15/12/12

Ngôi trường mọi khi (C9)

Chương 9

Cho đến chiều thì Bảnh Trai sực nhớ ra: trong lớp, bạn là người chơi thân với Tóc Ngắn nhất.
Nhưng khi Bảnh Trai lò dò đạp xe đến nhà bạn thì bạn đã qua nhà Kiếng Cận.
- Ði chơi không? - Bạn rủ.
- Ði đâu?
- Ði ăn bún bò Huế.
Kiếng Cận cười:
- Ghé chỗ Răng chuột hở?
- Ừ.
Răng Chuột thấy Kiếng Cận chở bạn đâm đầu vô quán thì bở ngỡ lắm:
- Hai bạn đi đâu vậy?
- Hỏi vô duyên! - Kiếng Cận nghinh mặt - Vô đây là đi ăn bún chứ còn đi đâu!
Bạn mỉm cười nhìn Răng Chuột:
- Cho hai tô!
Lần này Răng Chuột không còn thấy lúng túng như lần ăn mừng Bắp Rang.
Nó lấy khăn lau bàn, vui vẻ đùa:
- Quý khách chờ một lát nhé.
Khi Răng Chuột bưng hai tô bún ra đặt rên bàn, Kiếng Cận hỏi:
- Ngồi chơi không?
- Lát nữa đi.
Răng Chuột hất đầu về phía hai người khách vừa bước vô quán, khẽ đáp. Như vậy là nó bận. Chứ thật ra nó đã hết ngại ngùng. Kiếng Cận và bạn sung sướng nghĩ.
Hôm đó, Kiếng Cận và bạn ngồi chơi với Răng Chuột khá lâu.
Và hôm đó, lần đầu tiên Răng Chuột đã thổ lộ tâm sự. Vì nó đã bắt đầu xem Kiếng Cận và bạn là những người có thể chia sẻ buồn vui.
Theo những gì Răng Chuột kể thì ba mẹ nó ly dị nhau từ khi hai anh em nó còn rất nhỏ. Cho đến bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, nó vẫn không biết chuyện gì đã dẫn đến cuộc chia tay giữa ba mẹ nó. Không ai nói cho nó biết. Ba nó không nói. Mẹ nó không nói. Những người khác cũng không ai hé môi.
Trước đây, gia đình Răng Chuột ở dưới quê. Sau khi chia tay mẹ nó, ba nó bỏ lên thành phố làm ăn. Nó và Cọng Rơm sống với mẹ. Ðến khi nó lên lớp tám thì mẹ nó cũng dắt díu hai con lên thành phố.
Ba mẹ con thuê một căn phòng nhỏ ở với nhau. Lúc đầu, đời sống rất khó khăn. Một thời gian sau, mẹ nó được một gia đình khá giả nhận vào dạy kèm mấy đứa con, cuộc sống đỡ lên một chút.
Mẹ nó ở luôn tại nhà học trò, cuối tháng lãnh lương mới ôm tiền về thăm hai anh em nó.
- Thế sao bạn phải đi làm thêm? - Kiếng Cận hỏi.
Răng Chuột thở dài:
- Tiền mẹ tôi đem về chỉ đủ để đóng tiền nhà, tiền ăn. Nhưng còn bao nhiêu khoản khác như tiền học, tiền quần áo, sách vở...
Bạn chớp mắt:
- Hình như bạn thường xuyên thay đổi chổ ở?
- Ừ! - Răng Chuột tặc lưỡi - Ðể tìm chỗ rẻ hơn ấy mà.
Hôm đó, trước khi Kiếng Cận và bạn ra về, Răng Chuột một lần nữa lại cẩn thận dặn:
- Mấy bạn tới đây chơi thì được nhưng nhớ đừng để cho Cọng Rơm biết đấy nhé.
********
Thằng Răng Chuột dặn dò chuyện đó có vẻ kỹ lưỡng lắm. Nhưng bữa đó suýt chút nữa chính nó đã làm lộ bí mật của mình.
Chẳng là khi Kiếng Cận và bạn ra về, những người trong quán lập tức xúm lại trầm trồ:
- Hai chị em sinh đôi trông hay quá!
Bà chủ quán hỏi Răng Chuột:
- Hai con bé sinh đôi đó học chung lớp con hả con?
Răng Chuột lễ phép:
- Dạ, hai bạn đó học cùng lớp với con nhưng không phải là sinh đôi, thưa cô.
- Con nói sao ấy chứ! Chị em không sinh đôi sao giống nhau đến thế?
- Dạ, hai bạn đó cũng không phải chị em ạ.
Chủ quán trợn mắt:
- Không chị em là sao?
- Dạ, là không bà con họ hàng gì hết đó cô.
Câu trả lời của Răng Chuột khiến những người trong quán ngẩn tò te.
Chuyện đó làm thằng Răng Chuột khoái lắm. Khoái đến mức quên béng mất cảnh giác.
Về nhà, nó khoe ngay với Cọng Rơm:
- Hôm nay vui quá là vui.
- Chuyện gì vậy hở anh?
- Ai cũng tưởng Kiếng Cận và Tóc Bím là chị em sinh đôi.
Cọng Rơm cười:
- Hôm đầu tiên hai chị ấy đến nhà chơi, em cũng tưởng thế.
Nó bỗng ngước nhìn anh nó:
- Hôm nay chị Kiếng Cận và chị Tóc Bím đến chỗ anh hở?
Răng Chuột vui vẽ:
- Ừ, hai bạn ấy rủ nhau đi...
Suýt chút nữa, chữ “ăn” đã buột ra khỏi miệng Răng Chuột. May sao, đến phút chót, nó dừng lại kịp.
Cọng Rơm chẳng ngờ vực gì, lại hỏi:
- Ði xem anh dạy kèm hở?
- Ừ! - Răng Chuột mừng rơn - Hai bạn ấy hình như cũng định nhận lời kèm cặp mấy đứa nhóc nào đó. Nên muốn xem anh dạy dỗ như thế nào.
Nếu thế giới tổ chức một cuộc thi nói dối, Răng Chuột đứng hạng bét là cái chắc. Vì nó nói dối chả ra làm sao: Lý do nó đưa ra khó ai tin nổi.
Nhưng Răng Chuột thì rất hài lòng về tài phịa chuyện của mình. Nó tưởng mình là tay tổ. Tại nó thấy Cọng Rơm gật gà gật gù và không thắt mắc gì thêm nữa đó mà.
Nó không biết, thực ra, em gái nó đã biết nó phịa chuyện từ lâu.
Có nghĩa là từ lâu, Cọng Rơm đã biết anh mình xách cặp ra khỏi nhà vào lúc bốn giờ rưỡi mỗi chiều không phải để đi dạy kèm.
Có nghĩa là từ lâu, Cọng Rơm đã biết anh mình hằng ngày vẫn phục vụ ở quán ăn. Thậm chí nó còn biết quán ăn đó tên gì, bán thứ gì, ở nhà số mấy, trên con đường nào. Mặc dù Cọng Rơm chưa bao giờ đi ngang qua đó.
Ðó là do Cọng Rơm nghe nhỏ bạn kể lại.
- Mình vừa gặp anh bạn.
- Ở đâu?
- Ở một quán bún bò.
- Ảnh có nói chuyện với bạn không?
- Không, ảnh không nhớ mặt mình.
- Hai người ngồi cùng bàn hở?
- Không, ảnh làm tiếp viên. Ủa, bạn không biết sao?
- Biết chứ.
Lần đó, Cọng Rơm phải cố để đừng khóc, thậm chí để đừng run lên trước mặt bạn mình. Nhưng dù cố đến mấy, cặp mắt nó vẫn hoe hoe đỏ.
- Bạn sao thế?
- Mình thương anh mình! - Phải vất vả lắm Cọng Rơm mới tìm ra cách giải thích tự nhiên - Ðã bao nhiêu lần mình kêu ảnh đừng đi làm nữa nhưng ảnh vẫn không nghe.
- Ấy là vì anh bạn là một người anh thương em.
Bạn của Cọng Rơm nói đúng. Răng Chuột là một người anh thương em. Nên nó không muốn em gái nó biết bí mật của nó. Nó sợ Cọng Rơm buồn.
Và Cọng rơm cũng là một người em thương anh. Nên nó không muốn anh nó biết nó đã khám phá ra những bí mật mà anh nó cố giấu. Nó sợ Răng Chuột buồn.
*******
Răng Chuột không biết điều đó. Cả Kiếng Cận và bạn cũng không biết.
Nên khi biết ra, cả hai kinh ngạc khôn xiết.
Ðó là hôm Kiếng Cận và bạn ôm hộp bánh đến nhà Răng Chuột. Răng Chuột về trễ, hai đứa ngồi trò chuyện với Cọng Rơm.
Cọng Rơm nhìn Kiếng Cận lễ phép:
- Em cám ơn chị Kiếng Cận về con mèo vải hôm trước nhé.
Kiếng Cận trách:
- Tặng lâu rồi mà bữa nay mới cám ơn.
Cọng Rơm phân trần:
- Tại chị và chị Tóc Bím giống nhau quá, em sợ nhầm. Bây giờ phân biệt được, em mới dám cám ơn.
- Cám ơn nhầm cũng không sao! - Kiếng Cận đùa! - Chỉ sợ mai mốt em địng tặng quà cho chị, lúc đó nhầm mới thật tai họa.
Cọng Rơm cười khúc khích. Nó hết nhìn Kiếng Cận lại quay sang nhìn bạn, vui vẻ nói:
- Hai chị giống nhau như hai giọt nước, hèn gì hôm trước anh Răng Chuột bảo mọi người trong quán ai cũng tưởng hai chị là chị em sinh đôi.
Cọng Rơm nói năng bình thường, nhỏ nhẹ nhưng Kiếng Cận và bạn nghe như sấm nổ bên tai.
Cả hai bất giác đưa mắt nhìn nhau. Rồi cùng quay lại, ngỡ ngàng:
- Em biết rồi hở, Cọng Rơm?
Cọng Rơm ngơ ngác:
- Biết gì cơ?
- Biết chuyện anh Răng Chuột ấy.
- Chuyện anh Răng Chuột sao ạ?
Bạn nhíu mày:
- Có phải em vừa nói “mọi người trong quán”...
Cọng Rơm chợt hiểu. Nó tái mặt khi nhớ ra câu buột miệng vừa rồi. Trong một phút lơ đễnh, nó đã tự tố cáo chính nó.
Cho nên nó không còn cách nào khác là cúi đầu, lí nhí:
- Dạ, em biết lâu rồi ạ.
Thú nhận của Cọng Rơm làm Kiếng Cận và bạn dở cười dở mếu. Răng Chuột đã dặn tới dặn lui Kiếng Cận và bạn về chuyện này. Là chớ có hé môi với Cọng Rơm. Là phải cực kỳ kín tiếng. Là tuyệt đối bí mật. Trong khi nhỏ Cọng Rơm đã biết tỏng từ khuya. Thằng Răng Chuột thật khờ quá đi mất.
Dù sao câu nói thứ nhất của Cọng Rơm cũng chỉ khiến Kiến Cận và bạn dở cười dở mếu. Nghĩa là trong cái mếu vẫn còn có một tí cái cười. Nhưng đến khi nó nói tiếp câu thứ hai thì Kiếng Cận và bạn chẳng cười được nữa, chỉ toàn mếu:
- Hai chị nhớ đừng để cho anh Răng Chuột biết là em đã biết đấy nhé.
Thế ra không chỉ ông anh mà cả cô em cũng nhờ Kiếng Cận và bạn giữ bí mật giùm. Một bên không muốn cho bên kia biết. Một bên không muốn cho bên kia biết mình đã biết.
Bạn gật đầu:
- Chị hứa.
Kiếng Cận cũng gật đầu:
- Chị hứa.
Cả hai hứa. Và không hỏi gì thêm. Vì Kiếng Cận và bạn đều biết tại sao Cọng Rơm lại yêu cầu như vậy.
******
Thực ra, sống trên đời ai mà chẳng có những bí mật.
Bạn có bí mật của bạn.
Bắp Rang có bí mật của Bắp Rang.
Răng Chuột có bí mật của Răng Chuột.
Cọng Rơm có bí mật của Cọng Rơm.
Và đã gọi là bí mật thì phải bảo vệ đến cùng. Phải giữ kín trong tâm khảm. Phải nhốt chặt tận đáy lòng. Gần như ai cũng thế.
Gọi là “gần như”, bởi cuộc đời dù sao vẫn có những ngoại lệ. Như Bảnh Trai chẳng hạn.
Bí mật của nó, nó đi rêu rao khắp nơi.
Tâm sự của nó, đụng ai nó cũng than thở.
Rốt cuộc, bí mật của nó, ai cũng biết. Tâm sự của nó, ai cũng hay. Chỉ mỗi con nhỏ Tóc Ngắn là ù ù cạc cạc. Oái oăm là chỗ đó. Khổ thân cho thằng Bảnh Trai cũng là chỗ đó.
Và nó chạy nhắng lên.
Và cuối cùng thì nó cũng tóm được bạn.
- Tóc Bím nè.
- Gì?
- Nhỏ Tóc Ngắn ấy mà.
- Nhỏ Tóc Ngắn sao?
- Nó khờ quá.
- Bạn còn khờ hơn.
- Tôi?
- Chứ còn ai. Chỉ người khờ mới loay hoay mãi vì một người khờ.
Bảnh Trai vuốt tóc:
- Có lý.
Rồi thở ra:
- Vậy phải làm sao?
- Mình không biết!
- Bạn chơi thân với Tóc Ngắn lắm mà.
Bạn phì cuời:
- Chơi thân thì sao? Hì hì, nói thật nhé, về chuyện này minh dốt đặc cán mai.
Bảnh Trai nhắm mắt, thốt lên ai oán:
- Trời ơi, ta hết cách rồi sao?
Bạn nhìn người sắp chết, thấy tội tội, bèn gõ tay lên trán:
- Trong bọn chúng ta, có một đứa dồi dào kinh nghiệm...
Bạn nói chưa dứt câu, Bạnh Trai vụt mở mắt ra. Mắt nó sáng trưng:
- Hạt Tiêu?
Reo lên hai tiếng cụt ngủn, nó tông cửa nhà bạn, chạy mất.
Chẳng có một lời cám ơn, một lời chào. Chỉ có tiếng cánh cửa đập đánh “rầm”. Và tiếng ốc vít long ra, rơi loảng xoảng.
Bạn bước lại đóng cửa, bụng lo lắng: Bảnh Trai ơi, coi chừng xe đụng!
**********
Bây giờ thì bạn và Kiếng Cận ghé quán ăn chỗ Răng Chuột khá thường xuyên.
Có hôm cả hai đi cùng Tóc Ngắn, Hạt Tiêu, Hột Mít.
Có hôm đi cùng Bảnh Trai, Ria Mép, Bắp Rang.
Có hôm cả bọn tám đứa đều có mặt.
Nhưng thường đến đó nhất vẫn là bạn và Kiếng Cận, “hai chị em sinh đôi” như người trong quán vẫn gọi.
Cho nên, bây giờ bạn và Kiếng Cận đã thân thuộc với cái quán bún bò này lắm rồi.
Thân thuộc đến mức gặp lúc khách vào đông, Răng Chuột không kịp trở tay, cả hai tự động bưng dọn giúp mà chẳng ai thấy lạ mắt.
Một hôm, bạn và Kiếng Cận bước vô, không thấy Răng Chuột đâu.
- Bạn Răng Chuột bữa nay nghỉ làm hở cô? - Bạn hỏi chủ quán.
- Nó chạy đi giao hàng, lát về cháu à.
- Giao hàng là sao, cô?
- À, có khách muốn ăn bún nhưng không đến quán. Họ chỉ gọi điện thoại, và mình đem tới tận nhà.
Chủ quán nhìn ra cửa:
- Răng Chuột về kìa.
Bạn và Kiếng Cận ngoảnh ra, thấy Răng Chuột đang rà chân xuống đất, chiếc gà-mên lủng lẳng trên tay lái chiếc xe đạp hàng ngày nó vẫn đi học.
Răng Chuột bật chống xe, bước vô. Thấy bạn và Kiếng Cận, nó toét miệng cười:
- Ðói bụng sớm quá ha?
Kiếng Cận hỏi:
- Bạn giao hàng ở đâu thế?
- Gần đây thôi.
- Nếu khách ở xa thì sao?
- Xa gần gì cũng thế thôi! – Răng Chuột lau mồ hôi trán - Hễ khách gọi thì mình phải đem tới.
Răng Chuột nói chắc như đinh đóng cột.
Khi nói như vậy, nó không ngờ có lúc nó một mực từ chối giao hàng cho khách, quyết liệt đến mức bà chủ quán chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Lần đó, chính bạn và Kiếng Cận đã tận mắt chứng kiến.
Và lần đó, hai đứa đã không kềm được thắm mắc:
- Có chuyện gì thế hở Răng Chuột?
- Ðịa chỉ giao hàng ở kế nhà tôi! – Răng Chuột thì thầm.
Bạn vỡ lẽ:
- Vậy để mình và Kiếng Cận đi giao cho!
Bạn và Kiếng Cận xách gà-mên, đạp xe đi.
Ðứa ngồi trước chép miệng:
- Buồn cười ghê!
Ðứa ngồi sau lặp lại:
- Ừ, buồn cười ghê!
Buồn cười thật. Vì cho đến lúc này, Răng Chuột vẫn cứ sợ Cọng Rơm phát giác ra chuyện làm thêm của mình.
Nhưng bạn và Kiếng Cận chỉ buồn cười khi đi. Còn khi đạp xe chở nhau về, cả hai tự dưng không thấy buồn cười nữa.
Chỉ thấy buồn hiu hắt.
*********
Buồn hiu hắt hẳn nhiên là rất buồn. Nhưng vẫn chưa phải là buồn nhất.
Buồn nhất là một hôm, thấy Răng Chuột lễ mễ xách ba, bốn cái gà-mên ra xe, xỏ dây hí hoáy cột vào yên sau, Kiếng Cận nhướn mắt:
- Khách mua mấy phần mà bạn đem nhiều thế?
- Tới tám phần lận. Chắc là ăn cả nhà.
Bạn nhíu mày:
- Bạn cột không khéo, đổ hết.
Răng Chuột cười:
- Không sao đâu! Ðây đâu phải là lần đầu.
Bụng thấy lo lo, bạn tặc lưỡi đề nghị:
- Hay là tôi đi cùng với bạn?
- Ði cùng?
- Ừ, bạn chở, tôi ngồi đằng sau xách gà-mên cho.
- Một ý kiến hay! - Kiếng Cận giơ tay lên – Răng Chuột chở Tóc Bím đi đi, mình ngồi đây đợi.
Răng Chuột chưa kịp nói gì, bạn đã lúi húi tháo dây cột và nhanh nhẹn cầm mấy cái gà-mên lên:
- Ði!
Thế là cả hai tuôn ra khỏi quán, Răng Chuột ngồi trước lái xe, bạn ngồi sau ôm khư khư mấy gà-mên bún.
- Khách ở đâu lận, Răng Chuột?
- Tuốt trên đường An Dương Vương.
Răng Chuột vừa đáp vừa bặm môi đạp. Chân đạp nhưng mặt vẫn dáo dác trông ngang ngó ngửa.
- Bạn tìm gì thế? - Bạn ngạc nhiên – An Dương Vương còn xa mà!
Răng Chuột bối rối:
- Tôi sợ gặp người quen.
- Người quen bắt gặp thì đã sao! - Bạn phì cười – Có gặp bạn như thế này, cũng chẳng ai biết bạn đang đi giao hàng đâu!
- Ờ há! – Răng Chuột thở ra một hơi, ngẩn ngơ - Vậy mà trước giờ mỗi khi đem bún đi giao, tôi cứ thấp tha thấp thỏm, ngốc thật!
Nếu không đang lái xe, hẳn Răng Chuột đã đưa tay cốc đầu mình rồi.
Nó không cốc đầu được. Nhưng đã thôi láo liên. Và guồng chân trở nên nhanh hơn.
Lát sau, xe dừng trước một căn nhà có cửa lưới xanh trên đường An Dương Vương.
Răng Chuột nói:
- Ðây rồi.
Bạn lật đật leo xuống xe:
- Ðể mình kêu cửa cho.
Răng Chuột đẩy tay lái về phía bạn:
- Tóc Bím coi xe đi. Ðể tôi!
Rồi đỡ mấy cái gà-mên trên tay bạn, Răng Chuột thò tay bấm chuông cửa.
Một người phụ nữ giúp việc từ trong nhà đi ra. Bà chùi hai bàn tay còn lấm tấm dầu ăn vào tạp đề, loay hoay mở cửa.
- Bún phải không cháu? – Bà thò đầu ra. Ðang nói, bà bỗng khựng lại, thảng thốt kêu lên - Ủa, sao lại là con hở Răng Chuột?
Bà nhìn mớ gà-mên Răng Chuột đang cầm trên tay:
- Không phải là con đang đi dạy kèm sao?
Răng Chuột cũng bàng hoàng không kém người phụ nữ. Nó lắp bắp hỏi, mặt tái đi:
- Còn mẹ? Mẹ cũng không phải là gia sư sao?
Sự gặp gỡ bất ngờ và trớ trêu giữa hai mẹ con Răng Chuột khiến bạn chết trân.
Phải khó khăn lắm bạn mới nhúc nhích được để lặng lẽ dắt xe ra cách đó một quãng.
Bạn không đủ can đảm chứng kiến tình huống éo le và chắc chắn chẳng ai muốn này.
Bạn đứng đợi Răng Chuột và nghe trong đầu bần thần câu hỏi: Có phải hôm nay là ngày buồn nhất.

Nguồn: docsach.mobi