9/11/12

Anh hùng Bắc Cương (H9)

Bể khổ vô bờ, Hồi đầu thị ngạn.
(Phật giáo)

Lê Ba đánh một quyền vào giữa đầu bà. Binh một tiếng. Cao Huyền-Nga bị bật tung ra xa, sọ vỡ óc tung toé..
Nhà sư trẻ nổi giận phóng vào người y ba chỉ liền. Phụp, phụp, phụp. Ngực, đầu y thủng ba lỗ. Y quằn quại mấy cái, rồi ngã xuống.
Nhà sư trẻ ôm lấy Cao Huyền-Nga gọi lớn:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ cứu được con, thì mẹ lại chết.
Thanh-Mai, Tự-Mai chạy đến bên nhà sư gọi:
- Anh Thông-Mai đấy ư? Bấy lâu nay anh ở đâu?
Nhà sư trẻ mở mặt nạ ra, mọi người ồ lên kinh ngạc. Ông chính là một tiểu hoà thượng pháp danh Huệ-Trung của chùa Sơn-tĩnh. Huệ-Trung đến trước Tự-An quỳ gối lạy bốn lạy:
- Xin bố tha tội cho đứa con bất hiếu này.
Sùng-Văn kinh ngạc vô cùng. Vì cách đây bẩy năm, có thiếu niên lên chùa Sơn-tĩnh xin thọ giới đi tu. Nguyên-Hạnh không biết lý lịch thiếu niên, nên không chịu thu nhận làm đệ tử. Thiếu niên hết sức cầu khẩn, đại sư Sùng-Văn, viện trưởng viện Hoằng-Pháp mủi lòng thu làm đệ tử, cho thọ giới sa di, pháp danh Huệ-Trung.
Vì không rõ lý lịch thiếu niên, nên chùa Tiêu-sơn chỉ dạy cho Huệ-Trung kinh kệ, mà không dạy võ công. Huệ-Trung rất chăm chỉ, cần cù học kinh điển. Chàng nói với sư phụ Sùng-Văn:
- Sư phụ! Mẫu thân đệ tử mới qua đời. Trong lòng đệ tử không tin người đã khuất. Vì vậy đệ tử xin thọ giới với lời nguyện Đệ tử tu đến khi nào gặp mẫu thân. Dù gặp trên dương thế, dù gặp ở thế giới Cực-lạc.
Bảo-Hoà đến trước Thông-Mai, nàng nói trong nước mắt:
- Anh! Anh chính là Thông-Mai ư?
Thông-Mai gật đầu:
- Anh đã nguyện với bản sư, chỉ tu đến khi nào... khi nào gặp mẫu thân. Kể từ nay anh không còn làm hoà thượng nữa. Bảo-Hoà chẳng nên khổ tâm.
Có tiếng hú rùng rợn, lảnh lót, mọi người nhìn lại, thì ra thuốc hết hiệu nghiệm, Vũ Nhất-Trụ nhảy lên, hét be be vì đau đớn. Hồng-Sơn đại phu lại phóng đến người y một viên thuốc. Nhưng lần này vô hiệu. Y vẫn đau đớn rên la:
- Đại-phu... cho thêm vài viên nữa.
Hồng-Sơn đại phu phóng liền một lúc bốn viên Ma-túy hoàn vào người y, nhưng y vẫn la hét nhảy lên choi choi.
Minh-Không đại sư thở dài:
- Dường như Ma-túy hoàn chỉ có hiệu lực đến viên thứ năm. Đại phu, có cách nào không?
Hồng-Sơn đại phu lắc đầu:
- Ma-túy hoàn của tại hạ, phóng vào người thường một viên có thể làm cho tê hẳn đi, mê trong vòng một ngày một đêm. Nhưng đối với những vị công lực cao như Nhật-Hồ lão nhân cùng các vị trưởng lão, tại hạ đã xử dụng đến năm viên. Bây giờ cơ thể quen với thuốc, thành ra vô dụng mất rồi.
Minh-Không đại sư hỏi Thiệu-Thái:
- Thân giáo chủ. Hồng-thiết công của giáo chủ có thể trị cho Đàm quốc cữu không?
Thiệu-Thái kính cẩn chắp tay:
- Bạch đại sư, Hồng-thiết thần công có thể giải được Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng mà thôi. Còn trường hợp Nhật-Hồ giáo chủ cùng các trưởng lão Vũ, Đỗ, Nguyễn là do các vị dùng độc chưởng đánh người, rồi bị đẩy ngược trở lại. Vụ này tiểu bối nghi Hồng-thiết thần công cũng vô ích.
Chàng chỉ Đỗ Xích-Thập:
- Hồi sáng, Đỗ trưởng lão dùng độc chưởng đấu với Côi-sơn đại hiệp, bị người đẩy chất độc trở lại cơ thể. Nhật-Hồ lão nhân đã dùng Hồng-thiết thần công cứu trị. Không những Đỗ trưởng lão không khỏi, mà bệnh càng nặng thêm ra.
Hồng-Sơn đại phu lo lắng:
- Lát nữa đây cả bốn thầy trò Nhật-Hồ cùng tái phát. Họ hoá điên, hoá khùng, ai sẽ kiềm chế họ cho được?
Đại phu hỏi Trần Tự-An:
- Trần huynh! Trần huynh phát minh ra phương pháp dĩ độc trị độc dùng thần công đẩy chất độc về người đánh mình. Vậy Trần huynh có cách nào trị cho họ không?
Tự-An cười lớn:
- Minh-Không đại sư là Bồ-tát đắc đạo, dù kẻ ác đến đâu, người cũng muốn cứu chúng. Đại phu làm thầy thuốc, dù người ta tróc thịt, trầy da, đại phu cũng thương xót. Song đối với đệ lại khác. Kẻ kia dùng trăm thứ độc luyện công, gieo tang tóc khắp Đại-Việt. Mấy chục năm qua, có hàng trăm vạn người chết vì họ. Tại hạ muốn băm vằm họ ra làm nghìn mảnh, xác quẳng xuống trộn với phân mới hả dạ! Tại sao lại phải cứu họ? Nếu như hồi nãy, công lực tại hạ kém, e giờ này tại hạ sẽ đau đớn đến phải kêu cha gọi mẹ, rồi cúi đầu lậy mấy con quỷ này để cầu thuốc giải, liệu chúng có tội nghiệp tại hạ không?
Ông hướng vào Thuận-Thiên hoàng-đế:
- Hoàng-đế bệ hạ. Bệ hạ làm đấng minh quân, nhân từ hơn Nghiêu, Thuấn, không kém gì vua Hùng, vua An-Dương. Bệ hạ ban chỉ đại xá cho bọn ma đầu này, đấy thuộc quyền của bệ hạ. Lạc-long giáo chủ xoá bỏ mọi hận thù, Trần mỗ cũng ứng lời giáo chủ đại xá cho Đặng Trường. Đại xá không có nghĩa phải ra tay cứu bọn ma đầu.
Quần hùng nghe Tự-An nói, nhiều người khoan khoái trong lòng. Họ vỗ tay hoan hô.
Tự-An tiếp:
- Tại hạ xin đề nghị với Lạc-long giáo, hãy trói thầy trò Nhật-Hồ lại ngay, bằng không lát nữa chúng nổi cơn điên lên, bấy giờ anh em tại hạ đành giết chúng như giết con chó điên vậy.
Đỗ Xích-Thập đang ngồi vận công, nghe Tự-An nói, y vọt người dậy, phát một chưởng hướng vào ông. Trong chưởng có mùi hôi tanh nồng nặc. Tự-An vận khí chống độc, rồi phát chiêu Nam-phong ngộ sơn chống trả. Ông đẩy chưởng cửa y vào người Vũ Nhất-Trụ.
Vũ Nhất-Trụ kinh hãi, phát chưởng đỡ. Ầm một tiếng, cả y lẫn Xích-Thập lảo đảo lùi lại.
Nguyễn Chí đang ngồi vận công, y đứng dậy phát chưởng đánh Tự-An. Tự-An lại đẩy chưởng của y về phía Xích-Thập. Xích-Thập vừa phát chưởng, chân khí gần kiệt. Y lùi lại một bước núp sau Nhật-Hồ lão nhân. Nhật-Hồ đứng dậy phát một chiêu, hoá giải kình phong của Nguyễn Chí.
Tự-An cười nhạt:
- Tên bán nước Xích-Thập kia. Mi đã bị trúng độc, mà còn xử dụng võ công, chẳng khác gì tự tử. Xưa nay mi phóng độc vào người ta, rồi bắt người ta quỳ lạy quen rồi. Bây giờ mi hãy quỳ xuống lạy ta tám lạy. Kêu đủ một trăm tiếng Con cắn cỏ con lạy ông. Xin ông cứu cho cái mạng kiến ruồi của con. Ta sẽ cứu mệnh chó má của mi.
Tự-An nói xong câu đó quần hùng đều bật cười. Ai cũng tưởng ông nói thế, ắt Xích-Thập sẽ nổi cơn điên phóng chưởng giết ông. Nào ngờ y bò đến trước ông, rập đầu binh binh đủ tám lần:
- Con cắn có lạy ông... xin... ông tha cho cái mạng chó má này.
Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ tỏ vẻ khinh bỉ:
- Đồ hèn hạ.
Vũ-nhất-Trụ phóng một chưởng hướng đầu Xích-Thập. Xích-Thập vung tay đỡ. Binh một tiếng, cả hai bật lui lại.
Đến đó Nhất-Trụ, Nguyển-Chí, Xích-Thập đồng kêu thét lên, rồi nhảy chồm chồm. Ba người lên cơn điên phóng chưởng đánh lẫn nhau. Các cao nhân cùng rời khỏi đài, tránh độc chưởng.
Lát sau đến Nhật-Hồ lão nhân cũng lên cơn. Bốn thầy trò phát chưởng. Độc khí bay khắp đài, không còn phân biệt được ai đánh ai nữa.
Minh-Không thiền sư nói với Tự-An:
- Côi-sơn đại hiệp! Thiên-trường ngũ kiệt đều biết xử dụng thần công chống Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng. Xin các vị mau khống chế Nhật-Hồ giáo chủ cùng các vị trưởng lão. Bằng không thì có nhiều người chết bây giờ.
Tự-An hỏi Thiệu-Thái:
- Thân giáo chủ. Không biết Nhật-Hồ cùng các gã họ Đàm, Đỗ, Nguyễn có còn ở trong Lạc-long giáo không? Nếu họ còn ở trong giáo chúng của quý giáo, xin quý giáo quản thúc, kiềm chế họ. Bằng không phái Đông-a sẽ tuân lệnh Minh-Không đại sư đánh chó điên.
Thiệu-Thái nhìn thấy trò Nhật-Hồ hoá điên, chàng nói với Tự-An:
- Đỗ trưởng lão đã chịu qui phục tiền bối. Xin tiền bối trị cho Đỗ trưởng lão.
Tự-An mỉm cười, ông nhắm đỉnh đầu Đỗ Xích-Thấp đánh một quyền. Xích-Thập tuy trong cơn mê loạn vì đau đớn, nhưng cũng nhận ra được Tự-An. Y biết Tự-An trị bệnh cho, nên không phản công. Quyền Tự-An trúng đầu Xích-Thập đến binh một tiếng. Xích-Thập loạng choạng ngã ngồi xuống. Tự-An túm cổ y nhắc bổng lên. Ông vọt mình, rời khỏi đài, đem Xích-Thập về khán đài phái Đông-a.
Người Xích-Thập nhũn ra, nhưng bao nhiêu cái đau đớn, điên loạn biến mất. Y chắp tay tạ Tự-An:
- Đa... tạ.
Tính Tự-An cực kỳ cương ngạnh. Đối với người đạo đức, ông kính trọng, xử lại bằng đạo đức. Đối với kẻ ác, ông giết không tha. Trong lúc ghét thầy trò Nhật-Hồ, ông đưa ra điều kiện bắt họ quì lạy một trăm lạy, với lời cầu khẩn trên, chẳng qua để tỏ rằng mình không muốn trị cho họ. Nào ngờ Xích-Thập qùy gối cầu xin thực. Trong lòng ông hối hận vô cùng về việc làm của mình.
Ông dùng một quyền đánh trên huyệt Bách-hội của Xích-Thập. Bách-hội tổng hội các kinh dương cùng Đốc-mạch. Khi đánh, ông dồn chân khí vào. Bao nhiêu độc khí ban nãy ông đẩy về người Xích-Thập, đã bị ông hoá giải. Vì vậy y không còn đau đớn nữa.
Ông để Xích-Thập ngồi ngay ngắn lại, rồi quỳ gối trước mặt y:
- Tại hạ Tự-An, hồi nãy có lời lẽ ngông cuồng quá đáng. Mong Đỗ huynh tha tội cho.
Sau đó ông lạy Xích-Thập đủ tám lạy.
Xích-Thập tuy được cứu khỏi cơn đau. Nhưng sau cơn mê sảng, người y mất hết lực. Y muôn ngăn cản không cho Tự-An lạy, nhưng sức không còn, miệng chỉ lắp bắp được câu:
- Không nên...Không nên làm thế.
Thiệu-Thái thấy Tự-An cứu được Xích-Thập, chàng nói với ông:
- Tiền bối. Xin tiền bối cứu Nhật-Hồ lão nhân cùng Đàm, Nguyễn trưởng lão một phen.
Tự-An lắc đầu:
- Thế tử ơi! Đỗ huynh do tôi dùng nội lực Đông-a đẩy chất độc vào người, tôi mới trị được. Còn Nhật-Hồ với Đàm, Nguyễn do Thế-tử đẩy chất độc vào người họ, phải do chính Thế-tử mới hoá giải nổi. Chứ tôi làm sao mà cứu họ được. Đối với Đỗ huynh, tôi đã hoá giải chân khí của tôi trong thân người. Còn độc tố Chu-sa xin Thế-tử ra tay.
Thiệu-Thái vung tay đánh vào huyệt Đại-trùy của Xích-Thập. Người y rung động thực mạnh, rồi mửa ra mấy ngụm máu. Y mửa đến ngụm thứ bẩy thì ngừng lại, đến trước Thiệu-Thái:
- Đa tạ giáo chủ giải ách.
Thiệu-Thái hỏi Tự-An:
- Xin tiền bối chỉ cho cháu phương pháp hoá giải chân khí cháu đẩy độc chất trở lại người Nhật-Hồ lão gia cùng Vũ, Nguyễn trưởng lão.
Tự-An mỉm cười:
- Đối với nội lực của Thế-tử, tôi không biết sẽ hoá giải bằng phương pháp nào. Còn nội lực Đông-a, tôi dùng ba kinh dương đẩy chất độc vào người họ bằng ba kinh âm. Vì vậy bây giờ đảo đi, tôi dùng chân khí chuyển vào sáu kinh dương. Chân khí đó sẽ gặp chân khí ở sáu kinh âm. Thế là âm dương tự hoá giải lẫn nhau.
Nói rồi ông nhảy khỏi đài.
Trong khi đó Thông-Mai đến bên Hồng-Sơn đại phu:
- Xin sư bá miễn cho cháu cái tội học trộm võ công của Thiên-vương.
Hồng-Sơn đại phu với đại hiệp Tự-An vốn thân nhau từ nhỏ. Chả vậy mà khi thấy Thanh-Mai lần đầu, ông không cần hỏi ý kiến Tự-An, cũng chẳng biết Thanh-Mai có tuân lệnh không, ông dạy y khoa cho nàng liền. Bây giờ thấy Thông-Mai xử dụng võ công Sài-sơn đến chỗ tinh vi, ông mừng vô hạn. Ông cầm tay chàng:
- Tre già măng mọc. Ta mong dạy cho cháu mà không được. Thấy cháu xử dụng võ công bản môn đến chỗ siêu việt, ta mừng thầm vì Thiên-vương linh thiêng đã ban ơn cho cháu. Có điều ra thắc mắc rằng : Ai đã dạy cháu?
Thông-Mai ghé tai đại phu tường thuật một lúc. Mắt đại phu sáng lên:
- Khi cháu thượng đài, ta cũng nghi vị cao nhân đó dạy cháu. Ta thực hồ đồ, không biết rõ hành tung của Lê Ba. Ai ngờ trong bóng tối, cao nhân đó biết hết bộ mặt của y. Người dạy cháu võ công bản môn, rồi ủy cho cháu giết tên Lê Ba để thanh lý môn hộ phải không?
- Thưa sư bá đúng thế.
Trên đài, thầy trò Nhật-Hồ vẫn hú lên lanh lảnh, tỏ ra đau đớn cùng cực. Thiệu-Thái thấy Vũ Nhất-Trụ, Nguyễn Chí đang đấu với Nhật-Hồ lão nhân. Người nọ đánh lẫn người kia, chiêu thức rối loạn, chẳng ra đường lối nào cả. Họ không khác gì ba người điên đang đùa với nhau. Chàng thở dài:
- Mình thử làm giống sư bá Tự-An xem. Biết đâu chẳng thành công?
Chàng vận khí, vỗ vào đầu Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ, mỗi người một cái. Hai người loạng choạng ngã ngồi xuống đài.
Thấy thành công, chàng hướng đầu Nhật-Hồ lão nhân vỗ một cái. Lão cũng ngã ngồi xuống.
Cả ba người gần như tỉnh táo. Họ nhắm mắt ngồi dưỡng thần. Quần hào hoan hô nhiệt liệt. Thiệu-Thái an ủi:
- Các vị chịu khó ngồi vận công, lát nữa tại hạ sẽ khu trục độc tố Chu-sa cho các vị.
Thiệu-Thái bảo anh em Đào Nhất-Bách:
- Ba vị đưa từng đạo trưởng một lên đài, để bản nhân giải ách cho họ.
Một thiếu phụ tuổi khoảng ba mươi lên đài, quì gối hành lễ:
- Thuộc hạ Ngô Bách, đạo trưởng đạo Trung-thành, tham kiến giáo chủ. Xin giáo chủ ban ân.
Thiệu-Thái vỗ nhẹ trên đầu Ngô Bách một cái. Thị rùng mình, máu mũi tuôn ra đầy mặt. Thị xé vặt áo hứng máu. Máu ra bao nhiêu, mặt thị tươi bấy nhiêu. Một ngừng chảy, nét mặt thị vui mừng không bút nào tả siết. Thị qùi gối lạy tám lạy:
- Đa tạ giáo chủ giải ách.
Nói rồi thị xuống đài. Một đạo trưởng khác lên hành lễ:
- Đệ tử Ngô Công tham kiến giáo chủ.
Thiệu-Thái lại vung tay lên, phóng vào người y một chưởng.
Cứ thế, hơn giờ sau, Thiệu-Thái trị xong các đạo trưởng.
Đào Nhất-Bách chắp tay:
- Trình giáo chủ, trong bản giáo ngoài một trăm đạo trưởng ra, còn có ba mươi sáu vị phụ trách giáo chúng ở ba mươi sáu trấn trên toàn quốc. Xin giáo chủ giải cứu.
Thiệu-Thái gật đầu. Nhất-Bách đưa lên đài một thiếu nữ. Thiệu-Thái vừa vung tay, bỗng nghe tiếng Thanh-Mai, Bảo-Hòa thét lên:
- Coi chừng!
- Ngừng tay!
Nội công Thiệu-Thái hiện đã đến mức tối cao. Dù cơn gió thỏang, dù con dán, con chuột chạy quanh năm trượng, chàng cũng phân biệt được. Nhưng chàng mải mê trị bệnh, nên không biết những gì diễn ra phía sau. Khi nghe tiếng Bảo-Hòa, Thanh-Mai, chàng giật mình, vì cảm thấy như có ai đánh trộm. Thuận tay, chàng vòng về sau một chưởng, rồi tung người lên cao. Hai tiếng bình, bình vang lên dưới chân. Chàng nhìn xuống, thấy Thanh-Mai đỡ chưởng của Nhất-Trụ. Bảo-Hòa đỡ chưởng của Nguyễn Chí. Cả bốn người đều loạng choạng lui lại.
Thiệu-Thái đá gió một cái, người chàng bật ra xa, rồi đáp xuống dưới đài. Trên đài Thanh-Mai, Bảo-Hoà đang đấu với Nhất-Trụ, Nguyễn Chí. Còn Nhật-Hồ lão nhân đang đấu với Tự-An.
Thì ra Thiệu-Thái dùng Thiền-công hoá giải nội lực của chính chàng đẩy vào người ba thầy trò Nhật-Hồ. Nhưng chỉ một chiêu chàng chưa hoá giái hết. Ba người ngồi nhắm mắt vận công đẩy nốt phần còn lại. Họ thấy công lực phục hồi như xưa, bèn dùng Lăng-không truyền ngữ nói với nhau. Cả ba đồng ý bất thần phát chiêu tập kích Thiệu-Thái. Chỉ cần giết chết chàng, cục diện có thể thay đổi. Tuy mộng làm vua mất, nhưng cũng nắm lại được Hồng-thiết giáo.
Không ngờ mọi hành động của họ không qua mắt được đại sư Minh-Không. Ngài dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai Tự-An, Thanh-Mai, Bảo-Hòa. Ba người vận công đề phòng. Nên thầy trò Nhật-Hồ vừa ra tay, đã bị phản công.
Thiệu-Thái thấy công lực Tự-An thua sút Nhật-Hồ một chút. Bảo-Hòa, ngang tay với Nguyễn Chí. Còn Thanh-Mai, nàng có vẻ thắng thế Nhất-Trụ. Đấu thêm được chút nữa, Nhất-Trụ bắt đầu dùng Chu-sa độc chưởng. Chưởng phong của y tanh hôi khủng khiếp. Thanh-Mai bình tĩnh, dùng phương pháp chống độc của phụ thân trả đòn.
Nhất-Trụ đánh liền mười chiêu, Thanh-Mai trả mười chiêu. Cứ mỗi chiêu nàng lại lùi một bước. Trong khi đó Nhất-Trụ cảm thấy tay mỗi lúc một nặng nề, chưởng phong thêm trầm trọng. Đến chiêu thứ mười một, Thanh-Mai lui lại, vỗ hai chưởng vào nhau:
- Đàm quốc cữu! Người bại rồi! Tôi không đánh với người nữa!
Đàm Can định lên tiếng chửi bới. Chợt y cảm thấy như có con dao đâm vào ngực. Y kêu kên tiếng ái rồi lùi lại. Y nghiến răng phóng thêm chiêu nữa, nhưng tay mới dơ lên, y kêu tiếng ái nữa rồi hét như con lợn bị chọc tiết.
Thanh-Mai nhảy lui lại. Nàng cười gằn:
- Mi dùng Nhật-Hồ độc chưởng hai ta. Ta chỉ đẩy trở lại người mi mà thôi!
Tất cả mọi người đều kinh hoàng tự hỏi:
- Thanh-Mai dù là con gái yêu của Trần Tự-An, nhưng tuổi bất quá mười chín, hai mươi là cùng. Làm sao mà công lực nàng mạnh đến độ trong mười chiêu, có thể thắng nhân vật thứ nhì của Hồng-thiết giáo? Ngay Tự-An, muốn hạ Vũ Nhất-Trụ, ít ra cũng phải sau một trăm chiêu?
Không ai hiểu là phải. Khi vào Cửu-chân lễ Lệ-Hải bà vương, công lực của Thanh-Mai tuy có cao, nhưng chưa dung hoà được thủy, hỏa. Phải đợi đến khi nàng đi cùng Huệ-Sinh lên chùa Sơn-tĩnh, nàng được Huệ-Sinh giảng cho phép hoà hợp này. Từ đấy công lực nàng lên tới trình độ hiếm có.
Khi đến Vạn-thảo sơn trang, Hồng-Sơn đại phu thu nàng làm đệ tử, dạy nàng học thuyết kinh lạc, cách vận khí theo vòng Tiểu-chu-thiên, Đại-chu-thiên. Công lực nàng lại tiến thêm một bậc nữa. Cũng do đó, khi đấu với cao thủ, người ta dùng nội lực tấn công nàng, bị cơ thể nàng hấp mất.
Sau này về Thiên-trường, nhờ phụ thân chỉ cho cách hoà hợp xử dụng những gì học được. Công lực nàng đã ngang với phụ thân. Cuối cùng trong lần trị bệnh cho Đoàn Huy, nàng hút hết công lực của y. Tuy người nàng đầy ắp chân khí, nhưng nàng lại trúng độc. Rồi Trần Kiệt, Huệ-Sinh, Thiệu-Thái dùng thần công trị bệnh cho nàng. Nàng lại hút thêm công lực của ba cao thủ nữa.
Giữa lúc nàng mê man, Hồng-Sơn đại phu dùng châm cứu đả thông kinh mạch, hoà hợp những luồng dị khí trong người. Thế là nàng trở thành một đại cao thủ hiếm có.
Thiệu-Thái thấy công lực Bảo-Hoà với Nguyễn Chí ngang nhau. Nhưng vì nàng úy kị độc chưởng của y, nên vẫn chưa thủ thắng. Chợt nhớ ra một điều: Hôm trước Bố-Đại hoà thượng dạy anh em chàng Mục-ngưu Thiền-chưởng. Chàng xử dụng được cả nhu lẫn cương, hoặc cương nhu hợp nhất. Còn Bảo-Hòa chỉ xử dụng dược dương cương. Nếu bây giờ nàng dùng Mục-ngưu Thiền-chưởng, có thể đàn áp được Nguyễn Chí.
Nghĩ vậy, chàng nhắc em:
- Bảo-Hòa, Mục-ngưu Thiền-chưởng.
Bảo-Hòa nghe anh nhắc, tòng tâm nàng phát chiêu Kỵ-ngưu qui gia. Một chiêu bao gồm ba chiêu Phục-ngưu thần chưởng. Nguyễn Chí nào biết gì? Y tưởng chiêu đó cũng như những chiêu trước. Y vung tay đỡ. Bình một tiếng, người y bay bổng lên cao. Bảo-Hòa không nhân nhượng, nàng phóng một chỉ lên trên định kết liễu tính mệnh y.
Nhưng sau khi ra chiêu Kỵ-ngưu qui gia trong Mục-ngưu thiền chưởng, công lực Bảo-Hòa đã cạn. Thành ra chỉ không có lực. Nguyễn Chí đã đánh dư trăm trận. Tuy bị tung lên, nhưng y chưa chết. Ở trên cao, y vung chưởng đánh xuống đầu Bảo-Hòa.
Trong lúc nguy cấp, tay trái Bảo-Hòa phát chiêu Ác-ngưu nan độ âm, tay phải phát chiêu Tứ-ngưu phân thi dương. Bộp, bộp hai tiếng, Nguyễn-Chí cảm thấy hai lực đạo âm dương hỗn họp xung phá trong người y cực kỳ hung hãn. Trọn đời y, y từng đấu với hàng ngàn người, đủ loại chính tà. Chưa bao giờ y thấy thứ lực đạo kinh hoàng như vậy.
Y phân tâm một chút, Bảo-Hòa đã đánh hai chiêu nữa. Nguyễn Chí nghiến răng kêu lên:
- Mạng ta cùng rồi.
Nhật-Hồ lão nhân đang đấu với Tự-An, thấy đệ tử lâm nguy, lão phát một chưởng hướng lưng Bảo-Hòa. Bảo-Hòa chuyển chưởng về sau đỡ. Rầm một tiếng, nàng bật lui lại ba bước. Trong khi Nhật-Hồ lão nhân cũng cảm thấy bốn lực đạo theo chưởng Bảo-Hòa công phá cơ thể lão. Lão kinh hãi:
- Rõ ràng con nhỏ này dùng Phục-ngưu, thế nhưng sao lực đạo sát thủ kinh thế hãi tục như thế này? Nó còn bá đạo hơn Chu-sa của mình nữa.
Nhờ Nhật-Hồ lão nhân giúp một chiêu, Nguyễn Chí lấy lại được thế công, y đánh liền ba chưởng. Bảo-Hòa lùi hai bước, rồi trả đòn. Sau khi tiếp ba chiêu của Bảo-Hòa, Nguyễn Chí thấy rõ ràng công lực của nàng đã cạn. Y cần đấu nội lực để thủ thắng. Y đánh liền ba chưởng, đến chưởng thứ ba, y được toại nguyện. Hai người cùng đứng im đấu nội lực.
Thiệu-Thái đứng cạnh, chàng vận công thủ sẵn, nếu thấy em sơ xuất sẽ ra tay cứu liền.
Cuộc đấu nội lực dần dần đi đến bất lợi cho Bảo-Hòa.
Thông-Mai từ dưới đài nhảy lên. Chàng hướng vào Nguyễn Chí, nói lớn:
- Ta, Trần-thông-Mai là tiểu sa-di chùa Sơn-tĩnh. Ngũ giới cấm ta không được sát sinh. Nhưng ta cũng là đệ tử phái Sài-sơn, hậu duệ của Thiên-vương. Hôm nay ta giết chết mi, để trừ cho võ lâm một mối hoạ.
Nói rồi chàng chìa ngón tay định phóng một chỉ vào người Nguyễn Chí. Mọi người đều khoan khoái trong lòng:
- Đáng đời tên ác bá.
Trong khi Nguyễn Chí vừa thắng thế một chút, y thấy Thông-Mai giết mình, trong lòng hoảng sợ, chân khí yếu đi. Nhờ vậy Bảo-Hòa có dịp phản công. Nguyễn Chí bị đẩy lui liền hai bước.
Thông-Mai cười hô hố, thu tay lui lại. Bấy giờ mọi người mới biết chàng chỉ dọa cho Nguyễn Chí rối loạn tâm thần mà thôi.
Nhưng suốt từ sáng đến giờ, Bảo-Hòa đã đấu với Đỗ Xích-Thập, Trịnh Hồ, Phạm Trạch, rồi Nhật-Hồ lão nhân, công lực tiêu hao quá nửa, chưa có thời giờ phục hồi, thành ra vẫn không thắng được Nguyễn Chí.
Thình lình dưới đài, một thiếu phụ mặt che bằng cái khăn lụa, trong quần áo giáo chúng Hồng-thiết, khoan thai lên đài. Thiếu phụ đến đối diện với Nguyễn Chí, nàng cất tiếng ôn nhu:
- Nguyễn Chí ơi! Em là cây thuốc của anh đây. Anh có biết không? Từ hôm xa anh, ngày em tưởng đêm em nhớ, không bao giờ nguôi. Anh ơi!. Ngừng đấu đi, em đem thuốc cho anh luyện công đây này.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái đưa mắt nhìn nhau, vì hai người nhận ra tiếng thiếu phụ rất quen, mà trong nhất thời không biết là ai.
Lạ thay, mấy câu nói của thiếu phụ, khiến công lực Nguyễn Chí yếu đi. Y tỏ vẻ cáu giận:
- Con tiện nhân. Có cút đi không?
Y nói mấy câu đó, công lực giảm, y lùi liền bốn bước.
Thiếu phụ tiếp:
- Anh ơi! Hôm nay ngày em hành kinh! Anh có luyện công không?
Nguyễn Chí nghe nói câu đó, y hét lên một tiếng, máu miệng trào ra. Y ngã lăn trên đài.
Không ai hiểu tại sao? Thiếu phụ là ai?
Thiếu phụ cười ha hả:
- Nguyễn-Chí. Bọn Hồng-thiết bắt ta làm cây thuốc cho mi luyện công bốn năm liền ở dưới hầm Cổ-loa. Bọn mi những tưởng làm cho phu quân ta thân bại danh liệt. Hôm nay ta lên đây trả được mối thù này.
Nói dứt nàng cười một tràng dài, tiếng cười đầy man rợ như người điên. Nàng đến trước Nguyễn Chí, tay vuốt mắt y bằng cử chỉ nhu nhã:
- Anh ơi, tuy vậy chúng ta cũng thành vợ chồng trong bốn năm dưới hầm, ngày đêm có nhau. Anh rất mực chiều chuộng em. Tình yêu sâu như biển. Bây giờ em đưa anh về với thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh.
Nói rồi nàng rút con dao trong bọc, đâm thẳng vào giữa ngực y. Nhưng dao chưa tới ngực, y vùng dậy đánh một quyền. Thiếu phụ bay tung lên cao, rồi rơi xuống giữa đài, nàng nghẹo đầu sang một bên, máu miệng ri rỉ chảy ra. Còn Nguyễn Chí, y cũng nằm bất động.
Diễn tiến xẩy ra thực bi thảm. Chờ một lát, không thấy hai người cựa quậy, Thanh-Mai chạy lại bắt mạch. Nàng đáp gọn:
- Mạch không nhảy, hơi thở tuyệt. Cả hai đã chết.
Thiệu-Thái định mở khăn bịt mặt thiếu phụ ra, có tiếng Khai-Quốc vương:
- Không được mở khăn! Người nhà đấy. Để Mỹ-Linh mang về an táng.
Nguyên thiếu phụ đó chính thị Chu Vân-Nga, Vương-phi của Đông-Chinh vương. Vương là em ruột của Khai-Quốc vương. Nàng bị Hồng-thiết giáo bắt sống, đem cho Nguyễn Chí làm cây thuốc luyện công. Từ hôm được Mỹ-Linh, Thiệu-Thái giải cứu. Nghĩ lại thân mình dơ bẩn, nàng định tử tử bao phen. Hôm nay nhân ngày lễ. Nàng trà trộn vào hàng giáo chúng, với ý định trả thù. Thì vừa lúc Nguyễn Chí đấu nội lực với Bảo-Hòa.
Chu Vân-Nga cũng học võ. Trong thời gian bị giam dưới hầm Cổ-loa làm cây thuốc của Nguyễn Chí. Y tiết lộ cho nàng biết rằng, những người luyện Hồng-thiết công có một nhược điểm rất quan trọng, luôn phải tập trung tinh thần. Lỡ ra trong lúc đấu nội lực với đối thủ, mà cây thuốc xuất hiện, lập tức phân tâm, chân khí tản ra da, chỉ khoảnh khắc kiệt quệ mà chết. Vì vậy, nàng muốn trả cái hận bị làm nhục, chờ lúc y đang đấu nội lực, lên đài nói truyện với y. Quả nhiên y lạc bại.
Còn Ngyễn Chí, khi y thấy Chu Vân-Nga lên đài, biết tử thần đã xuất hiện đòi mạng. Vì phân tâm, công lực giảm y bị đánh ngã, nhưng chưa chết. Vân-Nga nào hay, nàng định đến đâm chết y, bị y đánh một quyền, vỡ nát tạng phủ chết ngay.
Mỹ-Linh cho người đem hai xác chết rời khỏi đài.
Lúc nãy, người ta thấy Cao Huyền-Nga đến bên Lê Ba nói những lời dâm đãng ngọt ngào, khiến cho y lạc bại. Bây giờ thấy thiếu phụ này cũng đến bên Nguyễn Chí thỏ thẻ như cặp tình nhân, rồi y bị mất mạng. Không ai hiểu tại sao. Chỉ những người trong Hồng-thiết giáo mới biết mà thôi.
Cuộc đấu giữa Tự-An với Nhật-Hồ vẫn tiếp diễn. Nhật-Hồ công lực cao hơn Tự-An, nhưng lão sợ bóng sợ gió phương pháp đẩy chất độc ngược về của ông, nên chưa giám dùng độc công.
Nhật-Hồ lão nhân nhìn sang bên cạnh, thấy Nguyễn Chí chết thảm. Còn Nhất-Trụ đang hóa điên hóa khùng. Lão nghĩ rất nhanh:
- Ta có thắng được tên Tự-An này, ắt thằng Thiệu-Thái cũng không buông tha. Chi bằng tạm bỏ chạy, ẩn nhẫn. Sau này, ta sẽ kiến thiết lại bản giáo.
Nghĩ vậy lão đánh ra liền ba chưởng, rồi tung mình lên cao, bỏ chạy.
Tự-An thấy lão bỏ chạy, ông cười nhạt:
- Hồng-thiết giáo thành Lạc-long giáo, mi có chạy thoát, cũng chẳng làm hại được ai nữa.
Chân lão vừa chạm xuống đất, một bóng xanh đã chặn mất lối đi. Bóng xanh tung ra hai chưởng. Lão vung tay đỡ. Bình một tiếng, khí huyết lão đảo lộn. Lão nhảy lui một bước. Bóng đó cũng nhảy theo, phóng chưởng thứ ba. Bình một tiếng. Lão phải nhảy lui hai bước nữa, chân lão đáp xuống đài.
Thủ pháp, thân pháp của bóng xanh cũng như Nhật-Hồ nhanh như điện chớp, quần hùng không nhìn rõ bóng xanh là ai. Họ tự hỏi:
- Công lực Nhật-Hồ vô địch thiên hạ. Không biết ai, mà có khả năng xuất chiêu đẩy lui lão?
Bấy giờ Nhật-Hồ với quần hào mới nhìn rõ. Bóng xanh đó chính Hồng-Sơn đại phu.
Quần hùng vỗ tay hoan hô:
- Hồng-Sơn đại phu muôn năm.
Hồng-Sơn đại phu cười nhạt:
- Nhật-Hồ lão ma đầu. Hôm nay mi phải đến tội. Mi định chạy ư? Mi chạy đâu cho thoát?
Nhật-Hồ lão nhân nhìn xung quanh, y bị vây bởi bốn cao thủ: Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Tự-An, Hồng-Sơn đại phu. Lòng y nguội như tro tàn. Y ngửa mặt lên trời than:
- Các người tự nhận danh môn chính phái, mà bốn người vây ta ư? Võ đạo các người cao thực.
Tự-An cười gằn:
- Võ đạo chỉ có thể xử dụng với kẻ biết đạo lý. Còn bọn Hồng-thiết của mi từ chối mọi kỷ cương, mi không thể đòi hưởng tinh thần võ đạo. Bình sinh mi giết người có ức vạn. Mi đâu có thấu hiểu nỗi đau đớn của họ? Hôm nay, mi có bị giết, cũng xứng đáng tội trạng!
Nhật-Hồ lão nhân ngửa mặt lên trời than:
- Không ngờ ta tung hoành trăm năm, dọc ngang trên đầu không cần biết có ai, thế mà lại chết ngày hôm nay. Côi-Sơn đại hiệp. Trước khi chết, ta xin một đặc ân.
- Đặc ân gì?
- Ta chỉ ước ao được ăn một bữa thịt chó no nê.
Tự-An cười nhạt:
- Khi mi giết người có hàng ức vạn, mi có cho họ đặc ân gì không?
Lòng Nhật-Hồ lão nhân nguội như tro tàn, lão nhìn trời:
- Tiếc quá, trời đẹp thế kia mà ta bị giết. Ôi! Đau đớn thay.
Khi đấu nội lực với Thiệu-Thái. Giữa lúc ma công phát ra tối cao, thì Mỹ-Linh tụng kinh Bát-nhã, rồi bài chú Thủ-lăng-nghiêm, ma tính trong người lão giảm rất mau. Bây giờ, Thiệu-Thái dùng Thiền-công đẩy vào người lão, trị độc cho lão. Đến trình độ này, ma tính gần như giảm hết. Lão nhắm mắt lại, những hình ảnh giáo chúng giết người trong quá khứ thoáng hiện lên, chạy qua mặt lão.
Lão ngồi xuống giữa đài, nói lớn:
- Than ôi! Ta xuất thân con nhà danh gia. Chỉ vì học Hồng-thiết kinh, mà mất nhân tính, hóa ra ma, ra quỷ. Ta giết người không kể số. Hôm nay ta thấy trong lòng hối hận vô cùng. Vậy các vị mau giết ra đi. Giết ta đi để ta được thảnh thơi, còn hơn trong lòng hối hận, đau khổ gấp vạn lần.
Y nhìn mây chiều trôi, mà nhớ lại quá khứ:
- Ta dạy đệ tử rằng: Theo thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh, cần xoá bỏ tất cả những gì gọi là tinh hoa tộc Việt. Ta dạy giáo chúng giết cha, hại mẹ, khinh thầy. Phật, Nho, Lão ta đả phá đã đành. Ngay đền thờ anh hùng dân tộc ta cũng truyền phá bỏ. Ôi thực ta điên khùng mà ta không tự biết.
Lão gào lên:
- Ta điên! Ta điên.
Y nói với Mỹ-Linh:
- Công chúa điện hạ. Lão phu bị giam trong hầm hai mươi năm, được công chúa giải thoát. Thế mà lão phu không hề biết ơn công chúa. Thì ra trong người lão phu đầy ma tính, quỷ tính, đâu còn biết gì nữa?
Lão nhìn Thiệu-Thái:
- Lão phu thành ma, thành quỷ mà không biết, lại cho anh hùng thiên hạ là đồ trộm cướp, ác độc, cần tru diệt. Hôm nay được Thế-tử dồn Thiền-công vào cơ thể, ma tính bị Phật tính đẩy khỏi người, mới tự biết mình. Tuy vậy, lão phu tội quá nhiều, chỉ có cái chết mới chuộc được tội lỗi.
Y cào hai tay vào mặt, máu me chảy ra kinh khiếp.
Y nhìn Tự-An:
- Côi-Sơn đại hiệp. Lão khẩn cầu đại hiệp giết lão càng mau càng tốt, để lương tâm khỏi bị dày vò cấu xé.
- Cái đó không khó!
Tự-An dơ tay lên phóng chưởng xuống. Vạn người như một đều nói thầm:
- Rồi đời tên ma đầu.
Nhật-Hồ lão nhân nhắm mắt chờ chết. Thình lình bóng vàng thấp thoáng. Một người mặc cà sa từ đâu, nhảy vào giữa vòng vây. Người này vòng tay một cái, Tự-An, Thiệu-Thái, Mỹ-Linh, Hồng-Sơn đại phu đều bị đẩy lui.
Tất cả cao nhân đều đứng nhổm dậy, la hoảng lên. Họ trố mắt nhìn xem ai, mà chỉ một chiêu đẩy lui được bốn đại cao thủ một lúc. Khi định thần lại, họ thấy đó là một nhà sư mập tròn, mặt đẹp vô cùng, miệng cười toe toét, lưng đeo túi vải lớn.
Quảng trường vang lên tiếng niệm:
- Nam-mô A-di-đà Phật.
- Nam-mô Di-Lặc tôn Phật.
- Nam-mô Bố-Đại Bồ-tát.
Sự xuất hiện của Bố-Đại hoà thượng, làm quảng trường đang đầy sát khí, bỗng nhiên đổi hẳn thành một bầu không khí hiền hoà, vui vẻ. Người người đều quỳ gối hướng ngài tụng kinh A-di-đà, trong đó có cả Minh-Không, Huệ-Sinh, Thuận-Thiên hoàng-đế.
Thời bầy giờ Tịnh-độ-tông trong Phật-giáo tuy không thịnh bằng Thiền-tông. Nhưng hầu hết quần chúng đều theo tông phái này. Hằng ngày, họ ăn hiền, ở lành, làm điều phúc đức, sáng tối tụng kinh A-di-đà, với niềm ước mong lúc lâm chúng được ngài đón về thế giới Tịnh-độ. Khắp một giải Hoa-Nam, Đại-Việt, Đại-lý, Chiêm-thành, Chân-lạp, Xiêm-la, Lão-qua đều nghe Phật A-di-đà phân thân giáng thế thành Bố-đại hoà thượng. Nay được thấy ngài, ai không mừng?
Khắp quảng trường vang lên tiếng tụng kinh. Người ta nói với nhau:
- Không ngờ đi lễ Bắc-bình vương, lại được thấy Phật A-di-đà, thực đại phúc.
Bố-Đại đến trước bàn thờ, chắp tay vái bốn vái, rồi ngài bưng mâm hoa quả xuống. Không biết ngài phất tay thế nào, mà một quả na lớn, chín thơm, tung đến trước Mỹ-Linh:
- Con nhí ăn đi! Ngon lắm.
Mỹ-Linh bắt lấy trái na, chắp tay tạ ơn:
- Nam-mô A-di-đà Phật.
Bố-Đại búng tay một cái, quả chuối tiêu chín trứng quốc, bay đến trước mặt Thiệu-Thái:
- Con lợn, ăn đi! Thơm đáo để.
Thiệu-Thái lạy tạ:
- Nam-mô Bố-Đại Bồ-tát.
Ngài xuống đài, đến chỗ trẻ con đứng xem. Chúng thấy ngài, lập tức bu lại xung quanh chắp tay, mắt hau háu nhìn. Ngài chĩa ngón tay vào mâm hoa quả. Từng trái một bay vọt lên, rơi trúng tay từng đứa một. Chia hết mâm trái cây, ngài vẫy Mỹ-Linh:
- Con nhí, bưng xôi, trái cây xuống đây.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái dạ một tiếng, bưng mâm trái cây, cùng xôi xuống. Bố-Đại tiếp tục chia cho đám trẻ con. Một lát, trên bàn thờ chỉ còn lại gà, lợn, rượu. Ngài lên đài hướng vào Minh-Không thiền sư:
- Này, lão hoà thượng kia! Ta đem Nhật-Hồ lão nhân đi đây!
Bố-Đại hoà thượng cười toe toét. Ngài nắm tay Nhật-Hồ lão nhân:
- Bể khổ không bờ. Quay đầu thấy bến. Lão nhân giết người không sao kể siết. Nhưng khi đã xám hối, tội lỗi cũng trôi theo.
Ngài nhìn Thiệu-Thái:
- Con lợn! Khá lắm.
Thấy Nhất-Trụ đang nhảy nhót la hét, ngài tiến đến bên vỗ vào lưng y một cái. Cơn đau hết. Y quỳ xuống niệm:
- Nam-mô A-di-đà Phật.
Nhật-Hồ, Nhất-Trụ đều quỳ gối:
- Bồ-tát! Đệ tử nguyện quy y theo Phật. Mong Bồ-tát độ cho.
Bố-Đại vuốt tay trên đầu, trên mặt hai thầy trò Nhật-Hồ. Bao nhiêu râu tóc biến mất. Ngài cười:
- Nào là giáo chủ! Nào là trưởng lão! Nào là quốc trượng, chẳng qua một giấc mộng ảo. Hai người đi theo ta, ăn trái cây, uống nước suối, có phải sướng không?
Bố-Đại hướng vào quần chúng thuyết pháp. Ai cũng tưởng ngài giảng những điều cao xa, không ngờ ngài giảng những kiến thức phổ thông: Ăn hiền ở lành, giữ ngũ giới. Các bậc thức giả đều thất vọng. Họ nghĩ:
- Trời ơi, Phật Di-Lặc chỉ dạy có vậy sao?
Ngài Bố-Đại nói lớn:
- Các người cho rằng muốn thành Phật khó lắm phải không? Dễ mà. Ai cũng có thể thành Phật. Các người tưởng học giỏi thông kinh điển sẽ thành Phật ư? Sai lầm lắm. Ai trong các người cũng có Phật tính. Chỉ cần bỏ vọng tâm, Phật-tính lớn ra, ma tính rời khỏi liền.
Ngài ngừng lại:
- Muốn phục cái tâm, phải đi từng bước.
Ngài hướng vào Bảo-Hòa:
- Tiểu quận chúa. Người đã vẽ mười bức tranh Mục ngưu phải không? Hãy in ra thực nhiều, giảng kỹ, để chúng sinh ai cũng biết.
Bố-Đại thấy gần như tất cả quảng trường đều quỳ gối niệm kinh A-di-đà. Ngài cũng niệm theo. Thấp thoáng một cái, ngài với Nhật-Hồ, Nhất-Trụ biến mất khỏi lễ đài.