Chương 1. Trống trơn
Đêm đã qua quá nửa, mẩu trăng khuyết dính chặt trên nền trời tối sẫm, như cái lưỡi liềm bị ai đó bỏ quên trên cánh đồng trống sau mùa gặt.
Trong căn phòng giăng lãng đãng ánh đèn vàng mơ mơ thực thực, Bách ngồi dạo một điệu guitar êm ái. Những ngón tay anh thảnh thơi trên dây đàn, nhưng tâm can cháy sém trong đợi chờ. Chiếc di động bỗng gào lên chói chang, chặt đứt cái gút vô hình đang siết cứng lòng anh.
“Anh, đến đón em!” – Một giọng con gái nhòe nhoẹt trong hơi rượu. Âm vang của từ ngữ cuối vẫn chưa kịp đập trên màng nhĩ Bách, đầu dây bên kia đã dập máy. Rồi sau chưa đầy một cái chớp mắt, chiếc di động lại rung lên.
“Anh, đón em nhanh!” – Bên kia lại dập máy nhanh như chớp. Bách vẫn áp điện thoại vào tai, chờ đợi…
“Anh, quán Black Rose. Hức…” – Lần này, đầu dây bên kia không gác máy nữa, nhưng cũng lặng thinh như chẳng tiếp tục nghe.
***
Bách bế bổng tấm thân Gia Tú nhẹ bẫng ra khỏi taxi, đi qua khu vườn đen kịt của học xá, qua hành lang dài, rồi đến phòng nàng. Đặt nàng lên giường, anh cuộn nàng vào chăn và bật đèn ngủ. Một lớp ánh sáng vàng lãng mạn quét đều trên gương mặt nàng. Bách đứng chống tay nhìn Gia Tú cuốn chăn lên ngang mũi dụi dụi hai cái rồi vùi đầu sâu thêm vào chiếc gối bông, ánh mắt vừa chán vừa lo.
- Nàng công chúa sâu rượu! – Anh lẩm bẩm – Lỡ một tay săn ảnh nào chụp được cảnh em vất vưởng trước cửa quán rượu. Lỡ mẹ và anh trai em biết cuối tuần nào em be bét thì em sẽ bị lôi về nước tức thì. Như thế, anh phải làm sao?
Nét mặt Gia Tú hệt như một cô bé con đã nghe đầy tai chuyện cổ tích rồi mới chịu nằm ngoan trên giường. Bách vặn nhẹ đèn ngủ để ánh sáng không rọi vào đôi mắt nàng đang nhắm nghiền, rồi kéo rèm cửa sổ để sớm mai nàng không bị Mặt Trời đánh thức. Gia Tú rất dễ bị choáng khi ánh sáng rọi thẳng vào mắt.
- Nàng công chúa bét nhè! Anh không muốn một ngày mình thức dậy và ngỡ ngàng chẳng biết em đã bị đem đi đâu mất. – Bách mắng yêu, ngón tay nhẹ nhàng mơn man theo cánh mũi Gia Tú đang phập phồng. Rồi anh hôn lên trán nàng và rời đi.
Trở lại phòng mình, Bách ngồi lún sâu vào chiếc sô-pha đặt trước cửa sổ, miên man trong những mường tượng về Gia Tú: nàng say quá độc đáo. Đôi gò má ửng hồng và nụ cười nửa trẻ thơ, nửa tinh quái. Cách nàng ngậm ngậm cắn cắn tóc mình. Cách nàng ngân nga “ba ba ba ba ba…” theo giai điệu một bản nhạc cổ điển. Cách nàng dụi dụi đầu vào ngực anh như một con mèo cưng. Chợt anh liếc nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong tấm cửa kính: Chẳng ám hơi một giọt rượu, nhưng anh cũng đang cười ngờ nghệch như một gã say. Anh khẽ rũ đầu để hất đi những ám ảnh về nàng, rồi với lấy bình cà phê trên bàn, rót một cốc lớn và ôm lấy cây đàn guitar.
“Ba ba ba ba ba…
Ngày em đến ôi tôi như ngây dại là một ngày tôi biết là…
Chàng đom đóm bao đêm luôn sáng tỏ, chỉ để được mong kiếm ra…
Nàng đom đóm đang bay, bay bay lượn quanh nàng thử thách trái tim người.
Tôi thẫn thờ một cảm giác mơ hồ… Tôi đang yêu, phải không?”
Vừa thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng cho Gia Tú, Bách vừa say sưa bài tình ca mình sáng tác đêm qua, trong những tưởng tượng về nàng. Anh rán trứng, nướng bánh mì, hâm nóng sữa, rồi bày biện bàn ăn bằng khăn trải carô đỏ và hoa hồng. Anh tính rằng khi Gia Tú ăn trưa, anh sẽ góp vui cho ban mai của nàng bằng bài tình ca độc đáo dành tặng nàng công chúa độc đáo nhất thế gian.
Gia Tú là một trong số ít công chúa thời hiện đại, hậu duệ còn sót lại của dòng dõi hoàng tộc chính hiệu. Một nàng công chúa giàu năng lượng và khó nắm bắt, kiêu ngạo và dịu dàng, đành hanh và tình cảm. Có những lúc nàng rất “công chúa”, sự cao quý hiển hiện qua từng cử động ngón tay, qua từng millimet cong của khóe miệng cười. Có những lúc nàng lại phớ lớ và ngổ ngáo y hệt một cô gái bình dân. Một nàng công chúa mê rượu yêu chàng quý tộc mê cà phê.
Nắng xuyên qua bức tường kính khổng lồ chạy dọc hành lang nối từ học xá nam sang học xá nữ, trải vàng trên tấm thảm dài màu rêu, tạo thành một màu óng ánh rất lạ. Chậm rãi từng bước chân, Bách khoan khoái hưởng thụ bầu không khí trưa cuối tuần tĩnh lặng của học xá. Trường học này chật ních tiểu thư, công tử, quý tộc trẻ tuổi và con nhà siêu giàu. Những con người sinh ra và lớn lên trong lồng son, khi bỗng được hít thở khí trời tự do, càng trở nên phấn khích và táo tợn, phóng túng và điên rồ. Giống như Gia Tú, chắc chắn giờ họ vẫn nướng vùi trên giường. Không cách gì gượng dậy được bởi tàn dư của chất cồn từ những cuộc vui đêm qua. Không cách gì chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của những tinh thể nắng.
Dừng lại ở giữa hành lang, Bách phóng mắt nhìn ra thảm cỏ xanh mướt, lung linh trong ánh Mặt Trời trưa bên ngoài cửa sổ. Cuộc sống trong học xá luôn dễ chịu hơn vào cuối tuần, khi lối sống xô bồ, náo nhiệt của Gia Tú, của bạn bè anh đều tạm nghỉ xả hơi, trả lại tĩnh tại cho không gian. Anh chẳng thể quen được với bia bọt và tiệc tùng, nên hầu như vắng mặt tại các cuộc vui. Thay vào đó, anh tận hưởng “nền độc lập” của mình bằng sáng tác nhạc – điều mà anh làm ở nhà sẽ khiến cha mẹ nổi điên. Và từ ngày yêu Gia Tú, anh có thêm việc để bận rộn mỗi cuối tuần: chờ nàng alô từ một quán rượu nào đó, có khi nửa đêm, có khi 3-4 giờ sáng, để đến khuân nàng về.
Bách gõ cửa phòng Gia Tú mấy lần nhưng không có tiếng đáp trả. Anh đập cửa ầm ầm. Vẫn không có gì. Anh khẽ mỉm cười khi hình ảnh về sự việc xảy ra tuần trước chợt vút ngang tâm trí: Đúng tròn bảy ngày trước, khi anh đập cửa đánh thức, nàng đã thẳng tay quăng cái đèn ngủ về phía cửa khiến nó tan tành.
Bách lại đập cửa thêm một hồi dài, lòng hồi hộp và e dè. Vài phút trôi qua, vẫn không có tiếng đổ vỡ nào. Anh khẽ xoay tay nắm, phát hiện cửa không hề khóa. Anh đẩy nhẹ cửa, rón rén bước vào, nơm nớp e ngại một cái khung hình hay đồng hồ sẽ bay đến làm bưu đầu mình.
Trên giường, tấm chăn nhăn nhúm, gối thì chiếc nằm ngổn ngang, chiếc rơi xuống đất. Rèm cửa sổ đã được kéo gọn sang hai bên. Trống trơn. Mặt trời trải sáng khắp mọi góc của căn phòng ngủ to lớn, sang trọng. Trống trơn.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 2. Nữ Hoàng
Gần giữa đêm. Gia Tú ngồi trên ngai vàng, một mình trong Đại Điện không bóng người. Ánh sáng của muôn vạn chiếc đèn phả vào không gian một màu vàng mềm mịn, uy nghi và cao quý. Nàng đưa mắt nhìn quanh gian chính điện khổng lồ, thân người tê lặng. Một ý nghĩ vút ngang tâm trí nàng: “Nếu mình được ngồi mãi như thế này, bất động trên ngai vàng, chờ thời gian rong ruổi trôi qua cho hết những tháng ngày trị vì…”
Nàng khép chặt mi, dồn chú tâm vào màng nhĩ, gắng nghe thấu những cú xô đẩy của các phân tử khí. Nàng cắn môi, cảm nhận muôn loại cảm xúc – hoảng sợ, đau, tiếc nuối, hy vọng, buồn rầu, hụt hẫng, không-biết-gì-cả, không-hiểu-gì-cả… – chạy tán loạn trong lòng mình. Dạ nàng co thắt lại khi thần trí bỗng lóe lên chút ánh sáng sự thật: Nàng đã bị ném trở lại tháp ngọc. Không giống với những kỳ nghỉ trước chỉ kéo dài vài tuần hay vài tháng, lần này nàng phải lưu lại vĩnh viễn.
Gia Tú kéo nhẹ chiếc váy lùm xùm đơm đầy pha lê lên khỏi mắt cá chân, duỗi thẳng chân ngắm nghía đôi giày dát ngọc. Rồi nàng nhẹ đưa những ngón tay lướt quanh chiếc vương miện kim cương trên đầu. Tựa hẳn hai tay lên thành ngai vàng, nàng ưỡn thẳng lưng và nén một hơi sâu, lấy tông hơi trầm rồi vang giọng:
- Thưa quý thần dân, từ ngày hôm nay, ta chính thức trở thành Nữ Hoàng. – Gia Tú nhìn bao quát một lượt chính điện, rồi nén thêm một hơi sâu – Ta xin thề sẽ đem tất cả trái tim, khối óc và tâm hồn của mình…
- Nữ Hoàng, hãy về cung nghỉ ngơi. Ngày hôm nay đã quá dài rồi! – Giọng nói sắc lạnh của Thái Hậu đập mạnh vào không trung, khiến lồng ngực Gia Tú khẽ rúm lại.
Nàng ngồi yên một lúc, chờ cơn run rẩy qua đi mới trườn khỏi ngai vàng. Nàng đĩnh đạc và uyển chuyển đi lướt qua Thái Hậu, đầu ngẩng cao, mắt nhìn thẳng, mặt nghiêm lạnh. Nàng cố tỏ rõ bản thân không ảnh hưởng bởi phong thái trấn áp người khác của mẹ mình.
Khi cánh cổng nặng trịch của Đại Điện từ tốn khép lại, Gia Tú ngoái nhìn chiếc ngai vàng. Chiếc ghế nạm vàng to lớn và sang cả ấy choán hết tầm mắt, rót vào tâm thần nàng những vốc giá lạnh gai người. Từ hôm nay, nàng chính thức lên ngôi Nữ Hoàng. Nàng quay đi khi một giọt nước mắt vừa rớt xuống. Tâm trí nàng xoay vòng trong những ảo ảnh về cuộc đời lộng lẫy và buồn tẻ đang chờ phía trước. Thêm một giọt nước mắt quệt dài trên má nàng, lăn nhanh xuống chiếc cằm thanh gọn, khi những lời cuối cùng của anh trai nàng bỗng ồn khắp tâm trí: “Hãy thay anh…”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 3. Gin
Đã gần 1600 ngày anh nhớ nàng.
Trong phòng thay đồ, các thành viên nhóm nhạc Xtreme nhao nhao bàn tán:
- Bàn tay Nữ Hoàng mượt mà như nhung ấy!
- Nụ cười của Nữ Hoàng… Ôi, lịm ngọt làm sao!
- Giá mà lúc Nữ Hoàng trao huy hiệu, tớ có thể ôm một cái nhỉ!
- Đừng có thất lễ! – Người quản lý nói lớn hòng chấm dứt cuộc bàn tán về Nữ Hoàng của các thành viên nhóm nhạc.
- Gin, sao cứ im lặng thế? Anh thấy Nữ Hoàng thế nào? – Cậu em út Tonic của nhóm cố gắng níu kéo chủ đề Nữ Hoàng.
- Nữ Hoàng đẹp, rất đẹp! – Gin nói nhanh, trong khi bước về phía buồng thay đồ.
Gin đứng tựa vào cửa, mắt chiếu thẳng vào tấm gương lớn. Tóc nhuộm nâu vàng, lông mày tỉa khéo, mắt viền eyeliner đen và một làn da láng mịn – chân dung trưởng nhóm nhạc nam nóng bỏng nhất làng giải trí. Nhìn chính mình, anh cảm giác có một cục kẹo đang trồi lên thụt xuống trong thực quản. Tưởng nghẹn, nhưng vẫn thở được. Tưởng thở được, nhưng lại nghẹn. Anh đưa tay vuốt lông mày, xếp lại ngay ngắn những cọng lỡ xổ ra ngoài khuôn sau màn biểu diễn. Bỗng cái cục kẹo vô hình trong họng tắc lại làm anh khó thở. Tay anh bấu vào ngực, nghiến nhàu làn áo lụa mát lạnh. Anh nhắm mắt, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nàng vẫn còn lẩn khuất trong những sợi lụa…
Khi gắn huy hiệu “Sứ giả Văn hóa”, những đầu ngón tay Gia Tú đã khẽ chạm vào ngực áo anh. Nàng đã nhìn anh và mỉm cười. Nàng đã bắt tay anh. Một cái chạm hờ lễ nghĩa đủ khiến anh mãn nguyện. Ngay tíc tắc tay anh rời tay nàng, anh đã lo: Biểu hiện của anh có khiến nàng hài lòng? Suốt những năm qua, anh từ chối cùng cha mẹ tham dự tất cả các buổi gặp gỡ thượng lưu để tránh nàng. Anh ép mình đạt được thành tựu to lớn để có thể ngẩng cao đầu khi lại đối diện nàng. Nhưng “Sứ giả Văn hóa” là đỉnh cao nhất mà anh vắt sức mình mua được. Với anh, nó là từ bỏ và đánh đổi. Còn với nàng, nó chẳng qua chỉ là một miếng huy hiệu. Anh có bào mòn cả thân thể và khối óc để vươn lên thì mãi mãi cũng chẳng thể sóng bên nàng – một Nữ Hoàng.
Gin nhắm mắt, so sánh nụ cười Gia Tú dành cho mình và cho các thành viên còn lại của nhóm nhạc. Cơn chua chát gõ những nhịp nhanh dần trong lòng anh: nàng đã cười những nụ cười dập ra từ một khuôn, với khóe môi cong lên lần này sang lần khác chẳng suy suyển lấy 1/10 millimet.
“Đã hơn 1600 ngày, liệu nàng có còn nhớ mày là ai?” – Gin cười khẩy, nhíu mày hỏi cái hình ảnh mỹ miều của chính mình trong gương – “Dễ hiểu thôi nếu nàng không nhận ra. Mày bây giờ chẳng biết giống cái gì nữa!”
- Gin, anh làm gì trong đó lâu vậy? Đến giờ họp báo rồi! – Tonic đập ầm ầm vào cửa buồng thay đồ.
- Ra ngay đây! – Gin gắt.
Suốt buổi họp báo, biểu hiện của Gin không tốt. Anh không nghe rõ lời phóng viên, không nói một câu ra hồn. Anh cười kém tự nhiên. Anh cầm mic gượng gạo. Anh cứ thấy lòng nháo nhác. Bỏ màn chụp hình kỷ niệm với nhóm nhạc và fan, anh lao xe trốn khỏi đám đông.
Gin phóng xe như bay trên đường cao tốc. Nhạc vặn ầm ĩ. Cửa sổ mở toang. Gió thổi bạt tóc hết sang trái lại sang phải. Anh nhấn ga, tăng tốc… Đã bốn năm kể từ ngày anh rời bỏ cái trường học vàng son, phiêu bạt khắp châu Âu như một kẻ lập dị, rồi khăn gói về nước. Đã ba năm anh ăn ngủ với đủ mọi loại thị phi trong showbiz với cái nghệ danh Gin, lắm lúc quên khuấy đi tên thật mình là Bách. Ba năm anh khổ sở. Ba năm anh đánh đổi.
Gin nhấn ga, tăng tốc hơn nữa. Anh đặt mình vào tình thế phải tập trung cao độ để điều khiển tay lái. Chỉ như thế, những suy tưởng về quá khứ, về Gia Tú mới có thể tạm lắng.
Phớt lờ những cú điện thoại inh ỏi từ người quản lý, Gin lái xe thẳng về nhà. Anh đã hết năng lượng cho buổi tiệc mừng. Người khác cố gắng để thành “Sứ giả Văn hóa”, còn anh cố gắng để được gặp lại Gia Tú. Giờ gặp nàng rồi, chiếc thang cuộc đời anh giống như chẳng còn nấc nào nữa để leo lên.
Gin lừ đừ mở cửa vào nhà. Đèn sáng choang. Sau vài giây trấn tĩnh, anh bước vào, không khép cửa để tránh đánh động thằng ăn trộm, hay một fan cuồng nào đó. Cánh cửa sập mạnh sau lưng. Một bàn tay nhanh chóng che ngang mắt anh.