14/4/12

Công chúa cầu thân (Nếu Thừa Đức và Sở Dương…)

Phồn Đô, Hoàng Thành, trong điện Cần Chính.

Thời gian là 1 buổi sáng mùa xuân rực rỡ.

Tân Hoàng đế Ngoã Lặc - Thừa Đức đang nỗ lực cày cuốc trên 1 mẫu 3 sào đất của mình! (cạnh thư án). Haiz, làm Hoàng đế thật là khổ! Mọi người xem, giờ đây đến các triều thần cũng có ngày nghỉ rồi, quy định này là do Hoàng hậu Ngoã Lặc đề ra, cứ cách 6 ngày sẽ có 1 ngày toàn dân nghỉ ngơi, nghe nói trước khi đề ra quy định này Hoàng đế vốn không ủng hộ. Đúng là chuyện khôi hài, toàn dân nghỉ ngơi? Thế quân địch đến xâm chiếm thì làm thế nào? Nhưng vì thái độ của Hoàng hậu quá cứng rắn, còn hoàng đế của chúng ta đối với hoàng hậu lại, khụ khụ, không nói cũng biết! Theo nguồn tin đáng tin cậy của cung nữ trực hôm đó, buổi tối hoàng đế và hoàng hậu đánh nhau cả 1 buổi tối trong tẩm cung. Tuy mọi người không dám đến gần nghe ngóng, nhưng sáng ngày hôm sau, khi hoàng đế đi ra ngoài thì thần khí của người ủ ê rầu rĩ, sắc mặt mang màu đỏ không tự nhiên cho lắm. Ngay ngày hôm đó, hoàng đế đã bố cáo thiên hạ, quy định việc có thêm ngày nghỉ. Trận chiến đó hoàng hậu tuy toàn thắng nhưng phải khó khăn lắm mới đạt được, cả 1 ngày không xuống giường nổi! Có thể thấy lúc đó tình hình chiến trận ác liệt đến mức nào, nói xa rồi, xa rồi, phải quay lại câu chuyện chính thôi.

Tuy hôm nay là ngày toàn dân nghỉ ngơi nhưng hoàng đế vẫn phải làm việc 1 cách cực khổ mà bản tấu trên thư án chẳng thấy ít hơn là mấy. Cuối cùng, hoàng đế sau khi xem bản tấu "Trời giáng xuống điềm lành, trời phò trợ Ngoã Lặc" của thủ thành Uyển thành thì tức giận mà ném bản tấu xuống đất.

"Bà nó chứ, trời giáng xuống điềm lành cái gì, hổ trắng cái gì, tưởng ta chưa từng thấy sao? Vinh Nhi đã nói từ lâu, đây chẳng phải điềm lành gì cả, chẳng qua con hổ đấy bị bệnh bạch tạng mà thôi" - hoàng đế lẩm bà lẩm bẩm. Người vươn vai 1 cái đã có tiểu thái giám nhanh ý mà dâng trà lên. Hoàng đế giờ mới nhớ ra cả ngày nay chưa nhìn thấy mặt hoàng hậu, thuận miệng hỏi:

- Hoàng hậu đâu?

- Hoàng hậu đang ở ngự hoa viên. – Thái giám Tiểu Hỉ đáp 1 cách nhẹ nhàng, từ tốn.

- Ngự hoa viên? – Hoàng đế sững ra, đột nhiên giật nảy người, nhớ đến lần trước cũng ở ngự hoa viên, bà vợ chuyên làm việc không chính thống của mình tí nữa thì để xảy ra hoả hoạn, vội hỏi - Lại làm thịt nướng?

- Không phải, hoàng hậu nương nương nói là tổ chức hội hoa viên.- tiểu thái giám đáp lời, khoé miệng không kìm đc nụ cười.

- Hội hoa viên? – hoàng đế hơi bồn chồn nhưng cũng yên tâm hơn, hội hoa viên thì hội hoa viên, chỉ cần không đốt hoa viên là được!

- Vâng, nghe nói còn có chân giò gì đó nữa, gọi là "hẹn ước hoa hồng", tất cả cung nữ trong nội cung bất luận già trẻ đều có thể tham gia. Còn có rất nhiều quan lại, tài tử nổi tiếng của kinh đô, và cả các thương gia giàu có được mời đến tham gia. Nô tài thật không hiểu nổi 1 hội hoa viên đang yên đang lành là thế lại còn lôi chân giò vào làm gì? - Gần 2 năm ở bên hoàng đế khiến Tiểu Hỉ nói chuyện trở nên tuỳ tiện rất nhiều.

- Chân giò? - Sắc mặt của hoàng đế cũng đầy vẻ nghi hoặc, thầm nhủ chắc Vinh Nhi không đến mức không có khuôn phép thế này đâu?! Tổ chức hội hoa viên còn treo chân giò lên làm gì? Để cuối cùng thì nướng lên ăn? Không thể thế được, Vinh Nhi từ trước đến nay luôn hám tài, còn lâu mới cho bọn họ ăn miễn phí, không khéo lại dùng để bán ấy chứ!

- Ngươi, mau đi, xem hoàng hậu làm gì trong hoa viên! – Hoàng đế bỗng vội nói, đột nhiên nhớ tới thái độ ngọt ngào của hoàng hậu tối qua đối với mình. Nàng hết sức nịnh nọt lấy lòng mà hoàng đế thấy linh tính bất an, hi vọng Vinh Nhi đừng gây ra sự cố gì nữa.

Tiểu Hỉ vâng lệnh hoàng thượng, 3 chân 4 cẳng đi luôn.

Hoàng đế tạm thở phào 1 hơi, định tiếp tục xem bản tấu nhưng làm thế nào cũng không xem tiếp được, lại nghĩ mấy hôm nay bận rộn quá không tài nào tranh thủ thời gian chơi với 2 đứa con 1 trai, 1 gái của mình. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, vậy thì người làm hoàng đế cũng tự thưởng cho mình 1 hôm, dứt khoát bế đám trẻ đi chơi cho rồi. 2 đứa bé 3, 4 tuổi, đang ở thời kì ham chơi, nhìn như 1 cặp tiên đồng ngọc nữ, khiến ai nhìn cũng thích. Đặc biệt là hoàng tử, bé tí tuổi mà lại mang vẻ người lớn, nói với mẫu hậu 1 cách nghiêm túc: "mẹ ơi, mẹ đừng cứ nhìn thấy là cắn vào mặt con, toàn nước bọt trên mặt bẩn lắm. còn nữa, mẹ cứ ăn đi, mẹ ăn nhiều sẽ mọc thêm thịt, khi đó phụ hoàng không cần mẹ nữa đâu!"

Cứ nghĩ đến đó là hoàng đế đột nhiên cười thành tiếng, đi đến tẩm cung của 2 đứa trẻ lại phát hiện ra số người bên trong ít đến tội nghiệp, hoàn toàn không có vẻ náo nhiệt thường ngày, tìm 1 lúc lâu mới tìm thấy được 1 thái giám đang quét tước cung.

- Người đi đâu hết rồi? – hoàng đế nói.

- Bẩm hoàng thượng, hầu hết các cung nữ đều tham gia hội hoa viên của hoàng hậu nương nương – lão thái giám đáp.

- Còn các thái giám? - Hoàng đế chau mày đáp.

- Đều đến ngự hoa viên giúp đỡ rồi. Nương nương nói hôm nay là ngày nghỉ, ai làm thêm sẽ được trả gấp đôi tiền công.

Hoàng đế trợn tròn mắt tức giận, vội hỏi tiếp:

- Thế hoàng tử và công chúa đâu?

- Bẩm hoàng thượng, đều được hoàng hậu nương nương đưa đến phủ của nhị vương gia rồi.- Lão thái giám bình tĩnh trả lời.

- Lão nhị? Đưa chúng tới đấy làm gì?

- Nương nói mai là ngày nhị vương gia tục huyền nên cho mượn hoàng tử và công chúa làm hoa đồng.

Hôm trước lão nhị đến hỏi mình để mượn người thì Vinh Nhi nhất quyết không cho, làm bản thân mình phải chịu mang tiếng không nể mặt anh trai, còn nàng thì...nói cho mượn là cho mượn luôn, làm đấng quân vương 1 nước ngôn nhị bất tín! Đúng là đồ quá đáng!

- Hoàng hậu chẳng phải nói không hay sao? Sao lại đồng ý cho mượn rồi? - Hoàng đế hỏi tiếp.

Từ sau khi đại hôn của mình và Vinh Nhi dùng hoa đồng đi trước, thì những người giàu có, quý phái ở Phồn Đô khi kết hôn cũng học theo, đều tìm những bé trai, bé gái quý tộc xinh đẹp làm hoa đồng, không những yêu cầu thân phận của đứa trẻ phải tôn quý còn muốn phải xinh xắn , đáng yêu nữa chứ, cứ theo yêu cầu này thì 2 đứa trẻ nhà mình đúng là không có gì để phàn nàn.

- Nương nương vốn dĩ k đồng ý nhưng khi nhị vương gia cuối cùng ra giá 1 vạn lượng thì nương nương đổi ý kiến.

- Hả? hoàng đế mở to mắt. Chỉ 1 vạn lượng mà đem bán 2 đứa con của mình? Còn tiểu công chúa thì sao? Chẳng phải công chúa cũng nói không đi sao? Sao lại ngoan ngoãn đi rồi?

- Nương nương hứa sẽ chia lại cho công chúa 3 phần lợi nhuận... - lão thái giám còn muốn nói nữa nhưng khi ngẩng đầu lên chỉ còn thấy một góc áo của hoàng đế, còn người thì đã đi xa rồi.

Bên ngoài ngự hoa viên, cờ bay phấp phới, từ bên trong thỉnh thoảng còn vọng ra tiếng sáo. Ngoài cửa bày một dãy bán đủ mọi thứ, từ khăn voan che mặt khi vào hội hoa viên, lệnh bài bằng gỗ khắc hình hoa. Trông coi các sạp hàng đa số là thái giám, cũng có một số cung nữ lớn tuổi, trước mỗi sạp hàng đều treo 2 chữ ‘ngự phê’ to tướng.

Tiểu Hỉ vẫn đứng ngoài tranh cãi cái gì đó với cung nữ canh cửa, thấy hoàng đế đến liền kể một cách oan ức:

- Hoàng thượng, bọn họ bắt nô tài mua vé, nói là chỉ có cung nữ mới được miễn phí đi vào, còn đàn ông đều phải mua vé. Nhưng, nhưng...hoàng thượng, nô tài nào được gọi là đàn ông...

Hoàng đế dở khóc dở cười, đi vào vẫn chưa kịp nói gì thì có một đám người nhìn thấy hoàng đế đến, vội quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế khoát tay cho bọn họ đứng dậy, chưa mở miệng thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước từ từ vào trong hoa viên.

- Tố Nhi! Dừng lại!

Cung nữ đó đành đứng lại, quay đầu nhìn hoàng đế cười hì hì:

- Nô tì thỉnh an hoàng thượng.

-Thỉnh an? – hoàng đế hừ một tiếng lạnh lùng. – Ngươi đừng cùng chủ nhân của mình lừa trẫm là đươc! Chủ nhân của ngươi đâu?

Tố Nhi chỉ cười:

- Hì hì, hì hì, nương nương...

- Đi đâu rồi? - hoàng đế chau mày.

Tố Nhi vội đáp:

Nương nương ở trong hoa viên.

- Bên trong tổ chức gì vậy?

- Hội vui hoa viên!

- Hội hoa viên?

- Vâng, nương nương nói cũng có thể gọi là đại hội giới thiệu bạn đời. Cung nữ chưa kết hôn trong cung quá nhiều, cứ để như thế cũng k tốt, k có lợi cho sự khoẻ mạnh của sinh lí. Hơn nữa nương nương nói chúng ta có thể nhân cơ hội này mà thu một ít tiền vé vào cửa, dù sao ngự hoa viên cũng để không, cho nên...

- Hội giới thiệu bạn đời? – hoàng đế nghi ngờ - Nếu là hội giới thiệu bạn đời thì chủ nhân của ngươi còn vào bên trong làm gì?

Tố Nhi không dám trả lời, tự nhủ, tôi dám nói sao? Nói là vợ của ngài thấy hay hay, muốn xem sức hấp dẫn của mình thế nào nên đeo mạng che mặt đi vào, giả vờ làm thiếu nữ chưa chồng? Nói xong ngài lại chẳng lột da mặt tôi ra? Tôi đã ngu đến mức đấy đâu!

Hoàng đế thấy Tố nhi cúi đầu không trả lời, linh cảm không tốt lại dâng lên, ngài nhíu đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp của mình vào:

- Hử? Tố Nhi? Vinh Nhi rốt cuộc vào đấy làm gì?

- Công chúa, công chúa nói muốn thị sát dân tình...

Hoàng đế hừ một tiếng, nhấc chân đi vào trong vườn, nhưng vừa đi được mấy bước lại quay lại, giật một cái mạng che mặt màu đen trên tay cung nữ, hỏi:

- Đều phải mang cái này?

Cung nữ vừa nói vừa run lẩy bẩy:

- Vâng!

Hoàng đế cúi đầu nhìn bộ quần áo thường ngày của mình rồi đeo mạng che mặt lên, gằn giọng nói:

- Vinh Nhi, tốt nhất là nàng đừng để ta bắt gặp, nếu không tối nay chúg ta không xong với nhau đâu!