28/11/12

Bản sắc thục nữ (C2)

Cuối tuần, triển lãm xe trưng bày một lô xe mới, người đến thăm quan không ít, Trương Tĩnh Chi tay trái kéo Tiêu Tiêu, tay phải lôi Sở Dương bước đi một cách rất khó khăn.

“Chị, chị cảm thấy em rỗi rãi lắm hay sao? Em làm gì có tiền mua xe, chị lôi em đến đây làm gì?” Sở Dương đầu đội mớ tóc giả dài, nói với Trương Tĩnh Chi bằng giọng không lấy gì làm vui vẻ.

Trương Tĩnh Chi trừng mắt với cô không nói gì còn chân thì vẫn kiễng lên cổ vươn ra ngó nghiêng bốn phía như muốn tìm ai đó.

Tiêu Tiêu nhếch mép mỉm cười chế giễu, “Chắc là chị ấy có việc phải cầu cạnh đến người ta nên kéo chị em mình đến xin xỏ đây mà!”.

Trương Tĩnh Chi nghe thấy hai người họ mỗi người một câu, chỉ còn nước chắp hai tay lại mà lạy, “Tôi xin hai đại tiểu thư, cứ coi như nâng đỡ tôi, được chưa? Tôi xin hai người đấy!”.

Vừa nói xong, Trương Tĩnh Chi liền nhìn thấy Giang Tiểu Nhược đứng từ xa giơ tay ra vẫy cô. Cô vội kéo Tiêu Tiêu và Sở Dương đi về phía ấy, “Tiểu Nhược, tôi đã đưa người đến cho cậu đây, cậu xem xem chúng tôi có thể giúp gì được? Rải truyền đơn à?”.

Người phụ nữ mặc áo choàng đứng cạnh Tiểu Nhược nhìn Trương Tĩnh Chi và hai người đi cùng với cô, mắt sáng bừng lên, không chờ Giang Tiểu Nhược lên tiếng, người ấy đã tiến đến bên nói, “Cảm ơn trời đất, mọi người đến giúp Tiểu Nhược phải không? Đến đúng lúc lắm, có hai người mẫu gặp trục trặc trên đường làm chúng tôi cuống quýt hết cả lên, nếu được mọi người giúp thì tốt quá, thù lao thì chúng ta sẽ thương lượng dễ thôi!”.

Trương Tĩnh Chi thấy hơi phật lòng, vốn chỉ nói là đến làm giúp công tác tuyên truyền, thế mà bây giờ lại làm người mẫu xe!

“Tôi không biết làm!” Trương Tĩnh Chi vội lùi về sau. Làm người mẫu xe? Cô đã nhìn thấy cảnh một cô gái rất thời trang uốn éo trên bục chữ T, vì thế cô lắc đầu quầy quậy, trông đến buồn cười.

“Không sao đâu, không sao đâu. Mọi người chỉ việc đứng bên chiếc xe, làm dáng một chút là được thôi mà, không cần phải đi lên bục đâu, rất đơn giản mà!” Giọng của người phụ nữ dẻo quẹo, ngay cả Giang Tiểu Nhược cũng bước tới làm thuyết khách.

Trương Tĩnh Chi đưa mắt nhìn Tiêu TIêu vẻ khó khăn. Tiêu Tiêu nhún vai, “Mình thì không sao!”.

Trương Tĩnh Chi lại nhìn Sở Dương. Sở Dương trừng mắt, “Em không làm!”.

Cuối cùng, cả ba người không ai tháo chạy nổi, họ đều bị Tiểu Nhược và đồng nghiệp lôi đến phòng thay quần áo.

Tiêu Tiêu mặc một bộ lễ phục buổi tối bằng nhung màu đen bó sát người nổi rõ eo lưng thanh mảnh và cái mông cong, trong chẳng khác gì một mụ yêu tinh (type đến đây mình buồn cười quá, ai lại miêu tả mỹ nữ như một mụ yêu tinh ^^).

Sau một hồi giằng co, Trương Tĩnh Chi cũng đã mặc lên người bộ áo dài màu xanh ngọc có phần ít điệu đà, mang phong cách quy phạm đứng đắn của con nhà khuê các. Còn Sở Dương thì gai góc nhất, cô nhất quyết không chịu thay quần áo. Mãi cho đến khi Trương Tĩnh Chi dồn ép và những người ở đó dỗ dành cô mới chịu mặc một bộ váy áo ngắn màu đỏ. Nếu như không nói là sẽ được nhận ba mươi phần trăm tiền thù lao thì dù có chết cô cũng không làm cái việc vô duyên này.

Ba người ba trang phục khác nhau, ba phong cách và khí chất khác nhau, vì thế khu vực triển lãm cũng mỗi người một khác.

Trước khán đài, người qua người lại, người thì xem xe, người thì ngắm người.

Sở Dương dựa vào cửa xe một cách tùy hứng. Mắt nhìn các cô người mẫu đang làm kiểu làm dáng bên cạnh, trong bụng không khỏi thấy buồn cười. Đi đôi giày mười phân, đứng một lát đã thấy mũi chân đau nhức, Sở Dương định chui vào xe ngồi một lát. Nhưng đưa mắt nhìn quanh thấy các người đẹp ai ai cũng rất nghiêm túc với công việc, nên nghĩ mình cũng không thể quá đáng quá, bởi xong việc mình cũng nhận tiền của người ta cơ mà.

Từ phía trước có mấy người mặc complet đi tới, nhìn thì biết ngay họ là những khách hàng bình thường, thế mà những nhân viên bên cạnh cứ ra sức khom lưng cúi đầu đón tiếp.

Chẳng có việc gì làm, Sở Dương cũng đưa mắt nhìn về phía ấy, một cái nhìn bâng quơ nhưng lại khiến cô lạnh toát sống lưng.

Phương Nghị tuy rất không có cảm tình với những người bên cạnh, nhưng miệng vẫn phải nở nụ cười gượng gạo, dù sao thì đó cũng chỉ là xã giao, nếu đã nói là đến để động viên thì cũng phải làm cho hết trò.

Hoàng Phi thì không thể nào kiên trì như vậy được, nếu không phải vì nể mặt Anh Cả thì anh ta đã chuồn từ lâu rồi. Xem gì triển lãm xe cơ chứ, bởi đâu có mua xe! Anh ta cũng cảm thấy thật vô vị, vì thế mắt cũng chẳng để vào việc xem xe, mà đảo đi đảo lại trên thân hình mấy cô người mẫu gợi cảm kia.

Sở Dương nhìn đám người mỗi ngày một tới gần ấy mà lòng dạ cuống cả lên, cô định nhân lúc họ chưa đi tới tìm đường bỏ chạy. Nhưng cô vừa đi được hai bước thì bị người phụ trách khu vực triển lãm nhìn thấy, người ấy hỏi cô, “Này, làm gì thế?”.

Giọng nói tuy không to nhưng cũng đủ làm cho Hoàng Phi đang mải nhìn những người mẫu quay lại.

Trong khoảnh khắc mà đôi mắt Sở Dương và Hoàng Phi đụng vào nhau, cả hai đều ngây người ra, phản ứng tức thời không qua suy nghĩ của Sở Dương là… chạy! Hơn nữa cô cũng không quên ném đôi giày cao gót lại.

Hoàng Phi cũng lập tức phản ứng bằng việc đuổi theo.

Từ nhỏ Sở Dương đã là kiện tướng trên sân vận động, ngay cả khi lên đại học cô cũng luôn là người mang lại thành tích về lĩnh vực này cho lớp, vì vậy tay chân cô khá nhanh nhẹn.

Tay chân Hoàng Phi cũng không cần phải nói, anh ta chạy theo ngay sau Sở Dương với vẻ đầy quyết tâm.

Nói ra cũng buồn cười, vì thực ra Sở Dương không cần phải chạy, nhưng trong lúc cuống lên, cô quên mất rằng mình lúc ấy và Sở Dương trong vai anh chàng bồi bàn khác nhau một trời một vực về hình thức. Chỉ cần cô cứ đứng bình tĩnh tại chỗ thì Hoàng Phi sẽ chẳng để ý đến cô.

Còn với Hoàng Phi thì nói ra lại càng buồn cười hơn nữa. Anh ta hoàn toàn không hiểu rằng, cái người mà mình đang đuổi theo kia chính là tên bồi bàn mà mình đã thề rằng “dù cho có phải đào đất lên cũng phải tìm cho bằng được’. Nhưng vì sao anh ta lại đuổi theo như vậy? Không thể không nói đây là một điều hết sức kỳ quặc, đó chỉ là phản ứng vô thức của Hoàng Phi, cô gái đang chạy phía trước kia nhất định có vấn đề, nếu không thì cô ta đã chẳng nhìn thấy mình lại bỏ chạy cuống cuồng lên như vậy.

Và thế là, trong khu vực triển lãm chật chội đã diễn ra một cảnh tượng hết sức kỳ quặc: Người bỏ chạy không biết rằng mình không cần bỏ chạy, người đuổi theo cũng không hiểu vì sao mình lại đuổi theo.

Đám người chật chội đối với Sở Dương vừa là vật cản cho việc bỏ chạy, nhưng đồng thời là chỗ nấp để cô trốn khỏi Hoàng Phi. Có mấy lần, Hoàng Phi tưởng rằng đã tóm được Sở Dương rồi, nhưng lại để tuột mất. Không phải Hoàng Phi không chạy nhanh bằng Sở Dương mà là vì cô có thể lách qua hai người trên đường một cách dễ dàng, còn Hoàng Phi vì cơ thể to lớn đồ sộ phải xô vào những người ấy thì mới vượt qua được.

Kết quả của cuộc rượt đuổi ấy đã minh chứng cho câu nói của người Trung Quốc: Chân đất không sợ chân đi giày! (^^)

Khu vực triển lãm xe trong chốc lát bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người đều ngây ra nhìn cảnh tượng đang diễn ra, ngay cả Phương Nghị cũng không hiểu vì sao Hoàng Phi lại cứ đuổi theo cô người mẫu đó.

Khi Phương Nghị, với nét mặt nặng trịch, tìm thấy Hoàng Phi ở cổng triển lãm, thì thấy anh ta miệng đang thở phì phò, mặt đờ đẫn với một mớ tóc giả trên tay. Vừa rồi anh ta đã tưởng là tóm được con nhỏ đó rồi, không ngờ nhìn kỹ lại là cái thứ này!

Không chờ Phương Nghị mở miệng hỏi, Hoàng Phi đột nhiên ngồi bật dậy, vỗ đùi đánh đét một cái, rồi nói với vẻ tức tối, “Nhớ ra rồi, là thằng nhóc đó! Hèn nào mà mình thấy quen thế!”.

Phương Nghị hơi chau mày, “Thằng nhóc nào?”.

“Là cái thằng nhóc chạy trốn buổi tối hôm ấy! Thì ra hắn là con gái!” Hoàng Phi kêu lên.

Phương Nghị cũng sững sờ, anh rất rõ thằng nhóc mà miệng Hoàng Phi nói đến là ai. Đêm hôm đó tuy anh đã uống không ít, nhưng cũng không đến nỗi không biết gì. Khuôn mặt thanh tú ấy bây giờ nhớ lại vẫn thấy rất rõ ràng, chỉ có điều anh không thể nào ghép cô gái rực lửa vừa rồi với chàng trai trẻ tay chân yếu ớt đêm ấy lại với nhau.

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt của Phương Nghị, Hoàng Phi cảm thấy như bị sỉ nhục, anh ta nói tiếp bằng giọng càng chắc chắn hơn, “Không sai đâu, vừa nhìn thấy cô ta em đã nghĩ, con nhỏ này rất quen, không ngờ lại chính là thằng nhóc ấy! Cô ta đã đội mớ tóc giả này, Đại ca nhìn đi, em đã lột được mớ tóc giả của cô ta xuống. Chính là thằng nhóc ấy, nếu không thì sao nhìn thấy em cô ta lại phải bỏ chạy?”.

Phương Nghị đón mớ tóc giả từ tay Hoàng Phi ngắm nhìn một lúc, tay mân mê lên bề mặt, ngoài cảm giác mượt mà còn thấy rất mát dịu, xem ra chất lượng của nó không hề tồi. Khóe miệng của Phương Nghị nhếch lên để lộ một nụ cười không dễ phát hiện.

Trương Tĩnh Chi và Tiêu Tiêu nhìn thấy sự nhốn nháo của dòng người trong khu vực triển lãm từ phía xa, nhưng họ vẫn nghiêm túc đứng bên những chiếc xe của mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đám người đang rối loạn mà không hề biết rằng Sở Dương chính là tác giả dẫn đến cảnh hỗn độn ấy.

Đến khi được thay ca, hai người mới biết Sở Dương đã tạo nên một cảnh quay rượt đuổi đầy chất Hollywood ngay chính trong khu vực triển lãm. Giám đốc khu triển lãm tức giận đùng đùng tìm đến những người đứng đầu, cả mấy công ty người mẫu đều nói rằng không hề biết người mẫu ấy. Còn Giang Tiểu Nhược và tổ trưởng của cô thấy Sở Dương gây ra họa lớn như vậy nên cũng nhanh trí lắc đầu trước câu hỏi của Giám đốc khu triển lãm và thề rằng: không quen biết người ấy!

Thế là vật mà Sở Dương để lại chỗ đó ngoài mớ tóc giả trong tay của Hoàng Phi ra còn có cả bộ quần áo và đôi giày thể thao trong phòng nghỉ nữa.

Mệt đứt hơi tai cả nửa ngày, không những không nhận được đồng xu nào mà còn mất không bộ quần áo và đôi giày thể thao. Vốn dĩ cô đã trong cảnh cháy túi, bây giờ càng thêm khó khăn. Cô quy tất cả những rủi ro ấy của mình lên đầu Trương Tĩnh Chi, vì vậy cô đã nghĩ ra cách lấy của Trương Tĩnh Chi hai chiếc áo len còn khá mới và ba chiếc quần bò.

Trương Tĩnh Chi nhìn chiếc tủ quần áo bỗng nhiên bị rỗng, thẫn thờ một lát, bụng nghĩ, không biết mình đã đắc tội với ai, không có lẽ lại là với đồ châu chấu!

Sở Dương đã trải qua mấy ngày nơm nớp, sau đó thì nghĩ, chắc những người đó không thể nào tìm ra nơi ở của mình nên cũng bắt đầu chú tâm vào việc ôn thi. Thời gian làm thêm trước đây cô cũng tích cóp được một số tiền dùng cho sinh hoạt, thêm vào đó thỉnh thoảng lại tìm cách kiếm chác từ bà chị họ Trương Tĩnh Chi một chút ít, vì thế cô tin mình sẽ vượt qua được sự phong tỏa về kinh tế của mẹ.

Hoàng Phi thất bại trong cuộc rượt đuổi Sở Dương nên quay lại bắt đầu điều tra từ chỗ hộp đêm, thề đến chết cũng phải tìm cho ra “thằng nhóc đó”. Lần này thì Lợi Lợi không thể qua mặt được nữa, đành khai ra “thằng nhó ấy” tên là Sở Dương, là sinh viên trường đại học H, cụ thể ở khoa nào thì cô thực sự là không biết.

Hoàng Phi bắt đầu lật tìm về tất cả những sinh viên có tên là Sở Dương ở trường đại học H. May mà Sở Dương không mang họ Sở, lẽ ra mọi chuyện có thể vì thế mà được bỏ qua, nhưng không ngờ Hoàng Phi lại là người rất quyết tâm. Anh ta bỏ hết mọi việc khác, tới nằm vùng ở trường đại học H.

Khi Phương Nghị biết tin thì cũng là ngày thứ ba Hoàng Phi ở trong trường đại học H. Còn chuyện Hoàng Phi điều tra về Sở Dương thì anh cũng có biết chút ít, hơn nữa còn ngầm tỏ ý cho phép. Có thể là vì anh cũng thấy tò mò trước “thằng nhóc thẹn thùng” đó, nhưng không ngờ là Hoàng Phi lại tới nằm vùng trong trường đại học H chỉ vì chuyện ấy.

“Bậy bạ!” Phương Nghị tức giận gầm lên khiến gã em út báo tin run như cầy sấy.

“Bây giờ nó đang ở đâu?” Phương Nghị lạnh lùng hỏi tiếp.

“Đang… đang ở nhà ăn của trường đại học H.” Gã đàn em lắp bắp.

“Nhà ăn?”.

“Anh Phi nói, thằng nhóc ấy chỉ có thể ở trong trường, và nhất định phải đi ăn, nên chỉ cần phục ở nhà ăn chắc chắn sẽ bắt được!”.

Phương Nghị cảm thấy đúng là dở khóc dở cười, không biết nên khen Hoàng Phi có đầu óc hay mắng chửi là đồ thần kinh đây! Phương Nghị giận dữ bảo gã đàn em gọi điện cho Hoàng Phi, nhưng ở đầu dây bên kia chỉ thấy thông báo, “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.

Mười hai giờ trưa đúng là lúc trường đại học H đông đúc nhộn nhịp nhất, mặc dù nhà trường đã xây dựng mấy nhà ăn dành cho sinh viên, nhưng cảnh tượng chen chúc vẫn không hết, những người phục vụ bận tíu tít luôn tay mà cũng không xuể.

Khi Phương Nghị tìm thấy Hoàng Phi thì anh ta đang ngồi ở cửa quan sát một đôi tình nhân đang bón cho nhau ăn ở chiếc bàn phía trong vách. Anh ta quan sát chăm chú đén mức thè cả lưỡi ra vì thèm muốn.

Nhìn thấy Phương Nghị đột ngột xuất hiện trước mặt, Hoàng Phi sững sờ, “Anh Cả, sao anh lại tới đây?”.

Phương Nghị lạnh lùng liếc qua Hoàng Phi, rồi nói qua kẽ răng hai từ, “Về ngay!”.

Hoàng Phi đang định giải thích, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Anh Cả có vẻ rất khác, nghĩ không biết đứa nào đã báo tin nên đành ngậm miệng lại. Trong lòng không khỏi ấm ức, tôi làm thế cũng chỉ vì anh thôi chứ tôi đâu có phải lòng thằng nhóc đó! (=)) )

Trong nhà ăn, phần nhiều là sinh viên mặc quần bò, chân đi giày thể thao, nay bỗng nhiên xuất hiện mấy người mặc complet, vì thế trông rất nổi.

Huống hồ dù là về chiều cao hay tướng mạo thì Phương Nghị và Hoàng Phi cũng đều thuộc dạng không tồi. Không ít sinh viên bắt đầu để ý đến họ, thậm chí có cả một vài nữ sinh còn mạnh dạn nở những nụ cười rất rạng rỡ khi đi ngang qua.

Tất nhiên không có Sở Dương trong số những nữ sinh ấy. Lúc đó cô mới cuống cuồng cầm cặp lồng chạy về phía nhà ăn. Nếu cô biết được rằng có mấy người ấy đang chờ mình thì chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy, hơn nữa còn với tốc độ phá kỷ lục một trăm mét nữ của khoa cô đang theo học.

Khi Phương Nghị đang bước ra khỏi cổng nhà ăn với vẻ mặt lạnh lùng, thì Sở Dương d dang cúi đầu lao vào nhà ăn, thế là họ va sầm vào nhau. Sở Dương không bị ngã, vì thần kinh vận động của cô rất phát triển, trong khoảnh khắc, cô túm vội lấy vạt áo của người đàn ông trước mắt, người ngả về phía sau. Khi ngẩng mặt lên thì đối diện với một thảm cảnh còn tệ hơn là bị ngã.

“Xin lỗi!” Cô vội nói, những câu tiếp theo còn chưa kịp buột ra khỏi miệng thì đã ngây người nhìn Phương Nghị.

Phương Nghị nhìn cô gái đang trong lòng mình, tim anh giật thót một cái, anh đưa tay gỡ cặp kính trên mặt cô, một khuôn mặt thanh thoát, tóc ngắn, áo len, quần bò, dáng người cao gầy.

Hoàng Phi chạy theo từ phía sau, hét lên, “Đúng rồi, đúng là thằng nhóc ấy rồi!”.

Lời nói ấy khiến Sở Dương sực tỉnh hoàn toàn, phản ứng đầu tiên của cô là buông tay ra khỏi vạt áo của Phương Nghị. Nhưng tư thế của cô lúc đó là người đang ngả về phía sau, còn chân thì vừa mới chạm xuống bậc thềm, sở dĩ cô có thể giữ được trạng thái thăng bằng là nhờ tóm lấy vạt áo của Phương Nghị. Buông tay ra khỏi vạt áo của anh ta cô có thể sẽ bị ngã.

Nhưng Sở Dương đã buông tay ra rất nhanh, rồi sau đó lại chộp lại càng nhanh hơn, người cô lảo đảo và tránh được cú ngã lộn người một lần nữa.

Phương Nghị nhìn bàn tay trắng nhỏ túm lấy vạt áo mình lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, mắt thoáng lóe lên ý bỡn cợt, anh đưa tay giữ lấy ngang hông Sở Dương.

Nhìn bề ngoài thì tưởng đó là một hành động tốt bụng, đỡ cho Sở Dương khỏi ngã, nhưng thực ra đó là hành động cắt đứt đường tháo chạy của cô.

Cảm thấy bàn tay giữ ngang người mình rất chặt, Sở Dương chau mày, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện với mình. Mặc dù chiếc kính đã bị tháo xuống, nhưng với cự ly rất gần như vậy, cô vẫn thấy hết được vẻ bỡn cợt của người kia, vì thế cô càng chau mày lại.

Đám người trước cửa nhà ăn mỗi lúc một đông, bởi tất cả đều thấy đó là một cảnh tượng rất kỳ quặc, tư thế của người đàn ông có vẻ quá gần gũi!

Sở Dương cố đặt chân lên bậc thềm một cách thận trọng, nhưng rồi cô phát hiện ra rằng không thể nào chạm tới được, cô thử lại lần nữa bằng chiếc chân khác, kết quả cũng vẫn không được.

Những người vây quanh xem mỗi lúc một đông. Hoàng Phi cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường, nhìn kỹ lại lần nữa và rồi sững sờ, đôi chân của Sở Dương đã nhấc khỏi mặt đất, cả người cô đã bị Phương Nghị nâng lên, hơn nữa lại chỉ bằng một tay.

Nhìn thấy thế Hoàng Phi lại càng thấy khâm phục Phương Nghị, Anh Cả không ra tay thì thôi, hễ ra là lập tức ôm ngay được con gái, mà lại ôm rất lãng mạn nữa! (^^)

Đầu của Phương Nghị mỗi lúc một áp đến gần, anh thấy bóng mình mỗi lúc một rõ trong đồng tử của đôi mắt xinh đẹp kia.

Sở Dương bắt đầu thấy tức giận, cô đưa mắt nhìn đám người đứng xem mỗi lúc một đông. Không biết có bạn học của mình trong số đó không? Dù thế nào thì lần này cũng quá mất mặt rồi. Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đói diện mỗi lúc một tiến gần, cô càng cuống lên.

Không thể giằng co được, không thể tri hô được, Sở Dương nghĩ, làm như vậy sẽ khiến người xem tới đông hơn và mình càng mất mặt hơn mà thôi. Nhưng không thể để cho đôi môi của anh ta đặt lên môi mình, nếu không đảm bảo sẽ thành một tin giật gân, rằng một nữ sinh ôm hôn một người đàn ông không quen biết ở trường đại học H, tội danh ấy quá lớn, mà cái đầu này của Phùng Trần Sở Dương lại có phần hơi nhỏ không thể mang nổi.

Một khi Sở Dương cuống lên thì lập tức gen liều lĩnh bắt đầu hoạt động, cô đưa tay định bịt miệng người đàn ông kia lại. Tôi mà bịt lại được thì anh cũng hết cách! Sở Dương nghĩ.

Tay của Sở Dương vẫn chưa chạm được lên môi của Phương Nghị thì đã thấy anh ta cười cười, rồi ngẩng đầu lên, dùng một tay cắp lấy Sở Dương bước xuống bậc thềm, tới chỗ gốc cây ngô đồng to tướng mới đặt cô xuống.

Tuy không rõ lắm về ý đồ của Anh Cả, nhưng Hoàng Phi vẫn cun cút chạy theo sau.

“Họ tên, ngành học, chỗ ở và cả số điện thoại liên lạc?” Phương Nghị hỏi với một giọng rất rõ ràng rành mạch mặc dù là ngẫu hứng.

Sở Dương cũng đáp lại bằng một giọng rất thoải mái, “Phạm Tiểu Quyên, lớp 2 Mậu dịch trong nước, Khoa Quản lý, Đại học H. Phòng 203, nhà 29. Điện thoại 23561789.”

Phương Nghị nhướn mày, hỏi người đi theo phía sau, “Ghi xong chưa?”.

Người kia đáp, “Xong rồi”.

“Gọi đi.” Phương Nghị nói, mắt vẫn không rời Sở Dương. Sở Dương cố nén cơn hoảng hốt và nhìn lại đối phương.

Người đi theo vội lấy điện thoại ra bấm đến số mà Sở Dương vừa đọc, chưa chờ nghe xem bên kia có người nghe hay không, Hoàng Phi đã chộp lấy.

Sau cùng cũng có người nhấc máy, một giọng phụ nữ vang lên, “A lô, xin chào. Xin hỏi anh cần tìm ai ạ?”.

“Có phải lớp 2 Mậu dịch trong nước, Khoa Quản lý đấy không?” Hoàng Phi hỏi.

Hình như người ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát, “Vâng, anh tìm ai ạ?”.

“Nhà 29 đấy phải không?”.

“Đúng rồi, nhưng mà anh muốn gặp ai?” Giọng nói ở đầu dây bên kia đã có vẻ bực bội.

“Phòng 203 phải không?” Hoàng Phi lại hỏi, giọng vẫn mang vẻ hống hách như lúc thường.

“Rốt cuộc là anh muốn tìm ai?”

Sắc mặt Hoàng Phi thay đổi, nhưng thấy Anh Cả đứng bên nên cố nén cơn giận dữ và hỏi tiếp, “Cô Phạm Tiểu Quyên có đấy không?”.

“Không có, đi ăn cơm rồi!” Người ở đầu dây bên kia đáp và còn hạ giọng làu bàu, “Đầu óc có vấn đề hay sao đấy, tìm người mà không nói ngay, hỏi nhiều thế không sợ phí lời à?”.

Nói xong người kia cúp máy đánh “rụp” một cái.

Hoàng Phi trố mắt nhìn Phương Nghị. Phương Nghị cũng đã lõm bõm nghe được cuộc đối thoại, anh ta quay sang mỉm cười với Sở Dương và nói, “Hãy chờ tôi đến tìm cô”. Nói xong thì quay người bỏ đi. (Anh này chảnh thấy ớn )

Hoàng Phi nhìn theo phía sau Phương Nghị, rồi vội chạy theo, trước khi bỏ đi không quên quay lại trừng mắt nhìn Sở Dương và còn định ném lại mấy câu đe dọa để bõ mấy ngày nằm lỳ ở trường đại học H. Nhưng vừa mở miệng ra lại nghĩ, bây giờ con nhỏ này có thể là người đã được Anh Cả chọn, chưa biết đâu sau này sẽ trở thành vợ của anh ấy, cho nên lời nói cũng không thể quá tuyệt tình là hơn cả. Nghĩ thế nên sau cùng cũng cố miễn cưỡng quay lại nặn một nụ cười với Sở Dương. Còn Sở Dương lúc đó gần như sắp run lên cầm cập.

Sở Dương nhìn thấy bọn Phương Nghị lên xe, rồi chiếc xe ấy lao vút khỏi cổng trường, lúc ấy mới trấn tĩnh trở lại và cảm thấy đôi chân mềm nhũn còn tim thì đập liên hồi. Cô phải vịn tay và dựa người vào than cây ở phía sau.

Đúng lúc đó có ai đó đập mạnh vào vai cô.

“Sở Dương, sao vậy? Sao trông điệu bộ chẳng khác gì Tây Thi đang dâng trái tim thế?” Một nữ sinh để tóc ngắn ngang tai trông khá xinh xắn nhìn cô cười hì hì.

Sở Dương phải chớp mắt mới nhận ra đó là Phạm Tiểu Quyên với hai lúm đồng tiền trên má trông cứ như hai biển hiệu.

Bỗng nhiên Sở Dương cảm thấy rất có lỗi với bạn. Vừa rồi khi bị Phương Nghị truy hỏi, cô biết không nên có bất cứ sự do dự nào, nếu không nhất định anh ta sẽ biết ngay là nói dối, nên cô đã nói một mạch mọi thông tin về Phạm Tiểu Quyên.

Mình thực sự không cố ý, Sở Dương nghĩ.

Phạm Tiểu Quyên là bạn hồi trung học của Sở Dương và cũng là người bạn thân nhất của cô ở trường đại học H, không đời nào cô lại cố ý bán rẻ bạn. Cô không ngờ là Phương Nghị lại kiểm tra ngay tại chỗ, may mà ông trời đã giúp cô, xui khiến cho Tiểu Quyên lúc đó ra khỏi nhà, nếu không không biết tình hình của cô lúc này sẽ ra sao.

Đột nhiên trong đầu của Sở Dương lóe lên câu: Người anh em tốt nhất chính là người cần khi bán rẻ!

Cô cảm thấy nỗi áy náy trong lòng mỗi lúc một lớn hơn, đôi mắt nhìn Tiểu Quyên cũng thay đổi.

Phạm Tiểu Quyên không hiểu vì sao ánh mắt của Sở Dương trong phút chốc lại trở nên buồn rầu ảo não như vậy, đôi mắt ấy cứ nhìn mãi vào cô.

“Người đẹp ơi, những ngày này đừng về ký túc nữa, được không?” Sở Dương bỗng buột ra những câu đó.

Tiểu Quyên càng không hiểu vì sao, đang định hỏi Sở Dương là có phải đầu óc có vấn đề không thì chỉ thấy Sở Dương xua tay rồi nói, “Thôi, coi như là mình chưa nói cái gì”, rồi quay người nói một cách nghiêm túc, “Nhớ là nếu sau này có người tới tìm hỏi về tình hình của mình thì dù có đánh chết cũng nói là không quen biết mình, không hề biết mình là ai nhé!”.

Phạm Tiểu Quyên quay cuồng trước những câu này của Sở Dương nhưng vẫn phải gật đầu nhận lời.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Sở Dương chẳng còn tâm trạng nào ăn cơm được nữa, cô ngồi xuống dưới gốc cây nghỉ một lát, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, vội co cẳng chạy về phía phòng ở của mình, bỏ mặc cả chiếc cặp lồng lăn lông lốc trước cửa nhà ăn.

Không có lẽ không dây được thì cũng không trốn được? Sở Dương vừa thu dọn sách vở trong phòng học, vừa tức giận nghĩ, dù sao thì bây giờ cũng là năm thứ tư rồi, chương trình học coi như đã kết thúc, chẳng cần phải đến trường nữa, ở đâu ôn mà chẳng được, cô không tin là bọn người ấy có thể tìm đến nhà chị Tiêu Tiêu.

Lúc Sở Dương về đến nhà Tiêu Tiêu thì cô vẫn chưa đi làm về. Sở Dương chợt nhớ ra là buổi trưa cô chưa kịp ăn cơm, cô đưa tay xoa xoa cái bụng lép kẹp, miệng tức giận rủa Phương Nghị mấy câu, những trang sách mở ra trước mắt cũng không sao khiến cô chú tâm được. Cô lục tìm mấy thứ trong tủ lạnh ăn tạm nhưng vẫn không đỡ đói, đành nằm không chờ chị Tiêu Tiêu về.

Tuy nhìn bề ngoài Tiêu Tiêu có vẻ là một cô gái yêu kiều không nhúng tay vào bùn nước, nhưng thực ra cô nấu ăn rất ngon. Nếu không vì có việc, cô thường về nhà nấu bữa tối. Kể từ khi tới ở nhà Tiêu Tiêu, Sở Dương đã có không ít lần ăn cơm cùng cô.

Chờ đến lúc trời tối vẫn không thấy Tiêu Tiêu về, nhưng ngay sau đó cô gọi điện về và nói, “Sở Dương, buổi tối em tự ăn nhé, chị họ em đang cầu cứu chị nên chị chưa về được.”.

Sở Dương tức điên lên nhưng chẳng biết làm thế nào. Không biết cô đã chọc tức vị tiên nào mà trong một ngày rủi ro như hôm nay bà chị họ Trương Tĩnh Chi vẫn còn bon chen vào cướp mất cái quyền được ăn bữa ngon an ủi của cô.

Khi Tiêu Tiêu lái xe đến khách sạn thì nhìn thấy Trương Tĩnh Chi đang ngồi chờ với vẻ rất hiền thục, thỉnh thoảng lại mỉm cười thẹn thùng với “chiếc đùi gà” Dương Lôi ở phía đối diện, sau đó nhân khi Dương Lôi không để ý thì lại nhe nanh thè lưỡi ra với Uông Dụ Hàm bên cạnh Dương Lôi.

Trương Tĩnh Chi vừa bày tỏ sự bất mãn với Uông Dụ Hàm xong, ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Tiêu, lập tức liền tỏ vẻ như quần chúng lao khổ nhìn thấy quân giải phóng nhân dân, quên mất cả hình ảnh của một thục nữ, vội đứng dậy vẫy tay về phía Tiêu Tiêu và gọi to, “Ở đây cơ mà!”

Tiêu Tiêu mỉm cười với bạn rồi đi đến. Trương Tĩnh Chi vội tóm lấy cánh tay của Tiêu Tiêu và giới thiệu bằng một giọng có phần hơi run, “Bạn của em, Tiêu Tiêu.”

Tiêu Tiêu mỉm cười và gật đầu với hai chàng bảnh trai trước mặt.

“Đây là anh Dương Lôi”, Trương Tĩnh Chi giới thiệu, sau đó chỉ vào Uông Dụ Hàm nói với giọng ẩn chứa đôi chút sát khí, “Đây là anh Uông Dụ Hàm.”

Nghe giọng nói của Trương Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu biết ngay hôm nay ai là nhân vật chính, ai là người mà Trương Tĩnh Chi nói là “con người đáng ghét, vô sỉ, không có tầm nhìn, phá hoại buổi hẹn đầu tiên của người khác.” Cô vỗ nhẹ vào tay Trương Tĩnh Chi, ra hiệu cho cô chớ có xúc động quá.

Trương Tĩnh Chi cũng hiểu ý của Tiêu Tiêu, nên nụ cười trên môi lại càng thêm ngọt ngào, sự dữ dằn vừa rồi đối với Uông Dụ Hàm cũng đã dẹp đi.

Uông Dụ Hàm tỏ ra rất lịch lãm với Tiêu Tiêu, kéo ghế mời cô ngồi xuống rồi sau đó mới nhìn Trương Tĩnh Chi. Anh ta đã cố tình chọc tức Trương Tĩnh Chi khiến cô chỉ còn biết bên ngoài nở nụ cười bên trong thì rủa thầm.

Kế hoạch hôm nay vốn rất hay. Để tiếp cận Dương Lôi, Trương Tĩnh Chi khó khăn lắm mới sắp xếp được một lần ăn như thể rất tình cờ này, cô muốn nhân cơ hội đó làm cho hai bên càng có ấn tượng sâu hơn về nhau, chẳng ngờ Uông Dụ Hàm xuất hiện như thể từ trên trời rơi xuống, hỏi làm sao mà không tức cho được.

Rõ ràng là Uông Dụ Hàm không có mắt nhìn, chẳng nhẽ anh ta không thấy đây là một cuộc hẹn hò? Trương Tĩnh Chi tức giận nhưng vì trước mặt Dương Lôi, hơn nữa Uông Dụ Hàm lại là bạn của Dương Lôi nên chẳng còn biết nói gì, đành thỉnh thoảng ném một ánh mắt đầy gai nhọn về phía anh ta.

Sau cùng không còn cách nào khác, Trương Tĩnh Chi đành phải nhờ Tiêu Tiêu xuất chinh. Cô nhìn Uông Dụ Hàm lúc đó đang cúi xuống ăn, hất cằm ra hiệu với Tiêu Tiêu, ý muốn nói: Nhìn thấy chưa, thằng cha ấy đấy, hãy mau chóng phát huy sự hấp dẫn của cậu, đuổi hắn đi đi để hai đứa bọn mình ở lại với nhau.

Tiêu Tiêu nhìn lại bằng một ánh mắt rất rõ ràng: Biết rồi, hãy chờ mà xem.

Trương Tĩnh Chi lại dùng ánh mắt dặn dò Tiêu Tiêu: Thằng cha này không xoàng đâu, cậu phải chú ý, cẩn thận đấy!

Tiêu Tiêu nhướn mày: Anh ta ư? Không vấn đề gì. Mười phút sau là mình sẽ lôi được anh ta đi thôi. Cậu cứ chờ đi!

Dương Lôi giống như một đứa trẻ ngây thơ nên không nhìn thấy ánh mắt nhìn đi nhìn lại của Trương Tĩnh Chi và Tiêu Tiêu. Tuy Uông Dụ Hàm cúi đầu nhưng đều nhìn thấy hết động tác của hai cô gái, trong lòng càng cảm thấy thú vị, khoái chí đến mức suýt bật cười thành tiếng.

Uông Dụ Hàm đã nhìn thấy ngay cô gái tên Trương Tĩnh Chi có vẻ hiền thục kia không hề thích mình, nhưng vẫn không nén được ý muốn trêu chọc cô, cố tình nhận lời đi cùng với Dương Lôi, hơn nữa còn nói chuyện với Dương Lôi rất rôm rả, khiến cho Trương Tĩnh Chi gần như ngồi một mình mà sốt ruột.

Không hiểu vì sao mình lại cứ muốn trêu chọc cô ta, thích nhìn thấy cái kiểu cố ra vẻ hiền thục, tự cho rằng người khác không thấy vẻ hằn học của cô ta đối với mình và rồi lại lập tức mỉm cười rất lịch thiệp với Dương Lôi.

Tiêu Tiêu hạ giọng thì thầm với Uông Dụ Hàm, để cho Trương Tĩnh Chi có cơ hội nói chuyện với Dương Lôi. Nhưng chỉ một lát sau thì Tiêu Tiêu phát hiện ra rằng, mặc dù anh ta mỉm cười rất lịch sự và tỏ vẻ lắng nghe cô, nhưng lại thường xuyên kéo Dương Lôi vào câu chuyện của hai người. Cứ như thế mãi, thành thử Trương Tĩnh Chi không sao tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Dương Lôi.

Đôi con ngươi của Tiêu Tiêu đưa đi đưa lại, nhìn Trương Tĩnh Chi rồi lại nhìn Uông Dụ Hàm với nụ cười ở khóe miệng, trong lòng đã rõ được mấy phần.

Hay đấy chứ, cô nghĩ. Cô lén đưa mắt nhìn Dương Lôi với đôi chút trầm tư, rồi lại nhìn sang khuôn mặt của Uông Dụ Hàm. Uông Dụ Hàm phát hiện ra Tiêu Tiêu đang nhìn mình rất chăm chú, không những không lẩn tránh ánh mắt của cô, ngược lại còn mỉm cười với cô.

Tiêu Tiêu gật đầu với Uông Dụ Hàm, tự nhiên hai người như có thỏa thuận ngầm với nhau.

Mười phút trôi qua, Tiêu Tiêu đã không lôi được Uông Dụ Hàm đi. Lại mười phút nữa trôi qua, Tiêu Tiêu dường như đã trở thành người bạn thân của Uông Dụ Hàm, hai người mỗi lúc một nói nhiều hơn. Đến giữa bữa họ lại gọi thêm bia.

Trương Tĩnh Chi tức đến râm ran cả người. Cả bữa ăn cô đã không thể nói chuyện được với Dương Lôi mấy câu cho ra hồn, Uông Dụ Hàm và Tiêu Tiêu gần như giành hết phần.

Khi cả bốn người ra khỏi nhà hàng thì Trương Tĩnh Chi gần như đã hoàn toàn thất vọng về buổi tối hôm nay. Thôi, coi như phải tìm một cơ hội khác vậy.

Tiêu Tiêu và Uông Dụ Hàm lái xe đến, bây giờ vấn đề là phân công ngồi xe như thế nào.

Không thể để cho Dương Lôi lên xe của Tiêu Tiêu được, Trương Tĩnh Chi nghĩ. Chuyện đã đến nước này thì đành phải để cho Dương Lôi lên xe của Uông Dụ Hàm, còn Tiêu Tiêu thì chở mình về vậy. Nhưng không ngờ, ngay cả tâm nguyện ấy mà ông trời cũng không cho. Không rõ Uông Dụ Hàm nói thầm gì vào tai Dương Lôi mà Dương Lôi lại lên xe của Tiêu Tiêu, còn cô thì lại bị Uông Dụ Hàm kéo lên xe của anh ta.

Trương Tĩnh Chi thấy hận Uông Dụ Hàm vì đã phá hoại chuyện tình cảm của người khác, hận Tiêu Tiêu không đáng là bạn, cứ cho là không giúp được mình đi thì cũng phải phản đối lại chứ.

Tiêu Tiêu bấm mấy tiếng còi về phía xe của Uông Dụ Hàm, có ý muốn đi ngay. Dương Lôi ổn định xong chỗ ngồi rồi bỗng nhiên cười, nói với Tiêu Tiêu: “Dụ Hàm rất thích bạn của cô, nhưng vẫn cứ muốn trêu tức cô ấy. Hệt như trẻ con!”

Tiêu Tiêu thấy rất bất ngờ, cả buổi tối Dương Lôi rất ít nói, không ngờ anh ta đã biết chuyện này từ trước, vì thế mà ấn tượng với anh ta cũng trở nên tốt hẳn, cô cũng cười và hỏi, “Thế còn anh? Anh thấy sao?”

Dương Lôi khẽ lắc đầu, “Cô ấy không phải là đối tượng của tôi.”

Tiêu Tiêu không nói gì nhưng trong lòng thầm kêu lên, ôi đáng thương làm sao cho Trương Tĩnh Chi, khó khăn lắm mới chủ động một phen thế mà đã không có kết quả. Nhưng khi cô nghĩ tới anh chàng Uông Dụ Hàm ấy thì lại cảm thấy cũng không tồi, có lẽ một người đàn ông như thế mới hợp với Tĩnh Chi.

Dọc đường hai người không nói gì. Đưa Dương Lôi về nhà xong, Tiêu Tiêu lái xe quay về nhà, khi về tới gần khu nhà cô ở thì thấy phía trước có rất nhiều xe đang bị cảnh sát chặn lại.

Tiêu Tiêu buột miệng, chết rồi! Tuy vừa nãy uống không nhiều, nhưng nếu kiểm tra thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

Một nhân viên cảnh sát đi tới, gõ vào cửa xe của Tiêu Tiêu, ra hiệu cho cô hạ thấp kính cửa xe xuống.

“Phiền cô hợp tác với chúng tôi.” Nhân viên cảnh sát nói, tay đưa chiếc máy kiểm tra nồng độ cồn.

Tiêu Tiêu cười khan một tiếng, định đùa với anh ta mấy câu, nhưng mắt cô bỗng phát hiện ra Tưởng Tư Thừa trong bộ sắc phục đang ở một chỗ cách xe của cô không xa, anh ta và mấy đồng nghiệp đang nói gì đó với một lái xe.

Trời đã không tuyệt hết đường của mình! Tiêu Tiêu vui mừng, bỏ mặc người cảnh sát bên cạnh, mở cửa xe bước xuống, đi thẳng đến chỗ Tưởng Tư Thừa và cất tiếng gọi: “3528…”

Cô không biết tên của anh mà chỉ nhớ số hiệu cảnh sát trên ngực anh.

Tưởng Tư Thừa hơi ngẩn người, quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Tiêu đang đưa tay ra vẫy anh. Mấy đồng nghiệp nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và rất thời trang gọi Tưởng Tư Thừa thì đều ngẩn người ra nhìn. Một đồng nghiệp vỗ vai anh, mặt nở nụ cười rất thân thiện, ra hiệu bảo anh bước tới chỗ cô.

Tưởng Tư Thừa chau mày, mặt đỏ bừng lên, nhưng cũng đi về phía cô.

Do có chút hơi men nên hai má của Tiêu Tiêu hồng hẳn lên, đôi mắt đen nhánh dưới ánh điện lại càng thêm long lanh. Tưởng Tư Thừa chỉ thoáng nhìn một cái và càng cảm thấy mặt nóng hơn, anh không dám nhìn thẳng vào mặt Tiêu Tiêu mà ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói khẽ một câu, “Tôi không phải là 3528, tôi là Tưởng Tư Thừa…”

Tiêu Tiêu sững sờ giây lát rồi cười ngay sau đó, “Tôi biết, tôi biết”. Cô chỉ về phía người cảnh sát đã chặn cô lại cười và nói, “Chúng ta dù sao cũng là bạn tốt của nhau. Chẳng nên “vuốt mặt không nể mũi” như vậy. Chuyện này có lẽ không nên để tôi tự giải quyết phải không?”

Viên cảnh sát kia khó xử nhìn Tưởng Tư Thừa và chờ phản ứng của anh.

Tưởng Tư Thừa nhìn đồng nghiệp, rồi lại nhìn lên khuôn mặt của Tiêu Tiêu, biết cô chắc chắn đã uống rượu, cũng muốn cứu nguy cho cô, nhưng lại nghĩ trước con mắt của nhiều đồng nghiệp như vậy, hơn nữa anh lại là người mới nhận công tác, nếu làm không đúng thì chắc chắn sẽ khó mà ăn nói với mọi người nên anh đành vác khuôn mặt đỏ bừng của mình nói, “Không được làm trái qui định.”

Các đồng nghiệp đều cười, cố ý đưa chiếc máy đo độ cồn cho Tưởng Tư Thừa, ra hiệu cho anh hãy làm động tác vì nghĩa diệt thân. Tưởng Tư Thừa lại càng thêm luống cuống, anh đã định không nhận chiếc máy ấy, nhưng không thể cưỡng lại các đồng nghiệp, thế nên đành cầm chiếc máy đưa tới trước mặt Tiêu Tiêu. Mấy đồng nghiệp tuy đứng ở xa không bước lại gần, nhưng mắt đều nhìn về phía hai người, và đều nở nụ cười mờ ám.

Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ đến tận mang tai của Tưởng Tư Thừa, rồi lại đưa mắt nhìn mấy nhân viên cảnh sát đang nở những nụ cười không lấy gì làm thiện chí, biết rằng việc hôm nay khó mà qua mắt nổi. Thực ra, cô không sợ bị phạt tiền, nhưng sợ có thể bị bắt đi học một lớp nào đó, cô cảm thấy vô cùng phiền phức.

Mắt của Tiêu Tiêu đảo quanh, cô đã nghĩ ra cách. Cô cố ý tiến về phía trước một bước, cách chỗ Tưởng Tư Thừa không đầy nửa mét.

Tưởng Tư Thừa ngây đơ, bất giác lùi về sau một bước, nhưng bất ngờ bị Tiêu Tiêu tóm lấy khuỷu tay. Anh nhìn thấy đôi mắt hình hạnh nhân của cô nheo lại thành hình như vầng trăng lưỡi liềm, cô cười và tiến đến bên anh, “Tôi không uống rượu, thật đấy, đừng có thử, nếu không anh hãy ngửi mà xem!”

Nói xong, cô còn làm động tác há miệng và áp lại gần Tưởng Tư Thừa.

Tiêu Tiêu có vóc dáng cao, lại đi giày cao gót, vì thế chỉ cần ngẩng cằm lên là chạm vào môi của Tưởng Tư Thừa.

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ấy mỗi lúc một tiến gần, Tưởng Tư Thừa thất kinh, định lùi về sau, nhưng cánh tay của anh đã bị Tiêu Tiêu giữ chặt, đành phải nghiêng người về phía sau, và trong đầu anh chợt xuất hiện một từ, đó là “mượn rượu làm càn”. Một cơn giận bỗng nhiên bốc lên trong đầu anh, cô gái này không hiểu sao lại có thể bừa bãi tùy tiện như thế!

Tiêu Tiêu thấy rất khoái chí, cảm thấy hành động trêu chọc cảnh sát của mình ngay trên đường phố quả là rất oách, hơn nữa anh chàng cảnh sát xấu hổ đến đỏ cả mặt kia rất thú vị, ngày mai mình sẽ kể chuyện này cho Trương Tĩnh Chi nghe mới được!

Mặc dù xấu hổ, nhưng Tưởng Tư Thừa cũng không hề ngốc, anh đã nhìn thấy vẻ trêu chọc trong mắt của Tiêu Tiêu. Anh hơi chau mày lại, đứng thẳng người định đẩy cô ra, nhưng không ngờ ai đó ở phía sau đẩy anh một cái, thế là cặp môi anh chạm ngay vào môi của Tiêu Tiêu. Cảm giác về sự tiếp xúc ấy là sự mềm mại chưa từng thấy bao giờ.

Cả hai đều sững người rồi vội vàng tránh ra. Tiêu Tiêu nghĩ, chết rồi, mình đã đùa hơi quá.

Mặt của Tưởng Tư Thừa đỏ rực cả lên, cho thấy sự xấu hổ của anh đang biến thành cơn phẫn nộ.

Có tiếng cười của những người qua đường. Đồng nghiệp của Tưởng Tư Thừa cũng quay người đi, nhưng không nén được đôi vai cứ rung lên.

Tiêu Tiêu vội buông cánh tay của Tưởng Tư Thừa và lùi về sau một bước, tuy miệng vẫn nở nụ cười mê hồn, nhưng đã không còn tự tin như trước. Nhìn vẻ thể hiện thì thấy, có lẽ đây là nụ hôn đầu tiên của anh chàng cảnh sár này? Như thế thì quả là thiếu sót quá. Tội lỗi, tội lỗi, thật là tội lỗi! Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng áy náy.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!” Tiêu Tiêu rối rít nhận lỗi, cố giữ nụ cười trên môi.

Do bất cẩn mà chạm vào nhau, thế mà con gái lại cứ phải xin lỗi con trai, điều này càng làm cho cảnh tượng ấy thêm kỳ quặc.

Tưởng Tư Thừa không còn để ý đến chuyện mình đang thực hiện nhiệm vụ nữa, anh nói với đồng nghiệp, “Tôi đi một lát, anh nói giúp với sếp cho tôi một câu.”

Tiêu Tiêu vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tưởng Tư Thừa kéo vào trong xe, sau đó anh vòng qua đầu xe ngồi vào buồng lái, nhấn ga, chiếc xe lao về phía trước.

Chiếc xe lao vun vút, cho thấy người lái nó đang trong cơn giận dữ. Tiêu Tiêu ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, biết anh chàng cảnh sát này xấu hổ quá hóa giận nên thấy rằng tốt nhất là im lặng. Cô không nói gì, tuy đôi môi vẫn thoảng nụ cười, mắt nhìn cảnh dòng xe nối dài như rồng rắn bên ngoài.

Tưởng Tư Thừa đã từng đưa cô về một lần, nên rất nhanh chóng lái xe đến trước cửa nhà Tiêu Tiêu. Thế nhưng, khi tới đó rồi anh ta vẫn không hề có ý xuống xe.

Tiêu Tiêu cũng cảm thấy hơi lo lắng, suy cho cùng thì chính mình đã cướp nụ hôn đầu của người ta, mà đó lại là một người đang mang sắc phục cảnh sát, mong rằng anh ta sẽ không bắt mình phải đền bù gì.

“Hình như cô rất thích uống rượu?” Tưởng Tư Thừa đột nhiên hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước, mặt không còn đỏ nữa, đôi mày chau lại theo thói quen.

“Chú cảnh sát, à không, đồng chí cảnh sát, tôi xin thề, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ lái xe sau khi uống rượu! Tôi không uống rượu…” Tiêu Tiêu giải thích, cảm thấy đôi mắt rất nghiêm nghị của Tưởng Tư Thừa vội sửa lại, “Hôm nay chỉ là ngoại lệ. Tôi chỉ uống một chén nhỏ, à ba chén nhỏ.” Cô định làm điệu bộ một chút theo thói quen, nhưng nghĩ đến cảnh gay go vừa rồi, nên vội nén câu “không tin anh cứ ngửi thử xem” lại trong miệng.

“Uống một chút lại càng nguy hiểm hơn, tỉ lệ sự cố xảy ra sau khi uống rượu rất cao. Cô đừng có mang tâm lý được bỏ qua.”

Nhìn vẻ lên lớp thuyết giáo của anh ta, Tiêu Tiêu vội làm động tác yêu cầu dừng xe lại kèm một nụ cười, “Dừng lại! Tôi đã sai, tôi biết là tôi đã sai, sau này tôi sẽ không như thế nữa. Anh hãy viết vé phạt đi, tôi chấp nhận!”

Tưởng Tư Thừa ngớ người ra, Tiêu Tiêu thì khoái chí, trong bụng nghĩ, tôi không tin là anh lại có thể viết vé phạt một cô gái xinh đẹp như tôi, hơn nữa vừa rồi dù thế nào thì chúng ta cũng có sự tiếp xúc rất thân mật. Với một chàng cảnh sát còn rất ngô nghê trong chuyện tình cảm này thì chỉ cần mình giở một vài chiêu của con gái là anh ta sẽ ngoan ngoãn quay về thôi.

Sau phút ngẩn người, Tưởng Tư Thừa rút cuốn sổ từ trong túi ra thật và mượn ánh đèn trong xe viết vé phạt Tiêu Tiêu, “Nhớ là đến nộp tiền cho Đội cảnh sát đúng thời gian đấy!”

Nụ cười trên môi Tiêu Tiêu bỗng trở nên gượng gạo, không ngờ một tiểu yêu tu luyện hàng ngàn năm lại gặp phải tảng đá không hề biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc như vậy! Tiêu Tiêu cầm tờ vé phạt, trố mắt nhìn Tưởng Tư Thừa mở cửa xe đi mấy bước rồi lại quay lại.

Quay lại đi. Quay lại đi, nhận thức được sai lầm của mình, sau đó lập tức lấy lại hóa đơn, rồi xin lỗi tôi, Tiêu Tiêu nghiến răng cầu nguyện.

Tưởng Tư Thừa gõ gõ vào cửa kính xe. Tiêu Tiêu hạ cửa kính xe xuống, miệng nở nụ cười mê hồn và nhìn anh bằng ánh mắt đầy tình tứ.

“Nhớ phải theo học lớp Luật giao thông đúng giờ, nếu không sẽ bị đánh dấu vào bằng lái xe đấy!” Tưởng Tư Thừa dặn.

Tiêu Tiêu mở to mắt, hít một hơi thật sâu, cố giữ nguyên nụ cười trên môi và gật đầu. Không thể để cho gã cảnh sát nhãi nhép này làm hỏng hình ảnh của mình, cô nghĩ.

Tưởng Tư Thừa quay người sải bước rời khỏi chiếc xe của Tiêu Tiêu, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.

Nguồn: alobooks.vn