Chương 42: Sinh con
Nam Cung Vân cứng đờ như tượng.
Tới thì cũng đã tới rồi, tôi chống thắt lưng chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước ra cửa, cảm nhận được chất gì đó chảy xuống hai chân, mỗi bước đi của tôi đều là sự nỗ lực, tôi vịn vào khung cửa, chân cũng không bước nổi, trong bụng truyền đến một cơn đau, nước ối chảy xuống chân, tôi kêu lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất.
Nam Cung Vân nghe tiếng kêu của tôi liền chạy ngay vào, thấy tôi như vậy liền cuống quýt ôm lấy tôi mang lên giường, một bóng người từ bên ngoài bước vào, đứng ở bên người, thấy bụng của tôi, sắc mặt liền tái nhợt.
Trầm Triệu Thiên! Trong lòng tôi thoáng thấy yên tâm, ít nhất anh ta sẽ không giết chúng tôi.
Văn Hinh kinh hoàng chạy vào theo, thấy chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bụng tôi càng lúc càng đau, trên trán mồ hôi bắt đầu toát ra đầm đìa.
"Tĩnh Chi, Tĩnh Chi, muội làm sao vậy?" Nam Cung Vân run giọng hỏi, Đinh tẩu và Khóa Hương nghe tiếng vội chạy vào, Đinh tẩu bước tới xem tôi, rồi vội nói: "Sắp sinh rồi, Khóa Hương, con mau chạy đi tìm bà đỡ, Văn tiểu thư, cô nương chạy nhanh ra phòng bếp đun một nồi nước nóng."
Khóa Hương chạy nhanh ra ngoài, Văn Hinh thì đứng ngây ra một chỗ, chân tay luống cuống.
"Đi đun nước đi." Trầm Triệu Thiên quát Văn Hinh, Văn Hinh vội vàng vâng dạ rồi cuống quýt đi ra.
Đinh tẩu đuổi Nam Cung Vân và Trầm Triệu Thiên ra ngoài, "công tử, hai người ra ngoài đi, hai người không thể ở trong này được."
Nam Cung Vân cưỡng lại lời Đinh tẩu, không muốn ra ngoài, "Nam Cung Vân..." tôi thì thào, đưa tay nắm lấy tay anh, đừng đi, ở lại bên em.
Nam Cung Vân cầm lấy tay tôi, ngồi ở bên giường, lo lắng nhìn tôi, bụng tôi càng lúc càng đau, tôi bắt đầu khóc rồi kêu: "Đau quá, Nam Cung Vân."
...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi trời mờ tối, sự đau đớn này như xé nát người ra, lúc đầu tôi còn túm lấy Nam Cung Vân mà kêu khóc, cuối cùng không còn sức mà khóc nữa, chỉ mơ màng nghe bà đỡ chỉ bảo, mỗi một lần dặn thì hít một hơi thật sâu, cứ như vậy mà dặn.
Bóng người trong phòng càng lúc càng mơ hồ, giọng nói càng lúc càng nhỏ, Nam Cung Vân ở trước mặt tôi càng lúc càng xa, tôi đưa tay thế nào cũng không chạm vào anh được...
Sau làn hơi dặn cuối cùng, bên tai tôi vang lên tiếng kêu vui mừng của bà đỡ, tiếng trẻ con khóc, cả người tôi thả lỏng, trước mặt mờ mịt...
Khi tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối hẳn, trong phòng rất yên lặng, Nam Cung Vân vẫn ngồi bên giường, thấy tôi tỉnh lại, nở nụ cười nhẹ nhõm, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi.
Tôi vuốt ve hai má của Nam Cung Vân, lướt nhẹ qua khuôn mặt, cảm thấy anh thực sự tồn tại.
Nam Cung Vân bắt lấy tay tôi, dịu dàng hỏi: "Có muốn nhìn con trai của chúng ta không?"
Con trai? Giờ tôi mới biết mình vừa sinh được con trai, "Con đang ở đâu? Con đang ở đâu?" Tôi đòi dậy, Nam Cung Vân đỡ tôi dậy rồi đặt chiếc gối sau lưng, gọi Đinh tẩu bế cục cưng vào.
Đinh tẩu tươi cười bước vào: "Chúc mừng phu nhân sinh ra được tiểu tử mập mạp."
Tôi đỡ lấy đứa bé trên tay Đinh tẩu, hồi hộp và lo lắng không biết nên bế thế nào mới đúng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn, nhăn nheo ở trong lòng, đây là con của tôi sao? Đây là con của tôi và Nam Cung Vân sao? Là đứa con ở trong bụng tôi chín tháng mười ngày đây sao? Giờ con đã được sinh ra, là một sinh mệnh bé nhỏ đáng yêu, một sinh mệnh thần kỳ, thật sự thần kỳ, tôi đang ôm một sinh mệnh bé nhỏ, là đứa con của tôi và Nam Cung Vân, niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Đột nhiên, Nam Cung Vân thở dài: "Tĩnh Chi."
"Dạ?" Tôi vẫn đang cúi xuống ngắm nhìn đứa con trong lòng.
"Muội có nghĩ khi lớn lên con sẽ rất xấu không?"
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên, chạm phải ánh mắt đang cười của Nam Cung Vân, trong đáy mắt là sự kiêu ngạo cùng vui sướng.
"Vâng!" Tôi gật đầu, "Nam Cung Vân, chúng ta phải tốn rất nhiều tiền rồi."
"Tốn tiền?"
"Đúng vậy. Sau này chúng ta phải mua cho con một người vợ, cũng xấu như vậy, đề phòng lúc đó sẽ không có cô gái nào nguyện gả cho con mình đó." Tôi nghiêm trang nói.
Nam Cung Vân ngẩn người, sau đó bật cười ha hả, "Con trai của Nam Cung gia chúng ta sao mà không lấy vợ được chứ? Chỉ sợ lúc đó có nhiều cô nương theo đến tận nhà, con mình phiền não không hết."
Thấy sự cao hứng vui mừng của Nam Cung Vân, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Trầm Triệu Thiên.
"Trầm Triệu Thiên không làm khó dễ anh sao?" Tôi hỏi nhỏ.
Nam Cung Vân vén mấy sợi tóc lòa xòa cho tôi, "Hắn hồi Văn phủ rồi, hắn nói lần này hắn tới thăm người bạn thân là việc tư, không phải việc công."
Không phải việc công? Tức là anh ta không dùng thân phận là thị vệ, cho nên anh ta sẽ không gây khó dễ cho Nam Cung Vân? Tôi khó hiểu nhìn Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân thản nhiên cười cười, "Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu."
"Chờ cục cưng lớn một chút, chúng ta trở lại trên núi sống, được không?" Lần này thì tôi cảm giác ở nơi đây không còn an toàn chút nào nữa, lần này gặp phải Trầm Triệu Thiên, vậy lần sau thì sao? Chỉ tưởng tượng đến đó tôi không rét mà run, cùng với sự lo lắng khôn nguôi, chi bằng chúng tôi trở về trên núi sống tiêu dao tự tại, mặc dù có chút tịch mịch nhưng tôi có Nam Cung Vân, có cục cưng, như vậy là quá đủ.
"Muội cứ giữ gìn sức khỏe cho tốt rồi bàn sau."
Đứa con trong lòng bỗng khóc thét lên, lập tức dọa tôi và Nam Cung Vân.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tôi luống cuống, hỏi Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân vội gọi to: "Đinh tẩu, Đinh tẩu/"
Thấy dáng vẻ kích động của Nam Cung Vân, tôi bật cười, khó có thể thấy được cũng có lúc Nam Cung Vân hoảng hốt lo sợ....
Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang làm người ta buồn ngủ, sau khi đã bú sữa no nê, tiểu Việt liền lăn ra ngủ, Nam Cung Việt - tôi đặt tên cho con trai mình như vậy, tuy Nam Cung Vân có vẻ không hài lòng lắm nhưng cũng không làm trái ý tôi, dù sao cũng là tôi xuyên qua tới thời đại này, ít nhất cũng phải có một kỷ niệm chứ, cho nên nhất định phải gọi là Nam Cung Việt, nếu không thì gọi là Nam Cung Xuyên Không, Nam Cung Vân liền chọn tên đầu tiên.
Mới mấy ngày thôi mà tiểu Việt đã mập mạp lên trông thấy, không giống như lúc mới sinh đỏ hỏn, mặt nhăn nheo, đúng là nòi giống mà, Nam Cung Vân vô cùng kiêu ngạo, vì so với tôi thì tiểu Việt trông rất giống Nam Cung Vân nhiều hơn.
"Tiểu tử thật dễ thương, đẹp trai!" Nhìn tiểu Việt ngủ say, Văn Hinh liền khen một câu, lòng tôi như nở hoa, làm cha mẹ ai mà không thích con mình được khen cơ chứ.
Văn Hinh nhìn tôi, ngượng ngùng nói: "Muội xin lỗi, tỷ tỷ, là muội hại tỷ như vậy." Cô ấy vẫn còn nhớ chuyện cô ấy hại tôi sinh non hôm ấy, tôi cười cười, "Em ngốc ơi, sinh con đều phải đau đớn như vậy, có liên quan gì đến em đâu?"
"Nhưng là do muội..."
Tôi khoát tay, cắt ngang lời Văn Hinh: "Trầm Triệu Thiên sao rồi? Anh ta còn ở nhà em không?"
"Sư huynh đã trở lại kinh thành rồi, tỷ tỷ, tỷ yên tâm, con người sư huynh tốt lắm, huynh ấy sẽ không tiết lộ hành tung của các người đâu." Văn Hinh vội giải thích.
"Tôi tin tưởng anh ta." Nếu Trầm Triệu Thiên muốn giết chúng tôi, cần gì phải chờ cho tới bây giờ.
"Nhưng huynh ấy vẫn rất tức giận."
'Hả?"
"Bởi vì sư huynh nói tiểu muội tử của huynh ấy thành thân mà không báo cho huynh ấy biết, giờ đến khi sinh đứa trẻ huynh ấy mới biết, huynh ấy rất giận, cho nên quyết định không tặng quà đầy tháng cho các người."
"Anh ta thật là hẹp hòi!" Tôi cười mắng, trong lòng vẫn còn mơ hồ, Trầm Triệu Thiên thật sự không xấu xa, lần đó tôi nói những lời cay nghiệt với Trầm Triệu Thiên như vậy, nhưng anh ta lại không oán hận gì...
"Sư huynh nói huynh ấy còn giận hơn nữa là các người sử dụng hết ngưng hương hoàn mà sư phụ đã tặng cho huynh ấy! Sư huynh nói các người là bại gia tử." Văn Hinh cười nói tiếp.
"Sư phụ cho mỗi người chúng tôi mười viên, mấy năm trời huynh ấy một viên cũng không nỡ ăn, thật không ngờ tỷ phước lớn, ăn một lèo hết luôn."
không ngờ ngưng hương hoàn lại quý giá như vậy, xem ra đó nhất định là loại thuốc quý có thể cải từ hồi sinh, người khỏe ăn vào thì tăng cường công lực.
"Em à." Tôi cười nịnh nọt.
Văn Hinh cảnh giác: "Gì vậy?"
"Em còn mấy viên?" Nụ cười của tôi càng sán lạn.
"Một viên cũng không có! Một viên cũng không có!" Văn Hinh nói nhanh, rồi giữ chặt túi mình lại.
Chương 43: Ở cữ
Nghe lời Đinh tẩu, Nam Cung Vân bắt tôi ở trong phòng một tháng, không tắm rửa, không ra gió, không được...vân vân, chịu đựng đến ngày thứ hai mươi tám, tôi thấy mình như sắp chết đến nơi rồi, vì thế tôi hỏi Nam Cung Vân có phải đang định nuôi con rận trên người tôi không? Hoặc là phải cho tôi tắm rửa, hoặc là đi lấy dây thừng để tôt thắt cổ cho anh xem.
Nam Cung Vân thấy tôi nổi điên, đành phải thỏa hiệp, cuối cùng tôi đã thoát khỏi cuộc sống cả tháng trời trong lao ngục.
Việt nhi ngày một lớn, khuôn mặt càng lúc càng giống Nam Cung Vân, quả đúng là bản photo của Nam Cung Vân, điều này làm tôi rất buồn bực, cực khổ mang thai rồi sinh con ra, ai ngờ con lại không giống mình chút nào! Quá mất mặt mà! Cho nên mới thấy được tính độc quyền của Nam Cung Vân, ngay cả gien cũng độc quyền như vậy!
Văn Hinh vẫn thường xuyên cùng Tiếu Trác Vũ tới thăm tôi, Việt nhi dễ thương nên được mọi người rất yêu mến, Nam Cung Vân rất hay bế Việt nhi, Văn Hinh và Tiếu Trác Vũ chơi đùa bên cạnh, còn tôi - mẹ của đứa bé thì không một ai để ý tới.
Đôi khi không có người ngoài, Nam Cung Vân cũng vẫn chỉ tập trung ánh mắt vào con, chỉ thỉnh thoảng liếc tôi một cái, ánh mắt đó chẳng coi người vợ này ra gì, Nam Cung Vân coi mình chính là mẹ của đứa con mình.
Cho đến một ngày tôi không thể chịu được nữa, hướng về Nam Cung Vân hét lên: "Em chịu hết nổi rồi! Em phải viết chữ lên mặt con thôi."
Nam Cung Vân vẫn chơi đùa với Việt nhi, hai tay nắm lấy tay của Việt nhi, thờ ơ hỏi: "Viết gì?"
"Em phải viết là: Đây là con do Trương Tĩnh Chi sinh! Viết thật to! Để cho các người biết đứa bé rốt cuộc là do ai sinh ra!" Tôi thở hổn hển nói.
"Muội dám! Nếu muội dám viết trên mặt con như vậy, ta sẽ..."
"Sẽ làm gì nào?" Tôi giận dữ: "Anh có thể bỏ em ư?" Tôi đứng lên tức giận nhìn Nam Cung Vân, mắc dù không có lợi thế về chiều cao, nhưng khí thế của tôi tuyệt nhiên không thể thua Nam Cung Vân được.
Nam Cung Vân gian xảo nhìn tôi, "Nếu muội dám bắt nạt con trai, ta sẽ đánh vào mông của muội."
Tôi giận, đánh thì không đánh lại Nam Cung Vân rồi, lại còn đang ôm con của mình nữa chứ, tôi hờn dỗi ngồi xuống giường, một lúc lâu sau, Nam Cung Vân nhẹ nhàng huých vào tôi: "Tĩnh Chi."
Tôi tức tối quay người sang hướng khác không để ý tới Nam Cung Vân. Muốn lừa tôi? Làm gì dễ dàng như vậy? Để xem cha con hai người mưu tính gì nào?
"Tĩnh Chi, giận thật à?" Nam Cung Vân dịu dàng hỏi, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi vẫn không thèm để ý đến.
"Tĩnh Chi, đừng trẻ con như thế, sao muội lại ghen với con chứ?"
Sự bực bội của tôi lập tức biến mất, dù sao thì cũng không nên giận dỗi, tôi xoay người lại tươi cười nhìn Nam Cung Vân, chờ đợi những lời ngon ngọt từ anh.
Nam Cung Vân nhìn tôi, chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng dịu dàng mặc cả, "Tĩnh Chi, con chúng ta đói bụng rồi, muội cho con bú đi nhé."
Tôi ngã lộn nhào!
"Anh đi mà cho con bú đi." Tôi hờn dỗi nói, nằm úp xuống giường, không thèm để ý tới Nam Cung Vân nữa. Việt nhi trong lòng Nam Cung Vân khóc thét lên, tôi không đành lòng lại ngồi dậy ôm con cho bú sữa, Nam Cung Vân thì ngồi bên cạnh xem.
"Thấy ngon không?" Tôi hỏi.
"Có. Hả?" Nam Cung Vân lúc này mới ngẩng lên nhìn tôi.
"Em thấy anh có vẻ nhìn chăm chú như vậy, hình như rất muốn ăn, tưởng rằng anh cái gì cũng thử qua rồi chứ?"
Nam Cung Vân nhìn tôi, nháy mắt, nở nụ cười gian, "Cho ta nếm được không?"
Mặt tôi đỏ bừng, "Cút đi! Chẳng đứng đắn chút nào."
"Là muội hỏi ta mà," Nam Cung Vân ra vẻ vô tội: "Không nếm thì sao mà biết."
Tôi không để ý tới Nam Cung Vân, cúi xuống nhìn Việt nhi bú sữa, bé xíu như vậy nhưng lại bú rất nhiều. Đang lúc thưởng thức nhìn con bú sữa, đột nhiên Nam Cung Vân buông một câu rất tự hào: "Con trai ta thật lợi hại! Ngay cả lúc bú sữa cũng rất phong độ!"
Tôi ngất, trừng mắt nhìn Nam Cung Vân! Một Nam Cung Vân quá trình độ! Chẳng lẽ trước kia tôi bị vẻ bề ngoài của Nam Cung Vân lừa gạt rồi sao? Còn cứ nghĩ rằng anh là người thâm trầm, điềm tĩnh, thật thà. Bị lừa rồi!
Việt nhi bú sữa no nê xong liền lăn quay ra ngủ, tôi nhẹ nhàng đặt Việt nhi lên giường, rồi đứng lên duỗi người hoạt động để giãn gân cốt, mang thai con thật không phải dễ dàng gì, lúc sinh Việt nhi, Nam Cung Vân nói muốn tìm vú em cho Việt nhi, tôi liền từ chối ngay, tự mình chăm sóc con là tốt nhất, mặc dù có hơi vất vả nhưng nếu không vất vả thì đứa con sau này sẽ rất ngượng ngùng khi gọi tôi là mẹ.
Nam Cung Vân nhẹ nhàng ôm lấy tôi: "Tĩnh Chi, ta..."
Tôi đặt tay lên môi anh, "gọi em bà xã đi." Bảo rất nhiều lần rồi nhưng Nam Cung Vân không quen, thỉnh thoảng lắm lúc không có ai mới nhớ ra gọi hai ba tiếng như vậy.
"Bà xã, vất vả cho muội quá." Nam Cung Vân nói.
Môi anh áp vào môi tôi, miết lấy, tôi áp vào người anh, hai tay vòng lên ôm cổ anh, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng nồng nàn, quấn quýt..
Một tay của Nam Cung Vân vòng ra sau giữ lấy lưng tôi ôm chặt lấy, cảm giác như giữa hai chúng tôi vẫn chưa đủ chặt, tay kia thì đỡ lấy đầu tôi, hơi thở của hai người càng lúc càng nặng nền, tim đập cuồng loạn...
"Phu nhân," bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Đinh tẩu, làm tôi và Nam Cung Vân buông vội nhau ra.
“Văn tiểu thư và Tiếu công tử đến chơi."
"Biết rồi....biết rồi." Tôi vội trả lời, đưa tay xoa lên hai má nóng rực, trống ngực đập dồn dập, cô Văn Hinh này, đến chẳng đúng lúc gì cả!
Tôi cười thầm rồi bước vội ra ngoài đón Văn Hinh, vừa bước ra cửa thì suýt va phải Văn Hinh, đi đằng sau là Tiếu Trác Vũ.
"Tỷ tỷ, Việt nhi đâu?" Văn Hinh thấy tôi và Nam Cung Vân không ôm theo con, liền ngạc nhiên hỏi.
"Việt nhi ngủ rồi." Tôi nói.
"Ôi, vậy là không thể chơi với Việt nhi rồi." Văn Hinh có vẻ rất thất vọng nhìn tôi, sau đó đột nhiên như phát hiện ra gì đó, chằm chằm nhìn tôi hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không khỏe sao? Sao mặt tỷ lại đỏ thế kia?"
"Hả?" Mặt tôi càng nóng, xấu hổ không biết trả lời sao.
Văn Hinh lại nhìn Nam Cung Vân đang đứng sau lưng tôi, rồi kéo tôi sang một bên, hỏi nhỏ: "Tỷ phu làm sao vậy? Sắc mặt tỷ phu đen sì, ai làm gì huynh ấy à?"
"A, không có, " Tôi xấu hổ cười cười. "Anh ấy vốn đen như vậy mà, vốn đen như vậy mà, hắc hắc, hắc hắc."
Tiếu Trác Vũ chỉ cười, trong nụ cười có gì đó đăm chiêu, Văn Hinh nhìn tôi, rồi lại nhìn Nam Cung Vân, sau đó lại nhìn Tiếu Trác Vũ, không hiểu.
Tôi thấy trong tay Tiếu Trác Vũ cầm theo đồ, liền hỏi: "Cậu cầm gì vậy?"
Tiếu Trác Vũ giơ lên, tôi thấy đó là một miếng thịt lợn to.
"Tỷ tỷ, lần trước tỷ nấu cơm thật ngon, ta trở về nhà kể cho mẫu thân nghe, bọn ta không tin xương cũng có thể chế biến ra thức ăn ngon như vậy, cho nên hôm nay tỷ phải dạy muội cách làm, trưa nay ta và Tiếu Trác Vũ không về, mà sẽ ở đây ăn cơm với các người."
Văn Hinh nói không dứt, Tiếu Trác Vũ ở đằng sau chỉ cười gượng gạo.
Ở thời đại này cách ăn uống của mọi người rất khác với thời hiện đại, nhất là những gia đình giàu có, ví dụ như họ chỉ ăn thịt lơn, không ăn xương sườn như Văn Hinh vừa nói, ví dụ như họ rất ít ăn cá, nếu ăn thì phải ăn loài cá đắt tiền, hoặc là bào ngư gì đó rất quý, còn các loại như tôm tép linh tinh thì họ càng không ăn tới, cho nên lần trước tôi làm ít thịt kho tàu bằng xương sườn, làm Văn Hinh cảm thấy vô cùng ngon miệng, cho nên hôm nay muốn tới đây để học tập.
"Đinh tẩu, hôm nay tẩu đi trông Việt nhi nhé, tôi sẽ nấu cơm."
Đinh tẩu đã sớm quen với việc phu nhân của mình thường xuyên xuống bếp, liền đi về phòng trông Việt nhi. Tôi gọi Khóa Hương đến, bảo cô bé đi mua vài thứ, sau đó gọi Văn Hinh vào bếp, nếu họ đã muốn tới đây ăn, vậy thì để họ nếm thử tay nghề của tôi vậy.
Ngoại truyện:
Vào một đêm nào đó trời tối đen như mực rất dễ giết người, gió to dễ gây hỏa hoạn, Chanh gặp được Trương Tĩnh Chi.
Trương Tĩnh Chi: (Hai tay bóp cổ Chanh, thái độ hung dữ) Nói mau! Nói mau! Rốt cuộc cô định viết về tôi ngu ngốc đến mức nào cô mới hài lòng! Cô không thấy tất cả mọi người đang hận là không thể đi giết tôi được sao?
Chanh: (Cười nịnh nọt): Đừng nóng giận, có gì từ từ nói, làm gì có, mọi cái là do cô, là do đầu gối của cô quá mềm dẻo! Lúc đầu mà không ngốc nghếch, thì tương lai làm sao cô lại chín chắn như vậy!
Trương Tĩnh Chi: Còn nói à! Cô để tôi quỳ à? Sao cô đã bắt tôi quỳ rồi, lại còn để tôi ngã xuống đất nữa chứ!
Chanh: Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trương Tĩnh Chi: (hai tay dùng sức, sắc mặt Chanh ửng đỏ) Tôi không phải là phế nhân! Tôi không phải! Tôi đường đường là một sinh viên ở thế kỷ hai mươi mốt, cô muốn phá hủy hình tượng của tôi thì cô mới hài lòng buông tha cho tôi phải không?
Chanh tức giận quát: Bà đây cho cô ngu ngốc đấy thì sao nào! Cho cô ngu ngốc đấy! Bà đây cho cô "mất chồng" thì cô mới mở mang đầu óc ra được. Cô bóp đi, Cô bóp đi, bóp chết tôi đi, dù sao nếu tôi không bị cô bóp chết, thì tôi cũng bị các cô gái khác bóp chết vì tôi đã ngược đãi Nam Cung Vân.
Trương Tĩnh Chi bùng nổ...
Chanh: Yên tâm đi, Nam Cung Vân không chết được đâu, tôi thà rằng để cô chết còn hơn là để hắn chết, tôi chính là mẹ hắn mà, đừng hận tôi, ai bảo cô chỉ là con dâu tôi thôi.
...
Người Chanh đầy vết máu, lết đi...
Trương Tĩnh Chi: (Hai tay bóp cổ Chanh, thái độ hung dữ) Nói mau! Nói mau! Rốt cuộc cô định viết về tôi ngu ngốc đến mức nào cô mới hài lòng! Cô không thấy tất cả mọi người đang hận là không thể đi giết tôi được sao?
Chanh: (Cười nịnh nọt): Đừng nóng giận, có gì từ từ nói, làm gì có, mọi cái là do cô, là do đầu gối của cô quá mềm dẻo! Lúc đầu mà không ngốc nghếch, thì tương lai làm sao cô lại chín chắn như vậy!
Trương Tĩnh Chi: Còn nói à! Cô để tôi quỳ à? Sao cô đã bắt tôi quỳ rồi, lại còn để tôi ngã xuống đất nữa chứ!
Chanh: Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trương Tĩnh Chi: (hai tay dùng sức, sắc mặt Chanh ửng đỏ) Tôi không phải là phế nhân! Tôi không phải! Tôi đường đường là một sinh viên ở thế kỷ hai mươi mốt, cô muốn phá hủy hình tượng của tôi thì cô mới hài lòng buông tha cho tôi phải không?
Chanh tức giận quát: Bà đây cho cô ngu ngốc đấy thì sao nào! Cho cô ngu ngốc đấy! Bà đây cho cô "mất chồng" thì cô mới mở mang đầu óc ra được. Cô bóp đi, Cô bóp đi, bóp chết tôi đi, dù sao nếu tôi không bị cô bóp chết, thì tôi cũng bị các cô gái khác bóp chết vì tôi đã ngược đãi Nam Cung Vân.
Trương Tĩnh Chi bùng nổ...
Chanh: Yên tâm đi, Nam Cung Vân không chết được đâu, tôi thà rằng để cô chết còn hơn là để hắn chết, tôi chính là mẹ hắn mà, đừng hận tôi, ai bảo cô chỉ là con dâu tôi thôi.
...
Người Chanh đầy vết máu, lết đi...
Nguồn: e-thuvien.com