Chương 15: Tòng quân
Bên trong thủ phủ thành Dự Châu thật hỗn loạn, nguyên lai là tướng Thạch Đạt Xuân, thủ thành Dự Châu tự sát.
Thạch Đạt Xuân cảm thấy vì mình phán đoán sai lầm nên mới dẫn đến thất bại của biên quân Tĩnh Dương, khiến cho ba mươi vạn nam nhi Đại Hạ tử trận. Ông ta ở trong thư phòng mở mắt trừng trừng, ngồi hết cả một đêm, đến hừng đông liền dùng kiếm cứa đứt ngón tay để lại một phong huyết thư, sau đó xõa tóc xuống che kín mặt, tỏ vẻ sau khi xuống cõi âm cũng không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, rồi chĩa bội kiếm vào mình, tính lấy cái chết để tạ tội.
Cũng là mệnh của Thạch Đạt Xuân chưa đến lúc tuyệt. Cân vệ canh giữ ngoài thư phòng đợi mãi không thấy Thạch Đạt Xuân kêu người vào hầu, trong lòng có chút kỳ quái, nhịn không được liếc mắt theo cửa sổ nhìn vào. Chỉ một cái liếc mắt này thôi nhưng đã khiến cho tên cận vệ kia sợ tới mức hồn vía bay mất, quýnh lên, cũng không nghĩ tới cái gì là mạo phạm hay không mạo phạm, một cước đá văng cửa thư phòng, xông đến bên người Thạch Đạt Xuân, cướp lấy thanh kiếm.
Thanh kiếm trên tay Thạch Đạt Xuân đã muốn đâm xuống, bị tên cận vệ giữ lại, khiến ông ta đỏ mắt cả giận quát: “Buông tay!”
Tên cận vệ kia nào dám buông tay, một bên liều chết đoạt kiếm, một bên vừa khóc vừa kêu lên: “Tướng quân! Tướng quân! Ngài không thể a!”
Tên cận vệ tay không đoạt kiếm, lưỡi kiếm sắc bén lập tức cắt vào tay hắn, dòng máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xuống, cùng máu trên bụng Thạch Đạt Xuân túa ra, hòa trộn với nhau, nhất thời diễm lệ vô cùng.
Khi Thương Dịch Chi đến, tướng lãnh Dự Châu đã quỳ đầy bên trong thủ phủ. Thạch Đạt Xuân bị mấy tên thủ hạ gắt gao ôm lấy, bội kiếm trong tay cũng bị đoạt mất, đang lườm ánh mắt đỏ bừng, giận dữ hét: “Buông tay, các ngươi buông tay cho ta.”
Những tướng lãnh này nào dám buông tay, mà càng ôm chặt ông ta hơn, vừa khóc vừa kêu lên: “Tướng quân, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, ngài nghĩ rộng một chút a!” Những tướng lãnh quỳ trên mặt đất cũng đều khóc ầm lên, liên tục dập đầu.
Thương Dịch Chi lạnh lùng tiến vào, dùng chân đá văng một tên giáo úy đang quỳ gối ở cửa, lớn tiếng mắng: “Khóc cái con mẹ nó à mà khóc!”
Trong phòng tiếng khóc chợt ngưng lại, chúng tướng lãnh nghe vậy đều quay đầu nhìn Thương Dịch Chi, ngay cả Thạch Đạt Xuân vẫn giãy dụa không ngừng cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn về phía Thương Dịch Chi.
Thương Dịch Chi nhìn Thạch Đạt Xuân đầu tóc rũ rượi như kẻ điên, tầm mắt chậm rãi đảo một vòng quanh phòng, lạnh giọng nói: “Đều ra ngoài hết cho ta.”
Mọi người trong phòng đều trở nên cứng đờ, có mấy kẻ tính tình có chút yếu đuối hoảng hốt muốn đứng dậy lui ra ngoài, nhưng đại bộ phận tướng lãnh đều là những kẻ tính tình cương trực, một đám cứng đầu cứng cổ ngồi im không nhúc nhích, có kẻ còn đưa mắt khiêu khích nhìn Thương Dịch Chi, thầm nghĩ đây là địa bàn của Dự Châu bọn ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tướng quân thủ thành Thanh Châu, dựa vào cái gì mà tới nơi này ra lệnh, cho dù mẹ ngươi là công chúa thì thế nào? Lúc gia gia này bắt đầu cưỡi ngựa, cầm giáo, chỉ sợ ngươi vẫn là một tiểu hài tử còn quấn tã? Tướng quân chúng ta không muốn cùng tiểu bạch kiểm nhà ngươi chấp nhặt, ngươi lại còn được đằng chân lân đằng đầu mà lên mặt, thật quá khi dễ quân Dự Châu chúng ta rồi.
Thương Dịch Chi cùng đại hán mặt đen kia đấu nhãn đến nửa ngày, tức giận cười lạnh. Thương Dịch Chi này là ai? Những người khác ở kinh thành sinh trước anh ta, nhiều nhất thì là cái gì? Chẳng phải là làm quan sao. Làm quan tối thiểu nhất phải biết là cái gì? Chẳng phải là mắt đi mày lại sao! Chỉ có thể nhìn thấu được từ trong lời nói của những người đó ba phần, còn lại chẳng phải là dựa vào những lời dèm pha sao. Lời dèm pha là cái gì? Nó không phải là một ánh mắt hay một ý tứ gì, chẳng phải chính lời dèm pha chính là một động tác dường như vô ý nhưng lại là cố ý hay sao?
Từ khi lên ba tuổi, anh ta đã biết làm gì cũng phải nhìn sắc mặt phụ thân, nói gì cũng phải xem ánh mắt mẫu thân. Ánh mắt của hán tử mặt đen này còn kém cái tử bài viết trên mặt Thương Dịch Chi: ngươi chỉ là một cái khố! Thương Dịch Chi này nhìn mà không biết sao? Nực cười.
Thương Dịch Chi tức giận cười lạnh hai tiếng, đại hán mặt đen kia nhìn thấy ánh mắt của anh ta mà bất giác ớn lạnh.
Thạch Đạt Xuân tuy rằng không muốn sống, nhưng lại không muốn thuộc hạ của mình chết theo. Hán tử mặt đen không biết sự lợi hại của vị thiếu gia Thương Dịch Chi này, nhưng không có nghĩa là Thạch Đạt Xuân cũng không biết. Thạch Đạt Xuân ổn định cảm xúc một chút, trầm giọng nói với thuộc hạ đang quỳ ở trong phòng: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
“Nhưng…”
“Đi ra ngoài!” Thạch Đạt Xuân ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, các tướng lãnh Dự Châu không dám cãi lời ông ta, đành phải nhất nhất đứng lên, đi ra khỏi thư phòng, trước khi đi có người còn lo lắng, lén lút cầm bội kiếm của Thạch Đạt Xuân đem đi.
Thạch Đạt Xuân khóe miệng nhịn không được cười khổ.
Sự tức giận trên mặt Thương Dịch Chi lại ngoài ý muốn mà tiêu tán hết, chỉ thản nhiên nhìn, chờ trong phòng rốt cục không còn ai, anh ta chợt khẽ nhếch miệng cười, đưa tay mân mê khóe môi, đứng trước án thư đọc huyết thư của Thạch Đạt Xuân. Sau đó cầm bức huyết thư trên tay hướng về phía Thạch Đạt Xuân, cười mà như không cười hỏi: “Một tờ giấy này đã đủ để tạ lỗi với tính mạng của ba mươi vạn tướng sĩ Đại Hạ ta?”
Thạch Đạt Xuân sắc mặt trở nên bi thương, môi run rẩy, vẫn là không thể nói nên lời.
Thương Dịch Chi cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng không cùng ngươi nhiều lời, ta chỉ có ba câu, thứ nhất, ba mươi vạn biên quân Tĩnh Dương bị giết không phải trách nhiệm của một mình Thạch Đạt Xuân ngươi, đầu của ngươi không lớn như vậy, cho nên cũng không đội được cái mũ lớn như vậy đâu. Thứ hai, là một quân nhân, thì chỉ có thể chết ở một nơi, đó là trên sa trường, chứ không phải ở trong thư phòng chó má! Thứ ba, nếu ngươi còn muốn chết, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải đem đám người thân tín với ngươi giết sạch, sau đó đem quân Dự Châu an an ổn ổn giao cho ta!”
Nói xong, Thương Dịch Chi phất tay áo rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại Thạch Đạt Xuân một mình đứng đó.
Khi A Mạch trở về thủ phủ cũng là lúc Thương Dịch Chi từ trong thư phòng của Thạch Đạt Xuân đi ra. Nàng từ xa đã nhận ra sắc mặt của Thương Dịch Chi rất không tốt, theo bản năng liền vòng vào con đường nhỏ bên cạnh tránh đi, không ngờ đi được hai bước thì lại gặp Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh kinh ngạc hỏi: “A Mạch, sao ngươi lại quay lại?”
A Mạch trong lòng kêu khổ, hướng về phía Từ Tĩnh đánh mắt một cái, ý bảo ông ta lờ nàng đi, nhưng đã chậm mất rồi, vì Thương Dịch Chi đã nhận ra nàng, cũng dừng cước bộ, mắt sáng như ngọn đuốc nhìn lại.
“Tướng quân.” Từ Tĩnh kêu lên.
A Mạch cũng đành bất đắc dĩ quay người lại, cúi đầu, cụp mắt cực kỳ cung kính kêu một tiếng: “Tướng quân”.
Ánh mắt Thương Dịch Chi phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi không phải đã đi rồi sao? Như thế nào lại quay trở lại?”
A Mạch cuống quít hai đầu gối vội quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: “Hôm qua A Mạch hồ đồ, thỉnh tướng quân thứ tội, thát tử xâm phạm đất nước ta, A Mạch thân là nam nhi Đại Hạ, có lẽ nào vì an nguy của bản thân mà chưa lâm trận đã lui bước, A Mạch suy nghĩ cẩn thận rồi, từ nay về sau dù sống hay chết cũng đi theo tướng quân, một ngày chưa diệt được thát tử, A Mạch một ngày không rời quân doanh!”
Một đoạn này không chỉ có Thương Dịch Chi ngẩn người, mà ngay cả Từ Tĩnh cũng giật mình. Sau một lúc lâu, Thương Dịch Chi đột nhiên cười ha hả bước đến trước mặt A Mạch, lạnh giọng hỏi: “Ngươi thực sự đã quyết định đi theo ta?”
“Phải! A Mạch thề dù sống hay chết cũng đi theo tướng quân!” A Mạch lớn tiếng nói.
Thương Dịch Chi đột nhiên nhấc chân đạp lên vai A một cước, gạt nàng ngã lăn trên mặt đất, hắn nhìn A Mạch, lạnh giọng hỏi:“Ngươi cho quân Thanh Châu ta là cái gì? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
A Mạch quật cường cùng hắn đối diện, cắn răng nói:“Không có, A Mạch hôm qua là nhất thời hồ đồ.”
Thương Dịch Chi nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, lui ra sau hai bước, khẽ phẩy bụi bẩn bám trên góc áo, khẽ cười nói: “Vậy hiện tại ngươi thật sự muốn tòng quân?”
A Mạch dùng sức gật đầu.
“Được” Thương Dịch Chi nói, rồi phân phó cận vệ bên người: “Trương Sinh, ngươi dưa A Mạch xuống giao cho Lý phó tướng sắp xếp hắn vào bộ binh doanh.”
Từ Tĩnh sửng sốt, định mở miệng thay A Mạch nói vài lời, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Thương Dịch Chi liền n lập tức đem lời nói đã lên đến đầu lưỡi ép xuống, hiển nhiên là tâm tình Thương Dịch Chi hiện tại đang rất khó chịu.
A Mạch vốn đã ở trong đội cận vệ của Thương Dịch Chi không ít ngày, hiện tại đột nhiên bị sắp xếp vào bộ binh doanh, hơn nữa chỉ là một tên tiểu binh bình thường đến mức không thể bình thường hơn, rõ ràng là bị giáng chức, hơn nữa bộ binh vốn là một binh chủng cực kỳ vất cả, chiến tranh đã liền kề ngay trước mắt, Thương Dịch Chi đem A Mạch sắp xếp vào bộ binh doanh, hiển nhiên là muốn cho nàng đi chịu chết.
Dọc theo đường đi, ngay cả Trương Sinh cũng có chút đồng tình với A Mạch, ngược lại vẻ mặt A Mạch vẫn bình tĩnh, chỉ cúi đầu đi theo sau Trương Sinh.
Bắt đầu từ vài ngày trước, Thương Dịch Chi đã đi ban quân lệnh chiêu mộ tân binh ở các thôn trấn quanh thành Dự Châu, nhiều ngày nay đã chiêu mộ được không ít thanh tráng niên. Bình thường, nếu chiêu mộ tân binh, sẽ phải thu xếp tân binh trong một doanh độc lập để huấn luyện, nhưng nay chiến sự khẩn cấp, cũng không thể đem tân binh đi huấn luyện được, mà chỉ có thể sáp nhập cùng những binh lính cũ đã trải qua luyện tập.
Lý phó tướng thấy tướng quân phái cận vệ đưa A Mạch sắp xếp ở bộ binh doanh, cũng không nghĩ nhiều, liền đem A Mạch giao cho quan quân là thuộc hạ của mình, quan quân lại đem A Mạch giao cho thuộc hạ của hắn. Kết quả là, A Mạch cứ như vậy bị phân xuống, rốt cục dừng lại ở Thanh Châu quân bộ binh doanh thứ bảy, doanh thứ tư, đội thứ tám, hộ thứ năm.
A Mạch nhìn mấy con số trên thẻ quân tịch của mình, cúi đầu niệm một tràng: “Một bảy bốn tám, một bảy bốn tám, mời ngươi đi tìm cái chết a”(1) A Mạch nhịn không được hắc hắc cười hai tiếng, con sổ này, con mẹ nó, thật đúng là may mắn a!
—————–
Chú thích:
(1) Nguyên văn: “Thanh nhất thất tứ bát” (Một bảy bốn tám) và “Thỉnh nhĩ khứ tử ba” (mời ngươi đi tìm cái chết) phát âm gần giống nhau.
Chương 16: Quân doanh
Cùng được xắp sếp vào ngũ(1) thứ tám với A Mạch còn có một gã tân binh tên là Trương Nhị Đản, vóc dáng so với A Mạch ước chừng thấp hơn một cái đầu, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ, eo lưng cũng nhỏ, có hắn ở bên cạnh làm nền, A Mạch không những không có vẻ đơn bạc, ngược lại còn có điểm cao lớn khôi ngô.
Ngũ trưởng của A Mạch là một tráng hán(2) khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình không cao, nhưng rất tráng kiện. A Mạch cùng Trương Nhị Đản đều không bằng một nửa thân hình của người ta. Hắn đưa ánh mắt liếc hai tân binh trước mặt, hung hăng phun nước bọt, mắng: “Mụ nội nó chứ, khí hậu Dự Châu sao lại có thể sản sinh ra cái loại người này? Như thế nào lại giống nhau đến thế!”
Hắn vừa dứt lời, mấy lão binh(3) bên cạnh liền cười ầm lên, giống như muốn chế diễu A Mạch và Trương Nhị Đản.
Vẻ mặt A Mạch thản nhiên, cúi đầu thờ ơ đứng đó. Trái lại, sắc mặt của Trương Nhị Đản lại đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám dây vào Ngũ trưởng, chỉ có thể âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Ngũ trưởng chắp tay sau lưng đi một vòng quanh Trương Nhị Đản, khi đến phía sau liền giơ chân đá mạnh một cái, Trương Nhị Đản loạng choạng, thân thể gầy yếu chao đảo nhưng không ngã.
Ngũ trưởng khẽ nhếch miệng, hướng về phía gã dùng hết sức đạp xuống. Lúc này, Trương Nhị Đản không có thể chống đỡ được, lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
“Tuổi?” Ngũ trưởng hỏi.
Trương Nhị Đản gắt gao cắn răng, nói: “Mười sáu.”
Ngũ trưởng gật gật đầu, lại chuyển sang A Mạch. Hắn vừa nhắc chân lên, còn chưa kịp đạp thì A Mạch đã khụy gối quỳ thẳng xuống. Ngũ trưởng chân vẫn giơ cao, sửng sốt, quay đầu lại, hắc hắc nở nụ cười, nói: “Ngươi, tiểu tử này thật ra rất thức thời, tuổi?”
“Mười chín.” A Mạch bình tĩnh trả lời.
“Lão Đại, tiểu tử này, mẹ nó chứ, bộ dạng cũng thật là đẹp!” Trong đám lão binh có người đột nhiên kêu lên.
Tầm mắt mọi người lập tức đều gom lại trên người A Mạch, ngay cả Trương Nhị Đản quỳ bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn lén A Mạch. A Mạch sắc mặt có chút tái nhợt, nhịn không được mà căng thẳng khóe miệng.
Ngũ trưởng cũng cẩn thận đánh giá A Mạch, xem tiểu tử này da mặt non mịn, lông mày thanh tú, nhưng không cong cong như của nữ tử, mà dài và thẳng như mày kiếm, ánh mắt rất sáng, hắc bạch phân minh, so với ánh mắt thiếu nữ có phần còn trong trẻo hơn, đáng tiếc là mũi quá cao, không đủ thanh tú, nhưng hình dáng đôi môi phía dưới, con mẹ nó, quả thật là xinh đẹp, hơi cong lên, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trong lòng chộn rộn.
Nếu bình thường, diện mạo A Mạch tuy rằng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thân thể của nàng lại cao, người khác nhìn cũng chỉ cho rằng chẳng qua là nàng có vẻ ngoài tuấn mỹ. Sau lại đi theo đội cận vệ của Thương Dịch Chi, nơi đó đều là những thiếu niên có diện mạo tuấn tú, thậm chí ngũ quan so với nàng còn tinh xảo hơn, cho nên có xen lẫn vào bên trong cũng không có người nào sinh lòng nghi ngờ về giới tính của nàng. Nhưng hôm nay, nàng đang ở trong một quân doanh thực sự, giữa một đám hán tử thô bỉ, chỉ cần trên người thiếu đi một chút đặc thù của giống đực, sẽ bị người khác xem thường, như vậy nàng có thể tiếp tục che dấu thân phận được hay sao?
Trong đám lão binh có người cũng hùa theo: “Hắc, đúng thế! Da mặt cùng dáng vẻ như đàn bà.”
A Mạch quay đầu lại nhìn, liền đứng lên, đi đến trước mặt người nọ, lạnh giọng nói: “Ngươi có gan thì lặp lại lần nữa!”
Người nọ sửng sốt, tiếp theo liền ha ha cười hai tiếng, chỉ vào A Mạch, nói với người bên cạnh: “Xem xem, còn nóng tính nữa chứ, chỉ là bộ dáng này khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.”
A Mạch vung tay đấm thẳng vào mặt người nọ, người nọ bị A Mạch đánh thì sửng sốt, lui về sau vài bước, trừng ánh mắt không dám tin nhìn A Mạch, không thể tưởng tượng được A Mạch chỉ là một tiểu binh mới nhập doanh mà lại dám đánh lão binh.
“Ta nói, tiểu tử ngươi còn dám đánh –”
Lời còn chưa dứt, A Mạch đã hung hăng cho hắn thêm một quyền vào bụng, khiến thân thể người nọ loạng choạng, A Mạch ngay sau đó dùng hai tay nắm lấy bả vai người nọ, thúc mạnh một gối vào bụng, ngoan độc nói: “Ta đánh ngươi, miệng ngươi còn dám phun cứt, lão tử sẽ giết chết ngươi!”
Người nọ bị A Mạch đánh bất ngờ, ngay cả đánh trả cũng không kịp, bụng trúng một gối của A Mạch, một ngụm máu tươi liền phun ra. Bốn phía đều bị dọa đến sửng sốt, không thể tưởng tượng được bộ dạng cao gầy của A Mạch, khi xuống tay lại độc địa như vậy, không nói hai câu đã ra tay, mọi người nhất thời ngay cả can ngăn cũng quên mất, tất cả đều ngây ngốc, ngơ ngác nhìn huynh đệ của mình bị A Mạch đánh cho một trận.
Kỳ thật A Mạch cũng không có công phu gì cao thâm, nàng bất quá là từ nhỏ có theo phụ thân luyện chút chiêu thức quyền cước, mấy năm vừa rồi lại luôn bôn ba ở bên ngoài, trên người khí lực cũng không ít, hơn nữa, mấy động tác này nàng đã rèn luyện từ lâu, đã sử dụng không biết bao nhiêu lần, cho nên tương đối thuận tay. Song nàng cũng biết mình không thể thật sự đánh thắng người này, chẳng qua là xuất kỳ bất ý, đổi lại nếu gặp phải người có khả năng phản ứng tốt thì nàng cũng không thể lừa được hắn.
Bên cạnh đã có người phản ứng lại, vội vàng tiến lên kéo A Mạch ra. Không thể lường được một tiểu binh vừa tới đã dám đánh lão binh, còn gì là thiên lý nữa? Có người kiềm chế cánh tay A Mạch. A Mạch mặc dù có khí lực, nhưng so với lão Đại vẫn còn kém không ít, tránh không khỏi bị bẻ quặt cánh tay ra sau lưng. Có người hướng về phía bụng A Mạch cho nàng mấy quyền, dùng sức rất nặng. Dù rất đau, nhưng A Mạch chỉ cắn chặt răng, không rên một tiếng nào.
Người trước mặt cũng có chút bội phục: “Hảo tiểu tử. Cũng kiên cường đấy chứ!”
Người bị đánh vừa rồi cũng đã tỉnh lại, đẩy đám người vọt lên, vươn tay cho A Mạch hai cái tát, mắng: “Cho ngươi! Dám đánh lão tử! Cho ngươi! Dám đánh lão tử!”
A Mạch nương người về phía sau, đá mạnh về phía người nọ, mắng: “Cút! Có bản lĩnh thì cùng lão tử một đấu một, một đám người khi dễ lão tử thì không tính là hảo hán!”
“Ha Ha! Ngươi còn dám không phục?” Người nọ lại tiến lên tát cho A Mạch hai cái tát nữa.
“Phì!” A Mạch nhổ nước miếng lẫn máu về phía người nọ, độc địa nhìn hắn. Người nọ vốn định tát tiếp, nhưng chạm phải ánh mắt hung ác này của A Mạch, nhất thời không dám xuống tay.
Mọi người thấy A Mạch kiên cường như vậy, cũng có chút bội phục, nói đi cũng phải nói lại, vốn là người nọ nói A Mạch giống đàn bà trước mới thành ra như vậy, hắn mặc dù đã trúng vài đòn của A Mạch, nhưng cũng vừa tát lại A Mạch mấy tát, xem như cũng bằng nhau. Vì vậy, một người liền tiến lên bắt được tay người nọ hoà giải, cười nói: “Được rồi, Vương Thất, đánh cũng đã đánh rồi, đừng chấp nhặt nữa. Ngài nói đi? Lão Đại?”
Ngũ trưởng luôn đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhìn A Mạch, giờ quay đầu lại hướng về phía Vương Thất nói: “Đủ rồi! Ta thấy các ngươi đều chán sống cả rồi, con mẹ nó, chờ thát tử đến đây ta xem các ngươi đã không còn tính mệnh mà đánh! Trong quân đánh lộn, con mẹ nó, đều nhịn đói hết cho ta rồi nói sau!”
Người phía sau kiềm chế A Mạch thả tay ra, A Mạch trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cửa thứ nhất này cuối cùng đã qua được, tuy rằng trúng mấy cái tát, nhưng từ nay về sau đám người này sẽ không hoài nghi giới tính của nàng nữa. Nàng đưa tay sờ sờ hai má đã muốn tê cứng, không khỏi muốn cười khổ, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên một chút, mặt lập tức cảm thấy rất đau, đành phải thu khóe miệng lại.
Đến bữa chiều, A Mạch cùng Vương Thất quả nhiên bị bỏ đói, người khác đều đi ăn cơm, trong doanh trướng chỉ còn lại hai người bọn họ, Vương Thất vuốt bụng hướng về phía A Mạch mắng: “Mẹ kiếp, đều là tiểu tử ngươi hại ta chịu đói.”
A Mạch lạnh lùng liếc Vương Thất một cái, Vương Thất ngượng ngùng ngậm miệng.
Một lát sau, những người khác đi ăn cơm đều đã trở lại, Trương Nhị Đản vụng trộm kéo kéo A Mạch, ý bảo A Mạch cùng hắn đi ra ngoài. A Mạch mơ hồ nhíu nhíu chân mày, rồi cũng đi theo hắn. Đi đến nơi vắng người, Trương Nhị Đản lấy trong người ra một cái bánh bao đưa cho A Mạch, nhỏ giọng nói: “Cho ngươi, nhanh ăn đi.”
A Mạch hỏi: “Ở đâu vậy?”
Trương Nhị Đản ngượng ngùng cười cười, nói: “Ta vụng trộm lưu lại, mỗi người được hai cái, ta ăn không hết.”
A Mạch nói cảm tạ rồi nhận lấy cái bánh, nhưng không ăn ngay, nghĩ nghĩ một chút lại hướng về phía Trương Nhị Đản nói: “Ngươi gọi Vương Thất ra đây.”
Trương Nhị Đản khó hiểu nhìn A Mạch, A Mạch muốn cười, nhưng vừa nhếch miệng lại thấy đau, lấy tay ôm mặt, thấp giọng nói: “Ngươi gọi hắn lại đây đi, sau đó ngươi sẽ hiểu.”
Trương Nhị Đản nghe lời đi gọi Vương Thất, Vương Thất trong lòng nghi hoặc theo hắn đi ra, gặp A Mạch chờ ở nơi này, còn tưởng rằng A Mạch muốn báo thù, không khỏi lui từng bước đề phòng nhìn A Mạch, hỏi: “Tiểu tử, không phải ngươi lại muốn đánh nhau nữa đấy chứ?”
A Mạch không nói gì, chỉ đem bánh bao bẻ thành hai nửa, đưa cho Vương Thất một nửa, nói: “Đây là của Nhị Đản để dành.”
Vương Thất kinh ngạc nhận lấy nửa chiếc bánh bao, lại không dám ăn, chần chờ nhìn A Mạch. A Mạch cười nhạo, cũng không nói gì, cúi đầu cắn một miếng, rất nhanh ăn hết nửa cái bánh, rồi ngẩng đầu lên nói với Trương Nhị Đản: “Chúng ta mau trở về đi, không lát nữa Ngũ trưởng điểm danh lại không thấy chúng ta.”
Trương Nhị Đản gật gật đầu, theo A Mạch trở về, phía sau chỉ còn lại Vương Thất nhìn theo bóng dáng A Mạch, lại cúi đầu nhìn nhìn nửa cái bánh trong tay, chần chờ cắn một miếng, than thở nói: “Tiểu tử này con mắt nhìn thật không sai.”
Nhắc tới Vương Thất, xem ra cũng không phải người xấu, sau lần được chia nửa cái bánh bao thì không hề tìm A Mạch gây phiền toái nữa. Ngược lại so với người khác càng chiếu cố A Mạch hơn một chút. Giờ giải lao trên thao trường, đám lính đều ngồi xuống đất nghỉ ngơi, Vương Thất ngồi xuống bên cạnh A Mạch, dùng bả vai huých A Mạch một cái, hỏi: “Này, tiểu tử nhà ngươi tại sao lại xuống tay ngoan độc như vậy?”
A Mạch liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi còn dám nói ta giống đàn bà, ta sẽ tiếp tục đánh ngươi.”
Vương Thất cười, nói: “Khen ngươi có khuôn mặt đẹp cũng không được à?”
A Mạch lạnh lùng nhìn hắn, báo hại hắn vội vàng khoát tay, nói: “Ta không nói là được chứ gì? Xem ngươi kìa, tên tiểu tử này thật là keo kiệt! Ta còn ước gì người ta nói ta có khuôn mặt đẹp, như vậy mới nhanh mang con dâu về cho cha mẹ ta a.”
A Mạch cười lạnh nói: “Để ta đây đến khen ngươi. Vương Thất, ngươi đúng là một quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa(4), vô cùng xinh đẹp, thật đúng là một tiểu nương tử yêu kiều mềm mại a!”
Vương Thất trừng mắt nhìn A Mạch dở khóc dở cười, qua nửa ngày mới giơ tay gõ nhẹ vào đầu A Mạch, cười nói: “Ta thua, tiểu tử ngươi cũng thật là thù dai!”
Huấn luyện viên thổi kèn hiệu lệnh, mọi người lại vội vàng đứng dậy xếp thành hàng, huấn luyện viên cầm gậy đi xuyên qua trong đám người, nhìn ai không thuận mắt liền cho mấy gậy, miệng hùng hùng hổ hổ: “Còn không chuyên tâm luyện tập, con mẹ nó, đến khi ra chiến trường chờ địch nhân tới chém sao!”
A Mạch vốn thông minh, lại rất dụng tâm tập luyện, học cũng cực nhanh, sau vài ngày công phu đã có sự tiến bộ lớn, múa đại đao đã có đường nét, bắn tên cũng chính xác hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, bộ binh doanh luôn được tăng cường huấn luyện cung tên cùng đao pháp, nhưng không tiến hành thao luyện biến hóa trận pháp. A Mạch trong lòng có chút buồn bực, xem ra cấp trên muốn tử thủ thành Dự Châu rồi, nếu là dã chiến, sẽ không thể không để ý đến việc biến hóa hàng ngũ.
Giờ nghỉ trưa, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên tìm đến, nhìn thấy A Mạch thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”
Mặt A Mạch vẫn chưa hết sưng, hiện tại vẫn còn chút xanh tím, nay nghe Đường Thiệu Nghĩa hỏi, ngay cả Ngũ trưởng bên cạnh cũng không nhịn được nhìn sang.
A Mạch nhếch miệng cười mờ ám, đứng cách xa tầm mắt Đường Thiệu Nghĩa, thản nhiên nói: “Tự đánh phải mình.”
Lời này vừa nói ra, không riêng gì Vương Thất, ngay cả Ngũ trưởng đều nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Đường Thiệu Nghĩa cũng từ một tiểu binh đi lên, tự nhiên biết A Mạch không nói thật, bất quá thấy A Mạch không muốn nói, hắn cũng không hỏi lại, chỉ hỏi: “Sao không làm cận vệ có phải tốt hơn không?”
A Mạch không biết nên trả lời như thế nào, không thể nói Thương tướng quân không cần nàng, cố ý đưa nàng đến bộ binh doanh chịu tội? Nàng thản nhiên nói: “Ta không cần làm thị vệ, ta muốn lập công, ta muốn làm tướng quân.”
———————-
Chú thích:
(1)ngũ: đơn vị nhỏ nhất trong bộ máy quân đội, gồm năm lính.
(2)tráng hán: người đàn ông trung niên cường tráng
(3)lão binh: binh lính cũ
(4)bế nguyệt tu hoa: Khiến mặt trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ.
Nguồn: vanvietbooks