28/11/12

A Mạch tòng quân (C7-8)

Chương 7: Ủy thác

Phía đông thành Hán Bảo là một ngọn núi nối liền với dãy núi Mạt Chi thuộc phía bắc Nam Hạ, cao nguyên Vân Hồ và sông Bình Nguyên. Đại khái hành trình theo hướng tây bắc – đông nam, bắt đầu từ phía bắc sườn núi Lĩnh Nam nối tiếp đến sông Uyển, kéo dài hơn bảy trăm dặm, thế núi phía nam của Bắc Triều có xu hướng thấp dần, đến ngoài thành Hán Bảo thì địa thế núi rừng đã bớt hiểm trở đi rất nhiều.

Đám người A Mạch sau khi đi vào trong rừng đều thở phào nhẹ nhõm, đó là loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong thời gian ngắn, chỉ cần quân lính Bắc Mạc không đi săn thú để tiêu khiển, thì coi như tính mạng của họ tạm thời được bảo vệ. Cũng may, hiện tại là thời tiết đầu thu, trong rừng có không ít quả dại đã chín, ba người hái ăn tạm cũng no bụng, Từ Tú Nhi thận trọng chọn chút quả dại ngọt, nhiều nước, nhai nát một chút rồi mớm vào miệng đứa trẻ.

“Trang bị của đại quân thát tử không thể xuyên qua rừng rậm, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo hướng nam rồi vòng qua dãy núi này, sau đó quay lại thành Thái Hưng. Như vậy, bọn thát tử phải mất ít nhất ba ngày mới tới được thành Thái Hưng. Chúng ta chỉ cần đi tắt qua khu rừng này là có thể đến thành Thái Hưng trước chúng.” Đường Thiệu Nghĩa vừa nói, vừa dùng nhánh cây khoa tay múa chân vẽ ngoạch ngoạc trên mặt đất. Điều kiện thông tin trong thời đại này bị giới hạn, cho nên một viên giáo úy đóng quân trong một thành nhỏ như Đường Thiệu Nghĩa căn bản không thể nhận thức đầy đủ về cuộc chiến giữa Bắc Mạc và Nam Hạ. Hắn chỉ căn cứ theo đường tấn công của đại quân Bắc Mạc do Thường Ngọc Thanh làm chủ tướng, suy đoán mục tiêu tiếp theo của quân Bắc Mạc hẳn là thành Thái Hưng. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa không biết rằng từ trước khi thành Hán Bảo bị hạ, thì thành Thái Hưng đã bị một cánh quân Bắc Mạc khác vây khốn rồi.

A Mạch ngồi một bên yên lặng nghe, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó tiếp tục cúi đầu cắn quả táo xanh trong tay, đối với cảm giác đói khát, nàng đã từng khắc sâu ấn tượng, cho nên mỗi khi có cơ hội, nàng luôn không tự chủ được muốn ăn càng no càng tốt.

Thái độ này của A Mạch hiển nhiên chọc giận Đường Thiệu Nghĩa, hắn cầm nhánh cây trong tay, hung hăng vứt trên mặt đất, hỏi:“A Mạch, ngươi nghĩ thế nào?”

“Hả?” A Mạch ngẩng đầu, lập tức tươi cười lấy lòng: “Đường đại gia, ngài đang hỏi ý kiến của tiểu nhân?”

Đường Thiệu Nghĩa xanh mặt gật đầu, A Mạch trên khóe miệng thấp thoáng ý cười mỉa mai, nhưng trên miệng trước sau như một vẫn nói lời cung kính: “Nhưng Đường đại gia, ý kiến của tiểu nhân hữu dụng sao?”

Dựa theo ý tứ của A Mạch, tất nhiên là cách chiến trường càng xa càng tốt, không nghĩ tới Đường Thiệu Nghĩa lại muốn cùng nàng thương lượng những vấn đề trên chiến trường. A Mạch trong lòng thật muốn chửi má nó, chỉ muốn dùng vũ lực với Đường Thiệu Nghĩa, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ ở trong lòng cân nhắc tính toán cơ hội đào tẩu.

Đường Thiệu Nghĩa bị lời nói không âm không dương của A Mạch làm cho nghẹn họng, có chút xấu hổ. Kỳ thật vấn đề đi về nơi nào hắn cũng không cần phải hỏi ý kiến của A Mạch. Không biết có phải là trải qua một ngày đêm chém giết đã hao phí của hắn nhiều tinh lực hay không, mà giờ đây, tinh thần vốn cứng rắng của hắn lại có chút mỏi mệt, không tự giác được muốn ỷ lại vào sự duy trì của người khác. Hắn nhìn chăm chú A Mạch thật lâu, vẻ mặt tức giận rốt cục hóa thành thất vọng, hắn thở dài một tiếng, nói: “Mỗi người một chí hướng, ngươi nếu muốn chạy trốn thì cứ chạy đi, Từ cô nương nếu cũng muốn cùng đi với ngươi thì mong ngươi hãy chiếu cố cho nàng.”

Đường Thiệu Nghĩa nói xong liền đi đến bên người Từ Tú Nhi ôm lấy đứa nhỏ, thấy A Mạch giật mình nhìn mình, không khỏi cười khổ nói: “Ngươi thực ra không phải là quân nhân, ta sao có thể bắt ngươi cùng ta ra trận chém giết, là ta sai rồi, các ngươi nhanh trốn đi, từ đây xuyên qua dãy núi này đi về phía đông bắc là đến Dự Châu, các ngươi –”

Lời còn chưa dứt, cánh rừng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng người nói ồn ào, ba người trong lòng đều cả kinh. Chẳng lẽ là truy binh của Bắc Mạc. Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn, thấy ở xa xa mơ hồ có bóng người, lại nhét đứa nhỏ vào tay A Mạch, thấp giọng nói: “Ngươi mang đứa nhỏ này cùng Từ cô nương đi trước, ta đi đánh lạc hướng truy binh.”

A Mạch trong lòng hoảng loạn, không kịp nói gì, liền buộc đứa nhỏ lên lưng, kéo Từ Tú Nhi chạy đi, mới vừa đi không vài bước lại nghe thấy Đường Thiệu Nghĩa ở phía sau thấp giọng gọi nàng, A Mạch dừng lại, thấy Đường Thiệu Nghĩa đuổi theo đem bội kiếm nhét vào trong tay A Mạch: “Trong rừng có dã thú, kiếm này cho ngươi phòng thân.” Đường Thiệu Nghĩa nói xong, ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua đứa trẻ trên lưng A Mạch nói: “Đứa trẻ này là Lưu Minh, là đứa con mồ côi của Lưu Cạnh đại nhân, Lưu đại nhân cả nhà trung liệt, mong rằng Mạch huynh có thể bảo toàn tính mạng của nó. Lúc này Thiệu Nghĩa thay Lưu đại nhân cảm tạ Mạch huynh!” Nói xong, Đường Thiệu Nghĩa quỳ hai chân trên mặt đất, hướng A Mạch khấu đầu một cái.

A Mạch nhất thời kinh ngốc, vội vàng đỡ Đường Thiệu Nghĩa dậy: “Đường tướng quân, mau đứng lên, ngươi yên tâm, A Mạch xin thề chỉ cần ta còn sống, sẽ không vứt bỏ đứa nhỏ này.”

Đường Thiệu Nghĩa vui mừng cười, hắn chính là sợ A Mạch đến thời điểm nguy nan, sẽ ngại đứa nhỏ này làm liên lụy mà đã bỏ rơi nó, nay có được lời thề này của A Mạch, trong lòng cuối cùng đã an tâm, hắn đẩy A Mạch một cái, nói: “Đi mau!”

A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa đem bội kiếm giao lại cho mình, biết hắn đã hạ quyết tâm liều chết cũng phải dẫn dắt truy binh rời đi, trong lòng cũng bị hùng tâm bi tráng của Đường Thiệu Nghĩa cuốn hút, mắt thấy tiếng người ngoài rừng càng ngày càng gần, A Mạch cũng không dông dài, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, cắn răng một cái kéo Từ Tú Nhi chạy sâu vào trong rừng.

Không lâu sau khi thân ảnh của A Mạch cùng Từ Tú Nhi biến mất ở trong rừng rậm, binh lính Bắc Mạc từ bên ngoài hướng vào trong rừng, có vẻ cũng không phát hiện ra đám người của A Mạch, tản ra ở bìa rừng, một bên chặt những cành cây vướng víu một bên hướng vào trong rừng tản đi. Đường Thiệu Nghĩa nấp sau một thân cây lớn thầm cân nhắc, chỉ chờ truy binh Bắc Mạc đến gần sẽ giết chết vài tên rồi sau đó dẫn bọn họ chạy ngược lại với hướng đi của A Mạch.

Binh lính Bắc Mạc không ngừng dũng mãnh tiến vào trong rừng. Đường Thiệu Nghĩa đã tính toán quá đơn giản. Có ít nhất có mấy trăm tên lính Bắc Mạc tiến vào rừng, hắn mặc dù vừa ở trên chiến trường chém giết, giờ phút này đã hạ quyết tâm liều chết, nhưng nhìn thấy có nhiều lính Bắc Mạc đuổi giết mình như vậy, cũng không khỏi có chút kinh hãi, lại thấy một tên giáo úy nho nhỏ như mình lại có thể khiến Bắc Mạc đưa nhiều truy binh như vậy để đuổi bắt thì cũng thật là oai phong. Trong lòng vừa dâng chút khiếp ý lập tức liền bị cảm xúc hào hùng vô hạn này ép xuống. Đường Thiệu Nghĩa dùng sức nắm chặt khúc gỗ trong tay, chỉ chờ lính Bắc Mạc đến gần sẽ nhảy xuống chém giết một phen.

Ai ngờ những tên lính Bắc Mạc này khi còn cách Đường Thiệu Nghĩa mấy chục trượng liền dừng lại. Đường Thiệu Nghĩa có chút buồn bực, nhìn xuyên qua kẽ lá thì thấy lũ lính Bắc Mạc bắt đầu chặt cây, chúng chỉ chặt toàn cây nhỏ rồi kéo ra bìa rừng. Đường Thiệu Nghĩa nhất thời cũng có chút hồ đồ ……

Lại nói, sau khi A Mạch kéo Từ Tú Nhi hướng vào trong rừng rậm chạy đi, coi như Lưu Minh cũng rất nể tình, dọc đường đi không hề khóc, cũng may Từ Tú Nhi sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, mặc dù lớn lên có chút nhu nhược, nhưng công phu chạy cũng không thể coi thường, ngay cả khi bị A Mạch kéo chạy như bay cũng không bị ngã xuống lần nào. Hai người gắng sức chạy non nửa canh giờ, đến lúc không còn khí lực tiến lên phía trước nữa, thì Từ Tú Nhi lập tức kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. A Mạch cũng cúi gập thắt lưng ôm lấy một thân cây, há to miệng thở dốc, chỉ duy nhất thằng bé Lưu Minh trên lưng A Mạch là i, i, ô, ô tựa hồ rất vui vẻ.

A Mạch quay đầu nhìn thằng bé một cái, thấy nó toét miệng cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục dựa vào thân cây thở hổn hển. A Mạch cùng Từ Tú Nhi còn chưa thở xong thì chợt nghe thấy âm thanh sột soạt trong rừng truyền đến. A Mạch trong lòng hoảng sợ, không biết là dã thú hay truy binh Bắc Mạc đuổi theo, nàng không một tiếng động nhìn về phía Từ Tú Nhi, Từ Tú Nhi sắc mặt trắng bệch khẽ lắc lắc đầu, thật sự là chạy không nổi nữa rồi. A Mạch gắt gao mím môi, hai tay dùng sức nắm chặt thanh kiếm của Đường Thiệu Nghĩa, chậm rãi đứng trước người Từ Tú Nhi.

Khi nhánh cây bị đẩy mạnh ra, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt, đầu A Mạch trở nên trống rỗng, thanh kiếm trong tay lập tức rơi xuống.

————————- phân cách tuyến ——————————–

Không thể nghĩ tới kẻ đuổi theo đằng sau chính là người mà A Mạch cùng Từ Tú Nhi đều cho rằng có lẽ đã chết, Đường Thiệu Nghĩa.

Thần kinh A Mạch vốn căng thẳng cực điểm lập tức thả lỏng, vì quá căng thẳng mà chân chợt mềm nhũn, thân thể lảo đảo quỳ xuống trên mặt đất. Từ Tú Nhi nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn sống và đuổi theo thì vừa mừng vừa sợ, nhưng lại nhịn không được òa khóc nức nở. Hốc mắt A Mạch cũng có chút nóng lên, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên mỉm cười một cách thật lòng.

Đường Thiệu Nghĩa tiến lên nâng A Mạch dậy, trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc, chỉ có hai tay vẫn gắt gao nắm chặt, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Một lát sau, Đường Thiệu Nghĩa mới buông lỏng tay ra, nhìn A Mạch cùng Từ Tú Nhi mặt xám mày tro, một thân chật vật, nhịn không được cũng khẽ mỉm cười.

Không đợi A Mạch hỏi, Đường Thiệu Nghĩa liền đem hành động kỳ quái của quân lính Bắc Mạc ra kể lại. A Mạch trong lòng cũng thấy kỳ quái, nếu quân Bắc Mạc chế tạo khí giới để công thành thì vì sao không chặt những cây to, ngược lại chỉ chặt những cành cây nhỏ làm chi? Hơn nữa, ngoài thành Thái Hưng cũng có một khu rừng lớn, sao không đợi đến khi tới thành Thái Hưng rồi mới chế tạo khí giới công thành? Ở nơi này chế tạo khí giới công thành Thái Hưng liệu có sớm quá không?

“Nơi này cách khu rừng bên cạnh không xa, chúng ta đi tiếp, đợi lên đến đỉnh núi thì sẽ quan sát hành động của thát tử Bắc Mạc.” Nghe A Mạch nói, Đường Thiệu Nghĩa gật gật đầu, đi đến trước mặt Từ Tú Nhi vẫn đang ngồi dưới đất nói: “Từ cô nương, để ta cõng ngươi đi.”

Từ Tú Nhi sắc mặt có chút đỏ bừng, vụng trộm liếc A Mạch một cái. Tiểu cô nương này vừa rồi khi A Mạch cầm kiếm che trước người mình, tâm tư liền bắt đầu có biến hóa. Nàng vội vàng đứng lên, nói: “Không cần Đường tướng quân phải nhọc sức, ta tự mình đi là được.” Nói xong kiên cường đi lên phía trước, nhưng mới vừa đi chưa được hai bước chân đã mềm nhũn ngã xuống.

Từ Tú Nhi mắt lệ trong suốt nhìn về phía A Mạch, A Mạch làm sao có thể hiểu được tâm tư của tiểu cô nương này, chỉ nghĩ Từ Tú Nhi vì e ngại lễ pháp mới không chịu để cho Đường Thiệu Nghĩa cõng nàng, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày, nói: “Hiện tại là lúc phải chạy trối chết, sao còn chú ý nhiều như vậy, ta còn đang ước gì có người đến cõng ta đây này!”

Đường Thiệu Nghĩa tiến đến trước mặt Từ Tú Nhi ngồi xổm xuống: “Mau lên đi.” Hắn nói.

Từ Tú Nhi lần này nghe lời ghé lên lưng Đường Thiệu Nghĩa, A Mạch lại đem thằng bé Lưu Minh buộc ở sau lưng, vung kiếm chém những cành cây chắn đường. Bốn người vừa lớn vừa nhỏ đi lên đỉnh núi. Núi mặc dù không cao, nhưng rừng rậm khó đi, nên khi đoàn người lên đến đỉnh thì cũng mất một thời gian khá lâu. Dưới chân núi, quân lính Bắc Mạc ở bìa rừng cũng đã chặt cây xong và rời đi. Nhìn về phía xa hơn, quân Bắc Mạc cũng đã nhổ trại, đại quân người ngựa rời khỏi thành Hán Bảo đang chậm rãi đi về hướng nam. Dưới gót ngựa, tro bụi mù mịt cuốn lên trong không trung, khiến cho đội quân Bắc Mạc giống như một con Hoàng Long(1) khổng lồ, uốn lượn thành một đoàn dài.

—————————————

Chú thích:

(1) Hoàng Long: rồng vàng.

Chương 8: Lối rẽ

A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia hoảng sợ trong mắt người kia. Từ Tú Nhi thì kinh hãi há to miệng, hơn nửa ngày mới thì thào nói: “Trời ạ, thát tử Bắc Mạc rốt cuộc là có bao nhiêu người đây!”

Những lời này làm cho Đường Thiệu Nghĩa dần dần bình tĩnh lại, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ vì đã biểu lộ nỗi khiếp đảm của mình, len lén nhìn A Mạch rồi hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù thát tử thực sự có tới mười vạn đại quân đi chăng nữa, thì muốn hạ thành Thái Hưng cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Thành Thái Hưng thành cao hào sâu, để so sánh thì một thành Hán Bảo nho nhỏ còn xa mới có thể sánh bằng! Chỉ bằng mười vạn nhân mã đã nghĩ có thể vây khốn thành Thái Hưng của ta sao? Hừ! Quả thực chính là không biết trời cao đất rộng!”

Ha, ngữ khí rõ ràng là cao ngạo, nhưng khóe miệng cứng nhắc đã tiết lộ nội tâm đang khẩn trương lo lắng của hắn. A Mạch quét mắt nhìn hắn, trên mặt mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã có chút cho là không đúng, thầm nghĩ “nếu thành Thái Hưng thật sự là không gì phá nổi, vậy thì cùng với việc ngươi chạy đi báo tin cũng chẳng có quan hệ gì! Ngươi sao mà phải vội?” Vừa nghĩ đến đây, trong đầu A Mạch chợt hiện lên một tia sáng, chạy nhanh lại nhìn kỹ con Hoàng Long uốn lượn dưới núi, nhìn đi nhìn lại, lông mày liền gắt gao nhíu lại.

Nam Hạ không có chiến mã, phần lớn đều phải mua từ thảo nguyên Tây Hồ, đến tổ kiến cũng biết kỵ binh của Nam Hạ đang đóng quân ở biên giới phía Bắc cùng Bắc Mạc giằng co. Chỉ có một ít kỵ binh được bố trí theo đại quân, trong đó phần lớn dùng làm quân trinh sát, theo như lời thám báo báo lại thì kỵ binh tham chiến lần này của Nam Hạ có quy mô rất nhỏ. A Mạch khi ở trên tường thành Hán Bảo, đã từng chứng kiến qua đội quân kỵ binh của Bắc Mạc khiến cho lòng người run sợ, lúc ấy chỉ lo sợ hãi, lại chưa từng cẩn thận nghĩ xem Bắc Mạc lần này xâm lược Nam Hạ vì sao lại phái nhiều kỵ binh như vậy? Phải biết rằng ưu điểm của kỵ binh là ở tính cơ động, khi dã chiến sẽ phát huy uy lực rất tốt. Nhưng làm gì có ai dùng kỵ binh để công thành đâu? Dù sao vó ngựa không gắn theo giác hút nên không thể trèo lên tường thành được! Nay nhìn đến bụi vàng bay lên trong không trung, đại quân kỵ binh của Bắc Mạc mơ hồ kéo thành một hàng dài, lại nhớ đến hành vi kỳ quái của quân lính Bắc Mạc ở trong rừng sáng nay, trong đầu A Mạch dần dần hiểu ra một chuyện: người Bắc Mạc đang dùng gian kế để che mắt thế gian! Việc làm này chứng tỏ mục tiêu tiếp theo của “Mười vạn đại quân” tuyệt đối sẽ không phải là Thái Hưng thành cao hào sâu. Bất quá đại quân chính thức đã sớm rời đi đâu thì không biết được!

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch vừa rồi chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn mình một cái, thế nhưng không hề phụ họa theo, trong lòng mơ hồ có chút bất mãn, nay nhìn thấy A Mạch cau mày, trong lòng không nén được tò mò, đành nhẫn nhịn hỏi: “Làm sao vậy?”

A Mạch nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển các loại ý niệm trong đầu, nhất thời không nói ra chủ ý mà mình vừa suy đoán ra. Đường Thiệu Nghĩa ở trong quân đã lâu, sớm luyện thành thói quen mọi việc phải biết cho đến nơi đến chốn, bình thường không gặp chính là bộ dạng muốn nói lại thôi. Hiện nay gặp phải lại chính là thái độ này của A Mạch, trong lòng không khỏi có chút chán ghét, càng tức giận hỏi: “Có chuyện gì thì mau nói ra, đừng có học cái bộ dạng của nữ nhân như thế!”

A Mạch vốn đang có chút mâu thuẫn, nghe Đường Thiệu Nghĩa nói như vậy, lập tức áp chế chút nhiệt huyết này ở trong lòng, trên mặt lộ ra biểu tình thập phần thành khẩn, ra vẻ lo lắng hỏi:“Đường tướng quân, thát tử tiến lên nhanh như vậy, chúng ta thật sự có thể đến thành Thái Hưng trước chúng được sao?”

Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch lo lắng vấn đề này, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, bất mãn trong lòng lập tức tan đi, vỗ vỗ lên vai A Mạch, cười nói: “Không thành vấn đề.” Rồi dừng một chút, chợt nhớ ra A Mạch vốn không muốn theo hắn đến Thái Hưng, có chút kinh ngạc hỏi: “A Mạch, ngươi muốn theo ta đến Thái Hưng sao?”

A Mạch vẻ mặt trung nghĩa, mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: “Tất nhiên, A Mạch ta tuy là kẻ quê mùa thô kệch, không hiểu cái gì là đạo lý lớn lao, nhưng đối với đảm lượng của Đường tướng quân lại vô cùng bội phục. Đường tướng quân mang theo đứa con mồ côi của Lưu đại nhân lao vào vòng vây của định, vung trường kiếm giữa đám loạn quân mà đi, một thân can đảm, thật sự khiến cho A Mạch hổ thẹn. Nay quốc gia gặp nạn, ta đường đường là một thân nam nhi Nam Hạ, sao có thể chỉ lo cho an nguy của bản thân mà không lý gì đến sự tồn vong của quốc gia? Lần này đi thành Thái Hưng, A Mạch cho dù không thể ra trận giết địch, nhưng ít nhất cũng có thể vì giữ thành Thái Hưng mà cống hiến một phần sức lực!”

Một phen ngôn ngữ kêu choang choang này của A Mạch vừa nói xong, chẳng nói đến Từ Tú Nhi đã cảm động đến nước mắt rưng rưng, lần đầu tiên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn người anh hùng A Mạch, mà ngay cả Đường Thiệu Nghĩa cũng ra sức vỗ vai A Mạch, mím môi, gật gật đầu.

A Mạch đem thằng bé Lưu Minh buộc lại sau lưng, nói: “Đường tướng quân, chúng ta đi thôi, nhất định phải vượt trước bọn thát tử để tới thành Thái Hưng, khiến cho thành Thái Hưng có thể phòng bị trước! Chúng ta sẽ đứng ở trên tường thành chờ bọn thát tử, xem mười vạn đại quân của bọn chúng có thể làm gì được chúng ta!”

Nói vừa dứt lời, A Mạch cũng cảm thấy mình thật vô sỉ, nhất là khi nhìn đến ánh mắt ngượng ngùng hàm ẩn sự sùng bái của Từ Tú Nhi lại càng thấy hổ thẹn hơn. Nàng vốn suy đoán quân Bắc Mạc tấn công Thái Hưng chỉ là giả, như vậy vượt trước quân Bắc Mạc để tới thành Thái Hưng ngược lại chính là sự lựa chọn an toàn nhất. Thành Hán Bảo đã không thể trở về, không nói đến cả thành toàn người chết, riêng nạn trộm cướp sau khi thành bị phá đã là vấn đề rất lớn. Hiện tại xem ra cần nhanh chóng đi tới Thái Hưng, sau đó thừa lúc chiến loạn vượt qua sông Uyển trốn về hướng Nam mới là chính đạo. Sông Uyển vốn hiểm trở, cho dù người Bắc Mạc có chiếm hết toàn bộ Giang Bắc rồi đánh xuống dưới, thì trong thời gian ngắn cũng không thể vượt qua sông Uyển được, lựa chọn Giang Nam để tránh chiến loạn quả không sai.

Đường Thiệu Nghĩa cùng Từ Tú Nhi làm sao biết được tính toán này của A Mạch. Từ Tú Nhi giờ đã xem A Mạch như là một hình tượng nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất đầy nhiệt huyết nam nhi. Cái nhìn của Đường Thiệu Nghĩa đối với A Mạch cũng thay đổi rất nhiều, cho rằng thái độ sợ chết của nàng trước đó chỉ là hành vi khiếp đảm nhất thời, hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận lại, nhiệt huyết dâng lên, tự nhiên lại thành một người lính Nam Hạ vì nghĩa lớn!

Ba người không nói nhiều, dọc theo đường núi gập ghềnh đi về hướng đông nam, thầm nghĩ nhanh chóng tới thành Thái Hưng. Từ Tú Nhi không chịu để cho Đường Thiệu Nghĩa tiếp tục cõng trên lưng nữa, mà nhất quyết tự mình đi, Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng đã hồi phục lại thể lực nên cũng không cõng nàng nữa. Dọc đường A Mạch vẫn địu Lưu Minh trên lưng, tuy nói rằng trẻ con không nặng là bao, nhưng đường xa thì bất kể là nặng hay nhẹ, sau lưng A Mạch quần áo đã sớm thấm ướt mồ hôi. Vì thế Đường Thiệu Nghĩa liền tiếp lấy đứa nhỏ trên lưng A Mạch rồi cõng lấy. Cứ như vậy, tốc độ của ba người nhanh lên không ít.

Đi đến giữa trưa, ba người đã vượt qua đỉnh núi. Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch cùng Từ Tú Nhi đều mỏi mệt, Lưu Minh trên lưng mình cũng bắt đầu khóc nháo lên, liền tới gần một con suối ngồi nghỉ chân. Lúc này là thời tiết đầu thu, nước suối trong vắt, róc rách từ trên núi chảy xuống, núi đá tỏa ra chút hơi nước, làm cho người ta nhìn thấy liền thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Từ Tú Nhi ở bên suối rửa mặt sạch sẽ, sau đó bế đứa bé trên lưng Đường Thiệu Nghĩa xuống, cẩn thận chăm sóc. Đường Thiệu Nghĩa thì úp mặt xuống suối, kết hợp luôn cả uống nước và rửa mặt. A Mạch ở dưới suối rửa tay, vốn định vớt nước lên rửa mặt, khi cúi đầu nhìn thấy hình ảnh chính mình trong nước, nghĩ nghĩ một chút lại từ bỏ ý định, chỉ uống mấy ngụm nước suối ngọt lành. A Mạch vẫn còn mấy quả dại hái ở trong rừng, giờ lấy ra chia cho Đường Thiệu Nghĩa cùng Từ Tú Nhi cùng ăn, Từ Tú Nhi tất nhiên lại chọn lấy mấy quả ngon nhất mớm cho Lưu Minh. A Mạch cầm lấy phần của mình, một mình ngồi bên dòng suối mà ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn theo mấy con cá nhỏ đang nhẹ nhàng bơi qua bơi lại trong làn nước, chỉ muốn làm thế nào có thể đi bắt được một, hai con ăn cho đỡ thèm. Nàng đã là nhiều ngày rồi không được ăn mặn, sớm đã thèm đến nỗi hai mắt tỏa hào quang.

Đường Thiệu Nghĩa cúi đầu nhìn hai quả trám trên tay, trong đầu vẫn nghĩ đến hành động kỳ quái của quân Bắc Mạc ở trong rừng, chặt nhiều cành cây như vậy, không biết bọn thát tử định sử dụng vào việc gì, nghĩ tới nghĩ lui, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên biến sắc mặt.

Trong đầu A Mạch vẫn còn thèm thuồng mấy con cá dưới khe suối, chợt nghe thấy Đường Thiệu Nghĩa “Ai nha!” một tiếng đầy hoảng sợ, gấp gáp nhìn về phía hắn, chỉ thấy Đường Thiệu Nghĩa nắm chặt quyền đứng lên, vòng vo tại chỗ hai vòng, sau hướng về phía A Mạch oán hận nói: “Trúng gian kế của thát tử rồi! Bọn thát tử chặt cành cây chính là buộc ở sau đuôi ngựa nhằm che mắt người khác. Tấn công thành Thái Hưng là giả, chỉ sợ bọn chúng lại có dụng tâm khác!”

Đường Thiệu Nghĩa nói xong, A Mạch thiếu chút cũng “Ai nha” theo. Một tiếng thốt ra, bất quá câu “ai nha” của nàng là vì Đường Thiệu Nghĩa như thế nào lại nghĩ ra nhanh như vậy? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Vừa rồi mạnh miệng nói thế, lúc này biết làm thế nào để thu hồi lại đây? Trong lòng vốn nghĩ họ Đường chỉ là một tên thất phu lỗ mãng, giờ đối với hắn đã đánh giá cao hơn một chút.

A Mạch thấy bộ dạng của Đường Thiệu Nghĩa như vậy, cũng không chọc phá, thầm nghĩ không biết hắn rốt cuộc nghĩ thấu được bao nhiêu, vì thế liền làm bộ lẫn lộn, hỏi:“Đường tướng quân, ngài nói thế là có ý tứ gì? Thát tử có gian kế gì?”

Đường Thiệu Nghĩa cũng không nói nữa, chỉ nhíu chặt mày bước đi thong thả, trong đầu nghĩ nếu Bắc Mạc đánh Thái Hưng chỉ là nghi binh, như vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Người Bắc Mạc hướng phía Tây Hồ, Đông Cảnh mà đến, hiện tại bọn chúng ở khu vực rừng núi phía đông thành Hán Bảo, đại đội kỵ binh không có khả năng trèo đèo lội suối, mà hướng nam là đường đi đến Thái Hưng, như vậy chẳng lẽ lại là đi về phía bắc? Nhưng ở phía bắc là thành nào? Không có cứ điểm quân sự gì trọng yếu ở đây cả? Vậy thì quân Bắc Mạc vì cái gì lại bỏ qua thành Thái Hưng mà đi về hướng bắc?

“Dự Châu! Chỉ có Dự Châu!” Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên trầm giọng nói: “Đi về phía đông bắc là thành Dự Châu. Đó là cửa ngõ để tiến vào Bình Nguyên, chỉ cần đoạt được Dự Châu, thiết kỵ thát tử liền chặn được cổ họng của Nam Hạ ta là Giang Bắc, rồi lúc đó mới tấn công Thái Hưng, lúc đó từ phía bắc lại có thể giương lên một mũi tên tấn công vào Nam Hạ, cùng thủy quân tạo thành nam bắc giáp công chi thế, hay cho lũ thát tử Bắc Mạc! Tâm địa thật là ác độc!” Đường Thiệu Nghĩa giương mắt nhìn về phía A Mạch, trong ánh mắt không che dấu được sự hưng phấn. Hắn đột nhiên nhìn ra mưu kế của Bắc Mạc, trong lòng vừa tức giận lại vừa kích động. Tức giận vì người Bắc Mạc giả dối, kích động vì mình đã khám phá ra gian kế của bọn họ. Nam tử khi ra trận, nhất là làm cái chức quan không lớn không nhỏ như hắn, đều hy vọng mình có thể một trận thành danh, đi vào sử sách, mà hiện tại, cơ hội tựa hồ đang hiện ra trước mắt, bảo sao hắn không kích động!

A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa không nói lời nào, nàng mặc dù đoán được Bắc Mạc tấn công Thái Hưng là giả, nhưng nàng đối với chiến sự không hiểu biết nhiều, cho nên cũng không miệt mài suy đoán xem mục tiêu của Bắc Mạc rốt cuộc là gì. Hiện tại nghe Đường Thiệu Nghĩa nói Bắc Mạc nhất định sẽ tấn công Dự Châu, như vậy thành Dự Châu chính là sống chết cũng không thể đi, bằng không chẳng phải lại đi ra chiến trường sao! Một cái thành Hán Bảo nho nhỏ mà còn thê thảm như vậy, Trong khi Dự Châu so với thành Hán Bảo lớn hơn rất nhiều, không biết còn phải chết bao nhiêu người đây!

Cho nên, trong lòng A Mạch hạ quyết tâm, Dự Châu dù chết cũng không thể đi, nàng có thể từ trên tường thành Hán Bảo còn sống mà đi xuống đã là quá may mắn rồi. Không thể lại may mắn lần thứ hai như thế ở trên tường thành Dự Châu. Mẫu thân đã từng nói, con người không thể đi khiêu chiến với ông trời, đó chính là điểm mấu chốt.

Bất quá nghe Đường Thiệu Nghĩa nói gian kế của quân Bắc Mạc, A Mạch trong lòng có chút cho là không đúng. Dự Châu bất quá chỉ là một tòa thành trì mà thôi, bỏ qua Thái Hưng mà tấn công Dự Châu, nàng không thấy tốt đến như vậy. Nếu là nàng, nàng ngược lại sẽ áp dụng chiến thuật vây thành đánh viện binh, tựa như lời phụ thân đã đề cập qua, vì chỉ có tiêu diệt sinh lực địch mới là điều trọng yếu nhất trong chiến tranh. Một thành trì dù có lợi hại đến đâu, thì về lâu dài cũng không có gì đáng sợ!

“A Mạch, chúng ta sẽ tới Dự Châu!” Đường Thiệu Nghĩa đem đứa nhỏ một lần nữa buộc lên lưng, nói xong nhấc người đi về phía trước.

Từ Tú Nhi nghe bọn họ nói mà cảm thấy hồ đồ, một chút chủ ý đều không có, cũng muốn đứng lên đi theo. A Mạch ngăn bọn họ lại nói:“Chờ một chút, Đường tướng quân, ngươi nói thát tử nhất định sẽ tấn công chiếm thành Dự Châu, nhưng từ thành Hán Bảo đi Dự Châu sẽ phải qua đường rừng núi. Không phải đã nói đại đội kỵ binh của thát tử không thể vượt rừng núi hay sao? Vậy thì bọn họ đi như thế nào?”

Đường Thiệu Nghĩa đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nghe A Mạch hỏi, liền giải thích: “Cách hơn ba trăm dặm về phía bắc của khu rừng núi này, có một vùng địa thế rất bằng phẳng, nếu thát tử nhất định tấn công Dự Châu, tất nhiên sẽ đi qua nơi đó, tuy tốc độ của kỵ binh rất nhanh, nhưng dù sao cũng phải đi đường vòng, chúng ta mau đi thôi, như thế chẳng những có thể tới Dự Châu để cảnh báo, còn có thể bố trí mai phục trong sơn cốc, đến lúc đó sẽ giết sạch lũ thát tử, khiến chúng trở tay không kịp!”

A Mạch ngoài mặt thì lắng nghe Đường Thiệu Nghĩa phán đoán cục diện cuộc chiến, trong lòng thì âm thầm cân nhắc làm thế nào để tránh khỏi cục diện phải ra chiến trường. Đường Thiệu Nghĩa nói thì đơn giản, nhưng A Mạch biết lần này đi Dự Châu sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhất là nàng, nhiều lắm thì cũng chỉ là một tên lính quèn, nên khi ra trận giết địch tất nhiên là bị xua lên phía trước. Khi đã thực sự ở trên chiến trường rồi thì cho dù có muốn giả chết cũng không dễ. Người Bắc Mạc lại đều là kỵ binh, không cẩn thận có khi lại bị vó ngựa dẵm nát như cái bánh thịt.

“Đường tướng quân, A Mạch có một biện pháp không biết có nên nói ra hay không.” A Mạch đột nhiên nói.

Đường Thiệu Nghĩa chính là sốt ruột nhanh muốn hướng đến Dự Châu, bởi vì bọn họ đã đi theo hướng đông nam hơn nửa ngày đường rồi, giờ đi Dự Châu sẽ phải quay lại quãng đường không phải là ngắn. Thời gian vốn đã khẩn cấp, không nghĩ tới A Mạch lại nêu lên một cái vấn đề. Đường Thiệu Nghĩa có chút vội vàng: “Có chuyện gì cứ nói ra! Không nên luôn giữ ý như vậy, người lính chân chính là người lúc nào cũng phải mạnh mẽ, quả quyết, những nghi thức xã giao kiểu này chỉ có bọn tú tài vô dụng mới chú trọng mà thôi! Nam nhân trong quân đội không phải tuân theo những thứ đó!”

A Mạch nói: “A Mạch không hiểu quân sự, những lời Đường tướng quân vừa nói mặc dù đều có đạo lý, nhưng A Mạch cảm thấy thành Thái Hưng cũng không thể không đi. Tuy nói rằng thát tử có chia quân đi Dự Châu, song chúng ta cũng nhìn thấy bọn chúng tiến đến Thái Hưng cũng không ít, kể cả nếu chúng bày kế nghi binh thì thành Thái Hưng cũng không thể không lo. Báo tin chỉ cần một người là được, Đường tướng quân chạy tới Dự Châu, mà ta sẽ đi Thái Hưng, như vậy bất luận thát tử có quỷ kế gì, chúng ta đều có sự chuẩn bị, như vậy chẳng phải là càng thêm ổn thỏa hay sao?”

Đường Thiệu Nghĩa làm sao dự đoán được A Mạch trong lòng tính toán nhỏ nhặt, nghe A Mạch nói quả thực có chút đạo lý, còn tưởng rằng nàng toàn tâm toàn ý, thoáng cân nhắc một chút, liền nói:“Như vậy cũng tốt, chúng ta chia nhau chạy tới Dự Châu cùng Thái Hưng, nhất định phải đưa tin tức về âm mưu của lũ thát tử.” Nói xong lại tháo dấu hiệu giáo úy bằng đồng trên người xuống đưa cho A Mạch: “Ngươi đi Thái Hưng, lấy cái này làm bằng chứng đi gặp thủ thành Vạn Lương đại nhân, như vậy có khả năng làm cho Vạn đại nhân ra khỏi thành công kích thát tử Bắc Mạc, sau đó cứu viện Dự Châu!” Đường Thiệu Nghĩa lại cảm thấy cấp bậc của mình cùng Vạn đại nhân cách nhau rất xa, dùng khẩu khí này nói chuyện cùng trưởng quan quả thật không ổn, lại sửa lại: “Quên đi, ngươi chỉ cần đem tình hình báo cáo rõ lên Vạn đại nhân, đại nhân hẳn sẽ an bài.”

A Mạch gật đầu, trịnh trọng đón lấy tấm phù hiệu cất ở trong người. Lúc này Từ Tú Nhi lại gần, thấy Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đều không nói mình sẽ đi nơi nào, mắt có chút hồng lên, chần chờ hỏi: “Vậy, ta nên làm gì bây giờ?”

Nguồn: vanvietbooks