11/4/12

Harry Potter và bảo bối Tử Thần (C35)

Mùa hè dường như đến đột ngột năm đó. Buổi sáng đầu tiên của Tháng chín tươi mát như một trái táo, và khi gia đình nhỏ nhún nhảy qua con đường mòn đến trạm lớn đầy bồ hóng, khói xe cạn kiệt và hơi thở của khách bộ hành le lói như tơ nhện trong khí lạnh. Hai lồng lớn đặt trên những cái xe đẩy nặng trĩu mà những bậc cha mẹ đang đẩy; những con cú bên trong kêu tức tối, và đứa con gái tóc đỏ bước lê sợ hãi ngay sau những anh trai nó, nắm chặt cánh tay cha nó.

“Không còn lâu nữa, và con cũng sắp được đi mà,” Harry bảo nó.

“Hai năm,” Lily sụt sịt. “Con muốn đi bây giờ cơ!”

Những người đi đường nhìn những con cú tò mò khi gia đình đưa nó đến hàng rào giữa sân ga số chín và mười, giọng Albus vang sau lưng Harry lẫn trong tiếng ồn xung quanh; những đứa con trai anh ấy đã tiếp tục những lý lẽ mà chúng đã bắt đầu trong xe hơi.

“Con sẽ không! Con sẽ không vào Slytherin!”

“James, yên nào!” Ginny nói.

“Con chỉ nói là nó có thể,” James nói, nhăn mặt với em trai nó. “Có gì sai đâu. Nó có thể vào Slytherin”

Nhưng James bắt gặp ánh mắt của mẹ nó và trở nên yên lặng. Năm người nhà Potter đã đến hàng rào. Với một chút tự mãn nhìn em trai nó qua vai áo, James nắm lấy xe đẩy từ mẹ nó và lao vào. Một lát sau, nó biến mất.

“Ba mẹ sẽ viết thư cho con nhé?” Albus hỏi cha mẹ nó ngay, tranh thủ sự vắng mặt nhất thời của anh trai nó.

“Mỗi ngày, nếu con muốn,” Ginny nói.

“Không cần mỗi ngày,” Albus nói nhanh, “James nói hầu hết mọi người chỉ nhận thư nhà khoảng 1 lần 1 tháng.”

“Chúng ta đã viết cho James 3 lần 1 tuần năm rồi,” Ginny nói.

“Và con không tin mọi thứ anh ấy kể con nghe về Hogwarts,” Harry nhận xét. “Nó giống như cười cợt con, anh trai con ấy.”

Lần lượt, họ đẩy cái xe đẩy thứ hai tới, tăng tốc. Khi họ đến hàng rào, Albus nhăn mặt, nhưng không có va chạm nào xảy ra. Thay vào đó, gia đình hiện vào sân ga số chín ba-phần-tư, mà bị che khuất bởi hơi nước trắng xóa dày đặc từ tàu tốc hành Hogwarts màu đỏ tươi. Những hình ảnh lờ mờ đang tụ tập qua màn sương mờ, mà James không thấy xuất hiện.

“Họ đâu rồi?” Albus lo lắng hỏi, nhìn chăm chú qua những hình dáng mờ sương mà họ đi qua khi họ đến sân ga.

“Chúng ta sẽ tìm họ,” Ginny nói cho nó yên dạ.

Nhưng hơi nước dày đặc, và khó nhận ra khuôn mặt của bất kỳ ai. Phân biệt riêng từ giọng nói có vẻ không tự nhiên, Harry nghĩ anh ấy nghe Percy diễn thuyết to tiếng về điều lệ cưỡi chổi, và rất vui lòng bỏ qua lỗi không dừng lại và nói xin chào...

“Em nghĩ chúng kia, Al,” Ginny đột ngột nói.

Một nhóm bốn người hiện ra từ sương mù, đứng dọc toa xe cuối cùng. Mặt họ chỉ hiện rõ khi Harry, Ginny, Lily, và Albus đến gần ngay bên họ.

“Chào,” Albus nói, giọng hết sức yên tâm.

Roses, người đang đeo huy hiệu Hogwarts mới toanh, tươi cười với nó.

“Lái xe tốt chứ?” Ron hỏi Harry. “Tớ đã bảo mà Hermione không tin. Tớ có thể đậu kỳ thi lái xe của Muggle ấy chứ? Cô ấy nghĩ tớ đã bỏ bùa mê ngải lú người chấm thi.”

“Không, em không nói vậy,” Hermione nói, “Em hoàn toàn tin tưởng anh.”

“Và sự thực là, tớ đã bỏ bùa ông ấy,” Ron thì thầm với Harry, khi họ cùng nhấc rương và cú của Albus lên xe lửa. “Tớ chỉ quên nhìn vào gương chiếu hậu, và để đối phó, tớ có thể sử dụng Bùa Siêu Cảm giác.”

Trở lại sân ga, họ thấy Lily và Hugo, em trai của Rose, đang bàn luận sôi nổi về Nhà mà chúng sẽ được vào khi đến Hogwarts.

“Nếu con không ở Gryffindor, chúng ta sẽ tước quyền thừa kế của con,” Ron nói, “nhưng không ép buộc.”

“Ron!”

“Anh ấy không có ý đó,” Hermione và Ginny nói, nhưng Ron không chú ý nữa. Bắt gặp ánh mắt Harry, nó nghiêng nhìn về một điểm cách đó khoảng năm mươi thước. Hơi nước đã loãng đi trong chốc lát, và ba người hiện rõ khi sương mù di chuyển.

“Nhìn ai kìa.”

Draco Malfoy đang đứng đó với với vợ và con trai, áo choàng đen phủ kín cổ. Tóc nó hơi ít đi, nổi bật ở cằm. Đứa con trai giống Draco nhiều như là Albus giống Harry. Draco bắt gặp cái nhìn của Harry, Ron, Hermione, và Ginny, khẽ gật đầu, và quay đi.

“Thế đó là Scorpius bé nhỏ à,” Ron nói dưới hơi thở. “Chắc chắn con sẽ hơn hẳn nó trong mỗi kỳ kiểm tra, Rosie. Ơn trời con thừa hưởng đầu óc của mẹ con.”

“Ron, vì Chúa,” Hermione nói, nửa nghiêm nghị nửa buồn cười.“Đừng cố bảo chúng chống lại nhau ngay cả trước khi chúng bắt đầu đi học!”

“Em nói đúng, xin lỗi,” Ron nói, nhưng không thể giúp chính mình, nói thêm, “Dù sao cũng đừng quá thân thiết với nó, Rosie. Ông ngoại Weasley sẽ không tha thứ cho con nếu con kết hôn với một người huyết thống trong sạch.”

“Hey!”

James đã trở lại; nó đã cất rương, cú, và xe đẩy, và hiển nhiên đầy tin tức mới.

“Teddy đã trở lại đó,” nó nói không kịp thở, chỉ ra đằng sau qua vai nó vào đám hơi nuớc cuồn cuộn. “Vừa mới thấy anh ấy! Và đoán xem anh ấy đang làm gì? Đang hôn Victoire!”

Nó nhìn chằm chằm những người lớn, rõ thất vọng bởi không có phản ứng.

“Teddy của chúng ta! Teddy Lupin! Hôn Victoire của chúng ta! Anh em họ của chúng ta! Và con hỏi Teddy anh ấy đang làm gì…”

“Con làm gián đoạn họ?” Ginny nói. “Con quá giống Ron…”

“… và anh ấy bảo anh ấy đến để tạm biệt chị ấy! Và anh ấy bảo con đi chỗ khác. Anh ấy đang hôn chị ấy!” James nói thêm lo lắng nó đã không nói rõ ràng hơn.

“Ôi, thật dễ thương nếu họ lấy nhau!” Lily ngây ngất thì thầm. “Teddy thật sự là một thành viên của gia đình sau đó!”

“Nó đã đến ăn tối bốn lần một tuần,” Harry nói “Tại sao chúng ta không mời nó sống chung và làm việc đó?”

“Yeah!” James hăng hái nói. “Con không phiền chia sẻ với Al—Teddy phòng ngủ của con!”

“Không,” Harry kiên quyết nói, “con và Al sẽ ở chung phòng chỉ khi nào cha muốn căn nhà sụp đổ.”

Nó kiểm tra cái đồng hồ cũ mòn vẹt mà đã có lần là của Fabian Prewett.

“Gần mười một rồi, con phải lên tàu thôi.”

“Đừng quên gửi tới Neville tình yêu của chúng ta!” Ginny bảo James khi ôm nó.

“Mẹ! Con không thể gửi cho một giáo sư tình yêu!”

“Nhưng con biết Neville--”

James đảo tròn mắt. “Bên ngoài, yeah, nhưng ở trường thầy là giáo sư Longbottom, có phải không? Con không thể đi vào phòng Dược thảo học và đưa cho thầy ấy một tình yêu...”

Lắc đầu vì sự dại dột của mẹ nó, nó làm cho hả hơi bằng cách nhắm một cú đá vào Albus.

“Gặp lại sau, Al. Coi chừng những con Tử mã.”

“Em tưởng chúng vô hình mà? Anh nói chúng vô hình mà!”

Nhưng James chỉ cười, để mẹ nó hôn nó, ôm nhẹ cha nó, sau đó nhảy lên xe lửa đang đầy nhanh chóng. Họ thấy nó vẫy tay, sau đó chạy nhanh vào hành lang toa xe để tìm bạn nó.

“Không có gì lo lắng về Tử mã đâu,” Harry bảo Albus. “Chúng là những con vật rất hiền lành, không có gì đáng bận tâm về chúng. Hơn nữa, con không phải đến trường bằng xe ngựa, con sẽ đi bằng thuyền.”

Ginny hôn tạm biệt Albus.

“Gặp con vào Giáng sinh nhé.”

“Tạm biệt, Al,” Harry nói khi con trai ôm anh. “Đừng quên bác Hagrid đã mời con uống trà vào thứ sáu tới nhé. Đừng làm rối lên với Peeves. Đừng đấu tay đôi với bất kỳ ai cho đến khi con học được cách làm thế nào. Và đừng để James lôi kéo con nhé.”

“Nếu con vào Slytherin thì sao?”

Thì thầm vừa đủ một mình cho nó nghe, và Harry biết rằng tầm quan trọng của chuyến khởi hành có thể buộc Albus khám phá ra cảm giác sợ hãi đó chân thật và tuyệt vời như thế nào. Harry cúi xuống để gương mặt Albus ở trên mặt nó. Chỉ duy nhất một trong ba đứa con của Harry, Albus thừa hưởng cặp mắt của Lily.

“Albus Severus,” Harry trầm tĩnh nói, để không ai ngoài Ginny có thể nghe, và cô ấy đủ khéo léo để giả vờ vẫy tay với Rose, mà hiện giờ đang ở trên xe lửa, “con đã được đặt tên theo hai người hiệu trưởng trường Hogwarts. Một trong hai người đó là Slytherin và có lẽ ông ấy là người đàn ông can đảm nhất mà cha từng biết.”

“Nhưng chỉ nói--”

“—và nhà Slytherin sẽ giành lấy những học sinh xuất sắc, phải không? Không có vấn đề gì với chúng ta, Al. Nếu chuyện đó xảy ra với con, con có thể chọn giữa Gryffindor và Slytherin. Cái nón phân loại luôn lấy lựa chọn của con để quyết định.”

“Thật không?”

“Nó đã làm thế với cha,” Harry nói.

Nó chưa bao giờ kể với bất cứ đứa con nào trước đây, và nó thấy sự nghi ngại trong mắt của Albus khi nó nói. Nhưng bây giờ những cánh cửa đã đóng lại dọc trên xe lửa màu đỏ tía, và những hình bóng mờ mờ của những bậc cha mẹ đang chia những nụ hôn cuối cùng, những giây phút cuối đáng nhớ, Albus nhảy lên tàu và Ginny đóng cửa đằng sau nó. Những học sinh vẫy tay từ những cửa sổ gần chúng nhất. Nhiều gương mặt, cả trên tàu và ở dưới, có vẻ hướng về Harry.

“Tại sao họ nhìn chăm chú vậy?” Albus hỏi khi nó và Rose đi qua ánh nhìn của những học sinh khác.

“Đừng lo,” Ron nói. “Đó là ta, ta là người cực kỳ nổi tiếng.”

Albus, Rose, Hugo và Lily cười. Xe lửa bắt đầu chạy, và Harry đi dọc theo xe lửa, nhìn gương mặt gầy của con trai, đã bừng lên sự hào hứng. Harry cười và vẫy tay, thậm chí điều đó giống như một sự can đảm nhỏ, nhìn con trai dần xa khỏi mình…

Dấu vết cuối cùng của hơi nước đã tan biến trong không khí mùa hè. Xe lửa rẽ quanh qua góc. Cánh tay của Harry vẫn còn giơ lên tạm biệt.

“Nó sẽ tốt thôi,” Ginny thì thầm.

Khi Harry nhìn cô bé, nó lơ đãng hạ tay xuống và chạm vào vết sẹo hình tia chớp trên trán.

“Anh biết nó sẽ ổn.”

Vết thẹo đã không làm Harry đau trong mười chín năm. Mọi thứ đều ổn.