Phần 37
Con đường dẫn vào nhà Vũ treo đầy cờ rủ, gió thổi từng đám tro tiền âm phủ bay vật vờ trong không trung. Không gian mờ ảo, ảm đạm không biết là vì sương mù hay là khỏi tỏa ra từ những bó hương lớn được đốt trong nhà Vũ. Cơn mưa đêm qua để tại từng vũng nước lớn đọng lại trên mặt đường đất trơn tuột. Mây xám dường như sà xuống thấp tới mức người ta có cảm tưởng như vì mây quần trên đầu nên tai ai cũng buốt giá và đau nhức. Tiếng kêu khóc, tiếng kể lể, hòa với tiếng nhạc đám ma vang lên bi ai và não nề. Phan lặng lẽ đi trên con đường đất trơn trượt đầy ổ gà sũng nước. Tiếng kêu khóc vang lên rõ mồn một khi anh bước tới gần nhà Vũ, lách mình qua chiếc xe chở quan tài đang để sẵn ở ngoài cổng. Anh bước vào trong, trước khi bị một người phụ nữ với gương mặt đau khổ, tóc tai rũ rượi đang trùm trên đầu một tấm vải sô gai xông ra chặn ngang đường.
Bà Hiếu xô mạnh vào người Phan, hai tay bà vừa tát, vừa đấm thùm thụp vào người anh, miệng chửi rủa không ngớt. Giá bà có thể giết chết người đàn ông trước mặt, dám chắc bà cũng không hề từ nan. Những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt sưng húp, mọng nước, đau khổ. Bà gào lên, giọng đã khàn đi vì kêu khóc những vẫn lộ rõ sự ai oán và thống thiết.
- Mày cút ngay, đồ khốn nạn, đồ giết người. Nó là anh mày mà? Sao mày lại chỉ vì một đứa con gái mà có thể hành động khốn nạn đến thế hả? hả! Đồ khốn nạn, trả mạng con tao đây. Mày còn dám mò mặt đến đây ư? Đồ khốn nạn, con ơi là con ơi, con dậy mà xem thằng khốn nạn, thằng giết người này nó còn mặt dày mò tới đây này. Tao giết mày, tao giết.
Bà Hiếu xông lại phía đống củi to cạnh nhà, ôm một cành cây to lao về phía Phan trước khi bị những người đàn ông cản lại, không hiểu ông Hiếu đang ở đâu mà không xuất hiện? Phan ngơ ngác, anh không biết chuyện gì đang xảy ra? Vì sao bà Hiếu lại mắng anh như vậy? Và vì sao những người xung quanh lại nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ và ghê tởm như vậy?
Trên đầu quan tài, lửa bất chợt bùng cháy lên từ những bó hương lớn được cắm trên khúc chuối tươi vừa chặt khiến bà Hiếu lại vùng ra khỏi vòng tay kềm tỏa của đám đàn ông. Bà lao lại phía cỗ quan tài, ôm lấy nó mà kêu khóc, "con ơi, con chết oan uổng quá".
Phía sau cánh cửa, đứa bé kiếm củi trên cù lao cố nép mình vào tường, len lén nhìn Phan với ánh mắt vô cùng sợ hãi. Nó là em con cậu ruột của Vũ.
Bà Hiếu vẫn khóc lớn, cứ nhoài người ôm lấy cỗ quan tài, ánh mắt uất hận nhìn Phan, bà hét lên trong tiếng nức nở, "Mày cút ngay, cút ngay đi, cút đi ... "
Hà Nội chào đón đoàn tàu bằng sắc màu ảm đạm của trời chiều và cái lạnh khủng khiếp trong cơn mưa bụi lất phất. Thời tiết khắc nghiệt khiến những sải chân bước đi càng thêm phần vội vã trên các hè phố. Loang loáng hai bên đường tàu, đã có vài ba ngôi nhà trang hoàng lên cây thông Noel của mình những chiếc chuông nhỏ, và treo đầy đèn màu tỏa sáng lung linh. Phan nhìn qua cửa sổ toa tàu, anh biết rằng hầu như nhà nào cũng đã bắt đầu mua thêm bánh trái và dán lên cửa những tấm hình ông già Tuyết cưỡi Tuần Lộc. Sau Noel sẽ là tết tây, rồi tết cổ truyền, không khí lễ hội đã bao trùm lên khắp nơi trong thành phố. Không chỉ những người dân, mà có lẽ, tất cả các cửa hàng trên phố cũng đã dán đầy dòng chữ Mery Christmas và những câu chào hỏi đã bắt đầu được thay đổi băng cụm từ "Giáng sinh an lành". Hà Nội không phải là một thành phố có nhiều tín đồ đạo Thiên Chúa, nhưng bù lại, Hà Nội luôn có những con người nhiệt tình với mọi thể loại lễ hội, không phân biệt nguồn gốc và xuất xứ. Với họ, đó chỉ đơn giản là dịp để vui chơi và để thể hiện tình cảm, sự quan tâm tới những người mà họ yêu quý.
Con tàu kéo một hồi còi dài, từ từ dừng lại trong sân ga, hụ lên một tiếng dài như thở phào rồi phả ra một luồn khói vào không gian. Phan vẫn ngồi yên tại chỗ, thờ ơ với sự nhốn nháo trong toa tàu bởi ai cũng muốn lấy đồ đạc thật nhanh để về với ngôi nhà ấm cúng của mình. Phan vẫn muốn ngồi lại đó một lúc nữa, cố níu kéo chút không khí miền Trung quen thuộc ở những tiếng mô, tê, răng, rứa thân thương của đám khách miền Trung cùng toa. Chưa bao giờ anh thấy mình buồn bã và tiếc nuối khi phải rời miền Trung để trở lại Hà Nội đến thế. Cho dù Hùng đã hứa sẽ làm hết sức để nhanh chóng minh oan cho anh về vụ tai nạn của Vũ, nhưng rõ ràng một phần tâm hồn cũng như con người của anh dường như đã bị niêm phong kín mít bằng một cánh cửa đã bị tước bỏ chìa khóa một cách phũ phàng. Miền Trung với anh dường như đã quá xa vời mất rồi.
Kéo cao cổ áo, Phan co ro bước vội ra cửa ga, anh mỉm cười từ chối khi một người bán hàng dạo chào mời anh mua một chiếc mũ của ông già Noel màu đỏ viền trắng. Phan vẫy taxi và đi thẳng đến nhà của ba mẹ Việt. Bây giờ không phải là thời điểm dành cho những ông già với bộ râu trắng, mà phải dành cho một người vừa tạo nên cho anh một sự bất ngờ và đặt ra cho anh hàng loạt sự tò mò, lo lắng bằng cuộc gọi cách đây mấy phút:
- Cháu đang ở đâu mà ồn ào thế? Bác Vinh đây.
- �"i! � Phan ngạc nhiên khi thấy ông Vinh có số của mình � Bác có khỏe không ạ? Cháu đang trên tàu về tới Hà Nội.
- Cháu về quê à? Nhà khỏe chứ cháu? Bao giờ cháu về tới Hà Nội?
- Vâng! Nhà cháu khỏe ạ. Tàu vừa chạy qua ga Giáp Bát, khoảng 20 phút nữa cháu xuống tàu thôi. Bác gọi cho cháu có việc gì không ạ? Mà, sao bác lại biết số của cháu ạ?
- Biết được số điện thoại của cậu bạn thân con trai mình là một chương rất quan trọng trong cuốn "cẩm nang làm cha mẹ" đấy nhé � Giọng ông Vinh vui vẻ - Cháu đi tàu không quá mệt đấy chứ?
- Không ạ! Thanh niên mà bác, thế này ăn thua gì? Liệu bác có thể cho cháu mượn cuốn cẩm nang đó của bác khi cần không ạ?
- Được chứ, nhưng khi nào cháu lấy vợ đã, con trai ạ. Vậy khi cháu xuống tàu, đến chỗ bác rồi mình đi ăn cái gì đó nhé, bác có chút việc nhờ cháu giúp.
- Vâng ạ! Cháu sẽ đến nhà bác ngay khi cháu đặt chân tới Ga Hàng Cỏ. Bác có chuyện gì thế ạ?
- Rồi bác sẽ nói khi gặp cháu, cháu đến ngay nhé!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phần 38
Việt ngắm nhìn người đàn ông đứng sâu trong tấm gương treo trên tường phòng ngủ. Người đàn ông với đôi mắt sâu mệt mỏi, gò má hóp và râu ria lởm chởm. Phủ trên khuôn mặt đờ đẫn vì thiếu ngủ đó là bộ tóc rối mù trông như một mớ rơm khô phủ trên đầu một con bù nhìn giữ Dưa.
- Có vẻ như anh bạn cần phải tự chấn chỉnh lại mình đấy, - Việt lẩm bẩm với hình bóng của chính mình trong gương � trông anh bạn thảm hại quá.
- Phải, còn hơn là thảm hại, Nam Cao có sống lại chắc cũng bó tay, bẻ bút vứt đi, chả biết tả cậu thế nào? Có lẽ cậu nên đi Spa đi, hoặc tệ hơn là đi phẫu thuật thẩm mỹ - Giọng Phan vang lên phía sau � Nhìn lại cậu xem kìa, trông cậu có khác gì Chí Phèo không?
- Đừng nói là cậu có địa chỉ của một cô Thị Nở nhé. - Việt quay lại, không một dấu hiệu nào cho thấy anh ngạc nhiên vì sự có mặt của Phan � Cậu đến lâu chưa?
- Tớ vừa đến ấy mà, - Phan phẩy tay, kiểu như "ôi dào, cậu để ý làm gì" rồi che miệng ngáp dài. Nhân tiện, tớ bảo, sẽ chẳng có cô Thị Nở nào cho cậu đâu, nếu trông cậu vẫn cứ tàn tạ như nhà tranh sau cơn bão thế.
- Cậu có biết là khả năng tuyệt vời nhất của cậu là sự hài hước không?
- Quá khen, thế cậu có bao giờ nghĩ rằng bất cứ ai có được vinh hạnh là bạn của cậu, thì trước sau gì rồi cũng sẽ trở nên hài hước và dễ thương như vậy không?
- Quá đáng thật, cậu về quê mà không báo cho tớ lấy một lời, bạn bè thế đấy. Tớ sẽ phạt vụ đó sau. Ở nhà thế nào? Thảo khoẻ không? Mọi việc tốt chứ?
- Quá tốt. Như chưa bao giờ có thể tốt hơn. � Phan nén tiếng thở dài � Tuyệt vời.
- Cậu có điều gì đó giấu tớ phải không? Có chuyện gì à?
- Không hề. Tuyệt vời trở thành từ để chỉ sự bất ổn từ khi nào thế?
- Thôi được. Mặc kệ cậu với cái triết lý ngôn ngữ chết tiệt của cậu. Cho tớ một giây, tớ tắm rửa cạo râu một chút là okie ngay thôi.
- Chẳng có thứ nước nào có thể gột rửa được sự ủ rũ ngay trong tâm hồn của cậu đâu. Anh chàng si tình đáng thương của tôi ạ. Tớ chán ngấy cậu đến tận cổ rồi. Cậu nhìn quanh cậu xem? Đây mà gọi là nhà à? Đây là trạm thu mua đồng nát thì đúng hơn, thậm chí nếu cậu vác đống vỏ chai này đem bán, chắc là mua được một căn nhà mới đấy. Tớ không thích chơi với ai tên là Lưu Linh đâu nhé.
- Tớ chỉ xin một giây thôi, được chứ, chỉ một giây thôi. Tớ hứa sau khi tắm giặt xong sẽ ngoan ngoãn như một chú Gấu để lắng nghe "bài ca hút mật" của cậu, được chứ? Trong khi tớ đi tắm, cậu biết là tớ để Bia ở đâu rồi đấy, nhà tớ chỉ có thứ đó là chất lỏng có thể đổ vào miệng thôi.
- Quên cái thứ nước ********* Bò ấy của cậu đi. Ở đó mà lắng nghe tớ hỏi đã, đừng hòng đi đâu khi chưa trả lời tớ. Cậu đi đâu cả tuần nay hả? Cậu có biết là TV, báo đài đang xôn xao lên vì tớ đã đăng tin tìm một đứa trẻ lạc không? Đứa trẻ thất tình, tắt hết mọi phương tiện liên lạc và biến mất như cây kim chìm dưới đáy biển. Công ty của cậu đang lao đao vì thiếu cậu kia kìa.
Có cái gì đó vừa ánh lên trong mắt Việt khi Phan nhắc tới công ty của Việt, nhưng rồi nó nhanh chóng tắt lịm đi như một ngôi sao băng. Việt lạnh lùng:
- Tớ chưa nói với cậu là tớ sẽ từ chức ư? Tớ sẽ đề nghị Ba tớ cân nhắc Thuỳ lên làm giám đốc thay tớ. Cô ấy thực sự có tài và xứng đáng với cương vị đó. Với lại, Ba tớ sẽ điều khiển từ xa, rồi mọi việc sẽ ổn thôi, đừng lo.
- ồn cái đầu của cậu ấy. Cậu nhanh chóng đầu hàng thế à? Đó cũng là công ty của cậu, đúng không? Cậu dễ dàng để nó rơi vào tay người khác thế cơ à?
- Tớ cóc cần - Việt nói với giọng mà anh hi vọng Phan sẽ nghĩ rằng đó là giọng nói của kẻ bất cần - Cậu biết tính Ba tớ rồi đấy, ông ấy không bao giờ cho phép ai trái ý của mình, mà tớ thì không được ngoan ngoãn cho lắm. Với lại, tớ tin vào Thuỳ.
- Thuỳ à? Cô ấy đã nghỉ việc rồi, ngay sau khi cậu chạy trốn � Phan cố ý nhấn mạnh từ "chạy trốn", trong khi Việt làm bộ như không nghe thấy � Mọi người trong Viện đều chống lại cô ấy, thậm chí có người còn chửi thẳng vào mặt cô ấy khi cô ấy đến Viện. Với một người như Thùy, thì đó quả là một liều thuốc đắng khó có thể nuốt trôi. Nhưng theo tớ nghĩ, có lẽ chính vì cậu mà cô ấy đã nghỉ việc.
- Vì tớ à? Tớ có làm gì đâu?
- Còn hơn là cậu đã làm gì ấy chứ. Việc cậu bỏ mặc cả công ty để bảo vệ cho Hạnh mới chính là cú tát quyết định vào mặt cô ấy. Cô ấy đã nhận ra rằng, với cậu cô ấy chẳng là gì ngoài một cô trợ lý quèn không hơn không kém. Cô ấy chưa bao giờ là số một trong tim cậu.
- Chưa bao giờ và chẳng bao giờ.
- Tiếc là cô ấy nhận ra điều đó quá muộn, và đã phạm phải một sai lầm thật khủng khiếp. Ba cậu đã phát điên lên vì nghĩ rằng cậu đã xúi cô ấy nghỉ việc để phản đối ông.
- Tệ nhỉ? Dù sao cũng thấy an ủi phần nào khi ba tớ đánh giá cao về tớ như vậy � Việt xoay xoay chiếc bàn chải đánh răng trên tay � Mà thôi, nói nhiều tới chuyện đó làm gì cho đau đầu? Đâu phải Ba tớ bảo cậu đến để dạy dỗ tớ hả? Ngồi đó đợi tớ nhé, chỉ một giây thôi.
- Thôi được, vì cậu không cho tớ sự lựa chọn nào khác nữa, nên tớ sẽ bắt đầu luôn, rất nhanh thôi.
- Thôi! Làm ơn tha cho tớ đi, được không? Cậu lại bắt đầu bài thuyết trình dài cả cây số của cậu rồi đấy. � Việt với tay bật bình nước nóng � Đợi tớ một chút, rồi tụi mình đi kiếm cái gì đó để nhậu, như thế có phải khỏe hơn không nào? Lâu lâu rồi không lai rai với cậu.
- Dẹp! Tớ đến đây không phải để nhậu với cậu. Nghe đây, ngày mai tớ muốn thấy cậu ở phòng làm việc của cậu. Hiểu chứ?
- Tớ cóc hiểu. Tóm lại là tớ nghỉ việc, tớ tưởng cậu biết quá rõ rồi?
- Ngu ngốc, cậu có biết vì sao Hạnh bỏ đi không? Tại bởi cô ấy không muốn vì cô ấy mà cậu đánh mất tình cảm gia đình, đánh mất sự nghiệp. Chẳng lẽ cậu không hiểu? � Phan gần như quát lên � Cậu nói cậu yêu cô ấy, vậy mà cậu lại hành động như vậy à? Nếu cậu thực sự yêu cô ấy, cậu phải mạnh mẽ hơn để sẵn sàng đương đầu với mọi việc thay vì chạy trốn như thế này chứ? Người ta không thể giải quyết bất cứ một khó khăn nào bằng cách chạy trốn. Những thử thách sau này còn lớn hơn, còn khó khăn hơn thì cậu sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ cậu có thể che chở cho một người chỉ bằng sự hèn nhát như vậy sao? Cậu làm tớ thấy thất vọng quá đấy.
- Phải! Tớ hèn nhát thế đấy, tớ ngu ngốc thế đấy. � Việt quát tướng lên � Thế thì cậu làm gì tớ nào? Tớ cóc cần cậu dạy dỗ tớ. Tớ cần gì người khác phải lo lắng cho tớ giống như một cụ khốt thứ hai?
- Thằng hèn! � Phan tung một cú đấm cực mạnh khiến Việt ngã nhào xuống đất � Cậu có biết ước mơ lớn nhất ngày bé của tôi là gì không? Tôi chỉ ước sao ba mẹ tôi vẫn còn sống, để được nghe họ dạy dỗ, họ mắng mỏ, hay thậm chí là được họ đánh cho mấy roi khi tôi nghịch ngợm. Người như cậu thì chẳng bao giờ có thể hiểu được thế nào là tình cảm gia đình đâu.
Phan bỏ về, đến cửa, anh đứng lại một chút, ngẫm nghĩ rồi quay lại, anh thở dài:
- Hôm qua tớ gặp bố mẹ cậu, họ nói rằng họ chỉ có mình cậu trên đời mà thôi.
Cánh cửa bị đóng sầm lại bằng tất cả sức mạnh của Phan, khiến ngôi nhà như rung lên với một tiếng rầm chát chúa. Việt lặng lẽ ngồi dậy, anh thở dài, đưa tay chùi vết máu đang rỉ ra trên khóe miệng. Mãi lâu sau thì tắt bình nước nóng, tự nhiên anh chỉ muốn tắm bằng nước lạnh.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phần 39
Việt đóng cửa xe lại, anh nghiêng đầu, tựa người vào thành xe nghĩ ngợi với vẻ rất mông lung. Rồi anh sải từng bước dài để đi ra khỏi cửa, băng qua đường Bình Minh, xuyên qua rừng Phi Lao, hướng về phía bãi biển. Phan đang sang nhà người quen để gửi lại chìa khoá, anh chỉ còn lại một mình. Và có một điều gì đó rất lạ mà anh không thể giải thích được cứ thúc ép anh phải đi ra phía biển.
Trên bãi cát, dấu vết của đống lửa vẫn còn, nhưng cách rất xa mặt nước vì thuỷ triều đã rút xuống. Anh đứng lại rất lâu, anh nhớ rằng hình như vào chiều ngày hôm qua, khi anh đang lang thang ở đâu đó xa lắm. Anh thấy mình đi trên một con đường đầy hoa phượng, những cánh hoa đỏ như lửa cứ rơi đầy trên vai, trên tóc anh. Rồi anh thấy từ xa, một cô gái gánh hàng rong đi tới, cô gái trông rất quen. Với dáng đi, với gương mặt, với nụ cười mà anh không bao giờ có thể quên được. Hạnh không nhìn thấy anh, cô duyên dáng cất tiếng rao, "bánh đa đỏ đây" nghe thật hấp dẫn.
Nhưng khi anh còn chưa kịp gọi cô lại, dù chỉ để yêu cầu một tô bánh thật nhiều rau cần và chí trương thì anh nghe thấy có tiếng ai đó thất thanh gọi tên mình. Một giọng nói cũng rất quen, rất quen thuộc đã phá tan giấc mơ ngọt ngào đó và mang anh trở lại với cuộc sống. Giọng nói cứ ám ảnh anh mãi từ hôm qua tới giờ, nó khiến anh trằn trọc mãi không ngủ được. Ngay cả khi anh cố ép mình chợp mắt được một chút, thì nó vẫn ngoan cố hiển hiện ngay trong giấc ngủ đầy mộng mị đó. Đã có lúc anh nghĩ rằng chính cô là người đã cứu anh, nhưng thực tế anh nhìn thấy đã phủ nhận điều đó. Vậy nên dù đã có ý định nói với Phan, nhưng rồi anh kìm lại. Anh sợ Phan không tin, anh sợ Phan lo lắng, hoặc Phan sẽ nghĩ rằng anh đang bị ảo tưởng, hay thậm chí, là đang bị điên. Làm thế nào để cho Phan hiểu, dù Việt vẫn tin rằng anh đã đúng? Anh có thể nhầm trong mọi chuyện, nhưng trong chuyện này thì chắc chắn không. Giọng nói của Hạnh.
Nghĩ tới cô, anh bất chợt nở nụ cười, rất vu vơ thôi.
Cô nép mình bên gốc Phi Lao lớn, ngày hôm qua cô đã theo dõi anh, từ lúc anh và Phan dìu nhau trở về nhà. Và sáng nay thì cô lẻn theo anh từ lúc anh rời nhà đi ra biển. Trông anh gầy đi nhiều, và thậm chí là già đi nữa. Gương mặt vốn vuông vức của anh giờ càng trở nên góc cạnh hơn. Anh để râu mọc lởm chởm mà không thèm cạo. Mái tóc thì bồng bềnh vì vuốt vội bằng tay chứ không bóng bẩy và thẳng nếp như mọi ngày. Anh mặc một chiếc quần Jeans màu xanh cổ điển, áo thun đỏ in hình một anh chàng ca sỹ nhạc Rocks như ngày xưa anh đã từng mặc khi cả bốn đi chơi ở bãi giữa sông Hồng. Bên ngoài, anh khoác một chiếc áo da màu nâu theo đúng kiểu Phan vẫn thường "đạo diễn" cho anh mặc. Những điều đó tạo cho anh một dáng vẻ khá lãng tử, chứ không chỉnh chu và ngay ngắn như cô vẫn thường nghĩ về anh. Nhưng nụ cười thì vẫn vậy, không lẫn đi đâu được, vẫn là nụ cười khiến anh trông như một đứa trẻ thật hồn nhiên.
Cô mỉm cười, ngày hôm qua cô đã quá hoảng hốt mà không nhận ra những thay đổi đó. Nhưng lúc này đây, khi cô chỉ cách anh một quãng gần, anh đứng trên bãi cát, còn cô nấp trong rừng Phi Lao. Thì tất cả tạo cho cô một ham muốn mãnh liệt, một ham muốn khiến cô phải gồng mình lên để chống lại. Ham muốn được đến gần, đứng đối diện với anh, ngắm nhìn anh cười, và nghe anh nói.
Anh thở dài. Ngày hôm qua, khi anh chênh vênh giữa sự sống và cái chết. Thì chính tiếng gọi của cô (hoặc một tiếng gọi mơ hồ nào đó mà anh nghĩ rằng đấy là tiếng gọi của cô) đã giúp anh có sự lựa chọn đúng đắn để không buông xuôi và trở về với cuộc sống. Nhưng anh đã có phần nuối tiếc khi mở mắt ra, vì anh không thấy cô đâu cả? Thậm chí anh đã thực sự hối tiếc, và tự trách bản thân mình. Bởi giá như anh được lựa chọn lại, biết đâu anh sẽ lựa chọn được gặp cô, dù chỉ là trong một giấc mơ vĩnh cửu.
Cô thở dài. Ngày hôm qua, khi cô tưởng mình đã mất anh vĩnh viễn, thì cô mới nhận ra rằng anh quan trọng với cô đến mức nào. Cô mới nhận ra rằng những lần cô nhớ về bệnh viện Cuộc Sống, về quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi trong cuộc đời mình, anh luôn chiếm một vị trí cực kỳ trang trọng. Lúc đầu cô nghĩ rằng cô nhớ anh rất nhiều là bởi cô nợ anh quá nhiều. Nhưng vào chiều hôm qua, khi cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ miễn là có thể cứu được anh, khi cô thấy mình đau đớn trong tuyệt vọng. Một cảm giác cô chưa từng có, dù là khi cô biết mình bị dính HIV, thì cô mới biết rằng anh có một vị trí còn lớn hơn thế nhiều. Cô biết rằng cô nhớ anh nhiều bởi vì một lý do nữa hoàn toàn khác. Nhưng ích gì chứ? Cô không có bất kỳ một quyền lựa chọn nào khác ngoài việc trốn tránh anh. Càng xa càng tốt.
Anh ngồi sụp xuống bãi cát, đưa tay gẩy gẩy đống tro vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Anh bốc một nắm tro lẫn cả cát biển, đi tới sát mép nước. Sóng biển trườn lên bãi cát, liếm cả vào giày của anh. Anh vung mạnh tay ném ra phía biển. Gió thổi những đám cát � tro bay lả tả, biến mất trong những con sóng đang tràn lên bờ. Thở dài ảo não, anh quay về.
Cô vội ẩn mình ngay vào phía sau gốc cây, bỏ chạy nhanh đến trốn sau bức tường một quán nước được dựng trên bãi cát gần rừng Phi Lao. Cô không dám quay mặt lại nhìn, dù cô biết đây sẽ là lần cuối cùng cô còn có thể nhìn thấy anh. Cô muốn thu lại cho riêng mình những hình ảnh cuối cùng về anh nhưng cô không dám. Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
Cô khóc!!!
Anh chợt sững người lại, đưa tay dụi mắt. Hình như anh vừa trông thấy cô? Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu, tự mắng mình rõ là lẩn thẩn, có lẽ anh đang mơ. Bởi chắc là giờ này cô đang ở một nơi nào đó xa lắm, đâu thể tự nhiên xuất hiện ở trước mặt anh như vậy được. Cuộc sống đâu thể nào có nhiều sự ngẫu nhiên đến thế?
"Sao mày cứ nghĩ đến cô ấy nhiều thế hả"? Anh mắng lên thành tiếng.