Chương 17: Chạy trốn
Thế là đã này qua nó
không chạm mặt Thái, sự thật là nó cố gắng né tránh đến mức có thế, điện thoại,
tin nhắn nó đều từ chối, ngay cả giờ ra chơi nó cũng trốn biệt khỏi lớp để
tránh việc Thái đến tìm, cuộc sống nó bây giờ như một sự trốn chạy.
Bảo cũng im lặng với
nó từ đó đến giờ, nó cũng không mong gì hơn thế, bây giờ nó chỉ xin được trở
lại như lúc đầu mà thôi.
TIết bốn giờ thầy chủ
nhiệm.
- Dạ chào thầy! Cho
em gặp Viên Lam! - Tiếng Hải Phi ngoài cửa lớp khiến nó giật bắn mình.
- À Ừ! Viên Lam ra có
người gặp kìa em!
- Vâng!
Nó tức tốc chạy ra
kéo Hải Phi xuống cầu thang.
- Anh khùng sao? Tới
đây làm gì thế?
- Tôi đã bảo em lên
mạng sao gần cả tuần liền không thấy tăm hơi gì thế???
- Trời đất ơi, sao
không gọi vào di động cho tôi!
- Em mở máy ra xem có
bao nhiêu cuộc gọi của tôi mà bị em từ chối, 100 cuộc là ít!
- Ơ! Sao lại thế
được??? – nó cuốn quýt, sự thật là cứ ai gọi đến là nó đều dập máy trừ số của
Len… trong ý thức của nó đó đều là cuộc gọi của Thái +_+
- Giờ sao?
- Thì … thì anh gửi
bằng giấy cho tôi cũng được, mà sao cứ phải gởi cho tôi??? Cái gì mới được
chứ??? – nó cáu
- Ok! hết tiết tôi sẽ
đưa em đi! Tôi đợi dưới cổng! Chào! - Hải Phi bỏ đi thẳng
- Lại thế nữa rồi! –
nó nổi tức chạy vào lớp
“Ái chà chà, anh nào
mà đẹp trai dữ vậy ta? Lam thật có số đào hoa nhỉ? Nhìn tướng biết con nhà giàu
liền hà….” Đó là những gì nó nghe được từ tiếng xì xào xung quanh của lũ bạn,
nó thở dài ngán ngẩm.
Tan học nó bước ra
cổng sau nhìn ngó xung quanh xem có Thái không để mà tránh, Thái không hay đi ở
cổng này nên nó cũng an tâm.
Hải Phi đã chờ sẵn
nó, khuôn mặt anh chàng vẫn tươi rói như bình thường vẫn thế, nó tiến lại mặt
hầm hầm.
- Anh muốn hại tôi à?
Sao lại lên tận lớp mà tìm tôi hả?
- Ô hay! hồi nãy nói
rồi giờ còn nói lại nữa à? Em ngộ nghĩnh thật nhỉ? - Hải Phi tròn mắt
- Tôi thế đấy! – nó
chống hông, bản tính bà chằn hồi cấp 1 lại hiện diện
- Đúng là dễ thương
thật! - Hải Phi cười ha hả
- Anh … - chợt nó
thấy Len đang đứng phía trước và nhìn nó chằm chằm, nó quên mất là Len sẽ đến
đón mình, khuôn mặt nó biến sắc, con nhỏ mà thấy nó đứng cười nói với người yêu
cũ của mình chắc sẽ… tự sát mất +_+
- Ơ! Em tới rồi à! –
nó trố mắt nhìn khi thấy Hải Phi vẫy vẫy cái tay gọi Len.
- Thế này là thế
nào????
- Chẳng là thế nào
cả! - Hải Phi nhún vai.
Len cười tươi rói chạy lại, nó cứ tròn vo hai con mắt nhìn,
sau một hồi phân giải cuối cùng nó cũng hiểu được, Len và Hải Phi đã thành….anh
em kết nghĩa +_+, Len cũng biết Hải Phi thích nó và cũng chính cô nhóc là người
cung cấp đầy đủ thông tin bao gồm tên họ, ngày sinh, nơi sinh, nơi ở, lớp,
trường, sở thích sở đoản, tóm lại kĩ càng từng chi tiết, hèn gì nó luôn thắc
mắc tại vì sao Hải Phi lại biết quá nhiều về nó như thế trong khi nó chẳng bao
giờ nói với anh ta, thế là đã rõ.
- Mày thật là. Sao
không nói sớm cho tao biết, tao cứ tưởng mày…
- Tưởng gì??? Tưởng
tao vẫn còn vương vấn mối tình cũ hả??? Ai bảo là không, nhưng bây giờ tao
thích làm em gái hơn, làm em gái thì chẳng bao giờ bị đá, mày khờ quá! – Len
cười ha hả bá vai bá cổ Hải Phi.
- Con này! Bó tay với
mày luôn! – nó cũng bật cười, con bạn nó đúng là đặc biệt.
Bỗng nó thấy Bảo đang
tiến lại phía nó, nhìn sang bên kia đường lại là Thái , cả hai đang bước nhanh
về phía nó, rõ ràng là thế! Nó hốt hoảng vỗ vai Hải Phi.
- Nhanh! Chở tôi đi
nhanh!
- Lại có chuyện gì
nữa đây!
- Len! Cậu về trước
nhé, mình phải đi, cậu hiểu vì sao rồi chứ???
- Ừ ừ… cậu đi nhanh
đi! – Len giục
Thế là nó leo lên xe
Hải Phi rồi phóng vù đi, nó vừa đội mũ bảo hiểm vừa ngoái đầu lại, không hiểu
sao nó lại nhìn thấy được ánh mắt đang rất giận dữ của Thái, ánh mắt như xuyên
qua trái tim nó…
- Tâm trạng em đang
không được bình thường, vì thế tôi sẽ đưa em đến một nơi!
- ???
- Cứ tới đó rồi sẽ
biết!
Hải Phi chở nó đến …
nhà ma +_+
Mặc dù nó đã đu rất
chặt cái…cột điện nhưng Hải Phi vẫn lôi được nó vào trong….nó hét như bị đánh
khiến anh chàng phải bịt miệng nó lại….nó vốn sợ ma +_+
- Anh muốn tôi đứt
dây thần kinh mà chết hả?
- Phải dùng nỗi sợ để
tiêu diệt nỗ sợ chứ? Chẳng phải em đang sợ sao? Nào , vào đây!
- Đang nói cái gì
thế???
Thế là nó bị lôi tuột
vào trong ngôi nhà ma, tiếng hét của nói gần như làm ngôi nhà có thể sụp đổ +_+
Sau 15 phút, lỗ tai
của Hải Phi không chịu nổi nên đành dẫn nó ra:
- Em không đau họng
à? Lỗ tai tôi sắp điếc rồi này!
- Ai bảo anh dẫn tôi
vào đó làm gì! – nó thở dốc.
- Trời đất! Hầu hạ em
khổ quá đấy! - Hải Phi nhăn mặt
- Đây mà gọi là hầu
hạ sao????
- Thôi! Tôi dẫn em đi
ăn kem!
- Này này…
Hải Phi lại lôi nó
đi.
Suốt buổi tối anh ta
dẫn nó đi hết chỗ này đến chỗ khác, Hải Phi còn ham chơi hơn cả nó… bỗng nó nhớ
đến cuộc đi chơi đầu tiên với Bảo… nó ham chơi đến mức Bảo phải lôi nó
ra….nhưng giờ tất cả chỉ là quá khứ.
Nó mệt lả chạy ra
ngồi ngoài bãi cỏ, Hải Phi lát sau cũng chạy ra thở hổn hển:
- Anh là sinh viên mà
tính vẫn như con nít thế à?
- Hơ... tôi chỉ hơn
em có 1 tuổi thôi, cũng chưa phải là người lớn thật sự!
- Hèn gì nhìn anh
chẳng khác nào học sinh cấp 3!
- Có thể mới thích em
chứ? Sinh viên ai mà thích!
- Hơ … anh không nói
được câu nào dễ nghe được à? Có ai bảo anh phải thích tôi đâu!
- Ok ! Là tôi tự
nguyện! được chứ?
- Hơ… mà chắc tôi
không phải là tình yêu đầu của anh chứ nhỉ??? – nó hỏi với ý đùa
- Tất nhiên, trước
khi quen em tôi cũng đã thích rất nhiều người nhưng đến em thì mới là thích
thật sự! – anh chàng nói bằng một sự tự nhiên.
Và điều đó khiến nó
cảm thấy xấu hổ phải đứng bật dậy chạy ra chỗ khác…Hải Phi nhìn theo rồi mỉm
cười.
Đang đứng ôm chặt cây
cột điện nhìn xa xăm….chợt nó thấy thêm một điều bất ngờ…một cảnh tượng vẫn
ngoài sức tưởng tưởng của nó.
Lại là Tuyết, nhưng
không phải với Thái mà với Bảo, là chuyện gì nữa đây??? Nó nhìn không chớp mắt,
không thể sai được, Bảo và Tuyết đang ngồi cùng nhau ở quán cà phê bên kia, ánh
đèn sáng choang càng khiến nó tin hơn vào đôi mắt của mình, Hai người đang nói
chuyện với nhau trông rất thân mật, vào giờ này sao??? Rốt cuộc Tuyết có mối
quan hệ như thế nào với Bảo và Thái… nó không sao lý giải được.
- Làm gì mà em nhìn sững sờ thế??? - Hải Phi thấy lạ vỗ vai
nó
- Không …không
….không có gì cả….mình về thôi! – nó vẫn nhìn quán cà phê bên đường không chớp
mắt
- Ok! Tôi cũng đói
lắm rồi!
Nó đứng đợi Hải Phi ở
cổng khu giải trí, mắt vẫn không thôi nhìn hai người đó… bỗng Hải Phi tiến lại
tay không với vẻ mặt đau khổ.
- Sao thế???
- Mất rồi!
- Hả??? Mất xe rồi
sao? Làm sao lại thế được??? – nó rít lên
- Không phải xe mà là
chìa khóa xe!
- Cái gì??? Thế mà
làm tôi đứng tim!
- Có lẽ lúc nãy người
đông quá va chạm nhiều nên nó rớt ra.
- Thật là… làm sao
bây giờ??? –nó đưa tay lên trán tỏ vẻ lo lắng
- Thì phải vào trong
tìm lại chứ sao nữa!
Thế là Hải Phi lôi nó
vào trong khu vui chơi giải trí lúc này đã vắng người, nó và anh chàng chạy
quanh tìm kiếm nhưng trời tối + diện tích quá rộng là trở ngại lớn nhất, sau
một hồi mải mê tìm kiếm nó chợt phát hiện ra mình đã lạc Hải Phi.
Nó hớt hải vừa đi tìm
vừa gọi tên anh chàng, bây giờ không phải là tìm chìa khóa nữa mà là tìm chủ
nhân của chìa khóa +_+
Điện thoại của nó
reng lên, là số của Hải Phi, nó mừng rơn:
- A lô! Em đang đứng
ở đâu đó?
- Tôi không biết! Tối
quá có thấy gì đâu? Anh thì sao?
- Cũng không khá hơn
em! Thử nhìn lại đi, có đứng cạnh cái gì cụ thể không để tôi tìm tới!
- Để coi… hình như
đứng cạnh cái cầu trượt.
- Ở đây có mấy chục
cái cầu trượt lẫn, em ở cái cầu trượt nào mới được chứ???
- Trời tối có nhìn
thấy kĩ được đâu, hình như là cầu trượt hình con cá!
- Ok! đứng đó đợi
tôi!
Nhưng 10 phút trôi
qua nó vẫn không thấy tăm hơi Hải Phi đâu cả… khu vui chơi này dưới sự bao phủ
của bóng đêm trông chẳng khác gì mê cung.
Nó bắt đầu thấy sợ,
những con thú bằng nhựa cao lớn ban ngày nhìn vô cùng dễ thương nhưng trước mắt
nó lúc này lại rờn rợn ghê ghê làm sao….nó ôm chặt đuôi con cá run bần bật +_+
Đang nhắm mắt nhắm
mũi cầu nguyện chợt nó cảm giác một luồn hơi lạnh ngắt phả vào tóc mình, nó tá
hỏa la ùm lên.
Chương 18: Kết thúc cuộc trốn chạy
Nhưng đó là Hải
Phi….không phải là ma…anh chàng nhanh chóng bịt miệng nó lại.
- Trời ơi! Em lại la
nữa rồi! tôi đây này!
- Hix!
Nó vừa khóc vừa mếu
quay lại ôm chầm lấy Hải Phi (một lần nữa nó lại làm cái hành động “quá trớn”
ấy, nhưng đây là vì sợ nên tạm chấp nhận được +_+)
- Ok Ok! Em bình tĩnh
lại nào, có gì đâu! - Hải Phi vỗ vỗ vai nó
- Ở đây ghê quá đi
mất! – nó thút thít
- Em có chấp nhận để
tôi cả đời bên cạnh đứng cùng em như thế này không? – câu hỏi lạc chủ đề của
Hải Phi khiến nó bối rối và thả anh ta ra.
- Không đùa nữa! Tìm
được chìa khóa chưa? – nó đánh trống lảng.
- Biết ngay là em sẽ
tránh né mà! Tôi cũng không vội vàng gì! Tôi sống rất nguyên tắc, cái gì đáng
chờ đợi thì tôi sẽ chờ đợi….Về thôi!
- Nhưng …chìa khóa
đâu mà về????
- Có rồi! Ở trong túi
áo!
- HẢ??? Anh..anh..
- Nhưng nó lọt vào
trong nên tôi tưởng mất, giờ sao đây?? Về hay đứng cãi????
- Thật quá đáng mà! –
mặt nó đỏ bừng
Điện thoại nó lại reo
lên, là số của Len, nó nhìn Hải Phi trừng trừng rồi mở máy:
- A lo! Gì vậy???
- Mày ơi! Mày mau về
đi cứu tao!
- Mày đang nói cái gì
thế??? - giọng nói hốt hoảng của Len làm nó đứng tim.
- Mày hại tao rồi, về
mà giải quyết với mấy hoàng tử của mày đây này! - giọng Len thút thít
- Là sao??? Hoàng tử
nào đây??? Mày đang mê sảng hả???
- Thì Thái và Bảo
đang đứng chận ngoài cổng đây này! Đứng từ nãy đến giờ, mặt như Trương Phi, mày
mau về đi không hai cậu ta ăn thịt tao mất!!!!
- Trời đất! Rồi rồi
tao về liền!
Nó dập máy lôi Hải
Phi ra lấy xe, nó không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo chiều hướng này… bây
giờ muốn tránh cũng không được nữa rồi.
- Em cũng có số đào
hoa không kém tôi là bao nhỉ?
- Anh đừng nói lôi
thôi! Chở tôi về nhà nhanh nhanh!
- Tôi như thế này mà
phải là tình địch của hai cậu nhóc đó sao! thật là….
- Đã bảo đi nhanh lên
mà! – nó quát lớn
- Ok ok! Đừng dữ như
thế! Không hiểu sao tôi lại thích được em nhỉ???
Nhìn thấy khuôn mặt
đáng sợ của nó nên Hải Phi đành im lặng… bây giờ trong lòng nó rối bời, không
biết sẽ nói như thế nào với Bảo và Thái, nó cứ ngỡ sẽ để tất cả rơi vào im lặng
nhưng số phận không cho phép nó thực hiện điều đó.
Xe của Hải Phi chở nó
dừng trước cổng nhà Len, đúng là Bảo và Thái đang đứng đó với một chiếc
Airblade và một chiếc Shark nằm chềnh ềnh chiếm cả lối đi, cả hai đang nhìn nó
và Hải Phi như người ngoài hành tinh… không khí thật nặng nề….
Nó nuốt nước bọt bước
xuống xe, Hải Phi thì vẫn bình thản như không… hai cậu nhóc tiến lại...
- Đây là ai? - Bảo
nhìn nó hỏi
- Là bạn! – nó cố
gắng tự nhiên hết mức
- Là bạn sao tôi chưa
từng thấy cậu nói??? - Bảo nổi nóng
- Chẳng nhẽ ai tôi
cũng phải thông báo cho cậu sao???
Hải Phi nhìn hai cậu
nhóc đang đứng trước mặt mình rồi mỉm cười xuống xe.
- Chào! Tôi là Hải
Phi, sinh viên nhạc viện, cũng được coi là tình địch của mấy cậu đấy!
- Anh …. tôi không
quan tâm, Lam, tôi cần ở cậu một lời giải thích ! - Bảo nhìn nó
- Giải thích chuyện
gì?
- Tôi không chấp nhận
được chuyện chia tay vô lý của chúng ta!
- Tôi đã nói rõ với
cậu rồi, chúng ta không hợp nhau, tôi thực sự chỉ coi cậu như một người bạn,
hãy hiểu cho tôi! – nó tha thiết
- Tôi không cam tâm!
- Bảo cầm mạnh tay nó, ánh mắt đầy giận dữ
- Cậu….
- Này nhóc, bình tĩnh lại đi, Lam đã nói không thích thì cậu
nên chấp nhận…
Bốp … nó sửng sốt khi
nhìn thấy một cú đấm rõ mạnh vào mặt Hải Phi….nhưng không phải là Bảo….mà đó là
Thái…
- Ôi trời! - Len từ
trong nhà chạy ra.
- Mấy người đang làm
cái trò gì thế???? – nó hốt hoảng
Thái chạy lại cầm tay
nó lôi đi không nói một câu nào, nó đứng lại giật tay, Thái nhìn nó:
- Nếu cậu không muốn
tôi phát điên lên thì mau theo tôi về nhà!
Nó im lặng nhìn ánh
mắt như hai ngọn lửa của Thái, nó hiểu rằng nếu lúc này nó thả tay Thái ra thì
không biết chuyện gì kinh khủng sẽ xảy ra nữa, nó rất sợ Thái, trong thâm tâm
nó luôn sợ Thái, đó là một sức mạnh vô hình luôn ngự trị trong tim nó, không ai
nói được gì, cả Bảo cả Hải Phi cả Len, dường như họ hiểu những gì nó đang nghĩ…
Thái chở nó về nhà,
chiếc xe chạy với tốc độ khủng khiếp khiến nó hoảng sợ phải bấu chặt vào thành
yên xe.
Về tới nhà, bác Nhu
thấy nó liền chạy ra tươi cười, chị osin cũng thế nhưng nó không kịp đứng lại
chào mọi người môt câu đã bị Thái cầm tay lôi thẳng lên phòng của cậu nhóc rồi
đóng sầm cửa lại.
- Chúng nó bị gì thế?
– bác gái nhìn theo lo lắng
- Con cũng chịu, tụi
nhỏ ni kì cục lắm! - chị osin lắc đầu
Thái đẩy nó vào phòng
rồi thả mạnh tay, nó hoảng sợ thật sự, nó vừa đứng nhìn Thái vừa xoa xoa cái cổ
tay bị Thái nắm rất chặt.
- Cậu nói đi! Tại sao
cậu lại đối xử với tôi như thế chứ? – Thái nhìn với ánh mắt như xoáy sâu vào
tim gan nó.
- Tôi đối xử với cậu
thế nào, cậu đang nói cái gì thế?
- Tại sao lại trốn
tránh tôi, suốt một tuần qua tôi gọi điện liên tục rồi nhắn tin rồi tới tận lớp
tìm nhưng không nhận được một sự phản hồi nào cả, cậu như bốc hơi khỏi cuộc
sống của tôi, tại sao tao sao chứ???? – Thái la lớn
- ….
- Cậu nói đi chứ? Sao
cậu cứ im lặng mãi thế? chẳng lẽ tôi đã làm gì có lỗi với cậu sao? Dẫu có đi
nữa thì phải nói để tôi biết chứ???
- Phải đó! Tôi trốn
tránh cậu đó! Tôi không muốn gặp cậu đó! Không phải lỗi của cậu mà chỉ vì tôi
muốn thế! được chưa??? – nó cũng hét lên
- Tôi không hiểu! Cậu
muốn đùa giỡn với tôi sao?
- Chính cậu mới là
người đùa giỡn với tôi! – nó sắp khóc
- Cậu không có lý do
nào hay hơn chuyện đó sao?
- Thật sự tôi mệt mỏi
lắm rồi! Tôi sẽ từ hôn!
- Từ hôn??? Cậu đang
nói cái gì thế?
- Cho dù chuyện đính
ước giữa tôi và cậu chỉ mang tính tình cảm chứ không có giấy tờ chứng thực
nhưng tôi vẫn sẽ nghiêm túc với cả hai gia đình để xóa bỏ chuyện này, tôi không
muốn làm gánh nặng tinh thần, làm áp lực cho cậu, tôi sẽ kết thúc tất cả.
- Cậu đang nói nhảm
gì thế???
- Tôi không nó nhảm,
tôi nói rất nghiêm túc, ngày mai tôi sẽ nói với bác Nhu và ba mẹ tôi như thế!
- Tôi…tôi thật sự
không hiểu! Cậu có cái suy nghĩ vớ vẩn đó từ khi nào thế? – Thái nhìn nó sửng
sốt
- Từ khi tôi nhìn thấy
cậu và Tuyết trong trường…- nó hạ giọng
- Cậu… cậu đã nhìn
thấy sao??? – Thái ngỡ ngàng
- Phải! đó là điều lẽ
ra tôi không phải nhìn thấy… Hóa ra Tuyết là Kim, đúng là bất ngờ… tận sâu
trong đáy lòng tôi vẫn luôn cho rằng cậu có tình cảm với tôi hay ít ra, trong
lòng cậu tôi vẫn có một vị trí nào đó. Cái lí do đính hôn đã khiến cho tôi ảo
tưởng, tham lam, thậm chí đôi lúc tôi nghĩ rằng có lẽ cậu là của tôi. Nhưng từ
cái giấy phút đó trở đi tôi đã chôn vùi tất cả những suy nghĩ viên vông đó, tôi
không phủ nhận là đã thích cậu nhưng không thể được nữa rồi, cậu không phải là
của tôi… Vì thế tôi mới trốn tránh cậu, tôi muốn ổn định lại tất cả tình cảm
của mình. Cậu hiểu chứ???? – nó nói một mạch rồi hạ giọng, nước mắt ướt đẫm.
Bao nhiêu chất chứa trong lòng nó đã nói ra hết, đã đến lúc nó phải thẳng thắn
trước tất cả…
- Tôi …! – Thái nhìn nó xót xa
- Cậu không cần phải
thương hại tôi! Bây giờ cậu đã hiểu tất cả rồi chứ? Tôi không còn gì để nói.
Chào! – nó quay lưng trở về phòng.
- Đứng lại! tôi không
cho phép cậu rời khỏi đây!- Thái níu tay nó lại
- Cậu để cho tôi yên!
Tôi phải vứt bỏ càng sớm càng tốt cái tình cảm không đáng có này! Tôi không
chịu nỗi nữa rồi! – nó hất tay Thái ra…
Nhưng cậu nhóc càng
lôi mạnh tay nó hơn khiến nó dội vào thành giường…
- Ui da! – nó lấy tay
ôm vai
Thái như người mất
hồn nhìn nó, ánh mắt đau khổ:
- Tôi không cho phép
cậu vứt bỏ nó!
Nó không nhìn Thái,
gương mặt lạnh tanh.
- Đúng! Tên ở nhà của
Tuyết là Kim, sự thật là tôi đã có tình cảm với Tuyết một thời gian dài trước
khi gặp cậu, nhưng vì cậu, vì sự xuất hiện của cậu đã khiến mọi thứ thay đổi.
Cái hôm tôi về muộn chính là đêm tôi gặp Tuyết để nói rõ tất cả. Chính nhờ cậu
mà tôi nhận ra Tuyết đối với tôi không phải là tình yêu. Cậu hiểu chứ??? – Thái
nói bằng tất cả những dồn nén.
- Đừng nói dối tôi,
đã bao nhiêu lần cậu đe dọa khi tôi nhắc đến chuyện tình cảm của cậu, ấy vậy mà
cậu nói không phải là sao chứ?
- Đó là vì tôi không
muốn cậu nghĩ rằng giữa chúng ta có khoảng cách, tôi không muốn cậu bị ám ảnh
bởi chuyện của tôi và Tuyết nhưng tôi không ngờ cậu luôn day dứt về điều đó….
- Nhưng cậu vẫn không
quên được Tuyết, những gì cậu làm đã chứng tỏ điều đó! cậu không quên được!
không quên được! – nó nhắc lại như một ám ảnh.
- Đó là Tuyết chủ
động ôm tôi để níu kéo…tôi…tôi thực sự đã không còn gì với Tuyết cả!
Nó nhìn sâu vào mắt
Thái như tìm kiếm một sự khẳng định rằng những điều cậu nhóc nói là sự thật.
- Cậu phải hiểu rằng
tôi đã buông Tuyết ra… chỉ để giữ lại cậu, chỉ vì cậu mà thôi! – Lê Thái vừa
nói vừa tiến lại gần nó, rồi ôm chầm nó với tất cả sự dồn nén bấy lâu trong
lòng.