Chương 25
Chiều hôm đó Quân Vũ trở về nhà với một tâm trạng yêu đời. Ngày làm việc cuối tuần trong tuần đã chấm dứt và chàng đang nghĩ đến việc Minh Thư sẽ vui mừng ra sao khi chàng đưa nàng đến xem trang trại mà chàng đã mua với mục đích tạo cho nàng cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên trong lành và rong chơi với con hoàng mã mà nàng rất yêu thích.
Chiều hôm đó Quân Vũ trở về nhà với một tâm trạng yêu đời. Ngày làm việc cuối tuần trong tuần đã chấm dứt và chàng đang nghĩ đến việc Minh Thư sẽ vui mừng ra sao khi chàng đưa nàng đến xem trang trại mà chàng đã mua với mục đích tạo cho nàng cơ hội tiếp xúc với thiên nhiên trong lành và rong chơi với con hoàng mã mà nàng rất yêu thích.
Nhưng nhà cửa hôm nay sao vắng ngắt, không giống như những ngày trước, khi nàng đợi chàng về và tíu tít ra đón chàng với một nụ hôn.
"Minh Thư đi đâu rồi?", chàng tự hỏi và đi sang phòng nàng, trong phòng dậy lên một cảm giác bất an. Đôi mắt chàng chạm vào phong thư nhỏ trên bàn viết của nàng.Trái tim chàng đậm mạnh! Có chuyện gì xảy ra nữa đây sau năm ngày hạnh phúc thần tiên kể từ lúc họ rời khỏi trang trại của Lệ Hằng. Chàng run tay khi mở bức thư ra:
"Anh Quân Vũ,
Em buộc phải rời khỏi anh vì nếu em ở lại anh sẽ mất hết mọi thứ trên đời mà em thì không đành lòng nhìn anh như thế. Em yêu anh... mãi mãi yêu anh. Minh Thư suốt đời chỉ nghĩ đến anh chứ không nghĩ đến bất cứ người đàn ông nào khác!"
Đọc xong bức thư, Quân Vũ như chìm vào một cơn khủng hoảng. Chàng biết phải có cái gì tác động ghê gớm lắm mới khiến nàng bỏ đi như vậy. Chàng thở dài, bước vào thư phòng và ngồi im lặng một mình trong đó. Quân Vũ ôm đầu đau khổ, không biết việc gì đã xẩy ra khiến cho Minh Thư phải rời xa chàng lần nữa
- Sau cái đêm mà họ đã đến với nhau ở tại biệt thự của Lệ Hằng, Quân Vũ tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Minh Thư.Chàng biết trên đời này ,ngoài nàng ra,không ai có thể yêu chàng bằng một tình yêu mãnh liệt như thế.
"Em buộc phải rời khỏi anh vì nếu em ở lại....anh sẽ mất hết mọi thứ mà anh đang có và em thì không đành lòng nhìn anh như vậy",
bức thư mà nàng để lại khiến cho chàng không khỏi liên tưởng đến một ai đó đã xuất hiện trong buổi chiều nay và dùng một áp lực mạnh mẽ đã tách rời nàng ra khỏi chàng, người đó không thể là Lệ Hằng, cũng không thể là Huệ Trinh mà chỉ có thể là Khánh Ngọc. Bởi hiện tại chàng đang ràng buộc với công ty Trường Đạt về mọi phương tiện, những lời trong thư của Minh Thư có thể hàm ý là nếu mối quan hệ giứa nàng và chàng tiếp tục diễn thì gia đình Khánh Ngọc sẽ dùng biện pháp mạnh, chẳng hạn tìm cách đầy chàng ra khỏi công ty và chấm dứt tất cả những ưu đãi mà từ trước đến nay họ vẫn dành cho chàng. Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về những điều này mà chàng chỉ muốn tìm kiếm Minh Thư cho bằng được. Chàng có thể đánh đổi tẩt những gì mà chàng đang sở hữu để có nàng bên cạnh mình trong suốt đời. Nhưng bây giờ Minh Thư đang ở đâu? Chàng không nghĩ nàng trở về Kỳ Sơn lần nữa. Chỉ vài tuần ngắn ngủi là Minh Thư đã hoàn thành chương trình học lớp mười hai và chuẩn bị vào đại học, nàng đương nhiên không thể rời xa thành phố, không thể bỏ học nữa chừng vì thi đậu vào đại học là điều mà Minh Thư tha thiết muốn làm theo di huấn mà nội nàng đã để lại. Nàng hoàn toàn không có chổ đi. Ở Đài Bắc nơi duy nhất mà nàng có thề đặt chân đến chính là nhà Trung Hữu, nhưng hiện tại Quân Vũ không nắm được bất cứ chi tiết nào về chàng đạo diễn này.Trong đầu chàng vụt lên một tia sáng khi nghĩ tới Lệ Hằng. Lệ Hằng đương nhiên là có địa chỉ cùng như số điện thoại của Trung Hữu vì nàng và Trung Hữu vốn quen thân với nhau. Nghĩ thế Quân Vũ bấm số điện thoại nhà LệHằng. Đầu dây bên kia là giọng của mẹ nàng, bà mừng rỡ khi nhận ra chàng :
- Quân Vũ hả? Sao mấy lúc rày không thấy cháu ghé chơi ?
- Dạ cháu bận quá, lúc này công việc ở công ty của cháu càng lúc càng nhiều nhưng cháu sẽ cố sắp xếp thời gian để đến thăm bác, thưa bác Lệ Hằng có ở nhà không ạ?
- Ngày hôm qua nó đã theo đoàn phim đi quay ngoại cảnh ở Hà Lan, có lẽ cuối tuần tới nó mới về. Có gì gấp không Quân Vũ?
- Thưa không, cháu chỉ gọi đến để hỏi thăm Lê Hằng thôi!
Chàng nói vài câu xã giao với người mẹ hiếu khách của Lệ Hằng rồi sau đó đặt điện thoại xuống, trầm ngâm nghĩ ngợi. Chàng bấm số phôn tay của Lệ Hằng nhưng không ai trả lời. Có lẽ bây giờ nàng đang bận diễn cho xong một số trường đoạn của bộ phim nên không có thời gian rảnh để nghe điện thoại hoặc liên lạc về Đài Bắc. Quân Vũ lục tìm tấm danh thiếp của ông Thái Thuận đã trao cho chàng dạo nọ rồi gọi ngay đến văn phòng làm việc của ông. Đúng như chàng suy đoán, Minh Thư không trở về Kỳ Sơn như lần trước. Chính miệng ông Thái Thuận đã xác nhận với chàng như thế .
- Trong suốt hai ngày, tâm hồn Quân Vũ như chìm trong hoảng loạn, chàng cảm thấy thế giới này của mình trống rỗng và vô nghĩa khi có Minh Thư bên cạnh. Quân Vũ mong ngày thứ hai mau đến để tới trường tìm kiếm Minh Thư. Chàng biết chắc Minh Thư không bao giờ bỏ học khi chỉ vài tuần nữa thôi là nàng đã hoàn tất học kỳ.
Chiều chủ nhật khi Quân Vũ đang nằm buồn bã gác tay trên trán và than vắn thở dài thì chuông điện thoại chợt reo vang.
"Là ai đây? , chàng thầm nhủ và uể oải vói lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
- Phải Quân Vũ đó không?
- Giọng nói của người bên kia đầu dây khiến trái tim chàng đập mạnh.
-Trung Hữu! - Chàng thốt lên vui mừng - Hai ngày nay tôi tìm đủ mọi cách để liên lạc với anh mà không được. Minh Thư đã bỏ đi từ hôm thứ Sáu và tôi cũng chẳng biết nàng đi đâu.Tôi gọi đến Kỳ Sơn thì mấy người láng giềng cho biết ràng nàng không trở về nơi đó. Ở Đài Bắc thì Minh Thư chỉ quen có mình anh nên tôi định gọi hỏi thăm anh xem anh có tin tức gì về Minh Thư không.
- Minh Thư đang ở chỗ của tôi.....Trung Hữu thở dài nói -...không có anh chắc nàng không sống nổi! Suốt mấy ngày nay nàng đã bỏ ăn, bỏ uống không đụng đến hạt cơm và còn bị sốt cao. Trong cơn mê sảng Minh Thư luôn gọi tên anh. Nhìn nàng trong tình trạng đó, tôi không thể nào chịu đựng nổi. Anh đến ngay đi, tôi không thể nhìn Minh Thư sống trong dằn vặt và đau khổ như vậy!
- Nói xong Trung Hữu cho Quân Vũ biết địa chỉ của mình. Nữa tiếng sau, Quân Vũ đã có mặt tại nhà của chàng đạo diễn. Trong căn phòng xinh xắn và ấm cúng, Minh Thư đang nằm trên giường, người quay về phía cửa sổ. Gương mặt nàng gầy hẳn đi, làn da trắng hồng và mịn màng hôm nào bây giờ đã trở thành tái xanh, mồ hôi rịn trên trán Minh Thư và trong cơn mê nàng khẽ gọi tên Quân Vũ. Chàng nhìn thấy nàng như thế, thương cảm đến rơi nước mắt.
- Chúng ta ra phòng khách nói chuyện một chút.- Trung Hữu nói khẽ vào tay Quân Vũ.
Hai người ngồi đối diện với nhau. Bây giờ mối quan hệ của họ được thắt chặt hơn vì họ cùng quan tâm đến một người.- Trung Hữu mở đầu câu chuyện :
- Hôm qua tôi mời vị bác sĩ quen đến nhà khám bệnh cho MinhThư. Thì ra nàng chẳng có bệnh gì cả ngoại trừ tâm bệnh. Minh Thư đang bị khủng hoảng tinh thần khi bị buộc phải rời xa anh. Cách làm cho nàng hồi phục duy nhất là mang nàng trở lại bên anh. Quân Vũ... tôi thừa nhận với anh là tôi yêu Minh Thư và tôi mong muốn cho nàng một cuộc đời hạnh phúc nhưng cái hạnh phúc đó chỉ có anh mới là người duy nhất có thể mang đến cho nàng mà thôi. Tôi đau khổ khi không được Minh Thư đáp lại nhưng tôi không ích kỷ đến nỗi có thể điềm nhiên nhìn người con gái của tôi yêu sống trong đau khổ. Cho nên tôi mới gọi anh đến vì chỉ có anh mới có thể khiến cho trái tim của nàng hồi sinh, không có anh, nàng sống cũng khác gì đã chết.
Quân Vũ lặng người ra trước lời bày tỏ của Trung Hữu. Chàng đạo diễn này có tấm lòng rất cao thượng và điều đó khiến cho chàng vô cùng nể phục.
- Nguyên nhân khiến Minh Thư bỏ ra đi chính là vì gia đình của Khánh Ngọc đã làm áp lực. Họ hăm dọa sẽ cho anh thôi việc, truất đi cái ghế phó giám đốc mà anh đang ngồi, ngoài ra còn tìm cách chặn đứng mọi đường sinh lộ của anh bằng cách tung ra những tin đồn thất thiệt. Điều này Minh Thư biết rõ hơn tôi. Tôi chỉ nghe nàng nói vắn tắt vậy thôi.
Quân Vũ nghe Trung Hữu kể mà trong lòng rất giận. Thì ra ông Quốc Thái và bà Mỹ Tâm chẳng tốt lành gì. Và những toan tính của họ hôm nay đã làm sụp đổ tất cả những hình ảnh cao đẹp mà chàng luôn nghĩ về họ. Những gì họ làm cho chàng không phải bắt nguồn từ lòng tốt bụng mà là một cuộc trao đổi. Khi điều kiện trao đổi không được đáp ứng, họ sẳn sàng tống khứ chàn đi một cách không thương tiếc. Họ đã lẫn lộn giữa công việc và tình cảm, mặc nhiên chà đạp những gì mà chàng đã làm cho Trường Đạt trong những năm qua. Chàng không phải đến công ty để ngồi chơi, xơi nước mà bao nhiêu năm qua chàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để Trường Đạt có thể phát triển như hiện nay. Chàng không nề hà cực nhọc, xem công ty của nhà họ Lưu như công ty của gia đình mình. Nhưng bây giờ chỉ vì chàng không thể đến với con gái họ mà họ trù đạp chàng một cách không thương tiếc. Quân Vũ biết rõ một ngày tới đây, ông Quốc Thái và bà Mỹ Tâm sẽ gửi đến cho chàng một thông điệp: hoặc là kết hôn với con gái họ hoặc là rời khỏi công ty.
Quân Vũ cảm ơn Trung Hữu đã đưa Minh Thư về nhà. Hai chàng trai xiết chặt tay nhau khi từ biệt. Bây giờ họ trở thành bạn bè của nhau thay vì tình địch bời vì cả hai người đều có một ước mong là làm cho Minh Thư hạnh phúc.
" Hãy yêu và lo lắng cho cô ấy trọn đời", đó là những lời mà Trung Hữu thốt lên khi hai người chia tay. Và đó cùng là cái mà Quân Vũ muốn thực hiện ngay cả khi không ai nhắc nhở chàng về điều đó.
Chàng bồng Minh Thư vào nhà, người nàng nhẹ tênh như không còn sinh khí. Chàng đặt nàng nằm trên giường, chườm trán cho nàng như trước đây nàng đã từng làm cho chàng . Quân Vũ ủ bàn tay thon nhỏ của Minh Thư trong bàn tay rắn rỏi của mình, cảm thấy chàng phải bảo vệ cho người con gái mà mình yêu cho đến lúc không còn chàng trên cõi đời này nữa mới thôi. Một lúc sau sắc mặt của nàng mới có vẻ hồng lên, cơn sốt cũng hạ bớt và môi nàng thỉnh thoảng lại mấp máy tên chàng:
- Quân Vũ!
- Anh đây, Minh Thư! - Chàng cúi xuống hôn nhẹ xuống má nàng, cảm thấy bây giờ nàng yếu đuối như một cô bé và cô bé ấy rất cần sự che chở của chàng . Giọng nói của chàng không ngớt vang lên bên tai nàng như muốn đánh thức nàng ra khỏi cơn mê. Một lúc sau nàng khẽ cựa mình khi cơn sốt đã hạ dần nhưng vẫn chưa ổn định thần trí để trở về thực tại. Giọng nàng thốt lên một cách nghẹn ngào:
- Trung Hữu...em rất nhớ anh Quân Vũ, bây giờ em phải làm sao đây?
- Anh Quân Vũ của em đang ở bên cạnh em đây! - Quân Vũ đáp bằng giọng đầy thương cảm -Minh Thư ,anh sẽ không bao giờ để em phải xa anh lần nữa.
- Nàng mở bừng mắt ra, trông thấy chàng và trên nét mặt nàng ánh lên một nỗi vui mừng không sao tả xiết.
- Anh Quân Vũ...em rất nhớ anh! - Nàng nói xong, dang rộng đôi tay ra ôm lấy chàng và nức nở khóc. Chàng vuốt nhẹ mái tóc nàng,khẽ bảo:
- Anh đã đến nhà Trung Hữu để đưa em về. Trung Hữu là một người rất tốt. Anh ấy không giận hờn gì em đâu và còn nhắn nhủ là anh phải chăm sóc cho em đến trọn đời.
- Thật thế hở anh?- Nàng thốt lên bằng giọng xúc động và hai dòng lệ tuôn rơi trên má.- Anh biết không.... hai ngày nay em sống mà cũng như đã chết!
- Tội nghiệp cho Minh Thư của anh! Anh đã biết vì sao em ra đi rồi. Trung Hữu đã có kể với anh nhưng anh muốn nghe em nói rõ hơn.
Minh Thư mang toàn bộ câu chuyện của Khánh Ngọc ra kể với Quân Vũ, cuối cùng nàng kết luận:
- Họ muốn dồn anh vào đường cùng, và cho em biết nếu em rời xa anh, họ sẽ không đụng chạm gì tới anh mà còn ưu ái anh hơn nữa. Vì thế mà em đã chọn con đường ra đi bởi em không muốn vì em mà anh mất tất cả.
- Những cái "mất" đó đối với anh không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là anh luôn có em trong đời. Hợp đồng làm việc của anh với Trường Đạt còn ba tháng nữa mới hết hạn, cho nên hiện tại chúng ta không cần phải quá lo lắng. Trong ba tháng đó nếu anh không thể tìm được việc làm ở công ty khác do sự can thiệp của gia đình họ Lưu thì anh sẽ lập một công ty thời trang của chính anh và từ từ xây dựng nó lên như ba mẹ anh đã từng làm trong quá khứ! Nhưng muốn có vốn để mở công ty, có lẽ anh phải bán ngôi biệt thự này đi dù rằng nếu phải bán nó thì anh rất đau lòng.
- Em cũng không muốn anh bán nó bởi vì đây là kỷ niệm của ba mẹ anh để lại. Hay là mình bán trang trại mà mình mới vừa mua, có được không anh?
- Anh nghĩ số tiền bán trang trại không đủ làm vốn để mở công ty. Nhưng chúng ta còn đến ba tháng để mà xoay sở và nhưng cũng chưa chắc gì những lời Khánh Ngọc nói với em là thật. Để vài ngày nữa anh thử đánh tiếng với một công ty thời trang xem phản ứng của họ ra sao. Và sao đó chúng ta mới có thể bàn đến một phương cách thích hợp nhất để thực hiện sau khi anh đã rời Trường Đạt.
- Có khi nào vợ chồng bà Mỹ Tâm cho anh nghỉ trước thời hạn hợp đồng không?
- Cũng có thể! Nhưng anh nghĩ là họ sẽ không dại gì mà làm như vậy vì nếu việc này xảy ra thì họ phải bồi thường cho anh một số tiền lớn, trong khi họ rất cần anh làm việc cho họ. Những gì Khánh Ngọc nói với em là cái nhìn một chiều của cô ta. Khánh Ngọc làm như thể anh hoàn toàn thọ ơn gia đình cô ta khi vào công ty Trường Đạt làm việc, kỳ thực anh đã giúp cho công ty này rất nhiều và nếu anh không đổ hết công sức của mình vào Trường Đạt thì công ty này đã không lớn mạnh như ngày hôm nay. Anh mang hết khả năng mình ra cống hiến cho công ty mà chẳng tính toán so đo bởi vì anh xem vợ chồng ông bà Mỹ Tâm cũng như người nhà của mình. Và anh muốn nói cho em biết những gì mà Trường Đạt trả công cho anh chưa xứng đáng với cái mà anh đã bỏ ra. Anh không phải là một anh chàng công tử tay mơ, không có bất kỳ khả năng gì mà chỉ nhờ quen biết nên người ta mới ưu đãi mình như vậy. Thực sự anh tốt nghiệp đại học thời trang anh đã đỗ thủ khoa và những kiến thức lẫn kinh nghiệm mà anh thu thập trong lĩnh vực này cho đến bây giờ không phải là ít. Sau khi anh nghĩ việc rồi, hai vợ chồng bà Mỹ Tâm sẽ rất vất vả để tìm kiếm một người có năng lực và nhiệt tình như anh. Cái chức phó giám đốc kế hoạch mà anh giữ hiện nay không phải chỉ là sự ân thưởng mà còn là cả một gánh nặng, nếu anh tính toán sai lầm một chút là công ty sẽ thua lỗ nặng,và anh nghĩ ông Quốc Thái lẫn bà Mỹ Tâm điều biết rõ điều này. Họ biết mất anh là một thiệt thòi lớn nhưng họ làm như vậy chỉ vì tự ái mà thôi khi anh đã dứt khoát không ngó ngàng gì đến con gái họ.
Minh Thư nhìn Quân Vũ bằng cái nhìn đầy khâm phục.Bây giờ những lời tâm sự của chàng , nàng mới hiểu rõ về chàng hơn. Trước đây nàng biết chàng là một người tận tụy với công việc nhưng không biết khả năng của chàng lại lớn đến dường ấy cũng như không biết sự phát triển của Trường Đạt hôm nay phần lớn là do công sức của chàng.
- Em sao rồi? Sao lại nhìn anh kinh ngạc như vậy?- Chàng mỉm cười và thốt lên câu đó khi thấy nàng mở to mắt nhìn mình một cách ngạc nhiên.
- Em không ngờ là anh giỏi như vậy....không ngờ là anh đỗ thủ khoa khi ra trường, cũng không ngờ anh là nguyên nhân chính mang lại sự thành công cho Trường Đạt, trước đây em nghĩ là....- Nàng nói đến đó rồi ngập ngừng vì không biết dùng từ ngữ gì để mô tả cho chính xác.
- Em nghĩ anh là một tay công tử chỉ biết lo ăn chơi phải không? Điều đó đúng nhưng chỉ với hai ngày cuối tuần, còn thời gian còn lại trong tuần, anh hoàn toàn là một con người khác. Nói thật, anh tự hào với chính mình, anh chỉ có một thói hư tật xấu duy nhất là ăn tiêu hoang phí, không bao giờ nghĩ đến việc dành dụm cho tương lai. Về phương diện này thì anh thua xa anh chàng Trung Hữu của em rồi nhưng mà bây giờ có em nên từ rày về sau anh phải sống khác!
- Anh còn có một thói hư tật xấu khác!- Minh Thư phụng phịu nói- Đó là lúc nào cũng để cho đàn bà vây chung quanh anh. Và chỉ nội tật xấu ấy thôi là em cũng đã khổ muốn chết vì anh rồi.
- Anh xin lỗi! - Chàng mỉm cười khi nhìn gương mặt đầy ghen tương của nàng - Có Minh Thư rồi thì anh phải sống khác, cuối tuần anh dành hết thời gian cho em hoặc nếu ra ngoài thì cũng đi với em, anh không để cho em khổ sở vì anh đâu!
- Cách đây mấy ngày,lúc còn ở biệt thự của Lệ Hằng, anh nói với em là anh ghen kinh khủng. Anh đâu có biết là em cũng giống như anh vậy, em cũng có khi hay ghen, có điều là em không nói ra, chỉ cắn răng chịu khổ một mình. Lúc trước cứ mỗi cuối tuần là anh lại đi đến tối mịt mới về. Cứ mỗi lần như vậy em lại thức chờ anh và đau khổ tự hỏi bây giờ anh đang làm gì với những cô gái xinh đẹp của mình. Và mỗi lần nghĩ vậy em cảm thấy rất buồn mặc dù lúc đó em chưa là gì của anh cả,
- Anh hứa là sẽ không làm em đau khổ nữa.Trong những cô gái thương yêu anh, chưa có ai yêu anh bằng tình yêu mãnh liệt như em và vì vậy anh rất trân quý tình yêu này. Có lúc anh thắc mắc không biết em bắt đầu yêu anh tự bao giờ, bởi vì lúc đầu gặp em, anh là một con người rất đáng ghét.
- Em yêu anh ngay lần đầu gặp anh, mặc dù lúc đó thân phận của hai chúng ta cách xa nhau một trời một vực, em nhớ lúc đó anh rất là ơ thờ đối với em nhưng không biết tại sao mỗi khi em bắt gặp đôi mắt đẹp của anh nhìn mình là trái tim của em lại đập mạnh. Cái đêm mà anh đuổi em ra khỏi nhà, em rất là đau khổ. Không phải đau khổ vì tương lai bất định của mình mà là vì không biết làm thế nào để có thể được sống cạnh người đàn ông mà mình yêu!
- Xin lỗi ,Minh Thư!Xin lỗi đã đối xử với em như vậy!Khi trước anh là một gã đàn ông mà tính tình không ai chịu nổi,nhưng vì em mà anh đã thay đổi và cảm thấy con người mình tốt đẹp hơn trước rất nhiều.
- Còn anh, anh bắt đầu yêu em từ lúc nào?
- Có lẽ từ lâu rồi nhưng anh không ý thức được điều ấy cho đến cái đêm anh khiêu vũ với em ở ngôi nhà hàng sát cạnh bờ biển. Lúc đó anh cảm thấy nếu mất người con gái này thì có lẽ cuộc đời mình không còn ý nghĩ gì nữa. Và ngay lúc đó thì Trung Hữu lại xuất hiện nên anh đã ghen ngầm với anh ấy, nhưng nhất định không nói rõ tình yêu của mình cho em biết. Cho đến cái đêm mà em và Trung Hữu khiêu vũ với nhau suốt đêm trong vườn hoa của nhà Lệ Hằng thì anh đã không chịu đựng được nữa. Đêm đó, khi em đến tìm anh, anh đã mạo phạm tới em vì anh muốn khẳng định em là của riêng mình. Bây giờ anh nghĩ lại anh vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì cách cư xử của mình. Xin lỗi em, Minh Thư! Anh mong muốn là em tha thứ cho anh.
- Anh không có gì để mà xin lỗi cả vì đêm đó là đêm hạnh phúc nhất đời em khi ý thức rằng mình hoàn toàn thuộc về người đàn ông mà mình yêu.Em còn nghĩ được sống qua một ngày như thế rồi có chết cũng cam lòng.
- Cảm ơn em vì đã nói nghe những lời chân tình như vậy. Bây giờ là lúc anh phải thay đổi hoàn toàn cách sống của mình để có thể mang lại cho em hạnh phúc. Hiện tại hãy để mọi việc cho anh lo, anh chỉ muốn em thi đỗ vào đại học với hạng thật cao và anh muốn em chọn khoa thiết kế thời trang.
- Thiết kế thời trang? Anh muốn em có những kiến thức trong ngành ấy?
- Phải! Anh muốn em theo đuổi lĩnh vực anh đã chọn để sau này khi anh lập được công ty của chính mình thì em sẽ giúp cho anh một tay bởi vì em rất thông minh. Thời trang là cái đã ăn sâu vào máu của anh, nó không những là năng khiếu thiên phú của anh mà còn là mục đích của anh theo đuổi suốt đời nữa .Anh nhất định phải làm cho ba mẹ anh được mỉm cười nơi chín suối , rằng đứa con trai của mình đã làm nên việc và tiếp nối một cách thành công sự nghiệp của mình. Vài tuần nữa là em sẽ chấm dứt học kỳ của mình và sau đó là thi vào đại học. Trong ba tháng mà anh còn làm việc ở công ty Trường Đạt, anh mong là nhiều điều kỳ diệu sẽ xảy ra và điều anh mong nhất là em sẽ thi đỗ vào đại học thiết kế thời trang một cách dễ dàng như anh đã từng làm trước đây.
- Anh Quân Vũ ,em sẽ không phụ lòng trông mong của anh. Em sẽ cố gắng thi đỗ vào đại học với một hạng thật cao cho anh vui lòng.
- Anh yêu em vì rất nhiều điều, Minh Thư...không phải chỉ vì em xinh đẹp, mà vì em là một cô gái thông minh có bản lĩnh và nhất là vì em đã yêu anh với một tình yêu mãnh liệt và không ai có thể có được.
Và rồi sau cái đêm mà hai người tâm sự với nhau,Minh Thư đã đầu tư tất cả thời gian vào việc học tập. Tốt nghiệp trung học xong , điều nàng phải làm kế đó là đỗ vào đại học cho Quân Vũ vui lòng để làm tròn lời di huấn của nội nàng . Trong thời gian đó, Quân Vũ kèm cặp cho Minh Thư mỗi đêm mặc dù chàng rất tin tưởng vào khả năng của nàng . Đồng thời cũng trong thời gian này, chàng đã được vợ chồng bà Mỹ Tâm mời đến nhà để trao cho chàng một thông điệp ngắn gọn "Hoặc bằng lòng kết hôn với con gái của họ hoặc phải rời khỏi công ty".
Buổi tối đó, ngồi trước mặt ông Quốc Thái và bà Mỹ Tâm, chàng rất bình thản khi nghe những lời họ nói vì chàng đã chuẩn bị sẳn tinh thần.
- Cháu cũng biết từ trước đến nay, công ty Trường Đạt lúc nào cũng dành nhiều ưu đãi cho cháu chứ? - Ông Quốc Thái mở đầu câu chuyện.
- Thưa vâng! Quân Vũ từ tốn đáp - Nhưng cháu nghĩ là cháu cũng đã hết lòng tận tụy với công ty chứ không phải ngồi chơi xơi nước rồi gom hết những bổng lọc của công ty về cho mình. Tóm lại cháu thấy đó là một sự công bằng chứ không phải là ân huệ.
- Ông Quốc Thái chột dạ khi thấy chàng thanh niên đáp trả lại mình một cách rắn rỏi như vậy, nhưng ông không thể phủ nhận lời nó của Quân Vũ vì những gì chàng vừa thốt ra hoàn toàn là sự thật.
- Cháu làm ở phòng kế hoạch...- Chàng trai lại nói tiếp một cách điềm tĩnh -....nhưng cháu cũng bỏ ra rất nhiều công sức đối với phòng thiết kế. Những kiểu thời trang mà Trường Đạt sản xuất từ đó đến giờ, cháu là người đóng góp rất nhiều ý kiến và trước khi nó được tung ra thị trường, cháu cũng là người cho ý kiến sau cùng để hoàn chỉnh. Nếu hai bác muốn biết rõ việc này thực hư ra sau, có thể hỏi thẳng anh Tuấn Ngọc, người chịu trách nhiệm lớn nhất về thiết kế của công ty Trường Đạt. Cháu không những làm tròn trách nhiệm lớn nhất về thiết kế của công ty Trường Đạt. Cháu không những làm tròn trách nhiệm ở bộ môn của mình mà còn làm cho công ty nhiều việc khác nữa, mặc dù cháu không có bổn phận gì để phải làm như vậy . Và chính hai bác cũng biết rõ vì sao cháu lại tận tụy đến thế . Rất đơn giản: bởi là cháu xem hai bác như người thân của mình nên cháu không nề hà bất cứ chuyện gì, cháu không hề xem Trường Đạt là nơi mà cháu bước vào để làm thuê mà coi đó chính là công ty của gia đình mình! Chính vì lý do đó mà cháu đã bỏ hết công sức của mình vào Trường Đạt nhưng hôm nay hai bác lại mời cháu đến đây với mục đích cho cháu biết là sẽ sa thải cháu khi mãn hạn hợp đồng và điều đó không khỏi khiến cháu cảm thấy đau lòng.
- Hai bác không hề muốn làm như vậy đối với cháu nhưng hai bác không thể giữ cháu lại khi cháu đã xúc phạm đến con gái của hai bác! - Ông Quốc Thái nhấn mạnh - Quân Vũ này , bác nói thật nhé, bác thật không hiểu nổi thái độ của cháu khi từ chối một đứa con gái xinh đẹp như Khánh Ngọc, từ chối cả sự sản của gia đình họ Lưu để có thể giữ trọn tình yêu với một con bé không có gì trong tay mà gia thế cũng không tương xứng chút nào với cháu.
- Thưa bác,cháu chọn một người vì chính người đó chứ không phải vì gia thế của họ hay là sự sản của họ. Cháu nói thật, nếu cháu kết hôn với Khánh Ngọc vì tài sản của gia đình họ Lưu thì cháu sẽ trở thành một gã đàn ông tồi tệ nhất thế gian này, bước vào gia đình bác với mục đích đào mỏ chứ không phải để mang lại hạnh phúc cho con gái bác. Là một người tự trọng, cháu không cho phép mình làm việc đó vì cháu biết hôn nhân theo kiểu trao đổi như vậy sẽ làm cho người con gái mà cháu kết hôn chịu nhiều thiệt thòi.Cháu nghĩ bác cũng không muốn con gái duy nhất của mình phải chịu những thiệt thòi như vậy.
- Có nghĩa là cháu vẫn giữ ý định là không kết hôn với con gái của bác?
- Thưa vâng! Cháu không thể cưới Khánh Ngọc vì cháu không yêu cô ấy.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề đi, gương mặt của hai vợ chồng bà Mỹ Tâm tràn đầy vẻ bất mãn rồi sau cùng ông Quốc Thái lên tiếng:
- Như vậy thì chúng ta đi đến một quyết định dứt khoát: cháu hoàn thành những tháng cuối của hợp đồng, sau đó thì bác sẽ đành để cháu ra đi vì bác không còn cách nào khác . Để cháu nhởn nhơ trên cái ghế phó giám đốc của Trường Đạt và rồi có đầy đủ điều kiện yêu đương và sống thoải mái với một người con gái khác, đó là điều hai bác không thể nào chấp nhận bởi vì như vậy thì Khánh Ngọc sẽ đau lòng lắm!
- Cháu không có gì kinh ngạc khi bác đi đến một quyết định dứt khoát như vậy. Nhưng một lần nữa cháu xin nhắc lại cháu không hề đến công ty Trường Đạt để mà nhởn nhơ mà cháu đã đầu tư hết công sức của mình vào đó và xứng đáng nhận những gì mà Trường Đạt đã bỏ ra cho cháu. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng ta về vấn đề này. Ngày nào còn tại chức ở công ty Trường Đạt là ngày đó cháu sẽ còn làm việc với một thái độ hết sức nghiêm chỉnh. Lời cuối cùng mà cháu muốn nói với hai bác là cầu mong cho công ty của hai bác sẽ ngày một phát triển dù là thiếu bàn tay đóng góp của cháu!
Quân Vũ nói xong cúi chào hai người và đi thẳng. Đợi cho Quân Vũ đi rồi, bà Mỹ Tâm mới giận dữ quay sang nói với chồng:
- Sao ông không cho nó nghĩ phứt đi, còn giữ nó lại một, hai tháng để làm gì? Nó đã bỉ mặt con gái chúng ta như vậy, còn chứa chấp nó trong công ty không phải là một điều nhục nhã lắm sao?
- Bà không biết gì cả! - Ông Quốc Thái to tiếng với vợ - Bà thì suốt ngày phởn phơ không làm gì, chỉ chú ý đến việc chưng diện và mua sắm, lâu lâu lại xuất hiện ở công ty để làm kiểng chứ có biết gì nhiều về tình hình của công ty đâu. Thằng Quân Vũ là một đứa rất giỏi, không có nó công ty chúng ta không phát triển tột bực như ngày hôm nay đâu. Những lời nó nói lúc nãy hoàn toàn là sự thật chứ không phải khoa trương và thái độ làm việc của nó, theo công tâm của tôi mà nói là chẳng thể chê trách vào đâu được. Nó không phải chỉ giỏi về việc điều động các kế hoạch của công ty mà về việc thiết kế của nó cũng là một người xuất sắc. Đó chính là tài năng thiên phú của nó, nói một cách nôm na dễ hiểu là do di truyền. Gia đình của nó đã bao đời ăn nên làm ra trong lãnh vực này nên nó cũng không ngoại lệ. Tôi không thể cho Quân Vũ nghỉ ngay lập tức mà phải lợi dụng thời gian còn lại của Quân Vũ để bắt nó phục vụ cho công ty chúng ta đến ngày cuối cùng, đồng thời phải tìm ra một người tài giỏi tương đương với nó để mà thay thế nó. Công ty này không phải dễ dàng như việc đi mua sắm hoặc chưng diện của bà. Bây giờ thì bà đã hiểu ra vấn đề rồi chưa? Tôi vô phước lắm mới có một người vợ bất tài như bà và một đứa con ngu dốt như Khánh Ngọc. Bà và nó chẳng giúp ích gì cho tôi mà chỉ làm tôi nặng đầu thêm thôi.
- Thế nào? - Bà Mỹ Tâm không có vẻ gì là nể vì chồng, bà cũng nói to không kém - Bây giờ thì ông hối hận cho nó nghỉ việc à? Cảm thấy hối hận với song thân của nó, cảm thấy ray rứt khi dồn nó vào đường cùng, sau khi đã cho gia đình nó một vố đau như vậy?
- Bà câm miệng lại cho tôi! - Ông Quốc Thái nhìn vợ bằng cái nhìn hằn học - Bà có biết là bà đang nói gì không? Muốn cho cả thế giới này biết những việc làm của chúng ta à? Cái gì thuộc về quá khứ thì hãy để cho nó ngủ yên đi! Bà mà to tiếng và để cho ai đó biết được thì hậu quả sẽ không thể nào lường được? Không phải chỉ có tài sản và sự nghiệp của chúng ta sụp đổ mà ngay chính tôi và bà cũng sẽ không yên thân! Cho nên bà phải giữ mồm, giữ miệng, không phải chỉ vì một phút nóng giận mà la ó lên cho thiên hạ biết là ngày xưa.... chúng ta đã làm những việc ám muội...để bây giờ có được tài sản như hôm nay.
Những câu này Ông Quốc Thái nói bằng một giọng đay nghiến và giận dữ khiến bà Mỹ Tâm cũng phải tái mặt. Bà tỏ vẻ hối hận và nói với chồng:
-Tôi biết rồi....tôi sẽ không sơ suất như lần này nữa. Tôi xin lỗi ông... cũng chỉ tại tôi quá căm giận thằng Quân Vũ. Mình đã thuyết phục nó hết lời mà nó vẫn không ngó ngàng đến con Khánh Ngọc nhà mình.
- Trước đây tôi rất mong Quân Vũ trở thành rể của chúng ta...để hóa giải những chuyện mà chúng ta đã làm trong quá khứ. Tôi đã nghe theo lời bà, ân cần, lo lắng, chăm sóc cho Quân Vũ sau khi cha mẹ nó qua đời là cũng để tâm hồn chúng ta được một chút gì đó thanh thản, để cảm thấy là mình không quá tàn nhẫn đối với giọt máu còn sót lại của hai người đó. Trước đây Quân Vũ nó đã từng xem chúng ta như cha mẹ nuôi của nó, cho nên tôi phải cố hết sức để khiến nó có thể trở thành rể của chúng ta, một mặt là để Khánh Ngọc được hạnh phúc, mặt khác là biến Quân Vũ trở thành người nhà thật sự của gia đình ta. Khi nó trở thành rễ của chúng ta rồi thì mọi chuyện ngày xưa xem như xóa bỏ, ngoài ra chúng ta còn được một người giỏi hết lòng làm việc cho mình nhưng bây giờ kế hoạch của tôi đã thất bại rồi nên chỉ còn cách loại bỏ nó ra khỏi công ty mà thôi. Chẳng những loại bỏ nó mà còn chặn đứng tất cả những sinh lộ của nó để nó không thể ngóc đầu dậy nổi và trải qua những tháng ngày còn lại trong sự thất bại, ê chề. Nó càng thất bại thì chúng ta mới càng vững vàng. Nghĩ lại khi xưa tôi quá mềm lòng khi nghe theo lời của bà, nếu không thì tôi đã áp dụng câu "Nhổ cỏ thì phải nhổ đến tận gốc"!
- Về việc này tôi hoàn toàn sai lầm khi đã khuyên ông hãy nương tay với nó. Một mặt thì vì thấy con Khánh Ngọc nhà mình quá quyến luyến nó, mặt khác tôi sợ nếu tai nạn lại tiếp tục xảy ra đến cho Quân Vũ như đã xảy đến cho song thân nó thì mọi người sẽ nghi ngờ và điều đó rất bất lợi cho chúng ta. Vì vậy mà tôi mới khuyên ông nên áp dụng tấm gương của những người đi trước, họ đã biến con của kẻ thù thành con của mình, hoặc ít nhất trở thành một người thân trong gia đình và qua đó có thể sai khiến kẻ hàm ơn vì những ân huệ mà chúng ta đã ban cho chúng.
- Vâng! Trong một giai đoạn khá dài chúng ta đã áp dụng phương pháp này và chúng ta đã thành công,nhưng bây giờ thì Quân Vũ không còn tuân thủ mệnh lệnh của chúng ta nữa. Nó đã từ khước việc kết hôn với Khánh Ngọc và bình thản đón nhận việc rời bỏ khỏi công ty như việc này chẳng là gì đối với nó. Nhưng rồi chẳng bao lâu nó sẽ nếm mùi đau khổ khi đi đến đâu cũng bị người ta từ khước. Nghe nói thằng Quân Vũ đã đánh tiếng với một công ty thời trang trong thành phố nhưng cho tới lúc này nó chưa nhận được sự đồng ý nào từ họ bởi vì họ rất e dè với một người mà họ nghĩ là được Trường Đạt gài vào để thi hành những công việc bí mật. Tôi có thể đoan chắc với bà chẳng bao lâu cuộc sống của nó sẽ suy sụp sự nghiệp thì đổ vỡ tan tành vì nó đã đi ngược lại ý muốn của chúng ta.
- Tôi cũng mong như vậy.Vết thương lòng của con gái chúng ta không chóng thì chày cũng sẽ lành. Đâu có phải Quân Vũ là người đàn ông ưu tú nhất trên cõi đời này!