28/11/12

Ai là ai của ai? (C20-22)

Chương 20:

Ngủ đến nửa đêm, Viên Hỷ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khó nhọc mở đôi mắt đang díu lại với nhau, nhận ra Hà Thích đang bế mình vào phòng ngủ, "Anh làm gì vậy?" Cô hỏi.
Hà Thích cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của cô, khẽ cười, "Bé con, sao em lại ngủ trên salon? Cũng may anh nhìn thấy, không thì ngày mai em lại ốm mất."
Dây thần kinh Viên Hỷ chưa phản ứng kịp, đờ đẫn vươn tay ra vuốt ve gò má Hà Thích, hỏi khẽ: "Say rượu có đau đầu không?"
Hà Thích cười, lắc đầu, nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay Viên Hỷ một cái, đáp: "Anh không sao, ngủ một giấc là khỏe ngay, chút rượu đó có nhằm nhò gì."
Viên Hỷ nghe anh lại huênh hoang thì không nhịn được mỉm cười. Hà Thích đặt Viên Hỷ lên chiếc giường còn lưu lại hơi ấm của anh, rồi cũng nằm xuống ngay sát bên cô. Viên Hỷ hơi mất tự nhiên, dịch sang bên một chút, định ngồi dậy: "Em sang phòng Bì Hối, anh cứ ngủ nữa đi."
Hà Thích níu cô lại, kéo cô vào lòng như cũ: "Cứ ngủ thế này đi, anh muốn ôm em ngủ, lát nữa trời sáng rồi." Cảm nhận thấy sự căng thẳng của cô, anh càng khép chặt cánh tay hơn, cười khẽ bên tai cô, "Đừng sợ, anh chẳng làm gì đâu."
Anh càng nói thế, Viên Hỷ càng căng thẳng hơn, cơ thể căng cứng tột độ, cô vẫn chưa ngủ cùng Hà Thích trên một chiếc giường bao giờ, cảnh tượng này quá mờ ám khiến cô thấy lúng túng, nên đành gồng cứng người, nghiêng sang bên lọt thỏm vào lòng Hà Thích. Cũng may anh là quân tử nói được làm được, quả nhiên ngoài chuyện ôm cô ra, cũng không có động tác gì khác. Về sau, đến thân người anh cũng xích ra sau một chút, không còn áp chặt vào cô như lúc đầu nữa, chỉ có bàn tay đặt lên eo cô vẫn nóng hực.
Hơi thở Hà Thích không đều đặn chút nào, cô thử lên tiếng hỏi dò: "Hà Thích?"
Quả nhiên anh vẫn chưa ngủ, khẽ "hử?" một tiếng đáp lại.
"Em có kể anh nghe nhà em rất nghèo chưa?" Cô hỏi, "Thực ra từ nhỏ em đã là một đứa trẻ tự ty, vì gia đình em, bố mẹ em đều không có công việc chính thức, vả lại…"
"Được rồi, anh biết," Hà Thích khẽ hôn lên hõm cổ cô, "Anh không quan tâm, ngốc ạ, người anh yêu là em, có liên quan gì đến gia đình em đâu, cho dù em có là cô bé lọ lem thật, thì anh chính là hoàng tử yêu em, đừng nghĩ ngợi nhiều, ngủ đi."
Cô im bặt, cô là cô bé lọ lem ư? Cô bé lọ lem chí ít cũng có một ông bố giàu có, còn cô thì có gì? Cho dù là cô bé lọ lem, thế thì hoàng tử tại sao lại yêu, chỉ vì một buổi khiêu vũ không hề chân thực đó sao? Trong truyện cổ tích đều nói hoàng tử và cô bé lọ lem cuối cùng đã cưới nhau, nhưng về sau thì sao? Cuộc sống của họ có hạnh phúc không? Truyện cổ tích không có đáp án.
Hà Thích nghe cô im lặng một lúc lâu không động tĩnh gì, tưởng cô ngủ thật rồi, mới hạ giọng lẩm bẩm: "Cô bé này, ngủ thật rồi à!"
Giấc ngủ này càng vất vả hơn, lúc Viên Hỷ tỉnh giấc, phát giác ra nửa bên người mình đã căng cứng, tình trạng Hà Thích cũng không khá hơn cô là bao, đang nằm nghiêng trên giường nhìn cô vẻ đầy bất hạnh.
"Sao em ngủ không biết đổi tư thế gì vậy?" Hà Thích xoa xoa cánh tay bị Viên Hỷ gối lên tê cứng, hỏi với vẻ đáng thương, "Hại anh không dám động đậy, chỉ sợ em thức giấc."
Sao cô lại không biết đổi tư thế ngủ được chứ, chẳng qua là không dám thôi. Cánh tay Hà Thích luôn choàng chặt eo cô, hơi thở anh phảng phất ngay sau tai, như thể chỉ cần cô quay lại là sẽ chạm ngay mũi anh, sao cô dám xoay người lại được! Ngủ có một chút mà người cô cũng tê cứng một nửa rồi. Viên Hỷ nghe Hà Thích nói cũng cảm thấy xấu hổ, hạ rèm mi xuống không dám nhìn anh, ngồi dậy xoa bóp cánh tay bị cô đè tê cứng của anh.
Hà Thích không chịu yên, bàn tay khác đưa ra khẽ chạm vào gò má Viên Hỷ, cười trộm: "Nhìn này, mặt đỏ lên rồi, Viên Hỷ, anh thích em lúc đỏ mặt, còn nhớ chúng ta lần đầu hôn nhau không? Mặt em đỏ đến mức, ừ… đến bây giờ vẫn như ngay trước mắt anh, lúc đó anh có hơi sợ không dám hôn em nữa, chỉ sợ môi anh cũng bị môi em hâm nóng lên luôn…"
"Bớt nói linh tinh đi!" Viên Hỷ thẹn quá hóa giận, làm ra vẻ định đánh anh, nét hồng trên mặt càng đậm.
Hà Thích cười hê hê, tóm ngay lấy nắm đấm của Viên Hỷ, tiếp đó hạ giọng bảo: "He he, Viên Hỷ, có phải người da trắng đều thích đỏ mặt không? Được, được, không nói nữa, không nói nữa, em cúi đầu xuống, cúi thấp nữa, ừ, đến đây, để anh thử xem lần này có bị bỏng môi không…"
Nắm đấm Viên Hỷ cuối cùng đã hạ xuống, Hà Thích vừa cười vừa tránh, lúc không tránh nổi thì ưỡn ngực ra chịu cú đấm của Viên Hỷ, hai người đangđùa giỡn thì bên ngoài cửa có tiếng đá vào rầm rầm, tiếng Bì Hối hét lên loáng thoáng: "Viên Hỷ, Viên Hỷ…"
Viên Hỷ cuống quýt bò ra khỏi giường, chạy ra phòng khách, mở cửa, thấy Bì Hối tay khệ nệ xách đủ thứ, mồm còn ngậm một chiếc túi, thê thảm hết biết. Cô nhìn thấy Viên Hỷ mở cửa, vội vàng "ư ư" ra hiệu cho Viên Hỷ đón lấy chiếc túi cô đang ngậm. Viên Hỷ dở khóc dở cười, vội gỡ chiếc túi cô bạn mình đang ngậm ra. Bì Hối miệng vừa được giải phóng bèn than vãn ngay: "Bà nó chứ, mệt chết đi được, Viên Hỷ, tớ cũng không biết mình tha được bấy nhiêu thứ này lên đây là kỳ tích huy hoàng cỡ nào! Đón lấy này!"
Viên Hỷ vừa đón lấy đồ trong tay Bì Hối, vừa hỏi: "Làm gì mà xách nhiều đồ thế? Cậu tự đến đây à?"
"Ừ, tớ bắt xe đến, là phúc lợi cơ quan phát, dù sao tớ và Tiêu Mặc Đình đều lười, chi bằng mang đến đây, cậu…" Bì Hối đột nhiên thấy Hà Thích đứng trước cửa phòng ngủ, ngẩn ra, không nói tiếp được nữa.
Hà Thích gật đầu cười với Bì Hối, hỏi: "Em đến rồi à?"

Chương 21:

Viên Hỷ khựng lại, bất giác ưỡn thẳng sống lưng, trầm mặc hồi lâu sau mới khẽ nói: "Bì Hối, tớ sinh ra là để gánh vác gia đình, nếu anh tớ không phải là một thằng ngốc, thì tớ cũng sẽ không được sinh ra, anh ấy là trách nhiệm của tớ, từ hôm tớ ra đời đã bắt buộc phải gánh vác cái trách nhiệm ấy. Vậy nên, tớ không trách ai, cũng không muốn đẩy gánh nặng này cho người khác, cho dù là Bộ Hoài Vũ hay là Hà Thích, họ đều chẳng liên quan gì đến gia đình tớ, đó là trách nhiệm, là số phận của bản thân tớ. Thực tế mà cậu nói thì tớ hiểu, nhưng tớ chẳng thể làm gì được, điều duy nhất làm được là chọn cách như không nhìn thấy, không để ý đến tất cả những khó khăn cản trở, tớ chỉ muốn bản thân vui vẻ hơn, Bì Hối, đừng nói nữa, nhé? Hãy cứ để tớ lừa dối chính mình đi, được không?"
Viên Hỷ quay đầu lại cười với Bì Hối, ánh mắt lại toát lên nét thê lương vô cùng, vẻ mặt ấy của cô thực sự khiến Bì Hối giật mình khiếp đảm, Bì Hối bắt đầu hối hận mình đã bày tất cả những việc tàn khốc như thế trước mặt Viên Hỷ, gia đình của cô, tình yêu của cô, tương lai của cô, Bì Hối biết Viên Hỷ rất nhạy cảm và nghĩ nhiều, những việc Bì Hối lo lắng thì Viên Hỷ chắc hẳn đã ý thức được từ lâu, tại sao mình lại còn bức bách cô ấy phải đối diện những vấn đề đó? "Xin lỗi, Viên Hỷ." Bì Hối thì thầm.
Viên Hỷ cười, lắc đầu: "Không sao, tớ biết cậu cũng vì tớ thôi, thật đấy, tớ rất cảm động."
Phải, cô rất cảm kích Bì Hối, cũng biết rằng chỉ có người bạn thật sự mới thẳng thắn nói hết mọi thứ với cô như vậy, bao nhiêu năm rồi, Bì Hối đã vì cô mà làm quá nhiều, còn cô gần như chưa làm gì cho bạn mình, có được một người bạn như vậy bên mình, quả thực là sự may mắn của cô.
Viên Hỷ làm một bữa sáng gọn nhẹ, Bì Hối ăn xong chưa ngồi được bao lâu đã đi, bảo đã hẹn Tiêu Mặc Đình đến thăm Bộ Hoài Vũ, lúc nói câu này, Bì Hối luôn e dè quan sát sắc mặt của Viên Hỷ. Viên Hỷ biết, cho dù cô đã nói toạc ra, thì Bì Hối vẫn hy vọng cô có thể đến thăm Bộ Hoài Vũ, nhưng cô biết mình không thể đi. Đến lúc sắp đi rồi mà Bì Hối vẫn không chịu thua, nói cho Viên Hỷ biết bệnh viện anh đang nằm, hiểu tâm tư của bạn mình, Viên Hỷ cười cười, chỉ bảo Bì Hối đi cho nhanh, gửi lời hỏi thăm hộ cô và bảo với anh cô đã đi công tác, không đến thăm được.
Bì Hối có phần thất vọng, đi với vẻ hậm hực không cam tâm, Viên Hỷ lại bắt đầu ngồi đờ đẫn trên salon, trong đầu bất giác lại nhớ đến cảnh lúc cô và Bộ Hoài Vũ quen nhau, đặc biệt là cái lần cô làm tăng ca buổi tối không bắt kịp chuyến xe buýt, dáng vẻ anh nhoài ra ngoài, giọng nói thong thả hờ hững, và cả hơi ấm trong xe anh, những cảnh tượng ấy cứ xoay vòng trong đầu cô mãi, đến nỗi Viên Hỷ bắt đầu thấy rối loạn. Bây giờ cô lại bắt đầu oán trách Bì Hối, nếu cô ấy không báo cô biết, nếu cô không hay biết gì thì tốt biết bao!
Buổi trưa Viên Hỷ không nấu cơm, cũng chẳng thấy đói, lơ đãng tìm bừa một thức gì đó trong tủ ra để ăn, đang ăn thì ngừng, rồi nhét nó trở lại vào tủ lạnh. Chỉ đến nhìn một cái thôi, cô nghĩ, len lén nhìn một cái cũng được, không phải vì điều gì, mà để cho mình an lòng, chỉ vì anh đã từng cho cô hơi ấm, hơi ấm quý giá trong đêm mùa đông ấy.
Khi Viên Hỷ đến bệnh viện thì đúng vào lúc trong ấy thưa người, đang giờ nghỉ trưa, đến người thăm bệnh cũng không nhiều. Cô hỏi phòng bệnh của Bộ Hoài Vũ rồi thấp thỏm đến đó, chỉ sợ gặp phải người quen, cô không thể nói rõ nội tâm của mình, rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, song vẫn không thể kiềm chế nổi mình mà đến đây, trên đường đi cô cứ nghĩ mãi, cho dù nhìn một cái cũng làm được gì? An ủi được Bộ Hoài Vũ hay là an ủi cho chính mình? Hay chỉ là tìm kiếm một sự an ủi tâm lý mà thôi?
Cửa phòng bệnh của anh đang khép hờ, Viên Hỷ hơi bất ngờ, nếu cánh cửa đó khép lại, thì cô còn có thể dừng lại bên ngoài một lúc, mà bây giờ, chỉ cần đi ngang qua mà cũng phải cần một sự dũng cảm vô biên của cô. Cô vờ như người bàng quan đi ngang qua cửa, đến đầu cũng không dám quay nghiêng một chút, chỉ dùng khóe mắt lướt qua Bộ Hoài Vũ đang ngồi dựa nửa người trên giường để truyền dịch, bàn tay còn lại hình như còn cầm một tập tài liệu…
Viên Hỷ không dám dừng lại dù chỉ một chút trước cánh cửa đó, lúc đi qua rồi mới phát giác ra mình như chẳng nhìn thấy gì, tim đập điên cuồng, trong đầu chỉ còn lại đóa hoa bánh hợp đang nở rộ đầu giường anh và sắc mặt anh còn trắng bệch hơn cả hoa. Viên Hỷ muốn quay lại nhìn thêm một lúc, song lại không còn can đảm nữa, cô quay người lại thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng bệnh của anh một lúc nữa, rồi vòng đến thang máy ở đầu khác để xuống lầu luôn.
Trương Hằng ra khỏi phòng bác sĩ, thấy Bộ Hoài Vũ đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng thì cười, trêu chọc: "Hê! Cậu lại muốn dụ dỗ em y tá nào à? Sao cửa cũng chả đóng thế kia? Đừng có nói với tớ là cậu đang mong ngóng tớ đấy!"
Bộ Hoài Vũ lẳng lặng liếc nhìn anh ta một cái, thu ánh mắt lại rồi tiếp tục nhìn bản báo cáo trong tay, nói: "Lần sau ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi không tiện xuống giường."
Trương Hằng sực nhớ ra lúc nãy ra ngoài mình đã quên đóng cửa thật, nên cười cười với vẻ ngượng ngập, bước đến gần cướp lấy tài liệu trên tay Bộ Hoài Vũ và ném sang bên, lên tiếng: "Đủ rồi! Tiền chẳng bao giờ kiếm cho đủ, dạ dày đã xuất huyết rồi mà cậu còn gắng gượng nữa, có vợ con đâu mà kinh thế? Đúng là không hiểu nổi!!!"
"Trương Hằng," Bộ Hoài Vũ đột ngột cắt ngang, ánh mắt thoáng nét do dự, anh hỏi: "Khi nãy cậu đến có…"
"Có cái gì?" Trương Hằng thấy Bộ Hoài Vũ chần chừ thì cảm thấy rất kỳ quặc, giương mắt thắc mắc nhìn bạn mình.
Bộ Hoài Vũ khựng lại một lúc, nhếch nhếch khóe môi rồi tiếp: "Có hỏi bác sĩ khi nào tôi được ra viện không?"
Trương Hằng không ngờ Bộ Hoài Vũ đã ra nông nỗi này rồi mà còn muốn ra viện gấp, hơi đờ ra một lúc rồi cười giễu: "Bộ Hoài Vũ, tớ phục cậu thật rồi, sắp thổ huyết đến nơi mà còn đòi ra viện? Cậu có còn xem mình là người không?"
Bộ Hoài Vũ không nói gì, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Hằng nhìn theo ánh mắt anh, cũng cảm thấy rất lạ lùng, bèn đứng lên bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, miệng làu bàu: "Nhìn cái gì vậy? Cao thế này mà nhìn được gì…"
Lời Trương Hằng ngừng lại đột ngột, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ dị, anh quay lại liếc nhìn Bộ Hoài Vũ, thấy bạn mình vẫn ngồi với vẻ mặt vô cảm thì nghi ngờ mình có phải nhìn nhầm không, thế là lại vội vàng mở cửa sổ nhoài người ra nhìn, chăm chú một lúc lâu sau mới xác định bóng dáng dưới kia là Viên Hỷ.
"Lão Bộ…" Trương Hằng quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ với ánh mắt kỳ dị, "Cô bé Viên Hỷ lúc nãy đến đây à?"
"Không." Bộ Hoài Vũ đáp ngắn gọn, đưa tay kéo tài liệu đến, Trương Hằng lại ném nó đi xa hơn, mồm kêu lên: "Không thể, người dưới kia chắc chắn là cô ấy, tớ không thể nhầm được."
Bộ Hoài Vũ thấy không với được tới tập tài liệu cũng bỏ cuộc, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi, nói gọn: "Cô ấy không vào."
"Không vào?" Trương Hằng có vẻ không tin, không vào thì đến làm gì? Không kìm được lại hỏi: "Cậu nhìn thấy cô ấy à?"
Bộ Hoài Vũ nhắm nghiền mắt không đáp, lúc nãy anh cũng không dám khẳng định người ngoài kia là Viên Hỷ, người ấy không hề dừng lại, cứ thế mà đi qua, anh cũng chỉ cảm nhận được ánh mắt của cô, trong lòng như có tiếng nói mơ hồ rằng đó là cô ấy. Muốn ngẩng lên nhìn, nhưng lại sợ không phải cô, mà cũng sợ chính là cô, thế là nghĩ rằng nếu cô đã không muốn anh nhìn thấy, thì anh sẽ giả vờ như không thấy.
"Tên này lại giả làm người chết!" Trương Hằng hậm hực đạp vào chân giường anh một cái, "Dậy mau, tớ biết đồ nhà cậu chưa ngủ!"
"Tôi là bệnh nhân," Bộ Hoài Vũ nói, "Tôi phải nghỉ ngơi, nếu không còn chuyện gì khác, cậu đi làm được rồi."
"Cậu là bệnh nhân?" Trương Hằng giận quá hóa cười, hừ hừ vài tiếng, "Tôi bảo cậu biết nhé Bộ Hoài Vũ, nếu không nể mặt cậu trước kia chăm sóc tôi suốt một tháng cả đêm lẫn ngày, tôi đã mặc kệ chuyện của cậu!"
Bộ Hoài Vũ nằm im, một lúc sau không nghe thấy động tĩnh của Trương Hằng, nghĩ rằng anh ta tức quá đã bỏ đi, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy Trương Hằng đang ngồi trên ghế trừng mắt nhìn mình, Bộ Hoài Vũ bất lực hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Trương Hằng hí hửng, cũng không nói ngay, mà nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm, đến khi Bộ Hoài Vũ bị nhìn đến nỗi muốn sởn da gà, anh ta mới hỏi với nụ cười gian xảo: "Bệnh tình cậu lần này có phải là vì Viên Hỷ?"
"Không phải, tôi bị bệnh dạ dày lâu rồi, cậu có phải không biết đâu, liên quan gì đến Viên Hỷ?" Bộ Hoài Vũ đáp, thấy Trương Hằng vẫn nhìn mình chằm chằm thì có vẻ thiếu tự nhiên, quay nhìn đi nơi khác.
Trương Hằng cười cười vẻ giễu cợt: "Ở cạnh Viên Hỷ hơn nửa năm, bệnh dạ dày của cậu chưa bao giờ tái phát, lần này mới chia tay hơn hai tháng, dạ dày cậu đã xuất huyết? Bộ Hoài Vũ, ta nói sao đến giờ cậu vẫn chưa chịu nói thật với tớ? Anh em một nhà cả, nói thật chết ai nào? Thích thì thích thôi, làm gì mà phải hành hạ bản thân?"
Bộ Hoài Vũ cau mày không chịu nói, Trương Hằng lại khuyên: "Bộ Hoài Vũ tớ bảo cậu biết, bây giờ cậu hối hận vẫn kịp, Bì Hối bảo với tớ cô bé Viên Hỷ kia cũng không phải yêu Hà Thích chết đi sống lại thật sự, cô ấy chỉ nhớ tình cũ, có chút không cam tâm mà thôi, hơn nữa cứ thấy cô nàng hôm nay lén đến thăm cậu, là biết cô nàng cũng không phải vô tình gì với cậu, nếu cậu cố gắng hơn tí nữa thì không chừng sẽ có kết quả tốt đẹp đấy."
"Được rồi," Bộ Hoài Vũ cắt lời lảm nhảm của Trương Hằng, lạnh lùng nói, "Việc của tôi tôi rõ nhất, cậu đừng lo vớ vẩn."
Trương Hằng uất nghẹn, lòng thầm nghĩ Bì Hối nói đúng thật, Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ hai người này đúng là trời sinh một cặp, họ mà không thành đôi thì đúng là có lỗi với đấng tạo hóa quá, sao cả cặp đều kỳ cục thế nhỉ? Được, anh cũng không thèm lo nữa, bận rộn lo cho họ mà còn bị trách móc, anh có phải ông mai bà mối gì, bọn họ dứt tình với nhau thì liên quan gì đến anh? Trương Hằng vừa nghĩ thế bèn không nói nữa, chỉ bảo Bộ Hoài Vũ nghỉ ngơi, bác sĩ đã nói, muốn xuất viện? Cứ đợi đó đi, chí ít cũng phải đợi dạ dày cậu ổn đã rồi hẵng tính, ra nông nỗi đó rồi, cũng không biết tại sao lại thế. Trương Hằng bực bội nói với Bộ Hoài Vũ: "Nếu muốn xuất viện thì tự cậu đi mà nói với bác sĩ, đừng bảo tôi đi, bác sĩ dạy tôi như dạy trẻ con lên ba ấy, mà tôi thì chọc giận ai hả? Dạ dày cậu xuất huyết cũng chả do tôi làm, mắc mớ gì đến tôi, thật là…"
Bộ Hoài Vũ lại nhắm mắt nằm xuống, tự anh cũng thấy hoang mang, anh cứ ngỡ mình trong tình cảm đã trở nên phóng khoáng thông suốt, song bây giờ xem ra không hề là thế, Viên Hỷ chỉ lén lộ mặt trước cửa phòng anh một tí, tim anh đã bắt đầu không an phận rồi. Thực ra mỗi một lời Trương Hằng nói, anh đều hiểu, giữa anh và cô thật sự vẫn có thể sao? Viên Hỷ không dám thoải mái đến thăm anh, có phải đã chứng minh cô cũng mâu thuẫn như anh? Bộ Hoài Vũ bắt đầu không hiểu nổi mình, khi anh phát hiện ra Viên Hỷ không thể đối xử tự nhiên với mình, trong lòng anh thậm chí còn có chút vui mừng, anh không rõ tại sao, cũng không hiểu vì sao mình rõ ràng đã quyết tâm buông tay, mà tình cảm này ngược lại cứ đeo bám anh càng quyết liệt hơn? Khi ở bên Viên Hỷ, anh chưa bao giờ cảm thấy tình cảm ấy quan trọng đến mức nào, vậy mà khi chia tay, cảm giác này sao lại quặn thắt ruột gan đến thế?
Anh không hiểu, tại sao rõ ràng đã định để tình cảm lùi vào dĩ vãng, sao lại khiến nó hoen rỉ thế kia?

Chương 22:

Bộ Hoài Vũ lần này nằm lại trong bệnh viện hơn nửa tháng mới được bác sĩ thả ra, làm xong thủ tục xuất viện lại bị bác sĩ tóm lấy giáo huấn hơn tiếng đồng hồ mới xong. Về lại công ty bắt đầu bận rộn họp hành báo cáo, đến mười giờ tối người mới về hết, Bộ Hoài Vũ chỉ thấy mệt, ngồi một mình trên ghế day day huyệt thái dương, cũng có phần không hiểu tại sao mình lại phải liều mạng đến thế.
Trương Hằng gọi điện cho anh, vừa nghe bảo anh vẫn còn trong công ty thì lập tức cuống lên, mắng Bộ Hoài Vũ cậu đừng bạc đãi bản thân mình như thế, vừa ra viện cậu đã lao đầu vào công việc, có phải cậu muốn sau này ngày nào mình cũng nằm húp cháo mới vừa lòng? Giờ tôi đến chỗ cậu, nửa tiếng sau cậu cút xuống đây ngay cho tôi, đừng để tôi đợi, nếu không chúng ta không xong với nhau đâu.
Nụ cười Bộ Hoài Vũ có phần mệt mỏi, bảo Trương Hằng à, may cậu không phải là phụ nữ, nếu cậu là phụ nữ thật thì chắc chẳng ai cần, sao còn lắm điều hơn cả mẹ tôi thế? Cậu có phải đàn ông con trai không? Cậu bảo cậu quản lý tớ thế để làm gì? Làm như là vợ tôi không bằng!
Trương Hằng ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục mắng trong điện thoại: "ĐM! Bộ Hoài Vũ! Tôi là ông nội cậu, bớt lắm lời đi, gặp mặt rồi nói, nếu tôi không đập cậu một trận thì tôi đi đầu xuống đất!"
Bộ Hoài Vũ cúp máy, nhìn đống tài liệu trên bàn cũng không nén được thở dài, biết là tối nay dù thế nào cũng không thể làm xong, nên dứt khoát bỏ qua một bên, chỉ sắp xếp qua loa rồi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đợi thang máy mới phát hiện ra thang máy đang đi từ tầng 22 xuống, tim anh khẽ rung lên, đó chính là tầng của công ty Viên Hỷ.
Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, quả nhiên nhìn thấy Viên Hỷ đang dựa vào một góc, giống như lần đầu gặp cô trong thang máy, trên người cô toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, đứng dựa vào vách thang máy như thế, hơi rũ đầu xuống, giống như một cây rau xanh bị gió thổi khô, mất cả nước.
Viên Hỷ mệt đến độ hơi choáng váng, mơ màng biết được thang máy dừng lại, sau đó một người bước vào, có điều cô không ngẩng lên nhìn xem là ai, cũng lười nhìn, không quan tâm. Đến cuối kỳ phải báo cáo đủ loại, thế mà cứ đúng lúc này lại có một đồng nghiệp nghỉ hộ sản, trong phút chốc công việc của hai người đều dồn vào mình cô, từ tám giờ sáng đến giờ mới kết thúc, chính cô cũng không rõ mình đã phải đối diện với đống bảng biểu phức tạp lằng nhằng trên máy tính bao lâu rồi, đầu óc đã không còn biết đến cảm giác mệt, chỉ thấy cứng đờ, óc như đông lại thành khối, động đậy một chút cũng thấy khổ sở.
Bộ Hoài Vũ lặng lẽ ngắm nhìn Viên Hỷ một lúc, bỗng phát hiện ra trong tim mình như có một chỗ nào đó cuối cùng chẳng thể gắng gượng được, anh khẽ hỏi: "Vất vả lắm à?"
Giọng anh không lớn, song vẫn khiến Viên Hỷ kinh ngạc run rẩy, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bộ Hoài Vũ, bất giác thấy hoảng loạn, tối qua cô còn nghe Bì Hối bảo Bộ Hoài Vũ chưa xuất viện, căn bản là không hề nghĩ rằng sẽ gặp anh trong thang máy, bây giờ lại thấy anh đứng trước mặt và dịu giọng hỏi mình, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng trước kia, Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đứng thẳng người dậy, cười với anh, đáp: "Cũng ổn, cuối kỳ nên hơi bận thôi."
"Ồ," Bộ Hoài Vũ khẽ ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cũng không còn nhìn Viên Hỷ, quay người đi.
Viên Hỷ chưa bao giờ thấy thang máy lại chậm đến thế, như thể mãi mãi không xuống được đến nơi, giống như trái tim cô. Viên Hỷ bắt đầu oán hận mình, tại sao không thể đối diện với anh một cách bình thản như không có việc gì? Tại sao phải trốn tránh Bộ Hoài Vũ? Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó lại hít vào một hơi, xong mới ngẩng lên, đột ngột phát hiện ra Bộ Hoài Vũ trong gương đang nhìn mình, ánh mắt như chưa bao giờ rời khỏi cô.
Phát hiện này khiến Viên Hỷ càng thêm mất tự nhiên, vội vội vàng vàng nhìn đi nơi khác, chỉ đờ đẫn nhìn bảng điện tử trong thang máy. Đang dằn vặt mình thì bỗng nghe Bộ Hoài Vũ hỏi: "Viên Hỷ, hôm ấy có phải em…"
"Không phải! Em không đi." Viên Hỷ vội vã lên tiếng, như thể chính mình cũng nghe thấy nhịp đập điên cuồng của trái tim, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ nghi ngờ nên lại cuống quýt bổ sung: "Nghe nói anh nhập viện, đúng không? Thật ngại quá, mấy hôm trước em đi công tác, không thể đến thăm anh được, sức khỏe anh hiện giờ ổn rồi chứ?"
Bộ Hoài Vũ đang lặng lẽ nhìn cô trong gương, không nói gì, đúng lúc Viên Hỷ đang lo ngại anh phát giác ra gì đó thì anh bỗng cười, lúc mới đầu chỉ khẽ mím môi lại cười, về sau lại còn ngoẹo đầu dùng nắm tay chặn lấy miệng và cười lớn.
Viên Hỷ đần mặt ra, không biết rốt cuộc cô đã nói những lời buồn cười gì mà khiến anh thích thú như thế, Bộ Hoài Vũ cũng không nói gì, cho đến khi thang máy dừng lại anh mới thôi cười, ra khỏi thang máy với Viên Hỷ. Viên Hỷ thấy thế càng đần ra, muốn hỏi anh hỏi gì, nhưng nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn nén lại.
Tâm trạng Bộ Hoài Vũ như trở nên khá hơn, khóe môi vẫn thấp thoáng nét cười, hỏi Viên Hỷ, "Về bằng gì? Hà Thích đến đón em à?"
Viên Hỷ lắc đầu, bảo: "Anh ấy cũng phải làm thêm giờ, em về nhà một mình thôi."
Trương Hằng lái xe đến đầu đường, từ xa đã nhìn thấy Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ hai người đang cùng nhau ra khỏi tòa nhà, anh hơi ngẩn ra, mồm lảm nhảm mắng một câu, khóe môi lại hiện lên nụ cười gian xảo, chân đạp ga, chiếc xe đến trước tòa nhà không hề giảm tốc độ mà ngược lại, "vèo" một cái phóng thẳng đi mất hút.
Bước ra khỏi tòa nhà, Bộ Hoài Vũ nhìn đồng hồ, biết giờ này đã không còn xe buýt nữa, anh muốn lái xe đưa Viên Hỷ về, song lại sợ không tiện, nghĩ một lúc mới quay lại nói với Viên Hỷ: "Muộn quá rồi, sợ là xe buýt không còn, anh còn chút chuyện nên không đưa em về được, cũng hay là Trương Hằng đến, anh bảo cậu ấy đưa em về vậy."
"Không cần, không cần," Viên Hỷ vội vàng chối từ, "Em gọi xe về là được."
Bộ Hoài Vũ chỉ cười cười, hỏi: "Trương Hằng thì không sao chứ? Có phải anh đâu!"
Viên Hỷ ngẩn người, bỗng hiểu ra ý anh nói, biết mình đã tỏ ra quá hẹp hỏi nên cũng cười và lắc đầu: "Em không có ý đó, chỉ muốn nói là các anh cứ bận việc của mình, tự em gọi xe cũng được."
"Muộn quá rồi, một mình em ngồi xe không an toàn, đợi Trương Hằng vậy, cậu ta sắp đến rồi." Bộ Hoài Vũ nói xong, vừa dứt tiếng thì di động reo vang, là Trương Hằng gọi đến, anh ta nói: "Lão Bộ à, tôi không đến được, có cô em xinh đẹp níu tôi lại rồi, tự cậu lái xe tìm chỗ nào ăn gì đi!"
Bộ Hoài Vũ còn lạ gì Trương Hằng nữa? Anh vừa nghe đã biết tên kia chắc chắn là ở gần ngay đó, tám chín phần là đã nhìn thấy anh và Viên Hỷ cùng đi ra, không biết đã trốn ở đâu rồi. Bộ Hoài Vũ vừa nghe máy vừa đảo mắt nhìn quanh, song không thấy xe Trương Hằng đâu. Viên Hỷ đứng cạnh thấy anh nghe máy, cũng tưởng anh có việc phải đi, nên gật gật đầu với anh tỏ ý cô tự gọi xe về, rồi đi xuống cầu thang. Bộ Hoài Vũ vội vàng kéo cánh tay Viên Hỷ, quay đầu đi tránh ánh mắt cô rồi nghiến răng hạ giọng nói vào điện thoại: "Cậu mau ra đây ngay cho tôi, đừng có lắm lời."
Trương Hằng cười rất nham hiểm trong điện thoại: "Vô tư đi, tôi bận việc thật, hê hê, tự cậu đi ăn nhé. Đúng rồi, gọi cả Viên Hỷ ấy, cô bé đó tăng ca đến bây giờ chắc cũng đói meo rồi, Bộ Hoài Vũ, bổn thiếu gia đây dạy cậu tuyệt chiêu đầu tiên trong kỹ thuật cưa gái nhé – thương hương tiếc ngọc! Mau đi đi, tôi đang lái xe, không nói nữa, bye bye~!"
Bộ Hoài Vũ bất lực cúp máy và quay lại, thấy Viên Hỷ đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc thì phát hiện ra mình vẫn đang nắm lấy cánh tay cô, anh vội vàng buông ra rồi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, lúc nãy anh sợ em đi mất, nên mới…"
"Không sao," Viên Hỷ cười hơi thiếu tự nhiên, cố làm ra vẻ thoải mái, nói tiếp: "Em đợi Trương Hằng là được chứ gì? Đi nhờ xe người khác còn tiết kiệm được khối tiền, sao em không đồng ý được?"
"Viên Hỷ," Bộ Hoài Vũ khẽ ho mấy tiếng, nói: "Lúc nãy là Trương Hằng gọi đến, cậu ta bảo có việc không đến được, hay anh cứ đưa em về, xe anh đang ở bãi đậu xe, em đi đến đó với anh hay đứng đây đợi?"
Viên Hỷ đờ ra, nhất thời không biết nên từ chối khéo hay là cứ để mặc anh đưa cô về, nếu cả Bộ Hoài Vũ muốn đưa cô về mà cũng từ chối thì quá là ủy mị rồi, nhưng nếu để anh đưa về thì chính cô cũng không biết mình có còn tự nhiên được hay không.
"He he, không cần đâu, chẳng phải anh có việc sao? Anh cứ đi làm việc của mình, em không sao."
Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, chỉ nói gọn một câu, "Cứ đi với anh vậy." rồi quay người đi về phía bãi đậu, căn bản không cho Viên Hỷ cơ hội để từ chối.
Nói thực lòng, Viên Hỷ khi đi sau anh, mấy lần đã có ý muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ rằng mình đã không còn là trẻ con, cứ lặng lẽ bỏ chạy thì thực tình không làm được, thế là cũng chấp nhận đi theo Bộ Hoài Vũ đến bãi đậu xe, cô cũng không hiểu nổi, Bộ Hoài Vũ bị sao thế nhỉ? Sao ở bệnh viện nửa tháng mà đã thay tính đổi nết rồi?
Viên Hỷ ngồi vào xe Bộ Hoài Vũ, hai người đều chẳng nói chẳng rằng, không khí có phần ngượng ngập, Bộ Hoài Vũ lặng lẽ lái xe, Viên Hỷ muốn tìm chuyện để nói, nhưng phát hiện ra lúc này mà nói gì cũng không thích hợp. Chiếc xe rẽ vào một con đường, những quán ăn xuất hiện nhiều dần, có một số còn kinh doanh 24/24, bên trong đèn đuốc sáng choang, xem ra có rất nhiều người đến ăn.
Bộ Hoài Vũ liếc nhìn hai bên đường, hỏi Viên Hỷ: "Đói chưa?"
Viên Hỷ vội lắc đầu, "Không đói, không đói." Kỳ thực thì lần này cô không nói dối, buổi tối đúng là chưa ăn gì, nhưng đến giờ này đã qua cơn đói rồi, nên nói thế cũng chẳng phải lừa dối gì. Bộ Hoài Vũ thờ ơ nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua nắm tay cô đặt trên đùi, khóe môi hiện nụ cười, mà lại còn mang vài phần vô lại, khiến Viên Hỷ đờ ra, lòng thầm nghĩ Bộ Hoài Vũ hôm nay mắc chứng gì thế nhỉ? Sao giống như trúng tà vậy? Cô nghe thấy anh nói: "Nhưng anh đói rồi, đến công ty cứ bận suốt, giờ mới thấy đói," Anh giảm tốc độ, quay đầu nhìn Viên Hỷ, "Có thể làm phiền em thêm một khắc không? Dạ dày anh không ổn, bác sĩ đã dặn không được để bụng đói, anh phải đi ăn chút gì đó."
Viên Hỷ khẽ nhếch nhếch khóe môi, mở to mắt nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm như thể không quen biết anh, anh cũng nhìn lại cô với vẻ tự nhiên, sau đó lại hỏi: "Em xuống xe với anh hay là ngồi đây đợi?"

Nguồn: thegioitruyentranh.vn