30/11/12

Bí mật tình yêu phố Angel (T10-C3)

Chương 3: Cuộc thi thử thách lòng can đảm của công chúa Hựu Tuệ

Địa điểm:

Sân vận động trường Minh Dương


Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Lý Chấn Dực: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Anh Tỉnh Ngạn: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương

Sun: Thần tượng tuổi teen.


ONE


Đã chuẩn bị xong xuôi hết rối

Kim Nguyệt Dạ,còn lâu cậu mới đánh bại được tôi.

Vì chính nghĩa,vì bảo vệ khu biệt thự số 23 phố Angel,tôi nhất định phải thắng!

Ngày thi đấu thứ hai lại sắp kết thúc.Sau một ngày nỗ lực không biết mệt mỏi,tôi chỉ kém Kim Nguyệt Dạ đúng một tấm huy chương vàng.Nếu tôi giành được huy chương vàng trong cuộc thi chạy 2000 mét nữa thì tôi và Kim Nguyệt Dạ sẽ hòa nhau.

"Tuýt tuýt!Mời các vận động viên nữ tham gia chạy 2000 mét đến vạch xuất phát tập trung!"

Tiếng còi vừa cất lên tôi đã nhanh chóng hít một hơi dài,sốc lại tinh thần,rồi hăm hở bước lên vạch xuất phát.

"Hựu Tuệ cố lên!Cố lên!"

'Hựu Tuệ!Hôm nay các hạng mục thi đấu bà đều giành được giải nhất,trận đấu này nhất định cũng sẽ vô địch cho coi!"

Tô Cơ và Hiểu Ảnh đứng bên đường chạy,liên tục "tiếp lửa" cổ vũ cho tôi.Ngay cả Tiêu Dực cũng nhiệt tình vào hùa với hai nhỏ.

Thật tình,ba tên ngố này gào gì mà gào to thế?

Đột nhiên,một mùi hương khá nồng cùng với cơn mưa cánh hoa màu hồng phấn bao trùm lên cả người tôi.

Lâu lắm rồi mới thấy Anh Tỉnh Ngạn xuất hiện bằng xương bằng thịt thế này (lần trước chỉ nghe thấy giọng nói của hắn trên loa phóng thanh).Nhìn hắn e lẹ ngậm bông hoa đào,đứng bên cạnh Tô Cơ cổ vũ cho tôi,tôi sởn hết da gà.

"Baby Hựu Tuệ!Cố lên nhé!Anh Tỉnh Ngạn đẹp trai nhất,hấp dẫn nhất,hào hoa nhất trường Minh Dương lúc nào cũng ủng hộ em!"

Khi quay sang nhìn thấy Lý Triết Vũ đến tận đây cổ vũ cho mình,tôi mỉm cười vui vẻ.

"Hựu Tuệ..." Mắt cậu ấy bỗng sáng lấp lánh,rồi quay sang nhìn "đội cổ vũ" hừng hực khí thế đứng bên cạnh.

Hả?Cậu ấy không định...

Lý Triết Vũ hít một hơi thật sâu,sau đó từ từ đưa hai tay về phía tôi.

"Hựu Tuệ,FIGHTING!"

Tiếp đó,Lăng Thần Huyền đứng bên cạnh cũng bắt chước y hệt như vậy.

Không ngờ Lý Triết Vũ cũng nghịch ngợm chẳng kém tụi Hiểu Ảnh!Chắc không phải thế chứ....Vừa nãy tôi hoa mắt thì phải...

Nhưng tôi vô cùng cảm kích trước sự nhiệt tình của mấy người bạn thân,cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng tôi...

"Công chúa Hựu Tuệ hăng hái quá nhỉ!..." Một giọng nói mỉa mai gần đó vang lên làm tôi giật mình.

"Cậu đến đây làm gì?" Nhìn nụ cười ngạo nghễ đáng ghét của tên Kim Nguyệt Dạ,tôi khẽ rùng mình,nhưng mặt cố tỏ vẻ trấn tĩnh, "Muốn đến xem tôi giành chiến thánh thế nào hã?Ha ha ha,cậu còn lâu mới có cơ hội vượt mặt tôi."

"Ồ,vậy sao?" Kim Nguyệt Dạ nhếch mày,"Nhưng theo tôi được biết,bé Hựu Tuệ từ trước đến giờ đâu giỏi vụ chạy 2000 mét nhỉ! Đừng tự làm khó mình nữa!"

"Ha ha ha,Kim Nguyệt Dạ! Chiến thuật tâm lí kiểu này của cậu chẳng xi nhê gì đâu!" Tôi chống nạnh nhìn chằm chằm Kim Nguyệt Dạ, "Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt,chắc chắn tôi sẽ thắng trận này cho mà xem!"

"Dạ! Cậu cũng cổ vũ cho Hựu Tuệ đi! Chúng ta cùng tiếp lửa cho Hựu Tuệ! He he he!" Mặc Tô Cơ ra sức ngăn cản,Hiểu Ảnh lon ton chạy đến chỗ Kim Nguyệt Dạ,giơ tay làm thành hình khẩu súng.

"Hiểu Ảnh à,cô và Vũ cổ vũ cho Hựu Tuệ là đủ rồi..." Kim Nguyệt Dạ mỉm cười xoa đầu Hiểu Ảnh rồi quay sang nhìn Lý Triết Vũ.

Tuýt tuýt!

"Chuẩn bị xuất phát,mời các vận động viên đứng vào vạch xuất phát!"

"Chuẩn bị....Pằng!"

Tiếng súng hiệu lệnh vừa vang lên,tôi cắm đầu cắm cổ chạy như tên lửa.Trên sân vận động rộ lên những tiếng cỗ vũ reo hò không ngớt.

"Hựu Tuệ cố lên!"

"Hựu Tuệ vô địch!"

Giong Tô Cơ,Hiểu Ảnh và Tiểu Dực át hết tất cả những người khác.Cứ nghĩ đến cảnh bọn họ thi nhau "tiếp lửa" cổ vũ cho tôi,tôi cảm thấy mình như biến thành một kiện tướng điền kinh trên đường đua,tinh thần phấn chấn tràn đầy sức lực.

Hừ! Chạy 2000 mét có gì mà phải sợ?Cũng chỉ là chạy năm vòng quanh sân vậnh động thôi mà.Hãy xem Tô Hựu Tuệ ta xuất chiêu đây!

Xông lên nào...Dzô...

Tôi chạy như bay,các đối thủ chạy cùng đã bị tôi bỏ tít lại phía sau.Những tiếng la hét cỗ vũ dường như càng lúc càng to hơn,tôi đắc ý quay sang nhìn lên khán đài,bao nhiêu fan đang đứng trên đó hò hét cổ vũ cho tôi.

Khà khà khà! Đúng là cảm giác này! Gào thét to hơn nữa đi!

Nhưng bây giờ chưa phải lúc đắc ý,tôi vừa hơi lơ đễnh chút xíu thì hai cô bạn chạy cùng đã đuổi kịp,theo sát phía sau tôi.Nếu tôi không nhanh nhanh tăng tốc thì sẽ bị họ vượt cho mà xem.

Không thể thua được!Tuyệt đối không thể thua được! Cuộc đấu này tôi nhất định phải thắng! Kim Nguyệt Dạ vẫn còn đứng trên kia theo dõi tôi! Không thể để hắn cười nhạo được!

Nghĩ vậy tôi lại càng quyết tâm cao độ hơn,cắm đầu lao nhanh về đích.

Một vòng...Hai vòng...

Ba vòng...Bốn vòng...

 Đến vòng cuối cùng rồi!

Còn...còn một vòng nữa thôi...

Sao....sao tôi lại thấy mắt mình mờ đi!

Ngực có cảm giác đau đau,cổ họng khô rát!Cứ mỗi lần hít một hơi thì cổ họng như bị cái gì đó cứa một nhát,khó chịu quá...

Cố lên!Chỉ cách đích một đoạn nữa thôi!Đích chiến thắng không còn xa nữa,những tiếng reo hò mỗi lúc một ồn ào hơn.

"Cố lên!Cố lên!Kiên trì sẽ chiến thắng!"

"Hựu Tuệ!Hựu Tuệ!Đừng để người khác vượt lên!Cố lên!"

Tô Hựu Tuệ,mày hãy cố lên!

Hây da!

Hả?Sai thế nhỉ?Sao tự dưng chân trái của tôi lại thiếu mất cái gì đó,gan bàn chân thấy lành lạnh?

Tôi ngạc nhiên nhìn xuống dưới chân thì phát hiện chiếc giày ở chân trái bị rơi trên đường chạy.Lạ thật!Sao giày của tôi lại bị rơi xa?Mà thôi,sắp hết giờ rồi,tôi chẳng còn thời gian thắc mắc chuyện này,cứ chạy về đích đã rồi tính sau!

"Ồ!Người đằng sau sắp chạy vượt Hựu Tuệ rồi!"

Lúc nghe thấy tiếng hò hét,tôi mới phát hiện ra hai nữ sinh chạy sau tôi ban nãy đã sắp đuổi kịp mình.Tôi hốt hoảng đến nỗi chẳng thèm để ý chiếc giày bị rơi nữa,cắm đầu chạy như bay về đích.

"Hựu Tuệ!Hựu Tuệ!Đừng chạy nữa!Chân bà sẽ bị thương đấy!'

Tô Cơ và Hiểu Ảnh đứng bên đường chạy hét lên lo lắng.Tôi chỉ lắc đầu,cắn chặt răng,ánh mắt cương quyết nhìn về phía trước.

Không!Tôi không thể thua trận này được!

"Hựu Tuệ!"

Hựu Tuệ,mày phải cố lên!Tôi đạp mạnh chân rướn người về phía trước,tiếp tục tăng tốc!Hộc...hộc...hộc....Mọi người thấy chưa...kể cả rơi giày tôi cũng có làm sao đâu?Dù trời có sập xuống thì hôm nay tôi cũng phải thắng!

Tôi thầm tự cổ vũ mình,ai dè bên tai vang lên giọng nói giễu cợt:

"Ha ha ha,Hựu Tuệ à,cô có cố gắng đến mấy thì cũng vô ích thôi..."

Ủa?Giong nói này là của...Oái!Chân...chân đau quá!

Lúc tôi định quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười đó,chân tôi bỗng đau buốt.Tôi ngồi thụp xuống,co rúm người lại,không thể đứng lên chạy tiếp được nữa.

"Hả?Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như Hựu Tuệ dẫm phải cái gì rồi!"

Vì chân đau buốt nên tôi đành phải ngừng chạy.Hai tuyển thủ phía sau đã tranh thủ chạy vượt qua tôi,còn hai tuyển thủ khác sắp áp sát tôi đến nơi.

Tôi cúi đầu nhìn xuống chân trái của mình,phát hiện gan bàn chân bị một mảnh thủy tinh đâm phải.

Đáng ghét!Là kẻ nào bày trò vậy?

Không! Không được,tôi không thể bỏ cuộc dễ dàng như thế!Tôi không thể để tên xấu xa bày kế hãm hại tôi đắc thắng được.Tôi phải thắng...

Chỉ còn cách đích đến khoảng 50 mét nữa thôi...Mặc cho Tô Cơ,Hiểu Ảnh và Lý Triết Vũ đang la hét inh ỏi phía sau,cả người tôi như có một luồng sức mạh vô song,tôi nghiến răng chạy băng băng về phía trước.

"ÔI!Chân Tô Hựu Tuệ đang chảy máu ròng ròng kìa,cô ta điên rồi à?Chân bị thương nặng thế mà còn chạy!"

"Hựu Tuệ,đừng chạy nữa,chân bà đang chảy máu đó!"

Tiếng la hét mỗi lúc mội lớn,nhưng trong mắt tôi lúc này chỉ có dải băng màu đỏ về đích.Tôi bất chấp tất cả lao nhanh về phía trước

Tô Hựu Tuệ cố lên,mày sắp thắng rồi!

Hộc!Hộc!...Đã vượt qua một tuyển thủ rồi.

Hộc!Hộc!Hộc!Hộc!...Vượt qua hết rồi!Cuối cùng tôi cũng dẫn đầu.

Sắp đến nơi rồi...Chỉ còn thiếu chút xíu nữa...

Cuối cùng...tôi là người đầu tiên cán dải băng đỏ ở đích đến.

Tôi thắng rồi!

Đúng lúc này,chân trái của tôi bỗng nhói lên,tôi ngã gục trên đường chạy.

"Chậc chậc chậc,đáng thương thật..."Tiếng nói châm chọc của Sun đột nhiên vang lên đỉnh đầu tôi.Tôi kinh ngạc ngước đầu,nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đứng bên cạnh Sun.Khuôn mặt Dạ có vẻ gì đó rất khó hiểu,"Không ngờ chỉ vì chiến thắng mà công chúa Hựu Tuệ sẵn sàng hi sinh cả tính mạng mình cơ đấy...Hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt."

"Sun,mày mò đến đây làm gì?" Tôi đau đến nỗi không nói được câu gì,đúng lúc đó,Lăng Thần Huyền đột nhiên nhảy bổ tới và quát hỏi tên "thần tượng".

"Chà,anh bạn đừng nóng thế!Tôi và Dạ chỉ muốn giúp Hựu Tuệ thôi má...Ai chà,chắc chân bị thương nặng lắm,có lẽ ngày mai không thể tham gia thi đấu được nữa rồi."Sun đeo kính đen,đội mũ lưỡi trai,dùng vẻ mặt tiếc nuối nhìn tôi.

Chân trái đau buốt đến tận óc,đã thế người tôi kiệt quệ và mắt mờ đi,không nhìn thấy rõ vẻ mặt Kim Nguyệt Dạ lúc đó.

"Dây giày của chị Hựu Tuệ bị ai đó cầm dao khía nên chạy đến nửa đường mới bị đứt,văng cả giày đi."Tiểu Dực giơ chiếc giày của tôi lên,bực mình chất vấn Sun và Kim Nguyệt Dạ,"Chắc chắn là các người làm,có đúng không?"

"Ha ha ha,cậu bạn này không có chứng cứ thì đừng vu khống người khác thế chứ..."Sun nhún vai rồi liếc nhìn Kim Nguyệt Dạ,"Chúng tôi quan tâm đến công chúa Hựu Tuệ nên mới tới đây chứ bộ."

 "Tại sao lại làm thế?Kim Nguyệt dạ,từ lúc nào cậu lại biến thành người không từ bất cứ thủ đoạn nào để hãm hại người khác vậy?Chỉ vì muốn giành quyền quản lý khu biệt thự cổ mà cậu chấp nhận làm tổn thương cả Hựu Tuệ sao?" Nghe thấy lời Tiểu Dực nói,Tô Cơ liền đứng phắt dậy,tức tối trừng mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.

"Tô Cơ!Đừng nói nữa..." Lý Triết Vũ đang giúp tôi xem xét vết thương chợt lên tiếng.Tất cả mọi người đều im lặng.

Lý Triết Vũ từ từ đứng dậy,bình tĩnh đi đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ:

"Dạ,là cậu làm thật ư?"

Nghe Lý Triết Vũ hỏi,Kim Nguyệt Dạ bỗng giật mình,vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm,mím chặt môi.

"Vũ!Việc gì phải hỏi! Chắc chắn là cậu ta làm rồi!" Lăng Thần Huyền cầm chiếc giày thể thao lên chỉ vào chỗ dây giày bị khía đứt,rồi lại chi vào chân trái tôi,"Hừ! Đây đều là cạm bẫy do Kim Nguyệt Dạ nghĩ ra!Tôi đúng là có mắt như mù mới đi kết nghĩa anh em với loại người như cậu ta!"

Sun cười gằn cắt ngang tiếng gào thét của Lăng Thần Huyền,"Xem ra người thừa kế của tậop đoàn họ Lý cũng chỉ đến thế thôi,chân tướng sự việc ra sao cũng chã rõ!"

"Dạ,việc này có phải do cậu làm không hã?" Lý Triết Vũ chẳng để ý đến lời nói kháy khỉa của Sun,giọng hơi trầm xuống,chờ đợi câu trả lời của Kim Nguyệt Dạ.

Kim Nguyệt dạ chỉ im lặng cúi đầu,không ai nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này.

Tim tôi như bị bóp chặt lại.Tôi cũng nhìn chăm Kim Nguyệt Dạ,chờ đợi câu trả lời.

Dường như cả thế kỉ nặng nề trôi qua,Kim Nguyệt Dạ mới ngẩng đầu lên.Khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn khiến tôi chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì:

"Vũ,có lẽ cậu nên băng bó vết thương ở chân Hựu Tuệ trước đã rồi hẵng hỏi chuyện này sau!Chảy máu rồi kia kìa!"

"..."

Vì sao...Kim Nguyệt Dạ...lại không trả lời?Lẽ nào chiến thắng đối với hắn quan trọng đến thế? Hay là trong tim hắn,tôi chẳng là gì cả?

Tôi nắm chặt tay lại,móng ta đâm cả vào lòng bàn tay mà chẳng thấy đau,toàn thân run lên bần bật.

Đột nhiên,Lý Triết Vũ khẽ thở dài,quay lại rồi cúi người bế tôi lên.

"Lý Triết Vũ..."Không hiểu vì đau đớn hay thất vọng mà nước mắt tôi sắp trào ra,nhưng tôi lại cố giữ chặt nó lại.

"Không sao,để tôi đưa em đến phòng y tế." Lý Triết Vũ khẽ an ủi tôi và cũng như an ủi chính mình,sau đó bước thẳng đến phòng y tế mà không hề nhìn Kim Nguyệt Dạ lấy một cái.

Tô Cơ,Hiểu Ảnh,Tiểu Dưc và cả Lăng Thần Huyền đều lo lắng cho tôi,họ vội vàng đi theo Lý Triết Vũ.

Trên vạch về đích chỉ còn lại Sun và Kim Nguyệt Dạ...Hai người họ dần dần mất hút trong tầm mắt tôi...

Trên đường đi,tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.Những lời bàn tán xôn xao liên tục vang lên bên tai tôi.

"Ồ!Lý Triết Vũ bế Hựu Tuệ kìa! Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như ban nãy chạy 2000 mét.Hựu Tuệ bị thương ở chân thì phải,Lý Triết Vũ đưa cô ấy đến phòng y tế!"

"Nghe nói vết thương của Hựu Tuệ có liên quan đến Kim Nguyệt Dạ,vừa nãy mình thấy Lý Triết Vũ hỏi Kim Nguyệt Dạ mà!"

'Không thể thế được!Chỉ vì Tô Hựu Tuệ mà hai hoàng tử trường Minh Dương xích mích với nhau ư?..."

...

Nghe những lời bàn tán xôn xao của các nữ sinh,không hiểu sao tôi càng thấy đau đớn hơn.
Tại tôi mà hai người họ xích mích với nhau ư?Tôi thấy khó chịu nên hơi cựa quậy.Lý Triết Vũ dừng lại,lo lắng nhìn tôi"

"Sao thế Hựu Tuệ,đau lắm à?"

"À...Không...không phải..." Tôi đỏ mặt lắc đầu.Nhìn trán Lý Triết Vũ lấm tấm mồ hôi,lòng tôi rối bời.

Lý Triết Vũ hít một hơi thật sâu sau đó không nói gì cả,rảo bước nhanh hơn.

Sau khi được khử trùng và băng bó cẩn thận,chân tôi đã cầm máu.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm,nhưng bác sĩ nhắc nhở tôi,trước khi vết thương lành,không được vận động mạnh,đặc biệt là không được thi đấu tiếp.

"Nếu không được tham gia thi đấu thì cuộc thi nhảy cao ngày mai của Hựu Tuệ biết tính sao đây?"

Sau khi đưa tôi về nhà,năm người bọn họ ngồi cạnh tôi bàn tán vê trận đấu ngày mai.

"Còn tính gì nữa,đành bỏ thi thôi!" Lăng Thần Huyền thở dài tiếc nuối rồi nhún vai,"Tô Hựu Tuệ! Cô không kiểm tra giày trước khi chạy à? Dây giày bị cứa đứt mà lại không biết!Ngốc hết chỗ nói!"

"Lăng Thần Huyền!Cậu bảo ai ngốc hã?Tên đầu heo như cậu nếu bị ai đó đâm có khi cũng chẳng biết ấy chứ!Hứ!" Thấy Lăng Thần Huyền chì chiết tôi,Tô Cơ nhảy dựng lên,lườm xéo hắn.

"Bạch Tô Cơ!Cô nói gì hả?"

"Được rồi,mọi người đừng cãi nhau nữa." Tôi lấy tay bịt vết thương lại rồi quay sang cắt đứt trận đấu khẩu nảy lửa giữa Tô Cơ và tên khỉ ngố Huyền,"Tuy tôi bị thương nhưng ngày mai tôi vẫn tham gia thi đấu.Tôi không thể đứng trơ mắt nhìn Sun và Kim Nguyệt Dạ giành quyền quản lý khu biệt thự số 23 được!"

"Nhưng Hựu Tuệ à,chân bà..."

"Tô Cơ,bây giờ không phải lúc để ý chân có bị thương hay không.Ngày mai thi đấu,tôi sẽ chú y không để chạm vào vết thương.Dù thế nào đi nữa,tôi nhất định phải thắng!"

"Nhưng mà Hựu Tuệ..."

"Ngày mai em không được tham gia thi đấu!" Câu nói kiên quyết của Lý Triết Vũ đã cắt ngang lời khuyên nhủ của mọi người.Tất cả đều im lặng.

"Nhưng tôi phải..."

"Hựu Tuệ,tin tôi đi,ngày mai tôi sẽ có các giúp em!"

Nhìn ánh mắt kiên định của Lý Triết Vũ,tôi không biết nên nói gì nữa,nhưng trong đầu tôi luôn tự nhủ : Chân bị thương cũng được,kể cả sau này không đi được cũng chẳng sau.Dù thế nào đi nữa,tôi nhất định phải giành giải nhất trong cuộc thi nhảy cao ngày mai! Đây là lời hứa của Tô Hựu Tuệ này...Tôi nhất định phải làm được!


TWO


" Bốp bốp! Hựu Tuệ cố lên!"

" Hựu Tuệ cố lên, Hựu Tuệ vô địch!"

" Hựu Tuệ cố lên!"

Ngày thi đấu nhảy cao cuối cùng cũng đến. Tôi nhờ Tiểu Dực đánh lạc hướng Lý Triết Vũ, sau đó tập tễnh bước ra sân vận động.

Ban nãy Tô Cơ bảo mặt tôi còn hừng hực khí thế chiến đấu hơn cả bò tót.

" Xin mời tất cả các vạn động viên đứng đợi ở phía sau đường chạy!" Trọng tài thổi còi ra hiệu tập trung.

" Hựu Tuệ, bà thực sự không sao chứ? Đừng có cố quá!" Nhìn dáng đi tập tễnh của tôi, Tô Cơ lo lắng ra mặt.

Tôi cố gắng mĩm cười, giơ ngón tay cái về phía đội cỏ vũ của mình.

" Yên tâm đi, tôi không sao đâu!"

Cuộc đấu sắp tới tôi sẽ nỗ lực hết mình. Tôi phải cho Kim Nguyệt Dạ biết, muốn đánh bại Tô Hựu Tuệ này không dễ đâu!

" Vận động viên số 211, chuẩn bị...Pằng!"

Sau tiếng súng hiệu lệnh, vận động viên đầu tiên bắt đầu chạy lấy đà rồi nhẹ nhàng vượt qua xà ngang.

" Vạn động viên số 236, chuẩn bị...Pằng!"

Rất nhanh, vận động viên thứ hai cũng vượt qua xà ngang một cách dễ dàng.

Chà...Xem ra các đối thủ thi nhảy cao lần này điều đáng gờm, tôi phải cố gắng hết sức mời được!

Tôi vừa tranh thủ khởi động cho nóng người vừa chú ý quan sát thời gian và điểm xuất phát của vận động vien vừa nhảy, sau đó phân tích xuất phát ờ thời điểm nào là đạt kết quả tốt nhất.

" Vận động viên 358. chuẩn bị..Pằng!"

Thoắt một cái mà đã tới lượt tôi rồi!

Tiếng súng hiệu lệnh vừa vang lên, tôi nhanh chóng lao mình về phía trước, chân dậm mạnh vào chổ mà vừa nãy đã tính toán rất kĩ rồi rướn cao người, toàn thân nhẹ nhàng vượt qua xà ngang cao chót vót, sau đó đáp lưng xuống nệm bông.

" Hoan hô, Huệ Tuệ giòi quá!"

" Hựu Tuệ, tôi phục bà quá đi mất!"

Nhìn tư thế nhảy vô cùng đẹp mắt của tôi, người xem vỗ tay tán thưởng ầm ầm. Nhung mỗi tội cái chân tôi có vẻ k được ổn lắm, tại vừa nãy dậm nhảy mạnh quá nên vết thương lại bị nứt miệng rồi.

Cố chịu đựng nào! Không thể để mọi người biết, nếu không còn lâu họ mới cho tôi thi tiếp...
"Vòng thứ hai bắt đầu!"

Sau khi vòng một kết thúc, chỉ có khoảng tám mươi phần trăm vận đọng viên lọt vào vòng hai.

Ngồi ở chỗ nghỉ ngơi dành cho vận động viên, tôi cố gắng hít thở đều, đầu luông nghĩ những chuyện vui để k chú ý đến cái chan đau nữa.

Vòng thi đấu thừ hai, tôi tiếp tục vượt qua dễ dàng nhưng vết thương đau dữ dội hơn...

Vòng thứ ba...Vòng thứ tư...

Đến vòng thứ năm thì chỉ cỏn lại tám vận động viên . Nhanh như cắt, tôi lại giành chiến thắng ở vòng này.

" Hựu Tuệ! Cố lên, cố lên!

" Chiến thắng trong tầm tay rồi!"

Hôi fan của tôi gào thét khản cổ. Xem ra họ còn căng thẳng hơn cả tôi. Tôi gượng cười, vẫy tay đáp lại họ nhưng trên trán lại ướt đẫm mồ hôi.

Ôi...Đau quá...Tôi sắp không đứng vững nữa rồi. Tôi đã cố gắng đến tận bây giờ...Tôi phải thắng, nhất định phải thắng...

Tôi nghiến chặt răng, đứng ở vạch xuất phát.

" Vận động viên số 358, chuẩn bị...Pằng!"

Tiếng súng vang lên, toi nhảy qua chiếc xà ngang cao hơn đầu người

Á... đau quá!

Khi vừa nhảy qua, chân tôi đột nhiên giẫm phải hòn đá, gan bàn chân đau buốt đến tận tim, cả chân trái không còn cử động được, ngã nhào xuống đất.

" Hựu Tuệ, Hựu Tuệ, vết thương của bà bị rách à?"

Thấy tôi ngã xuống, Tô Cơ và Hiểu Ảnh vội chạy đến định cởi giày của tôi ra xem.

" Đừng!" Tôi hét to, rụt chân trái lại.

Một bàn tay trắng hồng nắm chặt lấy chân tôi. Là Lý Triết Vũ!

" Chị Hựu Tuệ, em đã cố rủ anh Vũ chơi game, nhưng sau đó anh Vũ phát hiện ra, xin lỗi chị..."

" Tiểu Dực..." Nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của Tiểu Dục, tôi quay sang Lý Triết Vũ, " Lý Triết Vũ...Tôi...tôi không sao! Vừa nãy tôi chẳng may giẫm vào hòn đá nen trẹo chân thôi..."

" Bà còn nói không sao à! Mồ hôi trên trán ướt đẫm thế kia!" Tô Cơ trừng mắt nhìn tôi, tháo giày tôi ra.

"Oái, chảy nhiều máu quá!" Nhìn băng chân đã ướt sũng máu, Hiểu Ảnh hét lên.

 " Hựu Tuệ, bà ngốc quá, đau thế mà vẫn..." Tô Cơ rơm rớm nước mắt nhìn chân tôi...

Tôi muốn an ủi Tô Cơ và Hiểu Ảnh nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy trách móc cùa Lý Triết Vũ, tôi đành cúi đầu xuống.

" Thưa thầy, Tô Hựu Tuệ bi thương ở chân rồi, bạn ấy cần được chăm sóc!"

T ôi vội vàng túm chặt cánh tay của Lý Triết Vũ,cố gượng đứng dậy.

" Lý Triết Vũ, câu làm gì vậy? tôi không thể bỏ cuộc được!"

Lý Triết Vũ quay sang đỡ tôi lên. Mặc cho tôi phản kháng, cậu ấy vẫn cứ tiếp tục nói rành mạch với trọng tài:

" Thưa thầy, hôm qua Hựu Tuệ bị thương ở chân trái, bác sĩ đã nhắc nhở không được vận động mạnh. Mong thầy cho phép bạn ấy rời cuộc thi ạ"

" Chuyên này..." Thầy trọng tài bỏ còi xuống, thương lượng với một thầy trọng tài khác, sau đó quay lại nhìn tôi," Hựu Tuệ, em bị thương rồi, k nên gượng ép thi nữa, em về nghĩ đi"
" Không được! Thầy ơi, em vẫn có thể thi mà!"

Vừa nghe thầy nói thế, tôi kích động chạy lên trước nhưng vừa chạy được một bước thì vết thương ở chân làm tôi đau đến co rúm người lại, tôi ngã lăn ra đất.

" Hựu Tuệ, cẩn thận đấy!" Lý Triết Vũ chạy nhanh như tên bắn đến, dìu tôi dậy," Hựu Tuệ, tôi biết em không muốn nhưng em phải rút lui khỏi cuộc thi thôi. Hãy tin tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này..."


THREE


Thế là hết! Tất cả đã kết thúc rồi!

Các hạng mục thi đấu cuối cùng cũng đã chấm dứt. Số huy chương vàng của tôi chỉ dừng lại ở con số 6, kế hoạch bỏ xa Kim Nguyệt Dã về số huy chương vàng đã tan thành mây khói...

Lý Triết Vũ ra hiệu cho Tô Cơ và Hiểu Ảnh đưa tôi ra chỗ nghỉ.

Những tiếng cổ vũ huyên náo trên sân vận động chỉ làm lòng tôi nặng trĩu, cảm giác nghẹt thở vô cùng, nuo71cmat81 trực trào ra.

" Hựu Tuệ, đừng như thế mà, Lý Triết Vũ lo lắng cho bà nên mới ép bà rút lui khỏi cuộc thi..." Tô Cơ ngồi xuống rồi nhét hộp sũa vào tay tôi, vỗ vai an ủi.

" Đúng đấy chị Hựu Tuê à!" Tiểu Dục vẫy tai với Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền, ra hiru65 chúng tôi đaều ổn cả, rồi quay lại nói tiếp," Nh Vũ vừa bảo chịu trách nhiệm, chị hãy tin anh ấy đi! Anh Vũ sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa thôi, nhưng thú thực em cũng k biết anh ấy đang làm gì..."

" Chị k trách Vũ" Tôi ngân ngấn nước mắt, cúi đầu nhìn xuống," Chị k cam tâm...k đành lòng thua cuộc như thế này..."

" Hựu Tuệ..." Tô Cơ k biết nói gì để an ủi tôi nữa, chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi," Chưa chắc bà đã thua...Kim Nguyệt Dạ cũng chỉ còn thi mỗi nhảy cao thôi, nếu cậu ta nhảy k đạt thì hai người vẫn hòa nhau mà!"

" Nhưng em nghe nói từ trước tới giờ anh Kim Nguyệt Dạ là vô địch nhảy cao trường Sùng Dương mà!" Tiểu Dục mắt chớp chớp tiếp lời Tô Cơ, rồi lầm bầm 1 mình," Làm gì có chuyện anh ta nhảy k đạt..."

Ầm...

Híc...Câu nói của Tiểu Dục như hòn đá to tướng đè lên đầu tôi, khiến ngực tôi suýt nổ tung.
" Hựu Tuê,Tô Cơ.Tiểu Dục! mau ra đây này, Vũ bảo Hiểu Ảnh đến nói với mọi người là lát nữa Vũ sẽ tham gia thi nhảy cao!"

Đúng lúc ba đứa chúng tôi suy sụp tinh thần thì Hiểu Ảnh lại phấn khích reo lên, chạy bổ về phía chúng tôi.

" Hà? Lý Triết Vũ thi nhảy cao á? Sao tụi này chưa nghe bao giờ vậy?"

" Lạ thật... Anh Vũ chưa tham gia thi đấu thể thao bao giờ, sao lại,..."

Tô Cơ và Tiểu Dục ngẩn ngưởi quay sang nhìn tôi.

Lý Triết Vũ...Sao cậu ấy lại đột nhiên tham gia thi nhảy cao nhỉ? Lẽ nào...

" Hựu Tuệ, tôi biết em k muốn nhưng em phải rút lui khỏi cuộc thi thôi. Hãy tin tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này..."

Lẽ nào đây chính là "trách nhiệm" cậu ấy nói với tôi?

Tôi dường như vỡ lẽ, ngẩng vội đầu lên, vứt hộp sữa sang 1 bên.

" Tô Cơ, Tiểu Dục, nhanh lên! Đưa tôi đến chỗ thi nhảy cao của nam, tôi phải xem Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ thi đấu"

" Hà? Hựu Tuệ, bà..."

" Đừng nói nữa, sắp thi đấu rồi, nhanh chân lrn6 nào!"

" Ừm, Được!"

Tô Cơ và Tiểu Dục dìu tôi đi đến chỗ thi nhảy cao.

Vẫn chưa bắt đầu, nhưng mọi người đã chen chúc đứng xem rồi.

"woa, lát nữa Kim Nguyệt Dạ sẽ thi đấu. Anh ấy nhảy cao đẹp hút hồn, cứ như đang bay ấy..."

" Phải đó...Hôm nay mình mang theo cả máy ảnh kĩ thuật số, lát nữa đến lượt Kim Nguyệt Dạ nhảy mình phải chụp lại làm kĩ niệm mới được!"

" k biết lần này Kim Nguyệt Dạ có phá vỡ kỉ lục của chính mình k nhỉ? Hồi hộp quá đi mất! Mình chỉ muốn cuộc thi bắt đầu nhanh nhanh lên chút!"

Đứng bên ngoài vòng thi đấu, các nữ sinh liên tục hò hét, tự nhiên tôi có cảm giác đang đến xem các minh tinh màn bạc thi tài chứ k phải là cuộc thi nhảy cao cua nam nữa.

Tô Cơ và Hiểu Ảnh dìu tôi đi qua lối nhỏ giữa đám đông hò reo

" Hả? Hình như bắt đầu rồi!" Tô Cơ nhìn quanh, chỉ vào thầy trọng tài đang ngậm còi nhìn đồng hồ.

"Ồ...Anh Vũ và anh Huyền đâu rồi nhỉ?" Tiểu Dục ngó nghiêng xung quanh, chẳng thấy bóng dáng Lý Triết Vũ và Lăng Thền Huyền đâu cả.

"Chuẩn bị bắt đầu!" Thầy trọng tài bước đến xà ngang, cầm loa lên đọc to," Số 136! 157! 267..."!

" Á Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ đến rồi kìa"

"Kim Nguyệt Dạ! Nhìn đằng này nè! Để em chụp ảnh anh!"

" Kim Nguyệt Dạ đẹp trai quá đi mất! Nhất định năm nay anh ấy sẽ vô địch cho mà xem!"

Tách tách tách! Tách tách tách!

Kim Nguyệt Dạ vẫy tay đi qua đám đông cổ vũ, rồi chạy thẳng đến chỗ tập trung thi đấu. Các nữ sinh đứng xung quanh thi nhau hò hét, vang lên tiếng chụp ảnh tới tấp, cứ như là đại minh tinh xuất hiện k bằng!

Trời...có...có cần phải hâm mộ điên cuồng đến mức đó k nhỉ? Chỉ là nhảy cao thôi mà? Sao họ lại phấn khích dữ vậy? Hết chịu nổi...

Kim Nguyệt Dạ mỉm cười nhìn quanh sân, nhưng khi thầy Tô Cơ, Tiểu Dục và Hiểu Ảnh đứng cạnh tôi thì có vẻ hơi ngạc nhiên.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đôi mắt hắn như thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh, khuôn mặt hắn lại rạng rỡ như cũ

Cò vẻ thầy trọng tài bị hoa mắt chóng mặt bởi những tiếng hò reo ầm ĩ. Thầy lấy tay xoa xoa hai tai, cầm loa lên đọc tiếp"

"...SỐ 697, số 699, số 702!"

" Có"

Khi đọc đến số 702, Lý Triết Vũ mặc bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt trả lời rất to

" Hả?"

" Sao...sao lại..."

"Lý Triết Vũ? Là Lý Triết Vũ thật...Sao anh ấy lại tham gia thi nhỉ" Hoàng tử Vũ cũng thi nhảy cao ư?"

Sự xuất hiện của Lý Triết vũ khiến tất cả cổ động viên trố mắt nhìn. Nhưng sau 1 hồi nín thinh, tiếng hò hét huyen náo trên sân lại tiếp tục rộ lên.

" Ôi! Lý Triết Vũ thi nhảy cao, mà lại còn thi với Kim Nguyệt Dạ nữa chứ!"

" Trời ơi, Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ cũng thi ư? Biết cổ vũ cho ai đây?"

Nghe tiếng hò hét của các nữ sinh, dường như tất cả mọi người trên sân vận động đều tập trung lại đây xem.

"Vũ?" Nhìn thấy Lý Triết Vũ, Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên k kém.

Lý Triết Vũ gật đầu với Kim Nguyệt Dạ, sau đó nhìn về phía tôi nói:" Tôi đã hứa với 1 người, bay giờ là lúc tôi thực hiện lời hứa với cô ấy!"

Từ trước tới giờ Lý Triết Vũ chưa từng tham gia thi đấu thể thao...Cậu ấy đang thực hiện lời hứa của mình ...

" Lý Triết Vũ cố lên!" Nghe thấy Lý Triết Vũ nói vậy, Tô Cơ dường như còn vui hơn cả tôi, liên tục giơ ngón cái về phía cậu ấy rồi lại đập vào lưng tôi, ra hiệu tôi cổ vũ Lý Triết Vũ.

" Lý Triết Vũ cố...cố lên!" Tôi đỏ mặt, giơ tay lên bắt chước cách cổ vũ của Tô Cơ và Hiểu Ảnh.

Lý Triết Vũ ngây người, rồi đột nhiên phì cười.

Lý Triết Vũ quay lại nói với KIm Nguyệt Dạ, " Dạ, hôm nay tôi phải tranh giải nhất với cậu, có gì chỉ bảo thêm nhé!"

"..." Kim Nguyệt Dạ im lắng nhìn Lý Triết Vũ.

" Vũ! Cố lên ! Cho tên xấu xa đõ bẽ mặt một phen đi!" Không biết Lăng Thần Huyền lách ra khỏi đám đông từ lúc nào, khoanh tay trước ngực, cười vào mắt Kim Nguyệt Dạ rồi tí tởn chạy đến chỗ chúng tôi.

" Tên xấu xa á? Lăng Thần Huyền vừa nói ai vậy? Có phải là nói Kim Nguyệt Dạ ..."

" Sao lại thế? Kim Nguyệt Dạ sao lại xấu xa chứ.."

"Nhưng nghe nói mọi người đồn, Kim Nguyệt Dạ chính là người đã hại Lý Triết Vũ rơi xuống giếng! Mặc dù bây giờ Lý Triết Vũ đã quay về.."

Nghe Lăng Thần Huyền nói vậy, đám đông bắt đầu bàn ra tán vào.

" Ha ha ha 1 Vũ, tôi cũng mong thế lắm ! " Kim Nguyệt Dạ vẫn cười tươi như thường, hơi nhếch mày, " Chúng ta chưa bao giờ thi đấu với nhau cả, lần nào cậu cũng né mặt không chịu đấu với tôi... Được! Hôm nay chúng ta sẽ đọ sực công bằng, xem ai mạnh hơn!"

" Được thôi..." Lý Triết Vũ im lặng một lúc rồi quay sang gật đầu với Kim Nguyệt Dạ.

Thấy Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết VŨ quyết đấu với nhau, đám đông xung quanh hò hét càng dữ dội hơn.

" Chao ôi, đây là lần đầu tiên mình thấy Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ thi đấu với nhau đấy!"

" Ôi, mình thích cả hai anh ấy, biết ủng hộ ai đây..."

"Tuýt tuýt! Cuộc thi đấu bắt đầu !" Trọng tài tuýt cồi, tất cả tiếng bàn xung quanh đều lắng xuống. Các vận động viên chuẩn bị bước vào thi đấu.

" Số 136! Pằng!"

" Số 156! Pằng!"

" Số 267! Pằng!'

" Số 321! Pằng!"

Chỉ trừ người đầu tiên nhảy hỏng, tất cả những người khác đều nhảy qua xà ngang dễ dàng. Tiếp đến là Kim Nguyệt Dạ.

" Số 369! Pằng!"

Kim Nguyệt Dạ đứng bên vạch suất phát, hơi khom người, mắt chăm chăm nhìn vào xà ngang.

Tôi chưa từng thấy Kim Nguyệt Dạ nghiêm túc như thế bao giờ. Vì muốn đấu với Lý Triết Vũ nên cậu ấy mới thế ư?

Kim Nguyệt Dạ hít một hơi sâu lấy đà thật nhanh, cả người lao về phía trước.

" Đẹp trai quá!"

Thấy Kim Nguyệt Dạ rời vạch suất phát, đám đông lập tực hò reo như sấm dậy, tiếng chụp ảnh cũng dồn dập theo.

 Khi chạy đến xà ngang, Kim Nguyệt Dạ dậm chân mạnh xuống đất, một chân nhấc cao, cả người phi lên như thiên mã, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên không, vượt qua chiếc xà ngang cao chót vót.

" Thành công rồi!"

"Kim Nguyệt Dạ tuyệt quá, ngưỡng mộ anh ấy chết đi được!"

"Kim Nguyệt Dạ cố lên, cố lên!"


FOUR


“Vũ, chỉ còn lại hai chúng ta thôi!” Kim Nguyệt Dạ làm động tác chuẩn bị, quay sang nhìn Lý Triết Vũ. Nét mặt hắn có cái gì đó hơi là lạ.

“Dạ, cố lên!”

“Ừm…”

“Số 369, chuẩn bị! Pằng!”

Tiếng súng vang lên, Kim Nguyệt Dạ chạy như tên bắn, khi đến xà ngang, hắn như cá chép vượt long môn, bay vút qua xà ngang. Lúc tiếp đất, hai chân chạm nhẹ vào xà ngang làm phát ra tiếng động nhưng xà ngang không hề rơi xuống đất….

Nhìn Kim Nguyệt Dạ vượt qua xà ngang, hội fan thở phào nhẹ nhõm.

Đến lượt Lý Triết Vũ.

Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ cụng tay nhau. Lý Triết Vũ đứng bên vạch xuất phát chăm chú nhìn xà ngang.

“Số 702, chuẩn bị! Pằng!”

Lý Triết Vũ, cố lên!

Tôi thầm cầu nguyện. Nhìn Lý Triết Vũ chạy khỏi vạch xuất phát, bay người lên không tôi cảm thấy tim mình cũng như bay lên theo.

Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ có cách nhảy giống hệt nhau, sau khi bay qua xà ngang đều nhẹ nhàng đáp mình xuống tấm đệm.

“Yeah! Thành công rồi!” Thấy Lý Triết Vũ vượt qua xà, Lăng Thần Huyền hưng phấn nắm chặt tay giơ lên cao.

Vòng đấu này kết thúc, xà ngang lại được nâng cao lên 5centimet, bây giờ là 1,75 mét.

“Số 369, chuẩn bị! Pằng!”

“Số 702, chuẩn bị! Pằng!”

Mặc dù bây giờ chỉ còn lại Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, nhưng cả hai người cứ như mới bắt đầu thi đấu, chẳng ai chịu nhường ai.

Từng vòng đấu qua đi, càng lúc càng đông người đến cổ vũ, nhưng mặt ai cũng tỏ ra căng thẳng vô cùng. Cả sân vận động đều nín thở, chỉ còn lại tiếng đáp lưng xuống đệm bông của Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ sau khi bay người qua xà ngang.

Vòng đấu càng lúc càng gay cấn.

“Số 369, chuẩn bị! Pằng!”

Kim Nguyệt Dạ chạy khỏi vạch xuất phát. Nhưng lần này trước khi lấy đà nhảy lên, hắn có vẻ hơi do dự, nên lúc nhảy lên không còn giữ vẻ nhẹ nhàng như những lần trước.

Kim Nguyệt Dạ mắc chân vào xà ngang, chiếc xà rơi xuống, lần này hắn thất bại.

“Hứ… Đáng đời…” Lăng Thần Huyền lầm bầm.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ thất bại, tôi tự nhiên lại có cảm giác thất vọng, hụt hẫng…

“Số 702, chuẩn bị! Pằng!”

Đến lượt Lý Triết Vũ, cậu ấy chạy nhanh khỏi vạch xuất phát, cố hết sức nhảy lên. Nhưng cậu ấy lấy đà không được tốt lắm nên lưng chạm vào xà ngang, lần này cậu ấy cũng thất bại.

“Vũ! Không sao đâu, còn hai lần nhảy nữa mà! Cố lên!”

“Lý Triết Vũ cố lên!”

Thấy mọi người vây xung quanh im như thóc, Tô Cơ và Lăng Thần Huyền đành lí nhí cổ vũ cho Lý Triết Vũ.

Lý Triết Vũ mỉm cười gật đầu rồi quay về vạch xuất phát.

“Số 369 nhảy lần hai! Chuẩn bị! Pằng!”

Kim Nguyệt Dạ bước vào nhảy lần hai. Nhưng không hiểu vì hắn mất quá nhiều sức lực cho những lần nhảy trước hay là… hắn dường như chẳng còn chút hứng thú thi đấu nào nữa nên lần này nhảy hắn vẫn thất bại…

Nhưng Lý Triết Vũ chẳng khá khẩm hơn. Ở lần nhảy thứ hai, cậu ấy thất bại giống như Kim Nguyệt Dạ.

Bước vào lần nhảy cuối cùng… Nếu lần này cả Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đều thất bại thì hai người sẽ đồng giải nhất. Nhưng nếu vậy tôi sẽ trở thành người thua cuộc vì tôi ít hơn Kim Nguyệt Dạ một tấm huy chương vàng…

“A di đà Phật! Anh Vũ, lần này anh nhất định phải thành công đó!”

“Cố lên… Vũ cố lên…”

Tất cả moị người đều căng thẳng ngay cả trọng tài cũng căng thẳng không kém, lien tục lau mồ hôi.

“Vũ, đây là lần nhảy cuối cùng, tôi sẽ dồn hết sức!”

“Ừ.” Lý Triết Vũ vẫn rất vững vàng. Cậu ấy khẽ gật đầu “Dạ, chúng ta cùng cố gắng”

Kim Nguyệt Dạ không nói gì, đột nhiên hắn hơi nhíu mày, bóp nhẹ cổ tay phải….
Tôi giật mình nhớ lại, hôm thi đấu ở giếng cổ, cánh tay phải của Kim Nguyệt Dạ bị thương khá nặng? Lẽ nào…

Pằng!

Tiếng súng vang lên, Kim Nguyệt Dạ dồn hết sức chạy về phía xà ngang

Bật mạnh! Xoay người! Bay lên…

Nhảy qua rồi!

Xoạt!

Kim Nguyệt Dạ nhảy qua chiếc xà ngang, ghập người thành hình cong tuyệt đẹp, rồi ngã người trên tấm đệm. Tất cả người xem đều trố mắt kinh ngạc, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

Cốp!

Hả? Gì thế này?

Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì chiếc xà ngang trên giá đã rơi xuống.

“Hả Kim Nguyệt Dạ đã thất bại ư?”

“Tiếc quá, suýt nữa thì…”

Đám đông xuýt xoa tiếc nuối cho màn trình diễn quá đẹp mắt vừa rồi. Kim Nguyệt Dạ ngồi dậy. Hắn chợt quay sang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, sau đó rời nhanh khỏi đệm.

 Nhìn Lý Triết Vũ dứng bên vạch xuất phát chuẩn bị nhảy. Tô Cơ và Hiểu Ảnh nắm chặt lấy tay tôi. Ôi đau quá đi mất!

Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến hai nhỏ bạn nữa. Hai mắt tôi lúc này dồn hết vào Lý Triết Vũ đang đứng bên vạch xuất phát kia.

Cố… cố lên Lý Triết Vũ cậu nhất định phải thắng!

“Số 702, chuẩn bị! Pằng!”

Tiếng súng vang lên, Lý Triết Vũ lao vun vút về phía trước. Khi còn cách xà ngang mấy bước, cậu ấy vươn người nhảy lên.

“ Qua đi! Qua đi!”

“Nhất định phải qua!”

“Anh Vũ, cố lên! Cố lên!”

Tô Cơ, Lăng Thần Huyền và Tiểu Dực cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, hét to cổ vũ cho Lý Triết Vũ.

Động tác cong người nhảy qua xà ngang của cậu ấy thật điệu nghệ.

Tôi hồi hộp theo dõi từng động tác của Lý Triết Vũ, tim tôi cũng như lơ lửng theo từng chuyển động trên không của cậu ấy.

Xoạt!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lý Triết Vũ đã đặt lưng lên tấm đệm.

Cả sân vận động, không đúng, mà cả thế giới dường như đều yên lặng. Mọi người nín thở, nhìn Lý Triết Vũ ung dung đứng dậy…

“Thành công rồi! Vũ ! Thành công rồi!” Lăng Thần Huyền hét lên, tất cả đều quay lại nhìn.”

“Woa! Lý Triết Vũ thành công thật rồi! Lý Triết Vũ thắng Kim Nguyệt Dạ thật rồi!”

“Đúng là thắng thật! Siêu quá!”

“Không ngờ Lý Triết Vũ lại thắng được thiên vương số một trường Sùng Dương - Kim Nguyệt Dạ! Đúng là chuyện lạ!”

Mọi người đều hét vang tên của Lý Triết Vũ, bàn tán như pháo rang.

“Vũ, chúc mừng cậu đã chiến thắng!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười khách sáo, “ Nhưng dù thế đi nữa, tôi và Hựu Tuệ vẫn hòa nhau, mọi chuyện chưa kết thúc được đâu!”

“Dạ, cậu thật lòng muốn vậy sao?” Lý Triết Vũ đưa mắt nhìn khuôn mặt hớn hở của tôi. Tôi cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu vì không biết cậu ấy định nói gì, “ Hay là…thật ra cậu muốn phân thắng bại một cách công bằng với Hựu Tuệ nên mới cố tình thua?”

“…” Dường như tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời cùa Kim Nguyệt Dạ, nhưng hắn chỉ im lặng.

“Mời vận động viên vô địch nhảy cao dành cho nam – Lý Triết Vũ lên bục nhận giải thưởng! Mời vận động viên vô địch nhảy cao dành cho nam – Lý Triết Vũ lên bục nhận giải thưởng!”

Chiếc loa trên sân vận động vang lên giọng nói oang oang. Lý Triết Vũ không nói gì nữa, vui vẻ lên bục nhận giải trong tiếng vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.”

“Vũ! Chúng em yêu anh!”

“Vũ giỏi quá!”

“Hoàng tử Vũ, cố lên!



Nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, ánh mắt tôi dõi theo người làm nên kì tích đan đứng trên bục cao kia. Cậu ấy vẫn giữ vẻ điềm đạm như bình thường, hình như đối với cậu ấy, mọi thứ dường như rất tự nhiên và đơn giản.

“Cảm ơn…”

Giọng nói ấm áp ấy vừa vang lên, cả sân vận động lập tức im lặng.

“Cảm ơn tất cả mọi người! Thực ra vì lời hứa với một người tôi mới quyết tâm giành được tấm huy chương vàng này. Nếu không có cô ấy, hôm nay tôi mới đứng ở đây, cho nên…” Lý Triết Vũ nhìn chằm chằm về phía tôi, ai nấy đều nín thở lắng nghe, “ Cho nên, tôi muốn tặng cô ấy tấm huy chương vàng này. Sự kiên cường và dũng cảm khi thi đấu của cô ấy khiên mọi người xug quanh cảm động, và ai trong chúng ta cũng đã được chứng kiến sự nỗ lực hết mình của cô ấy, tôi hi vọng trong cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 21 phố Angel, các thầy cô trong ban lãnh đạo trường sẽ thừa nhận tấm huy chương vàng này thuộc về cô ấy – Tô Hựu Tuệ”

“Hura!”

Cả sân vận động như muốn vỡ òa bởi tiếng gào rú, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Còn Lý Triết Vũ đang tiến đến gần tôi, chân tôi như không thể cử động nổi nữa.

Khi chiếc huy chương vàng được đeo vào cổ tôi, Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền và Tiểu Dực lao đến vây quanh tôi và Lý Triết Vũ trong tiếng hò reo của mọi người.

Trong khi sân vận động đang sôi sùng sục như cái chảo lửa thì tôi thoáng thấy một bóng người đang lặng lẽ rời đi…


FIVE


Tôi lê bước chân mệt mỏi đi về nhà nhưng tinh thần thì vẫn phấn chấn vô cùng.

Tôi đã thực sự giành được quyền quản lý khu biệt thự số 23 rồi ư? Tất cả cứ như là một giấc mơ. Tuy nhà trường không công nhận tấm huy chương vàng mà Lý Triết Vũ tặng cho tôi nhưng trong bản đánh giá chung, tôi lại giành được điểm số cao nhất!

Đúng vậy! Chú Nhã Văn đã chính thức tuyên bố tôi là người quản lí khu biệt thự số 23 mà. Chú ấy còn nói là hai hôm nữa nhà trường sẽ làm lể trao quyền chính thức cho tôi.

Đây không phải là giấc mơ mà là sự thật! Tôi đả giành được quyền quản lý khu biệt thự số 23!

Tít tít!

 Tôi đang nằm ườn trên giường, mắt nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì Tô Cơ nhắn tin đến, kiêu tôi lên mạng chat với nhỏ ta và Hiểu Ảnh. Lẽ nào hai con nhỏ này phấn khởi đến nỗi không ngủ được như tôi sao?

Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi vội vã mở máy tính rồi đăng nhập vảo QQ(1).

Ngọn gió thần sầu: Tô Cơ, sao muộn thế này rồi mà bà vẫn còn online...

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: He he he... Hựu Tuệ nè, tôi muốn hỏi bà câu này, nhưng vừa nãy đông người nên không tiện hỏi!

Thiên thần rớt cánh: Ô hô! Hôm nay vui quá! Tô Cơ định hỏi Hựu Tuệ cái gì thế?

Ngọn gió thần sầu: Ha ha ha... Có gì mà cứ úp úp mở mở thế?... Hỏi gì thì hỏi đi, tôi còn phải đi ngủ...

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Hựu Tuệ, bà thấy Lý Triết Vũ đối với bà thế nào?

Ngọn gió thần sầu: Hả? Thế nào.. là thế nào? Đừng có nói nhảm!

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Hựu Tuệ, bà làm sao qua mắt được tôi! Lý Triết Vũ lo lắng cho bà như thế cơ mà. Đã vậy buổi tối hôm sinh nhật Hiểu Ảnh, sau khi đi dạo với cậu ấy về, thái độ của bà cứ kì kì thế nào ấy... Khai thật đi! Giua hai người đã xảy ra chuyện gì?

Thiên thần rớt cánh: Đúng đó! Đúng đó! Mà ngay cả Dạ... cũng lạ lắm cơ! Hôm đấy Dạ chỉ bảo Vũ cầm hộ quà sinh nhật cho Hiểu Ảnh chứ không đến dự party!

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Đúng! Hiểu Ảnh, bà có đầu óc trinh thám đấy, ha ha ha!

Ngọn gió thần sầu: Thôi, thôi, mấy bà đừng có chọc ngoáy linh tinh nữa... Tô Cơ, bà đa nghi quá, giữa tụi tôi không có gì thật mà...

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Hựu Tuệ, bà tưởng mắt tôi bị đui à? Đến nước này vẫn còn chối!

Ngọn gió thần sầu: Được rồi, được rồi! Đúng là hôm ấy tôi và Lý Triết Vũ đang đi dạo thì tình cờ gặp Kim Nguyệt Dạ. Còn về Lý Triết Vũ... tôi thấy cậu ấy vẫn thế mà!


Ôi...Chuyện tối hôm đó Lý Triết Vũ ôm tôi, có chết tôi cũng không thể hé răng nói cho hai con nhỏ này biết được. Tụi nó mà biết thì đừng hòng cho tôi đi ngủ!

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Chẹp chẹp...

Thiên thần rớt cánh: Hi hi hi...

Ngọn gió thần sầu: Hai bà làm trò gì thế?

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Hựu Tuệ, lại có chuyện gì nữa à? Bạn trai cũ nhìn thấy bà và bạn trai mới đi dạo với nhau, thế là hắn mất niềm tin vào cuộc sống quay sang báo thù bà cùng bạn trai mới! Hựu Tuệ, sao bà lại rơi vào tình cảnh lãng mạn thế nhỉ?

Ngọn gió thần sầu: Tô Cơ, bà nói vớ vẩn gì thế? Kim Nguyệt Dạ chỉ yêu bản thân mình nên mới...

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Hựu Tuệ, vậy là bà không hiểu đàn ông rồi! Mặc dù bây giờ Kim Nguyệt Dạ không cùng hội với chúng ta nữa nhưng tôi thấy cách hắn nhìn bà vẫn còn “tình củm” mặn nồng lắm, hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm thì có thể do Lý Triết Vũ là người thứ ba xen vào nên Kim Nguyệt Dạ mới nổi máu ghen muốn hơn thua với Lý Triết Vũ!

Ngọn gió thần sầu: Orz! Tô Cơ, tôi thấy bà nên chuyển qua viết tiểu thuyết tình yêu ba xu đi...! Mà thôi, mặc kệ bà, tôi đi ngủ đây! BB!

Ranh giới giữa tình yêu và đau khổ: Hựu Tuệ, tôi vẫn chưa nói xong mà!


Bỏ mặc Hiểu Ảnh và Tô Cơ buzz liên tục, tôi vội vàng out khỏi QQ, tắt máy vi tính rồi leo lên giường đi ngủ.

Nhưng cảnh gặp nhau giữa ba người tụi tôi buổi tối hôm sinh nhật Hiểu Ảnh lại hiện lên trong đầu.


“Có lẽ...cậu sẽ chăm sóc cho cô ấy tốt hơn tôi, Vũ ạ!”


Kim Nguyệt Dạ nói vậy là ý gì? Sao tự dưng hắn lại nói vậy...

Lại còn vụ thi nhảy cao hôm nay nữa, liệu có phải là hắn cố tình thua...

Ôi... Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ...

Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu mình phải đối diên với hai người họ thế nào đây? Tôi phải làm sao bây giờ?...

Ôi...Tất cà là do con nhỏ Tô Cơ đáng ghét đó cả!

(1): Mạng chat nổi tiếng của Trung Quốc. Gần giống với Yahoo Messanger

Nguồn: Viet9x.Wen.Ru