28/11/12

A Mạch tòng quân (C39-40)

Chương 39: Thế đối nghịch

Hai người một ngựa rất nhanh đã đi đến cổng thành, binh lính thủ thành quả nhiên không hỏi một tiếng đã để Thường Ngọc Thanh đi. Ra khỏi cửa thành, Thường Ngọc Thanh tuân theo A Mạch bày mưu đặt kế mà phóng ngựa phi đi, tốc độ nhanh nhất, khó tránh khỏi xóc nảy lên, miệng vết thương của hai người quả thật không hề dễ chịu chút nào.

Hai hàng lông mày của A Mạch nhíu chặt, mồ hôi túa ra, dính sát vào bên mặt của nàng, son trên môi đã biến sắc.

Cuối cùng vẫn là trốn không thoát sao? Nàng vươn cổ nhìn lướt về phía sau, mắt không hề trông thấy có người đuổi theo. Thật là không có người đuổi theo không? Hay là bọn họ che dấu quá tốt?

Máu trên vai vẫn chảy, rơi trên tuyết thành những chấm đỏ tươi, giống như những đóa hoa nở trên cội cây già trong vườn, cũng một màu đỏ tươi như vậy. Những đóa hoa kia nở ra thật là đẹp mắt, hương thơm thoang thoảng, ngắt mấy cành cắm vào chiếc bình lớn đặt ở trong phòng, bị hơi ấm trong nhà thúc cho nở bung ra, hương thơm dìu dịu tràn ngập khắp nơi, khiến cho nàng không muốn đọc sách nữa, chỉ muốn ngủ. Đầu nặng quá, chỉ có thể dựa vào một bờ vai, nhưng bờ vai này chẳng hề giúp nàng thấy thoải mái chút nào, cứng rắn quá, không thoải mái như khi dựa vài bờ vai của Trần Khởi ca ca……

Có phải khi người ta sắp chết thì thường nhớ lại những chuyện trước kia hay không?

Nàng thực không muốn chết, cho dù là cùng chết với viên “Sát tướng” tiếng tăm lừng lẫy này nàng cũng không hề nguyện ý. Trong mắt người khác, một mạng của nàng đổi lấy một mạng của anh ta hiển nhiên là quá lời rồi, nhưng nếu nàng cũng chết, ngay cả mạng sống cũng không còn, thì có lời lãi hay không cũng chẳng để làm gì. Khóe miệng A Mạch nhẹ nhàng nhếch lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

“…… Ta thực không muốn…… chết……” Nàng thì thào nói, tay nắm chặt đao, dùng hết khí lực còn sót lại ấn xuống hông của Thường Ngọc Thanh.

Chỉ một đao này, nếu thật sự xuống tay, chớ nói nhất định sẽ bị mổ bụng, mà ngay cả ruột cũng đều sẽ bị cắt đứt.

Đáng tiếc, A Mạch đã gần rơi vào trạng thái hôn mê nên không phát giác ra rằng, nàng dù đã dùng hết khí lực, thì động tác vẫn chậm hơn rất nhiều so với bình thường, mà bàn tay của anh ta vốn nắm lấy tay kia của nàng, không biết từ khi nào đã cầm chắc lấy vai nàng, trước khi phát giác nàng dùng sức, đã đẩy mạnh thân thể của nàng cách xa khỏi thân thể của anh ta, đồng thời đẩy thắt lưng của mình về phía sau, tránh khỏi đao phong, bàn tay còn lại thì kiềm giữ lưỡi dao.

Xa xa, Thôi Diễn mang theo người vẫn đuổi theo phía sau, Thường Ngọc Thanh do dự, rồi vẫn đem vạt áo của A Mạch sửa sang lại trước, lúc này mới cúi đầu xem xét vết thương trên người mình, không tồi, vết thương tuy rộng, nhưng cũng không sâu quá.

A Mạch đã ngất đi, không còn được Thường Ngọc Thanh đỡ nữa, thân thể liền đổ xuống, lại bị Thường Ngọc Thanh túm lấy, một lần nữa ngã vào ngực anh ta. Mặc dù không còn ý thức, tay nàng vẫn nhanh chóng nắm chặt lấy chuôi đao, cổ tay Thường Ngọc Thanh phải dùng lực mới gỡ được thanh đao ra, một lần nữa tra vào vỏ.

Vừa khéo, Thôi Diễn đã đến gần, nhưng bởi vì không rõ Thường Ngọc Thanh đang ở tình huống nào, nên không dám mạo muội tiến lên, đành phải dừng lại ở phía xa xa. Thường Ngọc Thanh thản nhiên liếc mắt một cái, gọi: “Lại đây đi.”

Đám người Thôi Diễn lúc này mới dám tiến lên, thấy Thường Ngọc Thanh một tay giữ tên mật thám kia, tay kia giữ dưới bụng, máu từ đầu ngón tay chậm rãi chảy ra, hiển nhiên là bị thương. Thôi Diễn kinh hãi, kêu lên: “Thường đại ca! Đây là làm sao vậy?”

Sắc mặt Thường Ngọc Thanh bình tĩnh, chỉ hỏi: “Có mang thuốc trị thương theo không?”

Thôi Diễn gật gật đầu, vội vàng xuống ngựa, đến gần Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh đưa A Mạch cho anh ta trước, rồi mới ôm bụng nhảy xuống ngựa, nhận kim sang dược trong tay Thôi Diễn, đổ một chút bôi lên miệng vết thương. Thời tiết lạnh giá, hơn nữa miệng vết thương của anh ta mặc dù dài nhưng lại bằng phẳng, sau một lúc bôi thuốc máu liền ngừng chảy, bên cạnh lại sớm có thuộc hạ đưa cho mảnh vải sạch: “Tướng quân, miệng vết thương dài quá, có lẽ phải tìm lang trung, nếu không sợ là sẽ vỡ ra mất.” Tên thuộc hạ nói.

Thường Ngọc Thanh “hừ” một tiếng, đem miếng vải trắng đặt ở trên miệng vết thương buộc vòng qua eo cố định lại, sau đó xoay người nhìn A Mạch vừa bị Thôi Diễn đặt ở trên tuyết. Trên vai của nàng vẫn còn cắm mũi tên lông vũ, máu đã sớm thấm ướt lớp áo trên vai, sũng nước.

Thôi Diễn thấy Thường Ngọc Thanh quan sát A Mạch, nhịn không được dùng chân đá xuống, hỏi: “Đại ca, tiểu tử này đả thương ngươi?”

Thường Ngọc Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Không phải tiểu tử, là nữ nhân.”

Thôi Diễn nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, cái chân vừa định đá tiếp lập tức sững lại giữa không trung, sửng sốt hỏi Thường Ngọc Thanh: “Nữ nhân?”

Thường Ngọc Thanh không trả lời, đi đến bên người A Mạch ngồi xổm xuống, tay nắm lấy mũi tên lông vũ trên vai nàng, thoáng dừng lại một chút rồi rút loan đao bên hông ra, một tay cố định thân mũi tên, một đao chặt đứt tận gốc mũi tên, sau đó lại dùng đao khoét bỏ một khoảng áo trên vai nàng, lộ miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, đem chỗ thuốc còn lại trong bình đều đổ hết lên đó.

Thôi Diễn vẫn còn đang kinh ngạc, Thường Ngọc Thanh đã đứng lên, đến trước mặt Thôi Diễn, một tay ôm miệng vết thương bên hông, một tay chống lên yên ngựa, nhảy lên lưng con Dạ Chiếu Bạch. “Mang nàng theo, trở về thành! Chuyện bị thương không ai được để lộ!” Thường Ngọc Thanh nói, cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Thôi Diễn, dùng áo choàng che vết máu của mình ở phía trước, rồi quay ngựa trở về thành.

Thôi Diễn buồn bực nhìn theo bóng dáng Thường Ngọc Thanh, lại cúi xuống nhìn kỹ khuôn mặt của nữ mật thám, thấy búi tóc nàng sớm đã xổ tung tán loạn, vẻ phàm tục cũng sớm không còn, ngược lại so với trước đẹp hơn không ít. Thôi Diễn nghĩ nghĩ, lấy tuyết lau lên mặt của nàng, lớp phấn son dày trên mặt theo nước tuyết chảy đi, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng nhợt như tuyết, ẩn hiện chút tái xanh.

“Người đàn bà xinh đẹp?” Thôi Diễn lẩm bẩm, vẫn không thể tin được tên tiểu tử độn bánh bao trong ngực lại là một nữ tử, nhịn không được đưa tay dò xét trước ngực A Mạch, tuy rằng không đầy đặn, nhưng lại vô cùng mềm mại. Thôi Diễn như bị bỏng, vội vàng rút tay về, chột dạ liếc mắt nhìn theo bóng dáng Thường Ngọc Thanh, lúc này mới nhấc A Mạch lên ngựa, đuổi theo Thường Ngọc Thanh.

Khi A Mạch tỉnh lại là ở trên giường, giường rất lớn, chỉ là có chút cứng rắn, cũng may chăn lại rất mềm mại, cảm giác khi cọ sát vào da thịt thực dễ chịu, điều đó nói lên rằng chất liệu của cái chăn này rất tốt, cũng nói lên rằng…… trên người nàng tựa hồ như không có quần áo.

A Mạch vén chăn, thấy quả thật trên người mình không có một sợi vải nào, chỉ có bả vai được băng bó kỹ càng, hay thật, như vậy thì cũng phải là không có sợi vải nào.

Nếu là nữ nhân khác, khi tỉnh lại gặp phải tình huống như vậy, thông thường hẳn là đều kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó lại dùng chăn cuộn kín thân thể lại, hoảng sợ đánh giá nam nhân trước giường. Đáng tiếc trước giường của nàng cũng không có nam nhân nào đứng đó, cho dù có, nàng hiện tại cũng không có khí lực làm mấy chuyện linh tinh như cuộn chặt tấm chăn vào người rồi kêu lên sợ hãi, nàng thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc mình có bị xâm phạm hay không, chỉ lẳng lặng nằm xuống, sau đó là cảm nhận chuyện mình còn sống thực không sai.

Mặc kệ như thế nào, nàng dù sao cũng không chết, như thế này không phải là rất tốt rồi sao? A Mạch thở phào nhẹ nhõm, thân thể lại chui vào trong chăn, tính toán việc tiếp theo.

Thường Ngọc Thanh cởi trần thân trên, ngồi cạnh chiếc bàn tròn cách đó không xa, quanh eo lưng quấn một vòng vải trắng, nghe thấy tiếng A Mạch tỉnh lại, ngẩng đầu đưa ánh mắt lạnh lùng xem phản ứng của A Mạch. Thấy nàng rõ ràng đã tỉnh lại, nhưng không hề kêu lên sợ hãi, cũng không khủng hoảng, trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

Nghe được tiếng của anh ta, thân thể A Mạch chợt cứng lên, nhưng lập tức lại thả lỏng, ngay cả mắt cũng không mở, chỉ thản nhiên trả lời: “Sợ hãi có tác dụng gì sao?”

Thường Ngọc Thanh hơi giật mình, nhướn mày nói: “Đúng là không có tác dụng gì.”

A Mạch ngậm miệng không nói, Thường Ngọc Thanh đi đến bên giường cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng tuy rằng nhắm mắt, dáng vẻ không một chút sợ hãi, nhưng nhịp thở gấp gáp vẫn tiết lộ nội tâm khẩn trương của nàng, không khỏi nhếch khóe miệng, có chút đùa cợt nói: “Nằm ở trên giường một nam nhân xa lạ mà vẫn không sợ, vẫn trấn định được như thế này sao, hay đây là thói quen của ngươi nên không thèm để ý?”

Từ xưa đến nay, nữ tử làm mật thám phần lớn đều đã bán đứng hương sắc của mình, điều này trong lòng mọi người đều biết rõ, Thường Ngọc Thanh biết, A Mạch cũng biết. Cho nên hiện tại Thường Ngọc Thanh nói như vậy, hiển nhiên là châm chọc nàng đã có thói quen bán đứng hương sắc của mình.

A Mạch cũng không để ý tới sự khiêu khích của anh ta, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại trầm mặc.

Ý đồ của Thường Ngọc Thanh là dùng lời nói chọc giận A Mạch, nên lại cười nhạo một tiếng nói: “Vẫn nói nữ nhân Nam Hạ các ngươi đều không biết liêm sỉ, giống như ngươi vậy?”

A Mạch chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Như thế nào là không biết liêm sỉ?”

Thường Ngọc Thanh khinh thường nói: “Ở trước mặt nam tử xa lạ mà cả người trần truồng còn không tính là vô liêm sỉ sao?”

Trên mặt A Mạch lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, hỏi: “Nam tử ở trước mặt một nữ tử xa lạ để ngực trần thì sao? Có được xem như không biết liêm sỉ không?”

Thường Ngọc Thanh không nói, lạnh lùng nhìn A Mạch.

A Mạch nhắm mắt, khẽ cười nói: “Tự mình cởi ra thì mới là người không biết thẹn, còn ta bị người khác cởi ra thì có gì mà phải thẹn.”

Thường Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng, cúi người xuống, dùng tay kiềm trụ hai bả vai của nàng, lạnh giọng nói: “Mồm miệng ngươi lợi hại lắm, không biết thân thể có đáng để cho người ta hưởng thụ không.”

A Mạch vươn tay hất ngón tay của anh ta đang lướt trên mặt mình ra, ngữ khí đạm mạc nói: “Bất quá chỉ là giao phó ra một thân xác thối tha mà thôi, tướng quân nếu muốn làm ta sợ, không bằng đổi người khác đi” Nàng liếc nhìn mảnh vải trắng có thấm chút máu bên hông Thường Ngọc Thanh: “Tướng quân tự mình e không tiện, ta còn chưa xinh đẹp đến nỗi làm cho tướng quân phải mang thương tích ra trận chứ?”

Thường Ngọc Thanh cứng đờ, không ngờ nàng lại lớn mật nói ra những lời như thế, sau một khắc kinh ngạc nhìn A Mạch, đột nhiên nở nụ cười, sau đó đi đến bên cạnh lấy một chiếc áo mặc vào, bên ngoài khoác một chiếc chiến bào mới tinh, lúc này mới quay trở lại nói với A Mạch: “Chỉ có nam nhân vô dụng mới chinh phục nữ nhân ở trên giường, Thường Ngọc Thanh ta còn chưa hạ lưu đến mức như vậy. Bất quá ngươi tốt nhất nên lo lắng một chút, ta sẽ có phương pháp khiến cho ngươi phải mở miệng, tốt nhất ngươi không nên thử thách tính nhẫn nại của ta. Là nữ nhân, ngươi thật ngoan cường, nhưng…” Anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái: “Để so ngoan cường với ta, ngươi còn kém một chút, đừng cho rằng bởi vì ngươi là nữ nhân nên ta sẽ thương hương tiếc ngọc, đến lúc đó chỉ là tự mình tìm lấy đau khổ mà thôi.”

Anh ta nói xong liền cầm loan đao trên bàn, đi về phía cửa được hai bước lại quay lại, cười mà như không cười nhìn A Mạch: “Trên tay ngươi có vết chai, cánh tay rắn chắc, thắt lưng nhanh nhẹn có lực, trên đùi có vết sẹo, là do trúng tên, vẫn còn mới, nếu muốn nói dối, tốt nhất hãy nghĩ ra một lý do hoàn hảo, đừng khiến ta vừa nghe đã thấy lộ ra sơ hở chồng chất.”

Thấy thân thể A Mạch nhất thời trở nên cứng đờ, Thường Ngọc Thanh rốt cục vừa lòng mỉm cười, xoay người rời đi.

Chương 40: Giao phong

Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại sau lưng Thường Ngọc Thanh, A Mạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thật may mắn, Thường Ngọc Thanh cũng quá kiêu ngạo, đến mức khinh thường việc dùng thân thể nữ nhân để áp chế nàng. Người như vậy cũng không khó đối phó, bởi vì anh ta có thói quen cao cao tại thượng, thói quen mọi việc đều phải theo ý mình, thói quen người khác phải thần phục dưới chân anh ta.

A Mạch cười cười, phát giác lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, liền xòe ra xoa xoa xuống giường, sau đó ngưng thần nhìn chăm chú vào đỉnh màn trướng, quyết định ngủ một giấc trước đã để bồi bổ tinh thần cho tốt. Chỉ cần còn sống là tốt rồi. Nàng luôn tin rằng cuộc sống vốn có vô vàn hy vọng. Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không đoán được cơ thể nàng lại có khả năng tự chữa lành vết thương, bị trúng tên như vậy, có lẽ không quá ba ngày là có thể kết vảy, khó trách mẫu thân trước kia thường mắng yêu rằng nàng sống dai như một con gián vậy, đánh mãi mà không chết, rồi cười nói nàng đúng là loại người biến dị.

Thôi Diễn vẫn luôn ở ngoài phòng chờ Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta lại gần thì có chút lo lắng hỏi: “Thường đại ca, thật sự không cần lang trung tới xem cho ngươi sao? Miệng vết thương dài như vậy, nếu như không khâu, sợ rất dễ bị vỡ.”

“Không sao, chút thương tích cỏn con này không hề gì” Thường Ngọc Thanh nhẹ giọng nói, tùy ý lấy tay sửa sang quần áo bên hông: “Qua vài ngày là có thể khép miệng lại.”

Thôi Diễn biết anh ta không muốn để cho người khác biết mình bị thương, cho nên mới không cho gọi lang trung, suy nghĩ một chút lại thấp giọng nói: “Không bằng cứ để cho lang trung xem một chút, sau đó…” Anh ta vừa nói, vừa dùng tay làm động tác giết người diệt khẩu.

Thường Ngọc Thanh thản nhiên đưa mắt nhìn anh ta: “Ta nói không cần chính là không cần.”

Thôi Diễn thấy giọng điệu của anh ta không hờn không giận, liền không dám nói tiếp nữa, chỉ đuổi theo sau, nói: “Vừa rồi nguyên soái phái người đến đây, nói là cho gọi ngươi qua đó có chút việc.”

Bước chân Thường Ngọc Thanh sững lại, quay đầu nhìn Thôi Diễn: “Nhanh thật, Thạch Đạt Xuân thật ra cũng có chút cá cách.”

Thôi Diễn khinh thường bĩu môi, sau đó còn nói thêm: “Nhưng chuyện đến tai nguyên soái cũng có chút phiền toái, tên tiểu tử đi cùng đúng là đã chạy thoát, ta đã cho người canh giữ ở cổng thành nhưng vẫn không bắt được hắn, có lẽ đã sớm chạy thoát rồi. Hiện tại chỉ còn lại nữ nhân này, nếu là đàn ông thì tốt, nhưng hóa ra lại là đàn bà, chỉ cần nàng ta cứ kiên trì tỏ vẻ con gái nhà lành, sợ là ở trước mặt nguyên soái cũng không dễ ăn nói đâu.”

Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói: “Ngươi cũng quá coi khinh vị nguyên soái kia của chúng ta rồi, anh ta sẽ không nhắc đến chuyện ta cướp đoạt dân nữ đâu.”

Thôi Diễn không rõ, gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Vì sao lại không?”

Thường Ngọc Thanh dừng lại cười như không cười nhìn Thôi Diễn, hỏi: “Cho dù ta cướp đoạt dân nữ, anh ta có thể làm gì ta nào?”

Đúng vậy, cho dù Thường Ngọc Thanh cướp đoạt dân nữ, Trần Khởi có thể làm gì được anh ta? Dùng quân pháp xử trí anh ta ư? Sợ là không dám, mà có dám cũng không thể. Nếu không làm gì được anh ta, vậy thì Trần Khởi việc gì phải tự làm mình sượng mặt chứ!

Thôi Diễn rốt cục cũng hiểu được điều này, có chút bội phục nhìn Thường Ngọc Thanh khen: “Chúng ta đùa giỡn anh ta như vậy mà anh ta cũng không có cách nào. Thường đại ca, ngươi cũng thật là… Đi thôi!” Kỳ thật anh ta vốn định nói là “Ngươi cũng thật vô lại!” Nhưng chưa nói thành lời đã chữa lại, bởi Thường Ngọc Thanh cũng không phải là kẻ để cho người khác giỡn mình.

Thường Ngọc Thanh liếc nhìn anh ta một cái, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, vô lại thì vô lại, chúng ta có tư cách để vô lại, Trần Khởi biết rất rõ sau lưng chúng ta là thế lực nào, cho nên anh ta sẽ không trêu chọc vào chúng ta đâu, ít nhất hiện tại sẽ không.”

Thôi Diễn ngây ngô cười hai tiếng, đi theo Thường Ngọc Thanh ra ngoài, khi đến cửa viện thì đúng lúc mấy tên thị vệ đi theo Thôi Diễn ra khỏi thành sáng nay mang mấy bao thảo dược về, thấy bọn họ hành lễ. Thường Ngọc Thanh tùy ý nhìn lướt qua, phân phó: “Ra sau viện giao cho bà tử kia, sắc cho nàng ta mấy bát thuốc.”

Thị vệ kia liền chạy đi, Thôi Diễn lại gọi anh ta lại, liếc trộm Thường Ngọc Thanh, rồi đứng sát lại, nhỏ giọng phân phó: “Các ngươi để lại một ít cho tướng quân, buổi tối trở về khuyên ngài ấy dùng thuốc.”

Thị vệ gật gật đầu, Thôi Diễn vỗ vỗ lên vai anh ta, cười nói: “Mau đi đi!”

Thường Ngọc Thanh cảnh giác đưa mắt nhìn Thôi Diễn, Thôi Diễn gượng cười ha ha hai tiếng, tiến nhanh lên phía trước hai bước nói: “Thường đại ca, chúng ta mau đi đi, khi về ta còn phải ứng phó với cữu cữu, chuẩn bị tinh thần nghe ông ấy giáo huấn.”

Sau khi Trần Khởi vào thành, cùng Chu Chí Nhẫn ở trong thành phủ của Thạch Đạt Xuân, còn Thường Ngọc Thanh thì tìm một biệt viện của phú thương làm chỗ ở tạm, cũng không ở cùng một chỗ với các tướng lãnh cao cấp khác. Khi Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn vào thành phủ, mặt trời đã ngả về tây, Trần Khởi đang ở đại sảnh cùng Chu Chí Nhẫn, chờ các tướng lĩnh cao cấp khác đến để thương nghị phương hướng tấn công của Bắc Mạc trong năm sau, thấy Thường Ngọc Thanh mang theo Thôi Diễn tiến vào, tùy ý gật đầu xem như chào hỏi.

Thôi Diễn vốn tưởng rằng Trần Khởi gọi bọn họ đến là để hỏi về chuyện xảy ra trong buổi sáng nay, ai ngờ hóa ra lại là triệu tập các tướng quân đến thương nghị việc quân sự. Anh ta gia cảnh tuy lớn, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, cộng thêm cấp bậc mới chỉ là một viên giáo úy nên căn bản không có tư cách tham gia một hội nghị như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tiến thoái lưỡng nan, đành phải thận trọng đứng ở cửa, do dự không biết nên đi hay ở, chợt thấy Trần Khởi ngẩng đầu lên nói: “Thôi Diễn cũng lại đây đi, nghe một chút cũng tốt.”

Chu Chí Nhẫn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thôi Diễn, Thôi Diễn chột dạ cười cười, đi đến bên chiếc bàn lớn nghe mọi người bàn luận bước tiếp theo của kế hoạch quân sự. Bởi vì hiện tại đang là mùa đông, gần hai mươi vạn đại quân Bắc Mạc vẫn dựng trại trú chân ở phụ cận thành Dự Châu, chỉ chờ đầu xuân tiết trời ấm lên là có thể hành động. Chẳng qua là xem xét phương hướng cho bước tiếp theo, vốn đã có sự khác biệt so với kế hoạch ban đầu.

Chiếu theo kế hoạch ban đầu, sau khi hai lộ đại quân Nam, Bắc giáp công Dự Châu sẽ tiến thẳng đến Thái Hưng, nhưng ngoài kế hoạch là quân Dự Châu vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, ngược lại, Thương Dịch Chi đã lĩnh hơn hai vạn quân tiến vào dãy núi Ô Lan.

Chuyện này trở thành một cái kim trong lòng Trần Khởi, khiến cho anh ta cảm thấy có chút bất an. Nếu như không để ý tới điều này, vẫn chiếu theo kế hoạch ban đầu mà tiến công Thái Hưng, thì quân Giang Bắc của Thương Dịch Chi tựa như dải thắt lưng, quấn chặt ngang lưng quân Bắc Mạc. Mà nếu tiến vào núi tiêu diệt quân Giang Bắc của Thương Dịch Chi trước, chưa nói đến dãy Ô Lan vốn có địa hình phức tạp, không biết có thể tiêu diệt được quân Giang Bắc hay không, mà e rằng trong quân Bắc Mạc vẫn có người không tình nguyện, cho rằng anh ta chuyện bé xé ra to, vì dù sao quân Giang Bắc chẳng qua cũng chỉ có hơn hai vạn người, phân tán trong dãy núi Ô Lan cũng không thể gọi là quân đội được mà chỉ tương đương với một đám thổ phỉ.

Trần Khởi ngẩng đầu nhìn qua chúng tướng một lượt, nói: “Theo thám tử hồi báo, Thương Dịch Chi đã đem quân lực tản ra, phân bố ở các vị trí hiểm yếu trong dãy núi Ô Lan, kỵ binh do Đường Thiệu Nghĩa dẫn dắt, tạm thời lưu lại trên thảo nguyên Tây Hồ. Sang năm, thời tiết ấm lên, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào, mong các vị tướng quân cứ thoải mái cho chủ kiến.”

Chúng tướng nhất thời trầm mặc, Chu Chí Nhẫn cùng Thường Ngọc Thanh nhìn nhau, sau đó Chu Chí Nhẫn trầm giọng nói với Trần Khởi: “Mạt tướng vẫn cho rằng trước tiên cứ tấn công chiếm lấy thành Thái Hưng là tốt nhất.”

“Vậy sao?” Trần Khởi mặt lộ vẻ mỉm cười, hỏi: “Thế phỉ quân Giang Bắc thì làm thế nào bây giờ?”

“Nếu đã là phỉ quân, thì cũng khó làm nên chuyện gì được.”

Trần Khởi cúi đầu nhìn bản đồ, ngón tay lướt qua biểu tượng của dãy Ô Lan, nói: “Nhưng phỉ quân Giang Bắc phục quân ở vùng thắt lưng của ta, sẽ gây uy hiếp rất lớn cho tuyến tiếp viện của quân ta.”

Chu Chí Nhẫn trầm mặc, Trần Khởi ngẩng đầu hỏi Thường Ngọc Thanh: “Thường tướng quân thấy thế nào?”

Thường Ngọc Thanh nhướn mày đáp, đáp: “Đại soái nói có lý. Nhưng chúng ta cũng không thể vì hai vạn quân Giang Bắc mà đình chỉ kế hoạch tiến công Nam Hạ được, núi Ô Lan dễ thủ khó công, nếu như muốn tiêu diệt quân Giang Bắc trước rồi tiến công Thái Hưng sau, thì chúng ta chỉ cần lưu chút người ở lại Dự Châu là được, còn lại mọi người về nhà cưới vợ sinh con, chờ đứa nhỏ lớn lên chạy đến đây rồi tấn công Thái Hưng cũng không muộn. Chỉ sợ đến lúc đó quân Nam Hạ đã rút chân khỏi chiến sự ở Vân Tây mà đến đây, chẳng biết đến lúc ấy chúng ta tấn công thành Thái Hưng còn có thể thuận lợi được như vậy nữa hay không.”

Thôi Diễn bật cười xì một tiếng, chợt thấy ánh mắt giận dữ của Chu Chí Nhẫn, vội nuốt nghẹn trở về.

Trần Khởi đối với tiếng cười của Thôi Diễn giả như mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi Thường Ngọc Thanh: “Vậy Thường tướng quân có cao kiến gì không?”

Thường Ngọc Thanh cười nói: “Cao kiến thì không dám nói, chỉ là cảm thấy việc vào núi tiêu diệt phỉ quân Giang Bắc cùng với việc tấn công Thái Hưng cũng không mâu thuẫn, chúng ta hiện tại cũng đủ binh lực, hoàn toàn có thể chia binh làm hai đường, một đường tấn công Thái Hưng, một đường vào núi tiêu diệt phỉ quân Giang Bắc.”

Trần Khởi vỗ án nói: “Được! Làm như vậy đi.” Anh ta đưa mắt nhìn Chu Chí Nhẫn và Thường Ngọc Thanh, lại hỏi: “Vậy ai đi công thành Thái Hưng, ai tiến vào dãy núi Ô Lan?”

Chúng tướng trầm mặc, trong lòng đều hiểu thành Thái Hưng hiện đã bị cô lập ở vùng Giang Bắc, chuyện hạ thành chẳng qua chỉ là sớm hay muộn, trong khi dãy Ô Lan địa hình lại hiểm yếu, điều kiện khắc nghiệt, tiêu diệt quân Giang Bắc vốn ẩn sâu trong núi cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi hạ thành Thái Hưng sẽ lập được công lớn, là sự kiện lớn lao được ghi danh vào sử sách, còn tiến vào dãy Ô Lan, hiện tại cũng chỉ là với danh nghĩa tiêu diệt phỉ quân, phí sức mà chẳng chút lợi lộc.

Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười, cũng không nói gì, chỉ là đưa tay ra vuốt ve, thưởng thức loan đao.

Trần Khởi cân nhắc một chút rồi nói: “Chu lão tướng quân vốn có kinh nghiệm phong phú, dụng binh lão luyện, lại từng vây khốn thành Thái Hưng, đối với địa hình nơi đó đã quen thuộc nhiều, thỉnh lão tướng quân dẫn quân trở lại đoạt thành Thái Hưng.”

Chu Chí Nhẫn sợ run lên một chút, rồi lập tức ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân mệnh.”

Trần Khởi lại cười nói với Thường Ngọc Thanh: “Thường tướng quân từng có kinh nghiệm tiêu diệt sa phỉ, vậy thì phải làm phiền Thường tướng quân đi Ô Lan thay ta diệt bỏ mối họa lớn ở trong lòng.”

Thường Ngọc Thanh cười nhạo, đưa mắt nhìn Trần Khởi, lười biếng trả lời: “Đại soái đã có lệnh, ta đây chỉ có thể tuân theo.”

Kế hoạch định xong, mọi người lại thảo luận một phen, rồi mới tan họp. Thường Ngọc Thanh vẫn không nói gì, thấy Trần Khởi tuyên bố tan họp liền xoay người muốn rời đi, lại bị Trần Khởi gọi lại, Trần Khởi tựa như tiện thể hỏi: “Nghe nói Thường tướng quân bắt được mật thám Nam Hạ, không biết việc thẩm tra thế nào rồi?”

Thường Ngọc Thanh quay lại cười nói: “Cũng không tệ lắm, người này coi như thành khẩn.”

Trần Khởi cũng cười, nói: “Thường tướng quân vất vả rồi, buổi tối lại thẩm tra tiếp, xem có thể moi thêm được thông tin gì nữa hay không.”

Thường Ngọc Thanh hướng Trần Khởi nhếch miệng cười trào phúng, trả lời: “Tất nhiên rồi.”

Mọi người vốn nghe nói Thường Ngọc Thanh hôm nay ở trên đường lớn cướp đoạt dân nữ, hiện nghe Trần Khởi nói như vậy, trong lòng đều không khỏi cười thầm.

Ra đến cửa, Chu Chí Nhẫn đuổi theo lớn tiếng gọi Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh chặn lời ông ta, sắc xảo nói: “Lão tướng quân chớ khách khí, dựa theo bối phận, Thanh còn phải gọi ngài một tiếng thúc thúc. Thanh kính trọng và ngưỡng mộ lão tướng quân đã lâu, lão tướng quân dẫn quân đoạt lấy Thái Hưng là vì mục đích chung, Thanh tâm phục khẩu phục.”

Chu Chí Nhẫn cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thường Ngọc Thanh, thở dài:“Diễn nhi nếu có thể bằng một phần nhỏ của ngươi là lão phu đã có thể yên tâm rồi.”

Thường Ngọc Thanh cười nói: “Thôi Diễn tuổi còn nhỏ, chỉ cần tôi luyện một chút, ngày sau tất thành công.”

Chu Chí Nhẫn thở dài lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.

Nguồn: vanvietbooks