Phàm vẫn đang mỉm cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo và thê lương: -Cuối cùng em cũng vẫn mạnh hơn anh! Anh tâm phục khẩu phục rồi!
Khả Nhi lặng lẽ nhìn anh, Dương Phàm cũng nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Cuối cùng, Khả Nhi từ từ đứng dậy, trợ lí và thư kí của cô cũng lần lượt đứng lên. Cô đưa mắt nhìn sang Hoa Chỉ Huyên, lịch sự nói: -Tổng giám đốc Hoa, tôi xin phép đi trước. Nếu như có tin gì cứ gọi điện thông báo cho tôi nhé!- nói rồi cô đi ra khỏi phòng họp.
Thấy Khả Nhi chuẩn bị ra khỏi cửa, Hoa Chỉ Huyên đột nhiên lên tiếng: -Tổng giám đốc Tần xin dừng bước!
Khả Nhi dừng bước, ngoảnh lại hỏi: -Tổng giám đốc Hoa, lúc làm việc tôi không bàn chuyện tư, còn khi bàn chuyện tư thì không nhắc đến chuyện công. Nếu như bà vì chuyện tư mà tìm tôi thì hãy đợi tôi ra khỏi phòng họp này đã!- cô ngoảnh đầu nhìn sang Dương Phàm lần nữa rồi cất bước ra ngoài.
-Trong trái tim con bé vẫn luôn có con…- Hoa Chỉ Huyên thở dài.
Dương Phàm khẽ cười khinh mạn: -E rằng đã khiến cho tổng giám đốc Hoa phải thất vọng rồi!- nói rồi Dương Phàm không nói gì thêm, sải bước đi ra khỏi phòng họp.
Đi ra từ thang máy, bước chân của anh khựng lại. Bên cạnh vòi phun nước ở đại sảnh, một bóng người mảnh mai mặc bộ véc màu hoa tử la lan đang đứng một mình, hình như cô rất thích những viên đá dưới đáy bể nước, vì vậy ánh mắt đang chăm chú nhìn chúng. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình. Cô mỉm cười: -Dương Phàm, em đang đợi anh!
Dương Phàm đứng yên tại chỗ nhìn Khả Nhi đang đi về phía mình, thân hình mảnh mai phản chiếu trong con ngươi của anh. Một Khả Nhi 27 tuổi không còn là một cô gái trẻ nữa, cũng không còn tràn trề sức sống như lúc xưa, nhưng ở cô hiện lên một vẻ đẹp điềm đạm và cao quý.
Khả Nhi đến trước mặt Dương Phàm, cất giọng nói: -Dương Phàm, em đã về rồi!- giọng nói dịu dàng và ấm áp như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng cuốn đi lớp bụi dày phủ kín trong đáy tim anh. Khoảnh khắc này đây anh mới có thể xác định được người con gái đang đứng trước mặt mình chính là Tần Khả Nhi chứ không phải là tổng giám đốc của doanh nghiệp Thừa Nghiệp.
Dương Phàm nhìn thẳng vào Khả Nhi, cười ung dung: -Đúng thế, về rồi đấy!- đôi tình nhân lâu ngày gặp lại sẽ thế nào nhỉ? Giả vờ nói những điều khách sáo để rồi lúc ngoảnh mặt đi sẽ phải lấy tay lén lau nước mắt? Hay là một người chỉ trích, trách móc còn một người thì đau đớn khóc than…Cho dù là thế nào thì cũng sẽ không bình thản như hai người lúc này, bình thản tới mức không một gợn sóng lăn tăn. Nghĩ như vậy khiến cho Dương Phàm bật cười: -Cùng đi uống một li chứ?
Khả Nhi đưa mắt nhìn quanh, hai người đang đứng ở trước cửa thang máy, người ra người vào liên tục, đây khôgn phải là một nơi thích hợp để nói chuyện. Không để cho Khả Nhi kịp trả lời, Dương Phàm đã quay người đi ra ngoài đại sảnh. Khả Nhi vội vàng đuổi theo. Cho đến tận khi cả hai đã ngồi lên xe của Dương Phàm mà vẫn không có ai chịu lên tiếng.
Hoàng hôn, cả thành phố chìm trong ánh mặt trời lúc chiều tàn rạng rỡ, cảnh sắc giữa thu quả nhiên tuyệt đẹp nhưng lại thật lạnh lẽo. Những chiếc xe nườm nượp trên đường, xe của họ cũng lẫn vào dòng xe tấp nập ấy. Hai bên đường là những khu mua bán sầm uất, ánh đèn màu sặc sỡ. Khả Nhi bùi ngùi: -Mấy năm nay Bắc Kinh thay đổi nhiều quá nhỉ!
Dương Phàm khẽ cười: -Trên đời này có cái gì không thay đổi đâu?
Khả Nhi ngoảnh sang nhìn anh. Trong ánh chiều tà, khuôn mặt anh như nhạt nhòa đi. Khả Nhi ngây người nhìn anh. Thực ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, ví dụ như nói với anh rằng mấy năm nay cô luôn nhớ đến anh. Nói với anh cô nghĩ rằng anh sẽ không đến bàn đàm phán, đợi đàm phán xong cô sẽ đến Thượng Hải tìm anh. Còn nữa, cô muốn nói với anh một lời xin lỗi, hi vọng anh sẽ tha thứ cho cô…Dương Phàm thản nhiên trước ánh mắt của Khả Nhi, tay nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt không rời khỏi con đường trước mặt, thái độ lịch sự như người xa lạ. Mong mỏi suốt sáu năm trời, cuối cùng cô cũng có thể trở lại bên cạnh anh nhưng lại không biết làm thế nào để lại gần anh. Khả Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế. Lại là chờ đợi…đợi đến khi đến nơi cô sẽ tìm cơ hội nói ra những điều mình muốn nói.
Theo sau Dương Phàm đi vào quán rượu, Khả Nhi mới phát hiện ra rằng mình càng chẳng có cơ hội nào để nói. Tiếng nhạc ầm ĩ lấn át mọi tiếng nói chuyện, ở giữa sân khấu là hai cô gái xinh đẹp đang múa cột, thân hình bốc lửa đang uốn éo thực hiện các động tác hết sức khêu gợi, đám người xung quanh hò reo, nhảy nhót theo tiếng nhạc, ánh đèn màu nhấp nháy giữa sân khấu khiến cho không gian trở nên mờ ảo.
Khả Nhi chẳng còn lạ gì với những nơi như thế này, cho dù là ở trong nước hay nước ngoài, Trụ Kiệt và Thành Hạo đều từng dẫn cô đến những vũ trường giải trí như thế này. Trong thành phố, mỗi người đều phải đối mặt với những áp lực thế này hoặc thế khác, mỗi khi màn đêm buông xuống, rất nhiều người trút bỏ lớp áo khoác ngụy trang bên ngoài, tìm đến những nơi như thế này để giải khuây. Khả Nhi không ghét nhưng cũng chẳng thích những nơi như thế này. Sau vài lần theo Trụ Kiệt và Thành Hạo đến vũ trường, Khả Nhi cảm thấy vô vị nên chẳng bao giờ đến nữa.
Tiếng nhạc huyên náo khiến cho Khả Nhi cảm thấy đau đầu. Cô khẽ nhíu mày đưa tay lên ấn vào huyệt thái dương. Dương Phàm nhìn thấy liền nói gì đó với Khả Nhi nhưng cô không thể nghe thấy, đành nhìn anh lắc đầu.
Dương Phàm gọi phục vụ đến, chọn đại vài bài hát rồi đưa cho anh chàng phục vụ một xấp tiền. Một lát sau, tiếng nhạc chát chúa đã dừng lại, thay vào đó là tiếng hát của một ca sĩ. Mặc dù nghe không rõ lắm nhưng còn đỡ đau đầu hơn tiếng nhạc điên cuồng lúc trước, ít nhất thì cũng có thể nghe được đối phương đang nói gì.
-Em không thích nơi này à?- Dương Phàm hỏi.
-Anh thích nơi này sao?- Khả Nhi hỏi ngược lại.
-Những người đến đây chỉ đơn thuần là để giải trí, thư giãn. Chỉ cần không phạm pháp, không ảnh hưởng đến người khác thì bất kì ai cũng có thể lựa chọn những phương thức giải trí mà mình thích. Không có ai can thiệp, cũng không phải lo bị ai đó chê cười!- Dương Phàm nhấc li rượu lên và uống ực một hơi, những giọt rượu lạnh buốt chảy vào cổ họng anh, cảm giác mát mẻ tràn vào trong dạ dày: -Lúc tâm trạng không vui, có thể đến đây để giải khuây cũng rất tốt. Nếu không thì con người sẽ bị áp lực đến phát điên mất!
Khả Nhi im lặng, thẫn thờ đưa tay với lấy một cốc rượu trên bàn và uống ực một hơi. Uống rồi mới phát hiện ra đấy là rượu, cổ họng đột nhiên cay xè, mặt đỏ lựng lên. Dương Phàm đưa tay lên định vuốt lưng cho cô nhưng nghĩ gì đó lại thôi, vội vàng thu tay lại, ánh mắt thờ ơ nhìn vào li rượu trước mặt: -Bao lâu rồi mà tửu lượng của em vẫn vậy!
Khả Nhi ngẩng đầu lên, có lẽ vì bị sặc rượu nên hai má của cô đỏ gay, đôi mắt long lanh nước: -Dương Phàm…
Trên sân khấu vang lên tiếng ngạc quen thuộc. Khả Nhi im bặt, hướng mắt nhìn lên sân khấu, ánh mắt có chút hoang mang. Tiếng nhạc dạo đầu vừa kết thúc, tiếng hát trong trẻo đã vang lên: -Ánh trăng có khi nào? Nâng chén rượu hỏi trời cao. Không biết cung điện trên trời kia, đêm nay là năm nào….- bài hát này vốn được Vương Phi biểu diễn rất thành công, mặc dù cô gái kia hát không thể hay bằng Vương Phi nhưng giọng hát cũng khá hay.
Dương Phàm khẽ nói: -Anh không nhớ là mình đã yêu cầu bài này!
Ánh mắt của Khả Nhi lại hướng về Dương Phàm: -Dương Phàm, em….
-Mấy năm nay em sống vất vả lắm hả?- Dương Phàm hỏi tiếp.
Khả Nhi buồn bã nhưng vẫn cố mỉm cười: -Cũng tàm tạm anh ạ!- cô đã trở thành tấm gương sáng cho những đứa trẻ xuất thân nghèo hèn ở cái huyện nhỏ nơi cô sinh ra. Trong con mắt của nhiều người, một Khả Nhi của ngày hôm nay rất sung sướng và hạnh phúc, nhưng ít có ai biết được những nỗi gian truân của cô đằng sau ánh hào quang kia.
-Năm đó anh đã làm không tốt, không thể bảo vệ em, để em phải chịu khổ!- Dương Phàm châm một điếu thuốc lên, rít một hơi thật dài. Khả Nhi nhớ là trước đây anh không có thói quen hút thuốc.
Dương Phàm lại tiếp tục: -Rõ ràng là biết gia đình mình không thể chấp nhận em, vậy mà chỉ vì sự ích kỉ, anh đã kéo em vào hoàn cảnh khốn cùng, biết rõ là kỉ luật của trường rất nghiêm, vậy mà vẫn khiến em có thai khi chưa kết hôn. Không có khả năng gánh vác mà lại yêu cầu em giữ lại đứa bé. Là anh sai rồi…Khả Nhi…anh xin lỗi!
Từ đầu đến cuối anh không hề nói một lời oán trách Khả Nhi. Đáng lẽ ra Khả Nhi phải cảm thấy vui mừng mới phải, thế nhưng trong tiềm thức của mình, cô cảm thấy thật sự hoang mang, trực giác mách bảo cô rằng anh ngày càng xa cô hơn.- Dương Phàm….- Khả Nhi cướp lời anh, nắm chặt lấy tay anh nhưng lại không biết phải nói gì. Đầu óc cô rối bời, những ý nghĩ rối loạn đan xen trong đầu cô. Cô cố gắng vắt óc suy nghĩ, hồi lâu chỉ thốt ra được một câu: -Em xin lỗi!
-Nếu như thời gian có quay ngược lại…- Dương Phàm chăm chú nhìn vào đôi mắt Khả Nhi: -Em vẫn sẽ lựa chọn con đường đó có đúng không?
Khả Nhi trầm ngâm.
Dương Phàm cười chua xót: -Anh nghĩ là em chưa từng thật sự tin tưởng anh!
-Dương Phàm, em muốn tin tưởng anh, chỉ có điều….-Khả Nhi hoang mang: -Có những người…có những chuyện…suốt đời này em không thể vứt bỏ.
-Vì vậy em đã vứt bỏ anh và con?
Nước mắt trào ra từ trong khóe mi: -Dương Phàm, em phải làm thế nào anh mới có thể tha thứ cho em?
Dương Phàm cúi đầu nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh. Thực ra bởi vì tay của Khả Nhi nhỏ hơn tay anh rất nhiều nên bàn tay ấy chỉ có thể nắm được mấy ngón tay anh mà thôi. Dương Phàm không cần dùng sức cũng có thể dễ dàng rút tay ra khỏi bàn tay nóng ấm của cô. Dường như hành động đó của anh đã lấy tất cả hi vọng của cô. Lồng ngực cô như thắt lại, đôi bàn tay nắm lấy hư không rồi bất lực buông thõng xuống.
Khả Nhi nghe thấy giọng nói bình thản của Dương Phàm: -Vì cứu mẹ mà em bỏ con, điều này anh có thể hiểu được. Dù sao thì đó cũng là người thân yêu nhất của em. Vì tiền đồ, em đã từ bỏ anh, anh cũng có thể bỏ qua, dù sao thì em cũng không phải là loại con gái sống dựa vào đàn ông. Nhưng tại sao…tại sao trước khi làm tất cả những điều này em không chịu nói với anh một tiếng?
-Đứa bé ấy…em đã dùng nó làm vật trao đổi với mẹ anh. Có bao giờ em nghĩ rằng nó không phải là của riêng em mà một nửa dòng máu của nó thuộc về anh chưa? Làm sao em có thể xác định được anh không có cách nào giúp mẹ em? Nếu như em có lòng muốn giữ lại đứa con, cho dù là dùng cách nào anh cũng sẽ nhờ ông nội giúp đỡ. Còn nếu không được thì ít nhất anh cũng sẽ cùng em đi làm phẫu thuật!
-Lúc em ra đi mà không lời từ biệt, em có bao giờ nghĩ, mặc dù là anh sai lầm trước nhưng anh là thực lòng, anh thực sự đã cố gắng hết mình. Nói với anh một lời, giải thích với anh một tiếng khó khăn đến thế sao? Hai chúng ta đã từng hứa với nhau không xa rời, nếu như anh hiểu ra đã xảy ra những chuyện gì, anh có thể cùng em ra nước ngoài. Có thể anh không giỏi giang được như em nhưng anh cũng không kém cỏi đến mức không thể sống được nếu như không có sự bảo bọc của bố mẹ. Vậy mà em chỉ dùng một tờ giấy mỏng để xóa hết mọi lời hứa giữa hai ta.
-Khả Nhi…- anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Khả Nhi, những ngón tay khẽ lau những giọt nước mắt nóng hổi trên má cô: -Khi em tuyệt tình thật là đáng sợ!
-Chúng ta làm lại từ đầu có được không anh?- Khả Nhi đặt tay lên mu bàn tay anh, giọng điệu như đang cầu xin: -hãy cho em cơ hội, lần này em sẽ theo đuổi anh!
Dương Phàm cười nhạt: -Sáu năm vừa rồi là em bỏ đi, trên thực tế chúng ta không hề chia tay. Lời hứa anh đã từng hứa với em nhất định anh sẽ biến nó thành thực. Em bảo anh chờ em sáu năm, anh đã chờ em sáu năm. Thực ra chờ đợi sáu năm chẳng phải là chuyện khó khăn.Chỉ có điều, Khả Nhi à…anh có thể đợi em nhưng anh không thể tha thứ cho em!
-Không sao…- Khả Nhi gượng cười: -Không tha thứ cũng không sao, em sẽ ở bên cạnh chờ đợi anh, đợi cho đến một ngày anh đồng ý tha thứ cho em!
Dương Phàm có chút lay động, anh chăm chú nhìn cô. Nhưng cuối cùng anh kiên quyết lắc đầu: -Bắt đầu từ giây phút này, chúng ta chính thức chia tay. Sau này ai đi đường nấy, không ai liên quan đến ai hết!- Dương Phàm đặt mấy tờ giấy bạc lên bàn rồi đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn vào mặt Khả Nhi. Khả Nhi ngẩng đầu nhìn anh. Trong khoảng khắc ánh mắt chạm vào nhau, Dương Phàm như muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Anh im lặng quay người bỏ đi. Khả Nhi nhìn theo cái bóng nhạt nhòa của anh lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn màu, mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ. Tiếng nhạc chát chúa lại lần nữa vang lên. Khả Nhi đứng yên như hóa đá, thất thần nhìn theo cái bóng đang biến mất dần của Dương Phàm.
Khả Nhi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, mãi cho đến khi có một bóng đen đến trước mặt cô. Cô vui mừng ngẩng đầu lên: -Dương Phàm…-rồi đột nhiên Khả Nhi khựng lại, cô ngây người nhìn vào chàng trai đang đứng trước mặt.
Chu Chính Hạo tự ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Khả Nhi: -Xin lỗi, đã để em thất vọng rồi!
Khả Nhi vẫn nhìn anh trân trân mà không đáp lời.
Chu Chính Hạo giải thích: -Anh thường đến đây uống rượu với Dương Phàm. Lúc hai người vào đến cửa anh đã nhìn thấy rồi, sợ sẽ ảnh hưởng đến hai người nên anh không dám sang chào hỏi- nhìn thấy Khả Nhi vẫn ngồi ngây ra, Chu Chính Hạo thở dài: -Em sẽ không vì thế mà nản chí chứ hả?
-Chu Chính Hạo…- Khả Nhi ngẩn ngơ hỏi: -Anh có phải là người tốt bụng không?
-Không phải!- Chu Chính Hạo nhướn mày: -Nhưng cũng không phải là một kẻ tiểu nhân!
Khả Nhi đưa túi xách của mình cho Chu Chính Hạo: -Trong đó có ví tiền, điện thoại, còn có cả số điện thoại của thư kí riêng của em và chìa khóa phòng ở khách sạn. Lát nữa nhờ anh giúp em gọi điện cho Chu Thành Bích đến đón em!- nói rồi Khả Nhi liền cầm chai rượu lên và dốc vào miệng.
Chu Chính Hạo vội vàng giật lấy chai rượu trên tay Khả Nhi:-Có phải em muốn uống đến mức xuất huyết dạ dày như Dương Phàm không hả?
-Từ sáu năm trước em đã rất muốn uống thật say một lần, nhưng lúc ấy em không có tư cách để say, em bắt buộc phải giữ được sự tỉnh táo từng phút từng giây…- Khả Nhi cười, nụ cười rất đẹp nhưng lại chất chứa sự thê lương và đau đớn: -Chu Chính Hạo, hãy cho em một lần được thỏa lòng, hãy để em được nếm trải cảm giác của cái say, em muốn để tâm trạng dễ chịu hơn một chút!
Chu Chính Hạo buông tay ra, lặng lẽ nhìn Khả Nhi nốc rượu. Lông mày cô hơi nhíu lại, có lẽ là vì vị cay đắng của rượu. Chỉ cần nhìn sơ qua là biết ngay cô không phải người giỏi uống rượu, nhưng Chu Chính Hạo không ngăn cản cô nữa, chỉ bình thản nhìn cô nâng li rượu lên và tu ực một hơi. Chính Chu Chính Hạo cũng phải ngạc nhiên trước sự bình thản của mình lúc này.