23/4/12

Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông (C9)

“Hiểu Khê…”
“Hiểu Khê, em tỉnh lại đi…”. Trong hôn mê, cô chỉ nghe thấy có tiếng người cứ réo rắt gọi cô.
Nhưng cô lại không hề muốn tỉnh lại, vì biết được nếu tỉnh lại, cô sẽ đối mặt với muôn vàn sự việc mà cô không muốn xảy ra, nhưng cũng không thế trốn tránh được. Chúng như một ngọn núi cao đè nặng lên ngực cô, làm cô như không thở nổi. Thế là Hiểu Khê cứ nằm đó, mắt nhắm nghiền. Cứ vậy đi sẽ tốt hơn. Để cô được nghỉ ngơi nhiều hơn. Đôi mắt cô nhắm chặt.
Một đôi tay mát rượi nắm lấy bàn tay yếu ớt của cô, nhè nhẹ để lên bờ môi của mình: “Xin lỗi em, anh không hề nhận ra được rằng em đang bị sốt. Em bị sốt nặng đến như vậy… Anh cứ tưởng em đang giận anh, bởi thế mà sắc mặt mới…”.
“Em khó chịu lắm phải không? Sốt cao đến như thế, lại phải chứng kiến bao nhiêu là việc làm em không vui… Em không chịu tỉnh lại. Chắc chắn là vì em đang giận anh…”.
Đôi môi của Lưu Băng do dự hôn lên những ngón tay bắt đầu cử động của cô: “Anh lúc nào cũng nghĩ… em là một cô bé ngốc nghếch”. Thân người cô cũng bắt đầu động đậy.
Giọng cười đau khổ của anh vẫn nói tiếp: “Tại sao em lại theo anh nhỉ? Anh đem lại cho anh quá nhiều đau khổ, những việc anh làm đều khiến em không vui… “.
Giọng nói yếu ớt được phát ra từ đôi môi khô ran của cô: “Nói… bậy…”
Cuối cùng Hiểu Khê cũng mở đôi mắt nặng nhọc, chậm chạp nhìn Lưu Băng đang ngồi bên cạnh giường mình. Tinh thần anh suy sụp, gương mặt xanh xao, trông đến não lòng. Cô dịu dàng vuốt gương mặt anh, lo lắng hỏi: “Sao anh lại ốm đến thế này? Có phải anh đang bị bệnh không?”
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng ruột đau như cắt, “Em có giận anh không? Vì anh mà em ra nông nỗi này. Vì anh mà sự việc trở nên tồi tệ. Sao em vẫn có thể bình thản như thế được?”. Những ngón tay gầy gò của cô trượt dài trên gò má của anh.
Cô cười nhẹ: “Anh có biết không, cứ mỗi khi nhìn thấy anh thế này em lại thấy lòng đau nhói. Sự lạnh lùng, đau khổ, vùng vẫy, cô đơn của anh đã như một lưỡi dao sắc, cứ cứa thẳng vào trái tim em. Em chỉ muốn ôm choàng lấy anh, sưởi ấm cho anh, muốn anh được hạnh phúc, muốn được làm tất cả vì anh, chỉ cần anh vui vẻ”.
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng không kìm chế được, ôm chầm lấy cô. Anh ôm cô chặt đến nỗi cô không thở nổi. Giọng nói của anh run lên: “Anh… anh… có xứng đáng không em?”.
Hiểu Khê nghe thấy mùi hương dịu dàng từ cơ thể của anh: “Em chưa bao giờ nghĩ về việc anh có xứng đáng hay không. Em chỉ biết tất cả mọi điều em dành cho anh đều xuất phát từ trái tim chân thành nhất”.
Cô ngước nhìn anh, yếu ớt nói: “Có thể do kiếp trước em đã nợ anh, nên kiếp này phải trả”.
Lưu Băng thở một hơi dài, rồi ôm cô chặt hơn: “Em có thể mãi mãi yêu anh không? Em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh không?”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Vậy thì em cần phải xem xét…”.
Lưu Băng cuống lên: “Xem gì hả em?”.
Hiểu Khê nháy mắt tinh nghịch, đáp: “Xem anh có thương em không?”. Nói xong, cô vươn tay kéo cổ áo của anh lại.
Hạt pha lê trong suốt trên sợi dây chuyền trên cổ Lưu Băng phát lên những ánh sáng thần diệu, dịu dàng lan tỏa bốn phía, như một linh hồn sống động và uyển chuyển…
“Anh vẫn đeo nó à?”, Hiểu Khê nở nụ cười ngọt ngào.
Lưu Băng nhìn cô: “Nó là chứng nhân giữa em và anh, dĩ nhiên anh phải đeo nó vĩnh viễn chứ”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Chứng nhân?”.
Lưu Băng gật đầu: “Đúng thế. Chúng ta đã trao nhau tín vật, xem như đã thề ước trọn đời. Không phải đó là ý nghĩa của sợi dây chuyền này sao?”
Hiểu Khê bất giác nhìn lại sợi dây chuyền Lưu Băng tặng đang đeo trên cổ. Như thế này đã là đính ước rồi sao? Tay cô hơi e dè, như thế thật sao? Cô ngắm gương mặt trước đây trong trắng thơ ngây như viên ngọc pha lê của Lưu Băng, nay đã trở thành một người đàn ông phong độ nhưng hơi xa lạ. Chả lẽ đây là lựa chọn cả đời của cô sao?
Thấy Hiểu Khê nhìn chăm chú Lưu Băng bắt đầu thấy bối rối. Ánh mắt anh sáng hơn ánh nắng, tính khí đượm một vẻ kiêu dũng, nhưng sâu thẳm tận cùng của sự kiêu dũng kia lại là một sự yếu đuối, mỏng manh. Chính sự yếu đuối mỏng manh đó, đã như là một chiếc kéo sắc bén làm cắt đứt sợi dây do dự cuối cùng của cô. Như thế đi. Cứ như thế đi. Cứ như thế đi vậy.
Cô từ từ với tay để ôm lấy tấm thân rắn chắc của Lưu Băng, thủ thỉ bên tai anh: “Phải rồi. Chúng ta đã an định kiếp này rồi”.
Anh dịu dàng ôm lại cô. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Cám ơn em, Hiểu Khê, anh thật hạnh phúc, anh thực sự rất hạnh phúc. Không cần biết tương lai mai này ra sao, có được câu nói này của em, anh đã mãn nguyện lắm rồi”.
Không hiểu vì sao, cô nhận ra lời nói của anh có một sự tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng đó khiến trái tim cô như bất chợt ngừng đập. Cô nghi ngờ hỏi anh: “Anh Lưu Băng, hình như anh có chuyện gì đó giấu em, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lưu Băng chỉ ôm cô không trả lời.
Lúc này tinh thần Hiểu Khê hầu như đã hoàn toàn hồi phục. Cô thấy cơ thể mình rất mạnh khỏe, không còn một chút đau đớn hay khó chịu nào. Cô cảm thấy mình hoàn toàn có thể bay nhảy như một chú chim non. Và một khi sức khỏe đã bình phục, cô nhất định phải quay về với cuộc sống thực tiễn. Hiểu Khê im lặng một lúc rồi quyết định phải đối diện với điều mà cô sợ nhất. Cô từ từ đẩy anh ra, nghiêm mặt hỏi: “Thiết Sa Hạnh thế nào rồi?”
“Chết rồi”, Lưu Băng lạnh lùng đáp, cứ như người chết đi chỉ là một cây cỏ. Sự lạnh lùng của anh làm tim cô co thắt lại. Cô biết cả cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên được Thiết Sa Hạnh. Đó là ánh mắt điên cuồng, lời nói dữ dằn và tiếng thét chói tai. Hiểu Khê mím chặt môi, gắng hết sức để ngăn dòng lệ đang tuôn ra từ khóe mắt.
Cô không thể khóc và cũng không có quyền khóc bởi nước mắt của cô là vô nghĩa, là xấu xa! Nếu cuộc sống của Thiết Sa Hạnh mất đi bởi chính cô, cô có tư cách gì mà rơi lệ? Đôi môi cô bị cắn chặt hằn lên thành dấu, cương quyết không cho phép nước mắt mình rơi xuống. Cô nhắm chặt mắt lại.
Lưu Băng quan sát cô nãy giờ, bỗng lên tiếng: “Em không cần phải vì cô ta mà…”.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê chặn lời anh. Cô không muốn nghe tiếp những gì anh định nói.
Lưu Băng vẫn nhìn cô.
Chợt Hiểu Khê mở mắt ra hỏi như sực nhớ ra: “Anh có đem cô ta vào bệnh viện cấp cứu không?”.
Lưu Băng đáp, giọng vẫn lạnh lùng: “Không có”.
Đôi mắt cô lập tức rực lửa: “Tại sao?”.
Anh bình thản đáp : “Vì cô ta đã chết từ lâu trước khi xe cấp cứu đến”.
Hiểu Khê ôm đầu: “Bây giờ anh phải làm sao?”.
Lưu Băng cười nhạt: “Do cô ta tự nổ súng trước, bọn anh chỉ là phòng vệ thôi”.
Vậy sao? Là Thiết Sa Hạnh nổ súng trước sao? Thiết Sa Hạnh đã nổ súng rồi sao? Hiểu Khê bất chợt run lên. Đầu tiên là các ngón tay, rồi đến chân, đến lưng và vai cô… Cả thân người cô run lên… Thà cô đừng tỉnh lại. Thà cô cứ hôm mê để khỏi phải nghĩ đến những việc đã xảy ra.
Cô nắm chặt tay Lưu Băng: “Thiết Sa Hạnh đã nổ súng rồi phải không? Cô ta đã bắn rất nhiều phát đúng không? Em nhớ, tiếng súng cứ nổ liên tục bên tai mình, từng phát từng phát, rất gần rất gần…”.
Sắc mặt Lưu Băng từ từ thay đổi: “Lúc đó anh cứ tưởng…”. Rồi anh nín chặt, không thốt nên lời nữa.
Một dự cảm không lành bao trùm lên Hiểu Khê. Giọng cô run lên: “Nhưng sao, nhưng sao em không hề bị thương? Em không hề trúng đạn có phải không?”.
Lưu Băng muốn nói gì mà sao chẳng cất lên thành tiếng, chỉ thấy gật đầu mà thôi.
Nỗi sợ hãi lại quấn lấy Hiểu Khê. Cô lại nắm tay anh thật chặt, lo lắng hỏi: “Vậy… những viên đạn kia đã bắn vào đâu? Cô ta đứng gần em như vậy… Em còn nhớ mũi súng của cô ta như một hố đen sâu thẳm chĩa thẳng vào người em…”.
Mặt Lưu Băng trắng bệch.
Hiểu Khê bỗng cười một cách đáng sợ: “Ha… ha.. em hiểu rồi. Thiết Sa Hạnh chắc chắn tay chân loạng quạng, đến cả bắn súng cũng không biết bắn, nên dù gần như thế nhưng vẫn bắn không trúng, có phải không? Ha… ha… cô ta thật là ngốc!”
Anh bỗng ôm chặt lấy cô. Hiểu Khê không muốn, nhưng cũng không màng đẩy anh ra, chỉ khàn khàn nhắc lại: “Có phải không anh? Anh nói đi chứ! Nói đi!”.
Ánh mắt anh thật lạ, anh nói khẽ: “Không phải”.
“Không phải gì chứ? Anh nói đi!”, cô nóng vội đến điên lên.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của cô. Giọng anh nhỏ và khàn đến đáng sợ, cuối cùng anh cũng nói hết sự thật: “Cô ta đứng gần em như thế, dù bắn dở đến đâu cũng không thể bắn hụt hết tất cả. Em không bị thương là vì có người đã cứu em. Anh ta đã nhào lên trên người của em, dùng tấm thân mình để che chở cho em, vì thế em không hề bị dính đạn. Vì thế Thiết Sa Hạnh mới không làm tổn thương đến em được. Vì thế… trên người em mới không hề có vết thương nào…”.
Vậy thì… Đó không phải là cơn mơ rồi. Cô sợ hãi nghĩ đến.
Cô cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ… đúng cái tích tắc đó, khi cô lao đến bên Thiết Sa Hạnh, có một bóng người đã lao đến… Sau đó, cơn đau đầu làm cô mất hết những phản xạ nhạy bén. Cô chỉ thẫn thờ nhìn khẩu súng của Thiết Sa Hạnh mà bất lực như những cánh hoa tàn… Sau đó cô bị đè xuống đất, có người đã nhào lên trên người cô, cơ thể của anh ấm áp… Cô mơ hồ nhớ anh ta còn cười với cô, nụ cười của anh xa xăm như một ngọn núi phía xa…
Giản Triệt được đưa vào phòng phẫu thuật cho đến giờ đã được mười mấy tiếng đồng hồ.
Trong mười mấy tiếng này, ba của anh, ông Phong Dũng Tư đã dùng hết khả năng của mình để mời những vị bác sĩ tốt nhất bệnh viện, tốt nhất nước, hoặc thậm chí là tốt nhất thế giới lập tức đến đây để cứu con trai mình. Cánh cửa phòng phẫu thuật cứ đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở…
Sắc mặt của ông tối sầm, ánh mắt sâu thẳm. Ông cứ dán mắt mình vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Phong phu nhân không còn nín được bật lên tiếng khóc, nước mắt của bà mỗi lúc một khó giữ lại hơn. Đồng đứng một góc, sắc mặt xanh xao, đôi mắt thâm quầng.
Đèn của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Vị bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất thế giới bước ra, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ba Giản Triệt, nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng bệnh nhân trúng đến năm phát đạn. Cự ly bắn quá gần, vì thế tình hình vết thương rất nghiêm trọng”.
Phong phu nhân khóc thét lên, gào hỏi: “Giản Triệt có chết không? Con tôi có phải chết không bác sĩ?”.
“Im ngay. Để bác sĩ nói hết!”, ông chồng khẽ quát vợ.
Bác sĩ nhíu mày nói tiếp: “Cậu ấy đang hôn mê, tình hình vẫn còn rất nguy hiểm. Chúng tôi không dám đảm bảo cậu ấy có thể tỉnh lại, mà nếu có tỉnh lại cũng có thể bị nhiễm trùng nặng”.
“Anh ấy vẫn còn sống phải không?”. Cuối cùng Hiểu Khê cũng đã chạy đến nơi, khuôn mặt tái xanh, hơi thở gấp gáp. Cô dũng cảm nhìn vào mắt bác sĩ, các ngón tay cuộn lại thật chặt, các móng tay đâm vào da thịt mình đau điếng, cô nhắc lại từng chữ: “Anh ấy, còn sống phải không?”.
Đôi mắt cô đầy van xin, bắt bác sĩ không thể từ chối trả lời: “Đúng thế, cậu ấy còn sống”.
Hiểu Khê mím chặt môi, nước mắt bắt đầu ứa lên từ khóe mắt. Cô xoay đầu đi, để không ai nhìn thấy những giọt lệ đang thi nhau tuôn.