29/11/12

Tôi không phải là công chúa (C5-6)

Chương 5: Số phận trớ trêu

- Cặp của tôi đâu? – nó bắt đầu tỏ thái độ giận dữ.

- Tôi đã trả rồi, cậu còn đòi hòi gì nữa?

- Không phải! Đó không phải cặp tôi! – nó càng giận dữ hơn.

- Đúng là… theo tôi!

Lê Thái lại cầm tay nó lôi đi, đó là cách tốt nhất để trốn ánh mắt dò hòi của một mớ người xung quanh, có lẽ nó sẽ là người lập kỉ lục về số lần gây náo động ở trường này .

- Thả tay ra! – nó vùng tay

- Tất nhiên, tôi cũng có muốn đâu! – Thái buông tay nó ra.

- Bây giờ thì trả lời đi! Cặp tôi đâu?

- Mất rồi! – Thái đáp gọn lỏn

- Cái gì? – nó không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên.

- Cũng không biết sao lại mất nữa… nhưng tôi đã mua cái mới đền rồi mà!

- Tôi không cần!- nó nói không ra hơi

- Thôi đi, đừng làm thái độ như thế! Tôi thấy không hợp với cậu chút nào! – Thái nhăn mặt.

- Cậu thích hay không thích là mặc xác cậu, bây giờ tôi yêu cầu cậu trả lại cái cặp của tôi ngay lập tức! – nó nói với giọng nghiêm khắc

- Tôi đã nói là mất rồi, tôi không thích đùa!

- Tôi cũng không đùa! - giọng nó run run

- Mệt cậu quá! – Lê Thái nói với vẻ lạnh lùng rồi bỏ đi.

- Thật quá đáng! – nó nói thầm với vẻ bức xúc nhìn theo bóng Lê Thái đang bước đi ngày một xa.

Và ……….

- Ui da!

Đó là âm thanh được thốt ra từ miệng hotboy sau khi bị nó giáng một đòn chí tử!

Cụ thể là nó bay đến dùng cùi chỏ tống một cú thật mạnh vào lưng của Lê Thái khiến cậụ nhóc ngã lăn ra đất, nhưng vì hăng quá đáng nên nó… cũng ngã luôn.

Vậy là nó đã ba lần “đụng” vào người hotboy với mức độ tăng theo cấp số nhân! Đầu tiên là đụng nhẹ, rồi vô ý rơi từ trên cao xuống, và bây giờ là đánh luôn hotboy… một bản lĩnh phi thường! .


Sau cú đáp đất đầy dữ dội ấy, nó lồm cồm bò dậy, không biết nghĩ như thế nào nó lại đưa tay ra để đỡ Lê Thái đứng dậy. Tất nhiên là Lê Thái không cần bàn tay của kẻ đã đẩy mình ngã để nâng mình đứng lên.

Cậu ta dùng một tay chống đất, một tay ôm bụng từ từ đứng dậy , mặt ngước nhìn nó - ánh mắt “ rực lửa”, nó thoáng giật mình, nhưng có lẽ cú đánh của nó quá mạnh, Thái mới đứng lên lại khuỵu xuống, nó nhanh chóng lấy tay đỡ vội. Nhưng kết quả lại không như mong muốn . Tay nó đã vô ý cào xước tay trái của Lê Thái! .. Đúng là một thảm kịch!!!!!

Nó trở về lớp một bộ dạng thảm trên mức thảm! Bây giờ nó mới thấy lo cho quãng thời gian tiếp theo khi ngày ngày phải đối mặt với tất cả những chuyện như thế này, Lê Thái chắc chắn sẽ không tha cho nó sau hàng loạt những vụ “ khủng ba” mà nó đã gây ra! .
Ngồi thẫn thờ một lúc, nó mới chợt nhận ra hộp quà, nó mệt mỏi rút cái nơ đỏ ra rồi từ từ mở nắp quà, nó không để ý rằng xung quanh mình là những ánh mắt săm soi với sự tò mò lộ rõ.

Một chiếc mũ…. Món quà mà không ai ngờ đến, nó không để ý đến cái mũ mà ánh mắt của nó đang hướng về tấm thiệp cũng màu đỏ nốt . Nó mở ra…

“ Tặng em” kí tên: Hải Phi

Đó là một cái tên lạ hoắc đối với nó.

Tiếng lớp trưởng yêu cầu mọi người về chỗ ngồi đã chấm dứt mọi sự thắc mắc đang bủa vây nó, Bảo nhìn nó, ại ánh mắt dò hỏi, nó cúi xuống.

Bảo đến gần nó, nói với một lượng âm thanh chỉ đủ để cho mình nó nghe:

- Mình có chuyện muốn nói với cậu, cuối giờ gặp nhau ở cổng trường!

- ừ …

Nó lúng túng trả lời, tự dưng nó cảm thấy có lỗi với Bảo. nhưng tại vì sao lại như thế thì nó không biết. Bảo với nó chưa có một sự công khai nào cả, cũng chưa có ai trong chúng nó thể hiện rõ lòng mình, nó không có một cái cớ nào để có thể nghĩ rằng Bảo …đang ghen .

Nó lại nhìn món quà…. không thể hiểu!

Ra về

Một vai nó đeo cặp của mình, vai còn lại nó phải vác thêm cái cặp xa lạ, hồi nãy nó quên mất việc đem trả cho Lê Thái, nhưng có lẽ không cần thiết, Lê Thái mà thấy nó chắc sẽ ăn tươi nuốt sống nó mất, đợi một dịp nào đó “thanh bình” nó sẽ mang đi trả, nhưng rõ ràng lỗi không phải chỉ mình nó.

Sau khi thoát khỏi cái nhà xe chật chội, nó trông thấy Bảo vẫn đứng ở chỗ cũ, nó hít một hơi thật sâu và tiến đến.

Đang trong tình trạng sầu thảm, nó chợt trông thấy có ai đó ở bên kia đường đang vẫy mình, nó nhíu mắt nhìn (sự thật là nó bị cận nhẹ .) và…. nó tá hoả khi trông thấy người đó đang đưa lên một cái gì nhìn rất giống tấm thiệp màu đỏ trong hộp quà nó mới nhận sáng nay, sau một giây chăm chú, nó ngã ngửa khi nhận ra đó là ai! Hải Phi chính là hắn! Là tên ******** mà nó đã nguyền rủa! Biết được cô nhóc đã trông thấy và nhận ra mình Hải Phi cười nhẹ rồi phóng xe đi, chính xác là anh ta đến đây chỉ để làm như thế, một phong cách tán tỉnh cực kì mới lạ! .

Nó như người trên mây, nhưng cái nhìn của Bảo khiến nó trở về với thực tại, nó tiến đến và cất tiếng hỏi sau bao nhiêu dồn nén:

- Cậu muốn nói gì với mình à?

- Cũng không có gì quan trọng lắm… nhưng mình muốn làm rõ một điều… - giọng Bảo trầm xuống khiến nó càng lo lắng.

- ???

- Cậu đã có bạn trai? - Bảo hỏi với đôi chút ngượng ngùng.

- Ai bảo cậu thế? – nó tròn mắt

- Tôi cảm thấy thế!

- Không… làm gì có… mình…

Nó dự định sẽ kể cho Bảo nghe chuyện của nhỏ Len và Hải Phi nhưng tiếng chuông điện thoại cắt ngang làm nó phải ngưng lại:

- A lo! Có chuyện gì vậy mẹ?

- Con về nhà nhanh nhé! Mẹ có chuyện gấp!

- Chuyện gì thế mẹ? – nó bắt đầu lo lắng

- Con cứ về nhà đi!

- Ơ… alô….

Nó nhìn cái điện thoại không có tín hiệu rồi nhìn sang Bảo.

- Xin lỗi cậu, mình phải về đây, có gì mai gặp rồi nói cũng được!

- Ừ ! - Bảo trả lời với vẻ buồn buồn

- Chào cậu!

Nó biết lớp trưởng không vui nhưng nó không thể ở lại, nhìn vào ánh mắt Bảo nó chợt thấy khó chịu trong lòng nhưng cũng đành dắt xe đi về.

Có lẽ nó đã mến Bảo. Bản thân nó cũng không hiểu nổi đang có chuyện gì xảy ra với mình.

Chúng ta sẽ nói một chút về quá khứ tình yêu của nó nhé! ^^

Thật ra … nó là một đứa “đa tình” bởi lẽ từ mẫu giáo đến giờ nó đã trải qua ba mối tình.

Cụ thể:

Hồi còn học mẫu giáo, nó hay chơi với một cậu nhóc tên Rin, đó là tên ở nhà còn tên đi học thì nó không biết, trong lớp mẫu giáo của mình nó cho rằng không có ai đủ tư cách… làm ngựa cho nó cỡi bằng thằng nhóc đó, vậy là nó sấn tới nói như “búa bổ” vào mặt Rin:

- Tao thích mày… mày có thể làm ngựa cho tao cỡi chứ?

- Ừ …

Và thế là nó có “ bạn trai” mặc dầu lúc đó nó không biết” bạn trai” là cái giống gì.

Nhưng cũng chỉ được có hai tuần! ” Bạn trai” của nó sau một lần bị nó tát một phát chảy máu mũi vì cái tội không chịu cho “bạn gái” cỡi vì quá nặng đã méc với phụ huynh và rồi chuyển trường!

Mối tình thứ hai là mối tình nhỏ với cậu lớp trưởng lớp bên cạnh hồi lớp 1, nó hâm mộ cái dáng mập mập trông giống như Đôrêmon của anh bạn đó và đã tiến hánh công cuộc “thể hiện tình cảm”, và nó đã “lọt “ vào đôi mắt của cậu nhóc, nhưng chưa kịp ăn cùng nhau một cái kẹo mút thì nó đã bị “đá” vì cái hành động bạo lực là... béo má “bạn trai” ^^

Mối tình thứ ba càng thê thảm hơn, đó là với “đại ca của trường”! Một cậu nhóc con nhà giàu ngạo mạn (theo như nó nhận xét) và không biết nghe lời. Đó là năm nó học lớp 5! Và nó thích mẫu người “đại ca” như thế (lúc đó nó bị ảnh hưởng bởi hình tượng… đại sư huynh trong phim kiếm hiệp) Vậy là nó tấn công! Nhưng kết thúc của mối tình này là vô cùng “đau khổ”: nó đã để lại một vết sẹo khá sâu trên trán của “đại ca” khi giận dữ đẩy “đại ca” vào mép bàn (nó cũng không chủ tâm làm như vậy)… ”đại ca” phải băng cái trán trắng bóc, còn nó, tự cảm thấy có lỗi nên thôi không “thích” đại ca nữa.

Từ đó nó từ bỏ việc đi tìm”tình iu” …sau này lớn lên nó nhận ra rằng nó càng cố tìm tình iu thì tình iu lại càng rời xa nó… vậy nên … bây giờ nó cũng hiền hơn rồi, không còn “bà chằn” như trước nữa, thay vào đó nó lại nghịch ngợm và quậy hơn!

Cũng kể từ đó nó không còn hứng thú với những gì có liên quan đến “tình cảm”, mặc dù những mối tình của nó nói cho cùng chỉ là những tình cảm của tuổi con nít, vu vơ trong sáng nhưng nó cảm giác bản thân không nên suy nghĩ thêm nhiều về những chuyện như thế, đúng là cũng tội nghiệp cho nó, đôi lúc nó cũng có nhớ về cậu nhóc ”đại ca” , đó là “chàng trai”mà nó nhớ rõ nhất cho đến thời điểm này.

Quay về với thực tại

Vừa vào đến nhà nó đã chạy xộc vào cửa miệng kêu í ới:

- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?

- Về rồi đấy à? - mẹ nó ngồi trên salon quay đầu nhìn lại

- Có chuyện gì mà mẹ gọi con về gấp thế?

- Thì mẹ sợ con hay đi chơi với bạn nên về trễ mới gọi cho chắc.

- Đúng là…

- Thôi, mau lên phòng thay áo quần rồi mẹ chở đi.

- Đi đâu thế mẹ?

- Tới nhà một người bạn. Thôi, nhanh lên kẻo người ta đợi.

Nó ngớ người một lúc rồi cũng lò dò bước lên.

Trên đường

- Sao con chưa từng nghe ba mẹ nói về việc có bạn ở đây nhỉ???

- Thì vì lâu nay họ có ở đây đâu, mới từ Mỹ về mà. Đó là những người bạn tốt nhất
của cả ba và mẹ đấy.

Nó à lên một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.

Mẹ nó dừng xe trước một ngôi biệt thự cực kì sang trọng, đó có lẽ là lần đầu tiên nó
được tận mắt nhìn thấy một căn nhà đẹp đến như thế ngoài đời!

Mẹ nó tiến tới và bấm chuông, cánh cửa sắt màu xám chạm trổ hoa văn cao ngất ngưỡng từ từ hé mở, một người phụ nữ trung niên trông rất sang trọng đứng sau cánh
cổng thấy mẹ nó liền chạy lại và ôm chầm lấy, nó ngạc nhiên.

- Ôi! Liên, mình nhớ cậu quá, đã 10 năm rồi còn gì! - người phụ nữ đó xúc động.

- Mình cũng nhớ cậu nhiều lắm! trông cậu lúc này đẹp hơn xưa nhiều! - mẹ nó cười rạng rỡ.

- Thôi, vào nhà rồi hãy nói… mà đây là bé Lam ư? Sao trông lớn thế này!- người phụ nữ nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến.

- Dạ con chào bác! – nó kính cẩn

- Ừ! Nhưng nó ngang lắm, giống y như cậu hồi còn con gái!- mẹ nó đùa.

Thế là hai mẹ con đi vào trong, nó tròn mắt nhìn xung quanh với vẻ ngỡ ngàng xen lẫn lạ lẫm, một chiếc xích đu to thật to màu xanh rêu được thiết kế cực kì công phu là thứ để lại cho nó ấn tượng nhiều nhất, trông giống như cổ tích vậy, ngôi nhà màu trắng ngà với rất nhiều ô cửa sổ thiết kế theo kiểu cổ điển với những giàn hoa giấy màu vàng, đỏ, da cam quấn quýt trên những thành rào tạo nên một không gian thanh khiết cho mái hiên nhà, con đường nhỏ lát bằng đá tự nhiên dẫn nó bước vào trong như đưa nó đí vào miền thần tiên, thần tiên trên hạ thế!

Nó và mẹ được mời ngồi trên ghế được trải bằng đệm nhung, người phụ nữ đi vào trong và bưng ra hai cốc nước chanh.

Nó ngồi nghe hai người phụ nữ kể lại chuyện ngày xưa, đôi lúc nó lại ngước mắt nhìn quanh, thật là đẹp, mắt nó ánh lên từng đợt, nó nghĩ thầm nếu được ở trong ngôi nhà này chắc nó sẽ không muốn đi đâu nữa!

- À! Lam năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? – người phụ nữ nhìn nó hỏi

- Trời đất! Sao cậu mau quên thế! Nó bằng tuổi con cậu mà!

- Ừ nhỉ! Công việc làm mình lẩn thẩn mất rồi! – bà ta cười tươi

- A bà chủ ơi, cậu chủ đã về! - tiếng chị osin làm nó giật mình

- Mới nhắc nó đã về rồi! - người phụ nữ nhìn ra cửa.

Vì nó ngồi quay lưng so với cửa nên nó không nhìn thấy cậu chủ là ai và cũng không định quay lưng để nhìn, nhưng khi nghe giọng nói của cậu chủ thì nó ngạc nhiên và chồm người nhìn lại.

- Thưa mẹ con về!

- A cậu chủ! Răng hôm ni cậu chủ đi học về muộn rứa? cậu chủ làm Bống lo dễ
sợ! – cô osin nhỏ với giọng miền Trung đặc sệt chạy nhanh lại lấy khăn lau mặt tới tấp cho cậu chủ rồi lấy cặp đeo lên vai, đúng là một osin điển hình.

Và ngay khi nó quay lại nhìn thì mắt nó gần như là “ lệch tròng” khi chiêm ngưỡng dung nhan cậu chủ, nó không tin được vào mắt mình, nó chớp chớp mắt liên tục nhìn, còn cậu chủ cũng sững sờ nhìn nó, những đôi mắt bộc lộ sự ngỡ ngàng tột độ… Phải! không ai khác đó chính là Lê Thái…

Nó chỉ kịp Á lên một tiếng rồi úp mặt vào người mẹ… số phận thật trớ trêu!

Chương 6: Tai nạn bất ngờ

- Sao thế con? - mẹ nó ngạc nhiên hỏi

- Hai đứa học cùng trường à? - mẹ Lê Thái bất ngờ

- Hình như thế! Nhìn đồng phục của con cậu giống đồng phục của nhỏ Lam mà!
Đúng là duyên số! - mẹ nó cười.

- Lại đây Bun! - mẹ hotboy vẫy tay.

Lê Thái ngồi xuống, mắt vẫn không thôi nhìn nó, nó thì không dám nhìn lại, mặt cứ chúi sau lưng mẹ.

- Sao tay con bị thương thế này? - mẹ Thái cầm tay con trai hỏi với vẻ lo lắng.

- Không sao cả, con vô ý nên thế! – Thái nói, mắt vẫn không thôi nhìn nó, còn nó
thì càng không dám nhìn… đó là vết thương do móng tay của nó gây ra .

Trong suốt thời gian tiếp theo nó không nói gì, Lê Thái cũng thế, chỉ có hai người mẹ là cười nó rôm rả, họ đâu biết cái mối quan hệ phức tạp của nó với Lê Thái, chậc chậc…

- Bun, dẫn Lam lên trên tham quan đi con, bạn bè cùng trường thì còn lạ lẫm cái gì nữa! - mẹ Thái vỗ vai đứa con trai

- Dạ????? - cả nó và Lê Thái đồng thanh.

- Đúng rồi, hai con lên lầu chơi để người lớn nói chuyện cho thoải mái! - mẹ nó cũng đồng tình.

Nó quay sang nhìn mẹ với ánh mắt trách cứ, tại sao mẹ nó lại dẫn nó theo làm gì, lại còn bắt nó…. Nó bực mình nhưng cũng đành đứng lên cùng Lê Thái, cả hai như đang đeo hai cái gông dưới chân, lết thết từng bước nặng nề lên cầu thang.

Lên thấu tầng hai, Thái không nói không rằng đi thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại bỏ nó đứng bơ vơ một mình, nó cũng không buồn kêu lại, nó biết Thái đang rất giận nó, với lại nó cũng không có gì để nói với Thái!

Nó cho rằng Thái là một con người kì lạ, sau bao nhiêu lần bị nó “đánh” Lê Thái đều không nói năng gì, không một lời trách móc, chỉ nhìn nó với ánh mắt giận dữ rồi bỏ đi, nó bắt đầu nhận thấy sự khác biệt giữa hotboy Lê Thái với những hotboy khác… không ăn chơi, không “đại ca”, không nổi tiếng với những chuyện yêu đương nhăng nhít. Thái trầm tính, lạnh lùng và dường như vô cảm với xung quanh, có lẽ vì thế mà hotboy càng trở nên “quyến rũ” với bao đứa con gái trong trường.

Nó bước đi một mình… không cần Thái nó vẫn có thể tham quan hết căn nhà này, hotboy được sống trong một cung điện như vậy hèn gì đôi lúc nó nhìn Thái mà cứ nghĩ đến những vị hoàng tử trong truyện cổ tích…

Men theo cầu thang nó nhìn thấy những chậu hoa màu xanh nước biển bắt mắt phía ban công, nó tiến lại gần, trông chúng thật đẹp, nó mân mê từng cánh hoa bằng một niềm hứng thú kì lạ.

- Đừng đụng vào nó! – tiếng Thái cất lên khiến nó giật mình đứng dậy.

- Làm gì dữ vậy! Tôi chỉ thấy nó đẹp nên muốn xem thôi! – nó bất mãn

- Cậu không hợp với nó! – Thái nói với vẻ khẳng định

- Cái gì? – nó bực mình – Thôi đi! Tôi biết cậu giận tôi vì chuyện chiều nay nhưng chính cậu là nguyên nhân của mọi rắc rối, giá mà cậu không gọi nhầm rồi bắt tôi phải nghe những lời tỏ tình kì cục thì có lẽ tôi và cậu không có nhiều mâu thuẫn với nhau như lúc này, mặc dù tôi không phải là cô Kim gì đó nhưng tôi nghĩ với lời tỏ tình vô duyên như thế thì không ai đủ cam đảm để chấp nhận cậu đâu! – nó nói với vẻ trêu chọc.

Nhưng nó không ngờ đó là lời đụng chạm lớn đối với Thái, cậu ta tiến nhanh về phía nó rồi dừng lại ngay trước mặt với một khoảng cách không thể ngắn hơn khiến nó phải nghiêng người dựa vào thành lan can thấp lè tè sau lưng.

- Tôi không cho phép cậu can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi! – Thái tỏ vẻ khó chịu.

- Tôi cũng không thèm. – nó nói rành rọt.

- Từ nay tôi không muốn gặp cậu nữa! Hãy tránh xa khỏi tầm mắt của tôi! – Thái nhìn nó không chớp mắt.

- Me too! – nó ra vẻ lành đạm không thèm nhìn Thái.

Lê Thái nhanh chóng quay lại để trở về phòng. Nhưng… chân hotboy trong khi chuyển hướng đã quệt phải chân nó một lực khá mạnh khiến nó không thể giữ thăng bằng… và nó ngã nhào ra sau. Lê Thái chỉ kịp nhìn thấy nó với với cánh tay như chuồn chuồn sắp gãy cánh trước khi nó rơi từ trên ban công lầu hai xuống! Tay cậu nhóc với theo nhưng không kịp.

Ò e ò e ò e…

Choàng mắt tỉnh dậy, nó suýt nữa ngất khi nhìn thấy ba bốn gương mặt đang nhìn chằm chằm vào nó.

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, nó rơi từ trên lầu hai xuống nhưng lại rơi trúng vào lùm cây sau nhà nên vẫn lành lặn chỉ bị chấn thương nhẹ ở trán .

Nó nhìn thấy mẹ, thấy ba và bác Nhu (mẹ Thái) nhưng không thấy Lê Thái đâu cả, nó thầm rủa cậu nhóc độc ác.

- Con tỉnh rồi à? Con làm ba mẹ lo quá! Sao lại để rơi từ trên đó xuống thế? - mẹ nó xuýt xoa.

- Tại vì… - nó nói lớn, định bụng sẽ nói rằng do Lê Thái “bạo lực” nên mới khiến nó như vậy, nhưng nghĩ lại nó lại thôi không nói. Dù gì nó cũng là người gây khá nhiều thương tích cho Thái… coi như bây giờ nó trả lại

- Sao con?

- Tại con ham nhìn mấy chậu hoa nên trượt chân thôi! – nó nói với vẻ mệt mỏi rồi nghiêng đầu qua một bên và nhắm mắt.

- May là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra – Cô Nhu an ủi mẹ nó

- Ừ…

Hai người họ ra ngoài để nó nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai nó sẽ phải nghỉ học để ở lại bệnh viện theo dõi.

Lê Thái không vào thăm nó, nó cũng không còn quan tâm đến, nhưng chỉ là không vào phòng nó nằm thôi chứ Thái vẫn đứng ngoài cửa, tất nhiên nó không biết được điều đó.

Ngày hôm sau, tin nó bị rơi từ ban công lầu hai xuống khiến cả lớp náo loạn, thầy chủ nhiệm lo lắng gọi điện thoại hỏi thăm nó, thầy kể cho nó nghe hàng tá truyện cười khiến nó cười đến sái quai hàm, mấy thằng nhóc cùng lớp lũ lượt rũ nhau đến thăm nó mang theo toàn bơ sữa khiến nó cảm động đến rơi nước mắt, nhưng nó không thấy
Bảo.

Tuyết cũng đến thăm nó và mang theo một hộp quà to tướng màu đỏ, nó cười híp mắt:

- Quà của mình à? Mình nằm viện chứ có phải tổ chức sinh nhật đâu mà tặng quà thế?

- Không phải quà của mình đâu…- Tuyết nhỏ nhẹ.

- Không phải của cậu? Thế của ai? – nó hỏi dồn

- Sao đỏ đem lên nói có người gửi cho cậu!

- Sao? Lại tên đó! – Nó tiu nghỉu ôm hộp quà và để qua một bên.

- Cậu đã đỡ chưa? - Tuyết hỏi với vẻ lo lắng

- Ừ, cũng không nặng nề gì lắm! – nó cười, chợt nghĩ đến Bảo, nó hỏi - Bảo hôm nay có đi học chứ? - một câu hỏi trớt qướt nhưng không hỏi thì nó không chịu nỗi.

- Có! Cậu ấy chưa đến đây thăm cậu à? Mà mình cũng không nghe cậu ấy hỏi han gì về cậu cả! - Tuyết hồn nhiên trả lời.

- Thế à? – nó hỏi cho có với vẻ thất vọng. Bảo giận nó thật rồi, nhưng tại sao lại giận nó, vì nguyên nhân gì cơ chứ, vì Hải Phi, vì những món quà??? Bản thân nó cũng đâu có biết sẽ xảy ra chuyện đó, nó nghĩ rồi chợt có cảm giác giận Bảo.

Đến chiều, nó mới chợp mắt được một chút thì tiếng nhỏ Len lanh lảnh khiến nó giật mình:

- Trời ơi! Mày làm cái gì mà để đến nông nỗi này thế?

- Cô nương, làm ơn lần sau đừng có oang oang như thế, làm tao khiếp hồn. – nó
bực mình

- Thôi mà! Tao thương mày quá nên không kìm nỗi cảm xúc… tội nghiệp bạn của tao… thương thương….

Hành động vuốt tóc như bà cụ non của Len khiến nó phì cười, con nhỏ đôi lúc thật dễ thương

- Mày đã thoát khỏi tên ******** đó chưa?

- Không được gọi ảnh là ******** – Len nạt nó

- ???

- Tuy ảnh không thích tao nữa nhưng tao vẫn thích ảnh, mặc dù anh đá tao phũ phàng nhưng dù gì anh vẫn là con người thẳng thắn thích thì nói thích không thích nữa thì nói không thích, đó mới là điểm khiến tao thích ảnh – Len vòng hai tay cất giọng như đang thuyết giảng, nó cũng thấy con bạn có đôi phần đúng, nhiều lúc nó khâm phục nhỏ Len vì cái tính rạch ròi phân minh như vậy, nó mong bạn mình sẽ kiếm được một người tốt hơn, thích hợp với nó hơn.

Tối đến nó mới có thời gian để ngủ, ở bệnh viện mà còn khổ hơn ở nhà, nó là người bệnh phải được nghỉ ngơi đằng này nó phải tiếp hết người này đến người khác, đúng là ngược đời!

Nó nhận được tin nhắn trước khi chuẩn bị đi ngủ, lúc đó chỉ mới 6h tối

Một số máy lạ!

“ Tôi nghe tin em bị tai nạn, tôi rất lo cho em, hãy mau bình phục, em đau làm tôi đau….”

Nó đã biết ai gửi, chợt nó nhớ đến hộp quà, nó với tay lấy rồi mở ra, đó là một chiếc váy dạ hội, nó mỉm cười, nếu như Len biết nó đang là đối tượng của người iu cũ có lẽ sẽ không tha cho nó đâu, nhưng nó cũng là người vô tội, thế rồi nó không nghĩ gì thêm nữa…. nằm xuống và ngủ!

8h tối

Nó tỉnh giấc khi thấy có dấu hiệu lạ xuất hiện trên người: ai đó đang nắm tay nó .

- Bảo! Cậu đến đây từ khi nào thế? – nó kinh ngạc khi thấy Bảo đang cầm tay nó và ngồi bên cạnh.

- 1 tiếng trước…. thấy cậu ngủ nên mình không nỡ gọi. - Bảo nhẹ nhàng

- Sao từ ngày hôm qua đến giờ thái độ cậu kì lạ vậy? – nó hỏi với giọng hờn trách.

- Xin lỗi… mình không cố ý… chỉ tại…..

- ???

- Thôi… không nói nữa…. bây giờ mình muốn hỏi cậu, cậu phải trả lời thật lòng…..-
Bảo nhìn vào mắt nó

- Ừ …- nó cảm thấy bối rối….

- Cậu có bạn trai chưa?

- Ơ … tất nhiên là chưa… cậu đang hỏi gì kì cục thế. – nó càng bối rối hơn, mặt đã dần chuyển sang đỏ.

- Vậy thì cậu có đồng ý làm bạn gái của mình không? - Bảo với với vẻ nghiêm túc.

- Ơ …- nó tròn mắt nhìn vào Bảo, nó không tin những gì mà lớp trưởng đang nói, mặt nó chuyển hoàn toàn sang đỏ, chưa bao giờ nó phải ngượng đến thế!

- Cậu cứ trả lời theo những gì trái tim cậu cảm nhận… mình chỉ cầm cậu nói “có” hay là “không” thôi! - mắt Bảo lại càng nhìn nó sâu hơn.

Người ta đang tỏ tình với nó, nó không thể tin được, từ trc đến giờ chỉ có nó tỏ tình và luôn gặp thất bại, thật sự nó cảm thấy bối rối, người nó như đang ngồi ở sa mạc Sahara, nó không biết phải trả lời Bảo như thế nào, bản thân nó cũng không xác định được tình cảm đối với Bảo là gì, nhưng đó không đơn thuần là tình bạn, nhìn ánh mắt của Bảo, nó càng bối rối!

- Mình…

Nhưng Lê Thái đã không cho nó nói, cậu nhóc đẩy mạnh cửa bước vào, cả nó và Bảo đều hướng mắt nhìn… câu chuyện thế là đành đang dở.

- Tôi đến để đưa cháo cho cậu. – Thái nói với giọng đều đều.

- Cám… ơn! – nó thấy nghẹn nghẹn trong họng, đơn giản vì nó thấy xấu hổ.

Lê Thái nhìn nó rồi nhìn Bảo với ánh mắt không bình thường chút nào, thế rồi cậu nhóc cầm camen cháo từ từ tiến lại phía nó nằm, Bảo đột ngột cầm tay Thái:

- Cậu cứ để đó, tôi sẽ giúp Lam! Cám ơn vì đã mang đến!

Thái nhìn Bảo chằm chằm, không nói gì, Lam thấy trong đôi mắt của Thái có cái gì rất lạ, rồi cậu ta đưa cháo cho Bảo, sau đó quay sang nhìn nó, bây giờ nó mới để ý đến khuôn mặt của Thái, một đôi mắt sáng với lông mi dài, con trai hiếm ai có được đặc điểm này, và nó phát hiện Bảo có đeo bông tai.. một chiếc khuyên màu bạch kim thoáng sau mai tóc. Thái có một vẻ nam tính đặc biệt, nhưng ánh mắt đó đã thôi không nhìn nó nữa và quay lưng đi, nó không hiểu tại sao Thái lại ít nói như thế.

Thái ra khỏi phòng và đóng cửa lại, cậu nhóc lấy hai tay vuốt mặt với vẻ mệt mỏi, thực ra Thái đã đứng ngoài từ lâu nghe cuộc trò chuyện giữa nó và Bảo, đến lúc nó chuẩn bị thốt ra câu trả lời thì cậu nhóc đã phá đám, bản thân Thái cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, trong lòng cậu ta đặt ra hàng trăm câu hỏi và sự biện minh cho hành động của mình… nhưng tất cả chỉ là nguỵ biện!

Bảo sau đó cũng ra về khi nó đã ăn xong tô cháo, trước khi đi lớp trưởng không quên nhắc nhở nó:

- Mình sẽ đợi cậu vào ngày mai cho câu trả lời! - rồi cười một nụ cười thật hiền chúc nó ngủ ngon….

Sau khi còn lại một mình, Lam bắt đầu suy nghĩ nhưng nó không thể nghĩ ra được điều gì sáng suốt cả! Nó nằm xuống và nghĩ rằng ngày mai sẽ giải quyết tất cả… Phải! ngày mai... nó nhìn sang hộp quà, rồi từ từ đi vào giấc ngủ.

Sáng mai nó đã có mặt ở trường sau một ngày ăn ngủ trong bệnh viện. Nó bỗng thấy vui khi nghĩ về lớp của mình, lớp của nó cũng tuyệt vời đấy chứ, đúng là trong hoạn nạn mới biết được lòng nhau.

Mấy cậu nhóc lớp nó nhảy bổ ra chào nó bằng những nụ cười không thể nào “tươi” hơn, nó cũng cười vì cảm thấy hạnh phúc. Tuyết đã đến và tặng cho nó một chiếc kẹo mút mừng nó ra viện, thầy chủ nhiệm thì vỗ vai xoa đầu nói một tràn khiến nó ù tai: nào là chúc mừng, là dặn dò…..v.v….mặt nó tươi tỉnh hẳn lên vui như đi hội!

Bảo đến, hôm nay cậu nhóc trông cực kì cuốn hút với đầu tóc mới và một phong cách khác hẳn ngày thường, thực sự là rất đẹp trai, chính nó cũng thấy thế, và nó lại càng ngượng ngùng hơn

Tiết đầu tiên là của thầy chủ nhiệm

- Cả lớp im lặng nghe thầy tuyên bố nào!

- ???

- Để chào mừng bạn Viên Lam của chúng ta vừa trở về từ chấm chấm chấm thầy
quyết định lớp mình sẽ dành tặng một món quà cho bạn í. Đó là…

- Là gì thầy? - cả lớp xôn xao, nó cũng hồi hộp.

- Chúng ta sẽ cử Lam tham gia cuộc thi Thiên Vương của trường sắp đến với Quý Bảo ^^ - thầy la lớn kèm theo một gương mặt không thể tươi hơn .

- Hả???????? – nó hét lên vì bất ngờ.

- Thật hả thầy????

- Chính xác!

Cả lớp vỗ tay rần rần, Bảo cũng nhìn sang nó với một nụ cười động viên, Tuyết ban đầu ngồi im sau đó cũng chúc mừng nó. Tất nhiên nó kiên quyết không chịu nhưng đó đã là… “ ý trời” .. Nó chỉ biết thở dài

Tiết học thứ 3, nó đang chăm chú thanh toán bài tập Hoá trong giờ luyện tập thì cô nhóc sao đỏ hôm nọ lại lù lù bước vào cửa nói lớn:

- Chị Lam có người gửi quà!

Nó ngẩng mặt lên, tròn mắt rồi cũng hiểu ra, cả lớp dường như cũng quen với “sự kiện” này… trừ Bảo…..

Nó chạy ra, hộp quà lần này có vẻ nhỏ hơn, và vẫn là màu đỏ .

Tuyết lại nhìn sang nó nhưng với một sắc mặt không giống ngày thường rồi quay lên bảng, nó cũng không để ý.

Ra chơi

Bảo hẹn nó xuống căn tin, nó cũng đã chuẩn bị tinh thần để trả lời.

Vừa dọn xong sách vở vào hộc bàn nó lon ton chạy xuống cầu thang, nhưng sự hiện diện của Lê Thái trước cửa phòng nó khiến mọi chuyện hỗn loạn...