Chương 25: Thư hùng (1)
A Mạch cắn cắn môi dưới, nói tiếp: “Chính vì vậy mà khi ở doanh (2) ta phải chịu sự khi dễ của bọn họ, bọn họ đều nói ta như đàn bà. Dáng người gầy yếu thì thôi không nói làm gì, nhưng ông trời lại cho ta một khuôn mặt như vậy, ngay cả lông tơ cũng ngắn. Có người còn bức ta cởi ra cho bọn họ xem, ý muốn coi ta rốt cuộc có phải là nam nhân hay không……”
Nói xong, âm thanh A Mạch có chút run run, như thể chuyện này thật sự đã xảy ra và đã phát sinh trên thân thể của nàng. Nàng không sợ phải diễn kịch, bởi vì từ vài năm trước, nàng đã diễn kịch không biết bao nhiêu lần vì sự sinh tồn của bản thân, cho nên những lời này nói ra vô cùng trôi chảy, trong lời nói tựa hồ còn mang theo nỗi uất nghẹn cùng huyết lệ.
Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa từ hồng chuyển thành trắng, rồi từ tái chuyển thành xanh mét: “Đừng nói nữa! A Mạch.” Anh ta đỡ lấy bả vai đang run nhè nhẹ của A Mạch, nửa ngày nói không ra lời, chỉ mím chặt môi, đưa sắc mặt tái xanh nhìn A Mạch.
“Đại ca!” A Mạch đưa đôi mắt đỏ hồng nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó di chuyển ánh mắt, dùng sức nuốt nước miếng, âm thanh nghèn nghẹn trong cổ họng, nói: “Ta thực hận chính mình, vì sao lớn lên lại có hình dáng như thế này, khiến người khác luôn muốn khi nhục ta. Nói ta sau này làm sao cưới vợ a, cô nương ấy sẽ rất ghét ta vì ta mang một bộ dạng nữ tính, không có đủ nam tính. Còn nữa, đại ca…” A Mạch lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiệu Nghĩa, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Ta đã mười chín tuổi, đến một sợi râu cũng không có, nếu ta mãi mà vẫn không mọc râu thì phải làm sao bây giờ, chẳng phải sẽ giống như thái giám trong cung sao?”
Nghe nàng nói như vậy, Đường Thiệu Nghĩa sắc mặt dịu xuống, dùng quyền đấm nhẹ lên bả vai nàng, cười nói: “Tiểu tử ngốc, không có việc gì làm nên ngồi suy nghĩ lung tung phải không, sợ không có cô dâu sao? Ngươi vốn có tài! Chờ thêm vài tuổi nữa, thân thể sẽ trở nên cường tráng, lúc đó xem ai còn dám nói ngươi giống nữ nhân? Tướng mạo của ngươi như vậy, hơn nữa vóc dáng cũng không thấp, về sau thêm chút cơ bắp, kỳ thực lại vô cùng anh tuấn uy vũ, khiến các bà mối kéo đến phá vỡ cả cửa nhà ấy chứ. Yên tâm đi, tiểu tử ngốc, ngươi nhất định sẽ có cô dâu của mình!”
A Mạch ngượng ngùng cười cười, hỏi: “Thật không?”
Đường Thiệu Nghĩa cũng cười, bất quá lại không trả lời, anh ta dùng sức nắm lấy bả vai A Mạch: “Được rồi, dưỡng thương cho tốt nhé, ta phải đi rồi.” Đường Thiệu Nghĩa cầm áo choàng của anh ta ném lên người A Mạch, rồi nhảy xuống xe, đi được hai bước lại quay lại đến trước màn xe nói: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ nghĩ cách kiếm một chiếc quần cho ngươi, chớ để chân trần trước mặt Từ tiên sinh.”
A Mạch gật đầu cười khẽ, Đường Thiệu Nghĩa cũng không tự chủ được mà nhíu nhíu khóe miệng, nhìn A Mạch tươi cười có chút xuất thần, sau đó cố gắng phục hồi tinh thần nhảy xuống xe, quay đầu đi vội vã, mãi cho đến khi đã cách xe la rất xa rồi mới dừng lại, đứng ở nơi đó giật mình, đột nhiên liền cho mình một bạt tai, thanh âm đanh gọn, trong bóng đêm truyền đi rất xa, Đường Thiệu Nghĩa sợ tới mức cả kinh, nhìn ra xung quanh một chút, cũng không thấy có người chú ý, lúc này mới cúi đầu tự mắng mình hai câu, rồi đi nhanh về phía doanh trại.
Trong màn đêm, có một vị tướng quân dẫn lính đi tuần tra doanh trại, trong lúc giơ đuốc, bóng in trên doanh trướng nhìn như thể du long(3). Đêm khuya tĩnh lặng không một tiếng động, thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát ra một hai âm thanh ma sát của khôi giáp.
Bình thường, mỗi khi Từ Tĩnh xuống xe để hoạt động tay chân, phần lớn đều là đi xung quanh xe la vung vẩy cho đỡ mỏi. Nhưng hôm nay phạm vi hoạt động của ông ta lại rộng hơn một chút, đầu tiên là đi đến doanh trướng của Thương Dịch Chi, thấy Thương Dịch Chi không có ở đó, ông ta chỉ hỏi thị vệ giữ cửa một câu là Trương Sinh chạy đi đâu, liền có người nói rằng Trương Sinh cùng tướng quân đi tuần doanh. Từ Tĩnh gật gật đầu, lại chắp tay sau lưng đi bộ trở về. Thị vệ kia thấy ông ta ngay cả đuốc cũng không mang theo, liền rất ân cần muốn đi lấy cho ông ta một cây. Từ Tĩnh lắc lắc đầu cự tuyệt, bí hiểm giơ một ngón tay chỉ chỉ lên trời. Thị vệ kia có chút hồ đồ, theo hướng ông ta vừa chỉ nhìn lên bầu trời đêm, sau đó dùng vẻ mặt không hiểu nhìn Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh nhếch khóe miệng cười cười, vuốt râu, lắc lắc đầu, cũng không quan tâm đến thị vệ kia nữa, xoay người bỏ đi. Song ông ta không quay trở về xe la, mà đi về phía ngọn núi phía trước một đoạn, quả nhiên gặp Thương Dịch Chi cùng Trương Sinh từ phía trước đi lại.
“Tiên sinh? Sao ngài lại tới đây?” Thương Dịch Chi có chút kỳ quái. Anh ta đi từ đại doanh đến trạm gác trước núi, không ngờ đi tới ở chỗ này lại gặp Từ Tĩnh, không hiểu Từ Tĩnh sao không ở trên xe la nghỉ ngơi, quá nửa đêm rồi còn đến đây làm gì.
Từ Tĩnh liếc mắt nhìn Trương Sinh đang cầm đuốc đứng bên cạnh Thương Dịch Chi, khẽ nhấp miệng, cười nói: “Ban đêm không ngủ được, đi ra ngoài ngắm trăng, không biết tướng quân có nhã hứng ngắm trăng cùng ta không?”
Hôm nay chính là ngày mùng năm, trăng trên trời thì có hình dạng gì. Hơn nữa, nơi này là vùng hoang vu, lại là đầu mùa đông, vạn vật đều tiêu điều xơ xác, cho dù có là đêm trăng tròn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng để thưởng ngoạn, huống chi đêm nay chỉ có một vầng trăng non vừa mới nhú?
Bất quá, đã ngắm trăng thì cần gì phải tròn hay khuyết.
Ánh mắt Thương Dịch Chi chợt lóe lên, cười cười, phất tay cho Trương Sinh lui, rồi nói với Từ Tĩnh: “Nếu tiên sinh đã mời, thì Dịch Chi cũng chỉ có thể đón nhận. Không biết tiên sinh muốn đi đâu để ngắm trăng đây.”
Từ Tĩnh nhìn chung quanh, rồi chỉ vào triền núi phía sau quân doanh: “Nơi đó được không?”
Thương Dịch Chi gật đầu, hai người tìm nơi bằng phẳng trên triền núi rồi chậm rãi đi. Đêm nay mặc dù không có một vầng trăng sáng, nhưng bầu trời đầy sao cũng rất sáng lạn. Tinh quang lấp lánh, khiến không gian bao bọc lấy triền núi không còn là một màu đen dày đặc nữa mà sẫm một màu xanh lam, giống như một chiếc màn nhung phủ xuống triền núi. Tính tú chiếu những tia sáng nhàn nhạt, lan tỏa xuống dưới, ban phát cho không gian mênh mông của dãy núi hoang dã một một tấm lụa mỏng mịn màng, khiến mọi thứ đều trở nên mờ mờ, mông lung trong đêm.
Trương Sinh cầm cây đuốc xa xa ở phía sau, Thương Dịch Chi hướng gò đất phía trước chậm rãi đi tới, thần thái nhàn nhã mà thản nhiên, căn bản không hỏi Từ Tĩnh vì sao lại mời anh ta đi ngắm trăng. Đường núi mặc dù không gập ghềnh nhưng ban đêm cũng không dễ đi, Từ Tĩnh lại không thể so với Thương Dịch Chi, mới chỉ đến giữa sườn núi đã thở hổn hển. Thương Dịch Chi ngừng lại, nhìn Từ Tĩnh cười ha hả. Từ Tĩnh lấy tay chống đầu gối, lắc lắc đầu, thở dài: “Không đi được nữa, già rồi, già rồi.”
Thương Dịch Chi không an ủi ông ta, chỉ tìm một chỗ bằng phẳng, nhổ một ít cỏ khô xung quanh trải trên mặt đất, rồi ngồi xuống, khi đó mới ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh cười nói: “Tiên sinh đến đây ngồi đi, ngắm trăng không nhất thiết cứ phải lên đến đỉnh núi, ta thấy ở triền núi này cũng được.”
Từ Tĩnh cười cười, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống. Hai người nhìn bầu trời đêm nhất thời không nói gì, một hồi lâu sau, Từ Tĩnh mới đột nhiên cười nói: “Ta biết tướng quân đang suy nghĩ điều gì.”
Quay đầu lại, chỉ thấy Thương Dịch Chi có chút kinh ngạc nhìn mình, Từ Tĩnh vuốt râu, nheo mắt, nghiêm trang nói: “Tướng quân đang nghĩ, cảnh đêm đẹp mê người như vậy, nếu có thêm giai nhân bên cạnh nữa thì sẽ tốt biết bao nhiêu, thế mới đúng là hiệp cốt nhu tình(4)! Vì sao kẻ ngồi cùng mình lại là một lão già? Đáng tiếc, đáng tiếc a!”
Thương Dịch Chi giật mình, sửng sốt nhìn Từ Tĩnh một lát, đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng không chống đỡ được mà cười té lăn ra trên mặt đất. Anh ta ngửa mặt, nằm trên triền núi, cười to nói: “Người hiểu ta cũng chỉ có tiên sinh mà thôi.”
Từ Tĩnh không cười, chỉ lẳng lặng nhìn Thương Dịch Chi.
Tiếng cười của Thương Dịch Chi cũng dần dần ngừng lại, đưa mắt nhìn bầu trời đêm, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh thấy thế nào?”
“Thấy cái gì?” Từ Tĩnh cố ý hỏi lại.
Thương Dịch Chi khẽ nhếch khóe miệng cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao tiên sinh lại đi tìm ta?”
“Trong lòng tướng quân có nghi vấn, trong lòng Từ Tĩnh cũng có nghi vấn.” Từ Tĩnh đáp.
Thương Dịch Chi hỏi: “Trong lòng ta có nghi vấn gì?”
Từ Tĩnh đáp: “Song thố bàng địa tẩu, an năng biện thư hùng.” (Hai con thỏ cùng chạy trên mặt đất, khó có thể biết được con nào là đực, con nào là cái)(5)
Thương Dịch Chi không trả lời Từ Tĩnh, mà lại hỏi tiếp: “Vậy trong lòng tiên sinh có nghi vấn gì?”
“Không biết tướng quân đối với nghi vấn của chính mình sẽ như thế nào!”
Thương Dịch Chi trầm mặc một lát, thản nhiên nói:“Là thư hay là hùng thì với ta có quan hệ gì đâu?”
Từ Tĩnh cười nói:“Tướng quân có thể nghĩ như vậy, thì ta an tâm rồi.”
Thương Dịch Chi quay đầu nhìn Từ Tĩnh, thoải mái cười nói: “Mặc dù nói như vậy, song trong lòng vẫn có chút tò mò, dù sao dáng vẻ của hùng tương tự như thư thì có chút quái dị, tiên sinh thấy thế nào?”
Từ Tĩnh nheo nheo mắt, nói: “Có năng lực đi từ trong hang sói đi ra thì mặc kệ khi trưởng thành nó có bộ dáng gì đi nữa, đều chỉ có thể là hùng, nếu là thư, làm sao còn sống đến bây giờ.”
Thương Dịch Chi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa cằm.
Từ Tĩnh cười nói: “Tướng quân chỉ cần thuần dưỡng con thỏ này tốt một chút, ta thấy một ngày kia nó chắc chắn sẽ lớn mạnh và trở thành một mãnh hổ.”
Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh hai người nhìn nhau cùng cười to. Tiếng cười sang sảng làm kinh động mấy con vật đi kiếm ăn đêm cách đó không xa, chúng giơ móng vuốt dò xét, đồng loạt nhìn về phía bên này. Cùng lúc đó, Trương Sinh đang cầm đuốc đứng cách đó một quãng, nghe thấy tiếng cười cũng có chút nghi hoặc, không biết tướng quân nhà mình cùng Từ tiên sinh đang bàn luận chuyện gì mà lại có thể cười thoải mái đến như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi nhổ trại, Đường Thiệu Nghĩa sai người đưa cho A Mạch một cái giáp khố. A Mạch kinh hỉ vạn phần, lật lật nó trong tay, nhìn có vẻ không mới nhưng vẫn còn rất tốt, so vào người thì hơi dài nhưng cũng không thành vấn đề, chỉ cần xắn lên một chút là tốt rồi.
Từ Tĩnh đi rửa mặt từ bên ngoài trở về, liếc mắt nhìn giáp khố trong tay A Mạch, hỏi: “Ai cấp?”
A Mạch cao hứng nói: “Là Đường đại ca cho người đưa tới đây, thật tố quá, cuối cùng cũng không cần phải mặc cái quần chỉ có một ống nữa rồi.”
“Đường Thiệu Nghĩa?” Từ Tĩnh nhướn mày hỏi.
A Mạch gật gật đầu, đặt cái quần ở một bên, định đợi sau khi quân y đến thay thuốc cho vết thương của nàng rồi mới mặc cái quần này vào. Từ Tĩnh nhếch miệng cười cười, châm chọc nói: “Quan hệ của các ngươi tốt thật, đã thành mật thiết giao tình rồi cơ đấy.”
A Mạch ngẩn ra, khó hiểu nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh chớp chớp đôi mắt nhỏ giải thích: “Vật tư trong quân vốn rất thiếu thốn, quân trang của binh lính bình thường chỉ được cấp giáp khố, từ chức quan giáo úy trở lên thì ngoài giáp khố còn có thêm một chiếc đan khố, loại thứ nhất để giữ ấm, loại thứ hai để đẹp mắt. Lần này xuất chinh, binh lính trong quân không được mang dư thừa một vật gì cả, cho nên mỗi binh lính cũng chỉ có một bộ quân trang. Trong vòng mấy chục dặm xung quanh đây không có một thôn trang nào, hơn nữa kiểu dáng này lại là của quân đội, ngươi nói giáp khố này ở đâu ra, có đến tám chín phần mười là Đường Thiệu Nghĩa cởi giáp khố trên người ra cho ngươi, nếu ngươi không tin, có thể đi mà tìm hiểu, nhất định là hắn chỉ còn lại một cái đan khố.”
Hiện tại đã là đầu mùa đông, hành quân dã ngoại, lại ngồi trên lưng ngựa, chỉ mặc một cái đan khố, huống chi ngay cả áo choàng Đường Thiệu Nghĩa cũng đều để lại cho nàng, gió lạnh thổi đến, cảm giác nhất định sẽ là vô cùng khổ sở. A Mạch nhất thời trầm mặc, cân nhắc một chút liền gọi người đem áo choàng của Đường Thiệu Nghĩa về, nói rằng trong xe không cần phải mặc áo choàng, nên đưa cho anh ta dùng.
Quân y đến đổi thuốc cho A Mạch, khi cởi bỏ lớp vải băng bó, thì thấy miệng vết thương của nàng đã khép lại rất nhanh. Bị ngoại thương như vậy mà không phát sốt đã là rất may mắn rồi, không thể tưởng tượng được là chỉ trong thời gian có hai ngày ngắn ngủi thế mà đã kết vảy. Ánh mắt quân y nhìn A Mạch tràn đầy ngạc nhiên cùng quái dị, nếu cứ theo tốc độ này, chỉ vài ngày nữa thì A Mạch có thể hoạt động mà không gặp mấy khó khăn.
A Mạch vừa mừng vừa sợ, Từ Tĩnh lại rất bình thản, ánh mắt mải miết nhìn A Mạch mang theo chút thâm ý.
Tốc độ trở về của đại quân gần đây thỉnh thoảng có chậm lại, may là trước đó có thu được lương thảo của quân Bắc Mạc, cho nên mặc dù không được tiếp tế lương thực, nhưng chuyện ăn uống của đại quân cũng không thành vấn đề. A Mạch ở trong xe của Từ Tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, cái chân bị thương đã bình phục được hơn phân nửa, ngồi xe đi trên đường cũng không đến nỗi buồn tẻ lắm, Từ Tĩnh tuy rằng khó hầu hạ, nhưng đối đãi với nàng cũng không tồi, những vấn đề quân sự mà nàng hỏi, ông ta đều nhất nhất giải đáp.
Nhưng về sau Từ Tĩnh có chút không kiên nhẫn, A Mạch cảm thấy ông ta như đang đợi một cái gì đó sắp xảy ra, tâm trạng có chút nôn nóng.
(Mấy hôm nay mẹ Cún hơi mệt nên tốc độ hơi chậm, mong các nàng thông cảm nha)
————————
Chú thích:
1- Thư hùng: thư là con cái, giống cái, phụ nữ; Hùng là con đực, giống đực, đàn ông.
2- Doanh: một doanh có 500 quân.
3- Du long: con rồng dạo chơi
4- Hiệp cốt nhu tình: hiệp cốt: cốt cách của hiệp sĩ; nhu tình: tình cảm mềm mại, dịu dàng (của người thiếu nữ)
5- “Song thố bàng địa tẩu, an năng biện thư hùng”: xuất phát từ điển tích sau:
Nhạc Phủ (quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ) thi tập: Mộc Lan thi: “Hùng thố cước phác sóc, thư thố nhãn mê ly/ Song thố bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị hùng thư”. Nguyên ý chỉ nhận không ra trống mái. Hậu nhân dùng để hình dung sự tình rắc rối phức tạp, không thể phân biệt.
(nghe đồn) căn cứ vào thơ có thể phân biệt thỏ đực và cái.
Thỏ đực luôn thích đập chân phình phịch, thỏ cái luôn lim dim mắt, để cho bọn chúng chạy trên mặt đất với nhau, làm sao phân biệt được bạn nào trai bạn nào gái?
Phương pháp: Nhấc tai thỏ lên, nếu là bạn là trai, chân sẽ đập phịch phịch, nếu bạn là gái thì ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng mắt sẽ chớp liên tục.
Chương 26: Lên chức
Hai ngày sau, vết thương trên chân A Mạch đã tốt lên rất nhiều, nên không muốn tiếp tục ngồi trên xe với Từ Tĩnh nữa. Chiến mã của nàng đã sớm chết ở Dã Lang Câu, trong quân lại không thừa con chiến mã nào để cấp cho nàng, nếu xuống xe cũng chỉ có thể đi bộ cùng binh lính. Hai ngày nay, tâm tình Từ Tĩnh rõ ràng là không tốt, nghe A Mạch nói muốn xuống xe, liền đảo cặp mắt trắng dã, không âm không dương nói: “A Mạch, ngươi đáng lẽ phải hiểu rõ rồi mới đúng chứ, ngồi xe la tốt như thế lại không chịu ngồi, khi không lại đi luyện chân? Cẩn thận miệng vết thương của ngươi mà vỡ toác ra, lúc đó thì hay cho ngươi rồi.”
Đã lâu rồi ông ta không sử dụng động tác trợn mắt như thế này với nàng, nay lại làm như vậy khiến A Mạch không khỏi cảm thấy có chút thân thiết, giống như khi hai người cùng đi đến Thanh Châu, khi ấy, Từ Tĩnh luôn trợn mắt lên, rồi dùng ngữ điệu không âm không dương nói chuyện với nàng.
A Mạch cười cười, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vào vai Từ Tĩnh, sau đó không để ý đến sự kinh ngạc của ông ta liền nhảy xuống xe. Nàng quyết định đi trước khi Thương Dịch Chi cho người tới đưa tin, dù sao nàng cũng là thân vệ của anh ta, hiện tại thương thế đã bình phục tương đối tốt rồi, tất nhiên là phải đến chỗ chủ soái nói một tiếng. Giờ đã quá trưa, đại quân đã dừng lại, các binh lính ở các doanh đang nấu cơm, trên đường đi, A Mạch đi đến đâu cũng thấy có binh lính đứng dậy cung kính hướng về phía nàng hành lễ. A Mạch trong lòng kinh ngạc, song cũng không hỏi mọi người vì sao lại hành lễ với nàng, chỉ áp chế nghi vấn trong lòng, giữ sắc mặt bình tĩnh, nhất nhất gật đầu đáp lễ.
Trương Sinh đang cùng hai thân vệ nhóm lửa nấu cơm, thấy A Mạch đến thì rất cao hứng, đưa củi lửa cho thân vệ đứng bên cạnh, tiến lên chào hỏi, nhưng ngoài há miệng thở dốc ra thì không biết nên xưng hô với A Mạch như thế nào. Nếu vẫn gọi là A Mạch thì dĩ nhiên là không thích hợp, nhưng nếu không gọi là A Mạch thì biết gọi là gì bây giờ? A Mạch hiện tại chưa được thăng quan, không thể xưng hô là “Đại nhân” được. Hay gọi là Mạch đại ca? Cũng không được, người này rõ ràng ít tuổi hơn mình. Miệng Trương Sinh hết đóng lại mở, có chút mất tự nhiên cười nói: “A Mạch, sao ngươi lại đến đây, cái chân bị thương đã khỏi chưa?”
“Không còn đáng ngại nữa.” A Mạch nói, quay đầu nhìn lướt qua bốn phía.
Trương Sinh nhìn thần sắc A Mạch, biết nàng tìm Thương Dịch Chi, liền cười nói: “Ngươi tìm tướng quân? Ngài nói đi phía trước xem xét một chút, một lúc nữa sẽ trở lại, ngươi chờ một lát đi.”
A Mạch ngượng ngùng cười cười, rồi khẽ gật đầu, thấy Trương Sinh lại bước qua nấu cơm, liền đi theo ngồi xổm xuống bên cạnh bếp, tùy ý nói: “Trương đại ca, ta giúp ngươi nhóm lửa.” Không ngờ Trương Sinh lại vội vàng xua tay nói: “Cũng không dám xưng là đại ca, nếu ngươi không ngại, gọi ta là lão Trương là tốt rồi.”
A Mạch liên tưởng đến tình cảnh dọc theo đường đi, liền dừng động tác lại, ngẩng đầu vô tội nhìn Trương Sinh, hỏi: “Sao Trương đại ca lại nói chuyện như vậy? Trong lòng A Mạch thực không rõ.”
Trương Sinh nghe A Mạch nói như vậy, không tiếp lời nàng, chỉ liếc liếc mắt nhìn bốn phía, rồi nhỏ giọng hỏi: “A Mạch, ngày ấy tại Dã Lang Câu ngươi thực sự chém được nhiều thát tử như vậy à?”
“Bao nhiêu?” A Mạch khó hiểu.
“Trong quân đồn rằng ngày đó ngươi chém tổng cộng được hai mươi ba tên thát tử, đều truyền đi khắp nơi rồi, hiện tại ngươi chính là anh hùng hảo hán trong quân đội của chúng ta, cho dù là ai đi chăng nữa, khi nghe xong chuyện này đều phải giơ ngón tay cái lên bái phục. Ngay cả biệt danh cho ngươi cũng có, là “Ngọc diện Diêm La”, nghe nói là gặp người giết người, gặp phật giết phật.”
A Mạch nghe mà choáng váng, nhất thời không thể nói gì, chỉ ngơ ngác cầm khúc củi trong tay mà quên cả việc cần phải cho thêm vào bếp. Nàng chẳng qua chỉ là ở trên xe của Từ Tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ chính mình đã trở thành một nhân vật anh hùng trong quân đội Nam Hạ. Chém hai mươi ba tên giặc? Tuy rằng nàng cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc giết bao nhiêu lính Bắc Mạc, nhưng tuyệt đối không thể đến con số hai mươi ba. Hai mươi ba ư? Vậy mà họ cũng dám dựng thành truyện, lại còn sửa sang đánh bóng lại nữa chứ. Bọn họ nghĩ người Bắc Mạt là cái gì? Rau cải trắng sao? Dễ chém như vậy sao? Còn nữa, sao nhất định phải gọi là “Ngọc diện Diêm La”? Diêm La thì Diêm La, sao còn thêm hai chữ “ngọc diện” vào làm chi nữa? Nghe thế nào cũng giống một nhân vật càn quấy trong chuyện xưa mà mẫu thân kể cho nàng lúc bé vậy?
“Này?” Trương Sinh thấy A Mạch ngồi im nửa ngày không nhúc nhích, nhịn không được liền gọi nàng một tiếng. A Mạch lúc này mới bừng tỉnh, hướng về phía Trương Sinh miễn cưỡng cười cười: “Trương đại ca, không dám gạt ngươi, ta có chém chết vài tên thát tử nhưng tính kiểu gì cũng không được hai mươi ba tên đâu.”
“Hử!!!” Trương Sinh thấy A Mạch thế nhưng lại đem tình hình thực tế nói cho anh ta biết, chứng tỏ thật sự coi anh ta là huynh đệ tốt, trong lòng thấy thật cảm động, lập tức thực lòng vì A Mạch mà tính toán, chạy nhanh tới ngăn A Mạch lại, hạ giọng nói:“A Mạch, ngươi cũng thật là, những lời như vậy đâu thể tùy tiện mà nói ra như vậy được, đây chính là cơ hội để cho ngươi nổi danh, chỉ có kẻ ngốc mới tự mình đi nói toạc ra như thế.”
Thần sắc A Mạch có chút do dự, xem ra là vẫn còn muốn cùng Trương Sinh tranh cãi vài câu, vừa mới vươn cổ lên định nói, lại thấy Trương Sinh nói tiếp: “Cho dù sau này có người hỏi, ngươi chỉ cần cười mà không nói gì là được, không thừa nhận cũng không phủ nhận, đến lúc đó cho dù thế nào cũng không can hệ gì đến ngươi.”
Thấy Trương Sinh một mực có ý tốt, A Mạch cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Thầm nghĩ, ta đối với con số hai mươi ba này cũng không có ý kiến gì, ta chỉ có ý kiến đối với cái danh hiệu “Ngọc diện la sát” mà thôi. Đúng lúc nàng đang cúi đầu cân nhắc, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Dịch Chi ở sau lưng: “Trương Sinh, cơm chín chưa? Mau đem lên đi.”
Trương Sinh lên tiếng, vội vàng đem đồ ăn trong nồi ra. Thương Dịch Chi ăn uống rất đơn giản, cũng chỉ là bánh bao như những binh lính khác, duy nhất là có thêm một đĩa dưa muối nhỏ. A Mạch theo Trương Sinh đứng lên, quay người hướng về phía Thương Dịch Chi hành lễ nói: “Tướng quân.”
“A Mạch?” Thương Dịch Chi dùng thần sắc bình thản nhìn lướt qua nàng một cái, lấy nước do thị vệ mang lại rửa tay, rất tùy ý hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Đã tốt lắm rồi.” A Mạch khom lưng nói.
Thương Dịch Chi lại hỏi: “Nghe nói ngươi chém chết hai mươi ba tên thát tử?”
A Mạch nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đến lúc đang định nói thật với anh ta thì chợt nghe thấy Thương Dịch Chi nói tiếp: “Trong quân pháp của Đại Hạ có quy định: Phàm là binh sĩ, giết được năm kẻ địch, thăng lên chức ngũ trưởng; nếu giết được hai mươi kẻ địch thăng làm đội trưởng, ban thưởng bốn tước một cấp. Ngươi lại là thân binh của ta, theo lý mà nói thì nên lên tới chức đội trưởng ban thưởng một cấp.” Thương Dịch Chi dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Song ngươi cũng không tuân theo quân lệnh trên chiến trường, theo luật nên chém, nhưng lần này quân ta chiến thắng, thưởng phạt cần phân minh, thấy ngươi lập công lớn nên có thể không giết, nhưng không thể không phạt, cho nên trước hết không ban thưởng thêm một cấp, chỉ phong làm Ngũ trưởng, thế nào? Có oán hận gì không?”
A Mạch sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, nghe Thương Dịch Chi hỏi, vội vàng cẩn thận trả lời: “A Mạch không hề có nửa câu oán hận. Đa tạ tướng quân không giết.”
Thương Dịch Chi thấy A Mạch khẩn trương, khóe miệng run run, nói: “Vậy là tốt rồi, Lục Cương hiện đang thiếu một vị trí Ngũ trưởng, ngươi đi tìm hắn để bổ sung vào chỗ thiếu đi. Làm việc cho tốt.”
A Mạch luôn mồm đồng ý, thấy Thương Dịch Chi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, không để ý đên nàng nữa, vội cáo từ lui xuống, định rằng về nói với Từ Tĩnh một tiếng, sau đó đi gặp Lục Cương báo danh. Nàng đoán không ra tâm tư của Thương Dịch Chi, không biết anh ta vì sao phải làm ra cái chuyện nửa minh bạch, nửa mờ ám này với nàng. Việc đã tới nước này thì cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước vậy, chỉ là vừa mới nghĩ đến việc trở về bộ binh doanh, A Mạch liền có chút co đầu rụt cổ, may là lần này không phải lại làm một tên tiểu binh ở tầng lớp dưới cùng nữa, Ngũ trưởng tuy là chức quan thấp nhất trong quân, nhưng tốt xấu gì cũng là một chữ “Quan”, vì thế nhất định không thể làm hỏng chuyện như lần trước được.
Còn chưa đi đến cỗ xe của Từ Tĩnh, A Mạch chợt nghe thấy âm thanh xôn xao phía trước, chỉ thấy một gã kỵ binh từ xa đang cưỡi ngựa phi đến, không để ý đang ở trong đại doanh, vẫn thẳng tay ra roi giục ngựa, phi thẳng đến doanh trướng của Thương Dịch Chi. A Mạch chau mày lại, cưỡi ngựa trong doanh trại là phạm vào quân pháp, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho tên kia kỵ binh kia nóng vội như thế.
Từ Tĩnh đang ăn cơm ở bên ngoài xe cũng nhìn thấy tên kỵ binh kia phóng ngựa chạy qua, ông ta đứng dậy ngẩn người, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, đột nhiên đánh rơi chiếc bánh bao trong tay xuống đất, bước nhanh về hướng doanh trại của Thương Dịch Chi.
Đúng lúc A Mạch trở về, vừa vặn đụng phải Từ Tĩnh. “Tiên sinh!” A Mạch kêu lên.
Từ Tĩnh làm sao còn có tâm tư mà quan tâm đến nàng, tùy tiện xua tay một cái rồi quay đầu rời đi. A Mạch ngẩn người nhìn về hướng Từ Tĩnh đang bước vội tới, tựa hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Tuy rằng vừa rồi Từ Tĩnh đi rất vội vàng, nhưng nàng lại không thấy trên mặt ông ta lộ ra một tia kinh hoàng nào, ngược lại là trong ánh mắt lóe tinh quang, như là chuyện mà mình đã đợi từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã xảy ra.
A Mạch tự cười giễu cợt, nàng hiện tại chỉ là một gã quan có địa vị thấp nhất, đại sự trong quân làm sao đến lượt nàng tham gia nghị luận? Hay là cái gì cần làm thì cứ đi làm đi thôi. Nàng cười lắc lắc đầu, nói với thị vệ bên người Từ Tĩnh vài câu để nhắn lại cho Từ Tĩnh rồi đến bộ binh doanh báo danh.
Lục Cương thấy A Mạch lại quay trở lại, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm, anh ta thật sự không thể hiểu được, tiểu tử này vì sao lại đến ngụ tại bộ binh doanh của mình? Hắn không phải là cục cưng của tướng quân sao? Hắn không phải vừa mới lập công lớn sao? Hắn không phải được gọi là “Ngọc diện la sát” sao? Từ những điều đó mà nói, hắn đáng lẽ không nên đến chỗ của Lục Cương mới đúng, mà lại chỉ là một tên Ngũ trưởng nho nhỏ, thế này thì anh ta biết đối đãi như thế nào đây? Như với một Ngũ trưởng bình thường ư, nhưng hắn tuyệt đối không bình thường. Như với một thiếu gia ư? Nhưng hắn cũng không phải xuất thân từ nhà quyền quý.
A Mạch cười như không cười nhìn Lục Cương, thấy mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều hiện lên trên mặt anh ta, liền cung kính cười nói: “Lục đại nhân, A Mạch đến gặp ngài để báo danh.”
Nguồn: vanvietbooks