28/11/12

A Mạch tòng quân (C64-65)

Chương 64: Bạn cũ

Thấy A Mạch mang theo sắc mặt giận dữ, Lý Thiếu Hướng như thể lại không sợ hãi, bất luận mọi người châm chọc, nói móc thế nào cũng chỉ đứng một bên cười làm lành. Cứ như vậy, chẳng khác gì dùng nắm đấm thép đấm vào bị bông mềm nhũn, khiến mọi người muốn phát tiết oán khí mà không phát tiết được. Như vậy chứng tỏ Lý Thiếu Hướng từ lâu đã đoán trước được phản ứng của mọi người, cho nên mới đem giấu kỹ mấy con ngựa này đi, để đến phút cuối cùng mới dám lộ ra. Hiện tại, mọi người đều đã mặc áo giáp trên người, lại vội phải đi, không muốn cưỡi cũng không thể, cũng không thể mặc áo giáp mấy chục cân trên người mà trèo đèo lội suối, nếu cứ như vậy, cho dù không bị mệt mà chết, thì lúc đến đại doanh cũng sẽ bị người ta cười đến chết.

Việc đã đến nước này, A Mạch cũng có chút bái phục Lý Thiếu Hướng, thấy bọn Vương Thất vẫn còn oán giận, liền lạnh giọng nói: “Đủ rồi! Đều lên ngựa hết đi, đừng cô phụ một mảnh tâm ý của Lý đại nhân!”

Lý Thiếu Hướng vội vàng dắt một con ngựa cường tráng nhất đến trước mặt A Mạch lấy lòng, A Mạch hừ lạnh một tiếng, nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa, những người khác mặc dù không tình nguyện, cũng đành ôm một bụng tức mà lên ngựa. Lý Thiếu Hướng giả như mắt điếc tai ngơ, cười ha ha nhìn mọi người rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng người nào nữa, lúc này mới xoay người phân phó tiểu binh: “Mau lên, lấy mấy người nữa đi làm thêm chuồng ngựa mới.”

“Chuồng ngựa?” Tiểu binh ngạc nhiên nói: “Mạch đại nhân lần này có thể đem chiến mã từ đại doanh về sao? Đại doanh cũng đâu có dư thừa chiến mã?”

Lý Thiếu Hướng đắc ý cười, nói: “Lần này không cần Mạch đại nhân yêu cầu, tự nhiên sẽ có người đưa chiến mã tốt nhất đến cho đại nhân chúng ta!” Anh ta thấy tên tiểu binh kia vẫn đầu vẻ kinh ngạc, thì vừa cười vừa mắng: “Được rồi, đừng hỏi nữa, cứ chờ sẽ biết.”

Tên tiểu binh mang theo vẻ mặt nghi vấn bước đi, đi chưa được hai bước lại nhịn không được mà quay đầu hỏi: “Chuồng ngựa làm lớn hay nhỏ?”

Lý Thiếu Hướng nghĩ nghĩ một chút, rồi hắc hắc cười nói: “Cứ làm lớn một chút, thế nào cũng phải đủ chỗ cho mười con, hai mươi con đi.”

Lại nói về A Mạch cùng bọn Vương Thất, cưỡi những chiến mã do Lý Thiếu Hướng “tỉ mỉ” chuẩn bị, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đại doanh đâu. Mọi người ai nấy đều đã đói cồn cào, ngay cả Vương Thất vốn hùng hùng hổ hổ oán giận suốt dọc đường, đến bây giờ cũng không buồn nói nửa lời.

Mấy con ngựa chậm rãi lắc lư bước đi lạo xạo trên đá, bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Đám người A Mạch quay đầu nhìn lại, thấy hơn mười thớt ngựa từ xa đang chạy như bay đến, trong nháy mắt đã sắp phi đến trước mắt. Mọi người không tự giác đều tránh sang hai bên đường, vừa lúc hơn mười thớt ngựa phi qua, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm, vó ngựa nện xuống khiến bụi đất tung lên mù mịt, ngay cả bóng người cưỡi trên lưng ngựa cũng không thể nhìn rõ.

Mười mấy kỵ binh này có được thanh thế như vậy, khiến mọi người không khỏi chấn động, sửng sốt.

A Mạch âm thầm buồn bực, sao người ngựa của doanh khác sao lại có thể đàng hoàng đến vậy, thì chợt thấy người cầm đầu trong đám kỵ sĩ ấy bỗng kéo mạnh dây cương dừng lại ở cách đó không xa, những kỵ sĩ phía sau anh ta cũng đều nhất tề ghìm ngựa dừng lại theo. Người nọ quay lại nhìn về phía A Mạch, một lát sau mới gọi lớn: “A Mạch?”

A Mạch nghe thấy tiếng chợt giật mình, chỉ thấy người nọ quay ngựa chạy lại, cười ha hả nhìn mình kêu lớn: “A Mạch.”

“Đường đại ca!” A Mạch vừa mừng vừa sợ, không ngờ tới người đó lại là Đường Thiệu Nghĩa.

Đường Thiệu Nghĩa mặc chiến bào, mang khôi giáp, trên khuôn mặt ngăm đen khó dấu được vẻ khí phách, nhìn A Mạch cười nói: “Vừa rồi khi đi qua khẽ liếc mắt một cái cảm thấy giống ngươi, không ngờ quả nhiên là ngươi thật.”

A Mạch cười nói: “Đường đại ca còn có thể liếc mắt một cái, còn ta vừa rồi lúc huynh đi qua, ngay cả bóng người của huynh ta cũng chưa kịp thấy.”

Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy nhếch miệng cười cười, giải thích: “Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, cho nên phải chạy nhanh một chút.”

Đám người Trương Sĩ Cường, Vương Thất là đã sớm nhận ra Đường Thiệu Nghĩa, lại không biết đã nghe nói ở đâu rằng anh ta chính là chủ tướng kỵ binh của quân Giang Bắc, nên cũng đều tiến đến chào hỏi. Đường Thiệu Nghĩa nhất nhất đáp lễ, lại hướng về phía Trương Sĩ Cường cười nói: “Trương Nhị Đản đây sao? Đã cao lên không ít.”

Trương Sĩ Cường ngượng ngùng cười cười, A Mạch cười nói: “Anh ta đã đổi tên rồi, gọi là Trương Sĩ Cường, hiện tại là đội trưởng đội thân binh của ta.”

“Trương Sĩ Cường, hay, tên rất hay.” Đường Thiệu Nghĩa khen, lại quay đầu hướng về phía A Mạch nói: “Phía trước còn có người quen của ngươi, ngươi có đoán được là ai không.”

A Mạch ngạc nhiên hỏi: “Là ai?” Nói xong liền giục ngựa bước đến gần mấy kỵ sĩ phía trước, thấy một người trong đó cũng đang giục ngựa đi ra, khi đến gần A Mạch thì mỉm cười gọi: “Mạch tướng quân.”

“Trương đại ca! Ngươi sao lại…”

Trương Sinh biết A Mạch muốn hỏi điều gì, chỉ cười nói: “Ta hiện tại đã là thủ hạ của Đường tướng quân, một gã giáo úy kỵ binh, không thể ngờ được phải không?”

A Mạch lắc đầu, trong trận chiến tại núi Ô Lan, Trương Sinh vì cứu A Mạch mà bị Thường Ngọc Thanh hất ngã xuống ngựa, trong lúc hỗn loạn lại bị chiến mã dẫm gãy xương đùi, về sau thương thế mặc dù lành lại nhưng lại trở thành người bị thọt chân, A Mạch sợ rằng anh ta vì thế mà có lẽ sẽ phải rời khỏi quân ngũ, nhưng không thể ngờ được rằng Đường Thiệu Nghĩa lại nhìn đến Trương Sinh.

“Là ta tự mình yêu cầu nguyên soái phái đến làm thủ hạ của Đường tướng quân, may mắn là Đường tướng quân không chê ta bị thọt.”

“May mắn không ghét bỏ ấy à?” Đường Thiệu Nghĩa cười nói: “Nếu không thế thì làm sao có thể cầu được một viên dũng tướng như vậy, hiện nay trên thảo nguyên làm gì có ai không biết trong quân của ta có một Trương lang thần dũng cớ chứ? Nam nhân thì hận anh ta đến chết, nữ nhân lại hâm mộ anh ta đến chết.”

Mọi người ồ lên cười, Trương Sinh chỉ mỉm cười không nói, đợi tất cả mọi người cười xong mới nhắc nhở Đường Thiệu Nghĩa: “Tướng quân, giờ không còn sớm nữa, ta thấy chi bằng ngài cùng Mạch tướng quân vừa đi vừa nói chuyện đi.”

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, A Mạch cũng vội vàng nói phải. Đường Thiệu Nghĩa thả lỏng dây cương đi song song với A Mạch, Trương Sinh cố ý lùi lại phía sau mấy bước, cùng đám người Vương Thất nói chuyện phiếm.

A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa sau khi chia tay từ trận chiến tại núi Ô Lan vẫn chưa từng gặp lại. Sau đó, A Mạch được Thương Dịch Chi lưu lại gần đại doanh để nghỉ ngơi lấy lại sức, mà Đường Thiệu Nghĩa thì dẫn kỵ binh đi chiến đấu tại thảo nguyên Tây Hồ và ở khu vực sông Bình Nguyên. Thấm thoát đã nửa năm trôi qua, biết bao chuyện động trời đã xảy ra, không những quân Giang Bắc đã trở thành một thanh chủy thủ sắc bén treo lơ lửng bên thắt lưng đại quân Bắc Mạc của Trần Khởi, mà lưỡi dao sắc bén đó lại còn vươn ra cả khu vực Tây Hồ. Bởi vì Thường Ngọc Thanh khi đánh lén biên quân Tĩnh Dương từng mượn đường đi qua phía đông của Tây Hồ, nên giờ đây đã cho Đường Thiệu Nghĩa một cái cớ để trả thù. Anh ta thường phái quân đi cướp bóc của các bộ lạc nhỏ ở Tây Hồ, đợi đến khi Tây Hồ tập kết xong quân đội của các bộ lạc thì Đường Thiệu Nghĩa lại đã cho quân đi ngang qua dãy núi Ô Lan đến phía Bắc, ngoài dự đoán mọi người, đánh lén những phân bộ của quân Bắc Mạc. Chiến lược này nhìn thì có chút vô lại nhưng lại đem đến cho Đường Thiệu Nghĩa một lượng tài vật và chiến mã rất lớn, nên ban đầu kỵ binh vốn chỉ chưa đầy ba ngàn nhân số, nay rất nhanh đã lớn mạnh lên thành gần một vạn người, trở thành đội quân chủ lực của quân Giang Bắc.

A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa vừa đi vừa nói chuyện, vì ngựa của A Mạch không thể chạy nhanh nên Đường Thiệu Nghĩa cũng chỉ có thể lỏng dây cương chạy chầm chậm bên cạnh, mãi đến khi trời tối, mọi người mới đến được đại doanh quân Giang Bắc. Quân sĩ phụ trách đón tiếp đưa mọi người tiến đến đại doanh, A Mạch phân phó thủ hạ theo mọi người đi ăn cơm và nghỉ ngơi, còn mình lại cùng Đường Thiệu Nghĩa đến gặp nguyên soái quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi.

Hai người mới vừa đi đến bên ngoài tiểu viện của Thương Dịch Chi, thì Thương Dịch Chi đã nhận được tin liền ra cửa viện đón. A Mạch vừa thấy vẻ ôn hòa tươi cười trên mặt Thương Dịch Chi, liền biết anh ta không phải tới đón mình, vì thế liền tự giác đi chậm lại nửa bước lui lại phía sau Đường Thiệu Nghĩa. Kết quả quả nhiên không ra ngoài dự đoán của nàng, Thương Dịch Chi thấy Đường Thiệu Nghĩa quì một gối hành lễ, vội vàng bước lên trước giơ hai tay, tươi cười nâng Đường Thiệu Nghĩa lên, mà nàng bên này cũng quỳ xuống mà chỉ đổi lấy một câu “Miễn lễ” thuận miệng của Thương Dịch Chi.

A Mạch hiểu rất rõ hiện tại phân lượng của mình đương nhiên không thể so với Đường Thiệu Nghĩa, cho nên trong lòng cũng không hề để ý, ngẩng đầu thấy Từ Tĩnh cũng bước ra khỏi cửa viên, híp mắt đôi mắt nhỏ, vừa cười vừa nhìn mình, nên cũng thành thực địa hướng về phía ông ta hành quân lễ.

Từ Tĩnh cười hỏi A Mạch nói: “Việc huấn luyện tân binh của ngươi thế nào rồi?”

A Mạch đáp: “Hắc Diện đang ở dạy bọn họ kĩ thuật bắn cung tên.”

Từ Tĩnh gật gật đầu, cố ý kéo dài thanh âm nói: “A, thì ra là thế, khó trách mấy tháng nay không thấy ngươi mang theo tân binh chạy bộ, chẳng còn thấy ngươi đến đại doanh, khiến lão phu ngược lại có chút không quen.”

A Mạch biết Từ Tĩnh là cố ý giễu cợt, chỉ ngượng ngùng cười, cũng không trả lời.

Từ Tĩnh lại cao thấp đánh giá nàng, thuận miệng cười nói: “Có vẻ béo tốt lên không ít, có thể thấy được thất doanh các ngươi sống không tệ a.”

Nét tươi cười trên mặt A Mạch trở nên cứng đờ, không khỏi lộ ra chút xấu hổ.

Thương Dịch Chi đi cùng Đường Thiệu Nghĩa ở phía trước, nghe vậy cũng quay đầu nhìn A Mạch, khi tầm mắt lướt qua trước ngực A Mạch, biểu tình khẽ sợ run lên, ánh mắt xẹt qua như tia chớp. A Mạch theo tầm mắt của anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt chợt ửng hồng lên, theo bản năng, gục cằm xuống ngực.

Có lẽ nửa năm gần đây, cuộc sống so với trước kia an nhàn hơn rất nhiều, nên cơ thể vốn không mấy nữ tính của nàng, trong nửa năm qua, bỗng nhiên phát triển lên trông thấy, tuy rằng trong lòng A Mạch rất sốt ruột nhưng một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể dùng vải cuốn ngực càng ngày càng chặt hơn, nhưng mặc dù như vậy, ngực của nàng cũng không còn là một vùng bằng phẳng giống như trước kia. Nếu như A Mạch là một hán tử có dáng người tráng kiện, cho dù có bộ ngực như vậy thì người khác cũng không cảm thấy thế nào, nhưng nàng lại có dáng người cao gầy, một dáng người như vậy mà lại có cơ ngực “phát đạt” như vậy thực khiến người ta không thể không chú ý. Vì để cho bộ ngực không có vẻ “phát đạt” đột ngột như vậy, A Mạch chẳng còn cách nào khác đành phải dùng vải quấn quanh thắt lưng, như vậy ít nhất khi thoạt nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy nàng có chút tráng kiện, mà không chỉ là có cơ ngực phát triển.

Thương Dịch Chi mặt không đổi sắc, đưa tầm mắt đi nơi khác rồi lại quay đầu tiếp tục hỏi Đường Thiệu Nghĩa một số chuyện quân tình, trên mặt A Mạch lại vẫn có chút không được tự nhiên, không khỏi cáu giận lão thất phu Từ Tĩnh cố ý khiến nàng khó xử. Kỳ thật A Mạch lần này lại trách lầm Từ Tĩnh, Từ Tĩnh nhân tuy rằng đa mưu túc trí, từ lâu mặc dù đã biết A Mạch là nữ tử, nhưng lần này đúng là chỉ nghĩ rằng A Mạch béo lên chút ít, ngoài ra không hề có suy nghĩ gì khác. Nhưng Thương Dịch Chi thì lại không như vậy, ngày đó ở tại kinh thành từng nổi danh là công tử phong lưu, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.

Từ Tĩnh thì lại không biết trong lời nói của mình có vấn đề, nên vẫn tiếp tục: “Chẳng qua những ngày tháng an nhàn này của ngươi cũng sắp hết rồi.”

A Mạch thấy Từ Tĩnh rốt cục chuyển đề tài, vội vàng hỏi: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho.”

Từ Tĩnh cười nói: “Thất doanh các ngươi nghĩ dưỡng ước chừng cũng được nửa năm rồi, cũng nên ra ngoài luyện tập một lần.” Ông ta thấy A Mạch lộ vẻ khó hiểu, liền cười ra vẻ thần bí, liếc mắt một cái nhìn về phía Thương Dịch Chi ở phía trước, hạ giọng nói: “Ngươi cứ chờ xem, lúc này nguyên soái đối với thất doanh các ngươi sớm đã có an bài.”

A Mạch lại hỏi tiếp, nhưng Từ Tĩnh lại không chịu lộ ra cái gì, nàng đành phải nhịn nghi vấn trong lòng xuống, đi theo sau Từ Tĩnh tiến vào trong phòng.

Chương 65: Phỏng đoán

Thương Dịch Chi cùng Đường Thiệu Nghĩa đã đứng ở trước sa bàn thảo luận bước tiếp theo của kế hoạch quân sự cho đội kỵ binh, Từ Tĩnh cũng đến đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vuốt râu, gật đầu. A Mạch vẫn còn e ngại vì lúc trước bị nhìn thấu, nên ánh mắt nhìn lướt qua các đồ vật trong phòng, cuối cùng dừng lại bên án thư.

Thương Dịch Chi vô tình ngẩng đầu lên, thấy A Mạch đang ngây người nhìn chằm chằm vào án thư của mình, không khỏi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là một cuốn ‘Tĩnh quốc công Bắc chinh thật lục’ mà mình thỉnh thoảng lật ra xem trong lúc nhàn hạ, là một cuốn binh thư rất phổ biến trong quân đội, không ngờ rằng lại khiến cho A Mạch nhìn chuyên chú đến thế.

Từ Tĩnh thoáng thấy Thương Dịch Chi nhìn A Mạch, khẽ vuốt râu, cười tỏ vẻ hiểu rõ, hướng A Mạch nói: “A Mạch, còn ngây ngốc đứng đó làm chi? Sao không lại đây nghe một chút.”

Ai ngờ A Mạch lại giống như kẻ mắt điếc tai ngơ, vẫn xuất thần nhìn chằm chằm vào án thư.

Từ Tĩnh đành cất cao giọng gọi: “A Mạch!”

Lúc này A Mạch mới bừng tỉnh, lại không biết Từ Tĩnh gọi nàng làm gì, đành quay đầu có chút mờ mịt nhìn Từ Tĩnh. Đám người Từ Tĩnh lần đầu tiên nhìn thấy A Mạch để lộ ra vẻ thất thần như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời cả ba người đều nhìn A Mạch, ai cũng không mở miệng.

Đường Thiệu Nghĩa có phản ứng đầu tiên, mỉm cười thay nàng giải vây nói: “Từ tiên sinh gọi ngươi lại đây cùng nhau bàn bạc một chút.”

A Mạch vội vàng lên tiếng, đi đến trước sa bàn khoanh tay đứng cạnh Đường Thiệu Nghĩa. Phía đối diện, Thương Dịch Chi chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi lại cúi đầu chỉ vào một chỗ trên sa bàn tiếp tục hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Ngươi định xuyên qua chỗ này?”

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu: “Phải, mạt tướng đã phái người tra xét cụ thể, nơi này có một hang núi hẹp dài, dân bản xứ gọi là ‘Bổng Chùy Câu’, phía đông rộng rãi, phía tây thì chật hẹp, chỗ hẹp nhất chỉ có thể cho hai con ngựa đi song song lọt qua. Tuy rằng đi qua nơi này xa hơn ba trăm dặm, nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.” Anh ta lại chỉ vào một chỗ khác nói: “Lần trước khi xuống phía Nam đánh lén thát tử ở Bào Mã Xuyên chính là đi qua Tần Sơn Cốc, khi đó Trần Khởi rất tự phụ, không thể ngờ được rằng chúng ta sẽ dùng chính chiêu thức của anh ta, còn lúc này nếu muốn từ nơi này thông qua, sợ là Trần Khởi đã sớm có chuẩn bị, cho nên mạt tướng nghĩ lúc này đây không bằng đi theo đường Bổng Chùy Câu.”

Thương Dịch Chi cúi đầu nhìn sa bàn trầm tư không nói, nhưng Từ Tĩnh lại hỏi: “Đường tướng quân không nghĩ tới địa hình của Bổng Chùy Câu như thế này, nếu Trần Khởi cho quân mai phục ở chỗ đây, quân ta sẽ gặp nguy khốn hay sao?”

Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Tiên sinh không cần phải lo lắng. Thứ nhất, vì nơi này vô cùng kín đáo và bí mật, nếu không phải trong quân ta có binh lính là người địa phương thì cũng sẽ không biết rằng nơi này còn có thể xuyên qua dãy Ô Lan. Thứ hai, quân ta vừa mới đánh lén binh doanh của thát tử tại Bào Mã Xuyên, bọn họ tất nhiên không thể ngờ được chúng ta lại tiếp tục lại tập kích nơi đó. Hơn nữa căn cứ vào hồi báo của thám tử, sau khi Bào Mã Xuyên bị tập kích, Trần Khởi trái lại, lại cho Chu Chí Nhẫn chuẩn bị lương thảo từ Ngưu Trấn lén chuyển đến nơi này, có thể thấy được anh ta cũng không cho rằng chúng ta còn có thể tiếp tục đi xuyên qua đây.”

Từ Tĩnh chỉ khẽ xoa cằm, nhưng Thương Dịch Chi lại vẫn trầm mặc như trước. Đường Thiệu Nghĩa thấy Thương Dịch Chi thủy chung không nói gì, nhịn không được hỏi: “Nguyên soái xem nên thế nào?”

Thương Dịch Chi suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Nếu như ta là Trần Khởi, ta sẽ mai phục ở Bổng Chùy Câu.” Anh ta ngẩng đầu thấy mọi người đang nhìn mình, lại giải thích: “Hoàng đế Bắc Mạc đang ở Dự Châu, lần trước, Thiệu Nghĩa đánh lén doanh bộ của chúng ở Bào Mã Xuyên đã làm cho Trần Khởi không còn chút mặt mũi nào rồi, hắn ta tất nhiên sẽ cẩn thận gấp bội, nhất là lần này lại lương thảo cấp cho Chu Chí Nhẫn để tấn công thành Thái Hưng nên lại càng phải chuẩn bị, đề phòng kĩ càng hơn, không thể để mất được. Hắn ta đã nếm quả đắng của ngươi một lần rồi, lần này tất nhiên sẽ tìm hiểu kỹ những đường có thể từ thảo nguyên Tây Hồ hướng về sông Bình Nguyên, hơn nữa bất luận là Bào Mã Xuyên hay Ngưu Trấn thì chắc chắn đều đã bố trí trọng binh canh gác cả rồi.”

Sau đó, cả Thương Dịch Chi, Đường Thiệu Nghĩa cùng Từ Tĩnh đều trở nên trầm mặc, cân nhắc cẩn thận cũng thấy có lý. Cặp lông mày rậm của Đường Thiệu Nghĩa không khỏi hơi nhíu lại, chăm chú nhìn sa bàn một lát, ngẩng đầu hỏi Thương Dịch Chi: “Nói như vậy lần này chúng ta sẽ không động đên số lương thảo này?”

Thương Dịch Chi chậm rãi lắc đầu: “Không, vẫn phải động đến.”

Từ Tĩnh cũng vuốt râu khẽ cười nói: “Không sai, vẫn phải động đến. Chu Chí Nhẫn lĩnh đại quân vây khốn Thái Hưng, hoàng đế thát tử lại trấn giữ ở Dự Châu, hai nơi này đã chiếm hết phần lớn binh lực, hơn nữa Thường gia lãnh binh Đông tiến, lại phải chia binh đi không ít. Binh lực trong tay Trần Khởi có hạn, không có khả năng bố trí trọng binh canh gác ở tất cả các địa phương, cho nên bất luận là Tần Sơn Cốc hay Bổng Chùy Câu cũng tốt, hoặc là Bào Mã Xuyên hay Ngưu Trấn cũng tốt, đều là nửa hư nửa thật, chúng ta chỉ cần có thể nhìn thấu cái hư hư thật thật của anh ta thì hết thảy đều có thể.”

“Vậy tiên sinh cảm thấy đâu là hư đâu là thật?” Đường Thiệu Nghĩa nhịn không được hỏi.

Từ Tĩnh mỉm cười liếc mắt nhìn Thương Dịch Chi, đáp: “Cái nhìn của lão phu cùng nguyên soái giống nhau, Trần Khởi người này đa nghi tự phụ, thiện dùng nghi binh, cho nên Tần Sơn Cốc là hư, Bổng Chùy Câu là thật, phục binh có khả năng ở tại Bổng Chùy Câu, mà lương thảo vẫn đặt ở Ngưu Trấn, nói là chuyển đến Bào Mã Xuyên chẳng qua là tung hỏa mù cho chúng ta thôi, cái dời đi sợ rằng không phải là lương thảo mà là phục binh.”

Từ Tĩnh nói xong lại quay đầu nhìn về phía A Mạch, hỏi: “A Mạch, ngươi cho là thế nào?”

A Mạch không thể ngờ Từ Tĩnh sẽ hỏi đến mình, nên có chút sửng sốt sau mới đáp: “A Mạch đoán không ra.”

Từ Tĩnh biết là A Mạch khéo đưa đẩy, cười cười lại hỏi: “Nếu như ngươi là Đường tướng quân, ngươi sẽ làm như thế nào?”

A Mạch thấy Từ Tĩnh vẫn tiếp tục truy vấn, lại thấy Thương Dịch Chi cùng Đường Thiệu Nghĩa đều nhìn về phía mình, liền cân nhắc một chút rồi mới nói: “Ta vẫn đi Bổng Chùy Câu, đánh lén Bào Mã Xuyên.”

Thương Dịch Chi truy vấn tiếp: “Vì sao?”

A Mạch đáp: “Nếu như không đoán ra tâm tư của Trần Khởi, thì rõ ràng cũng chỉ là vùi đầu quản chuyện của mình. Nếu tìm được con đường đi qua Bổng Chùy Câumà vốn không ai hay biết, thì đương nhiên ta phải đi Bổng Chùy Câu. Nếu thám tử đã báo rằng Trần Khởi đem lương thảo chuyển đến Bào Mã Xuyên, thì ta cũng phải đi đánh lén Bào Mã Xuyên.” Nàng thấy ba người họ vẫn nhìn mình chăm chú, lại nói tiếp:“Cái này giống như hai người chơi trò oản tù tì, ai cũng có thể ra cái búa hoặc ra cây kéo nhưng lại không thể đoán trước được đối phương sẽ ra cái gì, nếu cứ cố đoán để mình có thể ra thứ mạnh hơn, có khi lại tự biến mình thành hồ đồ, như thế không bằng bản thân mình nghĩ ra cái gì liền ra luôn cái đó.”

Đám người Thương Dịch Chi đều sửng sốt, cân nhắc cẩn thẩn lời A Mạch nói cũng thấy có chút đạo lý, nhưng lại cảm thấy nếu như chỉ làm việc bằng cảm giác cá nhân thì khác gì đánh bạc, quá mức mạo hiểm.

Kỳ thật, A Mạch không đánh bạc, mà là căn cứ vào sự quen thuộc của nàng đối với Trần Khởi. Bọn họ từng sớm chiều ở chung tám năm với nhau, đối với tính nết của Trần Khởi, những người ở đây sợ là không ai có thể hiểu hơn nàng. Từ Tĩnh nói không sai, Trần Khởi người này cực kỳ tự phụ, nếu như anh ta muốn đánh lén, tất nhiên sẽ đặt cược thật lớn cho Tần Sơn Cốc, cho nên anh ta cũng sẽ đoán Đường Thiệu Nghĩa cũng sẽ như thế, nên trọng binh của anh ta sẽ phòng thủ ở Tần Sơn Cốc. Nhưng A Mạch lại biết Trần Khởi là người có tâm tư kín đáo, làm việc so với người khác càng cẩn thận hơn, đối với người như anh ta, ngược lại cứ dùng tâm tư đơn giản lại thành thượng sách.

A Mạch tuy rằng nói thì đơn giản, nhưng kỳ thật trong lòng sớm đã nhìn thấu những khúc chiết trong đó, chẳng qua nếu muốn nói rõ với ba người này, tất sẽ lộ ra chuyện trước đây giữa nàng với Trần Khởi, cho nên thấy ba người bọn họ đều trầm mặc, nàng cũng không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Mấy người vẫn còn đang trầm tư, thì ngoài cửa có thị vệ vào bẩm báo cơm chiều đã chuẩn bị xong, Thương Dịch Chi lúc này mới cười nói: “Chỉ lo lôi kéo Thiệu Nghĩa đàm luận này đó, lại đã quên mất Thiệu Nghĩa là đường xa mà đến, hôm nay cứ đến đây thôi đã, dùng qua cơm chiều rồi nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ thảo luận tiếp.”

Thị vệ đưa đồ ăn vào phòng, A Mạch vốn từng làm thân vệ của Thương Dịch Chi, mặc dù thời gian cũng không lâu lắm, nhưng vẫn theo thói quen định đứng lên bày biện thức ăn, Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng như thế nhất thời có chút chần chờ, đang muốn đứng lên lại bị Từ Tĩnh vụng trộm kéo ống tay áo, thấy Từ Tĩnh cười hướng anh ta khẽ lắc đầu, quả nhiên chợt nghe thấy Thương Dịch Chi nói: “A Mạch, ngươi ngồi xuống đi, cứ để cho bọn họ làm. Ngươi hiện giờ đã là chủ tướng của một doanh, không phải là thân vệ bên cạnh ta nữa, không cần phải hầu hạ.”

A Mạch nghe vậy liền ngồi xuống, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ nếu như người thực sự coi ta làm chủ tướng của một doanh, vì sao đối với ta chẳng nể mặt cũng chẳng nể mũi? Ta cũng không thấy ngươi đối với những chủ tướng khác có thái độ như thế này a.

Cơm chiều có rượu, có đồ ăn phong phú, nhưng người ngồi cùng bàn lại là Thương Dịch Chi, nên A Mạch mặc dù rất đói cũng không dám ăn uống tự nhiên. Đường Thiệu Nghĩa biết uống rượu, nên lại cùng Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh nâng chén, cho nên ăn cũng ít.

Dùng bữa xong, Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch cáo từ đi ra. Ra đến cửa viện, Đường Thiệu Nghĩa thấy không còn ai khác, mới hỏi A Mạch: “Chưa no à?”

A Mạch không phải kiêng kị Đường Thiệu Nghĩa, nên vuốt bụng cười nói: “Phải, cùng nguyên soái và Từ tiên sinh ăn cơm, cầm chiếc đũa cũng cảm thấy nặng.”

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong liền thấp giọng cười nói: “Ta sớm đã nhận ra, ăn cơm cùng trưởng quan chính là ngồi chịu tội. Đi, đi đến nơi này với ta, ta mời ngươi no say một bữa.”

A Mạch có chút chần chờ nói: “Không hay lắm, vừa mới dùng bữa với nguyên soái xong, nếu như bị nguyên soái biết sợ là sẽ để ý. Hay là thôi đi, ta trở về bảo bọn họ tìm tạm vài thứ điểm tâm là được, đại ca cũng mới đi xa về, trở về sớm một chút mà nghỉ ngơi đi, chờ tối mai trong quân nhất định có đại tiệc, đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ uống một bữa say sưa.”

Đường Thiệu Nghĩa lại cười nói: “Ta có cách, ngươi trước tiên ở đây chờ ta một lát.” Nói xong không đợi A Mạch đồng ý liền nhanh chân rời đi.

A Mạch không biết Đường Thiệu Nghĩa có cách gì, chỉ đành đứng chờ, cũng may một lát sau Đường Thiệu Nghĩa đã trở lại, trong tay còn có một túi da thật to. A Mạch nghi hoặc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa lại cười mà không nói, chỉ dùng tay đẩy vai A Mạch, nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài doanh.”

A Mạch bán tín bán nghi đi theo Đường Thiệu Nghĩa ra ngoài doanh trại, hai người đi tới một sườn núi phía sau doanh, Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới cầm túi da trong tay giơ lên, cười nói: “Hôm nay huynh đệ chúng ta ở đây đón tết Trung thu trước.”

A Mạch lúc này đã đoán được trong túi da kia chắc chắn có rượu thịt, liền không chút khách khí cởi túi, lấy rượu thịt bên trong ra, tự mình cắn một miếng thịt trước, rồi thuận tay túi ném rượu cho Đường Thiệu Nghĩa, cười nói: “Được, tiểu đệ ta sẽ không khách khí.”

Đường Thiệu Nghĩa nhận lấy túi rượu uống một ngụm lớn, sau đó ngửa mặt nằm ngả xuống thảm cỏ, nhìn vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung thở dài nói: “Hôm nay trăng thật tròn a.”

A Mạch phì cười, nói: “Đại ca, hôm nay chưa phải Trung thu đâu, chỉ nghe nói trăng mười lăm, mười sáu là tròn, chứ chưa nghe thấy ai nói trăng mười bốn tròn cả.”

Đường Thiệu Nghĩa lại không cười, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: “Tròn, so với ánh trăng đêm đó khi chúng ta ở thành Hán Bảo tròn hơn.”

Nguồn: vanvietbooks