Chương 4: Thay đổi bất ngờ
Mùa thu sắp qua rồi, như vậy tính ra tôi đã đến nới này gần hai tháng.
Nói thật lòng tôi vẫn không muốn cùng Đường Huyên ở lại đây, cô ấy vẫn quyết định lợi dụng Ngọc Nương sắp xếp cho đi đón Thượng Vương gia, tôi có thể hiểu cô ấy, dù sao con gái xinh đẹp thường hay có nhiều ảo tưởng, nhưng tôi lại không ủng hộ cô ấy, tôi biết trong thời không, thời đại này, phụ nữ cũng không phải dễ dàng sẽ nhận được tất cả những điều mình muốn, dù sao ở thời đại này nữ nhân chủ yếu phụ thuộc vào nam nhân.
Đường Huyên đơn giản cũng muốn đạt được những điều đó, cô ấy cũng phạm phải những sai lầm mà bất kỳ mỹ nữ nào đã từng phạm phải, là cho rằng xinh đẹp thì có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề. Cô ấy xem nhẹ con người trong thời đại này, cô ấy cho rằng cô ấy có thể dùng sắc đẹp và trí tuệ đến từ thế kỷ 21 để chinh phục tất cả ở nơi này.
Ngồi trong tiểu đình, sau khi đã tắm nắng mùa thu đến giữa trưa, tôi lười biếng không muốn đứng lên.
Tiều đình này là Đường Huyên lúc gần đi đã dặn dò Ngọc Nương tìm giúp tôi, ở ngay ngoại ô, rất yên tĩnh, có hai vợ chồng già giúp tôi dọn dẹp nơi này.
Ngọc Nương rất rộng rãi, hào phóng khiến tôi kinh ngạc, có thể nhận ra, bà ta rất ôm kỳ vọng vào Đường Huyên, tức là nếu Đường Huyên được sủng ái, bà ta có thể ở giữa được hưởng lợi cũng không ít?
Tôi thấy mình cứ u mê, không biết mình nên tiếp tục một cuộc sống bây giờ như nào, Đường Huyên không còn ở đây, cô ấy là người duy nhất trên đời này có thể cùng tôi giao tiếp, không gặp cô ấy một tháng, tôi mới phát hiện tuy cô ấy là tình địch của tôi, tuy chúng tôi mới sống cùng nhau trong một tháng qua, tôi đã coi cô ấy là bạn, là người thân của mình.
Hiện tại, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nghĩ đến gia đình tôi, còn cả Dương Bình nữa, nhưng làm thế nào để trở về tôi cũng không biết, cũng không tìm được cách nào, sống ở nơi này thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì con gà sống giữa bầy vịt.
Lần đầu tiên tôi thấy mình bất lực.
Nhắm mắt lại, tôi để ánh nắng mặt trời tràn khắp người, không biết có phải mặt trời rất chói hay không mà tôi thấy mắt mình ươn ướt.
Đột nhiên, một màu đen che ánh mặt trời đang chiếu vào tôi, tôi mở to mắt ngẩng lên xem người đứng trước mặt tôi là ai, bởi vì người đó che mất ánh nắng, hơn nữa tôi lại vừa mở mắt nên phải rất lâu tôi mới nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
Triệu An?
Sao hắn lại ở đây?
"Lâu ngày không gặp, Trương công tử." Triệu An cười nói.
Tôi đang kinh ngạc tự hỏi vì sao hắn ta lại tới đây, tôi hé mắt, hỏi: "Tìm tôi à?"
Triệu An không ngờ tôi trực tiếp hỏi câu đó, liền ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh hắn ta khôi phục lại dáng vẻ phóng đãng, vẫn là dạng công tử bột, cười hì hì hỏi: "Huynh nói xem?"
"Không rỗi hơi nói những lời thừa thãi ở đây, nếu không có việc gì mời ngươi trở về đi, ở đây là nhà riêng, cho dù ngươi có là con trai của Huyện thái gia, cũng không thể tùy tiện xông loạn vào được?"
Tôi đứng dậy, lấy tay phủi đất ở mông, đang tính muốn quay người bỏ đi.
"Huynh không muốn nghe một chút tin tức của Huyên tiểu thư hay sao?" Triệu An nói, tôi dừng lại.
Rất nhiều ngày qua Ngọc Nương không đến đây, tôi chẳng có chút tin tức gì của Đường Huyên cả. Chẳng lẽ hắn biết tin tức của Đường Huyên?
Tôi xoay người lại, nhìn thấy là một Triệu An đứng đắn nghiêm chỉnh, so với người lúc nãy cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Nàng ta đang ở chỗ Vương gia." Triệu An nói.
"Điều này thì tôi biết, Huyên muội có sao không?" Đột nhiên có một dự cảm bất an bao vây lấy tôi, Đường Huyên có bị sao không, sao Triệu An lại tìm tới đây.
Triệu An cười nhạt, nói: "Chẳng lẽ Ngọc Nương không nói cho huynh biết điều gì à? Cũng không thể trách được, hiện giờ bà ta đang lo đến bản thân mình còn không xong, làm sao mà lo cho huynh được."
Ngọc Nương làm sao vậy? Bà ta cũng gặp chuyện gì hay sao? Bà ta thì cái gì mà có liên quan đến Đường Huyên chứ? Tất cả vấn đề đều tuôn ra, tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh, chỉ có như vậy mới lý trí.
Triệu An liếc mắt nhìn tôi, nói tiếp: "Huynh có biết lai lịch của Ngọc Nương không? Huynh cho là bà ta vì cái gì mà đem Huyên tiểu thư cho Thượng Vương gia?"
Tôi lắc đầu, tuy tôi cảm giác Ngọc Nương không phải tú bà bình thường, nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu bà ta là hạng người gì.
"Ngọc Nương vốn là sủng cơ từng được Thượng Vương gia cưng chiều." Triệu An nói.
Sủng cơ cưng chiều của Vương gia? Ngọc Nương? Tôi không thể tin nhìn Triệu An, sủng cơ của Vương gia sao lại trở thành mụ tú bà ở cái thị trấn nhỏ bé này? Chẳng phải là vô cùng hoang đường hay sao.
Triệu An nhìn thấu sự khiếp sợ và nghi ngờ của tôi, cười lạnh lùng nói: 'Ngọc Nương vốn là thị thiếp của Vương gia Dịch Phàm, sau khi Vương gia cưới Vương phi hiện giờ, trong mắt Vương phi coi bà ta chẳng khác gì hạt cát vướng mắc, liền tìm một cái cớ xử phạt Ngọc Nương. Bởi vì Ngọc Nương vốn cũng được sủng ái, Vương phi liền đem bà ta đến nơi này, cho bà ta một kỹ viện để sống nốt quãng đời còn lại."
'Chẳng lẽ Thượng Vương gia kia không làm gì sao? Dù sao Ngọc Nương cũng từng là nữ nhân của ông ta mà"
"Nữ nhân của ông ta? Nữ nhân của ông ta quá nhiều, ông ta làm sao quan tâm đến những nữ nhân như này." Triệu An căm phẫn nói.
"Này, vậy Vương gia chắc rất cưng chiều Vương phi nhỉ? Để cho cô ta tha hồ làm loạn?" Tôi không tin, thời đại này chẳng phải phụ nữ không có địa vị gì hay sao?
Triệu An cười cười, trong tiếng cười lộ vẻ thê lương, nói: "Cưng chiều nàng?" Hắn cúi đầu, lắc đầu nhè nhẹ.
Cái này còn không gọi là cưng chiều thì là gì? Tôi líu lưỡi. Bản thân mình để vợ giải quyết tiểu thiếp, sao đó lại tuyệt nhiên không quan tâm đến, phải gọi tên Thượng Vương gia này là "bị vợ ăn hiếp."
"Nói như vậy thì Ngọc Nương nhất định rất hận Thượng Vương gia cùng Vương phi đúng không? Vậy bà ta đem Huyên muội cho Thượng Vương gia có ý gì?"
Tôi hỏi, có chút không hiểu lắm, càng lo lắng cho hoàn cảnh của Đường Huyên, nếu như Vương gia sợ Vương phi như vậy, Đường Huyên có khả năng trở thành Ngọc Nương thứ hai không?
"Người bà ta hận không phải là Dịch Phàm, bà ta hận chính là Vương phi," Triệu An cười cười, nói: "Đây chính là bệnh chung của nữ nhân, không hận cái tên nam nhân vô tình kia, lại đi hận nữ nhân khác."
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình bóng của Dương Bình. Cúi đầu, lẳng lặng nghĩ những chuyện đang xảy ra, dần dần đã hiểu, Ngọc Nương muốn đem Đường Huyên cho Thượng Vương gia là muốn đả kích Vương phi, bà ta hy vọng mượn tay Đường Huyên để trả thù người đã hại cả đời bà ta là Vương phi. Nhưng còn Đường Huyên? Cô ấy có thể đồng ý làm sao?
Triệu An im lặng nhìn tôi, đột nhiên nói khẽ một câu.
Giọng nói của hắn kéo tâm tư của tôi trở về hiện tại. "Ngươi vừa nói gì?" tôi hỏi, hắn ta lại lắc đầu không nói.
"Huyên muội có sao không?" Tôi lại có dự cảm xấu.
"Nàng ta giờ đang bị Vương phi giam giữ, không biết sẽ bị xử lý thế nào." Hắn nói.
Thật sự như vậy! Điều tôi sợ hãi cuối cùng đã xảy ra, đột nhiên một tia nghi ngờ xuất hiện, Triệu An sao lại biết rõ ràng như vậy? Sao anh ta lại muốn tới nói cho tôi biết?
"Vì sao huynh lại tới đây nói cho tôi biết những điều này? Huynh làm sao mà biết được?" Tôi hỏi.
Triệu An cười khẽ, nói: "Trương công tử nghi ngờ tại hạ, tin hay không tùy huynh, tôi vì sao lại biết thì không cần phải nói cho huynh biết," Triệu An dừng lại, thở dài: "Tôi chỉ không muốn nhìn...có người vô tội chết."
Tôi không hiểu ý của tên Triệu An này, hiện giờ tình huống của Đường Huyên khiến tôi vô cùng lo lắng, hiện giờ cô ấy đang rất nguy hiểm nên tôi không thể không lo lắng cho được, nhưng tôi cách nào để đi cứu cô ấy chứ? Trong đầu cứ rối tung mù không nghĩ được gì. Cũng không thể trông cậy vào Ngọc Nương được rồi, ở nơi này ngoại trừ Triệu An ra tôi cũng chưa từng tiếp xúc quá hai người, tôi cũng không quen biết ai khác, có lẽ chỉ có cách là dựa vào Triệu An mà thôi.
"Triệu công tử nếu đã nói cho tại hạ biết việc này, nhất định là có tâm muốn giúp đỡ huynh muội chúng tôi, xin Triệu công tử chỉ bảo để có thể cứu lệnh muội ra." Tôi bắt chước hắn thi lễ nói, gần như đã bình tĩnh hơn rồi.
"Có người có thể cứu được Huyên tiểu thư." Triệu An nói.
"Ai?" Tôi vội hỏi.
Triệu An nhìn tôi, thật lâu mới nhẹ nhàng nói: "Là Trương công tử."
Chương 5: Lần đầu gặp gỡ
Làn gió đêm cuối thu khá lạnh, tôi đứng ngoài hành lang lặng lẽ chờ đợi đến lượt mình "lên sân khấu", nơi này là biệt viện "nho nhỏ", gọi nó là nhỏ cũng không phải bởi vì nó nhỏ, mà là so sánh với những nơi khác, trước khi tới đây, tôi từng nghĩ phòng ở của Hương Ngọc lâu rất xa hoa đẹp đẽ rồi, nhưng khi đến đây rồi tôi mới biết cái gì gọi là phong thái hoàng gia, khó trách được nhiều người lại muốn theo đuổi vinh hoa phú quý đến như vậy.
Đại sảnh truyền đến tiếng đàn uyển chuyển, tôi chưa từng nghe loại nhạc khí cổ xưa lại có thể tấu ra bản nhạc tuyệt vời du dương đến vậy, nghe như tình cảm đôi vợ chồng đang thổ lộ tình yêu với nhau. Dần dần, tiếng đàn nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất trong không khí, tai tôi vẫn cảm giác như đang còn tiếng nhạc đó, tôi cười gượng, có lẽ đây đúng như mọi người từng nói "dư âm không dứt"
Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên trong đó có ba tiếng vỗ tay, tôi biết, thời điểm tôi phải "lên sân khấu"đã tới.
Cúi đầu bước vào trong sảnh, trong phòng quá ấm áp làm tôi không kịp thích ứng.
Quỳ xuống, hành lễ, sau đó hai tay úp xuống đất, cúi đầu thật thấp xuống, tất cả đều là do Triệu An hướng dẫn, trong lòng thầm mắng lễ nghi của thời đại này làm mình chẳng khác gì một tên cẩu nô tài, tức thì liền ân cần hỏi thăm ba đời tổ tiên nhà Thượng Vương gia kia, bên trên truyền đến một giọng nữ thánh thót.
"Biểu ca, người lần này huynh tặng cho Vương gia không phải là mỹ nhân, chẳng lẽ lại đổi tính ạ?" Cùng với đó là tiếng cười.
"Vương phi lại đùa rồi, là ta muốn Vương Gia cùng Vương Phi thưởng thức một ca khúc, nên mới đưa hắn vào đây." Đây là giọng nói của Triệu An, tiếp theo nghe hắn nói: "Trương Kính, ngươi ca đi. Ca thật hay vào, Vương gia cùng Vương phi sẽ trọng thưởng cho ngươi."
Nghe Triệu An căn dặn, tôi đứng lên, vẫn cúi đầu, ánh mắt cụp xuống bắt đầu hát, là bài hát "Thủy vong tình" của Lưu Đức Hoa, vốn muốn mời nhạc công ở nơi này để học hát, nhưng thời gian quá eo hẹp, hơn nữa Triệu An nói hát thế nào cũng không sao cả, cho nên đành tùy chọn một bài bất kỳ để hát, dù sao người ở đây cũng chưa từng biết đến bài đó.
"Những năm tháng tuổi trẻ theo đuổi tình yêu, một lòng hướng về phía trước, vượt qua ngàn núi vạn sông, bước đi không thể quay về...Nếu em chưa từng tan nát cõi lòng, em sẽ không hiểu nỗi đau khổ của anh..."
Hát xong, tôi tiếp tục vội quỳ xuống.
" Lời ca khúc này thật đặc sắc, có đúng không Vương gia?" Bên trên âm thanh nữ lảnh lót.
Tất cả đều tĩnh lặng chờ Thượng Vương gia trả lời, tên Vương gia này chưa nói gì cả, thời gian như ngưng lại, trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.
'Vương gia?" Vương phi kỳ lạ hỏi.
"Ngươi ngẩng đầu lên." Bên trên truyền đến một giọng nam âm trầm chậm rãi, trong âm thanh đó có chút run rẩy.
Tôi theo lời ngẩng đầu nhìn lên.
Một người đàn ông chưa đến 30 tuổi ngồi chính giữa, trên người mặc áo gấm, đội mũ quan, ngũ quan thâm sâu nhưng lại rất đặc biệt, là một người rất có khí thế. Mỹ nam tử, tuyệt đối là một mỹ nam tử! Vương gia kinh ngạc nhìn tôi, vui mừng, thương cảm, mê hoặc nhất nhất đều hiện lên trong ánh mắt anh ta, chắc đây chính là Thượng vương gia rồi. Ngồi cạnh anh ta là một thiếu nữ trẻ tuổi, cũng mặc một trang phục sáng đẹp, đôi mắt nhìn có vẻ hiểu biết đang kinh ngạc nhìn Thượng vương gia. Lại nhìn sang bên cạnh, Triệu An đang cười cười nhìn Thượng Vương gia và Vương phi, miệng hơi nhếch lên một nụ cười châm chọc.
"Vương gia, đây là huynh trưởng của Trương Huyên, hắn đến là để cầu xin Vương phi thả muội muội của hắn." Triệu An nói.
"Huyên muội không hiểu biết nên đắc tội với Vương phi, cầu xin Vương gia và Vương phi có thể nương tay thả muội muội ra, huynh muội chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này." Tôi cầu xin.
Vương phi cười khẩy một tiếng.
"Thì ra ngươi là huynh trưởng của ả hồ ly chuyên dụ dỗ mê hoặc kia, lá gan cũng không nhỏ, còn dám tìm tới đây."
Đường Huyên ư? Dụ dỗ? Hồ ly? hắc hắc, nói thật là cũng có chút gì đó hơi giống.
Đường Huyên ơi là Đường Huyên, cô không làm gì tốt lại muốn đi làm người thứ ba của người ta, cô làm tôi phải ăn nói thế nào đây? Rõ ràng là cô sai nhé, tự tôi cũng biết không thể làm gì ở đây được, đành phải nuốt một hơi nói: "Không biết Huyên muội đã phạm tội gì, Vương phí dựa vào gì mà nhốt nàng, chẳng lẽ hoàng gia không có vương pháp hay sao?"
"Ngươi, ngươi thật to gan, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy! Ngươi! Ngươi!" Vương phi dường như không ngờ tôi sẽ lớn mật chống đối lại cô ta, liền tức giận không nói nên lời.
"Tại sao nàng lại bắt giam Trương Huyên?" Thượng Vương gia hỏi.
Có lẽ Vương gia cũng không biết chuyện mà Vương Phi làm, Đường Huyên may ra có thể được cứu. Tôi hy vọng có chút may mắn ở đây.
"Đúng là ả hồ ly đó rất xấc láo vô lễ, thiếp bực quá mới..."Vương phi thanh minh.
Thượng Vương gia cắt ngang: "Thả nàng ta ra, không được tiếp tục gây loạn nữa."
Vương phi có vẻ oan ức nhìn qua Vương gia, sau đó tức giận trừng trừng nhìn tôi, rồi phẩy tay áo đi ra ngoài.
Tôi ngẩng lên nhìn Thượng Vương gia, phát hiện anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt sâu lắng, tôi hơi run rẩy, sao anh ta lại dùng ánh mắt này nhìn tôi chứ, lạ quá, hiện tại tôi đang mặc trang phục nam nhân cơ mà, hơn nữa giọng nói đã thô hơn, tôi đây chính là nam nhân "hàng thật giá thật" cơ mà, có lẽ nào Vương gia này có sở thích khác người? Nghĩ vậy, tôi rùng mình một cái.
Có thể là nhìn thấu sự bất an của tôi, Thượng vương gia hướng người quản gia và hạ nhân phân phó: "Chu Quang, trước tiên ngươi đưa Trương Kính xuống, cho hắn nghỉ ngơi trong Phong Hòa quán."
Người tôi tớ đó lĩnh ý đưa tôi đi, như vậy là Vương gia cũng không nói sẽ thả Đường Huyên ra, tôi vẫn còn muốn hỏi, nhìn Triệu An thấy hắn nháy mắt ra hiệu cho tôi là đi theo người kia. Tôi nén những lời muốn hỏi lại, đi theo Chu Quang, vẫn cảm thấy ánh mắt của Vương gia ở sau lưng mình.
Theo Chu Quang ra khỏi phòng, tôi không nén được liền hỏi: "Xin hỏi, khi nào tôi mới có thể gặp muội muội của mình?"
Chu Quang hơi khom người, nói: "Công tử không nên hỏi tiểu nhân, Vương gia đã căn dặn hạ nhân chúng tôi không được nói lung tung."
Như vậy chắc là không moi được tin gì từ tên này rồi, cũng đành theo anh ta đi vào cái gì Phong Hòa quán gì đó, trong lòng thấy không yên, không biết điều gì đang chờ tôi ở phía trước.
Chương 6: Tố tình
Làn gió nhẹ lướt qua làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái. Dương Bình đứng ở dưới tán cây của thư viện nhìn tôi mỉm cười, ánh nắng xuyên quá tán lá dừng lại trên khuôn mặt anh, cảm giác có gì đó không phải là anh.
"Dương Bình!" Tôi gọi, vội chạy tới chỗ anh, nhưng chân lại nặng như chì đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích được.
Anh còn cười, chậm rãi đưa tay về phía tôi....
'Dương Bình, em không cử động được, anh lại đây đi." Tôi nôn nóng hét to.
Đúng lúc đó, hình dáng thon thả của một cô gái nhẹ nhàng lướt qua người tôi, gió làm mái tóc dài của cô ấy bay bay, cô ấy xinh đẹp đến lay động lòng người.
Đường Huyên!
Đúng là Đường Huyên! Cô ấy đi tới trước mặt Dương Bình, đặt bàn tay lên cánh tay đang đưa ra của Dương Bình.
Dương Bình, sao anh vẫn còn cười được chứ? Lại còn vừa cười vừa ôm Đường Huyên vào lòng....
"Không! Dương Bình!"
Ngay lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc.
Mơ, chỉ là giấc mơ thôi, tôi ôm lấy mình, tuy biết rõ là giấc mơ nhưng sao trong lòng lại thấy âm ỷ đau đớn chứ?
Cảm thấy có gì đó khác thường, ngẩng đầu lên, tức khắc tóc tai dựng ngược cả lên, tứ chi như mềm nhũn ra. Một hình bóng cao lớn đứng ngay ở đầu giường tôi, tôi mở miệng kêu nhưng lại phát hiện ra mình không thốt ra được âm thanh nào, Trương Tĩnh Chi ơi là Trương Tĩnh Chi, sao đến lúc này còn mất tiếng chứ!
Tôi thừa nhận gan của tôi không lớn, biểu hiện như vậy chẳng anh hùng chút nào, nhưng thật sự là tôi bị dọa cho đờ đẫn hết cả người, chỉ biết ngơ ngơ nhìn anh ta.
Thấy tôi đã tỉnh, người kia cứ thế mà đến ngồi xuống bên giường, rồi không đợi tôi phản ứng liền ôm chặt tôi vào lòng, cái ôm đó quá mạnh làm tôi nghẹt thở.
Thì ra là Thượng vương gia! Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu đã trôi qua, tôi nhận ra người đứng ở đầu giường tôi chính là Vương gia.
May là tối nay tôi vẫn mặc trang phục hôm nay đi ngủ, vẫn giấu ngực và eo bằng cách cuốn tấm vải trắng dày, nếu không thì với cái ôm vừa rồi nhất định sẽ lòi ra thân phận của mình.
Nếu đã không phải là ma quỷ thì nỗi sợ của tôi cũng giảm đi rất nhiều, cho dù là ma thật thì chân tay cũng sẽ cử động, đằng này anh ta ôm tôi rất chặt, làm cho tôi khó thở, tôi lấy tay dùng sức đẩy vào ngực anh ta, chỉ muốn thoát ra, những lời nói thô tục cũng tự động mà thốt ra.
"Đừng cử động, cũng đừng lên tiếng." Giọng nói trầm khàn bên tai tôi, mang theo cả mùi rượu.
Anh ta uống rượu! Tôi sửng sốt.
Sổ tay đề phòng sắc lang điều thứ nhất ghi: Nếu như bạn bị một tên đàn ông say rượu ôm, ngàn vạn lần không được mù quáng giãy giụa, không được có ma xát gì, ngược lại sẽ phát động thú tính của hắn.
Vì vậy tôi không giãy giụa nữa mà bình tĩnh lại, chờ đợi thời cơ.
"Ta biết là nàng, ta biết, nàng thật sự đã trở lại, ông trời nhất định sẽ trả lại nàng cho ta, nàng có biết không? Ta nhớ nàng nhớ đến đau khổ..." Vương gia thì thào bên tai tôi, giọng nói âm trầm, ám muội, giống như là người yêu đang nói ra nỗi thống khổ tương tư.
Vương gia say rồi, lại nhận nhầm tôi với người khác.
Nghe những lời Vương gia nói, trong lòng tôi thấy run rẩy, tuy tôi biết rõ những lời anh ta nói là không dành cho tôi, nhưng trong nháy mắt tôi bị anh ta làm cho cảm động, nhớ đến nhiều lần Dương Bình cũng đã ôm tôi như này, hãy nói cho tôi biết rằng tất cả đều là giấc mơ, không có Đường Huyên, không có tranh đoạt, tất cả đều là giấc mơ, hiện giờ Vương gia đã làm tôi tỉnh lại, làm tôi không cần ở trong mơ mà sợ hãi.
'Trúc Thanh" một cái tên phát ra từ miệng anh ta.
Lại là tên này! Tôi nhớ tối hôm đó Triệu An cũng gọi tôi là "Trúc Thanh", chẳng lẽ Thượng vương gia cũng tưởng tôi là Trúc Thanh? Trúc Thanh là người như thế nào? Làm cho vị Vương gia cao cao tại thượng này tình sâu nặng như thế.
Tôi lẳng lặng để mặc cho Vương gia ôm mình, đến quên phải thoát ra, anh ta đem đầu tôi đặt vào hõm vai anh tôi, ôm tôi, miệng nỉ non...
"Coi trọng danh lợi, quyết định ly biệt, hối hận thì cũng đã muộn" Anh ta nói.
Cứ thế bị anh ta ôm, đôi mắt tôi tự nhiên nằng nặng, từ từ mất đi ý thức, trong mơ màng, mơ hồ cảm giác nơi cổ mình ươn ướt.
Nguồn: e-thuvien.com