Hai tháng sau đó cuộc sống của Thiên Hạ cứ bình yên trôi đi như nước.
Chớp mắt đã đến cuối năm. Những bông tuyết trắng đã rơi đầy mặt đất. Nghe nói đây là trận tuyết lớn nhất trong mười năm trở lại đây ở thành phố này. Tuyết tích dày trên phiến lá, phủ từng lớp tuyết một lên trên thành phố, lâu lâu không tan.
Ngoài việc những bông tuyết thường bay lên đầu xe ảnh hưởng đến việc lái xe ra, còn lại phần lớn tuyết không gây cho Thiên Hạ khó khăn gì khác. Có thể việc hình thành thói quen cuộc sống của một người rất khó thay đổi, bên dưới áo choàng dài của cô vẫn là váy ngắn. Ngày đi làm thì sáng dậy sớm chuẩn bị mọi thứ và đến công ty. Ngày nghỉ thì sẽ đi thẩm mỹ, spa, hoặc tham gia triển lãm đá quý, đảm nhiệm vai trò khách mời, cứ như thế lặp đi lặp lại mỗi tuần.
Giấy báo cáo thu nhập cuối năm của “Cảnh Thụy” đã xong, thu nhập thực của nửa năm sau tăng cao, tin này khiến tất cả mọi công nhân viên công ty đều vui.
Không khí vui vẻ đã hâm nóng trái tim lạnh băng đã lâu của Thiên Hạ. Cô quyết định party cuối năm nay phải làm hoành tráng hơn năm ngoái, cô hy vọng tất cả mọi người có thể quên hết đi mọi phiền não trong buổi tiệc ấy, vui vẻ đối mặt với một năm mới, trong đó cũng bao gồm cả cô.
Thiên Hạ nói dứt, mỗi bộ phận đều phải chuẩn bị tiết mục riêng của mình, biểu diễn đặc sắc nhất thì tiền thưởng cuối năm của bộ phận đó sẽ tăng 3%. Điều này khiến mọi người vô cùng háo hức. Sau khi tan ca là trông thấy các nhân viên các phòng đều chăm chỉ luyện tập, lại còn bảo vệ nghiêm ngặt không tiết lộ cho bất kỳ ai.
Ngày cuối cùng của năm nay, ba giờ chiều, Thiên Hạ và một đám trợ lý ôm đồ trang sức cho buổi party đi lại trên con phố phồn hoa nhộn nhịp. Hội trường đặt trong đại sảnh của một khách sạn bốn sao, cô muốn tự mình đến trang trí.
Trên mặt đất vẫn còn để lại vết tuyết đêm qua, chân đạp lên mềm mềm và lưu lại dấu trên đó.
Người đi bộ trên phố rất đông, ai cũng mặc áo choàng ấm, người ra ngoài mua đồ hoặc hẹn hò rất nhiều, tiếng nói tiếng cười không dứt.
Ở chỗ ngoặt của con phố này là cửa hàng rượu, ở đó cũng tập trung rất đông người. Thiên Hạ và trợ lý cẩn thận cầm túi đồ trong tay và đi sát bên nhau.
Ánh mắt cô nhìn thấy một bóng người, cảnh tượng như mơ như mộng, trái tim cô cũng đập gấp gáp.
Hình như cô nhìn thấy Khưu Lạc.
Cô không nhìn thấy bộ quần áo sặc sỡ hay phong độ của anh nữa, mà người đàn ông cô vừa thấy gương mặt xanh xao, dưới cằm để râu, tóc tai lộn xộn. Hai con mắt cụp xuống nhìn vô cùng tàn tạ, người đó mặc chiếc áo sơ mi nhàu nát, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Ánh nắng vàng như bao quanh người đó, dường như dưới ánh nắng vàng phản chiếu hình ảnh xanh xao của một con người.
Sao thế được? Người này sao có thể là Khưu Lạc được? Trái tim Thiên Hạ không ngừng bóp nghẹt, nhất định là cô nhìn nhầm người, Khưu Lạc của cô từ trước đến giờ luôn phong độ, luôn cười bình tĩnh….
Thiên Hạ vội vàng lao lên trước, đẩy những hành khách hai bên ra, cô không che giấu nổi sự vội vã trong từng hành động. Cô chỉ muốn xác minh xem những gì cô vừa thấy có phải là ảo giác không mà thôi.
Người đó đang đi về phía cô. Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét…
Thiên Hạ mở to mắt, nhìn rõ mặt người đó, quả nhiên thần thái vô cùng mệt mỏi, còn anh hình như không nhìn thấy cô mà chỉ giống như nhìn thấy một người lạ, lướt qua vai nhau bước đi.
Thiên Hạ quay lại nhìn bóng anh, và thở dài.
Chỉ có hai tháng sao anh lại biến thành như thế này?
Dường như cô bị trúng bùa, cứ đứng nhìn bóng anh xa khuất, cho đến khi trợ lý bên cạnh lên tiếng gọi cô: “Tổng giám đốc, cô sao thế?”
“Tôi… không sao”. Thiên Hạ đưa tay vuốt tóc để lộ ra vầng trán.
Anh ấy còn cần cô thương xót sao? Ngôn Thiên Hạ.
Không phải sớm đã đi trên hai con đường xa lạ hay sao? Thiên Hạ quay người đi theo con đường cũ, coi như chưa hề nhìn thấy điều gì.
Khách sạn cao cấp hiện ra ngay trước mặt, đám người đi thẳng vào bên trong và bắt đầu bố trí bàn tiệc.
Hơn ba tiếng sau cả căn phòng như được thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều trang trí đồ trang sức tràn đầy không khí vui tươi.
Bảy giờ tối buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Ngôn Thiên Hạ phát biểu cảm ơn xong người dẫn chương trình lên sân khấu và tuyên bố buổi tiệc được bắt đầu.
Khi bốn nhà giám định đá quý ngoài năm mưoi tuổi của phòng giám định lên sân khấu biểu diễn trong trang phục bắt mắt, hợp xướng ca khúc “Ngọn đuốc trong ngày đông” làm cảm động cả khán phòng.
Thần thái bay bổng của các nhà giám định đá quý già đã truyền lửa cho tất cả mọi người, ai ai cũng vỗ tay theo điệu nhạc. Bọn họ càng hát càng say mê. Cùng với những tiết tấu mạnh mẽ, họ bắt đầu nhảy những điều nhảy thịnh hành nhất hiện nay như popping, thậm chí cả điệu moonwalk.
Những đồ đệ mà bọn họ mang theo khiến cho mọi người đơ người ra nhìn. Không ai có thể tin được rằng những người đang cuồng nhiệt trước mắt mình lại là những nhà giám định bình thường vô cùng nghiêm khắc.
Cả hội trường sôi sục giống như buổi concert của ngôi sao lớn, ai cũng hô gào hết mình vì bọn họ.
Thiên Hạ cũng vô cùng phấn khích, cô gào thét và vỗ đỏ cả tay. Cô có thể sống rất vui vẻ, có thể khiến cho hình ảnh vụt qua ban chiều trôi ra khỏi đầu.
Khi buổi tiệc cuối cùng của năm kết thúc Thiên Hạ tuyên bố tiết mục đặc sắc nhất chính là ca khúc Ngọn đuốc trong ngày đông và thể hiện sự cảm ơn sâu sắc với các vị tiền bối.
Trong tim mỗi người đều có khoảnh khắc thanh xuân vô cùng mạnh mẽ, cho dù là hai mươi, ba mươi hay năm mươi tuổi.
Buổi tiệc cuối năm này ai ai cũng vui vẻ ra về.
Thiên Hạ lái xe và bật nhạc trên nóc xe, âm nhạc làm cảm động mọi thứ xung quanh. Một tay cô cầm vô lăng, một tay gõ theo nhịp ca khúc đang vang lên.
Đường đêm vừa rộng rãi vừa thênh thang, những ngôi nhà cao tầng hai bên cùng với ánh đèn mờ màu cam càng sặc sỡ trong bóng tối.
Chiếc xe đi thẳng vào bãi đỗ xe sân sau. Cô tắt nhạc, cầm túi và nhảy nhót những bước chân vui vẻ đi vào trong nhà.
Đêm khuya, Thiên Hạ về phòng, tẩy trang, tắm rửa, xong xuôi cô bật công tắc đèn ở đầu giường và vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm thiệp màu đỏ ở trên bàn.
Cô mở ra và thấy ảnh cưới của Châu Cẩn Du và Đường Mộc Thục.
Hai người mặc đồ cưới màu trắng, anh đứng thẳng, dáng vẻ tự tin, còn cô ấy đứng nép vào anh, cười rất tươi. Đuôi váy cưới của cô ấy được kéo vòng trước chân anh, ảnh chụp đẹp quá.
“Ngày mùng mười tháng một nhà thờ lớn Sao Paulo… hân hạnh chào đón bạn”. Thiên Hạ vừa cười vừa đọc.
Mùng mười tháng một, đời này kiếp này, thập toàn thập mỹ? Ngụ ý thật hay. Chỉ là, tại sao lại mời cô? Không ngại ngùng sao?
Cô không muốn nhìn người khác sống quá hạnh phúc, quá hoàn mỹ. Hôm nay là thiệp cưới của Châu Cẩn Du và Đường Mộc Thục, nếu như ngày mai là thiệp cưới của Khưu Lạc và Giai Vân, thì cô nên làm thế nào?
Thiên Hạ đặt thiệp cưới lên bàn, sau khi sấy khô tóc cô tắt đèn đi ngủ. Ngày mai là ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cô có thể ngủ thoải mái.
Thế nhưng, bóng người quen thuộc ấy cứ lởn vởn trong giấc mơ của cô mãi không tan. Đi sâu vào giấc mơ, cô nhìn thấy bóng tịch dương hoàng hôn, nhìn thấy dòng người lớn, nhìn thấy đôi mắt sâu của Khưu Lạc, nhìn thấy vành râu xanh của anh, sau đó cô nhìn thấy bóng anh đi lướt qua cô, chiếc bóng càng lúc càng xa, cô đuổi theo nhưng không tìm thấy.
Cô đứng giữa dòng người dày đặc trên phố, nhìn ngắm bốn phía, lo lắng gọi từng hồi: “Khưu Lạc, tại sao em không tìm thấy anh…
Giấc mơ dài, tuyệt vọng và áp lực.
Khi tỉnh dậy cô thấy tim mình nặng nề và đau nhói, cô sờ tay lên trán và thấy nó lạnh toát, mồ hôi vẫn chưa kịp khô.
Cô đã nói bản thân mình chỉ khóc một lần. Chỉ sau khi nhìn thấy đứa bé và cô ngồi khóc một lần duy nhất ở bến xe bus. Từ đó về sau cô đã kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng không ngờ mình lại rơi lệ trong cơn mơ, dường như tất cả cảm xúc kiềm chế ba tháng qua đã nổ tung.