Chương 11
Khi một chàng trai và một cô gái để ý nhau và bắt đầu có những quan hệ "trên mức tình bạn", không hiểu sao họ lại có khuynh hướng dấu giếm, che đậy mối quan hệ xét ra chẳng có gì sai trái này . Có thể vì họ ngượng. Cũng có thể họ muốn bảo vệ chiếc mầm tình cảm non tơ của mình tránh xa những bảo táp phũ phàng của dư luận.
Dù vậy, trong sâu xa, những trái tim chân thành bao giờ cũng muốn nhanh ***ng công khai hóa những cảm xúc ngày càng mạnh mẽ của mình. Xét cho cùng, đó là một nghịch lý đáng yêu .
Xuyến không phải là một ngoại lệ. Từ xưa đến nay, nó chưa bao giờ để bọn con trai vào mắt. Trong quan hệ với bạn trai, nó thích đùa giỡn hơn là nghĩ đến những chuyện nghiêm túc. Về mặt này, so với Cúc Hương, nó xứng đáng với biệt hiệu "cô gái hệ PAL" hơn.
Vậy mà không hiểu sao khi gặp Thiếu, Xuyến bỗng cảm thấy mình không còn là mình nữa . Dường như khi đối diê,n với một chàng trai ngổ ngáo, cái chất ngổ ngáo trong Xuyến lại bùng lên như một phản ứng tự nhiên. Còn khi tiếp xúc với một chàng trai hiền lành, rụt rè như Thiếu, trong Xuyến lại nảy sinh cảm giác muốn chở che, giúp đỡ. Tất nhiên đó chỉ là "cảm giác thôi, bởi trong thực tế công việc hàng ngày, chỉ có Thiếu giúp đỡ nó, còn nó đâu có giúp được gì cho anh. Nó chỉ nhờ vả và làm phiền anh thêm thôi!
Từ khi phát giác ra mình có một tình cảm đặc biệt với Thiếu, Xuyến vừa muốn giấu Thục và Cúc Hương lại vừa muốn thổ lộ tâm sự với hai bạn của mình. Thật ra Xuyến không sợ Cúc Hương trêu chọc nhưng không hiểu có một sức mạnh bí ẩn nào đó ngăn nó lại . Đã nhiều lần, vào những giờ nghỉ trưa trong căn phòng nhỏ phía sau hoặc vào những lúc cả ba thong thả rong ruổi trên đường về, Xuyến đã định chia sẻ nỗi lòng với hai bạn nhưng rồi rốt cuộc nó đã ngậm tăm.
Vừa che giấu vừa khổ sở vì sự che giấu đó, trong rất nhiều ngày Xuyến loay hoay tìm cách thoát ra khỏi tình huống trớ trêu này nhưng bất lực.
Chính trò "đùa dai" vừa rồi của Thục và Cúc Hương đã vô tình giúp Xuyến thoát khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Từ khi "hòm thư mật" bị phát hiện và Thiếu bị hai bạn mình cho vào xiếc ở trước cổng 5B Võ Văn Tần, Xuyến tự dưng cảm thấy lòng mìng nhẹ nhõm hẳn. Nó đi đứng thôi rón ra rón rén. nó nhìn thôi lấm lét, láo liên. Thậm chí bây giờ nó đùa giỡn hoặc đi xem phim, xem kịch với Thiếu cũng chẳng ai chòng ghẹo . Người ta chỉ tò mò trước một cánh cửa đóng kín, chứ một khi cửa đã mở toang, chẳng ai buồn tọc mạch dòm dỏ nữa .
Nhưng như vậy không có nghĩa là Xuyến sẵn sàng để cho Thục và Cúc Hương tiếp tục "thưởng thức" những lời trao đổi thầm kín giữa Thiếu và nó.
Nó khều Thiếu:
- Giờ sao anh ?
- Sao cái gì ?
- Cái file "Letters" đó ?
Thiếu vẫn chưa hiểu:
- Cái file "Letters" sao ?
Sự châm chạp của Thiếu làm Xuyến bực mình. Nó nhăn mặt:
- Chứ chẳng lẽ để như cũ ?
- À!
Thiếu chợt hiểu ra . Anh bật cười:
- Xuyến sợ Thục và Cúc Hương tiếp tục đọc lén chứ gì ?
- Chứ còn gì nữa! - Xuyến nhún vai - hai con quỷ con đó đã bám là bám dai như đỉa!
- Không sao đâu! - Thiếu điềm nhiên - Tôi sẽ có cách!
Xuyến vẫn chưa yên tâm:
- Cách gì ?
Thiếu hắng giọng:
- Trong Norton Utilities có một lệnh gọi là lệnh diskreet! Lệnh này sẽ giúp mã hóa tập tin! Chỉ những ai biết mật mã mới mở tập tin ra được!
- Thì ra vậy!
Xuyến thở phào . Nhưng rồi nó bỗng thắc mắc:
- Anh có biết mật mã không ?
Thiếu cười:
- Mật mã là do mình tự đặt ra chứ đâu! Và chỉ có tôi và Xuyến biết mật mã này thôi!
- Tới đây thì Xuyến không hỏi nữa . Nó để mặc cho Thiếu "bày binh bố trận".
Quả nhiên, khi tập tin "Letters" được mã hóa, Thục và Cúc Hương đành chịu chết, không có cách nào đọc trộm được nữa .
- Con quỷ này! - Một hôm Cúc Hương hỏi - Mày làm sao mà dạo này file "Letters" của mày đóng kín bưng vậy ?
Xuyến cười cười:
- Đã bảo là "hòm thư mật" mà lại! Nếu để cho mày và con Thục đọc lấy đọc để thì còn gì là chỗ riêng tư nữa!
Thấy Xuyến không muốn nói, Cúc Hương cũng chẳng buồn dò hỏi nữa . Vả lại lúc này nó đang buồn nên chẳng còn tâm trí đâu để chõ mũi vào chuyện thiên hạ.
Chả là sáng nay nó vừa bị Vân rầy . Quanh đi quẩn lại cũng vì tội chơi games.
Chơi hoài hai trò xếp bài và gỡ mìn có sẵn trong Windows, Cúc hương đâm chán. Cách đây ba hôm, nó tới các cửa hàng dịch vụ vi tính chép về một lô một lốc những trò chơi mới, nào là đua xe, xếp gạch, cứu công chúa, nào là mèo bắt chuột, ráp hình, đánh cờ ca rô ... thôi thì khôn thiếu thứ gì!
Cài các trò chơi vào đĩa C xong, Cúc Hương chết chìm luôn trong đó. Nó chơi mê mẩn đến mức bao nhiêu bài vở Thiếu phân cho nó, nó đều đùn hết cho Xuyến và Thục. Buổi trưa tới giờ đi ăn cơm, nó cứ dán lì người trên ghế, Thục và Xuyến phải lôi mãi, nó mới chịu tiếc rẻ đứng lên.
Sự sa đà của Cúc Hương tất nhiên không qua khỏi mắt Vân và Thiếu . Nhưng Thiếu vốn rụt rè, lại cả nể, chỉ biết tắc lưỡi than thầm.
Vân cứng rắn hơn, lại la người giàu nguyên tắc nhưng trước một cô gái bướng bỉnh và ưa giận dỗi như Cúc Hương, anh cũng cố tự kiềm chế. Anh rất sợ khi nhìn thấy cảnh Cúc Hương dậm chân bình bịch, nước mắt nước mũi tèm lem va đùng đùng xách túi đi thẳng ra cửa trước những ánh mắt tò mò của nhân viên và khách hàng đang ngồi đầy trong công ty .
Nhưng Vân chỉ nhịn được hai ngày . Đến ngày thứ ba, thấy Cúc Hương vẫn chưa hề có ý định gì chia tay với những trò chơi hấp dẫn kia để quay lại với công việc, anh bước đến sau lưng nó, cố giữ giọng thật nhẹ nhàng:
- Cúc Hương chơi hoài vậy mà chưa chán sao ?
- Chưa!
Cúc Hương đáp gọn lỏn, không hiểu thật thà hay khiêu khích.
Vân cố tỏ ra điềm tĩnh:
- Những trò chơi này quả là hấp dẫn thật, nhưng nếu Cúc Hương sắp xếp thì giờ để chơi vào buổi trưa thì hay hơn!
Giọng Vân dịu dàng, lời lẽ mềm mỏng nhưng ý phê phán thì quá rõ.
Cúc Hương tắt máy đánh "tách" một tiếng rồi khoanh tay gục mặt xuống bàn, không động đậy .
Thấy vậy, Vân khẽ buông tiếng thở dài và lặng lẽ quay lại bàn làm việc. Suốt từ lúc đó cho đến gần trưa, anh không nhìn về phía Cúc Hương nhưng anh biết cô giận anh ghê lắm. Cô cứ nằm im như thể chết rồi .
Vân không hiểu tại sao Cúc Hương lại phản ứng với anh gay gắt như thế, không phải bây giờ mà cả trước đây cũng vậy . Chính vì thói hờn mát của cô mà anh đã phải thay đổi cung cách xử sự của mình. Anh là mẫu người ăn nói bộc trực, thẳng thắn, đôi khi châm chọc nhưng không bao giờ vòng vo . Bao giờ anh cũng thích lối diễn đạt trực tiếp. Vậy mà với Cúc Hương, anh phải thận trọng cân nhắc từng lời sao cho thật khéo léo . Anh phải khổ sở tìm cách nói xa nói gần sao cho cô vẫn hiểu ý anh mà không cảm thấy bị xúc phạm.
Vậy mà cũng chẳng ăn thua gì! Vân buồn bã chép miệng và khi không còn chịu được cái cảnh Cúc Hương nằm ăn vạ bên cạnh, anh xếp hồ sơ giấy tờ lại và bỏ ra khỏi phòng.
Đợi Vân khuất sau cánh cửa, Xuyến thò tay đập lên vai Cúc Hương:
- Dậy đi! "Khán giả" của mày đi rồi! Có "nằm" nữa cũng chẳng ai xem đâu!
Cúc Hương ngẩng mặt lên, giọng hằm hè:
- Hắn đi lúc nào vậy ?
- Mới đi! - Đang nói, Xuyến bỗng nheo nheo mắt - Chà, dám gọi "người yêu" là "hắn" há!
- Người yêu cái khỉ mốc! - Cúc Hương vẫn chưa nguôi ấm ức - Thằng cha đó đi làm công an coi bộ hợp hơn là làm vi tính!
- Đừng nặng lời, mày! - Xuyến bênh Vân.
Cúc Hương hừ mũi:
- Tao thèm vào nặng lời! Tao chỉ nói sự thật thôi!
Xuyến cười:
- Sự thật đâu phải vậy! Tao chỉ biết có một sự thật thôi!
- Sự thật gì ?
Xuyến nháy mắt:
- Đó là mày đang biến "yêu thương" thành "thù hận"! Cái này trong điện ảnh người ta gọi là... "Tình thù rực nắng"!
Thấy Xuyến trêu mình, Cúc Hương ngoác miệng định phản kích nhưng bỗng nghe cay cay nơi sống mũi, nó liền im bặt và gục mặt xuống bàn.
Phải chăng Xuyến nói đúng? Cúc Hương thẫn thờ tự hỏi . Phải chăng mình không chịu đựng nổi bất cứ một lời góp ý nào của Vân không phải vì bản thân những lời góp ý đó mà chính vì thái độ xa cách của anh đối với mình? Chứ nếu không tại sao mình lại hay giận anh đến thế, trong khi thật ra anh có làm gì quá quắt đáng cho mình phải giận đâu ?
Sau một hồi loay hoay nghĩ ngợi, nỗi hờn giận trong lòng Cúc Hương nguôi ngoay dần.
Nó ngồi thẳng dậy vừa cười vừa quệt nước mắt:
- Thật tức chết đi được!
Xuyến láu lỉnh:
- Đừng tức! Tức mau già!
Cúc Hương vùng vằng. Rồi nó chìa tay về phía Xuyến:
- Xấp bản thảo của tao đâu ?
Xuyến đẩy xấp giấy về phía bạn, mắt nheo nheo:
- À, chịu làm việc rồi hén! Vậy mà dám bảo là giận anh Vân!
Cúc Hương "hứ" một tiếng:
- Giận thì giận mà... làm việc thì làm việc chứ! Sức mấy tao chịu bỏ qua "mối thù" này!
Miệng tuy nói vậy nhưng khi liếc về phía bàn làm việc của Vân, không thấy anh ngồi ở đó, lòng Cúc Hương bỗng cảm thấy nao nao.
Nhưng Cúc Hương chỉ chí thú với công việc được chừng một tuần. Những ngày sau đó, nó lại tiếp tục dồn hết thời gian và tâm trí vào những trò chơi mới.
Lần này, Cúc Hương không màng đến những trò chơi games nữa. Không biết nó kiếm được ở đâu những chương trình về bói toán, mà lại bói về tình duyên. Thế là nó suốt ngày chúi đầu vào máy, đánh đánh gõ gõ.
Khác với lần trước, trò bói toán mới lạ này của Cúc Hương được Xuyến và Thục hưởng ứng nhiệt liệt.
Xuyến hí hửng:
- Trò này chơi sao ?
- Gõ tên người mình yêu vào máy!
- Rồi sao nữa ?
- Máy sẽ cho biết người đó đang nghĩ gì về mình!
- Hay đấy! - Xuyến khoái chí - Vậy mày gõ giùm tao đi!
Cúc Hương giả bộ ngơ ngác:
- Gõ tên gì ?
Xuyến nhăn nhó:
- Thôi đừng giả vờ!
Cúc Hương gãi đầu:
- Tên Vân hả ?
Xuyến nhún vai:
- Vân là của mày chứ đâu phải là của tao!
- Nhưng mà tao không thể gõ giùm mày được! - Cúc Hương tặc lưỡi.
- Sao vậy ?
Cúc Hương chớp mắt:
- Ai yêu nấy gõ! Gõ giùm mất linh!
- Vậy thì để tao!
Nói xong, Xuyến chồm người qua gõ vào màn hình chữ "Thiếu".
Xuyến gõ xong, thấy màn hình vẫn trơ trơ, liền ngoảnh nhìn Cúc Hương:
- Xạo hả mày ?
- Con ngốc này! - Cúc Hương khịt mũi - Đúng là mày yêu quá hóa... đần! Còn phím enter nữa chi!
Sực nhớ ra, Xuyến toét miệng cười và thò tay nhấn phím enter.
Ngay lập tức, một hàng chữ hiện ra trên màn hình.
Cả ba cô gái vội vàng châu đầu đọc:
"Thiếu: anh ta nghĩ đến bạn mọi nơi mọi lúc".
Thục tặc lưỡi, hít hà:
- Thích hén!
Cúc Hương đưa tay vỗ vỗ trán:
- Chữ "mọi nơi mọi lúc" sao nghe giống chương trình quảng cáo trên ti-vi quá mày!
- Thôi đi! - Xuyến nghinh mặt - Đừng có ghen tị với hạnh phúc của người khác! Tốt nhất mày nên tìm hiểu xem hoàng tử của mày có đang nghĩ điều gì tốt lành về mày hay không!
Không đợi nhắc đến lần thứ hai, Cúc Hương lật đật gõ tên Vân vào máy. Rồi vừa nhấn phím enter, nó vừa hồi hộp dán mắt vào màn hình.
"Vân: một tình yêu thầm lặng dành cho bạn".
Dòng chữ vừa xuất hiện khiến Cúc Hương muốn hét lên. Một nỗi hân hoan vô bờ lan khắp người nó làm nó muốn choáng ngợp. Cúc Hương có cảm giác mình đang trôi đi, trôi đi trên một dòng sông êm ái, mịt mù và đầy xúc cảm.
Tiếng Xuyến như từ xa vọng lại:
- Thế là kể từ giờ phút này mày có thể biến "thù hận" trở lại thành "yêu thương" được rồi đấy!
Cúc Hương nghe thấy tiếng nói của Xuyến nhưng không đáp trả được. Nó vẫn đang còn bị dòng sông kỳ diệu cuốn đi.
Tiếng Xuyến lại vang lên:
- Mặc kệ nó, Thục! "Tình yêu thầm lặng" đã làm nó xỉu luôn rồi! Bây giờ tới lượt mày!
- Tao sao ? - Tiếng Thục hốt hoảng.
- Thì mày gõ tên người yêu của mày vào máy!
Thục bối rối:
- Tao làm gì... có người yêu!
Xuyến hừ giọng:
- Chứ nhà thơ Tóc Mây mày bỏ đâu ?
- Trời đất! - Thục kêu lên - Tao đâu có liên quan gì với ổng!
Xuyến vẫn không tha:
- Ổng bảo mày gặp nhau làm chi vội, để đến mùa thu rồi hãy tỏ tình mà mày bảo là không liên quan hả ?
- Khổ ghê ! - Thục xịu mặt - Mày lại đi nghe lời tán huơu tán vượn của con Cúc Hương rồi!
- Nếu mày nhất định phủ nhận thì thôi! - Thấy Thục có vẻ chuẩn bị giở trò "mít ướt", Xuyến vội vàng dịu giọng - Nhưng nếu mày cứ gõ đại tên ổng vào máy thì cũng đâu có chết ai!
Thục giãy nảy:
- Thôi, thôi, tao không gõ đâu!
- Mày không gõ thì tao gõ lên đầu máy à! - Tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên.
Sau một hồi "mê man", Cúc Hương từ từ "tỉnh" lại. Nạt Thục một câu xong, nó chậm rãi tiếp:
- Đâu cần phải yêu mới gõ! Mày gõ tên Tóc Mây cốt thử xem ổng đang nghĩ gì về mày thôi! Hiểu chưa, đồ ngốc!
Thấy Cúc Hương nói vậy, Thục hơi yên dạ. Vả lại Cúc Hương quát tháo ghê quá, nó cũng ớn.
Thục liền thò tay lên bàn phím gõ lốc cốc mấy cái.
Trong chớp mắt, một dòng chữ xuất hiện:
"Tóc Mây: anh ta tự biết không thể sống thiếu bạn".
Cúc Hương phát vô lưng Thục một cái "bốp":
- Thấy chưa! Tao đã bảo nhà thơ Tóc Mây có tình ý với mày mà mày cứ cãi!
Thục bẽn lẽn:
- Máy bói chắc gì đúng!
- Sao lại không đúng? - Cúc Hương trừng mắt - Mày không thấy nó bói cho tao với con Xuyến trúng ***c hay sao!
Thục không biết Cúc Hương căn cứ vào đâu mà dám khẳng định máy bói "trúng ***c". Thiếu có nghĩ về Xuyến "mọi nơi mọi chốn" hay không, ngay cả Xuyến cũng không thể kiểm tra được, huống gì kẻ ngoài cuộc như Cúc Hương. Và Vân của nó có thực đang dành cho nó "một tình yêu thầm lặng" hay không thì chỉ có trời mới biết chứ nó làm sao biết được! Vậy mà nó dám bảo là máy bói "trúng ***c", con nhỏ xạo ghê!
Nhưng Thục chỉ nghĩ ngầm trong bụng, chứ không nói ra. Dù sao Thục cũng cảm thấy vui vui khi máy tiết lộ nhà thơ Tóc Mây không thể sống thiếu nó. Tất nhiên Thục không dại gì tin vào những lời lẽ vô bằng cớ đó. Nhà thơ Tóc Mây chưa bao giờ gặp nó, vì vậy chẳng có lý gì không thể sống thiếu nó được.
Tuy nhiên lời tiên tri của máy vẫn khiến Thục lẩn thẩn nghĩ ngợi. Và không biết đang tưởng tượng điều chi mà nó bỗng đỏ mặt tủm tỉm cười.
Xuyến nhìn thấy, trêu:
- À, thấy người ta không thể sống thiếu mình, khoái quá cười hoài há !
- Dẹp mày đi! Mày chuyên nói bậy không hà! - Thục làm bộ giận dỗi quay mặt đi để giấu sự bối rối.
Cúc Hương chẳng quan tâm đến màn chòng ghẹo của Xuyến. Nó chống tay lên cằm, lim dim tận hưởng niềm hoan hỉ lớn lao đang rộn rã trong lòng. Ngày hôm nay, nó đã biết được tình cảm sâu kín của Vân. Anh vốn là người kín đáo, dè đặt. Anh âm thầm để ý nó lâu nay mà nó đâu có biết. Nó cứ tưởng anh hững hờ, lạnh nhạt với nó. Cho nên hở ra một tí là nó giận anh. Nó còn tìm đủ mọi cách để hành hạ anh cho bõ ghét. Thật tội anh ghê!
Cúc Hương vui còn vì sự tham gia tích cực của Xuyến và Thục vào trò chơi mới của mình. Hồi nó say mê chơi games, Xuyến và Thục đóng vai kẻ ngoài cuộc. Do đó, khi Vân rầy, chỉ mình nó lãnh đủ.
Bây giờ thì Cúc Hương chẳng ngán nữa. Bói tình duyên, ba đứa cùng bói chứ đâu phải chỉ mình nó.
Mà trò bói toán thì Cúc Hương sưu tập được vô số.
Mấy ngày sau, nó "xì" ra một trò bói khác: trò bói hai người!
- Bói hai người là sao ?- Xuyến rối rít hỏi.
- Là gõ tên hai người vào máy! - Cúc Hương giải thích.
- Hai người nào?
- Thì hai người nào yêu nhau ấy! Như mày với Thiếu chẳng hạn!
- Rồi sao nữa ? - Xuyến tò mò.
- Gõ enter!
- Vô duyên! Gõ enter thì nói làm gì!
- Sao lại không nói! - Cúc Hương hừ giọng - Lần trước mày có nhớ gõ enter đâu!
Xuyến sốt ruột:
- Thôi được rồi! Gõ enter xong rồi sao nữa ?
- Trên màn hình sẽ hiện ra một dòng chữ!
- Bữa nay sao tự dưng mày ưa lòng vòng quá! - Xuyến cau có - Chứ chẳng lẽ trên màn hình hiện ra một dòng... suối ?
Cúc Hương gãi cổ:
- Thì tao phải nói cho có đầu có đuôi!
- Đầu đuôi cái con khỉ mốc! - Xuyến bĩu môi - Dòng chữ nói gì ?
Cúc Hương nghiêm nghị:
- Dòng chữ sẽ cho biết duyên số của hai người!
- Ghê quá! - Xuyến rụt cổ - Vậy mày bói xem duyên số của mày trước đi!
- Không được! - Cúc Hương lắc đầu - Tiên khách hậu chủ!
Xuyến tặc lưỡi:
- Vậy con Thục làm trước!
- Thôi đi mày! - Thục từ chối.
- Không có "thôi" gì hết! - Xuyến quắc mắt - Mày có chịu không, nói một tiếng đi! Yes hay No ?
Thục hoảng hồn:
- Yes... yes...
Xuyến hừ mũi:
- Yes thì gõ đi! Gõ tên mày với tên ông Tóc Mây!
Thục rụt rè thò tay lên bàn phím nhưng đến phút ***t nó lại quay lại nhìn hai bạn, nhăn nhó:
- Kỳ quá hà! Tự nhiên lại gõ tên tao với tên ông kia!
Xuyến sầm mặt:
- Ông bồ mày chứ ông kia nào mà ông kia!
Thấy Xuyến gầm gừ dọa nạt ghê quá. Cúc Hương sợ "già néo đứt dây", liền chen lời:
- Gõ đại đi! Mày cứ coi như đây là một trò chơi thôi!
Biết không thể nào thoái thác trước hai "gọng kềm" khủng khiếp này, hơn nữa nghe Cúc Hương nói đây chỉ là trò chơi, Thục đành bấm bụng làm theo lời "xúi giục" của hai bạn.
Sau khi Thục gõ tên nó và tên nhà thơ Tóc Mây vào máy, trên màn hình lập tức hiện ra dòng chữ tiên đoán "hậu vận" của hai người:
"Thục + Tóc Mây: trọn đời bên nhau".
Xuyến cười hí hí:
- Trăm năm hạnh phúc! Xin chúc mừng!
Vừa nói nó vừa chìa tay về phía Thục.
Thục hất tay Xuyến ra:
- Dẹp đi mày!
- Chuyện chúc mừng để đó tính sau - Cúc Hương vội vàng can thiệp - Bây giờ tới lượt con Xuyến!
Cũng như Thục và Tóc Mây, "duyên số" của Xuyến và Thiếu được dự báo cực kỳ tốt đẹp:
"Xuyến + Thiếu: tình cảm ngày thêm sâu đậm".
Xuyến bĩu môi:
- Tưởng gì! Chuyện này tao biết từ khuya rồi!
- Xạo đi mày! - Cúc Hương "xí" một tiếng.
- Thì xạo chứ sao! - Xuyến tỉnh bơ - Tao lây mày mà!
Tuy giễu cợt nhưng Xuyến vẫn không giấu được niềm vui long lanh trong mắt mình. Thục thấy rõ điều đó và nó cảm thấy vui lây với niềm vui của bạn. Trong một thoáng, nó chợt nghĩ tới nhà thơ Tóc Mây. Chưa gặp anh bao giờ nhưng nó tin một người viết ra được những câu thơ óng ả như thế phải là một người có sức thu hút mạnh mẽ. Với bút hiệu đẹp đẽ, thơ mộng kia, đôi mắt anh phải rất sáng và miệng cười của anh dĩ nhiên là duyên dáng chết người.
Từng chút một, Thục lặng lẽ vẽ ra trong trí tưởng tượng chàng thi sĩ của lòng mình. Và khi hình ảnh hào hoa phong nhả của nhà thơ Tóc mây kia rõ nét dần trong đầu, Thục bất giác cảm thấy thôi thúc muốn được gặp anh, muốn được nhìn thấy tận mắt người đàn ông "không thể sống thiếu mình" kia để tò mò tìm hiểu xem có phải anh viết bài thơ "Gặp nhau làm chi vội" chính là để tặng mình hay không.
Tiếng tru tréo của Xuyến đột ngột vang lên cắt đứt những nghĩ ngợi lan man của Thục:
- Ối trời ơi! Đây là chương trình cải lương chứ đâu phải chương tình bói toán!
- Cải lương đâu mà cải lương! Mày đừng có xuyên tạc! - Cúc Hương cự nự.
Thục lật đật nhìn vào màn hình và khi thấy dòng chữ tiên đoán về chuyện tình duyên của Cúc Hương, nó cũng không khỏi phì cười:
"Cúc Hương + Vân: lúc nào cũng như chim liền cánh như cây liền cành, chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa".
Thấy Thục bụm miệng cười, Cúc Hương nổi khùng:
- A dua với con Xuyến hả mày ?
- A dua gì đâu! - Thục rụt cổ, cố nín cười.
Xuyến bênh Thục:
- Chuyện tức cười thì nó cười chứ không có "a-dua" hay "da-ua" gì ở đây, mày đừng có mắng oan nó!
Cúc Hương ngoác miệng tính cãi nhưng quai hàm nó bỗng nhiên cứng đờ.
Tự lúc nào Vân đã lặng lẽ rời chỗ ngồi và đang tiến gần sát đến chỗ ba cô gái. Có lẽ tiếng la ***i tai vừa rồi của Xuyến đã làm anh chú ý.
Tắt máy ngay! Tắt máy ngay! Ngay lúc đó, Cúc Hương nghe thấy một tiếng kêu cuống quýt và cấp bách vang lên trong đầu nhưng chân tay nó lại đờ ra, không sao nhúc nhích nổi.
Cả Xuyến lẫn Thục cũng không kịp phản ứng.
Thục quay mặt ngó lơ chỗ khác để che giấu sự bẽn lẽn. Xuyến vẫn nhìn trân trân vào màn hình nhưng cố giữ vẻ mặt bất động, vô hồn, ra vẻ ta đây tuy nhìn nhưng... chẳng thấy gì hết.
Chỉ có Cúc Hương là khổ sở nhất. Xấu hổ, ngượng ngùng, chẳng biết trốn đi đâu, nó chỉ có cách nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy dòng chữ quái ác đang nằm sờ sờ trước mặt kia, dòng chữ mà nó biết giờ đây Vân đang đứng nhẩm đọc đằng sau lưng nó.
Thoạt đầu, nghe tiếng hét toáng của Xuyến, Vân liếc mắt trông sang. Thấy các cô gái chụm đầu giỡn trước chiếc máy của Cúc Hương, Vân tưởng các cô đang táy máy chơi games nên định bước lại nhắc nhở.
Nào ngờ mọi sự lại diễn ra ngoài sức tưởng tượng của anh. Vân dở cười dỡ khóc khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình và không cần phải suy nghĩ lâu, anh hình dung ngay ra ba cô gái đang chơi trò gì và quan trọng hơn, lần đầu tiên anh hiểu được tâm sự thầm kín của Cúc Hương.
Điều vừa phát hiện khiến Vân sững sờ. Anh không nghĩ cái cô bé bướng bỉnh và ưa hờn dỗi đó lại dành cho anh một tình cảm đặc biệt như vậy. Trước nay, thấy cô ngày nào cũng tìm cách "làm khổ" anh, anh cứ đinh ninh đó là bản tính của cô - một mẫu người thích làm mình làm mẩy và thích được kẻ khác chiều chuộng. Nhưng đến giờ phút này thì Vân mới nhận ra anh không hiểu gì về cô, hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Cúc Hương chẳng bao giờ "làm khó" Xuyến, Thục hay Thiếu. Cô chỉ gây khó khăn cho một mình anh. Đó là một biểu hiện khác thường mà trước nay vì vô tình, anh không hề chú ý. Và tại sao cô lại hành động như vậy thì hôm nay chính cái tâm nguyện của cô đang phơi bày lồ lộ trên màn hình kia đã cắt nghĩa tất cả.
Vân mím chặt môi, cố nén một tiếng thở dài. Anh không biết phải phản ứng như thế nào trước tình huống này. Anh không thể la rầy các cô gái. Đây là một trò chơi, nhưng lại không phải là một trò chơi. Nói đúng ra, đây là những tâm tình và khát vọng nghiêm túc được diễn đạt dưới hình thức một trò chơi.
Tự dưng Vân cảm thấy buồn buồn. Anh nhìn Cúc Hương, nhìn mái tóc đen nhánh chấm ngang vai cô, mong rằng tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đối với cô dù sao cũng chỉ là một trò chơi tinh nghịch của tuổi học trò, nghĩa là ngày mai khi rời khỏi nơi đây, cô sẽ dễ dàng quên hết, những hờn giận, những niềm vui và những nỗi buồn. Quên cả anh luôn.
Vân đứng thừ ra một hồi. Cuối cùng, anh nói, giọng bần thần:
- Lại còn thế nữa !
Vân chỉ nói bốn tiếng, không một thái độ gì rõ rệt rồi thẫn thờ quay gót bỏ đi.
Cúc Hương ngẩn ngơ nghe tiếng chân anh xa dần.
Rồi không hiểu nó nghĩ ngợi những gì mà ngày hôm sau, Xuyến và Thục thấy trên màn hình Windows của nó chỉ toàn màu xanh ngọc và màu đỏ cánh sen. Theo diễn giải của Cúc Hương đó là mẫu màu "hy vọng".
Chương 12
Cúc Hương "hy vọng" bao nhiêu thì người đàn ông tên Bông ở báo Tuổi Hoa càng thất vọng bấy nhiêu.
Theo đúng như giao hẹn giữa các cô gái và ông thì hôm nay là ngày tổ sắp chữ trao bản nhũ của tờ báo sắp tới cho ông. Nhưng thời gian qua, do Cúc Hương mải sa đà vào cái trò chơi games, Xuyến và Thục sửa lỗi không xuể nên khi ông lò dò đến thì Xuyến đành nhe răng cười trừ.
- Không kịp chú ơi!
- Cái gì không kịp? - Người đàn ông chưa hiểu.
Xuyến gãi đầu:
- Tụi này chưa ra bản nhũ kịp!
Người đàn ông trợn mắt:
- Các cô hẹn bữa nay mà?
- Thì hẹn bữa nay! Nhưng tụi này bận quá! - Rồi nhìn về phía Cúc Hương, Xuyến nheo nheo mắt - Nhất là con Cúc Hương kia kìa! Nó bận tối mày tối mặt!
- Chà, kiểu này thì kẹt tụi tôi quá! - Người đàn ông xoa xoa cái đầu hói, vẻ khó nghĩ.
Cúc Hương vọt miệng:
- Chú đừng lo! Chừng một, hai ngày nữa tụi này sẽ có bản nhũ cho chú!
Người đàn ông nhíu mày:
- Nhưng một hay hai ngày ? Tôi phải biết đích xác ngày nào để sắp xếp quay lại chứ!
Cúc Hương quay sang Xuyến:
- Chừng nào xong mày ?
- Tao cũng chẳng biết!
Xuyến hạ giọng thì thầm. Rồi nó nhìn người đàn ông trước mặt, cười cầu tài:
- Chú khỏi cần quay lại chi cho mệt! Lúc nào in nhũ xong, tụi này sẽ đem thẳng đến tòa soạn cho chú!
- Vậy cũng được! - Người đàn ông gật đầu - Nếu không gặp tôi thì các cô đưa cho cô Lan!
Nói xong, người đàn ông dợm quay đi thì Cúc Hương đã gọi giật:
- Khoan đã chú ơi!
- Gì vậy cô Cúc Hương? - Người đàn ông nhướn mắt.
Cúc Hương cười toe:
- Sao chú mau quên quá vậy ?
Người đàn ông lộ vẻ bối rối:
- Quên chuyện gì cà?
- Thì chuyện con Thục nhờ chú đó!
- Cô Thục nhờ hả?
Người đàn ông vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn Thục khiến Thục đỏ mặt chối lia:
- Chú đừng có nghe lời con Cúc Hương! Nó xạo đó!
Nhưng người đàn ông đã nhớ ra. Ông gật gù:
- Ồ, vụ nhà thơ Tóc Mây phải không?
- Thì "vụ" đó chớ còn "vụ" nào nữa? - Cúc Hương nhăn mặt - Sao, chú đã gặp ổng chưa?
- Chưa! - Người đàn ông lúng túng.
Cúc Hương trố mắt:
- Làm gì mà đến bữa nay chú cũng chưa gặp ổng? Bộ ổng đi họp cộng tác viên gì gì đó ở miền Trung chưa về hả?
- Ổng về rồi! - Người đàn ông xuôi xị - Nhưng ở miền Trung về xong, ổng lại đi ... miền Tây!
- Chú nói sao khó tin quá! - Xuyến nãy giờ im lặng, bỗng đột ngột hắng giọng - Ổng là nhà thơ chứ có phải tài xế xe đò đâu mà chạy lung tung vậy?
Người đàn ông nhăn nhó:
- Thì ổng là nhà thơ. Nhưng ngoài ra, ổng còn là người phụ trách mạng lưới cộng tác viên của tờ báo. Khi nào rảnh, ổng mới ngồi làm thơ. Còn bình thường, ổng đi suốt!
Lời giải thích của người đàn ông khiến các cô gái hết đường bắt bẻ. Xuyến khịt khịt mũi:
- Nhưng chẳng lẽ trước khi ổng đi miền Tây, chú không gặp ổng?
Người đàn ông chớp mắt:
- Ổng về buổi tối, sáng hôm sau lại đi ngay, làm sao tôi gặp được!
Cúc Hương thở dài:
- Thật khổ thân con Thục! Lần này ổng đi miền Tây về, chú nhớ bắt ổng trói lại dẫn đến cho tụi này nghen!
- Các cô cứ yên chí! - Người đàn ông gật đầu - Lần này về, chắc ổng chẳng đi đâu nữa đâu !
Câu nói của người đàn ông đầu hói gieo vào lòng Thục một tia hy vọng. Ừ nhỉ, rốt cuộc rồi anh cũng sẽ về! Chẳng lẽ anh cứ đi hoài quanh năm suốt tháng! Anh phải về để gặp Thục, để gặp người con gái tên Th. anh từng đề tặng dưới bài thơ hôm nào.
Thục còn nhớ như in những lờ nhắn gửi của anh:
Xin đừng buồn em nhé
Mùa xuân xanh qua rồi
Xin em đừng tựa cửa
Lá vàng nào không rơi...
Không, nếu anh trở về thì mùa xuân xanh hẳn sẽ trở về theo. Thục sẽ chẳng còn tựa cửa ngắm lá vàng mà bâng khuâng mơ tưởng. Anh cũng đừng sợ "gặp nhau làm chi vội, để mai người xa tôi". Máy vi tính đã "bói" rồi: "Thục + Tóc Mây: trọn đời bên nhau". Con Cúc Hương bảo "máy bói trúng ***c", lẽ nào anh lại không tin?
Thục mãi đắm chìm trong mơ mộng suy tư. Trong giấc mơ đẹp đẽ của nó, cuộc gặp gỡ giữa nó và nhà thơ mái tóc bềnh bồng, đôi mắt tinh anh và miệng cười duyên dáng có tên là Tóc mây kia diễn ra thật nên thơ và cảm động. Anh dắt tay nó qua ngàn nội cỏ, ngắt những đóa hoa dại bên đường dịu dàng cài lên tóc nó và hát cho nó nghe những bản tình ca bất tử bằng một giọng trong trẻo như tiếng suối reo...
- Đủ rồi! Đủ quá rồi, cô nương!
Cái giọng đanh đá của Xuyến vang lên bên tai Thục làm cái giọng "trong trẻo như tiếng suối reo" kia hoảng hồn tắt ngấm.
Thục giật mình ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì vậy ?
Xuyến nghiêm mặt:
- Chuyện mày chứ chuyện gì! Làm việc không lo làm, ở đó mà mơ mộng!
Thục luống cuống:
- Mơ mộng gì đâu!
- Mơ mộng đến anh chàng Tóc Mây của mày chứ mơ mộng gì! Bộ mày tưởng tao không đọc được những ý nghĩ trong đầu mày hả ?
- Thôi đi, đừng có dóc! - Thục phản ứng một cách yếu ớt.
Thấy vậy, Xuyến càng trêu già:
- Chứ không phải mày đang chờ anh chàng ở miền Tây về để rủ anh ta đi chơi Vũng Tàu hả ?
Trước kiểu tấn công ồ ạt của Xuyến, Thục chẳng biết chống đỡ như thế nào. May thay, Cúc Hương đã kịp thời lên tiếng "cứu bồ":
- Con Xuyến chỉ giỏi tài suy bụng ta ra bụng người. Tao cam đoan là con Thục không hề có ý nghĩ đó!
- Sao mày biết ? - Xuyến nheo mắt.
Cúc Hương thản nhiên:
- Sao lại không biết ? Con Thục không hề muốn rủ ông Tóc Mây đi Vũng Tàu! Nó chỉ muốn... rủ đi Đà Lạt thôi!
Nói xong, Cúc Hương nhe răng cười hì hì. Nhưng mới cười được một, hai tiếng, nó bỗng kêu lên "oai oái" và trừng mắt nhìn Thục:
- Không chơi trò ngắt véo nghen mày!
- Ai bảo nói bậy chi!
- Bậy gì! Bộ tao nói không đúng hả ?
Thục nghinh mặt:
- Không đúng!
- Được rồi! - Cúc Hương gục gặc đầu - Để ít hôm nữa ông Tóc Mây về tới, xem thử ai "nói bậy" cho biết!
Nhưng nhà thơ Tóc Mây "đi miền Tây" chưa kịp về thì Thục đã bất ngờ gặp anh.
Hôm đó, theo như lời hứa với người đàn ông đầu hói, Cúc Hương và Thục lọc cọc chở nhau đem bản nhũ đến tòa soạn báo Tuổi Hoa để giao cho ông ta.
Thoạt đầu Xuyến định đi cùng nhưng đến phút ***t nó lại đâm ra lưỡng lự:
- Thôi, tụi mày đi đi! Tao ở nhà!
Cúc Hương ngạc nhiên:
- Sao tự dưng thay đổi ý kiến kỳ cục vậy ?
Xuyến thở dài:
- Tao phải ở nhà làm nốt một số việc! Còn hai, ba bữa nữa tụi mình nghỉ ở đây rồi, nếu sáng nay kéo nhau đi hết thì lấy ai nhập cả đống dữ liệu còn tồn đọng kia!
Cúc Hương "xì" một tiếng:
- Mày ở nhà một mình để len lén nhập dữ liệu vào file "Letters" của mày thì có!
- Nói bậy nói bạ tao cốc cho một cái bây giờ!
Xuyến vừa nói vừa vung tay dọa khiến Cúc Hương vội vã lùi về phía cửa phòng.
- Nói với chú Bông là chừng nào ông Tóc Mây ở miền Tây về, tao sẽ ghé thăm tòa soạn nhân tiện biết mặt nhà thơ của con Thục luôn thể!
Ra tới cửa, Cúc Hương còn nghe Xuyến ranh mãnh dặn vói theo.
Tòa soạn báo Tuổi Hoa nằm trên một con đường tấp nập xe cộ. Cổng vào bằng sắt mở toang, bên trong lố nhố người.
Thục và Cúc Hương đứng ngập ngừng trước cổng, hồi hộp nhìn vào.
- Sao mày ? - Thục khẽ níu áo bạn.
- Vào đại chứ sao!
Thục liếc đồng hồ nơi tay:
- Hôm trước chú Bông dặn tụi mình có đến thì đến lúc chín giờ kia mà! Bây giờ mới có tám rưỡi hà!
- Ổng có dặn vậy hả ?
- Ừ, lúc ra về, chú ấy dặn đi dặn lại là đừng ghé trước chín giờ!
- Cứ vào đại! Tụi mình tới sớm có nửa tiếng chứ mấy! Biết đâu ổng đang ngồi đợi mình trong đó!
Cúc Hương vừa nói vừa hiên ngang dắt xe vào trong sân.
Nhưng đến khi phát hiện những người ngồi trong căn-tin cạnh đó đang chăm chú nhìn mình, nó bỗng đâm ra lúng túng, phải bật chống xe đến ba, bốn lần mới dựng được xe lên.
Để trấn tĩnh, Cúc Hương cố không nhìn ai. Nó mím môi bước thẳng qua cửa. Thục rụt rè lẽo đẽo theo sau.
Cúc Hương tiến lại chỗ người thanh niên đang ngồi cắm cúi bóc một chồng thư ngổn ngang trên chiếc bàn kế đó, lí nhí gọi:
- Anh ơi!
Người thanh niên ngước lên, tò mò nhìn hai cô gái qua tròng kính trắng:
- Các cô cần gì ạ ?
Cúc Hương liếm môi:
- Tụi tôi muốn gặp chú Bông!
- Chú Bông nào ? - Anh thanh niên ngơ ngác hỏi lại.
Câu hỏi của kẻ đối diện làm Cúc Hương chưng hửng:
- Chú Bông tức là cái chú làm ở đây ấy mà!
Anh thanh niên nhíu mày:
- Ở đây đâu có ai tên Bông cà!
Rồi anh băn khoăn nhìn Cúc Hương:
- Người đó hình dáng như thế nào ?
Cúc Hương ấp úng:
- Chú đó có cái đầu... cái đầu...
Nói tới đó, tự dưng nó bỗng ngắc ngứ khiến anh thanh niên phì cười:
- Ai mà chẳng có cái đầu! Người như vậy thì ở đây có đến hàng đống!
Câu chòng ghẹo của anh thanh niên làm Cúc Hương đỏ mặt. Nó mím môi:
- Nhưng chú ấy có cái đầu... hói!
- Cái đầu hói ư ? - Anh thanh niên bật kêu khẽ - Như vậy người mà các cô định tìm chính là nhà thơ Tóc Mây rồi!
- Không phải! - Cúc Hương vội vàng đính chính - Tụi tôi muốn gặp chú Bông kìa!
- Chú Bông của các cô chính là nhà thơ Tóc Mây đấy! Bông là tên cúng cơm của ổng, tôi nhớ ra rồi!
Những gì anh thanh niên vừa tiết lộ khiến Thục và Cúc Hương sửng sốt.
Thục ngập ngừng:
- Nhà thơ Tóc Mây đi công tác miền Tây chưa về kia mà ?
Anh thanh niên tròn mắt:
- Miền Tây nào ? Ở đây chẳng có ai đi công tác miền Tây cả!
Cúc Hương bỗng cảm thấy chột dạ. Như sực nghĩ ra chuyện gì, nó hấp tấp hỏi:
- Thế trước đây có ai đi công tác ở miền Trung không ?
- Không! - Anh thanh niên lắc đầu - Tụi tôi đi miền Trung để làm gì ?
Câu hỏi lại của anh thanh niên rơi tõm vào im lặng. Cả hai cô gái lúc này đang bàng hoàng ngơ ngẩn nhìn nhau. Trước sự tiết lộ vô tình của người thanh niên. Thục tưởng như mình vừa bước hụt xuống một hố thẳm. Hình ảnh thơ mộng về nhà thơ Tóc Mây mà nó từng chăm chút vẽ vời trong trí tưởng tượng bỗng đột ngột vỡ tan như bong bóng xà phòng. Không còn là chàng hoàng tử có mái tóc bồng bềnh, miệng cười tình tứ và đôi mắt sáng như hai vì sao nữa, nhà thơ Tóc Mây bây giờ hiện nguyên hình là một người đàn ông đầu hói chuyên chạy việc in ấn giấy má cho tờ báo.
Thục có cảm giác mình như một người bị phản bội. Nỗi thất vọng khiến nó bần thần như kẻ mộng du.
Cúc Hương đỡ hơn. Sau một thoáng sững sờ, nó kịp thời trấn tĩnh, quay sang anh thanh niên:
- Thế nhà thơ Tóc Mây có đây không hở anh ?
- Ổng chưa tới.
Cúc Hương liếm môi:
- Vậy anh cho tụi tôi gặp cô Lan cũng được!
Anh thanh niên lại lắc đầu:
- Cô Lan cũng chưa vô!
Rồi thấy hai cô gái bối rối nhìn nhau, anh chỉ tay về phía bộ ghế nệm kê sát tường dùng để tiếp khách, niềm nở nói thêm:
- Các cô cứ ngồi đây đợi! Còn không thì có thể ra căn-tin ngồi uống nước! Khoảng nửa tiếng nữa thế nào họ cũng tới!
- Thôi, để tụi này ra căn-tin!
Nói xong, Cúc Hương kéo tay Thục rảo bước ra ngoài.
Cúc Hương chọn một chiếc bàn nhỏ nằm khuất sau chậu dừa kiểng để không ai nhìn thấy mình. Khi nó và Thục vừa bước vào căn-tin, những người khách ngồi tò mò đưa mắt nhìn nhưng chỉ một chốc sau họ lại chụm đầu vào trò chuyện khiến nó và Thục thở phào.
Cúc Hương kêu hai ly đá chanh.
Khi cô chủ quán bưng ra, nó vừa khuấy đường vừa nhìn Thục, pha trò:
- Uống đi mày! Uống đi để thấy đời luôn luôn là một bộ phim nhiều tập với những pha hồi hộp, gay cấn, ly kỳ, màn ảnh rộng, âm thanh tuyệt hảo...
Thục nhăn mặt:
- Tao không thích giỡn à nghen!
- Tao cũng đâu có thích giỡn! - Cúc Hương nhún vai - Chính nhà thơ Tóc Mây của mày mới là người thích giỡn!
Nghe nhắc đến nhà thơ Tóc Mây, Thục lập tức sa sầm mặt:
- Tao không muốn nghe đến tên của ổng nữa!
Cúc Hương liếc Thục, tính mở miệng trêu tiếp nhưng thấy vẻ rầu rầu của bạn, nó bèn hạ giọng an ủi:
- Giỡn vậy thôi chứ theo tao, mày nên delete ba chuyện đó đi! Buồn làm chi cho mau già!
Vừa nói Cúc Hương vừa lặng lẽ quan sát Thục, thấy bạn mình vẫn chẳng buồn nhúc nhích, vẻ như chẳng nghe thấy gì. Biết lời khuyên của mình vừa rồi không "ép-phê". Cúc Hương tìm cách khác. Nó nhìn lên trần nhà:
- Thực ra... có tóc hay không có tóc, điều đó đâu có quan trọng!
Buông một câu lửng lơ, không thấy Thục phản ứng gì, Cúc Hương tặc lưỡi, tiếp:
- Những bậc vĩ nhân như Dostoevsky hay Picasso đầu cổ cũng... nhẵn nhụi vậy!
Rồi thấy mắt Thục khẽ chớp, Cúc Hương phấn khởi hạ đòn quyết định:
- Vậy mà cả nhân loại đều yêu mến, kính trọng họ!
Tới đây, Thục không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Nó nhìn Cúc Hương bằng ánh mắt cảnh giác:
- Ý mày muốn nói gì vậy ?
- Ý tao hả ? - Cúc Hương gãi gáy - Ý tao muốn nói là giá trị của con người nằm ở tâm hồn và tài năng chứ không phải ở... tóc tai! Như nhà thơ Tóc Mây chẳng hạn, giá trị của ổng nằm ở cái tâm hồn đã viết ra những vần thơ đầy cảm xúc kia chứ không phải ở ngoại hình của ổng. Chính trái tim của ổng quan trọng hơn cái đầu, càng quan trọng hơn cái... mọc trên đầu ổng!
Trước những phân tích hùng hồn của Cúc Hương, Thục chẳng tỏ vẻ gì phản đối. Nó chỉ ngồi lặng lẽ cắn môi.
Thấy vậy, Cúc Hương hào hứng "chỉ đạo":
- Do đó chẳng có lý do gì để mày phải thất vọng về ổng, nhất là một khi số phận của mày và ổng đã được sắp đặt "trọn đời bên nhau"!
Cúc Hương ba hoa chưa dứt câu đã giật bắn mình người khi nghe một người trong căn-tin lớn tiếng gọi:
- Nhà thơ Tóc Mây! Vào làm một ly cà phê đi!
Cúc Hương và Thục điếng người trông ra, thấy nhà thơ Tóc Mây đang chạy xe vào trong sân.
Sau khi lúi húi dựng xe, ổng lững thững bước vào căn-tin.
Hai cô gái không hẹn mà cùng xích ghế sát vào nhau, cố giấu mình đằng sau cây dừa kiểng.
Không hiểu sao ngay lúc đó cả Thục lẫn Cúc Hương không ai có ý định tiến ra gặp nhà thơ Tóc Mây để giao bản nhũ. Có thể sự khám phá bất ngờ vừa rồi khiến hai cô sợ phải lúng túng khi chường mặt ra giữa đám đông lạ lẫm đang ngồi đầy trong căn-tin.
Nhà thơ Tóc Mây dĩ nhiên không phát hiện ra Thục và Cúc Hương.
Ông bước vào quán, thản nhiên ngồi xuống ghế và gọi một ly cà phê đá.
- Sao tới trễ vậy ? - Người bạn hỏi.
Nhà thơ Tóc Mây chép miêng:
- Phải đưa thằng con lớn tới hồ bơi Kỳ Đồng. Rồi phải chở con em nó đi học đàn ở Nhà Văn hóa Thiếu nhi.
- Chứ bà xã đâu ?
Nhà thơ Tóc Mây thở dài:
- Bả đi tập thể dục thẩm mỹ!
- Ông đi đầu trong phong trào "nuôi vợ giỏi dạy con ngoan" như vậy là nhất rồi chứ còn ai hơn nữa!
Người bạn hắng giọng trêu. Sau đó anh ta còn tiếp tục giễu cợt thêm một vài câu nữa nhưng Thục chẳng nghe thấy gì.
Lúc nãy nghe Cúc Hương thuyết phục, nó đã thấy hơi xiêu xiêu. Ừ nhỉ, con người quan trọng ở tâm hồn chứ đâu phải ở diện mạo. Nhà thơ Tóc Mây chỉ có mỗi tội... hói đầu chứ ông chỉ trạc tuổi ba mươi, đâu đã già lắm. Hơn nữa, ông đã dành cho Thục biết bao tình yêu mến qua bài thơ dạo nọ. Và nhất là ông không thể sống thiếu Thục, như máy vi tính đã... bói! Vậy vì cớ gì mà một cô gái lãng mạn như Thục lại ghẻ lạnh với nhà thơ của mình chỉ vì bút hiệu của ông không giống với con người ?
Những ý nghĩ tươi sáng vừa nhen nhóm trở lại trong đầu Thục, chưa kịp léo lên đã vội tắt ngấm trước mẩu đối thoại phũ phàng vọng lại từ chiếc bàn kê ngay phía bên kia cây dừa kiểng.
Thục nhắm mắt và đưa tay bịt hai tai lại như muốn tránh sự chế giễu của số phận.
Trong tư thế đó, Thục không biết nhà thơ Tóc Mây đã bỏ đi, cũng không biết Cúc Hương đã khẽ khàng đứng dậy và lẻn vào tòa soạn giao bản nhũ một mình để tránh cho bạn những phút giây khó xử.
- Xong rồi! Thôi, tụi mình quit!
Đến khi Cúc Hương quay trở lại và thở dài gọi Thục, nó mới khẽ cựa mình đứng dậy lẩn thẩn đi theo, lòng không rõ thực ra mình đang rời khỏi chốn này hay đang từng bước rời khỏi giấc mơ thiếu nữ của một thời mới lớn.
Chapters: 13
Xuyến đón nhận tin tức do Cúc Hương mang về với cặp mắt tròn xoe:
- Trời đất! Có chuyện đó hả ?
Cúc Hương khịt mũi:
- Tao xạo mày làm chi!
Xuyến đưa hai tay lên trời:
- Thế này thì loạn rồi! Ai đời không có một sợi tóc mà dám ký bút hiệu là Tóc Mây!
- Vì vậy con Thục nhà mình mới bé cái nhầm!
Cúc Hương vừa nói vừa dòm Thục. Nhưng Thục chẳng tỏ vẻ gì rầu rĩ hay cáu kỉnh như lúc ngồi trong căn-tin tòa soạn Tuổi Hoa. Nỗi buồn của nhỏ Thục sao mà giống mưa bóng mây, Cúc Hương ngạc nhiên nghĩ, chưa về tới nhà thì đã tạnh!
Xuyến cười cười:
- Lúc đó nó làm sao ?
- Ai ?
- Con Thục.
Cúc Hương nhún vai:
- Nó có làm sao đâu! Nó ngồi im!
- Nó không nói gì hết sao ?
- Nói gì là nói gì ?
- Thiếu gì chuyện để nói! - Xuyến nheo mắt - Chửi ông Tóc Mây một trận chẳng hạn!
Cúc Hương lắc đầu:
- Không! Lúc đó nó đang xỉu! Tao phải giật tóc và xức dầu cho nó!
- Đủ rồi nghen! - Thục cau mặt - Tao không thích nghe đứa nào bịa chuyện à!
- Tao thèm vào bịa chuyện! - Cúc Hương nghinh mặt - Có phải lúc đó mày nhắm mắt nhắm mũi lại không ?
- Nhắm mắt nhắm mũi đâu phải là xỉu ?
- Vậy mà còn cãi! - Cúc Hương hừ giọng - Nhắm mắt thì hết thấy, nhắm mũi thì hết thở! Hết thở nếu không xỉu thì là gì ?
Kiểu ăn nói ma mãnh của Cúc Hương khiến Thục chỉ biết lắc đầu.
Xuyến ngó Thục:
- Giờ sao mày ?
- Sao cái gì ?
- Vụ ông Tóc Mây đó! - Xuyến tằng hắng - Trị tội ổng không ?
- Tội gì mà trị ?
Xuyến nhếch môi:
- Tội đã có vợ có con rồi mà còn bày đặt làm thơ tặng mày!
- Trị tội mày với con Cúc Hương thì có! - Thục khịt mũi - Bài thơ đó do tụi mày suy diễn, gán ghép chứ chắc gì ổng tặng tao!
Xuyến cười:
- Nếu không vậy thì tại sao máy bảo ông không thể sống thiếu mày ?
Thục lạnh lùng:
- Vậy phải trị tội luôn cái máy!
- Chà chà! - Cúc Hương kêu lên - Con nhỏ này sao bữa nay hung hăng quá ta! Đâu phải ỷ mình thất tình rồi muốn trị tội ai cũng được!
Thục không buồn phản bác lại lời châm chọc của Cúc Hương. Nỗi cáu giận, buồn phiền lúc phát hiện ra sự thật về nhà thơ Tóc Mây đang nguôi dần trong lòng nó. Khi nãy, lúc Cúc Hương chở nó về, nó ngồi phía sau ngẫm nghĩ về "chuyện tình" của mình và chợt nhận ra tất cả vẻ buồn cười và trẻ con chung quanh chuyện này.
Cho tới lúc nó đặt chân lên tòa soạn Tuổi Hoa, nhà thơ Tóc Mây chưa bao giờ nhắn gửi, hứa hẹn hay nói năng gì với nó. Những lúc ông xuống công ty gặp bọn Thục, thái độ và ánh mắt của ông cũng không nói lên điều gì đặc biệt. Người con gái tên Th. ông đề tặng trong bài thơ "Gặp nhau làm chi vội" không chắc là Thục. Và nếu người đó có là Thục đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa ông có tình cảm riêng tư gì với Thục. Có thể nghe bọn Thục cứ nằng nặc đòi gặp ông mà vì lý do nào đó ông không muốn để lộ chân tướng của mình nên ông đã viết bài thơ đó như một cách trả lời mà thôi!
Suy cho cùng "chuyện tình" giữa Thục và nhà thơ Tóc Mây chỉ là "sản phẩm" của hai con quỷ Xuyến và Cúc Hương. Tụi nó khơi khơi dựng lên một mối tình tưởng tượng rồi gán ghép cho Thục. Ngây thơ và đa cảm, dần dần Thục bị cuốn vào trò chơi. Rồi trí tưởng tượng phong phú đã góp phần thúc đẩy Thục đi xa hơn vào những giấc mơ.
Chỉ đến sáng nay, trên đường từ tòa soạn Tuổi Hoa trở về, cuộc phiêu lưu tâm hồn kia mới thực sự chấm dứt với Thục. Và nó kịp nhận ra sự phi lý trong nỗi buồn vừa thành thực lại vừa giả tạo của mình.
Cúc Hương không rõ tất cả những diễn biến trong lòng Thục. Thấy Thục nhanh ***ng lấy lại tinh thần sau một cú sốc khủng khiếp như thế, lại tỉnh bơ ăn miếng trả miếng trước những lời chọc ghẹo của nó và Xuyến, Cúc Hương gật gù khen:
- Nhưng nói gì thì nói, tao với con Xuyến cũng phải công nhận càng ngày mày càng có bản lĩnh!
Thục cảnh giác:
- Bản lĩnh gì ?
Cúc Hương hùng hồn:
- Nhanh ***ng quit khỏi nỗi buồn! Delete ngay lập tức hình bóng người yêu ra đầu óc! Kịp thời press any key to return to DOS!
Câu cuối cùng trong bài "bình luận" của Cúc Hương khiến Thục há hốc miệng:
- "Trở về màn hình DOS" là sao?
- Mày ngốc quá! - Cúc Hương tinh quái - DOS nghĩa là... "Đừng Ôm Sảng!". "Trở về DOS" tức là mày đã thoát khỏi chiếc bẫy tình quanh co rối rắm! Chứ nếu mày cứ nhất định nhảy vô... ôm chặt ông nhà thơ vợ con đùm đề kia thì đời mày chỉ có nát bét!
Thục rụt cổ:
- Mày nói gì nghe ghê!
Cúc Hương nghiêm mặt:
- Tao chỉ nói lên sự thật! - Rồi nó bỗng cười hì hì - Nhưng chẳng biết mày học được bản lĩnh này ở đâu! Chắc là mày học của tao!
Cúc Hương huênh hoang là thế, vậy mà trưa đó khi đi ngủ dậy, Thục lần bước ra phòng ngoài, ngạc nhiên thấy Cúc Hương đang ngồi gục đầu trên bàn.
- Dậy sớm vậy mày ?
Thục hỏi và chẳng nghe tiếng trả lời. Nhìn những lọn tóc xõa trên vai Cúc Hương, Thục chẳng rõ bạn mình thức hay ngủ.
Chắc là nó đang thức! Thục nhủ thầm khi nhìn thấy dải băng chữ "Xin dung tat may. Cuc Huong" chạy liên tục trên màn hình trước mặt.
Thục khẽ thò tay **ng vào bàn phím. Dải băng chữ biến mất, để lộ ra màn hình chính của Windows với hai màu đỏ và đen "chết ***c".
Tự dưng Thục giật thót. Nó chưa trông thấy mẫu màu kỳ dị này bao giờ. Thục nhớ như in những mẫu màu Cúc Hương "sáng tác" và thường xuyên sử dụng trên máy. Xanh ngọc và đỏ cánh sen là mẫu màu "hy vọng". Tím, vàng nhạt và màu nước biển là mẫu màu "nhớ nhung". Vàng và xanh lá cây là mẫu "u buồn". Đỏ sậm và nâu là màu "cáu kỉnh"... Chỉ riêng đỏ và đen là Thục chưa từng trông thấy.
- Mẫu màu gì lạ vậy mày ? - Thục tò mò hỏi.
- Mẫu màu "tuyệt vọng"!
Tiếng trả lời của Cúc Hương vọng lên từ dưới cánh tay, nghe não nề và hiu hắt.
Thục chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tiếng Xuyến cất lên bên tai - hóa ra Xuyến đã thức giấc và đến sau lưng Thục tự bao giờ:
- Coi nó đang cầm cái gì trên tay kìa!
Thục nhướn mắt dòm. Quả nhiên bàn tay Cúc Hương lộ ra ngoài vạt tóc đang cầm hờ hững mấy phong thư.
- Thư! - Thục nhìn Xuyến.
- Thư ai gửi cho ai vậy ?
- Ai biết!
Xuyến hất hàm:
- Lấy lại đây coi!
Theo lệnh của Xuyến, Thục thận trọng kiễng chân và thò tay qua vai Cúc Hương rón rén nhón mấy phong thư. Cúc Hương chẳng phản ứng gì. Nó cứ ngồi im như phỗng.
Thục nhìn lướt qua phong thư trên cùng và hớn hở reo lên:
- A, thư gửi cho mày! Thư mời đám cưới!
Xuyến cầm lấy phong thư, liếc qua chữ "song hỷ" ngoài bìa rồi gật gù:
- Thì ra con Cúc Hương lén lút đi "chống lầy"! Nó buồn vì sắp sữa giã từ quãng đời áo trắng!
- A, tao cũng được mời! - Thục lại reo lên.
- Vô duyên! - Xuyến nguýt Thục - Nó không mời bọn mình thì mời ai ?
Vừa nói Xuyến mở bì thư, rút tấm thiệp bên trong. Nhác thấy tên Ngô Thì Vân trong tấm thiệp. Xuyến trợn mắt:
- Con này ghê thật! Nó mới nhõng nhẽo có mấy bữa, người ta phải sợ vãi mật vội hỏi cưới nó liền!
- Ủa! - Giọng Thục ngạc nhiên - Sao lại có thiệp mời gửi cho con Cúc Hương nữa ? Chẳng lẽ nó lại mời nó dự đám cưới của chính nó ?
Câu nói của Thục khiến Xuyến cảm thấy ngờ ngợ, vội hỏi lại:
- Mày nói sao ?
Rồi như linh cảm được chuyện gì, không đợi Thục trả lời, Xuyến cúi dòm tấm thiệp trên tay.
- Trời đất! - Xuyết thất thanh - Cô dâu là Mai Hương chứ đâu phải con Cúc Hương nhà mình!
- Mai Hương nào ?
- Thì còn Mai Hương nào nữa! Con nhỏ ngồi ở phòng khách đằng trước đây nè!
Rồi Xuyến nhìn lên trần nhà, than:
- Như vậy là người ta ưa thích hương hoa mai mà chê bai hương hoa cúc!
Đang nói, chợt nhận thấy mình đùa không đúng chỗ, Xuyến vội im bặt và áy náy nhìn sang Cúc Hương. Nhưng Cúc Hương vẫn im lìm bất động, chả rõ có nghe thấy những lời Xuyến nói hay không.
- Sao lạ quá mày ? - Thục khẽ bước lại gần Xuyến, thì thầm.
- Lạ chuyện gì ?
- Chuyện nhỏ Mai Hương đó.
- Nhỏ Mai Hương sao ?
Thục chớp mắt:
- Tao thấy anh Vân với nhỏ trước nay đâu có vẻ gì thân mật, thậm chí có lúc tao còn thấy hai người cãi nhau đỏ mặt tía tai nữa, sao bây giờ bỗng dưng họ lại làm đám cưới ?
Xuyến nhún vai:
- Mày... còn nhỏ, làm sao hiểu được ba chuyện phức tạp này! Phải kinh nghiệm đầy mình như tao thì mới biết tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không...
Xuyến đang ba hoa thì Thiếu bước vào.
Thục cười:
- Miệng con nhỏ này linh thật! Tình của mày khi không mà có rồi kìa!
Xuyến quay lại nhìn Thiếu, định nhoẻn miệng cười với anh nhưng không rõ nghĩ sao, nó nghiêm mặt lại:
- Mấy cái thiệp mời đám cưới là do anh đem vào phải không ?
- Ừ.
- Đâu rồi ?
Thiếu liếc lên mặt bàn:
- Ủa! Hồi trưa tôi mới để đây, định đầu giờ chiều đưa cho các bạn...
- Phải đây không ? - Xuyến chìa tấm thiệp sau lưng ra.
Thiếu thở phào:
- Vậy mà Xuyến làm tôi hết hồn!
- Anh khoan mừng vội! - Xuyến nghinh mặt - Nghe tôi hỏi tội đây nè!
- Tội gì ?
Xuyến hắng giọng:
- Anh Vân với nhỏ Mai Hương quen nhau lâu chưa ?
- Lâu rồi!
- Lâu là mấy tháng ?
Thiếu khịt mũi:
- Họ quen nhau tới ba năm lận!
Xuyến chưng hửng:
- Ba năm ?
- Ừ.
- Ba năm sao bây giờ mới làm đám cưới ?
Thiếu nhăn nhó:
- Cái đó làm sao tôi biết được!
Dường như chợt nhận ra câu hỏi của mình hơi kỳ cục, Xuyến liền chuyển đề tài:
- Anh biết bọn họ quen nhau từ trước sao không chịu nói cho con Cúc Hương biết ?
Thiếu khẽ liếc về phía Cúc Hương bằng ánh mắt bối rối:
- Tôi đâu biết Cúc Hương có tình cảm với anh Vân thật! Tôi cứ tưởng mấy bạn chỉ đùa chơi thôi!
Xuyến sầm mặt:
- Vậy chuyện tôi với anh cũng là chuyện đùa chơi hả ?
- Đâu có! - Thiếu hoảng hốt - Ý tôi đâu phải vậy!
Xuyến nghiến răng:
- Ý anh mà là vậy tôi đã xé anh ra làm hai lâu rồi!
Sau khi hù cho Thiếu xanh mặt, Xuyến thủng thẳng quay lại chỗ Cúc Hương.
- Cúc Hương! - Xuyến khẽ gọi.
Cúc Hương vẫn gục đầu trên hai cánh tay, xụi lơ như chết rồi.
Ngần ngừ một lát, Xuyết lại tặc lưỡi:
- Ngồi dậy đi! Mày là "cô gái hệ PAL" kia mà!
Trước đây, Cúc Hương thường cho mình là người có trái tim sõi đá, thuộc hệ PAL, tức "Phớt Anh Luôn", đối nghịch hoàn toàn với hệ NTSC, tức "Nhớ Thương Sầu Cảm" của con Thục mít ướt. Bây giờ Xuyến nhắc lại "truyền thuyết" đó, cố chọc cho bạn cười, nhưng vô hiệu.
Tự nhiên Xuyến thấy thương Cúc Hương vô hạn. Rốt lại, sau hai tháng học nghề vi tính ở công ty Việt Anh, trong ba đứa chỉ có Xuyến là thuận buồm xuôi gió nhất. Thiếu hiền lành, tử tế, ngày càng quý mến và quấn quýt Xuyến. Trong khi đó Thục "vỡ mộng" với nhà thơ Tóc Mây đầu hói còn Cúc Hương thì đang lên cơn đau tim trước dòng chữ "trân trọng báo tin" của anh chàng Vân kín đáo, lạnh lùng. Lạ một điều, những tin tức khủng khiếp đó lại xảy đến với Thục và Cúc Hương trong cùng một ngày, hệt như có hẹn trước!
Dĩ nhiên so với Cúc Hương, "ca" của Thục nhẹ hơn. Xuyến thừa hiểu điều đó. Bệnh của Thục là bệnh tưởng, bệnh của Cúc Hương mới là bệnh thật. Thục chỉ vỡ mộng, Cúc Hương mới vỡ... tim. Sau vụ này, cần phải format lại trái tim con Cúc Hương như người ta vẫn định dạng lại những chiếc đĩa nhiễm virus! Xuyến buồn buồn nhủ bụng.
- Anh Vân đâu ? - Cúc Hương đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi.
- Anh Vân hả ? - Xuyến liếm môi - Ảnh chưa vô!
- Không phải là chưa! - Cúc Hương thẫn thờ nhìn Xuyến - Mà là ảnh sẽ không vô! Chiều nay cũng vậy và ngày mai cũng vậy!
- Sao mày biết ?
Giọng Cúc Hương bùi ngùi:
- Tao biết! Chỉ đến ngày mốt, khi tụi mình đã rời khỏi đây rồi, ảnh và Mai Hương mới trở lại công ty! Họ muốn tránh mặt tao!
- Nếu muốn tránh mặt, tại sao ảnh lại mời mày dự đám cưới ? - Thục vọt miệng.
Cúc Hương nhún vai:
- Mời dự đám cưới là chuyện khác! Đó là chuyện chẳng đặng đừng!
Thục đột nhiên cảm thấy lo lắng:
- Nhưng mày tìm anh Vân chi vậy ? Bộ mày tính hỏi tội ảnh hả ?
- Ảnh chẳng có lỗi gì trong chuyện này! - Cúc Hương thở dài - Tao định gặp ảnh để kêu ảnh cứ đi làm như bình thường!
Câu nói của Cúc Hương khiến xuyến và Thục thở phào. Cuối cùng con Cúc Hương đã nhìn ra được vấn đề, Xuyến mừng rỡ nghĩ, và như vậy chẳng có gì phải lo lắng, chắc chắn nó sẽ vượt qua được "cú sốc" này!
- Chiều nay buồn quá!
Vừa mới tỏ ra cứng cỏi, giọng Cúc Hương đã lại ỉu xìu.
- Đừng buồn! - Xuyến an ủi bạn - Mày có nhớ câu nói của Legouvé hôm trước anh Vân cài vô màn hình mày không?
- Nhớ.
- Câu gì ?
Cúc Hương chớp đôi mắt đỏ hoe:
- "Làm việc sẽ giúp lau khô những giọt lệ"!
- Vậy mày "lau khô" đi!
Cúc Hương quay mặt đi chỗ khác:
- Tao có khóc đâu mà lau!
- Thôi kệ mày! - Xuyến nhượng bộ - Mai mốt vùi đầu vào ôn tập, lệ mày sẽ được lau khô một cách tự động! Còn bây giờ thì mày "lau" màn hình đi! Màn hình gì đỏ đỏ đen đen thấy ghê!
Cúc Hương buồn bã triết lý:
- Tình yêu là một cuộc đỏ den!
- Đừng nói ba láp! - Xuyến tằng hắng - Mày chơi games riết, bây giờ nhìn cái gì cũng ra cờ bạc!
- Cờ bạc kệ tao!
Thấy Cúc Hương có vẻ chẳng buồn nhúc nhích chân tay, Thục thình lình lên tiếng:
- Con Cúc Hương chỉ giỏi cái miệng! Mày ngon sao mày không thể hiện bản lĩnh của mày đi!
Cúc Hương lườm Thục:
- Bản lĩnh gì?
Thục thản nhiên:
- Bản lĩnh mà mày bảo là tao học được ở mày ấy! Nhanh ***ng quit khỏi nỗi buồn nè! Delete ngay lập tức hình bóng người yêu ra khỏi đầu óc nè! Kịp thời press any key to return to DOS nè!
Thục nhắc lại một lèo nguyên văn những câu nói hùng hổ của Cúc Hương ban sáng khiến Cúc Hương dù đang buồn nẫu ruột cũng phải mỉm cười:
- Sao bữa nay mày mồm mép ghê thế! Mày muốn tao thể hiện bản lĩnh cách nào ?
Thục chỉ tay lên màn hình:
- Xóa mẫu màu "tuyệt vọng" này đi! Chuyển sang mẫu "hy vọng"!
- Hy vọng gì nữa bây giờ ? - Giọng Cúc Hương đượm hờn dỗi.
- Sao lại chẳng hy vọng gì ? - Xuyến nghiêm nghị - Hy vọng mai mốt thi đâu đỗ đó nè ! Hy vọng trong tương lai sẽ trở thành một chuyên gia vi tính như... tao nè! Hy vọng sẽ gặp một anh Vân khác đẹp trai hơn anh Vân này nè! Hy vọng sẽ...
- Thôi, thôi, stop đi! Tao không nghe nữa đâu! - Cúc Hương la lên và đưa tay bịt tai lại.
- Không có tốp tiếc gì hết! - Xuyến hừ giọng - Bây giờ mày có chịu đổi màn hình Windows sang mẫu màu "hy vọng" không, nói một tiếng đi! Yes hay No ?
Thục láu táu:
- Dĩ nhiên là Yes!
Xuyến trừng mắt:
- Tao không hỏi mày!
Trong lúc đó, Cúc Hương đưa mắt bâng khuâng nhìn ra bên ngoài. Qua màn kính ngăn, nó vẫn nhìn thấy những tia nắng đang nhảy múa trên tàng cây bên kia đường và bất giác nó buột miệng nhắc theo lời Thục:
- Dĩ nhiên là Yes!
Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 8 / 1995
Nguyễn Nhật Ánh
Nguyễn Nhật Ánh
Nguồn: truongton.net