8/4/12

Nữ hoàng tin đồn (C14)

“Tối qua anh ngáy thật sao?” Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ, Đường Ca Nam không kìm được quay sang hỏi Phong Bình.

“Anh cứ hừ hừ hừ rên đau, em không thể ngủ nổi…”

Đường Ca Nam ngạc nhiên, giở trò đùa gì vậy, nam tử hán đại trượng phu ngáy thì còn có thể chấp nhận được, sao có thể kêu đau được? Mất mặt chết đi được. Anh lập tức phản kháng: “Tuyệt đối không có chuyện ấy. Chắc chắn là em có ý đồ đen tối với anh nên mới không ngủ được. Đừng có mà tùy tiện vu oan cho người khác”.

“Có ý đồ đen tối với anh?” Phong Bình phì cười, “Anh mới là người vu oan cho người khác, đồ Chu Bát Giới điển hình, tự kỷ thì cũng phải có mức độ thôi chứ, thật là”.

Nói xong cô xoay người một cái, quay lưng về phía anh rồi bắt đầu ngủ.

Nói thật, Đường Ca Nam mới là người có ý đồ đen tối, xoay đi xoay lại không thể ngủ được, tay đau rát như lửa đốt, trong lòng cũng như thiêu như đốt. Nhìn chằm chằm vào làn da trắng như tuyết lấp ló sau lưng cô rồi suy nghĩ miên man, ngây người một lúc lâu, nhìn tay phải của mình, rồi lại nhìn tay trái của mình, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng giơ bàn tay trái tội lỗi ra… vuốt nhè nhẹ một lúc, đúng lúc quan trọng thì bỗng nhiên Phong Bình quay người lại. Anh giật nảy mình, giống như bị sét đánh vậy, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng ôm theo tâm trạng buồn chán chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cảm giác nửa tỉnh nửa mơ thật là sảng khoái, mở mắt ra thì thấy cánh tay của mình đang đè lên người người khác, chân mình đang đè lên đùi người khác, điều đáng mừng là người bị đè không hay biết gì, dường như vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng. Anh không dám khinh xuất, vội vàng rụt tay rụt chân lại, ngồi dậy chuẩn bị rồi đi làm.

Bận rộn đến tận mười hai giờ trưa, thức ăn đã được mang đến nhưng người bón cơm thì chưa đến. Khi anh đang nhỏ nước miếng với đống thức ăn ngon lành thì Đường Thi đến. Giống như trưa hôm qua, cô ta đòi bón cơm cho anh. Nhưng điều đó khiến anh thấy khó xử.

“Sao? Sợ cô Phong nhìn thấy sẽ giận sao?” Đường Thi nhìn anh, như cười mà không phải là cười.

“Không, dĩ nhiên là không phải”. Đường Ca Nam cười gượng hai tiếng, “Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ giận vì những chuyện này…”

“Vậy thì cậu ngại gì chứ?” Đường Thi mỉm cười đỡ lời.

“Tôi vẫn chưa đói”.

“Ha ha, nét mặt của cậu khi đói tôi còn không biết sao? Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi là chị khóa trên của cậu, vì vậy không cần phải ngại. Nào, uống chút canh trước đi”.

“Thực sự tôi không đói”.

Đường Thi chằm chằm nhìn anh vài giây, bỗng nhiên nói: “Ca Nam, trước đây cậu không thế này”.

“Trước đây trẻ tuổi không biết gì, ha ha”.

“Trẻ tuổi không biết gì?” Đường Thi đặt thìa xuống, ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Vậy thì những lời mà cậu nói với tôi lúc ấy cũng là do trẻ tuổi không biết gì sao?”

Đường Ca Nam lúng túng, cười gượng hai tiếng rồi nói: “Cái đó, ha ha, hồi ấy dĩ nhiên là thật rồi…”

Đường Thi dồn dập hỏi: “Thế còn bây giờ?”

Đường Ca Nam có chút không thể chịu được ánh mắt của cô ta, không thể không cúi đầu xuống, cười ngốc nghếch. Đường Thi đợi một lúc, không thấy anh trả lời, lại hỏi: “Sao không nói gì? Có phải vì hồi ấy tôi làm tổn thương lòng tự trọng của cậu không?”

Nghe thấy câu nói ấy, Đường Ca Nam không khỏi nhếch mép mỉm cười.

Đường Thi bật cười: “Trong ấn tượng của tôi, Đường Ca Nam không phải là người có tinh thần trách nhiệm mãnh liệt, lẽ nào vì cậu đã đính hôn rồi?”

“Đường Thi”. Đường Ca Nam ngắt lời cô ta, đầu vẫn cúi, không nhìn cô ta: “Tuy chúng ta đã quen nhau rất lâu nhưng tôi thấy hình như cô không hiểu tôi. Có lẽ trong mắt cô tôi là một cậu công tử kém cỏi, không có tài cán gì, là cậu học sinh hư không biết nghe lời, là công tử phong lưu vô trách nhiệm…”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy”. Đường Thi tìm cơ hội nói xen vào: “Tôi chỉ thấy cậu hơi trẻ con, đôi khi cậu khiến người ta khó mà nắm bắt được”.

“Thật sao?” Đường Ca Nam cười nhạt, im lặng một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Nhưng tôi muốn cô biết rằng tôi không phải là người muốn vứt đi thì vứt, muốn nhặt lên thì nhặt”.

Đường Thi ngạc nhiên, nụ cười đóng băng trên khuôn mặt, nhưng cô ta là người rất giỏi ứng biến, lập tức cúi đầu, khẽ cười một tiếng và nói: “Tôi hiểu ý cậu rồi. Ha ha, tôi hỏi như vậy chẳng qua là vì tính sĩ diện của một người phụ nữ, xin cậu đừng hiểu lầm”.

Cô ta thật là đẳng cấp, chỉ cần vài câu nói tự chế nhạo mình nhẹ nhàng như vậy mà cô ta đã thanh minh cho mình, rõ ràng là dường như Đường Ca Nam đơn phương so đo, có ý đồ gì vậy. Đường Ca Nam không phải là người khéo léo, không nghĩ được như vậy. Anh chỉ thấy cô ta đã nói rõ ràng, cảm giác như trút được gánh nặng.

Đường Thi nói tiếp: “Tôi biết tôi đến Bắc Thần, chắc chắn các cậu đều giật nảy mình”.

“Đâu có chuyện đó”. Đường Ca Nam lễ phép phủ nhận.

“Bề ngoài thì không có nhưng trong lòng thì đoán già đoán non, rốt cuộc người phụ nữ này muốn giở trò gì? Ha ha. Nhĩ Dương đã để lại lời nhắn tỏ vẻ rất ngạc nhiên trên blog của tôi, đọc không thấy sao?” Đường Thi nhếch mép cười.

“Cô có blog? Tôi thực sự không biết”. Đường Ca Nam tự thanh minh cho mình, mỉm cười và nói: “Chỉ có điều, nhìn thấy sơ yếu lý lịch mà phòng nhân sự đưa tới, quả thực là tôi cũng thấy ngạc nhiên, không ngờ cô lại đến Bắc Thần”.

“Vinh dự chứ?” Đường Thi cười và hỏi.

“Có thể mời được cô, là vinh dự của Bắc Thần”. Đường Ca Nam khách khí nói.

“Tôi quay lại một thời gian rồi mà vẫn chưa tụ tập được với các cậu. Mai là cuối tuần, gọi cả Nhĩ Dương, chúng ta cùng ăn bữa cơm”.

“Ok, vậy để tôi nói với Nhĩ Dương một tiếng”.

“Không cần đâu, tối nay tôi sẽ đích thân gọi điện cho cậu ta, nếu không cậu ta lại thắc mắc về thành ý của tôi. Cậu biết đấy, tôi trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ cái miệng của cậu ta”.

Câu nói ấy khiến hai người cười phá lên.

Đường Thi đứng dậy, liếc nhìn đồ ăn trên bàn rồi cười và nói: “Nếu cậu đã chọn cách để cho bụng mình sôi lên thì tùy cậu thôi. Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không tùy tiện ghé thăm phòng giám đốc của cậu đâu”.

Dáng vẻ phóng khoáng của cô ta khiến Đường Ca Nam có chút ái ngại.

Đường Thi mỉm cười đi ra ngoài rồi khẽ đóng cửa phòng lại.

Khi đi thang máy xuống dưới, cô đặc biệt soi mình trong gương, vẫn là khuôn mặt của ba năm trước nhưng khí chất đã khác nhiều, trở nên già dặn và tự tin hơn. Năm nay cô 28 tuổi, ở cái độ tuổi ấy, thành tích mà cô đạt được quả là khiến người ta khâm phục. Ngoài tư chất thông minh, chủ yếu là do chăm chỉ, chịu khó. Dĩ nhiên, vẻ ngoài xinh đẹp cũng phát huy tác dụng ở một mức độ nào đó.

Bề ngoài của cô có vẻ rất hợp với tên của cô, giống như một bài thơ, nhưng bản chất của cô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, người phụ nữ của sự nghiệp. Vì sự phấn đấu không ngừng mà những năm gần đây cô đã đạt được những thành công đáng kể trong giới doanh nghiệp. Đây chính là nguyên nhân mà Dịch Nhĩ Dương cảm thấy ngạc nhiên vì sự trở về đột ngột của cô. Vì sao một người đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lại chọn cách từ bỏ?

Dịch Nhĩ Dương không thể hiểu nổi.

Anh không phải là giun đũa trong bụng Đường Thi, làm sao mà biết được suy nghĩ của cô?

Nhưng Phong Bình thì lại không nghĩ như vậy.


Cô ngồi trên sofa, vừa lật mấy mẫu thiết kế vừa chậm rãi nói: “Chẳng phải các anh là bạn học sao? Sao chẳng hiểu cô ta gì cả, thật là không có gì để nói”.

“Bọn tôi chỉ là bạn cùng trường”.

“Bạn cùng trường nhưng quan hệ rất không bình thường”, Phong Bình nhắc nhở anh.

Dịch Nhĩ Dương cười và nói: “Thì ra cô cũng là người biết ghen đấy Phong Bình ạ, thực sự là tôi không nhìn ra được”.

Phong Bình cũng ngẩng đầu lên cười với anh ta: “Anh kích tôi cũng vô ích thôi, mau mau khai sự thật ra đi”.

Dịch Nhĩ Dương lúng túng, nhăn nhó kêu than, thề sống thề chết là không biết.

Phong Bình tìm mọi cách uy hiếp, chỉ thiếu mỗi hy sinh nhan sắc, nhưng anh ta vẫn ngậm chặt miệng, nghiến răng nói hai chữ: không biết.

Qua lần này, Phong Bình đã hiểu được “sự kiên cố” trong tình bạn của đàn ông.

Cô uể oải đứng dậy và nói: “Nếu anh thật sự không biết, vậy thì tôi về vậy”.

Nếu là bình thường thì Dịch Nhĩ Dương sẽ giữ cô lại một lúc, nhưng hôm nay bị tra khảo mãi, chỉ thiếu treo anh lên giá tử hình nên chỉ mong cô nhanh chóng rời đi. Thấy cô nói vậy mừng ra mặt, chạy thật nhanh ra mở cửa.

“Thì ra tôi là người không được hoan nghênh như vậy”.

Phong Bình ngẩng mặt lên ca thán, chỉ muốn khóc cho rồi, cô ra về với khuôn mặt bi thảm.

Khi xuống dưới tầng, cô chợt nhớ là công ty của An Duyệt Sinh ở tòa nhà bên cạnh, thế là cô rút điện thoại gọi cho anh ta. Anh ta chuẩn bị họp, vội vàng hẹn tối mai gặp, địa điểm sẽ nhắn lại sau.

Phong Bình gấp điện thoại lại, bắt taxi đến khách sạn Thời Quang tập Yoga, sau đó chăm sóc da và tóc. Vậy là hết buổi chiều. Buổi tối cùng ăn cơm với Phương Quân Hạo.

Từ trước đến nay tầng thượng của khách sạn Thời Quang không thiếu người nổi tiếng, thấy họ ăn cơm với nhau, không kìm được thì thầm to nhỏ: Phong Bình là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam, lại có scandal với Phương Bá Thao, bây giờ lại ăn cơm với con trai của Phương Bá Thao… quan hệ giữa hai nhà Đường, Phương trở nên thân thiết từ lúc nào vậy?

Đúng là không thể hiểu được.

May mà Phong Bình không khao khát mong họ hiểu. Cô vui vẻ ăn cơm, sau đó Phương Quân Hạo lái xe đưa cô về biệt thự của Đường Ca Nam.

Vì phép lịch sự, cô mời anh vào nhà ngồi chơi.

Kết quả là Phương Quân Hạo nhận lời ngay. Anh ta nhấc chân bước vào cửa thì bị cô ngăn lại và nói: “Này, tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, không còn sớm nữa, cậu có thể từ chối”.

Phương Quân Hạo hất tay cô ra, cười khẩy và nói: “Tôi muốn đến đây từ lâu rồi”.

Nói xong anh bước vào cửa, trước tiên ngắm nghía vườn hoa trước nhà, sau đó ngắm nghía tòa biệt thự rồi nói không chút khách khí: “Ngôi nhà này được xây từ thời nào vậy? Là đồ cổ à? Thật sự có thể ở được sao?”

Ngôi biệt thự này vốn là nơi mẹ Đường Ca Nam ở lúc sinh thời, kiểu nhà truyền thống, thiếu một số trang thiết bị hiện đại, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở nên rất đặc biệt. Bây giờ Phương Quân Hạo nói vậy khiến bác Lăng chạy ra mở cửa cũng thấy lúng túng khó xử, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên có người chê nhà của họ Đường.

“Tôi lại thấy nó rất tao nhã”. Phong Bình liếc nhìn nét mặt của bác Lăng, sau đó kéo tay áo của Phương Quân Hạo, “Cậu không biết phép tắc khi đến chơi nhà người khác, thôi cậu về đi”.

“Hình như cậu cũng không hiểu phép tắc tiếp khách, đã đến tận cửa rồi, sao có thể đuổi khách về được chứ”.

Phương Quân Hạo vung tay, bước nhanh vào cửa, khiến Lục quản gia đang đi về phía cửa giật nảy mình.

Phong Bình vội đi sát theo sau, thấy bà ta ở trước mặt nên nhân tiện dặn dò: “Anh ấy là bạn của tôi. Nhờ bà pha cho tôi một ấm hồng trà, mang vào phòng khách”.

Lục quản gia đưa mắt nhìn hai người từ đầu đến chân, sau đó mới trả lời một tiếng rồi quay người đi pha trà. Phong Bình vừa cởi áo khoác vừa hỏi bà ta một câu: “Anh Nam vẫn chưa về sao?”

“Chưa”.

Nói xong Lục quản gia đi vào phòng bếp, một lúc sau, bà ta bê một ấm hồng trà cùng với chanh, đường, sữa, mật ong ra phòng khách, đặt trên bàn, để cho hai người tự pha chế.

Phong Bình rót cho Phương Quân Hạo một cốc. Phương Quân Hạo bưng cốc trà lên, vừa nhấp môi đã trau mày: “Mùi vị gì vậy?”

Lục quản gia bỗng chốc biến sắc, pha trà là nghề của bà ta.

Phong Bình liếc nhìn nét mặt của Lục quản gia, nhịn cười và nói: “Cậu uống tạm đi. Ở đây hồng trà còn tạm được một chút”. Ý nói là tuy cốc hồng trà này không ngon lắm nhưng những thứ khác còn kinh hơn.

Mặt Lục quản gia tái xanh.

Phương Quân Hạo không biết cô cố ý chọc tức Lục quản gia, tròn xoe mắt ngạc nhiên và nói: “Vậy thì còn ở đây làm gì? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuyển sang chỗ tôi ở đi”.

Lục quản gia tức tím cả mặt, nghe thấy anh ta nói vậy trố mắt ngạc nhiên.

Phương Quân Hạo sống ở nước ngoài nhiều năm, lại là người kín đáo, rất ít khi xuất đầu lộ diện ở thành phố Thánh Anh. Lục quản gia hoàn toàn không biết anh ta là ai, có quan hệ gì với Phong Bình.

Phong Bình cười và nói: “Bây giờ tôi là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam, dọn đến chỗ cậu thì còn ra thể thống gì nữa”.

Phương Quân Hạo chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy thì tôi gọi hai đầu bếp siêu hạng ở Pháp sang cho cậu dùng nhé”.

Phong Bình mỉm cười từ chối ý tốt của anh ta: “Bây giờ tôi không chú trọng đến ăn uống nữa rồi”.

“Hả? Vậy thì bây giờ cậu chú trọng cái gì, tình dục à?” Phong Quân Hạo nói rồi đứng dậy, đi về phía cầu thang.

Phong Bình bị những câu nói không suy nghĩ của anh ta làm cho tức đến phát cười, thấy anh ta không chú ý phép tắc chạy thẳng lên cầu thang, rõ ràng là có ý đồ đen tối nên vội chạy theo ngăn anh ta lại và cảnh cáo: “Cậu đừng có mà quá đáng quá”.

Cuối cùng thì Phương Quân Hạo cũng bộc lộ bản chất, anh ta cười khì khì và nói: “Thực sự tôi rất tò mò, rốt cuộc hai người là như thế nào?”

Phong Bình hạ thấp giọng nói: “Tôi đếm đến ba, nếu cậu không bước ra ngoài thì tôi sẽ ném cậu ra. Chắc cậu vẫn nhớ bản lĩnh của tôi lợi hại thế nào rồi chứ?”

Phương Quân Hạo lập tức rụt chân lại, quay người bước về phía cửa, lớn tiếng nói: “Chúc ngủ ngon, tiểu thư Táo, cảm ơn vì món hồng trà quái vị của cô”.

Cuối cùng thì Lục quản gia cũng không thể kiềm chế được.

Bà ta nói với Phong Bình với giọng đầy khiêu khích: “Cô Phong, người bạn này của cô thật bất lịch sự”.

“Đúng vậy, vì thế tôi mới bảo anh ta bước ra ngoài”.

Phong Bình cười và nói, sau đó quay người đi lên tầng, để lại Lục quản gia một mình dưới tầng gặm nỗi ức chế. Món hồng trà hoa hồng mà bà ta dày công pha chế lại bị người ta gọi là hồng trà quái vị? Thật đúng là… thô bỉ, hết sức thô bỉ, nói nghệ thuật trà đạo với họ đúng là đàn gảy tai trâu.

Tối hôm ấy Đường Ca Nam tiếp khách về muộn. Anh gọi một cốc trà dã rượu. Lục quản gia rất muốn nhân cơ hội mang trà lên báo cáo với anh chuyện tối nay. Kết quả là Đường Ca Nam bảo bà đi vặn nước tắm, vặn xong anh mời bà ta ra ngoài khiến bà ta vô cùng bực bội.

Vì uống nhiều rượu nên sau khi tắm rửa xong, Đường Ca Nam về phòng mình ngủ.

Sáng sớm Phong Bình tỉnh dậy, bật đèn nhìn đồng hồ, nheo mắt đi sang phòng bên cạnh, cửa phòng không khóa. Cô mở cửa bước vào thì thấy Đường Ca Nam ngủ say như chết, tư thế ngủ khiến cao thủ Yoga nhìn thấy cũng không thốt lên lời.

Cô quay người bước về phòng, đi đến cửa lại quay lại đắp chăn cho anh.

Buổi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên mà Đường Ca Nam làm là đi tính sổ với Phong Bình: “Này, em dậy ngay cho anh, dậy, dậy…”, anh vừa gọi vừa vỗ vào mặt cô.

“Làm cái gì thế?”

“Trưa nay không được quên mang cơm cho anh đâu, biết chưa?”

“Biết rồi”.

Phong Bình rất buồn ngủ, dù là cái gì cũng đồng ý hết, nói xong lại chui vào chăn ngủ tiếp. Đường Ca Nam nhìn mà ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, ngậm ngùi xách cặp đi làm.

Qua mười giờ, anh bắt đầu nhìn đồng hồ, đến tận mười hai rưỡi Phong Bình mới lững thững đến công ty. Mở cửa bước vào thì thấy Đường Ca Nam đang nằm ườn trên sofa, gọi anh nhưng không thấy có phản ứng gì.

“Ăn cơm thôi”. Cô mở hộp cơm, lấy thức ăn ra ngoài.

Vẫn không có phản ứng gì.

“Ngủ rồi à”.

Tiếp tục không có phản ứng.

“Anh không sao chứ, Đường Ca Nam?” Cô giơ chân đá vào giày anh.

Đường Ca Nam lập tức nhảy dựng lên như bị điện giật vậy, khản giọng nói: “Tôi đói đến lả người đi rồi, đại tiểu thư, phiền cô nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ ăn trưa là bình thường mà”.

“Cô không biết số à? Kém năm phút nữa là một giờ chiều rồi đấy. Tôi đói đến nỗi dính hết cả ruột lại rồi đây này”.

“Chẳng phải là vẫn còn sức để nói đó sao?” Phong Bình hoàn toàn không ăn năn hối lỗi.

“Haizzz!” Đường Ca Nam không biết nói gì hơn, nhìn trời than vãn: “Sao nói gì em cũng có lý, chẳng trách mà thánh nhân nói ‘phụ nữ và trẻ con rất khó nuôi’.”

“Bây giờ người cần được bón là ai?” Phong Bình bưng thức ăn lên trước mặt anh, mỉm cười và nói.

Đường Ca Nam há to miệng ăn thức ăn mà cô bón, cười khì khì phản công lại: “Em không nghe câu ‘quân tử động mồm, tiểu nhân động tay’ sao, anh là người động mồm không động tay”.

Phong Bình cũng không tức giận, cười và nói: “Coi như chúng ta hòa. Anh ăn nhanh lên”.

Trưa qua Đường Ca Nam ăn rất ít, tối lại tiếp khách uống rượu, không ăn gì mấy. Bánh mỳ và sữa từ sáng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi, vì vậy bữa trưa ăn rất nhiều khiến Phong Bình không kịp nghỉ tay, chưa sinh con mà đã phải nếm trải mùi vị đau khổ của việc bón cơm rồi.

Ăn xong, hai người vừa nằm trên sofa vừa buôn chuyện.

“Mấy giờ em dậy?”

“Mười giờ”.

“Bao giờ anh mới giống em được nhỉ, ngủ một giấc no say?”

“Ngày mai không phải đi làm, anh ngủ cả ngày là được mà”.

“Ngày mai anh phải về nhà thăm bà…”

“Đứa con đáng thương”.

“Em cũng phải đi”.

“Hả?”

“Em là con dâu tương lai của nhà họ Đường, haizzz, sau này tha hồ mà chịu đựng”.

Phong Bình đang định nói lại thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.

Bình thường, ngoài Đường Ca Nam ra thì gần như không có ai gọi điện cho cô, chắc chắn là An Duyệt Sinh. Cô rút điện thoại ra xem, quả nhiên là anh ta. Anh ta gọi điện để xác định thời gian và địa điểm cuộc hẹn tối nay. Phong Bình nghe theo sự sắp xếp của anh ta, chỉ nói ba từ ok, rất ngắn gọn rõ ràng.

Đường Ca Nam tò mò hỏi: “Ai đấy?”

“Một người bạn”. Không phải cô cố tình giấu mà thấy rằng không cần thiết phải nói rõ ràng: “Bọn em hẹn nhau tối nay ăn cơm”.

Câu nói ấy đã nhắc nhở Đường Ca Nam.

“Tối nay anh cũng có hẹn”.

Anh ta thường xuyên có hẹn, Phong Bình đã quá quen với chuyện ấy, chỉ hấm hứ một tiếng rồi quay lại chủ đề vừa nói chuyện: “Lúc nãy anh nói thế là có ý gì vậy, cái gì mà tha hồ chịu đựng?”

Đường Ca Nam khẽ cười: “Vì bà nội anh là một người vô cùng khó tính, bà…”

Chưa nói hết câu, bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông, Đường Ca Nam nói chuyện hơn mười phút mà vẫn không có ý cúp máy. Phong Bình ngồi nghe thấy rất nhàm chán nên đứng dậy thu dọn đồ ăn, xách hộp cơm về nhà.

Đến tối hai người cùng đến chỗ hẹn của mình.

Ngón tay của Đường Ca Nam bị thương nên Đường Thi làm lái xe. Cô ta vừa lái xe vừa nói: “Tối qua tôi gọi điện cho Nhĩ Dương, cậu ta nói phải làm giám khảo gì gì đó cho đài truyền hình…”

Cô ta chưa nói xong, Đường Ca Nam cũng chợt nhớ ra.

“Đúng rồi, cuối tuần đài truyền hình có cuộc thi người mẫu, làm thế nào? Cậu ta có nói bao giờ kết thúc không?”

Đường Thi liếc nhìn anh, nét mặt như cười mà không phải là cười: “Nhìn cậu căng thẳng chưa kìa, cho dù chỉ có hai người chúng ta thì tôi có thể ăn thịt cậu sao?”

Đường Ca Nam đỏ mặt thẹn thùng: “Tôi không có ý đấy”.

Dĩ nhiên Đường Thi biết là anh không có ý đấy. Thói phóng túng trụy lạc của anh ta đã nổi tiếng từ thời còn đi học, chỉ có trước mặt cô anh mới ngoan ngoãn, không bao giờ phóng túng quá mức. Cô đã từng rất tự hào về điều đó, bây giờ sức ảnh hưởng ngày càng suy yếu, khiến cô cảm thấy có chút muộn phiền.

Tuy chuyên tâm lái xe nhưng khóe môi chúm chím như cười mà không phải là cười, rất có sức cuốn hút. Cô biết mình cười thế nào mới là đẹp nhất, bí hiểm nhất, cô cũng biết những đường nét trên khuôn mặt mình rất đẹp. Cô luôn biết thể hiện mặt đẹp nhất, tốt nhất của mình. Bản lĩnh này dường như ngay từ khi sinh ra đã có, đến nay cô vẫn chưa thất bại với bất kỳ người đàn ông nào.

Phong Bình thì hoàn toàn ngược lại. Cô đã thất bại đau đớn trong tình cảm. Sự tồn tại của An Duyệt Sinh lại một lần nữa nhắc nhở cô về thất bại ấy. Cô ngồi đối diện với anh, trong nhà hàng không gian lãng mạn, trong tiếng đàn violon du dương trầm bổng, giống như trong phim vậy, nhưng hồi ức thì chắc chắn không hề ngọt ngào.

Cô nghĩ vậy, không kìm được nhếch mép mỉm cười.

An Duyệt Sinh hỏi: “Em cười gì vậy?”

“Không có gì…” Phong Bình mỉm cười, hướng ánh mắt về phía ly rượu vang trên bàn, im lặng một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh: “Có một chuyện, em nghĩ anh có quyền được biết. Tuy bây giờ nói chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng anh muốn gặp em, chắc cũng là vì chuyện này…” Cô nói rất chậm, dường như đang chọn lọc từ ngữ, tỏ vẻ như không biết nên bắt đầu từ đâu.

An Duyệt Sinh tỏ ra rất nhẫn nại: “Chuyện gì?”

Phong Bình im lặng một lúc rồi cúi mặt mỉm cười.

Hành động ấy khiến An Duyệt Sinh càng tò mò, không biết vì sao mà cô định nói nhưng lại không nói, dường như bỗng nhiên thấy ngượng ngùng. Nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ ấy của cô rất hấp dẫn.

Phong Bình điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười và nói: “Anh nghe nói ba thế lực mạnh nhất phương Tây chưa?”

An Duyệt Sinh không ngờ tư duy của cô lại linh hoạt như vậy, bỗng nhiên lại liên tưởng sang cả chủ đề này, nhưng vẫn gật đầu và nói: “Trong các buổi tụ tập có nghe người ta nói, rất thần kỳ”.

Phong Bình phấn chấn tinh thần: “Vậy thì chắc chắn anh cũng nghe nói đến Thúy Minh Hồ?”

An Duyệt Sinh nghe mà cười phá lên. Rất nhiều năm trước, trong giới thượng lưu có lưu truyền một truyền thuyết có liên quan đến Thúy Minh Hồ. Nghe nói ba phần năm của cải của châu Âu đều nằm trên hòn đảo thần bí ấy. Truyền thuyết này lưu truyền đã lâu, truyền miệng từ người này sang người khác, đã sai lệch đi nhiều. Bây giờ những người trong giới có nhắc đến thì cũng chỉ như kể chuyện vui, anh cũng không nghe được nhiều về truyền thuyết ấy. Bỗng nhiên lúc này cô hỏi chuyện đó mà không suy nghĩ gì, nên anh tưởng rằng cô vừa mới nghe được câu chuyện đó nên tìm anh để chứng thực.

Thế là anh mỉm cười và nói: “Dĩ nhiên là có nghe nói, chỉ có điều anh chỉ xem nó như câu chuyện nghe cho qua mà thôi”.

Phong Bình thấy anh ta nói vậy, lại cúi mặt xuống, nhấc ly rượu vang trên bàn, nhấp một chút rồi nói: “Nói như vậy thì anh không tin sự tồn tại của Thúy Minh Hồ?”

“Cũng không hẳn là hoàn toàn không tin, chỉ là, nói thế nào nhỉ? Ha ha, cảm giác quá xa vời, không có thực, tin hay không thì có liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta đâu?” An Duyệt Sinh vừa nói vừa đưa những ngón tay dài gõ lách cách lách cách xuống bàn.

Phong Bình nhìn động tác ấy của anh mà thấy trong lòng nhói đau. Đây là động tác theo quán tính của anh, nó cho biết anh đã bắt đầu thấy nhàm chán.

Quả nhiên, anh ta hỏi: “Vì sao bỗng nhiên em lại hỏi chuyện này?”

“Hỏi cho biết thôi mà”. Phong Bình cười gượng.

“Lúc nãy em định nói cho anh biết chuyện gì?”

“Ha ha…”

Phong Bình vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn.

An Duyệt Sinh nhìn cô, chợt thấy nét mặt của cô lúc này vô cùng quen thuộc. Khoảng thời gian hai người ở bên nhau, cô thường nhìn anh như vậy, ánh mắt lấp lánh, định nói rồi thôi, làm ra vẻ thần bí khiến anh không thể hiểu nổi. Nhưng dáng vẻ của cô lúc ấy là muốn lấy lòng anh, muốn anh vui, dường như quay lại trước đây, tất cả nỗi buồn, vui, hờn, giận của cô đều do anh quyết định.

Trong nháy mắt, lòng anh trào dâng một nỗi niềm khó tả, khi bộ não vẫn chưa phản ứng kịp thời, cánh tay của anh đã đưa ra nắm lấy tay cô. Phong Bình giật mình, ngước mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

“Phong Bình?” Bên cạnh vang lên tiếng người gọi tên của cô.

Phong Bình quay đầu lại nhìn người đó, lập tức vung tay An Duyệt Sinh ra rồi đứng dậy. An Duyệt Sinh cũng rất ngạc nhiên, đứng dậy, cười và nói: “Xin chào chủ tịch Đường”.

Đường Trạm gật đầu với anh ta, quay sang mỉm cười với Phong Bình và nói: “Nhìn phía sau có chút giống cô nên lại xem thế nào”.

“Thật trùng hợp…” Phong Bình cũng cười.

“Tôi ở đây có làm phiền hai người không?”

Phong Bình không hiểu ý của ông ta.

“Không đâu ạ, nếu chủ tịch Đường không ngại thì xin mời ngài ngồi cùng chúng tôi”. An Duyệt Sinh nói khách sáo vậy, không ngờ Đường Trạm đáp lại: “Vậy thì tôi không khách khí nữa”.

Nói xong, ông ta kéo ghế ngồi xuống, phục vụ nhanh tay nhanh mắt, lập tức mang menu đến cho ông ta.

Thế là Đường Trạm mở menu gọi món, Phong Bình và An Duyệt Sinh nhìn ông ta, sau đó quay sang nhìn nhau.

Đặc biệt là An Duyệt Sinh, anh cảm thấy rất mất hứng.

Khó khăn lắm mới có được cơ hội này. Mấy hôm trước bất ngờ gặp nhau ở quán cà phê, vội vàng, gấp gáp, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Bây giờ, cuối cùng thì anh đã chuẩn bị kỹ càng, thời gian cũng rất thoải mái, kết quả là vừa nói được vài câu, hoàn toàn chưa triển khai được chủ đề chính thì Đường Trạm xuất hiện. Lẽ nào kiếp trước anh có thù oán gì với nhà họ Đường sao?

Phong Bình cũng thấy hơi khó xử.

Một người là bố của chồng sắp cưới, một người là bạn trai cũ đã chia tay ba năm trước. Không hiểu sao tình huống kỳ cục này lại xảy đến với cô. Đúng là không thể hiểu nổi. Cô không dự định nói quá khứ của mình với ai, cũng không mong có người cảm thấy tò mò vì điều đó.

Nhận lời gặp An Duyệt Sinh, chẳng qua là muốn một đoạn kết vui vẻ. Dù gì thì anh ta cũng có quyền được biết người mà mình đã từng yêu là ai.

Vốn dĩ tưởng rằng nói cho anh ta biết sự thật sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Bây giờ, không biết chừng anh ta sẽ xem cô là uống nhầm thuốc, đầu óc có vấn đề. Dù là trường hợp nào thì cô cũng sẽ không vui. Ai cũng hy vọng người đàn ông mà mình đã từng yêu đầu đội trời chân đạp đất để chứng minh là ngày xưa mình đã từng rất biết nhìn người. Vì vậy biết An Duyệt Sinh thành công trong sự nghiệp, thực sự cô rất vui.

Sau tối hôm nay, vốn dĩ họ có thể không cần gặp lại nhau nữa, nào ngờ bỗng nhiên Đường Trạm chạy tới chen chân. Thật đúng là, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được rằng câu nói của An Duyệt Sinh chỉ là lịch sự, vậy mà ông ta ngồi xuống thật. Ông ta là con cáo già cơ mà, không đến nỗi không biết phân biệt như thế chứ?

Vậy thì ông ta cố tình? Nhưng ông ta không hỏi về An Duyệt Sinh, vì thế cô cũng không giới thiệu.

Có thể được dùng bữa với Đường Trạm là điều trong mơ của rất nhiều doanh nhân, thậm chí rất nhiều phụ nữ. Nhưng, xin lỗi, lúc này An Duyệt Sinh và Phong Bình không hề cảm thấy vinh dự.

Đường Trạm gọi món xong, đưa menu cho phục vụ, khẽ liếc nhìn An Duyệt Sinh. Bỗng chốc An Duyệt Sinh có cảm giác giống như mặt mình bị kim châm vậy. Anh không tin có người có ánh mắt sắc như vậy, lấy tinh thần nhìn lại thì thấy ánh mắt của Đường Trạm tràn đầy vẻ ấm áp và thân thiện.

“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang tiền, bữa ăn này đành phải để hai người mời rồi”.

“… Hai người nói chuyện tiếp đi, cứ xem tôi như người lạ là được”.

Ông ta đang kể chuyện cười, hay là cố tình giở trò? Chỉ cần hai chữ Đường Trạm là có thể ăn cơm ở tất cả các nhà hàng trong thành phố Thánh Anh này, đâu cần phải mang tiền gì gì đó chứ?

Nhưng Đường Trạm không giống như đang kể chuyện cười, ông ta rất tập trung vào việc dùng bữa.

Phong Bình và An Duyệt Sinh ngồi im nhìn ông ta ăn. Cảm giác rất mơ hồ, không biết chuyện kỳ lạ này xảy ra như thế nào, thực sự thần kỳ quá sức tưởng tượng!

Đường Trạm được mệnh danh là người đàn ông có sức hút mãnh liệt nhất châu Á, ngay cả cách cầm dao dĩa cũng tao nhã hơn người, động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy, từng hành động cử chỉ đều khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Dưới sức hút mãnh liệt của ông ta, An Duyệt Sinh ngồi đó mà cũng như không. Trong lòng anh ẩn chứa biết bao thắc mắc và tò mò về Phong Bình trong hai năm nay, đã nhẫn nại chờ đợi mấy tháng trời, cứ tưởng tối nay có thể vén tấm màn bí mật, không ngờ… Anh thầm than vãn trong lòng, nâng ly rượu vang uống cạn, hóa muộn phiền thành thức ăn. Thế là chỉ còn lại Phong Bình không có hứng thú ăn uống, lặng lẽ nhìn hai người họ ăn.

Cô không thể nghĩ ra được hành động này của Đường Trạm có dụng ý gì.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Trạm không hề có ý rời đi. Ông ta bắt đầu trò chuyện với họ, từ món ăn của nhà hàng, sau đó tiếp tục triển khai, ngôn ngữ phóng khoáng, mô tả sinh động, hoàn toàn có thể vượt qua bất kỳ một chủ biên của tạp chí ẩm thực nào. Nhưng khi ông ta nói về những địa điểm du lịch nổi tiếp khắp nơi trên thế giới thì lại giống như chủ biên của một tạp chí du lịch.

Phong Bình nghe còn thấy vài điểm tương đồng còn An Duyệt Sinh hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Ông ta cứ thao thao bất tuyệt như vậy khiến An Duyệt Sinh cảm thấy rất mệt, ngay cả cười gượng cũng rất khó khăn, khóe môi nhếch lên chỉ trực tuột xuống. Cuối cùng, Phong Bình không im lặng nữa, cô chủ động nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi”.

Đường Trạm tỏ vẻ đồng ý: “Cũng được”.

An Duyệt Sinh lập tức gọi phục vụ tính tiền.

Đường Trạm lại hỏi: “Cô có bằng lái chưa?”

Phong Bình biết ông ta cố tình làm khó anh ta, nên vội cười và nói: “Có rồi”.

“Thế cô có đi xe đến không?”

“…” Phong Bình định nói là có nhưng lại sợ ông ta đưa mình về nên nói: “Dĩ nhiên”.

“Nếu vậy thì cô tiễn tôi một đoạn, hôm nay tôi không đi xe”. Đường Trạm mỉm cười và nói.

… Phong Bình không còn gì để nói. Cô thấy chuyện hôm nay thật là kỳ lạ, ẩn chứa toàn điều bất ngờ, nhưng cũng đành phải đâm lao thì theo lao: “Dĩ nhiên là được”.

An Duyệt Sinh thanh toán xong, thấy Đường Trạm cướp đi cả cơ hội cuối cùng của mình, đành phải cáo từ trong tuyệt vọng.

Sau khi anh ta đi, Phong Bình lập tức hỏi thẳng: “Chủ tịch Đường, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Đường Trạm mỉm cười: “Người không có tiền ăn cơm, bỗng nhiên nhìn thấy người quen, dĩ nhiên phải đến xin bữa cơm rồi”.

Phong Bình không tin: “Xin đừng đùa nữa”.

Đường Trạm cười rồi nói thẳng: “Tôi nhìn thấy có người chụp ảnh hai người. Theo tôi thì đây không phải là chuyện tốt đẹp gì…”

Phong Bình ngạc nhiên, lập tức ý thức được rằng sự việc không bình thường, sau đó nghĩ lại, từ đầu đến cuối Đường Trạm không hề hỏi An Duyệt Sinh là ai, chắc chắn là đã đoán được thân phận của anh ta. Nếu ông ta đã biết thì dĩ nhiên người khác cũng có thể biết. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô thấy hơi hốt hoảng.

Đây không phải là chuyện hay ho gì. Một khi chuyện này lộ ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô, nếu nhìn bằng ánh mắt của xã hội thượng lưu thì sẽ là không tốt đẹp gì, thậm chí trở thành chuyện cười lưu truyền trong giới. Dĩ nhiên bây giờ cô đã không quan tâm đến những chuyện trong giới nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn để lộ quá khứ mua vui cho thiên hạ. Những năm tháng ấy đã trở thành quá khứ, đã được chôn vùi, cô không muốn động đến nó, cũng không muốn người khác đào bới nó lên.

“Là phóng viên sao?” Cô im lặng một lúc rồi hỏi.

“Dù có phải là phóng viên hay không thì đều có thể bán tin này cho phóng viên kiếm một khoản tiền lớn”. Dĩ nhiên còn có một số người muốn dùng nó để uy hiếp người trong cuộc, nhưng Đường Trạm không nói ra.

“Xem ra tôi nổi tiếng quá rồi”. Phong Bình tự chế nhạo mình.

“Chuẩn bị sẵn tâm lý cũng rất tốt”. Đường Trạm mỉm cười, thấy cô đi thẳng ra khỏi cửa mà không vào bãi đỗ xe, liền hỏi: “Xe của cô đâu?”

“Bắt taxi đi”.

“Chẳng phải cô lái xe đến sao?”

“Tôi không nói là lái xe đến”. Phong Bình giở trò chơi chữ mà không thấy đỏ mặt xấu hổ, “Đúng vậy, lúc nãy tôi nói ‘dĩ nhiên’ nhưng phía sau vẫn còn hai chữ ‘là không’, ghép lại thành ‘dĩ nhiên là không’.”

Đường Trạm cô làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Vậy thì cô đồng ý tiễn tôi một đoạn là chuẩn bị tiễn bằng taxi, đúng không?”

Phong Bình mỉm cười: “Dù gì thì cũng chịu trách nhiệm đưa ngài về nhà, tiền xe tôi trả”.

Đường Trạm chịu thua, gật đầu cảm ơn.

Sau khi lên taxi, bỗng nhiên ông ta im lặng không nói gì, hoàn toàn không giống như lúc ở nhà hàng. Phong Bình cũng không nghĩ ra nên nói gì, nhưng nếu không nói gì thì cũng thấy khó xử. May mà hầu hết lái xe đều nghe tin tức, bây giờ là bài hát mới với tiết tấu sôi nổi của Hàn Dịch.

Phong Bình kiếm chuyện làm quà: “Bài hát này rất hay”.

Đường Trạm cười và nói: “Tôi già rồi, không biết thưởng thức những bài hát thịnh hành của giới trẻ”.

Phong Bình cũng chỉ có thể cười gượng.

Thực ra, cô nghi ngờ rằng “không mang tiền” và “không đi xe” mà ông ta nói chỉ là cái cớ. Ông ta là Đường Trạm cơ mà, biết bao nhiêu người phục vụ. Ông ta muốn một chiếc xe đâu phải là chuyện khó? Chỉ cần một cú điện thoại là ok. Nhưng ông ta lại ngồi taxi cùng cô…

Phong Bình cảm thấy có thứ gì đó đang hình thành trong não, dường như là hình thái ban đầu của một số từ nào đó, nhưng cô không muốn biết, cô lắc đầu, cô gắng để ném nó ra khỏi đầu mình. Đến tận khi chiếc xe rẽ vào phố Thanh Hòa, cô mới như tỉnh giấc mộng: “Ấy? Chẳng phải là nói sẽ đưa ngài về nhà sao? Sao lại đến đây?”

Đường Trạm cười và nói: “Trông dáng vẻ hoảng hốt của cô, tôi sợ cô sẽ lạc đường”.

Phong Bìng ngượng ngùng: “Vậy thì chút nữa ngài hãy lái xe của tôi về”.

Đường Trạm khẽ cười, không nói gì.

Bỗng nhiên Phong Bình có cảm giác bị chơi đểu.

Nói xong cũng là lúc taxi rẽ vào ngõ, phía trước có đỗ một chiếc xe màu đỏ. Hai người đứng cạnh xe, trông rất tình cảm. Người đàn ông là Đường Ca Nam, một cô gái đang ngả đầu vào ngực anh, mái tóc dài buông xuống, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhưng Phong Bình vẫn nhận ra cô ta là Đường Thi.

Nhìn thấy taxi đi vào, Đường Ca Nam nhìn về phía ấy rồi cúi đầu xuống, nhưng lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Lúc ấy, Phong Bình đã mở cửa xe bước ra, vì vậy anh nhìn rất rõ. Thế là anh vội vàng đẩy cái đầu áp sát trước ngực ra, khiến Đường Thi suýt xoa: “Đau quá…”

Phong Bình lại gần và hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Đường Ca Nam vội vàng giải thích: “Không có gì, tóc cô ấy vướng vào khuy áo của anh…”

Phong Bình hỏi tiếp: “Tại sao tóc của cô ta lại vướng vào khuy áo của anh?”

Đường Ca Nam chau mày, tỏ vẻ rất ấm ức, “Lúc nãy có cơn gió thổi đến nên…”, bỗng nhiên anh ngừng lại, giọng nói bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Em nói hẹn bạn ăn tối, chính là ông ta?”

Phong Bình quay đầu lại nhìn, Đường Trạm đã ra khỏi xe, chiếc taxi nhanh chóng rời đi. Cô xuống xe không trả tiền, vậy thì chắc là ông ta trả. Quả nhiên cô đã bị lừa, không khỏi nhếch mép gượng cười.

Đường Trạm hơi cúi người, mỉm cười thay lời xin lỗi.

Đường Ca Nam không hiểu hai người làm thế có ý gì, chỉ thấy rất chướng mắt: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”

Anh ta lớn tiếng hỏi, nghe giống như kiểu người chồng đang chất vấn người vợ ngoại tình vừa mới bị bắt gặp vậy. Nhưng đối tượng bị chất vấn lại chính là bố của mình… Điều này khiến người ta thấy choáng, ngay cả Đường Thi đang đứng cạnh vuốt tóc nghe thấy cũng thấy hơi khó xử.

Đường Trạm không để bụng, mỉm cười và nói: “Ta và Phong Bình gặp nhau ở nhà hàng, ăn cơm xong về cùng nhau. Sao? Lẽ nào con ghen với cả bố mình à?”

Câu nói ấy khiến Đường Thi không kìm được che miệng cười. Phong Bình đỏ mặt. Đường Ca Nam vừa tức vừa ức, không biết nói gì. Đường Trạm nói tiếp: “Cũng muộn rồi, ta không vào nhà nữa, các con ngủ sớm đi”. Nói xong ông quay sang nhìn Đường Thi, mỉm cười và nói: “Tôi có thể đi nhờ xe được không?”

Đường Thi vội nói: “Đó là vinh dự của tôi”. Sau đó vội mở cửa xe: “Mời chủ tịch lên xe”.

Đường Trạm gật đầu với hai người, sau đó lên xe. Đường Thi cũng nhìn hai người, chúc ngủ ngon rồi lái xe đi. Vừa lái xe được một đoạn, bỗng nhiên cô ta nói: “Ca Nam thay đổi rồi?”

Đường Trạm “Ồ” một tiếng rồi nói: “Thay đổi theo hướng tốt hay hướng xấu?”

Đường Thi im lặng một lúc rồi nói: “Cháu không thể nắm bắt được cậu ấy nữa”.

Đường Trạm không nói gì, im lặng một lúc rồi mới khẽ cười, nghiêm túc nói: “Cứ cố gắng thử xem sao”.

Đường Ca Nam cười khẩy dõi theo chiếc xe của Đường Thi, bỗng nhiên thốt lên cái giọng rất khó nghe: “Cũng muộn rồi, ta không vào nhà nữa… hứ, lúc nào cũng tự quyết như thế, ai mời ông ta vào nhà cơ chứ, thật là nực cười”. Nói xong bỗng nhiên phát hiện Phong Bình nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ: “Em làm gì mà nhìn anh như thế?”

“Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá, em muốn vào nhà thăng đường”.

“Cái gì?”

“Thăng đường xử tội”.

Phong Bình đi qua vườn hoa, mở cửa bước vào phòng, vừa vào đã thấy Lục quản gia đứng cạnh cửa sổ, đứng ở vị trí của bà ta có thể nhìn rất rõ sự việc xảy ra bên ngoài.

Bỗng chốc trong lòng cô trào dâng cảm giác phản cảm, nghi ngờ không biết bà già này có vấn đề gì không.

Vốn dĩ định nói vài câu trút giận nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Cô vừa cởi áo khoác thì điện thoại đổ chuông, là điện thoại của An Duyệt Sinh.

Cô ấn nút nghe và nói: “Em cũng đang chuẩn bị gọi cho anh”.

Giọng nói của An Duyệt Sinh có vẻ ngạc nhiên: “Thế à? Có chuyện gì?”

Anh ta có thói quen muốn nghe chuyện của người khác trước, sau đó nói chuyện của mình, kết quả là những chuyện mình muốn nói thì không kịp nói ra. Có lẽ điều đó bắt nguồn từ ý thức tự bảo vệ bản thân.

Phong Bình hơi chần chừ, muốn chọn lọc từ ngữ cho phù hợp nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng nói thật: “À, là thế này, hình như gần đây có người đang điều tra chúng ta. Em không muốn có người nhắc đến chuyện đã qua. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa”.

An Duyệt Sinh không hề cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy những lời nói đó. Thông thường mà nói những người leo cao đều không muốn nhớ lại quá khứ ảm đạm trước đây. Anh hiểu điều đó, hơn nữa sự xuất hiện đột ngột của Đường Trạm tối nay chắc chắn cũng khiến cô cảnh giác hơn. Mặt khác, tuy anh rất tò mò nhưng cũng rất sợ cô nghĩ rằng anh cứ bám lấy cô không chịu buông tha. Nghe cô nói vậy vội dõng dạc đáp: “Ok”.

“Vậy anh có gì muốn nói với em thì nói luôn qua điện thoại đi”.

“Thực ra cũng không có gì cần nói. Chẳng qua là gặp lại một người bạn cũ, muốn biết xem dạo này em sống thế nào, không có ý gì khác, mong em đừng hiểu lầm”.

“Em không hiểu lầm, chỉ là không muốn gây ra những chuyện không cần thiết. Sau này không biết chừng sẽ có người đến tìm anh, phỏng vấn gì gì đó. Đối với anh, đó là sự quấy nhiễu không đáng có. Em không muốn vì em mà cuộc sống yên bình của anh bị đảo lộn…”

“Em yên tâm”.

An Duyệt Sinh khó chịu ngắt lời cô. Những giả tưởng của cô về tương lại khiến anh thấy nực cười, đừng nói là chưa bước vào cửa nhà giàu, dù đã bước chân vào cửa nhà giàu thì sao chứ? Cô không phải là minh tinh nổi tiếng, không phải là người quan trọng trong xã hội, không phải là người giàu có trong giới doanh nhân, vậy mà bắt đầu lo lắng đến những scandal trong tương lai, lại còn lo cho bạn trai cũ của mình. Đúng là lo bò trắng răng, có phần quá đề cao bản thân mình? Suýt nữa thì anh không kiềm chế được cười phá lên: “Xin em yên tâm, anh không có ý nghĩ sẽ nổi tiếng trong một đêm, quyết sẽ không copy em đâu”.

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Phong Bình nhìn chiếc điện thoại, cười gượng rồi tự nói với mình: “E rằng anh không thể quyết định được chuyện này”.

Bỗng nhiên sau lưng cô vang lên câu nói: “Chuyện gì vậy?”

Đường Ca Nam đã cởi áo khoác, mặc chiếc áo nhung cừu kẻ sọc đen trắng, đứng dựa người vào cửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Điện thoại của ai đấy? Chuyện gì mà không thể quyết định được?”

“Cái này, tạm thời anh không cần biết”. Phong Bình gấp điện thoại lại, lườm anh một cái rồi nói: “Trước tiên chúng ta nói chuyện của anh trước, rốt cuộc anh và Đường Thi đang làm trò gì?”

“Bọn anh đi ăn cơm, ăn cơm xong cô ấy lái xe đưa anh về, thế thôi”.

“Hai người cùng đi ăn tối? Hẹn hò sao?”

“Dĩ nhiên không phải. Vốn dĩ gọi cả Nhĩ Dương, kết quả là cậu ta không đến”. Đường Ca Nam nói có vẻ rất ấm ức nhưng trong lòng thì thấy ngọt ngào, “Hơn nữa cô ấy là chị khóa trên của anh, cùng nhau ăn bữa cơm thì có sao đâu”.

Phong Bình im lặng một lúc rồi nói: “Lần sau ăn cơm với người con gái khác phải được sự đồng ý của em, biết chưa?”

Câu nói này quả là bất ngờ, Đường Ca Nam tròn xoe mắt ngạc nhiên, chớp hai cái rồi nói: “Không phải chứ? Em…”

Phong Bình sợ anh ta hiểu lầm nên vội nói: “Đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất. Anh là chồng sắp cưới của em nhưng lại thường xuyên ăn cơm với người con gái khác. Mọi người sẽ nghĩ thế nào?”

Đường Ca Nam chằm chằm nhìn cô vài giây, sau đó cười hỏi lại: “Còn em? Hôm nay em ăn cơm với ai?”

“Sau này em và anh ta sẽ không gặp lại nhau nữa?”

“Xảy ra chuyện gì à?” Đường Ca Nam ngạc nhiên.

“Không”.

“Có ai vô duyên vô cớ không gặp mặt bạn mình nữa không?”

“Một người bạn từ lâu lắm rồi. Em đang chuẩn bị loại anh ta ra khỏi trí nhớ”.

“Ồ”. Đường Ca Nam tỉnh ngộ: “Là bạn theo kiểu ấy ấy, đúng không?”

Phong Bình hầm hừ hai tiếng, vứt điện thoại lên giường, quay người đi vào phòng vệ sinh. Đường Ca Nam bám theo sau, dựa người vào cửa, hỏi với: “Anh ta là người như thế nào?”

“Là một người tốt”.

“Hứ…” Đường Ca Nam suýt thì nghẹn, “Tốt thế nào?”

Phong Bình nhìn anh, sau đó quay vào gương tẩy trang, thẳng thắn nói: “Đã từng là một thanh niên trong sáng. Em thấy rất tốt. Sau này trở nên chín chắn hơn, bạn bè, đồng nghiệp thấy rất tốt. Bây giờ sự nghiệp thành công, thăng quan tiến chức, mỗi lời nói việc làm đều có trọng lượng, ngoài đối thủ, e rằng ai cũng thấy anh ấy là người tốt”.

Nghe cô nói vậy, Đường Ca Nam có vẻ không hiểu lắm, ngây người một lúc mới hỏi: “Vì sao hai người chia tay?”

Phong Bình ngẩng đầu lên, lau sạch nước trên mặt, trợn mắt nhìn anh: “Đừng quá đáng quá, rốt cuộc bây giờ ai đang thẩm vấn ai?”

Đường Ca Nam cười trừ: “Anh và Đường Thi thực sự không có gì”.

“Không có gì? Hơ”. Phong Bình lại gần giơ tay trái của anh lên và nói: “Xin hỏi ngón tay này của anh bị làm sao? Cô ta quay lại làm giám đốc kế hoạch của Bắc Thần, anh tưởng rằng thực sự là vì tiền hay tìm cơ hội phát triển sao?”

“Cô ấy quay lại có ý định gì khác không, chúng ta cũng không quản được mà, đúng không?” Đường Ca Nam nắm tay cô và nói: “Hơn nữa thực sự khả năng của cô ấy có thể làm rất tốt chức vụ này. Công ty cần những nhân tài như vậy. Anh không có lý do từ chối”.

Phong Bình cố tình hiểu sai ý anh: “Thì ra anh định thu nhận cả tài lẫn sắc”.

Đường Ca Nam không nhịn được cười phá lên: “Xin em, anh đang nói chuyện công việc mà”.

Phong Bình vung tay anh ra, quay về phòng ngủ nằm xuống giường: “Thôi, bây giờ em có chút rắc rối, lần sau hỏi tội anh”.

Đường Ca Nam tiến lại gần, cười và hỏi: “Rắc rối gì, nói ra xem nào, xem chút sức mọn của anh có thể giúp được không?”

Phong Bình nhíu mày nhìn anh một lúc lâu, sau đó ngồi bật dậy và nói: “Biết đâu đấy”.

Đường Ca Nam hứng chí: “Nói ra xem…”

Phong Bình chần chừ một lúc: “Em có cảm giác, gần đây em rất có thể sẽ lên báo, hơn nữa không phải là chuyện tốt…”

“Em làm chuyện xấu? Không phạm pháp đấy chứ?” Đường Ca Nam cố tình tròn xoe mắt ngạc nhiên.

“Nghĩ đi đâu đấy?” Phong Bình cố kiềm chế không cốc vào đầu anh.

“Vậy thì cần gì lo lắng, giới truyền thông từ trước đến nay đều thích viết lung tung, không cần để ý đến họ là được. Từ trước đến nay anh không bao giờ quan tâm đến những gì giới truyền thông nói”.

“Kiểu của anh là đến đâu thì đến, đúng không?” Phong Bình gườm gườm nhìn anh, “Em không giống anh, em là con gái”.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đường Ca Nam quay người lại nhìn cô, vẻ mặt rất tò mò: “Em khơi dậy trí tò mò của anh rồi đấy”.

“Thực ra cũng không có gì”. Phong Bình kéo dài giọng, ngẩng đầu lấy tay che trán và mắt: “Chỉ là mỗi người đều nên có một chút riêng tư, đúng không? Trong lòng mỗi người đều có một chút bí mật của riêng mình, đều có những thứ không muốn cho người khác biết, đúng không? Đều là người trưởng thành rồi, trong lòng ai cũng có những chuyện rối bời, đúng không? Vì thế, nếu có thể không bị phơi bày thì không nên phơi bày. Em không muốn được người ta chú ý đến. Vầng hào quang của vợ sắp cưới của Đường Ca Nam đã đủ chói mắt lắm rồi”.

“Ừ… Lẽ nào là chuyện tình sử của em?” Đường Ca Nam tròn mắt nhìn cô.

“Đoán đúng rồi”.

“Thế thì cứ phơi bày ra đi, anh cũng rất muốn biết…”

Lần này Phong Bình không kiềm chế bản thân, giơ tay đánh cho anh một cái thật mạnh vào đầu.

Đường Ca Nam xoa đầu, chớp mắt rồi nói: “Nhưng anh có thể làm gì cho em?”

Phong Bình chần chừ một lúc, mỉm cười và nói: “Cái này á… Tốt nhất anh không nên để trong giới truyền thông xuất hiện hai chữ ‘Phong Bình’”.

Đường Ca Nam trố mắt lên, trong đầu bỗng nhớ đến nhan đề một bộ phim, đó là Nhiệm vụ bất khả thi.

Anh quay người lại, nằm im trên giường, nhìn trần nhà rồi than vãn: “Báo chí thì còn có thể nghĩ cách được chứ tin tức trên mạng internet thì không thể tưởng tượng được. Trừ phi có người làm nó tê liệt. Em không đùa đấy chứ?”

Phong Bình thở dài: “Đúng vậy, rất khó”.

Đường Ca Nam ôm cô vào lòng: “Đừng lo, rồi sẽ có cách mà”.

Phong Bình đẩy tay anh ra: “Người ta nói phòng bệnh hơn chữa bệnh”.

“Vậy để anh nghĩ cách”. Đường Ca Nam vặt tai.

“Được”.