Chương 23: Nước mặt mẹ Tú Trung
Quán café JB, Đài Bắc
“Xin lỗi, chúng ta đã hại con.” Dư Tú Trung lo lắng nhìn Tiếu Trác, trong mắt tràn ngập sự áy náy.
“Sao mẹ nói vậy?” Từ khi đến Tiếu gia cô đã gọi Dư Tú Trung như vậy, “Điều này không liên quan tới hai người, tất cả đều do con tự nguyện.”
“Vì Tiếu gia con đã hy sinh quá nhiều rồi! Nếu ban đầu mẹ không đi Mỹ thăm Kỳ Kỳ thì sẽ không…..”
”Đừng như vậy, mẹ.” Cô nắm tay Dư Tú Trung, dịu dàng lau nước mắt giúp bà, “Còn nhớ khi con mới đến Tiếu gia, mẹ thường nắm tay con nói ‘Từ hôm nay mẹ chính là mẹ của con, con chính là con ruột của mẹ, chúng ta là mẹ con, không phải ư?”
“Con của ta, mẹ có lỗi với con!” Sự thấu hiểu suy nghĩ người khác của Tiếu Trác ngược lại khiến Dư Tú Trung càng day dứt sâu sắc, không nén được bật khóc.
“Mẹ, mẹ không có lỗi với con. Lãnh Vũ Hiên chưa làm con tổn thương, ngược lại là con lừa anh ta suốt, huống hồ con còn lấy về Roland, mẹ không cần tự trách mình.” Người ta nói “Không yêu, lấy đâu ra hận”, cũng lý lẽ như vậy, cô không yêu Lãnh Vũ Hiên nên không thể bị tổn thương bởi sự bạc tình, phản bội của Lãnh Vũ Hiên.
“Nhưng con lại vì chúng ta mà mất đi thứ quý giá nhất của người con gái, mẹ có lỗi với con, càng có lỗi với mẹ ruột con…..” Dư Tú Trung lại khóc nấc lên.
“Mẹ, con thực sự không sao.” Tiếu Trác ngồi cạnh Dư Tú Trung, dùng khăn lau những giọt nước mắt đang tuôn chảy, “Đúng rồi, Kỳ Kỳ ở Mỹ có tốt không?” Cô thử đổi đề tài.
“Tốt! Nó rất nhớ con, mỗi lần gọi điện thoại đều truy vấn mẹ sao đột ngột đi Hồng Kông, hơn nữa không liên lạc với nó thường xuyên…” Nói tới đây, nước mắt Dư Tú Trung lại chảy ra, “Mẹ thật là người mẹ tồi! Để đứa con gái của mình thoải mái dễ chịu học ở Mỹ, lại hại con lấy kẻ thù con không yêu vì vinh hoa phú quý của chúng ta….”
“Mẹ, con đã ly hôn với anh ta rồi, tất cả đều đã kết thúc.” Tiếu Trác lại đưa lên một cái khăn. Vì Kỳ Kỳ, sau khi kết hôn với Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác càng ít liên lạc với em gái. Cô và trên dưới Tiếu gia đều hiểu ngầm bảo vệ Tiêu Kỳ trong tháp ngà để cô ấy không quan tâm tới, vì vậy Tiêu Kỳ nơi nước Mỹ xa xôi căn bản không biết việc chị gái đã thay cô kết hôn với người khác, “Nói tới những việc vui vẻ đi! Mấy ngày tới con sẽ đi Anh gặp ông ngoại!”
“Gặp ông ngoại?” Dư Tú Trung vừa lau nước mắt vừa hoàn nghi nhìn Tiếu Trác.
“Vâng!” Tiếu Trác vui mừng gật gật đầu, “John Blank—— ông ngoại con ở Anh! Thời gian trước con ở Hồng Kông gặp được anh họ đi tìm con, nhưng khi đó vì việc của con và Lãnh Vũ Hiên chưa giải quyết xong, lại thêm một thời gian con vẫn không thể tiếp nhận sự xuất hiện của ông ngoại trong cuộc sống của con. Có điều, bây giờ con nghĩ thông rồi! Cho dù ông ấy có lỗi với người bà con chưa gặp mặt bao giờ và mẹ của con nhiều thế nào đi chăng nữa, vậy cuối cùng đều là ân oán của thế hệ trước, con không cần cũng không có tư cách đi oán hận một người đã sống trong ăn năn. Bây giờ việc của con và Lãnh Vũ Hiên đã giải quyết, Roland-Andy cũng đi vào quỹ đạo. Con nghĩ con nên đi Anh gặp ông, rốt cuộc ông là ông ngoại của con.”
“Như thế cũng tốt, con thật là đứa trẻ lương thiện biết quan tâm, ông ngoại gặp con nhất định sẽ rất vui!” Đứa trẻ đáng thương này thực sự nên có thêm vài người thân nữa yêu thương.
“Con cũng rất vui mừng mình tự nhiên có thêm nhiều người thân thế!” Tiếu Trác nở nụ cười hạnh phúc, “Anh họ con chiều này sẽ trở về từ Đài Nam, đi cùng con tới nhà, con giới thiệu để hai người biết nhau.” Tiếu Trác nhiệt tình mời, ở Tiếu gia, Dư Tú Trung yêu thương cô còn nhiều hơn cả người cha ruột.
“Lần sau đi. Anh em con đoàn tụ, mẹ cũng nên về nhà.” Ôi, “chăm sóc” em gái nhà người ta thành như vậy, bà còn mặt mũi nào đi gặp chứ.
“Vậy —— thôi được.” Cô hiểu lo lắng của Dư Tú Trung, liền không miễn cưỡng nữa, “Con gọi xe đưa mẹ về.”
Thanh toán xong, cô khoác tay Dư Tú Trung ra khỏi quán café bắt taxi để bà lên, “Mẹ, chăm sóc bản thân cho tốt.” Cô giúp Dư Tú Trung đóng cửa xem, tạm biệt qua cửa xe, “Sau khi từ Anh trở về, con lại hẹn mẹ đi uống trà.”
“Được, ngoan lắm! Con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, tới anh thì gọi điện cho mẹ.”
“Con biết rồi, mẹ.” Nhìn theo chiếc xe đi xa, Tiêu Trác mới bắt taxi về khu nhà ở.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 24: Napoléon trở về
“Anh, anh về rồi!” Vừa mở cửa nhà, Tiếu Trác liền thấy trên giá giầy thêm một đôi giày to.
“Ừ, vừa về.” Mark khoác áo tắm dài vừa lau tóc vừa từ phòng tắm bước ra, “Đi đâu thế?”
“Uống café với mẹ Tú Trung. Tiếc là bà có việc, nếu không, em có thể giới thiệu để hai người quen nhau.” Cô nhìn quanh phòng khách, “Oái, Tiểu Như đâu?”
“Cô ấy về nhà rồi.” Mark nhìn đối diện, ngày từ thời đại học, Tiếu Trác và Tần Như đã tự mình lập nghiệp, dùng tiền kiếm được mua hai căn nhà đối diện.
“Đúng rồi, hôm nay thứ năm, chúng ta đặt vé thứ bảy thì thế nào?” Tiếu Trác vừa mở tủ lạnh lấy sinh tố vừa hỏi.
“Thật không? Tốt quá rồi! Ông nội nhất định sẽ rất vui mừng!” Mark phấn khởi ôm Tiếu Trác lên xoay một vòng, trước kia anh còn lo suốt Trác Trác không đồng ý về nhà với anh, “Bây giờ anh gọi điện để ông vui…. Không được, ngày kia chúng ta mới đi, bây giờ gọi điện sẽ khiến ông nóng lòng đợi. Được rồi, chúng ta lên máy bay rồi gọi sau, để ông vui mừng ngạc nhiên!”
“Chi bằng em cho anh một sự vui mừng ngạc nhiên trước!” Tiếu Trác tinh nghịch cười cười, từ trong túi xách lấy ra một hộp, “Món quà mọn, xin vui lòng nhận cho!”
“Tặng anh! Không mỏng, không mỏng, nó rất nặng! Cảm ơn!” Mark vui mừng nhận hộp quà nằng nặng, “Sao lại tặng anh quà?”
“Vì anh cần mà!” Tiếu Trác vừa nói vừa “có kế hoạch” bước vào phòng ngủ của mình.
“Em thật quan tâm….. Tần Như!” Lời cảm ơn chưa nói xong, Mark liền nổ ra tiếng sư tử gầm, “Em từng nói giữ bí mật cho anh!” Anh tức giận vứt quyển “3600 chiêu cờ vây chuyển bại thành thắng” lên ghế sô fa, bước dài sang cửa đối diện.
“Có kịch hay để xem rồi!” Tiếu Trác vội vàng từ phòng khách áp người lên cửa nhà Tần Như nghe trộm.
“Aaa——” rất nhanh, tiếng rít của nữ chủ nhân ngôi nhà vọng lại từ cánh cửa.
“Sao chưa đánh đã kêu trước rồi?” “Gián điệp cánh cửa” – Tiếu Trác dán chặt tai vào cánh cửa.
“Sorry! Xin lỗi, anh không biết em đang thay quần áo…..” Tiếp theo tiếng xin lỗi của kẻ xông vào là tiếng đồ vật rơi lộp bộp vọng đến cánh cửa.
“Sorry! Sorry! Anh xin lỗi, anh ra ngoài ngay đây!” Lại tiếng xin lỗi vang lên.
“Ra ngoài!” Lại một tiếng hét.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tiếu Trác vội vào nhà trước Mark, rời cánh cửa, ngồi ngay ngắn trên ghế sô fa đọc tạp chí, chớp đôi mắt đẹp lại mê hoặc hỏi.
“Không, không sao.” Mark sắc mặt hơi đỏ, lúng túng bước vào phòng khách.
“ha……” Cửa phòng khách vừa bị đóng, tiếng cười trên nỗi đau người khác của Tiếu Trác liền tràn ngập phòng khách rộng lớn.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 25: Phí bà mai “cướp được”
Sân bay quốc tế Đài Loan
“Việc phía bên Hồng Kông chỉ nhờ một mình bồ xử lý vậy.” Tiếu Trác áy náy nói, tối hôm qua nhận được điện thoại của giám đốc kiểm tra chất lượng chi nhánh Hồng Kông nói có xấp nguyên liệu vải xảy ra vấn đề, đã lập kế hoạch đi Anh với Mark, cô đành kêu Tần Như vừa trở về từ Đài Nam sáng nay nhanh chóng đi Hồng Kông xử lý việc này.
“Không sao, chỉ là ngày mai mình không thể tiễn mọi người lên máy bay. Đến Anh rồi hãy ở bên ông ngoại nhiều nhé, công ty còn có mình, một chốc không sụp được.” Tần Như cười đùa vỗ vai Tiếu Trác: “Đến đây, nhìn mình nhiều hơn, tránh tới lúc đó bồ lại nhớ mình!”
”Mình không dám nhớ bồ! Nếu không có người sẽ ghen!” Tiếu Trác lè lưỡi nhìn Mark dán mắt vào Tần Như một bên: “Đúng không, ông anh?”
“Đứa trẻ hư!” Mark túm cổ áo sau của Tiếu Trác ra xa Tần Như, “Lên đường bình an, chăm sóc bản thân tốt nhé!” Anh nắm hai vai Tần Như, đôi mắt xanh thẫm nhìn cô thật lâu, sau đó chầm chậm cúi xuống dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô.
“Cảm, cảm ơn.” Hai má Tần Như liền đỏ ửng lên, tuy cô biết hành động của Mark chỉ là nghi lễ bình thường của Âu Mỹ, nhưng tim không nén được đập loạn, đến đầu lưỡi cùng không nghe lời, “Em, em phải lên máy bay rồi, tạm, tạm biệt.” Cô nâng hành lý vội vàng trốn chạy.
“Tạm biệt——” Đôi mắt xanh thẫm của Mark luôn nhìn theo hướng bóng dáng Tần Như mất hút.
“Này, ‘đá vọng thê’, anh nhìn theo nữa, máy bay của Như Như đã tới Hồng Kông rồi!” Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi đi, Tiếu Trác không nén được bước lên trước nhắc nhở Mark đã mỏi mắt chờ mong.
“Đồ tinh nghịch?” Mark đập nhẹ bàn tay nhỏ vẫy vẫy trước mắt anh, “đừng ồn ào nữa, đi. Về thu dọn hành lý.”
“Anh, em đã kể hết cho Như Như rồi!” Tiếu Trác ngồi trong xe vô duyên vô cớ bật ra câu này.
“Oái, nói cho cô ấy cái gì?” Mark đang lái xe không hiểu.
“Nói cho cô ấy ngày tháng năm sinh, tính cách, sở thích, cuộc đời của anh…” Cô tách ngón tay 一一 đếm tỉ mì.
“Cuộc đời của anh?” Mark càng không hiểu, Trác Trác sao biết cuộc đời của anh?
“Vâng ạ, ví dụ, trong nước anh từng yêu qua hai lần, thời đai học từng yêu ba lần, sau khi làm giáo sư lại lần lượt yêu đương với hai bạn gái, nhưng mỗi lần đều do anh chủ động đòi chia tay kết thúc, kéo dài lâu mất cũng không vượt qua 3 tháng; ví dụ lần nữa, tuy anh từng bỏ rơi vô số bạn gái, nhưng lại là ‘loại si tình’, hơn nữa anh rất ghét tác phong dạng ‘playboy’ của những người anh em xung quanh, vì vậy đến nay anh vẫn ‘băng thanh ngọc khiết’….
“Em xem trộm nhật ký của anh!” Mark đỏ mặt hét to.
“Không phải xem trộm, là không cẩn thận nhìn thấy!” Tiếu Trác nghịch ngợm vuốt vuốt ngực Mark đang nổi nóng, “Take it easy! Em đang giúp anh giành được cảm tình của Như Như nhà chúng ta, chàng trai tân!”
“Trác Trác Blank!” John Locke* lại kêu to lần nữa, hận không thể đem tim gan bảo bối của gia tộc Blank hơn chục năm tìm kiếm khó khăn lắm mới thấy vứt ra ngoài cửa xe.
“Anh hung dữ với người ta!” Cô “tủi thân” mếu máo, “Em không giúp anh theo đuổi bạn thân em nữa. Em còn phải kể với ba Tần, mẹ Tần, anh là tên ngốc, đến nướng bánh cũng có thể nướng mất nửa nửa mức sống của một nhà, để họ nhất định đừng gả con gái cho anh làm bảo mẫu!”
“Được rồi mà, tiểu công chúa của anh, đều là lỗi của anh hết.” Chớp chớp đôi mắt xanh, Mark vốn thiệt hơn rõ ràng vội cuống quýt nhận sai, “trong bụng em có thể chạy xe được, em thứ lỗi cho anh đi!” Ôi, người ta đang “uy hiếp”, nào có thể không cúi đầu?
“Ha——” Tiếu Trác bị “Mark trích dẫn lời nói” chọc cho cười ha ha, “Được rồi, em miễn cưỡng thứ lỗi cho anh, giúp anh theo đuổi người bạn tốt nhất của em! Đưa đây —”
“Cái gì?” Mark đang lái xe bối rối nhìn bàn tay em họ đột ngột đưa ra trước mặt anh.
“Phí bà mai!”
“Phí bà mai?” Không phải vờ ngớ ngẩn, mà anh thực sư không biết thế nào là “bà mai”.
“Chính là phí giới thiệu hôn nhân!” Tiếu Trác nhẫn nại giải thích cho người có trình độ tiếng trung không tốt như Mark.
“Nhưng em chưa giới thiệu hôn nhân cho bọn anh mà! ” chớp chớp đôi mắt xanh thông minh, Mark nói ra sự thật, “Khi xử lí việc công ty cho em, tự anh và Tiểu Như tự quen biết. Còn em chỉ giới thiệu tên cho bọn anh trong điện thoại.”
“Sao, anh muốn ‘qua cầu rút ván, trở mặt không nhận thiếu nợ’ à? Hừm, nếu không xử lí công ty vì em, anh có cơ hội quen Như Như không? Nếu không quen Như Như, vừa nãy anh có vận may hôn lên đỉnh đầuNhư Như không?” Không ngờ anh chẳng có lương tâm như vậy!
“Well,” Nghĩ tới lời của em gái cũng có lý, Mark quyết định hào phóng một chút, “Em muốn bao nhiêu?”
Tiếu Trác chưa đồng ý, chỉ giơ 5 ngón tay mảnh lắc lắc trước mắt Mark.
“Năm vạn?” Mark suy đoán, năm vạn đôla Hồng Kông có phải là ít quá.
“Năm mươi vạn!” Tiếu Trác mở “miệng sư tử”, dù sao tiền của anh họ tính bằng triệu, “đôla Mỹ”
“Đôla Mỹ?” Mark có chút không tin vào tai mình, không phải xót tiền, nếu em gái vui, tất cả gia tộc nhà Blank đều có thể cho cô ấy. Chỉ là, bà mai Trung Quốc thật sự là nghề kiếm tiền như vậy ư?
“Đây là thứ đáng giá! Dựa vào quan hệ của em và Như Như, chỉ cần có việc gì em thay anh nói tốt vài lời, anh còn sợ cô ấy không lấy anh? Huống hồ em là người tin cậy bên cạnh của ba Tần, má Tần!”
“Được, anh đưa em năm mươi vạn —— bảng Anh!” Mark hào phóng đổi đô la Mỹ lên bảng Anh. Tiều tài là “vật ngoài thân”, vợ mới là bạn đồng hành cả đời, 50 vạn ít ỏi tính toán làm gì.
“Ôi —— khụ khụ….” Tiếu Trác vui mừng quá mức không cẩn thận bị sặc nước bọt, “khụ khụ, vui quá! Chúng ta mặc cả xong!” Ha ha, cô sớm biết bạn thân đã thích đồng hồ kim cương cổ trong buổi bán đấu giá tháng sau, đúng lúc cô dùng số tiền này bỏ giá chiếc đồng hồ đó tặng cho Như Như. Như vậy, không chỉ Như Như vui mừng, may mắn còn có thể để lại “món tiền lẻ” lớn cho mình. Khà khà, cô thích nhất dùng tiền của người khác đem tặng quà.