Chương 4: Điệu Waltz ma thuật bên đài phun nước nguyện cầu
Địa Điểm:
Trước cửa nhà Tô Hựu Tuệ
Đài phun nước Wish ở quảng trường Milan
Dàn Karaoke ngoài trời của trường cấp ba Sùng Dương
Giảng đường trường cấp ba Sùng Dương
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh trường cấp III Sùng Dương
Một buổi sáng tháng hai chớm xuân lạnh buốt.
Thành phố Milan còn đang ngập chìm trong màn sương trắng, tựa hồ như một thiếu nữ đang cuộn tròn bên lò sưởi ấm áp. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm khắp nơi.
Mặt trời vén mây, ló đầu, uể oải vươn người, sau đó khẽ rùng mình một cái, rồi lại cuộn chặt mình vào những đám sương mù.
Tô Hựu Tuệ cũng đang cuộn tròn trong chiếc chăn lông vũ ấm áp, ngủ say sưa. Khuôn mặt cô ửng hồng bởi sức nóng của lò sưởi trong phòng. Đôi lông mày đang nhíu lại, không hiểu mơ thấy gì mà từ từ giãn ra, cong cong như mảnh trăng khuyết.
Reng… reng… reng…
Người nằm trên giường lại nhíu mày, dường như không muốn tỉnh dậy, lật người.
Reng… reng… reng…
Người nằm trên giường bất giác kéo chăn lên che kín đỉnh đầu , muốn trốn tiếng chuông điện thoại dai như đỉa đói.
Reng… reng… reng…
Cái điện thoại ở đầu giường như có thù truyền kiếp với chủ, cứ đeo bám nhằng nhẵng, kêu la inh ỏi.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu…
ONE
Ưm…
Tôi mơ mơ màng màng thò tay ra khỏi chăn, quờ quạng tìm kiếm cái điện thoại đang kêu la ầm ĩ và nhấn nút nghe.
“A lô…” Tiếng nói như hụt hơi phát ra từ miệng tôi lập tức biến vào không khí ấm áp trong phòng.
“Bé Hựu Tuệ yêu dấu!” Một giọng nói trầm trầm vang bên tai tôi, “Happy New Year!!!”
“Á!” Tôi cố gắng tỉnh táo lại. Là tên Kim Nguyệt Dạ? Từ lúc nghỉ đông đến giờ hình như tôi vẫn chưa gặp hắn lần nào, “Cậu… cậu đang ở đâu đấy?”
“Ở dưới nhà bé…” Trong điện thoại vang lên những âm thanh náo nhiệt của năm mới cùng với giọng nói trầm ấm của Kim Nguyệt Dạ, “Mở cửa ra, bé sẽ thấy tôi ngay!”
“Chờ chút đã…” Tôi cầm điện thoại, khoác tạm chiếc áo bông lên người, vội vàng mở cánh cửa đầy hơi nước, ló đầu ra ngoài, nhưng bên dưới không một bóng người.
Từng cơn gió lạnh buốt thổi tới tấp vào phòng, người tôi lập tức đông cứng như một tảng băng, ngay cả lưỡi cũng đờ ra.
“Kim… Kim Nguyệt Dạ! Cậu … không phải cậu… đang… đang… giỡn… tôi đấy chứ?”
“OK, bé Hựu Tuệ! Xem này!” Đầu dây bên kia Kim Nguyệt Dạ phấn khích tột độ la lên, “Three! Two! One! Go…”
Xoạt!
Đọt nhiên, một cái bóng trắng từ bên ngoài cửa sổ lướt qua mắt tôi, bay vút vào trong phòng.
Tôi sợ hãi, vôi lùi xuống một bước, đóng chặt cửa sổ, quay đầu nhìn lại. Hóa ra là một chiếc máy bay điều khiển từ xa màu trắng đang lượn vòng vòng trong phòng tôi.
Chiếc máy bay diễu võ dương oai lượn thêm mấy vòng trên trần nhà, rồi như hết nhiên liệu, nó đâm sầm vào tường, “thoi thóp” trên cái chăn thân yêu của tôi.
Tôi tò mò với tay nhặt chiếc máy bay lên, phát hiện một dòng chữ màu đen ghi trên thân máy: “Số hiệu: Thiên sứ tình yêu”, trong khoang máy còn kẹp một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết dòng chữ:
Gửi nàng công chúa đáng yêu nhất thế gian! Nếu muốn gặp chàng hoàng tử đẹp trai, phong độ, thông minh nhất trên đợi thì hãy cầm chiếc máy bay này đi ra trước cửa!
Trong đầu tôi liền hiện lên khuôn mặt gian gian không lẫn vào đâu được của tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ. Tôi nhặt chiếc máy bay lên, nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh. Quả nhiên bên gốc cây nguyệt quế có một dáng người quen quen. Hắn đứng dựa vào chiếc xe đạp trắng, mái tóc đen bóng bị gió thổi tung lên.
Lâu lắm rồi không thấy Kim Nguyệt Dạ ngẩng cao đầu, ánh mắt long lanh đến vậy. Ánh mắt tôi và hắn bắt gặp nhau. Hắn quay người về phía tôi nở nụ cười tươi rói, giơ cái bảng điều khiển máy bay trong tay.
Tít tít! Tít tít!
Có tin nhắn!
Tôi quay người cầm lấy máy di động để trên tủ đầu giường, mở ra xem.
Bé Hựu Tuệ này, lượng mỡ dư thừa trong cơ thể bé đang ở mức báo động, lẽ nào bé muốn biến mình thành gấu ngủ đông sao? From:Kim Nguyệt Dạ
Grừ… Miệng lưỡi của thằng cha này vẫn cay nghiệt như xưa. Tôi tức giận, lườm cái tên đang đứng cười ngoác miệng dưới nhà, nhưng dường như bản mặt dày như da voi đã nhờn thuốc
Tít tít…Tít tít!
Lại một tin nhắn nữa hiện lên trên màn hình di động.
Tức giận là sẽ chóng già lắm đó, bé Hựu Tuệ à! Bắt đầu tính giờ… Cho bé ba phút để xuống nhà. Nếu bé không xuống, tôi sẽ lên tận nơi tìm bé. Nhanh lên nhé! From: Kim Nguyệt Dạ
“Bé Hựu Tuệ, bắt đầu tính giờ!” Kim Nguyệt Dạ tự nhiên hét toáng lên, khiến mọi người trên phố đồng loạt nhìn về phí tôi.
Tôi cuống quýt định đóng cửa sổ, nhưng nụ cười tươi như nắng ban mai cùng với bộ dạng ngộ nghĩnh kiểu con nít của hắn khiến tôi choáng ngợp
Có xuống không! Xuống hay không xuống ?...
Qua lớp kính thủy tinh mờ sương, tôi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ, ảo ảo của hắn. Một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu tôi:
“Mày đã tự khép mình bao lâu rồi… nhưng rốt cục vẫn phải đối mặt với tất cả, đúng không Tô Hựu Tuệ?”
Hừm, đã lâu rồi tôi không bước ra khỏi nhà. Hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài đi dạo chút cùng không phải là một ý kiến tồi…
“Haiz, bé Hựu Tuệ nè! Bé là ninja rùa à? Mất gần ba mươi phút rồi đấy!” Kim Nguyệt Dạ không nhận ra tôi đang bồn chồn, thấp thỏm.”Mà bé định mặc cái áo bông to xù này ra ngoài à? Dạo này bé kết model giản dị hả? Đầu óc cũng xù như tổ quạ, chẳng giống bé thường ngày chút nào!”
Hừm… Tôi để mặc cho tên Kim Nguyệt Dạ vuốt lại tóc cho mình, cúi đầu nhìn cái áo bông to xù màu tro đang mặc. Hình như mấy năm trước tôi đã định vứt nó đi vì nhìn quê quá…. Nhưng sao tôi lại thấy lời nói của Kim Nguyệt Dạ không có ý mỉa mai mình nhỉ?”
“Cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói những câu này à?” Tôi lạnh lùng nhìn Kim Nguyệt Dạ và tự nghĩ, nụ cười của hắn sao lúc nào cũng rạng rỡ như vậy.
Kim Nguyệt Dạ rướn mày, cầm điện thoại di động lên, và nở nụ cười sát fan hàng loạt.
“Bé Hựu Tuệ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Tôi đã chụp cho bé ba tấm ảnh!”
“Ừ…” Nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng lại, làm sao tôi có thể quên được?
Bảy ngày bảy đêm làm thêm như sống trong địa ngục, bưng trà rót nước hầu hạ thằng cha đáng ghét này, đã thế lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, còn cả vụ uống thuốc xổ quá liều khiến tôi suýt mất mạng…
Lúc đó, dù bị tên Kim Nguyệt Dạ chơi xấu đủ trò nhưng tròng lòng tôi vẫn có chút gì vui vui…
“Bé Hựu Tuệ! Thức ra… tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những việc mình đã làm trong một năm qua, tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều…”
Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi, hai mắt vô cùng thành khẩn, khiến tôi không khỏi nghi ngờ hắn lại giở trò ma mãnh gì đây.
“Để đền bù, tôi sẽ tặng bé ba điều ước vào năm mới.”
“Ba điều ước?”
Kim Nguyệt Dạ chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt rất chân thành, khiến mọi hoài nghi ban nãy của tôi phút chốc tan biến. Tim tôi đập thình thịch, loạn nhịp.
“Nào! Đi thôi, tôi sẽ đưa bé đến một nơi!”
Không đợi tôi kịp định thần Kim Nguyệt Dạ đã kéo tay tôi đi.
TWO
Hai mươi phút sau…
“Bé Hựu Tuệ, nhìn kìa! Quảng trường Milan hôm nay đông
thật đấy! Nghe nói, chỉ cần ước nguyện dưới đài phun nước Wish trong quảng trường vào dịp đầu năm, thì điều ước đó sẽ thành hiện thực.”
Đài phun nước Wish? Tôi ngẩng đầu lên, đúng là có rát nhiều người đang đứng chen chúc bên cạnh đài phun nước Wish!
“Mọi người đã bắt đầu cầu nguyện rồi đấy!”
Tôi nhìn theo hướng tay của Kim Nguyệt Dạ chỉ, rất nhiều bạn trẻ đang đứng bên cạnh đài phun nước, thành khẩn cầu nguyện.
“Đúng rồi, bé Hựu Tuệ! Hôm nay bé muốn ước ba điều ước gì nào?” Kim Nguyệt Dạ kéo tôi đến bên đài phun nước Wish, mỉm cười.
“Hiếm hoi lắm mới có ngày lòng từ bi của tôi trỗi dậy, cơ hội ngàn năm có một đó, bé phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy ước!”
“Thật… thật phải ước sao?” Nhìn khuôn mặt háo hức của Kim Nguyệt Dạ, tôi đột nhiên có cảm giác mơ hồ khó tả.
Ước cái gì bây giờ? Lúc này trong đầu tôi trống rỗng… Tôi muốn gì nhỉ? Bản thân tôi cũng không rõ…
“Thế này nhé, bé chỉ cần nói ra ba điều khiến bé vui vẻ, thư thái thì dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa, Kim Nguyệt Dạ này cũng sẽ thức hiện bằng được. Thế nào?”
Thấy Kim Nguyệt Dạ động viên hết mình, đầu tôi bỗng lóe lên ý nghĩ muốn chơi tên này một vố đau cho bõ ghét.
“Tôi muốn… tôi muốn nghe thiên thần hát, muốn nghe tiếng sóng biển, còn muốn… muốn đi ngắm núi tuyết cao nhất thế giới!”
“Nghe sóng biển? Ngắm núi tuyết?” Kim Nguyệt Dạ mắt thô lố như ốc bươu. Hắn không ngờ tôi ước những điều kì quặc vậy. Khuôn mặt hắn đang tràn đầy tự tin bỗng nghệt ra như phỗng, “Bé Hựu Tuệ, có thể dễ hơn chút không?”
Tôi khẽ lắc đầu, mắt nhìn xuống đưới đất.
Biết ngay mà! Cái gì mà “sẽ thực hiện bằng được”? Hắn chỉ chọc tôi cho vui thôi… Điều tôi muốn ước nhất vĩnh viễn không bao giờ trở thành hiện thực, Nghĩ đến đây tim tôi lại đau nhói.
“OK! Đã hứa với bé rồi thì ngay bây giờ tôi sẽ thực hiện điều ước thứ nhất, cho bé nghe thiên thần hát!”
Hở? Lần này đến lượt tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn Kim Nguyệt Dạ. Hắn điên rồi sao? Điều ước hão huyền ấy làm sao thực hiên được chứ? Nghe thiên thần hát? Thế giới này có thiên thần sao?
Kim Nguyệt Dạ không đợi tôi nói thêm câu gì, hắn khom lưng kiểu rất quý tộc, cúi đầu về phía tôi, rồi đi thẳng đến thềm xi măng hình tròn chính giữa đài phun nước Wish, cất giọng nói với mọi người xung quanh:
“Ladies and Gentlemen, happy new year! Hôm nay người con gái tôi yêu có một ước nguyện tại đài phun nước Wish, cô ấy muốn nghe thiên thần hát!”
Kim Nguyệt Dạ vừa nói vừa chỉ tay về phia tôi, khiến tất cả mọi người xung quanh đều tò mò quay sang nhìn tôi chòng chọc.
“Tôi không thể tìm được thiên thần, nhưng tôi muốn nói với cô ấy rằng, luôn có một thiên thần ở bên cạnh bảo vệ cô ấy. Lúc vui cũng như lúc buồn luôn bên cạnh chia sẻ cùng cô ấy. Vị thiên thần hộ mệnh này xin hát tặng cô ấy một bài, mong mọi người ủng hộ!’
Thiên thần hộ mệnh? Kim Nguyệt Dạ đang nói nhảm gì vậy? Trước con mắt tò mò, tọc mạch của mọi người, tôi chỉ muốn đào hố chui xuống. Nhưng giữa quảng trường Milan rộng thênh thang làm gì có chỗ nào để nấp cơ chứ?
Rào rào rào!
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, tôi từ từ ngước đầu lên. Không biết từ bao giờ mọi người xung quanh đài phun nước đều từng bước, nhiệt tình cổ vũ hết mình cho Kim nguyệt Dạ.
Tôi là vị thiên sứ
Một vị thiên sứ cô độc lãng du
Bay nhảy khăp chốn
Tìm tình yêu trong cuộc viễn du
Tình yêu nới đâu tôi chẳng thấy
Đôi cánh tôi mệt mỏi rã rời
Em là chú cá heo đại dương xanh thẳm,
Vẫy vùng nơi biển cả xa khơi
Ngẩng đầu lên đón cầu vồng ngũ sắc
Lòng em chứa nỗi đau đầy vơi.
Tiếng hát vang lên dịu dàng trong những tràng pháo tay ầm ĩ.
Lời bài hát ngọt ngào, ấm áp của Kim Nguyệt Dạ. Bài hát thật đúng với tâm trạng của tôi lúc này.
Lời ca sâu lắng dịu ngọt, như một sợi tơ giăng qua tai mỗi người, như một sợi tơ mỏng manh vô hình luồn lách vào tận đáy sâu tâm hồn của mỗi người. Không có míc, không có nhạc đệm theo, chỉ có giọng hát mộc, nhưng giọng hát đó giống như phép thuật diệu kì khiến cả quảng trường lắng đọng, và thời gian dường như cũng đang đông cứng lại…
Thiên sứ thấu hiểu vết thương trái tim cá heo ấp ủ
Cá heo nhói lòng khi trái tim thiên sứ vỡ tan
Gặp mặt đã thành điều quý gia vô vàn
Trong gió nước mắt của niềm vui dặm ngàn.
Thiên sứ muốn học bơi chốn đại dương xanh thẳm bao la
Trong mơ, cá heo thấy mình bay lên tận khung trời cao rộng
Tình yêu đâu dễ mà nổi bão giông
Nhưng chỉ có e khiến con tim a xao động.
….
Tôi hình như nhận ra điều gì đó, bất giác ngẩng đầu lên nhìn Dạ mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi, đang đứng trên bậc thềm.
Vẻ mặt Kim Nguyệt Dạ nghiêm túc hơn bao giờ hết, ánh mắt sáng rực như những vì sao trên trời. Tôi thấy mình lịm đi, tầm nhìn dần mờ mờ ảo ảo. Trước mắt tôi, người con trai có khuôn mặt đẹp như thiên sứ được gắn thêm một đôi cánh trắng toát, trên đỉnh đầu lấp lánh một vầng sáng chói lòa. Tất cả ánh sáng đều tập trung vào người con trai đó. “Thiên sứ” trở thành tiêu điểm duy nhất trên quảng trường.
Thiên sứ muốn trao cho cá heo một nụ hôn
Nhung biển cả sâu thẳm, sóng dữ thét dồn
Cá heo muốn ôm thiên sứ vào lòng
Nhưng bầu trời cao, với tay đâu đến
Có tình yêu, chúng ta sẽ vượt qua cách trở
Em yêu, anh sẽ luôn bên em!
….
“Thiên sứ” hát xong, bước xuống bục và từ từ tiến lại phía tôi.
“Thiên sứ”, mỉm cười chìa bàn tay ra, kéo tôi đang há hốc mồm, bước lên bặc thềm từng bước một. Tiếng hát du dương của “Thiên sứ” thấp dần, cả quảng trường đột nhiên bằng tỉnh. Tiếng vỗ tay nổi lên như sóng thần, trào dâng lên cả khán đài.
“Hay quá!”
Tiếng hò reo xé toạc bầu không khí yên tĩnh, từ trong đám đông vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, tất cả mọi người đều phấn khích reo hò ầm ĩ
“Hát thêm bài nữa đi! Hát thêm nữa đi!”
“Đúng rồi, dắt bạn gì lên, hát thêm bài nữa đi!”
Quang cảnh náo nhiệt trước mắt làm tôi bừng tỉnh, định bước xuống thì bị một bàn tay giữ chặt lại, không cách nào buông ra. Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ xoay người lại, quay đầu nhìn tôi, khẽ cúi người chào.
“Thưa các vị, tôi muốn mời người con gái tôi yêu nhảy một bản. Mọi người có thể giúp tôi không?”
“Hoan hô! Hoan hô! Hoan hô!...”
“Nhảy đi, nhảy đi, nhảy đi…”
Mọi người xung quanh cổ vũ ầm trời, rồi vỗ tay theo nhịp để giục tôi và Kim Nguyệt Dạ. Tôi đỏ bừng mặt nhìn xung quanh, phát hiện những người lại xem mỗi lúc một đông, dường như tất cả mọi người đang ở trên quảng trường đều tập trung tại đây.
“Công chúa Hựu Tuệ cao quý, công chúa có thể cùng thần khiêu vũ một bản không?” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười vui vẻ. Không đợi tôi trả lời, một cánh tay nhẹ nhàng đặt vào vai tôi, cánh tay kia nắm chặt tay tôi.
Dường như có sự sắp đặt ngẫu nhiên, tiếng bản Valse sau mười hai giờ vang lên khắp quảng trường khiến bầu không khí vốn náo nhiệt ở đây được đẩy lên đến cao trào.
Rào! Rào! Rào!
Mặt tôi đỏ như gấc, bước theo điệu nhạc dưới hàng trăm con mắt đang dõi theo. Tôi và Dạ làm thành cặp đôi nhảy trên bậc thềm trung tâm của đài phun nước Wish.
Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào theo nhịp. Kim Nguyệt Dạ nắm chặt lấy tay tôi, ôm eo và đưa tôi xoay tròn ở chính giữa đài phun nước. Xoay tròn… Xoay tròn…
“Woa! Đẹp đôi thật! Đẹp giống như một bức tranh vậy!”
“Tôi thấy hai người họ như công
chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích ý. Nhìn bọn họ tôi cũng thấy thật hạnh phúc!’
Tiếng tán dương của mọi người xung quanh không ngừng vang tới tai tôi. Tôi thấy mình như đang đứng giữa đam bông mềm mại, toàn thân nhẹ nhàng, từ từ bay lên…
“Xin du khách chú ý! Đài phun nước Wish… của quảng trường… sắp… phun nước… Xin mời những ai ở gần đài phun nước… nhanh chóng rời khỏi… để tránh…”
“Á, Kim Nguyệt Dạ! Hình như trên loa đang nói… Loa đang nói gì vậy?”
Vì tiếng vỗ tay và hoan hô qua lớn, tôi không nghe rõ trên loa nói gì.
“À, có gì đâu? Nhắn tìm người ý mà!...”Kim Nguyệt Dạ vẫn tiếp tục khiêu vũ, mỉm cười trả lời tôi.
Thật không? Nhưng tại sao mọi người lại chạy hết ra ngoài vậy?
Tôi nghi ngờ ngừng bước chân và thấy ban nãy mọi người còn vây chúng tôi như kiến, giờ đều nhanh chóng rời đi như trốn tránh cái gì đó. Một cô bé quay đầu lại nhìn chúng tôi, hét lớn:
“Hai anh chị vẫn còn nhảy sao? Đài phun nước sắp phun nước đó!”
“Hả? Cái gì?” Tôi và Kim Nguyệt Dạ còn chưa kịp định thần thì cảm thấy có một làn khí lạnh đổ ập xuống đầu.
Phụt! Phụt!
Xoạt! Xoạt!
Cùng với tiếng nhạc du dương, những giọt nước lạnh như băng từ trên không ào ào đổ xuống.
Tôi và Kim Nguyệt Dạ không kịp tìm chỗ trốn, bị dội trúng nước. Hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích chớp mắt đã ướt sũng như chuột lột.
“…”
“…”
Tôi và Kim Nguyệt dạ đứng giữa đài phun nước Wish, nhìn nhau chằm chằm, không thốt ra lời.
Đột nhiên Kim Nguyệt Dạ cười phá lên.
“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Buồn cười quá! Cười chết mất! Đây là làn đầu tiên tôi gặp phải chuyện buồn cười như thế.” Kim Nguyệt Dạ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
”Hừ! Có gì đáng cười hả?” Tôi hắt xì hơi, bực mình giũ nước vương trên tóc mái, “Đều tại cậu cả! Bắt tôi lên khiêu vũ! Á, Kim nguyệt Dạ! Cậu giũ nước bắn hết vào người tôi rồi!”
“Đừng giận mà! Chúng ta là những nhành hoa mới nở, được tưới chút nước cho thêm tươi tắn ý mà! Ha ha ha ha! Hựu Tuệ, xem Charles Chaplin (Vua hề Sác lô) biểu diễn trong mưa nè!”
Nhìn Kim Nguyệt Dạ bắt chước Charles Chaplin, đi kiểu chữ bát, diễn những tư thế chọc cười, tôi không nhịn nổi, cười to thành tiếng:”Ha ha ha…”
“Ồ, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười đó sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi!” Thấy tôi cười, Kim Nguyệt Dạ đột nhiên dừng lại, mừng rỡ nhìn tôi.
“Nhìn thấy tôi cười lạ lắm sao?” Tôi chun mũi lại nói với hắn.
“Ừ!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười gật đầu, “ Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…”
“Tôi…” Nghe lời nói của Kim nguyệt Dạ, toàn thân tôi run lên.
Những điều tôi đã cố quên đi đột nhiên lại ùa về trong trí óc, khiến ngực tôi lại nhói đau…
“Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ đi đến trước mặt tôi, ánh mắt âu yếm, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán tôi, rồi đưa tay ôm mặt tôi.
“Hãy tin tôi! Hãy để tôi làm thiên thần hộ mệnh cho em, để niềm vui của e thành niềm hạnh phúc của tôi, để nỗi buồn của em trở thành nỗi đau của tôi.”
“Kim Nguyệt dạ…”
Tôi cảm động nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ cười rạng rỡ nhìn tôi. Nụ cười như ánh mặt trời ấm áp trong mùa đông lạnh giá, làm tan chảy băng tuyết trong tim tôi. Cảm giác thật ấm áp!
Nhưng…
Vù… vù…
Một trận gió lạnh buốt thổi qua, tôi nghe thấy tiếng răng mình lập cập va vào nhau.
“Kim… Kim… Kim… Nguyệt Dạ… Chúng ta… hình như đã quên… bây giờ đang là mùa đông…”
Một lúc sau, đài phun nước Wish ở trung tâm thành phố Milan chợt xuất hiện hai bức tượng bằng băng…
THREE
Phù! Ấm quá!
Nhờ nước nóng xông lên, toàn thân tê buốt của tôi trở lại nhiệt đọ bình thường. Sau khi thay quần áo ấm, tôi ngồi xuống phía trước cái bàn sách bừa bộn.
Cảnh Kim Nguyệt Dạ và tôi khiêu vũ ở quảng trường Milan lại hiện ra trong đầu, khiến mặt tôi nóng bừng lên.
“Ố, ồ, Hựu Tuệ! Bé vừa cười sao? Cuối cùng bé cũng cười rồi! Hựu Tuệ, bé có biết bé đã không cười bao lâu rồi không? Ba tháng rồi đó…”
Tôi xoa xoa mặt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay truyền tới…
Ừm… Suốt kì nghỉ đông, tôi chưa động vào một quển vở bài tập nào. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn đống vở bài tập chất cao như núi trên mặt bàn, rồi ngó quanh căn phòng bừa bộn không còn chỗ trống. Bây giờ, tôi chẳng có hứng thú để làm gì cả.
Ba tháng… Chuyện đó đã qua ba tháng rồi…
Chợt nhớ ra vẫn chưa lên mạng xem kết quả thi cuối kì trước, tôi mở máy tính, đăng nhập vào trang web của trường.
Tít tít tít!
Có người vừa BUZZ tôi trên QQ (Mạng chat nổi tiếng của trung quốc, gần giống với yahoo). Avatar của Hiểu Ảnh nhấp nháy liên tục. Tôi lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng trả lời.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hu hu hu hu hu! emo nước mắt nước mũi ào ào như lũ quét). Bà có đấy không?
Ngọn gió thần sầu: Tôi đây
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ, là bà thật sao? Thật là bà sao? Bà đã chịu nói chuyện với Hiểu Ảnh rồi à? Hiểu Ảnh nhớ bà lắm, Tô Cơ cũng tìm bà suốt…
Một thời gian dài tôi không liên lạc với hai nhỏ bạn. Nhìn vẻ phấn khởi của Hiểu Ảnh tôi chợt thấy nhói lòng.
Thời gian qua, tôi chỉ tự khép mình chìm đắm trong u sầu, không hề nghĩ gì đến hai nhỏ bạn thận.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ nè! Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền hôm qua vừa cãi nhau đấy. Tôi khuyên thế nào hai tên đó cũng không nghe! Hu hu hu hu! Tiểu Huyền Huyền gần đây chẳng thèm đêm xỉa gì tới Tô Cơ, cũng không chịu nghe điện thoại của nhỏ ý, Tô Cơ giận lắm.
Lăng Thần Huyền không đếm xỉa gì đến Tô Cơ á? Cũng không chịu nghe điện thoại sao? Lẽ nào hắn thấy ngại vì chuyện đó?
Mặc dù chuyện bí mật đó vẫn chưa hé lộ hoàn toàn, nhưng Huyền cũng khó có thể đối xử với Tô Cơ như trước được…
…
Ngọn gió thần sầu: Hiểu Ảnh đừng lo, hai tên đó sẽ không sao đâu. Bà không biết sao? Cãi nhau là gia vị của tình cảm đó…
Thiên thần rớt cánh: Sao cơ? Thật à? (trầm tư suy nghĩ). Tôi có cách rùi! Tụi mình giúp Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền làm lành đi! Hai ngày nữa là tới Tết nguyên tiêu, tụi mình kêu Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền cùng đi chơi. Tôi còn muốn cả Dạ đi cùng nữa. Nếu Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền đi chơi vui vẻ cùng nhau, họ sẽ không cãi nhau nữa.
Ngọn gió thần sầu:…
Muốn giải quyết vấn đề giữa Tô cơ và Huyền, chỉ có cách duy nhât là làm rõ vụ “Ước hẹn Thánh Ngưng” rối cuộc là sao, xem Tô Cơ có phải là con gái của hiệu trưởng Thôi hay không. Nhưng, bây giờ tôi chẳng còn tý hơi sức nào, không thể tập trung sức lực để điều tra chuyện này, làm sao giúp Tô Cơ đây?
Thiên thần rớt cánh: Lần trước bà bị rơi từ trên tầng xuống, Tô Cơ không cho tôi đi tìm bà, bảo là bà cần yên tĩnh một thời gian. Hựu Tuệ, bà vẫn không muốn đi ra ngoài chơi à? Hu hu hu! Nếu bà không ra ngoài thì sẽ không gặp được mọi người, vậy làm thế nào bậy giờ? Tô Cơ thật đáng thương T_T
Ngọn gió thần sầu: … Ôi. Hiểu Ảnh ngoan nào! OK, cư làm như bà nói đi được không?
Thiên thần rớt cánh: Thật sao? Tôi biết mà, Hựu Tuệ sẽ không vì chuyện của Vũ mà ghét tôi đâu! Hựu Tuệ bà tốt lém! Tôi đi xem phim hoạt hình đây! Bye bye!
Vũ…
Tôi luôn chạy trốn thực tại, sống khép mình, không chịu giao tiếp với thế giới bên ngoài. Nhưng cái tên đó lại hằn sâu và trí óc tôi, ngày một lớn dần, lớn dần…
Tối nay, lại một đêm mất ngủ…
FOUR
Tối Nguyên tiêu, tôi đến phố Angel theo lời hẹn với Hiểu Ảnh.
Phố Angel thật náo nhiệt. Dải phân cách vàng giữa trường Sùng Dương và Minh Đức được dỡ bỏ. Suốt kì nghỉ đông dài không ai gặp nhau, nên hôm nay người đến trường tham gia lễ Nguyên tiêu đông chưa từng thấy. Lâu rồi mới có cảm giác náo nhiệt như vậy!
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bên này! Hiểu Ảnh ở đây nè!”
Cứ tưởng đông người như vậy sẽ khó tìm nhau, không ngờ vừa mới bước chân tới đầu phố Angel, tôi đã nhìn thấy hội Hiểu Ảnh, Tô Cơ, Lăng Thần Huyền và cả Kim Nguyệt Dạ đang đứng lù lù ở cửa trường Sùng Dương. Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
“Hựu Tuệ, hôm nay bé đến muộn thế!” Tôi vừa bước đến trước mặt họ, Kim Nguyệt Dạ đã chỉ vào cái điện thoại di động, mỉm cười gian xảo.
“À… Tôi quên không xem giờ.” Tôi ngượng ngùng gãi đầu, không biết nên nói gì.
“Hựu Tuệ, sao hôm nay bà lại mặc đồng phục? Có phải lên lớp đâu!” Hiểu Ảnh soi tôi từ đầu đến chân, “Hu hu hu… Hựu Tuệ, sao bà trông tiều tụy thế? Nhìn xơ xác lắm, không xinh như hồi nào…”
“Hiểu Ảnh, có thôi đi không?” Lăng Thần Huyền và Tô Cơ cùng ngắt lời Hiểu Ảnh.
Hả? Tôi mặc đồng phục sao? Tôi cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người… Híc! Sao tôi lại mặc đồng phục đi chơi chứ? Đã thế đầu tóc rõ bù xù… Trước khi ra khỏi nhà, tôi đã làm gì vậy? Không thể nhớ nổi nữa…
“Được rồi, được rồi! Hôm nay chúng ta không nói đến chuyện vô vị này nữa.” Kim Nguyệt Dạ nói to lên, “Tôi nghe nói Hiểu Ảnh mới tìm thấy một quán karaoke ngoài trời rất tuyệt, tối nay chúng ta đi hát hò thả phanh, được không?”
“Hay lắm! Hay lắm! Hiểu Ảnh rất thích cùng mọi người đi hát karaoke.”
Lời nói của Kim Nguyệt Dạ làm cho ai nấy đều vui vẻ trở lại. Chúng tôi đi theo Hiểu Ảnh vào trong trường Sùng Dương, dừng lại trước dàn karaoke ngoài trời của câu lạc bộ văn nghệ của trường Sùng Dương.
Dàn karaoke ngoài trời được bố trí khá mới lạ: Sân khấu nhỏ được trang trí xung quanh bằng hoa hồng, hai thùng hoa lớn đứng hai bên, phía sau còn có một màn hình lớn.
“Sân khấu tuyệt hết biết!” Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, chạy ngay lên sân khấu, xoay vòng vòng bên những bông hoa hồng tươi rói, “Tô Cơ! Hự Tuệ! Chúng mình lên hát đi”
“Giời ạ! Hiểu Ảnh! Tôi xin bà đừng có làm mấy cái việc trẻ con như thế!’ Nhìn lên sân khấu hoa hồng, Tô Cơ giơ tay vuốt tóc, “Dù thế nào chúng ta cùng là Tuyệt Đại Tam Kiều trường Minh Đức, sao lại đi làm mấy chuyện mất mặt ở trường Sùng Dương lố lăng này được?”
“Cái gì? Bạch Tô Cơ! Cô vừa nói gì hả? Lăng Thần Huyền vừa nghe Tô Cơ nói lập tức quát ầm lên, “Chỗ hoa hồng này chúng tôi đâu có chuẩn bị cho cô, không biết hát thì đừng có lèm bàn lắm lời!”
“Hả? Lăng Thần Huyền! Có giỏi cậu nói lại lần nữa xem!” Nghe Huyền nói xong, Tô Cơ tức nổ đom đóm mắt, lấy tay đập vào máy chiếu đặt bên cạnh sân khấu, “Xì! Thời đại nào rồi mà còn dùng máy chiếu kiểu này! Hừ, tưởng chiếu biển quảng cáo điện tử ngoài đường chắc!”
“Này, Bạch Tô Cơ! Tôi cảnh cáo cô, đừng sờ mó linh tinh kẻo làm bẩn máy chiếu đó.” Lăng Thần huyền trừng mắt lên, hùng hổ đi đến trước mặt Tô Cơ.
“Cậu…” Tô Cơ tức điên không nói lên lời, cùng hằm hằm tiến tới trước mặt lăng Thần Huyền, trợn mắt nhì hắn.
Lăng Thần Huyền thấy Tô Cơ đang lườm mình, ngây người ra rồi hậm hực quay đi, bước thẳng lên sân khấu hoa hồng.
“Tối nay đại ca Huyền không vui, muốn hát cho đã! Không ai được bén mảng làm phiền!” Lăng Thần Huyền vênh ngược mặt lên, giờ ngón cái chỉ vào phí sau vai, “Khâu Hiểu Ảnh, tôi hát bài Đại đao chém đầu lũ quỷ, cô mau giúp tôi một tay!”
“Đại đao… chém đầu lũ quỷ…” Không đợi Hiểu Ảnh kịp phản ứng, Lăng Thần Huyền đã gào to vào míc.
“Hiểu Ảnh! Mặc xác hắn! Bà giúp tôi chọn bài Bảo vệ Hoàng Hà!” Tô Cơ cũng không chịu kém cạnh, điên tiết xông lên sân khấu, giằng lấy một cái míc khác hát rống lên, “Gió đang gào, ngựa đang thét, Hoàng Hà cuộn sóng! Hoàng Hà cuộn sóng!...”
Nhìn Lăng Thần Huyền và Tô Cơ dùng ánh mắt sắc như dao đấu nhau một mất một còn trên sân khấu, tôi bỗng thấy sởn gai ốc, không biết từ lúc nào quan hệ giữa hai người họ xấu đến mức này.
Trời… mọi người kéo đến đây càng lúc càng đông, mồ hôi trên trán tôi lấm tấm
“Đến đây! Đến đây!” Bỗng Kim Nguyệt Dạ đứng giữa hai người đang nồng nặc mùi thuốc súng, cười tít cả mắt, “Hôm nay vui hết biết, chúng ta chưoi trò hát một mạch không nghỉ đi. Nào, tiếp theo ai sẽ lên hát đây, dù là bài gì cũng phải hát. Nếu là bài song ca thì hai người kế tiếp nhau cùng hát”.
“Ha ha ha…! Hiểu Ảnh nghĩ kĩ rồi. Ai cũng đều phải hát! Đến phiên ai không hát thì coi như là thua. Hình phạt là sáng sớm mai phải hét to ba lần câu ‘Tôi là đồ ngốc’ trên phố Angel. Ha ha ha…!” Hiểu Ảnh củng cười tít mắt, cong tay làm tư thế cổ vũ.
“OK! Ý kiển của Hiểu Ảnh rất hay.” Kim Nguyệt Dạ nhìn Lăng Thần Huyền đang phân vân, “Huyền, cậu có dám thi hát với tôi không?’
”Được!” Lăng Thần Huyền trúng kế khích tướng của Kim Nguyệt Dạ. Hắn nổi giận đùng nắm chặt vai Hiểu Ảnh lặc mạnh, “Hát thì hát! Ai sợ ai?”
“He he! Tuyệt quá! Vậy Hiểu Ảnh bắt đầu trước nha!” Hiểu Ảnh vui mừng cầm míc như kiểu cầm que kem, đứng lên sân khấu.
Hả? Hiểu Ảnh? Bà muốn hát bài gì đây? Không phải lại mấy bài kì quái đó chứ…
“Tiếp theo, Hiểu Ảnh sẽ hát tặng mọi người bài Hai khúc côn! Xin tặng bài hát này cho Tô Cơ và Tiểu Huyền Huyền!’
Trời đất… quả nhiên…
Không hiểu Hiểu Ảnh lôi từ đâu ra hai cành cây được buộc lại bằng một sợi dây, múa may quay cuồng y như đang múa côn. Nhỏ ta vừa hát vừa nhún nhảy trên sân khấu, bọn người chúng tôi đứng dưới xem ngây cả người.
“Nhanh tay cầm lấy hai khúc côn! Hây da… Hây da… Nhanh tay cầm lấy hai khúc côn! Hây da… Hây da…”
Hiểu Ảnh càng hát càng hăng, “hai khúc côn” trong tay vung lên vung xuống vun vút.
Đột nhiên, “tưng” một tiếng! Một khúc côn bất ngờ phản đòn, đập thẳng vào trán Hiểu Ảnh.
Hai mắt Hiểu Ảnh hoa cả lên, nhỏ ta ngã dập mông xuống đất.
“Ha ha ha! Cô ấy thật thú vị!”
Không biết từ lúc nào, dưới sân khấu đã tập trung rất đông khán giả. Mọi người đều được màn biểu diễn của Hiểu Ảnh truyền cảm hứng nên hăng hái vỗ tay ầm ầm.
Thoắt một cái Hiểu Ảnh đã trị thương xong, nhỏ ta lại cầm mic hớn hở chạy đến bên Lăng Thần Huyền, hai mắt chớp chớp:
“Tiểu Huyền Huyền! Bài sau là nam nữ song ca, Hiểu Ảnh với Huyền cùng hát nhá!”
“Không…”
Lăng Thần Huyền còn chưa kịp lắc đầu, Kim Nguyệt Dạ liền nhướn mày, cười gian gian nhìn hắn rồi cũng bắt chước cách nói của Hiểu Ảnh: “Không phải Tiểu Huyền Huyền muốn làm đồ ngốc đó chứ?”
“Hừ! Hát thì hát! Lăng Thần Huyền như ống pháo bị châm lửa, mặt nổ “bùm” một tiếng, cướp ngay lấy míc.
Nhạc bắt đầu rồi! Hóa ra là bài Ngày mai em phải lấy anh.
“Hura! Tuyệt vời!” Mắt Hiểu Ảnh ánh lên niềm vui, phấn khích đến mức hai má đỏ bừng.
Lăng Thần Huyền hai mắt trợn tròn, mồm ngoác ra hết cỡ, cả người đứng bất động một chỗ.
“Hương hoa mùa xuân đem theo..” Tiếng nhạc du dương, êm tai khiến không gian như ngập tràn làn hương ngọt ngào. Nhưng Lăng Thần Huyền hát chẳng khác nào hòa thượng tụng kinh, đọc từng từ khô khốc. Còn nàng Hiểu Ảnh nhà ta càng hát càng sung, có lúc rống lên cao vút.
“Phù!” Lăng Thần Huyền càng hát càng chán nản, nhẫn nại đến giữa bản nhạc thì lập tức bỏ míc, lau mồ hôi trên mặt. Nhưng…
“Tiểu Huyền Huyền thân yêu, bài hát này thật tuyệt! Hay chúng ta chơi trò kết hôn đi!” Hiểu Ảnh quay đầu sang, mặt đỏ như cà chua, e thẹn đắm đuối nhìn Lăng Thần Huyền. Nhỏ ta từ từ giang tay ra rồi lao tới chỗ tên Huyền.
“Không! Không! Đừng!” Lăng Thần Huyền hét lớn, cầm míc chạy khắp sân khấu.
“Tiểu Huyền Huyền! Chúng ta chơi trò kết hôn đi mà!”,Hiểu Ảnh chu môi, Lăng Thần Huyền. Tôi, Tô Cơ và Kim Nguyệt Dạ tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người đuổi nhau.
Lăng Thần Huyền lướt sang trái, chui sang phải, chạy vào bên phải nhảy sang bên trái. Hiểu Ảnh cũng dẩu môi nháo nhào chạy từ trái qua phải, nhớn nhác tìm kiếm rồi lại phi từ phải qua trái…
Hai người họ trong tay vẫn cầm míc… Lúc hai người chạy vòng tròn, dây míc xoắn lại vào nhau, chẳng mấy chốc đã quấn mấy vòng trên sân khấu. Dây míc càng quấn ngắn lại, khoảng cách đuổi bắt của hai người cũng ngắn theo, mỗi lúc tiến lại gần nhau hơn.
“Tiểu Huyền Huyền! Đừng trốn nữa mà! Hiểu Ảnh đến đây! Chụt chụt!” Lăng Thần Huyền cuối cùng cũng bị Hiểu Ảnh tóm được. Hiểu ảnh hào hứng xông tới, một tay ôm chặt Lăng Thần Huyền, vừa định “mi” thì…
Rầm…
Một tiếng động trời long đất lở khiến ba chúng tôi giật bắn mình.
Đúng lúc Lăng Thần Huyền giật lùi về phía sau thì bị dây míc quấn ngã. Hiểu Ảnh cũng mất thăng bằng, hai người ngã đè lên nhau.
Chụt!
Một tiếng động khẽ khàng vang lên. Tôi mở to mắt, mồm ngoác thành hình chữ O.
Môi của Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền chạm vào nhau…
“Tiểu Huyền Huyền… Tiểu Huyền Huyền mi Hiểu Ảnh rồi!” Hiểu Ảnh phấn khích như phát điên, hai tay ôm má đang đỏ ửng, xúc động đứng nguyên tại chỗ.
“Là ngoài… ngoài ý muốn! Là sự cố bất ngờ thôi!”Mặt Lăng Huyền đỏ tới tận cổ, vừa kêu oan vừa khua chân múa tay.
“Tiểu Huyền Huyền nè, hôm nay Hiểu Ảnh tô son vị nho đấy!” Hiểu Ảnh chu môi về trước mặt Lăng Thần Huyền, “Tiểu Huyền Huyền thích không?”
“Á…” Lăng Thần Huyền hét lớn rồi lùi vội ra sau, hơi khom lưng, mặt đỏ lựng, thủ sẵn tư thế tự vệ, “Cô… cô đừng có lại gần tôi!”
“Hiểu Ảnh! Đủ rồi đó! Đừng làm loạn nữa!” Tô Cơ đang đứng bên cạnh tôi, đột nhiên hét lớn, giọng nói run run.
Tôi quay đầu nhìn Tô Cơ. Vẻ mặt nhỏ ta… có vẻ kì kì…
“Ha ha ha… Ha ha ha..” Bên cạnh vang lên tiếng cười giòn tan của Kim Nguyệt dạ “Huyền à, cậu phải cảm ơn tôi đấy nhé!”
“Hơ hơ hơ! Tôi đúng là phải cảm ơn cậu đấy, Dạ à!” Lăng Thần Huyền đảo mắt, “Bài hát tiếp theo đến lượt cậu! Xem tôi ‘cảm ơn’ cậu thế nào!”
“Chuyện nhỏ!” kim Nguyệt Dạ thản nhiên bước lên sân khấu, phong thái đường hoàng đón lấy míc từ tay Lăng Thần Huyền. Dạ quay xuống dưới sân khấu cúi đầu lịch thiệp, nói với giọng đầy sức hút, “Các bạn thân mếm, tiếp theo tôi xin hát một ca khúc không phải do tôi sáng tác tặng cho tất cả mọi người”
“Trời ơi! Anh Dạ đẹp trai hết biết! Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ!” Đám đông quanh sân khấu lập tức hò hét điên cuồng.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Kim Nguyệt Dạ chăm chú nhìn tôi:”Bài hát này tôi muốn dành tặng cho công chúa Hựu Tuệ của tôi…”
Oái
Mặt tôi đỏ bừng, cúi vội đầu xuống.
Đột nhiên bản nhạc êm dịu chuyển thành tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Màn hình phía sau hiện lên tên bài hát to như gà mái ghẹ: Đến chết vẫn yêu.
“Ban nãy rõ ràng là bài Dạ khúc cơ mà! Sao lại thành bài này?” Tô Cơ ngạc nhiên.
“Ha ha ha… Xem ai là thằng ngốc nhé!” Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lăng Thần Huyền ngồi bên cạnh sân khấu cười nhăn nhỏ, giơ hai ngón tay ra hiệu chiến thắng.
Hóa ra do hắn bày trò…
Uỳnh uỳnh uỳnh… Thình thình thình…
“Đến chết vẫn yêu, dù cho anh già đến răng long đầu trọc lốc, tình cảm sâu đậm vẫn dành cho em, tình cảm thiết tha anh mới dám ngỏ lời…” Giọng hát ngọt ngào đầy sức mê hồn của Kim nguyệt Dạ liền biến thành sa mạc Sahara cằn cỗi, mỗi tiếng khó khăn lắm mới rặn ra nổi.
Từng đường nét trên khuôn mặt tự tin của Dạ như bị co rút theo tiếng nhạc mà nhức tai.
“Ha ha ha… Ha ha ha..” Tác giả của trò lố này – tên khỉ ngố Lăng Thần huyền bà lăn bà càng ra đất cười, “Ha ha ha! Hay quá! Hát hay lắm!”
Bên dưới khán dài cười rộ lên.
Đột nhiên tiếng cười của lăng Thần Huyền im bặt. Tôi mở to đôi mắt đang cười đến sắp chảy cả nước mắt.
Kim Nguyệt Dạ đứng trước mặt Lăng Thần Huyền, mỉm cười dịu dàng. Nhưng Lăng Thần Huyền lại cười không nổi, vì hắn biết chiêu “cười nụ giấu dao” của Kim Nguyệt Dạ.
“Ư…” Nhân lúc Kim Nguyệt Dạ chưa kịp động thủ, Lăng Thần Huyền định đánh bài chuồn.
“Đến chết vẫn yêu!” Kim Nguyệt Dạ cầm míc vừa nghiến răng hát vừa đuổi theo Lăng Thần Huyền, “Không hiểu tận chân tóc anh đâu giám ngỏ lời, tình cảm sâu đậm anh chỉ dành cho em, tình cảm thiết tha..”
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Bạc Tô Cơ và tôi đều nhịn không nổi cười sặc sụa.
“Ha ha ha! Kim nguyệt Dạ đáng yêu ghê! Kim Nguyệt Dạ siêu cute!”Hiểu ảnh hét lớn, “Tiểu Huyền Huyền cố lên!”
“Hộc hộc hộc… Dạ… đừng… đừng đuổi nữa…”Lăng Thần Huyền dựa vào tường, thở hổn hển, xua tay rối rít xin tha mạng.
“Được rồi!” Nhân lúc tiếng nhạc vẫn chưa hết, Kim Nguyệt Dạ nói với Lăng Thần Huyền,”Huyền, đoạn cuối cậu lên nhảy đi, không nhảy đừng trách tôi độc ác!”
“Hở?” Lăng Thần Huyền còn chưa kịp thở, vừa nghe Kim Nguyệt Dạ nói, bỗng thừ người ra.
“Ha ha ha! Huyền, cậu đừng giả bộ khiêm tốn nữa, ai cũng biết cậu nhảy cực đỉnh. Mau lên đi!” Kim Nguyệt Dạ cười mủm mỉm nhìn Lăng Thần Huyền hai mắt rõ gian manh.
“Oa! Tiểu Huyền Huyền nhảy! Hiểu Ảnh muốn xem Tiểu Huyền Huyền nhảy!” HIểu Ảnh hí hửng đẩy lăng Thần Huyền lên sân khấu.
“Ha ha ha! Lăng Thần Huyền, nhảy một đoạn hiphop đi!” Kim Nguyệt Dạ không hề do dự, bắt đầu làm “ban giám khảo”
“Anh không có tiền, anh không cần sĩ diện… Anh không có tiền, anh không cần sĩ diện…”
Lăng Thần Huyền mặt mày méo xẹo, chuyển động từng bước.
“Hay quá! Hay quá!” Hiểu Ảnh xem đến ngây người vỗ tay ầm ĩ.
“Được chưa?”
“Từ từ đã! Mới nhảy có tý đã hết rồi à? Mọi người nhất định không chịu đâu!” Lăng Thần Huyền toan bức xuống nhưng Kim nguyệt Dạ quyết không tha, hắn nháy mắt với Hiểu Ảnh.
“Đúng đúng! Hiểu Ảnh vẫn muốn xem!” Hiểu Ảnh lập tức trúng kế của Kim nguyệt Dạ, gào ầm lên. Khán giả đang xem không chớp mắt ở bên dưới cũng động thanh hô to phụ họa.
“OK!” Kim Nguyệt dạ vỗ vai Lăng Thần Huyền “Tiếp tục nhảy hiphop nào!”
Lăng Thần Huyền thở hổn hển dừng bước nhảy..
“Tiếp theo là màn múa bụng!” Kim Nguyệt Dạ bỗng mỉm cười, tiếp tục quay tên Huyền như dế.
Lăng Thần huyền mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi đầm đìa. Nhưng chẳng nhẽ lại chấp nhận mình là thằng ngốc ở phố Angel nên hắn đành cắn răng kiên trì.
“Vũ khúc loài khỉ!”
“Múa vịt!”
“Điệu uốn của lươn!”
…
“Giám khảo” Kim Nguyệt Dạ chơi ác thật, tên điệu múa nào cũng hiếm gặp! Lăng Thần Huyền nhảy nhanh đến mức co gân.
“Cuối cùng là điệu múa yêu ma nổi loạn”, Kim Nguyệt dạ nói xong, bỏ míc xuống, mỉm cười đứng bên cạnh sân khấu, thưởng thức điệu múa cuối cùng.
Lăng Thần Huyền như lên cơn động kinh, nhảy từ bên này sang bên kia.
“Ha ha ha… Ha ha ha”
“Yêu ma nổi loạn… Ha ha ha…”
Từng bước nhảy của Lăng Thần Huyền khiến khán giả đưới sân khấu cười lăn lộn. Tiếng cười như dòng nước nóng sưởi ấm trái tim mọi người.
FIVE
“Ha ha ha, Hiểu Ảnh hôm nay vui quá! Chưa đã, chưa đã! Chúng mình chơi trò trốn tìm đi!”
Mọi người đều mệt rã rời nhưng Hiểu Ảnh nhất quyết không chịu về nhà, giơ tay hét lớn đòi chơi trò trốn tìm. Trời ơi, nhỏ ta rốt cuộc muốn gì đây? Hết nói nổi luôn…
“Gì chứ! Lại chơi trốn tìm? Hiểu Ảnh, bà mê mẩn trò trốn tìm đến thế cơ à? Sao lúc nào cũng muốn chơi cái trò vô vị đó?” Tô Cơ mặt không chút biểu cảm nhìn Hiểu Ảnh.
“Nhưng Hiểu Ảnh rất thích chơi mà! Xin Tô Cơ đấy…” Hiểu Ảnh lại giở tuyệt chiêu năn nỉ ỉ ôi của mình, dụi dụi đầu, hai má phụng phịu, mắt sáng lấp lánh như sao.
“Được rồi! Nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi cũng không ý kiến.”
Những vì sao trong mắt Hiểu Ảnh lấp lánh chưa đến ba giây, tôi và Kim Nguyệt Dạ đành bó tay xin đầu hàng, gật đầu đống ý.
“Woa! Tô Cơ tốt nhất!” Hiểu Ảnh vui mừng ôm lấy cổ Tô Cơ, mặt quay về phía Lăng Thần Huyền, mắt tiếp tục đưa đi đưa lại nhưng đánh lửa.
“Biết rồi… biết rồi! Chơi thì chơi! Cô đừng có lại gần tôi!”
Lăng Thần Huyền mặt đỏ bừng quay lại vội đi, hét lớn.
“Yeah! Tốt quá!” Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, chạy đến trước mặt tôi và Kim Nguyệt Dạ, sung sướng lè lưỡi.
Trò chơi trốn tìm chính thức bắt đầu.
“Kéo, búa… Lá!”
“Kéo, búa… Lá!”
“A! Tiểu Huyền Huyền thua rồi! Tiểu Huyền Huyền phải làm quỷ!” Hiểu Ảnh nhìn tay Lăng Thần
Huyền rồi mừng rỡ gào ầm lên.
“Cái gì? Quái thật! Sao hôm nay đen quá trời vậy?” Lăng Thần Huyền nhìn cái kéo mình vừa ra lên, bực mình vò đầu.
“Hứ! Ai bảo cậu ngốc quá làm chi, lần nào cũng thua.” Tô Cơ môi dẩu ra, lạnh lùng liếc xéo Lăng Thần Huyền.
“Tô Cơ, cô…”
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu chơi thôi!” Không để Lăng Thần Huyền kịp nói hết, Kim nguyệt Dạ như dùng thuật ẩn than, mới chớp mắt đã mất tăm mất tích, chỉ còn vọng lại tiếng nói đắc ý, “Huyền, cố lên nhé! Ha ha ha!”
“Hừ… biết rồi!” Lăng Thần Huyền hậm hực ra mặt, nhắm mắt ngồi xỏm xuống đất, “Tôi bắt đầu đếm đây! Một trăm, chín mươi chín…”
“Oa! Quỷ sắp đến rồi! Hiểu Ảnh phải đi trốn đây!” Hiểu Ảnh sung sướng kéo tay tôi và Tô Cơ chạy nhanh như bay về dãy phòng học.
Hộc hộc hộc…
Ba đứa chúng tôi thở hổn hển chạy vào dãy phòng học. Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng Tô Cơ lộ rõ sự lo lắng.
“Hựu Tuệ… Ở đây được không? Chúng ta có nên phân ra để đi trốn không?”
“Tiểu Huyền Huyền chắc sẽ không tới bắt chúng ta trước đâu! Tiểu Huyền Huyền phải đi tìm Kim Nguyệt Dạ trước!” Hiểu Ảnh có lẽ vẫn còn lâng lâng trong hạnh phúc bởi “sự cố thân mật” với Lăng Thần Huyền khi nãy. Nhỏ đặt tay lên ngực thề sống thề chết.
“Tô Hựu Tuệ! Bạch Tô Cơ! Khâu Hiểu Ảnh! Không được động đậy! Tôi đã nghe thấy tiếng của các cô rồi!” Hiểu Ảnh vừa dứt lời, thì tiếng của Lăng Thần Huyền từ xa vọng lại.
“Hả! Tại sao… tại sao lại tìm chúng ta trước chứ?” Hiểu Ảnh không còn tin vào lời mình nói.
“Hừ!” Tô Cơ bịt chặt mồm Hiểu Ảnh, “Cứ Tiểu Huyền Huyền thế này, Tiểu Huyền Huyền thế kia, bà làm tôi ong cả đầu! Nếu chẳng may bị tóm thì Tuyệt Đại Tam Kiều của trường Minh Đức biết giấu mặt vào đâu?”
“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Hiều Ảnh bị Tô Cơ doạ ngây người ra, không biết nên làm gì, quay sang cầu cứu tôi.
“Đừng cuốn lên! Lăng Thần Huyền không thể tìm ra chúng ta nhanh như vậy! Hắn nhất định rung cây doạ khỉ thôi!” Tôi bình tĩnh phân tích tình hình, Hiểu Ảnh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ,
khiến tôi suýt chút nữa thì đập đầu vào tường.
Cộp cộp cộp…
Sự việc hình như không đơn giản như tôi tưởng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Hình như… hình như… đó chính là Lăng Thần Huyền. Hắn quả nhiên đã tìm đến đây rồi.
“Đừng nhiều lời! Chúng ta mau tìm chỗ khác trốn thôi!” Tiếng nói của Tô Cơ gấp gáp.
Cộp cộp cộp…
Bước chân của Lăng Thần Huyền mội lúc một gần, Hiểu Ảnh nắm tay tôi càng chặt.
“Hựu Tuệ, Làm thế nào đây?” Tô Cơ thấy tôi hơi phân vân, giọng nói bắt đầu lo lắng, “Tên ngốc này sắp tìm đến nơi rồi, cứ tiếp tục thế này cả ba sẽ bị tóm!”
Cộp cộp cộp… Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân như đã ở ngay sau lung Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Tôi cũng bắt đầu rối lên, nhưng vẫn giũ nụ cười điềm tĩnh, quay lại nói với Tô Cơ và HIểu Ảnh, “Hơ hơ hơ… kì thực… tôi cũng không biết … làm thế nào!”
“Giời ạ!” Tô Cơ nhìn tôi, lạnh lùng nói, “Thà mỗi đứa chạy một hướng còn hơn là bị tóm. Tôi hô, mọi người cùng chạy nhé!”
Tô Cơ vừa dứt lời, tôi và Hiều Ảnh chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tô Cơ đẩy về phía trước.
“Á!”
Hiểu Ảnh bị ngất ngờ quá nên kêu ré lên một tiếng.
“Khâu Hiểu Ảnh! Đứng im! Tôi nhìn thấy cô rồi!” Tiếng của Lăng Thần Huyền ngay sát bên tai.
“Tô Cơ…” Trong bóng đêm, mặt tôi tái mét nhìn Tô Cơ.
“Hà hà hà! Hựu Tuệ… Hà hà hà, bạn bè chính là để bán đứng đó!” Tô Cơ cười trừ nhìn tôi, rồi không chút nào do dự chạy như bay vào bóng đen tĩnh mịch.
“Hu hu hu! Tô Cơ ơi! Hiểu Ảnh bị tóm rồi!”
“Tô Cơ có giỏi thì đừng để tôi tóm được!”
…
Phía sau Hiểu Ảnh khóc lóc thảm thiết còn Lăng Thần Huyền đắc ý hét lớn. Nhân đêm tối, tôi chuồn vào phòng học ở cầu thang.
Hú hồn! May quá, tên Lăng Thần Huyền hình như vẫn chưa đuổi đến! Nhưng bây giờ tôi phải tìm nơi an toàn cái đã.
Nhìn về bốn phía, trong phòng học chỉ có bàn và ghế. Giữa mỗi cái bàn và ghế lại có một khoảng trống rất to nữa chứ, biết trốn đâu bây giờ!
Đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ thùng rác màu trắng.
Tim tôi bị cái gì đó đè lên, hai chân như bị trúng tà, chầm chậm tiến về phía cái thùng rác…
…
“Ơ! Tô Hựu Tuệ đâu rồi,,.”
“Hình như Hiểu Ảnh vừa nhìn thấy Hựu Tuệ đi từ đây qua mà!”
“Quái lạ! Tại sao chớp mắt mà đã không thấy? Lẽ nào cô ta biết phép độn thổ?”
Á! Họ sắp đến rồi!
Dường như bị một sức mạnh thần bí nào đó lôi kéo, tôi không hề do dự, mở nắp thùng rác rồi nhảy vào!
Vừa vào ngồi trong đó không lâu, bên ngoài phòng học vọng lại tiếng bước chân.
Tôi cố nín thở, không để phát ra một tiếng động nào, nhưng…
Bốp!
Chẳng may tôi mất thăng bằng, đầu va vào nắp thùng rác. Bây giờ tôi đã hiểu nỗi khổ của ông thần đèn khi phải giấu mình trong cây đèn thần.
“Hiểu Ảnh nghe thấy trong phòng học có tiếng động!”
“Hả! Nhanh vào xem sao!”
Tiếng của Hiều Ảnh và Lăng Thần Huyền hình như đã ở trước cửa phòng học, tim tôi đập rộn ràng… Thôi rồi! Phen này nhất định bị phát hiện, tôi nín thở.
Cộp cộp cộp… Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Bầu không khí căng thẳng vô cùng.
…
“Báo cáo Tiểu Huyền Huyền! Không thấy gì cả!” Giọng nói nghiêm trang của Hiểu Ảnh vang lên sát bên cạnh tôi.
“Chết tiệt! Rõ ràng tiếng nói từ đây vọng ra!” Giọng nói thất vọng của Lăng Thần Huyền khiến lòng tôi nhẹ đi phần nào, nhưng câu tiếp theo khiến tôi lập tức đứng tim, “Tôi không tin! Cô ta chắc chắn ở gần đây. Tôi phải sang này tìm kĩ xem…”
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân xa dần…
Nhưng tôi không dám bước ra…
Tích tắc… Tích tắc…
Kim giây nhích tứng tí một…
Toàn thân tôi cứng đơ như đá, ngồi tê bì trong thùng rác, sắp không trụ vững nữa rồi…
Trong không gian im ắng, bên tai bỗng vang lên một khúc nhạc du dương.
Cơ thể tôi vừa mới thư thái một chút đột nhiên co rúm lại.
Tiếng đàn này…
Tôi mở nắp thúng rác, đứng phắc dậy, vểnh tai nghe ngóng cẩn thận.
Nổi đau như nhói lên ở tim rồi lan tảo toàn than. Tim tôi đập mạnh, người run lẩy bẩy…
Piano! Đây là tiếng đàn piano. Nốt nhạc tuôn ra như dòng nước, gai điệu du dương uyển chuyển… Bản nhạc tuyệt vời này như vọng từ thiên đường xuống, kì ảo như có thể gột rửa sạch linh hồn con người…
Là ai… muộn thế này lại đến trường đánh đàn?
Âm thanh hình như từ phòng học ở cầu thang bên cạnh vọng tới. Đó không phải là phòng nhạc đã hằn sâu vào kí ức của tôi sao?
Lẽ nào là cậu ấy?
Nháy mắt, máu trong người tôi sôi sục trào dâng, mọi kí ức như dội về, cản tượng ngày xưa lại hiện lên trước mắt tôi.
“Cô định ngồi trong đó đến bao giờ? Khụ khụ…”
Trong mông lung, tôi nhìn thấy cái dáng người dong dỏng, lịch lãm ngồi trước đàn piano. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ từng phím đàn, một chuỗi âm thanh sâu lắng hào vào không gian…
“Khụ khụ khụ… Đi thôi!”
Trong cơn mê, trước mặt tôi xuốt hiện một thiếu niên áo trắng, đang cởi bỏ áo đồng phục bên ngoài, khuôn măt ửng đỏ như đoá hồng nhung, không nháy mắt sâu thẳm không có một chút biểu cảm, ngay cả tiếng ho cũng rất mông lung…
Tiếng đàn vẫn tuôn chảy róc rách như dòng nước mát…
Tôi quay người lại, ánh mắt dõi theo hướng phát ra tiếng đàn. Tiếng đàn theo gió len vào tai tôi, vuốt nhẹ tóc mái trên trán và vỗ vào vai tôi thật dịu dàng, mà cũng thật lạnh lẽo, giống hệt như nụ cười của cậu ấy…
Tôi như bị thôi miên, toàn thân run cầm cập vì căng thẳng, bước chân cũng loạng choạng, va cả vào nhau. Tôi phóng như bay ra khỏi phòng, chạy về nơi phát ra tiếng đàn piano.
Là cậu ấy… Nhất định là cậu ấy…
Trong đầu tôi không ngừng vang lên một cái tên… Tôi chạy mãi không nghĩ, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước…
Sắp tới… sắp tới rồi…
Nhìn thầy phòng học nhạc cách mình mỗi lúc một gần, tim đập loạn nhịp, không thể kiểm soát.
Tiếng piano vân tuôn ra như nước chảy. Tận sâu trong trái tim tôi, mọi hi vọng và sức lực đều dồn lại, dẫn lối tôi đẩy cửa bước vào.
“Ơ! Hựu Tuệ! Cô đi đâu vậy?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai tôi.
Nhưng tôi chẳng hề mảy may để ý đó lả ai.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất. Tai tôi lúc này chỉ có một âm thanh duy nhất… Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ!
Đột nhiên, tôi cảm thấy chân mình bị cái gì đó giữ chặt. Toàn than bổ nhào về phía trước.
“Hựu Tuệ! Cẩn thận!”
Binh! Rầm!
Trước mắt tôi mờ mờ ảo ảo, toàn thân đổ rầm xuống phía trước.
Hự… Ban nãy ngã không kịp thủ thế, đáng nhẽ phải rất đau mới đúng, nhưng sao tôi chẳng cảm thấy gì hết…Hơn nữa còn như ngã xuống đệm vậy, mềm mềm…
Tôi mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Hả? Là Kim Nguyệt Dạ! Hắn ngã dưới đất, ôm chặt tôi trong lòng.
“Hựu Tuệ, cô không sao chứ?” Đây là câu đầu tiên Kim Nguyệt Dạ hỏi tôi sau khi tôi tròn xoe mắt nhìn hắn.
Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ, muốn trả lời nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, lại nhìn trân trân vào cánh cửa phòng nhạc. Nhưng… ở đó yên tĩnh đến lạ lùng!
“Không có… Không có… Tại sao lại không có?”
“Không có? Hựu Tuệ, cái gì không có? Cô làm sao vậy?”
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu nghe thấy… tiếng piano… tiếng piano không?” Tôi nắm chặt tay áo Kim Nguyệt Dạ, mong mỏi câu trả lời từ hắn, dường như đó là tia hi vọng cuối cùng của tôi.
“Tiếng piano?” Tôi cảm thấy đôi tay Kim Nguyệt Dạ đang đặt lên vai tôi kẽ run lên. Nhưng rất nhanh hắn kịp trấn tĩnh lại, mỉm cười xoa đầu tôi, “Đồ ngốc, cô có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi biết! Tôi biết chứ! Tiếng piano… tiếng piano của Lý Triết Vũ! Chắc chắn đó là cậu ấy! Cậu ấy đã trở về!”
“Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ mặc cho tôi kịch kiệt hản đối, ôm chặt tôi vào lòng, “Hựu Tuệ, bình tĩnh nào. Cô mệt rồi! Nhất định cô nghe nhầm rồi.”
Nghe nhầm ư? Là tôi nghe nhầm thật sao? Nhưng… ban nãy rõ ràng là tôi đã nghe thấy…
Hả? Tiếng đàn? Là tiếng đàn piano! Tiếng đàn piano lại vang lên.
Không! Đúng là cậu ấy! Chắc chắn đó là cậu ấy!
Tôi ngẩng cao đầu, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn một lượt phòng nhạc đang vang lên tiếng piano, sau đó dùng hết sức đẩy Kim Nguyệt Dạ ra, chạy đến nơi có tiếng đàn.
Đúng thế! Đúng thế! Là Lý Triết Vũ! Chắc chắn là Lý Triết Vũ!
Đoạn nhạc này tôi nhớ rất rõ! Lần trước Lý Triết Vũ cũng đàn bài này! Tôi nhớ rõ! Tôi nhớ rất rõ mà!
Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ! Chắc chắn là Lý Triết Vũ đã quay lại.
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ, đừng đi!” Kim Nguyệt Dạ đuổi theo tôi, vội vàng hét lớn.
Tôi giống như bị ma nhập, bất chấp tất cả chạy về phía trước. Tôi cắm cổ chạy thẳng về phía trước… Cảm giác như tôi ngày càng gần Lý Triết Vũ. Nước mắt tôi trào ra, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười hân hoan khó tả.
Binh!
“Lý Triết Vũ!”
Tôi chạy một mạch đến cửa phòng nhạc ở chân cầu thang, dùng hết sức đẩy cửa, vội vàng hét lớn một tiếng. Nhưng… Lý Triết Vũ ở đâu?
Tôi đứng thất thần ở cửa phòng nhạc, nhìn căn phòng tối om và cây đàn đứng trầm tư trong đó, tôi khẽ rùng mình.
Trong phòng lại yên tĩnh, không có bóng người nào.
Cánh cửa sổ bên cạnh cây đàn vẫn mở, rèm cửa bị gió thổi tung lên. Ánh trăng chiếu vào cánh cửa thuỷ tinh, soi sáng trên thân đàn đen sì và những phím đàn trắng muốt, toả ra ánh sáng bàng bạc.
“Lý Triết Vũ…” Tôi nhìn cây đàn, lẩm nhẩm gọi tên Lý Triết Vũ. Bao nhiêu nỗi đau như nước lũ nhấn chìm mọi tình cảm, suy nghĩ của tôi. Nước mắt bỗng trào ra không thể kìm hãm, ướt đẫm cổ áo tôi.
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển đuổi theo tôi, nắm chặt lấy tay tôi, sợ rằng tôi lại bỏ chạy lần nữa.
“Kim Nguyệt Dạ! Câu xem, nắp đàn vẫn chưa đóng, nhất định là Lý Triết Vũ vừa nảy ngồi đánh đàn ở đây.” Tôi chỉ vào những phím đàn, giọng nói run run, trong lòng vẫn còn nuôi một tia hi vọng mong manh.
Kim Nguyệt Dạ lặng người đi, bàn tay đặt lên vai tôi từ từ buông xuống. Cậu ấy bước về phía cây đàn.
“Vũ…” Kim Nguyệt Dạ đứng bên cây đàn, ngón tay lướt nhẹ phím đàn rồi đóng nắp lại, “Vũ trước kia rất thích luyện đàn ở đây… Không ngờ, hai người đã từng gặp nhau ở đây…”
Kim Nguyệt Dạ hạ thấp giọng, quay lung về phía tôi, để tôi không thể nhìn thấy nét mặt của cậu ấy.
“Ừ!” Tôi không cảm nhận được cảm xúc của Dạ, khẽ khàng đáp lại. Tôi chỉ muốn chứng minh… chứng minh… điều tôi nghĩ là đúng.
Nhưng Kim Nguyệt Dạ không nhìn tôi mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ dài…
“Hựu Tuệ… Cô phải hiểu là…”
“…”
“Vũ… không thể đến đây đánh đàn được nữa.”
Vù.
Một trận gió thổi qua cửa sổ, hất rém cửa bay cao, cũng thổi bay hi vọng cuối cùng trong tim tôi.
Không thể đến đây đánh đàn được nữa… Cậu ấy sẽ không đến đây được nữa…
Lời nói của Kim Nguyệt Dạ như chứng minh cái chết của Vũ ba tháng trước, cái chết đã khiến cả thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi như mất đi toàn bộ sức lực, dù Kim Nguyệt Dạ có vỗ về an ủi thế nào, ánh mắt tôi vẫn xuyên qua cậu ấy, nhìn đau đáu về phía cây đàn.
Có thật đó chỉ là ảo giác? Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy rất thật…
Tôi cố gắng nghe ngóng. Dường như chỉ cần tôi cố gắng tập trung là sẽ nghe thấy giai điệu quen thuộc đó.
Nhưng cả thế giới lại yên lặng.
Tôi nhíu mày nhìn khuôn mặt lo lắng, thất thần của Kim Nguyệt Dạ. Tiếng đàn piano đó đã tắt lịm…
Cậu ấy đi thật rồi sao?
Hay là từ trước đến nay cậu ấy chưa từng tới đây?
Chiếc đàn trống không dường như đã nói lên tất cả, nhưng tận cùng trái tim tôi vẫn chỉ có một đáp án duy nhất:
Lý Triết Vũ… Cậu ấy chỉ đi đến một nơi rất xa… Cậu ấy sẽ biến mọi nỗi niềm thành giấc mơ, gửi lại cho tôi… Rất nhanh thôi, cậu ấy sẽ lại xuất hiện…
Đúng vậy, tôi sẽ đợi…
Không biết ai đã từng nói
Nỗi nhớ một người
Cũng như nước đá lạnh băng trong cốc
Đợi rất lâu, rất lâu
Từng giọt, từng giọt hoá lệ tuôn rơi
Hựu Tuệ!
Bà giấu chặt nước mắt trong tim
Cũng giống như tụi tôi
Giấu mọi đau thương tại nơi sâu nhất của tâm hồn
Không để ai lại gần.
By: Bạch Tô Cơ !
Nguồn: Viet9x.Wen.Ru