Chương 92: Đánh chết
Trong lòng Thường Ngọc Thanh khả nghi, nheo mắt lại cẩn thận quan sát thần sắc A Mạch: “Ngươi đưa ta ra khỏi trận? Không sợ bị người khác tố cáo ngươi thông đồng với địch sao?”
A Mạch vừa muốn trả lời, lại đột nhiên ngẩng đầu, đưa một tay lên bưng mũi. Thường Ngọc Thanh thấy lạ, nhịn không được liền gạt cổ tay nàng ra, thấy máu mũi A Mạch cứ thế chảy xuống, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại chảy máu mũi ?”
A Mạch bực mình hất tay Thường Ngọc Thanh ra, rồi dùng ngón tay bít lỗ mũi lại, bực bội nói: “Ngươi cứ thử chúc đầu xuống đất nửa ngày xem!”
Thường Ngọc Thanh nhất thời bật cười, cũng không biết phải đối đáp thế nào.
Bên cạnh, Đường Thiệu Nghĩa cũng đã phát hiện mũi A Mạch bị chảy máu, gấp giọng hỏi: “A Mạch, làm sao vậy?”
A Mạch dùng mu bàn tay quệt ngang quệt dọc, phát hiện máu đã tự ngừng chảy, vội vàng trả lời: “Không việc gì, đại ca, ta đưa anh ta ra khỏi trận, ngươi mau chỉnh đốn binh lính các doanh, đề phòng Thường Ngọc Tông sinh biến từ phía bắc!”
Đường Thiệu Nghĩa ghìm ngựa, nhìn A Mạch chăm chú một khắc rồi nói: “Được, ta sẽ cho người ta giả bộ truy kích rồi hộ tống ngươi ra khỏi doanh.”
A Mạch nói: “Được! Trương… Sỹ Cường có thể đưa ta ra!”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, lại sắc bén nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, nói: “Thường Ngọc Thanh, hy vọng ngươi thủ tín, sau khi ra khỏi trận lập tức thả A Mạch! Nếu A Mạch có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ giết sạch lũ Bắc Mạc các ngươi!”
Thường Ngọc Thanh nghe xong cười lạnh, nói: “Nếu ngươi giữ lời, ta tất cũng giữ lời!”
Đường Thiệu Nghĩa trầm giọng hừ một tiếng, không nói gì, giục ngựa chậm rãi tránh sang một bên, phía sau anh ta, kỵ binh quân Giang Bắc hàng ngũ chỉnh tề cũng tách sang hai bên, tạo thành một con đường nhỏ thông ra khỏi trận.
Thường Ngọc Thanh cười cười, buộc trường thương lại, nắm lấy cánh tay A Mạch, nhấc nàng ngồi ra sau ngựa, kéo hai tay nàng qua sườn thắt lưng của mình vòng ra trước, rồi dùng vạt áo trói chặt lại trước người. Từ lúc đó, A Mạch ở trong tư thế ngồi ôm chặt lấy Thường Ngọc Thanh, ngay cả má nàng cũng kề sát lưng anh ta, không khỏi cả giận nói: “Ngươi làm cái gì thế?”
Thường Ngọc Thanh lúc này mới cầm thương, cười nói: “Chỉ dùng ngươi để đề phòng những mũi tên bắn lén mà thôi, nếu bọn họ giữ lời, tất nhiên ngươi đến một sợi tóc cũng không bị tổn hại.”
Đường Thiệu Nghĩa vô cùng giận dữ, nếu không phải A Mạch vẫn dùng ánh mắt áp chế, sợ là anh ta đã sớm vung kiếm chém tới rồi, hiện giờ chỉ có thể siết chặt chuôi kiếm, trầm mặc ngồi trên lưng ngựa.
Thường Ngọc Thanh mỉm cười liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hai chân kẹp bụng ngựa, giật dây cương phi ra ngoài trận. Kỵ binh trong trận quả nhiên không ai ngăn trở, đến khi ra ngoài trận cùng bộ binh đang giao chiến, thì bọn họ đâu thể ngăn được Thường Ngọc Thanh, A Mạch sợ anh ta giết binh sĩ của mình, liền gấp giọng nói: “Chớ có đả thương binh sĩ của ta!”
Thường Ngọc Thanh cười cười, dù chưa trả lời, song xuống tay cũng dịu đi không ít, nhiều nhất cũng chỉ đánh những binh lính chặn đường. Phía sau đã có hơn trăm kỵ binh ráo riết đuổi theo, Thường Ngọc Thanh thừa dịp phía trước có khoảng trống liền quay đầu lại nhìn, không khỏi cười nói: “Diễn trò mà xem ra còn giống hơn cả làm thật.”
Cũng không nghe thấy A Mạch trả lời, Thường Ngọc Thanh đang cảm thấy lạ, thình lình nghe A Mạch gấp giọng kêu lên: “Không tốt rồi, bọn họ dùng cung tên!”
Thường Ngọc Thanh còn chưa kịp phản ứng, A Mạch đã kề sát vào lưng anh ta ghìm người xuống, hai người cúi rạp xuống nằm áp sát trên lưng ngựa, một trận mưa tên phía sau đã bay đến, liên tục có mấy mũi tên lướt sát qua bên sườn, hung hiểm vạn phần, hiển nhiên là không chút bận tâm đến A Mạch đang ngồi trên lưng ngựa.
Nhìn tình hình như thế, Thường Ngọc Thanh nhất thời cũng có chút nghi hoặc, liền quay lại nhìn, chỉ thấy Trương Sỹ Cường, thân vệ của A Mạch vừa vung đao chém vào người đứng cạnh anh ta là Trương Sinh, vừa gấp giọng cảnh báo A Mạch: “Ngũ trưởng chạy mau! Trương Sinh muốn nhân cơ hội giết ngài!”
Lời còn chưa dứt, Trương Sinh đã một đao hất Trương Sỹ Cường rơi khỏi mình ngựa, lại mang người đuổi theo Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch.
Thường Ngọc Thanh vung tay hất ngược trường thương về phía sau gạt được một mũi tên bay tới, hỏi A Mạch: “Sao lại thế này?”
A Mạch cười lạnh một tiếng nói: “Người này ở trên sông Uyển đã muốn giết ta, lần này chỉ sợ cũng muốn nhân cơ hội này để giết ta mà thôi, vừa có thể giết chết Sát tướng danh chấn tứ quốc, lại nhân cơ hội trừ khử được mầm họa là ta, chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy sao lại không làm?”
Thường Ngọc Thanh nghe nàng nói như vậy, không kịp nghĩ lại, cân nhắc một lát, rồi rút loan đao cắt dây trói trên cổ tay A Mạch, nhấc nàng lên trước ngồi vào chỗ của mình, kêu lên: “Ngươi điều khiển ngựa!”
Nói xong quay người lại dùng thương bảo vệ hai người từ phía sau, gạt hết những mũi tên bay tới gần hai người.
A Mạch cũng không chối từ, lật tức giật dây cương, giục ngựa lao đi. Phía sau có hơn trăm kỵ binh đuổi theo, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra, gấp rút vây bắt chặn đường hai người, tên bay như mưa, vô cùng nguy cấp, A Mạch thỉnh thoảng lại phải thúc ngựa thay đổi phương hướng, bất tri bất giác đã đi chệch khỏi hướng bắc theo dự định ban đầu, ngược lại, càng lúc lại càng đi lệch về hướng đông nam.
Dạ Chiếu Bạch tuy là thần tuấn, nhưng dù sao cũng phải mang hai người trên lưng, trước đó lại theo Thường Ngọc Thanh bôn tập đường dài, sớm đã có chút mệt mỏi, hiện nay mặc dù vẫn còn có thể nỗ lực duy trì, song lại không thể dũng mãnh như xưa, chạy đến nửa ngày cũng không thể bỏ lại truy binh phía sau, sức ngựa cũng dần dần hao hết.
Phía trước đã tiến dần đến bờ sông, phía sau là truy binh cách một đoạn xa xa, Thường Ngọc Thanh trong lòng thật nhanh trấn tĩnh lại, nhận thấy hai người một ngựa chạy vội về phía đông nam, trong lòng đột nhiên vừa động, liền nổi lên nỗi nghi ngờ, xoay tay chụp lên vai A Mạch, lại chỉ nắm được hư không. Bởi đúng lúc đó, A Mạch ngồi phía trước đã sớm xoay người lại, nhanh chóng đưa tay rút loan đao bên hông Thường Ngọc Thanh ra, một đao hất ngược ra sau, chém thẳng vào thắt lưng anh ta. Thường Ngọc Thanh nhất thời trở tay không kịp, trường thương trong tay vì quá gần người nên không thể thi triển, đành phải ngửa mạnh về phía sau, nhân thể rơi xuống ngựa, Thường Ngọc Thanh cả giận nói: “Mạch Tuệ! Ngươi lại lừa ta!”
A Mạch giục ngựa chạy vọt về phía trước một đoạn, lúc này mới kéo cương quay ngựa lại, nhìn Thường Ngọc Thanh khẽ cười nói: “Binh bất yếm trá!”
Thường Ngọc Thanh ép lửa giận xuống, chỉ nhìn về phía A Mạch, lạnh giọng hỏi: “Trương Sinh và ngươi thật ra không hề có hiềm khích cũ có phải không?”
A Mạch đáp: “Anh ta nếu có chút hiềm khích với ta, Đường đại ca sao lại để cho anh ta dẫn quân đuổi theo? Ngươi còn có gì chưa minh bạch, thì cứ việc hỏi đi.”
Ánh mắt Thường Ngọc Thanh càng lạnh hơn, lại hỏi: “Ngày ấy trên thuyền, người đẩy ngươi cũng không phải anh ta?”
A Mạch cười nói: “Chẳng lẽ Thường tướng quân chưa từng nghe qua trong kỵ binh quân Giang Bắc có một Trương lang liều mạng sao? Trương Sinh là thủ hạ vẫn đi theo Đường đại ca, đâu thể cùng lúc xuất hiện trên thuyền với ta được! Ánh mắt của Thường tướng quân quả thực không được tốt cho lắm.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì vừa thẹn vừa giận, đồng thời lại cảm thấy phía trước ngực bị trúng tên cũng bắt đầu đau, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cười lạnh một tiếng nói: “Ta đoán giờ phút này ngươi thành thật như vậy cũng chẳng phải vì tốt bụng gì mà chẳng qua là vì muốn kéo dài thời gian có đúng không?”
A Mạch cười cười, thản nhiên thừa nhận: “Không sai.”
Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch hắc hắc cười lạnh, A Mạch vội vã đề phòng, đã thấy Thường Ngọc Thanh đột nhiên đứng dậy cởi giáp, A Mạch quay đầu liếc mắt một cái nhìn về phía bờ sông, kích Thường Ngọc Thanh: “Chẳng lẽ đường đường là sát tướng, thế nhưng vì bị đánh cho tơi tả mà phải nhảy xuống nước chạy trốn sao?”
Thường Ngọc Thanh không để ý đến sự châm chọc của A Mạch, rất nhanh đã cởi xong toàn bộ khôi giáp ra, ngẩng đầu hỏi A Mạch: “Ta chỉ hỏi ngươi, các ngươi đã thựa sự thả đám người Thôi Diễn rồi phải không?”
A Mạch gật đầu nói: “Một tên thất phu Thôi Diễn đổi lấy sát tướng Thường Ngọc Thanh, tất nhiên là có lời.”
Thường Ngọc Thanh đột nhiên nở nụ cười, đưa hai ngón tay lên miệng, huýt gió 'một tiếng vang dội.
A Mạch trong lòng cả kinh, bên dưới, Dạ Chiếu Bạch đã phi thẳng về hướng Thường Ngọc Thanh, A Mạch vội vàng kéo cương, nhưng Dạ Chiếu Bạch lại không chịu nghe theo sự khống chế của nàng, liên tục tung vó đá hậu, cơ hồ muốn hất nàng té xuống ngựa. Chỉ khoảng nửa khắc, A Mạch cả người lẫn ngựa đã là đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, trong lúc vội vã, A Mạch cúi người vung đao chém luôn, lại bị Thường Ngọc Thanh nắm được cánh tay kéo rơi xuống đất.
Thường Ngọc Thanh cười vang nói: “Cùng nhau xuống nước đi!” Nói xong, dùng hai tay ôm chặt người A Mạch, lăn về phía bờ sông.
Dòng sông này không khoan hòa như sông Tử Nha, nguyên nhân là do địa thế, mặc dù không rộng nhưng dòng nước lại chảy xiết, hai người vừa rơi vào trong nước liền bị cuốn đi thật xa. Thường Ngọc Thanh sớm đã phi vào trong nước, tất nhiên là bình an vô sự, nhưng trên người A Mạch vẫn còn nguyên mấy chục cân áo giáp sắt, dù nàng có bơi giỏi đến đâu, cũng bị chúng kéo chìm xuống đáy sông. Đợi đến khi đám người Trương Sinh đuổi tới bờ sông, tiếp tục giương cung lên, thì trên bề mặt sông đã sớm không còn thấy bóng dáng của A Mạch và Thường Ngọc Thanh đâu nữa.
Ở trên bờ, quân sĩ phát hiện ra khôi giáp của Thường Ngọc Thanh, kêu lên: “Chính là áo giáp của Thường Ngọc Thanh, nhưng không thấy của Mạch tướng quân đâu.”
Trương Sinh nghe được trong lòng càng nặng nề, lạnh giọng phân phó: “Chia ra một đội trở về bẩm báo tả phó tướng quân, còn lại đều theo ta đi dọc theo hạ du sông tìm kiếm!”
Lập tức, một đội kỵ binh liền quay trở về, Trương Sinh mang mấy chục kỵ binh đi dọc theo hạ du sông tìm kiếm, chưa đi được xa, đã thấy Trương Sỹ Cường cưỡi ngựa chạy vội tới, gấp giọng hỏi thẳng Trương Sinh: “Ngũ trưởng của ta đâu?”
Trương Sinh cụp mắt trầm mặc không nói, Trương Sỹ Cường gầm lên hỏi lại: “Ta hỏi ngươi, Ngũ trưởng đâu!”
Trương Sinh lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Trương Sỹ Cường, thấy đôi mắt anh ta đã đỏ ngầu, trợn lên nhìn mình chằm chằm, đành phải đáp: “A Mạch bị Thường Ngọc Thanh kéo xuống giữa sông rồi.”
Trương Sỹ Cường rốt cuộc không thể khống chế được cảm xúc, lao thẳng vào Trương Sinh, hai người lập tức ngã nhào xuống đất, Trương Sỹ Cường ghìm chặt Trương Sinh bên dưới, dùng khuỷu tay chặn trên cổ Trương Sinh, tức giận nói: “Ngươi không phải nói sẽ bảo đảm Ngũ trưởng không xảy ra chuyện gì sao? Ngươi không phải nói sẽ không có chuyện gì sao?”
Trương Sinh cũng không phản kháng, khó khăn đáp: “A Mạch bơi rất giỏi, rơi xuống sông chắc cũng không thể xảy ra chuyện gì đâu.”
Trương Sỹ Cường vung quyền đánh vào mặt Trương Sinh, phẫn nộ nói: “Ngươi ăn nói bậy bạ! Trên người ngũ trưởng còn có mấy chục cân trọng giáp, rơi vào giữa sông thì sao có thể không xảy ra chuyện gì? Sao có thể không xảy ra chuyện gì! Sao có thể không xảy ra chuyện gì!”
Trương Sỹ Cường gầm lên, cứ thế, một quyền lại một quyền đánh thẳng về phía Trương Sinh, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà lăn xuống.
Trương Sinh không né cũng không tránh, để mặc cho anh ta đánh, quân sĩ xung quanh nhịn không được, liền tiến lên kéo Trương Sỹ Cường ra, lại có người đỡ Trương Sinh dậy, hỏi: “Tướng quân, ngài không việc gì chứ?”
Trương Sinh đẩy người nọ ra, ngồi dưới đất yên lặng lau vết máu trên khóe miệng. Phía trước, có một kỵ binh phi ngựa lại, bẩm báo: “Tướng quân, phía trước có núi cao chặn lại, không thể cưỡi ngựa.”
Trương Sinh trầm giọng nói: “Xuống ngựa! Đi bộ!” Anh ta quay đầu nhìn về phía bị những người đang kiềm giữ Trương Sỹ Cường, nói: “Buông anh ta ra!” Mấy quân sĩ do dự một chút rồi mới buông Trương Sỹ Cường ra. Trương Sinh yên lặng nhìn vẻ mặt đầy bi phẫn của Trương Sỹ Cường một lát rồi mới nói: “Ta chắc chắn sẽ đem Ngũ trưởng trả lại cho ngươi! Nếu không thể tìm được A Mạch, ta dùng mạng của mình đền cho ngươi!”
Nói xong, Trương Sinh chống tay đứng dậy, cũng không lên ngựa, chỉ đi bộ về hướng hạ nguồn con sông.
Chuyện Trương Sinh cùng Trương Sỹ Cường đưa quân sĩ đi tìm kiếm A Mạch tạm thời không nhắc tới nữa, chỉ nói Đường Thiệu Nghĩa ở trong quân được quân sĩ hồi báo nói A Mạch rơi vào giữa sông sống chết không rõ, trong lòng giống như bị một cái búa tạ đột nhiên giáng xuống, chỉ cảm thấy đau buốt vô cùng, nhất thời không thể nói nên lời, bên tai chỉ vang lên tiếng A Mạch đêm đó ở ngoại thành Thái Hưng gọi anh ta ngừng lại, nói với anh ta rằng: Đại ca, không phải ngươi nhất định phải còn sống, cũng không phải ta nhất định phải còn sống, mà là chúng ta, chúng ta nhất định phải còn sống!
Vệ Hưng cùng Lâm Mẫn Thận nghe được cũng kinh hãi, Lâm Mẫn Thận nhìn quân sĩ hỏi dồn dập: “Sao lại rơi xuống giữa sông? Thường Ngọc Thanh đâu?”
Quân sĩ đáp: “Từ đằng xa nhìn lại thấy Thường Ngọc Thanh đem Mạch tướng quân kéo xuống giữa sông, đợi đến khi chúng ta đuổi tới bên bờ sông thì trên bờ chỉ còn lại khôi giáp của Thường Ngọc Thanh.”
Vệ Hưng nhìn khôi giáp trên mặt đất, chất liệu và cách chế tạo đúng là của quân Bắc Mạc.
Lâm Mẫn Thận thấy Thường Ngọc Thanh bỏ giáp, tất là có sự chuẩn bị để nhảy xuống sông, chỉ có A Mạch toàn thân vẫn mặc nguyên trọng giáp, sợ là dữ nhiều lành ít. Anh ta biết Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch vốn rất thâm tình, hiện giờ thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn im lặng không nói tiếng nào, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa không rõ buồn hay vui, chỉ chậm rãi rời mắt khỏi áo giáp của Thường Ngọc Thanh, xoay người trầm giọng nói với Vệ Hưng: “Mặc kệ Thường Ngọc Thanh còn sống hay đã chết, chúng ta vẫn tuyên bố ra bên ngoài là anh ta đã bị quân giết chết, rồi tìm một người có hình dáng tương tự anh ta cho mặc bộ áo giáp này vào, treo lên trước trận của quân ta, gây nhiễu loạn quân tâm của địch, kích Thường Ngọc Tông, Thôi Diễn xuất chiến!”
Lời này vừa nói ra đều nằm ngoài dự liệu của mọi người, không thể ngờ được trong lúc này mà Đường Thiệu Nghĩa lại không đề cập tới chuyện của A Mạch.
Đường Thiệu Nghĩa không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, chỉ nói: “Hiện tại việc cấp bách nhất là nhanh chóng cho quân sĩ các doanh nghỉ ngơi hồi phục, thừa dịp Thôi Diễn chưa thu thập xong tàn quân, Thường Ngọc Tông quân tâm lại không ổn, dồn toàn lực tiêu diệt thát tử.”
Vệ Hưng gật đầu nói phải, một mặt cho người đi làm việc này, một mặt lại phái người đi dặn dò Trương Sinh đi dọc theo bờ sông tìm cứu A Mạch.
Đường Thiệu Nghĩa từ chỗ Vệ Hưng đi ra, vừa đi được mấy bước liền nghe thấy phía sau có người gọi, là Lâm Mẫn Thận đang đuổi theo, nhìn thần sắc của Đường Thiệu Nghĩa, thân thiết hỏi: “Đường tướng quân, ngươi không sao chứ?”
Đường Thiệu Nghĩa cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Ta có thể có chuyện gì?”
Lâm Mẫn Thận nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, do dự một chút, mới nói thêm: “Mạch tướng quân…”
“Lâm tham quân!” Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên cắt ngang lời Lâm Mẫn Thận, nói: “Đều là quân nhân, chết trận nơi sa trường đó là chuyện bình thường, có gì lạ đâu?”
Lâm Mẫn Thận bị anh ta nói như vậy thì không thể nói gì nữa, Đường Thiệu Nghĩa xoay người rời đi, đến khi lên ngựa, nhấc chân dẫm vào bàn đạp, dùng hai tay túm lấy yên ngựa, nhưng lại phải dùng sức vài lần mới lên được lưng ngựa. Lâm Mẫn Thận ở phía sau nhìn mà lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng cũng lại cảm thấy trào lên một nỗi bi thương.
Chương 93: Ở chung
Khi A Mạch mở mắt ra thì đêm đã rất khuya rồi, bầu trời đêm sâu thăm thẳm được phủ đầy những ngôi sao lấp lánh, ánh lam nhạt xuyên thấu qua tán lá trải ra xung quanh có chút loang lổ. A Mạch cảm thấy phía dưới người mình có gì đó không được thích hợp cho lắm, vừa định cử động cánh tay thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thường Ngọc Thanh: “Đừng nhúc nhích!”
Toàn thân A Mạch theo bản năng cứng đờ lại, không hề cử động, chỉ đưa mắt liếc nhìn chung quanh, rất nhanh liền ý thức được bản thân mình không phải đang nằm trên mặt đất, mà là trên một chạc cây đại thụ. Chỉ một chạc cây thôi cũng có thể làm chỗ nằm vững chắc cho nàng, có thể thấy được cái cây này lớn đến đâu. Sau một lúc lâu, A Mạch không thấy Thường Ngọc Thanh có động tĩnh gì, không nhịn được liền hơi xoay đầu về phía vừa phát ra tiếng nói của anh ta, thấy anh ta đang ngồi ở một chạc cây khác hơi cao một chút, đang cúi đầu băng bó miệng vết thương trên bả vai.
Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, thoáng thấy A Mạch đang nhìn mình, thản nhiên giải thích: “Ta đánh rơi cái đánh lửa ở trong nước, xem trên người ngươi cũng không có, ban đêm không có cách nào để nhóm lửa, nên ở trên cây an toàn hơn.”
A Mạch nhẹ nhàng mà “A” lên một tiếng, đưa tay nắm lấy thân cây cẩn thận ngồi dậy. Trên người nàng sớm đã không còn áo giáp, chỉ mặc quân trang Nam Hạ, vẫn còn chưa khô, dính bết vào người rất khó chịu, A Mạch không khỏi khẽ nhíu mày, nàng quan sát bốn phía, chỉ thấy khung cảnh xung quanh toàn là núi rừng, bên tai còn nghe thấy cả tiếng nước chảy đâu đây, hẳn là cách bờ sông không xa lắm.
Vết thương do đao chém trên vai Thường Ngọc Thanh đã băng bó xong, anh ta cũng không nói gì, chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn A Mạch, thấy nàng đối với tình trạng thân thể của mình không phật lòng chút nào, chỉ yên lặng đánh giá quang cảnh bốn phía, nhịn không được cúi đầu cười lạnh hai tiếng.
A Mạch xoay mặt lại nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta vẫn cởi trần, vai trái dùng vải trắng băng kín lại, trên mặt lộ ra vài vệt sẫm màu, giống như vết máu.
Thường Ngọc Thanh theo tầm mắt của A Mạch cúi đầu nhìn bả vai của mình, khi ngẩng lên, trên khóe miệng đã hiện rõ vẻ trêu ngươi, hỏi A Mạch: “Thế nào? Nhìn có thấy quen mắt không?”
A Mạch liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, bình tĩnh nói: “Quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Thường Ngọc Thanh, khiêu khích: “Ai nói ta là quân tử?”
A Mạch lơ đễnh, thản nhiên cười cười, nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
Thường Ngọc Thanh nghe xong lời này, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Ta vốn không muốn cứu ngươi, ngươi không phải bơi rất giỏi sao? Ta đáng lẽ nên để ngươi chết chìm trong nước.”
A Mạch nhẹ giọng nói: “Nhưng ngươi vẫn vất vả cứu ta lên, cho nên, ta vẫn phải cảm tạ ngươi.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy hơi ngẩn ra, bỗng nhiên cười nói: “Ta cứu ngươi cũng không phải tốt bụng gì, chỉ cảm thấy để cho ngươi chết đuối như vậy ngược lại là quá tiện nghi cho ngươi.”
A Mạch yên lặng nhìn Thường Ngọc Thanh một lát, đột nhiên cười nhạo nói: “Còn sống so với đã chết dù sao đã là chiếm tiện nghi rồi, phải không?”
Thường Ngọc Thanh cũng trầm mặc một lát, chỉ nhìn A Mạch, đột nhiên nhếch miệng cười, ngồi thẳng dậy nói: “Ngươi muốn luôn nhớ tới ơn cứu mạng của ta, ta cứ chối từ mãi thì cũng không hay, nếu đã như vậy, ta coi như ngươi đã thiếu nợ ta ân tình này, chỉ muốn hỏi một chút, ngươi định làm thế nào để báo đáp lại ơn cứu mạng của ta?”
A Mạch không nghĩ rằng anh ta đột nhiên hỏi như vậy, sau khi giật mình sửng sốt, liền nghiêm sắc mặt nói: “Sau này ở trên chiến trường, nếu ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.”
Thường Ngọc Thanh nghe xong cười nhạo nói: “Lời nói của ngươi, ta mà tin thì đúng là đồ ngốc.”
A Mạch thản nhiên nói: “Tin hay không là việc của ngươi, nói hay không là việc của ta.”
Thường Ngọc Thanh không bày tỏ ý kiến gì, A Mạch cũng không nói thêm, chỉ dùng tay vịn vào thân cây thăm dò, thấy thân cây này vừa thô ráp lại thẳng, chạc cây cách mặt đất khá cao, không biết Thường Ngọc Thanh làm thế nào đem nàng lên đây được.
Thường Ngọc Thanh nghĩ A Mạch muốn xuống, liền lên tiếng nói: “Ngươi nếu không ngại quăng mình xuống đất thì cứ nhảy đi.”
A Mạch quay đầu nhìn Thường Ngọc Thanh, tay lại càng bám chặt vào thân cây hơn. Thường Ngọc Thanh thấy nàng phản ứng như thế, không khỏi muốn bật cười, song khóe môi vừa cong lên một chút lại thu trở về, chỉ mím môi yên lặng nhìn hành động của A Mạch.
A Mạch mặc dù bám chặt thân cây, song vẫn cảm thấy có chút choáng váng, trong lòng thầm cảm thấy lạ, ngày xưa đứng trên vách núi cao cả trăm trượng cũng không thấy thế nào, sao hôm nay chỉ đứng trên chạc cây hơi cao một chút mà đã cảm thấy chóng mặt rồi. Trong rừng có gió thổi đến, quần áo trên người nàng lại chưa khô hẳn, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng cảm thấy lạnh, liền quay lại nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta vẫn cởi trần như trước, nhịn không được hỏi: “Ngươi có thấy lạnh không?”
Thường Ngọc Thanh bị hỏi thì ngẩn ra, đáp: “Không, ngươi thấy lạnh sao?”
A Mạch gật gật đầu.
Thường Ngọc Thanh nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ do y phục trên người ngươi vẫn chưa khô nên mới vậy.” Anh ta chỉ vào quần áo của mình đang phơi trên nhánh cây, lại trêu chọc nàng: “Vốn định đem phơi cả quần áo của ngươi lên, nhưng lại sợ khi ngươi tỉnh lại sẽ thẹn thùng, xấu hổ nên cũng không cởi, ngươi hiện giờ nếu cảm thấy lạnh, chi bằng cũng làm giống như ta cởi hết đồ ra là được.”
A Mạch nghe xong cũng không phản bác, mà lại nhắm mắt lại. Thường Ngọc Thanh thấy nàng thật lạ, sợ nàng lại tiếp tục lừa mình, trong lòng không khỏi bắt đầu đề phòng, nhưng đợi một lát cũng không thấy A Mạch có động tĩnh gì, ngược lại thân thể nàng lại có chút chao đảo.
“A Mạch?” Thường Ngọc Thanh lên tiếng gọi, thấy A Mạch vẫn như trước không hề trả lời, không khỏi từ chạc cây đứng lên, đề phòng nhìn về phía A Mạch, nghiêng người về phía nàng dò xét, trong miệng lại nói: “A Mạch? Ngươi đừng vội lừa ta, cẩn thận vừa mất công lại quăng mình xuống đất.”
A Mạch cuối cùng cũng có chút phản ứng, chậm chạm ngẩng đầu nhìn Thường Ngọc Thanh, lẩm bẩm nói: “Thường Ngọc Thanh, ta……”
Thường Ngọc Thanh: “Sao?”
A Mạch lại không nói tiếp. Thường Ngọc Thanh đang cảm thấy lạ, chợt thấy cả người A Mạch đổ nhào xuống, rơi thẳng xuống phía dưới gốc cây. Thường Ngọc Thanh trong lòng cả kinh, theo bản năng đưa tay túm lấy A Mạch, ai ngờ chẳng những không kéo được A Mạch mà ngược lại, lại theo nàng rơi xuống. Thường Ngọc Thanh không kịp suy nghĩ, vội vàng kéo A Mạch ôm chặt trong lòng, đồng thời thắt lưng dùng sức xoay một cái, lật người xoay lưng mình hướng xuống đất, lại ôm theo A Mạch lăn tròn trên mặt đất hai vòng lúc này mới dừng lại.
Vết thương trên vai vừa mới băng bó xong lại bị rách toạc ra, Thường Ngọc Thanh lúc này mới hối hận, trong lòng thầm than: Hỏng rồi! Lại bị nha đầu kia lừa rồi!
Ai ngờ A Mạch nằm trên người anh ta vẫn không hề động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, Thường Ngọc Thanh kinh ngạc, đưa tay sờ trán nàng, quả nhiên thấy nóng bỏng, đúng là đã lên cơn sốt cao. Khó trách lại bị ngã từ trên cây xuống, hóa ra không phải là lừa gạt, mà là bị mất sạch ý thức. Thường Ngọc Thanh đẩy nhẹ A Mạch ra, cúi đầu nhìn nàng, cân nhắc một lát rồi nâng nàng lên, anh ta vốn bị thương một bên bả vai, khi ôm nàng đã phải cố hết sức, để A Mạch sang bờ vai lành lặn rồi khiêng đi, xoay người bước nhanh dọc theo hướng bờ sông.
Cách bờ sông không xa có rải rác mấy hộ dân thường sinh sống, Thường Ngọc Thanh trước lúc lên bờ đã nhìn thấy, nhưng vì không muốn để người khác biết nên mới mang theo A Mạch đang hôn mê vào trong rừng, hiện giờ A Mạch đã lên cơn sốt cao, rốt cuộc cũng không thể qua đêm ở trong rừng, nên anh ta cũng chỉ có thể mang A Mạch đến đó tìm nơi ngủ trọ.
Đến bìa rừng, Thường Ngọc Thanh dừng lại, đầu tiên cởi hết quân trang trên người A Mạch giấu đi, chỉ để lại trung y trên người nàng, sau đó lại gỡ búi tóc của nàng xõa xuống, lúc này mới lại nhấc nàng lên, chọn một ngôi nhà gần rừng nhất của một gia đình nông dân, trông có vẻ cũ nát, tiến lên gõ cửa.
Gõ đến nửa ngày, trong sân chó sủa cũng đến nửa ngày, cuối cùng trong nhà mới có động tĩnh, một cặp vợ chồng già cả đốt đèn lồng nghễnh ngãng đi ra, đi đến cổng cũng không mở cửa, chỉ hỏi là ai.
Thường Ngọc Thanh sớm đã nghĩ ra cách nói dối, nhận là một đôi vợ chồng, trên thuyền gặp thủy tặc, không những tiền tài bị cướp hết mà ngày cả người cũng bị bọn cướp ném xuống sông, may mà trên người anh ta chỉ bị vết thương nhỏ, nhưng nương tử thì lại sốt cao, ngoài trời rất lạnh, nương tử quả thật không chịu nổi, đành phải đến xin tá túc một đêm.
Vợ chồng lão nông kia nghe Thường Ngọc Thanh nói chuyện tao nhã, lễ độ, liền mở cửa cho anh ta vào, giơ đèn lồng lên soi, thấy cánh tay anh ta để trần nhưng diện mạo lại tuấn dật phi thường, đang dìu nương tử tóc tai bù xù, đầu dựa vào bờ vai anh ta, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ đậm, quả nhiên là đã sốt cao đến hôn mê.
Vợ chồng lão nông vội vàng cho Thường Ngọc Thanh qua cửa, Thường Ngọc Thanh tuy nói là chỉ cần ở phòng chứa củi là được rồi nhưng vợ chồng lão nông lại là người tốt bụng, cũng không đành lòng để A Mạch đang bị bệnh như thế mà lại ngủ trong phòng chứa củi, nói trong nhà chỉ có hai người bọn họ, con trai tòng quân chưa về, phòng vẫn để trống nên hai người có thể vào phòng ngủ của đứa con đi xa đó.
Thường Ngọc Thanh nói cảm ơn, động tác cũng không hề câu nệ, liền ôm A Mạch vào trong phòng đặt lên trên giường, lại hỏi bà lão có chút nước nóng nào không cho xin một chút cho nương tử uống. Bà lão vội vàng đi ra, một lát sau liền bưng một bát canh giả nhiệt đến, nói là trước hết phải cho A Mạch uống cho đổ mồ hôi, nếu muốn tìm lang trung, thì phải đợi đến sáng đi lên trấn trên tìm mới có, còn những thôn xung quanh đây đều không thể tìm được.
Thường Ngọc Thanh nghe theo, nâng A Mạch dậy cho nàng uống canh giải nhiệt, lại đắp chăn rồi rém kín quanh người nàng, lúc này mới trở lại cảm tạ vợ chồng lão nông, nói tiền tài trên người đều bị thủy tặc cướp hết rồi, chỉ biết sau này nhất định sẽ báo đáp. Mới nói mấy câu mà cũng khiến cho vợ chồng lão nông ngượng ngùng, ngược lại nói rằng thật ngại vì nhà mình khốn cùng, thật sự không có gì tốt để đãi khách, lại thay Thường Ngọc Thanh mắng bọn thủy tặc bất nhân bất nghĩa, đến lúc đó mới trở về phòng ngủ.
Thường Ngọc Thanh đợi bọn đi rồi, lại nghiêng tai nghe ngóng, thấy hai người thật sự đã trở về phòng ngủ, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh A Mạch, thỉnh thoảng lại đắp khăn ướt lên trán nàng, yên lặng chờ trời sáng.
A Mạch tuy rằng sốt đến hôn mê, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất hết ý thức, những câu đối đáp của Thường Ngọc Thanh cùng vợ chồng lão nông kia vẫn nghe được vài câu, chỉ thều thào nói với Thường Ngọc Thanh: “Chớ có giết người lung tung.”
Thường Ngọc Thanh mới đầu chưa nghe rõ, đến khi ghé sát vào miệng A Mạch mới nghe ra, biết nàng sợ mình sẽ giết vợ chồng lão nông này diệt khẩu, không khỏi thấp giọng cười nói: “Ngươi trở thành người có thiện tâm từ bao giờ vậy? Đừng lo cho người khác vội, cố mà lo cho bản thân mình là được rồi.”
Nghe anh ta nói vậy, A Mạch mới thả lỏng bản thân, không gắng sức thêm nữa, quay đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
—————- đổi mới phân cách tuyến ——————-
A Mạch rất ít khi có thể ngủ sâu như vậy, từ khi giả nam trang, bất luận là khi lưu lạc lúc trước hay khi đã tòng quân, nàng luôn rất thính ngủ, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ bừng tỉnh, rất ít khi ngủ mà không chút đề phòng như vậy, có lẽ cũng chỉ có quãng thời gian ở Thịnh Đô trong phủ của Thương Dịch Chi là được như vậy mà thôi.
Cứ ngủ như vậy hai ngày liền, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Thường Ngọc Thanh vẫn đang ngồi ở trên giường, trên mặt đã phủ một lớp râu cằm lởm chởm như gốc rạ. Nhìn thấy A Mạch mở mắt ra, Thường Ngọc Thanh nhếch miệng cười, lại nói: “Ngươi nói xem trên mặt ngươi nhiều năm như vậy không hề có cọng râu nào, ngay cả hầu kết(1) cũng không có, bọn họ sao lại không nhận ra thân phận của ngươi?”
A Mạch tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, ánh mắt vẫn còn có chút mơ màng, chỉ im lặng nhìn chăm chú Thường Ngọc Thanh, như thể vẫn chưa nghe rõ anh ta hỏi gì.
Thường Ngọc Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc áo ngắn màu xám trên người mình, cười hỏi: “Thế nào? Có phải phong thái vẫn tiêu sái, khí chất vẫn hiên ngang như trước hay không?”
Những lời này A Mạch thật ra đã nghe rõ, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cũng không tệ lắm.”
Bên ngoài có người gõ cửa, bà lão bưng một chén thuốc bước vào, thấy A Mạch đã tỉnh, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng: “Tiểu nương tử tỉnh lại là tốt rồi, chén thuốc này đúng là rất công hiệu.”
Thường Ngọc Thanh cười, lên tiếng nói cảm tạ, rồi nhận lấy chén thuốc, lại nâng A Mạch từ trên giường dậy cẩn thận cho nàng uống thuốc.
Bà lão kia ở một bên nhìn rồi cười tủm tỉm, hướng về phía A Mạch mà tán dương Thường Ngọc Thanh: “Tiểu nương tử thật có phúc, được gả cho một lang quân chu đáo như vậy, thật khiến cho một bà lão như ta cũng phải ghen tỵ.”
A Mạch nghe thấy mà dở khóc dở cười, vẻ mặt có chút quái dị.
Thường Ngọc Thanh cũng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn A Mạch, rồi cười nói với bà lão: “Thế mà nàng ấy lại luôn thấy chưa đủ, vẫn thường nhăn mặt với ta.”
Bà lão cũng cười rộ theo, nói: “Tiểu nương tử nhất định là da mặt mỏng, không chịu nổi sự chọc ghẹo của tiểu lang quân rồi.”
A Mạch biết Thường Ngọc Thanh nhất định đã che dấu thân phận với vợ chồng lão nông này, cũng không tiện vạch trần anh ta, trên mặt không biểu lộ gì chỉ nghe Thường Ngọc Thanh cùng bà lão kia nói giỡn. Bà lão kia nói chuyện với Thường Ngọc Thanh được vài câu, đột nhiên vỗ tay một cái, kêu lên: “Ai da, ngươi xem ta này, bà lão này trí nhớ kém quá, chỉ lo nói chuyện, thế mà chuyện quan trọng lại quên mất.”
Bà lão nói xong, lấy từ bên hông ra hai nén bạc giao cho Thường Ngọc Thanh, nói: “Trên trấn chỉ có một hiệu cầm đồ của nhà họ Thạch, Thạch chưởng quầy nói miếng ngọc của tiểu lang quân rất tốt, chỉ có điều hiện nay đang thời buổi rối ren, thật không muốn thu nhận mấy thứ này, nếu tiểu lang quân nhất định phải cầm cố, cũng chỉ có thể đưa được ngần này. Nếu tiểu lang quân không hài lòng, trong vòng 3 ngày có thể đem bạc đến lấy miếng ngọc về.”
Thường Ngọc Thanh cầm lấy hai thỏi bạc, cười nói: “Như vậy là đủ rồi, đa tạ lão bà.”
Bà lão cười cười, lại lấy từ trong lòng một tờ giấy đưa cho Thường Ngọc Thanh, nói: “Đây là phương thuốc của lang trung, ông ta nói nếu tiểu nương tử hôm nay có thể hạ sốt thì không sao nữa, đổi sang dùng thang thuốc này là được, nhưng thân thể tiểu nương tử nhiễm lạnh đã lâu, phải điều trị lâu dài mới được.”
Thường Ngọc Thanh nhận lấy phương thuốc kia, mơ hồ nhìn lướt qua, cười rồi cất vào trong người, lại lấy một thỏi bạc giao cho bà lão nói: “Phiền ngài trả tiền khám và thuốc thang cho lang trung giúp ta.”
Bà lão kêu lên: “Chẳng qua chỉ lấy của ông ta hai, ba thang thuốc, đâu hết nhiều tiền đến thế.”
Thường Ngọc Thanh cười nói: “Còn lại là vợ chồng ta đáp tạ ân tình của hai ngài.”
Bà lão nghe xong rất ngượng ngùng, vội vàng chối từ nói: “Cứu người là bổn phận ta phải làm, sao có thể nhận tiền của ngài được!”
Thường Ngọc Thanh vẫn kiên trì đưa cho, lúc bầy giờ bà lão mới cảm tạ mà nhận lấy, lại vội vàng đi ra ngoài mổ gà cho A Mạch bồi bổ, Thường Ngọc Thanh cười tiễn bà lão đi ra.
A Mạch sợ mình lên tiếng sẽ lộ dấu vết, đợi bà lão kia ra khỏi cửa, lúc này mới đánh giá Thường Ngọc Thanh, nói: “Không nhận ra ngươi lại là người biết đạo lí đối nhân xử thế như vậy.”
Thường Ngọc Thanh bật cười nói: “Ngươi cho ta là người như thế nào? Chẳng lẽ trong mắt người ta chỉ là kẻ thất phu lỗ mãng chỉ biết chém giết hay sao?”
A Mạch dời ánh mắt đi, thản nhiên nói: “Nhìn những việc ngươi làm ở Hán Bảo, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giết bọn họ diệt khẩu.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì ngẩn ra, chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng nhìn A Mạch một khắc, lúc này mới lạnh giọng nói: “Không sai, ta có tên là Sát tướng, nhưng A Mạch, mười ngón tay của ngươi cũng không phải là những ngón tay trong sạch của thiếu nữ chốn khuê phòng, lúc trước tạm thời không nói, chỉ nói ngươi mai phục giết ba vạn kỵ binh của Thường Ngọc Tông, sau lại đưa mấy vạn đại quân của Thôi Diễn vào chỗ chết, bàn tay ngươi so với ta sạch sẽ hơn được bao nhiêu?”
A Mạch quay đầu nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, đón nhận ánh mắt sắc bén của anh ta, bình tĩnh đáp: “Quan doanh trước kia của ta là Lục Cương đã từng nói một câu: Một khi đã tòng quân, phải sẵn sàng chuẩn bị da ngựa bọc thây. Chết trận trên sa trường là bổn phận của quân nhân, trên sa trường, ta giết người không hối hận, nếu có bị giết cũng không oán thán, nhưng ngươi lại dung túng cho binh lính giết chóc những người dân bình thương không tấc sắt trong tay, dân chúng Hán Bảo cô độc, vì sao phải chịu tai ương diệt thành?”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói: “Ta vốn nghĩ ngươi là một kỳ nữ không câu nệ thế tục, không ngờ ngươi cũng có lòng dạ đàn bà như vậy, uổng cho ngươi còn là một tướng cầm quân, chẳng lẽ ngay cả binh pháp tôn tử ngươi cũng chưa từng đọc qua sao? Ta lĩnh quân ngàn dặm đến, phải chiến đấu mới có thể tồn tại, không chiến đấu sẽ diệt vong. Còn nữa, trên chiến trường quan trọng nhất là khí thế, diệt thành, chính là để tích tụ năng lượng tăng sức mạnh cho quân đội, là sự trợ lực tốt nhất kích thích cho binh lính sau một trận liều chết, còn có thể khiến cho quân đội của về sau không phải lo lắng, nhiều điểm tốt như vậy, ta sao phải thương tiếc cho dân chúng của địch quốc?”
Nguồn: vanvietbooks