Chương 9
Khi thằng Lâm cáu kỉnh buột miệng “Mặc xác tụi mày! Muốn hỏi ai thì hỏi!”, tụi Tiểu Long biết thằng này cuối cùng đã chịu nhân nhượng.
Chữ “ai” trong lời “tuyên bố đầu hàng” của Lâm dĩ nhiên ám chỉ thằng Tần. Lâm sợ cô Trinh một phép, chắc chắn nó không dám thách thức tụi Tiểu Long đến gặp cô.
Tiểu Long, Minh Vương và Quý ròm mừng như bắt được vàng. Trước sự nhượng bộ của phe chống đối, thằng Tần hẳn sẽ lại tiếp tục trấn giữ khung thành trong trận chung kết chủ nhật tới đây. Điều đó có nghĩa con đường đi đến thắng lợi cuối cùng của đội bóng 8A4 sẽ trở nên thênh thang hơn bao giờ hết. Ừ, phải thế mới được! – Bọn trẻ nghĩ – Để vào tới tận trận chung kết gai góc này, đôi tay nhựa của Tần đã có những đóng góp vô cùng quý giá. Thiếu nó trong trận đấu sắp tới sẽ là một thiệt thòi nghiêm trọng, không chỉ cho riêng đội bóng mà cho cả lớp 8A4 đang từng ngày ngóng đợi đội bóng của Tiểu Long “khuân” chiếc cúp khải hoàn trở về.
Ngày hôm sau, Tiểu Long do vừa là đội trưởng đội bóng lại vừa ngồi chung bàn với Tần nên được Minh Vương và Quý ròm giao nhiệm vụ trực tiếp “làm việc” với đương sự.
Nhưng Tiểu Long chẳng “làm việc” ngay. Vào lớp, nó chỉ chồm qua lưng nhỏ Hạnh, nháy mắt với Tần:
- Lát tao gặp mày chút!
- Lát là chừng nào?
- Ra chơi!
Tần tò mò:
- Chuyện gì vậy?
Tiểu Long cười cười:
- Lát nữa biết!
Nghe Tiểu Long nói vậy, Tần dằn lòng ngồi yên. Ngồi yên một hồi, bụng thắc mắc quá xá, nó lại dò hỏi:
- Chuyện quan trọng không?
Tiểu Long nhăn mặt:
- Tao bảo lát nữa tao sẽ nói mà!
Tần năn nỉ:
- Tao chỉ muốn biết nó có quan trọng không thôi!
Tiểu Long nhân nhượng:
- Quan trọng!
Tần quên phắt câu nói vừa rồi của mình. Nó hồi hộp:
- Chuyện gì quan trọng thế?
Nhưng lần này câu hỏi của Tần rơi tõm vào im lặng. Tiểu Long không đáp. Nó chong mắt lên bảng, vờ như không nghe thấy.
Tần chẳng biết làm sao, đành bấm bụng chờ đến giờ ra chơi.
Nhấp nhổm cả buổi, tiếng trống “tùng, tùng” vừa vang lên là Tần đứng bật ngay dậy, thò tay kéo áo Tiểu Long:
- Đi!
- Đi đâu? – Tiểu Long ngơ ngác.
- Ra căng-tin!
- Chi vậy?
- Nói chuyện chứ nhỉ! Mày chả bảo có chuyện quan trọng muốn nói với tao là gì!
Tiểu Long níu lại:
- Ngồi đây nói!
Tới lượt Tần ngơ ngác:
- Sao phải ngồi đây?
- Căng-tin đông người quá! – Tiểu Long giải thích – Trong lớp vắng hơn! Lát nữa tụi nó tót ra sân hết, chỉ còn tao với mày!
Thái độ thận trọng của Tiểu Long làm Tần thấp thỏm tợn. Nó chả biết thằng này định nói gì với mình mà bộ tịch nghiêm nghị ghê thế. Tuy vậy, Tần không hỏi. Nó ngời im dán mắt vào Tiểu Long, chờ đợi.
- Tụi tao cần một “lá phiếu” của mày! – Đợi tụi bạn ra hết, Tiểu Long mới quay sang Tần, thủng thỉnh hắng giọng.
Câu nói không đầu không đuôi của Tiểu Long làm Tần giương mắt ếch:
- “Lá phiếu” gì?
- “Lá phiếu” chứ “lá phiếu” gì! Giống như bầu cử vậy! Tóm lại là tụi tao muốn biết mày có sẵn sàng bầu mày làm thủ môn chính thức của đội bóng hay không!
Khác xa với Quý ròm và nhỏ Hạnh, Tiểu Long là chúa ăn nói vụng về. Tiểu Long cũng biết nhược điểm của mình, vì vậy đôi lúc nó cố tỏ ra văn hoa. Nhưng khổ nỗi, nó càng văn hoa, lời ăn tiếng nói của nó lại càng đâm ra bí hiểm. Như lúc này chẳng hạn, thay vì nói toẹt câu chuyện xảy ra hôm qua và hỏi xem ý kiến thằng Tần thế nào, nó lại cố làm ra vẻ chững chạc, nào là “lá phiếu” với lại “bầu cử” khiến thằng Tần ngẩn tò te:
- Việc gì tao phải bầu tao làm thủ môn chính thức? Trước giờ tao chả là thủ môn chính thức hay sao?
Sự vặn vẹo của Tần làm Tiểu Long lúng túng mất mấy giây. Nó “e hèm”:
- Đó là chuyện trước đây! Còn bây giờ khác rồi!
- Khác rồi là sao? – Tần cau mày, cặp mắt nó chớp lia chớp lịa – Chẳng lẽ mày không cho tao chụp gôn nữa?
- Không phải là tao không cho! – Tiểu Long bối rối thu nắm tay quẹt mũi – Nhưng thằng Lâm và Hải quắn…
Thấy Tiểu Long đang nói bỗng ngập ngừng, Tần buột miệng hỏi ngay:
- Thằng Lâm và thằng Hải quắn muốn gạt tao ra khỏi vị trí thủ môn chính thức chứ gì?
- Thì vậy! – Tiểu Long gật đầu, rồi sợ thằng Tần nổi cáu làm ầm lên, nó vội vã nói tiếp – Nhưng đó chỉ là ý kiến của hai đứa đó thôi! Còn tao, Minh Vương và Quý ròm vẫn ủng hộ mày!
- Hừ! – Tần giận dữ – Tao biết tụi “tứ quậy” không ưa tao, nhất là hôm thằng Lâm và thằng Quốc Ân bị thầy Hiếu phạt!
Đang nó, như sực nhớ ra chuyện gì, Tần nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Long, ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà tao phải “bỏ phiếu” cho tao? Tụi thằng Lâm chúng nói gì thì mặc chúng chứ!
- Không mặc được! – Tiểu Long nói như than – Chúng bảo nếu mày ở lại chúng sẽ rút lui!
Tần nghiến răng trèo trẹo:
- Thì cứ cho chúng rút!
- Không được! – Tiểu Long thở đánh thượt – Dù sao mình cũng phải nghĩ đến danh dự chung của lớp! Trận chung kết chủ nhật này thiếu bất cứ đứa nào cũng là một tai hoạ!
Tần liếm môi:
- Vậy thì tao bầu cho tao để làm gì? Chẳng lẽ tao đồng ý cho tao ở lại thì tụi thằng Lâm sẽ nghe theo!
- Đúng vậy!
Tần bứt tai:
- Tao chả hiểu gì cả!
- Chẳng có gì khó hiểu! – Tiểu Long từ tốn giải thích – Chả là hôm qua sáu đứa tụi tao gặp nhau…
Tần cắt ngang:
- Sáu đứa tụi tao là sáu đứa nào?
- Thì sáu đứa đá chính thức trong đội bóng! Tao, Minh Vương, Quý ròm, Hải quắn, thằng Lâm và thằng Dưỡng!
- Rồi sao? – Tần tò mò.
Tiểu Long ngó lên trần nhà:
- Tụi tao bàn về chuyện của mày!
- Và tụi mày chia làm hai phe?
- Ừ, chia làm hai phe! Và sau một hồi tranh cãi, không bên nào chịu bên nào, rốt cuộc đành phải biểu quyết!
- Biểu quyết sao?
Tiểu Long đáp một cách khó khăn:
- Biểu quyết xem có nên… để mày giữ gôn chính thức hay không?
Tường thuật của Tiểu Long khiến Tần tái xạm mặt. Nhưng nó cố kềm cơn phẫn nộ, nghiến răng hỏi:
- Rồi kết quả như thế nào?
Tiểu Long không nhìn thấy sự thay đổi sắc diện trên mặt Tần. Nó khịt mũi đáp:
- Kết quả hào! Tao, Minh Vương và Quý ròm ủng hộ mày! Còn Hải quắn, Lâm và Dưỡng thì phản đối!
- Mày nói sao? – Tần sửng sốt – Thằng Dưỡng cũng về hùa theo tụi “tứ quậy” chống lại tao?
Tiểu Long cắn môi:
- Thì vậy!
Tần đưa hai tay lên trời:
- Thật tao không ngờ!
Tiểu Long chép miệng:
- Thật ra thằng Dưỡng không phải cùng phe với tụi kia! Nó cũng chẳng ác cảm gì với mày!
- Mày đừng có bênh vực cho nó! – Tần thốt lên cay đắng – Nếu chẳng ác cảm với tao, tại sao nó lại muốn gạt tao ra khỏi vị trí thủ môn chính thức?
- Cái chính là… cái chính là…
Thấy Tiểu Long đưa tay quẹt qua quẹt lại muốn sứt cả mũi mà vẫn chưa nói được tròn câu, Tần nóng nảy chồm người tới tính ngoác miệng gặng hỏi. Nhưng ngay lúc đó một ý nghĩ thoáng hiện ra trong óc khiến nó lập tức thu người lại, giọng đột nhiên buồn thiu:
- Nó sợ bị tao… lây ghẻ phải không?
Tiểu Long không nói gì, nhưng qua cái gật đầu lặng lẽ của thằng mập, Tần biết rằng mình đã đoán không sai. Thì ra là thế! Tần thở dài và nhận ra sự tức giận trong lòng mình tự dưng bay biến đâu mất. Còn lại trong lòng nó bây giờ chỉ là nỗi buồn tủi mênh mông. Đắm chìm trong tâm trạng bâng khuâng vô bờ bến đó, nó nghe tiếng Tiểu Long như từ xa xăm vọng lại:
- Nhưng trong chuyện này, ưu thế dù sao cũng thuộc về tụi mình! Chỉ cần mày “bỏ phiếu” ủng hộ… mày, phe mình sẽ thắng phe thằng Lâm với tỉ số 4-3 và lúc đó tụi nó có không muốn cũng không thể hất cẳng mày được!
Tần nghe Tiểu Long nói nhưng đầu óc nó đang mải nghĩ ngợi đâu đâu nên không muốn hé môi. Nét mặt thoắt mơ màng của Tần khiến Tiểu Long đành phải hỏi thẳng:
- Ý mày sao?
Tần như sực tỉnh:
- Sao chuyện gì?
- Thì chuyện biểu quyết đó! – Tiểu Long gãi cằm – Tao bảo với tụi nó là mày… giơ tay tán thành mày tiếp tục là thủ môn chính thức của đội bóng nghen?
Khi hỏi như vậy, Tiểu Long chờ ở Tần một cái gật đầu mau mắn. Nhưng Tần lại chẳng tỏ vẻ gì vội vã. Nó trầm ngâm nhìn ra cửa sổ hồi lâu rồi thở một hơi dài, điềm tĩnh nói:
- Tao rút lui!
- Mày nói sao? – Tiểu Long nhảy nhổm như bị ong đốt.
Tần lặp lại, giọng rõ ràng:
- Tao nói tao rút lui!
Lần này thì Tiểu Long tin là mình không nghe nhầm. Nó vò đầu:
- Mày không điên đó chứ? Sao lại rút lui?
- Đội bóng chỉ có sáu đứa mà đã hết ba đứa không muốn tao đứng trong khung thành thì còn bắt bóng thế quái nào được! – Giọng Tần hắt hiu.
- Sao lại bắt không được! – Tiểu Long trấn an bạn – Tụi nó nghĩ sao kệ tụi nó chứ! Chuyện mình, mình làm, để ý tới mấy đứa đó làm chi!
Nhưng lời động viên của Tiểu Long như muối bỏ biển. Tần vẫn khăng khăng:
- Mày đừng nói nữa! Tao đã nghĩ kỹ rồi!
Tiểu Long chớp mắt:
- Thế mày nhất định rút lui hay sao?
- Ừ! Cứ để thằng Đỗ Lễ bắt thế tao!
Mặt Tần nhăn như bị:
- Nếu thế đội mình sẽ thua mất!
- Chưa chắc đâu! Đỗ Lễ bắt bóng cũng đâu đến nỗi nào! – Tần nhún vai, và nó não nề nói thêm – Tao không muốn sự có mặt của tao làm ba đứa kia khó chịu!
Thái độ dứt khoát của Tần khiến Tiểu Long bồn chồn quá thể. Nhưng nó biết trong lúc này thuyết phục được thằng Tần “bỏ phiếu” cho chính mình quả là chuyện vô phương. Thoạt đầu, khi nhận lời uỷ thác của Minh Vương và Quý ròm, Tiểu Long nghĩ nhiệm vụ của nó vô cùng đơn giản. Nó đinh ninh sau khi nghe nó thuật lại âm mưu của tụi thằng Lâm, Tần sẽ cáu tiết chửi rủa om sòm và sau đó gật đầu một cái rụp để thằng Lâm và Hải quắn hết đường cựa quậy chơi. Nhưng sự thể hoá ra không suôn sẻ như nó tưởng.
Phần đầu của cuộc trò chuyện có vẻ diễn ra đúng theo dự liệu của nó thật. Tần quả nhiên điên tiết lên án tụi “tứ quậy” không tiếc lời. Nhưng đúng vào lúc Tần đang hùng hùng hổ hổ và chuẩn bị rơi vào “kịch bản” của nó thì nó lại ngờ nghệch hở ra chuyện thằng Dưỡng hùa theo tụi Hải quắn bỏ phiếu chống lại Tần. Thế là Tần đột nhiên xuôi xị.
Tiểu Long biết Tần chẳng ngạc nhiên hay đau khổ tẹo nào về thái độ chống đối của Lâm và Hải quắn. Nhưng sự “tẩy chay” của thằng Dưỡng hẳn làm lòng tự ái của Tần tổn thương ghê gớm. Khi Tiểu Long hiểu ra được điều đó thì tất cả đã lỡ làng. Nó đành nhìn Tần, hạ giọng cố vớt vát:
- Nhưng dù sao mày cũng phải nghĩ đến danh dự của lớp mình chứ?
Cái bẫy của Tiểu Long chăng giăng được Tần:
- Chính vì nghĩ đến danh dự của lớp, tao mới rút lui! – Tần thản nhiên – Nếu tao ở lại, nội bộ sẽ lục đục, như vậy chẳng thể nào thắng tụi 9P2!
Biết Tần loanh quanh chống chế, vốn kém mồm mép, Tiểu Long chẳng tìm ra cách nào bắt bẻ. Nó cứ ngồi nghĩ hoài.
Mãi đến khi tiếng trống vào lớp vang lên, Tiểu Long mới giật mình, hiểu rằng nhiệm vụ của nó thế là hỏng bét bè be và câu chuyện về thằng Tần xem như không thể nào cứu vãn.
À, còn một cách! Cách này gần với thất bại hơn là thành công nhưng dù sao cũng hơn ra về tay trắng! Tiểu Long nói với Tần bằng giọng của một người chuyên đi năn nỉ:
- Thôi, nếu mày không chịu bắt chính thức thì làm dự bị cho thằng Đỗ Lễ cũng được!
- Dự bị cũng không! – Tần lạnh lùng – Đã rút là rút hẳn!
- Thế nhỡ đến ngày chủ nhật thằng Đỗ Lễ tự nhiên lăn đùng ra ốm hoặc đang đụng độ với tụi 9P2 giữa chừng nó bỗng bị chấn thương không thể thi đấu tiếp thì sao? Chẳng lẽ mày nhất định nhắm mắt làm ngơ?
Thấy thằng Tiểu Long này trước giờ chưa hề biết “xuống nước” với ai nay vì trách nhiệm đội trưởng đội bóng mà phải mở miệng cạy cục mình đến thảm, Tần bất giác cảm thấy bứt rứt quá xá.
Để hết bứt rứt, nó đành phải gật gật cái đầu ghẻ:
- Thôi được! Thế thì tao làm thủ môn phòng hờ vậy!
Chương 10
Tin tức do Tiểu Long mang về khiến Minh Vương và Quý ròm bật ngửa:
- Mày nói thật không đấy?
Mặt Tiểu Long buồn xo:
- Thật trăm lẻ một phần trăm!
- Bỏ xừ rồi! – Minh Vương kêu lên bằng giọng không kém phần thiểu não – Không có thằng Tần, chủ nhật này tụi mình thua chắc!
Tiểu Long buột miệng:
- Nó đồng ý làm thủ môn dự bị!
Tiểu Long cung cấp tin này với vẻ chẳng lấy gì làm hăng hái. Và những kẻ đón nhận tin này cũng không tỏ ra phấn khởi tí ti ông cụ nào. Quý ròm hừ mũi:
- Thủ môn dự bị mà làm gì! Ngồi trơ mắt dòm thì tụi 9P2 đâu có ngán!
Minh Vương tiu nghỉu như mèo bị cắt tai:
- Thằng Đỗ Lễ chỉ giỏi tài “để lỗ”! Chỉ cái tên của nó cũng đủ xui rồi!
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
- Đành vậy thôi! Chuyện này dù sao cũng không trách thằng Tần được!
Quý róm bụng tức anh ách nhưng chưa mất hết sáng suốt. Nghe Tiểu Long bênh Tần, nó ngậm ngùi phụ hoạ:
- Ừ, con người ai lại chẳng tự ái! Nếu là mình chưa chắc mình đã chịu đóng vai cầu thủ phòng hờ!
Ngược hẳn với phe Minh Vương, Lâm và Hải quắn như nở từng khúc ruột khi biết tin Tần không “bỏ phiếu” cho mình. Thoạt đầu, tụi nó hơi ngớ người ra, không hiểu tại sao Tần lại hành động kỳ quặc như vậy. Nhưng “chiến thắng” ngoài mong đợi khiến Lâm và Hải quắn khoái trá đến mức chẳng buồn tìm hiểu sâu xa làm gì cho mệt óc. Lâm bô bô:
- Cái người ta gọi là “biết thân biết phận”! Nó sợ chường cái đầu ghẻ ra, khán giả sẽ cười lăn ra đất!
Tần nhường vị trí thủ môn chính thức lại cho Đỗ Lễ, lẽ ra Dưỡng phải hân hoan mới đúng. Nhưng không hiểu sao nó cảm thấy khó chịu trước giọng điệu châm chọc của Lâm:
- Mày đừng có thêu dệt! Thằng Tần đội mũ thùm thụp suốt ngày, làm sao khán giả nhìn thấy những mụn ghẻ của nó được!
Lâm vung tay:
- Đội mũ thì đội mũ chứ! Cái mũ đâu phải là cái đầu, thằng Tần nhào lộn trên sân một hồi thế nào chẳng có lúc văng ra!
Hải quắn nhăn nhở “đế” thêm:
- Nếu vậy thì thậm nguy! Nhỡ tụi 9P2 nhầm cái đầu nhẵn thín của nó với quả bóng, co chân sút một phát thì khốn!
Mặt Dưỡng lập tức sa sầm:
- Tụi mày toàn nói gì đâu không! Tao không thèm nghe nữa!
Nói xong, không để cho Lâm và Hải quắn kịp phản ứng, Dưỡng hầm hầm bỏ đi.
- Mày đừng tưởng mày hùa theo tụi tao chống lại thằng Tần là mày muốn nói gì thì nói nha Dưỡng! – Lâm nóng mặt nói với theo, giọng nó rít qua kẽ răng – Cái tội mày tố cáo tao và thằng Quốc Ân hôm nọ, tao còn “ghim” lại đó, chưa “tính sổ” xong với mày đâu đấy!
- Muốn tính thì tính, tao cóc sợ!
Tiếng thằng Dưỡng tít xa vọng lại, bướng bỉnh và đầy thách thức, làm Lâm tức muốn xịt khói lỗ tai. Nó co giò tính vọt theo nhưng Hải quắn đã nhanh tay kéo lại:
- Kệ nó! Chờ đá xong trận chung kết rồi hẵng tính!
- Được rồi, cứ chờ đấy! – Lâm gầm gừ nhìn theo hướng Dưỡng vừa đi khuất – Tao “kết liễu” tụi 9P2 trước, rồi “kết liễu” mày sau!
Khi thằng Lâm thổt ra câu hăm doạ rùng rợn đó, tấm lịch trên tường văn phòng ban giám hiệu đang là ngày dừng lại ở ngày thứ sáu. Trận tranh chức vô địch giải bóng đá trường Tự Do diễn ra vào ngày chủ nhật, tức là còn đúng hai ngày nữa.
Cuộc đụng độ giữa hai đội cực mạnh 8A4 và 9P2 có lẽ hứa hẹn vô cùng hấp dẫn, vô cùng ngoạn mục và vô cùng nảy lửa nên sáng hôm diễn ra trận chung kết, chỉ mới bảy giờ khoảng sân sau của trường Tự Do đã đông nghẹt khán giả các khối lớp, mặc dù đúng chín giờ trận đấu mới bắt đầu khởi diễn.
Như trong các giải bóng đá học sinh khác, quãng thời gian chờ đợi trước trận đấu, bầu không khí xem ra náo nhiệt và gay cấn xem ra không thua gì lúc quả bóng lăn.
Những tiếng bình luận, cãi cọ, thậm chí khích bác lẫn nhau giữa cổ động viên hai phe nổ như bắp rang.
Cổ động viên lớp 9P2 nhơn nhơn:
- Bữa nay tụi 8A4 chắc phải mang theo ba, bốn giỏ cần xé!
- Chi vậy? – Một giọng khác vờ hỏi.
Giọng đầu tiên cười hề hề:
- Để đựng bàn thua chứ chi! Bữa nay đội 8A4 để lọt lưới đến chục quả là ít!
Màn tung hứng của cổ động viên lớp 9P2 làm tụi 8A4 nóng gáy. Lớp trưởng Xuyến Chi không nhịn được. Nó bĩu môi:
- Đội 8A4 có đem theo giỏ cần xé hay không thì chưa biết nhưng đội 9P2 chắc chắn chịu phải đem theo kim chỉ?
Nhỏ Tú Anh biết Xuyến Chi chuẩn bị phản kích, liền vọt miệng:
- Đội 9P2 đem theo kim chỉ làm gì?
- Để vá lưới chứ để làm gì!
Tú Anh cười hỏi tới:
- Lưới sao lại phải vá?
Nhỏ Xuyến Chi hấp háy mắt:
- Lưới bị thủng lỗ chỗ thì phải vá lại chứ sao!
Lối đối đáp cà khịa giữa Xuyến Chi và Tú Anh làm cổ động viên 9P2 nhột tai kinh khủng.
- Để xem lát nữa bên nào bị thủng lưới thì biết! – Một giọng hậm hực cất lên.
Lần này Xuyến Chi và Tú Anh chưa kịp đáp trả, nhỏ Bội Linh đã nhanh nhẩu:
- Chắc chắn là bên 9P2 rồi! Bên này có đôi tay nhựa của thủ môn Tần, dễ gì thủng lưới được!
Nghe đối phương đem thằng Tần ra làm bằng chứng, đám cổ động viên 9P2 bất giác cảm thấy chột dạ. Bên cạnh “Mũi tên vàng” Quý ròm vốn lừng danh, thủ môn Tần với biệt hiệu “Đôi tay nhựa” là cầu thủ mà tụi 9P2 kiêng dè nhất. Nếu không có sự xuất sắc của Quý ròm ở hàng tấn công và của thằng Tần ở trong khung gỗ, tụi 9P2 tin rằng đội tuyển lớp mình sẽ “làm gỏi” đối phương dễ dàng như lấy đồ trong túi. Nhưng bây giờ nghe Bội Linh “nhắc nhở”, tụi nó sức nhớ hôm nay “đồ” nằm trong túi… thằng Tần chứ không phải trong túi tụi nó, muốn lấy được cũng trầy vi tróc vảy chứ chẳng chơi!
Vẻ lo lắng của tụi 9P2 làm một số đứa trong đám cổ động viên 8A4 bỗng thấy lo lắng lây. Đó là nhỏ Hạnh, Quốc Ân và Quới Lương, những đứa biết rõ lát nữa đây người trấn giữ khung thành của đội 8A4 là thủ môn dự bị Đỗ Lễ chứ không phải thằng Tần như xưa nay.
Nhỏ Hạnh được Tiểu Long và Quý ròm thông báo điều này từ mấy ngày trước. Lúc mới nghe chuyện, nhỏ Hạnh đã giật thót người và định đi tìm cô Trinh báo cho cô biết nhưng Tiểu Long và Quý ròm đã cản lại. Ngay cả lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó văn thể mĩ Vành Khuyên cũng không hay biết gì về chuyện này. Nó thoả thuận với Lâm và Hải quắn đây chỉ là chuyện nội bộ của đội bóng nên tụi Minh Vương không muốn bẩt tín. Nếu Xuyến Chi và Vành Khuyên biết được, chắc chắn tụi nó sẽ tức tốc báo ngay với cô Trinh. Và nếu cô Trinh nhất định can thiệp, tụi nó sẽ chẳng biết ăn nói thế nào với tụi thằng Lâm.
Chính vì yêu cầu đó của tụi Minh Vương, nhỏ Hạnh dù tức anh ách vẫn không dám hé môi, mấy ngày nay nó chỉ ái ngại thầm trong bụng. Bây giờ, trận đấu với đội 9P2 sắp sửa diễn ra, nhỏ Hạnh càng thêm xao xuyến.
Lạ một điều là đến giờ phút căng thẳng này, Quới Lương và Quốc Ân cũng cảm thấy bụng dạ nơm nớp không kém gì nhỏ Hạnh. Gạt được thằng Tần ra khỏi đội bóng, tụi nó sướng rơn. Nhưng đến khi nghe đám cổ động viên 9P2 giở giọng khiêu khích, trong thâm tâm tụi nó lại thầm nghĩ phải chi người trấn giữ khung thành bữa nay là thằng Tần thì hay biết bao nhiêu. Ý nghĩ đó bất thần hiện ra trong đầu khiến Quới Lương và Quốc Ân không hẹn mà cùng áy náy đưa mắt nhìn sang đứa bên cạnh. Và khi bốn ánh mắt chạm nhau, đứa này tự dưng cảm thấy đứa kia cũng đang nuối tiếc giống như mình, cả hai liền ngượng ngập quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Trừ nhỏ Hạnh, Quới Lương, Quốc Ân và các cầu thủ trong đội bóng 8A4, những người còn lại không ai biết thủ môn Đỗ Lễ sẽ đứng trong khung thành thay cho thủ môn Tần. Vì vậy khi trọng tài hùng dũng dẫn mười bốn cầu thủ của hai đội từ từ tiến ra sân, nhiều giọng ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa, sao tụi 8A4 bỗng thay đổi thủ môn vậy kìa!
- Tụi nó “ấm đầu” chắc!
Cổ động viên 9P2 hào hứng:
- Thế là trận này đội mình ăn chắc!
- Còn phải nói!
- Mười quả là ít!
Ngược lại với những gương mặt rạng rỡ của đối phương, khu vực của đám cổ động viên 8A4 bao trùm một bầu không khí “tang tóc”. Nhỏ Tú Anh nói nói như mếu:
- Coi như xong, chưa đá đã biết trước ai thua rồi!
Nhỏ Hiền Hoà đánh mất vẻ hiền hoà. Nó hét vào sân:
- Đỗ Lễ ơi! Ráng lên!
Lớp trưởng Xuyến Chi nhíu mày:
- Sao Tần không bắt trận này kìa?
- Chắc bạn ấy bị ốm! – Nhỏ Vành Khuyên đoán mò.
- Ốm đâu mà ốm! – Xuyến Chi chỉ tay vào hàng ghế dự bị – Tần đang ngồi trong kia kìa!
Bội Linh nuôi nấng hy vọng:
- Hay đây là chiến thuật mới của Tiểu Long?
Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên “te te” cắt ngang cuộc tranh luận và suy đoán của cổ động viên 8A4.
Ở trong sân, đội 9P2 giành quyền giao bóng trước. Nhoáng một cái, qua vài ba đường chuyền, những chiếc áo vàng của đội 9P2 đã tràn tới sát vùng cấm địa đối phương. Và ngay lập tức, cú sút đầu tiên của trận đấu đã được tung về phia khung thành của thủ môn Đỗ Lễ. Bóng liếm sát cột dọc khiến cổ động viên 8A4 đứng bên ngoài xanh mặt.
Sau cơn bối rối, những chiếc áo xanh 8A4 nhanh chóng dồn lên dưới sự dẫn dắt của tiền vệ Lâm. Nhưng đường chuyền của tiền vệ Lâm chưa kịp đến chân Quý ròm đã bị đối phương cướp mất. Những cầu thủ 9P2 hối hả tổ chức phản công.
Sự vắng mặt đột ngột của “Đôi tay nhựa” Tần có lẽ giúp các cầu thủ 9P2 hưng phấn hẳn lên. Bóng đan qua lại nhoáng nhoàng giữa những chiếc áo vàng. Minh Vương liên tiếp truy cản hụt. Hai hậu vệ Dưỡng và Tiểu Long chạy theo trối chết. Và lại một cú sút chệch cột dọc trong gang tấc.
Chả rõ các cầu thủ 8A4 có đánh mất tự tin sau khi gạt bỏ thằng Tần ra khỏi khung thành hay không mà mặt mày đứa nào đứa nấy nom rất căng thẳng.
Đội trưởng Tiểu Long phập phồng lên tiếng trấn an:
- Bình tĩnh! Đá chậm lại!
Nhưng muốn giảm nhịp độ trận đấu buộc phải giữ bóng nhiều hơn đối phương. Điều đó chả hiểu sao hôm nay các đồng đội của Tiểu Long lại không làm được. Những động tác cứ vụng về, lóng ngóng trông chả ra sao và bóng lọt vào chân đối phương liên tục.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! – Tiểu Long phải luôn miệng nhắc.
Và cũng nhờ nó lặp đi lặp lại đến sái quai hàm như thế, các cầu thủ 8A4 mới dần dần trấn tĩnh và trận đấu lập tức trở lại thế cân bằng.
Còn năm phút kết thúc hiệp một, trong khi mọi người tưởng hai đội sẽ đâu lưng ra nghỉ giải lao với tỉ số 0-0 thì một cú sút “chéo cánh sẻ” của một chiếc áo vàng từ biên phải lọt qua nách Đỗ Lễ chui vào lưới ngọt xớt.
- Hoan hô! Nhứt xứ Cà Mau!
- Merveille… e… eux!
- Good! Good! Very g… o… o… d!
- U… u… u… r… a… a…
Từ phía chỗ ngồi của lớp 9P2, ngôn ngữ của đủ thứ tiếng dân tộc vang lên rền trời. Ngoại ngữ của lớp 9P2 là tiếng Pháp nhưng khi cần, đám cổ động viên nhí nhố này vẫn có thể hò reo bằng đủ loại tiếng trên đời.
Phía cổ động viên lớp 8A4 mặt nào mặt đấy chảy dài. Chẳng đứa nào buồn phản kích lại những tiếng la lối ầm ĩ của đối phương. Mà có muốn phản kích cũng chẳng biết phản kích như thế nào!
Nhưng như ông bà nói “hoạ vô đơn chí”, trong khi đám cổ động viên 8A4 chưa kịp hoàn hồn sau bàn thua bất ngờ của đội nhà thì thêm một cú sút xoáy từ giữa sân của đội 9P2 đưa bóng đi vòng cung chui vào lưới ngay bên dưới xà ngang. Thủ môn Đỗ Lễ tung mình lên một cách tuyệt vọng.
Lại một tràng “hoan hô, u-ra, very good” bùng lên muốn điếc tai.
Mặt mày đám cổ động viên 8A4 từ xanh lập tức chuyển qua tím.
Nhỏ Hạnh cắn môi muốn bật máu.
Lớp trưởng Xuyến Chi nghiến răng ken két:
- Thua hai trái trong vòng hai phút, thật tức không chịu được!
Tú Anh tức tối vẹt đám đông:
- Về! Chả thèm xem nữa!
Bội Linh vội vã thò tay níu lại:
- Nán tí nữa đi! Biết đâu qua hiệp hai đội mình sẽ gỡ lại!
Bội Linh động viên Tú Anh nhưng Quới Lương lại ngứa không chịu được. Nó cáu kỉnh gầm ghừ:
- Gỡ cái mốc xì! Qua hiệp hai thằng Đỗ Lễ “để lỗ” thêm vài quả nữa thì có!
Nhỏ Vành Khuyên tròn mắt:
- Vậy sao không để Tần bắt thay Đỗ Lễ?
Câu hỏi của Vành Khuyên khiến Quới Lương đâm lúng túng:
- Làm sao tôi biết được! Cái đó bạn phải hỏi đội trưởng Tiểu Long chứ!
- Yên chí đi! – Quốc Ân liếm môi – Thế nào hiệp hai thằng Tần cũng vào sân! Chỉ có điên mới để một đứa bắt gôn siêu đẳng như nó ngồi ngoài!
Đang phấn khích bình luận, sực nhớ mình là một trong những đứa âm mưu gạt thằng Tần ra khỏi đội bóng, Quốc Ân đỏ bừng mặt và len lét hé mắt liếc quanh. Nhưng đang lúc “tang gia bối rối” chả ai để ý đến gương mặt thoạt xanh thoạt đỏ như da tắc kè của nó.
Nhỏ Vành Khuyên thấp thỏm:
- Hy vọng là mọi chuyện sẽ diễn ra như bạn nói!
Khi nói như vậy, nhỏ Vành Khuyên không biết là nó đang hy vọng hão. Do đó khi thấy đội 8A4 sau phút giải lao vẫn tiếp tục tiến ra sân với đội hình không thay đổi, cặp mắt nó bỗng trợn tròn:
- Trời đất! Sao Tần vẫn không vào giữ gôn kìa?
Quốc Ân nhảy nhổm:
- Điên rồi! Tụi nó điên hết rồi!
Bên kia, cổ động viên 9P2 hét toáng:
- Cố lên anh em ơi!
- Tặng tụi 8A4 thêm tám quả nữa cho chẵn một chục!
- Một chục cái đầu mày! – Quới Lương lẩm bẩm rít qua kẽ răng.
Lúc này đám Xuyến Chi, Tú Anh, Bội Linh và Vành Khuyên chẳng buồn hò hét hay than thở nữa, không rõ do mỏi miệng hay do quá thất vọng về đội nhà. Tụi nó đứng tụm vào nhau lo lắng nhìn ra sân.
Nhưng ngay vào đầu hiệp hai, Quý ròm đã nhanh chóng lấy lại tinh thần cho đồng đội và cho các cổ động viên của mình. Một cú đảo người ngoạn mục qua hai hậu vệ, tiếp theo là một cú sút hiểm hóc vào sát cột dọc khiến thủ môn đội 9P2 bị tréo chân, bất lực nhìn bóng chui gọn vào lưới. Tỉ số được rút ngắn còn 1-2.
Quới Lương và Quốc Ân ôm nhau nhảy tưng tưng:
- Ráng lên “Mũi tên vàng”!
Ở bên cạnh, lớp trưởng Xuyến Chi mặt mày rạng rỡ. Nó hào hứng vỗ tay “lĩnh xướng”:
- Vô! Vô!
Đám con gái 8A4 liền hoan hỉ phụ hoạ:
- Vô! Vô!
Tụi nó không ngờ mới la “vô, vô” vài ba tiếng, bóng bỗng “vô” thật. Oái ăm thay, lần này bóng không bay vào lưới đội 9P2 mà chui lọt vô khung thành đội nhà. Cú xỉa bóng của đối phương chẳng có gì nguy hiểm, bóng lăn thẳng tới trước mặt Đỗ Lễ với tốc độ không nhanh lắm. Thủ môn 8A4 chậm rãi cúi xuống, tưởng ôm gọn bóng vào tay, không ngờ lóng ngóng thế nào lại để quả bóng chui qua giữa hai chân từ từ lăn vào lưới.
Cổ động viên 9P2 la ầm:
- Ha ha! Kỹ thuật bắt bóng hiện đại kìa tụi bây!
- Chắc tại chân nó vòng kiềng!
Khán giả các lớp khác cũng cười lăn bò càng trước tình huống hoạt kê vừa rồi.
Mặt Quới Lương tối sầm:
- Nó bắt bóng kiểu này thật là “mất mặt bầu cua”!
Rồi như chưa hết tức, nó quay sang đám con gái, cau mày cự nự:
- Tại mấy bạn hết đó!
- Ơ, lạ chưa kìa! Tự nhiên lại đổ thừa cho tụi này! – Nhỏ Tú Anh phản ứng.
- Chứ gì nữa! – Quới Lương hậm hực – Tự dưng la “vô, vô” làm gì cho bóng nó chui vô lưới!
Lời trách cứ của Quới Lương khiến đám con gái dở khóc dở cười.
Riêng Quốc Ân không cười. Tỉ số 3-1 khiến nó chỉ muốn khóc. Nó không buồn tham gia tranh cãi với tụi bạn. Mà chõ miệng vào sân, la lớn:
- Tiểu Long ơi! Thay thằng Tần vào đi! Tụi mày điên hết cả rồi hay sao thế!
Quới Lương hùng hổ hùa theo:
- Đúng rồi đó! Đổi thủ môn đi!
Tiểu Long nghe không sót một chữ nhưng nó vẫn phớt lờ. Thật ra, ngay lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp, Quý ròm, Minh Vương và nó đã có ý định đưa Tần vào thay cho Đỗ Lễ. Ngay Đỗ Lễ cũng muốn nhường vị trí thủ môn lại cho Tần. Tự lượng sức mình, Đỗ Lễ không muốn trấn giữ khung thành trong một trận quan trọng như vậy.
Nhưng khi Tiểu Long hỏi ý kiến của Dưỡng, Lâm và Hải quắn thì ba thằng này lại làm thinh ngó lơ chỗ khác. Tiểu Long đâm cáu, chả buồn nói chuyện thay đổi thủ môn nữa.
Tiểu Long không hiểu thâm tâm ba đứa kia cũng muốn thay thủ môn không thua gì nó. Bị tụi 9P2 gác hai quả chớp nhoáng chỉ trong hai phút, lại nghe đám cổ động viên đối phương không ngừng ông ổng châm chọc, Lâm, Dưỡng và Hải quắn tức muốn sôi gan. Lúc này tụi nó đang muốn được nhìn thấy thằng Tần đứng trong khung thành đến đứt ruột.
Bữa trước thằng Lâm từng khinh khỉnh: “Tụi tao nghĩ đến danh dự của lớp nhưng mấy con vi trùng ghẻ chúng đâu có chịu… nghĩ đến danh dự của tụi tao!”. Nhưng đó chỉ là Lâm làm bộ làm tịch thế thôi. Bây giờ khi danh dự của lớp 8A4 bị đe doạ, Lâm chả buồn nhớ đến mấy con vi trùng của thằng Tần nữa. Cả đứa sợ ghẻ nhất trên đời là Dưỡng cũng vậy. Nó giữ vai hậu vệ, mỗi lần bị một chiếc áo vàng dắt bóng qua, nó chỉ biết cầu trời khấn phật cho thằng gôn phe nó cản được những cú sút của đối phương. Nhưng rõ ràng thằng Đỗ Lễ đã làm nó thất vọng quá xá.
Nhưng dù có muốn thủ môn có đôi tay nhựa đang ngồi trên băng ghế dự bị kia vào sân đến chết được, Dưỡng, Lâm cũng như Hải quắn không đứa nào đủ dũng cảm mở miệng. Ngay cả khi đội trưởng Tiểu Long hỏi ý kiến, tụi nó cũng đành bấm bụng làm lơ. Chính tụi nó đã hùng hổ đòi gạt thằng Tần ra khỏi vị trí thủ môn chính thức cho bằng được, bây giờ hớn hở dang tay đón nó trở vào thì quả là chẳng còn mặt mũi nào.
Nhưng đó là nói lúc nghỉ giải lao kia. Còn khi hiệp hai đã bắt đầu được mười phút và tỉ số đã là 3-1 nghiêng về đội 9P2 thì Dưỡng, Lâm và Hải quắn đã nôn nao muốn thay thủ môn lắm rồi. May làm sao, đúng vào lúc tụi nó đang chần chừ không biết có nên bất chấp mọi ngại ngùng để đề nghị điều đó với Tiểu Long hay không thì tiếng hét oang oang của Quới Lương và Quốc Ân từ bên ngoài vọng vào giúp tụi nó thêm can đảm.
Lâm liền chạy lại gần Tiểu Long:
- Mày nghe tụi nó la gì không?
- Tụi nó là tụi nào?
Lâm liếm môi:
- Tụi lớp mình đó!
- À, nghe! Tụi nó đòi đưa thằng Tần vào sân!
Lâm chớp mắt:
- Ý mày sao?
Tiểu Long hừ mũi:
- Ý tao như thế nào, mày đã biết thừa rồi! Ăn thua là ý của mày, Hải quắn và thằng Dưỡng kìa!
Lâm ngượng nghịu cắn môi:
- Tụi tao đồng ý!
- Đồng ý thì thay!
Tiểu Long thở phào và quay vào trong giơ tay ra hiệu xin đổi người.
Khi trận đấu dừng lại cho Tần vào thay Đỗ Lễ, không khí khu vực đám cổ động viên 8A4 thay đổi hẳn. Những gương mặt tươi tỉnh nhanh chóng thế vào chỗ những gương mặt gà rù và thay cho những tiếng càu nhàu, bẳn gắt là những tiếng hò reo lạc quan, phấn khích:
- Cố lên Tần ơi!
- 8A4 quyết thắng!
- Hãy lấy lại những gì đã mất!
Quới Lương, học sinh dở văn nhẩt lớp, cũng cao hứng văn hoa:
- Tiến lên! 8A4 đi trước về sau!
Học sinh dở văn Quới Lương mới hô được một câu đã bị học sinh giỏi văn Hạnh chỉnh liền:
- Bạn đừng có nói xui! “Đi sau về trước” không hô, lại hô “đi trước về sau”!
Bị nhỏ Hạnh nạt ngang, Quới Lương phải ngớ ra mất một lúc mới phát hiện ra sự hô hào ẩu tả của mình. Nó liền chõ miệng ra sân, gân cổ sửa chữa sai lầm:
- 8A4 đi sau về trước! 9P2 đi trước về sau!
Rồi quay sang nhỏ Hạnh, nó toét miệng cười:
- Vậy được chưa?
Nhỏ Hạnh chưa kịp mở miệng, bên lớp 9P2 đã có tiếng trả lời thay:
- Ở đó mà về trước mới cả về sau! Lát nữa cho tụi mày xách một giỏ trứng về luôn! Kìa, kìa! Sắp lãnh thêm một trứng nữa rồi kìa!
Quới Lương phồng má định phản công nhưng nghe đối phương gọi giật, liền hấp tấp quay đầu nhìn ra sân.
Quả như lời cảnh báo của đám cổ động viên 9P2, những chiếc áo vàng lúc này đang xuyên thủng hàng phòng ngự của đội 8A4. Dưỡng, Tiểu Long và Minh Vương đang tuyệt vọng bám theo một cầu thủ đội 9P2 nhưng chưa kịp can thiệp, tay tiền đạo nhanh nhẹn này đã tung một cú như trời giáng vào góc cao khung thành.
Quả bóng đi như tên bắn kéo theo những tiếng reo dậy đất bên đám cổ động viên 9P2:
- Tuyệt cú mèo!
- 4-1 rồi!
Nhưng những tiếng reo hò kia chưa kịp ngân nga đã đột ngột tắt lịm. Thủ môn Tần tung người như diễn viên xiếc, hai tay ôm gọn quả bóng, rơi bịch xuống đất.
- Ha ha! – Quốc Ân sung sướng – Bắt thế mới gọi là bắt chứ!
Nhỏ Bội Linh quay sang chỗ tụi 8P2 ngồi, quệt hai ngón tay lên má:
- Lêu lêu! Mừng hụt không biết mắc cỡ!
Đám cổ động viên 9P2 tẽn tò ngồi im, mặt quay ra sân vờ như đang chăm chú theo dõi trận đấu.
Pha cứu bóng thần kì của thủ môn Tần đối với các cầu thủ 8A4 có tác dụng như một liều thuốc kích thích. An tâm về chốt chặn phía sau, các cầu thủ trên hàng tấn công dần dần lấy lại sự tự tin và tích cực mở các đợt công phá khung thành đối phương.
Và nỗ lực của đội 8A4 cuối cùng đã được đền đáp khi quả sút như trái phá của Hải quắn đội tung nóc lưới đối phương, giảm cách biệt xuống còn 2-3. Năm phút sau, Quý ròm một lần nữa chứng tỏ bản lĩnh khi cân bằng tỉ số 3-3 bằng một quả “ngả bàn đèn” điệu nghệ.
Hai bàn gỡ hoà chớp nhoáng của đối phương khiến các chiếc áo vàng mất hết tinh thần. Đội hình 9P2 bắt đầu rối loạn. Hàng loạt kẽ hở xuất hiện trước cầu môn. Và khi còn mười phút nữa dứt trận, quả bóng từ chân Minh Vương lầm lũi len qua một trong những khe hở đó để bất thần nâng tỉ số lên 4-3 cho đội 8A4.
Trong khi các cổ động viên 9P2 bàng hoàng trước những bàn thua chóng mặt thì đám cổ động viên 8A4 tưởng như đang nằm mơ trước sự vùng lên ngoạn mục của đội nhà. Tú Anh, Vành Khuyên, Bội Linh mừng đến chảy nước mắt. Quốc Ân và Quới Lương nhảy cẫng:
- Chuyển bại thành thắng! Tuyệt cú mèo!
Lớp trưởng Xuyến Chi rối rít:
- Lớp mình đoạt cúp rồi!
Nhỏ Hạnh cũng mất vẻ lặng lẽ nãy giờ. Nó khản cổ hét vọng vào sân:
- Quý! Tiểu Long! Cố giữ vững tỉ số nghen!
Nhưng giữ vững tỉ số trong thời khắc căng thẳng này đối với những chiếc áo xanh không phải là chuyện dễ. Sau cơn choáng voáng, thấy không còn gì để mất các cầu thủ 9P2 hè nhau tràn hết qua phần sân đối phương. Áp lực mỗi lúc một đè nặng lên vùng cấm địa do Dưỡng và Tiểu Long trấn giữ. Cả Lâm và Minh Vương lúc này cũng lùi về hỗ trợ cho hậu vệ. Nhưng quyết tâm của các cầu thủ 9P2 trong giờ phút sinh tử này dường như không có gì ngăn cản nổi. Hàng loạt những pha xâm nhập diễn ra, bóng liên tục vọt qua hàng rào phòng ngự do Tiểu Long chỉ huy và hoà theo những tiếng reo hò cổ vũ điếc tai bên ngoài sân, cả chục cú sút từ chân những chiếc áo vàng trút như mưa xuống khung thành 8A4.
Nhưng án ngữ trước cầu môn bây giờ không phải là Đỗ Lễ, mà là Tần, thủ môn có đôi tay nhựa chính hiệu con nai. Trong giờ phút thập tử nhất sinh này, cầu thủ hai đội bu đen kịt trước khu vực cầu môn của thằng Tần nên nếu có trợn mắt nhìn vào, khán giả cũng chẳng thấy thủ môn đội 8A4 đâu. Chỉ thấy một chiếc mũ đen nhấp nhô giữa “biển người” và chiếc mũ đen đó hiện đang bay lượn liên tục giữa hai trụ thành như một cánh dơi, hăng hái và kiên trì đánh bật tất cả những quả bóng từ tứ phương tám hướng thi nhau bắn tới.
Còn Tần, ngay trong lúc đó, nó gần như không biết gì cả. Nó cũng chẳng thấy ngứa ngáy mặc dù mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng trên đầu trên cổ. Trước mắt nó lúc này chỉ có quả bóng. Và bên tai nó lúc này chỉ có tiếng reo:
- Giỏi lắm, Tần ơi!
- Không thua gì thủ môn… đội tuyển quốc gia!
- Cố lên! Chừng vài năm nữa chắc mày sẽ được chọn đi thi đấu quốc tế!
Tần nghe loáng thoáng những tiếng hò reo nhưng không phân biệt được giọng đứa nào ra đứa nào. Tai nó lúc này đang ù ù như xay lúa. Nó chỉ có thể nhận ra được mỗi một âm thanh duy nhất. Đó là tiếng còi của trọng tài.
Khi nghe âm thanh “te te te” mà nó đang mong đến thắt ruột dõng dạc nổi lên kết thúc trận tranh tài, Tần có cảm giác như ai vừa nhấc trái núi ra khỏi ngực mình. Nó thở phào một hơi, lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất, mệt mỏi và sung sướng.
Sung sướng nhất là khi nó vừa chạm lưng vào thảm cỏ, tụi Tiểu Long, Quý ròm, Minh Vương, Lâm, Hải quắn và cả hai thằng Quốc Ân và Quới Lương từ ngoài sân cũng nhanh chân chạy ào lại, tất cả xô nhau nằm đè lên người nó, và trong mớ hỗn độn những đầu và cổ nó ngạc nhiên khi nghe tiếng thằng Quốc Ân thì thào sát bên tai:
- Xin lỗi mày chuyện bữa trước nghe Tần!
Quốc Ân ngượng nghịu nói thật nhỏ, cốt để một mình thằng Tần nghe. Nhưng Quốc Ân đã tính sai. Cả thằng Lâm cũng nghe được những lời lẽ của Quốc Ân. Và bắt chước “hoạ sĩ”, “thi sĩ” cũng hạ giọng thì thào:
- Cả tao nữa! Tao cũng xin lỗi mày!
Thái độ của Lâm và Quốc Ân khiến Tần vô cùng cảm động. Lúc này mới xô vào người nó, Tần định bảo “Tụi mày tránh ra, coi chừng lây ghẻ!” nhưng bây giờ thì nó chẳng có lí do nào để nói những lời cay đắng đó nữa. Câu đó để dành nói với thằng Dưỡng thì hợp lí hơn. Thằng Dưỡng chúa sợ ghẻ, từng làm mặt lạnh với nó, từng bỏ phiếu gạt một nó ra khỏi đội hình chính thức, và cho đến tận lúc này – lúc nó đã rã rời sau khi dốc đến cạn kiệt sức lực để bảo vệ bàn thắng mong manh và quý giá của đội nhà – Dưỡng vẫn chưa dám lại gần nó. Dưỡng trốn biệt. Nó sợ vi trùng ghẻ.
Vì tất cả những lẽ đó mà khi đội tuyển lớp 8A4 bước lên bục nhận chiếc cúp vinh quang của người chiến thắng, khuôn mặt Tần vẫn phảng phất nỗi buồn dù chung quanh nó đang vang lên những tiếng hoan hô rợp trời dành cho nó.
Đội trưởng Tiểu Long đi trước, nó lững thững đi sau, mặt vẫn dàu dàu. Khán giả không đọc được tâm trạng của Tần. Tưởng nó bải hoải sau trận kịch chiến, lớp trưởng Xuyến Chi động viên:
- Tươi lên Tần ơi! Ngày mai Xuyến Chi sẽ đề nghị cô Trinh cho Tần khỏi trực sinh một tuần!
Lời hứa hẹn của nhỏ Xuyến Chi khiến Tần cười như mếu. Nó không nói gì nhưng khi đội trưởng Tiểu Long đỡ lấy chiếc cúp từ tay thầy Đoàn giơ lên cao giữa tiếng vỗ tay như sấm rồi quay lại chuyền cho nó thì Tần vội đứng né qua một bên, khẽ lắc đầu:
- Mày đưa cho thằng Dưỡng trước! Tao sẽ là người cuối cùng!
- Sao lại thế? – Tiểu Long chưng hửng, nó không hiểu tay thủ môn của mình muốn gì.
Tiểu Long không hiểu nhưng có đứa hiểu. Thằng Dưỡng chồm người cầm chiếc cúp trên tay Tiểu Long, Dưỡng ấn chiếc cúp sáng choé vào tay Tần, mỉm cười:
- Mày cầm đi, rồi tới phiên tao! Tao chả sợ… mày nữa đâu!
Khi Dưỡng nói câu đó, đám mây giăng qua bầu trời nãy giờ bỗng lặng lẽ rời đi khiến nắng trên sân trường đột ngột hửng lên và chiếc cúp trên đôi tay ngơ ngác của Tần càng thêm lấp lánh.
Thành phố Hồ Chí Minh 1996
Nguồn: hgth.vn