28/11/12

Luyến tiếc người trước mắt (C26-27)

Chương 26: Băng mai

Lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo như hồ nước, còn trong suốt hơn cả nước, giống như sao băng, nhưng êm dịu hơn cả sao băng, có thể thu hết hồn vía của người khác để dễ dàng thâm trầm đi sâu người đối diện nghiên cứu, nắm bắt họ rất dễ dàng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng tươi, chiếc cằm nhọn, làn da rất trắng nhưng lại rất hợp với anh ta.

"Anh ta" thật sự là đàn ông sao? Đàn ông mà lại vô cùng xinh đẹp chẳng khác gì một mỹ nhân, bởi anh ta quá đẹp, vóc dáng lại không cao quá, dáng người như vậy thật sự rất giống phụ nữ, vòng eo bé nhưng không làm cho anh ta có dáng vẻ gầy yếu, một người đàn ông như vậy đang mỉm cười trước mặt tôi, làm tôi mơ hồ không rõ anh ta là đàn ông hay phụ nữ nữa.

Thấy tôi vẫn ngây người ở cửa, anh ta cười, nói: "Đêm qua hai vị có ngủ ngon giấc không?" Giọng nói thật êm dịu dễ nghe.

Tôi còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, đã nghe Nam Cung Vân thản nhiên nói: "Rất tốt, đa tạ trang chủ."

Người đàn ông đó cười nhưng lại không hề để ý tới Nam Cung Vân, sóng mắt long lanh nhìn hướng về tôi đầy vẻ hiếu kỳ.

"Cô nương đây sao cứ nhìn tại hạ với ánh mắt như vậy?"

Tôi ngẩn người không ngờ anh ta lại trực tiếp hỏi mình như vậy, chẳng lẽ lại muốn tôi nói thẳng ra là tôi kinh hãi khi nhin thấy gương mặt của anh ta, chẳng phân biệt được anh ta là nam hay là nữ hay sao! E rằng không được.

Tôi đành cười cười, định nói câu gì đó nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì, nên lắp bắp: "Ha ha, ngủ không ngon lắm, không ngon lắm, nên mắt nhìn không rõ, chưa nhìn rõ lắm."

Nam Cung Vân liếc tôi một cái, nói: "Đa ta sự hậu đãi thịnh tình của trang chủ, chúng tôi còn có việc quan trọng cần phải đi ngay."

"Hai vị không cần phải đi gấp như vậy, ở Vọng mai sơn trang này rất ít khi có khách đến, hai vị nếu đã đến đây rồi sao không ở lại đây vài ngày? Huống chi vị huynh đài đây hình như trong người đang bị nội thương, hãy ở lại mấy ngày để điều dưỡng, đừng khách sáo." Anh ta vừa nói vừa nhìn Nam Cung Vân.

Tôi cả kinh, sao anh ta lại biết Nam Cung Vân bị trọng thương nhỉ?

Nam Cung Vân không nói gì nhưng tôi cảm nhận được trên người anh có mùi sát khí.

Thấy thái độ dè chừng của chúng tôi, anh ta than thở: "Hai vị yên tâm, tại hạ không hề có ác ý, từ nhỏ tại hạ rất hay ốm yếu, gia phụ cho tại hạ luyện võ để rèn luyện thân thể, cho nên mới nhìn ra vị huynh đài đây đang bị nội thương, tuy rằng có dùng đan dược tốt nhưng nếu không được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi vài ngày, e rằng sẽ có hậu quả về sau."

Tôi nhìn sang Nam Cung Vân, thấy trong mắt Nam Cung Vân cũng ánh lên sự kinh ngạc, như vậy anh ta nói cũng không sai, nhưng anh ta là người như thế nào? Tôi có nên tin anh ta không?

Anh ta lại cười ảo não, nói tiếp: "Tại hạ là Mai Tốn Tuyết, hạnh phúc nhất là có bằng hữu làm bạn, hôm nay tuy lần đầu tiên gặp hai vị nhưng lại cảm thấy rất hợp nhau, nếu hai vị không muốn ở quá lâu, vậy thì khi nào muốn đi chỉ cần nói một câu, tại hạ sẽ không giữ lại."

Nam Cung Vân vẫn không nói gì kéo tôi đi ra cửa, tôi ngoảnh lại nhìn Mai Tốn Tuyết, thấy anh ta cô độc đứng yên ở đấy, tôi không đành lòng, giữ tay Nam Cung Vân, nói nhỏ: "Chúng ta ở lại thêm mấy ngày chắc không vấn đề gì đâu. Có lẽ anh ta thật sự không phải người xấu, nếu phải thì đêm qua đã có chuyện rồi."

Nam Cung Vân thì thầm: "Không nên tùy tiện tin người lạ."

"Không thể nói như vậy được. Anh ta không giống người xấu, tôi tin anh ta không phải, hơn nữa trong người anh còn bị nội thương, tôi không muốn anh xảy ra chuyện."

"Vậy muội muốn ở đây mấy ngày à?" Nam Cung Vân hỏi.

Tôi gật đầu, "Tôi tin tưởng anh ta không có ác ý, cũng như trước đây tôi tin tưởng anh sẽ không hại tôi."

Nam Cung Vân im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói; "Muội đã muốn ở lại, ta cũng ở lại với muội.

Tôi mừng rỡ, quay lại nhìn Mai Tốn Tuyết nói: "Nếu anh không sợ tốn tiền thì chúng tôi ở lại vài ngày, nhưng anh phải thể hiện là môt người chủ tận tâm, dẫn chúng tôi đi dạo trong điền trang."

Ánh mắt Mai Tốn Tuyết hiện lên tia vui mừng không kể xiết, anh ta nhìn tôi, gật gật đầu.

 Đột nhiên bụng tôi réo ùng ục, tôi ngượng ngùng ôm bụng. Mai Tốn Tuyết vui vẻ đi ra, nói: "Là tại hạ đón tiếp chưa chu đáo, hai vị vẫn chưa dùng điểm tâm phải không?"
Tôi gật đầu, đã mấy ngày chưa được ăn cơm rồi.

Mai Tốn Tuyết vội vàng gọi hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, lại còn muốn ngồi ăn cùng chúng tôi, tôi thở dài, chắc là từ nhỏ anh ta đúng là không có bạn bè, cho nên gặp hai chúng tôi liền tỏ ra nhiệt tình như thế.

Khi đồ ăn được bày trên bàn, mọi than thở muộn phiền của tôi bay đi đâu hết, trong mắt tôi chỉ có thức ăn trên bàn ăn mà thôi, tha hồ mà ăn thật là thỏa sức! Có trời biết mấy ngày nay tôi đói đến phát điên, ngày nào cũng ăn lương khô cùng Nam Cung Vân đến nỗi quên cả mùi vị của thịt như thế nào. Nam Cung Vân không hổ là người có xuất thân, tuy rằng lưu lạc làm thích khách, nhưng vẫn giữ được phong thái gia giáo tốt đẹp, tôi thì không, tôi chẳng quan tâm nhiều chuyện được nữa, ăn no trước rồi nói sau, chẳng cần phải tỏ vẻ giả tạo gì.

Mai Tốn Tuyết ăn cơm rất ít, ăn một chút đã bảo no rồi, sau đó thì ngồi vui sướng nhìn chúng tôi ăn cơm, mấy lần tôi ngẩng lên đều bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi tràn đầy cảm xúc kỳ lạ, tôi hơi bực mình, có vẻ anh ta đối xử vớ tôi rất tốt, tôi kỳ lạ lắm sao? Nói gì thì nói sự khó hiểu của tôi so với sự lạnh lùng của Nam Cung Vân còn kém xa.

Ăn cơm xong, Mai Tốn Tuyết còn hăng hái muốn dẫn chúng tôi đi dạo Vọng mai sơn trang, anh ta nói: "Hai vị đến thật đúng lúc, hiện giờ là thời điểm băng mai nở, đi xem đi, chỉ e hai người chưa từng nhìn thấy cảnh đó bao giờ."

"Băng mai?" Tôi tò mò, chưa từng nghe tên này bao giờ, là hoa mai à? Chắc không đến mức lạ kỳ chứ. Tôi kéo Nam Cung Vân đi theo sau Mai Tốn Tuyết đến Mai viên, chưa vào đến cửa đã ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt, mùi hương hoa này không giống như hoa mai bình thường, mà chứa đựng một khí lạnh thấu xương, vào trong Mai viên, tôi hoàn toàn ngây dại, ngay cả Nam Cung Vân cũng đứng yên, còn Mai Tốn Tuyết thì kiêu ngạo đứng đó.

Một đóa hoa mai mới nở, bông tuyết trong suốt như được khắc chạm, dưới ánh mặt trời tỏa ra bảy màu rực rỡ, tôi muốn vươn tay ra chạm vào nhưng lại không dám, sợ mình làm rạn vỡ đóa hoa kỳ diệu này.

"Đây thật sự là hoa sao?" Tôi thì thầm hỏi.

"Đương nhiên là hoa thật, đây là băng mai, thế nào?" Mai Tốn Tuyết cười kiêu ngạo, "Trên đời này chỉ trong viện của tại hạ mới có băng mai mà thôi."

Tôi nhẹ nhàng kéo một cành hoa lại gần để xem, trông không khác gì hoa mai bình thường, điểm khác biệt kỳ lạ với hoa mai thường là màu sắc và khí chất, thả nào lại có tên là băng mai!

"Nó có tan ra không?" Tôi hỏi.

Mai Tốn Tuyết cười nói: "Không đâu, không tin cô nương thử hái một bông xem."

Tôi định đưa tay ra hái nhưng rồi lại không nỡ, nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân lắc lắc đầu đưa tay hái một bông xuống rồi đưa cho tôi, tôi nhận lấy nâng niu trên tay.

"Quê cô nương cũng có băng mai sao?" Mai Tốn Tuyết làm như vô tình hỏi.

"Không." Tôi đáp.

"Vậy ở quê cô nương hoa mai trông như thế nào?" Mai Tốn Tuyết nhìn tôi cười, nụ cười tươi này làm tôi có cảm giác rất thoải mái.

Quê nhà của tôi? Quê nhà của tôi không phải ở thời đại này, tôi không biết trả lời Mai Tốn Tuyết thế nào, chỉ cười với anh ta. Quay sang nhìn thấy mặt Nam Cung Vân lạnh như băng, tôi hơi chột dạ, cảm giác như mình đang có người yêu rồi nhưng lại trò chuyện tán tỉnh với người đàn ông khác. Nhưng toàn là Mai Tốn Tuyết nói, tôi có nói gì mấy đâu.

Tiếp tục đi theo Mai Tốn Tuyết một lúc, trong lòng tôi lại bắt đầu lo lắng cho thương thế của Nam Cung Vân, không muốn đi tiếp nữa, vì thế nói với Mai Tốn Tuyết chúng tôi muốn về nghỉ ngơi, Mai Tốn Tuyết không miễn cưỡng nhưng lại dùng ánh mắt thâm sâu nhìn tôi mang đầy hàm ý, tôi hơi sợ hãi kéo Nam Cung Vân về phòng, định lấy ngưng hương hoàn cho Nam Cung Vân uống nhưng Nam Cung Vân cự tuyệt, rồi lại có vẻ né tránh tôi. Tôi có làm gì đâu? Tôi bực mình giận dỗi đi về phòng mình, đến chiều Mai Tốn Tuyết phái người đến mời chúng tôi đi ăn cơm, Nam Cung Vân nói không đi, tôi nghĩ nếu mình đi ăn thì không hay cho lắm, nên đành ở lại phòng ăn vài thứ linh tinh.

Đến tối, tôi trằn trọc không yên, mấy ngày nay đã quen ngủ cùng Nam Cung Vân rồi, đã quen mùi của Nam Cung Vân, giờ lại ngủ một mình, tôi thấy mình ngũ mãi không ngủ được. Vì thế ngồi dậy đi sang phòng Nam Cung Vân, ngồi bên cạnh Nam Cung Vân.

Tôi nói: "Tôi không ngủ được."

Nam Cung Vân không động tĩnh.

Tôi tức giận kéo Nam Cung Vân ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh: "Tôi muốn ngắm băng mai."

Nam Cung Vân nhìn tôi một lúc, không nói gì, cầm lấy áo choàng khoác cho tôi rồi kéo tay tôi đi ra cửa...

Hai người im lặng ngồi dưới cây hoa mai, ánh trăng rọi xuống chiếu vào một bông băng mai, bông hoa phát ra màu sắc xanh lam tĩnh mịch, nhưng lại không giống với nhân gian.

"Anh sao vậy?" Tôi hỏi nhỏ.

Nam Cung Vân không trả lời, tôi kéo Nam Cung Vân quay người lại nhìn vàomắt của Nam Cung Vân, ánh mắt trong suốt giống như sao băng trên bầu trời.

"Muội thực sự thích nơi này của Mai Tốn Tuyết đúng không?"

Tôi gật đầu, trang viện của Mai Tốn Tuyết thật sự không buồn chán lắm.

Ánh mắt Nam Cung Vân tối sầm lại, anh đang ghen sao? Tim tôi đập thình thịch.

"Chỉ thích thôi, giống như thích băng mai thôi, không hơn không kém." Tôi cầm tay Nam Cung Vân, nhẹ nhàng nói.

'Ta đưa muội về nhà được không?" Nam Cung Vân hỏi.

"Về nhà?"

"Đúng vậy, nhà của ta, tuy không rộng lớn như nơi này, cũng không có băng mai, nhưng cũng có khá nhiều nơi để đi dạo, trên núi cũng có rất nhiều loài hoa đẹp, động vật đáng yêu." Nam Cung Vân cúi đầu, nói khẽ.

"Cũng có cả anh nữa đúng không?" Tôi cười hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân ngẩn người ra, gật đầu.

"Em thích lắm, đợi nội thương của anh khỏi hẳn rồi chúng ta trở về nhé." Tôi kiên định nói với Nam Cung Vân.

Trong mắt Nam Cung Vân hiện lên một tia vui mừng vô bờ, hai tay cầm chặt hai tay tôi. Trong lòng tôi cảm thấy rất bình an, từ khi đi vào thời đại này tôi chưa từng thấy an bình như vậy, không biết tình cảm của tôi với Nam Cung Vân bắt đầu từ khi nào? là từ khi anh không quan tâm sống chết của bản thân mà cứu tôi, hay là lúc dấu tôi sau lưng để tránh bầy sói? Tôi không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều, đã yêu anh rồi, thì không cần biết tình yêu đó bắt đầu từ đâu?

Tôi yên lặng dựa vào lòng Nam Cung Vân, trong lòng không hề thấy cô đơn, không sợ hãi, bởi vì tôi không cần phải lo lắng gì nữa, anh sẽ luôn ở bên tôi.

"Đừng đi báo thù, được không? Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, người thân của anh sẽ rất vui mừng, đúng không? Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc." Tôi ở trong lòng Nam Cung Vân, dịu dàng nói.

Người Nam Cung Vân chợt cứng lại, nhưng không nói gì...

Chương 27: Về nhà

Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường! Tối qua không phải mình đang ở bên cạnh Nam Cung Vân ở Mai viên hay sao? Lắc lắc đầu, suýt chút nữa tôi kêu lên thành tiếng, Nam Cung Vân nằm ngay bên cạnh, trời ạ! Nam Cung Vân không ngồi ngủ nữa, lần đầu tiên tôi thấy Nam Cung Vân nằm ngủ.

"Nam Cung Vân?" Tôi gọi nhỏ.

Không trả lời, anh đang ngủ rất sâu, hơi thở đều đều, hai hàng lông mi thật dài! Nam Cung Vân quả thực rất đẹp trai! Da mặt nhẵn nhụi không hề có một nếp nhăn nào!

"Nam Cung Vân?" Tôi lấy tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, vẫn không thấy lên tiếng. Ngủ say như chết vậy? Xem ra nội thương không nhẹ! Tôi ngắm nhìn Nam Cung Vân, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, một ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu, lạnh lùng như vậy nhưng rất dễ thương, ngủ lại rất say, ăn đậu hũ của anh một tí chắc không sao đâu nhỉ?

Tôi liền hôn nhẹ lên môi anh một cái, mềm quá! Cảm giác ăn đậu hũ người khác thật thú vị! Vẫn chưa tỉnh? Lại hôn một cái nữa vậy! Nhắm mắt lại, vừa mới chạm vào môi của anh, đột nhiên trên đầu bị một bàn tay giữ lấy rồi bị lực áp mạnh xuống...

"A...." Âm thanh bị chặn lại, tôi mở to hai mắt vừa đúng lúc chạm đôi mắt đang cười của Nam Cung Vân, Nam Cung Vân chớp chớp mắt rồi nhắm mắt lại....

Môi anh nóng bỏng miết qua môi tôi, ôi....không...làn môi tách miệng tôi ra, chạm vào lưỡi tôi. Trời! Tim tôi đánh trống liên hồi, sao tôi chẳng tiến bộ chút nào vậy? Đây cũng không phải là lần đầu tiên được hôn! Nhưng cả người tôi như đang bay bổng.

"Ta muốn muội." Nam Cung Vân hôn cổ tôi, thì thầm bên tai tôi, đại não của tôi trở nên trống rỗng, mọi lý trí đều tan biến hết....

Đột nhiên Nam Cung Vân ngồi dậy, điều chỉnh lại hơi thở.

"Anh?" Tôi bất ngờ.

"Mau ngồi dậy mặc y phục vào." Nam Cung Vân nói xong, quay mặt đi.

"Không mặc." Tôi nói một câu ngu ngốc, bật ra miệng rồi chỉ muốn tát vào mồm mình một cái, mình có còn là cô gái không? Chẳng biết thế nào là xót thương thân mình cả!

Nam Cung Vân quay lại nhìn thấy tôi đang thở hổn hển, anh chưa kịp nói câu gì mặt đã đỏ bừng, bước xuống, rồi chỉ nói một câu: "Về nhà nói sau!"

Tôi bật cười, hắc hắc, thật là không ngờ Nam Cung Vân lại là người cổ điển như vậy! Tôi nhanh chóng mặc quần áo vào, thực ra cũng không cần mặc gì bởi vì tối qua lúc ngủ không có thay quần áo, tôi chỉnh sửa lại quần áo rồi nhảy xuống giường, từ đằng sau đưa tay ôm lấy Nam Cung Vân, cảm giác thật tuyệt vời, như là người thân thiết nhất đời.

Nam Cung Vân không nói gì mặc cho tôi ôm, tôi áp đầu vào lưng anh, nghe tiếng tim anh đập rất mạnh, ha ha, tim đập vừa mạnh vừa nhanh, không cần nhìn cũng biết người kia khuôn mặt rất đỏ chẳng khác gì mông khỉ.

Trong lòng đang đắc ý hưởng thụ thì có tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Tôi bực mình hỏi, quấy rầy người khác trong lúc này là không có đạo đức.

"Tĩnh Chi, muội ở đâu vậy?" Một giọng nói ôn hòa vang lên. Là Mai Tốn Tuyết!

"À..tôi...," Tôi vừa lắp bắp vừa cuống quýt ra mở cửa, thấy Mai Tốn Tuyết vui tươi hớn hở đứng ở bên ngoài cửa, vẫn mặc trang phục màu trắng, môi đỏ răng trắng, tóc búi, một vài sợi tóc rơi bên mai, nhìn người càng có vẻ yếu đuối.

Tên đàn ông này chẳng có phong cách đàn ông gì cả. Tôi than thầm, mời Mai Tốn Tuyết vào phòng, Mai Tốn Tuyết nhìn lướt qua khuôn mặt đang đỏ lựng của Nam Cung Vân, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên.

Tôi đang nghĩ xem Mai Tốn Tuyết đến tìm chúng tôi có việc gì, không nghĩ rằng anh ta tới tìm chúng tôi để cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong lại dẫn chúng tôi đi dạo trong sơn trang, vừa đi vừa giới thiệu, trình độ có thể sánh ngang với hướng dẫn viên du lịch. Tôi lo lắng cho thương thế của Nam Cung Vân, muốn cùng anh trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Nam Cung Vân nhất định không chịu về nghỉ, chỉ lạnh lùng đi theo sau tôi và Mai Tốn Tuyết, nhìn biểu hiện của Nam Cung Vân, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà đi dạo nữa, muốn trở về chăm sóc Nam Cung Vân, nhưng Mai Tốn Tuyết quá nhiệt tình, tôi nếu không biết xấu hổ mà mở miệng nói không muốn đi dạo nữa thì có thể làm tổn thương anh ta mất.

Thừa dịp Mai Tốn Tuyết đang dẫn đường ở phía trước, tôi ở đằng sau lẳng lặng kéo tay Nam Cung Vân, nói nhỏ: "Mệt không? Nếu mệt thì em và anh về phòng luyện công đi."

Nam Cung Vân lắc đầu: "Muội thích thì cứ đi tiếp đi, ta không sao."

Vừa định nói thì Mai Tốn Tuyết gọi tôi, tôi đành lắc đầu đi đến đó.

Cứ như vậy ở Vọng mai sơn trang đã ba bốn ngày rồi, cả ngày được chiêu đãi ăn uống, ban ngày còn có Mai Tốn Tuyết làm hướng dẫn viên du lịch đi du sơn ngoạn thủy, rồi lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Nam Cung Vân, rồi rước phải ánh mắt tức giận bất đắc dĩ của anh. Buổi tối còn phải ngủ cùng Nam Cung Vân để đền trả, một câu thôi, ngày hôm sau sẽ dễ chịu hơn nhiều!

Mai Tốn Tuyết vẫn nhiệt tình như vậy, cả ngày tìm chúng tôi, chỉ hận buổi tối không được ở cùng chúng tôi mà thôi, anh ta cứ như là chưa bao giờ gặp người ngoài bao giờ hay sao? Đối xử với tôi và Nam Cung Vân quá nhiệt tình, sự quá nhiệt tình này khiến tôi có cảm giác không thoải mái.

Nhưng cũng cảm thấy thương hại Mai Tốn Tuyết, từ nhỏ đã là một thiếu gia được nuông chiều, việc gì cũng không phải làm, chỉ e ngay cả việc ra khỏi cửa cũng không được ra, bây giờ được gặp hai "ngoại nhân" là chúng tôi liền vui sướng, hận không thể móc trái tim ra cho chúng tôi xem. Con người của tôi lại quá mềm lòng, thấy Mai Tốn Tuyết như vậy tôi có cảm giác không nỡ, tuy mới ở chỗ anh ta được vài ngày nhưng tôi cũng đã coi anh ta là bạn tốt, nhưng thấy sắc mặt Nam Cung Vân luôn lạnh lùng, tôi không dám thân cận với anh ta quá, không cần nói ra cũng biết, Nam Cung Vân là vại dấm chua cỡ lớn, nhất định sẽ không cho rằng tôi và Mai Tốn Tuyết là tình bạn thuần khiết!

Ban ngày vui vẻ thoải mái, buổi tối càng làm tôi thấy thú vị hơn nhiều, tôi trách móc Nam Cung Vân, nói tôi không nên ngủ cùng anh, nhưng Nam Cung Vân lại không yên tâm để tôi một mình nên lại theo tôi về giường tôi, vì thế mỗi buổi tối là trò chơi tôi thường khiêu khích Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân vô cùng bảo thủ, hơn nữa còn tự chủ siêu cường, hình như trong lòng kiên định phải về nhà cưới hỏi tôi đàng hoàng thì mới có thể làm gì đó trên giường với tôi, cho nên mỗi buổi tối cứ đến lúc mấu chốt quan trọng anh lại hổn hển dừng lại, sau đó bản thân mình thì đứng lên ngồi xuống, còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, tôi có tìm cách kiểu gì anh cũng không nói chuyện.

Thấy Nam Cung Vân như vậy, tôi càng được thể đùa giỡn anh. Thỏa sức gây kích thích anh, tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui sướng khi đùa giỡn anh như vậy.

Tối đầu tiên, tôi bước tới hôn lên mặt anh một cái, ngược lại tôi bị anh hôn lại đến nghẹn thở, tôi liền trả thù hôn lên vành tai anh, anh đẩy tôi ra, rồi không để ý đến tôi và ngồi xuống tĩnh tọa....

Tối hôm sau, thấy Nam Cung Vân đang nằm im ngủ trên giường, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán, lên cổ anh, lập tức anh lật người đè tôi xuống, hôn tôi ngấu nghiến, cho đến khi môi tôi sưng vều lên anh mới nhỏm dậy, rồi không để ý đến tôi, lại ngồi tĩnh tọa....

Tối thứ ba, Nam Cung Vân đặt tôi nằm trên giường, tôi không ngờ lúc đó anh lại đổi ý buông tôi ra, tôi bèn đưa tay nhè nhẹ xoa lên ngực anh, chạm vào điểm nho nhỏ trước ngực, xoa nhè nhẹ, anh hít một hơi thật sâu rồi ôm chặt tôi vào lòng, không cho tôi nghịch ngợm nữa, một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng anh oán hận bên tai: "Ngày mai, về nhà!" Sau đó lại không thèm để ý tới tôi, ngồi tĩnh tọa...

Sáng ngày thứ tư sau khi đã ăn điểm tâm, Nam Cung Vân bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị đưa tôi về nhà, tôi cười hì hì khi thấy Nam Cung Vân bận rộn, Nam Cung Vân thấy tôi tươi cười, vẻ mặt bất lực, tôi bật cười, không ngờ tôi lại có sức cuốn hút đến vậy, lại có thể huấn luyện được một thích khách hung dữ trở thành như vậy, tôi vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tự hào!

Đang tự kỷ, chợt nhớ ra phải đi chào Mai Tốn Tuyết, tốt xấu gì anh ta cũng rất nhiệt tình với chúng tôi, vì thế tôi nói với Nam Cung Vân là tôi gặp Mai Tốn Tuyết nói tạm biệt, Nam Cung Vân đang bận thu hành lý vội đuổi theo nói muốn đi cùng tôi, tôi vội ngăn Nam Cung Vân lại, nói: "Anh cứ ở lại dọn đồ đạc, đừng có cả ngày cứ đi theo em như thế, dù sao anh cũng không thích anh ta, vậy thì cứ ở đây để em đi gặp anh ta là được rồi."

Nam Cung Vân nghe theo không cản tôi nữa, tôi háo hức đi gặp Mai Tốn Tuyết đề từ biệt, thành thật mà nói là tôi không cho Nam Cung Vân đi bởi vì có ý cả, tốt xấu gì cũng là tôi đi từ biệt một mỹ nam hẳn hoi, nhỡ có chút gì gì đó, một Nam Cung Vân lạnh lùng như vậy nhất định sẽ lảm hỏng cảnh đẹp.

Sau này mỗi khi nghĩ lại tôi thường vô cùng hối hận, nếu như tôi để Nam Cung Vân đi cùng tôi, sự việc sẽ không xảy ra như vậy.

Khi tôi nói với Mai Tốn Tuyết là chúng tôi phải rời đi, Mai Tốn Tuyết giật mình, giống như là mình tiếp đón chưa chu đáo đến nỗi chúng tôi phải rời bỏ đi khỏi đây sao ý? Tôi không ngần ngại nói cho anh ta biết là chúng tôi vội về là để thành thân! Nếu cứ ở lại nữa thì e rằng Nam Cung Vân sẽ nhịn đến chết!

Mai Tốn Tuyết sửng sốt một lúc lâu, rồi rất nhanh thay đổi thái độ, phân phó hạ nhân chuẩn bị tặng đồ trước khi chúng tôi lên đường, tôi ngoài miệng thì nói không cần, không cần, nhưng trong lòng thì không ngăn cản, ai mà không thích được tặng đồ vật, dù sao Mai Tốn Tuyết cũng là người có nhiều tiền, cho đi một ít cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta đâu!

Mai Tốn Tuyết nói, hai người ở đây vài ngày còn chưa cho hai vị nếm thử chút đặc sản ở đây, sau đó sai tổng quản Phùng Phú đi lấy nước băng mai, Phùng Phú đáp ứng rồi lui xuống, còn tôi ở lại chờ uống nước băng mai, con người tôi trước nay vẫn tham lam như vậy, Mai Tốn Tuyết nói nước băng mai này được chế bởi băng mai, những nơi khác có muốn thứ đó cũng không có, nói đến đó là nước miếng tôi chảy ròng ròng rồi...

Chỉ một lát sau nước băng mai được bưng đến, bề mặt có mấy bông hoa mai điểm vào, uống một ngụm, thật là tuyệt quá! So với việc ăn kem vào mùa đông còn tuyệt hơn, ngọt ngào lành lạnh, tôi liền húp vài húp đã hết một chén.

Mai Tốn Tuyết nói, mang cho Nam Cung Vân một chén để Nam Cung Vân được nếm thử một chút, tôi vô cùng cảm kích Mai Tốn Tuyết đã tặng đồ vật cho tôi, rồi bưng một chén băng mai từ biệt Mai Tốn Tuyết, ngay cả việc muốn gì gì đó với Mai Tốn Tuyết cũng quên béng hết, chạy như điên đi tìm Nam Cung Vân, không để ý tới vẻ mặt khác thường của Mai Tốn Tuyết......

Quay về chỗ Nam Cung Vân, tôi đưa cho anh nước băng mai chẳng khác gì đang hiến vật quý báu, Nam Cung Vân thấy tôi bộ dạng hứng trí bừng bừng, cũng vui vẻ uống, vừa uống được hai ngụm, sắc mặt Nam Cung Vân liền thay đổi...

Nguồn: e-thuvien.com