Chương 64:
Ngoài cửa động vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó tôi cảm giác có người chạm vào mũi tôi, tôi mở to mắt nhìn, thấy sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Vân, tôi chưa từng thấy ánh mắt đó, là sự lo lắng kinh hoàng. Nam Cung Vân thấy tôi mở mắt, mọi khí lực như bị rút đi toàn bộ, anh lập tức quỳ xuống đất, hai tay sờ soạng từ hai má rồi chuyển xuống khắp người, nôn nóng hỏi: "Muội có bị thương không? Sao ở đây lại có nhiều máu như vậy?"
"Em không sao, em..."tôi mở miệng rất khó khăn, "Không phải là máu của em."
Nam Cung Vân thấy trên người tôi không có vết thương nào, thở phào ra, giải huyệt đạo của tôi, rồi kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy, "Tĩnh Chi, sau này đừng làm như vậy nữa nhé, ta rất sợ."
Hiện tại tôi chỉ muốn khóc, liền ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, cố gắng không để mình khóc, nhưng càng không muốn khóc, trong lòng như có gì đó nghẹn lại, làm tôi hít thở rất khó khăn.
"Hàn Kinh đã chết rồi." Tôi ngẩng lên, cười nhìn Nam Cung Vân, sắc mặt Nam Cung Vân rất bình tĩnh, "Hàn Kinh chết rồi, em thật sự phải rất vui mừng mới đúng chứ? Em thật sự phải rất vui mừng, hắn hại chúng ta khổ sở như vậy, em còn muốn tự tay giết hắn nữa, em thật vui sướng."
Tôi cố gắng nhếch miệng để nở một nụ cười thật tươi cho Nam Cung Vân thấy, nhưng khi miệng vừa nhếch lên, ngay lập tức tôi cảm thấy sự chua xót, tôi thu miệng lại, cắn chặt môi lại, mắt mở thật to, tôi không dám chớp mắt, tôi sợ chớp mắt sẽ làm nước mắt trào ra.
'Nha đầu ngốc, muốn khóc thì khóc đi." Nam Cung Vân thở dài, càng ôm chặt tôi hơn.
Tôi khó chịu nằm trong lòng Nam Cung Vân, cố nén cảm giác muốn khóc lại, Hàn Kinh đã chết, tên khốn kiếp hại tôi đã chết, tôi hận hắn, hắn đã làm nhục tôi, tôi hận hắn!
Nhưng, vì sao tôi lại cảm giác rất khó chịu trong lòng?
Nhưng, vì sao tôi còn nhớ tiếng thở dài của hắn bên tai tôi tối hôm đó?
Tôi cắn chặt lấy vai áo của Nam Cung Vân, không để mình khóc thành tiếng, đừng khóc, Trương Tĩnh Chi ngốc nghếch, vì sao mày lại khóc chứ? Mày khóc vì cái gì?
Nam Cung Vân để mặc tôi khóc ở trong lòng anh, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi an ủi, không nói gì.
Một lúc sau, tôi nằm trong lòng Nam Cung Vân dần dần bình tĩnh trở lại, ngẩng lên thấy ánh mắt dịu dàng của Nam Cung Vân.
"Em..."
"Suỵt...!" Nam Cung Vân đặt ngón trỏ lên môi, cười dịu dàng với tôi, "Chúng ta trở về đi!." Nói xong liền bế tôi lên, xoay người đi ra ngoài động.
"Việt nhi!" Tôi vội kêu lên, quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng của Việt nhi đâu.
"Vừa rồi ta đã bảo Mạnh Tiêu đưa Việt nhi về trước rồi." Nam Cung Vân nói, tôi thấy mặt mình nóng bừng lên, thì ra Mạnh Tiêu cũng đến đây, còn tôi chỉ lo khóc lóc nên không phát hiện ra. Nam Cung Vân bế tôi ra khỏi động, tôi không dám quay đầu lại, không dám nhìn Mai Tốn Tuyết, ở trong lòng Mai Tốn Tuyết, vẫn ôm chặt chiếc bình tro cốt nhỏ màu trắng kia.
"Nam Cung Vân." Tôi gọi khẽ.
"Gì vậy?' Nam Cung Vân vẫn bế tôi, tốc độ không giảm.
"An táng họ ở trong động được không?"
Nam Cung Vân dừng lại một chút, gật đầu, không nói gì.
Thiết kỵ binh của Hung nô đã sắp tiến vào khu vực vùng biên giới này, ước chừng bình minh sẽ tới cửa ải biên sơn, thế cục càng lúc càng trầm trọng, nhưng lúc này, trong sơn trại lại có một vị khách bất ngờ.
Từ lúc rời khỏi biệt viện của Thượng Vương tôi chỉ gặp qua Dịch Phàm có hai lần, một lần là lúc gặp Nam Cung Vân, từ trên nóc nhà, tôi khỏa thân trong tấm chăn bị Nam Cung Vân ôm lấy, khi đó ánh mắt Dịch Phàm như có lửa. Lần thứ hai là anh ta tìm thấy tung tích của tôi và Nam Cung Vân ở trong núi, đao kiếm đang giao nhau, tôi lao ra chắn trước người Nam Cung Vân, còn anh ta lúc đó, trong mắt ánh lên sự tuyệt vọng.
Lần này gặp Dịch Phàm, trong mắt đã không còn lửa giận cùng sự tuyệt vọng, là sự thản nhiên, không một chút tình cảm gì, còn tôi, lại có chút xấu hổ, dù sao khi vừa mới đến thời đại này, tôi cũng đã từng thích qua anh ta.
Nam Cung Vân nhìn thấy Dịch Phàm, sắc mặt trầm xuống, có câu kẻ thù gặp nhau là như vậy, tôi hoảng sợ chạy đến giữ chặt tay Nam Cung Vân lại, sợ Nam Cung Vân không kìm nén được lại ra tay "làm thịt" Dịch Phàm.
Thấy tôi và Nam Cung Vân nắm chặt tay nhau, trong măt Dịch Phàm lóe lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh: "Đa tạ các ngươi đã cảnh báo, sau khi đánh lui Hunh nô, ta sẽ bẩm báo Hoàng thương khen thưởng các vị tráng sĩ đã có lòng trung quân ái quốc."
Sắc mặt Nam Cung Vân càng lúc càng khó coi, Mạnh Tiêu đã đứng lên, tay nắm chặt lại, hung dữ nhìn Dịch Phàm.
"Thượng Vương gia, không cần phải như vậy." Tôi cười gượng, muốn giảng hòa họ, "Chúng tôi thực ra cũng có một chút lòng ái quốc, còn trung quân...thì thôi đi."
Chu Dịch Phàm ngồi ở đó nhìn thấy tôi, thái độ phức tạp.
'Thượng Vương gia nến đã đến đây rồi, như vậy chắc sẽ không dùng đến chúng tôi nữa, quân Hung nô cũng rất đông, hai bên đánh nhau, đó là sự tranh chấp của hai nước, là chuyện nhà binh, chúng tôi chỉ là sơn tặc, nhưng cũng hiểu chút đạo lý, tốt nhất là không nên xen vào chuyện quốc gia đại sự, Vương gia nói có phải không?"
Thấy tôi nói chuyện, sắc mặt Nam Cung Vân dịu đi một chút, chờ tôi nói xong, ánh mắt anh có tia vui vẻ, Mạnh Tiêu thì lại không như vậy, định lên tiếng.
"Không được!" Chu Dịch Phàm lắc đầu, 'Đại quân muốn đến được đây nhanh nhất cũng phải ngày kia mới tới được."
"Ngày kia? Vậy sao Vương gia lại đến đây nhanh như vậy được?" Tôi giật mình, thiết kỵ Hung nô ngày mai đến rồi, chỉ cần bọn chúng đến cửa ải biên sơn, chưa chắc gì đã ngăn được bọn chúng, ngày kia mới tới thì dùng cái rắm gì?
"Ta ở biệt việ Bình Huyền, cho nên mới tới nhanh."
"Anh không mang theo người đến à, anh tưởng đến chỗ chúng tôi để chơi à?" Tôi tỏ vẻ khinh thường Dịch Phàm.
Chu Dịch Phàm sửng sốt, nói tiếp: "Vì vậy các ngươi cần phải ngăn quân Hung nô lại trong một ngày là có thể."
'Ngăn chặn bọn chúng? Thế bọn chúng là ai? Định để huynh đệ chúng tôi bỏ mạng hết à?" Mạnh Tiêu cười lạnh lùng nói.
Chu Dịch Phàm không nói gì, chỉ hướng về Nam Cung Vân, Nam Cung Vân cũng lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì. Tôi đột nhiên nhận ra Chu Dịch Phàm giảo hoạt như hồ ly, mặc dù là Nam Cung Vân có thể ngăn chặn quân Hung nô trong một ngày, nhưng chỉ e là đến lúc ấy bản thân thì lại hy sinh, còn đối với Chu Dịch Phàm, vụ mua bán này lợi quá nhiều, nếu Nam Cung Vân thắng, anh ta có thể chờ đạ quân của anh ta đến, nếu Nam Cung Vân thua, đối với anh ta coi như quân Hung nô đã diệt trừ họa tâm phúc cho anh ta là Nam Cung Vân.
"Tôi có cách, có thể thử xem sao." Tôi nhìn Chu Dịch Phàm, trong đầu đột nhiên nảy ra một chủ ý, "Thượng Vương gia hơn mười hai năm trước đã từng ở đây đánh tan quân Hung nô, tôi nghĩ chắc bây giờ bọn chúng vẫn còn rất sợ hãi, đặc biệt là đối với Vượng gia, hay là..."
Tôi nói xong, sắc mặt mọi người rất nghiêm trọng.
Hôm sau, đại quân Hung nô đến rất đúng hạn, khi quân tiên phong tới cửa ải Biên sơn, lãnh tướng bọn chúng phát hiện trong khe núi rất dị thường, hình như là vừa mới bị hủy diệt, thậm chí còn có vết nước bên trong, rất sạch sẽ, trong sơn cốc trên một cái đài cao, một nam tử mặc trang phục cao quý đang ngồi khoanh chân đánh đàn, tiếng đàn du dương vang lên nhưng lại không có chút hỗn loạn nào.
Vị lãnh tướng thấy kỳ lạ, nhưng không dám lỗ mãng, chỉ dẫn theo mấy kỵ binh tiến đến xem xét, sau khi thấy rõ diện mạo của vị nam tử đánh đàn, suýt chút nữa thì ngã lăn ra, bởi vì đó chính là vị Thượng Vương Chu quốc mười hai năm trước đã đại phá quân Hung nô, mà ông ta trước đây cũng từng tham gia trận chiến, đến nay vẫn không quên được tướng mạo của vị Thượng vương đó, hiện giờ nhìn thấy vị Thượng Vương này đang ở mỉm cười ở trước mặt, đánh đàn nhàn nhã, cảm thấy ở đây tất nhiên là có sự gian trá, không chừng đại quân Chu quốc đã sớm mai phục trong cốc, chỉ chờ mình tiến vào mà thôi, hiện giờ nói gì cũng không dám trực tiếp mang binh tiến vào, đành phải lãnh binh lui lại sau ba mươi dặm, rồi dựng trại tạm thời.
Đúng vậy, kế này của tôi là bắt chước kế của Gia Cát Lượng, nói thật, tôi cũng không ngờ là nó có tác dụng, dù sao thử dùng biện pháp của tôi còn hơn mang người ra đánh giặc, tôi cũng chỉ muốn Chu Dịch Phàm bớt tội nghiệt, đừng giống như như những kẻ ngốc tử lợi dụng chúng tôi, nêu thực sự phải đánh nhau, anh ta cũng đừng hòng thoát được. Người chúng tôi thật ra cũng đã mai phục ở đó, nếu đám binh kia thật sự xông vào, chúng tôi cũng chỉ có thể tận lực mà đánh, nhưng thật không ngờ lại gặp phải vị tướng quân đa nghi chẳng khác gì Tư Mã Ý.
Tôi đang giấu mình trong bụi cỏ, thấy quân Hung nô lui quân, không nhịn được liền phì cười thành tiếng, Nam Cung Vân vội lấy tay che miệng tôi lại, nói nhỏ: "Cười cái gì?"
Tôi chỉ chỉ vào vị tướng quân mặt đầy râu quai nón kia, cười nói: "Làm em nhớ tới hai câu thơ."
Nam Cung Vân khó hiểu nhìn tôi, tôi cười, nói: "Cái miệng gần như không tìm thấy, chợt nghe trong râu có tiếng kêu."
Chương 65:
Cuộc chiến tranh sau đó tôi không muốn nói nhiều, từ khi đại quân Chu quốc đến đây Nam Cung Vân cũng không tham gia cùng, cho nên người chúng tôi tổn thất không nhiều lắm. Dù sao Chu quốc đã sớm chuẩn bị, hơn nữa hiện giờ Chu Võ đế cũng khổng phải tên hôn quân gì, cho nên Thánh Đức hoàng đế muốn nhất thống giang sơn, chỉ e là lúc ông ta còn sống cũng không thể đạt được.
Chiến tranh được một tháng là chấm dứt, tôi thật không ngờ lại nhanh như vậy, thì ra là Thánh Đức hoàng đế đột nhên quy thiên, cho nên Thái tử Hàn Chiêu vội về trở về để kế vị, chiến tranh liền chấm dứt như vậy.
Tôi vẫn tránh không gặp Hàn Chiêu, loại người này tốt nhất là đừng chọc vào, sau này nghe nói anh ta rất nhanh chóng lập hậu, là con gái của Tả tướng quân mà không phải là quận chúa ngang ngược, tôi vẫn nghĩ là Hàn Chiêu thích quận chúa ngang ngược đó, giờ tôi mới hiểu, là tôi nhầm rồi.
Thì ra Hàn Chiêu thích hợp làm thái tử, làm hoàng đế hơn Hàn Kinh, bởi vì anh ta có thể làm cho mình vô tình.
Chu Dịch Phàm cũng không gây khó dễ cho tôi và Nam Cung Vân, anh ta nhanh chóng trở về kinh thành, nghe nói vị Tiêu Phi kia đã sinh cho anh ta một đứa con, đây là đứa con đầu tiên của anh ta, tôi thấy vui thay cho anh ta, tôi nhớ có người từng nói một câu: "Thà rằng nắm tay người trước mắt, còn hơn tìm kiếm những điều xa vời"
Tôi từng muốn hỏi Chu Dịch Phàm về chuyện Trúc Thanh, giữa họ và Hàn Kinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng rồi lại không dám, tôi sợ, tôi sợ hỏi được ra kết quả mà tôi không mong muốn, cũng sợ nếu biết được sự thật, trái lại tốt nhất không nên gặp, làm người, đôi khi cứ giả vờ ngốc là tốt hơn, cho dù chỉ là giả vờ ngốc thôi.
Không cần phải tiếp tục trốn tránh Hàn Kinh và Dịch Phàm, tôi và Nam Cung Vân cuối cùng cũng có thế quang minh chính đại mà sống. Từ ngày uống máu của Mai Tốn Tuyết,cơ thể của tôi quả nhiên khôi phục lại dần dần, không tới một tháng, tôi đã trở lại là Trương Tĩnh Chi.
Một ngày, Nam Cung Vân ôm tôi từ đằng sau, đột nhiên nói: "Ta rất sợ, Tĩnh Chi."
Tôi kỳ lạ, bởi tôi không biết Nam Cung Vân còn có thể sợ cái gì.
"Ta sợ ta sẽ từ từ già đi, còn muội vẫn trẻ trung như này, ta thậm chí ích kỷ muốn muội già dần đi cùng ta." Nam Cung Vân nói.
Cơ thể của tôi từ khi vào thế giới này không hề thay đổi vẫn là hình dáng của tuổi hai mươi, tuy rằng hiện giờ tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, nói thật, tôi có chút sợ hãi, tôi sợ nhìn thấy Nam Cung Vân từ từ già đi, còn tôi là trở thành bất tử.
Sau đó lại có tin tức của Đường Huyên, Vô thượng tán nhân cô ấy đã tìm được. Đường Huyện sai người mang tin tức đến cho tôi, cô ấy đã tới Bình Huyền rồi, cũng chính là tiểu thành nơi lần đầu tiên chúng tôi đến thời đại này, cô ấy muốn gặp tôi trước khi đi , vì thế chúng tôi một nhà ba người đi gặp cô ấy.
"Tĩnh Chi, cậu thật sự quyết định ở lại đây sao?" Đường Huyên lại hỏi tôi.
Tôi ngắm nhìn Việt nhi đang chơi đùa cùng Nam Cung Vân, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tôi muốn trở về cũng không được."
Đường Huyền nhìn tôi, ánh mắt lại di chuyển tới người thân của tôi: "Tôi thật hâm mộ cậu, Tĩnh Chi ạ, cậu có thể tìm được người yêu cậu thật lòng ở thế giới này."
Tôi mỉm cười, "Chẳng phải cậu cũng có sao?"
Thiệu Dương vẫn đứng bên cạnh Đường Huyên, cho dù biết cô ấy muốn trở về thời đại của mình.
'Tôi sợ, cậu biết không, Tĩnh Chi, tôi không thể giống cậu luôn tin tưởng vào tình yêu." Đường Huyên nói nhỏ, "Tôi chỉ có thể tin vào chính mình, tôi không thể dựa vào tình yêu của anh ấy để ở lại nơi này, nếu một ngày nào đó anh ấy không yêu tôi nữa, tôi còn có gì?"
Tôi không trả lời, đối với tình yêu, ai cũng không thể đảm bảo, ngay cả tôi cũng vậy, cũng không thể đảm bảo Nam Cung Vân sẽ yêu tôi cả đời.
Đường Huyên vẫn quyết tâm trở về, Vô thượng tán nhân cũng đồng ý giúp cô ấy trở về, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nhắc đến tên người nửa tiên này, nói thật, tôi đối với ông ta chẳng có tình cảm chút nào.
"...Nếu ngươi trở về, trí nhớ của cậu có thể bị ảnh hưởng, ngươi thật sự có thể bỏ lại hết thảy nơi này được không?" Ông ta hỏi Đường Huyên, Đường Huyên im lặng một lúc rồi đáp: "Tôi có thể."
'Ta không thể gọi ngươi trở lại được, nếu ngươi hối hận cũng không còn cách nào nữa đâu, ngươi biết không?"
"Tôi biết."
Tôi như nhìn thấy thân hình của Thiệu Dương lay động, dù sao anh ta cũng không giữ lại được cô ấy, mặc dù anh ta yêu Đường Huyên, không để ý tới dung mạo của cô ấy, chỉ yêu cô ấy mà thôi.
"...Ta cũng không thể đảm bảo sẽ đưa ngươi trở về chính xác không gian và thời gian, có lẽ khi ngươi trở về phát hiện không đúng thời đại của ngươi, ngươi vẫn quyết tâm mạo hiểm không?"
Cả người Thiệu Dương thẳng tắp, tôi có thể nhìn thấy tay anh ta nắm chặt lại thành nắm đấm. :Tôi không sợ" Đường Huyên đáp.
Nam Cung Vân ôm chặt tôi, giống như người phải rời khỏi thời đại này không phải là Đường Huyên mà là tôi.
Khi vị bán tiên kia bắt đầu thực hiện, chúng tôi yên lặng nhìn Đường Huyên, cô ấy nhắm mắt lại ngồi yên, nhưng trong mắt lại trào ra nước mắt, chảy xuống gò má.
Sau một lúc, không thấy Đường Huyên có biến đổi gì, mọi người đang sửng sốt, đột nhiên nghe tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Ngọc.
Cơ thể của tôi đột nhiên tỏa hào quang chói mắt, rồi từ từ biến mất...
"Tĩnh Chi..." Nam Cung Vân điên cuồng gào thét, muốn ôm tôi thật chặt nhưng lại ôm vào khoảng không.
Tôi hoảng sợ không có phản ứng gì, mắt mở to chỉ nhìn thấy Nam Cung Vân đang điên cuồng, còn tiếng khóc của Việt nhi...
Tôi đã từng hỏi Nam Cung Vân, tôi là một cô gái rất bình thường, rốt cuộc vì sao anh lại yêu tôi?
Nam Cung Vân chỉ cười không trả lời.
Thật ra khi tôi hỏi anh, tôi rất muốn nghe anh nói rằng vì anh thấy tôi và anh khác biệt, có khí chất, hoặc có thể anh nói là thấy tôi rất xinh đẹp chẳng hạn.
Tôi thừa nhận là tôi có chút hư vinh.
Có thể do tôi hỏi nhiều quá làm anh phải trả lời, anh nói cho tôi biết anh nhớ rõ trong đêm tuyết, câu hát của tôi "ai sẽ cùng tôi cùng sinh cùng tử" đã làm cho anh động tâm, rồi sau đó hình dáng của tôi kéo anh ở trong đống tuyết đã làm anh động tình...
Thì ra, động tâm và động tình rất đơn giản như vậy!
Yêu một người chỉ cần trong nháy mắt, quên một người lại cần cả cuộc đời.
Tôi nghĩ tất cả mọi cái đều đã chấm dứt, nhưng lại không biết chính là sự bắt đầu.
...
Cảm giác được ánh nắng chiếu rọi vào mắt, tôi mở to mắt ra, một khoảng trời màu trắng ngay trước mắt.
Trời màu xanh trong, cỏ màu xanh biếc, bốn phía tràn ngập hương vị của màu cỏ xanh, gió từ từ thổi thới, làn sóng cỏ nhấp nhô.
Đầu tôi choáng váng, nhưng lại không muốn suy nghĩ, không muốn đứng lên, cũng không muốn cố gắng nhớ về bất cứ gì cả.
Giữa lúc mơ màng, tiếng vó ngựa vang đến, tôi ngồi dậy, đưa mắt hướng về nơi có tiếng động truyền đến, một người một ngựa đến gần, quần áo tung bay, roi ngựa thỉnh thoảng vung lên, giục ngựa chạy như bay...
...Người đó ngồi trên lưng ngựa, thấy tôi ngây ra ngồi dưới đất, liền xem xét, rồi dùng roi ngựa chỉ vào tôi hỏi: "Ngươi là một nữ tử, ngồi ở nơi hoang dã này làm gì?"
Tôi ngẩn ra nhìn anh ta, người này nhìn rất quen, tuy rằng gương mắt rất trẻ tuổi, có chút cuồng ngạo, tuy người này ...nhưng sao tôi lại thấy anh ta quen quen nhỉ?
Anh ta thấy tôi ngẩn ra nhìn mình, không trả lời, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, vung roi ngựa lên vụt thẳng vào tôi, tôi vội nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vun vút, mở mắt ra đã thấy mình ngồi trong lòng anh ta.
Trong đầu tôi liền nảy ra một ý, tôi chẳng cân nhắc gì lập tức xé vạt áo trước ngực anh ta, một vết bớt màu đỏ hiện ngay ra ở trước mắt.
Anh ta sững sờ...
Tôi thì ngây ra...
"Trúc Thanh...Trúc Thanh...Chẳng lẽ tôi thật sự là Trúc Thanh..."
Vĩ thanh:
Mùa hè ở trên núi so với các nơi khác lộ vẻ rực rỡ hơn, màu xanh của núi, màu xanh của nước, dòng suối nhỏ róc rách chảy từ trên đỉnh núi xuống, trườn qua sườn núi, chảy xuống chân núi hòa vào dòng sông, tỏa ra.
Giữa dòng suối, một cậu bé chừng hơn mười tuổi đang xoay người tìm kiếm gì đó, lúc đó, một cô bé chạy từ trên núi xuống, cô bé còn rất nhỏ, chừng bốn năm tuổi.
"Nhược nhi, sao vậy? Sao lại khóc?" Cậu bé nhìn cô bé khóc chạy tới, từ dưới nước đi lên, kéo cô bé lại, nhẹ nhàng lau nước mắt và nước mũi cho cô bé.
'hức hức...Lôi ca ca...Hức...Mẫu thân không cho muội đi theo..." Cô bé vừa khóc vừa nói.
"Nhược nhi đừng khóc nữa, Lôi ca ca đưa muội đi chơi, được không?" Cậu bé nói.
"Nhưng Nhược nhi muốn cưỡi ngựa cùng mẹ, nhưng phụ thân không cho Nhược nhi đi, chỉ cho mẹ đi thôi, hức hức."
"Cưỡi ngựa?" Cậu bé ngạc nhiên, "Vậy sư tổ đâu? Vừa rồi dì không phải vẫn ở cùng sư tổ hay sao?"
"Bán tiên gia gia bị mẹ đuổi đi rồi."
'Đuổi đi?" Cậu bé há miệng hỏi, kinh ngạc.
"Vâng." Cô bé ra sức gật đầu, "Bởi vì Bán tiên gia gia xem tướng số cho muội nói muội sau này sẽ trở thành hoàng hậu, cho nên mẹ rất tức giận, nói gia gia toàn nói hươu nói vượn, rồi đuổi gia gia đi."
Cậu bé đứng yên ở đó, sư tổ bị đuổi đi! Chẳng lẽ mẹ không ngăn cản sao?
Cô bé không để ý đến sự kinh ngạc của cậu bé, bởi căn bản cô bé còn chưa hiểu "hoàng hậu" là gì, còn vẫn so đo vì sao mẫu thân không mang mình đi theo, rồi chu miệng nhỏ nhắn nói: "Phụ thân xấu lắm, tối qua còn ăn hiếp mẹ, hôm nay muội sẽ đi giành lại công bằng cho mẹ."
"Bắt nạt mẫu thân muội?" Cậu bé càng kinh ngạc hơn, từ trước đến nay toàn là dì bắt nạt dượng mà, sao lần này lại bị bắt nạt lại thế nhỉ.
"Vâng, tối qua muội chưa ngủ, liền đi tìm mẫu thân, thấy cha bắt nạt mẹ, đem mẹ đặt ở bên dưới..."
" Nam Cung Nhược!" Một giọng nói ở bụi cỏ bên cạnh vang lên, làm cô bé giật mình, là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi giữa bụi cỏ đứng lên, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn cô bé.
Cô bé bị cậu ta dọa, hai mắt đầy nước mắt, kêu một tiếng "ca", rồi khóc òa lên.
'Không được nói bậy!" Thiếu niên nói, "Còn khóc nữa, nữ nhân thật là phiền toái."
"Đừng khóc, đừng khóc" cậu bé chạy đến vỗ về, kéo cô bé ra sau lưng: "Đại ca, sao huynh lại quát Nhược nhi?."
Thiếu niên được gọi là đại ca lạnh lùng nhìn cậu bé, đột nhiên cười nói: "Lôi tiểu tử, ngươi sao lại không có tiền đồ vậy chứ, cả ngày thích bị phiền toái như vậy, hay ngươi đi gặp cha mẹ ta, bảo họ gả Nhược nhi cho ngươi đi."
Cậu bé họ Lôi đỏ mặt lên, định cãi, rồi lại nhịn xuống, xoay người dắt cô bé đi.
"Nhược nhi, đừng khóc, chúng ta đi bắt cá được không?"
"Vâng, Lôi ca ca thật tốt, so với ca của ta còn tốt hơn."
'Đại ca cũng rất tốt, Nhược nhi không thể nói đại ca như vậy."
'Vâng, Nhược nhi sẽ nghe lời, Lôi ca ca đối với Nhược nhi là tốt nhất, so với phụ thân cùng mẹ đều tốt như nhau."
"Họ đối với Nhược nhi rất tốt"
"Nhưng họ lại không cho ta đi cùng."
Cậu bé họ Lôi dừng lại, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt xinh như búp bê nói: "Ta nghe mẫu thân từng nói, mẫu thân và phụ thân muội không dễ dàng gì được ở bên nhau, hai người họ đã từng trải qua một thời gian rất dài, cho nên hiện giờ họ rất ân ái, Nhược nhi đã lớn rồi, đừng lúc nào quấn lấy mẹ nữa, được không?"
Nhược nhi ra sức gật đầu, tuy rằng căn bản không hiểu được hết.
Trên bờ thiếu niên vẻ mặt khinh thường nhìn hai người trước mặt, bĩu môi, nữ nhân thật là phiền phức, như là mẹ mình thật là phiền phức, rồi lại sinh cho mình một muội muội thật phiền phức, không biết vì sao cha ngày nào cũng có thể tươi cười được với hai phiền phức này, thật sự là làm mất uy danh của Nam Cung gia mà. Lôi thúc thúc thật ra cũng không tồi, rất ít khi bị Văn di nương bắt nạt, tiếc là lại sinh ra một đứa con vô dụng như vậy!
Thiếu niên thở dài, sau đó lại hít thật sâu rồi đột nhiên hướng về phía xa xa hét lớn: "Ta là Nam Cung Việt nhất định sẽ trở thành một đại hiệp lưu danh!..."
Nguồn: e-thuvien.com