13/4/12

Cô nàng xui xẻo (T3-C5)

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria
An An – học sinh lớp 11 trường Maria
Tôn Ngọc Dĩnh – học sinh lớp 11 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British
Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British
Kì Dực – học sinh lớp 11 trường British

Địa điểm:

Cửa hội trường trường British
Phòng 213 ký túc xá trường British
Cửa phòng học lớp 11A trường British
Đường đến quán bar Apple

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu có thể
Con ước mình biến thành nàng lọ lem
Chờ đợi chàng hoàng tử đến bên thềm
Ngày ngày ngồi dưới ánh mặt trời buổi sớm
Cho đến khi hoàng tử cưỡi bạch mã đi tới
Nói với con rằng: Nàng hãy lấy ta nhé!
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Thế là tôi gặp một chú cừu bông kì lạ
Và trang truyện cổ tích thần tiên mở ra...

oOo

Phù...

Ra khỏi hội trường trường British, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mọi buồn phiền âu lo được trút bỏ vào một quả bong bóng bay vào bầu trời xanh thẳm. Rồi quả bóng bị tầng khí quyển nén cho nổ tung. “Đoành” một tiếng... Mọi điều buồn bã đều vỡ òa, tan biến trong không trung!

Tôi tựa vào tường của hội trường, vẫn nghe thấy tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói rộn rã phía bên trong. Tiếc thay, chẳng có một nốt nhạc nào thuộc về thế giới của tôi cả.

Tôi ngẩng đầu thấy nàng trăng hờ hững mỉm cười tỏa ánh sáng bàng bạc như khói như sương xuống khắp nhân gian. Nàng trăng tuy cô đơn nhưng cô ấy không giống tôi, bị ép buộc phải rời xa bạn bè.

“Trong tuần này cô phải rời xa trường British! Vĩnh viễn rời xa!”

Câu nói của người bí ẩn nọ lại văng vẳng bên tai. Nghĩ tới việc phải rời xa trường British, xa Giang Hựu Thần và An Vũ Phong, xa mọi người, tôi thấy mình như con chuột bị búa tạ ném trúng cuống cuồng, hốt hoảng, đau đớn, hụt hẫng...

Tôi cúi đầu, nhìn góc tường rêu có một cây hoa bé xíu màu tím nhạt đang run rẩy trước gió. Tôi ngồi thụp xuống dùng hai tay che thành vòng tròn nhỏ, giữ cho cây hoa không bị gió thổi ngã nghiêng.

Đêm dạ hội British cuối cùng kết thúc thế này sao? Đã đến lúc mình phải rút lui rồi...
Chúa ơi! Ngài đúng là không có mắt! Thôi! Mình về thu dọn hành lí vậy! Đằng nào cũng phải chuyển trường, tốt nhất là không nên lưu luyến làm chi, phải dứt khoát!

Bộp... bộp...

Một đôi tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi chán nản gục đầu xuống:

- Xin lỗi! Dù là ai cũng làm ơn tránh xa tôi ra!

Bộp... bộp...

Bàn tay êm ái đó lại vỗ vào vai tôi.

Tôi quay đầu lại tức muốn bốc hỏa, gườm gườm nhìn như muốn xé xác tên làm đứt dòng văn thơ lai láng của tôi

- Này...

- Á...

Tôi hét lên thảm thiết, chới với ngã lăn xuống đất. Cây hoa đáng thương bị tôi đè cho nát tươm, tơi tả.

Ôi, em hoa! Chưa kịp hưởng sự che chở, bao bọc thì đã chết nghẻo thảm khốc... Lẽ nào đây cũng là kết cục của Thái Linh này!

Tôi co rúm thấy phía trước xuất hiện một con vật kỳ lạ – lông màu xam xám, trên cổ quàng một cái khăn len ghi là “Chú cừu xám dễ thương!”

Vù vù vù...

Bộ mấy chú quản lý vườn thú độ này nghỉ việc hết sao? Sao tự dưng lại xuất hiện một con cừu khổng lồ đột biến gen đi lạc thế này? Xem ra mình sắp trở thành món nhắm của nó rồi! Tôi toát mồ hôi, đầu quay mòng mòng.

Boong...

Trong đầu tôi chợt lóe lên một “sáng kiến”. Cả người tôi cứng đờ, dựa vào tường rồi ngã khuỵu xuống.

Ha ha ha! Cừu là động vật ăn cỏ mà! Còn mình thì toàn thịt là thịt!

Í... nhất định mày đừng có khoái tao đấy. Nếu không tao chết không nhắm mắt...

Tôi nhắm nghiền mắt, cố nín thở, người cứng đơ ra như khúc gỗ. Để tăng thêm “hiệu quả hình ảnh”, lưỡi tôi còn lè dài ra như quả mướp.





Bốn bề lặng ngắt như tờ, tôi khe khẽ tin hí mắt dò xét tình hình...

Oh, my God! Thế giới này đúng là hiện đại hóa nhanh như sao xẹt... Tôi có nhìn nhầm không vậy? Con cừu bông đang gọi điện thoại... và tỏ ra rất lo lắng.

Hả? Tôi trợn tròn mắt nhìn nó chằm chằm...

Cái gì mà cừu bông chứ? Hóa ra là người hóa trang thành. Ban nãy “quê” quá! Tại ánh trăng lờ mờ nên không nhìn rõ, hơn nữa, phần vì sợ hãi quá độ nên hoa mắt nhìn lộn.

Tôi chống tay xuống đất, lóp ngóp bò dậy, phủi phủi bụi trên người, ánh mắt nghi ngờ “tra hỏi” tên cừu bông: “Cậu là ai?”

Chú cừu nghệt người ra khi thấy tôi “đột ngột sống lại”.

Sau đó gật gật đầu tỏ vẻ vô tội, chỉ tay về phía hội trường ở phía sau.

Tôi dụi mắt nhìn cho rõ, chỉ thấy phía sau bộ hóa trang là đôi mắt đen láy như có nhiều điều muốn nói.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi hiểu rồi! Hóa ra là người đóng vai “Chú cừu dễ thương” bị câm. Xem ra người bất hạnh trên thế giới này không chỉ có mình tôi!

Tôi nhìn phía tay người đó, quay đầu lại hỏi:

- Cậu là vị khách mời đặc biệt của dạ hội hôm nay à?

Ừm. Nhất định là như thế! Chứ đâu có tên ngốc nào mặc bộ đồ nặng trình trịch, đi lòng vòng khắp sân trường nữa chứ!

- Hội trường đúng là ở đằng kia! Chính xác! Cậu mau đi đi! - Tôi chỉ tay về phía đó, khẽ đẩy cậu ta, rồi tiếp tục lững thững đi về phía ký túc xá.

Tôi đi... đi...

Ủa? Sao tôi không bước được thế này? Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy chú cừu bông đang nắm chặt vạt áo tôi, hai mắt long lanh ngây thơ như cầu cứu sự giúp đỡ.

Ôi! Siêu... siêu dễ thương! Thật chẳng ai nỡ lòng nào bỏ đi!

- À... à... muốn mình dẫn cậu đến chỗ hội trường à?... - Tôi nhếch nhếch lông mày trêu chọc – Khà khà... Vậy phải hối lộ tớ cái gì chứ?

Chú cừu ngập ngừng một lát, gãi gãi đầu.

Ủa?! Động tác này trông quen quá!

Chú cừu như nghĩ ra cái gì đó, từ từ ngẩng đầu lên, cho tay vào cái túi ở bụng.

Tôi tò mò kiên nhẫn, nhìn vào bên trong... Không biết cái túi này có giống túi vạn năng của Doraemon không? Liệu cậu cừu xám sẽ rút ra cái gì?

Bốp...

Tôi đang tò mò ngó đầu vào xem thì chú cừu đột nhiên rút tay ra khỏi túi, cộp cả cái móng vào đầu tôi...

Cái gì thế này?

Đầu tôi hiện ra mấy ngôi sao bay loằng ngoằng, tôi choáng váng suýt ngã nhào. Chú cừu vội vã đỡ lấy tôi. Tôi mơ hồ vô tình nói:

- Cậu... cậu định ám sát tôi sao? Đập đầu tôi đau điếng!...

Chú cừu vội dìu tôi ngồi xuống. Tôi nghiêng đầu lắc lắc, các ngôi sao dần dần biến mất.

Phù...

Tôi thở dài, lấy tay đập vào cái đầu đau như búa bổ.

Ngước lên, thấy chú cừu chìa tay ra trước mặt tôi. Ôi! Biết bao nhiêu là socola! Là loại socola nguyên chất từ trái phỉ hiệu Defu! Lần nào đi siêu thị tôi cũng thấy nhưng chỉ dám cầm lên xem không dám mua.

Tôi thộn mặt ra nhìn vào mắt chú cừu, nhìn hai cái tay mũm mỉm chìa ra, rồi lại nhìn cái bụng êm mượt...

Vù vù vù...

Cảm động... cảm động quá sức!

Hay tay tôi run run nhận lấy một thanh socola. Không chần chừ tôi bóc luôn cắn một miếng.

Ừm! Cảm giác mát ngọt! Thật tuyệt vời!

Chú cừu lại có thể thỏa mãn tâm nguyện mười năm nay của tôi. Bấm ngón tay tính xem, từ khi tôi biết nhãn hiệu socola Defu đã mười năm. Hồi đó, hoàn cảnh gia đình sa sút, chưa bao giờ được nếm loại socola đắt tiền này!

Tôi cảm động, khóe mắt ngân ngấn lệ nhìn chú cừu, suýt nữa khóc òa lên. Tôi nắm chặt tay chú nói: “Cảm ơn!”

Lúc tôi nói cảm ơn, bỗng tiếng nhạc trong hội trường reo vang, át cả tiếng nói của tôi. Chúng tôi quay đầu, nhìn về phía hội trường, bay bỗng theo tiếng nhạc êm ái, du dương.

Bộp... bộp...

Có cảm giác vai mình bị vỗ nhẹ. Nhất định là chú cừu lúc nãy rồi! Tôi giơ tay lên chùi nước mắt sắp ứa ra, quay người đi giọng trách móc:

- Làm gì vậy? Bộ cậu không nghe thấy tiếng nhạc vừa rồi...?

Tôi quay người lại, lập tức đờ người ra. Chú cừu đứng trước mặt tôi, một tay chìa ra phía trước, một tay đặt phía sau, tư thế muốn mời tôi cùng nhảy...

Cậu... cậu ta muốn nhảy cùng mình sao?

Chú cừu ngốc nghếch không ngờ lại lãng mạn thế! Tôi đứng nghệt như phỗng, do dự không biết nên từ chối hay không...

Nhưng không hiểu sao, cứ như bị trúng tà... Hai tay tôi từ từ giơ ra...

Tay tôi vừa đặt lên tay chú cừu toàn thân liền cảm giác như bị thôi miên. Chú cừu ôm trọn lấy tôi.

Cảnh này... sao giống trong truyện cổ quá vậy? Y như trong truyện cổ “Người đẹp và quá vật”? Ha ha ha... Thái Linh ơi là Thái Linh, mày không tìm nổi hoàng tử của mình thì thôi đi, lại còn bày đặt “quái vật” gì chứ?
Thình thịch... thình thịch...

Mình sao thế? Chỉ nhìn thấy chú cừu thôi mà tim đã đập nhanh thế này sao? Sao động tác, cử chỉ của cậu ta mình thấy rất quen thuộc và gần gũi?

Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt nhung huyền của cậu ấy, muốn tìm ra câu trả lời nhưng đôi mắt thiên thần ấy dường như lãng tránh ánh mắt tôi.

Chú cừu hươ hươ tay trước mặt tôi. Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã nhìn người ta “đắm đuối như con cá chuối” rất lâu. Hic... Tôi mặt đỏ như trái bồ quân, cúi đầu.

Vừa rồi mình vô duyên thật!

Một tay tôi đặt trên vai chú cừu, tay còn lại đặt trên tay chú, nhảy từng bước!

Dưới ánh trăng, giai điệu thổn thức, đắm say, ngọn gió đầu hè mát rượi thổi nhè nhẹ...
Bước chân nặng như đeo đá tảng của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi thấy mình giống một nàng thiên nga lướt trên mặt hồ phẳng lặng...

Thịch thịch thịch...

Tôi ngẩng đầu len lén nhìn chú cừu, vừa ngước lên đã cúi ngay xuống. Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên như bình nước đun sôi, bốc lên hơi nóng...

Sao mình lại phải ngượng nhỉ?!

Những nốt nhạc ngọt ngào biến thành những con đom đóm nhỏ bay lượn trong khoảng không gian đen huyền xung quanh chúng tôi.

Tôi nắm đôi tay mềm mại của chú cừu, lướt đi theo điệu nhạc quyến rũ...

Tôi thi thoảng lại ngó đầu nhìn bầu trời, những vì sao lấp lánh như nháy mắt với tôi.

Ôi! Không khí dần dần bình lặng trở lại, nhịp tim cũng không xốn xang loạn nhịp nữa!

Tôi thật lòng biết ơn chú cừu, người đã giúp tôi có một buổi tối bớt bi thảm...

- Thái Linh!

Đúng lúc tôi đang nắm tay chú cừu dễ thương, nhắm mắt đắm hồn theo điệu nhạc thì một giọng nói giận dữ gằn gè bên tai.

An Vũ Phong lao như tên bắn về phía tôi, giật phắt tay chú cừu ra. Chú cừu đứng sững người hết nhìn tôi lại nhìn An Vũ Phong đang tức giận lôi đình, chú có vẻ hơi thất vọng.

- Sao lại có con cừu nào ở đâu ra thế này? - An Vũ Phong kéo tôi về phía cậu ta, chỉ tay về chú cừu ngơ ngác đáng thương, gắt gỏng hỏi.

- Cậu ấy là khách mời đặc biệt của dạ hội hôm nay! - tôi ngó lơ, kéo tay chú cừu đi thẳng về phía hội trường.

Cứ nghĩ đến việc tên ác ma Phong hại tôi ê mặt trước bao nhiêu người, tôi lại tức muốn nổ đom đóm mắt.

- Thái Linh, không phải cô vừa trốn ra đây sao? Bây giờ sao lại muốn quay vào? -

Giọng tên An Vũ Phong càu nhàu phía sau lưng.

Tôi đứng sững.

An Vũ Phong bộ là thần thánh phương nào hả? Sao tên đó biết mình trốn ra đây, lẽ nào...

- Cậu... đi tìm tôi hả?

- Vớ vẩn! - An Vũ Phong gầm lên như sư tử bị thương – Chẳng qua tôi muốn nhìn bộ dạng thê thảm của cô mà thôi!

- Vậy thì cậu nhìn thấy rồi đó! Bye bye! - Tôi quay người đi, nói một câu tỉnh bơ.
An Vũ Phong lập tức trừng mắt lên nhìn tôi, lại còn dữ dằn giơ nắm đấm dứ dứ.

Chú cừu bông bỗng nhiên chắn ngay trước mặt, giơ hai cánh tay mập mạp lên bảo vệ, che chắn cho tôi.

- Không liên quan gì đến mày! Mà mày là ai? - An Vũ Phong nhìn thấy chú cừu dám chống lại hắn ta, tức giận ngút trời, quát to. Rồi hắn giơ tay định lôi cái đầu chú cừu đang đội.

Chú cừu hoảng hốt né về phía sau, An Vũ Phong vớ hụt.

- Còn dám trốn hả? Tao càng muốn biết mày là ai! - An Vũ Phong như khoái trò mèo vờn chuột, hưng phấn nhảy bổ về phía chú cừu.

Chú cừu lập tức chạy tót vào hội trường.

- A, thời khắc tuyệt vời nhất đã điểm.

Thấy có chú cừu xám chạy vào bên trong, MC trên khán đài vặn volume hết cỡ, giọng oang oang:

- Bữa tiệc hôm nay có một vị khách đặc biệt, chính là... chú cừu xám đáng yêu! Mọi người ở đây chỉ cần nhận được một thanh socola từ tay chú cừu thì cả năm sẽ gặp may mắn. Nếu đem thanh socola đó tặng cho người bạn mến cùng nếm thì sẽ có một điều bất ngờ thú vị!

Câu nói cuối cùng của MC cứ như liều thuốc kích thích, thổi bùng lên ngọn lửa giành giật của tất cả các nữ sinh. Bọn họ khí thế hừng hực ngút trời, cuống quýt bổ nhào về phía chú cừu.

Ôi! Biết nói thế nào đây... chú cừu cứ như một thỏi nam châm khổng lồ. Tất cả các nữ sinh mặt mày bừng bừng khí thế, tầng tầng lớp lớp bủa vây chú cừu xám đáng thương.

- Đưa cho tôi, socola hạnh phúc của tôi...

- Ôi! Tôi muốn có... c... ó...! Nhất định phải cho tôi!

- Tôi há hốc mồm nhìn chú cừu bị đám con gái vây quanh đông nhung nhúc, sợ toát mồ hôi hột. Cảnh này... cảnh này nhìn quá hoành tráng!

An Vũ Phong dừng chân lại, thản nhiên xem kịch hay đang diễn ra.

Chú cừu đáng thương muốn trốn nhưng mặc bộ quần áo quá nặng nề bùng nhùng nên không sao thoát ra được. Thoắt một cái đám nữ sinh phát cuồng đã “thập diện mai phục”, không cho chú một con đường sống.

- A! Đợi tôi với! - Một tiếng hét như xé vải từ phía ngoài vọng vào. Tôi hoảng hốt quay đầu lại.

Ôi trời! Là An An! Không ngờ nhỏ cũng đến tham dự!

Tôi quay mặt đi chỗ khác. May quá! Cô ta không phát hiện ra. An An chả thèm đếm xỉa gì đến tôi, chạy vụt như tên bắn, “hùng dũng” chen vào đám con gái chật ních ngộp thở đó. Nhỏ cố hết sức kiễng chân lên.

Xoạt... Nhỏ giơ cánh tay to khỏe làm động tác “Người nhái tập bơi”, chọc thủng hàng rào dày đặc, tóm chặt lấy cái đầu chú cừu làm điểm tựa.

Chú cừu hoảng hốt giơ tay lên, tay giữ chặt cái mũ mình đang đội. An An không kịp giữ “tư thế đẹp như mơ”, ngã chỏng gọng. Lúc chới với, nhỏ cuống cuồng tìm chỗ bám, kéo luôn cả cái đầu của chú cừu xuống.

Một khuôn mặt đỏ ửng, khổ sở hiện ra làm tôi giật mình.

“ Giang Hựu Thần?” Tôi bịt miệng lại, không dám tin vào mắt mình. Người đóng vai chú cừu chính là Giang Hựu Thần?!

- Hơ… Hóa ra là Giang Hựu Thần! Chả biết cậu khoái trò này bao giờ thế? – An Vũ Phong nhếch mép, nhìn Giang Hựu Thần đang nhặt cái đầu chú cừu, cầm trên tay.

Chết rồi! Hỏng bét! Chứng dị ứng con gái của Hựu Thần!

Tôi lập tức cố sức chen vào đám đông, kéo cậu ấy chạy ra ngoài.

- Á… Giang Hựu Thần! Là Giang Hựu Thần!

- Cuối cùng cũng gặp được anh ấy!

- Hựu, Hựu, Hựu… Em yêu anh! I love you!

Rầm rầm rầm…

Tiếng bước chân đuổi theo như tiếng thiên binh vạn mã ngoài sa trường. Đám con gái ban đầu vì bất ngờ nên ngây người ra, nhưng ngay sau đó như được lên dây cót, giơ điện thoại di động lên lao ầm ầm về phía Giang Hựu Thần.

Những nụ hôn gió bay tới tấp như tên bắn về phía tôi lại còn phát ra âm thanh “Chụt chụt… Bộp bộp…” nghe rõ khiếp.

Ối má ơi! Đám con gái sắp mất trí đó đang nhỏ dãi toong toong chạy bổ về phía chúng tôi hết tốc lực. Hành vi “giựt tóc móc mắt” này chỉ khi nhìn thấy “bánh gato Heisenlin” tôi mới thèm thuồng vậy.

Nhưng xem ra với đám nữ sinh này Giang Hựu Thần còn “ngon miệng” hơn cả bánh gato gấp vạn lần.

Chú cừu Giang Hựu Thần vẻ mặt sợ hãi, co rúm lùi lại phía sau. Tôi quay lại thấy mặt cậu ấy trắng bệch.

Chứng bệnh “dị ứng với con gái” tái phát?

Không phải cậu ấy đã khỏi rồi sao?

Làm sao đây? Làm sao đây?

Vù vù… vù vù…

Đang lúc tôi hốt hoảng không biết làm cách nào thì ba bóng người xuất hiện.

- Ân Địa Nguyên?! Nghiêm Ngôn?! Kì Dực?! – Tôi ngạc nhiên kêu lên, may họ đến kịp lúc.

Ba người nhanh như cắt quay lưng về phía Giang Hựu Thần, nắm tay tạo thành một vòng tròn. Tôi và Giang Hựu Thần trong vòng tròn đó, nhưng Giang Hựu Thần mặc bộ trang phục to quá, ba người hợp lại nhưng cũng không tạo đủ khoảng trống che cho đủ. Tôi và Hựu Thần áp sát vào nhau không cựa quậy nổi.

- Giang Hựu Thần! Đồ ngốc! Sao lại quay lại đây? – Tôi như hoàn hồn, nổi giận đùng đùng trách cứ Hựu Thần.

- Mình nghĩ cậu ở party một mình sẽ rất cô đơn nên muốn cùng cậu… Hựu Thần gãi gãi đầu, nhìn tôi mỉm cười.

“Cậu biết mình cô đơn, sao lại còn bỏ đi…?” Tôi thấy cảm giác tủi thân trỗi dậy như từng đợt thủy triều dâng lên. Mắt tôi ươn ướt, vội ngẩng đầu nhìn ánh trăng qua cửa sổ. Ánh trăng sáng tỏ như chiếu xuyên qua trái tim yếu mềm của tôi.

- Vì ở đây nhiều con gái tham gia quá, mình sợ… - Giang Hựu Thần cúi đầu xuống, nghẹn ngào như oan uổng.

- Sợ con gái?! – Tôi ngạc nhiên. Người bí ẩn đó không phải đã nói là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi sao…?

- Chả nhẽ… Bệnh dị ứng con gái của cậu vẫn chưa khỏi?

- Không phải… chỉ là…, bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được…

- Ồ! Vậy thì nên về nhà nghỉ cho khỏe đi! – Tôi chưa kịp nói thì An Vũ Phong, “cơn gió độc” đã chặn cứng họng tôi.

An Vũ Phong giật tay Địa Nguyên và Kì Dực ra. Hắn làm gì vậy? Lúc này còn muốn làm khó Hựu Thần sao? Tôi dang tay ra che cho Hựu Thần, trừng mắt lên với hắn.

Hắn giở chứng gì vậy?

Không ngờ An Vũ Phong quay lưng về phía tôi, nắm tay Địa Nguyên và Kì Dực, bức tường ban đầu chỉ có ba người, bây giờ đã có bốn người.

- Cám ơn! – Tôi gắng sức đẩy đám móng vuốt cố thò vào của đám con gái rồi nói to.

- Không phải là tôi giúp tên đó! – An Vũ Phong gắng đẩy đám con gái ra, quay đầu sang bên cạnh, nói cứng cỏi. – Tôi không cho phép tên cừu đó đứng gần cậu như thế!

- Cậu… - Tôi chưa kịp nói lại thì đám con gái đã kẹt cứng chúng tôi.

Đám con gái lồng lên như phát cuồng, lấy hết sức bình sinh luồn tay qua An Vũ Phong và mấy người kia tóm lấy Hựu Thần.

Sắt mặt Hựu Thần trông tệ hơn, tôi mất hết bình tĩnh. Nếu cứ thế này, tôi sợ cậu ấy phát bệnh mất!

Sau đó, Hựu Thần mất đà nghiêng về phía sau, tôi gắng sức túm áo cậu ấy, tay kia đỡ đầu Hựu Thần. Nhưng… mặt Hựu Thần đột nhiên đỏ lên. Mũi cậu ấy… mũi cậu ấy đổ máu cam!

Đám con gái vẫn chưa chạm vào Hựu Thần! Sao cậu ấy chảy máu mũi?

Tôi sợ hãi nhìn khuôn mặt thất sắc của Hựu Thần… Chả lẽ Hựu Thần chạm vào mình cũng phát bệnh ư?!

“Thái Lăng, hôm nay do cậu mà Hựu Thần mới phát bệnh!” – Nghiêm Ngôn ngày thường cậy răng không nói nửa lời, chỉ thẳng vào mặt tôi trách móc.

“Hừ! Nghiêm Ngôn, không phải tốn lời với hạng người này. Ngay từ đầu tôi đã ghét tên này. Chỉ giỏi gây phiền phức! Vứt nó vào chuồng lợn!” – Kì Dực nổi cơn thịnh nộ, giơ nanh nhe vuốt nhảy về phía tôi.

“Oái! Không!” Hai chân tôi run lên như cầy sấy, chôn chân không động đậy nổi.

“Thái Lăng! Đừng có trách tụi này, toàn là do cậu tự chuốc lấy thôi. Đồ quạ thúi xui xẻo!” – Cặp kính vàng của Địa Nguyên lóe sáng, xoẹt qua một luồng khí lạnh như ở nghĩa địa.

“Oái! Giang Hựu Thần… Không phải mình cố ý! Cứu tôi với…!”


- Cứu tôi với! – Tôi sợ hãi bật dậy, vừa choàng mở mắt đã thấy một khuôn mặt ghé sát.

- Hóa ra cậu sợ tôi đến vậy! An Vũ Phong đắc ý ra mặt, đứng dậy, lấy cặp sách trên đầu giường. – Hôm nay chưa đến cuồi tuần đâu! Đừng có nằm ì trên giường như thuồng luồng phơi nắng thế!

Hóa ra đó chỉ là giấc mơ! Sợ muốn chết! Toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Tôi lại nằm xuống.

- Giang Hựu Thần đâu? Cậu ấy thế nào rồi? – Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện tối qua, nhỏm dậy, túm lấy tay An Vũ Phong.

An Vũ Phong bỗng im lặng đến đáng sợ, vẻ mặt thất thần.

- An Vũ Phong, sao cậu không nói gì? – Tay tôi run lên rồi buông tay cậu ấy ra.

- Cậu lo lắng vì sợ tên Giang Hựu Thần xảy ra chuyện sao? Hắn không sao đâu. Có tụi Ân Địa Nguyên ở đó, tên đó làm sao xảy ra chuyện gì được?

- An Vũ Phong quay lưng lại khẽ nói.

Phù…

Tôi thở phào: Giang Hựu Thần không sao cả… nếu không mình trở thành tội nhân thiên cổ mất!

- Vậy tối qua, cậu đưa tôi về à…?

- Làm gì có chuyện đó! Tôi… - An Vũ Phong quay người lại, một luồng khí lạnh buốt vụt qua. Hắn nhìn tôi, rồi vẫn bộ dạng quen thuộc, giọng châm chọc như ong chích. –
Kiểu con gái như cô tôi không có hứng! Đừng ăn dưa bở!

Nói đoạn, An Vũ Phong lấy chiếc bánh mì trên tủ ở đầu giường tôi, thản nhiên ngậm trên miệng, đắc ý chậm rãi ra ngoài.

Tôi cúi xuống kinh ngạc, nhìn người mình thẳng lép như cá mực hong cuộn tròn trong chăn. Mặt bỗng đỏ phừng phừng.

- An Vũ Phong! Đồ tồi tệ!

Ư… ưm…

Tôi vươn vai, chân như lắp bánh xe lửa siêu tốc, lướt vèo về phía lớp học.

Hộc hộc hộc… Vừa sớm ra đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện. Tôi nhớ lại từng việc xảy ra ở British.

Ôi! Những lùm hoa cỏ đáng yêu… Bỗng nhiên tôi thấy đồng cảm với một nhà thơ:

Ngẫm nhìn trời đất bao la

Mình ta cô độc áo hoa lệ đầm

Trườc mắt tôi, biển lớp ngày càng hiện ra rõ hơn: “LỚP 11A1”

Bất chợt, tôi cảm thấy phía sau mình như có gió lốc. Một bóng người vụt qua lao thẳng về phía trước. Trời! Trông cứ như một vị đại hiệp có khinh công cao cường. Tôi thầm ca ngợi rồi dồn hết năng lượng đuổi miết phía sau.

Đuổi, đuổi, ta đuổi…

- Ối! ối!

Tôi hốt hoảng nhìn phía trước. Vị đại hiệp đó đang chạy như bay vào lớp bỗng xuất chiêu “Thần long xả khói phanh chân”: “Két…!”

Tôi huơ tay loạn xì ngầu muốn đứng lại nhưng cả người cứ loạng choạng theo quán tính, đâm sầm về phía trước.

Tên này giở trò gì không biết?! Tôi xoa xoa cai mông đáng thương, mắt săm vành liếc nhìn tên làm mình tả tơi hoa lá.

Í! Là Kì Dực! Cậu ta làm gì thế?

Tôi tò mò nhìn. Kì Dựa ban nãy bị tôi đâm vào nên ngã bổ chửng. Cậu ta lom khom nhặt cái gì đó sáng lấp lánh, lấy vạt áo lau sạch, rồi cẩn thận đưa lên miệng hôn nhẹ.

Boong…!

Một tia sáng lóe lên trước mắt tôi. Tôi há hốc nhìn Kì Dực đang giơ cao vật đó lên trước mặt. Trông cậu ta sung sướng, hạnh phúc. Tôi nheo mắt nhìn vật mà Kì Dực đang nâng niu như bảo vật vô giá. Tôi giật mình nói: “Một đồng xu!”

Kì Dực chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi. Cậu ta dịu dàng thốt lên:

“Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”

Nghe mà ớn xương sườn…!

Đúng là buổi sáng tràn ngập sắc thơ. Tôi lóc ngóc đứng dậy, định giúp Kì Dực nhặt cặp sách lên nhưng ai ngờ cậu ta giật phắt lại.

- Chuyện của tôi không mượn cậu lo, tôi chúa ghét kẻ lãng phí tiền bạc!

Tôi ngước nhìn trời xanh, đầu óc quay cuồng rồi lẩm nhẩm:

- Hôm nay là ngày gì vậy trời, bộ đến ngày tận thế của thế giới rồi sao?

Mấy hôm nay không thấy Giang Hựu Thần đến lớp. Thấm thoát một tuần đã trôi qua.
Nhóm Địa Nguyên nhìn thấy tôi là lủi nhanh hơn cả tránh đại dịch truyền nhiễm. Mỗi lần tôi định hỏi chuyện của Hựu Thần là Kì Dực lại kéo Địa Nguyên và Nghiêm Ngôn ra khỏi lớp. Trước khi đi, Kì Dực còn trừng mắt dữ dằn nhìn tôi. Xem ra, họ giận tôi chuyện bữa dạ hội hôm nọ.

Ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu chênh chếch qua cửa sổ, lọt vào trong phòng, hắt lên chiếc chăn của tôi. Cả ngày trong lớp học, tên An Vũ Phong cứ cạnh khóe tôi suốt. Về đến phòng, lại chả thấy bóng dáng tên đó đâu.

Mấy hôm nay, khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được mẹ kí vào đơn xin chuyển trường.

Đã đến lúc rời khỏi đây rồi! Nhưng tôi rất muốn nói câu xin lỗi với Hựu Thần.

Chắc tôi không còn cơ hội gặp lại cậu ấy nữa…

Tôi nằm trên giường, nhìn lên tường sơn trắng xóa, lo âu liếc xéo sang tờ lịch. Nhanh thật! Thời kì “Hoa Mộc Lan hiện đại” giật gân của tôi ở trường British đã tròn nửa năm. Lịch trên tường chỉ cần lật đến thứ sáu, một tuần nữa sẽ qua nhanh thôi!

Cố lên! Cố lên!

Tôi đứng bật dậy, chạy đến bên cửa sổ, hít hai hơi thật sâu:

“Ha ha, Thái Linh những ngày mạo hiểm che giấu thân phận, nơm nớp bị lộ tẩy sắp kết thúc rồi! Sau đây lại có một nhiệm vụ mới, mày nhất định không được bỏ cuộc!”

Tôi vỗ ngực tự cổ vũ bản thân, rồi lóc cóc bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Dọn cái gì trước bây giờ? Tôi trề môi ra nhìn đống đồ chất cao như núi.

Quần áo… Giày… Sách… Hay là…

Tôi nhìn thấy chậu xương rồng đặt ở đầu giường.

“Tặng cậu… cây xương rồng… Mình không biết ý nghĩa của loại cây này nhưng nó rất kiên cường và dũng cảm. Giống như lần đầu tiên mình thấy cậu. Tuy bộ dạng cậu lúc đó đáng thương, nhưng… cậu có thể…”

“Cậu thực sự muốn lấy chậu xương rồng này…”

“Mình… mình muốn!”

“Cậu thích nó thật chứ!”

“Giang… Hựu Thần, cậu thật lòng muốn…”

Hừm, tôi nhấc chậu xương rồng lên không biết phải làm thế nào. Giấu nó ở đây lâu rồi, bây giờ xem ra không cần nữa. Tôi hít một hơi sâu, ngồi trên giường, với tay lấy di động trên gối. Có lẽ nên thông báo với Ngọc Dĩnh và Thượng Hội là mình sắp quay về. Nhưng hai nhỏ đó mà nghe tin này xong, chắc lại nước mắt ngắn nước mắt dài, rồi bày trò giáo huấn mình.

Tôi cầm điện thoại lên, xem danh bạ. Điện thoại hiện lên một loạt tên học sinh trường British. Lòng tôi bỗng bâng khuâng, hụt hẫng…

Giang Hựu Thần – Số lần gọi: 517 lần.

An Vũ Phong – Số lần gọi: 678 lần.

Tôi nhấn nút di động đến cái tên Ngọc Dĩnh, rồi ấn nút gọi. Điện thoại lập tức vang lên tiếng tu tu… tu tu…

- Merci! Merci! – kiểu giọng quái quái quen thuộc của Ngọc Dĩnh vang lên ở đầu bên kia.

- Ngọc Dĩnh! Là tôi đây… - Tôi thấy cổ họng mình như nghẹn cứng, không nói lên lời.

- A… Xin hỏi bạn là ai? Đây không phải là 1860, gọi đến là mất tiền đó!

- Đừng có đùa nữa, tôi phải…

- Ai đùa chứ! Này nhóc! Xem ra, gọi đến đúng lúc nhỉ! Chiều nay khoảng 5h tập trung họp lớp thời mẫu giáo. Ăn mặc trang điểm đẹp vào rồi đến quán bar Apple. Nghe nói có nhiều anh chàng đẹp trai lắm đó!

Họp lớp mẫu giáo! Ôi trời, từ nhỏ đến lớn, mình cứ theo chân Ngọc Dĩnh, Thượng Hội tham gia không biết bao buổi họp lớn nhỏ. Họp lớp cũ, họp mặt bạn bè trên mạng, họp mặt bể bơi… Hai nhỏ đó ngay cả đến bạn bè thời thò lò mũi xanh cũng không bỏ qua.

Hôm nay lại còn tham gia cả họp lớp mẫu giáo nữa?

- Đúng đó! Đúng đó! Là do lớp trưởng lớp mẫu giáo ngày xưa tổ chức!

- Này… Tôi có phải đi không? Tôi phải tham gia hoạt động khác. Đợi đã… - Tôi vội nói – Chủ nhật tới tôi chuyển trường về đấy!

- Quay về cái gì, bà cứ đến đây trước đã! Bà mà không đến, tụi tôi tuyệt giao với bà luôn! Thái Linh, bà đừng có ép tôi phải dùng chiêu “bẻ xương nấu cao”.

- Ừm, tôi biết rồi!

- Vậy tôi với Thượng Hội đợi bà!

Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay, lòng bỗng ấm áp kì lạ. Tôi sắp quay về… sắp về trường Maria.

Reng reng…

Điện thoại di động bỗng kêu lên ầm ĩ. Tôi vừa ấn nút nhận cuộc gọi thì điện thoại lại vang lên tiếng nói gầm hung tợn của sư tử cái.

- Thái Linh! Bà bảo quay về, bà chuyển về từ trường British! Rốt cuộc là thế nào? Bà giải thích dùm tôi xem!

Tôi chưa kịp mở miệng thì Ngọc Dĩnh khóc rưng rức, kêu la thảm thiết nghe muốn thủng màng nhĩ:

- Không… Thời thanh xuân của tôi… Cuộc đời tươi đẹp của tôi…!

- Được rồi, được rồi, đưa điện thoại cho tôi!

Đang lúc Ngọc Dĩnh khóc suýt sụt tường thành thì giọng Thượng Hội lạnh lùng vang lên.

- Chiều nay bà đến giải thích rõ ràng, nếu không… bà chết chắc rồi!

Đi cũng chết mà không đi cũng chết.

Làm sao đây?

Đáp án đơn giản: Đương nhiên là phải xem chết như thế nào!

Khi về trường Maria mình sẽ nhập bọn cùng với Ngọc Dĩnh và Thượng Hội. Nếu như hôm nay mình trốn hẹn. Ôi ôi… Thế này thì Thái Linh này thành kẻ thất hứa rồi!

Tôi thay trang phục con gái, nhằm lúc sân trường không có người, len lén chạy ra ngoài.

Hai bên đường rụng đầy lá cây ngô đồng, chân tôi dẫm lên nghe xoạt xoạt… Mặc đồ con gái đi trên đường tôi nơm nớp lo sợ có người nhìn thấy nhận ra mình.

Sao thế này? Mình là con gái cơ mà? Tôi gõ gõ vào đầu lấy lại tinh thần.

Nhưng sau đó, tôi vẫn cúi đầu, dán mắt xuống đường, không dám ngẩng lên…

- Thái Linh! – Tôi nghe thấy phía xa xa có tiếng gọi của con trai.

Tiếng con trai? Không thể nào? Trống ngực tôi đập thình thình. Bây giờ còn cách –
Chuồn lẹ!

Tôi không dám quay đầu lại, chân đi nhanh thoăn thoắt, tim càng lúc càng nhanh!
Nhất định không thể để cho người đó đuổi kịp! Nhất định không được! Mình sắp rời khỏi trường British. Đến phút chót này mà bị lộ tẩy coi như xong! Nghĩ đoạn, tôi co giò chạy.

- Thái Linh! Sao lại chạy! – Tôi bị ai đó túm lại, nhấc lên. Hai chân tôi còn huơ loạn xạ.

- Cậu nhận nhầm người rồi… Tôi… tôi không phải là…

- Muốn nói là mắt tôi có vấn đề sao? Cô gái của mình mà còn không nhận ra?

Cô gái của mình? Tôi quay ngoắt người lại nhìn. Hóa ra là An Vũ Phong!

Ban nãy sợ đến tim đập mạnh như sắp rơi ra ngoài. Bây giờ nhịp tim đã trở lại bình thường… May là An Vũ Phong!

- Đi xem mặt ai sao? Mặc trang phục con gái? – Cậu ta chỉ tay vào bộ quần áo của tôi, nhíu mày tra hỏi.

- Tôi… tôi đi đến buổi họp mặt… - Tôi cúi đầu, trả lời nhát gừng sợ hãi. Nhìn An Vũ Phong có cảm giác là lạ.

- Họp mặt? Không phải là hẹn hò với Giang Hựu Thần chứ? – Giọng nói An Vũ Phong đầy vẻ ghen tị.

Tôi liếc nhìn An Vũ Phong. Mấy hôm nay, tôi không nhìn thấy Giang Hựu Thần, nói gì đến hẹn hò với cậu ấy?! Cái tên An Vũ Phong này bộ đầu đất hay sao?

- Tin hay không tùy cậu! – Tôi đáp một câu cụt lủn rồi quay đi. Ai thèm để ý cái tên tính khí thất thường, suốt ngày đa nghi chứ.

An Vũ Phong là đồ tồi. Mấy hôm trước cứ nói cạnh nói khóe tôi, còn chưa kể chuyện hắn tối muộn cũng chưa thấy mò về kí túc xá làm tôi lo lắng. Thế mà bây giờ lại vô cớ trút giận lên đầu tôi!

Lẽ nào tôi là pháo, còn tên đó là diêm sao?

- Đợi đã!

Lại còn bảo tôi đợi đã? Dại gì mà đứng lại để cậu ta làm thịt à? Tôi muốn ù té chạy còn chả kịp nữa là!

- Tôi bảo cô đứng lại!

Mình không nghe thấy gì nữa, không nghe thấy! Không nghe thấy!

Xoẹt!

Cổ áo tôi lại bị đôi tay to khỏe phía sau túm chặt lại. Sau đó, tôi bị nhấc bổng lên.

- Chạy đằng nào!

- Cậu làm trò gì thế? – Tôi huơ chân múa tay, cố sức giãy giụa vật lộn với tên đại ác ma.
- Tôi cũng đi! Ở đâu? Tôi phải phân cao thấp với tên Giang Hựu Thần đó!

- Đồ tồi! Tôi đến quán bar Apple tham dự họp mặt lớp cũ!

- Quán bar Apple?

Vụt…

Vừa nói dứt câu, An Vũ Phong đã buông tay ra. Tôi ngã luôn xuống đất.

Tôi phủi phủi quần áo, từ từ đứng dậy. Đau quá! Tôi nghiến răng ken két… Chỉ muốn choảng cho tên An Vũ Phong đó một cú!

Nhưng tôi vừa lồm ngồm đứng dậy thì bàn tay ác ma đó lại giơ về phía tôi.

Xoẹt, xoẹt…

An Vũ Phong lôi tôi lại, kép đầu tôi áp sát vào đầu hắn, giơ điện thoại lên ấn phím chụp hình “Tách!”

- Cậu… cậu… cậu làm trò gì thế? – Tôi lấy hết sức bình sinh một tay đẩy tay hắn ra, một tay vuốt vuốt cổ họng, nói như rặn ra từng chữ.

- Ha… ha…! Thái… Linh… đang… ở… trong… tay… tôi… Yêu… cầu… cậu… lập… tức… đến… quán… bar… Apple! Nếu… không… cô… ấy… sẽ… thuộc… về… tôi!

- Cậu, cậu bày trò gì vậy…? – Tôi có linh cảm chẳng lành, run rẩy nhìn An Vũ Phong bấm nút di động nhanh như gió.

- Gửi đi! – Xong xuôi mọi việc, hắn ta ngước đầu lên nhìn thẳng tôi nói – Tôi vừa gửi tin nhắn cho tên Giang Hựu Thần đến quán bar Apple quyết đấu!

- Cái gì?! – Tôi hét toáng lên, không dám tin nữa, trừng mắt nhìn khuôn mặt đang đắc ý của An Vũ Phong.

Lẽ nào những lời ban nãy mà miệng hắn lẩm nhẩm đọc chính là nội dung tin nhắn hắn gửi đi?

Chúa ơi! Buổi họp lớp của tôi sắp biến thành cái gì thế này?!