Chương 5: CON SỐ KỲ LẠ VÀ PHO TƯỢNG BÍ ẤN
Cũng như lần trước, Nguyên và Kăply tỉnh dậy trên chính chiếc giường lót nệm lông chim. Khác một điều là lần này hai đứa nó nằm chung một giường.
Vừa mở mắt ra, tụi nó đã nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Êmê và K’Tub sát rạt bên cạnh. Hai đứa này đứng ngay mép giường và đang giương cặp mắt lo âu lên nhìn tụi nó.
Nguyên và Kăply vừa chớp chớp mắt, K’Tub đã nhảy tưng lên như pháo thăng thiên, miệng reo ầm:
- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
Êmê luồn tay dưới đầu Nguyên, mừng rỡ:
- Em đỡ anh ngồi dậy nhé.
- Khỏi! Khỏi! Anh tự ngồi dậy được mà!
Nguyên quýnh quíu nói và hoảng hốt nhích người ra xa, rõ ràng là nó chưa quên cái hôn trìu mến của Êmê mới đây.
- Đừng sợ! – Êmê cười nói – Cậu K’Tul nói anh và anh K’Brêt đã được phục hồi năng lượng rồi mà, phải vậy không K’Tub?
Êmê quay sang K’Tub, thấy thằng nhóc dường như không để tai vào câu hỏi của mình. Đang nhảy tưng tưng, K’Tub bỗng đứng trơ, mặt ngẩn ra nhìn chằm chằm về chỗ Nguyên, chính xác là nhìn xuống chỗ Nguyên vừa nằm.
Thái độ lạ lùng của K’Tub khiến Êmê ngạc nhiên nhưng ngay tức khắc nó nhìn rõ điều gì đã làm K’Tub sao nhãng đầu óc. Trên tấm nệm lông chim, ngay chỗ Nguyên vừa rời khỏi, không biết tự bao giờ xuất hiện con số 28 sáng lóng lánh như lân tinh, chả rõ viết bằng thứ mực gì.
- Ôi con số gì thế? – Êmê sửng sốt kêu lên.
Bây giờ Nguyên và Kăply cũng đã nhìn thấy con số kỳ lạ đó.
- Ờ, – Nguyên lẩm bẩm – ai đánh số trên giường chi vậy kìa?
- 28 nghĩa là sao há? – Kăply thắc mắc.
K’Tub chồm người sát tới, nó đã cử động được, miệng láu táu:
- Để em chùi thử coi!
Nhưng tha hồ cho K’Tub kỳ cọ, con số 28 vẫn không hề mờ đi chút xíu nào.
- Để chị!
Êmê nói, quá sốt ruột trước sự cố gắng vô vọng của K’Tub. Môi mím chặt, những lọn tóc vàng lúc lắc treo trên vai và gương mặt trắng mỗi lúc mỗi đỏ ửng vì cố sức, Êmê như chúi hẳn người xuống tấm nệm. Nhưng ngay cả Êmê cũng không thể làm con số kỳ lạ đó biến mất được.
Cuối cùng, nó bước lui một bước, nói như ra lệnh:
- Anh K’Brăk và anh K’Brêt xuống khỏi giường đi!
Đợi Nguyên và Kăply leo xuống đất và chạy tuốt ra ngoài xa, Êmê vươn thẳng người, giơ tay phải ra phía trước, mặt mày nghiêm trọng như sắp đánh nhau với một con rồng chứ không phải đang chuẩn bị xoá một con số, trầm giọng hô:
- Mất tăm mất tích.
Con số lại sáng lên thêm chút nữa, đầy chế nhạo. Rõ ràng nó không chịu mất tăm mất tích mà còn muốn giễu cợt Êmê.
- Mặc kệ nó đi! Chị không xoá được đâu! – K’Tub nói – Con số này đã bị phù phép rồi.
Êmê đưa tay lau mồ hôi trán, thở đánh thượt:
- Nhưng ai đã phù phép nó? Ai đã viết ra con số này? Và viết ra để làm gì?
Êmê làm một tràng khiến K’Tub nhăn mặt:
- Làm sao em biết được. Có thể là ba em.
Cặp mắt Êmê tròn xoe:
- Cậu K’Tul ư?
- Em nghĩ thế! – K’Tub bối rối sục tay vào mớ tóc xanh lá cây – Viết ra một con số mà ngay cả chị cũng không xoá nổi chỉ có thể là ba em thôi.
- Không phải ba!
Từ ngoài cửa, giọng ông K’Tul vang lên. Ông bước vào phòng, cao lêu nghêu, chân vẫn kéo lê đôi guốc gỗ kỳ dị.
Ông quay đầu một vòng, ánh mắt lấp loáng một cách nguy hiểm. Rồi giống như Êmê trước đó, ông tiến đến trước chiếc giường nệm lông chim, giơ tay cao bên trên con số 28, khẽ mấp máy môi:
- Mất tăm mất tích.
Giọng ông nghe như vỗ về, tất nhiên là nhẹ nhàng hơn Êmê rất nhiều. Tám con mắt của bọn trẻ bám cứng xuống tấm nệm và bốn đôi môi cùng thở phào khi thấy dưới cái giọng êm như ru của ông, những con số mờ dần, mờ dần rồi biến mất.
- Ai đã viết những con số này hở ba?
Ông K’Tul rùng vai (Kăply có cảm giác như ông đang cố nhét cái đầu vào giữa đôi vai gầy lúc nào cũng nhô cao của ông):
- Ba không rõ. Có thể là dì Êmô.
- Mẹ con á? – Êmê ngạc nhiên. Rồi nó lắc đầu quầy quậy – Không phải đâu. Mẹ con lúc này đang ở chỗ giáo chủ Ama Êban mà.
- Như vậy là có ai đó đùa chơi.
Ông K’Tul thờ ơ nói, vẻ không muốn quan tâm đến ba cái chuyện nghịch ngợm đó làm chi cho mệt. Ông quay sang chỗ Nguyên và Kăply đứng, hắng giọng hỏi, ý rằng đây mới thiệt là chuyện nghiêm túc:
- Hai con thấy khoẻ chưa?
- Dạ khoẻ rồi ạ. – Nguyên và Kăply đồng thanh đáp.
Ông nheo nheo mắt:
- Năng lượng của các con đã được phục hồi, nhưng khả năng vận dụng pháp thuật xem như mất gần hết. Dù sao sau khi lãnh đủ lời nguyền Tan xác của Buriăk mà chỉ bị mất trí nhớ và khả năng điều khiển phù chú là may lắm rồi.
Mình và Nguyên có biết pháp thuật hồi nào đâu mà mất với chẳng mất! Kăply tức cười quá nhưng ngoài mặt nó vẫn làm bộ rầu rầu. Nó biết trong hoàn cảnh hiện nay, tụi nó chẳng có cách nào khác là giương mắt ếch ra xem những diễn biến càng lúc càng kỳ quặc và ráng ẩn nhẫn chờ dịp thoát thân.
Làm như biết Kăply đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, ông K’Tul đưa tay ngoắt nó:
- K’Brêt, lại đây!
Kăply rụt rè bước lại, bụng hồi hộp không biết ông K’Tul muốn gì ở nó.
- Đưa tay phải ra trước mặt! – Ông K’Tul ra lệnh.
Kăply đưa tay phải ra trước mặt. Suýt chút nữa nó đã phì cười, vì nó thấy sao mà nó giống ông K’Tul và con nhỏ Êmê hết sức vậy không biết.
Kăply nghe giọng ông K’Tul vang lên đều đều bên tai:
- Con nhìn xuống tấm nệm coi! Con có thấy một cọng lông chim sút ra không?
- Thấy ạ.
- Con để tay ngay bên trên cọng lông chim, nhìn chăm chăm vào nó, đầu óc hết sức tập trung và nói “bay lên”. Rồi, làm đi!
Kăply cố làm theo lời dặn dò của ông K’Tul. Nó duỗi thẳng tay bên trên tấm nệm, dán mắt vào chiếc lông chim và rì rầm:
- Bay lên!
Cọng lông chim chẳng hề nhúc nhích tí ti.
- Con nói to hơn chút nữa! – Ông K’Tul bảo.
Kăply cất cao giọng:
- Bay lên!
Nhưng cọng lông chim vẫn nhất quyết ù lì. Nó cứ trơ ra như trêu ngươi.
- Em biết anh làm được mà anh K’Brêt! – K’Tub động viên giọng rất đỗi tha thiết – Chỉ cần anh tập trung tinh thần…
Nghe cái giọng như muốn khóc của K’Tub, Kăply thấy áy náy quá chừng. Kăply cố bắt mình tập trung đầu óc, mặc dù trong thâm tâm nó chẳng tin chút xíu nào về cái việc nó có thể khiến cho cọng lông chim động đậy, vì nó biết rõ nó không phải là thằng K’Brêt. Lần này Kăply cố hét thật to:
- Bay lên!
Trong một thoáng Kăply tưởng mình hoa mắt. Rõ ràng nó đang nhìn thấy cọng lông chim bốc mình lên, lơ lửng giữa không trung một lúc rồi là là rơi xuống.
Êmê reo lên:
- Giỏi lắm, anh K’Brêt!
Còn K’Tub thì nhảy cẫng, tay vỗ bôm bốp:
- Em đã biết trước thế nào anh cũng làm được mà.
Nguyên đứng vào chỗ của Kăply, theo lệnh của ông K’Tul, ngay trước chiếc giường. Và cũng như Kăply, nó giơ thẳng tay ra trước mặt, mắt cắm vào cọng lông chim trên tấm nệm. Thành công của Kăply khiến Nguyên tự tin hơn nhiều. Chỉ sau tiếng hô đầu tiên, cọng lông chim đã bốc mình lên thật cao, suýt chút nữa Nguyên đã chộp được nó trong tay.
K’Tub một lần nữa bắn mình lên theo thói quen và hét lên một tiếng rùng rợn như còi tàu:
- Tu… y… y… ê… ệ… t…
Êmê đâm bổ về phía Nguyên. Nó chộp tay Nguyên lắc qua lắc lại một cách xúc động:
- Hay lắm, anh K’Brăk!
Trước vẻ mặt sững sờ của Nguyên, nó cầm tay Nguyên đưa lên miệng hôn một cái “chóc” rồi nhe răng cười:
- Thấy chưa anh có bị co rút nữa đâu!
- Nhưng K’Brăk và K’Brêt bây giờ chỉ có thể thực hiện những pháp thuật sơ đẳng như thế thôi!
Ông K’Tul vừa nói vừa lọc cọc lê đôi guốc ra khỏi phòng. Tới cửa, ông quay đầu lại, nhắc:
- Tụi con chuẩn bị xuống ăn trưa đi là vừa rồi đấy!
Thằng K’Tub đang sung sướng quá nên chẳng thấy đói bụng chút xíu nào. Hai chữ “ăn trưa” đối với nó không gợi lên điều gì hấp dẫn. Nó nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Nguyên và Kăply, hạ giọng an ủi:
- Hai anh đừng buồn. Em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại mọi thứ!
K’Tub không biết đối với Nguyên và Kăply, khiến một chiếc lông chim bay lơ lửng trên không đã là chuyện quá sức tưởng tượng của tụi nó rồi, nghĩa là tụi nó không còn mơ ước gì hơn nữa. Cho nên hai đứa mới thộn mặt ra, chứ thiệt tình tụi nó có buồn cái quái gì đâu.
- Ôn gì cơ? – Nguyên bần thần hỏi lại, nó nghe tiếng thằng K’Tub léo nhéo bên tai nhưng không rõ thằng này định nói gì.
- Ôn lại bài vở ấy. – K’Tub đập lên tay Nguyên – Khi nào khoẻ hẳn dĩ nhiên anh và anh K’Brêt sẽ được nhận vào học tiếp ở trường đào tạo tài năng Đămri. Những lúc ở nhà, em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại những gì hai anh đã quên.
Như để chứng minh, nói xong K’Tub kéo tay Nguyên chạy băng băng lại chỗ tấm gương. Nó cầm lên mấy cuốn sách trên bàn, vung vẩy trước mặt Nguyên, rạng rỡ khoe:
- Anh thấy không. Những thứ trong này anh và anh K’Brêt đã học qua rồi, ôn lại cũng nhanh thôi mà.
Nguyên liếc mấy cuốn sách trên tay K’Tub, tò mò đọc các tựa: “Pháp thuật nhập môn”, “Bảy bước để trở thành phù thuỷ sơ đẳng”, “Hiệu ứng Lang Biang”, “Làm quen với dược liệu”…, bụng chẳng hiểu làm thế nào mà nó và Kăply có thể nhét các thứ quái đản này vào đầu cho được.
- Í, pho tượng của anh K’Brăk ở đâu ra vậy kìa?
Tiếng kêu của Êmê thình lình vang lên, cắt đứt những lo lắng trong đầu Nguyên. Cả ba ngoảnh lại, thấy Êmê đang chỉ tay vào một pho tượng nhỏ đặt trên bàn. Pho tượng bé bằng cái ly uống nước, chẳng biết làm bằng vật liệu gì nhưng nom rất sinh động. Hôm qua lúc chạy lại soi gương, Nguyên đã trông thấy pho tượng này nhưng lúc đó nó không để ý. Bây giờ trố mắt dòm kỹ, nó nhận ra đó đúng là tượng của thằng K’Brăk. Vì pho tượng đang trong tư thế ngồi vẽ, cánh tay cầm cọ vung lên một cách bay bướm. K’Brăk là chúa thích vẽ. Những bức tranh mà nó vẽ trên đồi phù thuỷ hôm nọ đã làm Nguyên và Kăply kinh hoàng như thế nào, đến bây giờ nhớ lại Nguyên vẫn còn muốn són ra quần.
- Ờ, lạ quá ha! – K’Tub nhìn chòng chọc pho tượng, miệng lẩm bẩm.
Kăply nói:
- Hôm qua anh đã trông thấy pho tượng này rồi, K’Tub!
K’Tub nhìn Nguyên:
- Chắc đây là tác phẩm của anh K’Brăk?
- Anh có biết gì đâu! – Nguyên lắc đầu – Anh tưởng pho tượng này được đặt ở đây lâu rồi chứ!
- Nó chỉ mới xuất hiện một hai ngày nay thôi anh K’Brăk à. – Đang nói, giọng K’Tub bỗng chùng xuống – Ờ, em quên là anh không còn nhớ gì…
K’Tub đau đớn nói và nó thò tay định cầm pho tượng lên. Nhưng ngay lập tức, mặt nó ngây ra: Pho tượng như được chôn cứng xuống mặt bàn, không hề nhúc nhích.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, K’Tub khom người cầm pho tượng bằng cả hai tay, bặm môi lay lấy lay để. Trông nó hì hục hệt như một người làm vườn đang cố nhổ bật một gốc cây bướng bỉnh. Nhưng có thể thấy rõ là pho tượng không hề trồi lên mà ngược lại, mồ hôi trên trán K’Tub thi nhau rơi xuống lộp độp.
Nhớ đến cọng lông chim khi nãy tự dưng Nguyên nổi hứng đề nghị:
- Để anh hút nó lên cho, K’Tub.
Nguyên duỗi thẳng tay bên trên pho tượng, cố tập trung đầu óc vào câu thần chú vừa học và trợn mắt hét vang:
- Bay lên.
Trái với sự chờ đợi của Nguyên, chẳng có gì bay lên cả. So với cọng lông chim, pho tượng thiệt tình là lì lợm hơn nhiều. Mặc cho Nguyên lặp đi lặp lại câu thần chú hai ba lần, lần sau hùng hổ hơn lần trước, pho tượng vẫn nhất định trơ trơ. K’Tub thở ra:
- Anh mới phục hồi năng lượng, chưa thể nhấc pho tượng này lên được đâu. Chắc phải nhờ tới chị Êmê.
- Chẳng ăn thua gì đâu, K’Tub. – Êmê lắc đầu – Tác giả pho tượng này với tác giả con số khi nãy chắc là một. Chị không giải nổi phù phép của người đó đâu.
Rồi Êmê nhìn ra cửa, giục:
- Chuyện đó để tính sau đi! Bây giờ xuống ăn trưa kẻo cậu K’Tul đợi.
Nguyên và Kăply theo chân Êmê và K’Tub bước ra hành lang. Từ hôm bị bắt cóc đến nay, đây là lần đầu tiên tụi nó ra khỏi phòng. Cả hai ngạc nhiên nhận ra toà nhà tụi nó đang ở có đường nét khá vuông vức, bên trong các phòng toàn bộ đều được ốp bằng gỗ thơm và trắng như giấy, từ sàn nhà, trần nhà đến các khung cửa, một số cửa được lắp kính, từ bên trong có thể ngắm cảnh quan đẹp như tranh vẽ ở ngoài trời. Nhưng mé ngoài các bức vách đều được làm bằng đá, một loại đá giống như hoa cương, có màu đen và láng bóng.
Đi hết hành lang dài, cả bọn bước xuống một cái cầu thang xoáy trôn ốc, được làm bằng những phiến đá đẽo thành hình giống như một cái lỗ khoá, chúng được đặt phiến này lên phiến kia tạo thành những bậc thang, dẫn xuống một thảm cỏ xanh nằm ngay khu vườn bên dưới, nơi ông K’Tul đang ngồi đọc báo trước một cái bàn dài.
Trên mặt bàn chạm trổ một cách tinh xảo đủ thứ hình thù kì lạ đang bày la liệt thức ăn đựng trong những cái đĩa bạc lớn có chân, và giống y chang hai cái ghế kỳ quái mà K’Brăk và K’Brêt đã dùng để đưa Nguyên và Kăply về đây, những cái chân đĩa cũng có hình thù những cái móng ngựa.
Đang chạy tới chạy lui giữa chiếc bàn và nhà bếp bên phía trong để bưng bê thức ăn là hai đứa bé, một trai một gái, trạc tuổi K’Tub, mặt mày dĩ nhiên trắng bóc và tóc trên đầu cũng dĩ nhiên có cái màu rất tiệp với cây lá trong vườn.
- Tụi nào vậy K’Tub? – Nguyên kề tai K’Tub thì thầm.
- Gì cơ?
- Hai đứa nhỏ kia kìa!
- Trời đất, trí nhớ của anh thiệt là hỏng bét mất rồi! – K’Tub la lên – Thằng Đam Pao và con Chơleng mà anh cũng không nhận ra hả? Tụi nó ở đây từ hồi nào đến giờ mà.
Nguyên đưa tay vỗ vỗ trán:
- Ờ, đúng là anh quên sạch hết rồi!
K’Tub dường như chợt nhận ra mình la hơi lớn. Nó thò tay nắm lấy tay Nguyên, giọng áy náy:
- Anh đừng lo. Thế nào em cũng nghĩ ra cách đến núi Lưng Chừng kiếm mấy quả táo vàng về chữa trị cho anh với anh K’Brêt.
Thằng K’Tub nói bằng giọng quả quyết nhưng nếu nhìn vào ánh mắt buồn xo của nó, có thể thấy nó không tin vào lời hứa của mình lắm. Từ xưa đến nay, theo truyền thuyết thì chỉ có một người duy nhất là Mackeno, một pháp sư huyền thoại, là đem về được một quả táo vàng từ núi Lưng Chừng. Mà sự kiện đó xảy ra cách đây đã mấy trăm năm rồi. K’Tub biết rõ điều đó nên sau khi tuyên bố một câu hùng hồn, nó làm thinh ngó lơ chỗ khác.
Nhưng Nguyên chẳng nhận ra nỗi buồn trong mắt K’Tub. Nó đang mải quét mắt vào các đĩa thức ăn trước mặt, cố đoán xem đó là món gì và khi ăn vô, nó và Kăply có sẽ lăn đùng ra đất hay không.
- Ăn đi các con!
Ông K’Tul cất tiếng giục, lúc này ông đã buông tờ báo xuống bàn và cầm lên chiếc muỗng cán dài.
Chỉ đợi có vậy, K’Tub hí hửng cắm phập cái nĩa trên tay vào một đĩa thịt có màu nâu như chôcôlat, được bó chặt thành từng khoanh, không rõ là thịt gì. Nó dích một khoanh tọng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, rồi thấy Nguyên dán mắt chằm chằm vào miệng mình, nó hất đầu:
- Ăn đi chớ, anh K’Brăk!
- Món gì vậy? – Nguyên tò mò hỏi.
Câu hỏi của Nguyên khiến K’Tub suýt mắc nghẹn. Nó trợn mắt tính la lên nhưng rồi chợt nhớ đến kí ức trống rỗng của Nguyên, nó cố nuốt cho trôi miếng thịt, chép miệng đáp:
- Đây là món “sinh vật nguyên thuỷ” là món ăn anh vẫn ưa thích xưa nay đó.
Nguyên xiên cái nĩa vào một khoang sinh vật nguyên thủy, ngắm nghía một lúc rồi nhắm mắt đút đại vô miệng, tư thế sẵn sàng phun ra nếu cái món ăn kỳ lạ này có mùi bắp cải thối, mùi chuột chết hay một mùi gì đại loại như vậy. Không ngờ mùi vị của nó lại giống hệt như thịt bò, mềm và thơm không thể tả khiến Nguyên nuốt vội nuốt vàng, và nhớ ngay ra từ hồi bị bắt về đây nó chưa có cái gì vào bụng.
- Thấy chưa! Em đã bảo đây là món ăn khoái khẩu của anh mà!
K’Tub reo lên sung sướng khi thấy trong nháy mắt, Nguyên đã ních tới khoanh thịt thứ ba. Ở bên cạnh, Kăply cũng đang mê mải vục đầu vào cái đĩa lớn đựng một thứ gì đó có vẻ như là xà lách trộn trứng cá. Êmê ăn nhẩn nha như mèo, vừa nhai vừa nhìn cái lối ăn uống thiếu kiềm chế của Nguyên và Kăply bằng ánh mắt tán thưởng.
Đột nhiên K’Tub reo lên:
- Ba ơi ba, ở đâu ra cái pho tượng anh K’Brăk vậy hở ba?
- Pho tượng ở trong phòng phải không? – Ông K’Tul thản nhiên hỏi lại, mặt vẫn không ngước lên vì chiếc muỗng của ông vẫn đang lang thang trong chiếc tô đựng lõng bõng một thứ nước sền sệt có màu cánh gián trước mặt.
- Dạ. Pho tượng đó hình như bị phù phép rồi hay sao ấy. Tụi con không sao cầm lên được.
Sau khi nuốt một muỗng canh to tổ chẳng, ông K’Tul mới từ từ đặt chiếc muỗng xuống và ngẩng lên nhìn K’Tub, từ tốn nói:
- Pho tượng đó của ba đấy.
- Ba nặn tượng anh K’Brăk chi vậy?
- Để lưu giữ hình ảnh của người đã chết! – Ông đưa tay quẹt mép, chậm rãi giải thích – Khi K’Brăk và K’Brêt bị hôn mê dưới lời nguyền của Buriăk, ba cứ tưởng cả hai sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tụi con nên nhớ, xưa nay chưa một ai sống sót dưới lời nguyền Tan xác. May thay, ba chưa kịp nặn tới tượng của K’Brêt thì cả hai đã sống lại một cách kì diệu…
Kăply vừa tọng một bụng xà lách trộn, đã thấy no ứ, nên chẳng chú tâm mấy đến cuộc trò chuyện giữa hai cha con pháp sư K’Tul. Đối với nó, pho tượng thằng K’Brăk do ai nặn và nặn làm cái quái gì chẳng có gì quan trọng. Nó đã quen với nhưng sự kiện kì dị chung quanh nên chẳng còn hiếu kì về những chuyện đó nữa.
Lúc này nó đang ngồi thở phì phò, tai lơ đãng, mắt chắm chú quan sát khung cảnh chỗ nó ngồi, xem thử có cách nào nó và Nguyên có thể trốn thoát khỏi nơi này để trở về làng Ke thân yêu của nó hay không.
Tòa nhà nó đang ở nằm trên một ngọn đồi nhỏ, cao tới ba tầng. Ngồi ở chỗ nó, có thể nhìn thấy những đường nằm ngang của mái nhà ẩn hiện trong cây xanh và biến mất trong lùm cây. Có một sự hài hòa giữa nhà và cảnh trí xung quanh, một sự chung sống êm đềm giữa dầm, cột, mái, các bức tường đá hoa cương, các cầu thanh xoắn, các cửa kính với cây cối, các thảm cỏ, các tảng đá đủ hình thù, với các rặng núi từ gần tới xa mờ sau lưng và bầu trời xanh thẳm trên cao.
Thực sự thì Kăply thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, rất nên thơ nhưng rõ ràng nó không biết chỗ nó đang ở thuộc về xứ nào. Mà nếu không biết mình đang ở đâu trên trái đất thì đừng nghĩ tới chuyện trốn thoát làm gì cho mất công. Kăply nghĩ ngợi một hồi rồi quay qua K’Tub:
- K’Tub nè.
- Gì hở anh K’Brêt?
- Mình đang ở đâu vậy?
- Mình đang ở nhà mình chứ ở đâu.
- Nhưng nhà mình thuộc về xứ nào?
K’Tub nhìn Kăply với ánh mắt lạ lùng như thể Kăply vừa mọc ra thêm một cái đầu. Nhưng rồi sực nhớ ra chứng bệnh của Kăply, K’Tub cố đáp bằng cái giọng cố tỏ ra dịu dàng:
- À, xứ mình là xứ Lang Biang.
- Xứ Lang Biang? – Kăply ngơ ngác – Xứ Lang Biang theo anh biết thì đâu có chút gì giống như vầy. Cao nguyên Lang Biang có thành phố Đà Lạt, có thác Cam Ly, có hồ Xuân Hương và chắc chắn không ai biết ếm bùa một pho tượng hay phù phép một cọng lông chim bay lên…
- Đó là xứ Lang Biang ở thế giới khác! – K’Tub mỉm cười cắt ngang – Anh nhầm lẫn lung tung rồi!
Trong khi Kăply nghe đầu mình kêu u u, tưởng như ai vừa đánh rớt một cái chong chóng trong đó thì giọng K’Tub chuyển sang vỗ về, nó thủ thỉ với Kăply những lời nó vừa hứa hẹn với Nguyên bằng vẻ khổ tâm hết sức:
- Nhưng anh đừng lo. Em và chị Êmê nhất định sẽ đến núi Lưng Chừng…
K’Tub chưa kịp bày tỏ hết thiện ý, đã nghe Êmê kêu lên:
- Ủa, cậu K’Tul đâu rồi?
Bọn trẻ ngoảnh lại, ngơ ngác nhìn quanh.
- Chắc ba em đi nghỉ rồi!
K’Tub nói, và nó nhấc mình lên khỏi ghế:
- Thôi, tụi mình cũng về phòng đi!
Bọn trẻ kéo nhau leo trở lên các bậc thang xoắn bằng đá, ì ạch thấy rõ so với lúc đi xuống vì bụng đứa nào cũng đang lèn chặt thức ăn. Xuyên qua dãy hành lang mát lạnh vì hơi đá tỏa ra từ hai bức vách, bọn trẻ tới trước cửa phòng. K’Tub đang định xông vào thì Êmê đột ngột giơ tay lên, thì thào với vẻ nghiêm trọng:
- Khoan đã!
K’Tub ngạc nhiên hỏi, Êmê thì thào khiến nó cũng thì thào theo:
- Gì thế?
- Cậu K’Tul đang ở trong phòng.
K’Tub kiễng chân nhìn qua vai Êmê, cố nhìn xem ba nó đang làm gì ở trỏng. Dĩ nhiên lấp ló đằng sau lưng K’Tub là hai gương mặt tò mò quá xá cỡ của Nguyên và Kăply. Bọn trẻ thấy ông K’Tul đang đứng trước bàn, tay chĩa thẳng ra phía trước.
- Ba em đang làm gì thế nhỉ? – K’Tub buột miệng, không rõ nó hỏi Êmê hay tự hỏi mình.
- Ba em đang cố nhấc pho tượng lên đấy! – Tiếng Êmê rù rì đáp, giọng không giống vẻ bàng hoàng.
- Bay lên!
Tiếng ông K’Tul thét to bên trong xác nhận sự suy đoán của Êmê. Có vẻ ông không tài nào xê dịch được pho tượng nên mới quát lên giận dữ như thế.
Êmê quay bộ mặt xanh dờn sang bọn trẻ:
- Tụi mình quay xuống vườn đi!
Như cảm giác được sự bí mật khó hiểu đằng sau những gì vừa trông thấy, bọn trẻ nín thở rón rén quay trở lui. Lúc này thực tình chúng không có ao ước nào hơn là làm sao biến lối đi dưới chân thành chiếc cầu tuột trơn như mỡ để chúng có thể nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang trước khi pháp sư K’Tul kịp phát giác.
Chương 6: SUKU BIẾT TUỐT
K’Tub nôn nóng mở lời trước tiên, khi cả bọn quay trở lại bàn ăn:
- Như vậy pho tượng đó không phải của ba em hả chị Êmê?
- Không phải! – Êmê khẽ máy môi nom mặt nó chừng như chưa hết hoang mang – Rõ ràng pho tượng đã bị ếm bùa Bất di bất dịch và ba em đang tìm cách chống lại.
- Ờ! – K’Tub nhăn nhó xộc cả mười ngón tay vào mái tóc làm mớ lá cây xù lên như tổ quạ – Nếu pho tượng đó của ba em, không đời nào ba em lại vật nhau với nó khổ sở như vậy.
- Trông ba em rất tức giận! – Kăply khoái trá phụ họa, chính nó cũng không hiểu sao mình lại hào hứng với chuyện này như vậy.
Trông K’Tub lúc này rất bối rối. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó phát hiện ba nó nói dối. Ba nó quả quyết đó là sản phẩm của ông nhưng những gì nó tình cờ trông thấy lúc nãy đã nói điều ngược lại.
- Sao các con chưa đi nghỉ đi?
Tiếng ông K’Tul vang lên làm bọn trẻ giật bắn. Kăply quay lại, thấy ông đang đứng dưới chân cầu thang, vẫn oai vệ với dáng người lêu nghêu và ánh mắt lấp loáng nhưng bộ tịch không giấu vẻ xốc xếch. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cho thấy cuộc giao đấu vừa rồi giữa ông và pho tượng diễn ra chắc là rất ác liệt. Không đợi ông nhắc đến lần thứ hai bọn trẻ nhanh chóng rời khỏi bàn ăn và ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang. Khi đến gần cửa phòng của K’Brăk và K’Brêt, Êmê và K’Tub như không nhìn được, vội vã xô nhau xông lên phía trước.
- Pho tượng anh K’Brăk vẫn còn nguyên kìa, chị Êmê!
Vừa đặt chân qua khỏi cửa, Nguyên và Kăply đã nghe tiếng K’Tub kêu lên thảng thốt. Êmê và K’Tub lúc này đứng quanh chiếc bàn nhỏ, trố mắt nhìn pho tượng bằng vẻ mặt phải nói là hết sức kì quái. Êmê sờ tay lên pho tượng, hạ thấp giọng một cách không cần thiết:
- Như vậy là cậu K’Tul không nhấc pho tượng lên được.
- Ai thế nhỉ? – K’Tub cắm năm ngón tay vào mái tóc, mày cau lại – Đến ba em mà không giải ếm được thì đúng là kinh khủng.
Êmê cắn môi:
- Chẳng lẽ đây là kì tích của trùm Bastu?
Lời phỏng đoán của Êmê tráng lên mặt K’Tub một màu vàng như nghệ. Nó phản đối bằng giọng cố để đừng run:
- Chị đừng có hù em! Làm sao mà trùm Bastu có thể vào tận đây mà mình không biết?
Êmê ném cho K’Tub một cái nhìn tăm tối:
- Nếu Buriăk vào tận đây để ám sát anh K’Brăk và anh K’Brêt được thì trùm Bastu còn có khả năng làm hơn thế, K’Tub à.
Lập luận của Êmê khiến trái tim trong ngực K’Tub nảy thình thịch. Nó giương cặp mắt sợ hãi nháo nhác nhìn quanh:
- Chẳng lẽ bọn họ biết anh K’Brăk và anh K’Brêt thoát chết dưới lời nguyền Tan xác?
Êmê cụp mắt xuống, giọng thều thào như sắp đứt hơi:
- Chắc chắn là bọn họ đã biết rồi.
- Em không tin! – Đột ngột K’Tub la lên – Không thể là trùm Bastu! Nếu hắn vào đây, không đời nào hắn chỉ để lại pho tượng mà không làm tanh banh cả nơi này lên.
Êmê đặt tay lên vai K’Tub, cố xoa dịu cơn kích động của thằng nhóc:
- Chị chỉ đoán mò thế thôi! Có lẽ em nói đúng. Nếu quả thật trùm Bastu xuất hiện, anh K’Brăk và anh K’Brêt đừng hòng sống sót với hắn. Và cậu K’Tul cũng không thể tỉnh bơ vậy được.
Kăply tất nhiên không biết trùm Bastu là thứ quái quỉ gì. Hoàn toàn không hình dung một chút xíu nào về nỗi nguy hiểm đang treo lơ lửng trên đầu, nó thắc mắc bằng giọng điệu rất chi là hăng hái:
- Nhưng như vậy thì ai đã đặt pho tượng trong phòng? Và làm vậy để làm gì? Còn con số 28 bí hiểm kia nữa? Là của ai mới được chứ?
- Phải rồi! – K’Tub đập tay lên đầu một cái “bốp” – Tại sao tự dưng em quên mất thằng Suku há?
K’Tub lật đật rút từ trong túi áo ra một cái ống bằng gỗ có màu sắc sặc sỡ.
- Gì thế, K’Tub? – Êmê ngạc nhiên nhìn cái ống trên tay K’Tub.
K’Tub cười hì hì:
- Cái ống siêu cảm ứng này là sản phẩm mới nhất của Suku đấy. Nó mới tặng em.
K’Tub tít mắt quảng cáo:
- Chỉ cần kê miệng vào đây gọi tên nó là nó đến ngay.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, K’Tub chõ miệng vào cái ống, kêu om sòm:
- Suku ơi Suku!
K’Tub kêu tới tiếng thứ ba thì “bụp” một cái, một bựng khói tỏa ra và từ trong ống, láu táu nhảy ra một con khỉ con.
Con khỉ vừa đặt chân xuống sàn nhà, đã nhảy nhót lung tung, mắt láo liên miệng kêu chí chóe không ngừng.
- Trời đất! – Êmê đưa hai tay lên bịt tai, người lảo đảo như muốn ngã lăn ra.
Nguyên không nén nổi sửng sốt:
- Ủa, Suku là một con khỉ hở?
Kăply cười hí hí:
- Bạn của em cũng đẹp trai quá đó chớ K’Tub.
Mặt thằng K’Tub lúc này trông giống như tờ giấy mới bị ai vò. Nó rên rỉ:
- Thằng Suku này nó làm sao thế hả?
- Xin lỗi! Xin lỗi nhé!
Một giọng nói rối rít vọng vào từ hành lang khiến cả bọn ngoảnh phắt ra. Từ ngoài cửa, một thằng nhóc hấp tấp chạy vào. Nó không nhìn ai, chỉ nhắm mắt nhắm mũi rượt theo con khỉ.
Con khỉ con rất nhanh nhẹn, lại tinh quái. Nó chạy loanh quanh trong phòng, nhảy lên giường, phóc lên bàn, thoắt đã luồn giữa cẳng chân của mọi người khiến thằng nhóc đuổi tháo mồ hôi vẫn không làm sao bắt được.
- Đừng đuổi nữa, Suku!
Nghe tiếng K’Tub, Suku đứng lại. Nó quệt mồ hôi trên trán, càm ràm:
- Thật tức chết đi được!
Suku cáu kỉnh giơ tay lên, chĩa vào con khỉ đang đánh đu trên mép tấm gương, miệng hét:
- Bất di bất dịch!
“Véo” một cái, con khỉ đã bắn mình qua bức vách dọc hành lang, đeo toòng teng trên cánh cửa gỗ, miệng kêu khọt khẹt như chế giễu câu phù chú của Suku.
Nguyên và Kăply giương mắt quan sát nhất cử nhất động của thằng nhóc lạ mặt, xem nó làm cách nào tóm được con khỉ khôn ranh kia. Nhưng cả hai thấy Suku có vẻ như chẳng muốn cố sức nữa. Sau khi giơ tay lên, hô một câu thần chú thấy chẳng linh nghiệm, nó chán nản chẳng buồn nhúc nhích. Nó cũng chẳng thèm hạ tay xuống, cứ giữ nguyên tư thế đó trông rất kì cục.
- Ủa, mày làm sao thế, Suku? – K’Tub kinh ngạc hỏi, chân tiến lại phía bạn.
- Còn hỏi nữa! – Suku làu bàu – Bộ mày không thấy tao đang bị câu thần chú bất di bất dịch đánh trúng hả?
Câu nói của Suku khiến Nguyên và Kăply ngơ ngác nhìn nhau. Rõ ràng tụi nó nhìn thấy thằng Suku định ếm con khỉ, không hiểu sao cuối cùng nó lại lãnh đủ câu thần chú của mình.
Suku được K’Tub giải ếm, bộ mặt tươi tỉnh hẳn. Nó nhìn quanh, cười toét miệng:
- Chào chị Êmê. Chào anh K’Brăk, anh K’Brêt.
Bây giờ Nguyên và Kăply mới nhìn rõ Suku. Nó khoảng mười hai tuổi, trạc tuổi K’Tub, mái tóc nó xanh thẫm, mượt như rêu. Suku có một khuôn mặt phải nói là cực kì sáng sủa, thông minh, đặc biệt đôi mắt nó lấp lánh như hai vì sao.
Nguyên và Kăply chưa từng thấy một đôi mắt nào sáng ngời hơn thế.
K’Tub nhìn Suku bằng ánh mắt không giấu vẻ nhạo báng:
- Cái ống siêu cảm ứng của mày cũng hay quá chứ hả, Suku?
Suku tỉnh queo. Nó liếc con khỉ con lúc này đang lò dò lại gần mọi người, nhe răng cười:
- Cũng tại ông tao đem con Chacha quỉ quái này về. Tao vừa nghe tiếng mày gọi, chưa kịp nhích chân, nó đã chui tọt vào cái ống cảm ứng rồi.
K’Tub lắc đầu:
- Mai mốt chắc tao không dám xài ba thứ đồ pháp thuật lôm côm của mày quá hà.
Êmê trìu mến nhìn Suku:
- Ông em vẫn chưa chịu cho em đến trường Đămri hở, Suku?
- Chưa! – Suku thở đánh phì một cái – Ông suốt ngày bắt em ngồi trong thư viện đọc sách. Ông bảo khi nào em thôi cái trò ngứa ngáy tay chân, ông mới cho em đi học. Ông sợ em quậy tan nát cái trường Đămri.
Êmê tặc lưỡi:
- Thật ra ông em sợ em có trình độ cao, sẽ chế ra lắm thứ linh tinh không ai kiểm soát nổi.
- Nhưng em có chế ra thứ gì bậy bạ đâu! – Suku kêu lên đầy oan ức – Chị cũng biết rồi đấy, thỉnh thoảng em mới trục trặc chút xíu thôi. Một con khỉ giả danh thằng Suku chui ra khỏi cái ống cũng không có gì là tai họa phải không?
K’Tub vỗ vai Suku, cười hì hì:
- Thôi, đừng ca cẩm nữa. Tự học như mày cũng có cái hay. Học các thầy cô ở trường, còn lâu tụi tao mới biết cách dùng thần chú để tự đánh trúng mình như mày biểu diễn vừa rồi.
Suku cố lái câu chuyện ra xa cái đề tài nhột nhạt đó:
- Mày gọi tao có chuyện gì vậy, K’Tub?
Như người ngủ mê bị đánh thức, K’Tub thôi ngay cái vẻ cười cợt. Nó cầm tay Suku lôi xềnh xệch lại chỗ chiếc bàn:
- Mày thấy cái gì đây không? – K’Tub chỉ tay vào pho tượng.
Suku khom người xem xét, chỏm mũi nó cơ hồ quét lên pho tượng.
Nghiêng ngó một hồi, nó thẳng người đứng dậy:
- Đây là pho tượng anh K’Brăk chứ có gì đặc biệt đâu. Pho tượng này được nặn phỏng theo bức tranh treo ngoài phòng khách mà.
K’Tub đấm hai tay vào nhau kêu đánh “bộp”, miệng reo ầm:
- A, đúng rồi! Pho tượng này giống y chang bức chân dung tự họa của anh K’Brăk. Hèn gì tao thấy nó quen quen.
K’Tub quay sang Nguyên:
- Anh vẽ bức tranh đó bao lâu rồi há?
- Bức tranh hả? – Bị hỏi thình lình, Nguyên giật nảy người – Bức tranh nào kìa? Ờ, ờ…
Sự bối rối của Nguyên làm thằng Suku ngạc nhiên quá. Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của bạn, K’Tub cười như mếu:
- Ờ, tao quên nói với mày. Anh K’Brăk và anh K’Brêt bị trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk nên đầu óc quên béng hết mọi thứ rồi.
Suku la hoảng, cố bám chặt chân xuống sàn để khỏi nhảy tưng lên:
- Trời đất! Buriăk tới đây hồi nào vậy?
- Cách đây ba ngày! – K’Tub nhún vai – Chẳng ai thấy hắn hết. Khi ba tao chạy tới thì anh K’Brăk và anh K’Brêt đã hôn mê rồi.
- Thiệt kinh khủng! – Suku rụt cổ – Sứ giả thứ năm của trùm Bastu rất ít khi ra ngoài. Nhưng hễ hắn xuất hành bao giờ cũng có người bỏ mạng.
Suku nhìn Nguyên và Kăply miệng không ngớt xuýt xoa:
- Xưa nay chưa có ai thoát chết dưới lời nguyền Tan xác của Buriăk. Hai anh còn sống là may mắn lắm.
K’Tub lia đôi mắt xuống chỗ pho tượng:
- Nhưng mày đã phát hiện được điều gì về pho tượng này chưa, Suku?
- Tao chẳng thấy gì lạ cả.
- Pho tượng được dán chặt xuống bàn, không ai nhấc lên được, Suku à! – Giọng Êmê vang lên.
Suku nhíu cặp lông mày màu rêu:
- Nhưng đây là pho tượng của ai?
K’Tub lắc đầu:
- Không biết.
- Chứ không phải ba mày hả?
- Ba tao kêu là của ổng. Nhưng chính ổng cũng không làm cho pho tượng nhúc nhích nổi.
Suku không ngờ lại có chuyện như vậy. Nó thò tay cầm pho tượng, cố lay thử nhưng xem chừng không ăn thua.
Vật nhau với pho tượng một lúc, Suku bắt đầu phát khùng. Nó bước lùi một bước, quạu quọ chĩa tay ra phía trước.
- Ê, mày định làm gì thế, Suku? – K’Tub kêu lên hốt hoảng.
Suku mím môi:
- Tao định ra lệnh cho nó bay lên.
- Thôi, thôi, – K’Tub xua tay rối rít, – với phù phép của mày, làm sao biết chắc pho tượng bay lên hay mày sẽ bay lên! Rủi mày bay tuốt lên mây, tụi tao đâu có cách nào kéo mày xuống được!
- Suku à, – Êmê dịu dàng cất tiếng – cậu K’Tul còn không giải ếm được thì em chẳng có cách nào khác đâu. Hơn nữa, bọn chị cũng không cần em phải nhấc pho tượng lên.
Êmê dán mắt vào khuôn mặt khả ái của Suku:
- Em chỉ cần nói cho bọn chị biết lai lịch của pho tượng là được rồi. Nó là của ai, đặt ở đây với mục đích gì?
Giọng nói êm ái của Êmê như dòng suối mát chảy vào lòng Suku. Cơn giận phừng phừng của nó bị dập tắt một cách nhanh chóng.
Suku ngước đôi mắt sáng lên trần nhà, lẩm bẩm:
- Pho tượng của ai ư?
Trong khi Suku tìm câu giải đáp nằm đâu đó tuốt trên cao thì mọi người dồn mắt vào nó, thấp thỏm chờ đợi. Căn phòng đang ồn ào bỗng chốc lặng như tờ.
Kăply cụng đầu vào K’Tub tò mò hỏi:
- Thằng Suku có sẽ phăng ra không hở K’Tub?
- Anh yên tâm đi. Ông nó chôn nó trong thư viện bao nhiêu năm rồi. Nó đã nuốt hàng vạn quyển sách vào bụng. Tụi em gọi nó là Suku biết tuốt mà.
Kăply ngoảnh lại tò mò quan sát Suku. Lúc nghĩ ngợi, bộ mặt non choẹt của nó trông đăm chiêu như một ông cụ. Cả người nó bất động, mớ tóc mượt mà, màu xanh thẫm của nó bây giờ như biến thành rêu thật, bám cứng vào da đầu. Và cái cách nó cắm mắt trên trần nhà phải nói là trông giống hệt thầy Râu Bạc. Ý nghĩ đó khiến Kăply thấy buồn cười quá.
Thằng Suku nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn chẳng chịu hé môi, gương mặt càng lúc càng cau lại làm K’Tub không khỏi sốt ruột:
- Mày chẳng nghĩ ra cái cóc gì hở Suku?
- Tao nghĩ ra rồi! – Suku đáp bằng giọng rì rầm như gió thổi.
K’Tub hừ mũi:
- Nghĩ ra rồi sao mặt mày dúm dó như miếng giẻ rách thế?
Suku ném cho K’Tub một cái nhìn lo lắng:
- Chính vì nghĩ ra rồi nên tao không tươi tỉnh nổi.
Êmê chồm tới trước:
- Ai thế, Suku? Chủ nhân của pho tượng là ai, em nói đi!
Suku vẻ như không muốn nói, nó thở hắt ra:
- Đây là pho tượng của Baltalon.
Êmê ré lên:
- Sứ giả thứ ba của trùm Bastu!
K’Tub ôm đầu:
- Trời ơi! Hết tên sứ giả này đến tên sứ giả khác mò đến đây! Chúng nhất định giết chết anh K’Brăk rồi.
Tuy biết mình không phải là K’Brăk nhưng Nguyên vẫn không tránh khỏi cảm giác thấy bụng mình quặn lại.
Suku lắc đầu:
- Baltalon không đến đây. Hắn nuôi một con chim cắt, đặt tên là Boumboum. Chính con Boumboum tha pho tượng bay đến đây và bí mật thả lên bàn.
K’Tub vò tung mái tóc:
- Nhưng Baltalon làm thế để làm gì? Nặn tượng anh K’Brăk rồi đem tới đặt lên bàn. Hắn không điên chứ hả?
- Đó là lề lối hành động xưa nay của Baltalon. Baltalon có thói quen không bao giờ ra tay bất ngờ. Có vẻ hắn rất tự tin vào tài nghệ của mình. Trước khi hạ sát ai, hắn nặn tượng người đó rồi sai con Boumboum đem tới cho người hắn muốn giết. Năm ngoái, pháp sư Niê Blô, đội trưởng đội tuần tiểu lâu đài Sêrôpôk, không hiểu xích mích thế nào với Baltalon, đã nhận được một pho tượng như thế. Biết trước nguy hiểm, Niê Blô ở lì trong lâu đài, có nguyên đội tuần tiểu bảo vệ chung quanh, thế mà vẫn không thoát khỏi tai họa. Năm kia, phù thủy K’Sarem cũng táng mạng sau khi nhận được pho tượng của chính mình. Người ta gọi những pho tượng của Baltalon là pho tượng báo tử.
Suku cố giải thích bằng giọng bình tĩnh nhưng ai nấy đều thấy môi nó run run theo từng câu nói.
Êmê và K’Tub thì khỏi bàn. Cả hai mặt mày xám xanh, mắt mũi đột nhiên tối sầm.
K’Tub tưởng mình không thở nổi. Nó sợ hãi nhìn quanh, giọng khò khè như đang lên cơn suyễn:
- Biết đâu Baltalon lúc này đang quanh quẩn đâu đây!
Suku cau mày, nó hỏi một câu không ăn nhập gì đến nỗi lo trong lòng thằng bạn nó:
- Pho tượng này xuất hiện bao lâu rồi?
- Tao không rõ. Có lẽ chừng hai, ba ngày nay.
- Vậy thì cũng chưa nguy cấp lắm! – Suku tặc tặc lưỡi – Đúng một tháng sau ngày pho tượng báo tử xuất hiện, Baltalon mới ra tay. Luôn luôn là như thế!
K’Tub nghe ngực mình nhẹ được một chút. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm:
- Mày nói chắc đó chứ?
- Chắc. Tao đã đọc được điều đó trong cuốn “Mười sát thủ nổi tiếng nhất thời đại”. Từ rất lâu, khi chưa về đầu dưới trướng Bastu, Baltalon đã có lối hành động lạ lùng như thế. Vì vậy hắn còn có tên là Sát thủ ngày thứ ba mươi.
Từ khi biết K’Brăk lãnh án tử hình của Baltalon, Êmê đau đớn để cho đầu mình rớt “bộp” lên vai Nguyên, và từ cái tư thế rất giống tựa đầu vào một nấm mồ đó, nó cất tiếng rên rỉ:
- Như vậy là còn bao nhiêu ngày hả Suku?
- Có lẽ còn 27, 28 ngày chi đó! – Suku nặng nề đáp – Tốt nhất là chúng ta nên sục sạo quanh nhà. Bao giờ Baltalon cũng để lại những con số cho biết thời hạn còn lại.
Kăply nãy giờ không hé môi, bỗng ré lên:
- Đúng rồi, K’Tub! Con số 28!
Êmê, K’Tub và Nguyên, cả ba cái miệng cùng ré lên theo:
- Đúng rồi!
Và những cẳng chân rầm rập đổ xô lại chỗ chiếc giường. K’Tub chạy tới trước tiên và cũng là người khượng lại trước tiên:
- Quên nữa! Hồi sáng ba tao đã xoá mất rồi.
Suku lững thững bước tới sau lưng mọi người:
- Dù con số 28 có bị xoá, ngày mai vẫn tiếp tục xuất hiện con số 27. Cứ thế, ngày mốt con số 26, ngày kia con số 25… Mãi cho tới ngày cuối cùng.
Kăply nhìn Suku:
- Cũng ở trên giường?
Suku lắc đầu:
- Ở trên giường hoặc ở đâu đó trong nhà. Các con số 30 và 29 chắc chắn cũng đã xuất hiện nhưng chúng ta không để ý nên không nhìn thấy đó thôi.
Kăply nhún vai:
- Tên Baltalon này thích vẽ vời thật đấy! Việc gì phãi bày lắm trò linh tinh thế!
- Đó không phải là thứ chơi ngông đâu! – Suku giải thích bằng vẻ mặt rất chi là thiểu não – Việc đánh số mỗi ngày của Baltalon nhắm mục đích uy hiếp tinh thần đối phương. Những con số đếm ngược chẳng khác nào tiếng đếm bước của tử thần, gây cảm giác cuộc sống dần ngắn đi, còn cái chết càng lúc càng gần lại. Có người không chịu đựng nổi căng thẳng đã hóa điên. Phù thủy K’Sarem thực ra chết là do tự sát. Sau khi nhận được pho tượng báo tử, K’Sarem chỉ giữ bình tỉnh được 26 ngày. Tới ngày thứ 27, thần kinh ổng bắt đầu rối loạn và ổng tự kết liễu tính mạng bằng lời nguyền Tự hủy…
Câu chuyện về cái chết của phù thủy K’Sarem tạo ra một sức ép vô hình lên bầu không khí trong phòng. Ngực ai nấy đều nặng như chì.
Êmê đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Nguyên:
- Anh K’Brăk…
K’Tub đột nhiên như bị chó dại cắn. Nó điên cuồng túm áo Suku:
- Nhưng mày phải nghĩ ra cách cứu anh K’Brăk chứ? Chẳng lẽ mày đến đây chỉ để tán dương thành tích của Baltalon thôi sao?
- Tao á? – Suku nghệt mặt nhìn lại K’Tub – Khả năng của tao thì mày cũng biết rồi đó…
K’Tub hét lên:
- Nhưng mày có thể năn nỉ ông mày. Đại phù thủy, Đại tiên ông Pi Năng Súp mà nhận lời che chở cho anh K’Brăk tao thì mười tên Baltalon cũng chẳng làm gì được.
- Phải rồi đó, Suku! – Êmê khấp khởi hùa theo – Chỉ cần ông em gật đầu, anh K’Brăk sẽ thoát chết…
- Không được đâu! Chắc chắn là không được! – Suku lắc đầu quầy quậy – Chị Êmê và K’Tub cũng biết rồi mà. Cả trăm năm nay ông em đã không nhúng tay vào bất cứ sự tranh chấp nào. Và không ai có thể lay chuyển ông em được.
Êmê nhìn sững vào mặt Suku một hồi rồi buồn bã cụp mắt xuống. Giọng nó xụi lơ:
- Ờ, ông em và Đại pháp sư Păng Sur đã được người đời tôn xưng là Nhị tiên, đâu có màng thế sự. Hay đó, Suku! Cứ nếu ông em và Đại pháp sư Păng Sur không ngồi tuốt trên cao như thế, chịu để mắt đến nỗi bất bình của thiên hạ một chút thì trước đây ba mẹ của anh K’Brăk đâu có chết mất xác dưới tay trùm Bastu!
Suku biết rõ Êmê đang oán trách ông mình. Nhưng nó không phản ứng, cũng chẳng buồn phân bua. Nó biết tính tình ông nó rất cổ quái, thích gì làm nấy, chẳng buồn để những lời chỉ trích vào tai. Ông nó và Đại pháp sư Păng Sur tuy không thuộc phe Ánh Sáng của pháp sư K’Rahlan và nữ phù thủy Ka Ming, tức ba mẹ của K’Brăk, nhưng nơi cư ngụ của họ khá gần tòa lâu đài của K’Rahlan, có thể coi là láng giềng gần gũi. Nhưng cái đêm vợ chồng K’Rahlan bị trùm Bastu cùng năm tên phù thủy hắc ám vây đánh, ông nó và Đại pháp sư Păng Sur chẳng buồn ra tay giải cứu. Cả hai thản nhiên ngủ kỹ, đúng với phương châm không-can-thiệp xưa nay.
- Êmê không nên trách ông của Suku. Mỗi người có một chí hướng mà!
Nhìn bộ mặt chảy dài của Suku, Nguyên thấy động lòng, liền lên tiếng. Nó là đối tượng bị sứ giả Baltalon nhắm đến nhưng so với Êmê và K’Tub, nó xem ra có vẻ tỉnh queo. Thiệt tình thì nó cũng hơi lo lắng một chút. Nhưng chỉ một chút xíu thôi. Vì suy cho cùng, nó không phải là K’Brăk. Nó không mang nặng trong lòng nỗi đau đớn và oán hận của kẻ có ba mẹ bị giết chết. Hơn nữa, nó hoàn toàn không hình dung được sự đối địch lâu đời giữa phe Ánh Sáng và trùm hắc ám Bastu, cũng như không có ý thức được một cách rõ rệt về cái chuyện tính mạng của mình chỉ còn tính đếm từng ngày.
Thái độ bình tĩnh của Nguyên có tác dụng rất tuyệt là lập tức kéo được Êmê và K’Tub ra ngoài rìa của nỗi hoang mang tăm tối.
Êmê hít vào một hơi:
- Thôi được, tụi mình sẽ báo chuyện này cho cậu K’Tul. Chị nghĩ cậu K’Tul sẽ có cách đối phó.
K’Tub nhìn Suku qua khóe mắt:
- Theo mày, nếu ba tao và Baltalon đụng độ, phần thắng sẽ thuộc về ai?
- Tao không biết.
- Mày là Suku biết tuốt kia mà?
Suku nhún vai:
- Cách đây ba năm thì hai bên có lẽ tương đương. Còn bây giờ thì khó nói lắm. Mày cũng biết rồi đó, khả năng pháp thuật của các pháp sư, phù thủy, đặc biệt là các pháp sư, phù thủy dưới trướng trùm Bastu, tăng tiến từng ngày. Chỉ có điều…
Suku bỗng ngập ngừng, cặp mắt láo liên như chuẩn bị phun ra một câu nói dối. Thái độ khả nghi của Suku không lọt khỏi mắt K’Tub. Nó chụp cứng vai thằng nhóc, gằn giọng:
- Mày nói thật đi. Có điều gì?
Suku cắn môi, nó nhìn những gương mặt thắc thỏm chung quanh, thở đánh phì một cái:
- Baltalon có một bí mật ít ai biết. Một pho tượng báo tử đã được gửi đi, bất cứ giá nào hắn cũng phải hạ sát cho bằng được đối phương. Bởi nếu không thành công, hắn sẽ chết thê thảm dưới lời nguyền Không tha thứ của chính hắn.
Đôi môi Êmê vẽ thành hình chữ O:
- Có chuyện đó sao?
Suku trả lời bằng một cái gật đầu rầu rĩ.
Kăply vọt miệng:
- Và cho đến nay Baltalon vẫn còn sống chứng tỏ là…
- Hắn chưa bao giờ thất bại! – Suku khổ sở tiếp lời – Nói chung là không ai biết được trình độ thực sự của Baltalon hiện nay. Hắn trau dồi từng ngày, không ngừng sưu tầm những câu thần chú quái dị.
K’Tub nổi khùng lần thứ hai:
- Tóm lại là mày muốn gì hở Suku? Mày nói tất cả những điều đó rốt cuộc là để làm cái quái gì chứ? Có phải mày muốn kết luận là anh K’Brăk tao chỉ còn sống có 28 ngày nữa phải không?
- Tao không nói thế.
K’Tub gầm lên:
- Rõ ràng mày định nói thế.
- Tao chả định gì cả! – Suku lắc đầu làm mớ rêu xanh đong đưa như có gió thổi – Trong đầu tao lúc này đang nghĩ đến một người. Người này có thể giúp tụi mình tìm ra lối thoát.
- Ai?
- Ai thế em?
K’Tub và Êmê gần như đồng thời buột miệng.
- Chị Păng Ting.
Đôi vai K’Tub như sụp xuống khi nghe cái tên vị cứu tinh Suku vừa nhắc tới. Nó tuyệt vọng thở hắt ra:
- Păng Tinh thì cũng như mày thôi. Bà của nó đã học được phép bịt-tai-nhắm-mắt của ông mày lâu rồi mà.
Suku thản nhiên:
- Dĩ nhiên Păng Ting không thể làm Đại pháp sư Păng Sur động lòng. Nhưng Păng Ting có quan hệ rất tốt với bọn Bạch kỳ lân và bọn Hắc tinh tinh.
- Bọn Tam phù thủy á? – K’Tub há hốc miệng.
- Hay lắm, Suku! – Êmê reo lên – Bọn này đều là siêu phù thủy, có khả năng chặn tay Baltalon được. Nhưng… nhưng…
Như đọc được nỗi băn khoăn trong mắt Êmê, Suku mỉm cười:
- Chuyện tiền bạc chị để em lo.
- Em làm gì có tiền.
- Chị yên tâm, em sẽ dụ tụi học trò trường Đămri mua các sản phẩm pháp thuật cao cấp của em. Trước đây, cả khối đứa nài nỉ mà em đâu có bán.
Suku nói một cách tự tin. Thậm chí nó vung tay như thể đang chào hàng trước một đám đông háo hức và nhẹ dạ. Sáu chữ “sản phẩm pháp thuật cao cấp” lọt vào tai K’Tub khiến tóc nó muốn dựng đứng cả lên. Nhưng đang lo cho an nguy của K’Brăk, nó mặc Suku tha hồ vung vít. Dẫu sao những đồ dùng phép thuật do Suku chế tạo cũng chỉ làm nạn nhân của nó u đầu, bầm mặt, cháy trụi hết lông mày hay mọc thêm một cái tai là cùng, đâu có gì đáng kể so với những lời nguyền chết chóc của các sứ giả phe Bastu.
Nhiệt tình của Suku làm Êmê thấy áy náy quá sức. Nó chớp chớp mắt:
- Thực ra cậu K’Tul có thể lo tiền bạc được, Suku à. Nhưng bọn chị không muốn cậu biết chuyện bọn chị qua lại với đám Bạch kỳ lân hay Hắc tinh tinh. Nếu chuyện lâu đài K’Rahlan phải thuê bọn Tam phù thủy bảo vệ đồn đại ra ngoài. Thiên hạ sẽ cười cho thúi đầu.
- Em biết! Em biết mà! Các anh chị đừng lo, lát tối em sẽ quay lại cùng Păng Ting!
Suku liến thoắng làm một tràng, vừa nói nó vừa rảo bước ra cửa. Sau lưng, con khỉ Chacha kêu chí choé, nhún nhẩy chạy theo.
Nguồn: diendan.game.go.vn