Chương 5:
Sáng sớm tinh mơ.
Ánh dương quang đầu tiên soi rọi lên tấm biển lộng lẫy phía trước Liệt Hỏa sơn trang.
Cổng lớn của Liệt Hỏa sơn trang đã gần ngay trước mắt.
Như Ca chỉnh trang lại y phục trên người, vuốt đi những hạt sương còn đang vương đọng trên mái tóc, cõi lòng vừa cao hứng vừa thấp thỏm, nàng quay đầu lại hỏi Ngọc Tự Hàn: "Sư huynh, trông ta có ổn không?"
Ngọc Tự Hàn trên cổ xe lăn mỉm cười gật đầu.
Ở bên kia, Tuyết vén tấm rèm kiệu lên, che miệng ngáp dài bảo: "Nha đầu ngốc, cả đêm không ngủ đã vội vã lên đường, khí sắc làm sao mà tốt cho được? Đừng có nghe hắn nói, hắn phỉnh nàng đấy."
Như Ca phát giận, gắt gỏng với y: "Không được nói sư huynh ta như vậy, huynh ấy trước nay chưa bao giờ lừa gạt ta cả!"
Tuyết cong khóe môi xinh của mình lên, vẻ như đang đau lòng bảo: "Người ta chỉ nói lời thật lòng với nàng, vậy mà nàng lại đi quát tháo người ta, thật là bất công quá đi." Nói xong, y chìa ngón tay ngọc của mình ra, ngoắc ngoắc Như Ca: "Đến đây!"
Như Ca thoáng do dự, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng bước qua.
"Định làm gì chứ?"
Tuyết đá lông nheo một cái, bất ngờ tóm lấy khuôn mặt của Như Ca, hai tay véo lên đôi má nàng!
"Úi!" Như Ca đau đến bật kêu thành tiếng, lập tức giữ lấy cổ tay y lại, kinh ngạc thốt: "Ngươi làm gì vậy chứ?!"
"Đau quá!" Tuyết đau đến nỗi những giọt mồ hôi trong vắt toát ra đầm đìa trên trán, ánh lệ khổ sở ầng ậng nơi mắt, kêu lên oai oái: "Đau chết đi được, gãy tay người ta rồi!"
Như Ca buông cổ tay y ra, trừng mắt bảo: "Ai kêu ngươi vặn vẹo mặt ta làm gì, ta có phải là bột nhão đâu chứ!"
Tuyết khổ sở nhìn vết tím bầm trên cổ tay mình, rơi lệ trách: "Ngươi ta chỉ muốn sắc mặt của nàng tốt lên một chút thôi mà, nàng xem mắt nàng bây giờ long lanh ngời sáng, sắc mặt đỏ hồng như hoa đào, thế mới là xinh đẹp đấy."
Nước mắt y như trân châu rào rào rơi xuống:
"Vậy mà nàng lại nỡ đối xử với người ta như vậy đó! Tay người ta đau đớn chết đi được, tim cũng nhói buốt xiết bao!"
Như Ca nhìn bộ dạng sướt mướt của Tuyết, thở dài hỏi: "Thật không đó?"
Tuyết ai oán nhìn nàng, trong ánh mắt dường chất chứa trăm oán ngàn sầu cùng vạn lời nhức nhối không nói rõ ra được, hệt như những bông hoa tuyết của ngày đông hướng về phía nàng bay đến.
Như Ca giơ tay lên đầu hàng: "Được, là ta sai, xin ngươi tha lỗi cho ta."
Chẳng có thành ý gì cả! Tuyết vừa định nói thêm gì đó thì bỗng trông thấy cánh cổng lớn của Liệt Hỏa sơn trang chầm chậm mở ra từ bên trong.
Cổng lớn đỏ thẫm dạt sang hai bên.
Từ bên trong Liệt Hỏa sơn trang bước ra ba mươi hai người, phân thành hai nhóm trái phải, theo thứ tự đứng nghiêm, ánh mắt cung kính, nhìn Như Ca và Ngọc Tự Hàn với vẻ vui sướng khôn tả.
"Cung nghênh tiểu thư, Ngọc công tử trở về trang!"
Thanh âm của mọi người đồng loạt cất lên, hệt như tiếng chuông lớn, hệt như cơn thủy triều, khiến cho cả Liệt Hỏa sơn trang ngay lập tức chìm trong bầu không khí kích động mừng vui!
Đúng vào lúc này.
Hai bóng dáng nhỏ nhắn chợt hiện ra nơi cổng lớn.
Một người con gái nhã nhặn ôn hòa, ánh mắt hàm sâu vẻ quyến rũ. Cô nhìn về phía Liệt Như Ca vừa trải qua một đoạn đường phong trần, hai chân đứng lặng, khóe môi từ từ cong lên một nét cười, rốt cuộc cũng trút bỏ được nỗi lo lắng trong lòng bấy lâu nay.
Người con gái kia lại không hề che giấu cảm xúc, hai tay cô vươn ra hệt như một chú chim nhỏ xông về phía Liệt Như Ca, trong tiếng reo hò và những giọt nước mắt hưng phấn, chằm chặp ôm cứng lấy nàng:
"Tiểu thư! Tiểu thư! Người rốt cuộc cũng chịu quay về rồi sao?!"
Như Ca bị Điệp Y ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thân thuộc trên người cô, phát giác ra những giọt nước mắt kia dường như đang thấm vào cổ mình. Thời khắc này, nàng thật sự cảm nhận được một điều...
Nàng đã trở về rồi.
Nàng không còn là tiểu nha đầu của Phẩm Hoa lầu nữa, nàng cuối cùng vẫn là Liệt Như Ca của Liệt Hỏa sơn trang.
Sương phòng của Liệt Như Ca.
Huân Y hai tay dâng cho Như Ca đang nằm trên ghế hương một chiếc khăn ướt âm ấm, đắp lên mặt vô cùng thoải mái. Như Ca nhắm mắt lại, vừa tận hưởng vừa thở dài… Ài, vẫn chỉ có ở nhà là tốt nhất thôi!
Điệp Y thì như sắp phát hỏa, cô dẩu đôi môi nhỏ nhắn của mình lên bảo: "Huân Y, đừng quan tâm tới người nữa, tiểu thư vô lương tâm như vậy, còn trở về làm gì! Nếu người đã không cần chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới người đâu!"
Lòng Như Ca thầm kêu không xong, một bên hướng ánh mắt sang Huân Y nhờ cô trợ giúp, một bên kéo lấy tay áo Điệp Y khe khẽ lay:
"Điệp Y tỷ tỷ, xin tỷ đừng giận Ca Nhi có được không? Ca Nhi bây giờ không phải đã trở về rồi sao? Ca Nhi cho dù có ở bên ngoài nhưng lòng vẫn luôn nhớ nhung Điệp Y tỷ tỷ và Huân Y tỷ tỷ mà, sao lại không cần hai người được chứ?"
Điệp Y cơn giận vẫn khó nguôi, trừng mắt nhìn nàng: "Người nói đi là đi ngay như vậy, có biết mọi người sẽ lo lắng lắm hay không?"
Như Ca cúi đầu lí nhí: "Ta xin lỗi mà"
Điệp Y lườm nàng một cái, cơn giận dịu lại đôi chút: "Chúng ta biết trong lòng người không thoải mái, muốn ra ngoài cho khuây khỏa, chúng ta sẽ không cản người đâu. Người bảo muốn đi đâu, cho dù là chân trời góc biển chúng ta cũng sẽ lập tức theo cùng, cho dù trang chủ sau này có trị tội chúng ta cũng không sợ! Thế nhưng..."
Sắc mặc cô tái nhợt: "Người ra đi mà không nói một lời, từ nhỏ đến lớn người có bao giờ rời khỏi Liệt Hoa sơn trang quá nửa bước đâu, lần này bỏ đi như vậy, thử hỏi người ta không lo lắng thế nào cho được..."
Huân Y nhận lại chiếc khăn từ tay Như Ca, mỉm cười nói: "Tiểu thư, sau khi người đi rồi, Điệp Y ăn không ngon ngủ không yên, cô ấy còn sợ rằng người quẫn trí sẽ đi tìm cái chết, thế là băng khắp sông vòng khắp núi tìm kiếm người."
Điệp Y sắc mặt ửng đỏ, hứ giọng bảo: "Nói ra chuyện này làm gì chứ?"
Như Ca giật mình đến há hốc mồm: "Ta đi tìm cái chết? Điệp Y tỷ tỷ, tỷ nghĩ ta sẽ quẫn trí đến mức đó à?!" Chẳng lẽ, trong ấn tượng của mọi người, nàng là kẻ mềm yếu đến nỗi không chịu nổi một đả kích hay sao?
Điệp Y nhìn nàng không nói gì.
Huân Y lắc đầu đáp: "Điệp Y, tiểu thư kiên cường hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều lắm, người quyết sẽ không làm cái việc ngốc nghếch là đi tìm cái chết đó đâu."
Như Ca ngưng mắt nhìn Huân Y và Điệp Y, hai người đã từ nhỏ lớn lên cùng nàng. Nàng kéo tay hai người lại, trịnh trọng tuyên bố:
"Hai vị tỷ tỷ an tâm, ta xin hứa với hai tỷ, cho dù gặp phải đả kích lớn thế nào, ta cũng sẽ cố lấy lại dũng khí mà sống cho thật tốt! Những từ như 'tự tử’ hay 'tuyệt vọng' vốn không tồn tại trên người của ta! Ta là Liệt Như Ca kiêu hãnh nhất Liệt Hỏa sơn trang này!"
"Giỏi!"
Bên ngoài phòng truyền vào một trận cười ha hả, hệt như một cơn gió xoáy thổi tung cửa phòng!
Tiểu nha hoàn Thúy Y ở ngoài vội vàng cung kính thưa: "Trang chủ đến!"
Thân cao chín thước, tóc râu bạc trắng, một người đứng tuổi nơi má phải hằn in một vết sẹo sâu đến tận xương tiến bước vào phòng, ánh mắt lấp lánh nhìn vào gương mặt tràn ngập nước mắt vui sướng của Như Ca, lớn tiếng nói: "Có chí khí! Đây mới là con gái ngoan của Liệt Minh Kính ta!"
"Cha!"
Như Ca "phốc" một tiếng sà vào lòng ông, dùng sức cọ đầu tới cọ đầu lui trước ngực, cọ đến cái mũi đỏ ửng lên, nước mắt tí tách rơi xuống, nức nở gọi: "Cha... Cha..."
Huân Y, Điệp Y lặng lẽ lui ra.
Liệt Minh Kính ôm Như Ca đang khóc lóc làm nũng trong lòng, trên gương mặt hằn vết sẹo cắt của ông lộ rõ vẻ trìu mến, bộ râu tóc trắng rậm rạp không gió mà phần phật tung bay.
Thật lâu sau, ông vỗ về tấm lưng run rẩy của nàng, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng khóc nữa. Nha đầu lớn đến thế rồi mà khóc lóc cứ như con nít vậy, xấu hổ quá đi mất!"
Như Ca không chịu buông ông ra, chun mũi lên cố tình hin hít hai cái, nũng nịu nói:
"Thì có sao, ở đây không có người ngoài, khóc trước mặt cha mình có gì xấu hổ cơ chứ! Hơn nữa ở trước mặt cha, con vốn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ mãi mãi phải khiến cha yêu thương thôi!"
Liệt Minh Kính bật cười.
Ông lại nâng niu ôm lấy nàng một lần nữa, sau khi buông ra liền hỏi: "Thế nào rồi, thu hoạch ở Phẩm Hoa lầu có hài lòng không?"
Như Ca ngẫm nghĩ, nhất định không phải do Ngọc sư huynh nói cho cha biết, y đã hứa không thông báo cho Liệt Hỏa sơn trang thì nhất định không sai lời.
Nàng mỉm cười bảo: "Cha, tin tức của Thanh Hỏa đường nhanh nhạy thật đấy. Kể cũng lạ , con ở Phẩm Hoa lầu mà nhìn mãi cũng không ra người trong trang chúng ta là ai."
Liệt Minh Kính mi trắng khẽ giật: "Sao con không nghi ngờ Ngọc Nhi?"
Như Ca mủm mỉm: "Ngọc sư huynh quyết sẽ không lừa gạt con đâu."
Liệt Minh Kính cười dài: "Hay! Tin người không chút nghi ngờ, tất có thể đạt thành việc lớn! Ngọc Nhi là người con có thể tin tưởng. Tuy nhiên..." Ông ngừng một chút "Có những người lại không thể không đề phòng."
"Cha có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Liệt Minh Kính lắc đầu: "Rất nhiều việc, rất nhiều người con phải tự mình phát hiện lấy, phán đoán lấy. Cha chỉ có thể ở một bên trợ giúp con, để con không gây ra sai lầm lớn, thế nhưng đời con còn dài, mọi thứ rốt cuộc cũng phải dựa vào năng lực của bản thân con mà thôi."
"Dạ, nữ nhi hiểu."
Liệt Minh Kính thay đổi đề tài: "Lần này con bỏ đi, là vì Phong Nhi..." Những lời này không còn là câu hỏi nữa mà là câu trần thuật.
Như Ca cắn môi, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Chiến Phong, đại đệ tử của cha, vốn là một thiếu niên đa tình trầm lặng, lại bỗng dưng hóa ra tàn nhẫn lạnh lùng. Nàng đã từng là tất cả nỗi bi thương và ngọt ngào trong đời y, thế mà đột nhiên, y ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng cảm thấy thừa thải.
"Con ở thiên hạ đệ nhất lầu có học được cách vãn hồi Phong Nhi hay không?"
Hóa ra, cha đã hiểu thấu tâm tư của nàng. Như Ca cười khổ, nàng dù đến một nơi vang danh thiên hạ như Phẩm Hoa lầu, gặp được vô số mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, trông thấy đủ loại phương pháp hấp dẫn nam nhân, thế nhưng rốt cuộc làm sao mới có thể thu hồi được trái tim của Chiến Phong, nàng lại ngày càng cảm thấy mơ hồ hơn.
"Không ạ." Nàng miễn cưỡng thừa nhận. Tuy nhiên, chuyến đi đến Phẩm Hoa lầu lần này, nàng cũng không phải không có thu hoạch gì. Bước chân khỏi Liệt Hỏa sơn trang, nàng mới phát hiện được trên đời này hóa ra còn có nhiều sự việc, nhiều con người đến như vậy, thế giới này so với trong tưởng tượng của nàng thật lớn hơn vô cùng.
Liệt Minh Kính chăm chú nhìn nàng:
"Con vẫn thích Phong Nhi hay sao?"
Xuyên qua song cửa gỗ chạm hoa, Như Ca vọng đến một hồ sen lớn ở chốn xa kia.
Lá vẫn chưa ra.
Hoa vẫn chưa nở.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt nước, tạo nên những gợn tròn lăn tăn vàng óng.
"Vâng."
Như Ca không dối gạt được bản thân, mà nàng cũng không muốn dối gạt làm gì.
Nàng thích Chiến Phong.
Từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã bắt đầu thích Chiến Phong rồi. Nàng thích dáng vẻ anh hùng của y, thích ánh nhìn tăm tối kiên định của y, thích cái vẻ híp mắt khi rút đao của y. Gặp được Chiến Phong thì nàng vui vẻ, không gặp y rồi nàng sẽ nhớ nhung, nhớ đến lòng rối lung tung, lòng bàn tay rịn mồ hôi ướt khẽ.
Nàng vốn tưởng sẽ cùng ở bên Chiến Phong tại Liệt Hỏa sơn trang, bình yên hạnh phúc sống qua hết kiếp này.
Ai ngờ được hai năm trước, Chiến Phong đã phản bội nàng.
Y yêu thương Oánh Y, một người con gái xuất thân chốn thanh lâu.
Liệt Minh Kính trông thấy Như Ca thương tâm như thế, hai mắt chợt phát ra một tia dứt khoát:
"Nội trong một tháng, ta nhất định sẽ khiến Phong Nhi thành thân với con!"
Như Ca giật thót, sau đó mỉm cười: "Cha, người không miễn cưỡng được Phong sư huynh đâu."
Liệt Minh Kính cười lạnh: "Nó sẽ phải chấp nhận thôi!"
Nàng biết cha nàng có thể nói ra những lời này, tự nhiên là đã nhất định nắm chắc, thế nhưng...
"Cha, đây là chuyện riêng của con, hãy để con tự mình xử lý được không?" Nàng không muốn trở thành một sinh vật vô dụng đáng thương chỉ biết nằm dưới sự che chở của cha mình.
Liệt Minh Kính cau mày.
Như Ca ưỡn ngực, khẽ cười, cố tỏ ra vẻ kiêu hãnh và tự tin:
"Con sẽ dùng cách riêng của mình để đoạt lại trái tim Phong sư huynh!"
o0o
Thác nước từ trên vách đá đổ xuống, mang theo sức mạnh của thiên quân, hợp cùng cơn cuồng điên của vạn mã, khiến sương trắng bốc cao cuồn cuộn, trong ánh mặt trời hiển hiện một tia sáng mờ ảo bảy sắc.
Một vị thiếu niên đang đứng dưới luồng thác ấy, tia sáng mờ ảo khiến thân hình oai vệ của y trông như những đường nét phác họa, cột thác trắng xóa có lực xung kích khiến người ta kinh sợ kia trong nháy mắt có thể ép dẹp một trăm con trâu, nhưng khi rơi vào giữa hai cánh tay dang rộng của y rồi thì lại trở nên êm ả lạ thường.
Như Ca đứng bên thác nước, lặng lẽ chăm chú nhìn y.
Đôi mắt nàng có chút ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn long lanh phát ra một thứ ánh sáng động lòng người. Nàng siết chặt lòng bàn tay, cố sức điều chỉnh lại hơi thở đang trở nên dồn dập.
Dòng thác giã thật mạnh lên da thịt tựa ánh mặt trời của y, cũng như giã thật mạnh vào trái tim đang nhung nhớ đến phát điên của nàng.
Một nỗi chua xót mãnh liệt trào dâng.
Nàng nhận ra bản thân không nhịn được muốn khóc.
Vị thiếu niên bên dưới thác cảm giác được có người, khẽ hé mắt ra, ánh nhìn như kiếm cất lên, lao vút về phía nàng!
Dương quang khúc xạ vào đôi mắt của y.
Nơi đáy mắt tối đen thăm thẳm ấy, trong giây phút chợt vụt qua một ánh lửa xanh biếc!
Như Ca thấy y không luyện công nữa thì áp tay lên khóe miệng, lanh lảnh gọi:
"Phong...! Ta trở về rồi...!"
Thanh âm nàng như cầu vòng sau cơn mưa, từng lớp từng lớp ngân nga giữa núi ghềnh thác đổ, tiếng kêu trong trẻo làm bừng sáng những bọt nước li ti, thấm ướt từng cành cây ngọn cỏ.
"Ca Nhi đã trở về rồi...!"
Nàng lại mỉm cười gọi to một lần nữa!
Chiến Phong rời khỏi thác nước, mái tóc bồng bềnh xanh sẫm phủ trước trán, xõa xuống vai ướt sũng, mang theo bọt nước rai rắc, viên bảo thạch màu lam giữa làn tóc ướt rối tung ấy phát ra một tia sáng lập lòe.
Như Ca nhặt lấy bộ quần áo màu lam trên mặt đất, chạy đến trước mặt y, tinh nghịch cười:
"Phong, ta về lại rồi!"
Chiến Phong chăm chú nhìn nàng, chẳng biết suy nghĩ điều gì, hồi lâu sau mới lạnh nhạt cất tiếng:
"Ừm."
Như Ca hít vào một hơi, an ủi bản thân không nên buồn bã, Phong gần đây vốn không ưa nói chuyện.
Nàng ngẩng mặt lên, mỉm cười như một vầng dương quang sáng lạn:
"Phong, những ngày vừa qua không ở Liệt Hỏa sơn trang, ta luôn canh cánh nhớ huynh! Ta hay bất chợt tự hỏi huynh đang làm gì? Là đang luyện công hay đang ăn cơm, đã an giấc chưa hay có sinh bệnh không... Nhìn bầu trời thật xanh ta liên tưởng đến huynh, trông chén bát màu xanh ta cũng nghĩ đến huynh... Phong, ta nhớ huynh tưởng như sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đấy!"
Hạt nước từ thân thể trần trụi hoàn hảo của Chiến Phong chảy xuống, rơi trên mặt đất, vỡ tan ra thành trăm ngàn bọt nước li ti khác. Sắc đen thẵm trong ánh mắt của y dần dần lùi đi, màu xanh dịu nhẹ của nền trời thoát khỏi sự khống chế cũng đua nhau lan tỏa.
Nhìn vào đôi mắt của y, cõi lòng Như Ca êm ái lạ thường.
Nàng hiểu, khi màu mắt của y nhạt dần, sắc xanh trở nên trong suốt thì đó chính là lúc y cảm thấy hạnh phúc vui sướng nhất, còn màu mắt càng sậm, sắc đen càng sâu, đó là khi cơn phẫn nộ cùng cừu hận của y trở nên dày đặc.
Nàng tiến sát y, lời nói thoảng như giấc mộng:
"Phong, huynh có nhớ ta hay không?"
Hơi thở nàng thơm như lan, mùi vị tươi ngọt ấy từng chút từng chút thắm đượm vào cõi lòng đang căng thẳng, rạo rực của y. Từ từ, y nâng bàn tay màu lúa mạch của mình lên, nhấc lấy chiếc cằm xinh xắn của nàng, ngón cái nhè nhẹ phớt qua nụ cười đương khẽ run rẩy trên khóe môi xinh.
Sức nóng từ ngón tay y làm môi nàng như bỏng cháy.
Nàng nhắm mắt lại, rèm mi trên da thịt ngọc ngà lay động, hệt như những cánh hoa xoay tít trong gió.
Màu trời biêng biếc.
Sắc núi xanh tươi.
Thác nước bàng bạc rì rầm đổ xuống.
Chiến Phong dưới ánh trời chói lọi ghì chặt lấy Như Ca trong bộ y phục đỏ thắm, đôi môi nóng bỏng của y hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng!
Y ôm gắt gao như thế, vòng eo nàng như muốn gãy đoạn!
Y hôn thật sâu như thế, hô hấp của nàng khó khăn đến suýt thở không thông!
Thế giới quanh Như Ca bỗng trở nên xoay tròn, vô số ngôi sao lóe hiện trước mắt. Trong nụ hôn và vòng tay nồng nhiệt của Phong, nàng cảm giác cuộc sống của mình mới tươi đẹp làm sao, phi thường làm sao.
Rốt cuộc.
Chiến Phong buông nàng ra.
Tia sáng màu xanh trong ánh mắt y dần dần biến mất.
Y cười lạnh: "Xem ra ở Phẩm Hoa lầu, cô cũng không học được bao nhiêu bản lãnh."
Như Ca chết lặng!
"Nhạt nhẽo vô vị, hệt như con người của cô vậy!" Y tàn nhẫn cất tiếng chế nhạo, miệng lưỡi lạnh băng hệt như một nhát đao xẻ toạt trái tim mới đây thôi vẫn còn đang xao xuyến của nàng.
"Bốp!"
Như Ca giáng lên má trái của y một bạt tay!
Lòng bàn tay của nàng rát bỏng, cơn giận khiến nàng thét lên:
"Chiến Phong! Huynh nhất định phải làm vậy hay sao? Sỉ nhục ta huynh cảm thấy rất thú vị à? Vừa rồi lúc hôn ta huynh đã xúc động, huynh tưởng ta không cảm nhận được chắc? Ta không còn là một tiểu nha đầu ngây ngô nữa, huynh không cần gạt ta làm gì! Ta có thể nhận ra được huynh vẫn còn yêu ta, tới tận bây giờ huynh vẫn chưa hề yêu ai khác, người huynh yêu chỉ có duy nhất mình ta mà thôi!"
Chiến Phong lạnh lùng đứng đấy, hệt như vừa rồi người bị đánh không phải là y vậy.
Như Ca siết chặt bàn tay, cố nén lửa giận:
"Chiến Phong, ta xin huynh, hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai năm trước, chỉ trong một đêm mà dường như con người huynh đã hoàn toàn thay đổi. Lạnh lùng, tuyệt tình, tàn nhẫn... Là điều gì đã khiến huynh khác hẳn đến vậy?! Đừng nói với ta là vì người con gái kia, ta không tin đâu!"
Chiến Phong lạnh như một bức tượng băng.
Như Ca gắng kìm hơi thở, khẽ giọng tiếp:
"Huynh muốn lãng quên tất cả mọi thứ hay sao? Năm ấy, là ai ba ngày ba đêm không ngơi không nghỉ trồng cả một hồ tràn ngập hoa sen, là ai ôm trong lòng mười bốn đóa sen phấn hồng nói với ta rằng người ấy yêu ta, là ai bảo sẽ vĩnh viễn lo lắng cho ta, làm cho ta vui vẻ. Chẳng lẽ, ngay từ đầu là huynh đã dối gạt ta ư?"
Nàng cầm lấy tay Chiến Phong, ấp vào lòng bàn tay mình, chằm chằm nhìn y:
"Đừng cố ý làm tổn thương ta nữa. Ta sẽ khổ sở, đau đớn hệt như bị ai đó xé nát tâm can vậy. Nếu như huynh vẫn còn yêu ta, thì xin hãy quý trọng ta."
Lòng bàn tay của y vẫn cứng lạnh như băng.
Nàng vọng nhìn y tiếp lấy lời sau cùng:
"Còn nếu huynh không yêu ta, ta sẽ rời khỏi huynh ngay lập tức."
o0o
Ngoài hành lang.
Trong chu đình. (*)
Một vị nam tử trong bộ quần áo trắng như tuyết đang tĩnh tại chơi đàn.
Ánh mặt trời nửa sáng nửa tối rọi vào sân đình, tà áo trắng của y vẫn chói lóa như cũ. Cõ lẽ vì xung quanh không có ai, trên mi mắt đẹp như tranh vẽ kia thấp thoáng một nỗi buồn thương mờ nhạt, tiếng đàn êm ả trầm thấp khiến cho nước trong hồ xao động xoắn xuýt không ngừng.
Đột nhiên.
Đầu ngón tay của y khảy mạnh.
Điệu đàn cao vút réo rắt cất lên, hệt như một lời ngạc nhiên reo vui khe khẽ!
Tuyết miệng cười như hoa, nụ cười dường khiến cho cả ngôi đình trở nên lộng lẫy hơn, y hướng về vị tiểu cô nương áo đỏ đang ngơ ngẩn đứng trên hành lang vẫy gọi: "Nha đầu, lại đây, lại đây!"
Như Ca chầm chậm bước đến, ngồi xuống ghế đá, cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì không?"
Tuyết nhìn nàng mủm mỉm cười: "Gặp Chiến Phong rồi à?"
Như Ca trừng mắt với y: "Ta có nói qua tên của huynh ấy cho ngươi à?"
"Hắn không phải vừa chọc giận nàng đấy chứ?"
"Không được đi khắp nơi nghe ngóng chuyện của ta rõ chưa!" Y cũng chẳng phải là thần tiên, chắc hẳn là đã đi đông đi tây hỏi thăm mà ra.
"Ta có thể dạy cho nàng một ít ngón nghề..."
Như Ca nhoài người ra bàn đá, tâm tình chán nản, không buồn nói chuyện nữa.
"... để cho nàng lần tới khi hôn Chiến Phong, khiến hắn phải say sưa mê đắm, hồn vía lên mây..."
Như Ca "soạt" một tiếng bật đầu dậy!
"...Tuyệt đối sẽ không chê nàng nhạt nhẽo vô vị nữa."
Trời đất! Đầu tóc Như ca nhanh chóng dựng hết cả lên, nàng chỉ vào mũi của Tuyết buộc tội:
"Ngươi - Theo - Dõi - Ta!"
Tuyết giữ lấy ngón tay của nàng, rất nhanh chuyển xuống bên dưới môi hôn vội rồi sẳng giọng: "Oan uổng quá, người ta ở đây chơi đàn cả buổi trưa, làm sao theo dõi nàng được chứ."
Cũng đúng, dựa vào công lực của nàng và Chiến Phong, nếu như lúc ấy có người xung quanh, lẽ nào lại không phát hiện ra được.
"Vậy ngươi... làm sao biết được ta cùng Chiến Phong..." Gương mặt nàng đỏ ửng, không nói tiếp được nữa.
Tuyết cười như trăm hoa đua nở:
"Môi nàng hồng tươi ướt át, lại còn sưng phồng lên như vậy, vừa nhìn là biết ngay thôi."
Như Ca bịt ngay miệng mình lại, cúi thấp đầu xuống.
Tuyết chuyển tới bên cạnh nàng, ngồi phịch xuống đất, nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy ưu thương kia, nhẹ giọng nói:
"Hây, nha đầu, đã không vui như thế thì hãy dứt khoát không cần hắn nữa cho xong."
Như Ca ngây ra.
Thật lâu sau nàng mới cười khổ: "Chúng ta đã từng có một khoảng thời gian rất vui vẻ bên nhau, ngươi có hiểu cái loại cảm giác lòng ta có người, lòng người có ta, mỗi một nét cười nét giận đều khiến cho ruột gan rối bời hay không? Tháng ngày dường trôi qua thật chậm, lại phảng phất như lướt đi rất nhanh, mọi thứ đều là mật ngọt và hạnh phúc. Ta có thể chạm vào trái tim huynh ấy, có thể cảm nhận từng hơi thở của người."
Nụ cười của Tuyết dần mờ nhạt đi.
Như Ca cắn lấy môi: "Thế mà hai năm trước, huynh ấy lại đột nhiên cất giấu trái tim mình đi, không cho ta chạm đến nữa. Người còn mang theo một vị nữ nhân thanh lệ như sương mai trở về trang, dành cho cô ta biết bao ưu ái, yêu thương. Thế là, ta bỗng nhiên trở thành đối tượng bị thương hại của mọi người khắp Liệt Hỏa sơn trang."
Dấu răng nhàn nhạt in hằn trên môi, nàng bật cười: "Ta trăm ngàn lần nghĩ rằng chỉ cần rời bỏ huynh ấy là xong, ta vốn là Liệt Như Ca tràn đầy tự hào và kiêu hãnh, thế mà lại đi dây dưa đeo bám một người không còn thích ta, lại còn mang trái tim giao cho kẻ ấy để giày xéo bản thân, ta hận không thể băm vằm chính mình ra thành nhiều mảnh vụn cho rồi!"
"Có điều!"
Trong mắt nàng đột nhiên phát ra một luồng sáng đáng sợ, cả người như bị lửa nóng thiêu đốt:
"Ta lại cảm giác lòng dạ huynh ấy vẫn không thay đổi! Huynh ấy yêu ta, cho dù có làm gì đi chăng nữa, ta đều biết là huynh ấy yêu ta! Hẳn là có lý do gì đó khiến cho huynh ấy đau khổ như vậy, ta không biết được! Nhưng ta hiểu một điều, ta không thể rời bỏ một người đang ở trong địa ngục như huynh ấy. Ta không muốn vứt bỏ tình cảm của chúng ta một cách dễ dàng như vậy, cho dù phải tốn bao nhiêu công sức, ta cũng quyết cứu vãn nó trở về!"
Tuyết phong tư thanh nhã ngồi trên nền đá lạnh như băng, ngón tay lấp lánh chống lên chiếc cằm tuyệt mỹ, tựa như một loài hoa trắng xinh đẹp dịu dàng trong sắc đêm mịt mùng, y khẽ thở dài:
"Muốn cứu vãn một mối tình, so với buông bỏ nó còn khó hơn gấp trăm lần."
Như Ca hít sâu một hơi đáp: "Ta muốn nổ lực hết mình thử một lần."
"Cho nên nàng mới đến Phẩm Hoa lầu."
"Ngốc lắm có phải không?" Như Ca cười ngượng ngùng: "Ta nghĩ Phẩm Hoa lầu là thanh lâu nổi danh nhất thiên hạ, nơi ấy chắc phải có rất nhiều phương pháp chiếm hữu nam nhân."
"Tiếc là nàng đã thất vọng rồi."
"Phải!" Nàng cười khổ: "Các cô nương ấy bày ra đủ kế đủ trò, nhưng ta cảm thấy như thế thật là giả tạo và dối trá làm sao."
"Vì vậy nàng chọn cách thức của riêng mình..." Tuyết thì thào như thương xót: "…trực tiếp giải bày con tim."
Thân thể Như Ca run lên.
"Rất trực tiếp, nhưng cũng rất dễ chịu thương tổn." Đấy là lời bình của Tuyết.
"Nàng đang đánh cuộc..." Y chằm chằm nhìn vào hai mắt nàng: "Nếu như hắn yêu nàng, hắn sẽ không nhẫn tâm tổn thương nàng; còn nếu hắn tổn thương nàng, chứng tỏ hắn không hề yêu nàng nữa."
Như Ca nín lặng nhìn y, sắc mặt nhợt nhạt.
"Nếu như nàng thật sự xác định y không còn yêu nàng nữa thì sao?" Y nhẹ nhàng cười hỏi, hệt như hạt tuyết rơi trên cánh mai giữa trời đông giá rét.
Nàng khép mắt lại:
"Ta sẽ tách rời huynh ấy khỏi trái tim ta."
--------------------
(*) chú: chu là sắc đỏ, màu mà các nhà quyền quý ngày xưa cho là đẹp nhất, thường dùng sơn phết tường cổng.
Hết chương 5
Nguồn: e-thuvien.com