1/4/12

Cocktail cho tình yêu (Chương 6)

Lập gọi thêm một Black Russian rồi lại chăm chú đọc sách. Lâu rồi anh mới lại có những phút hoàn toàn riêng tư giữa một nơi công cộng thế này. Đây quả thật là quán coffee lý tưởng. Không ai nhận ra anh và vồn vã hỏi han, cũng không ai nhìn như định giá rồi tiến lại đong đưa cài danh thiếp vào kẽ tay, mọi người ở đây như đắm chìm trong những cuốn sách. Anh say sưa theo dõi "Cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer", thỉnh thoảng lại cười một mình vì những trò trẻ con tinh quái. Hết truyện, anh gấp sách lại, nhìn đồng hồ.Mới hơn 9 giờ một chút, hình như trong quán coffee - thư viện mới mở này thời gian trôi khá nhàn hạ.
Giá sách thiếu nhi ở phòng ngoài, có lẽ anh nên đọc thêm một cuốn truyện cổ tích gì đó để cảm thấy cuộc sống thi vị hơn, Lập đứng dậy. Chưa kịp nhìn đến giá sách, anh đã phải chú ý đến một dáng người ngồi ở góc phòng. Lần này là lần thứ ba anh chạm mặt cô ta, chỉ trong ngày hôm nay. Vẫn chiếc áo sơ mi tay lỡ trắng ngà hơi ôm người và chiêc váy suông ngắn màu cát có thắt lưng nhỏ màu nâu sẫm, vẫn gương mặt trang điểm nhưng không giấu nỗi vẻ mệt mỏi ấy. Cô ta đang đọc cuốn sách dành cho phụ nự mang thai và uống một ly gì đó giống như là ly Black Russian của anh.
- Này cô, Thằng Nga Nhọ không tốt cho thai phụ đâu.
- Đây là Jack Daniel "sec". Không phải Black Russian - Mái đầu óng mượt vẫn chăm chú xuống những trang sách giấy bóng láng in màu sặc sỡ.
- Ờ, nói chung là mấy thư này không tốt cho phụ nữ có thai.
- Và trẻ em dưới 12 tuổi - Đan ngẩng lên uốn lưỡi nói như trong quảng cáo và nhìn anh bằng đôi mắt giễu cợt - Chỉ có trẻ em dưới 12 tuổi mới thích Tom Sawyer thôi.
- À tôi đang bị đau răng. Muốn đọc để có cảm giác khi sắp sửa một thanh củi cháy dí vào mặt và sau đó thấy cái răng rời ra. Xong đoạn đấy, tôi chả nhớ răng mình bị sưng bên nào nữa. Người ta bảo văn học xoa dịu nỗi đau của nhân loại cũng có lý của nó.
Đan không cười, chẳng phản ứng gì khi Lập ngồi xuống bên cạnh. Tay anh chạm vào mép váy cô, cô cũng không buồn nhích ra. Cô uống 1 ngụm hết sạch rượu và xoay cái ly không trong tay:
- Cần phải tìm được chỉ tơ và cột giường. Và cả bà dì Polly nữa.
Đặt ly lên bàn cộp một tiếng khô khan, cô tiếp tục giở những trang sách dạy nuôi trẻ sơ sinh. Lập nhìn vào cổ tay của cô, nơi 1 chiếc vòng bạc nhỏ như sợi chỉ vắt ngang qua. Anh chộp lấy cườm tay mảnh dẻ ấy đưa lên gần mặt để nhìn chiếc vòng cho rõ:
- Sợi dây này có vẻ hơi ngắn để buộc được vào răng tôi - Anh lật cổ tay cô lên, chiếc vòng bạc có 1 cái mặt nhỏ hình 2 con cá cắn đuôi nhau - Cung song ngư à? Có năng lực, có óc sáng tạo. Theo tử vi Tây thì em sẽ hòa hợp tuyệt đối với một người nhạy cảm và thành thạo... như tôi, ở trên... tất nhiên là ở một nơi kín đáo và riêng tư hơn cái salon này.
- Ờ, nói chung là mấy thứ này không tốt cho phụ nữ có thai.
Đan lơ đãng nhại nguyên lời anh mà không thèm nhìn đến cái cổ tay đang bị tóm chặt. Lập bật cười thành tiếng. Vẻ mặt bất cần của cô làm anh dậy lên một mong muốn nóng nảy, anh muốn cô, ngay lúc này.
Buông cổ tay cô ra, anh cười to làm những người xung quanh ngẩng lên ngơ ngác. Vờ vịt giờ cuốn Tom Sawyer lên làm ra vẻ đọc chăm chú, anh ghé tai cô nói bằng một giọng thì thầm trầm đục:
- Thành thật mà nói, tôi mới chính là thứ không tốt cho phụ nữ có thai.
Như không để những lời mơn man ấy vào tai, Đan gấp sách đứng lên. Nếu là một bữa khác có lẽ cô đã giận sôi lên mà giáng cho anh ta vài cái tát như đã từng làm, nhưng hôm nay thì cô kệ xác!
Rút tờ 100 nghìn cuối cùng trong ví ra trả tiền rượu, cô bước ra ngoài trước khi cô gái thu ngân kịp xếp tiền thừa trả lại. Lập dằn tiền xuống quầy rồi cũng chạy theo Đan. Tối nay cô có vẻ gì đó thật không bình thường.
Đan chạy xe lòng vòng qua những con đường thành phố, cô chỉ sực tỉnh khi một chiếc xe tải rú còi hơi sát sạt bên cạnh. Hình như đã quá 11 giờ đêm rồi nên xe tải mới được vào nội thành. Cô chờ mấy chiếc xe đầy bụi vượt hết rồi chầm chậm quay xe máy, nhà cô ở tận đầu bên kia thành phố. Ở ngay phía sau, Lập dừng xe nhìn như hút vào chiếc áo màu ngà của cô. Hôm nay anh đi chiếc Spacy của mẹ, vì thế khi cô luồn lách cả vào những phố hẹp hay rẽ ngang bất ngờ vào một ngõ nhỏ nào đó, anh vẫn theo sát.
Hình như cô đã thấy anh. Cô tấp xe vào gần xe anh, nét mặt dường như càng lúc càng mệt mỏi:
- Anh có điện thoại ở đây không, cho tôi mượn một chút.
Rút chiếc O2 mini, cầm bút chỉ, Lập nhìn cô như chờ nghe số điện thoại. Đan mỉm cười héo hắt:
- Tôi biết dùng mà.
Nhẹ nhàng nhấc cái máy từ tay anh, không lấy bút, cô bấm lên màn hình cảm ứng bằng móng
tay.
- Alô, Nga à?... Ừ, tao xin lỗi vì kẹt ở bên Bắc Ninh không về được... Ừ, tao đi Chùa Dâu làm clip cho bộ áo dài kiểu cổ... Định mời vợ chồng mày qua chỗ đấy ăn cơm, vừa bàn chuyện vừa chúc mừng luôn mà đến bây giờ mới xong việc...
Lập nhìn Đan với vẻ thờ ơ cố ý. Trông nét mặt cô khi nói về sự bận rộn thật thản nhiên, cứ như không hề có một buổi tối nhàn rỗi dạo hiệu sách và ngồi cafe thư viện vậy. Giọng cô đều đều:
- Thôi, để tao nói luôn qua điện thoại cũng được. Hai đứa mày cứ làm đám cưới nhưng lo liệu thu xếp cho tao. Tao sẽ chỉ lấy bằng số đã góp hồi trước thôi... Mấy khoản anh Thịnh nợ tao trong vụ áo dài đầu năm nay coi như tao tặng vợ chồng mày làm quà mừng...
Bên kia nói gì đó làm Đan cau mày, cô nhếch môi cười nhạt:
- Ừ, tao biết là làm khó bọn mày, nhưng mà học viện bên kia chấp nhận đơn của tao rồi, tao cần tiền làm thủ tục kẻo không kịp... Ừ, tháng 9 này nhập học... Vậy nhé, tuần sau thu xếp chuyển tiền vào tài khoản cho tao... Tiền Việt à? Thôi thế cũng được... Thôi tính 80 triệu cho tròn... Ừ... được... sáng mùng 9 tao qua... Ok, bye.
Đan tắt mát. Cô đưa trả Lập, cảm ơn rồi nổ máy định đi. Anh vội giữ lấy cánh tay cô. Đan nhìn gương mặt kín bưng của anh, khó hiểu. Giọng anh nghe nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:
- Bố đứa bé là ai?
Đan hiểu ý tứ trong câu hỏi đó của anh nhưng cô không tìm lời đính chính. Sau cuộc nói chuyện với Nga, cô thực sự không muốn làm gì hơn là chạy thẳng về nhà ngủ một giấc.
Đan dắt xe ra khỏi cổng. Xốc cái ba lô to lên vai, cô còn lúi húi với cái đống khóa to khóa nhỏ thì đã thấy giọng châm chọc của Lập ở phía sau:
- Nhà em nhiều xe ra phết nhỉ!
Đan ngoảnh lại nhìn anh, nói tỉnh bơ:
- Sáu cái. Ba cái chạy bằng xăng, ba cái chạy bằng cơm.
Lập cũng tỉnh bơ. Anh giữ chiếc khóa trong tay cô lại:
- Mở của để tôi dắt xe vào.
- Cái gì?
- Em nghe hiểu kém nhỉ. Tôi nói em mở cửa để tôi dắt xe này vào. Đi xe tôi là được rồi.
- Đi đâu?
- Có cần phải hỏi ngớ ngẩn thế không? Đi lấy 80 triệu của em.
- À à - Đan chống tay lên hông - Anh cũng có trí nhớ tốt đấy.
- Tốt! Tôi còn may túi ba gang cho em mang đi đựng tiền cơ, nhưng em có túi ba... lô rồi thì thôi. Mở cửa mau lên!
- Này anh, đây không phải là giang sơn Núi Ba của anh đâu nhé.
- Tôi biết. Resort của tôi không có nhiều khóa như thế này. Nhà em có cái khóa nào chạy bằng cơm biết sủa biết cắn không?
Đến đây thì Đan phì cười, cô lắc lắc đầu. Mở rộng cổng để Lập cho chiếc Wave trở vào trong sân, cô tỏ vẻ chịu thua cái cách làm chủ tình thế ở mọi nơi của anh. Xét cho cùng, việc đi nhận số tiền khá lớn vào đúng hôm em trai cô thi đại học không đi hộ tống được cũng khá mạo hiểm. Và cô sẽ yên tâm hơn với bộ dạng thanh niên càn quấy này của Lập.
Cả tuần nay cô thường đến nhà anh vào các buổi chiều để chơi với em anh. Cái chân gãy phải ít nhất một tháng nữa mới tháo bột, đi lại khó khăn lại thêm công việc ở miền Trung đã có người thay thế, Thạch đâm ra rỗi rãi quá mức cần thiết. Mẹ anh đã về hưu nhưng vẫn dạy hợp đồng cho một trường dân lập gần nhà. Những hôm bà có tiết dạy, Đan thường đem sách báo hoặc đĩa phim đĩa nhạc đến chơi với Thạch cho anh đỡ buồn. Lập thường có mặt ở nhà khi cô chuẩn bị ra về. Cũng có hôm anh về sớm và vào phòng Thạch ngồi xem phim cùng. Những lúc có mặt em trai hay mẹ anh ở đó, Lập tỏ ra khá dễ chịu với cô. Không châm chọc, không đùa cợt, anh trầm lặng, đúng mực như một ông anh lớn tuổi khó tính nhưng không chấp nhặt.
Rảo bước ra đầu ngõ nơi chiếc BMW đen đỗ choán một mé đường, cô nhận ra một vài ánh mắt tò mò của những người hàng xóm rỗi việc. Với điệu bộ nhơn nhơn đi sát bên cô như thế này của Lập, không biết rồi họ sẽ đồn đại gì đây! Không đếm xỉa gì tới đám ngồi lê đôi mách, anh điềm nhiên mở cửa xe cho cô, đợi cô thắt dây an toàn xong mới nổ mát. Đan liếc nhìn gương mặt râu ria xanh rì cùng chiếc quần jeans bạc phếch của anh, cô mỉm cười:
- Anh mà đi xe máy phân khối lớn nữa là có thể treo biển hành nghề đòi nợ thuê được đấy.
- Thế này cũng đủ rồi!
- Tất nhiên bộ dạng của anh thì hợp từ trong trứng rồi. Nhưng chẳng ai đi BMW đi đòi nợ cả.
- Phải nói là chẳng ai đi BMW đi đòi có 80 triệu cả!
Đan im lặng mở điện thoại đọc tin nhắn, cô biết những lúc chỉ có hai người như bây giờ, tốt hơn hết là cô giữ im lặng. Vì chỉ có trời mới biết lúc nào anh lại bắt đầu giở cái giọng nghịch nhĩ gây sự hoặc triết lý bóng bẩy về chuyện trăng gió ra khiêu khích cô. Xe xuôi theo con đường lớn dẫn vào nội thành, Lập điềm nhiên phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi tỉnh bơ:
- Mình ăn sáng ở đâu nhỉ?
Đan giật mình quay ngoắt lại. Cô nhìn anh giống như người ta nhìn quái vật ngoài hành tinh. Lập vẫn tỉnh bơ lái xe, cái nhìn ác cảm ấy dường như chả có tác dụng với anh.
- Này anh, tôi xin nhắc anh một vấn đề thủ tục nho nhỏ là trước khi nói chuyện ăn ở đâu, anh nên hỏi xem tôi đã ăn chưa.
- Tôi biết em thường bỏ bữa sáng... Đấy là thói quen xấu! Từ nay em nên sửa đi!
- Trời ơi! Đan kêu lên với vẻ chán ngán không che đậy, cô xoay hẳn người về phía Lập, anh vẫn đang chăm chú lái xe - Này anh... Alô?!
- Em cứ nói đi, tôi có tai mà!
- Tôi không phải con anh để anh muốn dắt đi ăn thì tôi phải đi. Mà nói chung là tôi không có nhu
cầu ăn sáng với anh!
Lập vẫn tỉnh bơ lái xe. Vẻ mặt anh tỏ ra bất hợp tác tuyệt đối. Anh rẽ chầm chậm vào một khu phố cổ, nơi có hàng phở khá nổi tiếng, mắt đảo quanh như tìm chỗ đỗ xe. Đến nước này thì Đan không chịu nổi, cô phát cáu lên:
- Này, anh đang nghĩ cái gì thế hở? Anh có nghe...
- Lúc cáu giận trông em rất đẹp.
- Cái gì?
- Tôi bảo tôi đang nghĩ là lúc cáu giận trông em rất rất rất đẹp.
Đan ngớ ra một giây. Không được đỏ mặt, không được cúi đầu, không được run tay, nào!
- À, vâng, cám ơn anh. Bất cứ lúc nào tôi cũng rất rất rất đẹp.
- Ái chà, tự tin đấy - Lập cười thú vị, anh lạng tay lái một cái - Nhưng tôi vẫn giữ ý kiến của mình, em đẹp nhất là khi nổi cáu.
- Cám ơn! Anh có thể giữ cái nhã ý đấy và làm gì với nó tùy thích. Đem nó ra gặm khi ngứa răng chẳng hạn. Hoặc ợ lên khi nhai lại mỗi lúc rỗi rãi cũng được!
Lập tấp xe vào lề đường và phanh gấp làm Đan chúi về phía trước. Anh nhìn chòng chọc vào đôi môi tô son bóng của cô:
- Này bé cưng, nếu còn nói cái giọng đó với tôi thì tôi thề là giữa thanh thiên bạch nhật tôi cũng sẽ lôi cổ em ra khỏi xe để cho em biết thế nào là nhã ý của tôi đấy!
Đan đành phải làm thinh. Cô thấy anh hơi chờn chợn với cái kiểu vừa trắng trợn vừa đe dọa của anh. Ai chứ Lập thì dám xách cổ cô quăng xuống sông lắm!
Nhà may Molly nằm trên một con phố sầm uất. Tấm biển hiệu được thiết kế theo phong cách hiện đại và tủ kính trưng bày rất bắt mắt. Đan bước hẳn vào trong, trông thần sắc của cô hôm nay đã khá hơn nhiều so với ngày cô mượn điện thoại của Lập gọi cho những người đang ngồi kia. Nga và Thịnh đang nhìn anh với vẻ thắc mắc bồn chồn.
- Sao, hai người cưới xin chuẩn bị đến đâu rồi? - Đan thở ra, quăng ba lô xuống chiếc ghế xoay. Cô ra hiệu mời Lập ngồi xuống nhưng anh vẫn đứng sừng sững sau lưng cô, tay đút túi quần.
- Đan mời bạn uống cốc nước cho mát đã - Thịnh cười xã giao - Chuyện cưới xin bọn anh cũng chỉ định làm tàm tạm thôi mà Đan.
- Ừ thôi, tàm tạm để em còn có tiền mua vé máy bay. Chứ không đi bộ sang đến nơi có khi người ta bế giảng là vừa - Đan nửa đùa nửa thật, cô ghét những câu rào đón như thế này.
Nga kín đáo đưa mắt về phía Lập như dè chừng rồi quay sang Đan, quan tâm hỏi:
- Mày xin được học bổng à? Học bao lâu.
- Ờ, học bổng bán phần. Học một năm.
- Hôm nọ nghe Nga nói lại không rõ, em học ở đâu ấy nhỉ?
- Vẫn cái trường hồi trước em được mời sang.
- Ngoài tiền vé máy bay ra mày phải chạy chọt gì nữa không?
- Hộ chiếu tao hết hạn phải làm lại. Cái này thì không phải chạy gì cả.
- Thế tiền vé sang đó cụ thể là bao nhiêu?
- Cái này tao chưa hỏi lại. Truớc tao đi của British Airways là 950 đô vé khứ hồi. Hồi đó đuợc tài trợ với lại khứ hồi sau có gần ba tháng nên rẻ. Chứ giờ thì đắt hơn.
- Hồi đó mày được Trung tâm Văn hoá Anh tài trợ nên mới đi của British Airways, chứ bây giờ thì tội gì mà đi của bọn đấy cho đắt ra.
- Vé khứ hồi của Thai Airways bây giờ là 840 đô sau hai tháng, sau một năm thì phải hơn nghìn mốt, chưa thuế - Giọng Lập lạnh lùng vang lên. Anh thấy khó chịu khi đôi vợ chồng thơn thớt nói cười này cứ rào đón để dồn Đan vào một góc bất lợi - Tiền vé máy bay thì ổn thôi, vướng là vướng tiền chứng minh tài chính để xin được visa. Bây giờ Anh lo ngại khủng bố, làm visa khó khăn hơn trước nhiều, xác minh tài chính rất gắt...
Đan gật đầu nói tiếp luôn:
- Công ty du học nói phải lập một sổ tiết kiệm với ít nhất 10 ngàn đô mới được coi là đủ điều kiện - Đan mở chiếc laptop mang theo tìm một file cũ đọc lên - Hồi đó Đan góp 6 ngàn, tỷ giá đô 13460. Tính ra là 80 triệu lẻ một chút. Coi như 80 triệu đi. Bây giờ chỉ lấy lại đúng chừng đó thôi. Công nợ rồi lãi phát sinh thì bỏ qua.
- Hai người có đủ tiền ở đây chưa? Có cần liên lạc đâu không, tôi sẽ đi giúp cho nhanh.
Lập lên tiếng với vẻ sốt sắng rất cô hồn. Giọng nói và gương mặt của anh lúc này có thể làm đứng tim những kẻ yếu bóng vía.
Nga cúi xuống két lấy ra những cọc tiền đặt lên bàn nói hấp tấp:
- Đủ hết rồi đủ hết rồi. Lúc nãy thiếu một ít nhưng có tiền hàng bù vào rồi... Đan, mày đếm lại xem có đủ không.
Từ phía sau lưng Đan, Lập rút chiếc máy soi tiền mini ra đưa cho cô. Cô điềm nhiên gỡ những cọc tiền giấy lẫn polyme ra đếm lại và lướt qua máy soi. Lý trí bảo cô rằng những người cô từng coi là bạn này không còn đáng tin một chút nào nữa. Một lúc sau thì cũng xong. Xếp hết tiền vào ba lô, Đan đứng dậy, rút ra một tập tài liệu in sẵn, mở ổ CD máy tính cho một chiếc đĩa vào, cô nói rành rọt:
- Đây là thỏa thuận nhượng lại những mẫu thiết kế áo dài và dạ hội Đan đã làm trong suốt thời gian ở Molly, kèm theo bản sao phác thảo từng mẫu đã ghi trong đĩa này. Về các mẫu khác thì Đan không tập hợp được, coi không có. Đây là thoả thuận nhượng lại quyền kinh doanh trong giấy phép đăng ký. Đây là giấy ủy quyền ký hợp đồng thuê cửa hàng... Hai người xem rồi ký vào để chiều Đan đi công chứng. Mai Đan sẽ nhờ Đức chuyển qua đây cho hai người.