Chap 9: Chấp nhận và khó hiểu
Những ngày sau đó cuộc sống của nó cũng không mấy êm ả nhưng nó đã dần dần quen với việc làm bạn gái của lớp trưởng mặc dù trong ý thức chưa bao giờ nó cho đó là sự thật, nó dự định đợi tất cả bình yên trở lại cho sẽ chấm dứt chuyện này.
Nó và Thái cũng không nói chuyện với nhau một lần nào từ sau cái hôm biết được sự thật “phũ phàng” ấy, nó nghĩ Thái sẽ không vui khi gặp nó và nó cũng thế, Thái đã có người mình thích và không phải là nó, còn nó thì không muốn trở thành kì đà cản mũi, cứ để thời gian giải quyết tất cả vậy!
Hải Phi từ bữa đến giờ cũng không thấy liên lạc gì, đêm nào cũng nhận được tin nhắn tự dưng không có hồi âm nữa nó bỗng thấy lạ lạ và thiếu thiếu, đúng là cái gì đã trở thành thói quen thì khó mà từ bỏ được, nó cũng không còn nghĩ rằng Phi là một kẻ ******** nữa, nó bắt đầu thấy những lời Len nói là đúng nhưng nó vẫn băn khoăn về những món quà của Hải phi, không biết chúng mang dụng ý gì…
Cuộc sống của bây giờ có quá nhiều điều phải bận tâm, quá nhiều người phải khiến nó suy nghĩ, giá như được trở lại như xưa thì tốt biết mấy!
Hôm nay là ngày thứ hai, cũng là ngày nó phải… thu dọn đồ đạc để “di cư” sang nhà Thái sau bao nhiêu năm dành dụm thì ba mẹ nó cũng có đủ tiền để sửa sang lại căn nhà cũ, nó hi vọng rằng phòng mới của nó sẽ rộng hơn phòng cũ, không còn những vết nứt trên tường và những khe hổng trên mái.
Nó đến lớp khá sớm, nhìn quang cảnh sân trường buổi sáng khiến nó thấy thoải mái lạ kì, nó nhìn thấy cái ghế đá mà đêm nọ đã ngồi với Thái, nhìn thấy hàng cây đã từng khiến mình sợ hết hồn, và nó thoáng cười, rồi thấy buồn buồn. Tiếng Tuyết vang lên khiến nó giật mình:
- Hôm nay cậu đến sớm nhỉ?
- Ừ… cậu mới cắt tóc à? Xinh quá! – nó rất hiếm khen người khác nhưng sự thật là Tuyết cắt tóc trông đẹp cực, mái trước tóc cắt ngang lại che hết trán điểm thêm một chiếc cài màu trắng trông hiền dịu vô cùng.
- Cám ơn! – Tuyết đáp với sự thờ ơ khiến nó thấy lạ nhưng cũng không nói gì, thái độ của Tuyết luôn là bài toán khó đối với nó!
Ra chơi Bảo kéo nó xuống căn tin, ban đầu nó kiên quyết từ chối nhưng trước sự dai như đĩa của Bảo nó đành bấm bụng theo “bạn trai” xuống đó, mọi người có lẽ đã quen với chuyện tình gà bông của nó với Bảo nên cũng thôi chọc ghẹo, nhờ thế mà nó sống
sót cho đến bây giờ!
- Cậu ăn gì? - Bảo hỏi vồn vã.
- Ăn gì cũng được miễn đừng cay! – nó bị bệnh dạ dày lại sợ cay.
- Đợi tí! - Bảo cười rồi chạy đi mua thức ăn.
Nó ngồi một mình trên bàn ăn, nhìn dáng Bảo bon chen trong mớ người đông đúc trước mặt mà thấy chạnh lòng. Bảo thật sự rất tốt với nó!
- Lớp trường phu nhân cũng đến đây nữa à? - giọng Hoàng Mỹ vang lên khiến nó
giật mình ngẩng mặt.
- Cậu tới được sao tôi lại không nhỉ? – nó đáp lại bằng vẻ mặt tỉnh rụi.
- Thì hỏi cho biết vậy thôi, mà này, mặc dù tôi không thích cậu nhưng từ khi biết cậu là bạn gái của nhóc Bảo thì tôi không còn ghét cậu nữa, miễn là đừng đụng vào Lê Thái thì tôi sẽ không bao giờ gây hấn với cậu nữa đâu, chuyện trước đây coi như xí xoá… đó là phong cách của Hoàng Mỹ… chào nhé! - Mỹ cười tươi rồi đi để lại nó ngơ ngẩn không hiểu mô tê gì cả.
- Tính nhỏ đó là thế đấy, nó không xấu bụng đâu, chỉ hơi tiểu thư, nóng này và đại ca thôi! - tiếng cô bạn lớp bên ngồi cạnh giải thích - cậu mới vào trường này nên không hiểu đó thôi, Hoàng Mỹ thích Lê Thái từ năm lớp 10, nó chung tình từ đó đến giờ, sống rất tình cảm hết mình vì bạn bè vì thế mà có ai ghét nó đâu. Cậu là do xui mới khiến nó nổi khùng như vậy mà thôi!
Nó cứ há mồm nuốt từng lời của cô bạn, hoá ra Mỹ không xấu như nó nghĩ, nhìn người phải nhìn lâu mới ”thấy” chứ không phải một sớm một chiều!
- Làm gì mà thơ thẩn thế? - Bảo vỗ vai nó
- À…không có gì…Hoàng Mỹ dễ thương thật nhỉ? – nó mỉm cười vừa nói vừa hướng mắt về Hoàng Mỹ
- Đang nói cái gì thế? - Bảo sờ trán nó với vẻ bất an
- Làm cái gì vậy, mình vẫn bình thường mà! – nó nhăn mặt, Bảo có lẽ nghĩ rằng nó đang có vấn đề.
- Ha ha… cậu đang nói cái người đã tát mình là dễ thương à? Thú vị thật!
- Cậu là con trai không hiểu được tâm lí chị em đâu! – nó nói với giọng bề trên khiến Bảo càng cười to hơn, nó cũng cười theo.
- Thôi ăn đi, sắp hết giờ rồi! - Bảo lấy tay vỗ nhẹ vào má nó giục
- Cậu to gan nhỉ? Ai cho đụng vào người ta hả? – nó lí sự
- Giờ ăn hay cãi nhau đây?
- Ăn! Có sức mới cãi được chứ!
Thế là cả hai cùng cười, nó không để ý rằng Lê Thái ngồi ở bàn bên đang nhìn sang, cậu nhóc có vẻ không vui tí nào.
- Ra đây tôi nói chuyện! – Thái ngồi dậy tiến lại phía sau lưng nó cúi mặt nói nhỏ rồi bước ra ngoài cửa.
Nó ngẩng mặt nhìn lên rồi như suy nghĩ gì đó lại cúi xuống ăn tiếp, Thái nói gì nó mặc kệ, chẳng có lí do nào khiến nó phải nghe lời một cách máy móc như thế cả. Bảo thoáng nhìn sắc mặt nó rồi cũng cúi xuống ăn tiếp.
- Ê! Mặt cậu bị dính nước tương rồi kìa! - Bảo nhìn nó chằm chằm
- Hả??? – nó lấy lưỡi liếm liếm quanh miệng.
Bảo nhìn nó rồi bật cười, rút trong khay tờ giấy rồi với tới lau miệng cho nó, nhưng cánh tay lớp trưởng mới đi được “nửa đoạn đường” thì nó đã bị Thái lôi ra khỏi ghế. Bảo nhìn trân trân, người dường như bất động còn nó thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tụi nó.
- Cậu làm cái gì thế? – nó bực mình hất tay Thái sau khi đã bị cậu nhóc lôi đi một đoạn khá dài.
- Tại sao tôi nói mà cậu không nghe, cậu coi thường lời nói của tôi vậy hả? – Thái nạt nó.
- Đừng có “đại ca” như thế nhé, tôi chả việc gì phải nghe lời cậu cả, cậu với tôi bình đẳng lại chẳng ai hơn tuổi ai, đừng có phách lối! – nó nạt lại
- Đừng có cãi lại lời tôi!
- Hơ…có miệng thì cãi, cậu có quyền gì chứ, đừng lôi thôi, có chuyện gì nói nhanh cho tôi đi, trời đánh còn tránh bữa ăn, đằng này… có gì nói đi!
- Không thích nói nữa! – Thái bực mình hằn giọng rồi bỏ đi
- Này …này…đứng lại… thật quá đáng mà! – nó gọi với theo.
Thế là nó lủi thủi bước về, chuông vào giờ đã reo lên, nó vùng vằn đi thắng về lớp miệng không ngớt nguyền rủa cậu nhóc hotboy.
Bảo đã về lớp, cậu nhóc xem ra vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, nó cũng không dám lại gần, tội nghiệp Bảo, danh dự một thằng con trai coi như đã bị sứt mẻ .
- Cậu ghê thật nhỉ? - Tuyết nhìn nó nói mỉa mai
- Cậu nói với ý gì thế? – nó bực mình
- Không …thôi, cậu đừng để ý! - Tuyết rút lui
Nó tức muốn xí khói lỗ tai, mới thoát khỏi sự đe doạ của Hoàng Mỹ bây giờ lại dính thêm vụ này chắc nó trở thành vua tai tiếng mất thôi! Nó nhìn sang bàn lớp trưởng, cậu nhóc vẫn ngồi im bất động khiến nó càng thấy bất an hơn, nó đập đập đầu xuống bàn kêu cốp cốp khiến mấy đứa bàn trên và cả Tuyết khiếp đảm…
Nguyên buổi học hôm ấy cả lớp bị bao trùm bởi một không khí nặng nề, nguyên nhân xuất phát từ nó và Bảo, hai gương mặt cứ hầm hầm nhăn nhăn nhó nhó.
Bản thân Lê Thái càng “dễ sợ” hơn, cậu nhóc không hiểu mình đang làm gì nữa, tội nghiệp tội nghiệp.
Ra về!
Nó không nhìn thấy Bảo đâu cả liền vội vã chạy ra nhà xe. Nhưng Bảo đi nhanh quá khiến nó không theo kịp, nó vừa đi vừa gọi nhưng cậu nhóc không quay lại, cũng vì ham nhìn theo Bảo nên nó không chú ý mình đang đi giữa đường, một chiếc xe máy từ đằng sau chạy vụt tới không phanh kịp dúi mạnh vào chân khiến nó khuỵu xuống.
- Đi đứng kiểu gì thế ! – ông lái xe sau một phút kinh hãi liền mắng thẳng vào mặt nó.
- Cháu xin lỗi! – nó vừa đứng dậy vừa rối rít,
- Lỗi phải cái gì, con gái mà đi đứng tạp nham, không ra thể thống gì hết! – ông lái xe vẫn chưa nguôi giận.
- Xin lỗi ông, em tôi nó thiếu cẩn thận, ông đừng chấp nó làm gì! - một giọng nói lạ vang lên khiến nó quay lại, là Hải Phi!
- Hơ…!
- Mong ông bỏ qua cho, nó còn nhỏ!
- Thôi được rồi, tôi chỉ mắng để nó tỉnh lần sau không đi đứng bất cẩn như thế nữa. – nói rồi ông lái xe rú ga chạy đi
- Em không sao chứ? - Hải Phi nhìn chân nó hỏi
- Không biết nữa, chắc là không sao! – nó đứng lên rồi đi thẳng vào trong lấy xe, chưa bao giờ nó phải bị mắng vì một chuyện vô lý như thế.
Hải Phi cũng không nói thêm gì, nhìn theo bóng nó lẩn sau đám người rồi khuất hẳn.
Nó dắt xe ra đến cổng, chân vẫn cảm thấy nhức nhức, hình như bị trầy xước gì đó rồi, nó nhăn mặt lên yên ngồi đưa chìa khoá vào ổ rồi lên ga để chạy.
Nó đi được nửa đường thì cảm thây đau chân thật sự, có lẽ va chạm vừa rồi khá mạnh, nó đành dừng xe bên lề đường để xem chân có bị làm sao không.
Ngay khi nó vừa dừng lại thì Hải Phi tới, anh chàng xuống xe mang theo một bì trắng trắng tiến lại gần nó…
- Đau rồi chứ gì? Thế mà bảo không sao! – anh ta vừa nói vừa khuỵu xuống trước
mặt nó.
- Chẳng liên quan gì tới anh cả, về đi! – nó tức giận
- Đau chân thế mà miệng vẫn to gớm! – anh chàng nhìn nó cười rồi lôi chân nó ra
- Làm cái gì thế? – nó giật nảy.
- Để coi bị thương như thế nào mà mặt mày bầm dập đi như vậy chứ!
- Ê …ê!
Nó ú ớ, Hải Phi cứ lấy tay lôi chân nó lên rồi xăn ống quần, một vết thương đang chảy máu, không nặng lắm như cũng đủ để nó la ỏm lên khi rưới oxi già.
- Nhỏ nhỏ cái miệng thôi! Em làm thế người ta tưởng tôi làm gì em thì khổ!
- Nhưng đau mà! – nó nhăn mặt.
- Thì bị thương tất nhiên phải đau rồi nhưng cũng cần có sự chịu đựng chứ! Con gái ai cũng vậy hết! – anh chàng tỏ ra hiểu rõ.
- Ấy ấy…đau…hix!
- Rồi rồi…mà sao tôi phải hầu hạ em thế này nhỉ??? Hầu hạ cái người đã tát mình
nhỉ? - Hải Phi chợt “ngộ” ra.
- Ai biểu anh hầu hạ! – nó giận dỗi thu chân lại
- Thôi kệ…lỡ cho nó ”loét” luôn!
Sau gần mươì phút thì vết thương của nó cũng được “thanh toán” xong bằng một cái băng trắng hình vuông được Hải Phi đậy lại một cách cực kì nghệ thuật!
- Hơ… trông anh thế mà mấy cái vụ này cũng khéo chứ nhỉ?
- Ối dào, cái này mà không làm được nữa thì học y làm gì cho nó xấu mặt hả em! – anh chàng nhìn nó cười cười.
- Đừng nói dối, anh học công nghệ thông tin mà! – nó phản bác lại.
- Chẳng phải em chửi tôi là đồ ******** đồ lừa bịp mà, chuyện tôi nói mình học công nghệ thông tin chẳng lẽ em cũng tin ??? Tội lỗi… tôi tưởng em phải thận trọng lắm chứ! - Hải Phi nhìn nó với vẻ “xót thương”.
- Chẳng ai học y mà giống anh cả! – nó chống chế.
- Tôi thì sao? Mỗi người sinh ra có một cơ địa khác nhau tất nhiên chả ai giống ai rồi, bộ nhiễm sắc thể của mỗi người có ai y đúc nhau không? Em nói thế mà cũng nghe cho được! – anh chàng thốt lên toàn chuyện”sinh học”.
- Sinh viên y mà cũng đào hoa, cũng biết lừa con gái nhà lành à? Tôi chưa thấy! – nó vòng hai tay ra vẻ.
- Tôi cũng định nói với em chuyện này đây! Tôi không hề lừa dối Len, do cô bé đeo tôi quá nhưng vì lòng nhân ái tôi mới cố để dứt bé ra, tôi không thích ai thì chẳng bao giờ tôi chấp nhận người đó. Em đừng có đánh giá con người tôi thấp kém như thế, tôi sống cực kì có nguyên tắc đấy!
- Thế anh học y thật à? – nó có vẻ bắt đầu tin.
- Tất nhiên!
- Là sinh viên năm hai?
- Không! Ra trường rồi!
- Cái gì? Học y lâu lắm mà!
- Ha ha … nhìn mặt em kìa…thộn cả ra….em…ha ha…em quá tin người thật đấy! - Hải Phi cười ha hả nhìn nó.
- ???
- Thôi nhé! Không đùa em nữa! Tôi là sinh viên nhạc viện! Ok? - mặt Hải Phi trở lại nghiêm túc.
- Anh …anh….thật là…- nó nổi đóa đứng dậy.
- Ai bảo em dễ tin làm gì!
- Không nói chuyện với anh nữa! tôi về! – nó vùng vằng bỏ đi.
- Ok! Chào em! Tôi cũng xong việc rồi! Bye! – nói rồi anh chàng đội mũ bảo hiểm lên xe rồi phóng đi thẳng để nó đứng một mình trong tâm trạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra .
Cũng nhờ Hải Phi mà chân nó không còn nhức nữa, nó vừa đi trên đường vừa nghĩ về anh chàng kì quặc đó, nó thật sự không hiểu anh ta muốn cái gì nữa!
Chương 10: Ra mắt “nhà chồng”
Về tới nhà nó thấy ba mẹ đã thu xếp xong hành lý chuẩn bị cho nó “dời” nhà, bây giờ nó chỉ muốn… quỳ xuống chân mẹ nó để cầu xin cho nó đi chỗ khác ở . Nó không muốn ở cùng với Thái, với kẻ kì cục vô lương tâm đó, chắc chắn không sớm thì muộn sẽ có chuyện xảy ra nhưng nó biết có thế nào thì cũng không xoay chuyển được tình thế nữa rồi!
- Con đã về đấy à? Vào thu xếp rồi chuẩn bị sang nhà bác Nhu kẻo muộn!
- Dạ…- nó buồn thiu trả lời
Trong vô vàn đau khổ cuối cùng nó cũng đành vác đồ đạc tới nhà Thái, bác Nhu cười tươi như hoa chào đón nó, nó cũng gượng cười lại, dẫu sao bác ấy cũng rất tốt với nó, chỉ có Thái là khiến nó thấy bất an.
- Đây là phòng cháu! – Bác Nhu mở cánh cửa phòng
- Woa…! – nó trố mắt kinh ngạc.
- Thế nào? Cháu thích chứ?
- Vâng …cám ơn bác!
Nó cười tít mắt chạy vào trong, một căn phòng giống như trong giấc mơ của nó!
Đang lăn lộn trên giường với niềm vui sướng tột độ, bỗng nó vùng dậy, đây không phải là nhà nó, căn phòng này dù có đẹp đến đâu cũng không bằng căn phòng trước kia đã gắn bó với nó, nó thoáng buồn rồi đứng dậy đi xuống dưới.
- Bống ơi Bống ơi! - tiếng cô Nhu vang lên.
- Dạ! Cô kêu con có chuyện chi rứa?
- Từ nay nhà mình có thêm thành viên mới, đây là Lam, con gái của bạn thân cô, bằng tuổi Bun. – bác vừa nói vừa vỗ vai nó
- Dạ con biết rồi, đây là vị vợ chưa cưới của cậu chủ, là cô chủ, chào cô, tui là Bống! - chị osin đứng nghiêm mình chào nó khiến nó không thể không bật cười nhưng cũng may là đã nhịn lại.
- Con nghĩ thế cũng được! Mà sao Bun chưa về nhỉ? - mẹ Thái tỏ vẻ lo lắng
- Cậu chủ nói hôm ni có việc bận ở trường nên về hơi trễ cô nả!
- ừ , thôi vào chuẩn bị cơm tối đi!
- Dạ!
Đó là một người giúp việc kì lạ… nó nghĩ thế khi thấy cách ăn nói và thái độ của chị osin.
Nhưng đến tối vẫn không thấy Thái về, nó cũng không dám ăn cơm trước mặc dù rất đói,
- Nếu con thấy đói thì bác con ta ăn cơm trước nhé!
- Dạ thôi! Con không đói, hồi chiều có ăn một ít ở trường rồi ạ! – nó nói thế thôi chứ mắt cứ dán vào đóng đồ ăn trên bàn, đúng là hồi chiều có ăn nhưng mới được mấy miếng đã bị quý tử nhà này lôi đi không thương tiếc, Nó bấm bụng ngồi chờ.
Nhưng đã 9 giờ Thái vẫn chưa về! Cơm nước đã nguội lạnh, chị giúp việc ngồi ngủ gật trong bếp, bác gái thì hết gọi điện cho người này đến gọi cho người khác hỏi thăm, nó chán chường leo lên phòng ngồi một mình, một nơi còn quá xa lạ với cuộc sống của nó.
Ngồi học trong tình trạng đói vật vã khiến nó không thể chịu nổi được nữa, nó lăn ra ngủ để kìm chế cơn đói.
Nhưng mới yên được một lúc nó đã nghe tiếng cãi vã ồn ào dưới nhà, nó lò dò bước xuống cầu thang.
Bốp!
Nó trợn mắt khi nhìn thấy bác gái tát Thái một cái thật mạnh.
- Con học ở đâu cái thói cãi lại lời mẹ thế hả?
- Con đã nói là con không thích sao mẹ cứ ép con.
- Vì sao lại không thích? Con đừng có trốn tránh nữa, trước sau rồi cũng phải thế thôi!
- Nhưng con không thích là không thích, không hợp với con. Đó là sự thật!
- Mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu cái gì tốt cho con, đừng cãi mẹ!
- Con lớn rồi, phải để những chuyện đó cho con tự quyết chứ!
Nó tái mặt và sắp khóc, nó chạy lên phòng, Thái thực sự không thích nó ở đây, trong ngôi nhà này, sự hiện diện của nó với sự đính hôn tự quyết giữa hai gia đình là một gánh nặng cho Thái, nó ghét bị coi là như vậy, nó cũng không cần đến cái hôn ước vớ vẫn ấy, nó không cần.
Và thế là nó khóc cho đến khi ngủ thiếp đi…
Nó mở mắt dậy, miệng đắng ngắt vì đã không có gì trong bụng suốt một thời gian khá dài, nó cảm thấy hơi chóng mặt.
- Con đã dậy rồi đấy à? – bác gái nhìn nó tươi cười
- Dạ! – nó mắt nhắm mắt mở chào bác gái mà không để ý rằng Thái đang nhìn nó như nhìn một sinh vật lạ.
- Cậu đến đây khi nào thế?
- Chiều hôm qua, tại con về trễ quá nên không biết đấy thôi!
Nó không buồn nhìn Thái rồi đi thẳng vào bếp, thói quen ở nhà của nó là mỗi sáng thức dậy đều vào bếp giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng.
- Trời ơi cô chủ mần chi rứa? Cô chủ cứ ra ngoài bàn ngồi đợi một xí rồi tui đem ra ngay! – chị osin đuổi nó như “đuổi tà”
- Ơ … em chỉ muốn giúp chị thôi mà!
- Tui tự mần được! Cô chủ chỉ có việc ngồi và ăn thôi!
Thế là nó lết ra bàn ăn - nơi mà Thái và bác Nhu đang ngồi, bác gái nhìn nó cười còn Thái thì lắc đầu, nó xấu hổ nên cúi gầm mặt xuống, nó mới về đây đã quen đâu!
Nó ăn sáng một cách từ tốn nhất có thể mặc dù đang đói khủng khiếp, bác gái ngồi giữa, nó và Thái ngồi dối diện nhau nhưng chẳng nhìn được nhau lấy một lần!
Chợt bụng nó đau thắt!
Nó vừa ăn vừa lấy tay bấm bụng, mặt dần dần tái đi nhưng nó cố gắng không rên nửa lời, nó nghĩ rằng chắc chỉ đau một tí rồi hết, nhưng càng lúc càng đau dữ hơn, nó cúi gầm mặt xuống bàn ăn, thả cái muỗng rớt xuống nền nhà, tay vẫn không thôi xoa bụng.
- Cháu làm sao thế? – bác gái hốt hoảng
- Cháu…cháu… - nó không nói nỗi nữa
- Làm sao thế? – Thái bắt đầu thấy lo
Lần này nó không còn phản ứng được nữa, nó nghiêng người rồi ngã xuống nền nhà.
- Cháu không sao chứ??? Đừng làm bác sợ! – bác gái vỗ vỗ má nó
- Hơ….
- Bác sĩ vừa mới về, cháu là vì bị đói quá lâu nên thế…. bác thật sự xin lỗi, đêm qua vì lo cho thằng Bun quá nên bác không nhớ là con vẫn chưa ăn tối… cháu đừng trách bác nhé!
- Con không sao! – nó nói không ra hơi.
- Cũng tại thằng nhóc này đêm qua về muộn khiến cả nhà đợi cơm tối, cuối cùng có ai ăn được gì đâu! – bác Nhu nhìn sang Thái đứng dựa vào cửa và đang nhìn nó – bác đã gọi
điện xin phép cho con và Bun nghỉ học sáng nay rồi, chiều đi học cũng được!
- Dạ…con cám ơn bác! – nó nói rồi nghiêng đầu sang một bên để khỏi phải đối diện với mặt Thái…
- Thôi bác đến công ty đây, con nằm rồi nếu thấy đói thì kêu chị Bống nấu cho mà ăn, hai đứa ở nhà nhé!
Nó không hiểu vì sao nó đau bụng mà Thái lại nghỉ học với nó, nó đau chứ có phải Thái đâu! Dù sao thì nó cũng không có gì để nói với cậu quý tử kia cả.
Nằm được một lúc nó nghe tiếng ai đang gọi liền mở mắt dậy, Thái đứng ngay cuối giường nhìn nó, bực mình nó nhắm mắt ngủ tiếp!
- Không định dậy ăn à? Muốn đói đến chết luôn sao?
- Không ! Tôi không muốn ăn! Cậu ra khỏi phòng tôi ngay! – nó hét
- Ai bảo đây là phòng cậu?
- Cậu….- nó vùng ngay dậy ngồi trước mặt Thái
- Có nói như thế thì cậu mới chịu dậy chứ! Đi thôi!
Cậu nhóc quay lưng đi. Nó Á lên một tiếng… một lần nữa chân của Thái lại vô tình đụng mạnh vào chân nó trước khi chuyển hướng.
- Sao thế? - cậu nhóc hoảng hốt
- Bộ chân tôi có thù oán chi với cái chân của cậu hay sao mà lúc nào cậu cũng gây đau đớn cho nó thế? – nó bực mình nhìn lên mặt Thái, hai tay ôm chặt cái chân tội nghiệp, vết thương ngày hôm qua hình như đã bị chấn động.
- Đưa tôi xem!
- Không!
- Cậu ngồi im cái coi! Người đâu mà như con giun lúc nào cũng giảy nãy lên được!
- Mặc kệ tôi!
Thái quỳ xuống cầm chân nó vén ống quần lên, một chiếc băng y tế trắng đã có những chấm máu đỏ thấm ra, cậu nhóc lấy tay từ từ gở ra và nhìn thấy vết thương đang chảy máu.
- Thật là… - nó bặm môi tỏ ý bực mình.
- Làm cái gì mà để bị thương thế này?
- Do xui xẻo mới thế! – nó càu nhàu.
- Để coi!
Thế là Thái chạy ngay xuống cầu thang rồi đem lên một hộp y tế gia đình.
- Này này, có biết làm không đó, đừng có hại tôi! – nó giãy nãy
- Nói nhiều thật! ngồi yên đi! – Thái nói lớn
- Đừng có quát người ta!
- Không muốn bị quát thì ngồi yên!
- Hứ…
Sau đôi chút khó khăn, một phần cũng do cái miệng nó la dữ quá, Thái cũng đã băng bó xong, vậy là nó bị thương nhưng việc thay băng lại là người khác làm cho nó, bó tay! .
Dưới sự ra lệnh của Thái và cái miệng cãi không lại của mình cuối cùng nó cũng phải theo cậu nhóc xuống dưới nhà để ăn.
- Ăn từ từ thôi! – Thái nhìn nó lo lắng.
- Vì cậu mà tôi phải thế này bởi thế để cho tôi ăn yên!
Nó đã thanh toán xong hầu như đống thức ăn có trên bàn, cái dạ dày đang kêu ầm ỉ cuối cùng cũng được vỗ về.
Xong xuôi đâu đó, nó chạy ra vườn, nơi có cái xích đu cổ tích và ngồi đung đưa trên đó, lâu rồi nó không có những phút giây “lãng mạn” như thế này! Nó ngồi im lặng và mỉm cười, đột nhiên nó ước mình được làm công chúa…. nhưng sự thật nó không phải là thế nên nó nhắm nghiền mắt lại để xoa dịu trái tim mơ mộng của mình!
- Dừng lại cái coi, chóng mặt quá! - Tiếng Thái nhăn nhó khiến nó bừng tỉnh
- Cậu khó chịu nó cũng vừa vừa thôi, ai biểu nhìn cho chóng mặt! – nó nhìn Thái rồi chau mày lại.
- Thuốc và nước đây! Uống đi! – Thái đưa thuốc và ly nước cho nó rồi ngồi bên cạnh, nó đành xích qua một bên, nó chỉ muốn ngồi giữa thôi .
- Ôi mẹ ơi thuốc gì mà khó chịu thế! – nó nhăn mặt đau khổ.
- Chỉ là thuốc viên cho vào miệng là nuốt liền thế mà cũng không uống được, không thể hiểu! – Thái lắc lắc cái đầu.
- Cậu giỏi thì uống thử đi, lúc nào cũng ra vẻ, chướng mắt! – nó hất mặt nhìn sang Thái.
Bỗng Thái giựt lấy viên thuốc trên tay nó và cho vào miệng rồi nuốt ực một phát, nó trợn tròn mắt….