Quyển 3: Thả phóng ca đạp thanh xuân chính hảo (Cứ cất cao giọng hát mà bước qua tuổi thanh xuân)
Chương 60: Thân chinh
Chương 60: Thân chinh
Bắc Mạc, năm Thiên Hạnh thứ tám, tiểu hoàng đế Bắc Mạc không để ý đến sự phản đối của triều thần, tự mình dẫn hai mươi vạn quân ngự giá thân chinh. Đại quân từ kinh đô một đường thẳng hướng đi về phía Nam, khi tới cửa khẩu Tĩnh Dương quan lại bị lão tướng trấn giữ quan ải Tiêu Thận cản lại.
Tiêu Thận là lão tướng cùng thời với Chu Chí Nhẫn nhưng thành danh sớm hơn, khi Trần Khởi từ Tĩnh Dương, Nam Hạ đi Dự Châu đã để người này ở lại trấn giữ biên quan Tĩnh Dương. Nay nghe nói hoàng đế nhất quyết dẫn đại quân vào quan ải chinh Nam, lão tướng quân gần đến tuổi thất tuần, một thân trọng giáp quỳ trước quan ải, dù chết cũng không chịu phụng chiếu mở quan ải cho đại quân đi qua. Mặc kệ tiểu hoàng đế phái người đến truyền ý chỉ thế nào, ông ta vẫn chỉ luôn trả lời rằng: “Thiên tử thân chinh, sự tình quan hệ đến xã tắc, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc là nắm chắc phần thắng trong tay, mà nay quan nội tình thế không rõ ràng, thắng bại khó liệu, thiên tử sao có thể dấn thân vào chốn hiểm nguy? Nếu Hoàng thượng nhất quyết nhập quan, thỉnh tam quân cứ đạp lên thi thể lão thần mà qua, nếu không, thần không còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế dưới chốn cửu tuyền!”
Tiểu hoàng đế vạn vạn lần không ngờ rằng mình xuất quân từ kinh đô, khi đến Tĩnh Dương lại bị cản lại, tức giận đến nỗi mắng Tiêu Thận là lão thất phu. Tiêu Thận thật đáng chết, nhưng lại không thể giết, dù sao tiểu hoàng đế cũng không phải là kẻ ngốc, từ nhỏ đã lập chí phải trở thành minh quân như Nghiêu, Thuấn, nên những chuyện sát hại trung thần lương tướng đương nhiên không thể làm. Nhưng không giết, thì khẩu khí này thật sự lại khó có thể nuốt xuống, chẳng lẽ nếu lão già này cứ quỳ mãi ở đấy, thì quan ải Tĩnh Dương này rốt cuộc không thể qua được hay sao? Chưa biết phải làm thế nào, thì bên cạnh có người nói một câu khiến tiểu hoàng đế thức tỉnh: Có thể qua được Tĩnh Dương quan này hay không, mấu chốt chính là ở đại nguyên soái chinh Nam Trần Khởi!
Trong thành Dự Châu, Trần Khởi nhận được mật báo của tâm phúc, biết được Tiêu Thận quỳ ở quan ải cản trở thánh giá, kêu lên thất thanh: “Tiêu Thận hại ta rồi!”
Trong phòng cũng không người khác, chỉ có tâm phúc của Trần Khởi là phó tướng Khương Thành Dực đứng ở một bên, nghe vậy nhịn không được hỏi: “Tiêu Thận ngăn trở thánh giá thì có quan hệ gì đến nguyên soái đâu?”
Một lát sau đó, khi cảm xúc của Trần Khởi đã bình tĩnh trở lại, liền cầm mật báo trong tay tiến đến gần ngọn nến rồi châm đốt, sau đó mới thản nhiên nói: “Tiêu Thận là do ta ra lệnh cho trấn giữ ở Tĩnh Dương quan, nay ông ta ngăn thánh giá ở quan ngoại, người đời sẽ nói là do ta bày mưu đặt kế. Ông ta lại nói rằng tướng ở ngoài xa trường chỉ nghe quân lệnh không theo thánh mệnh, trong lòng Hoàng Thượng sẽ nghĩ ta như thế nào?”
Nghe Trần Khởi nói, Khương Thành Dực cũng không khỏi biến sắc mặt, chần chờ một chút lại khuyên giải: “Ứng phó với Hoàng thượng ở nơi đó chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Nhớ ngày trước Hoàng thượng tận lực sắp xếp cho chúng ta, đem một nửa binh lực giao vào tay nguyên soái, thì có thể thấy được là ngài đối với nguyên soái đã vô cùng tín nhiệm.”
“Nếu như tin ta thì cần gì phải ngự giá thân chinh? Tĩnh Dương sớm đã bị phá, cửa ngõ vào Nam Hạ đã được mở ra, thiết kỵ của ta đã rong ruổi khắp vùng Giang Bắc. Thành Thái Hưng đã là vật trong bàn tay, đánh hạ nó hay không chỉ là chuyện sớm muộn, có gì khác đâu. Nếu như nói nhất định phải đánh xuống Giang Nam, thì giờ phút này thời cơ lại chưa tới, Hoàng Thượng lúc này thân chinh, thì có thể làm chuyện gì?” Trên mặt Trần Khởi hiện lên một nụ cười khổ, dừng lại một chút rồi thở dài nói: “Hoàng Thượng chẳng qua là muốn mượn cơ hội này kiến lập hệ thống quân công mới mà thôi.”
Khương Thành Dực nghe Trần Khởi nói mà cái hiểu cái không, há miệng muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Trần Khởi thấy trên mặt anh ta vẫn mang vẻ khó hiểu, thở dài một tiếng, lại giải thích nói: “Lần này chẳng qua Hoàng thượng muốn mượn cớ thân chinh để tạo thế cân bằng giữa các phe phái mâu thuẫn trong quân, rồi từ đó tái lập lại thế cân bằng giữa các phe phái trong triều, để tránh xảy ra trường hợp một tướng lãnh cá biệt kiêu ngạo kể công, công cao lấn át cả chủ. Không tin ngươi cứ chờ xem, lần này hộ giá đến đây tất sẽ có không ít lão tướng danh môn. Người khác chưa nói đến, chỉ sợ Thường gia cũng sẽ phái người đến đây.”
Khương Thành Dực lại khó hiểu hỏi: “Đã có Thường Ngọc Thanh rồi, lúc này Thường gia hà cớ gì còn phải phái thêm người khác nữa?”
Trần Khởi cười nhạo một tiếng, nói: “Việc này càng cho thấy Hoàng Thượng không muốn có người lập công cao lấn át cả chủ, sau khi Thường Ngọc Thanh nổi danh là ‘Sát tướng’, cái tên này chỉ sợ cũng khiến Hoàng Thượng không vui. Tâm tư của Hoàng Thượng, chúng ta đoán được, chẳng lẽ nhóm lão hồ ly của Thường gia lại không đoán được? Thường Ngọc Thanh lần này vừa thất bại ở Ô Lan, nhưng thật ra lại chính là Tái ông mất ngựa(1), vừa hay tạo cho mấy lão hồ ly này một cái cớ, nhân cơ hội rút anh ta về, thay bằng một người mới chưa hề lập được quân công, rồi lại tiếp tục lập quân công, cuối cùng cũng vẫn là người của Thường gia, nhưng lại không cần phải lo lắng Thường Ngọc Thanh trở thành mũi nhọn quá sắc dẫn tới sự nghi kỵ của Hoàng Thượng. Chờ thêm một thời gian nữa, khi Thường Ngọc Thanh không còn quá nổi bật, lúc ấy muốn tái nhậm chức, Thường gia chỉ cần đứng sau lưng đẩy một phen là có thể được. Đây cũng là bọn họ đang bảo hộ cho con cháu của tướng môn đã có cả trăm năm truyền thống của mình.”
“Chúng ta thì sao?” Khương Thành Dực nhịn không được hỏi.
Trần Khởi cười cười, nhẹ giọng nói:“Chúng ta thì không được, nền tảng của chúng ta quá nhỏ bé, không đứng vững được thì chúng ta phải lui xuống.” Anh ta trầm mặc một lát, khi ngước mắt lên, trong mắt đã tràn đầy vẻ kiên nghị, cao giọng nói: “Chuẩn bị hai ngàn kỵ binh, theo ta tiến đến Tĩnh Dương nghênh đón thánh giá nhập quan!”
Tháng tư về, hoa đào nở rộ khắp triền núi.
Mấy ngày này, Từ Tĩnh thanh nhàn hiếm thấy, sau khi đi nửa vòng quân doanh, lại chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra bên ngoài, khi đến trước một triền núi, thấy trên sườn dốc thoai thoải có vài cây đào núi bắt đầu khai hoa rất đẹp, Từ Tĩnh nhất thời cao hứng đến đây, vô tình đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cành hoa đào đến nhập thần.
Tiểu thị vệ vẫn đi theo phía sau tưởng ông ta muốn ngắt mấy cành đào đem về cắm ở trong phòng, vội vàng tiến lên ân cần hỏi: “Tiên sinh, ngài xem cành này thế nào, ta cắt xuống cho ngài nhé.”
Từ Tĩnh nghe vậy thì sửng sốt, chút thi hứng vừa mới nổi lên đã bị tiểu thị vệ dùng một từ “Cắt” làm cho đứt vỡ tan tành, không khỏi vuốt râu liếc mắt nhìn tiểu thị vệ, tức giận mắng một câu: “Phàm phu!”
Tiểu thị vệ bị Từ Tĩnh mắng thì chẳng hiểu gì, đang muốn hỏi lại, đã thấy Từ Tĩnh đột nhiên biến sắc mặt.
“Hỏng rồi! Gió thu(2) lại tới nữa rồi!” Từ Tĩnh thấp giọng nói thầm, vừa nói vừa chạy lại nấp sau tán đào, nhưng thân cây đào núi kia chỉ bằng cái bát nhỏ, lại đang thời kỳ nở hoa, sao có thể che lấp một người được? Từ Tĩnh vòng qua cây đào được nửa vòng, cũng phát hiện nơi này không thể trốn, đành phải uốn mình như con mèo men theo sườn núi trốn đi, mới được vài bước, chợt nghe thấy tiếng A Mạch từ phía xa xa truyền tới:“Tiên sinh!”
Từ Tĩnh giả bộ như không nghe thấy, dưới chân ngược lại bước nhanh thêm chút nữa, nhưng ông ta sao nhanh được bằng A Mạch, chỉ trong chốc lát, thanh âm của A Mạch đã ở ngay sau lưng: “Tiên sinh, tiên sinh!”
Từ Tĩnh bất đắc dĩ đành phải ngừng lại, quay người dựa vào một gốc đào thở hồng hộc nhìn về phía A Mạch.
Sắc mặt của A Mạch so với lần gặp trước có chút hồng nhuận, bởi vì chạy gấp, trên trán rịn mồ hôi, chỉ mỉm cười nhìn Từ Tĩnh, cười hỏi: “Tiên sinh thật là cao hứng, ở đây thưởng thức hoa đào sao?”
—————
Chú thích:
1- Tái ông mất ngựa: Nghĩa đen: Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa. Nghĩa bóng: họa, phúc xoay vần, khó biết trước được.
Thành ngữ này xuất phát từ điển tích sau:”Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: – Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc.Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
2- Gió thu: Mùa thu là mùa bắt đầu của sự tàn lụi của thiên nhiên. Ở đây ám chỉ sự xuất hiện của A Mạch không khác gì sự xuất hiện của gió thu giữa khung cảnh mùa xuân tươi đẹp mà Từ Tĩnh đang thưởng ngoạn
chương 60(2)
Từ Tĩnh cố gắng kéo căng da mặt tạo thành một nụ cười, nói: “Đi dạo xong rồi.” Nói xong lại nhìn nhìn Trương Nhị Đản mặt đỏ tía tai vì chạy gấp, đang trốn phía sau A Mạch, hỏi:“Trương Sĩ Cường, ngươi tới cùng đại nhân của ngươi sao?”
Đã đổi tên thành Trương Sĩ Cường, Trương Nhị Đản có chút ngại ngùng cười cười, gật đầu nói: “Vâng.”
Từ Tĩnh gật đầu, vuốt chòm râu dê hỏi Trương Sĩ Cường: “Thấy cái tên mới của ngươi thế nào?”
“Dạ,” Trương Sĩ Cường gãi gãi đầu, hướng về phía Từ Tĩnh đột nhiên cúi đầu nói: “Đa tạ quân sư ban tên.”
“Không cần đa tạ, không cần đa tạ.” Từ Tĩnh hắc hắc cười.
A Mạch thấy Từ Tĩnh cố ý tự khoa trương chính mình, hiểu được rằng ông ta đang muốn nói lảng sang chuyện khác, vội vàng bước sang bên cạnh nửa bước chắn ở trước mặt Trương Sĩ Cường, hướng về phía Từ Tĩnh cười nói: “Tiên sinh, mấy ngày không gặp, khiến cho A Mạch rất nhớ mong.”
Từ Tĩnh ngẩn ra, vội vàng nói: “Đừng, ngươi tốt nhất vẫn là đừng nên nhớ đến lão phu, nếu ngươi không nhớ, lão phu tốt xấu gì còn có thể thong dong một chút. Lần trước ngươi nhớ đến lão phu, lão phu liền mất đi hai trăm tân binh, thế mà mới qua vài ngày, ngươi lại muốn nhớ đến lão phu rồi?”
A Mạch hắc hắc mà cười, Từ Tĩnh liếc mắt xem thường, hỏi: “Hôm nay sao lại sớm vậy? Đặc biệt đến để thăm lão phu sao?”
A Mạch cười nói: “Tiên sinh nói chi lạ vậy, ta mang theo một ít tân binh chạy bộ buổi sáng, chạy một hồi liền từ đại doanh đến đây, đúng lúc nhớ đến tiên sinh, nên lại đây để thăm ngài”
Từ Tĩnh nghe A Mạch nói thế, liền bĩu môi, trào lộng nói: “A Mạch ngươi mà lại có thể chạy mấy chục dặm đường núi, rồi lại còn không cẩn thận mà chạy cả đến đây, lão phu bội phục.”
A Mạch như thể không có nghe ra sự trào lộng trong cách nói của Từ Tĩnh, vẫn nghiêm trang nói: “Cũng may là bản doanh ở gần đại doanh, bất quá chỉ mấy chục dặm đường, A Mạch sao có thể không thường xuyên lại đây vấn an tiên sinh!”
Từ Tĩnh không nghĩ tới A Mạch còn có thể đi theo ông ta để nói những lời này, cũng không thể không bội phục bản lĩnh giả ngu của A Mạch, không khỏi động lưỡi một chút, nhìn A Mạch hỏi: “Ta nói A Mạch, chính ngươi vỗ ngực mà ngẫm lại xem, lão phu đối với doanh lý của ngươi chẳng phải là rất chiếu cố rồi hay không? Lần chiêu mộ tân binh này, chẳng lẽ không phải đã bổ sung cho doanh lý của ngươi nhiều nhất hay sao?”
“Nhưng mà –”
Từ Tĩnh cắt ngang lời A Mạch nói: “Trận chiến lần trước, doanh lý ngươi tổn thất cũng nhiều nhất, nhưng lão phu cũng bổ sung không thiếu cho ngươi một người còn gì? Trước sau chẳng phải cũng đều bổ sung thêm biên chế cho ngươi sao? Chúng ta quen biết đã lâu, lão phu thiên vị cho ngươi chẳng lẽ còn ít? Quân Giang Bắc chúng ta từ trên xuống dưới hai mươi mấy doanh, ngươi phải để cho lão phu còn có chỗ ăn nói với người khác nữa chứ!”
“Nhưng…” A Mạch thấy Từ Tĩnh nhìn mình chằm chằm, thanh âm chậm rãi thấp xuống, nhẹ giọng nói:“Bổ sung không ít người, nhưng binh khí trang bị cho tân binh lại không đủ, nhiều tân binh như thế, nhưng phần lớn chỉ có mộc côn (gậy gỗ) trong tay. Khác gì hòa thượng Thiếu Lâm tự.”
Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng hầu như không còn nghe thấy thanh âm, Từ Tĩnh nghe không rõ mấy tiếng cuối cùng nàng nói là gì, theo bản năng liền hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
A Mạch ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh liếc mắt một cái, lại cúi đầu nhỏ giọng nói thì thầm: “Binh lính của ta không phải là hòa thượng Thiếu Lâm tự.”
Từ Tĩnh bị A Mạch làm cho nghẹn họng liền sửng sốt nhìn nàng đến nửa ngày vẫn không thể nói ra lời, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: “A Mạch ơi A Mạch, ta đã hết cách rồi, chuyện trang bị cho tân binh ngươi muốn quản thì đi gặp nguyên soái đi.”
A Mạch thấy Từ Tĩnh nói đến như thế, biết nếu muốn lấy vài thứ từ chỗ ông ta đi ra thực tại không dễ dàng gì, trong lòng mặc dù đối với việc đi gặp Thương Dịch Chi có chút e ngại, nhưng lại hiểu được rằng nếu muốn có thêm trang bị cấp cho doanh lý của mình, thì cũng chỉ có cách là đi tìm Thương Dịch Chi . Nghĩ vậy, A Mạch cười cười, hướng về phía Từ Tĩnh cười nói: “Tiên sinh vẫn luôn quan tâm đến A Mạch, A Mạch trong lòng đều hiểu rất rõ. Nhưng đại bộ phận tân binh trong doanh lý cũng chưa được trang bị binh khí phù hợp, A Mạch trở về cũng thật sự không có cách nào nói chuyện cùng các huynh đệ, nếu tiên sinh đã nói như vậy, ta đây phải đi tìm nguyên soái, bất quá vẫn cần tiên sinh nói tốt một, hai câu.”
Từ Tĩnh gật gật đầu, đáp: “Ngươi đi đi, lão phu nhất định sẽ nói đỡ cho ngươi, chỉ cần nguyên soái lên tiếng, lão phu ở trước mặt người khác cũng nói tốt vài câu.”
A Mạch cùng Từ Tĩnh cáo từ, dẫn Trương Sĩ Cường đi về hướng đại doanh, khi đi qua tiểu thị vệ bên người Từ Tĩnh, tiểu thị vệ vội vàng lcung kính chào một tiếng “Mạch tướng quân”, A Mạch cười cười, cũng không nói chuyện, trong lòng cân nhắc khi gặp Thương Dịch Chi thì nên nói như thế nào để không về không tay.
Từ Tĩnh ở trên sườn núi đứng nhìn bóng dáng A Mạch dần dần nhỏ đi, lúc này mới chắp tay sau lưng đi bộ xuống, khi đến bên người tiểu thị vệ, thấy anh ta vẫn nhìn về hướng A Mạch rời đi đến ngẩn người. Từ Tĩnh hừ một tiếng, tiểu thị vệ lúc này mới giống như bừng tỉnh, vội vàng theo sau Từ Tĩnh.
“Mạch tướng quân có phải có khuôn mặt rất đẹp hay không?” Từ Tĩnh giống như vô tình thuận miệng hỏi.
“Phải, đẹp thật.” Tiểu thị vệ vô tâm hồi đáp, đã thấy Từ Tĩnh ở phía trước đột nhiên dừng lại quay người nhìn anh ta, mặt lập tức đỏ bừng, nói không ra lời.
Từ Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, nói: “Sợ cái gì? Khuôn mặt của Mạch tướng quân rất đẹp là chuyện mà toàn quân đều biết, cũng không phải chỉ một mình ngươi nói như vậy.”
Tiểu thị vệ tâm tư đơn giản, thấy Từ Tĩnh nói như thế, lá gan dần dần cũng lớn lên, có chút hưng phấn mà nói: “Tiên sinh, Mạch tướng quân quả thật nhìn rất đẹp, vừa rồi lúc anh ta đi qua bên cạnh nhìn ta nở nụ cười, khuôn mặt hồng hồng, chẳng khác gì đóa hoa đào, không phải, so với hoa đào có lẽ còn đẹp hơn!”
Từ Tĩnh sửng sốt, chậm rãi cười, lắc lắc đầu, như thể có một lát thất thần, nhưng sắc mặt lập tức liền lạnh xuống, nhìn chằm chằm tiểu thị vệ mà nghiêm sắc mặt nói: “Những lời nói hỗn hào vừa rồi ngươi nói với lão phu cũng xem như thôi, nhưng nếu để cho người khác nghe được, sợ là ngươi sống không được lâu, ngươi có biết Mạch tướng quân có ngoại hiệu là gì không?”
Tiểu thị vệ thấy Từ Tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng sợ, chằm chằm nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh chậm rãi nói: “Ngọc diện Diêm La, trong trận chiến tại Dã Lang Câu, Mạch tướng quân một người, một đao chém chết hai mươi ba thát tử, thát tử Bắc Mạc nghe thấy đã sợ vỡ mật, anh ta tính tình mặc dù rất tốt, nhưng hận nhất là nghe người khác nói anh ta có khuôn mặt xinh đẹp, về sau những lời này nếu để cho anh ta nghe được, lão phu không chắc đã bảo đảm được cho cái đầu của ngươi, nên về sau không được nói như vậy nữa.”
Tiểu thị vệ bị giọng nói âm trầm của Từ Tĩnh làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lắp bắp đáp: “Về… về sau, cũng không dám nói nữa.”
Từ Tĩnh yên lặng quay người lại đi xuống dưới triền núi, trong lòng không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Chương 61: Xuất phát (thượng)
Chương 61: Xuất phát (thượng)
Lại nói A Mạch mang theo Trương Sĩ Cường đi về phía quân doanh, bởi vì số lần nàng đến đại doanh khá nhiều, nên ngay cả tên lính giữ cửa cũng đã quen mặt, nhìn thấy A Mạch đến gần, sớm đã có người chạy lại chào hỏi. A Mạch bình thường vốn đối xử rất ôn hòa với người khác, lúc này cũng nhất nhất chào hỏi lại, rồi mới mang theo Trương Sĩ Cường đi đến đại doanh của Thương Dịch Chi. Đi đến ngoài trướng, thấy có thị vệ gác ở bên ngoài, A Mạch liền tiến lên hỏi xem nguyên soái có ở trong trướng hay không. Thị vệ kia vội vàng hành quân lễ với A Mạch rồi trả lời rằng Thương Dịch Chi không ở trong đại trướng, về phần đã đi đâu thì anh ta cũng không rõ.
Nghe thị vệ trả lời như thế, A Mạch lại có cảm giác nhẹ nhàng mà thở ra, không hiểu vì sao, nàng tựa hồ luôn có chút sợ gặp Thương Dịch Chi. Hiện tại thấy Thương Dịch Chi không ở trong trướng, trong lòng ngược lại cảm thấy rất thoải mái, bước được vài bước liền phân phó Trương Sĩ Cường nhanh chóng chạy ra ngoài doanh lấy vật gì đó, rồi đem đến chỗ Trương thị vệ tìm nàng.
Trương Sĩ Cường lập tức chạy đi, A Mạch nhìn cho đến khi không còn thấy thân ảnh của anh ta nữa, lúc này mới cười khẽ lắc đầu, thong thả đi về hướng doanh trướng của Trương Sinh. Đi đến ngoài trướng của Trương Sinh, không ngờ lại thấy thị vệ của Thương Dịch Chi canh giữ ở cửa, A Mạch không khỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn lánh mặt, nhưng thị vệ kia đã nhìn thấy nàng, liền lên tiếng chào: “Mạch tướng quân.”
A Mạch thật bất đắc dĩ, vội vàng đưa tay về phía thị vệ kia ý bảo chớ có lên tiếng, sau đó lại nhếch miệng cười gượng, hạ giọng hỏi: “Có nguyên soái ở bên trong không?”
Thị vệ kia mặc dù không rõ Mạch tướng quân vì sao lại phải nói chuyện cẩn thận như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được mà nghe theo nàng, cẩn thận khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ngài đến đây để tìm nguyên soái phải không? Để tiểu nhân vào thông báo cho ngài?”
A Mạch vội vàng lắc đầu:“Không cần, ta sẽ chờ cho đến khi nguyên soái ra.” Nói xong đang muốn xoay người tránh đi, ai ngờ mành trướng lập tức có người vén lên, sau đó liền thấy một thân ảnh thon dài cao ngất xuất hiện ở cửa, đúng là thống soái quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi. A Mạch trong lòng kêu khổ, nhưng trên mặt lại cung kính mỉm cười, hai tay ôm quyền nói: “Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”
Thương Dịch Chi gật đầu, tùy ý hỏi: “Đến thăm Trương Sinh à?”
A Mạch làm sao dám nói là đến thăm Trương Sinh, đi vào đại doanh đâu có đạo lý không đến gặp chủ soái trước lại lén tới thăm đạo hữu, vì thế không chút suy tư liền trả lời: “Mạt tướng tới đại trướng không gặp được nguyên soái, thấy có người nói nguyên soái đến đây, liền tới tìm.”
Người như Thương Dịch Chi lẽ nào lại không nhìn thấu được tâm tư của A Mạch, nghe nàng nói như vậy cũng không muốn vạch trần, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa đi ra ngoài, vừa tùy ý hỏi: “Lần này đến đại doanh là có chuyện gì?”
A Mạch vội vàng đi theo, hơi có chút thẹn thùng đáp: “Vẫn là vì chuyện trang bị cho tân binh trong doanh lý của mạt tướng, trước không nói đến khôi giáp, mà ngay cả binh khí phù hợp cho ba trăm tân binh cũng không có, trước mắt chỉ có thể cho bọn họ mỗi người một cây mộc côn để dùng, nhưng trong doanh lý của mạt tướng lại không có người nào tinh thông mộc côn để huấn luyện, hơn nữa về sau này, cho dù có sử dụng côn pháp thành thục, thì chỉ sợ đến khi ra trận giết địch…”
Giọng nói của A Mạch dần dần nhỏ xuống, Thương Dịch Chi đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu yên lặng nhìn nàng. Âm thanh trong miệng A Mạch cứ nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng những tiếng cuối cũng tiêu thất, chỉ cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Thương Dịch Chi thở dài, nói: “A Mạch, ta hiện không có tâm tư đùa giỡn.”
A Mạch trong lòng cả kinh, vội vàng nói: “Mạt tướng không dám!”
Thương Dịch Chi thản nhiên cười cười, xoay người lại đi tiếp, vừa đi vừa nói: “Ta chỉ có thể cho ngươi hai trăm trường đao, năm mươi bộ khôi giáp, những cái khác, ta có, nhưng cũng không thể đều cho thất doanh của ngươi được.”
Nghe những thứ mà Thương Dịch Chi hứa sẽ cấp cho thất doanh, trong lòng A Mạch đã thập phần thỏa mãn, chỉ sợ Thương Dịch Chi đổi ý, liền nhanh chóng chạy lên phía trước anh ta hành quân lễ, cao giọng nói: “Mạt tướng đa tạ nguyên soái.”
Thấy bộ dáng của nàng như thế, Thương Dịch Chi cơ hồ bật cười, chậm rãi lắc lắc đầu. A Mạch làm như không thấy, không dám rườm rà thêm mà lùi về phía sau anh ta nửa bước, thành thành thật thật đi theo. Hai người đi được một đoạn, trong lòng A Mạch âm thầm tính toán xem nên làm thế nào để có thể nhanh chóng đem được những thứ này về doanh lý mới có thể yên tâm được, chợt nghe Thương Dịch Chi nhẹ giọng hỏi: “Ở doanh lý có… vất vả lắm không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thương Dịch Chi đã phát hiện ra ngữ khí của mình không ổn, không đợi A Mạch trả lời liền chuyển người đi nhanh về phía trước. A Mạch khẽ giật mình, đang lo lắng không biết có nên trả lời hay không, thì đã thấy Trương Sĩ Cường cắp hai con thỏ hoang thở hồng hộc từ phía trước chạy tới, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, nhất thời quên mất câu hỏi vừa rồi của Thương Dịch Chi.
Trương Sĩ Cường cũng nhìn thấy Thương Dịch Chi cùng A Mạch sóng vai đi đến, có lẽ là vì ở cùng A Mạch đã lâu, ngôn ngữ cùng hành động đều chịu ảnh hưởng của nàng, nên theo bản năng liền muốn xoay người bỏ chạy, nhưng khi trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, phản ứng tiếp theo là lại thấy không ổn, vì thế liền tiếp tục chạy chậm lại, đến trước mặt Thương Dịch hành quân lễ: “Tiểu nhân tham kiến nguyên soái.”
Thương Dịch Chi nhìn nhìn anh ta, lại liếc mắt nhìn thứ anh ta đang cầm trong tay. A Mạch sợ Trương Sĩ Cường quá mức thật thà sẽ mắc phải sai lầm, không đợi Thương Dịch Chi mở miệng đã nói trước: “Đây là mấy món ăn thôn quê, mạt tướng đưa lại cho nguyên soái nếm thử.”
Thương Dịch Chi hiểu rõ chỉ cười cười, trước cho Trương Sĩ Cường đứng lên, rồi lúc này mới nói với A Mạch: “Những thứ này chỗ ta không thiếu, hay là đưa đến chỗ của Trương Sinh đi.”
A Mạch ra vẻ khó xử: “Cái này…”
Thương Dịch Chi cố ý trêu đùa nói: “Tâm ý thì ta lĩnh, cứ đưa cho Trương Sinh đi, nói là sau khi ngươi đưa cho ta hai con thỏ, ta cho ngươi hai trăm trường đao, truyền ra ngoài người ta còn tưởng rằng ta nơi này có thể dùng thỏ đổi lấy binh khí, tất cả đều mang thỏ đến chỗ ta để đổi lấy vũ khí trang bị thì làm sao bây giờ? Con thỏ tuy ngon, nhưng lại không thể đổi được nhiều binh khí cho ngươi đến vậy.”
Nói đến thế này, A Mạch cũng không thể tiếp tục kiên trì, dù sao con thỏ này vốn là định đưa đến cho Trương Sinh, hơn nữa trong lòng nàng tính toán điều gì Thương Dịch Chi cũng đã sớm nhìn ra, nếu mọi người đều nguyện ý giả bộ hồ đồ, như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao.
Trương Sĩ Cường vừa rồi nghe A Mạch đột nhiên nói hai con thỏ này muốn tặng cho Thương Dịch Chi, vốn trong lòng đang cảm thấy mâu thuẫn, giờ thấy Thương Dịch Chi phân phó như vậy, liền cáo lỗi cùng Thương Dịch Chi, rồi nhanh chóng mang theo hai con thỏ chạy về hướng doanh trướng của Trương Sinh.
Thương Dịch Chi vẫn còn nhìn theo hai con thỏ hoang đang giãy dụa trong tay Trương Sĩ Cường, trong đầu đột nhiên nghĩ đến trước kia nghe qua chuyện đàm tiếu trong doanh lý, nói rằng A Mạch đuổi bắt thỏ so với tế cẩu còn nhanh hơn, nhịn không được đột nhiên bật cười thành tiếng. Bên cạnh, A Mạch bị tiếng cười đó làm cho hồ đồ, có chút khó hiểu nhìn về phía Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi ho nhẹ hai tiếng để che lấp, rồi nghiêm mặt nói sang chuyện khác: “Hai ngày trước ta nhận được ý chỉ trong triều, muốn đại quân báo cáo danh sách các tướng lãnh đã lập được quân công, vậy phải báo cáo tên của ngươi thế nào trong văn thư tới.”
A Mạch sửng sốt, lại nghe Thương Dịch Chi hỏi tiếp: “A Mạch, tên thật của ngươi rốt cuộc là gì? Mạch A Mạch, cái tên này cũng muốn báo danh cho triều đình, nhưng đây là chuyện liên quan đến cả đời ngươi.”
A Mạch ngẩng đầu, không thấy một chút ý cười nào lúc vừa rồi còn đọng lại trên mặt của Thương Dịch Chi, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, giống như muốn nhìn đến tận sâu trong tâm can của mình. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Thương Dịch Chi, trầm giọng nói: “Không dám dối gạt nguyên soái, A Mạch chỉ là nhũ danh, mạt tướng vốn tên gọi là Mạch Tuệ!”
Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, thấy tầm mắt nàng không chút trốn tránh, rốt cục nói: “Tốt lắm, vậy thì báo tên này đi.”
A Mạch gật đầu, lại nghe thấy Thương Dịch Chi thản nhiên nói: “Ngươi còn có việc gì không? Nếu không thì không phải đi theo ta, vừa rồi Trương Sinh có nhắc đến ngươi, ngươi đi thăm anh ta đi.”
“Vậy còn binh khí cùng khôi giáp –”
Thương Dịch Chi khẽ cười: “Hai ngày nữa ta cho người đưa đến cho ngươi.”
A Mạch vội vàng nói: “Không cần, không cần, mạt tướng sẽ cho người cử tân binh đang chờ ở ngoài doanh đến lấy, lát nữa sẽ tự đem về là được rồi.”
Thấy nàng vội vàng như thế, Thương Dịch Chi có chút dở khóc dở cười, đành nói: “Tốt lắm, ngươi đi trước thăm Trương Sinh đi, một lát nữa đến đại trướng lấy thư tay của ta, rồi đến gặp quan quân nhu.” Nói xong không đợi A Mạch trả lời, anh ta liền lập tức đi về phía trước.
A Mạch chờ Thương Dịch Chi đi khuất, lúc này mới quay lại doanh trướng của Trương Sinh, Trương Sĩ Cường vẫn còn ở bên trong cùng anh ta nói chuyện. Trương Sinh thấy A Mạch đến, cười nói: “Ta không sao, ngươi không cần đến thăm ta, nói gì thì nói, ngươi hiện tại đã là thiên tướng, sao có thể tới thăm ta được.”
“Trương đại ca còn nói khách khí vậy sao.” A Mạch nói, tiến lên xem xét vết thương ở chân Trương Sinh, Trương Sinh vội vàng né tránh: “Không đáng ngại, quân y nói vài ngày nữa là có thể đi được rồi.”
A Mạch trầm mặc một chút, vẫn nhịn không được hỏi: “Có thể giữ lại…”
Trương Sinh cười cắt lời của nàng, vui đùa nói: “Không việc gì, nhiều lắm là hơi thọt chân một chút, lúc đứng cũng không nhận ra được, vừa rồi nguyên soái còn giáo huấn ta, nói về sau khi tiếp cận với người khác thì cứ cưỡi ngựa, đừng bước xuống là được, mặc cho cô nương nhà ai cũng đều không thể nhìn ra.”
A Mạch cố gắng mỉm cười, trong lòng hiểu được nếu đã thọt chân, đừng nói là làm quan thị vệ cho Thương Dịch Chi, chỉ sợ là có xuống quân doanh cũng khó, giờ thấy anh ta cười thoải mái như vậy, trong lòng A Mạch càng cảm thấy khó chịu, chỉ nói vài câu liền tìm cớ đi ra.
A Mạch vốn định tới đại trướng của Thương Dịch Chi lấy thư tay phân phối quân bị, ai ngờ còn chưa đi đến nơi, liền gặp thị vệ vừa rồi đi theo Thương Dịch mang thư tay đến cho nàng, đồng thời truyền đạt lại rằng nguyên soái có việc, nói là Mạch tướng quân cứ lĩnh quân bị trực tiếp hồi doanh, không cần đến đại trướng chào từ biệt. A Mạch mặc dù không rõ mình vì sao lại khiến cho Thương Dịch Chi không đợi để gặp mặt, nhưng bớt được một việc như vậy, ngược lại càng đúng với tâm ý của nàng, liền hướng về phía thị vệ biểu đạt sự cảm kích của cấp dưới đối với nguyên soái, thuận tiện còn khen ngợi thị vệ kia vài câu, sau đó cho Trương Sĩ Cường ra đại doanh gọi người, rồi chạy vội đến chỗ quân nhu.
Quân nhu quan đối với việc A Mạch năm lần bảy lượt đến đây yêu cầu này nọ cũng rất để ý nhưng không thể trách, đọc qua thư tay của Thương Dịch Chi, liền nhanh chóng cấp cho A Mạch hai trăm trường đao cùng năm mươi bộ khôi giáp. Khi mọi việc đều xong xuôi, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu. Trương Sĩ Cường vụng trộm đẩy khẽ A Mạch, ý bảo đã đến trưa rồi, cơm canh phải làm sao bây giờ? A Mạch ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi lại quét mắt nhìn quan quân nhu, thấy người ta không có ý lưu mình lại ăn cơm, cũng không thể mặt dày ở lại được, liền phân phó đại đội đem quân bị ra ngoài doanh.
Ra khỏi đại doanh, A Mạch một lần nữa an bài một chút, những người có thể trạng tráng kiện thì mang khôi giáp, thể trạng gầy yếu hơn thì mang trường đao, chính nàng cũng cõng một bộ khôi giáp ở trên người, sau đó tập hợp hai trăm người lại. Những người này bị nàng lôi dậy từ lúc tinh mơ, chạy mấy chục dặm đường núi, tới bây giờ đều chưa ăn cơm, trong bụng đã sớm réo ầm ĩ, A Mạch nghe mà cũng có chút dở khóc dở cười. Nghĩ một chút, rồi đứng trước đội ngũ, nắm thật chặt khôi giáp trên lưng, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi có đói bụng không?”
Lời này vừa hỏi ra, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, sau đó đều cùng kêu lên không đói bụng. A Mạch lại nở nụ cười, nói: “Nói dối! Bụng các ngươi kêu so với trống còn to hơn, vậy mà còn nói là không đói? Đói thì đã làm sao? Không dấu gì các ngươi, bản tướng quân ta cũng đói bụng! Bụng kêu so với các ngươi cũng không hề nhỏ hơn.”
Mọi người cười vang, A Mạch lại nói: “Bất quá, đói cũng không sao, ta đã có cách, mọi người xem!”
Những binh lính này phần lớn đều mới nhập ngũ, nghe nàng nói như vậy đều thấy thật kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ tướng quân có tiên pháp, có thể làm cho đoàn người đói bụng thành không đói? Đoàn người đều căng mắt nhìn A Mạch, chỉ thấy nàng hai tay cầm lấy đai lưng, vừa cởi ra vừa nói: “Trước tháo đai lưng ra, sau đó… bắt đầu… dùng sức!” Nàng nói xong, hai tay dùng sức đem đai lưng siết lại: “Từ từ, rồi nhanh một chút siết chặt lại, thế là không thấy đói nữa.”
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó cùng kêu lên rồi cười ha hả, ngay cả Trương Sĩ Cường mặt cũng nghẹn đỏ, dùng sức trừng mắt, mím chặt khóe miệng, mới không cười ra tiếng. Duy chỉ có A Mạch là nghiêm túc, trên mặt không mang theo chút ý cười nào. Mọi người cũng dần dần phát hiện ra, cảm thấy có chút không thích hợp, tiếng cười liền chậm rãi ngừng lại.
“Buồn cười sao?” A Mạch bình tĩnh hỏi.
Mọi người không dám lên tiếng, A Mạch lại chậm rãi nói: “Cái này không đáng phải chê cười, các ngươi nhịn mấy bữa cơm rồi? Tính đến buổi trưa bất quá mới chỉ là hai bữa, cái đói này đã là gì? Còn những tướng sĩ của thất doanh khi dẫn đại quân Bắc Mạc từ núi Tây Trạch vào dãy Ô Lan, đã từng mấy ngày liền không ăn một chút cơm nào, có đói bụng không? Mới đầu còn cảm thấy đói, về sau ngay cả đói cũng không cảm thấy, làm sao bây giờ? Nhưng ngoại trừ việc thắt chặt lưng quần của mình lại thì đều không có biện pháp nào khác!” Thanh âm của nàng càng lúc càng cao, đến cuối cùng cơ hồ như hét lên. Cả đội ngũ là một mảnh yên tĩnh, trên mặt mọi người không còn vẻ tươi cười nữa, thay vào đó là ánh mắt buồn rầu. Trương Sĩ Cường không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt cũng đã rơm rớm.
A Mạch dừng lại một chút, sau đó đứng thẳng người, hô lớn: “Toàn thể các huynh đệ! Thắt chặt đai lưng cho ta! Còn đói bụng không?”
“Không đói bụng!” Mọi người cùng đồng thanh hô to, thanh âm chấn động một vùng.
A Mạch gật gật đầu: “Chúng ta có thể trễ bữa cơm trưa, nhưng không thể trễ bữa cơm chiều, toàn thể các huynh đệ, cùng ta chạy bộ hồi doanh!”
Nguồn: vanvietbooks