Chương 43
Hơ, nghe đồn hôm nay là lễ Pretz . Tôi vốn không rành về khoản này. Đã có lễ Tình nhân rồi còn chưa đủ hay sao mà phải có thêm lễ Pretz nữa. -_- Nhưng tôi không tặng Pretz cho Cẩm Thánh, anh có thất vọng không nhỉ? Đợi lát nữa chuẩn bị Pretz rồi đứng đợi anh trước cổng vậy. Chắc chắn rất vui sướng nhỉ? ^O^
(Nói đôi điều về lễ Pretz của Hàn ^O^:
Pretz là một loại Pocky, ở Nhật đã phát triển ra rất nhiều mùi vị, chẳng hạn như: chocolate, dâu, hạnh nhân, xoài, grape (Nagano), yubari melon (Hokkaido), giant mikan (lemony, sold in Kyushu), powdered tea azuki bean (Kyoto), Kobe wine (Kobe), chuối, cafe, caramen v.v...
Vừa vào đến phòng học tôi đã phát hiện ra bọn con gái đang "điên" lên. Dù chẳng phải là Lễ Tình Nhân nhưng có một số người đã chuẩn bị những hộp rất to, bên trong đủ loại quà. Nói là quà dành cho nam sinh Đại Lâm Công Cao. -_-;; Thần thánh ơi! Van xin ngài đừng để Khương Cẩm Thánh nhìn thấy đám quà này. Tên ấy tuy ngoài mặt nói là không quan tâm mấy trò vặt vãnh này nhưng trong bụng thì sướng rơn lên, không khoái chí mới lạ, cho dù có nhắm mắt lại cũng tưởng tượng ra điệu bộ đó, van xin ngài bịt mắt hắn lại đừng để hắn nhìn thấy đống quà này. A men! Ôi~ A di đà Phật!
Ding dang ~
[Tuấn Hỷ cậu thật là hạnh phúc!!! >_<]
Gì thế này, chẳng phải là tên Lý Vân Quân đó sao? Hạnh phúc cái đầu cậu á? Hơ, tên này không chịu vào bệnh viện tâm thần, còn ở đây làm gì?
Ding dang~
[Ngốc. Đần. Ngu.]
Hả. Thế gian này làm gì có thằng em nào khốn nạn thế cơ chứ. Phác Tuấn Anh! Cái thằng này gửi tin nhắn làm người ta tức điên lên! Chẳng lẽ nó điên rồi? A, tức chết đi.-_-^ Hừ, đây là gì? +_+ Dưới gầm ghế của Tiểu Mẫn đang có cái gì đó, một cái túi rất to. Chẳng lẽ là...
"Hàn Mẫn!!!"
"A! Giật mình chết đi!!!"
"Cái gì dưới chân cậu thế hả?"
"Hử? A, cái đó... cái đó..."
"Cho tớ xem cái nào!!!"
"A... không được! không được!"
Trước khi được sự đồng ý, tôi đã mở tung ra. Thì ra bên trong có một chiếc hộp nho nhỏ. -_-^ Một chiếc hộp rất đẹp.
"Cái này~ Có phải chuẩn bị tặng Phác Tuấn Anh không? Hei hei~"
"Ừ... à... muốn tặng Phác Tuấn Anh. /-/ /-/"
"Ha ha ha~ đẹp thật đó! Nhưng lúc cậu tặng món này thì đừng để Cẩm Thánh nhìn thấy nhé."
"Tại sao?"
"Tại sao hả? Hơ hơ~ vì tớ chẳng tặng anh ấy cái gì cả!"
"Thật à? Trời~ bạn gái mà như cậu đúng là quá đáng thật!"
"-_-;; Thế sao?"
"Ừ. Hay là chia cái này cho cậu nhé?"
"Hả? Không không không không cần đâu. (- -) (- -) (- -)"
Nói thực là tôi cũng muốn có một ít của Tiểu Mẫn, tuy biết chắc cậu ấy sẽ không từ chối tôi, nhưng thế nào sau đó cũng chạy ra ngoài khóc thầm một mình. Vậy thì ngại quá, Hư. Cái ngày này do đứa nào sáng chế ra vậy!!
Tên ngốc Khương Cẩm Thánh có đau lòng không nhỉ? Có lẽ, dù gì thì những đứa con trai nhận được quà đều vui sướng hớn hở, nếu là thế thì... A... -_-;; Không phải! Khương Cẩm Thánh anh cứ cố chờ đến ngày Tình Nhân là được! Em đây sẽ cho anh một bất ngờ thú vị. Ha ha~
Nhưng nói đi nói lại thì cuối cùng tôi cũng ra cửa hàng mua một đống Pretz về rồi dùng hộp quà xinh xắn Tiểu Mẫn cho để gói lại! -_-^ Hei hei~ Một tiếng đồng hồ nữa là có thể ra về rồi. Thật muốn nhanh nhanh đến tặng cho anh quá!
Cách-
Đúng lúc này có một chú đẩy cửa phòng học bước vào. Gì thế này!! +_+ Nhìn giống người chuyển phát nhanh... không phải, đúng là người chuyển phát nhanh mà! Đến thời điểm này, tôi còn tưởng đó là do một chàng trai người yêu một cô bạn nào đó trong lớp phái người đến chứ... tuy không biết nàng công chúa đó là ai nhưng cô ta đúng là hạnh phúc quá! - -^
"Woa~ ai thế nhỉ? Hạnh phúc thật!"
"Ừ... tóm lại là ai nhỉ?"
Ba đứa chúng tôi rất hiếu kỳ không biết nàng công chúa đó là ai, thế là cứ đảo mắt nhìn khắp một lượt trong phòng. Rốt cuộc là ai vậy? -_-
"Xin hỏi cô Phác Tuấn Hỷ là ai?"
"Ai cơ???"
Tôi hơi ngớ ngẩn không biết nên phản ứng thế nào. Phác Tuấn Hỷ!! Tôi chính là Phác Tuấn Hỷ mà, chẳng lẽ trong trường ngoài tôi ra còn có người khác tên Phác Tuấn Hỷ hay sao? -_- Hơ, lạ thật đấy!
"Là cô Phác Tuấn Hỷ phải không?"
"Hử? Ơ... phải! - -*"
"Xin mời nhận món quà này!"
"Quà á?"
Chẳng lẽ đúng là mình sao? Hiện tại đang xảy ra một chuyện khiến người ta khó tin được thế này, trong mắt tôi chỉ có hình ảnh Trí Anh và Tiểu Mẫn còn sung sướng hơn tôi.
"Chúc cô ngày lễ vui vẻ."
"A. Vâng."
Chú chuyển phát nhanh đưa cho tôi Pretz và lẵng hoa xong thì lui ra. Gì thế này? Cố gắng kiềm giữ nhịp tim đang đập cuồng loạn, không được để Trí Anh và Hàn Mẫn bị kích động thêm. Toàn bộ nữ sinh trong lớp đều vây quanh tôi tò mò nhìn đống quà. Mẹ ơi! Tôi sắp xỉu mất thôi! >_< Tuy tôi cố gắng không để lộ niềm vui sướng ra ngoài mặt, nhưng quả thật quá tuyệt vời! Ha ha ha! Hei hei hei! ^O^
"Tuấn Hỷ, còn có thiệp nữa kìa! Mau xem xem nào! Là ai nhỉ? Cẩm Thánh?"
"Không phải chứ! -_-;;"
Tên Khương Cẩm Thánh đó mà biết nghĩ đến những thứ này sao? Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng đúng khoảnh khắc tôi mở thiệp ra đã bị giật mình một phen. Quả thực đây đúng là chuyện lãng mạn nhất mà 18 năm nay chưa từng xảy ra. Đây là lần đầu tiên. Lần nào xảy ra chuyện thế này tôi cũng chỉ là cái bóng và là người xem, nhưng bây giờ đã xảy ra với chính tôi, thật không dám tin! Ngày mai nếu mà mặt trời không mọc từ phía Tây thì tôi sẽ rất cám ơn đó. ^O^;;
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 44
TO: Tuấn Hỷ
Em sẽ không nói nổi da gà chứ? Nghe bọn kia nói hôm nay là ngày lễ mà các cặp tình nhân thường tặng Pretz cho nhau, trên đường vừa hay nhìn thấy cửa hàng bán Prezt nên anh đã mua cho em. Không biết em có thích hay không. Từ lúc bắt đầu quen nhau chỉ tặng hoa, chắc đây là món quà đầu tiên nhỉ. Có lẽ chính vì thế mà càng muốn tặng cho em hơn. Tên điên Vân Quân lại đang lảm nhảm bên tai anh rồi, xem ra chỉ có thể viết đến đây thôi. Tuấn Hỷ, em phải mãi mãi ở bên anh như bây giờ nhé.
From: Cẩm Thánh
Không biết từ khi nào, nước mắt đã làm mờ đôi mắt, sắp sửa trào ra ngoài rồi. Tên này xem ra ghiền phim quá rồi nên mới chọn làm một chuyện lãng mạn thế này. TT_TT Đối với em, anh là độc nhất vô nhị. Chuyện này khiến tôi nghĩ đến lời trong một CF quảng cáo nào đó - "Hãy để chúng ta yêu nhau nhé", chính là điều tôi đang muốn nói bây giờ đó. T_T Dân Hữu, Y Giang Yến có thể tha cho chúng tôi, không chen vào nữa không? Hu hu.
Vừa tan học là tôi lập tức từ chối ngay lời mời đi ăn của Trí Anh, chạy đến cổng trường Công Cao đợi anh. Trong lúc đợi tôi đã nghĩ ra một chuyện, cảm thấy giống như lần tặng hoa và thiệp trước kia, chắc chắn đằng sau chuyện tặng Pretz này lại là một câu chuyện rất thú vị đây. Ha ha~ Vui thật! +_+ Về nhà phải hỏi Phác Tuấn Anh mới được! Đúng rồi, tên nhóc đó hôm nay chắc cũng đã nhận được Pretz rồi nhỉ. A! Tên đó ra rồi kìa. ^^
Những người khác chẳng biết đã chạy đâu mất tiêu rồi, chỉ có Vân Quân và Cẩm Thánh, hai tên đang lững thững bước ra. Lý Vân Quân, cậu làm ơn đừng có chạy kiểu đó được không. Khó coi quá đi! Có phải là trẻ con hai tuổi đâu mà chạy nhảy tung tăng kiểu đó chứ! Hic... -_-;;;
Cẩm Thánh thấy tay tôi cầm lẵng hoa thì đỏ mặt lên. Hei hei hei! Buồn cười thật! >.<
"Tuấn Hỷ, nhận được món quà kia rồi chứ hả? Ha ha ha~ Hôm qua tớ và Cẩm Thánh lượn lờ cả ngày mới mua được đó!! Hờ hờ!!"
"Lý Vân Quân, cậu không về nhà hả? Nói ít lại rồi về nhanh giùm, về ngay!!!"
"Ặc ặc... đau chết mất, tớ cứ tưởng bị bóp cổ chết rồi chứ. Đội trưởng cậu muốn mưu sát người tài như tớ hả? >_< Tuy nói vợ nhỏ có tốt cỡ nào cũng đâu cần đối xử thế với tớ. Ặc! Biết rồi!!! Tớ về là được chứ gì. Tuấn Hỷ, bye bye~ A, đúng rồi, đội trưởng~ buổi tối tớ sẽ chuẩn bị rượu nho đợi cậu trở về đó. >_<"
"Này! Thằng này cậu muốn chết hả? Còn chưa về đi?"
"Woa~ cậu yêu tớ đến thế sao?"
"Lý Vân Quân!"
"Biết rồi mà, đội trưởng. Tớ về tắm rửa đợi cậu nhé."
Đồ nhiều chuyện. Chỉ cần nhìn thấy Lý Vân Quân, trong đầu tôi chỉ hiện lên một từ duy nhất là NHIỀU CHUYỆN. Sao lại có từ thích hợp với hắn thế nhỉ? Lợi hại. +_+
Khương Cẩm Thánh không nói gì chỉ lẳng lặng đi men theo đường về. Xem ra lại mắc cỡ không dám lên tiếng trước rồi.
Hic, đúng là quái thai!!! Cái tên chuyên gia mắc cỡ đỏ mặt này sao lại biết hôn thế nhỉ? Quái thai. -_-
"Em chẳng chuẩn bị quà gì đẹp cả..."
"Hả? Anh cũng có quà à?"
"Ồ ừ. Nhưng mà... cái này. Xin lỗi, không có gì đặc biệt cả."
"Ôi chao~ Thật là tặng anh chứ? Mua cho anh hả?"
"Hử? Ừ. Tặng cho anh đó. T_T"
Bàn tay đưa Pretz cho anh trong chốc lát chợt trở nên nhỏ bé. Dáng điệu vui sướng quá đáng của tên này khiến tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn. Quả thật tôi không xứng với cái chức bạn gái này, hu hu TT_TT
"Anh vốn không hề nghĩ rằng em sẽ tặng quà cho anh."
"Nhưng mà... anh cũng đừng vui thế chứ."
Tôi thật muốn đào hố chui xuống cho rồi.
"Nghe Tuấn Anh nói em không coi trọng ngày lễ này lắm. Vậy nên anh cũng không hi vọng gì được em tặng quà, nhưng bây giờ thì có vẻ em đã thật sự coi anh là chồng yêu của em rồi. Ha ha~"
Nói đi nói lại thì tôi cũng chưa từng làm gì cho Cẩm Thánh, thấy nợ anh nhiều quá. Việc với Dân Hữu cũng thế, quá là bất công với anh. Tôi phải đối tốt với anh hơn... Có lẽ không thể tìm đâu ra người tốt như anh nữa đâu. Nhưng... sao cứ mỗi lần tôi muốn tiến thêm một bước gần anh hơn lại xảy ra chuyện hoài vậy? Tại sao chứ.... tôi cũng muốn hạnh phúc bên anh lắm...
"Cẩm Thánh, món quà nhỏ xíu xiu thế này mà cũng khiến anh vui vậy sao?"
Tôi hỏi tên ngốc đang vui đến độ miệng toét đến mang tai này... và thế là...
"Thế em nói xem có thằng nào không vui khi nhận được quà của bạn gái mình tặng?"
Nói thế thì...
"Vậy sao. Nếu thế thì, lần sau em sẽ tặng anh... món quà... đẹp hơn đẹp hơn nữa..."
Nghe tôi nói xong, tên này nói ra một câu càng khiến người ta cảm động hơn.
"Không cần. Những thứ đó không quan trọng. Quan trọng nhất là em đã chuẩn bị những thứ này cho anh, là tấm lòng của em."
Xem ra kiếp trước Khương Cẩm Thánh đến tám phần là thiên sứ rồi, cho dù những thằng con trai khác không thích anh, coi anh là đồ xui xẻo, ghét bỏ anh, nhưng trong mắt tôi anh là thiên sứ. Sao có thể bày tỏ tình cảm một cách tự nhiên như một đứa trẻ lương thiện thuần khiết đến thế cơ chứ? Tôi vừa đi vừa liếc trộm gương mặt tên ngố đang cười đến nỗi miệng ngoạc ra , cảm thấy có phần hổ thẹn, cầu mong sau này đừng bao giờ xảy ra chuyện khiến tôi thấy có lỗi với anh nữa.
Lần đầu tiên tôi chủ động khoác tay anh. Có lẽ cử chỉ này của tôi đã khiến anh giật mình, phản xạ đầu tiên là cúi đầu xuống nhìn tôi rồi lập tức nở nụ cười. Sau đó siết thật mạnh tay tôi. Cẩm Thánh, em yêu anh, thật lòng rất yêu anh.
"Tuấn Hỷ, em đã xem truyện 'Khăn tay vàng' chưa?"
Tự nhiên đâu ra lại có khăn tay vàng thế này? -_-;;
"Có một người chồng phạm tội phải đi tù 4 năm. Khi sắp mãn hạn tù, anh ta viết thư cho vợ, nếu có thể tha thứ cho người chồng vì không thể chăm sóc con trẻ trong những năm vừa rồi, cũng không thể ở bên vợ mình, thì hãy thắt khăn vàng lên những cành cây dọc con đường làng về nhà được không? Ngày được trả tự do, khi anh ngồi xe về làng, anh nhìn thấy rất nhiều khăn tay vàng được thắt đầy trên những cành cây dọc đường! Quá cảm động phải không? Người vợ đó có phải quá tuyệt vời không?"
"Khăn tay vàng" khiến người ta cảm động bao nhiêu lại từ miệng anh thốt ra khiến tôi cảm thấy bất an căng thẳng bấy nhiêu. -_-;; Sao kể chuyện này mà cứ như đang nói về mình vậy kìa? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra lý do tại sao anh và Vân Quân lại trở thành anh em tốt của nhau rồi. -,.-
"Tuấn Hỷ, nếu có ngày nào đó anh cũng phạm tội phải đi tù 4 năm, thì em có làm như người vợ kia không?"
Bốp!
Tôi đánh mạnh vào đầu anh. Tên chết tiệt! -_-^ Sao có thể nói mình thế được.
"Đầu anh bị úng nước rồi hả? Điên à? Sao có thể nói mình thế được? Hả?"
"Ha ha~ chỉ nói thế thôi mà! Đừng xúc động vậy chứ. ^^*"
Tôi có thể không xúc động được sao! Hừ. -O-
"Tuấn Hỷ, anh sẽ làm thế. Sẽ yêu em giống như người vợ ấy đã chờ đợi chồng mình 4 năm vậy."
"Nếu em ngoại tình +_+ anh cũng sẽ yêu em như bây giờ chứ?"
"Nếu đùa vui nhất thời thì được. Đừng lo! Anh không nhỏ mọn quá đâu! Ha ha ~ anh chỉ đi xử lý thằng cha đó, xin nó cái chân để khỏi đi gặp em là xong! Ha ha~"
"Mẹ ơi, anh nói gì thế hả."
"Tuấn Hỷ vậy thế này đi. Nếu em thấy có lỗi với anh mà không chịu quay về thì anh sẽ thắt hàng loạt khăn tay vàng lên những gốc cây trước nhà chúng ta. Thế nào? Ý kiến này hay chứ? Chỉ cần em thấy những chiếc khăn tay vàng này là biết anh đã tha thứ cho em rồi, vì vậy lúc đó phải trở về bên anh. Hiểu chưa?"
"Hơ~ ngốc quá. Tụi mình đâu phải đang đóng phim. Buồn cười thật!"
"Anh nói thật mà. Có bao giờ em thấy anh nói xạo chưa?"
"Biết rồi, biết rồi. Vậy thì chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng thì sẽ biết là anh đã tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với anh rồi chạy đến chứ gì? Phải thế không?"
"Đương nhiên rồi, em thật là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"
Hay cứ thử xem sao. Hơ hơ. Không được, không thể vì tôi mà để một sinh mệnh bất hạnh biến mất trên thế gian được. Tên này nói là làm được, vậy nên nói không chừng dám đánh cho tên đàn ông kia một trận sống dở chết dở lắm, -_- tuyệt đối không thể nói giỡn thế được, ha ha ha, nhưng vẫn khiến tôi cảm động quá chừng chừng. ^O^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 45
Nghe nói Thái Dân và Phác Na Lệ làm lành với nhau rồi. Dù tôi biết rõ chuyện mình hi vọng hai người họ chia tay nhau là không đúng, nhưng tôi vẫn mong hai đứa nó chia tay sớm cho rồi. Thái Dân dạo gần đây không hay cười nữa, cũng không còn kể chuyện hài hước như xưa, mà còn thường xuyên xụ mặt không nói năng gì. Nhưng càng kỳ lạ hơn là từ hôm đó Trí Anh cũng không cười nhiều nữa. Hư. -_- Tình hình có lẽ còn tệ hại hơn tôi tưởng tượng nhiều.
"Trí Anh, cảm thấy khó chịu ở đâu hả?"
"Không phải."
"Vậy thì có chuyện gì xảy ra à?"
"Đâu có."
"Thế sao cậu cứ buồn bã không vui vậy?"
"Tớ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Vết thương cậu khỏi hẳn chưa?"
"Ừ, vết thương nhỏ nhặt này thì đáng gì. Nhưng cậu và Thái Dân hai người dạo này bị sao vậy?"
"Thái Dân bị sao? Chẳng phải đã hòa với Phác Na lệ rồi à? Vậy tốt quá rồi còn gì."
"Ừ. Nhưng xem ra có vẻ có tâm sự gì đó."
"Tâm sự... ừ, có lẽ là có."
"Hình như toàn bộ chuyện này đều do tớ mà ra, chỉ trách tớ thôi. Hu~"
"Nếu không tối nay bọn mình đi uống đi?"
"Phải đó~ gọi thêm Hàn Mẫn, 3 người bọn mình cạn một ly đi!"
Chúng tôi hẹn nhau tan học xong sẽ gặp nhau ở cổng Nam. Tôi vội trở về nhà để thay quần áo, vừa bước vào đã nghe chuông điện thoại reo ầm ĩ, Dân Hữu gọi điện tới.
"Alo? Dân Hữu hả?"
[Cậu về nhà rồi à?]
"Ừ. Nhưng có chút việc phải ra ngoài bây giờ."
[Thế hả. Tớ vừa gọi điện cho Thục Uyển và Chính Hỷ nói tuần sau có thể sắp xếp thời gian đi chơi với bọn mình không. Cô bạn Chính Hỷ nghe nói có thể gặp được cậu thì vui mừng đến muốn điên lên luôn.]
"Hả? Ừ ừ... thế sao?"
[Này, cậu không thấy hồi hộp à? Tớ nghĩ sẽ thú vị lắm đây.]
Chịu thôi. Tôi đành nói thật vậy, bảo là có chuyện gấp không đi được. -_-
"Dân Hữu, thực xin lỗi cậu quá. Thứ 7 tới tớ có..."
[Alo? Tuấn Hỷ, tớ nghe không rõ...]
"Hả?"
[Ôi. Bây giờ tốt rồi. Vừa nãy cậu nói gì thế?]
Làm sao đây, làm sao bây giờ. Tôi muốn nói sự thực nhưng cái di động chết tiệt này tự dưng lại bị nhiễu sóng. -_- Cố gắng lắm mới nói ra được mà. ****. - -^
[Chính Hỷ giờ đang bị bố bạn ấy cấm túc đó. Nhưng để gặp chúng ta đã mạo hiểm với tính mạng mà chuồn ra ngoài đấy.]
"Thật hả?"
Chính Hỷ, cấm túc rồi thì nói không ra ngoài được là xong mà? Làm gì mà phải mạo hiểm để ra ngoài gặp bọn mình chứ? Ôi chao, Chính Hỷ. - -;;
[Này! Không thấy là rất vĩ đại hả?]
"Ừ..."
Vĩ đại, vì quá vĩ đại, vậy nên tôi chịu không nổi nữa rồi. Thực ra đâu cần phải nói tới nghĩa khí như vậy chứ.
[Chơi vui vẻ một tí, thứ 7 tuần sau đó nha! Đừng quên!]
"Ừ. Phải, biết rồi."
Tệ quá! Vẫn chưa nói được. Bố của Chính Hỷ quả thực rất đáng sợ, cô bạn đã nói sẽ mạo hiểm với tính mạng để đi gặp chúng tôi, tôi biết phải làm sao đây? Ai ya, xem ra không ổn rồi. Chỉ có thể lùi lại cuộc hẹn với Cẩm Thánh tới tuần sau sau nữa vậy. -_-;; A, sao tôi không nghĩ ra cách đơn giản như thế này nhỉ? Ha ha ^^;;
Tám giờ hơn một chút tôi đến cổng Nam. Hàn Mẫn và Trí Anh đã đứng trước nhà hát kịch mà chúng tôi hẹn nhau để đợi tôi. Sắc mặt Trí Anh vẫn xấu lắm, cười với nhau mà rất gượng gạo, hai chúng tôi quyết định sẽ cẩn thận để không chọc giận cậu ta.
Vào quán rượu rồi, thấy Trí Anh muốn ngồi xuống chọn đồ uống ngay, tôi và Hàn Mẫn cũng hiểu ý lập tức tìm chỗ ngồi để chọn món ăn. Rượu vừa lên là Trí Anh bắt đầu uống như điên.
Một lúc sau... tôi và Hàn Mẫn đã nghe được câu chuyện tình của Trí Anh, đó là một câu chuyện vô cùng thương tâm.