Chương 2:
Trên bãi biển.
Trời và biển hòa một màu, xanh như ngọc bích.
Đây là một bãi biển tư nhân.
Bờ cát vàng trải dài, hàng dừa xanh bát ngát, từng vạt lớn hoa tươi nở rộ, tấm lụa trắng lất phất bay theo gió, không khí tỏa hương thơm của tinh dầu hoa hồng, đằng xa có tiếng hót của một loài chim biển nào đó. Những ngón tay mềm mại di chuyển chầm chậm trên làn da trắng mượt, người trị liệu ôn tồn nói:
“Tạ phu nhân, gần đây khí sắc của phu nhân rất tốt, mịn màng hồng hào, không thua kém làn da của các cô tuổi đôi mươi, phu nhân thật khiến người ta ghen tỵ.”
Nằm trên giường massage, Tạ Hoa Lăng gối đầu lên cánh tay.
Đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trên mặt bà vẫn không hề có nếp nhăn, da toàn thân cũng cơ hồ không có bất kỳ dấu hiệu lão hóa nào. Gió biển mát dịu ù ù bên tai, ánh nắng trải dài trên bãi cát, cây xanh và hoa tươi, nghĩ đến những việc hài lòng lần lượt ghé thăm trong mấy ngày gần đây, bà cảm thấy cuộc sống dường như chưa bao giờ viên mãn đến vậy.
Phía xa, Thẩm Vệ nhìn tập tư liệu trong tay, lại nghe người đứng cùng đó nói nhỏ mấy câu, gật đầu, thong thả đi đến chòi massage:
“Phu nhân, có tin của Nhị thiếu gia.”
“Đem lại đây.”
Tạ Hoa Lăng không chút ngại ngùng, vội với tay ra lấy, bức màn mỏng trắng muốt bao quanh chòi massage dập dờn ẩn hiện, bộ ngực đầy đặn, sung mãn của bà hơi lộ ra. Trong tập tài liệu có một trang viết chi tiết về lịch trình mấy ngày gần đây của Nhị thiếu gia, bà đọc lướt một lần, lập tức cau mày.
Đọc lại lần nữa, trong tập báo cáo còn có mấy bức ảnh.
Gần như tất cả đều chụp trong các buổi công diễn thời trang ở Paris.
Ánh đèn loang loáng, huyền ảo.
Luôn có một cô gái đứng cạnh anh. Trong hầu hết các buổi trình diễn thời trang, hai người luôn ngồi cạnh nhau, không rời một bước.
* * *
Ngày Mười tám tháng Ba.
Mọi thứ tiến triển có vẻ thuận lợi hơn cô mong đợi.
Paris.
Buổi trưa, mặt trời tỏa nắng ấm áp.
Những chùm nước vọt lên từ đài phun long lanh tuôn trào. Trên quảng trường trung tâm, từng bầy chim bồ câu ào ào vỗ cánh bay lên, rồi lại sà xuống. Trên ghế băng, Việt Tuyên mặc một chiếc áo len dày màu đen, đôi mắt khép hờ, hàng mi thanh thấu như một nét vẽ rủ trên gương mặt tuấn tú như đang ngủ.
Ở phía đầu kia của ghế băng.
Diệp Anh đang chăm chú vẽ, ánh mặt trời vàng hoe ấm áp, những con bồ câu trắng béo mẫm đi qua đi lại, một bức tranh thanh bình và yên tĩnh. Mỉm cười, cô vẽ thêm một hình người vào đó, anh mặc áo khoác nỉ màu be, bên trong là áo sơ mi màu tro nhạt, ngồi khụy một chân trước đàn bồ câu, cảnh tượng quá đỗi đầm ấm.
Lần này cô vẽ tranh màu nước.
“Trước đây đúng là em đã sai.”
Vẽ xong nét cuối cùng, cô quay sang mỉm cười nhìn anh. Việt Tuyên mở mắt, thờ ơ nhìn phác họa trong tay cô.
“Ngay cả khi có thiết kế tốt, nếu lựa chọn không đúng chất liệu vải, cũng rất khó có được hiệu quả hoàn mỹ. Tranh sơn dầu không hợp với anh, loại phù hợp nhất với khí chất của anh phải là tranh thuỷ mặc, khoáng đạt, mạnh mẽ, nhìn có vẻ đơn giản nhưng vô cùng hàm súc.”
Cô tán dương.
Thấy mặt anh vẫn thờ ơ, cô hơi bực mình, nhưng không nản lòng mà mỉm cười chìa bức vẽ trong tay đến trước mắt anh:
“Tiếc là trình độ vẽ tranh thủy mặc của em quá nông cạn, nhưng màu nước xem ra cũng không tồi, hơn nữa lại rất tươi trẻ giàu sức sống. Anh có thích trang phục trong bức vẽ này không? Em nghĩ anh có thể thử mặc một màu gì đó khác ngoài màu tối, mặc dù anh mặc màu tối rất đẹp.”
Phía trên tập tranh có in một đóa tường vi nhỏ màu bạc, ánh mắt Việt Tuyên dừng lại trên đó vài giây, rồi đẩy bức tranh ra.
“Về thôi.”
Âm thanh phát ra đều đều không cảm xúc, anh chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế băng.
“Này!”
Nắm tay anh kéo lại, Diệp Anh giữ chặt, khiến anh không thể đi được. Gắng hết sức, cương quyết giữ chặt, cuối cùng anh cũng từ từ ngồi trở lại trên ghế.
“Tạ thiếu gia, anh như thế này quả rất dễ thương…”, vẫn giữ tay, cô ghé sát gần, mặt tươi cười, nói vào tai anh, “Cho dù anh không thích em, cũng đừng thể hiện quá rõ như vậy, anh còn không cả muốn nghe em nói ư”.
Việt Tuyên nhíu mày.
Tiếng nói của cô vẫn vang bên tai, giọng ngọt ngào ấm nóng, thoảng mùi hương thơm, như mời gọi, lại như ngây thơ đến vô tư.
“Nhưng thật ra, rõ ràng anh không ghét em đến vậy”, cô cười, thì thầm bên tai: “Anh bị bệnh hen, không thể tiếp xúc với mùi nhựa thông, nhưng lần đầu tiên gặp em, cả người em đầy mùi nhựa thông, anh cũng không đẩy em ra. Hôm trời mưa, anh cũng không từ chối, để em lên xe”.
“Buổi tối hôm em hôn anh, anh cũng không…”
Vẫn nắm tay anh, hơi thở rất gần, đôi đồng tử đen láy nhìn anh, cơ hồ mắt cô chỉ nhìn thấy duy nhất một mình anh.
“… Nhưng em không hiểu, tại sao anh lại tỏ ra lạnh lùng đến vậy, tại sao mắt anh trông mệt mỏi đến vậy, tại sao trong đó tuyệt nhiên không một chút ham muốn, không có ánh sáng, không có hứng thú với tất cả đến vậy…”
Việt Tuyên thản nhiên, nói:
“Diệp tiểu thư, nếu cô không thể giữ đúng chừng mực, thì điều tôi đồng ý với cô dạo trước, kết thúc ở đây.”
Ồ, phải, cô đã đồng ý với anh.
Anh đưa cô đến tham dự những show thời trang lớn của tuần lễ thời trang Paris với điều kiện cô phải biết chừng mực, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, phá vỡ sự riêng tư của anh.
Mấy ngày gần đây, được theo anh tham dự show thời trang của một vài nhãn hiệu hàng đầu, cô cảm thấy như rơi vào núi vàng núi bạc trong chuyện cổ tích. Có rất nhiều thiết kế xuất sắc, rất nhiều ý tưởng độc đáo, kỳ diệu của các thiên tài, khiến cô được mở mang tầm mắt rất nhiều.
Xem trực tiếp những bộ sưu tập thời trang hoàn toàn khác hẳn xem trên tạp chí và truyền hình. Chất liệu vải, kiểu dáng thiết kế và xúc cảm khi các người mẫu đi ra, tuyệt đối không đơn giản chỉ dựa vào tưởng tượng có thể cảm nhận được.
Mặc dù lúc nhỏ cô đã từng…
Nhưng giờ đây có thể được cảm nhận mọi thứ ở khoảng cách gần nhất, tất cả đều do anh mang lại.
Buổi tối trời mưa đó, cô không ngờ anh có thể dễ dàng đồng ý lời đề nghị của cô, cũng không ngờ anh sẽ giữ cô lại, bảo cô vào ở trong khách sạn Bốn Mùa, hưởng thụ cuộc sống xa hoa này. Số tiền chuẩn bị cho chuyến đi Paris đã cạn kiệt, mấy ngày trước đó cô đã phải ngủ trong công viên
Có lần, cô thầm dự đoán những tình huống có thể xảy ra, cả tốt nhất và xấu nhất. Nhưng bước tiến triển trước mắt đã vượt xa dự đoán lạc quan nhất cô từng nghĩ đến.
Lẽ nào anh thật sự quan tâm đến đến cô?
Cô thầm suy đoán.
Nếu không, với tính cách thờ ơ như vậy, sao anh có thể dễ dàng để cô đến gần, thậm chí khi cô cố tình hôn anh trắng trợn như vậy, anh cũng không đẩy cô ra.
Đương nhiên cô hy vọng anh có thể thích cô.
Như thế kế hoạch sau này của cô càng dễ thực hiện.
Có điều, cô cười, tự giễu mình.
Dù cô cố làm ra vẻ si tình nhưng cũng không dám làm những điều như đã nghĩ. Ánh mắt anh nhìn cô như thể tuyệt nhiên không bận tâm, không bận tâm cô từng hôn anh, cũng không bận tâm cô đang nắm tay anh, anh tuyệt nhiên không chút bận lòng.
Có lẽ anh vì cô gái đó.
Cô gái như đóa hoa bách hợp, cô gái khi đối diện với những người đàn ông khác, đáy mắt như có ánh sao dịu dàng.
Nhưng không hề gì.
Chỉ cần sự việc tiến triển theo hướng cô dự tính, chỉ cần cô từng bước, từng bước tiếp cận, vậy là quá tốt rồi.
“Anh không để ý sao? Vị khách du lịch vừa rồi, người đàn ông đó trông như tay săn ảnh, mấy ngày nay anh ta đều đi theo chúng ta, thậm chí ngay bây giờ, nhìn kìa, người ở phía trước chếch bên phải mấy cô bé học sinh ấy, anh ta không chụp cảnh chim bồ câu, mà là đang chụp anh đấy.” Vẫn nắm tay Việt Tuyên, Diệp Anh hơi nhích ra một chút, dựa lưng vào ghế băng, đôi mắt đen như màu đêm, liếc xéo về phía anh cười bẽn lẽn, “Ăn lộc của anh, em đương nhiên phải chia sẻ khó khăn với anh chứ. Anh muốn diễn cảnh thân mật với em, vậy cần phải làm giống hơn một chút”.
Việt Tuyên khẽ ho nhẹ mấy tiếng, ánh mắt mệt mỏi.
“Tay anh lạnh quá.”
Đã ủ lâu như vậy, tay anh vẫn lạnh, cô dứt khoát nắm tay anh, dùng tay mình ủ ấm cho chúng, cười cười nói:
“Có thể thấy cuộc sống trong gia đình giàu sang quyền quý cũng không thoải mái gì, đi đâu cũng có người theo dõi ghi chép, rõ ràng có ít nhất hai người đi theo anh, chẳng trách anh mệt mỏi đến vậy.”
Đêm khuya.
Chiếc du thuyền sang trọng lướt vun vút, nước rẽ ra từ phía đuôi thuyền tung lên những con sóng bạc trắng xóa. Không trăng không sao, qua ánh đèn trong ca bin tỏa sáng, chỉ nhìn thấy phần lưng của người đàn ông trẻ. Anh ta nhìn đăm đăm mặt biển phía trước, nét mặt hoàn toàn không cảm xúc. Chiếc du thuyền chạy hết công suất, gió biển lồng lộng ào vào qua cửa sổ, ca bin lạnh buốt.
Điện thoại di động báo có tin nhắn.
Màn hình lóe sáng.
Chiếc điện thoại này có rất ít người biết số.
Thuyền trưởng thay anh ta tiếp tục lái tàu, người đàn ông trẻ ra khỏi ca bin. Tay dựa lan can, mặt hướng ra biển đêm bao la, gió mặn nồng thông thốc làm mái tóc rối bù, khuôn mặt anh ta khuất trong bóng tối. Rất lâu sau, người đàn ông trầm giọng gọi:
“Tạ Phong.”
“Dạ.”
Một thanh niên rất điển trai lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh, hơi cúi đầu, vẻ mặt có phần bối rối, nói:
“Nhị thiếu gia gần đây thái độ rất khác lạ, thường xuyên xuất hiện trước công chúng. Ngoài quản gia Triệu, trước giờ vẫn đảm trách trông nom trang viên ở Paris, thì bên cạnh Nhị thiếu gia không còn ai khác, đã xác định Tạ Bình, Tạ Phố đúng là hiện đều đang ở New York.”
“Cô ta là ai?”
Mấy bức ảnh gửi đến qua điện thoại, là ảnh chụp Việt Tuyên và cô gái thời gian vừa rồi. Trên ghế băng ở công viên, cô gái mỉm cười nghiêng người về phía Nhị thiếu gia, môi cô ta rất gần môi anh, hơn nữa Nhị thiếu gia họ Tạ đã thật sự để cho cô gái nắm tay mình.
“Cô ta tên là Diệp Anh, hai mươi hai tuổi, đã nộp lý lịch cá nhân và tập phác thảo thiết kế cho công ty, trong này là thông tin về cô ta”, Tạ Phong lấy ra bản lý lịch và một tập bản vẽ thiết kế khá dày.
Người đàn ông trẻ lật xem tập thiết kế.
Những tờ giấy trong tay anh bị gió thổi rung lên phần phật.
“Đại thiếu gia, tôi cảm thấy…”, Tạ Phong khẽ cắn môi, vẻ đắn đo, “Nhị thiếu gia hình như có ý cầu hoà với thiếu gia”.
“Ờ.”
Anh ném trả bản thiết kế cho Tạ Phong.
“Nhưng…”, Tạ Phong tiếp tục cắn môi, giọng bức xúc, “Nhị thiếu gia xưa nay vẫn vậy, trông có vẻ nhàn hạ bất cần, nhưng thực tế tâm địa ác độc hơn bất cứ ai, thiếu gia nhất định không được mềm lòng. Nhị thiếu gia cặp kè với cô Diệp Anh đó, rất có thể là một bước lùi để tiến, Sâm tiểu thư đó…”.
“Cậu nhiều lời quá.”
Anh ta lạnh lùng nói, lát sau gọi:
“Tạ Thanh, tháng này ông thay thế Tạ Phong.”
“Vâng, Đại thiếu gia.”
Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi từ trong bóng tối bước đến, Tạ Phong mắt ngấn nước lui ra, mặt đầy ấm ức.
Mặt biển đêm khuya sâu thẳm, đen kịt.
Dựa vào lan can bao quanh du thuyền, cầm điện thoại trong tay rồi phóng to dần hình ảnh trên màn hình di động. Áp sát Việt Tuyên, nụ cười của cô gái ngọt ngào và quyến rũ, dường như chỉ cách một hơi thở, là có thể hôn lên má Việt Tuyên.
Khuôn mặt cô gái được phóng to hơn.
Ánh sáng từ chiếc di động phản chiếu lên gương mặt rất đẹp của người đàn ông trẻ, anh chăm chú nhìn cô gái trên màn hình di động, nhìn vào đôi mắt như tỏa sáng của cô, con ngươi đen màu đêm. Cau mày, ánh mắt anh ta càng lúc càng tối sầm.
* * *
Ngày Hai mươi mốt tháng Ba.
Lại kết thúc nhanh như vậy.
Chiếc Bentley tăng tốc trên đường.
Buổi trình diễn thời trang chiều nay diễn ra ở ngoại ôParis, thời gian hơi gấp, xe cộ trên đường không nhiều, nên có thể phóng nhanh hơn bình thường.
Trong xe hơi lắc lư.
Sắc mặt Việt Tuyên nhợt nhạt, anh chụm tay che miệng.
“Khó chịu chỗ nào sao? Muốn ho? Ngực khó thở, phải không?”
Diệp Anh hơi lo lắng.
Mấy ngày gần đây, cô đã quen với thái độ lạnh nhạt của anh, nhưng cũng nhận ra bất luận cô hành động bừa bãi thế nào, anh đều không thật sự muốn đuổi cô đi, vì thế cô quyết định coi anh như con hổ giấy.
“Muốn ho thì ho đi, trong này chỉ có mình em, không lo bị ai chê cười anh là người ốm yếu đâu”, vừa vui vẻ nói đùa, cô vừa nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Hôm nay Triệu quản gia không đi cùng, nhưng trước khi hai người xuất phát ông đã dặn đi dặn lại, bảo cô chú ý chăm sóc Nhị thiếu gia.
“Tôi hơi say xe.”
Bàn tay vỗ lưng kiểu đó, khiến cảm giác khó chịu trong ngực anh càng tăng, giọng Việt Tuyên mệt mỏi nói, anh cau mày, môi mím chặt, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Thì ra là say xe, không phải là ho, tay ngừng vỗ, cô gượng gạo rút tay lại.
“Người ngồi xe quanh năm như anh, vậy mà vẫn có thể say xe”, cô liếc anh một cái, lấy một quả cam từ trong tủ lạnh trên xe ra, nhanh nhẹn bổ, bóc một múi nhỏ đưa cho anh, “Ngậm thôi, đừng nuốt, mùi cam sẽ làm anh thấy dễ chịu hơn”.
Thấy anh cuối cùng cũng từ từ mở miệng, ngậm múi cam, cô mỉm cười hài lòng, sau đó mở tấm cách âm nói với tài xế phía trước:
“Anh tài, phiền anh lái chậm một chút.”
Nhưng…
Tốc độ chiếc xe không chậm lại, trái lại còn nhanh hơn trước, vội vã lượn mấy đường vòng cung khá nguy hiểm trên đường!
“Anh tài xế!”
Diệp Anh kinh ngạc, nắm chặt tay vịn trong chiếc xe đang lắc lư.
“Nhị thiếu gia, phanh xe… phanh xe hình như có vấn đề!”, tài xế hoảng loạn ngoái lại, trán vã mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt, “Hôm qua vẫn còn tốt… Sao có thể?! Sao có thể?!”
“Rầm…!”
Chiếc Bentley màu đen đập mạnh vào giải phân cách, lúc chiếc xe bay khỏi mặt đường, giống như cảnh phim quay chậm, cả thế giới là biển ánh sáng chói mắt!
Sau đó là bóng tối.
Bóng tối thăm thẳm, thăm thẳm, mênh mông…
* * *
Tối đến nỗi không biết đâu là điểm cuối…
Cửa sổ bị chèn chặt bằng những thanh gỗ, trong không khí có mùi hôi thối mục nát, co rúm trong góc tường, cô không dám khóc, không dám giãy giụa…
“Bốp…!”
Một vật nặng giáng chí mạng lên đầu, chất lỏng có mùi tanh chảy dọc xuống má, khiến cô đau đớn muốn ói mửa, cố lùi sâu vào góc tường tối lạnh. Mãi cho đến khi trong phòng không còn vật gì có thể dùng để đánh, cô lại bị kéo ra ngoài, bị những ngón tay phẫn nộ, điên cuồng cào cấu!
“… Dạ Anh!”
“… Mày là Dạ Anh! Kẻ đáng nguyền rủa! Tất cả đều tại mày! Sao mày không chết đi…!”
“… Lúc đẻ ra mày, tao đã biết mày là đứa trẻ độc ác! Mày sẽ mang đến tai ương thảm hoạ! Mày sẽ mang chết chóc đến nhà này! Sao mày không chết đi…!”
Bóng tối quay cuồng, không một tia sáng, tối như đầm sâu ma quỷ, những ngón tay điên loạn cào cấu thân thể cô, đau đến nỗi cuối cùng cô cũng bật khóc, tiếng khóc của cô như càng kích động, khiến cơn cuồng nộ trút lên thân thể cô càng trở nên điên loạn, hãi hùng!
“… Mày chết đi!”
“… Dạ Anh, mày chết đi!”
Lời chửi bới, nguyền rủa như cơn mưa bất tận, đánh, đấm, cào, cấu kèm tiếng cười điên dại… Căn phòng tối om, ẩm mốc, lạnh lẽo… vài tia nắng yếu ớt từ cửa sổ lọt vào qua kẽ nứt trên tấm gỗ đóng đinh lổn nhổn, khắp phòng bụi bay mù mịt…
Cô tưởng mình đã thoát ra được…
Nhưng…
Bóng tối vẫn thế… Cơn đau vẫn thế… Thì ra đây là cơn mơ… Cô không lớn lên… Cô vẫn là đứa trẻ… vẫn là đứa trẻ co ro trong căn phòng tối thui, bị đánh đập giày vò đến mấy cũng không dám khóc…
Dạ Anh, mày chết đi!
Mày chết đi…
Bụi xoáy lốc quay cuồng trong ánh sáng.
Mỗi lúc một sáng.
Mỗi lúc càng sáng hơn, sáng đến nỗi mắt như bị vật nhọn chích vào!
“…”
Trong ánh sáng lóa mắt, một khuôn mặt trương to trước mắt cô, phải mất một lúc cô mới lờ mờ nhìn thấy, đó là một nữ y tá tóc vàng, mắt xanh lơ. Con ngươi chuyển động một cách khó khăn, chắc chắn đây là phòng bệnh, chuyện gì đã xảy ra? Cô nhanh chóng lục tìm trong đầu, như cuốn băng tua nhanh rồi dừng lại ở thời điểm chiếc Bently màu đen bay ra khỏi đường.
Thì ra cô vẫn chưa chết…
Ơn trời.
Diệp Anh từ từ nhắm mắt.
Ba tháng sau.
Một sớm mùa hè, khung cửa sổ lớn, rộng đến sát đất, kính thủy tinh trong suốt. Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu lên đám lá thường xuân xanh biếc, những điểm sáng nhảy nhót, lóng lánh, từng khóm tường vi màu hồng phấn nở rộ, tươi thắm ngọt ngào, đẹp say lòng người như một biển hoa rực rỡ.
Trong không khí cơ hồ trôi nổi toàn mùi hoa.
Chỉ cách một bức tường kính, cuộc sống tươi đẹp rực ánh mặt trời dường như chỉ cần vươn tay là với được.
Rời ánh mắt khỏi biển hoa tường vi bên ngoài.
Diệp Anh cúi đầu, dùng miếng gạc thấm nước, nhẹ nhàng lau đôi môi nhợt nhạt, khô nẻ. Hết sức gượng nhẹ, từng tý, từng tý làm ướt môi Việt Tuyên, những chỗ khô nứt, cô dùng miếng gạc ẩm lau đi lau lại.
Đã ba tháng rồi.
Như một cơn ác mộng.
Trong vụ tai nạn ấy, cô bị gãy chân phải, não chấn động nhẹ và mấy vết thương phần mềm. Bác sĩ nói, với một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như thế mà cô chỉ bị chấn thương ở mức độ đó, thật sự là một phép màu.
Về sau cô mới biết, lái xe đã chết tại chỗ.
Còn Việt Tuyên…
Khẽ khàng dùng miếng gạc ẩm lau đôi môi nhợt nhạt, khô nẻ ấy, Diệp Anh yên lặng nhìn Việt Tuyên nằm trên giường bệnh, lòng bấn loạn bao cảm xúc.
Đã có lúc cô tưởng anh sẽ chết.
Trong vụ tai nạn, lá lách, phổi và dạ dày của anh đều bị ảnh hưởng lớn, cộng thêm thể trạng anh vốn đã yếu, nhiều bệnh, lại bị hen nặng, sau khi nhập viện anh đã trải qua bốn lần phẫu thuật lớn nhỏ, liên tục lâm vào tình trạng nguy kịch, đã qua bảy, tám lần cấp cứu.
Hơn nữa, xương ngực của anh bị gãy.
Cô đã hỏi bác sĩ, được biết Việt Tuyên có thể phải sống cuộc sống thực vật, cũng rất khó thoát khỏi tình trạng bại liệt.
“Khạc, khạc…”
Tiếng ho khan cố nén vang lên, Diệp Anh vội nhìn, thấy hàng mi trên khuôn mặt gầy nhợt nhạt của Việt Tuyên rung rung, anh nhìn lên trần nhà, lông mày khẽ nhíu, mắt phảng phất đau đớn, vẫn là ánh mắt thờ ơ ấy.
“Có phải lại bị đau không?”
Cô ái ngại hỏi.
Tạ Bình từ đầu vẫn đứng im trong góc phòng quan sát liền bước nhanh đến, cúi người, vẻ mặt lo âu, vội hỏi: “Nhị thiếu gia, tôi đi gọi bác sĩ!”.
Mồ hôi lạnh túa trên trán Việt Tuyên.
“…”
Cơ chân bắt đầu co rút từng cơn, mặt Việt Tuyên đau đớn tái mét, anh gắng sức nghiến răng, cố nén tiếng rên đang dâng trào trong cổ, khó nhọc lắc đầu, ngăn Tạ Bình. Diệp Anh lập tức dùng khăn ấm xoa đôi chân run rẩy của anh, hy vọng có thể giúp anh giảm cơn đau.
…
…
“Nếu tiếp tục được điều trị thích hợp, trong hai năm tới anh sẽ không chết, nhưng hai năm tiếp theo, tôi không dám bảo đảm”, lần đầu tiên khi Việt Tuyên mới tỉnh lại, Coase, một bác sĩ thiên tài từ Mỹ bay đến Pháp, trong ánh mắt lóe lên cái nhìn bất an, nói thẳng với anh, “Hơn nữa, xương ngực anh bị gãy, cột sống bị tổn thương, thời gian hồi phục sẽ rất lâu, 80% khả năng bại liệt vĩnh viễn”.
Việt Tuyên nhìn ông ta, ánh mắt lãnh đạm.
“Anh sẽ rất đau đớn, đau đớn về thể xác như thế này hầu như không ai có thể chịu đựng được và sau hai năm, anh vẫn có thể sẽ chết. Vì thế, nếu bây giờ anh muốn tự sát, tôi cho rằng là một lựa chọn sáng suốt.” Nói xong mấy lời đó, như một đứa trẻ xấu xa, ác ý, bác sĩ Coase đắc ý bước ra khỏi phòng bệnh.
Mặc dù khâm phục tài năng của ông bác sĩ này, nhưng Diệp Anh hết sức kinh hãi khi thấy ông ta có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy trước mặt bệnh nhân.
…
“Đó là cơn đau ở trung khu thần kinh”, trong khoảng thời gian phục hồi, khi Việt Tuyên rơi vào những cơn đau dữ dội, Michelle – một bác sĩ chữa chính khác, lắc đầu nói: “Quá nửa số bệnh nhân bị tổn thương cột sống sẽ xuất hiện những cơn đau ở trung khu thần kinh, Tạ tiên sinh có vẻ là một trong những trường hợp đau dữ dội nhất”.
…
…
Ba tháng đó, tranh thủ thời gian khi Việt Tuyên ngủ, Diệp Anh gần như đã tìm kiếm khắp nơi tất cả tư liệu liên quan, biết rằng những cơn đau ở trung khu thần kinh là rất khó điều trị, ngay cả dùng thuốc giảm đau thì hiệu quả cũng không như mong muốn, hơn nữa bản thân quá trình điều trị có thể gây ra những phản ứng bất lợi đối với sức khỏe bệnh nhân.
Biện pháp hữu hiệu và thỏa đáng nhất là tăng cường vận động và vật lý trị liệu.
Vì thế cô bắt đầu theo các y tá học hỏi, thông qua xoa bóp cải thiện tuần hoàn máu, thư giãn cơ bắp, loại bỏ cơn co rút cơ chân của anh. Và cô bắt đầu học một số kỹ thuật, giúp chân anh có thể vận động, bác sĩ chuyên khoa phục hồi chức năng chữa trị cho Việt Tuyên nói với cô, càng sớm tiến hành tập luyện phục hồi chức năng, càng giúp bệnh nhân sớm hồi phục sức khỏe.
“Ôi…”
Tiếng kêu đau đớn không thể kiềm chế được nữa liền bật ra, những ngón tay nhợt nhạt bám chặt ga giường, toàn thân Việt Tuyên ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt mệt mỏi. Diệp Anh cắn chặt môi, cố gắng xoa bóp mạnh hai chân cho anh.
Cuối cùng.
Dần dần từng chút.
Cơn đau dai dẳng cũng qua.
Diệp Anh thở phào, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán và cổ Việt Tuyên, cô đang cân nhắc, có nên để anh nghỉ một chút, rồi mới thay quần áo khác cho anh hay không thì ở cửa bỗng có tiếng động.
Tạ Bình đi đến.
Anh hỏi người giúp việc điều gì đó, rồi quay trở lại, cúi xuống Việt Tuyên đang nằm thiêm thiếp, khẽ nói: “Nhị thiếu gia, Sâm tiểu thư đến”.
Ngón tay Diệp Anh khẽ run, sau đó tiếp tục dùng khăn bông lau cho Việt Tuyên.
“… Nếu thiếu gia không muốn gặp”, Tạ Bình dè dặt, “Tôi có thể đề nghị Sâm tiểu thư lần khác đến”.
“Để cô ấy vào.”
Vẫn nhắm mắt, Việt Tuyên trả lời như nói mơ.
Vậy là…
Khi cánh cửa phòng màu trắng theo phong cách châu Âu cổ điển từ từ mở ra.
Diệp Anh nhìn thấy Sâm Minh Mỹ.
Ánh mặt trời buổi sáng hắt qua cửa kính, trải chan hòa trên nền. Ngoài cửa sổ là những thảm tường vi rực rỡ, mùi hoa như trôi nổi khắp phòng, trong sáng, thanh khiết, thơm nức, như giai nhân đang thong thả bước vào. Chiếc váy dài màu da tuyệt đẹp, trên cổ sợi dây chuyền kim cương lóng lánh phát quang, đôi mắt sáng và hàm răng trắng bóng, xinh đẹp như từ sân khấu kịch bước ra.
Cô bước vội đến trước giường Việt Tuyên.
“Tuyên…”
Run rẩy gọi khẽ gọi một câu, như không nhìn thấy những người khác trong phòng, Sâm Minh Mỹ ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Việt Tuyên nằm yên như đang ngủ.
“Tuyên, bây giờ em mới đến thăm anh, anh có trách em không?”
Sâm Minh Mỹ nhẹ nhàng cầm tay Việt Tuyên, chăm chú nhìn anh, tư thế đẹp như tranh, hồi lâu sau, giọng đầy áy náy, khàn khàn, lại tiếp:
“Có điều, em không biết, nên đối diện với anh thế nào…”
Đứng ở góc phòng, Diệp Anh cúi đầu, liếc thấy biểu hiện của Tạ Bình bên cạnh. Tạ Bình và Tạ Phố là cánh tay phải và cánh tay trái của Việt Tuyên, tuổi cũng tương đương Việt Tuyên. Tạ Bình dung mạo bình thường, chủ yếu lo liệu đối nội, Tạ Phố ngoại hình đẹp, thanh nhã phụ trách đối ngoại.
Cô có thể nhận ra.
Tạ Bình không thích Sâm tiểu thư.
Sau đó, lại liếc nhìn Tạ Hoa Lăng vừa bước vào. Tạ Hoa Lăng là mẹ Việt Tuyên, tuổi ngoài năm mươi, bà vận chiếc váy liền, tươi màu, cổ đeo chuỗi ngọc trai sáng, làn da trắng mịn màng, phong thái khác thường, thời trẻ chắc chắn cũng là một mỹ nhân.
Tạ Hoa Lăng nhìn Sâm Minh Mỹ từ xa, ánh mắt phức tạp.
Diệp Anh cụp mắt nhìn xuống.
Bên giường, Sâm Minh Mỹ vẫn dịu dàng nói với Việt Tuyên rất nhiều, còn Việt Tuyên vẫn như đang ngủ, không có bất kỳ phản ứng nào. Cuối cùng, Sâm Minh Mỹ thở dài, đứng lên, tiến về phía Tạ Hoa Lăng đang đứng gần cửa, khẽ ra hiệu, hai người cùng đi ra.
Hoa tường vi ngoài cửa sổ đẹp rực rỡ.
Ánh nắng trong veo.
Diệp Anh cẩn thận đặt ống hút vào miệng Việt Tuyên.
Lượng nước uống mỗi ngày của anh cần kiểm soát chặt chẽ.
Cửa phòng không đóng, bên ngoài là phòng chờ bài trí rất mực sang trọng, tiếng nói của Tạ Hoa Lăng và Sâm Minh Mỹ chốc chốc lại vọng vào, từ chỗ của cô, thậm chí có thể trông thấy hai người đang uống trà.
“Người anh thích, chính là cô ta phải không?”
Sau khi Tạ Bình ra ngoài nghe điện thoại, Diệp Anh nhướn mi, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Việt Tuyên, hiếu kỳ hỏi:
“Vậy, sao vừa rồi không nói chuyện với cô ấy?”
Việt Tuyên chau mày.
Anh từ từ mở mắt, ánh mắt dửng dưng, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh không muốn nói với em chuyện đó, phải không?”
Diệp Anh cười như hoa tường vi nở rực rỡ ngoài cửa sổ, cô giơ tay, âu yếm vuốt ve hai hàng lông mày của anh, nói tiếp:
“Được, anh đã không muốn nói, thì thôi vậy.”
Việt Tuyên lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt anh rất sâu, đưa hình ảnh của cô vào sâu tận đáy đồng tử, một lúc lâu sau mới mệt mỏi nhắm lại.
“Nhưng, hình như cuộc chuyện trò của họ không được hòa hợp cho lắm.”
Diệp Anh vừa massage hai chân mới bị chuột rút của Việt Tuyên, vừa hơi ngoái đầu, qua cửa phòng hé mở, nhìn hai người đang nói chuyện trong phòng chờ.
Cách một cánh cửa.
Tấm thảm trắng muốt, chùm đèn pha lê màu tím, bộ đi văng bọc nhung kiểu cung đình, nền đen viền trắng, bộ đồ uống trà kiểu Anh màu cô ban, những chiếc thìa nhỏ bằng bạc sáng loáng, trong không khí mùi hương trà vấn vít.
Đặt lại tách trà lên trên bàn.
Tạ Hoa Lăng ngồi thẳng người, cằm hơi hất lên giận dữ, nhìn cô gái mà bà đã biết từ lúc cô còn nhỏ đến bây giờ, chậm rãi nói:
“Minh Mỹ, cô khiến ta quá thất vọng.”
“Cháu rất xin lỗi.”
Trên đi văng bọc nhung đen, Sâm Minh Mỹ cúi đầu.
“Cô, bây giờ sức khỏe của Tuyên vẫn chưa hồi phục, cháu cũng cảm thấy hiện giờ không phải lúc nói chuyện đó, nhưng, không thể tiếp tục như thế này được nữa…”
“Không thể cứ tiếp tục như thế này là sao?”, Tạ Hoa Lăng nhướn mày, lòng như bị rắn độc cắn, “Việt Tuyên bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa đã mất mạng. Cô là vị hôn thê của nó, không những không lập tức trở về chăm sóc nó, lại ngày ngày cặp kè với Đại thiếu gia, gây ra bao tin đồn nhảm nhí. Đúng, ta cũng nghĩ, cô không nên tiếp tục như thế nữa!”.
“Cô…”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ hết đỏ lại tái, khẽ hít một hơi, tháo chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay, đặt xuống bàn, nói:
“Xin lỗi cô, cháu biết cháu rất có lỗi với Tuyên, cũng không dám cầu xin cô tha thứ. Nhưng, cháu vẫn hy vọng, có thể huỷ bỏ hôn ước với Tuyên.”
Cách một cánh cửa.
Vẫn đang xoa bóp hai chân Việt Tuyên, tay Diệp Anh vô tình dừng lại, bất giác liếc nhìn anh.
Như bị một cái tát, sắc mặt Tạ Hoa Lăng tối sầm.
Chằm chằm nhìn Sâm Minh Mỹ.
Rất nhanh, Tạ Hoa Lăng từ từ thả lỏng cơ thể, nhấc tách trà lên, khuấy đều bằng chiếc thìa bạc nhỏ, không khí thoảng mùi trà, bà chậm rãi nói:
“Minh Mỹ, cô đúng là rất ngốc.”
Nhấp một ngụm trà, Tạ Hoa Lăng nói tiếp:
“Đại thiếu gia bảo cô làm vậy, đúng không? Vào lúc này, cô đến đây nói những lời như thế, khoan hãy nói Việt Tuyên và tôi sẽ nhìn cô thế nào, Lão thái gia sẽ nhìn cô thế nào, một khi tin đồn ra ngoài, thiên hạ sẽ đánh giá cô thế nào, cô không hình dung được, phải không? Sao cô có thể làm chuyện ngốc nghếch đến vậy.”
“Cô ngốc quá, cô tưởng Đại thiếu gia yêu cô thật sao?”, Tạ Hoa Lăng thương xót nhìn Sâm Minh Mỹ, “Chỉ cần hắn thích cô một chút, hắn sẽ không khuyến khích cô hủy hôn vào lúc này, hắn chỉ định lợi dụng cô để chứng tỏ hắn ‘đã thắng’, nhưng lại đẩy cô vào đường cùng”.
“Tất cả đều là quyết định của bản thân cháu, hoàn toàn không liên quan đến Xán”, Sâm Minh Mỹ hơi cau mày, “Cô à, cháu biết cô có thành kiến với Xán ngay từ khi Xán còn nhỏ, nhưng cô nói anh ấy như vậy là không công bằng”.
“Ha ha.”
Tạ Hoa Lăng nhướn mày, tay vẫn quấy chiếc thìa bạc trong cốc.
“Đã vậy, tôi cũng cho cô biết, từ khi cô bí mật qua lại với Đại thiếu gia, cô đã không xứng đáng với Tuyên, chỉ vì nể mặt cha cô, tôi mới không làm cho cô xấu hổ. Cô tưởng rằng, Tuyên không thể thiếu cô sao? Năm xưa, nếu không phải tôi ép Tuyên đính hôn với cô, chỉ dựa vào bản thân cô, cũng xứng đáng ở bên Tuyên ư?”
Mặt Sâm Minh Mỹ cứng đờ.
Hai tay đan vào nhau.
“Trên thực tế, Tuyên chưa bao giờ thích cô”, Tạ Hoa Lăng lại nhấp một ngụm trà, vô tình đưa mắt về phía cánh cửa khép hờ cách đó không xa, thong thả nói, “Rất nhiều cô gái thích Tuyên, nếu cô từ bỏ vị trí đó, tôi cũng rất vui. À, phải rồi, hiện có một cô gái, từ lúc Tuyên xảy ra tai nạn, suốt ngày đêm đi theo chăm sóc Tuyên, chính tôi cũng bị cô ấy chinh phục rồi”.
Tạ Hoa Lăng liếc nhìn Sâm Minh Mỹ.
Thấy cô mặc dù vẫn ngồi yên, nhưng mười ngón tay đan chặt hơi run.
“Cô có muốn gặp cô ấy không?”
Đứng dậy khỏi đi văng, Tạ Hoa Lăng bước về phía cửa phòng thông với phòng Việt Tuyên, sau đó bà đứng lại, ngoái đầu, lia mắt về phía Sâm Minh Mỹ vẫn ngồi trên đi văng.
Sâm Minh Mỹ đành đi theo.
Bên ngoài cửa sổ rộng mở, ánh nắng trong như thủy tinh nhảy nhót trên biển tường vi đang tỏa hương. Trong phòng sáng choang như tráng men, Việt Tuyên lặng lẽ nằm trên giường, gò má nhợt nhạt, hàng mi đen thẫm rủ bóng, trông vừa thanh lạnh, vừa như pha lẫn sắc màu kỳ dị nào đó.
Bên mép giường.
Một cô gái trẻ đang nhẹ nhàng xoa bóp chân cho anh.
Chỉ có thể thấy phía sau cô gái.
Trầm tĩnh, mảnh mai, xinh đẹp.
Mái tóc dài đến eo, đen bóng như dải ánh sáng.
Dường như không nhận ra tiếng bước chân ngoài cửa, cô gái vẫn hoàn toàn chuyên tâm vào công việc, những ngón tay thon mảnh xinh đẹp khéo léo xoa bóp cho Việt Tuyên, dường như mọi chuyện trên đời đều không thể khiến cô phân tâm.
Đứng cạnh cửa phòng, Sâm Minh Mỹ mím môi.
Cố gắng gạt đi cảm giác không vui bất chợt nhen lên trong lòng.
“A Anh.”
Tạ Hoa Lăng lên tiếng.
Cô gái hình như ngạc nhiên, vội nhìn Việt Tuyên trên giường xem anh có bị đánh thức, khẽ thở phào, rồi mới nhẹ nhàng đứng lên, cung kính đi về phía cửa.
“Phu nhân.”
Cô gái hơi cúi đầu.
Mái tóc đen như thác nước, nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc, hàng mi dài rủ bóng, vừa lặng lẽ khiêm nhường, nhưng vẫn đầy vẻ tự tôn.
“A Anh à, hôm qua các bác sĩ lại khen cô đấy, họ bảo cô chăm sóc Tuyên rất chu đáo, cho nên Tuyên mới có thể phục hồi nhanh như vậy”, Tạ Hoa Lăng mỉm cười âu yếm nhìn cô gái đứng trước mặt, “Cô có chắc cô chưa từng học nghiệp vụ y tá không?”.
“Vâng, cháu chưa từng học.”
Cô gái trẻ có vẻ bất an, mặt bẽn lẽn, rất dễ thương.
“Ồ, phải, ta nhớ ra rồi, cô mới tốt nghiệp đại học năm nay”, hình như nhớ ra điều gì, Tạ Hoa Lăng lại hỏi, “Cô học chuyên ngành gì nhỉ?”.
“Thiết kế thời trang, thưa bà.”
“Thật trùng hợp, Sâm tiểu thư cũng là chuyên gia thiết kế thời trang”, Tạ Hoa Lăng cười nói, “A Anh à, Sâm tiểu thư là tiền bối của cô, sau này có cơ hội, cô có thể nhờ cô ấy chỉ bảo thêm”.
Cô gái khẽ ngước mi.
Sâm Minh Mỹ sửng sốt.
Cô ta lại có một đôi mắt đẹp đến vậy, đen thẳm như đầm sâu, lóng lánh như sóng nước, như ánh sao, như sóng gợn, đẹp như hoa tường vi, hoa tường vi trong đêm, hoa tường vi thấm sương đêm.
Đôi tròng đen đến vậy.
Dường như có sức hút như xoáy nước, Sâm Minh Mỹ cảm thấy mình không ngừng bị hút vào, hút vào, cảm giác như nghẹt thở.
“Sâm tiểu thư.”
Đến khi cô gái bước tới, nhẹ nhàng cúi đầu chào cô, Sâm Minh Mỹ mới sực tỉnh.
Thấy vẻ thất thần của Sâm Minh Mỹ, Tạ Hoa Lăng nhướn mày cười, nói với cô gái: “A Anh này, tôi nghĩ Sâm tiểu thư đây đang thấy rất khó hiểu, bởi vì cô học thiết kế thời trang, tại sao lại chấp nhận vất vả ngày đêm chăm sóc Việt Tuyên đến vậy? Trong một tháng đầu lúc ở bệnh viện bên Pháp, không có ai trả cô bất kỳ khoản thù lao nào”.
Sâm Minh Mỹ mắm môi.
“Cháu…”, hai má cô gái thoáng ửng hồng, cô nói khẽ, giọng bất an, “Chỉ cần phu nhân cho phép cháu ở lại đây chăm sóc Nhị thiếu gia, là cháu đã rất biết ơn rồi… Cháu không cần bất cứ khoản tiền thù lao nào… Cháu chỉ muốn… chỉ muốn Nhị thiếu gia nhanh chóng hồi phục…”.
“Nếu Tuyên suốt đời như vậy thì sao?”, Sâm Minh Mỹ khẽ nói.
Cô gái kinh ngạc nhìn lên.
“Minh Mỹ!”
Giọng Tạ Hoa Lăng đột nhiên gay gắt.
“Xin lỗi, cô đừng giận”, Sâm Minh Mỹ nhìn cô gái có tên A Anh, “Bây giờ có quá nhiều người muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cháu sợ cô bị đánh lừa. Rốt cuộc cô ta đối với Tuyên là thật lòng, hay là có dự tính gì, cô chưa hẳn có thể biết được”.
“Minh Mỹ”, Tạ Hoa Lăng giận dữ rồi bật cười, “Không phải cô gái nào, cũng như cô đâu”.
Căn phòng tràn ngập ánh mặt trời.
Trên giường, Việt Tuyên vẫn nằm yên như đang ngủ.
“Nếu Tuyên mãi mãi chỉ có thể nằm trên giường như thế, không cho cô bất cứ danh phận nào, cũng không cho cô một xu, cô vẫn tiếp tục chăm sóc Tuyên”, Sâm Minh Mỹ như không thấy thái độ của Tạ Hoa Lăng, mắt chăm chú nhìn Diệp Anh, chậm rãi nói, “… Vậy thì, tôi vô cùng khâm phục cô”.
Màn đêm buông xuống.
Không có trăng, sao thưa thớt.
Hoa tường vi nở rộ ngoài cửa sổ như phủ một lớp voan mỏng tối màu, sắc hoa âm u, ma quái.
Diệp Anh lặng lẽ đứng trước cửa sổ rộng đến sát đất.
Màn đêm bao trùm toàn bộ cơ thể, gương mặt ẩn trong bóng tối, im lìm như pho tượng trong đêm, chỉ có đôi bàn tay được ánh sao chiếu rọi, trắng đến phát sáng.
“Nhị thiếu gia…”
Báo cáo với Việt Tuyên đang nằm trên giường những vụ việc xảy ra gần nhất, Tạ Phố vừa cất lời, mắt nhìn về phía Diệp Anh, khuôn mặt điển nhã của anh ta đầy băn khoăn.
“Sao?”
Sắc mặt vẫn tai tái, Việt Tuyên lơ đãng hỏi.
“…”
Bắt gặp ánh mắt Tạ Bình ngước nhìn, Tạ Phố dừng lại, nụ cười ôn hòa nói: “Mấy ngày không gặp. Sức khỏe thiếu gia phục hồi rất tốt, có lẽ là do công của tiểu thư Diệp Anh. Chưa biết chừng lần sau đến, có thể thấy thiếu gia ngồi dậy cũng nên”.
Việt Tuyên hờ hững liếc nhìn anh ta.
Nụ cười của Tạ Phố vẫn tự nhiên như mây bay gió thoảng.
“Dự án Brila tiến triển chậm.”
Trên giường, Việt Tuyên lạnh lùng lên tiếng.
“Phải”, Tạ Phố gập tập tư liệu, giải thích, “Đại thiếu gia hy vọng nhận được dự án này nhưng phu nhân không đồng ý, thái độ của Lão thái gia cũng không rõ ràng. Sáng qua, sau khi Đại thiếu gia từ Mỹ tham dự cuộc họp trực tuyến, lúc ra về rất không vui”.
Ho khẽ một hồi.
Việt Tuyên mệt mỏi nhắm mắt.
Những âm thanh phía sau loáng thoáng vọng đến, lắng nghe, Diệp Anh cũng dần trở nên thẫn thờ. Nhìn những thảm tường vi ngoài cửa sổ, chúng vừa nở đêm qua, chỉ mới qua một ngày mà đã nở rộ như vậy.
Còn cô…
Đã bao lâu rồi.
Hơn ba tháng rồi.
Những cánh tường vi trong đêm, thâm u như màu máu, máu ngập trời, không thể mở mắt, cả thế giới phun đầy một thứ máu tanh tanh nóng hổi.
Có tiếng bước chân đi đến.
Khi Diệp Anh giật mình sực tỉnh quay đầu nhìn ra thì Tạ Bình và Tạ Phố đã đi đến gần cô, cô cúi đầu, lễ phép lùi về sau một bước.
Tạ Bình tiếp tục đi thẳng.
Người thứ hai dừng lại trước mặt cô.
“Diệp tiểu thư.”
Giọng nói hòa nhã dễ nghe, Tạ Phố chìa bàn tay về phía cô, Diệp Anh hơi do dự, cũng chìa tay nắm tay anh ta.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp Tạ Phố.
Tạ Phố dáng cao, dung mạo tú nhã, đẹp như tranh vẽ, trông tựa văn nhân trong sách cổ, gặp một lần khó quên. Chỉ có điều, những lần trước, do bên ngoài có quá nhiều việc nên mỗi lần Tạ Phố gặp Nhị thiếu gia chỉ đáo qua một lát rồi lại vội vàng đi, hoàn toàn không để ý đến cô.
“Từ nay về sau, vẫn phải phiền cô tiếp tục chuyên tâm chăm sóc Nhị thiếu gia.”
Tạ Phố khẽ lắc tay cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt rất sâu, ánh lên cái nhìn phức tạp.
“Vâng, tôi hiểu.”
Ngẩng đầu nhìn anh ta, Diệp Anh không thể đoán được, là do ảo giác của cô, hay là hai chữ “chuyên tâm” được anh ta nhấn mạnh.
Tạ Phố lại mỉm cười với cô.
Bước ra ngoài.
Trong căn phòng tĩnh mịch, Diệp Anh cau mày không nghĩ về Tạ Phố nữa, cô bước nhẹ trở lại bên giường bệnh, thấy Việt Tuyên vẫn mệt mỏi nhắm mắt, sắc mặt xanh xao, môi trắng nhợt hòa lẫn với màu gối. Lần nào cũng vậy, anh gắng chịu đựng đau đớn, tập trung tinh thần lắng nghe và xử lý công việc của tập đoàn, nhưng khi Tạ Bình và Tạ Phố vừa đi khỏi, mọi sức lực trong cơ thể anh dường như cũng bị lấy đi hết.
“Anh ăn một chút nhé?”
Biết Việt Tuyên vẫn chưa ngủ, Diệp Anh lấy chiếc bình giữ nhiệt ở đầu giường, mở nắp, mùi súp gà thơm phức bay ra, khiến người ta thèm nhỏ nước miếng.
“Vừa nói nhiều như vậy, tiêu hao bao nhiêu năng lượng nên bồi bổ một chút mới được.” Cô điều chỉnh chốt giường, nâng nửa người anh cao lên một chút, sau đó cô múc một thìa canh gà, thổi cho nguội, mỉm cười nói: “Anh không thích ăn đồ có dầu mỡ, em đã bảo bác Đổng vớt hết mỡ trong canh đi rồi, rất thanh đạm, cũng rất thơm, anh nếm thử xem?”.
Chiếc thìa kề bên môi Việt Tuyên.
Anh vẫn thờ ơ nhắm mắt.
“Thử một chút, đi!”, cô cười, hàng lông mày cong cong, “Món canh gà này là bí quyết gia truyền của em đấy”.
Hàng mi từ từ nâng lên.
Việt Tuyên nhìn cô, mặt không cảm xúc.
“Khi còn nhỏ em bị ốm, cũng không muốn ăn thứ gì”, cô lại thổi một thìa canh, thận trọng bón cho anh, “Ba lại hầm canh gà cho em, mấy quả táo tàu, vài vị thuốc đông y, hầm trong mấy giờ, sau đó hớt bỏ hết mỡ, vậy là em húp soạt một cái hết cả một bát to”.
Từng thìa, từng thìa.
Cô bón hết cho anh một bát nhỏ.
“Ồ, vậy là cũng khá rồi.”
Hài lòng đặt bát xuống, Diệp Anh ấn chuông cạnh giường, gần như ngay lập tức, có tiếng trả lời của cô giúp việc đứng ngoài cửa, cô vào phòng nhanh chóng thu dọn. Ngồi dựa trên chồng gối cao, khí sắc Việt Tuyên khá hơn nhiều so với lúc trước, môi không còn trắng như tờ giấy nữa.
Ánh mắt anh thờ ơ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, những thảm tường vi giống như một biển hoa.
“Ai đã trồng những hoa đó?”
Theo ánh mắt anh, nhìn ra ngoài, được một lát, Diệp Anh lấy làm lạ hỏi. Không nhận được câu trả lời, cô cũng không thất vọng, mỉm cười, lại hỏi:
“Hay là, em nên hỏi, ai thích hoa tường vi đến vậy?”
Mặc dù sau khi từ Pháp về nhà họ Tạ, từng giờ từng phút cô đều ở gần bên Việt Tuyên, rất ít khi ra khỏi cửa phòng. Nhưng đứng bên cửa sổ, trong vườn nổi bật nhất là hoa, hầu hết đều là tường vi, rất nhiều loại tường vi.
“Là Sâm tiểu thư phải không?”
Cô ngập ngừng hỏi, quan sát sắc mặt anh.
Việt Tuyên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt vẫn thờ ơ.
Như hoàn toàn không nghe cô nói.
“Lạnh nhạt như vậy”, đột nhiên trở nên thất vọng, Diệp Anh thở dài, “Trước vụ tai nạn, anh đã vậy, sau vụ tai nạn, anh vẫn thế. Có lúc, em muốn chui vào trong lớp vỏ bọc của anh, kéo linh hồn anh ra để xem, có phải thật sự anh thờ ơ với tất cả”.
Việt Tuyên vẫn dửng dưng.
“Được thôi, vậy anh cứ tiếp tục ở trong thế giới của anh.” Diệp Anh đi lấy một chậu nước ấm, nhúng khăn mặt, “Phải lau người cho anh rồi”.
Mỗi ngày, cô đều lau người cho anh ít nhất một lần, để tránh bị hoại tử.
Hoa hòa tường vi trong sắc đêm.
Diệp Anh dùng khăn bông mềm, nhẹ nhàng lau người cho anh. Nằm trên giường mấy tháng, cơ thể Việt Tuyên gầy và xanh hơn, màu da gần như trong suốt, cô không dám lau mạnh, khẽ khàng lau bằng khăn ẩm, nhưng kỳ lạ thay làn da Việt Tuyên như phát sáng.
Cô ngẩn người.
Nhanh chóng tĩnh tâm, gạt bỏ ý nghĩ.
Lau xong cổ, cánh tay và nửa người trên, cô nhẹ nhàng nhấc tấm chăn mỏng trên bụng anh lên, cầm khăn bông lùa vào trong.
Một bàn tay đột nhiên ngăn cô lại.
Bàn tay ấy trắng xanh, lạnh ngắt, cố sức giữ tay cô, không để cô lùa tay vào trong.
Diệp Anh ngạc nhiên.
Hết sức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bàn tay ấy mấy giây, rồi mới sực tỉnh hướng về phía anh, sửng sốt nói: “Tay anh có thể cử động rồi?”
“Ừ.”
Việt Tuyên đáp lại một tiếng, ngoảnh mặt đi.
“Vậy mà anh không nói!”, cô sung sướng, nhìn anh mà nhẹ trách. Lật bàn bàn tay đó ra, nắm chặt lấy nó, “Bác sĩ bảo anh tiến bộ rất nhanh, em vẫn cứ sợ họ nói vậy là an ủi mọi người, không ngờ, bây giờ tay anh đã hồi phục đến mức có thể nắm được rồi!”.
Việt Tuyên rút tay lại.
“A, tay cũng có lực rồi, rút mạnh thế!”, Diệp Anh càng phấn khởi, cười sáng bừng đôi mắt, nhìn anh mệt mỏi như muốn ngủ, cô lại hỏi trêu, “Vậy, anh vừa nắm tay em, chỉ là để cho thấy sức mạnh của tay anh sao?”.
Màn đêm nhàn nhạt.
Hương tường vi bồng bềnh ngoài cửa sổ.
“Nếu không trả lời, em sẽ lau tiếp cho anh đấy”, Diệp Anh mặt tỉnh bơ, lại nhấc tấm chăn trên bụng anh, tay cầm khăn chuẩn bị lau.
Việt Tuyên nhăn mày.
Lại đưa tay ra giữ tay cô.
“Không cần.”
Giọng anh lạnh nhạt, nhưng hai tai ửng đỏ lộ vẻ bối rối.
“Anh muốn tự lau phải không?”
Mắt Diệp Anh như cười, đặt chiếc khăn vào tay anh, thấy anh cố gắng cầm lấy, nhưng những ngón tay vừa phục hồi, vẫn còn run rẩy, chiếc khăn mấy lần tuột ra.
Việt Tuyên lúng túng, buồn rầu nhắm mắt.
“Nếu không…”, cầm chiếc khăn, nhúng vào chậu nước ấm, cô nói, “Em gọi y tá đến giúp anh?”.
Việt Tuyên nhăn mày.
“Không gọi y tá, gọi người giúp việc nhé?”, cô lại đề nghị, đợi mấy giây, lại tiếp, “Nếu anh không phản đối, em sẽ gọi người giúp”. Nói xong, cô đặt tay lên nút chuông.
Việt Tuyên đột ngột mở mắt!
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh giá, nét mặt càng băng giá. Diệp Anh vẫn mỉm cười nhìn anh, đôi tròng đen ánh, như có hương thơm, sáng ngời, vô cùng đáng yêu. Ngón tay từ trên nút chuông rút trở về, cô lại vắt bớt nước ở khăn bông, ánh mắt cười cười nói:
“Anh chỉ chấp nhận một mình em, đúng không?”
Trừ những ngày trong trạng thái hôn mê sâu, từ khi Việt Tuyên tỉnh lại, anh chỉ cho một mình cô chạm vào người. Thỉnh thoảng nói chuyện với những người giúp việc nhà họ Tạ, Diệp Anh phần nào biết được, Việt Tuyên là người vô cùng ưa sạch sẽ. Trước vụ tai nạn, ngay cả khi sức khoẻ không tốt, công việc vệ sinh cá nhân như tắm, lau người, thay quần áo, anh cũng không bao giờ để bất kỳ ai giúp mình.
Hoa tường vi ngoài cửa sổ.
Nhuốm ánh sao sắc đẹp mê hồn.
Dưới lớp chăn mỏng, chiếc khăn ấm trong tay cô lau hết phần bụng, hai chân, rồi thận trọng lật người anh, lau vùng lưng và mông.
Bầu không khí trong phòng, không hiểu sao.
Có một vẻ đầm ấm vấn vương, mơ hồ.
Giống như mùi hoa âm thầm ngoài cửa sổ, rõ ràng không thấy, nhưng từng sợi từng sợi vô hình thấm vào không khí.
“Những lời Sâm Minh Mỹ nói hôm nay, anh đều nghe thấy”, đổi chiếc khăn khác, nhẹ nhàng lau chân phải của anh, Diệp Anh lơ đãng nói, “Sâm tiểu thư cũng quá tàn nhẫn, nếu muốn từ hôn, cũng nên chờ đến khi sức khoẻ anh hồi phục”.
“Anh có hận cô ấy không?”
Hơi nước ấm làm các ngón chân anh chuyển sang màu hồng nhạt, óng ánh như ngọc, thanh tú đáng yêu, tâm trí cô không khỏi bị phân tán, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Việt Tuyên dửng dưng nằm xuống.
Sắc mặt không biểu cảm.
“Có điều, em rất cảm ơn cô ấy.”
Cuối cùng toàn thân anh cũng được lau sạch sẽ, Diệp Anh bê chậu nước và khăn bông vào nhà tắm, rửa sạch tay rồi trở lại bên giường anh.
“Nếu cô ấy không rời xa anh thì làm sao em có cơ hội chăm sóc anh.” Nét mặt dịu dàng, ân cần kéo chăn đắp lên vai anh, “Thực ra, lần trước cố tình hôn anh, lòng em vẫn có chút không yên”.
“Bây giờ thì không rồi.”
Cô cúi đầu chăm chú nhìn, ánh mắt dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt của anh.
“Nếu cô ấy đã từ bỏ anh, vậy thì…”, trong đêm đầu tiên tường vi nở hoa, Diệp Anh cúi đầu, khẽ khàng hôn lên đôi môi mát lạnh nhợt nhạt của Việt Tuyên, “… bắt đầu từ bây giờ, anh là của em”.
Nguồn:
bachvietbooks11.wordpress.com