30/11/12

Bí mật tình yêu phố Angel (T3-C2)

Chương 2: Sự nguy hiểm chưa từng có của công chúa Hựu Tuệ

Địa điểm:

Bệnh viện Kinh Ái thành phố Milan

Cổng trường cấp III Minh Đức

Phòng hiệu trưởng trường Minh Đức


Nhân vật:

Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Bạch Tô Cơ : Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Thôi Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Anh Tỉnh Ngạn: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Lăng Thần Huyền : Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức

Nữ sinh bí ẩn được cứu


Hu hu hu hu…

Sao lại có thể như thế!

Liệu tên Kim Nguyệt Dạ sau này

có bị di chứng gì không?

Hả?

Thế… thế này là sao…

Thượng đế hỡi con muốn hỏi ngài là,

Nữ sinh kiêu ngạo kia là ai


ONE


Ánh đèn đỏ chói mắt của xe cấp cứu dần dần mất hút, tiếng kêu bí bo bí bo inh tai nhức óc cứ xa dần, những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán.

Tôi đứng thẫn thờ ở giữa đường, ban nãy… ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Tôi… tôi đang nằm mơ sao?

“Này cháu, xe cấp cứu đi rồi, cháu còn đứng đấy làm gì?” Có ông chú đi đường tốt bụng nhắc tôi.

“…”

“Đáng thương quá, còn trẻ thế đã gặp tai nạn bất ngờ thế này, hừm…” Ông chú đó lắc đầu rồi đi mất.

Tai nạn… Tại nạn…Tôi… tôi không phải vừa nằm mơ sao? Đây là sự thật… Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là Kim Nguyệt Dạ. Là hắn chứ không phải ai khác…

Không thể như thế! Làm sao có thể như thế được! Tôi không dám tin. Lấy tay bịt chặt miệng, cả người lạnh buốt đến tận xương, cứ run lên từng hồi.

Tôi hốt hoảng, đầu óc rồi như tơ vò, phải làm gì bây giờ? Tôi phải đi tìm ai đây?

Kim Nguyệt Dạ sống một mình, bố mẹ của hắn không biết ở đâu. Nghe nói hắn còn có một người cậu, nhưng tôi lại không biết địa chỉ hay số điện thoại để liên lac. Làm sao đây, làm sao đây…

Tôi luống cuống rút điện thoại trong túi ra, ấn nút tìm khắp mục danh bạ điện thoại.

Trời ơi, tay tôi cứ run như cầy sấy! Ngay cả cầm cái điện thoại mà cũng không chắc. Tôi cố gắng đập đạp vào cánh tay phải.

Đừng run… đừng run nữa! Đột nhiên, màn hình hiện lên số điện thoại của Lý Triết Vũ.

Ôi! Đúng rồi! Tìm Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ! Tôi ngốc thật! Bây giờ mới nghĩ ra.

“Tít… tít… tít…tít…”

“A lô, Tô Hựu Tuệ à?” Điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ.

Vừa nghe thấy giọng nói của cậu ấy, đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung ra, nước mắt tuôn xối cả: “Híc… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ híc…”

“Hựu Tuệ à? Có chuyện gì vậy? Cô đang ở đâu?” Dường như Lý Triết Vũ cảm nhận được sự sợ hãi của tôi nên giọng nói cũng không cò trầm tĩnh nữa.

“Tôi… tôi, cậu mau đến bệnh viện Kính Áo đi, hu hu hu hu…” Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên của bệnh viện.

“Ừ! Tôi đến ngay đây!”

“Tít tít tít tít…”

Tôi tắt di động, chưa kịp lau nước mắt nước mũi tèm lem đã vội vàng vẫy ngay một chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi: “Bác cho cháu đến bệnh viện Kính Ái! Nhanh lên bác!” Tôi sốt ruột giục.


Mười phút sau, tôi đã ở trước cửa bệnh viện, vừa xuống xe thì nhìn thấy Lý Triết Vũ hớt hải đi đến.

Lý Triết Vũ trông thấy tôi bèn chạy vội lại, túm chặt lấy vai tôi.

Oái… Tay cậu ấy bấu mạnh vào vai làm tôi đau điếng.

“Hựu Tuệ, cô bị khó chịu ở đâu?”

“Không… khồn phải tôi mà là Kim Nguyệt Dạ, Kim Nguyệt Dạ bị xe đâm, hu hu hu hu…”

“Dạ!” Lý Triết Vũ sững người ra, nhíu mày chặt lại, “Sao Dạ lại bị xe đâm? Tình hình của cậu ấy bây giờ sao rồi?”

“Tôi… tôi không biết! Tôi…”

Lý Triết Vũ không đợi tôi nói hết câu, kéo tay tôi đi một mạch vào bệnh viện, chẳng giống với Lý Triết Vũ trầm tĩnh mọi ngày chút nào. Tại sao tôi có cảm giác tay cậu ấy còn run hơn cả tôi.

“Xin lỗi, cô cho cháu hỏi nam sinh ban nãy bị xe đâm hiện giờ nằm ở phòng nào ạ?” Đúng là Lý Triết Vũ có khác, nháy mắt đã kịp trấn tĩnh lại, tuy giọng nói có vẻ hơi sốt ruột nhưng khi hỏi nữ y tá trực vẫn rất điểm đạm.

“Xin đợi một lát để tôi kiểm tra” Nữ y tá cúi đấu. lật cuống sổ ghi lại những người nhập viện ra xem nhưng cứ độ vài giây, cô ta lại ngước đầu lên nhìn Lý Triết Vũ, miệng cười tủm tỉm.

“Woa… Đẹp trai quá đi mất!” Mấy y tá đứng phía sau túm tụm lại với nhau, vừa đưa mắt liếc Lý Triết Vũ và tôi, vừa thì thầm to nhỏ gì đó.

Có nhầm không vậy! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng ngắm trau đẹp chứ! Tôi nhìn Lý Triết Vũ, ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ khó chịu nhưng vì phép lịch sự, cậu ấy vẫn giữ bình tĩnh.

“Là nam sinh vừa được đưa vào phòng cấp cứ khi nãy đúng không? Cậu ấy bây giờ đang nằm ở phòng 308!” Nữ ya tá cười cười, giọng ngọt ngào như mật rót vào tai.

“Cảm ơn!” Lý Triết Vũ gật đầu, quay người bước về phía cầu thang. Tôi thở hồng hộc chạy theo phía sau, nhưng vừa đến trước cửa phòng 308, hai chúng tôi đều dừng lại.

Cánh cửa màu trắng của phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lạnh ngắt như tờ.

Nhìn tay nắm cửa màu đen, tôi không đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ Kim Nguyệt Dạ bị thương nặng hươn so với chúng tôi nghĩ, ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí…

Tôi có cảm giác tim mình đau quặn, không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng trong đầu cứ hiện lên bao nhiêu cảnh đáng sợ, giống như những thước phim kinh dị quét xoẹt qua…

Tôi do dự nhìn Lý Triết Vũ, có vẻ như Vũ cũng có tâm trạng giống tôi, đôi mắt màu cà phê như phảng phất chút bất an.

Lát sau, Lý Triết Vỹ hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào…

TWO



“Oái! Nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!”

Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái của Kim Nguyệt Dạ.

“A! Hựu Tuệ, Vũ, hai cậu đến rồi!”

Tôi ngước mắt nhìn thấy trên đầu Kim Nguyệt Dạ có cuốn băng trắng, khỏe như vâm ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi tôi.

Bên cạnh thằng cha đó có đến bốn nữ y tá trẻ măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hầu hạ dạ vâng.

Cái gì thế này? Tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng “diễm lệ” trước mắt, không thốt nổi nên lời.

Thấy vậy, Lý Triết Vũ thờ phảo nhẹ nhõm, tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

“Dạ, tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ thế đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

“Hơ hơ, gì chứ! Tôi sống dai lắm, làm sao chết sớm thế được? Chẳng qua đập đầu vào rào chắn bên đường nên hơi choáng ngất đi, đầu chỉ bị xây xát ngoài da thôi!” Kim Nguyệt Dạ chỉ ta vào băng trắng trên đầu, mặt thản nhiền như không.

“Cậu… cậu rõ ràng được đưa lên xe cấp cứu, bị thương rất nặng…” Tôi vẫn bần thần chưa tỉnh lại.

“Thương nặng?” À, đúng là thương nặng lắm! Nhìn nè, sứt cả trán rồi! May mà mấy chị y tá ở đây mát tay, sát trùng bôi thuốc chẳng thấy đau tẹo nào.” Giọng nói nịnh đầm của thằng cha Kim Nguyệt Dạ làm mấy y tá kia mắt cứ lung la lung liếng.

Rầm!

Câu nói đó của hắn như mảnh thiên thạch khổng lồ rớt thẳng xuống đầu tôi, sau đó vỡ tanh bành, tôi xây xẩm cả mặt mày.


“Vũ, sao cậu lại biết tôi ở đây?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười cầm lấy quả quýt chị y tá đưa cho, nhếch mắt đắc ý nhìn tôi.

“Hựu Tuệ gọi điện cho tôi mà cứ khóc nghẹn ngào làm tôi sợ quá. Tôi vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy Hựu Tuệ, lúc đó mới biết cậu xảy ra chuyện.”

“Hơ hơ, bé Hựu Tuệ không nhìn thấy tôi một lát mà nhớ đến thế cơ à?” Kim Nguyệt Dạ cười ma mãnh.
“Mấy chị y tá này, đây là bạn gái của em đó, dễ thương không!”

“Grừ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu nói nhảm gì thế!”

Thấy mấy người đó mắt sắc như dao quét xoẹt về phía tôi, tôi sởn cả gai ốc.

“Sao bé Hựu Tuệ tuyệt tình thế, còn nhớ hai chúng ta đứng trên phố Angel, trước mặt bàn dân thiên hạ…”

“Này, cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Thế là xong, tôi cáu tiết lên quên béng cả hình tượng thục nữ đoan trang.
Kim Nguyệt Dạ bỗng nhớ ra cái gì, nói với Lý Triết Vũ đang ngồi ở ghế đối diện mình, “Vũ! Chắc cậu còn nhớ đúng không! Hôm tôi và Hựu Tuệ kiss nhau ở trên phố Angel ý!”

Không khí ở phòng bệnh như ngưng tụ lại, giống như cả người Lý Triết Vũ đang cứng đờ ra. Nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, tôi sợ phải nghe câu nói tiếp theo của họ.

“Tôi…” Lý Triết Vũ mấp máy môi.

“Dạ, sao lại nằm trên giường bệnh thế kia…” Lăng Thần Huyền chạy xồng xộc vào, phía sau còn có Hiểu Ảnh và Tô Cơ.

Tôi như trút được gánh nặng, tên khỉ đột Lăng Thần Huyền xuất hiện đúng lúc thật.

“Lăng Thần Huyền, cậu đến đây làm gì!” Tôi cố tình gào to lên, phá vỡ sự im lặng của ba người chúng tôi.
“Tô Hựu Tuệ, sao cô vẫn khỏe nhăn vậy? Vũ bảo cô vào bệnh viện cơ mà?” Lăng Thần Huyền mặt dài ra như quả mướp, liếc xéo tôi.

“Ơ… Hựu Tuệ… Sao mắt bà đỏ thế? Vừa mới khóc hả? Tên Kim Nguyệt Dạ lại bắt nạt bà đúng không!

Tiêu rồi, tiêu rồi, chuyện khi nãy tôi khóc thút thít vì thằng cha Kim Nguyệt Dạ nhất định không thể để cho tụi Tô Cơ biết, nếu không chỉ có nước đào hố nhảy xuống!

“Không sao, không sao!” Tôi cười trừ, “Tôi không cẩn thận nên va đầu vào cửa ý mà.”

“Nhưng mà tại sao Hựu Tuệ va đầu vào cửa, Kim Nguyệt Dạ lại nằm trên giường bệnh chứ?” Hiểu Ảnh mặt nghệt ra nhìn tôi.

Chết tiệt, tôi đúng là giấu đầu hở đuôi.

“Việc này thì dễ hiểu lắm…” Đúng là mặt trời mọc đằng tây, thằng cha Kim Nguyệt Dạ đó lại mở miệng nói đỡ giúp tôi. “Tôi nằm ở đây là do khi nãy xài chuyên anh hung cứu mĩ nhân, không may bị thương còn cô ta là do ngốc quá nên va đầu vào cửa, cái này gọi là tự rước họa vào thân!”

“Cứu mĩ nhân?” Tô Cơ và Hiểu Ảnh đều há hốc miệng.

“Cô gài nào được cậu cứu đúng là xui tận mạng.”

Tô Cơ chảng nể nang gì đốp thêm một cậu, “Nhất định là tại cậu dụ dỗ con nhà người ta nên fan cuồng đó mới gặp nguy hiểm thì có!”

“Người cậu ấy cứu chính là tôi!” Một giọng nói thánh thót cùng tiếng đẩy cửa bước vào vang lên.

Một khuôn mặt đẹp như hoa bất ngờ xuất hiện khiến cả người tôi đờ đẫn.

Đôi mắt tròn, sáng long lanh, lông mi dài như búp bê, đôi môi chúm chím như bong hoa anh đào, nước da trăng mịn… Trời đất! Tuy tóc hơi rối, mũi bị băng lại bằng vải gạc nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp rực rỡ, trông cô ta đáng yêu như búp bê Barbie.

“Cậu là ai?”

Ha ha, con nhỏ Tô Cơ này thấy gai mắt nhất là những nữ sinh xinh đẹp, chỉ cần bát gặp thì ya rằng nhỏ ta sẽ biến thành con gà chọi hung hăng, lông dựng ngược cả lên.

“Tôi chính là fan cuồng mà cậu vừa nhắc đến đó, ha ha…” Cô gái đó cười mủm mỉm nhìn Tô Cơ, rồi đi thăng đến giường Kim Nguyệt Dạ nằm, “ Cậu là Kim Nguyệt Dạ à?”

“Cô biết tôi sao?” Kim Nguyệt Dạ tròn mắt ngạc nhiên.”Không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi, cảm ơn cậu đã cứu tôi, tặng cậu một món quà nhỏ!”

Cô gái đó vừa dứt câu, liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên má của Kim Nguyệt Dạ.

Hả! Cô ta… cô ta làm cái trò gì vậy!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức suýt lòi mắt ra. Tên Lăng Thần Huyền khoái trí còn huýt sáo góp vui, các nữ ý tá trẻ thì hét lên như còi.

“Có gì đâu, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy lúc cô nguy hiểm thôi, vả lại những cô gái xinh đẹp thế này thì ai mà chẳng muốn cứu, phải không Vũ?”

Hừ… Tôi đã nói rồi mà! Thằng cha này chẳng phải hạng người tốt đẹp gì! Nhìn xem, nhìn xem, vừa nhìn thấy mĩ nữ là mặt mày hớn hở. Tức muốn chết!

Ý, đợi đã… sao tôi lại phải tức nhỉ! Đúng là hâm thật.

Tên khốn Kim Nguyệt Dạ với cô gái đó có sống chêt thế nào thì mắc mớ gì đến tôi chứ?

Nhưng nhìn hai người đó đứng cạnh nhau như tỏa ánh hào quang sáng chói, khuến mọi thứ xung quanh lu mờ, biến thành những củ khoai lang hết lượt… Hừ! Bực thật, thấy khó chịu quá.

“Không! Không được, Kim Nguyệt Dạ với Tô Hựu Tuệ mi nhau rồi còn gì, Hựu Tuệ là bạn gái của cậu cơ mà!” Bà bạn Hiểu Ảnh đang yên đang lành tự dưng kêu là ầm ĩ, mắt gườm gườm nhìn Kim Nguyệt Dạ.

“Hiểu Ảnh! Bà nói lăng nhăng gì chứ, ai là bạn gái của hắn chứ!”

“Bạn gái…” Ánh mắt đầy uy hiếp “quét” về phía tôi, nữ sinh xinh đẹp như búp bê Barbie đó cuối cùng cũng chú ý đến tôi. Không, phải là hai ánh mắt mới đúng, còn có cả tên khỉ đột ghét cay ghét đắng tôi là Lăng Thần Huyền xem ra hắn cũng không thể chấp nhận được huyện đó.

Cô gái chớp đôi mắt đẹp mê hồn của mình, đi đên trước mặt tôi, soi tôi chòng chọc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

“Cô là Hựu Tuệ? Là bạn gái của Dạ?”

“Ha ha ha ha, cậu đừng hiểu nhầm! Tuy có bao nhiêu người theo đuổi tôi, nhưng rất tiếc phải nói với cậu rằng, tôi không phải bạn gái của tên khỉ đột ba trợn đó, mong cậu đừng hiểu nhầm!”

Hừ, ta là Tô Hựu Tuê, mĩ nữ vô song đệ nhất thiên hạ, làm sao có thể hạ mình khúm núm trước con thỏ này được!

Mở to mắt mà nhìn nụ cười tuyệt chiêu “sát” cả trai lẫn gái của ta đây!

“Nếu như tôi nói, tôi muốn làm bạn gái của Dạ, cô có im lặng rời khỏi không?”

“…” Tôi giật mình nhìn nữ sinh giống búp bê Barbie trước mặt, không dám tin là cô ta lại thẳng thắn đến thế.

“Có hay không?”

“Xin lỗi, cậu nói gì tôi không hiểu, ha ha ha ha…”

“Vậy thì, Tô Hựu Tuệ, kể từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ là tình địch!”

“Búp bê Barbie” dường như hoàn toàn không có nghe thấy lời tôi nói, vẫn mỉm cười với tôi nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Ơ… Sao có cảm giác nụ cười kiểu này quen quen… rất giống nụ cười kiểu ác ma của tên Kim Nguyệt Dạ.
Lần đầu tiên mĩ nữ vô song, biệt hiệu “Đông phương bất bại” như tôi đứng trước một nữ sinh khác lại có cảm giác lạnh toát sống lưng.

“Này cô không hiểu tiếng Trung Quốc à!” Tô Cơ đứng bên cạnh thấy ngứa mắt, không chịu được, “nổi máu anh hung” đứng ra hơn thua, “Hựu Tuệ đã nói cậu ấy không phải bạn gái của Kim Nguyệt Dạ rồi, tình địch gì với cô chứ!”

“Ô hô, không phải bạn gái à, thế sao mặt cô ta lại đỏ lên như gấc thế kia!” Lăng Thần Huyền nói xen vào.

Mặt đỏ? Đâu có! Tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt, đứng là nó nóng bừng…

“Vì… vì điều hòa ở đây để nhiệt độ cao quá!”

Híc, Tô Cơ, bà đúng là trượng nghĩa thật! Không hổ là chị em vào sinh ra tử với tôi, tuy nhiều lúc bà ra tay giúp chỉ tổ làm mọi việc rối hơn.

“Hô hô hô… Nhiệt độ cao nên nóng? Có mà trong lòng cô ta đang nóng như lửa đốt thì có!”

Tên khỉ đột chết bầm Lăng Thần Huyền đúng là chán sống rồi! Nếu như ở đây không có người ngoài, tôi đã “tung chưởng” nện cho hắn te tua.

“Lòng nóng như lửa đốt? Hiểu Ảnh không hiểu… nghĩa là sao! Tiểu Huyền Huyền giải thích cho Hiểu Ảnh nghe đi!”

“Hừ, đừng có lại đây, tránh ra chỗ khác! Ối, tôi đã bảo cô sai này phải đứng cách tôi hai mét cơ mà?”

“Vậy giải thích cho Hiểu Ảnh thế nào là lòng nóng như lửa đốt đi mà, Hiểu Anh muốn biết! Ơ… Tiểu Huyền Huyền đợi đã nào…”

Hiểu Ảnh đuổi thằng cha “nhặng xanh” Lăng Thần Huyền đó đi dễ như ăn cháo. Khà khà! Hiểu Ảnh, bà làm tốt lắm! Hơ hơ hơ… Đúng là “quả quýt dày có móng tay nhọn”!

“Ha ha, thế nhé, làm phiền lâu rồi, quà cảm ơn cũng đã tặng, tôi đi đây.”

“Búp bê barbie” thờ phù một cái, thu lại nụ cười hớp hồn:

“Tô Hựu Tuệ, chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Còn gặp lại! Con nhỏ này lẽ nào muốn đến kiếm chuyện với tôi sao? Hơ hơ hơ hơ! Nhỏ ta còn ngây thơ lắm!
Ngọc nữ của trường Minh Đức – Tô Hựu Tuê này không phải hạng xoàng đâu!

Nhưng… sao thế này? Tại sao trong lòng tôi lại cứ bồn chồn…

THREE




“Tít tít tít tít tít… Tít tít…”

Hừ… Tiếng gì mà ồn ào thế không biết, người ta còn muốn ngủ, tôi bực mình kéo chăn trùm kín đầu.

“Tít tít tít tít tít… Tít tít… Tít tít tít tít tít… Tít tít…”

Hơ, hình như là tiếng điện thoại di động của tôi kêu thì phải! Tôi mắt nhắm mắt mắt mở, lồm cồm bò dậy, sờ soạng tìm cái di động bị tôi quăng lăn lóc trên bàn, giọng gằn lên:

“ Alô, ai thế?”

“Ủa? Hựu Tuệ, bà chưa dậy à?”

“Hơ, Tô Cơ à, chuyện gì vậy? Mới sáng bảnh mắt ra bà đã gọi cho tôi! Tôi vừa nằm mơ tiêu diệt tụi khỉ đột đó!” Tôi ngáp một cái thật dài.

“Giời ạ! Hựu Tuệ, bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hôm nay bắt đầu đi học lại đó, theo lệ của thì phải đến trường sớm nửa tiếng! Giờ thì còn mười phút nữa thôi! Tôi còn mong bà sẽ mang điểm tâm đến cho tôi cơ, sao bà vẫn…”

“Bốp!” Đầu tôi va luôn vào cái đèn bàn, dù đau ê ẩm nhưng tôi chẳng còn hơi sức để ý nữa, với lấy đồng hồ để trên tủ ở đầu giường, tôi rít lên:

“Á, thôi chết, bảy giờ mười lăm phút tôi, còn mười lăm phút nữa thôi!”

Nụ cười như ác ma của tên Kim Nguyệt Dạ, lại còn cả khuôn mặt đầy kiêu ngạo của “ búp bê barbie” bí ẩn cứ quay vòng vòng trong đầu tôi, làm tôi quay cuồng, quên tiêu mất hôm nay là ngày đến trường.

Chỉ mất hai phút, tôi đã chải chuốt, thay xong quần áo, động tác còn nhanh hơn tên lửa siêu tốc. Sau đó tôi lao ra khỏi nhà, chạy như bay tới trường với tốc độ năm mưới mét trên giây “Hộc hộc hộc hộc hộc hộc…”

Tôi đứng thở dốc ở chỗ quẹo đến trường, run run nhìn đồng hồ đeo tay.

A ha! Mới có bảy giờ hai mươi lăm phút. May quá, may quá, thời gian còn lại thừ sức để tôi bước đi duyên dáng đến cổng trường cho đúng chất “công chúa Hựu Tuệ”.

Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, làm động tác hít thở mấy lần liền, rồi rút từ trong ba lô ra một cuốn từ điển Anh Trung, vừa đi vừa chúi mũi vào đọc.

Hơ hơ hơ hơ… Nữ sinh cần cù hiếu học, gương mẫu đầu tàu của trường Minh Đức – Tô Hựu Tuê “tái xuất giang hồ”, hò hét ca ngợi ta đi chứ? Đối với Ngọc nữ của trường Minh Đức, các người đừng có hà tiện vỗ tay hoan hô như vậy! Hô hô hô hô…

“Nhìn kìa, Hựu Tuệ đó!”

Tai tôi “dỏng” lên khi nghe thấy giọng nói của một nữ sinh. Ồ, hay lắm, đến rồi đến rồi… Tôi cố hết sức bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nữa, dáng đi mềm mại lại thêm phong thái từ tốn thường mang lại “hiệu quả hình ảnh” trên cả tuyệt vời.

Nào, nào… Những đợt song ca ngợi, trầm trồ thán phục tới tấp, dồn dập hơn nữa nào…

“Này, cậu ấy được mệnh danh là viên ngọc của trường Minh Đức đó, xinh quá…”

“Nghe nói hồi cấp hai, cậu ấy làm đến một trăm cuốn đề thi đấy! Tụi mình phải học tính cần cù của cậu ấy…”

“Trong các cuộc thi lớn cậu ấy luôn nổi trội, đúng là thiên tài có khác, ngưỡng mộ quá đi mất…”

Hô hô hô hô… Nghe cũng đã tai lắm, nhưng không biết có lời khen ngợi nào mới mẻ hơn không nhỉ, đợi xem…

“Tô Hựu Tuê? Không ngờ con nhỏ đó còn dám vác mặt đến trường!”

Ủa? Lẽ nào khi nãy tôi chạy nhanh qua nên tai bị ảo giác chăng…

“Phải đó, vụ nó với Kim Nguyệt Dạ hôn nhau năm ngoái nổi đình nổi đám còn gì, làm trường Minh Đức không biết giấu mặt đi đâu, nó mà là Ngọc nữ của trường Minh Đức cái nỗi gì!”

“Không ngờ nó là hạng người như thế, thất vọng quá…”


Tiếng xì xèo bàn luận lên khắp nơi, khiến tôi cảm thấy tim mình như bị hàng vạn mũi tên cắm phập vào.

Chúa ơi… Chuyện gì xảy ra thế này? Thái độ hằn học, chán ghét, khinh thường của mọi người như tới tấp đổ dồn lên người tôi… Sao lại thành ra thế này! Đâu rồi những lời tán tụng, tiếng vỗ tay reo hò? Đâu rồi những ánh mắt ngưỡng mộ, thần tượng? Tại sao thoắt một cái đã biết mất hết? Trên con phố Angel dẫn đến cổng trường, tiếng bàn tán không ngớt cứ mỗi lúc to dần, cổ tôi như bị người ta bóp chặt lại, khó thở vô cùng.

“Hi! Baby!” Một giọng nói vang đến tai tôi, ngay sau đó là trận mưa hoa hồng hiện lên trước mắt tôi.

“…” Xuất hiện kiểu này chỉ có duy nhất một tên hành tung ám muội.

“Ồ, baby Hựu Tuệ, anh biết suốt kì nghỉ đông không nhìn thấy anh nên bây giờ em xúc động qua nói không nên lời chứ gì? Không sao, anh hiểu mà, ai bảo trời sinh ra anh đã đẹp trai hào hoa, phong độ đầy mình, tài năng xuất chúng, nói chung là tuýp con trai siêu hoàn mĩ… Haiz, baby Hựu Tuệ, anh biết em muốn được anh ôm một cái thật nồng nhiệt, nhưng mà làm thế thì anh khó xử lắm, vì sẽ có bao nhiêu nữ sinh khác tan nát con tim…”

“Ha ha, tôi hiểu, tôi không ép anh đâu mà lo.” Tôi cố ghìm lửa giận, mỉm cười thật tự nhiên.

Nếu không ngắt lời, cứ để thằng cha này đứng ba hoa chích chòe thì e rằng theo lời hắn nói, tôi chẳng khác nào con ăn mày quỳ rạp dưới chân hắn xin ban ơn.

“Oh, baby! Cách xuất hiện như thế này của anh làm em ấn tượng lắm phải không? Cũng chẳng còn cách nào khác, anh nghĩ phải có ỷ tưởng đột phá gì đó cho năm học mới nên anh mới chọn kiểu mưa hoa hồng, vừa lãng mạn lại đậm chất nghệ sĩ, em thấy sao? Ngạc nhiên lắm đúng không?”

“Ha ha… đúng là rất ngạc nhiên…”

“Baby Hựu Tuệ, anh rất vui vì em vẫn dịu dàng như ngày nào, tuy bây giờ em không còn thuần khiết như xưa, nhưng anh sẽ luôn đứng đằng sau âm thầm cổ vũ cho em…”

“Ha ha… Tôi… Tôi không còn thuần khiết…” Miệng nói ra câu đó, tôi suýt nữa nữa thì mắc nghẹn.

“Baby, cứ nhớ lại chuyện đó là anh lại đau lòng, nhưng mà… Oái, trường sắp đóng cổng rồi! Từ từ đã, đợi tôi với…” Anh Tỉnh Ngạn cố sống cố chết chặn cánh cổng trường sắp khép lại, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng uất ức, “Tên khốn Kim Nguyệt Dạ dám làm ô uế em, hu hu hu hu… Em cứ yên tâm, học sinh trường Minh Đức nhất định sẽ biến phẫn nộ thành sức mạnh, chẳng mấy chốc sẽ tìm ra một Ngọc Nữ mới kế tục em…”

Không còn thuần khiết, ô uế, Ngọc nữ mới… Mấy từ đó như biến thành một hố xoáy khổng lồ, hút tôi vào đáy địa ngục tăm tối, muôn đời không tìm được lối thoát.

“Két! Két két két!”

Cánh cửa địa ngục chầm chậm đóng lại.

Á, không… Oái… Cổng trường Minh Đức đang từ tư khép lại…

Đợi đã, đợi tôi đã nào! Hu hu hu hu… Mĩ nữ vô song, tài năng xuất chúng như Tô Hựu Tuệ này tuyệt đối không thể biến mất một cách lãng xẹt như thế!

FOUR


Hừ, cái tên fan cuồng thích tự sướng Anh Tỉnh Ngạn kia, công chúa Tô Hựu Tuệ này làm gì bị hạ gục dễ dàng thế chứ!

Dỏng tai lên mà nghe ta nói nay: Công chúa của trường Minh Đức mãi mãi chỉ có một người duy nhất, đó chính là Tô Hựu Tuệ. Hu hu hu hu… Nhưng trước hết tôi phải vào được trong trường cái đã. Tôi sực nhớ lại khoản 3 điều 4 chương 2 trong “Nội quy học sinh” của trường có ghi: Đúng bảy giờ ba mươi phút, cổng trường sẽ đóng lại, dù chỉ còn cách cổng có một bước chân cũng bị coi là đi muôn, phải đứng ở ngoài.

Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ đi muộn, nhưng giờ đây khi nhìn thấy cổng trường cao vút đen ngòm, tôi chợt nhận ra rằng nội quy của trường Minh Đức hà khắc kinh khủng.

Làm thế nào bây giờ! Chẳng nhẽ cứ đứng trơ mắt nhìn một người gương mẫu, chưa bao giờ đi muộn như tôi dính một vết nhơ vô cùng nhục nhã trong cuộc đời đi học đó là bị đánh dấu đi muộn?

“Ô hay, không phải công chúa Hựu Tuệ đó sao?”

“Úi giời, không ngờ con nhỏ đó cũng đi muộn…”

“Học sinh ưu tú nhất trường Minh Đức mà cũng đi muộn à! Mất mặt quá đi!”

Không, không… Tôi tuyệt vọng lắc đầu thật mạnh, tuyệt đối không thể để thanh danh “công chúa Hựu Tuệ” bị hủy hoại như thế được. Nhìn đồng hồ thấy hôm nay đóng cửa trường sớm hơn hai phút so với giờ quy định, chuông truy bài chưa vang lên, tôi vẫn còn cơ hội! Bình tĩnh, bình tĩnh nào, Tô Hựu Tuệ, mày nhất định sẽ có cách! Tôi vội vã nhìn ngó thăm dò khắp xung quanh, dọc theo bức tường cao lớn bao quanh trường Minh Đức, tìm kiếm thật kĩ càng.

Híc, tường gì mà cứ như xây cho nhà tù thế này? Đã cao ngỏng lại còn nhẵn thín. Trừ khi tôi là Ninja siêu cấp mới trèo qua nổi! Mà dù có trèo qua được thì cũng mất mặt lắm, công chúa Hựu Tuệ mà lại xoạc cẳng ra trèo tường? Thà cầm dao chém, tôi một nhát chết tươi còn hơn. Làm sao giòe? Làm sao giờ? Tôi giống như con thú bị dồn đến đường cùng, đi đi lại lại dọc theo bức tường. Muộn giờ tới nơi rồi, tôi chảy mồ hôi ròng ròng.

Bỗng có một cơn giớ thổi đến, bụi cỏ mọc ở chân tường phía xa bị gió thôi tung lên, tôi trố mắt nhìn thấy đằng sau bụi cỏ một cái lỗ hổng.

He he he he, có cách rồi! Tôi sung sướng chạy đến chỗ đó.
Hừ, lỗ gì mà bé tí tẹo… Hình như chỉ to hơn cái đầu tôi chút xíu… Mà khổ nhất là qua đợt Tết vừa rồi, người tôi lại hơi mập lên… Ai dà…

Xem ra trời diệt Tô Hựu Tuệ này rồi, tôi buồn xỉu ngồi xổm trước cái lỗ hổng đó.

“Gâu gâu… gâu gâu…” Có tiếng gì đó làm đứt mạch suy nghĩ của tôi, quay đầu lại thì nhìn thấy một con chó trắng đang đứng lù lù trước mặt. Nó vênh mặt ưỡn ngực nhìn tôi bằng nửa con mắt.

“Gâu gâu… gâu gâu”

Con chó đó hậm hực sủa ầm lên ra điều muốn nói: “ Tránh ra ngay, ngươi đừng có cản đường ta.”

“Hừ, mày mới cản đường tao thì có, đừng có mà ra vẻ ta đây!” Tôi bực mình “quạt” lại nó. Lạ thật, nhìn bộ mặt vênh váo của nó sao thấy quen quen.

“Gâu… gâu gâu…”

“Con chó láo xược đó khinh khỉnh nhìn một lượt thân hình “tròn trịa của tôi, ý muốn nói: “Ngươi nói đây là đường của ngươi, thế ngươi có chui qua nổi không mà đòi?”

“Nói cho mà biết, mày đừng có khinh thường tao, tao là mĩ nữ vô song Tô Hựu Tuệ.”

“Gâu gâu… gâu..(Có giỏi thì ngươi chui qua cho ta xem. Hừ, làm sao ngươi làm nổi chứ!)”

Con chó đó ung dung đi đến gần tôi, cúi đầu ngửi khịt khịt, sau đó nó tỉnh bơ nhấc một chân sau lên.

“Ủa, sao chân tôi thấy nong ngón, ươn ướt nhỉ…

Tôi cúi đầu nhìn thấy giày đã bị ướt, bãi nước đó hãy còn nõng hổi, bốc cả khói.

Tên chó trắng “đầu sỏ đó nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích: “Gâu gâu… gâu… (Sáng mắt ra chưa, ta đã nói đây là địa bàn của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta nốt.)”

Chúa ơi! Đúng là “Nước chảy chỗ trũng, chó cắn áo rách! Hôm nay tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao mà đen như quạ thế này! “Grừ gâu!” Con chó trắng hung hăng sủa lên một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi ngắn ngủn, rồi chui vào lỗ hổng. Trước khi chui vào trong, nó còn nhìn tôi giễu cợt:

“Có ngon thì ngươi cũng chui vào đi!”

“Mày… mày… Áhhhhhh!”

Ở góc tường trường Minh Đức vang lên tiếng gầm rú tức bịt mép của tôi: “Tao không tin là Tô Hựu Tuệ này ngay cả đến một tên chó con mà cũng không đầu lại được.”

Tôi cảnh giác cao độ, ngó nghiêng khắp nơi. May quá, xung quanh chẳng có ai cả, chuyện đáng xấu hổ này không thể để người khác biết. Tim tôi nhói lên, nhanh như cắt chui vào ngay cái lỗ hông đó.

Đầu chui vào trước, rồi đến cổ, tiếp đó là tay… Ô hô có vẻ như chui được đấy. Hừ hừ, con chó hỗn láo kia, mày cứ chờ đấy, tao mà chui qua được là mày tàn đời! Ưm… Ưm… Ai da! Thôi chết, hình như bị kẹt rồi, sao không nhúc nhích nổi thế này?

Vừa mới đưa được nửa cái vai qua, tôi nghiến răng nghiến lợi lấy hết sức bò lên phía trước. Vẫn không được, ba lô bị kẹt rồi, hu hu hu hu… chẳng còn cách nào khác, xem ra phải lùi lại rồi nghĩ cách khác. Dô ta! Dô ta…

Dô ta… Dô ta… Hu hu hu hu…

Miệng tôi cứ giật giật… Tôi… tôi không chui vào được mà cũng không chui ra được mất rồi…

Thế… thế là hết!

“Hura, mẹ ơi, mẹ ơi, nhìn kìa, ở góc tường có Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn kìa!” Tiếng thét lanh lảnh của một đứa bé trai ở bên ngoài tường vang đến tai tôi.

Thằng nhóc chết tiệt kia, mi dám ví ta như thế hả, sau này lớn lên mi nhất định sẽ là một con khỉ đột chuyên gây họa. Lúc nào rảnh, “tiên nữ” Tô Hựu Tuệ này phải dạy cho mi một bài học nên thân.

“Ồ, sao lại có người bị kẹt ở đây… là học sinh trường Minh Đức thì phải…” Giọng nói ngạc nhiên của người mẹ cất lên.

Híc… xấu hổ quá… xấu hổ quá… Tôi dung cái tay bị kẹt bịt mắt lại, đừng có nhận ra tôi mà…

Bình tĩnh… Bình tĩnh!

Đứng trước nguy nan vẫn không chùn bước mới là người có bản lĩnh chứ. Phải rồi, mặt tôi ở bên trong, họ còn lâu mới nhận ra tôi. Nghĩ đoạn, đầu tôi lại cháy bừng bừng ý chí “quyết đấu”, cố lên, cố bò vào trong nào…

Đột nhiên tôi thấy váy mình bị một “cơn gió vô hình” kéo lên, tiếp đó là giọng cười khoái trá của thằng nhóc ban nãy:

“Ai chà, quần chip màu hồng! Xì, lại còn in hình mèo máy Đoraemon nữa chứ! Lỗi mốt rồi bà chị!”

“…”

Bình tĩnh… Bình tĩnh nào Tô Hựu Tuệ, mày phải cố lên.

“Gâu gâu…”

Con chó trắng láo toét khi nãy đi đến trước mặt tôi, cười gian xảo, thè lưỡi ra liến chan chát lên mặt tôi.

“Oái… Dừng lại ngay… Ối… Cứu với… Oái…”

Grừ , mày tưởng tao không đối phó được mày hử?

“Cho mày nếm mùi phi tiêu đoạt mạng của tao! Chít nè!” Tôi lấy sức ném cuống từ điển Anh Trung về phía nó.

“Bốp!”

“Oái…”

“Gâu gâu…”

“Tô Hựu Tuệ, em… em đang làm gì vậy…”

Một giọng nói đọt ngột vang lên cắt đứt “trận chiến căng thẳng” giữa tôi và con chó trắng. Tôi ngước đầu nhìn.

Không thể nào…

Đúng là trời hại tôi rồi, người đang đứng trước mặt tôi là hiệu trưởng Bạch Ngưng! Cô ấy đanh mặt lại, cúi đâu nhìn cuốn từ điển Anh Trung đang nằm lăn lốc dưới chân ! Đằng sau cô ấy là… là Lý Triết Vũ! Ôi ông trời ơi, dù ngài muốn hại con đến thế nào thì cũng đừng phũ phàng như vậy chứ! Con chỉ khôngmuốn đánh mất kỉ lục chưa từng đi muộn lần nào của mình thôi mà!

Tôi mếu máo chỉ muốn khóc, những vẫn cố ngoác ra cuời, kết quả là cười nhìn còn tởm hơn khóc!

“Hiệu trưởng Bạch… Chúc… chúc cô buổi sáng tốt lành…”

“Buổi sáng…” Hiệu trưởng Bạch cố nén cơn giận lôi đình, “Lát nữa mời em lên phòng Hiệu trưởng, mong em sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lí.”

“Em… em… Hả… hả… Vâng ạ…” Giọng tôi nói còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.
“Có cần tôi giúp không?” Cô Bạch vừa rời khỏi, Lý Triết Vũ thở dài ngồi xuống hỏi tôi.
“Ha ha… Ha ha…”
Hu hu hu hu… Ối Phật Tổ ơi, ngài không cần phí công sức đè con dưới này năm trăm năm đâu,ngài ném hòn đá xuống cho con ngỏm củ tỏi luôn đi.

“Cô… có muốn thoát ra khỏi đó không?”

“Thoát ra? Có muốn thoát ra không á? Không, không, tôi… tôi không muốn ra khỏi đây! Ha ha! Thày giáo muốn chúng tôi sáng hôm nay phải quan sát… quan sát động vật, tôi còn đang quan sát mà! Ha ha ha ha!”

“Hà… Nhìn bộ dạng cô thế này trông như Tôn Ngộ Không bị đè duới Ngũ Hành Sơn ý! Ha ha!” Lý Triết Vũ không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
“…”
“E hèm! Thế bây giờ cô đã quan sát xong chưa? Hiệu trưởng Bạch đang đợi cô đó!” Lý Triết Vũ hằng giọng, mỉm cười nói.

“Á… Ừ…” Mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua, gật đầu lia lịa.

Hu hu hu hu… Có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống không? Chẳng cần to lắm, chỉ cần chui vừa cái mặt đang nóng như hòn than của tôi là đủ rồi…

“Nào, đưa tay đây, dìu phái đẹp đứng dậy mới đúng là cung cách của đấng mày râu chứ.”

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn chía tay ra.

Lý Triết Vũ nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo về phía trước nhưng không thấy nhúc nhích được tẹo nào.

“Hựu Tuệ, có lẽ phải kéo mạnh mới được, cô chịu khó một chút, sẽ hơi đau đấy.” Lý Triết Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“À… được… được…”

Thà đau đến chết đi còn hơn, hu hu hu hu… Mất mặt quá, lại còn trước mặt Lý Triết Vũ nữa chứ.

“Ừm… A! Ra được rồi…”

Tôi lao mạnh vào lòng một người, mùi cỏ thơm dìu dịu như bao bọc lấy toàn bộ người tôi, kiến tôi cảm thấy an tâm. Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu tôi chợt léo lên nụ cười như ác ma của tên Kim Nguyệt Dạ.

Tôi giật bắn mình, vội vã đẫy nhẹ để thoát khỏi vòng tay đó, xiêu vẹo đứng dậy.

“Hựu Tuệ, cô không sao chứ?” Lý Triết Vũ đi đến cạnh tôi hỏi han, dịu dàng dìu tôi đứng dậy.

Giọng tôi trả lời còn bé hơn cả kiến kim.

“Không… không sao… Cảm ơn cậu…”

“Hơ, từ từ đã, Hựu Tuệ, chân cô bị xước chảy máu kìa…”

“Chảy máu? Oh no, sao lại xui xẻo thế không biết! Tôi nhìn lại, đúng thế thật! Váy đồng phục bị rách một vệt rõ dài, chân bị trầy xuớc rách cả da. Ai da, không biết thì không có cảm giác gì, nhưng khi phát hiện ra thì lại thấy đau tê tái. Hu hu hu hu…

Lý Triết Vũ nhíu mày nhìn tôi, rút ngay trong túi ra một chiếc khăn tay.

“Hựu Tuệ, ngồi im đừng cử động!”

Vừa nói dứt câu, Vũ ngồi thụp xuống, từ từ nhấc chân bị thương của tôi đặt lên đầu gối của cậu ấy, sau đó gập chiếc khăn lại, nhẹ nhàng buộc lên chân tôi.

Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy lúc này, nhưng khuôn mặt cúi xuống của cậu ấy nhìn đẹp mê hồn. Dôi tay trắng hồng thon dài đang băng bó vết thương cho tôi, rồi còn cả chiếc nhẫn định mệnh, làm tôi chợt nhớ đến “nụ hôn của chàng hiệp sĩ Zorro” ở vũ hội hóa trang năm ngoái.

Không biết cậu ấy nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi bỗng khao khát muốn biết… rất muốn biết…

“Lý Triết Vũ…”

“Hả, chuyện gì vậy?” Lý Triết Vũ ngẩng đầu dịu dàng nhìn tôi.

“Chuyện… năm ngoái, ừm, vũ hội hóa trang…”

“Vũ hội?” Thấy tôi ấp úng như gà mắc tóc, Lý Triết Vũ có vẻ không hiểu.

“À, không có gì!” Tôi vờ cười lấp liếm. Tô Hựu Tuệ, mày làm sao có thể mở miệng hỏi cậu ấy là cảm giác khi “mi” thế nào…

FIVE



Hồi hộp… Căng thẳng…

Phòng hiệu trưởng lặng ngắt như tờ, khiến tôi sợ đến nín thở. Tôi đã bước vào phòng được một lúc rồi như cô Bạch Ngưng vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ sững người ra nhìn chằm chằm vào một bức thư ở trên bàn, giống như đang suy tư gì đó rất lâu.

“Em Hựu Tuê!” Cuối cùng cô Bạch cũng chịu lên tiếng, giọng nói rất nghiêm nghị, “Từ trước đến giờ em luôn là niềm tự hào của trường Minh Đức, cô cũng rất quý mến em, nhưng những biểu hiện gần đây của em khiến cô không biết nên dung từ gì để đánh giá về em nữa!”

“Thưa cô, em xin lỗi!”

“Cô nghĩ chắc em cũng biết ấn tượng và thái độ gần đây của học sinh trong trường đối với mình. Là hiệu trưởng, cô rất trọng ngân tài, chính vì vậy cô không muốn nhìn thấy hình tượng của một người đại diện cho trường Minh Đức như em bị bôi nhọ. Em hiểu ý cô chứ?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Cô Bạch nhìn tôi chằm chằm, ngững một lát rồi lại nói tiếp:

“Thứ hai tuần sau, trường Minh Đức và Sùng Dương sẽ tổ chức thi đấu thể thao toàn năng. Vốn dĩ cô muốn để em tham gia cuộc thi với tư cách là người đại diện cho trường Minh Đức, nhưng với tình hình hiện nay xem ra em không còn phù hợp.”

“Không…”

“Em tự chỉnh đốn lại mình trước đi! Cô sẽ sắp xếp người khác tham gia cuộc thi lần này.”

“Không, cô Bạch…” Tôi như bị kích động, đừng bật dậy, “Cô Bạch, xin cô cho em một cơ hội, em sẽ không để cô thất vọng đâu!”

“…”

“Cô Bạch…” Nhìn cô Bạch vẫn im lặng không nói câu nào, tim tôi như bị treo lơ lửng trên cổ họng.

“Tô Hựu Tuệ, em thực sự muốn tham gia cuộc thi lần này?”

“Vâng!”

“Thôi được, em Hựu Tuệ, cô cho em một cơ hội. Dù là vì trường hay là vì bản thân em đi nữa, cô hi vọng em sẽ đạt được thành tích tốt nhất trong cuộc thi lần này. Cô chờ đợi tin vui từ em!”

“Vâng, thưa cô, em nhất định sẽ không để cô thất vọng đâu!” Tôi nói rất quả quyết.

Thôi chết, sự tín nhiệm của cô Bạch với tôi đã bị lung lay! Nguy hiểm thật, nguy hiểm quá đi mất!

Cuộc thi lần này bằng mọi giá phải thắng !

“Vâng, thưa cô, em nhất định sẽ không để cô phải thất vọng đâu ạ!” Tôi đáp lại chắc như định đóng cột lần nữa.
Tô Hựu Tuệ, cố lên, mày phải chứng minh cho mọi người biết mày không phải là đứa dễ dàng cho mọi người biết mày không phải là đứa dễ dàng bị đánh bại. Dù cho là vì danh dự của trường hay vì muốn chứng tỏ khả năng của bản thân, tôi sẽ cố gắng hết sức mình…

Nguồn: alobooks.vn