Chương 9: Đời còn đẹp thì cứ nên vui…
Anh và cô tới trước cửa lớp thì nhìn thấy Tín.
Thấy 2 người xuất hiện bên nhau, Tín cười toe.
Anh chàng thông tấn xã tiến đến, đưa tay ra.
“Chào em dâu, tớ là Tín. Chào mừng gia nhập…”
“Chào cậu, Tín.”
Hồng Bì ngượng ngùng nói lời chào, đưa tay cho Tín. Anh nắm lấy bàn tay đó đưa lên…
Bốp.
Trước khi môi Tín kịp chạm vào tay Hồng Bì, cậu ta đã lãnh nguyên 1 “vật thể lạ” vào mặt.
“Chào cậu, người anh em.” Lân vừa cười đầy gian xảo, vừa nói, không chút hối hận khi đập nguyên cuốn giáo trình vào mặt người anh em đó.
“Vì lòng thương yêu con người”, Tín xoa cái mũi như thể đau đớn cực độ, thốt lên, “mình phải cảnh báo cậu, Hồng Bì, vì cậu đang gắn đời với định nghĩa sống của tính gia trưởng kèm theo thói bạo lực…”
“Vì lòng thương yêu con người”, Lân cũng nói, nửa như đùa, nửa như thật “tớ cảnh báo cậu hãy ngậm mồm lại và biến về chỗ của mình trước khi dập mũi nhé”
Hồng Bì bật cười khúc khích.
Tín thì cười lớn, vang cả hành lang.
Cậu ta cũng như Lân, vốn quen không cần để ý người xung quanh có đang nhìn họ hay không.
Bởi vì chỉ cần xuất hiện ở nơi công cộng thì việc nổi bật và bị để ý là điều tất yếu với “sao”
Nói vài câu nhận xét về tiếng cười của Tín và tiếng của những con…tinh tinh, Lân mở cửa cho Hồng Bì.
Họ bước vào lớp học.
Khỏi nói cũng biết số lượng ánh nhìn về phía họ.
Nắm lấy tay Hồng Bì khi thấy cô hốt nhiên im lặng, Lân đưa cô tới chỗ ngồi.
Khuôn mặt Hồng Bì không biểu hiện gì đặc biệt, nỗi ngượng ngùng của cô được dấu diếm khá tốt.
Nhưng Lân nhận ra sự tự nhiên bình thản này là do cô dựng lên.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình hiểu cô như thể đã quen cô rất lâu, rất lâu rồi.
Hồng Bì mỉm cười trước vẻ mặt quan sát của anh.
“Sao thế anh?”
Cô nói, giọng cô thật hay, Lân tự hỏi khi cô hát thì như thế nào?
“Đừng quan tâm nhé, rồi mọi người sẽ quen thôi” Lân nói nhỏ “Bí quyết là hãy cứ tự nhiên như chính bản thân mình thôi, quên họ đang nhìn em và rồi họ cũng chán quan sát thôi”
Rất đơn giản, Lân nghĩ, bởi vì cô sinh ra đã có dáng vẻ của công chúa.
Chẳng cần cô phải dữ kẽ thì họ cũng sớm nhận ra cô đang ở đúng vị trí của mình.
Cô xứng đáng với sự ngưỡng mộ.
Anh sẽ đem đến sự ngưỡng mộ đó cho cô.
Người ta sẽ chán quan sát ư? Rõ ràng Lân chẳng biết gì về những kẻ quan sát, Ơ tec cười.
Cô biết thế nào là sự ngưỡng mộ và tò mò của số đông, dù cô không thực sự là 1 trong số đó (cô cũng đã luôc quan sát anh, chỉ là không bộc lộ điều đó thôi).
Nhưng Ơ tec không quen điệu đà hay kiểu cách, nên cô không định sẽ hành động khác biệt đi.
Cô không mảy may có suy nghĩ mình đã trở thành nữ hoàng hay cái gì tương tự.
Chỉ là từ nay cô sẽ ở bên cạnh Lân, anh là bạn trai của cô.
Vậy nên cô cười với anh và trả lời cô sẽ không quan tâm.
“Không thể chờ người ta không để ý đến các cậu đâu” Tín phản đối ngay lời của Lân “hãy cứ vui vì đời ta đang đẹp chứ”
Vừa nói, anh chàng vừa lôi ra 1 cái máy quay, loay hoay lấy góc độ, giả vờ phỏng vấn cô.
“Xin bạn phát biểu vài lời vói nhiều người hâm mộ, bạn đã là thế nào hạ gục được anh chàng cứng đầu khó chịu nhất Việt Nam trong 1 thời gian kỉ lục?”
Hồng Bì cười còn Lân cố tóm lấy cái máy quay.
“Từ từ nào anh bạn” Tín né “Thôi thì cậu trước nhé, làm thế nào 2 bạn lại đến với nhau?”
Nàh quay film phải nhảy bật ra sau để tránh 1 cú bắt của người đang được phỏng vấn.
“Anh đã tỏ tình bằng mấy trăm bông hồng, anh chàng no.1?”
“Nếu cậu không cất cái máy ấy đi”, cuối cùng Lân đe dọa, nhưng anh vừa cười vừa nói lên e rằng không mấy sức nặng trong mấy lời nói đó, “và biến về chỗ của mình thì tớ có thể tiên đoán luôn cái xương sườn nào của cậu sẽ “vô tình” bị gãy trong trận boxing tới…”
“Blackmail? Tròi ạ, con đã hiểu thế nào là tọng sắc khinh bạn, chỗ của tớ không phải là ngay bên cạnh cậu chắc. Cậu đá twos ra đường ư? Hồng Bì?”
Tín làm vẻ thảm thương đưa mắt cầu cứu Hồng Bì, người nãy giờ vẫn quan sát Lân và Tín chọc nhau.
“Cậu có thể ngồi bên cạnh tớ?” Hồng Bì nói.
“Cậu chẳng khác nào mẹ Tereda. Tớ thề sẽ bảo vệ cậu khỏi bàn tay Lucifer..”
Tín xen vào ngồi giữa Lân và cô.
“Không phải bên này” Lân nói, đẩy Tín ngồi vào đầu bàn phía bên anh.
Buổi học hôm đó, Ơ tec cười không biết bao nhiêu lần khi nghe những câu công kích lẫn nhau nho nhỏ giữa 2 người.
Tín bước theo cô và Lân ra đến tận nhà xe.
“Cậu ta là 1 tên ngốc kiêu căng, phải không Bì Bì?”
“Tớ không ngốc và có quyền kiêu căng bởi vì cậu đứng dưới tớ trong mọi kì thi và…”
“Trừ tin học và boxing…”
“…và hãy thoi gọi cô ấy là Bì Bì ngay lập tức!”
“Cô ấy đâu có phiền, phải không Bì Bì?”
“2 người giống như trẻ con ấy” Ơ tec nhận xét nho nhỏ, từ chối làm trọng tài.
“Cậu ta không thể nghĩ ra cái tên hay như vậy nên ghen tị với tớ ấy mà!” Tín phẩy tay.
Lân cốc vào đầu cậu bạn 1 cú khá đau.
“Mau đến phòng máy và chúi mũi vào đó đi” Lân đuổi.
“Chào cậu nhé, Bì Bì” Tín nói, cầm lấy tay Ơ tec, đặt 1 nụ hôn phớt rồi biến mất ở ngã rẽ trước khi Lân kịp đe dọa gì về vấn đề xương xảu của anh chàng.
“Cậu ta rất ngốc nghếch” Lân nói.
“2 người thân nhau quá” Đó là những gì cô nói.
Lân nhún vai.
“Cậu ấy luôn làm mọi chuyện náo lên. Nhưng tất cả là vì anh” lân cười khi nói đến đây.
Hẳn nah đang nhớ đến 1 kí ức nào đó.
“Vui thật. Nhà em toàn là con gái. Không biết có anh em trai thì sẽ như thế nào?”
Lân liền hỏi Ơ tec về gia đình cô.
Họ vừa đi vừa nói chuyện.
Từ từ, từ từ…
Từng bước, từng bước…
Phàm chuyện gì cũng có thời gian và trình tự, đó là nguyên tắc của Lân.
Tối hôm đó, trong 1 cuộc điện thoại giữa 2 người anh em, bỗng nhiên 1 trong 2 nói.
“Không có hoa hồng?”
“Không!”
“Kém thật đấy Hoàng tử! cậu có biết 50% sinh viên tin rằng cậu đã tỏ tình với nửa triệu bông hồng và 1 tá nến không?”
“Không hoa hồng, không nến, không rượu. Hoàn toàn bình thường thôi!”
“Không có cả bong bóng? Tớ cứ tưởng cậu phải giàn trận rườm rà ghê lắm cơ!”
“Đó không phải tính cách của tớ. Tớ chỉ hỏi…”
“Và cô ấy đồng ý? Không là cao? Lạ nhỉ!”
“Cô ấy phải thế chắc, tớ cũng không thích kiểu cách”
“Cô ấy tốt đấy người anh em ạ. Đã lâu rồi mình mới thấy cậu lại như thế. Chắc là từ thời cấp 3…”
“Tớ làm sao nào?”
“Cậu tự nhiên như thế! Không đạo mạo, kiểu cách… nữa, nhiều lúc cậu không biết chứ cậu tỏ ra trưởng thành đến độ tớ muốn đấm vào cái mõm tự ohuj của cậu cho cái mặt phớt đời đó rơi ra…”
“Không tệ thế chứ?”
“ha ha…”
“Hôm nay cậu uống nhầm thuốc phải không, sáng nay cậu nhốn nháo như hề ấy…”
“Cậu hơn gì tớ mà lên giọng” Tín nói “Hãy thừa nhận mình cũng là người chứ đừng đạo mạo như Thánh mãi thế, Ớn lắm…”
“…”
“Mà tớ phải chọc cười cho công chúa của cậu chứ không thì cô ấy sẽ phải căng thẳng… cậu không thấy mấy nàng công chúa hội Attila trường mình nhìn Bì Bì với ánh mắt hình viên đạn à…”
“Đã bảo thôi cái kiểu gọi ấy đi rồi mà…”
“Cậu quên Lan rồi à?” Tín đột ngột hỏi.
“Cậu nghĩ sao?”
“Tớ hi vọng cậu không dùng cô ấy làm thế mạng”
“Quỷ tha ma bắt cậu cũng nói tớ thế à?”
“Tớ không biết cậu có ý gì không khi đưa cô ấy đi gặp Lan hôm qua, nghe bảo cô ấy khóc dữ lắm…”
“Cô nào khóc?”
“Lan chứ ai!” giọng thông tấn xã hết kiên nhẫn.
“Lan rất kiêu ngạo, chẳng khóc bao giờ đâu. Với lại cũng là trùng hợp thôi…”
“Huhm, tớ tin cậu, anh em”.
“…”
Cái nhún vai của Lân Tín chẳng thể nào nhìn thấy.
“Cậu yêu cô ấy chứ?”
“Ai?”
“Bạn gái cậu”.
“Cô nào?”
“Không buồn cười tí nào”
“Cả cậu cũng cho là quá nhanh phải không?”
“Tớ không biết. Nhưng chẳng bao giờ là nhanh hay chậm để nói đến tình yêu cả”
“Cậu cũng nhanh kiếm 1 nàng mà đèo đi đèo về đi thôi, sắp thành thi sĩ rồi”
“Tớ mới kết hôn hôm qua”
“Trên Võ lâm truyền kì?”
“Quỷ tha ma nắt cậu đi. Một cô Nga Mi rất được.”
Lân cười lớn. Nhưng điệu cười của anh là 1 cái gì đó thuộc về âm thanh chứ khong thể tìm thấy chứng thực trong đáy mắt.
Anh có lợi dụng Hồng Bì chăng? Lựa chọn thời điểm sắp gặp Lan trong con mắt hiếu kì của toàn thể để đưa Hồng Bì ra làm lá chắn cho kiêu hãnh của anh? Không! Lân khó chịu với chính mình, bực bội kết tội bản thân quá nhiều chuyện.
Anh không có ý định almf tổn thương cô gái mỏng manh đó.
Anh cần cô, là sự thực, nhưng anh không bao giờ vì thế mà làm Hồng Bì buồn.
Lan đã khóc?
Trên tất cả, Lân không hối hận.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 10:
Đã yêu thì xin đừng trì hoãn,
Kẻ trì hoãn thì không biết mình đang yêu.
Tin Phạm Quốc Lân cặp với hoa khôi ngành Y đã trở thành 1 cơn sốt, cụm danh từ chàng-Hoàng-tử-bị-người-yêu-bỏ-rơi-để-đi-lấy-chồng đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi sự tò mò về cặp đôi mới này.
Hoàn hảo, đó là từ người ta dùng để nói về họ.
Bởi vì chưa bao giờ người ta thấy Hoàng tử ngành Y, chàng-số-1 theo cách gọi của thông-tấn-xã lại tỏa sáng như vậy.
Nhưng Lân phát hiện anh không còn thấy quan tâm đến những tin đồn ấy nữa, bởi vì việc ở bên Hồng Bì đem lại cho cuộc sống của anh 1 cảm giác mới, hoàn toàn hài lòng.
Ơ tec cảm thấy thế giới bỗng chốc đổi khác, Lân xuất hiện trong suy nghĩ đầu tiên của cô khi mở mắt thức dậy, là giấc mơ của cô mỗi khi đêm về.
Ở bên anh, Ơ tec nhận ra con người anh thực sự, 1 con người cô chưa từng biết đến.
Có 1 cái gì đó khi anh cười với mọi người, cô có thể nhận ra sự tĩnh lặng trong đáy mắt anh, đó không phải là niềm vui thực sự.
Có sự lạnh giá trong trái tim của con người ân cần tử tế ấy, mà cô không thể hiểu được.
Nhưng khi anh nhìn cô, thỉnh thoảng trong đôi mắt anh lại lấp lánh 1 nụ cười khó hiểu.
Anh càng ngày càng chiếm giữ trái tim cô chắc chắn hơn, hoàn toàn sở hữu nó.
Khi anh cười, là nụ cười lấp lánh trong mắt chứ không phải là cái nhếch môi thân thiện thường khi.
Khi anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, khi anh thì thầm nho nhỏ bên vành tai cô, Ơ tec hoàn toàn không giữ được trái tim mình ngưng náo loạn trong lồng ngực.
Cô yêu anh, yêu anh mất rồi.
Nhưng cô hoảng sợ cảm giác 1 đám mây đen vẫn rình rập hạnh phúc của mình.
Lân hoàn toàn không biết bạn gái mới của anh vẫn thỉnh thoảng tìm thấy những vật dụng mang dấu ấn của Lan trong nhà anh, những vật quá tự nhiên mà Lân không hề để ý đến.
Một lần, vô tình cô bắt gặp kẹp giữa những lần lụa bọc của chiếc đèn ngủ của anh, 1 mẩu giấy đầy những chữ viết tay bay bướm của 1 thiếu nữ.
Quốc Lân & Yến Lan, Lân & Lan…
Những chữ lồng vẫn dùng trong thiệp cưới..
Ơ tec đã bật cười khi nhìn thấy mảnh giấy đó. Cô làm gì đây, gỡ nó ra và vứt đi ư?
Nụ hôn đầu của họ là vào đêm Giáng Sinh.
Đúng đêm đó là ca trực của Lân.
Thắng đã chịu đổi ca trực với Lân để 2 người có thể đi chơi với nhau.
Phen này, Lân nợ khá nặng, đêm Giáng Sinh thông thường ca trực khá bận.
Giáng Sinh năm đó lạnh khác thường đối với 1 thành phố nhiệt đới.
Chỉ có những trai thanh gái lịch là vẫn bất chấp cía giá rét để ra ngoài trong đêm rực rỡ.
Từng đôi, từng đôi đi trên đường say đắm trong bài ca hạnh phúc của riêng mình.
Lân đã hẹn đợi Ơ tec ở đầu con đường dẫn tới tòa giáo đường nguy nga của thành phố.
Hai người sánh vai bước bên nhau.
Trời quá lạnh, Lân buộc Hồng Bì phải bám chắc lấy cánh tay của anh.
Sắc đỏ đáng yêu lại tràn trên khuôn mặt cô.
Lân quàng chiếc khăn do Hồng Bì tự tay đan tặng, đưa cô đi chơi.
Chiếc khăn đan rất khéo, nhìn thế nào cũng không giống khăn tự đan, từng mũi đều rất đều đặn.
Con gái thường nói, đan khăn để trói buộc chàng cả đời, nhưng Lân không nghĩ là Hồng Bì có ý đó.
Cô rất khéo tay, đan chiếc khăn trong 1 thời gian ngắn đã xong để kịp tặn Lân làm quà Giáng Sinh.
Lân cũng tặng cho cô 1 chiếc khăn quàng màu ngà bằng lụa, hoa văn chìm rất sang trọng, thầm nhớ lại chiếc khăn anh xé của cô trong buổi đầu…
Họ đi qua những tòa giáo đường lộng lẫy, chen trong những dòng người đi xem hội đông đúc, đi qua những con phố rực rỡ.
Màn đêm của thành phố huyền ảo 1 cách khác thường, những đèn treo lấp lánh đủ màu sắc từ những bậc cửa nhà giáo dân, những cửa hàng…
Lấp lánh, lấp lánh…
Hồng Bì rên lên khe khẽ khi nhìn 1 cây thông xếp bằng hàng triệu cánh hạc và phủ đèn rực rỡ.
Ánh mắt cô lộ rõ niềm vui như trẻ thơ.
Lân ngắm nhìn cô, ánh đèn tỏa ra từ sau lưng Hồng Bì, làm cô như tỏa sáng.
Lân nhớ lại so sánh của mình về cô, như 1 nàng thiên sứ, công chúa…
Bỗng nhiên anh muốn hôn cô. Tại sao không?
Lân cũng đã trì hoãn việc thưởng thức thứ rượu vang ấy khá lâu. Một kì công xứng đáng được hưởng huân chương, theo thứ tự đnáh giá của anh.
Anh thường khẽ hôn lên gò má cô, lên mái tóc đẹp của cô. Nhưng anh gần như trốn tránh đôi môi đó.
Tự anh còn không nhận ra mình muốn trốn tránh nó.
Anh chỉ cho rằng bản thân mình đang chờ đợi.
Giống như chờ đến 1 thời khắc hoàn hảo.
Hoàn hảo, anh quyết định, là nguyên nhân của sự trì hoãn ấy mà thôi.
Sự thật là Lân không biết rằng, anh sợ hãi, anh sợ phải cảm thấy 1 cái gì đó mà anh không muốn hiểu, phải tìm ra cái lí do anh muốn ở bên cô.
Lân tiến đến bên người con gái đó, vòng tay ôm lấy eo cô, buộc cô phải ngừng sự chú ý đến cây thông đó, mà nhìn vào mắt anh.
Lân sửa lại 1 vài cọng tóc vương trên trán cô, tay anh vuốt dọc theo đôi má hồng.
Rồi luồn vào tóc cô, khẽ đặt lên gáy cô…
Hồng Bì e lệ nhìn anh, đôi môi chúm chím gợi mở.
“Hồng Bì”. Anh khẽ gọi tên cô, cúi đầu xuống để mắt mình ngang tầm với mắt cô.
Họ như nếm được cả hơi thở của đối phương.
Nhưng anh vẫn chỉ nhìn vào mắt cô, môi họ đã ở rất gần.
Một màn mưa tuyết nhân tạo rơi xuống.
Xung quanh họ vang lên những tiếng nói hoan hỉ.
Âm thanh ấy đánh thức cô.
Anh ấy lại như thế.
Như mỗi lần anh bên cô, có 1 cái gì đó trong anh ngăn cách họ.
Anh sẽ không thừa nhận, nhưng anh đang ngập ngừng.
Cô tự hỏi khi anh bên Lan có như thế không?
Ngốc quá, cô tự nói với mình, lại đi ganh tị với quá khứ.
Ganh tị không phải là tính cách của cô, cô không thể làm tốt được.
“Sắp đến nửa đêm rồi” Hồng Bì nói, cô lại mỉm cười rồi quay người để thoát khỏi vòng tay anh.
Lân thở dài, anh vừa để mất cơ hội.
Anh vẫn vòng tay quanh hông cô, tay kia anh khẽ gạt những bông tuyết vừa vương lên.
Có 1 điều gì mách bảo với anh rằng, mỗi khoảng cách giữa họ lúc này, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ là xa cách nghìn trùng.
“Em phải về ư, Cinderella?” anh trêu cô bằng giọng nhẹ nhàng.
Hồng Bì vờ nhìn xuống đôi chân mình. Cô đang đi 1 đôi bốt da rất đẹp màu trắng.
“Em không phải Cinderella rồi” cô thốt lên “em không có đôi hài thủy tinh”.
“Vậy thì không có cỗ xe bí đỏ?” Lân hỏi vẻ nghiêm trọng.
Hồng Bì cười, lắc đầu.
“Vậy”, anh kết luận “đích thân Hoàng tử phải đưa em về phải không?”
Cô gật đầu. Anh lùi 1 bước ngắn, phác 1 cử chỉ lịch thiệp, rồi đưa cánh tay ra.
Cô thực sự bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ấm áp.
Tốt nhất là Hoàng tử hãy tự đưa nàng trở về, nếu không, chàng sẽ đánh mất nàng mãi mãi.
Vì sẽ chẳng có chiếc hài nào bỏ lại cho chàng đâu.
Còn mấy lần rẽ nữa là đến đường C. Họ đi qua 1 giáo đường cũ, trang hoàng ít ỏi, nhưng lại có vẻ đẹp riêng của nó.
Hồng Bì đột ngột buông tay Lân. Cô bước lên 1 bậc thang, đi trước anh mấy bước.
“Ngày xưa mẹ em thường đến đây” cô nói.
“Mẹ em là người theo đạo ư?”
“Không. Bà là người phụ nữ theo tôn giáo gia đình. Em nghĩ nếu ở đây là 1 ngôi chùa thì bà sẽ vẫn đến thăm thường xuyên. Em nghĩ đó chỉ là sự ngẫu nhiên vì gần nhà”.
Lân không nói gì. Anh biết mẹ cô mất từ khi cô còn học chưa hết cấp 3.
Anh nghĩ đến người mẹ hiền dịu của mình, thầm tự hỏi gia đình anh sẽ ra sao nếu 1 ngày không có bà. Nó sẽ không còn là ngôi nhà anh muốn trở về nữa.
Cô dừng lại 1 chút rồi nói tiếp.
“Trong nhà em, Mel trông giống mẹ nhất, nhưng mọi người thường bảo em giống tính mẹ hơn cả. Nhưng em không nghĩ thế.” Cô lúc lắc đầu “Mẹ rất dịu dàng, luôn bao dung với tất cả chúng em. Em như còn nhìn thấy nụ cười của bà trước mắt… Mẹ là 1 người phụ nữ giàu lòng yêu thương.”
“Em cũng là 1 cô gái dịu dàng” Lân nói, cô với anh còn là cái gì đó nhiều hơn thế “và cũng giàu lòng yêu thương nữa” anh tiến đến bên cô.
“Em không mạnh mẽ như bà” Em sẽ tan vỡ nếu không có người em yêu.
“Vậy anh sẽ bảo vệ em” Anh thì thầm. Mãi mãi.
Anh đang đứng dưới cô 1 bậc đá, điều đó làm cho gương mặt họ hầu như ngang nhau khi anh khẽ vòng tay quanh hông cô.
Đó là 1 điều không cần tính toán.
Cô đặt tay lên vai anh. Họ nhìn vào mắt nhau, và môi chạm môi.
Trong tíc tắc, Lân thoáng nhận ra mình vừa hôn cô.
Họ nhẹ tách ra 1 chút.
Hàng mi đen nhánh của cô khẽ chớp. Khoan đã.
Anh khẽ siết cô lại. Mắt cô lại nhìn mắt anh.
Họ chìm trong tâm hồn của đối phương.
Anh gắn môi mình lên môi cô, vừa nhẹ nhàng như sợ làm cô tổn thương, vừa dứt khoát chiếm lấy những gì anh đã mong đợi.
Tay cô vòng quanh cổ anh, cô đáp trả nụ hôn ấy.
Trái tim bỗng trở nên nhộn nhạo với những nhịp đập điên cuồng.
Họ hôn nhau thật say đắm, thật ngọt ngào.
Thời gian, không gian là vô nghĩa. Như thế giới chỉ còn lại mình anh và cô gái này.
Làn môi mềm mại của cô, hơi thở dịu dàng của cô, tâm hồn nhạy cảm của cô… đó là những gì anh đã nghĩ, đã mơ, đã trì hoãn nhận ra.
Đây là cô, là Nguyễn Dương Hồng Bì trong tay anh.
Đêm nhẹ nhàng đi vào trong anh, lòng anh là bãi chiến trường của gió.
Con quái vật trong tim anh rên rỉ khao khát.
Cảm giác mới lạ khi anh hôn cô, cảm giác anh chưa từng thấy… 1 thứ gì đó anh vĩnh viễn không muốn dứt bỏ, vĩnh viễn muốn bảo vệ.
Cảm giác như… tình yêu ư?
Dĩ nhiên là không phải, anh gạt đi ý nghĩ đó trước khi kịp nghĩ thêm.
Anh không muốn suy nghĩ, khi mà môi anh đang có được cô…
Cuối cùng họ tách ra, nhưng Lân vẫn không buông cô, mà cô cũng không nới vòng tay mình quanh anh.
Họ ôm nhau thật lâu, cô thoải mái gác đầu lên vai anh, kề má vào anh, lắng nghe nhịp tim của cả 2 dần chậm lại.\
“Anh vẫn luôn tự hỏi làm thế nào mà em toát ra mùi hương này?” Anh thì thầm trên tóc cô.
“Mùi gì cơ?”
“Mùi hoa hồng” anh trả lời “Đó là 1 loại nước hoa sao?”
“Em không dùng nước hoa”. Cô nói, khẽ tách ra để nhìn gương mặt anh “có thể là do dầu gội của em,…”
Anh không quan tâm mùi hương ấy đến từ đâu. Anh kéo cô tiếp tục áp vào mình, khẽ khàng thưởng thức mùi vị từ cô.
Nhưng cô nói.
“Lân, nửa đêm rồi”
Như để chứng minh cho lời cô, tiếng chuông nhà thờ từ đâu vọng lại, những nhịp đều đều, vang vọng.
“Cinderella?”
“Vâng” cô lại cười “mau đưa em về đi, Hoàng tử ạ”
Cô lại ôm lấy cánh tay anh.
Họ bước về phía nhà cô, không nói thêm với nhau 1 lời nào, bởi vì cả 2 đều cần im lặng cho những nhịp đập lạ thường của trái tim.