Chương 76: Thủ tín
A Mạch xấu hổ và giận dữ muốn chết, hai tay dùng hết khí lực nhưng cũng không thể đẩy được Thường Ngọc Thanh ra, quýnh lên dồn hết sức lên hàm răng, há miệng ra cắn! Cũng may Thường Ngọc Thanh phản ứng nhanh, vừa thấy cảm giác đau đớn xuất hiện, lập tức xoay tay lại giữ chặt cằm A Mạch, vội rút môi ra khỏi hàm răng của nàng, nhưng cũng đã máu tươi đầm đìa.
A Mạch vẫn không chịu bỏ qua, tay phải tát thẳng vào mặt anh ta. Thường Ngọc Thanh sao để nàng đánh trúng mặt mình, liền đưa tay túm lấy cổ tay nàng, nhất thời giận dữ: “Ngươi, nữ nhân này…” Nói được một nửa lại dừng lại, cổ tay phải của A Mạch đã sớm sưng không còn ra hình dáng gì, ngay cả mấy ngón tay cũng không thể duỗi thẳng. Thường Ngọc Thanh nghĩ nàng chính là dùng bàn tay này kéo anh ta qua sông, trong lòng bất giác trở nên mềm nhũn, lửa giận nhất thời tan hơn phân nửa, chỉ nói: “Ngươi chẳng lẽ không muốn giữ lại bàn tay này hay sao?”
A Mạch cũng không trả lời, chỉ nhanh chóng vung tay trái lên, “Chát” một tiếng, rốt cuộc cho Thường Ngọc Thanh một bạt tai. Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, trong mắt lửa giận lập tức bùng lên, vung tay lên định đáp trả một lễ, A Mạch cũng không trốn tránh, chỉ cắn môi trừng mắt căm hận nhìn anh ta, trên mặt đầy nước mắt mà cũng không biết. Thấy bộ dạng của nàng như thế, cánh tay đang vung lên của Thường Ngọc Thanh không sao hạ xuống nổi nữa, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng chuyển mắt nhìn đi nới khác, rồi vượt qua A Mạch đi lên bờ.
A Mạch sớm đã kiệt sức, hoàn toàn dựa vào chút hơi sức cuối cùng để chống cự, hiện tại thấy Thường Ngọc Thanh rời đi, hai chân nàng cũng không còn đứng vững được nữa, ở trong nước loạng choạng hai bước rồi ngã gục xuống. Thường Ngọc Thanh vốn đi chưa xa, nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mặt nước gợn sóng mà không thấy thân ảnh A Mạch đâu. Anh ta vội vàng quay lại, kéo A Mạch từ trong nước lên, vòng tay qua thắt lưng dìu nàng lên bờ.
A Mạch mặc dù kiệt sức, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, cả giận nói: “Ngươi buông tay ra!”
Thường Ngọc Thanh không thèm để ý đến lý lẽ, chỉ hướng lên bờ, lúc lên đến bờ rồi mới đứng đằng sau ôm ghì lấy A Mạch một cái.
A Mạch thốt lên một tiếng bực bội, nổi giận mắng: “Thường Ngọc Thanh, đồ hỗn đản nhà ngươi, ta sớm nên bỏ mặc ngươi giữa sông, đồ vương bát(1)!”
Thường Ngọc Thanh nghe nàng chửi bậy như một người đàn bà chanh chua cũng không giận, chỉ ngồi xổm xuống thú vị nhìn A Mạch, cười nói: “Hối hận sao? Muộn rồi!”
A Mạch tức giận đến cực độ, muốn há miệng mắng tiếp, nhưng biết nếu tiếp tục chửi bậy chỉ càng khiến anh ta chê cười, nên đành ngậm miệng lại, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Thường Ngọc Thanh thấy thế càng làm già, cố ý trêu chọc tiếp: “Ngươi không dám nhìn ta sao?”
A Mạch không chịu mắc mưu, chỉ mím môi không nói, lại nghe Thường Ngọc Thanh tiếp tục trêu ghẹo: “Ngươi không cần thẹn thùng, tuy rằng thân phận chúng ta cách nhau rất xa, nhưng nếu ta cùng ngươi da thịt chi thân, tất nhiên sẽ không phụ ngươi, chờ ta xong việc liền mang ngươi hồi kinh, ngươi trước cứ lo hầu hạ ta cho tốt, cho dù về sau có cưới đại phu nhân, có ta che chở ngươi, nàng cũng không dám bắt nạt ngươi, chờ sau này bất kể ngươi sinh con trai hay con gái, ta cũng cho ngươi một danh phận……”
A Mạch rốt cuộc không thể nghe tiếp nữa, quay đầu hung tợn mắng: “Ngươi đừng có mơ!”
Nét cười trên mặt Thường Ngọc Thanh càng sâu hơn, tiếp tục trọc ghẹo: “Sao lại là nằm mơ, chẳng phải ngươi có tình ý với ta sao?”
A Mạch cả giận quát: “Ai thèm có tình ý với ngươi?”
“Ngươi a” Thường Ngọc Thanh nở nụ cười, hỏi: “Bằng không vì sao ngươi không để mặc ta chết đuối giữa sông?”
A Mạch đã bình tĩnh rất nhiều, biết anh ta cố ý trêu nàng, nghe anh ta hỏi như vậy chỉ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ta giết thân vệ của ngươi, đả thương huynh đệ của ngươi, vì sao thấy mặt mà không đâm ta một đao cho xong việc? Chẳng lẽ ngươi đối với ta cũng là có tình ý?”
Nụ cười trên mặt Thường Ngọc Thanh ngưng trệ một chút, lúc này mới thản nhiên đáp: “Ta đã nói rồi, muốn giết ngươi thì sẽ phải ở trên sa trường, chứ không phải ở đây khi dễ một nữ tử.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, nói: “Chẳng lẽ chỉ có Thường Ngọc Thanh ngươi là quân tử biết thủ tín, còn ta là tiểu nhân nói không giữ lời sao? Nếu ta muốn giết ngươi thì cũng là giết trên sa trường, chứ không phải ở giữa sông!”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì sửng sốt, yên lặng nhìn A Mạch một khắc, rồi mới nói: “Thì ra là ta nhìn lầm ngươi.”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới. Thường Ngọc Thanh cũng không nói, yên lặng ngồi một bên.
Giờ đã là cuối thu, thời tiết đã chuyển lạnh, A Mạch vừa rồi ở trong nước vẫn không thấy thế nào, nay lên đến bờ, trên người lại không có quần áo che chắn, chỉ một cơn gió nhỏ thổi qua cũng cảm thấy lạnh thấu xương, không khỏi dùng hai cánh tay vòng qua ôm lấy vai. Thường Ngọc Thanh đứng dậy quan sát chung quanh, thấy phía sau con dốc hình như có sơn đạo(2), không biết dẫn đi đâu. A Mạch biết tâm tư của anh ta, lạnh giọng nói: “Đừng nhìn nữa, nơi hoang sơn dã lĩnh này không thể tìm được quần áo đâu, chờ ta hồi phục lại chút khí lực, sẽ qua bên kia đem quần áo cùng giầy, mũ sang.”
Thường Ngọc Thanh lại nhíu mày nói: “Tay ngươi không thể dùng lực thêm được nữa, nếu không nhất định sẽ phải phế bỏ.”
A Mạch nhìn tay phải của mình, thấy ngón cái và ngón trỏ đều đã không thể điều khiển được, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, nếu như bàn tay này thật sự không còn dùng được, sợ là về sau cũng không thể cầm đao, làm sao có thể ra sa trường? Đang lúc suy tư, Thường Ngọc Thanh đột nhiên lại nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng trốn ra sau một khối đá lớn.
“Bờ bên kia có người sao?” A Mạch hỏi, vươn đầu nhìn sang, lại bị Thường Ngọc Thanh lấy tay ấn xuống: “Quần áo vẫn còn ở bên kia, có lẽ rất nhanh sẽ sang bên này để tìm.” Thường Ngọc Thanh nói, ngữ khí có chút ngưng trọng.
A Mạch lại nói: “Chúng ta đã giao ước rồi, sang đến bên này sông ngươi sẽ trả chủy thủ lại cho ta, chúng ta đường ai nấy đi.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn A Mạch, nhướn mày hỏi: “Bộ dạng ngươi như thế này thì còn có thể đi đâu được?”
A Mạch đáp: “Việc này không cần ngươi quản, ngươi đưa chủy thủ cho ta là được.” Thấy Thường Ngọc Thanh trầm mặc không nói, trên mặt A Mạch có chút biến sắc, đưa mắt đề phòng nhìn Thường Ngọc Thanh, lạnh giọng hỏi: “Chẳng lẽ Thường tướng quân muốn nuốt lời?”
Thường Ngọc Thanh cười cười, lấy thanh chủy thủ giắt bên sườn xuống, đang định nói chuyện lại bỗng dừng lại, nghiêng tai ngưng thần nghe ngóng, đột nhiên đứng dậy đẩy A Mạch ngã vào trong bụi cỏ. A Mạch giận dữ, nghĩ Thường Ngọc Thanh muốn làm nhục nàng, liền há miệng cắn lên vai Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh bị nàng cắn đau, nảy sinh tâm ý ác độc, đem chủy thủ chĩa vào bên sườn của A Mạch, nói vào bên tai nàng: “Mạch Tuệ! Ngươi cho là ta chưa từng thấy qua nữ nhân sao!”
A Mạch ngẩn ra, chợt nghe thấy phía trên triền dốc truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Đến cũng nhanh đấy chứ! Bờ bên kia vừa mới xuất hiện bóng người, mà nhanh như vậy đã tìm đến nơi này rồi sao? A Mạch thầm cảm thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta cũng có vẻ hoang mang, có lẽ cũng đang nghĩ tới điều này. Theo tình hình này chẳng lẽ đây là đội quân đến tìm Thường Ngọc Thanh, A Mạch thầm nghĩ, nếu vậy chẳng lẽ mình sẽ phải đi theo anh ta chịu tai vạ tiếp sao.
Tiếng vó ngựa dừng lại trên sườn dốc, chợt nghe phía trên có người nói: “Để hai người ở lại tìm kiếm, còn lại tiếp tục đi theo ta!”
Tiếng vó ngựa xa dần, Thường Ngọc Thanh kề môi sát bên tai A Mạch, thấp giọng nói: “Ta đi xem thế nào, nếu đắc thủ, chúng ta sẽ có quần áo mặc, nếu không thành, ngươi nhảy xuống nước mà đi.”
A Mạch có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thầm nghĩ ta tất nhiên sẽ nhảy xuống nước trốn rồi, chẳng lẽ ở lại để chết cùng ngươi chắc. Thường Ngọc Thanh lại hiểu lầm ánh mắt của A Mạch, nghĩ là nàng cảm động, khẽ tủm tỉm cười, lại còn đưa tay vỗ nhẹ lên hai má A Mạch, sau đó cầm lấy thanh chủy thủ đứng lên, ai ngờ lại bị A Mạch đưa tay giật lại, Thường Ngọc Thanh khẽ giật mình, yên lặng đối diện cùng A Mạch một lát, khóe miệng hơi mỉm cười, thu hồi cánh tay rảnh rỗi lại. Anh ta lặng lẽ từ trong bụi cỏ đứng dậy, thấy hai cấm quân đã xuống ngựa, một trước một sau đi lại đây. Thường Ngọc Thanh tính toán khoảng cách, định vừa xử lý cấm quân đằng trước, vừa không để cho người phía sau chạy mất, nhưng lại không gây ra động tĩnh quá lớn lôi kéo người khác tới đây. Đang suy tính, đột nhiên một trận gió núi thổi qua, khiến bụi cỏ nơi anh ta ẩn nấp ngã rạp xuống, đồng thời làm thân hình anh ta lộ ra, đúng lúc tên cấm quân phía trước đưa tầm mắt nhìn tới, cùng với tầm mắt của Thường Ngọc Thanh vừa vặn chạm vào nhau. Hai người đều sửng sốt, Thường Ngọc Thanh cả người trở nên căng thẳng, lại nghe cấm vệ quân kia thất kinh hỏi: “Thất thiếu gia?”
Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch nghe vậy đều sửng sốt, đồng bọn của tên cấm vệ quân kia cũng chạy tới, tiến lên hỏi Thường Ngọc Thanh: “Có phải Thất thiếu gia không?” Thấy Thường Ngọc Thanh chậm rãi gật đầu, tên cấm vệ quân kia vội vàng nói: “Ta phụng mệnh chủ nhân đến đây tìm Thất thiếu gia, thỉnh Thất thiếu gia nhanh chóng cùng ta rời khỏi nơi này.”
Thường Ngọc Thanh nghe anh ta gọi mình là Thất thiếu gia, xem ra đã biết thân phận của mình, lập tức cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi liền. Tên cấm vệ quân kia cũng phát hiện A Mạch ở cách đó không xa, không khỏi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh quay đầu nhìn A Mạch, cười nói: “Không phải bạn đồng hành.”
Người nọ nghe vậy thì yên lòng, nói: “Thỉnh Thất thiếu gia đi trước, tiểu nhân ở lại đây thay ngài làm chút việc.” Anh ta thấy Thường Ngọc Thanh vẫn đứng đó không nhúc nhích, nghĩ anh ta luyến tiếc sắc đẹp của A Mạch, lại trầm giọng nói: “Mong Thất thiếu gia thông cảm cho tình cảnh của chủ thượng, lấy đại cục làm trọng.”
A Mạch bất động thanh sắc, tay lại lén lút đem chủy thủ nhét vào mảnh vải sau lưng.
Thường Ngọc Thanh vẫn đứng đó, chung quy là vẫn không quay đầu lại, đi nhanh về phía sườn núi.
Tên cấm vệ quân kia dần dần tới gần A Mạch, A Mạch kinh sợ tới mức chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoảng. Tên cấm vệ quân kia âm thầm thở dài, đúng là một mỹ nhân, thật đáng tiếc. A Mạch chậm rãi lùi đến sát mép nước, tay bất ngờ hất mạnh nắm cát vào mặt tên cấm vệ quân, sau đó thừa dịp anh ta nghiêng đầu tránh, liền nhảy xuống nước lặn mất như một chú cá nhỏ, đến khi nàng ngoi lên thì đã ở cách xa nơi đó vài chục trượng rồi. Tên cấm vệ quân còn đứng ở mép nước sửng sốt nhìn theo, nhất thời có chút há hốc mồm.
Nước sông chảy qua Thúy Sơn rồi chậm rãi chảy vào Thanh Hồ, chân tay A Mạch vô cùng mệt mỏi, chỉ xuôi theo dòng nước chậm rãi trôi đi, cứ như vậy đến chừng mười dặm, nước sông từ hướng đông chuyển sang hướng đông nam, mặt sông càng thêm rộng lớn, hai bên bờ không còn thấy vách núi hay đường dốc, dần dần nhìn đến tốp năm, tốp ba trang viên. A Mạch biết phần lớn trang viên giàu có sẽ đào kênh dẫn nước sông vào để tạo cảnh, chỉ cần chọn đúng, thì không cần phải bơi xa lắm là có thể đi vào phía sau một trang viên. Sức nàng đã không còn lại bao nhiêu, không thể tiếp tục bơi xa nữa, liền tìm lấy một con kênh gần nhất, cố gắng bơi tới bên ngoài một trang viên, nín thở lặn xuống một thủy đạo xuyên qua tường viện, rốt cục vào được bên trong. Đợi khi ngoi lên khỏi mặt nước, không khỏi có chút há hốc miệng, nàng chỉ nghe nói những nhà này dẫn nước vào tạo cảnh, không ngờ ở đây lại tạo ra một cái hồ không hề nhỏ.
Người có tiền thích thật! A Mạch thầm nghĩ, nàng mất sức của chín trâu, hai hổ mới từ trong nước đi ra, dọc theo đường mòn bên hồ sờ soạng đi vào trong, phải mau chóng tìm được thực phẩm cùng quần áo chống lạnh, nếu không chỉ thêm một lúc nữa sợ là phải chết ở đây. Trong lòng A Mạch hiểu rất rõ, nhưng dưới chân lại dần dần từ chối nghe theo, chưa đi được xa, thình lình nghe thấy xa xa hình như có tiếng người, trong lòng nàng cả kinh, cuống quít hướng vào hòn giả sơn ven đường trốn đi. Hai chân nàng mềm nhũn, hầu như không thể đứng vững, cố gắng dựa vào hòn giả sơn, chợt nghe thấy một giọng nữ mềm mại, dịu dàng cách đó không xa truyền đến: “Ngươi có tâm sự.”
Không phải câu hỏi, mà là dùng ngữ khí cực kỳ dịu đàng để khẳng định. Nam tử đi bên cạnh nàng kia bất giác giật mình, sau đó gượng cười, nhẹ giọng nói: “Trong phủ hai ngày nay có một số việc.”
—————–
Chú thích:
1- Vương bát: thằng khốn nạn; một từ nữa cũng hay gặp là Vương bát đản -> còn nặng hơn cả thằng khốn nạn. He he he!
2- Sơn đạo: đường núi.
Chương 77: Tâm cơ
Người con gái đi cùng mỉm cười: “Vậy mà vẫn đến đây để thăm ta, quả thật không dễ dàng gì.”
Chàng trai đưa ánh mắt ôn nhu nhìn về phía người con gái, hỏi: “Khi nào thì nàng trở về? Không thể đợi ở đây cả đời được.”
“Nơi này rất tốt” Người con gái vẫn cười dịu dàng, tầm mắt nhìn xuống mặt hồ dần trở nên xa xăm: “Có núi, có sông, có cỏ cây hoa lá, ta cảm thấy so với Thịnh Đô ồn ào náo động tốt hơn rất nhiều.”
Chàng trai cười lắc đầu, ôn nhu nói: “Hai ngày nay cấm vệ quân đã bao vây Thúy Sơn, nói là tìm bắt gian tế thát tử, nàng một thân nữ nhi ở lại nơi này, Lâm tể tướng đâu thể nào yên tâm cho được.” Chàng ta thấy nàng mỉm cười, lại khuyên nhủ: “Tắc Nhu, theo ta trở về đi.”
Người con gái có tên là Tắc Nhu cũng không trả lời, chỉ cười rồi quay đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt là một sự kiên định không thể lay động. Chàng trai thấy vậy cũng đành cười cười một cách bất đắc dĩ, không khuyên bảo gì thêm nữa.
A Mạch đứng nấp sau hòn giả sơn, cả thể lực và tinh thần đều đã cạn kiệt, ban đầu còn miễn cưỡng nghe thấy hai người kia nói gì, về sau, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, một cơn choáng váng ập đến, nàng rốt cục không thể khống chế được thân hình của mình, “huỵch” một tiếng, từ sau hòn giả sơn lăn xuống.
Bên ngoài, chàng trai vội vàng che chắn phía trước cô gái, hướng về phía A Mạch quát: “Ai?”
A Mạch tuy rằng ngã quỵ, nhưng thần trí lại không hoàn toàn biến mất, nhận ra chàng trai này chính là người thanh niên ngày ấy ở ngoài thành nghênh đón Thương Dịch Chi, nhị hoàng tử Nam Hạ, Tề Mẫn, vội vàng dùng hết khí lực toàn thân đáp: “Định Nam hầu phủ, Thương…” Lời còn chưa nói dứt, đã ngất đi.
Nghe A Mạch nhắc đến Định Nam hầu phủ, hai người đều sửng sốt, Tề Mẫn lại theo bản năng quay đầu ra sau liếc mắt nhìn Lâm Tắc Nhu. A Mạch sau khi ngã xuống thì không chút động đậy, Tề Mẫn đợi một lát, thấy nàng vẫn không có phản ứng gì, đang muốn tiến lên xem xét, lại bị Tắc Nhu gọi lại.
“Điện hạ,” trên mặt Lâm Tắc Nhu đã không còn nụ cười dịu dàng vừa rồi nữa, chỉ thản nhiên nói: “Người này tuy nói năng không rõ ràng, nhưng dù sao cũng là một thân nữ nhi, vẫn phải phiền điện hạ ra ngoài gọi mấy nha hoàn đến, trước thay y phục cho nàng ta đã, xong rồi sẽ hỏi sau đi.”
Tề Mẫn dừng cước bộ, cười khổ nói: “Chỉ cần dính dáng đến Định Nam hầu phủ, ta lại thành điện hạ, thật muốn đem Định Nam hầu phủ xóa sạch khỏi thành Thịnh Đô.”
“Điện hạ!” Lâm Tắc Nhu kêu lên: “Nói vậy cho ta nghe còn được, để cho người khác nghe thấy lại gây nên chuyện thị phi.”
Nghe Lâm Tắc Nhu nói thế, Tề Mẫn ngược lại cười, nói: “Nghe thấy thì nghe thấy, ta việc gì phải sợ ai.”
“Ta sợ, được chưa? Chẳng lẽ ngài cảm thấy thanh danh của ta còn chưa đủ…”
“Tắc Nhu!” Tề Mẫn ngắt lời Lâm Tắc Nhu, khóe mắt có chút không vui nhìn về phía nàng.
Lâm Tắc Nhu chỉ cười, nói: “Ta không nói nữa, phiền ngài mau gọi hai nha hoàn đến đây, ngài xem này, cô gái này ăn mặc như vậy thật không hay, không thể gọi thị vệ vào ôm nàng ta ra ngoài được.”
Tề Mẫn nghe nàng nói cũng có lý, lại thấy A Mạch như vậy thì nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay, cho dù có để Lâm Tắc Nhu ở đây một mình cũng không có gì nguy hiểm, nghĩ vậy liền bỏ đi gọi người. Lâm Tắc Nhu thấy thân ảnh Tề Mẫn đi xa rồi, lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh A Mạch nhìn kỹ, thấy trên người nàng có giắt một thanh chủy thủ, Lâm Tắc Nhu cân nhắc một lát, rồi nhặt chủy thủ lên giấu sau hòn giả sơn.
Ý thức của A Mạch trong lúc quay cuồng liền phát giác có chút không thích hợp, đối với mọi việc xung quanh hết thảy đều có cảm giác, nhưng ngay cả mí mắt còn không thể mở ra, chứ đừng nói đến cử động tay chân. Còn đang nghi hoặc, liền nghe được giọng nói của cô gái lúc trước: “Nha hoàn đã cho nàng uống thuốc, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, có thể là ngâm lâu trong nước nên bị nhiễm lạnh. Ta không muốn lưu người của Định Nam hầu phủ ở đây, phiền điện hạ tiện đường đem theo nàng trở về vậy.”
Tề Mẫn ra khỏi phòng nói gì đó, sau đó có người vào phòng bế A Mạch, đưa lên xe ngựa. Không biết đi được bao lâu thì xe ngựa dừng lại, màn xe bị vén lên, A Mạch liền nghe thấy giọng thập phần lo lắng của Thương Dịch Chi: “A Mạch!”
A Mạch muốn trả lời, lại không cách nào mở miệng, rồi sau đó thân thể đột nhiên bị nhấc bổng, đã bị Thương Dịch Chi bế lên.
Tề Mẫn thấy Thương Dịch Chi không chút để ý đến thân phân mà tự mình bế A Mạch từ trong xe ra, trong mắt không dấu được sự ngạc nhiên, cả kinh nói: “Quả thật là người trong phủ của biểu ca?”
Thương Dịch Chi ôm A Mạch trong lòng, quay lại đáp: “Là thị thiếp ta mang từ Giang Bắc về, nha đầu này tính tình bướng bỉnh, hiếu động, hôm qua thấy Quý Thuận nói nàng mặc nam trang lén chạy ra khỏi phủ đến chùa Phúc Duyên xem lễ hội, đến đêm cũng không thấy về, ta vốn rất sốt ruột, không biết tại sao lại ở trong trang viên của Lâm tể tướng?”
Tề Mẫn đáp: “Hình như là theo dòng nước bơi vào hồ bên trong Lâm tướng phủ, đúng lúc ta ở đó, nghe nàng nhắc đến Định Nam hầu phủ, liền đưa lại đây cho biểu ca.”
Thương Dịch Chi cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của A Mạch, nỗi lo lắng không thể biểu đạt được bằng lời, cũng không muốn nói nhiều với Tề Mẫn, chỉ phân phó Quý Thuận: “Nhanh đi tìm lang trung!” Sau đó mới quay đầu nói với Tề Mẫn: “Hôm khác sẽ tạ ơn Nhị điện hạ, giờ ta phải đưa nha đầu này vào phủ đã.” Nói xong, không đợi Tề Mẫn trả lời, liền ôm A Mạch vội vã đi vào trong Hầu phủ.
A Mạch mặc dù không thể nói nên lời, nhưng trong lòng cũng hiểu được tình trạng hiện tại của nàng tuyệt đối có vấn đề, quả nhiên mãi đến khi Thương Dịch Chi cho nàng uống hết một bát thuốc, thân thể của nàng mới dần dần có cảm giác.
“Thường Ngọc Thanh ở Thịnh Đô, trong cấm vệ quân có gian tế.” Thanh quản của A Mạch gần như tê liệt, khi nói hầu như không nghe thấy âm thanh, Thương Dịch Chi phải ghé sát tai vào môi của nàng mới nghe rõ được.
“Thường Ngọc Thanh?” Thương Dịch Chi nhíu mày, không thể ngờ được kẻ mà cấm vệ quân muốn bắt lại là anh ta, càng không ngờ rằng anh ta lại dám xâm nhập vào kinh thành của Nam Hạ.
A Mạch còn nói thêm: “Trong lúc cấm vệ quân tìm kiếm anh ta, cánh tay trái của anh ta bị thương, sau lại được người trong cấm vệ quân cứu, ta nhảy xuống nước trốn thoát, bơi tới trang viên của Lâm tể tướng thì ngất đi, có người thừa dịp ta hôn mê liền phục thuốc cho ta, ta tuy có ý thức nhưng không làm sao nhúc nhích được.”
Sắc mặt Thương Dịch Chi thâm trầm khó đoán, chỉ hỏi: “Ngươi sao lại gặp Thường Ngọc Thanh?”
Hiện tại, mồm mép A Mạch mặc dù không linh hoạt, nhưng thần trí cũng không hồ đồ, trả lời Thương Dịch Chi: “Ta đi dạo ở Thúy Sơn, vô tình gặp anh ta, anh ta muốn giết ta để báo thù cho Thôi Diễn, ta nhảy xuống nước mới có thể chạy thoát.”
Thương Dịch Chi lại hỏi: “Tề Mẫn trên đường đưa ngươi trở về, có từng thử hỏi ngươi điều gì không?”
A Mạch khẽ giật mình, nhất thời không hiểu sao lại nhắc đến Tề Mẫn, nghe Thương Dịch Chi hỏi liền đáp: “Không, dọc đường đi chỉ có một mình ta nằm ở trong xe.”
Thương Dịch Chi trầm tư không nói, A Mạch lại thấy ý nghĩ dần dần trở nên hỗn độn, vội thừa dịp mình vẫn còn thanh tỉnh nói: “Ta có làm rơi một thanh chủy thủ ở Lâm phủ, không biết là bị ai cầm đi.”
Thần trí Thương Dịch Chi chợt tỉnh, thấy nàng lúc này lại đề cập đến một thanh chủy thủ, không khỏi hỏi lại: “Là vật rất quan trọng đối với ngươi sao?”
A Mạch nhìn sắc mặt của Thương Dịch Chi, mím môi gật đầu.
Thương Dịch Chi lại không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã, chuyện thanh chủy thủ sau này hãy nói.”
A Mạch không còn cách nào khác đành phải gật đầu, hơn nữa ý nghĩ của nàng cũng càng ngày càng hỗn loạn, càng lúc càng cảm thấy mọi vật xung quanh dần trở nên mơ hồ. Thương Dịch Chi cũng phát hiện thấy biểu hiện của A Mạch rất dị thường, liền đưa tay đặt lên trán của nàng, A Mạch theo bản năng muốn tránh đi, chỉ cảm thấy đất trời như đảo lộn. Bàn tay của Thương Dịch Chi trên không trung cuối cùng vẫn đặt lên trán A Mạch, thấy trán nàng nóng vô cùng, quả nhiên là đã lên cơn sốt cao.
Quý Thuận gọi lang trung đến, Thương Dịch Chi chờ lang trung bắt mạch, kê đơn cho A Mạch, lúc này mới từ phòng ngủ đi gặp mẫu thân.
Tại Lạc Hà Hiên, trưởng công chúa nghe thấy tên của Thường Ngọc Thanh thì nhíu mày, thản nhiên nói: “Đã sớm nghe nói trong triều phong thanh muốn nghị hòa, hóa ra không phải tin đồn vô căn cứ.”
Thương Dịch Chi tức giận nói: “Nghị hòa? Trên chiến trường tướng sĩ đổ máu liều chết chiến đấu với thát tử, người trong triều lại cùng với thát tử bàn chuyện nghị hòa? Ba mươi năm trước đã từng nghị hòa, kết quả thì thế nào? Đối với thát tử Bắc Mạc chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là cách mà Tĩnh Quốc Công đã làm, đó là đánh đuổi chúng ra khỏi bờ cõi Nam Hạ. Vậy mà Thường Ngọc Thanh lại còn dám tới Thịnh Đô, chẳng lẽ hắn cho rằng nam nhân Nam Hạ đều chết hết rồi sao?”
Trưởng công chúa đưa mắt thản nhiên nhìn Thương Dịch Chi, nói: “Thân thể Tề Cảnh ngày càng suy yếu, trong triều khó tránh khỏi có một số người đứng ngồi không yên.”
Thương Dịch Chi cũng phát hiện cảm xúc của mình nhất thời kích động quá mức, bình tĩnh một chút mới lại hỏi: “Nhưng còn thái tử?”
Trưởng công chúa cũng nở nụ cười, nói: “Hắn có gì mà không ngồi yên chứ? Tề Cảnh mà chết, ngôi vị hoàng đế đương nhiên là của hắn, hắn ta mười mấy năm vẫn ngồi ở ngôi vị thái tử, chẳng phải là chờ đến lúc đó hay sao.”
“Tề Mẫn? A Mạch đã gặp Thường Ngọc Thanh, nếu như đúng là anh ta, vì sao còn lại lưu lại tính mạng cho A Mạch, huống hồ con đã hỏi qua A Mạch, Tề Mẫn ngay cả nói cũng chưa từng nói với nàng một câu nào, vẫn chưa từng thử truy hỏi nàng.” Thương Dịch Chi nói.
Trưởng công chúa cũng không đáp, chỉ hỏi: “Ngươi đưa cô nương kia vào phòng của mình sao?”
Thương Dịch Chi ngẩn người, đáp: “Lúc đó là muốn diễn cho Tề Mẫn xem.”
Trưởng công chúa lại cười nói: “Thích thì cũng đã làm sao? Nếu thích chi bằng để nàng trở thành người của mình là được.”
Sắc mặt Thương Dịch Chi có chút quẫn bách, nói: “Mẫu thân, ta là vì tài năng của nàng mới để nàng ở lại trong quân, cũng không phải vì tư tình nam nữ.”
Trưởng công chúa nghe vậy, ngược lại, ý cười càng sâu, chỉ sắc sảo nói: “Cũng chính vì nàng là người tài hoa nên càng phải giữ ở bên người, phải biết rằng quyền thế giữ chân bậc nam nhi, nhưng đối với một người con gái, lại duy nhất chỉ có một chữ tình là có khả năng lưu lại. Tắc Nhu không phải là người nhỏ mọn, nếu như cảm thấy mình không tiện mở miệng, vậy thì để ta đi nói giúp ngươi.”
Nghe mẫu thân nhắc tới Tắc Nhu, ánh mắt Thương Dịch Chi không khỏi có chút nhu hòa, nói: “Con biết Tắc Nhu không phải là người nhỏ mọn, chính vì thế, con mới lại càng không nguyện phụ nàng. Mẫu thân, chuyện của A Mạch con đều biết cách cư xử đúng mực, thỉnh mẫu thân không cần phải bận tâm.”
Trưởng công chúa thấy thần sắc anh ta kiên định, biết nói nhiều cũng vô dụng, khóe miệng chỉ khẽ cười nói: “Chuyện nhi nữ tình trường của ngươi, ta mặc kệ.”
Khi A Mạch mở mắt ra đã là đêm khuya, thì ra đã ngủ được mấy canh giờ rồi, nàng thầm nghĩ. Nghe thấy tiếng nàng trở mình, lập tức thị nữ liền đi đến, vẻ mặt vui mừng nói vọng ra phía ngoài: “Tỉnh rồi, cô nương đã tỉnh rồi.”
A Mạch nghe vậy không khỏi ngẩn ra, trong đầu chợt nhớ đến mẫu thân từng kể về chuyện mình xuyên không qua hàng ngàn năm, theo bản năng liền sờ lên mặt, phải chăng là mình cũng xuyên qua?
Thị nữ kia cười với nàng rồi nói: “Cô nương cuối cùng đã tỉnh, cô nương liên tục mê man suốt mấy ngày, khiến tiểu Hầu gia cũng bị dọa cho phát hoảng.”
Nghe nàng nói đến tiểu Hầu gia, A Mạch rốt cục mới yên lòng, vì thế lại nằm trở lại trên giường, khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới hỏi: “Ta ngủ mấy ngày rồi?”
“Ước chừng đã bốn ngày rồi,” Thị nữ đáp,“Tiểu Hầu gia mỗi ngày đều đến, chỉ là cô nương vẫn ngủ nên không biết…… Cô nương, cô nương?”
A Mạch cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền ngây ngốc nhìn thị nữ, mãi đến khi thị nữ gọi nàng mấy tiếng, lúc này mới phục hồi tinh thần, khó trách lại cảm thấy không đúng, thì ra là do thị nữ này gọi nàng là cô nương, tựa hồ như chưa bao giờ từng có người gọi nàng như vậy, trước kia khi nàng còn nhỏ, người thân chỉ gọi nàng là A Mạch, thi thoảng mới ngẫu nhiên gọi nàng là tiểu nha đầu, về sau lại mặc nam trang, nên chẳng có ai gọi nàng là cô nương.
Thị nữ kia vẫn còn tiếp tục thì thầm nói tiểu Hầu gia thế này, tiểu Hầu gia thế nọ, A Mạch lại đột nhiên cảm thấy phiền phức, nhịn không được liền nói ra tiếng: “Ngươi nói ít một chút có được không?”
Thị nữ kia thấy A Mạch không vui, liền cúi đầu không dám lên tiếng nữa. A Mạch thấy dáng vẻ của nàng cẩn thận như thế, ngược lại có chút băn khoăn, lại chậm rãi nói: “Có gì ăn không? Ta đói bụng.”
Thị nữ gọi người bên ngoài bưng thức ăn nhẹ lên, A Mạch lẳng lặng ăn, lại nghe ngoài phòng có người hô “tiểu Hầu gia”, biết là Thương Dịch Chi đến. Nàng đoán Thương Dịch Chi có lẽ đến để hỏi về chuyện Thường Ngọc Thanh, liền chuẩn bị sẵn tinh thần, ai ngờ sau khi Thương Dịch Chi tiến vào chỉ liếc mắt nhìn nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh. Thấy Thương Dịch Chi trầm mặc như vậy, A Mạch cảm thấy không được tự nhiên, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, chợt nghe Thương Dịch Chi hỏi: “Ăn no chưa?”
A Mạch nhìn bát cháo trước mắt vẫn còn hơn nửa, lắc đầu vô cùng thành thực.
“Vậy vì sao không ăn tiếp?” Thương Dịch Chi thản nhiên hỏi.
Đúng vậy, vì sao lại không ăn tiếp? A Mạch cũng không trả lời, bưng bát lên tiếp tục ăn. Khóe miệng Thương Dịch Chi khẽ cong lên, đợi A Mạch ăn xong lại như thể tùy ý nói: “Chủy thủ của ngươi ta đã cho người đi lấy rồi.”
A Mạch ngẩn ra, theo bản năng nói: “Đa tạ.” Nàng trộm nhìn, thấy Thương Dịch mặt không đổi sắc, do dự một chút lại nói thêm: “Nguyên soái, ta muốn quay trở về đại doanh quân Giang Bắc.”
Thương Dịch Chi khóe môi vẫn mỉm cười như trước, một lát sau mới trả lời: “Được.”
Nghe Thương Dịch Chi trả lời một chữ “Được” này, A Mạch liền thở phào nhẹ nhõm, nàng ở Hầu phủ thế là đủ rồi, chỉ hận không thể ngay lập tức có thể mọc cánh mà bay trở về núi Ô Lan, đợt huấn luyện binh sĩ trong doanh vẫn chưa chấm dứt, trở về bây giờ có lẽ vẫn còn có cơ hội vượt qua lần thi đua cuối cùng.
Ai ngờ Thương Dịch Chi sau khi nói một câu “Được” này lại chẳng có động tĩnh gì, thanh chủy thủ cũng đã cho người mang trả lại cho A Mạch, nhưng chuyện quay trở về quân Giang Bắc thì chẳng nói thêm câu nào. A Mạch lại quay trở về ở trong thư phòng, Thương Dịch Chi vẫn như trước, cả ngày không thấy bóng dáng, nàng không dám tùy ý ra khỏi phủ nữa, mỗi ngày chỉ lật xem binh thư giết thời gian. Ngày hôm đó, sắc trời đã tối, A Mạch không quen đọc sách dưới ánh nến, đang muốn đi ngủ thì quản gia Quý Thuận lại vội vã tìm tới, phía sau còn đem theo quần áo, trang sức và thị nữ.
“Mau, mau, mau,” Quý Thuận nói liền một mạch mấy chữ “Mau”, A Mạch thấy vậy vẫn mơ hồ chưa kịp hỏi, hai thị nữ phía sau Quý Thuận đã bước nhanh lên, một người cởi áo A Mạch, một người gỡ búi tóc của A Mạch. A Mạch lắc mình né tránh hai người kia, vội la lên: “Làm gì vậy?”
Quý Thuận vội vàng giải thích: “Nhị điện hạ tới phủ uống rượu, đưa cho tiểu Hầu gia hai nữ tử phiên bang, Trưởng công chúa bảo gọi ngươi tới để quấy rối, chớ để tiểu Hầu gia giữ hai nữ tử kia lại.”
A Mạch ngạc nhiên nói: “Vì sao lại là ta?”
Quý Thuận đáp: “Ngươi là sủng thiếp của tiểu Hầu gia, Nhị điện hạ cũng đã biết điều này, tất nhiên là ngươi phải đi rồi.”
“Sủng thiếp? Ta?” A Mạch dở khóc dở cười, nói: “Hôm ấy tiểu Hầu gia nói như thế bất quá là kế tạm thích ứng, ta đâu phải sủng thiếp, chẳng lẽ lão bá còn chưa rõ sao? Trong Hầu phủ vẫn còn những thị thiếp khác, để cho các nàng đi không phải tốt hơn sao?”
Quý Thuận lại nói: “Ta biết, nhưng Nhị điện hạ lại không biết, cho nên ngươi phải đi, tiểu Hầu gia đối đãi với ngươi không tệ, chẳng lẽ có mỗi chuyện này mà ngươi cũng từ chối?”
Có mỗi chuyện này? A Mạch líu lưỡi, thế này khác gì không có trâu liền bắt chó đi cày, ông ta nói nghe đơn giản thật, A Mạch ngượng nghịu, thoái thác: “Ta thực không làm nổi việc này, sẽ hỏng việc mất, nên để người khác làm thì tốt hơn.”
“Đơn giản lắm, ngươi chỉ cần đến trước hai nữ tử phiên bang kia cho chúng mấy bạt tai, tiểu Hầu gia nếu như trách cứ ngươi, ngươi liền khóc sướt mướt là được.” Quý Thuận nói nghe dễ như bỡn, sau đó lại ra hiệu cho hai thị nữ đẩy A Mạch vào phòng trang điểm.
A Mạch trong lòng âm thầm kêu khổ, cũng mặc cho hai thị nữ kia bận bịu vây quanh mình, thay từ nam trang sang cung trang, tấm vải bông bó ngực biến thành chiếc yếm lụa, ngay cả mái tóc chưa đủ dài cũng bị hai xảo thủ kia làm xảo thuật… A Mạch mãi cho đến khi bị Quý Thuận đưa đến phòng khách vẫn còn không dám tin bản thân mình lại có thể biến thành cái dạng này.
“Không được, ta thật sự không thể làm được.” A Mạch xoay người muốn bỏ về.
“Tát vài cái là được, đi vào chỉ cần để ý tát chúng vài cái là được.” Quý Thuận nói, trên tay lại ngầm dùng sức, lập tức đẩy A Mạch vào trong.
Trong sảnh bày tiệc rượu, chính giữa là Nhị hoàng tử Tề Mẫn, Thương Dịch Chi ngồi bên cạnh, còn hai bên là những người mà A Mạch không biết, bất quá xem cách ăn mặc liền biết là mấy kẻ sai vặt. Mọi người thấy một người con gái xinh đẹp đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, không khỏi đều là ngẩn ra. Những người bên trong, ngoài Tề Mẫn đã từng gặp A Mạch, thấy thế chỉ khẽ mỉm cười nhìn về phía Thương Dịch Chi.
A Mạch trong lòng biết lúc này không thể nào quay lại được, đành tỏ vẻ không chú ý đến ánh mắt của người khác, trên mặt làm ra vể nổi giận đùng đùng đi thẳng đến bàn của Thương Dịch Chi. Nhưng khi đến trước bàn rồi nàng lại chỉ biết trợn tròn mắt. Tát, tát, nàng chỉ cần tát một cái, nhưng phải tát thế nào?
Thương Dịch Chi nhất thời cũng là có chút giật mình, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn A Mạch.
A Mạch nhớ lại lời Quý Thuận, nói là nhất định phải cho hai nữ tử phiên bang vài cái tát, nhưng vừa đảo mắt thấy hai mỹ nhân đang nũng nịu ngồi bên cạnh Thương Dịch Chi, nàng lại không nhẫn tâm xuống tay. Trong sảnh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đưa mắt nhìn nàng, A Mạch sắc mặt ửng hồng, cắn răng đập mạnh xuống bàn một cái, rồi lôi Thương Dịch Chi đi.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, lập tức đều cười vang, lại có người ở phía sau lớn tiếng cười nói: “Tiểu Hầu gia làm sao tìm được Mẫu Dạ Xoa này thế? Nhị điện hạ, ta thấy hai mỹ nhân này tặng cho ta thì tốt hơn, tiểu Hầu gia sợ là vô phúc hưởng thụ rồi.”
Tề Mẫn cũng cười nói: “Chờ anh ta quay lại rồi ngươi tự mình thương thảo đi.”
Trong sảnh vang lên từng trận cười, A Mạch nơi này đã là dắt Thương Dịch Chi đi qua hành lang, chợt nghe thấy Thương Dịch Chi nhẹ giọng nói: “A Mạch, ngươi đi chậm một chút, ta uống rượu, đầu có chút choáng váng.”
A Mạch lúc này mới thấy mình vẫn còn túm tay áo của Thương Dịch Chi, sợ tới mức vội vàng buông tay ra. Thương Dịch Chi lại tủm tỉm cười, nhìn nàng hỏi: “Sao lại ăn mặc như thế này?”
Nguồn: vanvietbooks