16/4/12

Hoa dại (C19-20)

Chương 19

Lò dò vừa dắt chiếc xe đạp Trinh vừa căng mắt tìm biển số nhà mà Phong cho Trinh qua cú điện thoại vội vàng. Dù Trinh cũng đã nói trước với Phong là hết sạch tiền rồi và dẫu còn Trinh cũng không bao giờ nhả ra thêm đồng nào cho Phong nướng vào cái trò đỏ đen chết người ấy nữa nhưng Phong vẫn muốn Trinh đến và quả quyết là có điều bất ngờ dành cho Trinh.
Nó làm Trinh khá tò mò và háo hức bởi cái cách Phong nói vừa có gì đó bí mật vừa có gì đó thú vị đang chờ Trinh. Biển số nhà theo địa chỉ của Phong đưa đã hiện ra trước mắt, chẳng phải tiệm cầm đồ, không phải quán nước cũng chẳng phải quán ăn mà là một nhà nghỉ bình dân. Ngôi nhà ba tầng quét ve vàng đã xỉn màu bởi bụi đường bám, cái biển Nhà Nghỉ treo phía trên lệch hẳn một bên như muốn rơi xuống, tấm rẻm thưa trước cửa thi thoảng đung đưa để lọt ánh sáng nhờ nhợ từ phía trong ra làm Trinh có cảm giác không lành. Chưa kịp nhìn kỹ lại xem có đúng địa chỉ hay không thì Phong đã bước nhanh ra khỏi tấm rèm cửa nở nụ cười tươi rói đón Trinh.
- Sao em lâu thế? Anh chờ mãi! Nào vào đây với anh đi!
Trinh ngỡ ngàng nhìn người yêu miệng lắp bắp hỏi và giương đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn Phong:
- Sao lại vào đây! Đây là nhà nghỉ mà anh!
Mặc kệ sự ngạc nhiên pha chút sợ sệt của Trinh, Phong vẫn giằng lấy chiếc xe từ tay Trinh dắt vào giọng dịu dàng:
- Em cứ theo anh! Hôm nay anh có điều bất ngờ dành cho em! Anh muốn mình có không gian riêng và mới mẻ
Giọng nói van nài bàn tay Phong kéo làm Trinh cứ như bị thôi miên mà bước theo trong đầu chẳng nghĩ được gì cho đến khi cánh cửa phòng mở ra để mùi nước hoa xịt phòng nồng nặc xộc vào mũi Trinh mới bụm mặt giọng hơi cau có hỏi Phong:
- Sao lại dẫn em vào đây! Anh biết chỗ này là chỗ dành cho hạng người như nào không?
Phong chẳng buồn trả lời mà đóng vội cửa phòng lại như sợ Trinh đổi ‎y’ chạy khỏi rồi kéo Trinh vào giường để Trinh ngồi xuống. Cái nệm lò xo vẫn còn rung rinh bởi cú thả mình của Trinh thì Phong đã gần như quỳ xuống bên cạnh giường, gương mặt tươi tỉnh và ánh mắt sáng ngời đã chuyển qua ủ dột vào buồn bã lúc nào không hay. Cất cái giọng thểu não Phong hướng ánh mắt vào Trinh:
- Em ạ! Anh có chuyện quan trọng này muốn nói! Trước khi nói ra anh muốn e biết rằng anh luôn yêu em, tin tưởng em và anh chưa bao giờ quên y’ định cười em làm vợ cả.
Trinh nghe rõ từng từ nhưng chẳng hiểu gì cả, trợn tròn mắt nhìn người yêu vẫn đang ngồi như quỳ dưới chân Trinh cất giọng lo lắng:
- Có chuyện gì nghiêm trọng thế anh! Sao không nói ở nhà mà phải đến tận đây? Anh làm em chẳng hiểu gì cả
Ngừng một lúc giọng Trinh lại trở lên buồn bã:
- Hay anh có ai khác rồi phải không, a phản bội em rồi đúng không
Lời Trinh còn chưa dứt Phong đã nhảy chồm lên bên Trinh đưa đôi bàn tay nhớp nháp mồ hôi nắm chặt lấy tay Trinh giọng phân bua:
- Không! Làm gì có chuyện đấy! Em là tình yêu duy nhất của anh! Không đời nào anh làm thế với em cả
Ánh mắt đã bớt đi nỗi buồn nhưng sự lo lắng lại tăng thêm trong giọng Trinh:
- Vậy có chuyện gì! Anh nói ngay đi đừng úp mở thế này nữa!
Buông đôi bàn tay búp măng trắng hồng của Trinh ra, Phong lùi lại thả mình xuống chiếc ghế gỗ ngay gần chiếc giường. Từng đầu ngón tay luồn lên đầu vày vò mái tóc đã rối bời sẵn. Cúi người một lúc Phong cuối cùng cũng dưa tay lấy trong túi quần ra một mảnh giấy nhàu nát đưa cho Trinh giọng buồn bã:
- Em xem cái này đi!
Chẳng chờ Phong đưa tận tay Trinh đã vội vàng đón lấy tờ giấy đọc. Vừa lướt qua được một lượt giọng Phong đã đều đều vang lên:
- Anh xin lỗi! tại anh cứ ham quá nên bây giờ nợ người ta như thế! Nếu không có tiền trả trong tối nay thì anh sẽ bị họ lên trường báo ban giám hiệu, họ còn dọa sẽ về tận nhà anh để làm cho ra nhẽ!
Vừa cầm tờ giấy vừa nhìn người yêu gần như đã gục nguời trên ghế Trinh vừa thương vừa giận, muốn gào lên cho hả cơn uất ức nhưng rồi cũng cố kìm lại để động viên:
- Sao anh lại ra nông nỗi này cơ chứ! Giờ anh đi khất người ta đi rồi mai anh và em đi vay bạn bè để trả cho họ.
Phong lắc đầu quầy quậy:
- Không được đâu em, người ta đã cho anh 3 ngày để đi vay rồi mà số nợ bạn bè của anh cũng nhiều lắm, giờ chẳng vay được ở đâu nữa, cả cái xe máy giấy tờ cũng bị giữ rồi. Ông đấy mà làm thật thì anh sẽ bị đuổi học, mẹ anh lại bị bệnh tim nữa nếu mà biết tin anh chẳng biết mẹ sẽ như thế nào.
Cái giọng Phong đến đoạn cuối thì đã gần như khóc làm Trinh bối rối, hàm răng trắng ngần liên tục cắn vào bờ môi như muốn tìm phương án cho Phong nhưng càng nghĩ càng chẳng ra được cái nào khả thi. Một vài trăm Trinh có thể vay mượn được chứ gàn chục triệu thế này thì đào đâu ra. Đang nghĩ nát óc không ra chợt Phong lên tiếng
- Vẫn còn có một cách nhưng em phải giúp anh may ra sẽ được!
Như người chết đuối vớ được cọc Trinh lao đến bên Phong lay bờ vai giọng khẩn trương:
- Cách nào! Cách gì! Anh nói ngay đi! Nếu cần đến em giúp đỡ thì không cần phải hỏi y’ kiến em đâu! Anh nói ngay đi để em làm!
Buồn rầu ngước mắt nhìn Trinh, bàn tay phong kéo Trinh vào ngồi trong lòng thủ thỉ:
- Em chắc chắn là làm được nhưng anh sợ em không chịu nổi?
Rúc sâu mái tóc mượt mà vào ngực Phong, Trinh thỏ thẻ:
- Anh đừng ngại! Mình đã là của nhau thì không bao giờ em sợ khổ cả, miễn là sau đợt này anh đừng bao giờ dính đến cờ bạc nữa nhé!
Vẫn ôm chặt Trinh vào lòng Phong đắn đo:
- Nhưng anh chẳng muốn em khổ chút nào! Anh thương em lắm!
Ngẩng đầu lên nhìn người yêu, Trinh cương quyết:
- Anh cứ nói đi, em chịu khổ từ bé quen rồi! Anh không phải sợ
Phong ngập ngừng:
- Nhưng cái này, cái này…
- Không nhưng nhị gì hết, anh nói luôn đi không muộn rồi
Cái giọng dứt khoát của Trinh làm Phong chẳng biết nói gì hơn đành nhỏ nhẹ rót vào tai Trinh:
- Ông ấy…. Ông ấy bảo…
- Ông ấy bảo sao?
- Ông ấy bảo nếu… nếu… nếu em với ông ấy một đêm thì sẽ không tính khoản nợ này nữa
Từng câu nói rất nhẹ nhàng của Phong mà Trinh cứ ngỡ như từng hồi sét giật ngang tai. Đứng ngay dậy khỏi người Phong, mắt Trinh long lên nhìn người yêu:
- Sao anh không tát ngay vào mặt cái lão già khốn nạn ấy ngay đi! Loại người gì mà bỉ ổi đến thế! Ra điều kiện như thế thì khác gì bắt anh phải trả ngay cho lão ấy! Lão đấy bị điên rồi
Những tưởng Phong cũng sẽ gật đầu đồng ‎y’ với Trinh, nhưng không, Phong cúi mặt xuống nhỏ nhẹ:
- Dù sao lão vẫn cho mình một cơ hội mà em! Vậy nên anh mới bảo em phải chịu khổ
Trinh bàng hoàng lùi lại vài bước nhìn Phong,
- Nghĩa là… nghĩa là
Phong chuyển qua giọng nài nỉ:
- Chỉ một làn thôi mà em, thế anh mới nói là dù thế nào anh vẫn yêu em, vẫn lấy em làm vợ
Trinh run người gào vào mặt Phong:
- Anh bị điên ah! Anh lấy em lấy người yêu anh ra cho kể khác mượn như mượn đồ vật thế ah! Tôi là người chứ không phải là điếm, Anh đừng có nhượng bộ lão. Đã thế để em đi báo công an
Phong hốt hoảng kéo vội Trinh lại:
- Đừng.. Đừng em! Làm thế a sẽ bị đuổi học! Bố mẹ anh biết thì đời nào anh được ở đây với em nữa!
Giọng Trinh đầy uất ức:
- Nhưng cũng không thể để lão ấy ép mình đến thế được-
- Em đừng nói thế! Đấy là họ cho mình cơ hội rồi! Em hãy giúp anh! Hãy cứu anh đi! Anh hết cách rồi! anh cùng đường rồi
Giọng nói của Phong đã có chút nghẹn ngào làm Trinh thương xót, nhưng nghĩ đến lão chủ tiệm cầm đồ toàn thịt với cái dáng người thô kệch đôi mắt gian dối thì Trinh chỉ muốn nôn. Hình ảnh lão như tiếp thêm sức mạnh, Trinh cương quyết gạt tay Phong ra khỏi người:
- Không anh ạ! Không đời nào em làm thế đâu! Em sẵn sàng có thể chịu khổ chịu chết vì anh nhưng đây là chịu nhục anh ạ! Em không thể! Em xin lỗi! Giờ em sẽ về đi vay tiền xem được bao nhiêu thì trả đỡ cho lão ta chứ không thể nào bán mình cho lão được
Trinh bước từng bước mạnh mẽ về phía cửa phòng, mặc kệ Phong vẫn rên rỉ phía sau như con thú sắp chết:
- Em không thương anh ah! Làm sao vay đâu được! mà vay được thì mình trả bằng gì! Em nghĩ lại đi!
Trinh hơi khựng người lại có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, một cảm giác xót xa bỗng trào dâng lên trong lòng:
- Vậy ra anh muốn bán người yêu anh hơn là đi làm trả nợ phải không? Sao anh cao cả thế! Em nói lại một lần nữa là KHÔNG BAO GIỜ và KHÔNG ĐỜI NÀO anh hiểu chưa!
Bước chân Trinh mạnh mẽ hơn về phía cửa phòng, Trinh muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức, bỗng nhiên Trinh thấy ghê tởm mọi thứ trong này kể cả Phong đang ngồi ngay đấy. Cánh tay với lên để gạt cái chốt cửa trên cao thì đột nhiên một chiếc khăn mùi xoa mang theo mùi cồn áp thẳng vào miệng và mũi Trinh, kèm theo đáy là 1 bàn tay như gọng kìm giữ chặt lấy cơ thể Trinh. Bàng hoàng chưa kịp hiểu ra chuyện gì ngoài vài tiếng ú ớ và cái dãy nhẹ tòan thân Trinh bỗng trở nên vô lực, đầu óc trống rỗng rồi Trinh lịm đi bởi chiếc khăn mùi xoa đầy ete, bởi bàn tay của Phong, của người yêu Trinh….

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 20

Biết tiếp hay không! Có lẽ tôi chọn là không vì tôi thấy tôi không lột tả được hết cảm xúc và tâm trạng của nhân vật chính phải trải qua. Tôi cảm thấy bất lực đã không biết bao lần viết để rồi delete. Và phần tiếp theo này tôi nghĩ tôi sẽ bê nội dung của bức thư tôi nhận được có chỉnh sửa một chút cho mạch lạc và đọc dễ hiểu hơn. Trong bức thư thì tất nhiên nhân vật chính xưng “tôi” các bạn hãy coi như đó là những dòng Trinh tự viết nhé! Tôi mơ màng chóang váng, có cảm giác cơ thể tôi cứ bồng bềnh từng nhịp như bị những cơn sóng đánh dạt vào bờ, nhưng không có tiếng sóng mà chỉ có những tiếng thở ồ ề khó nhọc ngay phía trên người tôi. Tôi mất hẳn cảm nhận lúc nào không hay chỉ đến khi có cái gì đó mát lạnh chạy dọc trên mặt tôi mới cố gắng mở dần đôi mắt ra. Phong ngồi bên giường gương mặt đầy vẻ ăn năn và thống khổ nhìn tôi, bàn tay đang cố gắng lau chiếc khăn mặt ướt như để gột rửa cái gì đó vừa bám vào tôi. Tôi hốt hoảng nhìn xuống cơ thể mình, quần áo vẫn nguyên vẹn tuy hơi xộc xệch nhưng cái cơ thể đau nhừ và rát buốt phía dưới giúp tôi nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra. Tôi hất mạnh bàn tay của Phong co mình lại giường rồi nức nở khóc. Phong đến bên tôi cố luồn tay vào mái tóc rối bời của tôi an ủi bằng những câu xin lỗi thề thốt vô nghĩa. Tôi gạt mạnh ra, tôi căm, tôi hận, ngay đến cả lão dượng rồi người tôi hết sức tin tưởng hóa ra tòan là những kẻ bỉ ổi. Không chịu được hơn tôi lao vào cấu xé chửi bới Phong, tôi muốn PHong chết đi, tôi chết đi để không bao giờ tôi phải đối mặt với nỗi đau này.
Tôi không nhớ tôi đã hành động như nào để về được nhà vào cái đêm hôm đấy, nhưng tôi chỉ nhớ là tôi không để Phong chạm vào cơ thể tôi thêm một lần nào cả, tôi cấm cửa Phong, ném toàn bộ đồ đạc ra ngòai, tôi muốn gào để cả cái xóm trọ biết Phong đã làm gì với tôi nhưng cuối cùng cũng nín lại được. Rồi khi tôi nguôi ngoai chúng tôi cũng đã ngồi nói chuyện một cách nghiêm túc với nhau, tôi muốn chấm dứt tất cả, tôi không muốn ở bên Phong thêm 1 ngày nào nữa, tôi nói rằng cả đời này tôi căm hận hắn và sẽ đừng mong mỏi ở tôi một cơ hội nào nữa. Khi tôi cương quyết đến mức độ đấy tôi mới nhận được ra con người của Phong, hắn vứt lại cho tôi một câu trước khi ra khỏi nhà “Đằng nào thì em cũng có nguyên vẹn khi đến với anh đâu mà ra vẻ thanh cao thế! Cũng chỉ là một lần khác trong bao lần mà thôi! Đừng có để tâm thế”, và tôi lại phát điên ném đồ đạc đuổi hắn khỏi tầm mắt 1 lần nữa. Tôi dự định sẽ đi khỏi cái đất Hà Nội này, sẽ vào Nam và không bao giờ phải đối mặt với quá khứ của mình nữa.
Nhưng Phong chính hắn, hắn lại tước đi cơ hội của tôi. Một ngày hắn mang cho tôi một tờ giấy bảo tôi kí sẵn vào để hắn mang ra công an phường gia hạn tạm trú với một câu nói “em kí mau đi để còn đăng kí tạm trú thêm, em ở đây không giấy tờ tùy thân không có xác nhận của phường xã quê em, anh làm giúp cái này để em không bị khó khăn với công an phường ở đây”. Tôi nào biết gì bởi đúng là từ trước đến giờ mọi vấn đề này đều một mình hắn gánh vác che đậy, giờ hắn đi rồi thì đúng là tôi không biết xoay sở thế nào với các thủ tục hành chính này, về quê xin giấy thì đời nào tôi chịu về. Và tôi nhắm mắt kí đại để hắn mang đi cho khuất mắt mà cũng chẳng thèm đọc cái gì trên giấy. Tôi không hề biết đấy là giấy vay nợ giữa tôi và lão chủ cầm đồ với số tiền lên đến 30 triệu, một con số kinh khủng mà nằm mơ tôi chẳng bao giờ nghĩ đến.
Tôi bị chặn lại giữa đường bởi đám người của lão vào một buổi tối muộn khi đi làm về, những kẻ bặm trợn không nói không rằng lao vào đánh, đạp, tát tôi mà không cần giải thích. Chỉ đến khi tôi gần như gục hẳn lão mới đưa cái tờ giấy nợ chìa ra yêu cầu tôi trả, tất nhiên tôi phản kháng, làm sao tôi biết được cái đấy. Nhưng lão dọa sẽ báo công an, sẽ lôi cổ tôi về tận quê để tố cáo, lão còn đọc vanh vách địa chỉ nhà, hoàn cảnh của tôi như thế nào và tôi biết ai là người giúp lão có được những thông tin đấy. Tôi chỉ biết van xin lão để tôi đi làm trả nợ dần trong vô vọng, thật bất ngờ là lão đồng ý nhưng với điều kiện đi làm tại một cửa hàng café nào đấy của gã, lí do là lương lão trả sẽ trừ dần vào nợ, khi tôi còn đang phân vân lão còn ngọt nhạt là sẽ trả lương cao hơn chỗ tôi đang làm đồng thời mỗi tháng chỉ trừ bằng 1 nửa số lương đến khi nào hết nợ thì thôi và cam đoan không tính lãi ngoài ra còn có chỗ ăn ở trong nhà cho tôi chứ không mất tiền thuê trọ hàng tháng. Nghe đến đây tất nhiên tôi như người chết đuối vớ được cọc gật đầu để ngay tối hôm ấy cun cút theo lão đến cái quán café tồi tàn nằm sâu trong một cái ngõ tối.
Làm 1 tuần tôi nhận ra quán này chẳng bao giờ thật sự bán café nó là một ổ mại dâm trá hình do bà chị gái của lão điều hành, tầng 1 bán café nhưng tầng 2 là các phòng dành cho họat động mại dâm, tôi chỉ phải làm việc là pha nước đằng sau nhà nhưng cũng đủ để nhận ra các cuộc mua bán chớp nhóang trên nhà. Những gã đàn ông ra vào quen lạ đều có tất cả đều nhìn tôi như một miếng mồi ngon rồi đánh mắt hỏi bà chủ cái giá, tôi mừng thầm là bà ta luôn đưa ra cái lắc đầu ý nhị rồi đưa đẩy khách đến với những cô gái son phấn đậm đặc và mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc. Tôi không biết đấy là một cách làm giá của bà chủ, để những kẻ thèm khát thân thể tôi phải kín đáo mặc cả với một cái giá ngày một cao. Khi cái giá đã gần đạt đến mức mà bà trông đợi thì bà bắt đầu gặp riêng tôi ngọt nhạt, nào là “nhàn hạ lắm”, “nhắm mắt 15’ là xong ấy mà”, “như em chỉ 1 tháng là đủ trả nợ thôi”… tôi cự tuyệt hòan tòan, tuy chẳng còn trong trắng gì nhưng thực sự tôi thấy ghê tởm cái lũ đàn ông chỉ chầu chực ấn cái vật giống đực vào những thân hình theo bọn chúng là nõn nà bắt và bắt mắt.
Từ chối sự mềm mỏng, tôi đương nhiên phải đối mặt với cứng rắn, một vài gã xăm trổ gầy tong teo với gương mặt dữ tợn và giọng nói the thé đã bắt đầu xuất hiện đe dọa tôi. Tôi vẫn cứng đầu thì chúng chuyển qua đánh đập, dường như chúng rất có nghề với những kẻ như tôi nên khi đánh chúng cứ bụng lưng, vùng kín mà đánh, có những hôm tôi ngất lên ngất xuống vì những trận đòn liên mien và bị bỏ đói. Tôi vẫn kiên định, tôi biết giờ tôi buông tôi sẽ không bao giờ có cơ hội là một con người thực sự nữa. Thế nên các trận đòn ngày một nhiều và thâm độc hơn. Khi tôi bị đòn, bị bỏ đói đến lả người luôn có 1 bà chị dường như đã từng trải qua cái giai đoạn như tôi để bây giờ đang phải lai nưng phục vụ lũ đàn ông háo sắc kiếm tiền cho bà chủ lén lút chăm sóc tôi. Chị hay mang sữa, bánh mì, cao, dầu gió vào xoa bóp giúp tôi mỗi khi vãn khách. Mỗi lần chăm sóc chị thường bảo tôi cố lên đừng ngã gục như chị để rồi không ngẩng mặt lên với đời được thì tôi vô cùng cảm kích. Nhưng tôi vẫn bị hành hạ ngày một nhiều hơn chúng còn nhổ từng móng chân móng tay tôi và xát muối vào khiến cả đêm tôi ko thể nào ngủ được. Những cơn đau như thế thì chẳng thuốc nào giúp tôi dịu đi cả.
Một ngày chị mang cho tôi một điếu thuốc rồi bảo tôi hút thử 1 hơi vừa giúp xua đi cái lạnh vừa đỡ đau(chị bảo cái này giúp mấy người chịu được đau để thoát khỏi đây rồi). Tôi hút vào sặc sụa ho đến chảy cả mắt ở những hơi đầu tiên nhưng được hướng dẫn cẩn thận tôi đã thành thục hơn. Tôi thấy ấm áp hẳn, thấy đau đớn biến đi đâu cả, cảm giác lâng lâng hạnh phúc cứ bay nhảy trong người tôi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ ngon lành. Công dụng ban đầu của ma túy là thế, phải cho đến khi tôi thành 1 kẻ nghiện chính hiệu tôi mới biết đó là cái gì. Và bà chị tốt bụng hóa ra cũng chỉ là tay sai thân tín của bà chủ mà thôi. Tôi chiến thắng sự hành hạ nhưng không thể chiến thắng được cái cảm giác thèm muốn làm một người hạnh phúc quên hết bao nhiêu đau khổ phải gánh chịu khi được rít những hơi thuốc ấy. Và tôi đồng ý trở thành công cụ kiếm tiền của bà chủ, món đồ chơi của những gã đàn ông lắm tiền hám gái chỉ để đổi lấy những giây phút ngọt ngào sau làn khói thuốc phiện. Những giây phút mà tôi như thấy bố, thấy chích chòe, thấy gia đình hạnh phúc ngày thơ ấu của mình….