Vi Vi quả thật là mắt chữ O mồm chữ A nhìn cảnh tượng này, cách xuất hiện của Đại Thần quá ngoạn mục, chỉ thiếu mỗi đôi cánh là giống thiên sứ đáp xuống trần gian rồi…
Những thắc mắc của đám bạn bè, Vi Vi đều trả lời qua quýt hoặc khéo léo giải thích, Nại Hà vẫn không hề gửi tin nhắn đến. Vi Vi dời chuột đến kênh [Thế giới], tất cả đều đã trở lại yên bình như trước.
Màn hình vi tính vẫn một màu tối đen như hũ nút, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ người Hồng Y Nữ Hiệp, lấp lóe khi ẩn khi hiện, Vi Vi nhìn vào màn hình, dần dần, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng.
Bang phái trong game cố nhiên chẳng là gì cả, nhưng chí ít cũng là một kỷ niệm, đã từng trả giá cho nó, vui vẻ vì nó, đột nhiên lại bỏ đi, tuy không hối hận nhưng trong lòng khó tránh khỏi hụt hẫng.
Dù gì, cũng bỏ đi vì cách này.
Lại nữa, hệ thống còn đúng lúc này giam giữ cô trong một nơi tối đen như mực. >o<
Vi Vi vốn không phải là người hay nghĩ ngợi nhiều, nhưng đối diện với màn hình im lặng đen tối này, lại dần dần thấy buồn phiền, di chuột lung tung cho Hồng Y Nữ Hiệp đi tới đi lui, đảo đến mấy vòng vẫn không thể thoát ra được. Đúng vào lúc ủ rũ cực độ, bỗng “ding” một tiếng, trên màn hình nhảy ra một dòng tin nhắn.
Nhất Tiếu Nại Hà phu quân của bạn đã thông qua được thử nghiệm của cửa cuối cùng là “Tương tư trận pháp”, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Thần Điêu Hiệp Lữ.
Hoàn thành rồi?
Vi Vi chợt sững người.
Theo sự xuất hiện của dòng tin nhắn, cảnh tượng đen tối cũng dần thay đổi, trên màn hình bỗng hiện ra vô số điểm sáng, kết lại thành một dải, chầm chậm tỏa ra khắp nơi, bóng tối bị xua tan, bốn bề xung quanh chợt trở nên xán lạn.
Vi Vi phát hiện ra mình quả nhiên là đang ở dưới một vực sâu, bốn bề là vách núi cao dựng đứng, chếch phía bên phải có một thác nước và một đầm nước sâu, chắc đây là nơi tiếng nước phát ra, bên bờ đầm mọc lên vô số hoa thơm cỏ lạ.
Và Nại Hà, trong quang cảnh rực rỡ này đã giáng trần xuống bên cạnh cô một cách chậm rãi và hệt như thần tiên vậy.
Phải, là giáng trần.
Vì anh ngồi trên lưng một con chim lớn trắng như tuyết.
Vi Vi quả thật là mắt chữ O mồm chữ A nhìn cảnh tượng này, cách xuất hiện của Đại Thần quá ngoạn mục, chỉ thiếu mỗi đôi cánh là giống thiên sứ đáp xuống trần gian rồi…
Một lúc lâu sau, Vi Vi mới nghĩ ra là phải nói gì đó, thế là gõ chữ trong vô thức: “Huynh tìm ra muội rồi?”
Lời vừa gửi đi là cô thấy choáng ngay… Câu này ngốc quá, rõ ràng là biết tỏng rồi mà còn cố ý hỏi. Nhưng, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Đại Thần, trong đầu nhảy ra chính là câu nói này.
Anh tìm ra cô rồi…
Tâm trạng bỗng tươi tỉnh hẳn.
Nại Hà bước xuống, uyển chuyển trả lời: “Ừ, để phu nhân phải chờ lâu rồi.”
Vi Vi: “>o<”
Đúng vào lúc này, hệ thống đã lập tức công bố tin tức mới ngay sau công cáo Vi Vi rút lui khỏi bang phái của cô.
[Hệ thống]: Nhất Tiếu Nại Hà và Lô Vĩ Vi Vi đã hoàn thành nhiệm vụ cao cấp phu thê là Thần Điêu Hiệp Lữ, đạt được một triệu kinh nghiệm nhân vật, đạt được danh hiệu Giang Hồ Đệ Nhất Thần Tiên Quyến Lữ, đạt được một Phi hành tọa kỵ “Thần Điêu” đầu tiên trong Mộng Du Giang Hồ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, [Thế giới] lại sôi sục hẳn lên, Phi hành tọa kỵ đó, Mộng Du Giang Hồ mà cũng có cơ đấy!
[Thế giới] [Hảo Vũ]: Phi hành tọa kỵ!!
[Thế giới] [Đại Thành Tiểu Phi]: Chắc không chỉ có một con chứ, Mộng Du Giang Hồ có phải cần mở ra hệ thống Phi hành tọa kỵ rồi không?
[Thế giới] [Không mặc quần thật quá sảng khoái]: Tôi cũng muốn nữa~ ~ ~ ~
[Thế giới] [Đại Lộ Triều Thiên]: Sảng Khoái huynh ơi, huynh mà cưỡi Phi hành tọa kỵ không hợp đâu, huynh bay lên một cái là bên dưới người ta thấy hết đó.
[Thế giới] [Không mặc quần thật quá sảng khoái]: Xì, lão đây không sợ bị nhìn, bay bay càng mát mẻ.
Chủ đề bay bổng này được bàn tán xôm tụ nức trời, ngoài ra, cũng có bàn tán đến người nữa.
[Thế giới] [yoyo1212]: Tớ phát hiện ra rằng Lô Vĩ Vi Vi luôn khi người ta thấy cô ấy rất thảm lại rất nhanh chóng hiện ra rực rỡ vô cùng, lần trước ly hôn kết hôn cũng thế.
[Thế giới] [Hoa Cải Dầu]: Phải đó, lần trước cô ấy ly hôn với Chân Thủy Vô Hương, tớ còn tưởng cô ấy bị bỏ rơi chứ, kết quả là chớp mắt đã thấy cô cưới đệ nhất cao thủ Nhất Tiếu Nại Hà, ghê thật!
[Thế giới] [A Dĩnh]: Chẳng lẽ Chân Thủy Vô Hương mới là người bị bỏ rơi ư?
[Thế giới] [Ngu Công Leo Núi]: A Dĩnh cô nương, muội thật thông minh, nào, huynh đây dẫn muội đi giết Boss.
[Thế giới] [A Dĩnh]: A, đỏ mặt.
[Thế giới] [Hầu Tử Tửu]: Hây hây, có người vô sỉ kìa.
[Thế giới] [Mô-za-a]: hoho, có người ghen rồi kìa.
[Thế giới] [A Dĩnh]: Ngu Công ca ca gì đó ơi, em là A Dĩnh đệ đệ, tiếp tục đỏ mặt ing.
[Thế giới] [Hầu Tử Tửu]: ha ha ha ha ha ha ha ~ ~
Sự ồn ào náo loạn ở kênh [Thế giới] Vi Vi không hề hay biết, vì tâm trí cô lúc này hoàn toàn vui sướng chìm đắm trong việc tán thưởng con chim lớn trắng muốt đó rồi.
“Đây là Thần Điêu đó ư?”
Một con chim trắng như tuyết, rất to rất to, lúc này đang nghểnh cổ một cách ngạo nghễ quan sát cô, Vi Vi quá đỗi vui sướng đảo quanh nó hai vòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, kêu lên: “Không đúng rồi.”
Nại Hà: “Gì thế?”
Vi Vi: “Muội nhớ rõ Thần Điêu nhà Dương Quá là màu đen, con này tại sao lại là màu trắng, chắc chắn là hàng nhái!”
Nại Hà cười ngất, nói: “Đi, chúng ta ngắm cảnh nào.”
Bạch Điêu chở hai người chầm chậm bay đến Trường An.
Vi Vi vừa cảm thấy mới lạ, vừa hiếu kỳ hỏi Nại Hà: “Sao huynh tìm được muội vậy?”
Nại Hà nói: “Thực ra cũng có gợi ý.”
Cũng coi như là game này không biến thái quá mức, đến nỗi không có chút manh mối nào để anh tìm kiếm, có lúc sẽ phát ra một hai gợi ý ở một nơi nào đó, chẳng hạn “Bạn nhặt được chiếc túi phu nhân bạn đánh rơi, có khi nào cô ấy ở quanh đây” đại loại thế, sau đó căn cứ vào gợi ý mà tìm đến một địa điểm bao quát, cuối cùng phát ra Tương Tư Trận Pháp.
Vi Vi đờ ra: “Tương tư trận pháp, chẳng lẽ là Kỳ Môn Ngũ Hành Trận trong truyền thuyết…”
Nại Hà: “Không tới nỗi huyền hoặc thế, trước khi vào trận, hệ thống nói huynh biết cách đi, gợi ý khoảng một hai ngàn chữ gì đó, cho thời gian mười giây.”
Vi Vi sững sờ, một mặt là vì sự vô sỉ của hệ thống, một mặt là vì trí nhớ tuyệt đỉnh của Đại Thần, “Chẳng lẽ huynh nhớ được hết tất cả gợi ý trong vòng mười giây sao?”
Thế thì quá không phải người rồi, nhìn lướt mười dòng còn không nhanh được như thế.
Nại Hà trầm tư một lúc rồi nói: “Huynh chụp hình lại.”
Vi Vi: “…”
Phải rồi, có thể chụp hình mà, có ngốc mới ngồi nhớ hết… Cô ngốc quá, đầu óc không thể cải tiến được >o<
Hỏi một câu ngu ngốc, Vi Vi có phần ngượng ngùng, dù gì những điều muốn hỏi thì cũng đã hỏi gần hết rồi, dứt khoát ngậm miệng lại làm người vô hình cho xong. Lặng lẽ bay một đoạn đường, Nại Hà bỗng mở miệng: “Muội rút khỏi bang rồi?”
Vi Vi không ngờ anh lại hỏi câu này, hơi ngẩn ra một lúc rồi trả lời: “Huynh nhìn thấy rồi hả, ừ, rút lui rồi.”
Nại Hà nói: “Cũng được, sau này ở bên huynh.”
Tuy là nói chuyện bằng bàn phím, không nghe thấy tiếng, cũng chẳng thấy vẻ mặt, nhưng Vi Vi cảm thấy một cách lạ lùng rằng hai câu này của Đại Thần nhẹ tênh, rất thoải mái, không hiểu vì sao cô cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm, như rộng mở thoáng đãng hẳn ra, chút bóng tối sót lại cũng biến mất, Vi Vi hào sảng đáp lại: “Được, chúng ta cùng phiêu bạt giang hồ, làm một cặp uyên ương hoang dã trong giang hồ. ^_^”
Câu này của cô bảy phần hào khí ba phần giễu cợt, không ngờ Nại Hà nghe xong lại bất mãn: “Uyên ương hoang dã? Huynh nhớ chúng ta đường đường chính chính bái lễ đường mà.”
Vi Vi chậm rãi đánh một cái “>o<”
Bạn Đại Thần chẳng có khiếu hài hước gì cả.
Nại Hà nói tiếp: “Danh phận rất quan trọng.”
Vi Vi tiếp tục: “>o<”
Được rồi, bạn Đại Thần thực ra vẫn có khiếu hài hước, chỉ có điều lạnh một chút thôi ấy mà…
Thần Điêu đưa hai người bay qua Trường An, bay về phía non xanh nước biếc phía ngoài thành, Vi Vi ngắm cảnh sắc bao la mờ mịt trên màn hình, trong lòng cũng rộng mở thêm, nghĩ đến vừa nãy mình lại hụt hẫng đến mấy phút vì chuyện rút khỏi bang, cảm thấy có chút hổ thẹn.
Không vui vì những loại người ấy những sự việc ấy thì quả thật không đáng, lãng phí sinh mệnh, có thời gian thế thì chi bằng phiêu bạt tứ xứ cùng Đại Thần, ngắm nhìn phong cảnh trong game còn hơn!
Tuy là những cảnh sắc đã nhìn quen rồi, nhưng cho dù ngày nào cũng xem, cảm giác cũng khác nhau hẳn. Giống như lúc này, cô đã mang theo một tâm trạng trước kia chưa từng có bao giờ.
Tâm tư trôi dạt, chầm chậm, phong cảnh nhạt nhòa dần trước mắt, ánh mắt của Vi Vi đang ngưng đọng trên nhân vật của mình. Trên đó, cô và Hại Hà đang ngồi trên đại điêu một cách rất thân mật, cô dựa vào trong lòng anh, anh choàng ôm lấy cô, bạch điêu, hồng ảnh, bạch y, đang bay qua Thiên Sơn Mộ Tuyết, nhìn có vẻ rất “thần tiên quyến lữ” (cặp vợ chồng ở cõi thần tiên).
Cuối cùng, ánh mắt Vi Vi rơi trên tên gọi đứng trước tên Nại Hà…
Phu quân của Lô Vĩ Vi Vi.
Đây là tên gọi mà gần đây Nại Hà luôn dùng, người ta nói anh rõ ràng có một cái tên lẳng lơ khó bì được mà hệ thống đặt cho – “Giang hồ đệ nhất cao thủ”, nhưng trước giờ chưa từng thấy anh dùng nó. Nại Hà thực ra là người không thích dùng tên gọi này nọ, cô cũng vậy, thế nhưng…
Dường như bị thứ gì điều khiển, Vi Vi vô thức mở giao diện nhân vật ra, tự tay đổi tên mình thành “Nương tử của Nhất Tiếu Nại Hà” mà trước đây vì ngượng ngùng, nên cô chưa bao giờ dùng đến.
Trong lòng bỗng thấy có một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ.
Trong phòng, Hiểu Linh đang viết luận văn, viết một lúc lại nhìn Vi Vi một cái, nhìn n lần rồi, cuối cùng không nhịn được cũng mở miệng hỏi đầy lo lắng: “Vi Vi à…”
Hiểu Linh thấy nét cười không che giấu được trong mày mắt cô, càng lo lắng hơn: “Có phải cậu trong game… cái đó…”
Vi Vi tưởng rằng bạn đang khuyên giải mình nên ít chơi game lại, hờ hững khoát khoát tay: “Yên tâm đi, tớ không làm ảnh hưởng đến kỳ thi đâu, luận văn tớ cũng viết xong rồi.”
Hiểu Linh buồn bực.
Ai lo chuyện thi cử của cậu, ai lo chuyện luận văn của cậu chứ, điều mà cô lo lắng là…
Hiểu Linh nhìn về phía Vi Vi, dưới ánh đèn vàng vọt, gương mặt vốn xinh đẹp của Vi Vi càng trở nên kiều diễm khó cưỡng, nhưng một đại đại đại đại mỹ nữ như thế, lại cười rạng rỡ như hoa nở giữa xuân với một chiếc máy tính thì…
Hiểu Linh thở dài trong bụng, Vi Vi à Vi Vi, cậu không thấy dáng vẻ cậu lúc này, rất giống đang…
Yêu!
Ảo!
Sao!
Màn hình vi tính vẫn một màu tối đen như hũ nút, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ người Hồng Y Nữ Hiệp, lấp lóe khi ẩn khi hiện, Vi Vi nhìn vào màn hình, dần dần, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng.
Bang phái trong game cố nhiên chẳng là gì cả, nhưng chí ít cũng là một kỷ niệm, đã từng trả giá cho nó, vui vẻ vì nó, đột nhiên lại bỏ đi, tuy không hối hận nhưng trong lòng khó tránh khỏi hụt hẫng.
Dù gì, cũng bỏ đi vì cách này.
Lại nữa, hệ thống còn đúng lúc này giam giữ cô trong một nơi tối đen như mực. >o<
Vi Vi vốn không phải là người hay nghĩ ngợi nhiều, nhưng đối diện với màn hình im lặng đen tối này, lại dần dần thấy buồn phiền, di chuột lung tung cho Hồng Y Nữ Hiệp đi tới đi lui, đảo đến mấy vòng vẫn không thể thoát ra được. Đúng vào lúc ủ rũ cực độ, bỗng “ding” một tiếng, trên màn hình nhảy ra một dòng tin nhắn.
Nhất Tiếu Nại Hà phu quân của bạn đã thông qua được thử nghiệm của cửa cuối cùng là “Tương tư trận pháp”, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Thần Điêu Hiệp Lữ.
Hoàn thành rồi?
Vi Vi chợt sững người.
Theo sự xuất hiện của dòng tin nhắn, cảnh tượng đen tối cũng dần thay đổi, trên màn hình bỗng hiện ra vô số điểm sáng, kết lại thành một dải, chầm chậm tỏa ra khắp nơi, bóng tối bị xua tan, bốn bề xung quanh chợt trở nên xán lạn.
Vi Vi phát hiện ra mình quả nhiên là đang ở dưới một vực sâu, bốn bề là vách núi cao dựng đứng, chếch phía bên phải có một thác nước và một đầm nước sâu, chắc đây là nơi tiếng nước phát ra, bên bờ đầm mọc lên vô số hoa thơm cỏ lạ.
Và Nại Hà, trong quang cảnh rực rỡ này đã giáng trần xuống bên cạnh cô một cách chậm rãi và hệt như thần tiên vậy.
Phải, là giáng trần.
Vì anh ngồi trên lưng một con chim lớn trắng như tuyết.
Vi Vi quả thật là mắt chữ O mồm chữ A nhìn cảnh tượng này, cách xuất hiện của Đại Thần quá ngoạn mục, chỉ thiếu mỗi đôi cánh là giống thiên sứ đáp xuống trần gian rồi…
Một lúc lâu sau, Vi Vi mới nghĩ ra là phải nói gì đó, thế là gõ chữ trong vô thức: “Huynh tìm ra muội rồi?”
Lời vừa gửi đi là cô thấy choáng ngay… Câu này ngốc quá, rõ ràng là biết tỏng rồi mà còn cố ý hỏi. Nhưng, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Đại Thần, trong đầu nhảy ra chính là câu nói này.
Anh tìm ra cô rồi…
Tâm trạng bỗng tươi tỉnh hẳn.
Nại Hà bước xuống, uyển chuyển trả lời: “Ừ, để phu nhân phải chờ lâu rồi.”
Vi Vi: “>o<”
Đúng vào lúc này, hệ thống đã lập tức công bố tin tức mới ngay sau công cáo Vi Vi rút lui khỏi bang phái của cô.
[Hệ thống]: Nhất Tiếu Nại Hà và Lô Vĩ Vi Vi đã hoàn thành nhiệm vụ cao cấp phu thê là Thần Điêu Hiệp Lữ, đạt được một triệu kinh nghiệm nhân vật, đạt được danh hiệu Giang Hồ Đệ Nhất Thần Tiên Quyến Lữ, đạt được một Phi hành tọa kỵ “Thần Điêu” đầu tiên trong Mộng Du Giang Hồ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, [Thế giới] lại sôi sục hẳn lên, Phi hành tọa kỵ đó, Mộng Du Giang Hồ mà cũng có cơ đấy!
[Thế giới] [Hảo Vũ]: Phi hành tọa kỵ!!
[Thế giới] [Đại Thành Tiểu Phi]: Chắc không chỉ có một con chứ, Mộng Du Giang Hồ có phải cần mở ra hệ thống Phi hành tọa kỵ rồi không?
[Thế giới] [Không mặc quần thật quá sảng khoái]: Tôi cũng muốn nữa~ ~ ~ ~
[Thế giới] [Đại Lộ Triều Thiên]: Sảng Khoái huynh ơi, huynh mà cưỡi Phi hành tọa kỵ không hợp đâu, huynh bay lên một cái là bên dưới người ta thấy hết đó.
[Thế giới] [Không mặc quần thật quá sảng khoái]: Xì, lão đây không sợ bị nhìn, bay bay càng mát mẻ.
Chủ đề bay bổng này được bàn tán xôm tụ nức trời, ngoài ra, cũng có bàn tán đến người nữa.
[Thế giới] [yoyo1212]: Tớ phát hiện ra rằng Lô Vĩ Vi Vi luôn khi người ta thấy cô ấy rất thảm lại rất nhanh chóng hiện ra rực rỡ vô cùng, lần trước ly hôn kết hôn cũng thế.
[Thế giới] [Hoa Cải Dầu]: Phải đó, lần trước cô ấy ly hôn với Chân Thủy Vô Hương, tớ còn tưởng cô ấy bị bỏ rơi chứ, kết quả là chớp mắt đã thấy cô cưới đệ nhất cao thủ Nhất Tiếu Nại Hà, ghê thật!
[Thế giới] [A Dĩnh]: Chẳng lẽ Chân Thủy Vô Hương mới là người bị bỏ rơi ư?
[Thế giới] [Ngu Công Leo Núi]: A Dĩnh cô nương, muội thật thông minh, nào, huynh đây dẫn muội đi giết Boss.
[Thế giới] [A Dĩnh]: A, đỏ mặt.
[Thế giới] [Hầu Tử Tửu]: Hây hây, có người vô sỉ kìa.
[Thế giới] [Mô-za-a]: hoho, có người ghen rồi kìa.
[Thế giới] [A Dĩnh]: Ngu Công ca ca gì đó ơi, em là A Dĩnh đệ đệ, tiếp tục đỏ mặt ing.
[Thế giới] [Hầu Tử Tửu]: ha ha ha ha ha ha ha ~ ~
Sự ồn ào náo loạn ở kênh [Thế giới] Vi Vi không hề hay biết, vì tâm trí cô lúc này hoàn toàn vui sướng chìm đắm trong việc tán thưởng con chim lớn trắng muốt đó rồi.
“Đây là Thần Điêu đó ư?”
Một con chim trắng như tuyết, rất to rất to, lúc này đang nghểnh cổ một cách ngạo nghễ quan sát cô, Vi Vi quá đỗi vui sướng đảo quanh nó hai vòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, kêu lên: “Không đúng rồi.”
Nại Hà: “Gì thế?”
Vi Vi: “Muội nhớ rõ Thần Điêu nhà Dương Quá là màu đen, con này tại sao lại là màu trắng, chắc chắn là hàng nhái!”
Nại Hà cười ngất, nói: “Đi, chúng ta ngắm cảnh nào.”
Bạch Điêu chở hai người chầm chậm bay đến Trường An.
Vi Vi vừa cảm thấy mới lạ, vừa hiếu kỳ hỏi Nại Hà: “Sao huynh tìm được muội vậy?”
Nại Hà nói: “Thực ra cũng có gợi ý.”
Cũng coi như là game này không biến thái quá mức, đến nỗi không có chút manh mối nào để anh tìm kiếm, có lúc sẽ phát ra một hai gợi ý ở một nơi nào đó, chẳng hạn “Bạn nhặt được chiếc túi phu nhân bạn đánh rơi, có khi nào cô ấy ở quanh đây” đại loại thế, sau đó căn cứ vào gợi ý mà tìm đến một địa điểm bao quát, cuối cùng phát ra Tương Tư Trận Pháp.
Vi Vi đờ ra: “Tương tư trận pháp, chẳng lẽ là Kỳ Môn Ngũ Hành Trận trong truyền thuyết…”
Nại Hà: “Không tới nỗi huyền hoặc thế, trước khi vào trận, hệ thống nói huynh biết cách đi, gợi ý khoảng một hai ngàn chữ gì đó, cho thời gian mười giây.”
Vi Vi sững sờ, một mặt là vì sự vô sỉ của hệ thống, một mặt là vì trí nhớ tuyệt đỉnh của Đại Thần, “Chẳng lẽ huynh nhớ được hết tất cả gợi ý trong vòng mười giây sao?”
Thế thì quá không phải người rồi, nhìn lướt mười dòng còn không nhanh được như thế.
Nại Hà trầm tư một lúc rồi nói: “Huynh chụp hình lại.”
Vi Vi: “…”
Phải rồi, có thể chụp hình mà, có ngốc mới ngồi nhớ hết… Cô ngốc quá, đầu óc không thể cải tiến được >o<
Hỏi một câu ngu ngốc, Vi Vi có phần ngượng ngùng, dù gì những điều muốn hỏi thì cũng đã hỏi gần hết rồi, dứt khoát ngậm miệng lại làm người vô hình cho xong. Lặng lẽ bay một đoạn đường, Nại Hà bỗng mở miệng: “Muội rút khỏi bang rồi?”
Vi Vi không ngờ anh lại hỏi câu này, hơi ngẩn ra một lúc rồi trả lời: “Huynh nhìn thấy rồi hả, ừ, rút lui rồi.”
Nại Hà nói: “Cũng được, sau này ở bên huynh.”
Tuy là nói chuyện bằng bàn phím, không nghe thấy tiếng, cũng chẳng thấy vẻ mặt, nhưng Vi Vi cảm thấy một cách lạ lùng rằng hai câu này của Đại Thần nhẹ tênh, rất thoải mái, không hiểu vì sao cô cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm, như rộng mở thoáng đãng hẳn ra, chút bóng tối sót lại cũng biến mất, Vi Vi hào sảng đáp lại: “Được, chúng ta cùng phiêu bạt giang hồ, làm một cặp uyên ương hoang dã trong giang hồ. ^_^”
Câu này của cô bảy phần hào khí ba phần giễu cợt, không ngờ Nại Hà nghe xong lại bất mãn: “Uyên ương hoang dã? Huynh nhớ chúng ta đường đường chính chính bái lễ đường mà.”
Vi Vi chậm rãi đánh một cái “>o<”
Bạn Đại Thần chẳng có khiếu hài hước gì cả.
Nại Hà nói tiếp: “Danh phận rất quan trọng.”
Vi Vi tiếp tục: “>o<”
Được rồi, bạn Đại Thần thực ra vẫn có khiếu hài hước, chỉ có điều lạnh một chút thôi ấy mà…
Thần Điêu đưa hai người bay qua Trường An, bay về phía non xanh nước biếc phía ngoài thành, Vi Vi ngắm cảnh sắc bao la mờ mịt trên màn hình, trong lòng cũng rộng mở thêm, nghĩ đến vừa nãy mình lại hụt hẫng đến mấy phút vì chuyện rút khỏi bang, cảm thấy có chút hổ thẹn.
Không vui vì những loại người ấy những sự việc ấy thì quả thật không đáng, lãng phí sinh mệnh, có thời gian thế thì chi bằng phiêu bạt tứ xứ cùng Đại Thần, ngắm nhìn phong cảnh trong game còn hơn!
Tuy là những cảnh sắc đã nhìn quen rồi, nhưng cho dù ngày nào cũng xem, cảm giác cũng khác nhau hẳn. Giống như lúc này, cô đã mang theo một tâm trạng trước kia chưa từng có bao giờ.
Tâm tư trôi dạt, chầm chậm, phong cảnh nhạt nhòa dần trước mắt, ánh mắt của Vi Vi đang ngưng đọng trên nhân vật của mình. Trên đó, cô và Hại Hà đang ngồi trên đại điêu một cách rất thân mật, cô dựa vào trong lòng anh, anh choàng ôm lấy cô, bạch điêu, hồng ảnh, bạch y, đang bay qua Thiên Sơn Mộ Tuyết, nhìn có vẻ rất “thần tiên quyến lữ” (cặp vợ chồng ở cõi thần tiên).
Cuối cùng, ánh mắt Vi Vi rơi trên tên gọi đứng trước tên Nại Hà…
Phu quân của Lô Vĩ Vi Vi.
Đây là tên gọi mà gần đây Nại Hà luôn dùng, người ta nói anh rõ ràng có một cái tên lẳng lơ khó bì được mà hệ thống đặt cho – “Giang hồ đệ nhất cao thủ”, nhưng trước giờ chưa từng thấy anh dùng nó. Nại Hà thực ra là người không thích dùng tên gọi này nọ, cô cũng vậy, thế nhưng…
Dường như bị thứ gì điều khiển, Vi Vi vô thức mở giao diện nhân vật ra, tự tay đổi tên mình thành “Nương tử của Nhất Tiếu Nại Hà” mà trước đây vì ngượng ngùng, nên cô chưa bao giờ dùng đến.
Trong lòng bỗng thấy có một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ.
Trong phòng, Hiểu Linh đang viết luận văn, viết một lúc lại nhìn Vi Vi một cái, nhìn n lần rồi, cuối cùng không nhịn được cũng mở miệng hỏi đầy lo lắng: “Vi Vi à…”
Hiểu Linh thấy nét cười không che giấu được trong mày mắt cô, càng lo lắng hơn: “Có phải cậu trong game… cái đó…”
Vi Vi tưởng rằng bạn đang khuyên giải mình nên ít chơi game lại, hờ hững khoát khoát tay: “Yên tâm đi, tớ không làm ảnh hưởng đến kỳ thi đâu, luận văn tớ cũng viết xong rồi.”
Hiểu Linh buồn bực.
Ai lo chuyện thi cử của cậu, ai lo chuyện luận văn của cậu chứ, điều mà cô lo lắng là…
Hiểu Linh nhìn về phía Vi Vi, dưới ánh đèn vàng vọt, gương mặt vốn xinh đẹp của Vi Vi càng trở nên kiều diễm khó cưỡng, nhưng một đại đại đại đại mỹ nữ như thế, lại cười rạng rỡ như hoa nở giữa xuân với một chiếc máy tính thì…
Hiểu Linh thở dài trong bụng, Vi Vi à Vi Vi, cậu không thấy dáng vẻ cậu lúc này, rất giống đang…
Yêu!
Ảo!
Sao!