Có lúc lại kỳ lạ như vậy, trước buổi tối cãi nhau với Trần Hiếu Chính (THC), chưa bao giờ TV nghe nói đến con người này, và cũng chưa một lần phát hiện tồn tại một người như thế. Đương nhiên, có thể đã từng có vô số lần anh ta đi lướt qua cô, hoặc giả cũng có người nhắc đến tên anh ta một cách vô tình hay cố ý trước mặt cô, chỉ có điều lúc đó, con người này và cái tên này hoàn toàn vô nghĩa đối với cô, vì thế cô thực sự ko có cảm giác gì, nhưng đến khi cô bắt đầu để ý tới hắn, mới phát hiện ra rằng đâu đâu cũng thấy hắn.
Khoa Kiến trúc và khoa xây dựng vốn ở cùng một Học viện, quan hệ giữa hai khoa khá gần gũi, đồng thời lại nằm cùng khu giảng đường, gần như ra vào chạm mặt nhau luôn. Và TV còn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, gã này lại còn khá nổi tiếng, ko ít người ở khoa đã từng nghe nói đến tên hắn, nào là năm ngoái là thủ khoa, thành tích học tập rất khá, đã từng đạt giải trong cuộc thi thiết kế mô hình kiến trúc. Gần giống với những điều ng ng đã nói, ông thầy dạy môn đồ họa công trình cũng đã từng nhắc đến hắn trong giờ học, giọng rất đỗi tự hào vì có một học trò giỏi như vậy, ngay cả trong các buổi "tọa đàm" ở phòng, cô cũng từng nghe thấy tên hắn qua lời kể của Duy Quyên, một người vốn cành cao như Duy Quyên mà cũng tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ hắn.
TV thầm nghĩ, quả đúng là vật hợp theo loài, người hợp theo nhóm, kẻ đạo đức giả như Duy Quyên với gã đó là cùng một giuộc. Vì thế càng là những lúc Duy Quyên ca ngợi hắn, TV lại càng cảm thấy phản cảm, thầm cười nhạt với vẻ khinh bỉ. Đương nhiên Duy Quyên sẽ nói đó là do TV có thành kiến với người khác, và cực lực bảo vệ tấm gương sáng trong học tập đó của cô, TV cũng ko tranh cãi với DQ. Chỉ có điều, một ngày nọ trong lúc đi dạo với Ng Ng quanh trường, vô tình dừng chân trước một bảng thông báo, trên đó dán danh sách và ảnh của các sinh viên có thành tích học tập xuất sắc, đạo đức tốt trong năm học trước, gương mặt khiến cô căm ghét cũng nghiễm nhiên nằm trong số đó.
Lúc đó, TV liền nói: "Lạ thật, sao chỗ nào cũng nhìn thấy thằng cha này, chẳng khác gì âm hồn lảng vảng."
Ng Ng liền nói: "Người ta vốn đã như thế, vì cậu để tâm lưu ý, nên đương nhiên chỗ nào cũng thấy hình bóng hắn."
TV dứ dứ quả đấm vào gương mặt vô hồn cách một lớp kính đó: "lại còn nói học tập giỏi, đạo đức tốt, học thì thôi cho qua, còn phẩm chất đạo đức thực sự ko còn gì để nói."
Ng Ng biết khuyên cũng chẳng ăn thua, bèn ko nói gì nữa. Vài ngày sau, vô tình cô lại đi qua bảng thông báo này, phát hiện thấy trên ảnh của THC mọc thêm bộ râu hình chữ bát, bất giác vừa tức vừa buồn cười.
TV cũng ko biết tại sao mình lại phản cảm với gã tên THC đó đến thế, vừa nhìn thấy gã liền cảm thấy cả vũ trụ đang rừng rực bốc cháy. Cố nhiên lần gặp đầu tiên ở phòng Lão Trương là nguyên nhân khiến cô có ác cảm với gã, nhưng trong những cuộc chạm trán tiếp theo, vẻ bất cần, lạnh lùng mà gã thể hiện ra mới là nguyên nhân khiến cô ghét cay ghét đắng gã.
TV luôn tâm niệm một điều: hiểu mình hiểu người, trăm trận trăm thắng, ko cần mất nhiều thời gian, mọi chuyện về THC đã bị cô nắm hết ngọn ngành.
Theo nguồn tin của Lão trương và những người khác, THC có thể coi là người vùng này, nhà ở một thành phố công nghiệp hạng trung cách thành phố G ko xa, ko có anh chị em, một số cụm từ miêu tả thành tích học tập của gã đã được cô tự động bỏ quq. Cô chỉ nhớ Lão trương từng nói rằng, bình thường THC thực sự ko phải là một người kiêu căng, và cũng ko khó sống lắm, thuộc mẫu người mà người ta ko động đến mình thì mình cũng ko động đến người khác, chỉ có điều bản tính có phần lầm lì, ko hòa đồng cho lắm. Vì thế ở trường cũng ko có bạn bè nào quá thân, phần lớn thời gian thui thủi một mình, gã ko nhiệt tình với các hoạt động tập thể của bạn bè trong lớp hay bạn bè cùng phòng, nhưng cũng rất ít phát biểu ý kiến.
THC ưa thích sạch sẽ, có phần kỹ tính, giường và phạm vi hoạt động của gã cũng là khu vực sạch sẽ duy nhất trong cả gian phòng; thói quen giặt giũ quần áo thay ra hằng ngày đã được bạn bè phòng Lão Trương coi là kỳ tích. Nhưng điều khiến bạn bè trong phòng ko chịu nổi là gã rất ghét có người hút thuốc trong phòng, mỗi lần có người mơ màng nhả khói là chác chắn gã sẽ lên tiếng can ngăn, hoặc cau mày mở hết cửa sổ ra. Bất kể có giờ học hay ko hoặc đến ngày nghỉ cuối tuần, sáng nào gã cũng dậy sớm, đánh răng rửa mặt, dọn giường, quét nhà, tập thể dục; mặc dù những kẻ ngủ nướng cùng phòng bực mình vì bị đánh thức, nhưng lâu rồi cũng thành quen.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù gã lầm lì và khó gần, nhưng điểm lại cao, vở ghi chép trên lớp cũng nổi tiếng rõ ràng, mạch lạc, thường là vở mẫu để đám sinh viên lười trong lớp chuyền tay nhau chép, bài tập đương nhiên cũng trở thành tài liệu tham khảo phổ cập nhất. Mỗi lần đến giờ chia tổ thực hành, thiết kế, ai cũng muốn tranh được ở cùng tổ với gã, ko những một công đôi việc mà phần báo cáo cũng ko phải lo lắng gì nhiều, thậm chí đến dợt thi cuối kỳ, dường như những người đòi ngồi gần gã phải dùng đến biện pháp bốc thăm để sắp xếp chỗ ngồi; nhờ có những thế mạnh lớn đó mà tiếng tăm của gã cũng ko đến nỗi quá tệ.
Sau khi tìm hiểu được những điều này, TV nhận ra rằng, dường như con người này có đầy đủ mọi điều kiện của kẻ biến thái tâm lý, ko phải Hitler và Tiến sĩ Hanibal trong phim Sự im lặng của bầy cừu cũng thuộc mẫu người này đó sao? Cô ghét nhất là những kẻ đạo đức giả, biến thái kiểu này. Vì thế, sau khi nảy sinh mối thù, chỉ cần thấy bóng dáng gã xuất hiện trong tầm nhìn của cô, là cô lại xù lông xù cánh lên, bước vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Trước vẻ khiêu khích và những hành động gây sự vô cớ của cô, lúc đầu THC còn nói nhỏ vài câu trả đũa, nhưng nhiều lần như vậy cũng thấy phiền hà, sau đó tránh được thì cố tránh, chỉ cần thấp thoáng thấy bóng cô là vội vàng đi vòng đường khác, lúc nào thực sự ko thể tránh được nữa mới phải lạnh lùng đối mặt. Một lần ,thực sự thấy ko thể chịu được nữa, gã bèn cáu kỉnh buông ra một câu: "TV, cứ mãi thế này cậu ko thấy mệt à, hay là tôi cho cậu đẩy tôi một cái rồi mọi chuyện chấm dứt ở đây" TV ngửa mặt lên trời cười một tràng dài rồi bỏ đi với vẻ đắc thắng, mấy ngày sao đó đi đường cũng hát thầm, vô cùng hả hê.
Ng Ng nói: "THC cũng thật xui xẻo khi dính phải cậu, người như hắn mà còn nói giọng đó thì cậu cũng đừng hành hạ hắn mãi thế nữa."
TV đâu chịu, đối với cô, việc gây khó dễ cho THC đã trở thành bản năng; vừa nhìn thấy gã máu trong người cô lại sôi sùng sục. Thậm chí cô còn cảm thấy rất thú ị. Chọc giận gã đã trở thành sở thích của cô, vì thế có một thời gian, câu cô hay nói nhất trước mặt Ng ng là: "Đấu tranh với kẻ biến thái, cảm nhậ niềm vui bất tận."
Đến giờ ăn trưa, TV và ng Ng cùng cầm bát đến nhà ăn ăn cơm, vừa đi hai người còn hào hứng thảo luận các vụ scandal của các ngôi sao trên tạp chí Bát quái. Nhà ăn trong giờ cao điểm lúc nào cũng chật chội, cửa mua cơm nào cũng có sinh viên đói khát chen chúc. Thực ra trong trường còn có nhà ăn dành cho giáo viên và các quán ăn nhỏ, ở đó đồ ăn ngon hơn nhưng đắt hơn nhà ăn lớn, thông thường cá sinh viên có điều kiện đều chọn hai nơi đó, và cũng tránh được cảnh mẻ đầu sứt trán vì xếp hàng mua cơm. Những lần TV đi ăn với Hứa Khai Dương, hai người đều đến nhà ăn nhỏ, Hứa Khai Dương khá kén ăn, ko thích ăn cơm tập thể, thường bảo đầu bếp xào một, hai món đơn giản, hai người ăn tạm là xong.
TV ko thích lợi dụng người khác, mặc dù lần nào HKD cũng tranh trả tiền, nhưng cô kiên quyết đòi hai người luân phiên trả tiền qua thẻ.
"Ăn như thế sẽ thấy thoải mái" Lần nào cô cũng nói như vậy, HKD cũng ngại làm trái ý.
TV và Ng Ng cũng đến nhà ăn nhỏ ăn cơm rất nhiều lần, về vấn đề này, cô và Ng Ng đều là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, trong hoàn cảnh điều kiện cho phép, ai ko muốn ăn ngon? Nhưng tiền chi tiêu hằng tháng có hạn, con gái lại khó tránh khỏi việc mua nhiều đồ lặt vặt, có lúc tiêu nhiều cho quần áo, ăn vặt hoặc sách vở, chắc chắn se có lúc bí tiền. Vì thế, mặc dù nhà ăn nhỏ nấu ăn ngon, nhưng cũng ko thể đi thường xuyên, phần lớn hai đứa vẫn phải hòa vào dòng người thích ồn ào, Ng Ng lại dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, ăn ở đâu cũng thấy ngon như nhau.
Nhà ăn lớn cũng có cái hay, các cô chú chia thức ăn ở đó đều biết gương mặt rạng rỡ của TV, lần nào cũng xúc thêm cho cô một, hai thìa thức ăn, điều này từng khiến Tiểu bắc - người vốn ăn nhiều hơn TV, một thời hâm mộ vô cùng. Nhưng đau đầu nhất là ở đây phải xếp hàng, để bảo vệ trật tự nhà ăn, có rất nhiều thành viên đeo băng đỏ trong hội sinh viên đi đi lại lại, khiến một người vốn ko yên phận như TV đành phải ngoan ngoãn dịch từng bước theo đội hình rồng rắn.
Nhìn đội hình chẳng biết đâu là đầu, TV xoa xoa bụng: "Ng Ng, tớ đói quá"
Ng Ng cũng tỏ ra đau khổ: "Tớ còn chưa ăn sáng đây này."
"Ôi, kiếm miếng ăn mà sao khó thế." TV thở dài, trong lúc uể oải chán chương, liền dùng thìa gõ vào chiếc bát trên tay, hke khẽ hát bài Sen tàn mà Ng Ng dạy cô, Khách hàng đi ngang qua nghe tôi thông báo, í a í a hoa sen tàn, giọng có thấp cũng có cao, thân sen hoa sen đã rụng rồi í a. Lúc có tiền tôi cũng từng khoác gấm vóc cưỡi ngựa trên đường dài, tứ thư ngũ kinh sáng sáng đọc... Giọng cô ko to ko nhỏ, người xếp phía trước và phía sau đều nghe tháy rõ ràng, thấy đó là một cô sinh viên xinh xắn bèn thi nhau cười.
Ng Ng ôm bụng mà cười. "Cậu có năng khiếu thật đấy" TV cũng ko nhịn được cười, giả vờ nghiêm chỉnh hát tiếp, nNg Ng đang say sưa nghe, chợt phát hiện thấy âm điệu của TV thay đổi đột ngột, từ hào hứng chuyển sang lanh lảnh, ngay cả động tác cũng đằng đằng sát khí. Phản ứng đầu tiên của Ng Ng là, gay rồi, ko lẽ oan gia ngõ hẹp lại đụng đầu với THC hay sao? Cô theo hướng nhìn của TV, quả nhiên, anh chàng mặc áo trắng, vừa mua xong cơm, nghiêng người nói chuyện với người đi bên cạnh kia ko phải là THC thì còn là ai?
TV sau khi nhìn thấy THC mới phát hiện ra bên cạnh gã có người khác, đó là một cô gái đầy đặn, cao ráo, tóc dài, mặt trái xoan, đôi mắt xinh xắn, mặc dù ko quá xinh đẹp, nhưng dáng người cân đối, hài hòa, trông cũng ưa nhìn, ko biết THC đang cúi đầu nói chuyện gì với cô gái đó, miệng khẽ mỉm cười. hai người đang đi ra phía cửa, giữa đường có người chen lên mua cơm, gã còn cẩn thận che người cho cô ta.
TV nghiến răng nghĩ thầm, vơi cô lúc nào gã cũng trợn mắt coi khinh, cô còn tưởng đây là bộ mặt vốn có của gã, ko ngờ gã cũng biết cười, và còn biết cười dâm đãng với các cô gái khác, chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Cô thầm nghĩ trong bụng, nhưng miệng vẫn ko ngừng hát,... cảnh cáo người đời phải ghi nhớ, làm người phải biết giữ chính đạo, sắc dẹp của phụ nữ là con dao giết người, vừa chợt tỉnh giấc phải vào ngục, cuối cùng tay gậy tay bị, cùng đường mạt lộ đa hát bài hoa sen. Nghiến răng hát xong, thấy mình vẫn ko chịu nổi, bèn chạy vài bước đến trước mặt một hội viên quản lý trật tự của nhà ăn, nhe răng ra cười, "Anh ơi, em mượn băng đỏ của anh một chút." Anh chàng sinh viên với vẻ mặt thật thà chưa kịp phản ứng gì, chiếc băng đó và cô gái trước mắt đều đồng thời mất hút trong tầm nhìn của anh.
THC và cô gái đó vừa đi đến cửa nhà ăn, thì nhìn thấy TV xuất hiện trước mặt với vẻ nghiêm túc, lập tức, THC lại thấy cơn đau đầu ập tới, "Cậu lại định làm gì?"
Lần này thái độ của TV tỏ ra hết sức lịch sự, cô mỉm cười rồi lấy tay chỉ vào tấm băng đỏ trên cánh tay mình, "Chào bạn, tôi là hội viên của Đội quản lý trật tự nhà ăn, hôm nay chúng tôi muốn kiểm tra xem cơm và thức ăn của nhà ăn có đủ cân đủ lạng hay ko, xin hỏi bạn mua mấy lạng cơm... hai lạng? ... bốn lạng?... ko sao, để tôi cân lên là biết ngay." Ko đọi gã kịp nói gì, TV liền tịch thu chiếc bát trên tay THC, chạy ngay đến chiếc cân kiểm tra gần đó, úp bát cơm lên đĩa cân, lại còn làm bộ điều chỉnh quả cân, sau đó mới trả chiếc bát ko cho THC, "Xong rồi, cân lạng đủ cả. Cảm ơn sự hợp tác của bạn."
THC ko cầm bát, gã hơi cúi đầu, dường như đang nhìn mũi bàn chân của mình, ko biết đang suy nghĩ gì.
"Sao vậy, bạn ko lấy bát nữa à? À... Tôi hiểu ra rồi, hay là tôi giúp bạn bốc lại cơm trên đĩa cân vào bát?" TV vẫn tiếp tục cười nói, giả vờ ko hay biết gì.
Cuối cùng THC đã ngẩng đầu lên nhìn cô, giờ cô mới phát hiện ra sắc mặt gã hết sức khó coi, gã khẽ tránh đầu sang một bên, dường như ép mình phải bình tĩnh hơn, sau đó mới nói với cô: "Đùa đủ chưa? Rất thích phải ko? Tôi thực sự mệt rồi, thôi thế này nhé, toi xin lỗi cậu, coi như cậu thắng rồi, phiền cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Haha, cuối cùng gã đã chịu thua, phần thắng đã thuộc về cô. Nhưng ko hiểu sao TV cảm thấy ko mừng chút nào, ko biết lòng cô bị vật gì đó đè chặt, rất nặng nề, rất ngột ngạt, dường như ko thể thở được nữa. Cô ko cười nữa mà nhìn chằm chằm vào gã, chiếc bát cầm trên tay vẫn bướng bỉnh giơ ra trước mặt gã.
Giọng nói của THC lạnh lùng như vẻ mặt gã, "Tôi ko biết rốt cuộc cậu muốn gì, cậu thích đùa, rất nhiều người thích đùa với cậu, nhưng cậu đừng đến làm phiền tôi, tôi ko có nhiều thời gian và công sức vô bổ như cậu đâu, cũng ko có điều kiện để có thể tùy tiện lãng phí một bát cơm như cậu, trò đùa đó của cậu thực sự rất đáng ghét."
Ng Ng cũng cảm thấy có gì bất thường, ko xếp hàng nữa, vội àng đi tới, kéo tay á oco6 bạn thân, "Vi Vi, đi lấy cơm thôi..." Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn THC, thầm nghĩ, hai kẻ này đúng là oan gia, "Xin lỗi, bạn ấy ko có ác ý, hay là chúng tớ mua cho cậu suất khác?"
THC lắc đầu, "ko dám làm phiền hai người đâu." Gã lạnh lùng nhận lại chiếc bát từ tay TV, quay đầu sang cô gái bên cạnh vẫn đang tròn mắt vì ngạc nhiên Bọn mình đi thôi."
Lúc đi qua Ng ng, THC như sực nhớ ra điều gì, bèn bổ sung thêm một câu: "Ng Quản thực sự ko hiểu nổi tại sao cậu lại làm bạn với một người như thế."
Đôi mắt TV đột nhiên đỏ lên, cô cắn chặt môi dưới, hét lớn phía sau lưng THC và cô gái đó: "THC, tôi ghét anh... tôi ghét anh lại ghét tôi như thế." Nhưng nửa câu sau cô lại nuốt thầm xuống cổ họng.
Ng Ng cũng ko biết phải nói gì, chỉ túm tay TV, "Ko phải cậu kêu đói sao, mau đi ăn cơm thôi."
TV ko biết mình đang tức cái gì, gạt tay Ng Ng ra, cơm cũng ko ăn nữa mà đi về hướng ký túc xá. Ng Ng đuổi theo, "Cậu sao vậy, cậu tức gì tớ chứ?"
"Cậu mặc kệ tớ, cậu với gã đó là cùng một giuộc, tớ ko xứng đáng làm bạn cậu" TV vừa đi vừa nói.
"Hắn bực mình quá nên mới nói thế, cậu cũng tưởng là thật à?" Ng Ng chỉ muốn bật cười
Lúc này TV dừng lại, nhìn Ng Ng bằn ánh mắt nghi ngờ, "Tại sao gã lại biết tên cậu, cậu với gã quen nhau như thế mà chưa bao giờ kể với tớ."
Ng Ng thở dài, "Tớ chỉ nói chuyện với hắn vài lần ở câu lạc bộ tiếng Anh, đúng, bọn tớ quen nhau, nhưng cậu ghét hắn như thế, làm sao tớ dám nhắc đến những chuyện này trước mặt cậu."
"Tóm lại là cậu lừa tớ, tớ ghét nhất người khác lừa tớ, cậu cũng giống gã, tớ ko thèm chơi với cậu nữa" TV giận dỗi bước đi mỗi lúc một nhanh.
Ng Ng vốn rất lành tính, nhưng hôm nay cũng có phần bực mình, cô ko đuổi theo nữa mà đứng lại, lạnh lùng nói với TV: " Rốt cuộc là cậu tức tớ vì đã lừa cậu, hay là cậu để bụng chuyện tớ quen hắn? Nếu cậu đã ghét hắn thì tội gì phải để tâm đến chuyện của hắn, chỉ có điều, để tâm cũng chẳng ăn thua, cậu chẳng làm được gì hắn, trừ phi, hắn là... của cậu."
TV đang đi đàng trước, bất ngờ che tai co giò chạy mất. ng Ng lắc đầu, "TV, cậu ngốc quá!"
Mấy ngày liền, TV ko thèm nói chuyện với Ng Ng, đi học, về lý túc xá cũng ko như hình với bóng như trước, Ng Ng cũng ko giải thích gì với cô nữa. Mọi người trong phòng đều nhận ra sự thay đổi đó, chỉ có điều tâm trạng của TV có vẻ rất tồi tệ, ko ai muốn đùa với lửa, hỏi ng Ng, cô cũng chỉ nói: "Ko có gì đâu, chỉ có một chuyện cậu ấy chưa hiểu ra thôi."
Chiều thứ sáu, Ng Ng đi học, TV ko đi, đúng lúc Tiểu Bắc cũng trốn học, Duy Quyên lại ko có giờ, ba người bèn ở lại phòng.
Giống như mấy hôm trước, ngược hẳn với vẻ hoạt bát náo động thường ngày, TV lầm lì ngồi trước máy vi tính chơi điện tử, TB nằm trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng súng bắn ầm ầm bên phía TV, ko nén nổi tò mò bèn lại gần ngó, chỉ thấy TV mắt như tóe lửa chăm chú theo dõi màn hình, thoăn thoắt rê chuột bắn liên hồi vào đám gà bay đến, khiến chúng kêu quang quác. TB biết rõ tâm trạng của cô ko vui, nhưng vẫn ko chịu nổi, bèn nói một câu: "Con chuột ko phải là tiền hả, cần gì phải rê hăng như vậy, chậc chậc, nhìn cái cách trút bực bội của cậu, bạo lực quá, ko biết ai đã gây sự với cậu mà thù sâu oán nặng đến vậy."
TV ko thèm đếm xỉa gì đến TB, vẫn chăm chú bắn đám gà đáng thương đó, TB cũng ko buồn để ý, lại hỏi tiếp: "nói đi, ai bắt nạt cậu, tớ sẽ rửa hận cho cậu, ko phải lại là cái gã... à, THC chứ?"
TV trợn mắt nhìn TB với vẻ bực bội: "THC, THC, mọi người suốt ngày nhắc đến gã làm gì?"
TB tỏ vẻ ngơ ngác, "Tớ đâu có suốt ngày nhắc đến gã đâu, ê, hằng ngày, người nhắc đến gã cả trăm lần là cậu chứ?"
"Sao lại thế được? Tớ đâu có!" TV ko chịu nhận.
Duy Quyên nằm trên giường bèn xen vào: "Ko có mới là lạ, một ngày ít nhất cậu nhắc đến cái tên này mười lần trở lên, ko tin cậu cứ thử tìm bất kỳ người nào trong phòng mà hỏi."
TV sững người, rồi lại lẩm bẩm một mình: "Làm gì có chuyện đó? Khoác lác quá."
"Bọn tớ còn bàn tán sau lưng cậu, chắc cậu ko yêu tên THC đó chứ?" Duy Quyên bổ sung thêm một câu.
TV ko chơi điện tử nữa, gạt con chuột qua một bên rồi đứng phắt dậy, gào lớn: "Cậu nói linh tinh, làm sao tớ lại tích tên khùng đó chứ?"
Tiểu Bắc vội ấn cô xuống ghế, "Bình tĩnh, bình tĩnh đã nào, xốc nổi là ma quỷ đấy"
Duy Quyen cũng giật mình vì tiếng hét của TV, ngồi dậy nói: "Cậu nghe tớ nói hết đã, lúc đầu tớ cũng nghĩ là thế, sau đó nghĩ lại, ko thể có chuyện cậu thích hắn được?"
"Vì sao?" TB tỏ vẻ thắc mắc, "ko phải trước đây cậu cũng khen hắn luôn mồm, coi hắn là thần tượng đó sao? Noi thực là tớ cũng thấy THC rất khá, trông cũng đẹp trai, mặc dù ko úa đẹp trai nhưng rất ưa nhìn, tớ thích dáng vẻ đàn ông đó của ắn ta. Học lại giỏi, tương lai sáng sủa, ko ít con gái trong khoa tớ đều đã có lần nhắc đến hắn."
Duy Quyên "xí" một tiếng, "TB, thế thì cậu ko hiểu rồi, đúng là hắn rất khá, nhưng cái đó thì để làm gì? Trường bọn mình đấy anh đẹp trai, hắn cũng ko phải là người quá nổi bật, còn về điểm số cao, có tương lai, những điều này ai mà biết được, đợi đến khi tương lai của hắn đến gần thì có lẽ hoa tàn lá rụng rồi. Tớ nghe nói gia cảnh nhà hắn ko khá lắm đâu, tìm bạn trai vẫn nên thực tế một chút, tội gì TV phải thích hắn, ngay trước mắt đó thôi, Hứa Khai Dương cậu ấy còn chẳng ưng huống chi THC. Hứa Khai Dương thua THC điểm nào? Hình thức ko thua THC, quan trọng là bố người ta là ai, hoàn cảnh gia đình thế nào? Thời buổi này, ai ngốc hơn ai?"
Duy Quyên phân tích rành rọt từng chi tiết, ngay cả TB - người quen tranh cãi với Duy Quyên - cũng phải gật đầu, "Nói cũng phải, đúng là HKD rất khá, kể cả ko bàn đến vấn đề gia đình, ít nhất là người ta ngoan ngoãn nghe lời TV."
TV thẫn thờ, ko biết đang nghĩ điều gì, dường như những chuyện hai cô bạn đang nói hoàn toàn ko liên quan gì đến cô. DQ tiếp tục phát huy khả năng am hiểu mọi chuyện của mình, "Tớ còn nghe nói, hình như THC sắp có bạn gái đấy."
Tay TB vẫn đang để trên vai TV, dường như cô cảm thấy vai TV khẽ rung lên, cơ hồ cả cô và TV cùng đồng thanh hỏi: "Thế nào gọi là sắp có bạn gái?"
"Tức là chỉ môi quan hệ trai gái đã có tình chàng ý thiếp rồi nhưng vẫn chưa phá vỡ ranh giới đó. Cô bạn đó ở trong Hội sinh viên bọn tớ, bạn học cùng lớp với THC, tên là Tăng Dục, một người khá xinh trong khóa bọn họ, hồi mới nhập học cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng tình cảm àm Tăng Dục dành cho THC gần như người nào tinh ý đều nhận ra hết."
"THC cũng thích Tăng Dục à?" TB tò mò hỏi.
"Chuyện này tớ cũng ko rõ lắm, nhưng ít nhất là ko ghét,. Hắn rất kiêu, người bình thường hắn ko thích nói chuyện ,nhưng với Tăng Dục lại ko đến nỗi, ít nhất đó là người duy nhất trong đám con gái có quan hệ khá tốt với hắn. Tăng Dục học cũng rất khá, tính tình cũng thoáng, nói chung là hai người rất hợp nhau, tớ đoán cả hai đều ngại bày tỏ chuyện đó, nhưng sớm muộn gì cũng xảy ra thôi."
"Dẹp, dẹp, dẹp ngay đi, đừng nói nữa, cứ nói mãi chuyện của gã biến thái đó làm gì." TV gắng sức đẩy chiếc ghế ra rồi đứng dậy, "Ghê tởm hơn cả chuyện ngáp phải ruồi."
Nói rồi cô bỏ ra ngoài, đóng cửa rầm một cái khiến kính cửa rung lên từn hồi, DQ ngơ ngác, "Ai lại làm phật ý cậu ấy à, hay là uống nhầm thuốc rồi chăng?"
TB chỉ cười "Hê hê..."
TV ra khỏi phòng, một mình đi lang thang trong trường ,bây giờ đang là giờ lên lớp, xung quanh vắng người, cô bước rất nhanh, dường như làm như vậycó thể giúp cô tỉnh táo hơn, trút bỏ những tâm trạng bực bội, nhưng hoàn toàn ngược với những gì mong muốn, cô càng đi, lòng càng rối như tơ vò.
Lúc nãy nghe DQ nói chuyện, một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng TV, giống như cảm nhận của cô trong nhà ăn hôm đó. Cô căm ghét cảm giác lạ lùng đó, ko biết nên trút ra thế nào, đành phải kìm chế nỗi bực bội vô hình, nhưng lại ko biết mình tức cái gì. Và còn một điều nữa là, những lời Ng Ng nói hôm đó nghĩa là gì, "trừ phi hắn là... của cậu", trừ phi hắn là gì của cô...? ... Nếu đúng hắn là... của cô, đột nhiên cô che kín mặt, ko dám nghĩ tiếp. Đúng lúc, cách đó ko xa có một bốt điện thoại, cô chạy như bay về phía đó và bấm số điện thoại của mẹ. Sau khi ly hôn với bố, mẹ cô đã thuê một căn nhà khác để ở; điện thoại réo hồi lâu, ko có người nhấc máy, cô lại gọi đến phòng làm việc của mẹ. khi giọng nói quen thuộc cất lên ở đầu bên kia, TV gọi lớn một tiếng "mẹ", suýt thì bật khóc.
Mẹ cô giật mình, vội vàng hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì, TV sụt sịt, hỏi: "mẹ ơi, con muốn biết, nếu hằng ngày con đều nghĩ về một người, ban ngày nghĩ, đêm đến cũng toàn mơ thấy người đó. Rõ ràng là con rất ghét hắn, nhưng lại rất muốn được gặp hắn, vừa nhìn thấy hắn, các dây thần kinh trong người cứ căng hết ra, được cãi nhau với hắn cũng thấy rất vui, nhưng nhìn thấy hay nghe thấy hắn đi với đứa con gái khác lại thấy khó chịu vô cùng - một nỗi khó chịu rất khó tả, ngay cả bạn thân của con cũng ko được. Con ghét hắn nhưng lại ko thích hắn ghét con, lúc hắn bảo con là người rất đáng ghét con chỉ muốn khóc, mẹ, mẹ bảo rốt cuộc con làm sao vậy?"