21/12/12

Chú bé rắc rối (C9-10)

Chương 9

Thằng Phước méc cô thật. Đúng ra thì nó báo với thằng Nhuận và thằng Nhuận báo lại với cô Nga.
Nhỏ Dạ Lan dọa tôi:

- Lần này thì chết nhé!

Tôi thanh minh:

- Chết gì ! Hôm đó tụi tao học bài xong rồi mới đi chớ bộ!

Nhuận lừ mắt:

- Xong gì mà xong! Thằng Phước bảo mới ba giờ rưởi, tụi mày đã tót ra sân bóng rồi.

Hết đường chối cãi, tôi im re, trong bụng giận mình kinh khủng.

Tôi và An đang có nguy cơ bị lôi ra kiểm điểm lần nữa thì xảy ra một chuyện.

Có một buổi tối, má tôi đi làm về trể. Trong nhà hết thức ăn, má tôi sai tôi chạy đến quán dì Thẩm mua hột vịt. Muốn đến quán dì Thẩm phải đi ngang qua lò thịt. Mới nghĩ đến chuyện đó, tôi đã thấy lạnh cả sống lưng.

Sợ thì sợ nhưng tôi không dám nói ra miệng. Bởi ba má tôi chúa ghét chuyện ma quỷ. Tôi chỉ có cách từ chối khéo:

- Má kêu nhỏ Ái đi mua đi!

Má tôi nạt:

- Mày lớn mày phải đi chứ sao lại sai em!

Tôi chống chế:

- Con còn phải học bài.

Má tôi phẩy tay:

- Thôi đi, đừng có làm biếng! Lát nữa học! Chạy đi mua hột vịt có năm phút chứ lâu la gì!

Nhỏ Ái rất thông minh. Nó hiểu ngay tâm trạng của tôi, bèn lên tiếng:

- Thôi, anh với em cùng đi!

Tôi nhìn nó bằng ánh mắt biết ơn:

- Ừ, để anh đi lấy xe đạp chở em đi!

Bình thường, tôi thường "mày mày, tao tao" với nó, tự nhiên lúc này tôi "anh anh, em em" ngọt xớt.

Lúc đó khoảng tám giờ tối, trời ló trăng non. Ánh trăng lờ mờ rọi dọc con đường ngang qua lò thịt càng làm khung cảnh tăng thêm vẻ rùng rợn.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi dấn bàn đạp, không dám liếc nganh liếc dọc. Nhỏ Ái ngồi phía sau ôm cứng lấy tôi. Nó cũng chúa nhát.

Hai anh em cứ thế lùi lũi phóng xe.

Phải đến khi ánh điện nhà dì Thẩm nhấp nháy trước mắt, tôi mới dám thở mạnh.

Lượt đi không thấy gì "ghê gớm", lượt về tôi đã thấy bớt sợ. Lúc chạy ngang lò thịt, tự nhiên tôi không cưỡng nổi ý muốn liếc thử "nó" một cái, xem có thấy "gì" không.

Thế là tôi hé mắt trông ngang.

Và tim tôi bỗng dưng thót lại như ai bóp. Rõ ràng trước mắt tôi, một bóng đen vừa lướt ngang qua bụi cây cạnh lò thịt. Tôi chớp mắt một cái, bóng đen đã biến mất.

Quên mất lời bà dặn, tôi tính kêu lên nhưng hai hàm răng cứng đờ. Thế là hồn vía lên mây, tôi cong lưng đạp như bị .... ma đuổi.

Vì tôi bất ngờ "sang số", nhỏ Ái bật ngữa ra sau suýt nữa té khỏi yên xe. Nó la :Di lói:

- Anh chạy gì kỳ vậy? Té em bây giờ!

Mặc, nó la phần nó, tôi đạp phần tôi.

Hai tay ghì chặt ghi-đông, tôi nghiến răng đạp phăng phăng, chẳng còn tâm trí nào tránh mấy cái ổ gà. Chiếc xe nhảy chồm chồm như một con ngựa bất kham.

Nhỏ Ái vẫn tiếp tục la lối:

- Bể hết hột vịt bây giờ!

Thấy tôi không thèm giảm tốc độ, nó lại la:

- Anh làm gì chạy như điên vậy? Em về méc má cho coi!

Rồi thấy chẳng ăn thua gì, nó một tay ôm chặt hông tôi, một tay giữ khư khư mấy cái hột vịt, miệng thút thít khóc.

Về đến nhà rồi, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Vội vàng bật chống xe đánh "tách" một cái, tôi phóng vù qua cửa. Chiếc xe mất thăng bằng, ngã đánh rầm.

Má tôi bước ra:

- Tụi mày làm cái gì ầm ầm vậy?

Rồi thấy nhỏ Ái đang sụt sịt, má tôi hỏi liền:

- Sao khóc vậy con?

Trong lúc tôi đang lui cui đỡ chiếc xe lên thì nhỏ Ái kể tội tôi:

- Ảnh chạy xe ẩu quá chừng, con sém té mấy lần. May mà không bể hột vịt!

Má tôi cốc tôi một cái:

- Hư này! Đã bảo bao nhiêu lần rồi mà không nghe! Có ngày té lọi cẳng cho coi!

Rồi quay qua nhỏ Ái, má tôi dỗ:

- Thôi nín đi! Có vậy mà cũng khóc!

Tôi đi theo nhỏ Ái, tay xoa xoa đầu ngay chỗ vừa bị cốc vừa rồi. Nỗi hoảng hốt vẫn chưa rời bỏ tôi.

Đợi cho má tôi xuống bếp, tôi khều nhỏ Ái:

- Nè, nè! Tao nói cái này cho nghe nè!

Thấy tôi thì thầm, nó cũng thì thầm theo:

- Gì vậy?

Tôi kề miệng sát tai nó:

- Khi nãy tao thấy ma.

Nhỏ Ái xô tôi ra:

- Thôi đi! Đừng có xạo!

Tôi nghiêm mặt:

- Thật mà! Tao thấy rõ ràng!

Nó hỏi lại, giọng không tin:

- Ở đâu?

Tôi lại hạ giọng:

- Ở lò thịt! "Nó" lấp ló ở trong bụi cây!

Nhỏ Ái xanh mặt nhưng nó cố làm ra vẻ cứng:

- Thôi đi! Anh đừng có dọa em!

Tôi nhún vai:

- Tao xạo mày làm gì! Khi nãy mày không thấy tao chạy muốn vắt giò lên cổ sao!

Đến đây, nhỏ Ái tin tôi nói thật. Nó đưa tay ôm mặt, miệng lắp bắp:

- Eo ôi! Em sợ quá!

Từ khi vào nhà đến giờ, tôi đã bớt hoảng. Bây giờ vẻ sợ hãi của nhỏ Ái khiến tôi thấp thỏm trở lại. Ánh sáng và không khí quen thuộc trong nhà không thể nào xua tan được cảm giác tệ hại đó.

Tôi đứng sát vào nhỏ Ái, vừa trấn an nó vừa trấn an mình:

- Mình ở trong nhà mà sợ gì!

- Biết đâu "nó" nấp ngoài cửa! - Nhỏ Ái lo lắng.

Tôi lấm lét nhìn ra cửa:

- Chắc không có đâu!

- Sao anh biết?

- Tao đoán chừng vậy thôi.

Giọng điệu lừng khừng của tôi chẳng giúp nhỏ Ái an tâm được chút nào. Nó nắm chặt tay tôi:

- Làm sao bây giờ?

Tôi chợt nhớ ra:

- Lại hỏi bà thử coi!

Bà không có dưới nhà.

- Chắc bà ở trên gác!

Tôi nói và cùng nhỏ Ái trèo lên căn gác gỗ. Quả nhiên, bà tôi đang ngồi loay hoay vá quần vá áo trên đó.

Thấy tôi và nhỏ Ái thò đầu lên, bà ngừng tay, hỏi:

- Sao các cháu không ngồi học bài mà chạy lên đây?

Thay cho câu trả lời, hai đứa tôi chạy lại ngồi gần kề bên bà. Tôi nói nhỏ:

- Bà ơi, cháu vừa thấy ... ma bà ạ!

Bà tôi vội vàng nhắm mắt:

- Mô phật! Cháu thấy ở đâu?

- Ở lò thịt bà ạ!

Bà tôi rầy:

- Vào giờ này cháu đi ngang qua đó làm gì ?

- Má cháu sai cháu đi mua hột vịt mà lại!

Bà tôi nhíu mày vẻ không bằng lòng:

- Được rồi, bà sẽ nói má cháu đừng sai các cháu đi đêm nữa. Buổi tối đi ra ngoài không nên!

Nhỏ Ái nãy giờ vẫn chưa hết lo âu.

Nó hỏi:

- Giờ có sao không bà?

- Có sao cái gì?

- Ma ấy mà! "Nó" có rượt theo mình không?

- Sao cháu lại hỏi vậy?

Nhỏ Ái rùng mình:

- Cháu sợ "nó" nấp ngoài cửa.

Bà tôi lắc đầu:

- Không có đâu! Oan hồn thường lảng vảng quanh chỗ nó ở, ít khi nào đi xa!

Nghe vậy, hai đứa tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhỏ Ái lại cẩn thận hỏi:

- Bây giờ thì tụi cháu phải làm gì đây hở bà?

Bà tôi cười:

- Thì đi học bài đi chứ làm gì!

Đang nói, bà tôi vội nghiêm mặt lại:

- Nhưng hai cháu nhớ đừng kể cho ai nghe chuyện này đấy.

- Dạ, tụi cháu không nói đâu!

Nói xong, tôi và nhỏ Ái trèo xuống khỏi thang gác.

Ngồi vào bàn xong, nhỏ Ái từ từ lấy lại bình tĩnh và bắt đầu kê tôi:

- Vậy mà anh bảo thầy Việt nói không có ma!

Tôi lúng túng:

- Thì thầy Việt nói vậy, tao có biết đâu.

- Chẳng lẽ thầy Việt nói sai?

- Tao chẳng biết! Ngay cả ba má mình cũng bảo là không có ma.

Nhỏ Ái thở ra:

- Chắc tại ba má chưa thấy ma bao giờ.

Ngẫm nghĩ một hồi, nó đề nghị:

- Hay là anh kể cho ba má biết đi!

Tôi gạt ngang:

- Thôi đi! Đừng xúi dại! Mày muốn tao bị ăn đòn hả?

Nó nheo mắt:

- Lớn rồi mà sợ ăn đòn!

Tôi nổi nóng:

- Mày ngon thì mày đi nói đi!

- Thôi, em chẳng dám đâu!

Nó rụt cổ lại y con rùa. Thật chưa thấy ai nhát như nó, chỉ được mỗi cái tài xúi bẩy người khác!

Tối đó vừa chui vào giường là tôi với nhỏ Ái kéo chăn trùm kín mít, ngay cái mũi để thở cũng không dám để hở ra ngoài.

Sáng hôm sau tới lớp, quên phắt lời bà tôi dặn, tôi đem chuyện gặp ma kể cho tụi bạn nghe.

Hưng nhí buông thõng một tiếng:

- Xạo!

- Thiệt mà!

- Hôm trước thằng An vô trỏng có thấy gì đâu!

- Nhưng mà tao thấy.

Nhỏ Trầm Hương nhận xét:

- Hay là Nghi bị hoa mắt?

Tôi tức mình:

- Chẳng hoa mắt gì hết! Tao thấy rõ ràng. "Nó" đi lơ lững cách mặt đất cả thước.

Thật ra lúc đó tôi chỉ thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng vì tụi bạn không tin nên tôi phải bịa thêm cái màn "lơ lững" cho nó có sức thuyết phục.

Hưng nhí trố mắt:

- Như Mai-ca vậy hả?

Tôi gật đầu:

- Ừ, y hệt Mai-ca.

Nó tỏ vẻ băn khoăn:

- Hay đó là người từ hành tinh khác đến?

Trầm Hương bĩu môi:

- Đến đâu không đến, lại đến lò thịt!

Tôi phản đối giả thuyết của Hưng nhí:

- Không phải đâu! Nếu là người từ hành tinh khác đến thì cả thành phố phải sáng lòa như trong phim Mai-ca vậy chứ!

- Ừ hén!

Hưng nhí gục gặc đầu rồi lại thắc mắc ngay:

- Như vậy chẳng lẽ đó là ma?

Tôi gắt:

- Thì tao đã bảo là ma mà lại!

Thình lình Hưng nhí đổi giọng:

- Làm gì có ma! Thầy Việt đã bảo rồi! Chắc là mầy bịa!

Trầm Hương hùa theo:

- Đó là chuyện nhảm nhí, hoang đường!

Đúng là đứa a dua, nó lặp lại y lời thầy Việt nói bữa trước.

- Tụi mày không tin thì thôi!

Tôi nổi giận buông thõng một câu rồi bỏ đi.

Chỉ có An là tin lời tôi. Nó đúng là thằng bạn tốt.

Nghe tôi kể xong, nó hỏi:

- Lúc đó là mấy giờ?

Tôi nhíu mày:

- Tao không nhớ. Khoảng bảy, tám giờ gì đó.

- Mày thấy "nó" đi ra hay đi vô lò thịt?

Tôi cố nhớ:

- Hình như là ... đi vô.

Ngẫm nghĩ một lát, An chép miệng:

- Lạ quá!

Tôi ngạc nhiên:

- Lạ cái gì?

- Cách đây năm, sáu bữa tao cũng thấy một bóng người quanh quẩn ở lò thịt.

Tôi hồi hộp:

- Ban ngày hay ban đêm?

- Cũng ban đêm.

Tôi thấp giọng:

- Thì đúng là "nó" rồi chứ gì nữa!

An nhìn tôi:

- Ma hả?

- Ừa.

An bặm môi:

- Tao nghĩ là không phải! Tao không tin có ma!

Tôi khịt mũi:

- Chứ theo mà, "nó" là ai?

An đáp gọn lỏn:

- Người ta.

Tôi trố mắt:

- Giờ đó ai tới lò thịt làm gì ?

- Tao không biết.

Tôi "xì" một tiếng:

- Không biết mà cũng nói!

Không để ý sự châm chọc của tôi, An nói với vẻ trầm ngâm:

- Chắc là có gì ám muội.

Tôi nhún vai:

- Mày chỉ giỏi tưởng tượng!

An không đáp. Lát sau, nó vỗ vai tôi:

- Tối nay tao với mày đi rình thử coi!

Tôi sửng sốt:

- Rình ở lò thịt hả?

- Ừ.

- Thôi đi, đừng có điên!

An nheo mắt:

- Mày sợ hả?

Tôi thú nhận:

- Ừ, tao sợ.

- Sợ gì! Tao cùng đi với mày mà!

- Nhưng mà tao vẫn sợ. Rủi "nó" là ma thật thì chết!

An lớn tiếng:

- Tao đã bảo là không phải ma mà!

Tôi vẫn ngại:

- Nhưng nếu như "nó" là ma thì sao? Ai biết được chuyện đó!

Thấy không lay chuyển được tôi, An đổi chiến thuật:

- Mày đem theo bịch nước tiểu.

- Chi vậy?

- Có vậy mà cũng không biết! Ma thường sợ những thứ ô uế. Nếu "nó" là ma thật, mày tung bịch nước tiểu ra, "nó" chạy mất.

Đúng rồi! Tôi sực nhớ có lần bà tôi cũng nói như vậy. Đi đêm gặp ma, cỡi quần tè một bãi, ma biến liền. Đúng là một thứ vũ khí lợi hại. Tuy vậy, tôi vẫn chưa yên tâm:

- Tao vẫn thấy sờ sợ làm sao! Hay là mình rũ thêm Hưng nhí?

An giơ hai tay lên trời:

- Ối trời! Cái thằng nhát như thỏ, đi theo chỉ tổ vướng cẳng!

Quả thật, Hưng nhí còn nhát gan hơn tôi gấp bội mặc dù nó luôn miệng bảo là không có ma. Hôm trước, tôi năn nỉ đến gãy lưỡi mới rũ được nó đi giám sát thằng An chui vô lò thịt. Lại phải cam kết "đứng xa xa", nó mới chịu đi. Nhưng dù sao tối nay đi rình ở lò thịt, có nó bên cạnh cũng đỡ sợ hơn là chỉ có tôi và An.

Thấy Tôi có vẻ ngần ngừ, An lại nói:

- Mỗi đứa đem theo một con dao cho chắc ăn.

Tôi gật đầu:

- Ừ, tao sẽ đem theo giàn ná.

Thấy tôi bắt đầu tỏ ra hăng hái, An sáng mắt lên:

- Còn tao, tao sẽ đem theo cây đèn pin.

Thế là mọi chuyện đã được quyết định. Tôi không hiểu tại sao rốt cuộc tôi lại bị lôi cuốn vào "trò phiêu lưu" này của An. Có lẽ cái "tinh thần lành mạnh" của nó đã tạo nơi tôi một cảm giác an tâm và tin cậy.

Trước khi chia tay, An dặn:

- Tối nay khoảng tám giờ, mày ra trước cổng đợi tao nghen!

- Ừ.

Tôi trả lời nó mà lòng còn phân vân: Có nên rút lui lại quyết định của mình hay không?

Chương 10

Suốt buổi chiều, tôi cứ nôn nao trong bụng, nửa muốn kể cho nhỏ Ái nghe kế hoạch tôi và An để khoe khoang cái "tinh thần lành mạnh" của mình, nửa sợ nó nói ra cho ai biết thì hỏng chuyện. Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, tôi đành bấm bụng làm thinh.
Nhưng tôi không tài nào ngồi yên được một chỗ. Với tâm trạng hồi hộp, tôi cứ đi tới đi lui trong nhà, trong bụng thầm mong cho trời :Dng tối lại vừa muốn buổi chiều kéo dài lê thê không bao giờ dứt.

Buổi tối, ngồi vào bàn ăn và qua loa hai chén cơm, bụng tôi đã thấy no.

Thấy tôi buông đũa sớm, má tôi ngạc nhiên:

- Sao bữa nay con ăn ít vậy ?

- Tự nhiên con thấy no.

Má tôi nhìn tôi dò hỏi:

- Hồi chiều ăn bậy cái gì rồi phải không?

- Con có ăn gì đâu!

Nói xong, tôi vội vàng rời bàn đi uống nước, sợ ngồi lại đối đáp một hồi mọi chuyện lộ ra hết.

Trong khi cả nhà còn ngồi ăn cơm, tôi đi lấy giàn ná thun và bao sỏi nhét vào túi quần. Xong, tôi xuống nhà dưới tìm con dao nhỏ bằng i-nốc má tôi vẫn để trên giàn bếp. Tôi lận nó vào thắt lưng, bên ngoài có vạt áo che khuất, có trời mới phát hiện được.

Trang bị xong "vũ khí", tôi tính chuồn ngay. Nhưng nhìn lên đồng hồ, thấy mới có bảy giờ rưỡi, tôi đành phải nán lại.

Trong lúc đó, nhỏ Ái từ nhà dưới đi lên. Nó vừa phụ rửa chén với má tôi. Thấy tôi đứng xớ rớ trước nhà, nó quệt hai tay vô ống quần, hỏi:

- Anh định làm gì đó ?

Tôi giật mình:

- Tao có định làm gì đâu!

- Vậy anh giảng bài giùm em đi!

Tôi nhăn mặt:

- Bài gì ?

- Toán!

- Mày giải không được hả ?

- Giải không được em mới nhờ anh chứ!

Tôi khoát tay:

- Phải tự làm cho quen chứ cái gì cũng nhờ người khác chừng nào mày mới khá nổi.

Nó lắc mái tóc:

- Hôm đó em nghỉ nên không hiểu bài.

Tôi lại gắt:

- Học hành gì mà nghỉ hoài.

- Em ốm chứ bộ!

Đang thấp thỏm vì sợ trễ giờ; thấy nó có lý do chính đáng để nhờ cậy, tôi càng nổi sùng:

- Ốm, ốm! Lúc nào cũng ốm!

Thấy tôi càu nhàu, nhỏ Ái quay mặt đi:

- Anh không muốn giảng thì thôi.

Biết nó lẫy, tôi cũng hơi thương thương, bèn nói:

- Thôi để mai anh giảng cho.

- Chứ bây giờ anh làm gì?

- Anh phải đi đằng này chút xíu.

Nói xong, tôi chạy vù ra đường, sợ nó hỏi lôi thôi. Đúng là nó hỏi lôi thôi thật. Ra tới cổng, tôi còn nghe nó nói:

- Giờ nầy mà anh còn đi đâu?

Vừa ra khỏi cổng, tôi gặp ngay thằng An. Chẳng biết nó tới từ lúc nào.

- Mày tới hồi nào sớm vậy? - Tôi hỏi.

- Mới tới.

An đáp và chạm khẽ vào tay tôi, giục:

- Đi!

Tự dưng tôi bỗng trù trừ:

- Chưa tới tám giờ mà.

- Thì tám giờ hay tám giờ kém mười lăm thì ăn nhằm gì! Bộ mày sợ rồi hả?

Thấy nó nói trúng tim đen, tôi đỏ bừng mặt. May mà trời tối nên An không nhìn thấy. Nhưng cũng có thể nó đã đoán ra.

Tôi chép miệng:

- Đâu có.

Nó kéo tay tôi:

- Không có thì đi!

Thế là tôi bước theo An. Hai đứa lầm lũi đi về phía lò thịt. Trời có trăng nên không tối lắm. Thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang nhưng điều đó không làm cho khung cảnh bớt lặng lẽ một chút nào. Những bụi cây đằng sau và bên hông lò thịt in trên nền trời trắng nhờ những bóng đen âm u, ma quái, nhìn muốn rởn tóc gáy. Nhớ đến những câu chuyện người ta thường đồn đãi về lò thịt rùng rợn này, chân tôi bỗng dưng bước không muốn nổi. Tôi níu chặt tay An khiến nó quay lại:

- Bình tĩnh đi! Không có gì đáng sợ đâu!

Nó nói y như nó đi guốc trong bụng tôi.

Tôi ấp úng:

- Tao không sợ nhưng cũng hơi .... ơn ớn.

- Ơn ớn mẹ gì! Đi với tao mày đừng lo.

Vừa nói nó vừa bóp tay tôi như muốn san sẻ cho tôi sự bạo dạn của nó. Tôi hơi tỉnh tỉnh được một chút, bất thần tôi sực nhớ ra một chuyện liền kêu lên:

- Chết rồi!

An hốt hoảng:

- Gì vậy?

- Tao quên đi tiểu.

An "hừ" một tiếng:

- Có vậy mà cũng nói! Tè vô bụi cây kia kìa!

Tôi thở dài:

- Tao quên là quên đi tiểu vô bịch ni-lông kìa!

An hiểu ra, nó cười khì:

- Lo gì! tao có đem phòng hờ cho mày một bịch "vũ khí" đây nè!

Nó móc túi lấy ra một bịch ni-lông nằng nặng dúi vào tay tôi. Tôi hất ra:

- Thôi, thôi, mày giữ đi! Dơ thấy mồ!

- Có phải nước tiểu đâu mà dơ!

Tôi tròn mắt:

- Ủa, chứ cái gì?

An tỉnh bơ:

- Nước lạnh.

Tôi xịu mặt:

- Mày lúc nào cũng giỡn được! Tao về đây!

An hoảng hồn nắm chặt tay tôi:

- Đừng, đừng!

Tôi vùng vằng:

- Chứ không có "vũ khí" lấy gì trị "nó"?

- Mày có đem dao theo đó không?

- Có.

- Vậy là được rồi!

- "Nó" đâu có sợ dao?

- Sao lại không sợ! Mày cứ yên chí, nếu "nó" xuất hiện, mày cứ việc chuồn. Để tao chiến đấu cho !

An lôi tôi đi. Tôi không đòi về nữa nhưng để cho yên tâm, tôi lặng lẽ rút dao ra cầm tay.

Lò thịt đã ở ngay trước mắt, sừng sững, bất động đầy đe dọa. An kéo tôi vào một lùm cây rậm rạp cạnh lò thịt. Tôi định lên tiếng hỏi nhưng An "suỵt" khẽ, ra dấu yên lặng. Hai đứa ngồi chồm hổm trong bụi cây, mặt quay về hướng cửa hông lò thịt, im lìm quan sát.

An một tay cầm dao một tay cầm đèn pin, ngồi yên không nhúc nhích, lù lù như một con báo rình mồi. còn tôi thì như con chồn đèn, mắt láo liên dáo dác, tim đập thình thình trong ngực như trống lân.

Thời gian lặng lè trôi qua. Chốc chốc, tôi lại giật bắn người vì những tiếng sột soạt ở gần đâu đây vọng lại. Tôi không làm sao xua đuổi được ý nghĩ đó là những bước chân của "nó". "Nó" đang rình rập sau lưng hai đứa tôi với nụ cười hung ác và bí hiểm trên môi. Và bất thần, "nó" sẽ tóm gáy hai đứa tôi và thế là ... tiêu đời. bị ám ảnh bởi ý nghĩ kinh khiếp đó, thỉnh thoảng tôi lại quay đầu dòm ra sau, cảnh giác.

Thình lình, An thúc cùi chỏ vào sườn tôi một cái đau điếng. Tôi mở to mắt nhìn ra phía trước và bỗng nghe một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cái bóng mờ phía trước lại xuất hiện. Từ trong lò thịt, "nó" đi ra, lại đi về phía bụi cây hai đứa tôi đang nấp.

Thoạt đầu tôi định quan sát xem "nó" có chân hay không. Nếu không có chân thì "nó" đích thị là ma. Nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi nhắm tịt lại, trong bụng cứ lo ngay ngáy về chuyện thiếu bịch "vũ khí phòng thân".

Lâu thật lâu, không thấy động tình gì, tôi mới dám mở mắt ra. Cái bóng khi nãy đã biến đi đằng nào.

Tôi liếc An. Nó vẫn ngồi bất động mắt chăm chú nhìn về phía trước, mặt đầy vẻ căng thẳng.

Không nín được, tôi hỏi thầm vào tai nó:

- "Nó" đâu rồi?

An cũng trả lời thầm:

- Đi rồi.

- Đi đâu?

- Tao không biết.

- "Nó" không thấy tụi mình hả?

- Không! Nó đi ngang trước mặt mình khoảng năm mét.

Tôi lại hỏi:

- "Nó" có chân không?

An không hiểu ý tôi:

- Chân gì?

- Chân chứ chân gì! "Nó" đi bằng chân hay bay là trên mặt đất?

- Đi bằng chân chứ ...

Đang nói, An bỗng thắc mắc:

- Bộ từ nãy đến giờ mày không thấy gì sao?

- Không! - Tôi trả lời với vẻ ngượng ngập - Tao nhắm tịt mắt lại.

An "hừ" khẽ trong miệng.

- Bây giờ mình chui ra chứ! - Tôi nói.

- Chờ cho nó đi xa đã.

Hai đứa lại ngồi im, chờ đợi. Bây giờ tôi đã bớt sợ. "Nó" đi sát rạt bên cạnh mà không phát hiện ra hai đứa tôi nấp ở đây chứng tỏ "nó" cũng chẳng ghê gớm gì. Vả lại, theo lời An mô tả thì có lẽ "nó" là người ta thật. Mà người ta thì dù sao cũng không đáng hãi bằng ma.

Một lát sau, An kêu tôi:

- Ra đi!

Hai đứa lồm cồm chui ra khỏi bụi. An đi trước, tôi đi sau, hai đứa lom khom đi lại chổ cái bóng xuất hiện khi nãy. An bấm đèn pin rọi trên mặt đất. Nó kêu khẽ:

- Có dấu chân sờ sờ ra đây nè!

Quả thật, những lằn ngang của đế dép hằn rõ lên mặt đất. Tôi lẩm bẩm:

- Vậy là người ta thật.

- Thì tao đã bảo là người ta mà! - An nói - Bây giờ tụi mình vô lò thịt đi!

- Vô làm gì?

- Xem thử có gì ở trỏng.

Tôi chột dạ:

- Rủi có gì thì sao?

- Có gì là có gì ? Tên khi nãy đi rồi kia mà!

- Biết đâu còn ai nấp trong đó.

An khoát tay:

- Chắc không có đâu! Vả lại mình đi hai đứa, lại có dao mà sợ gì!

Nó nói nghe cùng xuôi tai. Hơn nữa, tôi cũng háo hức muốn khám phá sự bí ẩn của lò thịt, nơi đang cất giấu những sự kiện kỳ lạ, kích thích trí tò mò của tôi.

Thế là bất chấp những nguy hiểm vô hình, hai đứa tôi rón rén đặt chân qua ngưỡng cửa lò thịt. Mặc dù chuyện ma quái đã không còn ám ảnh tôi, nhưng khung cảnh điêu tàn, hoang vắng cộng thêm mùi thuốc mốc meo của lò thịt bỏ hoang vẫn khiến tôi cảm thấy rờn rợn thế nào. Tim tôi lúc nãy đã trở lại bình thường bây giờ lại đập rộn lên.

An quét đèn pin khắp bốn bức tường loang lỗ. Những hầm lò, nhưng bệ mổ nham nhở rêu ngồi tù lù dọc tường và hai góc nhà toát lên vẻ gớm ghiếc và thù địch.

Nhưng ngoài dáng vẻ đe dọa thâm trầm, lò thịt chẳng có gì khả nghi. Tuy vậy hai đứa tôi vẫn lặng lẽ đi nép vào nhau, thận trọng dò dẫm từng bước một.

Sau khi lia đèn pin dọc tường không thấy gì, An rọi xuống nền nhà. Gọi là nền nhà nhưng thật ra nó giống một khu vườn lát gạch hơn. Cỏ dại thi nhau chui lên từ những chỗ giáp mí giữa các viên gạch hoặc từ các kẽ nứt của những viên gạch bể, càng ngày càng um tùm, rậm rạp như muốn che khuất cái nền nhà xỉn màu, loang lổ những vạt rêu lưu cữu.

Đang di chuyển, đột nhiên An đứng lại. Ánh đèn pin trên tay nó rọi tới rọi lui trên bốn viên gạch ở góc nhà.

Tôi nhìn theo ánh đèn và nhận ngay ra sự khác lạ.

Các đám rêu trên những viên gạch này hằn rõ những vết xước như có vật gì chạm phải. Cỏ dại mọc từ các kẽ hở của những viên gạch này cũng tỏ vẻ bất thường. Một số cọng cỏ bị dập, một số khác bị gãy ngang.

An thì thầm:

- Mày thấy gì chưa Nghi?

Tôi đáp khẽ:

- Thấy rồi.

- Lạ quá hả mày?

- Ừ.

Sau một hồi im lặng, An hỏi tôi:

- Mày đoán ra điều gì chưa ?

Tôi bối rối:

- Chắc đây là cái hầm bí mật!

Không ngờ An gật đầu:

- Tao cũng nghĩ vậy. Bây giờ tao rọi đèn, mày nạy thử một viên gạch lên coi!

Thế là An đứng bên cạnh soi đèn, còn tôi chân ngôì chân quì, hai tay hí hoáy nạy viên gạch lên.

Phải thú thật là tôi vô cùng thích thú và phấn khởi trong khi hì hục khui hầm bí mật. Nhớ đến những câu chuyện kỳ thú trong "Nghìn lẻ một đêm", tôi tưởng tượng dưới căn hầm tôi đang "khai quật" đầy ắp nhữnng đồng tiền vàng óng ánh, những chuỗi kim cương, ngọc bích lấp lánh trăm nghìn màu sắc khác nhau.

- Được rồi.

Tôi mừng rỡ thốt lên khi viên gạch bắt đầu nhúc nhích dưới tay tôi và sắp sửa bị bẩy lên.

Ngay lúc đó, thình lình một tiếng "cạch" vang lên và tôi thấy đầu mình tê điếng. Trước khi chìm vào hôn mê, tôi biết rằng mình đã bị tấn công từ phía sau.

Nguồn: forums.vinagames.org